Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1084: Đại chiến Tùy Đường (26)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: tetema - 4vn
Chương 1084: Đại chiến Tùy Đường (26)
Ngày này Lý Nguyên Cát đã chờ đợi rất lâu, bắt đầu từ ngày phụ hoàng gã đãng cơ, trong lòng gă đă mong mỏi mình có một ngày cũng có thể ngồi trên chồ cao cao đó. trờ thành thiên hạ cửu ngũ chí tồn. Chỉ là gã trong lòng rất rõ, vị trí này không tới lượt gã, có trưởng huynh, có thứ huynh, nhiều nhất gã làm vương một nước, như Thục vương, Tấn vương.
Nhưng ngay lúc vẫn còn trong cuộc chiến Hán Trung gã đã đề phòng chờ đợi. Cơ hội lại lặng lẽ đến, đại ca và nhị ca đều che dấu chân tướng phụ hoàng trúng độc, gã nắm bắt được cơ hội tốt này, mật báo phụ hoàng, làm gã nhận được hồi báo hậu hĩnh nhất, nắm giữ bốn chục ngàn quân đội kinh thành.
Mầm móng này bắt đâu nảy mầm trong lòng Lý Nguyên Cát, cũng điên cuồng sinh trường, Lúc này Lý Nguyên Cát trong lòng đã hoàn toàn đánh mất lý trí, bỏ mặc tất cả. Giống như nữ nhân gã chơi qua, gã cũng khồng muốn có được lâu dài, gã chỉ muốn được thân thề của nữ nhân đó, chỉ muốn chiếm được họ, sau đó thay người mới.
Hoàng vị này cũng vậy, gã chi muốn có được, chỉ muốn nếm thử mùi vị làm hoàng đế, về phần giang sơn có thề ngồi ổn bao lâu, gã không để trong lòng. Theo sau Tần vương binh bại, Lý Nguyên Cát trở nên càng điên cuồng, gã biết thời gian đã không nhiều, không xuống tay nữa, gã không có cơ hội nữa.
Lúc này. Dương Vanh lặng lẽ đi đến. thấp giọng nói:
-Điện hạ, Đông cung có tin, Thái tử đã ra ngoài rồi, đang đi về hướng Huyền Vũ mồn!
Lý Nguyên Cát gật đầu, trong lòng vừa đắc ý, vừa khẩn trương, gã nhổ nước bọt, đao trong tay nắm chặt hơn.
Xe ngựa của Lý Kiến Thành dần dần chạy ra cửa hậu điện Đồng cung, vào vườn thượng uyển. Gần đến Huyền Vũ môn, gần ba trăm thị vệ hai bên bảo vệ xe. Tiết Vạn Quân và La Thành một trái một phải bảo vệ hai bên xe ngựa. Màn xe thinh thoảng kéo lên, lộ ra khuồn mặt cao gầy tái nhợt của Lý Kiến Thành.
Ước khoảng sau một khắc, xe ngựa đă tới ngoài Huyền Vũ mồn. Tiếu Vạn Quân cao giọng hét:
-Thái tử Điện hạ muốn vào cung, xin nhanh chóng mở cửa cung!
Một lát, cửa Huyền Vũ từ từ mở ra, trong bóng tối. ba trăm tên thị vệ toàn thân khôi giáp bảo vệ xe ngựa của Lý Kiến Thành vào trong hoàng cung, không nhanh không chậm đi về phía trước. Phía trước Huyền Vũ môn khoảng ngoài một dặm là điện Lâm Hồ, hai bên cây cối um tùm, dễ cho ẩn núp.
Xe ngựa của Lý Kiến Thành dường như cũng không có phát hiện bất trắc gì, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này cổng lớn Huyên Vũ môn lại từ từ đóng chặt, trên đầu thành xuất hiện một người, khoanh tay lạnh lùng nhìn xe ngựa chạy về phía trước. Người ngy chính là Thái tử Lý Kiến Thành, người trong xe ngựa chi là một tên thị vệ có hình dạng giống y, buối tối nhìn xa rất khó phân biệt thật giả.
Ở bên cạnh Lý Kiến Thành, đại tướng quân quân Vũ Lâm Trường Tồn Thuận Đức cũng đi ra, y lắc đầu, thở dài nói:
-Y quả thật điên rồi!
Lý Kiến Thành thản nhiên hừ một tiêng:
- Một người vì hoàng vị mà thành ma mà thôi, y muốn tự chuốc lấy diệt vong, cũng không trách được ta.
Trong rừng bên điện Lâm Hồ, Lý Nguyên Cát giơ cung tên lên, nhắm ngay xe ngựa. Lúc này màn xe ngựa kéo ra bình thường, lại lộ ra khuồn mặt của Lý Kiến Thành. Ánh mắt của Lý Nguyên Cát bỗng dưng híp lại thành một đường, dây cung buông lỏng, một mũi tiên lang nha nhanh chóng bắn ra, mũi tên kình lực, bắn thẳng cửa sổ xe ngựa. “Tạch” một tiếng, xe ngựa xuất hiện một tấm thuẫn bài, tên bắn lên thuẫn bài. Điều này làm Lý Nguyên Cát ngo ngo, trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn.
Nhưng mũi tên cùa Lý Nguyên Cát chính là mệnh lệnh, nhất thời tiếng hồ giết mang lên mành liệt, bốn trăm tên kiêu dũng từ hai bên giết ra, theo sau vô số mũi tên bắn đến. La Thành và Tiết Vạn Quân sớm có chuẳn bị, bọn họ giơ thuẫn chặn lại, vung mâu hô to:
-Có thích khách!
Ba trăm thị vệ Đông cung ào ạt giơ thuẫn cầm mâu nghênh chiến, song phương nhanh chóng hỗn chiến một chỗ. Lúc này Chu Kiệt suất lĩnh hơn mười người giết vào trọng vây, xông thẳng tới trước xe ngựa, dùng chùy đồng đập cửa xe ra. Y nhất thời sửng sốt, bên trong lại là trống rỗng, không có một người. Thái tử trong xe lúc này đi đâu rồi?
Gã vừa quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy Thái tử lúc nãy lại cũng đang chiến đấu kịch liệt với kiêu dũng. Thái tử này mặc khôi giáp thị vệ, tay cầm trường mâu, võ nghệ cao cường, vóc người cao lớn khồi ngô, ngoại trừ hình dáng có chút giống Thái tử, cái khác hoàn toàn không phải.
Chu Kiệt trong đầu ầm một tiếng, biết mắc mưu rồi. gã quay đầu hô to:
Tề vương Điện hạ. chúng ta mắc mưu rồi!
Gã vừa dứt lời. từ điện Hồ Lâm và Huyền Vũ môn xông ra trên ngàn quân Vũ Lâm. cao giọng quát to:
-Giết thích khách!
Trốn trong rừng cây Lý Nguyên Cát cả kinh hồn bay phách lạc, gã điều ngựa muốn chạy vào thâm cung, không ngờ một mũi trường mâu nghênh mặt đâm tới, gã tránh không kịp. trường mâu “phịch” đâm xuyên ngực của gã. Lý Nguyên Cát kêu thảm một tiếng, gã nhìn thấy rõ người trước mặt lại là Dương Vanh. Dương Vanh vè mặt cười độc ác: -Điện hạ, ngài tặng công lao này cho ta đi!
Y rút chiến đao ra, một đao mạnh mẽ bồ qua, bổ đầu Lý Nguyên Cát rớt xuống đất.
Dương Vanh nhặt đâu lên hô to:
-Lý Nguyên Cát bị ta giết chết rồi!
-Lý Nguyên Cát bị ta giêt chêt rôi!
Nhưng y lại không hô ra tiếng thứ ba, một mũi tên bắn đến, trúng ngay cổ họng của y. Mũi tên này bắn xuyên cổ họng của y, Dương Vanh mạnh mẽ ôm cổ, lúc này nhìn thấy ngoài hơn mười bước, La Thành tay cầm cung tên, đang lạnh lùng nhìn y.
Dương Vanh trước mắt tối sầm, từ xe ngựa rớt xuống. Trên đầu thành, Lý Kiến Thành hạ lệnh:
-Một tên không để lại, toàn bộ giết hết!
Một ngày trước Lý Uyên lâm bệnh qua đời, nước không thể một ngày không có vua, các đại thần này lúc đêm ủng hộ Thái tử Lý Kiến Thành đăng cơ, trở thành hoàng đế đời thứ hai của vương triều Đại Đường, lập niên hiệu là Trường Hưng.
Mặc dù quân Tùy đã sắp tới thành, nhưng Lý Kiến Thành vẫn là phấn chấn tinh thành, vừa trấn an đại thần, vừa chấn chỉnh lòng dân, đồn thời lại hạ lệnh điều mười ngàn thạch quan lương bình giá bán cho dân chúng, đã bình ổn giá lương thực Trường An.
Buổi trưa ngày hôm sau. có quân phòng phủ truyền đến tin tức, phía đông và phía bắc đồng thời phát hiện tung tích của quân Tùy. Tin tức này nhất thời làm thành Trường An khẩn trương lên.
Trên đầu thành, hai chục ngàn binh lính quân Đường thần tinh khẩn trương vọng nhìn ngoài thành. Một trăm năm mươi ngàn quân từ phía đông đến đã đông nghịt xuất hiện ngoài mấy dặm thành Đông. Tinh kỳ che phủ đất trời, từ nam tới bắc, quân đội kéo dài hơn hai mươi dặm, thanh thế cực kỳ lớn, quân Tùy đang bận rộn xây dựng doanh trại đóng quân.
Lúc này. có binh lính hô to một tiếng:
-Thánh Thượng đến rồi!
Các binh lính đều tránh ra. chi thấy mấy trăm thị vệ vây quanh một một đinh tán Hoàng La xuất hiện ở đầu thành. Đây là tân đế Lý Kiến Thành nhận được tin tức, đích thân lên đâu thành xem xét tinh hình quân địch.
Lý Kiến Thành vừa mới đăng cơ, y vẫn chưa hoàn toàn thích ứng thân phận mới. Tiên đế chưa chôn cất, Thái hậu chưa tôn, Hoàng hậu chưa phong, Thái tử chưa lập, rất nhiều hậu sự này ít nhất phải bận rộn hơn một tháng.
Nhưng y đã không có thời gian, y hạ lệnh đóng chặt nội cung, vẫn như trước y tiến hành nghị triều ở trong điện Hiến Đức, xử lý nguy cơ. Trên thực tế y sớm đã nắm giữ triều chính, chỉ là ngoại trừ thân phận thay đồi ra, cái khác vẫn không đổi.
Lý Kiến Thành người mặc long bào đò thắm, đầu đội mũ Xung Thiên, y chậm rãi đi tới trước lỗ châu mai, chăm chú nhìn quân Tùy che phủ đất trời xa xa, trong lòng thở dài một tiếng. Bây giờ triều đình rốt cuộc ổn định rồi, nhưng hình như đã quá trễ rồi.
-Bệ hạ, lòng quân hình như không ổn định lăm.
Trần Thúc Đạt bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Lý Kiến Thành.
Lý Kiến Thành liếc nhìn binh lính, thấy binh lính xung quanh ai ai cũng đều im lặng không nói, trong mắt mỗi người đều tràn đầy bất an và khẩn trương.
Y nên trấn an binh lính một chút, nhưng y lại có thể nói gì? Nhưng Lý Kiến Thành cũng biết, nhiều binh lính như vậy đang chờ đợi y, y làm đế vương, y nhất định phải tò rõ thái độ.
Lý Kiến Thành miễn cưỡng cười, đứng trên đài cao, cao giọng hét với các binh lính:
-Tất cả binh lính, trẫm chính là đế vương Đại Đường, đặc biệt đến thăm mọi người.
Trên đầu thành yên tĩnh một mảnh, gần mười ngàn đôi mắt chăm chú nhìn Lý Kiến Thành. Trong trí nhớ của bọn họ. hình như chưa từng thấy qua hoàng đế đích thân đến cổ vũ sĩ khí.
Lý Kiến Thành lại phấn chấn tinh thần cao giọng hồ:
-Trẫm muốn nói cho mọi người biết, trong khố phòng chúng ta có lương thực dồi dào, đủ duy trì một năm, còn lương thực quân Tùy lại không đủ, bọn họ không kéo dài được bao lâu thì sẽ tan binh. Ba Thục cùa chúng ta cũng không có mất, quân Đường vẫn đang tác chiến với quân Tùy, chúng ta cũng nhận được thắng lợi. Mọi người phải có lòng tin, thời khắc khó khăn nhất nhất định sẽ qua.
Trên đầu thành vẫn là yên lặng một mảnh, không có người hoan hô, đây là Trần Thúc Đạt bồng nhiên vỗ tay, ám chỉ cho các thị vệ, thị vệ cũng lần lượt vỗ tay theo. Cuối cùng các binh lính kéo lên đầu thành, trên đầu thành nhất thời vang lên một trận tiếng vỗ tay, có người vung tay hô to:
-Đại Đường Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế!
Trên đầu thành tiếng hoan hô vang thành một mảnh, Lý Kiến Thành trên mặt có chút đỏ lên, reo hò của các binh minh làm y cảm thấy phấn chấn.
[/CENTER]
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by kimnambin; 08-10-2013 at 07:53 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1085: Đại chiến Tùy Đường (27)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Y lại thị sát một vòng đầu thành, cổ vũ các binh lính phấn chấn lên, dưới cổ vũ của y, binh lính vốn đê mê cuối cùng có chút khởi sắc. Đầu thành bắt đầu bận rộn tiến hành phòng ngự chuẩn bị chiến đấu.
Lý Kiến Thành xuống đầu thành, lại thấy Tiêu Vũ vội vàng đi tới:
- Bệ hạ!
Tiêu Vũ hô một tiếng, thần tình có chút khẩn trương.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Kiến Thành trong lòng có chút bất an hỏi.
Tiêu Vũ đi lên trước thấp giọng nói:
- Hôm nay thần đích thân đi kiểm kê lương thực tồn kho, phát hiện chỉ có một trăm năm mươi ngàn thạch lương thực.
- Cái gì!
Lý Kiến Thành chấn động, vội hỏi:
- Nhưng trên sổ sách Thái Phủ Tự rõ ràng có bốn trăm ngàn thạch lương tồn, ba trăm năm mươi ngàn thạch còn lại đi đâu rồi.
- Vi thần cũng truy hỏi Lương Tụng Thái Phủ Tự, ông ta cũng không rõ lắm, lại truy hỏi người phía dưới mới biết bốn trăm ngàn thạch lương thực này là bao gồm hai trăm năm mươi ngàn thạch lương thực của kho Quảng Thông. Bọn họ không có chia ra, trên thực tế trong kho tồn của Trường An chỉ có một trăm năm mươi ngàn thạch.
Lý Kiến Thành lập tức nỏng nảy:
- Vậy trẫm hạ chỉ điều một trăm ngàn thạch lương thực bình ổn giá lương thực, đã khấu trừ chưa?
Tiêu Vũ lắc đầu:
- Còn chưa có động, nếu lại điều một trăm ngàn thạch lương thực bình ổn giá lương thực, trong kho lớn chúng ta chỉ còn năm chục ngàn thạch lương thực.
Lý Kiến Thành đã trầm lặng, năm ngàn thạch lương thực chia cho bốn chục ngàn quân đội, mỗi người chỉ có hơn một thạch một chút. Cả cùng người nhà bọn họ cũng đủ ăn hơn một tháng, càng huống hồ trong thành còn có năm sáu trăm ngàn dân chúng.
Y thở dài, xoay người đi về xa giá, Tiêu Vũ lại lên theo, áp thấp giọng nói:
- Bệ hạ, kỳ thật trong thành có những hộ nhà có không ít lương tồn. Thần đoán những lương thực tồn tại trong các hộ lớn này cộng lại, thậm chí ít nhất cũng phải hai trăm ngàn thạch.
Lý Kiến Thành dừng bước, chần chừ một chút nói:
- Khanh nói là quý tộc Quan Lũng?
Tiêu Vũ gật đầu:
- Độc Cô gia, Đậu gia khống chế lương thực và muối của Trường An, còn Trưởng Tôn gia, bọn họ trong phủ đều có kho lớn, tích trữ tiền lương đâu chỉ ngàn vạn, nếu có thể...
Không đợi gã nói xong, Lý Kiến Thành khoát tay:
- Không được nhắc lại chuyện này!
Lý Kiến Thành trong lòng rất rõ, một khi động lợi ít của quý tộc Quan Lũng, thành Trường Anh lập tức thủ không vững, không phải tới vạn bất đắc dĩ, không thể đánh chủ ý của bọn họ.
- Vậy một trăm ngàn thạch lương thực vẫn mang ra bình ổn giá lương thực không?
Tiêu Vũ hỏi lại
Lý Kiến Thành thở dài:
- Vây đưa xuống ba chục ngàn thạch trước! Để lại một trăm hai ngàn thạch dùng lúc nguy cấp.
Y lên xe ngựa, dưới hộ vệ của các thị vệ đi về hướng Đông cung. Tiêu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đành vội đi kho lớn phóng lương.
... . . . . .
Trước cổng phủ Độc Cô phường Vụ Bản, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại. Cửa sổ xe đã mở ra, Đậu Quỹ ló đầu ra, có chút kinh ngạc nhìn biến hóa trước cửa phủ Độc Cô. Hai hàng kích xếp hàng dưới bậc thang đã triệt bỏ rồi, mười sáu tên thị vệ đứng trước cửa phủ cũng không thấy bóng dáng.
Đậu Quỹ bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, đây là Độc Cô phủ bắt đầu bày tỏ thái độ, y trong lòng thầm suy tư. Nói như vậy, mình lên phủ cũng nên bỏ đi hàng kích rồi, họ theo Độc Cô phủ cho thật tốt.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Độc Cô Duy Minh sớm chờ trước cửa phủ nhanh bước xuống. Độc Cô Duy Minh là con trai của Độc Cô Hoài Ân, là Thiên ngưu thị vệ trong cung. Tối qua sau khi Lý Kiến Thành đóng chặt nội cung, Độc Cô Duy Minh liền bị đuổi về nhà. Nghe nói Đậu Quỹ tới thăm, Độc Cô Hoài Ân liền lệnh con trai thay ông nghe đón ở cửa.
Độc Cô Duy Minh tiến lên thi lễ:
- Đại gia chủ tại thượng, vãn bối Duy Minh hữu lễ.
Đậu Quỹ xuống xe ngựa, cười gật đầu hỏi:
- Phụ thân ngươi có nhà không?
- Phụ thân có nhà, ở thư phòng chờ Đậu gia chủ, mời gia chủ theo con.
Độc Cô Duy Minh dẫn Đậu Quỹ đi vào phủ. Đậu Quỹ kỳ thật là muốn đến tìm Độc Cô Chấn, nghe nói Độc Cô Chấn sinh bệnh rồi, làm y trong lòng có chút thất vọng. Còn Độc Cô Lương phụng chỉ đi Ba Thục, y chỉ có thể tìm đến Độc Cô Hoài Ân.
- Gia chủ các ngươi thân thể khỏe chút nào không?
Đậu Quỹ không lộ thanh sắc hỏi.
- Gia chủ bệnh rất nghiêm trọng, chủ yếu tuổi đã cao, mời Vương ngự y xem qua, Vương ngự y bảo chúng tôi chuẩn bị suy xét hậu sự. Ây!
Độc Cô Duy Minh thở thật dài.
Đậu Quỹ im lặng không nói gì, không bao lâu, Độc Cô Duy Minh liền dẫn y tới trước thư phòng, y gõ cửa:
- Phụ thân, Đậu tướng quốc đến.
- Mời vào!
Trong phòng truyền đến giọng nói của Độc Cô Hoài Ân. Đậu Quỹ đi vào thư phòng, chỉ thấy Độc Cô Hoài Ân đang ngồi viết gì trên bàn, thấy y vào, Độc Cô Hoài Ân liền vội đứng dậy thi lễ cười nói:
- Lễ giáo không chu toàn, chậm trễ Đậu tướng quốc rồi.
Độc Cô Hoài Ân là con trai của Độc Cô Đà là biểu đệ (em họ) Lý Uyên, cũng là cùng thế hệ Đậu Quỹ, nhưng y khá trẻ, mới chỉ hơn bốn mươi tuổi. Vốn đảm nhiệm Công bộ Thượng thư, ban đầu sau khi Lễ bộ Thượng thư Dương Cung Nhân điều đi Kinh Tương, y liền cải nhiệm Lễ bộ Thượng thư, tuy không phải tướng quốc, nhưng cũng là đại thần quyền cao chức trọng.
Đêm qua, sau khi y cùng các trọng thần ủng hộ Lý Kiến Thành đăng cơ, hôm nay liền ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ Đậu Quỹ đến thăm.
Đậu Quỹ khách khí vài câu, hai người phân chủ khách ngồi xuống, một ả thị nữ vào phòng dâng trà cho bọn họ. Đậu Quỹ không có tâm tư uống trà, thở dài nói:
- Vừa nhận được tin, một trăm ngàn quân Tây lộ của quân Tùy đã giết tới huyện Trần Thương, không chừng ngày mai sẽ tới Trường An.
Đậu Quỹ từng đảm nhiệm Thứ sử quận Phù Phong, ở bên quận Phù Phong có chút nhân mạch, tin tức rất rộng. Triều đình còn chưa nhận được tin tức này, y liền nhận được trước rồi. Độc Cô Hoài Ân sau hồi lâu mới nói:
- Cứ như vậy, ngày mai sẽ có hai trăm năm mươi ngàn quân Tùy bao vây thành rồi.
- Không chỉ hai trăm năm mươi ngàn!
Đậu Quỹ lắc đầu:
- Còn có tám chục ngàn chủ lực tuyến Bắc của Dương Nguyên Khánh, và bộ Trình Giảo Kim thành nam, không chừng ngày mai đều tới rồi. Như vậy thì có ba trăm bốn chục ngàn quân vây thành.
Độc Cô Hoài Ân đã trầm mặc, y không biết Đậu Quỹ tìm đến y làm gì, chỉ có thể im lặng để ứng phó. Đậu Quỹ hôm nay đương nhiên là có mục đích mà đến, y liếc nhìn Độc Cô Hoài Ân, dò hỏi:
- Chẳng lẽ Độc Cô Thượng thư không cảm thấy triều Đường đã đại thế mất rồi sao?
Độc Cô Hoài Ân cười cười:
- Cái này e là không phải ta cảm thấy, mà là tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.
- Độc Cô Thượng thư nói không sai, hôm nay ta gặp được Tiêu tướng quốc, ông ấy cũng cho rằng như vậy. Ông ấy nói tất cả việc làm bây giờ, đều là để bảo vệ một tôn nghiêm của triều Đường mà thôi.
- Phải, ba trăm bốn chục ngàn đại quân vây thành, còn chúng ta chỉ có bốn chục ngàn người, nhiều nhất một tháng quân Tùy tất nhiên phá thành. Thậm chí còn không cần một tháng, chỉ cần quân Tùy mạnh mẽ công thành trì, nhiều nhất năm ba ngày, chúng ta kiên trì không nổi.
Lúc này, Đậu Quỹ từ trong ngực móc ra một tờ thư thỉnh nguyện đặt lên bàn, đẩy cho Độc Cô Hoài Ân:
- Đây là tờ thư thỉnh nguyện ta liên lạc một bộ phận đại thần viết, hy vọng triều Đường có thể lấy một loại phương thức thể diện kết thúc. Đã có hơn một trăm đại thần ký tên, hy vọng Độc Cô Thượng thư cũng có thể suy xét.
Độc Cô Hoài Ân lật xem một cái, nói là thể diện chấm dứt, kỳ thực là khuyên Lý Kiến Thành mở thành đầu hàng, bên trên ký đầy tên rậm rạp, trước mặt hai mươi mấy người, toàn bộ đều là quý tộc Quan Lũng. Độc Cô Hoài Ân trong lòng thầm phẫn nộ, thì ra Đậu gia lại che giấu Độc Cô gia, thầm có quan hệ với quý tộc Quan Lững nhiều như vậy.
Y trầm ngâm một chút lại nói:
- Nếu chỉ lấy danh nghĩa của cá nhân ta phụ ký, không có vấn đề. Nhưng nếu là danh nghĩa gia tộc, sợ là ta còn phải thương lượng một chút với gia tộc, sáng ngày may hãy trả lời tướng quốc, ngài thấy thế nào?
Đậu Quỹ ha hả cười:
- Vậy được! Chúng ta một lời đã định.
Đậu Quỹ cáo từ trước, Độc Cô Hoài Ân lệnh con trai Độc Cô Duy Minh tiễn y ra cửa, mình y lại vội vàng đi hậu viện, đến trước một gian phòng yên tĩnh, y cung kính bẩm báo nói:
- Gia chủ, cháu là Hoài Ân
- Vào đi!
Trong phòng truyền đến giọng nói của Độc Cô Chấn, nhưng không có yếu ớt của sinh bệnh, giọng nói còn khá vang dội. Độc Cô Hoài Ân đẩy cửa vào, chỉ thấy Độc Cô Chấn đang ngồi trên giường đọc sách, cười híp mắt nhìn y.
Độc Cô Hoài Ân cuống quít quỳ xuống, hành bái lễ:
- Hoài Ân tham kiến gia chủ!
Độc Cô Chấn chỉ là giả bệnh mà thôi, lúc thời khắc quan trọng này, ông trở thành gia chủ Độc Cô, cũng không muốn xuất đầu lộ diện, cách tốt nhất chính là im lặng, để Độc Cô Hoài Ân đại diện gia tộc hoạt động đối ngoài, ông lại ở phía sau bức màn chỉ huy.
- Đậu Quỹ đi rồi chưa?
Độc Cô Chấn hỏi.
- Ông ta đã đi rồi. Hồi bẩm gia chủ, Đậu Quỹ đến là mang đến một tờ thư thỉnh nguyện, khuyên Lý Kiến Thành mở thành đầu hàng. Đã có hơn một trăm quan viên ký tên, ông ta hy vọng chúng ta cũng ký tên
Độc Cô Chấn lắc đầu thở dài:
- Thái tử Điện hạ tối qua mới đăng cơ, hôm nay y thỉnh nguyện đầu hàng, điều này làm Lý Kiến Thành sao chịu nổi, y cũng quá vội lập công rồi.
- Nhưng chất nhi thấy trên thỉnh nguyện, năm tướng quốc đã hai người ký tên, còn có Bùi Tịch. Chất nhi chỉ là có chút khó hiểu, tại sao phải chờ hơn một trăm người ký mới đến tìm chúng ta?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1086: Đại chiến Tùy Đường (28)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: tetema - 4vn
Chương 1086: Đại chiến Tùy Đườiig (28)
Độc Cô Chấn cười lạnh:
-Nếu ta đoán không sai, tên của Đậu Quỹ nên là đầu tiên, Bùi Tịch là thứ hai phải không!
Độc Cô Hoài Ân suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
-Quả thật như vậy, tên của Đặu Qũy chữ to đầu tiên phía trên, làm người đứng đầu. Phía dưới chữ nhò đầu tiên là Bùi Tịch, phía sau liên tục hai mươi mấy người đều là quý tộc Quan Lũng.
-Cái này thì đúng rồi, Đậu Quỹ bây giờ là một lòng một dạ muồn biểu hiện, muốn là đầu lĩnh cùa quý tộc Quan Lũng, khuyên triều Đường đầu hàng làm công thần, sau này trong tân triều chiếm cứ vị trí cao, y suy nghĩ không yên, ta có thể nhìn thấu.
Độc Cô Hoài Ân cắn môi một cái:
-Gia chủ.... Vậy Độc Cô gia chúng ta làm thế nào?
Độc Cô Chấn nhanh chóng liếc nhìn y một cái, vẫn khồng lộ thanh sắc hỏi:
-Vậy cháu nghĩ thế nào?
Độc Cô Hoài Ân cúi đầu có vẻ hơi khiếp đảm. Kỳ thật y rõ ý của gia chủ, phải cố gắng thấp điệu, thấp điệu tới không chút tiếng động tốt nhất. Nhưng trong thâm tâm y không tán thành thấp điệu, y hy vọng có thể duy trì sức ảnh hường của Độc Cô gia, càng không hy vọng Đậu gia một nhà độc đại, như vậy sẽ ảnh hường tới địa vị của gia tộc Độc Cô ở tân triều, chính xác nói là địa vị của Độc Cô Hoài Ân y. Y trong lòng rất khó chịu, nhưng y lại không dám phản đối, hôm nay Đậu Quỹ mang đến tờ thỉnh nguyện, y mới ỷ thức được, gia tộc Độc Cô lạc hậu rồi.
Cuối cùng y không chịu nổi, liền lấy hết dũng khí nói:
-Gia chủ không muốn làm người dẫn đầu quý tộc Quan Lũng, chất nhi có thể lý giải. Chỉ là chất nhi cảm thấy, chúng ta cũng không cần thấp điệu như vậy, nên làm tất cả, bằng không chúng ta sẽ thật sự không có địa vị ở tân triều.
Độc Cô Chấn ánh mắt bình tĩnh nhìn đứa cháu này, trong lòng dâng lên một loại thất vọng nói không ra. Vốn Độc Cô Hoài Ân sau này là kế nhiệm gia chủ. Nhưng bây giờ ông lại giống như ngửi thấy trên người Độc Cô Hoài Ản có mùi vị của đốt trụi, người bốn mươi tuồi rồi, vẫn manh động, nông cạn như vậy, trọng trách gia chù có thề giao cho y không?
Độc Cô Chấn trong lòng thờ dài, kiên nhẫn giải thích cho y:
-Sở dĩ Độc Cô gia thấp điệu, cũng không phải không có làm. Chúng ta đã ba lần âm thầm qua lại với Dương Nguyên Khánh, hơn nữa chúng ta ở triều Tùy còn có quan cao, chuyện nên làm đều đã làm rồi. Thời gian bây giờ khồng cần quá nóng vội theo Tùy. Điều này sẽ làm người ta cảm thấy chúng ta không trung thành với triều cũ, ngược lại sẽ làm Dương Nguyên Khánh xem thường chúng ta. Ngươi xem xem Vi gia, Đỗ gia, Tô gia, những sĩ tộc Quan Trung này, có mấy người nhảy ra biểu hiện mình chứ? Hoài Ân. Con mắt của chúng ta phải nhìn xa, chúng ta phải làm Dương Nguyên Khánh tôn trọng gia tộc Độc Cô, cho nên có chút chuyện mất nguyên tắc, không cần làm, thà rằng im hơi lặng tiếng.
-Nhưng... Ít nhất phải làm Dương Nguyên Khánh biết Độc Cô gia tồn tại chứ!
Độc Cô Hoài Ân vẫn không thể chịu được phương án thà im hơi lặng tiếng.
Độc Cô Chấn trong lòng cực kỳ thât vọng, mình nói nửa ngày, y lại một chút cũng không hiểu, một lòng muốn náo động. Độc Cô Chấn trong lòng phát hỏa lên, xem ra kiến nghị của Độc Cô Lương là đúng, Độc Cô Lôi thích họp làm gia chủ của gia tộc Độc Cô hơn. Nếu so sánh thì Độc Cô Hoài Ân nông cạn hơn rất nhiều.
Nhưng ông trong lòng vẫn khắc chế bất mãn, trầm tư một lát nói:
-Được rồi! Bây giờ bên ngoài dân đói rất nhiều, gia tộc Độc Cô phát cháo tế dân. Vậy gia tộc Độc Cô tồn tại rồi.
Độc Cô Hoài Ân trong lòng cực kỳ thất vọng, y muốn là làm giống như Đậu gia, chứ không phải giúp cháo tế dân loại việc không có ý nghĩa này:
-Gia chủ, có thể....
-Đồ khốn!
Cuối cùng Độc Cô Chấn giận tím mặt, nặng nề vỗ bàn:
-Chuyện ta quyết định, không cho phép tranh cãi, nhanh chóng đi giúp giáo tế dân, mang tất cà lương tồn ra đi tế dân. Nếu ngươi không làm ta bào người khác đi làm!
Độc Cô Hoài Ản chưa từng thấy qua gia chủ tức giận lớn như vậy, sợ không dám nói nữa, nơm nớp thấp thỏm lui xuống. Y khồng dám có chút chậm trễ nữa, liền vội đi sắp xếp gia nhân chuẩn bị giúp cháo tế dân. Gia chù căn dặn là mang tất cả lương thực ra tế dân, vậy ít nhất phải làm hai mươi lều cháo. Phải biết trong kho phủ gia tộc Độc Cô có mấy chục ngàn thạch lương thực.
Độc Cô Chấn ánh mắt âm trầm nhìn ngoài cửa sổ, y không biết Độc Cô Hoài Ân này làm sao ngu xuẩn như vậy, như thể không có mắt. Thay Dương Nguyên Khánh ổn định lòng dân, đây chính là công lao thiên đại.
Buổi trưa ngày hôm sau, một trăm ngàn đại quân tuyến tây dưới sự suất lĩnh cùa Bùi Nhân Cơ và Thịnh Ngạn Sư, đã tới ngoài thành nam Trường An, bắt đầu cắm đại doanh. Sau một canh giờ, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh tám chục ngàn quân chủ lực tới thành tây Trường An, cùng với mười ngàn quân lúc trước của Trình Giảo Kim, ba trăm bốn chục ngàn quân Tùy bao vây ngoài thành Trường An.
Trên thành tà dương buồn thảm, tiếng kèn thật dài ở đầu thành Trường An thổi vang, tràn đầy tiếng buồn. Mấy chục ngàn quân phòng thủ vọng nhìn đại doanh ngoài thành nhìn không thấy giới hạn. Loại chấn động của đại quân vây thành làm mỗi binh lính đều lòng sinh tuyệt vọng, lúc này cho dù Lý Kiến Thành đến trân an lòng quân nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Trong lêu lớn quân trung quân doanh, Dương Nguyên Khánh lắng nghe hồi báo của Lý Tĩnh và Bùi Nhân Cơ, lúc này Bùi Nhân Cơ khom người cười nói:
-Ty chức ờ Đại Chấn quan bắt được Trường Tôn Vô Kỵ, Điện hạ muốn gặp y không?
-Y muốn đầu hàng không?
Dương Nguyên Khánh hỏi, Bùi Nhân Cơ lắc đầu:
-Ty chức khuyên y rồi, y không chịu đầu hàng. Có lẽ Điện hạ khuyên y, sẽ khác.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
-Dẫn y lên!
Một lát, mấy tên binh lính trói chặt Trường Tôn Vô Ky dẫn vào lều lớn, Trường Tôn Vô Kỵ suất mười ngàn quân chống đờ một trăm ngàn quân tuyến tây ở Đại Chấn quan, nhưng do thuộc cấp hiến quan, quân đội nhanh chóng tan tác. Trường Tôn Vô Kỵ cải trang thành thương nhân chạy trốn bị quân Tùy nhận ra bắt lại.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn Trường Tôn Vô Kỵ, căn dặn tả hữu:
-Cởi trói cho y!
Bọn binh lính cời trói cho Trường Tôn Vô Kỵ, Trường Tôn Vô Kỵ ngửa đầu đứng, không thèm nhìn Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
-Ngươi không phải nhân vật đặc biệt gì, sờ dĩ đối với ngươi ưu đãi một chút, là nể mặt phụ thân ngươi. Ta và phụ thân ngươi có giao tình rất sâu, ta khỏng muốn giết con trai của ông ta. Ngươi đầu hàng đi! Ta cho người chức Thái thú một quận.
Trương Tôn Vô Kỵ cảm thấy Dương Nguyẻn Khánh cùng khòng có ý làm nhục minh, y thở dài, khom người hành lễ:
-Phụ thân cũng nói với ta. Nói ngài sau này thành tựu không giống bình thường, nhưng không ngờ lại thành tựu thế này. Đa tạ ý tốt Điện hạ, nếu ngài có thê niệm tinh xưa phụ thân, xin tha ta làm dân.
-Ngươi là muốn đi tìm Lý Thế Dân?
Trường Tôn Vô Kỵ lắc đầu:
-Ta không biết Tần vương Điện hạ đi đâu? Nếu triều Đường đã bại, vậy duyên phận lẫn nhau đã tận, ta cũng không cần thiết theo ông ấy. Ta không đầu hàng triều Tùy, chính là giao đãi cuối cùng ta cho ông ấy, xin Điện hạ thành toàn.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, liền căn dặn tả hữu thân binh:
-Ban y năm trăm lượng hoàng kim, thả y đi.
-Đa tạ Điện hạ!
Trường Tôn Vô Kỵ thi lễ cáo từ đi, Dương Nguyên Khánh nhìn bóng dáng y đi xa, trong lòng có chút tiếc nuối, không khỏi lắc đầu. Người này quả thật có tài hoa, đáng tiếc không phục vụ cho mình… Lúc này lại có binh lính ở ngoài lều bẩm báo:
-Khởi bẩm điện hạ, Trình tướng quân dẫn đến mười mấy huyện lệnh đang ờ ngoài đại doanh cầu kiến, đều là huyện lệnh của phủ Kinh Triệu.
Dương Nguyên Khánh ngán ra. Trình Giáo Kim làm trò gì vậy, hăn nghĩ ngợi « nói:
-Gọi Trình Giảo Kim vào trước.
Rất nhanh, Trình Giảo Kim tới lều lớn. Gã trong lòng có chút thấp thỏm, gã tuy đoạt Kim Tòa quan, từ Đồng Quan đạo giết vào Quan Trung, nhưng gã ờ Quan Trung lung lay gần mười ngày, cùng không có lập được đại công gì. Lý Thế Dân cũng không có vì gã vào Quan Trung mà lui binh, gã càng không tiến công hạ được Trướng An.
Bất đắc dĩ, gã đành suất lĩnh quân đội, ép huyện lệnh từng huyện từng huyện đầu hàng, liên tiếp ép đầu hàng mười mấy huyện. Sau đó dẫn những huyện lệnh nàv tới đại doanh thỉnh công với Dương Nguyên Khánh. Cùng không biết lần này minh có thể lập hạ công gì, được phong thưởng gì?
Lần này, Trình Giảo Kim cung kính quỳ một gối, ôm quyền nói:
-Ty chức Trinh Giáo Kim giao lệnh với Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh không nhịn được cười lên. Tên này trước giờ chính là
đứng không giống đứng, ngồi không giống ngồi, cả hành lễ cũng là nghiêng đông đáo tây. Hôm nay sao trở nên đứng đắn như vậy?
-Ngươi giao lệnh cũng được thôi! Sao còn dẫn một đám huyện lệnh đến, đây cũng là ngươi giao lệnh cho ta sao?
Mặt đen của Trình Giảo Kim thành mặt tím, ấp úng nói:
-Không phải ty chức muốn dẫn bọn họ đến, là bọn họ quấn lấy ty chức, nhất định muốn ty chức dẫn bọn họ đến bái kiến Điện hạ, bằng không bọn họ nhảv sông tự vẫn, ty chức hết cách.
Dương Nguyên Khánh ha ha cười lên, cả thân binh bên cạnh cùng không kìm được nghiêng đầu che miệng cười trộm, Dương Nguyên Khánh gật đầu lệnh:
-Dần huyện lệnh vào trước, bảo bọn họ nghỉ ngơi ở lều khác một chút, chờ tái kiến bọn họ.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh lại căn dặn tả hữu thân binh:
-Dắt con ngựa Ô Truy đến.
Thân binh dắt tới một con chiến mã toàn thân màu đen, chính là con ngựa trong số chiến mã người Hồi Hột hiến tặng mà Trình Giảo Kim thích.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by kimnambin; 08-10-2013 at 07:54 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1087: Đại chiến Tùy Đường (29)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: tetema - 4vn
Chương 1087: Đai chiến Tùy Đường (29)
Dương Nguyên Khánh đi ra lều, vô vỗ chiến mã, cười với Trình Giảo Kim:
-Lần này cướp Đồng Quan đạo, càn quét Quan Trung, ngươi lập được đại công, con ngựa này thưởng cho ngươi.
Nếu là ngày thường, Trình Giảo Kim nhất định hoan hô một tiếng, nhảy lên ngựa, nhưng hôm nay gã không muốn, gã liếc nhìn chiến mã một cái. Mặc dù gã trong lòng rất muốn con ngựa Ô Truy này, nhưng trong lòng gã còn có thứ đồ muốn hơn, gã cúi đầu, nhò tiếng:
-Điện hạ, con ngựa này ty chức không cần, có thể thường cho tướng sĩ khác, có thể phong ty chức tước vị gì không?
Dương Nguyên Khánh không kìm được nối cười, hóa ra tiểu tử này muốn được tước vị.
Hắn gật đầu, khẽ cười nói:
-Ngươi lập được công tích, tước vị có thể thăng một bậc, phong quận công. Nhưng năm sau ta định bào Lý Tĩnh đi diệt Cao Ly, ngươi cũng có thể theo y đến Cao Ly tác chiến. Chỉ cần ngươi có thể lập công tích ờ Cao Ly, ta sẽ phong ngươi là Lỗ quốc công.
Trình Giảo Kim vui mừng khôn xiết, gã nhanh chóng quên lời nói lúc nãy cùa mình, nhận lấy dây cương, vỗ vỗ mặt của con ngựa, cười không khép miệng:
-Ban thưởng của Điện hạ. Ty chức sao dám không cần, chi là... Điện hạ làm sao biết ty chức thích con ngựa này?
Vây thành Trường An đã qua gằn mười ngày, quân Tùy trước sau không có phát động thế công. Từ lúc bắt đầu. Dương Nguyên Khánh liền không có định cồng thành, triều Đường đã đại thế đã mất, quân Đường đă không có hy vọng gì. Có lẽ vừa bắt đầu bọn họ còn có chút mờ mịt, nhưng theo thời gian dần trôi, bọn họ chi sẽ càng ngày càng tuyệt vọng...
Buồi sáng ngày thứ mười, ngoài tường thành bốn phía đông, tây, nam, bắc Trường An. Khắp nơi xuất hiện mười cỗ máy bắn đá cực lớn. Máy bắn đá loại lớn dài tới hai trượng năm tấc, được mấy chục con bò kéo, ầm ầm thẳng tiến về hướng tường thành.
Binh lính đầu thành nhất thời khần trương lên. Tang tang chuồng cảnh báo gõ vang, binh lính quân Đường sớm đã bị giày vò đến kiệt sức lại chạy lên đầu thành, giương cung lắp tên, trong lòng thấp thòm bất an nhìn máy bắn đá dần dần tới gần.
-Chuẩn bị nò sàn!
Đoàn Đức Thao lớn tiếng quát to, từng cỗ nỏ sàn lắp trên lỗ châu mai, nhắm ngay máy bắn đá ngoài mấy trăm bước
-Bắn!
Tùng tùng tiếng trống vang lên, trên ngàn nỏ sàn trên đầu thành đồng thời phóng ra. Mũi tên dài chi chít bắn về phía máy bắn đá, sức lực mạnh mẽ, bắn lên giá gỗ chát chát vang lên, không ngừng có bò kéo đầy bị trúng tên, ngã trên vũng máu.
Máy bắn đá loại lớn ngoài ba trăm dặm dừng lại, từng cỗ máy bắn đá do mấy trăm binh lính kéo, cán tay dài tới mấy trượng bị kéo cúi xuống, mấy tên binh lính quân Tùy bỏ túi da hình tròn vào trong máy bắn đá.
-Bắn!
Mười mấy quả cầu da lớn liên tục ném mạnh lên đầu thành Trường An. Trong không trung, quả cầu vỡ ra, từng tấm truyền đơn rải khắp nơi rơi xuống, bay lả tả bị gió thổi vào trong thành. Binh lính quân Đường trên đầu thành cũng dừng bắn, ngơ ngác nhìn trên trời nhẹ nhàng rớt xuống những mảnh giấy. Rất nhiều binh lính thừa dịp quan quân không để ý, nhặt một tờ nhét vào trong ngực
-Không cho phép cất giấu riêng, tất cà truyền đơn nộp lên trên!
Đoàn Đức Thao cười ngựa trên đầu thành quát to, nhưng không lâu sau y cũng đành tuyệt vọng. Quân Tùy lại tiếp tục ném mạnh, trên không cả thành trì phiêu đãng mành giấy, có hơn mấy trăm ngàn tờ...
Gia tộc Độc Cô ờ trong thành Trường An bày ra hai mươi bốn lều cháo lớn, cà đêm không ngừng phát cháo cho dân đói Trường An, làm rất nhiều nhà nghèo không còn lương thực, gia đình vốn đà tuyệt vọng lại nhìn thấy hy vọng. Mỗi ngày đám người không ngừng xếp hàng thật dài trước lều cháo, nhận cứu tế cùa gia tộc Độc Cô.
Chi thấy trước cửa lớn chợ Lợi Nhân bày ba lều cháo, mỗi ngày đều có mấy ngàn người chạy đến xếp hàng nhận cháo. Giữa trưa, một chiếc xe ngựa dưới hộ vệ cùa mấy tên kỵ sĩ chậm rãi dừng trước cổng chợ Lợi Nhân, cửa xe mờ ra. Lý Kiến Thành mặc sắc phục người bình thường từ trong xe ngựa đi ra.
Chỉ thời gian mười ngày. Lý Kiến Thành liền gầy yếu hẳn, trong triều đình kêu gọi thỉnh cầu đầu hàng liên tiêp không ngừng, gia tăng áp lực rât lớn cho y. Y cũng dần dần có chút tuyệt vọng, hôm nay y đặc biệt cải trang vi hành, tìm hiếu tình hình dân gian.
Xa xa, nhìn thấy ba thùng cháo cực lớn, bên thùng cháo cắm một lá cờ lớn, bên trên viết “Độc Cô giúp cháo”. Bốn chữ lớn này, gia tộc Độc Cô khồng ngờ dùng tất cả lương thực để cứu tế bình dân, điều này làm Lý Kiến Thành trong lòng thầm thở dài một hơi.
Y biết rõ dụng ý gia tộc Độc Cô là gì, lại không có cách nào chi trách bọn họ. Gia tộc Độc Cô tuy khồng có tham dự triều thần bức cung, nhưng tất cả việc làm của y, lại so với bức cung càng đả kích trong lòng Lý Kiến Thành.
Lúc này đang giữa trưa, trước ba lều cháo dòng người mãnh liệt, mấy ngàn bần dân từ bốn phương tám hướng chạy tới xếp thành hàng thật dài trước thùng cháo.
Lý Kiến Thành cũng xếp vào trong hàng, mấy tên thị vệ muốn ngăn cản, lại bị y khoát tay, đuồi đi chồ khác. Trong hàng tiếng người hỗn tạp, gần như đều đang tranh luận một chuyện, Lý Kiến Thành lúc này mới phát hiện trên tay mỗi người đều đang cầm một tờ giấy màu sắc rực rờ.
-Vị lão bá này, tờ giấy này là gì?
Lý Kiến Thành hiếu kỳ hòi một lão già bên cạnh.
-Ha ha! Đây là truyền đơn sáng nay quân Tùy ném vào thành, bên trên có mười ba điều hứa, làm người ta mong chờ!
Lý Kiến Thành trong lòng kinh ngạc, mượn tờ đơn xem xem. Ở giữa viết một hàng chữ lớn “thư vương triều Đại Tùy cáo với quân dân Trường An” tiếp theo lại là mười ba điều hứa. Điều đầu tiên chính là hứa thực hành quân điền chế ờ Quan Trung, giống như Hà Đông Hà Bắc, đinh nam được đất trãm mẫu, đinh nữ được đất tám mươi mẫu.
Điều thử hai hứa thực hành thuế thấp ít lao dịch, cùng dân nghi ngơi dưỡng sức. Điều ba là quan viên triều Đường tất cả không nhắc đến chuyện cũ, toàn bộ đặc xá. Thứ tư là hứa không giết Lý Đường tôn thất, không giết Lý Kiến Thành y.
Điều thứ năm là triều Tùy định đô Trường An, khôi phục phồn vinh Trường An, nhanh chóng đánh tan Tây Đột Quyết, khôi phục con đường tơ lụa. Thứ sáu là mở kho phát lương, hứa giảm giá lương thực tới dưới trăm văn một đấu gạo.
Hầu như mồi điều đều có tính châm chích, rất có thể đánh động lòng người, nhìn thấy Lý Kiến Thành trong lòng phát lạnh từng trận.
Người già cười nói:
-Thành thật mà nói, Trường An trên dưới đều mong đợi quân Tùy vào thành, khôi phục lại phồn vinh lúc Khai Hoàng thịnh thế. Triều Đường này nhanh chóng kết thúc thôi! Thật sự làm người ta có chút mệt mỏi.
-Đúng rồi!
Một người người phụ nữ bên cạnh căm giận nói:
- Nhất định sắp xong đời rồi, còn mặt dày mày dạn ờ trên có ý gì. Từng ngày kéo xuống. Lý Kiến Thành khồng phải tự xưng là yêu dân như con sao? Nếu ông ta thật sự yêu dân, vậy nên thuận theo ý dân, chấm dứt chiến tranh, đừng tự tàn sát nhau nừa.
-Sắp tới vụ thu hoạch hè rồi, nhưng cửa thành đóng, lúa mì ngoài thành làm sao bây giờ?
-Nhà cậu hai ta ờ quận Giáng, trong nhà có một trăm năm mươi mẫu đất, còn chia dê bò, đầy phòng mới, triêu Đường ờ Quan Trung mây năm, cho chúng ta cái gì, rắm cũng không có!
Mọi người ngươi một lời, ta một lời, nghe thấy Lý Kiến Thành trong lòng trầm trọng vô cùng. Y cũng không nán lại đây nừa. Rời khỏi đội quân, lúc này y đã không có tâm tư thị sát thị trường nữa, thở thật dài một tiếng, nói với các thị vệ:
-Về cung thôi!
Lý Kiến Thành về tới Đông cung, vừa vào thư phòng của mình, một tên hoạn quan liền tiến lên bầm báo:
-Bệ hạ, Tiêu tướng quốc và Trần tướng quốc cầu kiến.
-Tuyên bọn họ vào.
Không bao lâu, Tiêu Vũ và Trần Thúc Đạt vội vàng đến, sắc mặt ngưng trọng, tiến lên khom người thi lễ:
-Tham kiến Bệ hạ!
-Xảy ra chuyện gì sao?
Lý Kiến Thành bình tĩnh hỏi, khoảng thời gian này y trải qua quá nhiều chuyện, đã có có chút chết lặng.
Trần Thúc Đạt tiến lên nói:
-Khởi bẩm Bệ hạ. Đậu Quỹ, Bùi Tịch và Phong Đức Di ba người suất lĩnh bá quan tập thể từ chức, tống cộng có một trăm năm mươi sáu quan viên đệ đơn từ chức.
Lý Kiến Thành cười khồ một tiếng, tổng cộng cà triều mới không tới một trăm bảy mươi người, thì có một trăm năm mươi sáu người muốn từ chức sao?
Y lại hòi Tiêu Vũ:
-Tiêu tướng quốc cũng là đến vì chuyện này sao?
Tiêu Vũ lắc đầu:
-Bệ hạ, vừa năy Sài phò mã truyền đến tin tửc, thành tây xảy ra nội chiến, hơn ngàn binh lính muốn mở thành đầu hàng, bị Sài phò mã kịp thời ngăn lại.
Lý Kiến Thành thở dài một tiếng, chắp tay đi tới trước cửa sồ, y ngẩng đầu ngưng nhìn mây trắng lửng lờ trên bầu trời. Lòng dân, lòng thần, lòng quân đã mất, Đại Đường cứ như vậy kết thúc sao?
-Hai vị tướng quốc!
Lý Kiến Thành chậm rãi nói:
-Trẫm định mờ thành đầu hàng.
Trần Thúc Đạt và Tiêu Vũ nhìn nhau, hai người cũng không có phản đối, kỳ thật bọn họ cũng là muốn khuyên Lý Kiến Thành đầu hàng. Quân Tùy đã phát động thế công tâm lý hùng mạnh, không chừng tối nay sẽ có quân đội bất ngờ làm phản đầu hàng. Ngoại trừ Đoàn Đức Thao và Trường Tôn Thuận Đức ra, các quân quan phía dưới đều không thể nguyện trung thành với triều Đường nữa. Lòng dân, lòng quân đã mất, hất định sẽ có quân quan đầu hàng hiến thành. So với việc bị quân Tùy cồng phá thành trì, chi bằng đàm phán đầu hàng, được một chút ưu thế chính trị.
Tiêu Vũ khom người nói:
-Bệ hạ, thần tình nguyện làm sứ giả đi doanh Tùy đàm phám với Dương Nguyên Khánh
Lý Kiến Thành gật đầu, lấy ra một tấm kim bài cho y:
-Khanh có thể toàn quyền thay trẫm đi đàm phán với quân Tùy.
Cửa Kim Quang thành tây từ từ mở ra, Tiêu Vũ dẫn hai tên thị vệ cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, đi về hướng đại doanh quân Tùy. Trên thành hơn mười ngàn binh lính chăm chú nhìn y, bọn họ đều rõ, đây là muốn đàm phán với quân Tùy.
Tiêu Vũ đi tới trước doanh Tùy, cao giọng hô to:
-Ta là Tiêu Vũ tướng quốc Đại Đường, phụng lệnh của Hoàng đế Bệ hạ Đại Đường đến gặp Sở vương Điện hạ. Xin thông báo giúp ta.
Bọn binh lính chạy đi bẩm báo, không bao lâu, cửa doanh mờ ra, một đội thân ^ binh của Dương Nguyên Khánh từ trong doanh chạy ra. Giáo úy dẫn đầu chắp - tay nói:
-Sở vương Điện hạ cho mời, mời Tiêu tướng quốc theo chúng tôi.
Tiêu Vũ hít sâu một hơi, theo bọn họ vào doanh. Y dọc theo đường cái chậm rãi đi, hai bên canh phòng nghiêm ngặt, từng đội binh lính quân Tùy cầm thương đeo cung, lạnh lùng nhìn y. Mãi tới trước lều lớn quân trung, mấy tên thân binh tiến lên trước lục soát người, dẫn y vào lều lớn.
Trong lều lớn chỉ có một mình Dương Nguyên Khánh đang chắp tay sau lưng đứng trước sa bàn. Tấm sa bàn này là sa bàn thiên hạ, dài rộng năm trượng, gần như chiếm cứ một nửa lều lớn. Tiêu Vũ đi lên khom lưng thi lễ:
-Tham kiến Sở vương Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, khẽ cười nói:
-Tiêu tướng quốc miền lễ. Hy vọng thân binh của ta không có vô lễ với tướng quốc.
Tiêu Vũ lắc đầu:
-Bọn họ không có vô lễ.
Dương Nguyên Khánh cười cười, lại nói:
-Ta nói cho Tiêu tướng quốc một tin tốt trước! Thuộc hạ của ta là đại tướng Tô Định Phương suất lĩnh sáu chục ngàn liên quân công phá nha trướng Tây Đột Quyết, trảm địch hơn bốn chục ngàn người. Xạ Quỹ Khả Hàn bị Tồ Định Phương tự tay chém đầu. Bắt được hơn năm trăm người quý tộc Đột Quyết. Thế nào. Đây là tin tức tốt không?
Tiêu Vũ trên mặt lộ ra nụ cười chua xót:
-Đây là tin tức tốt, là một người Hán, ta rất vui mừng.
-Tiêu tướng quốc có thể nói lời này, đủ thấy lòng dạ rộng lớn. Nhưng còn tin xấu. Đoàn Chí Hoằng đã suất quân đầu hàng quân Tùy rồi, hy vọng tin tức này không đả kích lớn Tiêu tướng quốc.
Tiêu Vũ cắn môi một cái, đây vốn là một lợi ích y đến đàm phán, có thể để quân Ba Thục đầu hàng, nhưng lợi ích này bây giờ lại biến mất, y hít sâu một hơi:
-Điện hạ, chúng ta hãy nói chuyện từ nay về sau nhé! Làm sao giải quyết khốn cục trước mắt?
-Tiêu tướng quốc cho rằng còn có yếu tất gì nói sao?
Dương Nguyên Khánh lấy ra một chồng thư ném trước mặt y thản nhiên nói:
-Đây là thư nguyện trung thành của mười bốn lang tướng thủ thành các phía, đều là dùng tên bắn xuống thành, trong đó có tám người tỏ ý muốn hôm nay hiến thành đầu hàng. Nói thật, ta hoàn toàn có thể không gặp ngươi.
Tiêu Vũ chỉ cảm thấy trước mắt mê muội một trận, hồi sau mới cố hết sức nói:
-Được rồi! Chúng tồi chỉ có một yêu cầu, xin cho Hoàng đế Bệ hạ Đại Đường tôn nghiêm cuối cùng.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
-Đóng chặt kho phủ, bảo tồn tài liệu. Chỉ cần Lý Kiến Thành có thề làm được cái này... ta có thê cho y uy nghiêm cuối cùng, y cũng không cần ra thành đầu hàng.
-Vậy điện hạ xử trí ông ấy thế nào?
Dương Nguyên Khánh lấy ra một bức thư giao cho y:
-Đây là thư viết tay cùa ta, ngươi giao cho y. Ta phong y làm Đường quốc công, dẫn người nhà của y đi huyện Đường dường lăo đi!
Cửa Minh Đức Trường An chậm rãi mở ra, một trăm ngàn quân Tùy xếp thành hàng tiến vào Trường An. Cùng theo đó tiếng chuông cung Thái Cực nặng nề vang lên, nghĩa là kết thúc một thời đại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by kimnambin; 08-10-2013 at 07:55 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1088: Tân triều mở ra
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: tetema - 4vn
Chương 1088: Tân triều mở ra
Hai tháng sau, Bồ Tân quan. Theo sau một tiếng chuông du dương vang lên, đầu thành mấy ngàn quân phòng thù cùng giơ cao trường mâu hướng về đội xe ngựa dài kính chào.
Cổng thành Bồ Tân quan mở ra, một đội xe do ba trăm chiếc xe ngựa chậm rãi chạy vào cửa thành dưới sự hộ vệ của ba ngàn kỵ binh.
Trong cỗ xe ngựa thứ hai, Bùi Mẫn Thu lặng yên chăm chú nhìn chiến kỳ xích ưng tung bay trên đầu thành, trong mẳt lộ ra cảm xúc phức tạp. Mặc dù nàng biết cái ngày này sớm muộn sẽ đến, nhưng rốt cuộc nó đến lúc, nàng trong lòng cảm khái vô hạn.
Rất nhanh, nàng trờ thành Hoàng hậu cùa vương triều mới, mẫu nghi thiên hạ. Nàng có thể làm tốt không, làm nàng trong lòng lo lắng thấp thỏm. Ngồi đối diện nàng là Trương Xuất Trần, nàng được phong làm Nguyên phi, nhưng nàng đối với danh hiệu này cũng không xem trọng, trong lòng nàng càng nhiều là hướng tới cuộc sống sau này.
- Đại tỷ, Nguyên Khánh nói huynh ấy định tuần tra Giang Nam, là lúc nào?
- Hình như là mùa thu!
Bùi Mẫn Thu khẽ cười nói:
- Chẳng lẽ muội muốn đi cùng huynh ấy?
Trương Xuất Trần gật đầu:
- Rất nhớ nước và đất đai nơi đó, vẫn hy vọng có thể đi thăm lại, chỉ sợ sau này không có cơ hội.
- Sao không có cơ hội? Ngày tháng sau này còn dài mà!
Ánh mắt cùa Bùi Mẫn Thu nhìn bầu trời xanh biếc, kỳ thật nàng cũng có chút lo lắng, một khi vào hoàng cung, bọn họ còn có thể giống như Sờ vương phủ, dẫn người nhà ra ngoài choi không?
Trong chiếc xe phía sau, ngồi Dương Băng và Dương Phương Hinh. Dương Phương Hinh ngồi bên cái bàn nhỏ, lặp đi lặp lại viết một cái tên khác, Tiêu Phương Hinh. Tiêu là họ cùa mẫu thân nàng, sau này nàng đổi thành Tiêu Phương Hinh, Dương Phương Hinh từ nay về sau biến mất ở trên đời.
- Cô, đừng viết nữa, cô đã viết mấy trăm lần rồi, chẳng lẽ cô còn có viết sai sao?
Dương Băng ở bên cạnh cười hì hì nói.
Dương Phương Hinh mặt đỏ lên:
- Con nhiều chuyện như vậy làm gì? Có muốn ta nói ra chuyện con làm cái túi thêu không?
Trên mặt Dương Băng lập tức có chút không tự nhiên:
- Con làm túi thêu cho cha, có quan hệ gì?
- Thật không?
Dương Phương Hinh như cười như không nhìn nó:
- Con làm hai cái, trên cái kia có hai chữ Hoài Ngọc, ta thật không hiểu, ai tên Hoài Ngọc, chẳng lẽ là thêu nhầm “Hoài Xuân”?
- Xem con vặn miệng cô!
Dương Băng xông lên, đẩy ngã nàng, giơ tay bóp mặt cùa nàng:
- Xem cô còn dám nói bậy!
Thùng xe vang lên một hồi tiếng cười giống như cầu xin tha thứ:
- Đừng cù loét nữa, ta không dám nói nữa.
Trên xe ngựa phía sau, con thứ của Dương Nguyên Khánh là Dương Tĩnh trong tay cầm một quyến sách, thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài, hiếu kỳ nhìn xe ngựa phía trước. Nó dáng người nhu nhược, giống như đứa bé gái, dịu dàng ít nói dị thường.
Nó che miệng cười:
- Đại ca, hình như đại tỷ đang cù loét cô.
Ngồi đối diện nó là con trai cả Dương Ninh, nó đang dựa lên thành xe xem sách, thấy huynh đệ có chút không tập trung, liền giơ tay gõ cái bàn nhỏ:
- Chuyên tâm một chút!
- Ah!
Dương Tĩnh le lưỡi một cái, lại ngoan ngoãn ngồi yên, mở sách ra chăm chú đọc. Nó là đứa trẻ chăm chỉ, hơn nữa cực kỳ thích đọc sách, có chút giống như Dương Hựu trốn trong cung Tấn Dương đọc sách. Có lần mẫu thân y A Liên cả ngày không có nhìn thấy y, sợ làm cả nhà tìm kiếm khắp noi, ngay cả giếng nước cũng đào ra, cuối cùng mói phát hiện y trốn trong ngoại thư phòng cùa phụ thân đọc sách.
Dương Ninh đối diện nó lại có chút tâm thần không yên, hình như có chút tâm sự. Sư phụ Lý Cương nói vói nó, nó sắp trở thành Thái tử, nhất định phải học tập. Nếu làm Thái tử, định cho nó mấy chục quy tắc, nói chuyện đi đứng đều phải nói quy tắc.
Dương Ninh ừong lòng thở dài một tiếng, nó cũng muốn theo phụ thân ra ngoài tuần tra, không biết phụ thân chịu dẫn nó đi cùng không?
Một chiếc xe ngựa phía sau bọn họ là Giang Bội Hoa và uất Trì Oản. Giang Bội Hoa ôm đứa con nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng thấp giọng nói vói đứa con về con chim nhỏ bay qua ngoài cửa sổ, nói vói con về con dê con bên đường, thằng bé thích thú cười lên không ngừng.
Lúc này, Giang Bội Hoa quay đầu nhìn uất Trì Oản, quan tâm hỏi:
- Sao thế, phản ứng rất nghiêm trọng sao?
Uất Trì Oản bụng hơi nhô lên, sẳc mặt nàng trắng bệch, dùng khăn tay che miệng, thinh thoảng nôn ọe. Nàng mang thai đã gần bốn tháng, nhưng phản ứng vẫn rất nghiêm trọng. Hơn nữa lần này bôn ba Thái Nguyên tới Trường An, trước tiên là ngồi thuyền sau đó đổi ngồi xe ngựa. Ngồi thuyền còn đỡ một chút, nhưng xe ngựa xốc nảy làm nàng rất khó chịu.
- Tam tỷ, khi nào chúng ta mới có thể đến Trường An, thật chịu không nổi nữa.
Giang Bội Hoa vội vàng giao đứa bé cho nhũ mẫu bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, vỗ vỗ vào lưng nàng, thấp giọng nói:
- Cố chịu chút nữa, đi thêm mấy chục dặm thì tới kênh Quảng Thông, chúng ta sẽ đổi ngồi thuyền, thẳng tới Trường An.
-Ừ!
Uất Trì Oản gật đầu, lại nôn mửa một trận.
Đoàn xe ngựa rất dài đi vào Bồ Tân quan, rẽ về hướng Tây Nam, đi theo hướng kênh Quảng Thông, ở đó đã có mấy chục chiếc thuyền đang chờ bọn họ.
Quận Hội Ninh, Dương Nguyên Khánh thị sát Hoàng Hà trở về, đi vòng Hội Ninh, thị sát mỏ bạc ở đây. Mỏ bạc đã khai thác quy mô lớn, hơn sáu chục ngàn thợ mò đến từ Quan Lũng, Hà Tây và Đột Quyết, ở đây ngày đêm không ngừng khai thác mỏ bạc mỏ đồng. Sau khi thô luyện, lại chuyến đi quận Linh Võ tinh luyện thành nén bạc và thòi đồng.
Quan viên cao nhất phụ trách mỏ bạc Hội Ninh là Mã Thiệu. Y theo Dương Nguyên Khánh hơn hai mươi năm, trung thành tận tâm vói Dương Nguyên Khánh, tước phong Dĩnh quốc công, quan quân Đại tướng quân, đảm nhiệm phó tổng quản kiêm đô đốc Hội Ninh Quan Nội.
Mã Thiệu đã hơn bốn mươi tuổi, sinh hai đứa con trai, đều tòng quân ở trong quân. Trong đó con trường Mã Thuật Võ là thân binh Giáo úy của Dương Nguyên Khánh.
Lúc này, Mã Thiệu đang cùng theo Dương Nguyên Khánh thị sát mỏ bạc, y dùng roi ngựa chi vào một khu mỏ bạc mới xây xong cười nói:
- Điện hạ, khu mỏ bạc đó bắt đầu, chúng ta không dùng phương thức mỏ động mà là mỏ giếng, từng bước mờ rộng mở sâu, cuối cùng sẽ hình thành một cái hầm cực lớn, chắc chắn có thể đào được số bạc lớn đủ cho cả thiên hạ.
Dương Nguyên Khánh lại lắc đầu nói:
- Chúng ta không thể mãi ỷ vào mỏ bạc quận Hội Ninh, nên trong thòi bình phải nghĩ đến thòi chiến, nghĩ cách tìm nguồn bạc trắng mói. Tiến hành giao dịch vói phương Tây là một cách hay. Tơ lụa, lá trà, đồ sứ, lọi nhuận cùa chúng ta chính là hoàng kim bạc trắng phương Tây liên tục không ngừng đưa đến. Sau này không thể mờ rộng mỏ bạc quận Hội Ninh nữa, phải giữ cho con cháu một chút, hiểu chưa?
- Ty chức rõ!
Dừng một lát, Mã Thiệu lại cẩn thận nói:
- Tại sao Điện hạ phải giữ lại dư nghiệt Lý Đường, không đuổi cùng giệt tận bọn chúng.
Dương Nguyên Khánh nhìn một cái, thản nhiên cười nói:
- Tại sao phải đuổi cùng giết tận?
- Năm đó Dương Kiên chém tận giết tuyệt hoàng tộc Vũ Văn.
Mã Thiệu có chút không phục nói.
- Vậy tại sao Dương Kiên không đuổi cùng giết tận hoàng tộc Trần Quốc và Tiêu Quốc.
- Cái này...
Mã Thiệu nghẹn lời, y có chút phản ứng lại. Dương Kiên là vì soán ngôi mói giết hoàng tộc Vũ Văn, không giống như Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh cười vỗ vỗ vai của y:
- Nắm thiên hạ phải có khí độ, ta có thể bỏ qua cho Đậu Kiến Đức, bỏ qua cho Tiêu Tiển, tại sao không thể bỏ qua cho Lý Kiến Thành? Bọn họ còn có thể trở mình không? Nếu cà chút tự tin này cũng không có, sao có thế lấy thiên hạ?
Mã Thiện cúi đầu, sau một lúc cắn môi một cái nói:
- Điện hạ, ty chức không muốn canh giữ mỏ bạc, ty chức muốn bên cạnh Điện hạ, để ty chức có thể tham gia đánh Cao Ly!
Dương Nguyên Khánh khẽ lắc đầu, Mã Thiệu lập tức nóng nảy:
- Điện hạ, ty chức mói bốn mươi lăm tuổi, ít nhất còn có thể chinh chiến mười năm, cả ngày nhìn bọn họ lấy quặng, ty chức sắp phát điên rồi.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Ta không phải là ý này, ta là muốn ngươi đánh Tây Đột Quyết. Tuy nha trướng Tây Đột Quyết bị đột phá, nhưng dư nghiệt vẫn còn, còn phải tiếp tục tiến công. Qua mấy tháng, ngươi cùng vói Dương Nguy hiệp trợ Tô Định Phương chinh tây.
Mã Thiện mừng rỡ:
- Ty chức đa tạ Điện hạ ưu ái!
Rời khỏi quận Hội Ninh, Dương Nguyên Khánh tiếp tục xuất phát về hướng Trường An. Tối nay qua huyện Thủy Bình, mấy ngàn quân đội cắm trại ở ngoài tiểu ưấn thành A, cách Trường An còn có bốn mươi dặm.
Lúc này có binh lính đến bấm báo:
- Đỗ tướng quốc đến!
Dương Nguyên Khánh đang ở trong lều đọc sách, liền gật đầu cười:
- Mòi ông ta vào.
Một lát, Đỗ Như Hối vội vàng từ phía xa đi tói. Nhìn bóng dáng cùa Đỗ Như Hối, Dương Nguyên Khánh lại nhớ tới Phòng Huyền Linh bị bắt trong quyết chiến cuối cùng, vẫn không chịu đầu hàng, mãi đến sau khi Lý Kiến Thành đầu hàng, cuối cùng y mới quy thuận, hiện đảm nhiệm chức Trưởng sử quận Thục. Không biết sau này có thể hai người Đỗ Phòng sẽ cùng làm Tể tướng cho triều đình không?
Lúc này, Đỗ Như Hối đi vào lều lớn, khom người thi lễ:
- Tham kiến Điện hạ!
- Đỗ tướng quốc không cần khách khí, mời ngồi!
Đỗ Như Hối ngồi xuống cười nói:
- Chúc mừng Điện hạ, trời giáng điềm lành!
- Có điềm lành gì?
Dương Nguyên Khánh cũng không kìm được cười.
- Sáng nay, một con chim phượng đậu trên tháp Kỳ Niên đường cái Chu Tước, làm toàn thành chấn động. Mấy chục ngàn người tận mắt nhìn thấy chim phượng, cả thần cũng tận mắt nhìn thấy. Lúc giương cánh bay, khí lành vạn trượng, quả thật... làm người ta xem thế là đủ!
Mặc dù Đỗ Như Hối biết đây là kiệt tác cùa thợ thủ công Hà Trù, nhưng y vẫn không kìm được khen ngợi, quả thật là là khéo léo tuyệt vòi, thật giả khó phân biệt.
- Điện hạ, thời cơ đã chín mùi, có thể tiến hành nghi thức nhường ngôi, Điện hạ phải sau khi tam từ mới tiếp nhận xã tắc.
Dương Nguyên Khánh híp mắt mỉm cười, hắn lại chuyển đề tài:
- Các triều thần chuyển đến Trường An. đã bố trí ổn thỏa chưa?
- Mọi người đều đã bố trí ổn thỏa, triều đình cũng hoạt động bình thường.
Dương Nguyên Khánh đứng lên:
- Chúng ta đi thôi!
Hai người đi ra lều lớn, chậm rãi dạo bước dưới ánh trăng. Dương Nguyên Khánh khoanh tay vọng nhìn ánh trăng sáng trong ừẽn bầu trời, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Gần đây ta luôn nghĩ, ta nên rút ra giáo huấn gì từ ờ Dương Quảng, mới không thể lặp lại vết xe đổ của ông ấy?
Đỗ Như Hối thấp giọng nói:
- Điện hạ, vấn đề này Tử Vi các bọn thần cũng thảo luận qua, mấu chốt ở ba điều kiện, nhâm hiền, nạp gián, tích dân. Chỉ cần Điện hạ có thể làm được ba điều này, thiên hạ thịnh thế đều có thể, hơn nữa Điện hạ đã làm được rất tốt.
Dương Nguyên Khánh lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cho dù ta làm rất tốt, nhưng con, cháu, chắt, chít, của ta, bọn họ sẽ làm được tốt giống như ta không?
- Vậy ý cùa Điện hạ là?
Dương Nguyên Khánh ngưng mắt nhìn bầu trời, chậm rãi nói:
- Ta cảm thấy mấu chốt chỉ có một con đường, phân quyền!
Đỗ Như Hối trầm tư thật lâu sau nói:
- Điện hạ là noi theo triều Hán, quân tướng phân quyền sao?
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Cũng có thế nói như vậy, nhung cũng không phải hoàn toàn, đây không phải là phút chốc có thể quyết định, phải rất rất nhiều năm thay đổi, phải trên dưới thay đổi, nhưng chúng ta có thể từ từ thử nghiệm.
Dương Nguyên Khánh quay đầu vọng nhìn Trường An. Dưới màn đêm bao phù, hắn dường như nhìn thấy tiếng chuông của Trường An truyền lại.
Ngày mai, hắn sắp về lại Trường An rồi, cái ngày này hắn chờ đợi rất lâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by kimnambin; 08-10-2013 at 07:55 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long