Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1077: Không phải tổ ong vò vẽ bình thường.
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Còn có thể một Vương bí thư nào, đương nhiên là Vương bí thư thị ủy.
Nụ cười trên một Lô Nhất Thanh nhạt đi một chút, nhìn chằm chằm vào Vương Cường, y còn cho rằng Vương Cường cố ý dấu ông.
Lúc nãy, ông tận mắt nhìn thấy Vương Giai Giai và Lý Dương là sau khi chào hỏi bọn Vương Cường rồi mới đi, người bình thường, làm sao được người nhà của họ Vương xem trọng như vậy.
Chính là hắn, lúc ra cửa còn được chính Vương Cường tiễn hắn ra.
-Vương bí thư thị ủy!
Vương Cường sửng sốt mạnh, tim ông chợt đập nhanh hơn, bí thư họ Vương của thị ủy chỉ có một người, cũng chỉ một người được Lô Nhất Thanh xem trọng như vậy, lúc này y có một dự cảm không tốt.
Sắc mặt của Vương Cường hơi có chút trắng bệch, y cũng không ngốc, lúc nãy ông không có phản ứng lại, lúc này ông đã nghĩ ra Lô Nhất Thanh nói là ai, nếu thật là như vậy, lần này phiền phức rồi.
- Lô, chủ nhiệm Lô, ý của ngài chính là mấy người thanh niên vừa mới đi ra lúc nãy phải không?
Vương Cường cười, hỏi lại, Vương Trác cũng nhìn Lô Nhất Thanh khẩn trương, y rất hy vọng Lô Nhất Thanh nói là không phải, mà là người khác.
- Thế nào, bọn họ không phải là bạn của con ông sao?
Lô Nhất Thanh nhíu nhíu chân mày, ông cũng cảm nhận được một chút không đúng, nhìn dáng vẻ của Vương Cường, cũng không giống như là giả bộ.
- Ầm!
Trong đầu của Vương Cường chỉ muốn nổ tung, câu nói sau đó của Lô Nhất Thanh, ông đã không có nghe lọt.
Sắc mặt của Vương Trác trắng bệch ra, cầu khẩn của y không thể được như ý nguyện, Lô Nhất Thanh nói chính là mấy người đó lúc nãy, mấy người đó và bọn họ có xung đột, có thể nói là trở mặt.
Ngay cả Vương Trác cũng không ngờ, mấy người này không chỉ có vòng tay Hắc Long chí bảo như vậy, mà còn có quan hệ với bí thư thị ủy.
Bí thư thành ủy Minh Dương nhiệm kỳ này, chí là người có thế lực rất mạnh, rất có thân thế, lúc làm thị trưởng quyền lợi cũng rất lớn, đừng thấy ông là cục trưởng cục giáo dục cấp khoa, cũng đừng xem ông là bí thư huyện ủy, đắc tội bí thư Vương, sẽ không có kết quả tốt.
Cho dù Vương Cường có quan hệ với trong tỉnh, cũng không thể bảo đảm được cho bọn họ.
Chân mày của Vương Vĩnh Phương, siết chặt lại, ông không giống như Vương Cường chỉ hơi nhăn lại, nhưng trong lòng ông cũng không dễ chịu, ông cũng không ngờ đối phương lại có hậu trường lớn như vậy.
- Tiểu Trác, mấy người bạn đó của ông tên gọi là gì?, Vương Vĩnh Phương đột nhiên hỏi một câu, từ đầu đến cuối, ông đều không biết tên của Lý Dương và Vương Giai Giai, đó là vì trong lòng ông hoàn toàn không xem trọng hai người này, hoàn toàn không có hứng thú để biết tên của bọn họ.
Nhưng bây giờ không giống như vậy, Vương Giai Giai lấy ra vòng tay Hắc Long, bây giờ bọn họ có thân thế quan trường to như vậy, đủ để có thể gây sự chú ý của Vương Vĩnh Phương.
- Con, con không biết!
Vương Trác sắc mặt trắng bệch, nghĩ ngợi một hồi, mới ngỡ ngàng trả lời.
Trần Đan giới thiệu qua Lý Dương, nhưng lúc đó y vẫn luôn chú ý đến Vương Giai Giai, hoàn toàn không để ý đến Lý Dương, lời nói của Trần Đan, y nghe vào tai trái, thì loạt qua tai phải.
- Đó là bạn con, sao con lại không biết?
Vương Cường đột nhiên nói một câu, giọng có chút đanh sắc, trong lòng ông bây giờ chỉ có sợ hãi, đột nhiên nói ra, ông cảm nhận được những tên nhóc này trước đây đắc tội bọn họn rất không dễ chịu.
Đáng tiếc, trước đây ông đối với những đứa trẻ đó hoàn toàn không có cảm giác gì, dám đắc tội người của bọn họ, sẽ bị một bài học rất đau đớn.
- Không phải đâu chú, chúng con chỉ là bạn học chung trường, hắn và Trần Đan với là chung một lớp, Trần Đan biết, con lập tức đi hỏi!
Vương Trác lập tức lắc đầu, hoảng sợ móc điện thoại ra, lấy ra một số điện thoại quen thuộc, Trần Đan không có ở đây, đang cùng ở với mấy chị em.
Lô Nhất Thanh nhìn bọn họ im lặng, không nói.
Ban đầu ông còn cho rằng có quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ xem ra sự việc không như ông nghĩ, hình như phức tạp hơn, nếu thật như ông đoán, lúc đầu có lẽ ông bỏ qua mối quan hệ bọn Vương Cường.
Trên quan trường chính là như vậy, xếp hàng còn quan trọng hơn làm ra thành tích, nếu bọn họ đắc tội người thân của bí thư thành ủy, đặc biệt là cái người thân này, Lô Nhất Thanh tuyệt đối sẽ không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ.
Điện thoại rất nhanh được gọi xong, Trần Đan vẫn còn đang ở trong một căn phòng khách của nhà hàng sắc mặt tỏ ra rất kỳ quái, cuối cùng tự mình lắc đầu, nhẹ nhàng đóng điện thoại lại.
Nếu Vương Trác chủ động gọi điện thoại hỏi tên của Lý Dương, hơn nữa giọng nói có chút run rẩy, nếu không phải bên cạnh còn có nhiều người bạn tốt như vậy, cô cũng muốn chạy ra xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
- Chú, con hỏi rồi, người đàn ông đó tên là Lý Dương.
- Lý Dương?
Chân mày của Vương Vĩnh Phương ngưng tụ lại, cái tên này ông rất quen, bỗng nhiên, mắt của ông mở trừng to ra, bật thốt ra:
- Ngọc Thành Lý Dương, thì ra là hắn!
- Vĩnh Phương, cái gì Ngọc Thành Lý Dương?
Vương Cương cũng bất chấp Lô Nhất Thanh đứng bên cạnh, vội vàng hỏi một câu, ông lúc này mới hoàn toàn loạng choạng.
Khóe miệng của Vương Vĩnh Phương có chút khổ sở, nếu ông thích đồ cổ, đối với cái tên của Lý Dương tất nhiên không xa lạ, cũng biết một chút về lai lịch của người thanh niên thần kỳ này.
Hơn nữa, ông cũng biết Lý Dương cũng có quan hệ với Trần Vô Cực, đại đệ tử khai sơn, trên người của bọn Lý Dương đó có vòng tay Hắc Long cũng không có gì kỳ lạ, Trần Vô Cực thu nhận Lý Dương trên đại hội tông sư, đủ để thấy ông ấy xem trọng Lý Dương thế nào.
Nếu như vậy, tất cả trước đây cũng đều có giải thích rồi.
Mọi người quả thật không có nói gì mạnh miệng, Lý Dương quả thật rất tài giỏi, ba cái chữ này đã là một đánh giá rất cao rồi.
Bảo cụ trên tay mọi người, Vương Vĩnh Phương cũng biết qua rất nhiều, chén Trường Sinh thần kỳ đã truyền khắp cả thế giới, kiếm Trạm Lô nổi tiếng Canada, kiếm Ngư Tràng và kiếm Tùng Vân.
Bất luận cái gì, cũng nhiều hơn những bảo bối tốt trong tay ông.
Ngoại trừ những cái đó ra trong tay Lý Dương còn có truyền quốc ngọc tỷ
Truyền quốc ngọc tỷ vì nước mà có, cũng luôn được người trong nước bảo quản, nhưng trên danh nghĩa lại thuộc của Lý Dương, Lý Dương vẫn chưa chính thức hiến tặng.
Hơn nữa trong lúc này, ngọc tỷ trong tay người của mình, so với để trong nước còn thuận tiện hơn rất nhiều, thậm chí triễn lãm toàn quốc càng dễ hơn, có thể để nhiều người thưởng thức món bảo bối đại diện cho quốc gia này, làm người trong nước càng thêm đoàn kết.
Vương Vĩnh Phương chậm rãi nói rõ về thân phận của Lý Dương.
Ông là người có tiền, nhưng trong nghề ông lại không bằng Lý Dương, hơn nữa tài sản của Lý Dương so với ông ít hơn không ít, chuyện Lý Dương ở Myanmar có quặng Phỉ Thúy lớn, bây giờ mọi người đều biết.
Với một mạch khoáng quặng, mỗi năm Lý Dương có thể thu được mấy tỷ USD.
Mười năm sau, tài sản Lý Dương tích góp được nhiều hơn ông, bác cả ông để lại toàn bọ tài sản cho ông, cũng chỉ ba mươi tỷ USD.
Nhưng số tiền này chỉ là phần lớn trong tay của ông, không phải là toàn bộ, hai chị em đó ở Úc tích góp nhiều năm như vậy cũng không ít, thế lực của ông chỉ là trên pháp luật nhiều hơn một tờ di chúc, cái khác đều trong hoàn cảnh xấu.
Hôm nay hai chị em đó vẫn đang nhìn chằm chằm, còn liên hợp với phú hào địa phương nơi đó và quan thân chèn ép ông, ở bên đó ông cũng rất nguy hiểm.
Nói cách khác, ông cũng không vội lấy tiền quỹ ra, đầu tư vào trong nước, cái này thật sự chính là dịch chuyển tài sản
Vương Cường, Vương Trác và Lô Nhất Thanh càng nghe càng sửng sốt.
Đặc biệt là Vương Trác, y không ngờ Lý Dương lại có lai lịch như vậy, càng không ngờ rằng trong những người bạn học cũ của mình, có một đại nhân vật như vậy.
Kỳ thực chuyện Lý Dương nỗi tiếng, trước đây Vương Trác cũng biết, hình tượng của Lý Dương rất ít xuất hiện, y đối với chuyện này quan tâm cũng không nhiều, cũng không liên tưởng tới.
Đến lúc này y mới biết, mình mắc phải một lỗi lầm rất lớn.
- Bí thư Vương, thật ngại, tôi có chút chuyện, xin đi trước!
Lô Nhất Thanh đột nhiên khoát tay, cũng không chờ Vương Cường phản ứng, tự mình đã xoay người bỏ đi, lúc này, ông ta đã biết sơ lược về chuyện này rồi.
Quả thật có bảo bối xuất hiện, đáng tiếc đối với bảo bối này ông không có suy nghĩ gì.
Vương Trác quả thật cũng là bạn học với cháu rễ của bí thư Vương, nhưng quan hệ cũng không tốt, đã trở mặt trở thành thù, bây giờ tất nhiên ông sẽ ông ở lại đây lâu.
Người chính là hiện thực như vậy, Vương Cường nhìn sau lưng của Lô Nhất Thanh cười khổ lắc đầu.
- Anh cả, tôi nhớ ra một chuyện, có thể rất quan trọng.
Sắc măt của Vương Vĩnh Phương lại thay đổi, biến đổi chầm chậm có chút ngưng trọng, ông không phải là nhà giám định, nhưng lại là khách hàng quen thuộc của công ty bán đấu giá, trước đây lúc bác của ông còn sống, nên ông không ít lần ra mặt, giúp bác chụp một số tác phẩm nghệ thuật quan trọng.
Bởi vậy ông có quan hệ rất tốt với một số người có chút danh vọng trong nghề, đối với Lý Dương người thanh niên thần kỳ này, cũng biết chút ít.
- Chuyện gì, ông mau nói nhanh?
Vương Cường hơi sửng sốt, vội vàng kêu lên, lúc này ông còn cho rằng có chuyển ngoặt gì.
Vương Vĩnh Phương chầm chậm nói:
- Lý Dương vốn không có tiếng tăm gì, nhưng thiên bẩm lại rất cao, một lần ngẫu nhiên được lão Hà nhận làm đệ tử, trở thành đệ tử y bát của lão Hà, mới dần dần từ trong giới đồ cổ mà nổi tiếng.
- Cái này có gì?
Vương Cường tỏ ra có chút ngỡ ngàng, lịch sử thành danh của Lý Dương không có liên can gì đến ông, ông không biết em mình lúc này tại sao lại nói ra những chuyển không quan trọng thế này.
Vương Vĩnh Phương lắc đầu, dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Đây là không có gì, quan trọng là thân phận của ông Hà này, em biết ông ta, nhân vật đứng đầu trong giới đồ cổ trong nước, trên quốc tế cũng có danh dự rất cao, nhưng cái này không quan trọng, anh chắc biết ông ta, đồ cổ nước cộng hòa có thành tựu cao như vậy, người họ Hà chỉ có một, năm đó ông ấy là một trong số những người quyết sách.
Vương Cường sửng sờ ở đó, Vương Vĩnh Phương nói trắng ra như vậy, ông cũng không thể không hiểu.
Sắc mặt của ông dần dần trở nên trắng bệch, còn trắng hơn so với Vương Trác, ông biết tại sao ngay từ lúc đầu có thái độ như vậy, sau đó lập tức bỏ đi.
Châm chọc lần này không phải là tổ ông vò vẽ bình thường, ông cũng bắt đầu hiểu về thân phận của người thanh niên này, chỉ là càng hiểu rõ, trong lòng càng hoang mang, thậm chí có chút tuyệt vọng.
Vương Vĩnh Phương nhìn Vương Cường, sắc mặt ông cũng rất khó coi.
Kỳ thực có câu nói ông không nói, chuyển qua không nói những chuyện này, chính là năng lực của chính Lý Dương không nhỏ.
Bất luận là ở nước ngoài hay trong nước, Lý Dương đều có sức ảnh hưởng rất lớn, nhân vật không thể đắc tội, chỉ là thân thế quá lớn, làm cho mọi người bỏ quên điểm này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1078: Tai họa ngập đầu
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Lão đại, lão đại!
Hơn 2h chiều ngoài cửa nhà Lý Dương có tiếng gọi, Lý Dương và Lưu Chấn Hoa đang ngồi trong phòng khách bỗng giật mình, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười.
Giọng của lão Ngũ, vẫn to như thế.
Lưu Chấn Hoa cười nhìn ra ngoài cửa, âm thanh này anh đã nghe, là giọng lớn nhất của lão ngũ Trần Lỗi.
Trần Lỗi nhận điện thoại của Lý Dương liền xin nghỉ sau đó dẫn vợ trực tiếp tới, từ Trịnh Châu tới Lật thành cũng không xa, 3 tiếng đồng hồ có thể chạy tới anh thật sự là người đầu tiên chạy về.
Nhà của Lý Dương Trần Lỗi đã từng đến nhưng lâu rồi không nhớ rõ là cửa nào cũng không gọi điện mà lớn giọng gọi ở ngoài.
Nhưng phải nói gọi như này rất có hiệu quả, trong chốc lát Lý Dương và Lưu Chấn Hoa liền đi ra.
- Tam ca
Nhìn thấy Lưu Chấn Hoa khuôn mặt có chút đen của Trần Lỗi ngây ra đó, mấy giây sau anh lại nhanh chóng chạy lại ôm lấy Lưu Chấn Hoa.
- Tam ca mấy năm nay anh đi đâu làm tôi nhớ muốn chết.
Lưu Chấn Hoa bị Trần Lỗi ôm chặt không thở được cứ kêu kêu, Lý Dương đứng bên cười thầm, Trần Lỗi làm vậy là cố ý, những việc như thế này Trần Lỗi không ít làm, bản thân anh cũng đã từng bị như vậy.
- Khụ khụ, lão ngũ anh không buông tôi ra tôi nói chuyện lần trước ra đấy.
Lưu Chấn Hoa dùng sức nói cuối cùng cũng nói ra một câu, anh vừa nói xong Trần Lỗi liền bỏ tay ra cười nói: - tam ca, anh xem tôi nhớ anh sắp phát điên, đi, chúng ta vào trước đi.
Nói xong Trần Lỗi không đợi Lưu Chấn Hoa có phản ứng liền kéo anh vào trong nhà Lý Dương.
Điều này làm Ngưu Linh đứng phía sau anh có chút hiếu kỳ chỉ có thể kìm chế, mà trong lòng Lý Dương lại cười vui như nở hoa, chuyện Trần Lỗi nói chỉ có anh biết ngay cả bọn Lý Xán cũng không biết, thực sự là việc rất buồn cười.
Việc này cũng trở thành đòn sát thủ của Trần Lỗi nên không nhìn thấy anh mấy năm nay.
Trần Lỗi đến làm trong nhà náo nhiệt hẳn lên, Vương Giai Giai và Ngưu Linh ngồi cùng nhau nói chuyện, ba an hem họ trần thuật phân tích một số chuyện sau đó.
Lúc này đều là Trần Lỗi nói.
Mà những gì Trần Lỗi nói lại có liên quan rất nhiều tới Lý Dương, Trần Lỗi hiểu Lý Dương hơn Lưu Chấn Hoa nhiều, một lúc anh suýt nữa thổi Lý Dương lên trên trời.
Lưu Chấn Hoa cứ ngồi yên nghe, càng nghe anh càng ngạc nhiên.
Lúc này cuối cùng anh cũng hiểu, trước đó không lâu vụ Lý Dương kia ở Canada làm huyên náo trong nước chính là lão đại của mình, hồi đó anh cũng nghe qua chuyện này nghe qua đến tên Lý Dương nhưng lúc đó anh không liên tưởng hai người với nhau cứ tưởng chỉ là trùng tên, ai ngờ Lý Dương nổi tiếng như vậy.
Mà anh đối với Lý Dương cũng hiểu được đôi chút căn bản không tin người kia ở Canada lại là người quen của mình.
Dần dần Trần Lỗi kể hết những thành tựu của Lý Dương mấy năm nay ra.
Mối lần Trần Lỗi nói là Lưu Chấn Hoa lại chau mày cuối cùng hắn cũng chết lặng.
Ngắn ngủi vài năm Lý Dương đã trở thành ông chủ, không chỉ ở Bắc Kinh có một tiệm đồ cổ đáng giá chục triệu mà ở Trịnh Châu cũng có 1/3 cổ phần trong công ty đấu giá.
Công ty đấu giá này Lưu Chấn Hoa cũng đã nghe qua, là công ty đấu giá phát triển nhanh nhất Trung Nguyên, cho đến nay cả công ty chỉnh thể có ít nhất 1 tỷ, cũng có nghĩa là tài sản Lý Dương có ít nhất hơn 3 trăm triệu.
Còn không tính chỗ bảo bối và Phỉ Thúy trên tay Lý Dương.
Giá trị của chỗ bảo bối này không thể dùng tiền mà đánh giá được, vòng tay Hắc Long hôm nay anh đã thấy anh rời khách sạn mà vẫn rung động.
Chỗ bảo bối Phỉ Thúy này thêm quặng mỏ ở Myanma nữa.
Tài sản của Lý Dương bây giờ căn bản không dám nghĩ tới, cũng khó trách Lý Dương đối với bọn Vương Vĩnh không hề hạ phong thậm chí khí thế còn hơn bọn họ.
Ngoài tài sản ra danh vọng của Lý Dương mới là thứ làm Lưu Chấn Hoa coi trọng nhất.
Đại sư đứng đầu giới sưu tầm, đại sư đứng đầu giới giải thạch, còn là sư phụ của một vị tôn sư, một chuỗi danh hiệu này làm Lý Dương có sức ảnh hưởng rất lớn.
Mà hiện tại Lưu Chấn Hoa cũng yên tâm hoàn toàn.
Lý Dương có sức ảnh hưởng này Vương Cương một bí thư huyện ủy căn bản không dám làm gì anh, điều này cũng làm anh tiêu tan hết những lo lắng.
Anh cũng hiểu Lý Thành tại sao không lo Vương Trác trả thù, nếu đối phương biết thân phận này của họ chỉ có tên ngốc mới trả thù bọn họ.
- Lão đại, so với anh chúng tôi mấy năm nay như toàn bơi trong khe nước thôi.
Bỏ lo lắng trong lòng xuống nhưng Lưu Chấn Hoa cũng bị đả kích không ít, thành tựu của Lý Dương bây giờ anh không chỉ ngưỡng mộ mà còn theo không kịp.
Thậm chí có thể không bằng , hai người bọn họ bây giờ hoàn toàn một trời một vực.
Điều này làm nhân viên công vụ trở thành Lưu Chấn Hoa lãnh đạo nhỏ đều có chút nản lòng.
- Lão Tam, cậu nói vậy không đúng rồi, cậu bây giờ cũng không tồi, là người duy nhất làm quan trong anh em chúng ta, sống tốt, anh em đều ủng hộ cậu sau này chưa biết chừng chúng ta cũng có thể có một đại quan.
Lão ngũ Trần Lỗi đập mạnh Lưu Chấn Hoa một cái, Lưu Chấn Hoa ngạc nhiên lập tức cười.
Trần Lỗi nói cũng không sai, anh căn bản không cần phải so sánh với Lý Dương, thành tựu của Lý Dương càng nhiều đối với anh lại càng tốt, tương lai sự phát triển của bản thân chưa biết chừng còn có thể nhờ vào sức ảnh hưởng của Lý Dương.
Còn điểm nữa, sáu anh em họ thực sự có một người trong quan trường phát triển tốt tương lai chưa biết chừng cũng có thành tựu cao hơn, bây giờ anh còn trẻ, tuổi trẻ chính là tài sản lớn nhất.
Lý Dương cũng cười trong mắt có chút khác thường.
Lời của Trần Lỗi là đang an ủi Lưu Chấn Hoa nhưng nói thực rất có lý, sáu anh em họ , những người khác rất khó vào được chốn quan trường, chỉ có lão tam Lưu Chấn Hoa có điều kiện đó.
Anh đã không có hoặc chỉ là quan hệ, chú anh đã giúp anh rất nhiều nhưng nhiều nhất chỉ là có thể đỡ lên cấp chính khoa, lên trên phải dựa vào bản thân anh.
Nhưng quan hệ này Lý Dương có mà còn là quan hệ rất lớn, giúp Lưu Chấn Hoa tăng cấp không có vấn đề gì.
Đương nhiên rồi, tất cả điều này còn cần sự nỗ lực của bản thân Lưu Chấn Hoa, anh không có năng lực không thể có thành tích, có sự giúp đỡ của Lý Dương cũng chỉ là có hạn giống như Hà Kiệt và Vương Phong có lão gia tử nhưng không có năng lực cũng không thể có địa vị.
Lưu Chấn Hoa lúc này còn không biết anh đã ôm một cây đại thụ lớn còn là một cây đại thụ cao.
Lý Dương bên này vui mừng anh em gặp nhau ôn chuyện cũ, bên kia khách sạn lại là một cảnh bi thảm, Vương Trác đã bị Vương Cường mắng té tát cho một trận, ngay cả Vương Vĩnh Phương cũng bị Vương Cường quở trách vài câu.
Vương Trác vô cùng hối hận, người con gái kia rõ ràng có ý anh lúc đó nghĩ thật đáng tiếc vì bị lừa, căn bản không muốn nghĩ tới điều này.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, anh không muốn báo thù chỉ nghĩ làm thế nào để vượt qua khó khăn lần này.
Nghĩ tới đây chân tay anh lại rụng rời, anh còn nhớ khi bố và chú nói thân phận thực sự của Hà lão trong đầu anh đã có cảm giác nào đó.
Nhân vật lớn như vậy bình thường ngay cả nhìn thấy cũng khó chứ đừng nói gặp mặt, đắc tội với người như vậy, thực sự là chữ chết cũng không biết viết thế nào.
- Chúng ta không thể ngồi chờ chết như thế này, chúng ta hay chia nhau đi, đại ca nhờ mấy mối quan hệ của mình nghĩ cách liên lạc với bí thư Vương, bất luận dùng thái độ thế nào cũng phải thực lòng xin lỗi để đem chuyện này khỏi đầu tôi.
Vương Vĩnh Phương chầm chậm nói một câu, sắc mặt của Vương Trác lại trắng bệch, anh và chú đã cùng nhau thực sự là lựa chọn tốt nhất, chỉ là như vậy kết quả tốt nhất cho anh cũng là kết thúc con đường làm quan, cuối cùng là làm chức vụ ở cấp chính khoa.
Điều này đối với anh mà nói là một sự trừng phạt lớn, nhưng vì bảo vệ cả nhà anh chỉ có thể làm như vậy.
Vương Vĩnh Phương tiếp tục nói: - tôi và tiểu Trác tự thân đến cửa xin lỗi, bất luận thế nào phải được sự tha thứ của họ, Trần Đan cũng đi theo, cô ấy và Lý Dương là bạn học, không có bất kỳ mâu thuẫn gì có thể giải quyết được việc..
Vương Cường lẳng lặng gật đầu, bây giờ cũng chỉ có cách này.
Lúc này mấy người họ đều hoang mang nghĩ tới một câu, một câu rất nổi tiếng của Trung Quốc: sớm biết thế này đã không làm chuyện lúc trước.
Trên thế giới không có thuốc hối hận, Vương Vĩnh Phương chỉ có thể hi vọng bản thân không làm hành vi gì quá kích, lần này cũng là tiếng chuông cảnh tỉnh anh, nếu trong nước cũng không ở được vậy anh thực sự không biết sau này đi đâu nữa.
Australia chắc chắn không thể quay về, chật vật bỏ chạy khỏi đó, có hai chị thân thiết ở đây chí ít còn có hi vọng.
Bọn Vương Cường đều lo lắng, cho đến bây giờ Trần Đan mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi biết tất cả những chuyện này cảm giác đầu tiên của Trần Đan là không thể nào, Lý Dương ngày xưa là không ra gì, bố cũng chỉ là giáo viên cấp ba, hiện tại lại làm cả nhà Vương gia hết hồn như vậy.
Đặc biệt là sự khẩn cầu trong mắt Vương Trác là điều cô chưa từng thấy.
Không dám tin đây là sự thật, cô làm dâu nhà Vương Trác là người của Vương gia rồi, những ngày tháng của Vương gia sau này khổ cực đồng nghĩa với cô cũng sẽ khổ cực.
Bất luận là vì ai, cô cũng toàn lực ứng phó, đến giúp Vương Trác.
Trần Đan đồng ý với Vương Trác đồng ý cùng anh tới tìm Lý Dương, cầu xin Lý Dương tha thứ, điều này làm Vương Trác và Vương Vĩnh Phương thở nhẹ, đây chỉ là bước đầu, mấu chốt nhất là Lý Dương có đồng ý nhận lời xin lỗi của họ không.
Để bù đắp sai lầm lần này Vương VĨnh Phương chuẩn bị món quà lớn.
Đáng tiếc món quà của anh cũng không giải quyết được, luận về bảo bối Lý Dương còn nhiều hơn anh nhiều, cũng tốt hơn nhiều, luận về tài sản cũng không ít hơn mình, còn không biết cái gì có thể làm đối phương cảm kích.
Vương Cường xuất phát tới Minh Dương, anh phải tự mình đi tìm bí thư Vương, Vương Trác cũng đi tìm hiểu địa chỉ nhà Lý Dương, không còn cách nào khác, anh bình thường là lãnh đạo căn bản không chú ý đến nơi người khác đã ở.
Mà ở Lật Thành, việc này cũng bắt đầu được truyền bá, một số người có điều kiện đều biết Vương gia vô cùng nổi tiếng, Vương gia vừa có việc hỷ lại đối mặt với tai họa ngập đầu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1079: Lai lịch của đồ vật
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Nhà của Lý Dương rất dễ tìm, Lý Quân là thầy giáo nổi tiếng ở Lật Thành, trường học có không ít người biết.
Khi đi trong lòng Vương Trác có điều khó nói. Lần đầu tiên, là lần đầu tiên anh có cảm giác bất lực này, bây giờ anh hiểu cảm giác của người năm đó bị anh ăn hiếp.
Tính khí của Vương Trác thực sự có không ít người bị anh chỉnh lý.
Trần Đan cứ ngồi im, sự việc đã qua Vương Vĩnh Phương không giấu cô, cũng không dám giấu, còn mong cô ấy nói hộ.
Lúc này trong lòng Trần Đan cũng có chút phức tạp.
Kỳ thực Trần Đan mời Lý Dương chỉ là vì nguyên nhân bạn học, nếu nói còn có lý do khác thì chính là hôn đó Trần Đan thấy cách ăn mặc của Lý Dương khác thường, cảm giác anh hiện tại không tồi cho nên mới đưa ra lời mời.
Nếu là Lý Dương mặc đồng phục bảo vệ cô chắc ngay cả chào cũng không thèm.
Người có lúc hiện thực như vậy, Trần Đan tốt hơn Vương Trác một chút nhưng từ nhỏ cũng được nuông chiều như công chúa lại sống trong gia đình cán bộ, khó trách có chút thành kiến như vậy.
Nhưng lần này cô cũng nhìn sai rồi, Lý Dương bạn học cũ này sống không tồi, cũng có thể nói là một người ổn nhất trong những người bạn của họ, chỉ tính về danh tiếng thôi cũng không ai so bì được.
Chưa kể sau lưng Lý Dương còn có bọn Vương Trác đều sợ hãi vô cùng.
Tất cả điều này đều làm Trần Đan trầm mặc, cô ấy bắt đầu so sánh, so sánh Lý Dương với tân lang của mình cuối cùng cô thấy nản, cô cho rằng Vương Trác là niềm kiêu ngạo nhất nhưng ở trước mặt Lý Dương chỉ là một con vịt xấu xí.
Kết quả này đối với cô như một sự đả kích.
Con gái ai cũng thích so sánh người đàn ông của mình với người khác, Lý Dương thực sự hơn Vương Trác nhiều làm cô nghĩ như vậy, đợi qua việc này Trần Đan sẽ hiểu.
Dù sao Lý Dương như vậy chỉ một buổi chiều, so với rất nhiều người khác điều kiện của Vương Trác cũng không tồi.
Lật Thành là một tiểu thị trấn, không lớn, một lúc bọn Trần Đan đã tới nhà Lý Dương, nhìn thấy căn phòng lớn mới tinh trong nhà Lý Dương.
Mảnh đất này của Lý Dương mới xây nhà mới.
Nhưng cũng chỉ là ở đây mà thôi, so với biệt thự của Lý Dương thì đây chỉ là nhà ngói.
- Đi
Vương Vĩnh Phương thở dài, sự việc lần này là Vương Trác gây lên cũng có nhiều trách nhiệm của anh mà đối diện với người như Lý Dương trong lòng anh có chút không yên.
Lý Dương không chỉ nối tiếng ở trong nước mà trên quốc tế cũng có danh tiếng nhất định, anh bây giờ mới chỉ hơn 20 tuổi, có thể tưởng tượng được thành tựu tương lại của anh sẽ huy hoàng như thế nào.
Đắc tội với một người có tiềm lực như vậy Vương Vĩnh Phương rất hối hận.
- Lão ngũ, những điều anh nói tôi không tin, nếu lão đại nói tôi mới tin.
Trong phòng khách, mấy người đang ăn uống náo nhiệt, nói chuyện, sau khi Trần Lỗi mở máy hát dường như không dừng,
Lúc này anh đang nói chuyện về kiếm Trạm Lô, Lưu Chấn Hoa đối với lời nói của anh có chút nghi ngờ.
- Được, vậy để lão đại nói đi, lão đại anh nói đi, kiếm Trạm Lô đó có phải là tôi phát hiện ra trước tiên không?
Trần Lỗi lập tức quay đầu lại trơ mắt nhìn Lý Dương, Ngưu Linh và Vương Giai Giai nhìn Trần Lỗi cười.
Tính tình của Trần Lỗi thẳng nhất trong mấy người nhưng cũng là một người bí ẩn nhất, lời nói của Lý Dương là miệng không ngăn được gió, không bảo đảm được bí mật gì.
Lý Dương hơi cười, nhẹ nhàng lắc đầu – cậu nói không đúng.
Trần Lỗi hơi ngạc nhiên trên mặt lập tức đỏ lên vội vàng nói: - Lão đại, anh không thể cố ý nói dối, hôm đó chúng tôi đều ở cùng nhau, Linh Linh, chị dâu đều có thể chứng minh.
- Nhìn cậu kìa, tôi vẫn chưa nói xong, kiếm đó là cậu và tiểu Xán cùng nhau phát hiện ra đầu tiên, không phải là chỉ có cậu.
Lý Dương cười to, Trần Lỗi lại ngạc nhiên bây giờ mới hiểu mình bị Lý Dương trêu.
Lưu Chấn Hoa, Vương Giai Giai còn có Ngưu Linh đều cười, bộ dạng vội vàng của Trần Lỗi thật đáng yêu, rất khó tưởng tượng một người nhiều tuổi già dặn như anh lại có tính cách như đứa trẻ.
- Lý Dương Lý tiên sinh có ở nhà không?
Mấy người đang cười bên ngoài đột nhiên có người hỏi Lý Thành lập tức đứng lên chạy ra trước.
Khách trong nhà đều là người của Lý Dương, lúc này anh đi ra là thích hợp nhất.
- Giọng này là Vương Vĩnh Phương? Lưu Chấn Hoa cau mày lập tức lộ ra sự ngạc nhiên.
Họ với Vương Vĩnh Phương nói chuyện với nhau không ít lần, giọng của Vương Vĩnh Phương tự nhiên có thể nghe ra.
Lý Dương nhíu mày đứng lên, một lúc Lý Thành dẫn mầy người vào, đi đầu là Lý Thành sau anh lại là Vương Vĩnh Phương và Trần Đan.
Nhìn thấy mấy người này Lưu Cương và Triệu Khuê đều đi lại gần Lý Dương.
Hải Đông lại đứng bên cạnh Vương Giai Giai.
- Lý tiên sinh, Vương mỗ có mắt không thấy núi Thái Sơn, hôm nay có đắc tội mong ngài lượng thứ.
Vương Vĩnh Phương nhìn thấy Lý Dương lập tức khom người, anh là người rất biết nhẫn nhịn, ở Australia nhiều năm đều chịu đựng như vậy đừng nói bây giờ chỉ là xin lỗi.
- Lý Dương, thật xin lỗi, Vương Trác và chú đều không biết chuyện của cậu mới gây ra hiểu lầm như vậy, cậu, cậu tha lỗi cho họ đi.
Trần Đan do dự một chút cuối cùng cũng tiến lên trên một bước nhẹ nhàng nói một câu.
Nhìn thấy Lý Dương trong lòng Vương Trác lại dấy lên sự đố kỵ nhưng lần này anh lại nén sự đố kỵ lại không dám có bất cứ biểu hiện gì.
Đối với người vợ tân hôn anh cũng có chút oán giận, hôm nay phát sinh tất cả những điều này nói ra có liên quan nhiều tới Trần Đan, nếu không phải là cô mời Lý Dương cũng không thể xảy ra chuyện như vậy.
Cho đến bây giờ Vương Trác đều không nghĩ qua, anh không nên đi vì một người con gái mà đố kỵ với người ta càng không nên chủ động khiêu khích.
Anh là người tự kiêu nhất thời không thể thay đổi được tính cách.
Lý Dương nhìn bọn họ không nói gì, nhưng cũng không từ chối trực tiếp đuổi bọn họ đi.
- Lý tiên sinh, hôm nay thực sự chúng tôi không đúng, đây là chút tấm lòng nhỏ của chúng tôi hi vọng có thể giải trừ được hiểu lầm của hai bên chúng ta, vẫn mong ngài có thể nhận.
Vương Vĩnh Phương từ trong áo lấy ra một tờ giấy cười ha ha đưa cho Lý Dương nhưng anh không trực tiếp đưa vào tay Lý Dương mà chuyển qua Lưu Cương.
Đây là một danh sách quà tặng rất dày, bên trên có rất nhiều thứ, giá trị thấp nhất cũng mấy chục triệu, đây chỉ là phép thử của Vương Vĩnh Phương, lần này anh cũng chuẩn bị nhiều.
Nếu là Lý Dương nhận danh sách quà tặng này thì tất cả đều vui vẻ, anh không keo kiệt tặng danh sách quà tặng này, giá trị của danh sách quà tặng này giá trị rất cao, lên tới mấy trăm triệu nhân dân tệ.
Tiêu mấy trăm triệu có thể hòa hợp với Lý Dương thậm chí thành bạn thì tuyệt đối đáng giá.
- Chỉ là hiểu lầm nhỏ ông chủ Vương không cần lãng phí như vậy.
Lý Dương nhìn một cái lập tức cười, anh không cần quà lại bảo Lưu Cương đưa trả.
Sắc mặt Vương Vĩnh Phương có chút thay đổi, trên mặt của Vương Trác cũng trắng bệch, anh từ từ cúi đầu xuống, trong mắt có chút oán giận.
Từ chối quà cũng có nghĩa là từ chối lời xin lỗi, đối phương chuẩn bị đối với bọn họ rồi.
Không chỉ Vương Trác có cách nghĩ như vậy mà chính Vương Vĩnh Phương cũng nghĩ như vậy, cứ nghĩ đến bối ảnh và năng lượng to đùng sau lưng Lý Dương trong lòng anh lại phát run.
Lần này cho dù anh có thể chạy đi thì cả Vương gia cũng xong đời.
Chỉ có một Vương Vĩnh Phương của con gái là tuyệt đối không đồng ý nhìn thấy sự việc như vậy phát sinh.
- Trần Đan, ông chủ Vương đừng đứng ở cửa nữa, vào đây ngồi đi.
Lý Dương đột nhiên cười Vương Vĩnh Phương trong lòng đang trầm mặc bỗng ngạc nhiên kéo Trần Đan gật đầu cùng với Lý Dương đi vào.
Từ chối nhận quà Vương Vĩnh Phương cứ tưởng Lý Dương sẽ đuổi bọn họ đi, không ngờ lại cho bọn họ vào trong, đối với Lý Dương anh cũng có chút khó đoán.
- Lý Dương, việc ban sáng …
Vừa ngồi xuống Trần Đan cẩn thận nói một tiếng trên mặt còn có chút câu nệ lo lắng, bây giờ cô biết thân phận của người bạn học trước mặt.
Trần Đan chúng ta là bạn học cũ, nếu là hiểu lầm việc này không nhắc đến nữa.
Lý Dương xua xua tay lại nhìn Vương Vĩnh Phương nhẹ nhàng nói: - Ông chủ Vương tôi có vấn đề nhỏ có thể thỉnh giáo anh một chút không?
- Đừng nói thỉnh giáo, Lý tiên sinh có vấn đề gì cứ hỏi.
Vương Vĩnh Phương lập tức gật đầu, lúc này dáng bộ của anh so với hồi sáng khác hoàn toàn, Lưu Chấn Hoa bên cạnh đều trợn mắt lên.
Họ chơi với Vương Vĩnh Phương một thời gian anh chưa bao giờ thấy Vương Vĩnh Phương như vậy.
Cho tới nay Vương Vĩnh Phương là người tầng lớp cao, là một đại gia, bây giờ trước mặt Lý Dương lại sợ sệt như vậy điều này làm Lưu Chấn Hoa thực sự kinh ngạc.
- Là thế này, mấy bảo bối các bạn triển lãm hôm nay thực sự không tồi tôi muốn hỏi hai tai tượng hoa văn thời Càn Long anh ở đâu có được?
Lý Dương nhẹ nhàng nói, sau khi xích mích với bọn Vương Vĩnh Phương Lý Dương vốn không có cơ hội tự mình hỏi vấn đề này, không ngờ đã đưa ra cửa nhân cơ hội này vừa lúc hỏi.
Bảo bối này cũng có quan hệ nhất định tới anh.
- Hai tai tượng Càn Long?
Vương Vĩnh Phương thoáng ngẩn ngơ, anh cũng không ngờ Lý Dương lại có thể hỏi vấn đề này.
Nhưng dường như cũng không kỳ lạ, Lý Dương vốn là nhà sưu tầm nổi tiếng quốc tế, đại sư thẩm định, hỏi vấn đề về đồ cổ cũng rất bình thường.
- Cái này là cuối năm ngoái chúng tôi mua được ở cuộc bán đấu giá ở Italy.
Vương Vĩnh Phương hồi ức lại một chút lập tức trả lời, bảo bối này thời gian mua rất ngắn anh thậm chí còn không nhớ lai lịch của nó.
Vương Vĩnh Phương không chỉ nói ra thời gian còn nói gia giá trị của nó và tên công ty đấu giá, đem những thứ Lý Dương muốn biết nói hết ra.
Nghe Vương Vĩnh Phương nói xong Lý Dương cau mày lại.
Đồ sứ này thực sự bị tẩy trắng rồi, công ty đấu giá mà Vương Vĩnh Phương nói Lý Dương biết là một công ty đấu giá lớn nổi tiếng trên thế giới, nếu từ trong tay họ bán ra đồ sứ này không thể có thân phận như vậy.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1080: Ngọa hổ tàng long
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Lý tiên sinh, anh có phải có hứng thú với đồ sứ này?
Vương Vĩnh Phương nhìn Lý Dương rất cẩn thận nói một câu, nếu là Lý Dương muốn thứ đồ này thì thực sự đơn giản rồi, một thứ đồ có thể bù lại hiểu lầm kia đối với anh mà nói hoàn toàn đáng giá.
Lý Dương vừa định lắc đầu trong lòng đột nhiên sững lại đem những điều muốn nói nuốt vào trong lòng.
Đồ sứ này là bảo bối đào dưới đất trường cũ lên Lý Dương nói không hứng thú thì là nói dối, đáng tiếc thân phận đặc thù của nó cho dù Lý Dương có thể có được nó cũng không thể giữ nó.
Vương Vĩnh Phương không biết thân phận thực sự của đồ sứ này nhưng anh lại vô cùng rõ nếu có bảo bối này có thể cho anh một cái mũ lớn .
Chiếc mũ này Lý Dương không thể đội cũng không đồng ý đội.
Mặc dù không có cách nào bản thân cất giữ nhưng Lý Dương lại có thể hiến tặng những thứ trong tay, hiến tặng cho ai lại là do Lý Dương, ban nãy anh nhớ tới tiền bối Triệu lão ở Lật Thành và Lưu Tuyết Tùng ở Minh Dương.
Lúc đó sau khi ra lò bảo bối này hai bọn họ đều muốn giữ lại trong bảo tàng đáng tiếc cuối cùng bị cấp trên bác bỏ họ không lưu giữu được.
Lúc đó Lưu Tuyết Tùng rất ít nhắc đến chuyện này, mỗi lần nhắc đến đều tiếc hận.
Bảo tàng của huyện Lật Thành thực sự rất nhỏ, đặt bảo bối giá trị chục triệu ở đây thì thật đáng lo, nhưng bảo tàng Minh Dương khá hơn đầu tư nhiều hơn một chút có thể bảo đảm giữ được món đồ như vậy.
Nghĩ tới đây Lý Dương lại nhếch miệng cười, quay đầu nhìn Vương Vĩnh Phương gật đầu nói: - Không giấu gì ông chủ Vương, đồ sứ này với tôi có chút gắn bó, tôi thực sự rất thích nó, nếu ông chủ Vương có thể bán thì tôi cảm kích vô cùng.
- Lý tiên sinh, nhìn anh nói như vậy không phải là cì đồ sứ hay sao, nếu anh thích thì cứ lấy đi, tôi sẽ bảo người mang tới luôn.
Vương Vĩnh Phương cười ha ha
Anh đang buồn vì không biết giải tỏa mâu thuẫn với Lý Dương thế nào thì Lý Dương lại muốn đồ của anh, anh còn ước không được, đồ sứ này anh rất thích nhưng so với cả gia tộc thì anh sẵn sàng bỏ.
Hơn nữa bảo bối như vậy anh có hơn 10 chiếc đều có thể tặng cho cháu làm lễ vật tân hôn càng không cần nói Lý Dương tiềm lực như vậy.
- Ông chủ Vương, ông có thể bán cho tôi tôi đã cảm kích lắm rồi, tôi xem tôi vẫn phải mua thôi, việc tặng không nhắc đến nữa.
Lý Dương cười lắc đầu anh là người từ Minh Dương tới Minh Dương là quê hương của anh vì quê hương có chút cống hiến cũng là chuyện nên làm.
Huống hồ có bảo bối như vậy còn có thể nâng cao hình tượng chỉnh thể của giới sưu tầm Minh Dương, làm những bậc tiền bối ở đó có chút tiếc nuối.
Còn một điểm nữa, nếu trong bảo tàng có nhiều bảo bối như này cũng có thể có nhiều người bản địa học hỏi được một chút kiến thức, có bảo vật tham khảo mọi người có thể vừa xem vừa học không giống như ở trong sách, hoặc chỉ có bảo tàng lớn ở Bắc Kinh, Thượng Hải mới có thể nhìn thấy hiện vật, tin rằng điều này sẽ có ý nghĩa với giới sưu tầm ở Minh Dương.
Đây có thể coi là một phần tâm ý của Lý Dương.
- Được, vậy tôi để giá gốc cho Lý tiên sinh.
Vương Vĩnh Phương chỉ là do dự một chút lập tức gật đầu Lý Dương nếu không đồng ý nhận không quà của anh thì có thể hoàn thành khoản giao dịch này cũng tốt.
Chí ít mâu thuẫn hai bên có thể giảm đi nhiều, anh cũng có thể mượn cơ hội này lập quan hệ với Lý Dương.
Chưa biết chừng việc này có thể làm việc xấu biến thành việc tốt, nghĩ tới điều này Vương Vĩnh Phương có chút kích động, thực sự muốn thiết lập mối quan hệ với Lý Dương, đối với anh sau này cũng có lợi ích vô cùng.
Đương nhiên, muốn đi tới bước này lại không phải dễ, anh lại quay đầu nhìn Lưu Chấn Hoa, trong mắt lộ chút suy nghĩ.
- Cảm ơn ông chủ Vương.
Lý Dương đứng dậy bắt tay với Vương Vĩnh Phương, hơn mười triệu không phải là con số nhỏ nhưng với quê hương số tiền này đáng bỏ ra, Lý Dương còn muốn hai đồ sứ còn lại bị mất sau này cũng phải tìm lại và đều đặt ở bảo tàng Minh Dương, làm phong phú cho bảo tàng Minh Dương, nhiều đồ vật thực sự có giá trị mà không phải là một vài bình chậu rách nát.
- Lý tiên sinh anh khách khí quá, tiểu Lưu, anh và Lý tiên sinh rốt cuộc có quan hệ gì? Trước anh cũng không nói, nói ra cũng sẽ không hiểu lầm như vậy.
Vương Vĩnh Phương cười một tiếng, lần này là hỏi Lưu Chấn Hoa.
Lưu Chấn Hoa vội đứng lên nói: - Ông chủ Vương, chúng tôi là bạn học cùng đại học, sau khi tốt nghiệp mấy năm không gặp, cũng là thiên tài gặp nhau, trước một số việc của lão giáp tôi cũng không rõ.
- Chúng tôi là bạn học cùng ở ký túc xá.
Lý Dương cười thêm một câu, câu này làm rõ thêm quan hệ giữa anh và Lưu Chấn Hoa.
- Thật không ngờ, tiểu Lưu và Lý tiên sinh lại có quan hệ gần như vậy, tiểu Lưu, anh về chuẩn bị một chút, đầu tư lần này tôi định ở chỗ các anh, chuẩn bị tốt hợp đồng đợi tôi xong việc là có thể ký hợp đồng.
Vương Vĩnh Phương cười gật đầu, Lưu Chấn Hoa đứng ngây người ra đó.
Vì vụ đầu tư này của Vương Vĩnh Phương mà họ phải chạy đi chạy lại không ít, cùng với rất nhiều hứa hẹn, Vương Vĩnh Phương không chịu buông ra bằng không họ cũng không thể đuổi tới Lật Thành.
Không ngờ việc khó này làm họ như vậy.
Lưu Chấn Hoa lại nhìn Lý Dương, anh phát hiện bản thân còn đánh giá thấp năng lực của Lý Dương, anh không phải là tên ngốc, Vương Vĩnh Phươnglàm như vậy đơn giản là nhìn mặt Lý Dương.
- Cảm ơn, cảm ơn ông chủ Vương, tôi lập tức chuẩn bị tư liệu hợp đồng, ông lúc nào cũng có thể ký hợp đồng đầu tư.
Trong lòng Lưu Chấn Hoa rất kích động, nghe khẩu khí của Vương Vĩnh Phương, nhất định phải đầu tư thành công vụ làm ăn lần này, mặc dù đầu lớn ở lãnh đạo nhưng
Hơn nữa lần này Vương Vĩnh Phương đầu tư không ít, kỳ trước là ba trăm triệu, kỳ sau là bảy trăm triệu đầu tư nhiều như vậy thời gian dài tương lai sẽ trở thành niềm tự hào và chiến tích của anh.
- Cảm ơn ông chủ Vương.
Lý Dương cũng cười nói một câu, Lý Dương cũng hiểu đây là Vương Vĩnh Phương cố ý lấy lòng mình.
Nhưng điều này có thể giúp được việc tốt của lão Tam Lý Dương không có lý do để từ chối càng không thể từ chối.
Giải quyết được hai việc này Vương Vĩnh Phương rất nhanh rời đi anh còn quay lại, tự thân đem đồ sứ này đưa tới cho Lý Dương ở đây, hoàn thành vụ giao dịch này.
Khi họ đi, Lý Dương tiễn bọn họ ra cửa.
Thái độ của Vương Vĩnh Phương có vẻ thành khẩn Lý Dương tạm thời cũng không có ý tính toán với họ, nhưng đây cũng là người của Vương gia, lại may mắn nếu không lần này thực sự họ xui xẻo.
Trong lòng Lý Dương có thể là đã có đối phó với hắn, Vương Trác là lãnh đạo của bộ giáo dục ở lại chỗ anh đối với người trong nhà quả là tai học ngầm.
So với sức ảnh hưởng của bản thân Lý Dương một bộ trưởng bộ giáo dục vẫn không có vấn đề gì.
Vương Cường nếu có hoạt động nào khác Lý Dương không ngại cùng anh đối phó, lúc đó mới thực sự là tai họa ngập đầu của Vương gia.
Đáng tiếc Vương Giai Giai gặp được một người quen, làm họ biêt sức ảnh hưởng lớn sau lưng Lý Dương, chủ động xin lỗi, chỉ có thể nói đây là vận may của họ, nếu không có người quen này họ lại không chủ động xin lỗi thì lần này chắc chắn xui xẻo.
Nhưng cho dù như vậy Vương Trác chỉ sợ ngồi không yên ở bộ giáo dục, chắc chắn sẽ bị dời đi.
Chưa đến một tiếng Vương Vĩnh Phương lại đến nhà Lý Dương, lần này anh mang đồ sứ tới, đồ sứ này thêm phí thủ tục nữa là một triệu sáu trăm bảy mươi nghìn gần mười sáu triệu nhân dân tệ, sau khi Lý Dương chuyên khoản đồ sứ này cũng trở thành đồ của anh.
Đưa đồ sứ tới Vương Vĩnh Phương tạm thời rời đi nhưng anh cũng thành công hẹn được Lý Dương làm họ thực sự có cơ hội xin lỗi.
Đồ sứ tới tay của Lý Dương lập tức bị Lý Dương bỏ đi lớp sơn bên trên.
Đồ này đã không cần rồi không có sơn sau này xuất cảnh sẽ có chút phiền phức nhưng Lý Dương cũng không muốn bảo bối này xuất cảnh.
Lưu Chấn Hoa cũng rời đi, anh muốn bảo tin tức đầu tư của Vương Vĩnh Phương cho lãnh đạo biết để lãnh đạo chuẩn bị.
Nhưng anh rất nhanh quay lại, chỉ là về thông báo một tiếng, bọn Lý Xán đã xử lý tốt việc ở Bắc Kinh, ba người ngày mai sẽ tới, anh em họ sẽ tụ họp đông đủ.
Lưu Chấn Hoa là người thông minh, vụ này so với cùng với Lý Dương tuyệt đối mạnh hơn nhiều.
Ngày mai Lý Dương cũng sẽ tới Minh Dương tìm Lưu Tuyết Tùng, chuẩn bị cho việc hiến tặng đồ sứ, đem gạo nấu thành cơm cũng để viện trưởng Hoàng không cam tâm.
Tâm lý viện trưởng Hoàng tuyệt đối là muốn thứ đồ tốt này gửi vào trong cố cung.
Sáng sớm ngày thứ hai mấy người bọn Lý Dương lên xe về Minh Dương, việc hôn lễ của Vương gia chỉ là một bản nhạc đệm, nhưng ở Lật Thành lại gây ra một chấn động mạnh.
Một số tin tức những người tinh thông mới biết, huyện Lật Thành cũng là nơi của Ngọa hổ tàng long, bình thường không lộ ra Lý gia thậm chí có năng lượng khổng lồ.
Hậu quả trực tiếp của việc này chính là trường học của Lý Thành càng làm càng tốt, bất kỳ bộ môn nào cũng bật đèn xanh, lãnh đạo huyện Lật Thành còn bất chợt tới thăm giải quyết một số vấn đề thực tế.
Mà nhà Lý Thành cũng là khu cấm của quan trường Lật Thành chỉ có thể nịnh bợ tuyệt đối không được đắc tội.
Kết quả này rất lâu sau Lý Dương mới biết được, sau khi biết Lý Dương cũng không có cách nghĩ khác, như vậy hoặc có thể tốt hơn, không ai dám gây chú ý của người nhà, cũng có thể làm cuộc sống của họ tốt hơn một chút.
Mà người dân không biết những điều này, cũng không thể ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của bố mẹ, đây là cục diện tốt.
Sau hơn một giờ Lý Dương và Lưu Chấn Hoa, Trần Lỗi đều có mặt ở sân bay Minh Dương, qua mấy phút chuyến bay của bọn Lý Xán cũng hạ xuống.
- Đến rồi!
Máy bay hạ xuống mấy người nhao nhao lên, một lúc Trần Lỗi vẫy tay kêu to một tiếng.
Ra tới cổng đi được một đoạn người thanh niên mang vẻ kích động bước tới gần trước mặt nhất là lão tứ Lý Bồi, họ nhìn bọn Lý Dương Lý Bồi hét lên một tiếng cũng không quản phản ứng của những người xung quanh nhanh chân chạy ra.
Sáu người anh em, sau khi bốn năm năm tốt nghiệp, lần đầu tiên gặp lại nhau.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1081: Lamborghini làm người ta buồn bực (1)
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Lão đại, lão tam, lão ngũ.
Lý Xán cũng chạy lại đứng trước mặt Lưu Chấn Hoa hưng phấn nói lớn.
Bạn học cùng ký túc xá, sau mấy năm xa cách có thể gặp lại nhau thật không dễ, đặc biệt là họ sớm đã mất liên lạc, lại dần dần gặp được nhau.
Đây là duyên phận, duyên phận của những anh em, họ mỗi người đều vô cùng trân trọng.
Chỉ sau khi mất đi mới hiểu những gì đáng quý, bọn họ là như vậy.
- Anh hai, lão tứ, lão lục.
Lưu Chấn Hoa cũng tỏ vẻ rất vui vẻ, anh đã không biết bao lần nằm mơ, mơ thấy những ngày khi còn học đại học, mơ thấy những người bạn cùng phòng cùng nhau chơi đùa.
Hồi đó ở với nhau căn bản không có chú ý đặc biệt, sau khi tốt nghiệp mỗi người một nơi mới hiểu trân trọng những thời gian thiếu niên kia.
- Đây là sân bay chúng ta về rồi nói tiếp.
Lý Dương cười nói một câu, họ là đến đón ở sân bay không phải tới sân bay để nói chuyện, trong nhà đều đã chuẩn bị hết rồi, có thể đón tiếp tất cả bọn họ.
Mấy chiếc xa nhanh chóng rời khỏi sân bay, Lý Xán và Lưu Chấn Hoa ngồi cùng nhau, trên xe còn không ngừng hỏi cuộc sống mấy năm nay.
Không bao lâu mấy người cùng nhau về tới biệt thự.
Lý Dương ở phòng của Minh Dương Trần Lỗi và Lý Xán đều qua rồi, Lưu Chấn Hoa và Chu Văn lại là lần đầu tiên nhưng những người này cũng chỉ hơi ngạc nhiên không có gì kinh ngạc.
Gía trị thân phận của Lý Dương cho dù là vừa mới gặp lại Lý Dương Lưu Chấn Hoa lúc này cũng biết một chút, có phòng như vậy rất bình thường.
Buổi sáng náo nhiệt, buổi chiều mấy người cùng nhau đi tới nhà ăn ở gần trường hồi đó.
Nơi đó từng là nơi căn cứ của bọn họ, mấy người họ vẫn còn nhớ, bữa cơm cuối cùng khi tốt nghiệp chính là ăn ở đây, lúc đó họ có hẹn sau này nhất định sẽ lại tụ tập ở đây, lại ăn cơm ở đây.
Chỉ là cũng không ngờ khi tụ tập ở đây lần hai đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy.
Cũng được, tiệm cơm vẫn ở đó, chỉ là thay ông chủ mà thôi, họ tìm thấy nơi quen thuộc lập tức hi hi ha ha gọi món, một lúc mỗi người đều dường như nhớ lại mấy năm về trước, nhớ về những ngày cùng nhau đi học.
Bữa cơm này không uống nhiều rượu, cho dù biết tửu lượng của Lý Dương nhưng mấy anh em cũng cùng nhau đụng rượu với Lý Dương.
Kết quả rõ ràng, năm người đều say đến bất tỉnh nhân sự, Lưu Cương phải giúp họ lên xe, cuối cùng cùng nhau quay về biệt thự.
Chỉ có một mình Lý Dương vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
- Lý ca, Lưu Tuyết Tùng đến rồi.
Sắp xếp cho mấy anh em xong Lưu Cương đi tới bên Lý Dương nói nhỏ một câu.
Lưu Tuyết Tùng là Lý Dương mời đến, anh là cố vấn của bảo tàng thành phố, cũng là người duy nhất Lý Dương quen ở viện bảo tàng, việc cống hiến đồ sứ thanh hoa Càn Long này chỉ có thể thông qua anh để làm,
- Được, chúng ta đi.
Lý Dương gật đầu, Lưu Tuyết Tùng không tới muộn, họ hẹn nhau còn mấy phút nữa, Lưu Tuyết Tùng đã đến rồi, có thể thấy được sự nhiệt tình của anh.
- Lưu lão, xin chào.
Lý Dương tự mình đến phòng khách đón Lưu Tuyết Tùng, bây giờ bất luận là danh tiếng hay thực lực Lý Dương đều đã vượt qua anh nhưng Lý Dương vẫn như trước kia, vẫn giữ sự tôn kính với anh.
- Lý, Lý Dương cậu nói thật chứ?
Lưu Tuyết Tùng đang đi tới đi lui, nhìn thấy Lý Dương mắt lập tức sáng lên, lập tức lên phía trước bắt lấy Lý Dương vội vàng hỏi một câu.
Lý Dương lẳng lặng cười, gật đầu: - Đương nhiên là thật, đồ tôi đã mang tới rồi, chỉ cần các anh làm thủ tục lập tức là của các anh.
Phản ứng của Lưu Tuyết Tùng mạnh hơn Lý Dương tưởng tượng.
- Được, được, được, đồ ở đâu?
Nghe thấy chính miệng Lý Dương xác nhận Lưu Tuyết Tùng mới kích động gật đầu, nhưng tỏ vẻ rất sốt ruột.
- Ở đây, Lưu lão, mời vào bên trong. Lý Dương cười nói.
Đồ được Lý Dương mang tới Minh Dương rồi, hôm nay khi Lý Dương đi gặp lão gia tử được biết viện trưởng Hoàng đã tự mình đến, việc cống hiến này phải nắm bắt.
Bằng không, đợi viện trưởng Hoàng tới muốn quyên cũng không quyên được nữa, dù sao viện trưởng Hoàng muốn chiếm lấy.
Lý Dương dẫn Lưu Tuyết Tùng tới phòng sách, Lưu Tuyết Tùng vừa tới cửa đã đứng ngây người lập tức nhanh bước vào.
Đồ sứ này Lý Dương trực tiếp bày trên bàn trước sô pha phòng sách, vào nhìn là thấy, Lưu Tuyết Tùng đến phòng sách những thứ khác đều không để ý trong mắt anh chỉ có đồ sứ này.
Mà Lưu Tuyết Tùng nhìn là nhận ra đây chính là một trong những đồ sứ lần trước mới khai quật ở Lật Thành.
Đáng tiếc là, đồ sứ này cuối cùng cũng không thể lưu giữ lại, hoàn chỉnh như vậy lại bảo bối có tính đại diện như vậy không thể lưu giữ ở Minh Dương, cũng trở thành việc vô cùng ăn năn của Lưu Tuyết Tùng.
- Là nó, thực sự là nó.
Lưu Tuyết Tùng bước tới trước bàn, cũng không ngồi trên sô pha, trực tiếp ngồi xổm ở đó, đeo kính vào nhìn một cách kỹ lưỡng.
Trên tay của anh còn cầm một cái kính lúp, càng nhìn càng kích động, tay thậm chí bắt đầu run rẩy.
Đầy 5-6 phút anh mới đứng lên, vì ngồi lâu nên nhất thời anh không đứng lên được cuối cùng là Lý Dương đỡ anh anh mới ngồi lên ghế sô pha được.
- Lý Dương, cậu thực sự đồng ý quyên góp đồ này chứ?
Lưu Tuyết Tùng lại hỏi vấn đề này, điều này dù sao là bảo bối giá trị hơn mười triệu, làm anh không dám có bất kỳ sơ xuất nào.
- Đúng.
Lý Dương lại gật đầu lần nữa, Lưu Tuyết Tùng càng kích động hơn, lại có chút do dự.
Dừng một lát, Lưu Tuyết Tùng mới từ từ nói: - Lý Dương, vốn liếng của bảo tàng chúng ta có hạn, cậu quyên góp bảo bối này không thể cho cậu một cái giá hợp lý.
Ý của Lưu Tuyết Tùng là tiền sau khi quyên góp, sau khi quyên góp bảo bối bảo tàng sẽ có một chút tiền mang tính chất tượng trưng cho người quyên góp, nhưng bảo bối này đối với bảo tàng Minh Dương mà nói vô cùng quan trọng, tiền họ có thể đưa cũng chỉ có hạn, có thể không có cả tiền trăm.
Lý Dương cười lắc đầu nói: - Lưu lão, tôi không cần bất cứ khoản tiền thưởng nào, còn nữa, tôi còn muốn quyên góp thêm một triệu để hoàn thiện biện pháp an toàn cho bảo tàng, nhưng số tiền này tôi hi vọng anh có thể giám sát toàn bộ.
Bảo bối hơn mười triệu cũng quyên góp rồi Lý Dương cũng không tiếc một triệu này, có một triệu này bảo tàng có thể bảo vệ tốt bảo bối không thể xuất hiện những phát sinh ngoài ý muốn.
Nếu là vì bảo quản không tốt, lại mất lần nữa hoặc tổn hại thì sẽ có trách nhiệm của Lý Dương.
- Được, được, Lý Dương cậu yên tâm, số tiền này tôi bảo đảm sẽ được tiêu vào đúng nơi cần tiêu, không để lãng phí chút nào, tôi lấy mạng mình ra để bảo đảm.
Lưu Tuyết Tùng kích động gật đầu, điều kiện của bảo tàng thị trấn không thể bằng với bảo tàng ở các thành phố lớn nhưng có một triệu này thì lại khác, Lưu Tuyết Tùng bây giờ thở phào.
Lý Dương gật đầu không nói gì.
Có sự bảo đảm của Lưu Tuyết Tùng anh hoàn toàn yên tâm, bây giờ các ngành đều có tham nhũng Lý Dương không hi vọng tiền mình quyên góp lại trở thành tài sản của những người này, như vậy sẽ mất hết ý nghĩa.
Lưu Tuyết Tùng đã làm trưởng viện bảo tàng, lại là cố vấn đức cao vọng trọng, mình trao quyền cho anh để anh giám sát đốc thúc chắc chắn không có vấn đề gì.
Lý Dương rất yên tâm đối với Lưu Tuyết Tùng.
Ngày đó anh tặng Kê Huyết Thạch giá trị bảy trăm nghìn Lưu Tuyết Tùng không đồng ý nhận cuối cùng nhận còn tìm người gia công thành thứ khác lại trả lại anh.
Mặc dù không làm anh hài lòng anh và Ngô Tiểu Lỵ có thể cùng nhau đi tới nhưng hoàn toàn có thể thấy vị lão nhân này không xem trọng tiền bạc, là một bậc tiền bối phẩm chất cao thượng.
Lưu Tuyết Tùng lại cúi đầu nhìn đồ sứ này một lát, bây giờ trên mặt anh chỉ là niềm vui mừng.
Thủ tục quyên tặng rất nhanh, Lưu Tuyết Tùng được biết viện trưởng Hoàng sau khi tới Minh Dương lập tức kéo Lý Dương cùng nhau làm thủ tục, sau đó đồ sứ này tạm thời niêm phong trong hộp an toàn.
Một triệu Lý Dương quyên góp sau đó cũng được đặt đúng chỗ, đợi bảo tàng hoàn thành cải tạo sửa chữa đến lúc đó sẽ tổ chức nghi thức quyên góp long trọng, đồ sứ tinh phẩm giá trị mười triệu này cũng chính thức được bày ở đây.
Nhưng buổi lễ quyên góp Lý Dương không thể có mặt Lý Dương quyên góp không phải vì danh tiếng mà chỉ là vì quê hương.
Huống hồ lần này nói thế nào cũng có chút mưu lợi, viên trưởng Hoàng khó tránh phải giải thích.
Xong xuôi tất cả Lý Dương cũng thở phào nhẹ nhõm quay trở về nhà.
Năm anh em bây giờ đều đang trong mơ cùng Chu công tiếp tục uống rượu, chắc không thể tỉnh trước bữa tối, năm người này lần này đều uống không ít, uống nhiều như vậy muốn không say cũng khó.
Trở về nhìn một lát Lý Dương lại đi luôn tới chỗ lão gia tử.
Chỗ lão gia tử mấy ngày này cũng rất náo nhiệt, Hoắc Tư tiên sinh cũng cứ không đi, Mao lão cũng ở đó, mấy người cùng nhau nghiên cứu thảo luận không ít, lão gia tử đều cảm thấy rất vui.
Nhưng Lâm Bá Văn đã rời khỏi Minh Dương, đi Yết Dương chuẩn bị.
Năng lực làm việc của Mã Tuấn Đào rất cừ, anh đã chọn địa chỉ nơi làm việc rất thích hợp, sau khi chờ chính phủ chính thức giao miếng đất này cho họ có thể bắt đầy triển khai thi công.
Lần này là vì hợp vốn trong nước ngoài nước lại là vốn đầu tư, giá của mảnh đất này rất thấp làm bọn Lý Dương tiết kiệm được một khoản tiền.
Việc của xưởng ngọc khí do Mã Tuấn Đào và Lâm Bá Văn quản lý, Lý Dương đúng lúc vui.
- Làm xong rồi?
Lão gia tử trong phòng khách, ông đang cầm cốc trà cười hi hi nhìn Lý Dương.
Lý Dương hiểu ý lão gia tử hỏi là gì nên gật đầu luôn, việc quyên góp đồ sứ này cho bảo tàng ở Minh Dương hôm qua Lý Dương đã báo cáo rồi không có giấu lão gia tử.
Cũng không thể giấu, viện trưởng Hoàng còn muốn lão gia tử giúp giữ lại.
- Lão Hoàng lần này buồn rồi nhưng cũng tốt, bảo tàng ở Minh Dương mấy năm nay đều ảm đạm, có đồ sứ này mặc dù không thể thay đổi được tình hình ngay nhưng cũng nâng cao được một chút.
Lão gia tử cười nói một câu, việc quyên góp của Lý Dương ông ủng hộ, cho dù nói thế nào một loạt đồ sứ lần này cũng đều là phát hiện ở Minh Dương, Cố Cung ăn thịt mà không cho Minh Dương chút canh khó trách bọn Lưu Tuyết Tùng nhiều lần oán trách.
Đáng tiếc bảo tàng Minh Dương quá nhỏ, không thể so sánh với Cố Cung được, căn bản không có vốn cạnh tranh, cũng chỉ có thể trách giận mà thôi.
Bây giờ mượn cơ hội này cướp đồ từ trong Cố Cung ra cũng coi như là bồi thường.
- Hoàng viện trưởng khi nào sẽ tới?
Lý Dương cười hỏi, viện trưởng Hoàng một lòng kính nể giá trị nhưng anh lấy đồ tốt mang vào cố cung Lý Dương không thể nào đồng ý.
Điều kiện của Cố Cung nghiêm túc mà nói không phải là tốt nhất, chí ít Lý Dương cũng đi mấy lần, cũng biết chút ít.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina