Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: xiao ling
Biên tập: xiao ling
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
“Ầm!”
Sau khi con đường mờ dần, một âm thanh ầm ầm như lôi đình bỗng vang lên, thế giới trong nháy mắt phảng phất như đất trời đổi thay, lôi hoả thiểm điện ngập trời, giống như không cần tiền, đồng loạt điên cuồng tản xuống.
Chính mình tận mắt chứng kiến, ý thức Lâm Thanh Hàn thiếu chút nữa bị đánh tan, tuy nhiên đây cũng mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Dưới tình trạng như thế này, không nói tiến vào, chỉ cần tránh được loại công kích điên cuồng này cũng cơ hồ là hy vọng xa vời rồi a.
“Không đúng, không thể như thế này được! Chẳng phải đã nói đây là tinh thần công kích ư? Vậy thì cái này thực ra là gì đây?”
Mỗi một đạo lôi hoả đánh trúng, đều là loại đau đớn kịch liệt cùng khí tức cực nóng ăn sâu vào tận xương tuỷ, công kích như vậy nào có nửa điểm bộ dáng của tinh thần công kích chứ?
Bên trái!... Đáng ghét! Nhiều như vậy, căn bản không thể tránh khỏi! Trừ phi có quyển trục ma pháp cửu cấp, nếu không thực sự hắn không có khả năng chống chọi dưới tình huống thế này! Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Chân khí trong cơ thể Lâm Thanh Hàn sớm đã vận đến cực hạn, song cái thứ thanh sắc quang mang này vẫn tiếp tục công kích không ngừng nghỉ, cơ hồ trong nháy mắt đánh xuống rồi lại tan biến, ngắn ngủi hơn mười giây thời gian liền trở nên hoàn toàn ảm đạm.
Hơi thở của tử vong trong nháy mắt đã bao phủ, loại đả kích này căn bản là muốn huỷ diệt người ta a!
“Không đúng, Tác Lý đạo sư không có khả năng gạt ta! Những thứ này căn bản chính là ảo tượng! Nếu như vậy thì… Phải liều một mạng này thôi! Hừ, các ngươi cứ lại đây, xem lão tử ra tay!”
Tinh thần lực phóng ra, cuối cùng Lâm Thanh Hàn cũng bước vào trạng thái Tịch Diệt Cảnh!
Tịch Diệt Cảnh vs Tinh Thần Phong Bạo! Trong hoàn cảnh uy hiếp chết người này, nội tâm hung lệ của Lâm Thanh Hàn hoàn toàn bạo phát. Chỉ riêng phần khí thế này cũng đủ để xé khai thiên địa, một cỗ sát khí dày đặc giống như kiếm phá thiên địa chợt xé rách trời cao, đem lôi hoả đầy trời trong nháy mắt tiêu tán, không thể tiếp tục rơi xuống.
“Quả nhiên là vậy! Hắc, cơ hồ ngưng tụ thành vật chất tạo ra ảo tượng sao? Suýt nữa ngay cả ta cũng đã bị lừa gạt rồi, hảo thủ đoạn a! Đáng tiếc, ảo tượng cũng chỉ có thể là ảo tượng mà thôi, cho dù có giống y như thật đi chăng nữa chung quy vẫn không phải sự thật. Chỉ cần có ý chí cùng tinh thần lực, ta liền có thể dễ dàng khai thiên tích địa a! Loại trình độ này, đối với ta thực vô dụng rồi!”
“Tán!” Lâm Thanh Hàn bỗng quát to một tiếng, khí thế trong người một lần nữa tăng vọt, khoát tay một cái, cơ hồ cả thiên địa ngưng tụ thành vật chất kia, sát cơ ngập trời bị xé nát, sau một khắc, không gian xung quanh khôi phục lại rõ ràng như trước
Vẫn là màn sương trắng mờ ảo tràn ngập không gian. Trừ một tia cảm giác yếu ớt, không mảy may tìm thấy chút dị thường, như thể hết thảy căn bản chưa từng phát sinh chuyện gì.
Không hề có nửa phân do dự, Lâm Thanh Hàn cuối cùng cũng chậm rãi đặt bước chân đầu tiên tiến vào.
Lúc này, thời gian cũng chỉ mới trôi qua có nửa phút đồng hồ mà thôi.
Khi Lâm Thanh Hàn một lần nữa đặt chân xuống đất, cả thế giới lại tiếp tục biến sắc.
Máu tươi tràn ngập khắp mặt đất, tử thi bao phủ xung quanh, chiến kỳ bị thiêu cháy, mùi máu tươi dày đặc cơ hồ không thể bay đi.
Tử thi chất thành đống, máu chảy thành sông!
Mặc dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng loại sát khí trùng thiên này trải qua một đoạn thời gian vẫn không tiêu tán. Mấy vạn người liều chết chiến đấu này chiến ý cùng sát cơ không phải kẻ nào cũng có thể so sánh được.
Có chút nhíu nhíu mày đầu, Lâm Thanh Hàn đưa mắt chậm rãi nhìn về phía xa. Chiến trường tàn khốc tràn ngập máu tanh này đối với hắn quả thực vô cùng rung động. Vô luận hắn đã trải qua nhiều cảnh huấn luyện tàn khốc, lực chấn nhiếp cũng đều thua xa chiến trường dạng này. Nếu như không phải vẫn còn ở trong Tịch Diệt Cảnh, không chừng Lâm Thanh Hàn cũng đã tâm thần thất thủ a.
Bất quá, cái này cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi!
“Răng rắc”. Theo một trận âm phong nổi qua, tử thi khắp nơi trên mặt đất chậm rãi bò lên, thậm chí cả những xác chết bị chém mất đầu hay thân thể bị bổ ra cũng loạng choạng đứng đậy, từng bước từng bước tiến về phía Lâm Thanh Hàn. Mặc dù tốc độ khá chậm, nhưng cảnh tượng mấy vạn thi thể cùng tiến đến đập vào mắt cũng đủ để khiến cho bất cứ người bình thường nào trở nên suy sụp.
Đáng tiếc, Lâm Thanh Hàn như thế nào cũng không đơn giản giống một người bình thường.
Nếu như nói, phần không khí tiêu điều vừa rồi còn có thể mang cho Lâm Thanh Hàn một chút tinh thần rung động, thì bây giờ, những tử thi đang đứng dậy này, lại căn bản không cách nào cấp cho Lâm Thanh Hàn chút tinh thần nhiễu loạn nào, ngược lại còn khơi dậy lửa giận trong hắn.
“Tuy tất cả chỉ là ảo tượng, bất quá, đây đều là những người đã ngã xuống nơi chiến trường. Mỗi một người ở đây đều là một bậc anh hùng. Mặc dù họ đều đã chết, cũng không được phép khinh nhờn a! Ngay cả điều này cũng không rõ, thì cái ảo tượng này quả thực là đồ cặn bã!” Lâm Thanh Hàn thanh âm nhất thời hiện ra một cổ sát ý, khẩu súng vốn im ắng bây giờ nằm trong tay Lâm Thanh Hàn, chỉ thẳng lên trời xanh: “Trung hồn bất tán, xích huyết tại thiên!”
Trong nháy mắt, một loại khí thế phá thiên phóng lên cao, quân hồn Lâm Thanh Hàn đang chôn sâu bên trong chợt thức tỉnh, cùng lực lượng không quan hệ, căn bản là một loại tín niệm vô cùng chân thành đối với chiến sĩ, đối với quốc gia, trăm lần chết cũng không hối hận.
Thứ tinh thần này, cho dù có chết trăm lần cũng không mảy may thay đổi.
Tử thi từ khắp nơi đang tiến về phía Lâm Thanh Hàn, trong nháy mắt như cảm giác được loại quân hồn chân thành ấy, liền từ từ dừng bước, sát khí ngút tận trời mây hoà cùng với khí thế của Lâm Thanh Hàn xé toạc trời cao!
Bước thứ 2!
Lâm Thanh Hàn trên mặt còn chút tiếu ý, nếu có người đứng bên cạnh, có thể cảm nhận được rõ ràng, bấy giờ trong người Lâm Thanh Hàn đã có nhiều hơn một phần khí chất mà không lời nào có thể diễn tả được.
Một phút hai mươi bảy giây!
Ánh mắt chuyển đến trên người Tác Lý, dù lộ vẻ già nua nhưng thân thể vẫn hiên ngang, tuy trên trán mơ hồ chảy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không hề lùi về phía sau từ bỏ ý định.
Cước bộ chậm rãi nâng tới không trung, nhưng lại phảng phất như đang tự vật lộn với bản thân, thuỷ chung khó mà hạ xuống.
“Ngươi thực nhu nhược a!”
“Đồ nhát gan!”
“Chúng ta không có cái loại huynh đệ như ngươi! Ngươi tính là cái gì? Bao năm trôi qua ngươi đã từng thấy thoải mái sao? Cửu cấp hoả hệ ma pháp sư ư, hay Đế Quốc học viện đạo sư? Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta chúc mừng ngươi sao?”
“Ngươi đã quên lời thề trước kia rồi sao? Cái đồ vô lại sợ chết này, chúng ta đã dùng sinh mạng của mình để đổi lấy cơ hội cứu mạng ngươi, vậy mà ngươi như thế này có thể coi là báo đáp chúng ta sao?”. Hi vọng của chúng ta ư? Chúng ta cận kề cái chết thì ai cho chúng ta tín niệm? Người nào đã cho phép ngươi từ bỏ không gian ma pháp chứ?”
Những lời này, từng câu từng câu như đánh sâu vào trong lòng Tác Lý, giống như một cái búa, cơ hồ đem chút tôn nghiêm cùng ý chí còn lại của Tác Lý nghiền nát.
Những năm gần đây, những lời chất vấn như thế này giống như khối xương cổ chân, mỗi ngày hành hạ tinh thần Tác Lý, cơ hồ đem hắn xé nát thành từng mảnh.
“Ta không có!” Tác Lý điên cuồng rống lên, phảng phất như muốn ngăn lại toàn bộ những thanh âm đó. “Chưa bao giờ! Cho dù chết, ta cũng sẽ không từ bỏ tín niệm và hi vọng của chúng ta!”.
“Nhưng là ta thực sự không có sự lựa chọn! Ta thực phải chịu rất nhiều trách nhiệm, các người cũng đã đi rồi, ta cũng cần phải có thực lực để có thể bảo vệ cho thân nhân các ngươi. Ta cũng phải vì gia tộc của ta mà cáng đáng mọi việc!” Tác Lý thanh âm dần dần hạ xuống, song, ngữ khí ngày càng kiên định.
“Các ngươi có thấy thanh niên kia không? Hắn cùng chúng ta mấy người năm đó, nhiệt huyết dâng trào, cũng đồng dạng chói mắt.”
“Ta nguyên tưởng rằng ta vĩnh viễn không có cơ hội trở lại đây, bởi ta còn đeo trên lưng hi vọng của các người. Các người dùng tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống cho ta, nếu như không thể đem không gian ma pháp phục hưng, không thể hoàn thành tín niệm của chúng ta năm đó, ta thực đâu còn mặt mũi nào để gặp lại các người?”
“Các ngươi thấy được sao? Hắn so với chúng ta năm đó còn xuất sắc hơn, thực vô cùng kiên cường… Ta tin tưởng hắn thực sự có thể làm được điều mà năm đó chúng ta đã không thể hoàn thành. Hy vọng và tín niệm của chúng ta, đều do hắn mang đến!”
“Ta đến đây, chính là muốn cùng các ngươi đoàn tụ. Chúng ta cũng muốn nhanh chóng gặp lại các ngươi, nhưng chưa phải bây giờ.” Ánh mắt Tác Lý chợt hiện lên vẻ kiên định. “Là ta đem hắn tới đây, nhất định trước khi chết phải giúp hắn một tay! Hy vọng và tín niệm của chúng ta đều nhờ hắn hoàn thành! Hãy chờ ta.”
Tinh thần lực của Tác Lý trong nháy mắt bạo phát, ảo tượng đầy trời trong nháy mắt liền tiêu tán, trước mặt một lần nữa trở lại rõ ràng.
Nhìn Lâm Thanh Hàn thân ảnh đầy ngạo khí, trong mắt Tác Lý cuối cùng lộ ra một tia vui mừng.
“Đi rồi, tiểu tử quả thực đáng yêu!”
“Những năm gần đây ta tuy là không cách nào đột phá lên cấp Thánh vực, nhưng khoảng cách đến đó cũng vừa vặn chỉ còn một chút nữa thôi.”
“Còn nhớ rõ những ma pháp vật phẩm này không? Chúng không chỉ giúp mở khoá nơi này, mà còn là những thành quả hạng nhất mà những năm gần đây ta nghiên cứu được để có thể giúp chúng ta hoàn thành hi vọng và tín niệm a… Ngươi nhất định phải sống sót đó!”
“Ầm” một tiếng, tinh thần lực trong người Tác Lý trong nháy mắt tăng vọt mấy chục lần, quang mang màu đỏ trong cơ thể xuất ra.
Thánh vực!
Giờ khắc này đây, từ trong người Tác Lý phát ra, không phải cửu cấp, mà là lực lượng Thánh vực!
Lực lượng hùng mạnh này tràn ngập trong thân thể Tác Lý… Đốt cháy toàn bộ sinh mệnh tiềm năng để phát ra lực lượng!
“Đây là lực lượng Thánh vực sao? Cảm giác thực sự cường đại. Dưới Thánh vực, tất cả đều chỉ là giun dế. Lúc sắp chết, còn có thể cảm thụ lực lượng Thánh vực một lần thực là quá đủ rồi a!”
Vài kiện ma pháp vật phẩm chậm rãi từ trong người Tác Lý đi ra, vẽ nên một đạo vòng cung vô cùng huyền diệu.
“Tinh thần nghịch chuyển---truyền thừa!"
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
"Không được, quá phức tạp, hoàn toàn không thể phân tích ra qui luật... Ít nhất, với kinh nghiệm còn thiếu như vậy thì không đủ phân tích ra!"
Sau khi tiếp cận một vài công kích Lâm Thanh Hàn nhất thời có cảm giác mệt mỏi, tinh thần tiêu hao thật sự quá lớn lập tức làm cho hắn có chút không chịu được.
Đồng thời một ý niệm nhất thời nổi lên trong đầu Lâm Thanh Hàn.
Đến lúc này đã không thể quay lại được rồi, đơn giản không phải vì bản thân, mà chính là vì hi vọng và tín niệm của Tác Lý cùng với những bằng hữu của hắn... Từ khi bản thân đã tiếp nhận tinh thần truyền thừa của Tác Lý, thì trách nhiệm buộc phải gánh vác này cũng đã rơi trên vai mình.
Mặc dù đối với việc có thể phục hưng không gian ma pháp cũng không có hi vọng, nhưng con đường này vô luận như thế nào mình đều phải đi đến cuối.
"Người nào?" Trong lòng Lâm Thanh Hàn tức thì rung động cực độ, chẳng lẽ nơi này còn có người?
Bất quá thanh âm kia hiển nhiên cũng không có trả lời ý tứ của hắn.
"Hãy làm việc nên làm, thuận theo tự nhiên. Ngươi nên nắm bắt cơ hội này đừng để mất đi."
Con đường, không biết đã đi bao xa rồi, đang lúc mơ hồ, Lâm Thanh Hàn hình như nhận thấy Quang Môn không một tiếng động đóng lại.
Nhìn lướt qua phía sau một cách không quan tâm, Lâm Thanh Hàn lại mệt mỏi quay đầu liếc mắt một cái.Cho dù có đóng hay không, đã đi tới đây thì tuyệt đối sẽ không quay về được nữa.
Tuy không rõ đến tột cùng là ai phát ra thanh âm kia, nhưng Lâm Thanh Hàn lại minh bạch, người đó bây giờ cũng sẽ không trả lời mình nữa. Hơn nữa, với tình trạng hiện giờ cũng căn bản không rảnh mà phân thần đi tìm hiểu vấn đề này.
Cơ hồ trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn liền đưa ra quyết định, chậm rãi thối lui khỏi Tịch Diệt cảnh, khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Bất luận thanh âm kia nói có đúng sự thật hay không, hắn cũng phải khôi phục tinh thần lực. Đã không còn lựa chọn thì tin hay không tin cũng không sao cả. Huống chi, chủ nhân của thanh âm lạnh lùng kia, chỉ sợ cũng khinh thường việc lừa gạt một tiểu nhân vật như hắn. Tinh thần luyện pháp trong nháy mắt điên cuồng vận chuyển, tinh thần lực mà Tác Lý vừa mới truyền vào nội thể Lâm Thanh Hàn đã cùng tinh thần Phong Bạo đối kháng, nên bị tổn thất một phần nữa
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: thanhtu121
Biên tập: maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Tia hào quang cuối cùng tán đi, mây tan gió lặn, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, Lâm Thanh Hàn ngơ ngác ngồi im bất động tại chỗ, không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Việc đầu tiên Lâm Thanh Hàn nghĩ đến là :” Súng đâu?”
Súng Lục khi biến dị đã nhập vào trong ánh sáng tử sắc không còn dấu tích nữa, cảm giác thấy bên hông trống trơn tức thì báo cho Lâm Thanh Hàn biết, súng mất rồi!
Hắn cả kinh, đây không phải là chuyện nhỏ, phát hiện này cơ hồ khiến cho Lâm Thanh Hàn ngay cả mồ hôi lạnh cũng túa ra, tại thế giới này mà mất đi khẩu súng thì kết quả thế nào hắn biết quá rõ, không nói đến uy lực súng sau khi biến dị mạnh thế nào, mà ngay khẩu súng bình thường hắn cũng làm không được.
Cơ hồ trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn gần như nhảy dựng lên, có phần run sợ kiểm tra thoáng qua chung quanh, giống như trong dự liệu, không phát hiện được gì.
“Chờ chút… Không có khả năng biến mất, vừa mới hoàn thành biến dị, bất luận uy lực của nó như thế nào, thì cũng sẽ không mất hẳn như thế… đan nguyên tố quang minh và hắc ám ngưng tụ thành rồi, như vậy … vừa mới mở ra Lục Mang Tinh trận?”
"Ngươi không phải đi theo Lâm Thanh Hà sao? Ngươi tại sao không kêu hắn tới cứu ngươi?" Khải Đức hung tợn nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không lập tức giết ngươi, ta còn phải cùng ngươi chơi đùa, làm cho tiện nhân ngươi ngay cả kỉ nữ cũng không bằng!"
"Lâm Thanh Hàn, hừ, đợi hắn trở về, ta sẽ cho hắn chứng kiến nữ nhân của hắn nằm dưới nam nhân khác rên rỉ cầu hoan như thế nào, ha ha ha." Trong mắt Khải Đức tràn ngập oán độc nói: " Hối hận phải không? Sợ hãi phải không? Hắc hắc, đây là kết quả đã phản bội ta!"
"Ngươi nói xong chưa?" Trên mặt Nhược Lâm vẫn bình tĩnh cực kì, ngay cả nửa điểm dao động cũng không xuất hiện, phảng phất như đang nhìn một tên hề tự diễn một mình.
Thái độ như vậy tức thì khiến Khải Đức gần như phát điên, điều hắn muốn chính là sự sợ hãi của Nhược Lâm, chứng kiến đối phương phải sợ sệt mà kêu gào, phải có bộ dáng cầu xin tha thứ, chứ không phải như bây giờ thần sắc lại mang theo vài phần khinh thường.
"Ngươi như thế nào cũng chỉ là rác rưởi, vĩnh viễn chỉ có thể là dòi bọ giấu mình trong ngõ ngách của bóng tối, trừ bẩn thỉu cùng thối nát ra, trên người ngươi còn có cái gì?" Nhược Lâm trào phúng khinh thường nói: "Ngươi không hiểu cái gì là tình cảm, không hiểu cái gì là coi thường sinh tử!"
"Ngươi cho rằng thừa dịp không có Thanh Hàn ở đây mà định giở thủ đoạn đùa bỡn, chiếm đoạt ta, làm cho ta quì xuống van cầu ngươi phải không?"
"Ngươi không xứng!" Trên mặt Nhược Lâm mang theo chút khinh thường nói: "Ngươi cho là ta đáng thương lắm phải không? Cho dù ta chết, thì so với người cao quí như ngươi, ít nhất ta còn là một con người, mà ngươi ... bất quá chỉ là một kẻ bẩn thỉu đáng khinh mà thôi!"
Chủy thủ không một tiếng động đâm vào ngực, trong mắt Nhược Lâm chậm rãi hiện lên một chút nhu tình.
“Thanh Hàn ... tạm biệt, ta là của chàng, vô luận là linh hồn hay thân thể đều thuộc về một mình chàng. Cho dù chết, cũng không để cho người khác đụng tới ta ... Thật sự nhớ đến cảm giác được dựa vào lòng ngực của chàng ....tạm biệt, chàng là người ta yêu nhất ....”
"Bắt ả cho ta, ta muốn cho ả nếm đau khổ cực hình!" Khải Đức điên cuồng rít gào, sắc mặt đã trở nên xanh mét.
"Phanh!" một tiếng,
Mấy tên binh lính phía trước không một tiếng động bay ngược ra ngoài, trên cổ mang theo vết máu nhàn nhạt.
"Nữ nhân ngốc, khi không đang sống lại đi tìm chết?" Chủy thủ trong tay Nhược Lâm bị đánh văng ra.
Thanh âm vừa dứt đồng thời trong không trung từ từ hiện ra hư ảnh một Bàn tử. Nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Nhược Lâm đang sợ hãi do chủy thủ bị đánh bay, khinh thường nói: "Ngốc nữ, muốn tìm cái chết, chờ người kia trở về rồi hãy chết, đừng ở chỗ này làm chướng mắt, ngươi nếu chết thì ta biết phải đòi ai tiền cược đây?"
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: thanhtu121
Biên tập: maison
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Ban đêm, bóng tối giống như hư không vỡ vụn, trừ một chút tinh quang(ánh sáng của ngôi sao) bên ngoài ra, thì nửa điểm quang mang cũng không tồn tại.
Nhìn mọi thứ trước mắt, trong mắt Lâm Thanh Hàn không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, không phải vì công kích của huyễn cảnh có nhiều kinh khủng, mà vì nó quá mức yên tĩnh, quỉ dị.
Chung quanh là rừng rậm, giống như khu rừng thật sự, không có chút gì dị thường, thậm chí xung quanh ngay cả ma thú hung ác cũng không có.
Huyễn cảnh này phảng phất như không có tính công kích, song lại không hoàn toàn như vậy, thật khiến người ta đau đầu.
Không có công kích, tức là không có đầu mối, mọi huyễn cảnh đều có điểm điều khiển, mà bình thường điểm điều khiển này chính là nơi công kích, chỉ cần phá tan công kích đối phương, thì huyễn cảnh tự nhiên sẽ biến mất.
Song, hiện tại chung quanh lại không xuất hiện bất cứ công kích nào, tất nhiên vô phương tìm được phương pháp phá vỡ huyễn cảnh.
Trên thực tế, đây cũng không phải vấn đề, giống như dạng tinh thần công kích trước đây.
"Quay về Nhược Tuyết Sơn trang, tên tiểu tử kia cùng Tác Lý không biết đi đâu." Bóng đen nhìn thoáng qua thanh niên đang lười biếng tựa trên ghế dựa nhẹ giọng nói.
Khinh thường hừ một tiếng, thanh niên nâng chén rượu một hơi uống sạch, lạnh nhạt nói: "Thánh Vực, không chỉ đại biểu cho lực lượng đột phá lên một tầng cao mới, mà còn đại biểu cho năng lực của người đó đã đến cực hạn rồi!"
"Tại sao trong Thánh Vực lại chênh lệch lớn như vậy?" Thanh niên chậm rãi nhìn bóng đen nói: "Không phải chênh lệch bởi vì sau khi đạt đến Thánh Vực, mà là bởi tu vi trước khi đạt đến Thánh Vực!”. Ngươi chống mắt mà xem, chỉ cần tiểu tử này vượt qua thử thách sinh tử, đạt tới Thánh Vực, thì dù cho ngươi tự mình xuất thủ cũng chưa chắc làm gì được hắn."
"...." Bóng đen mặc dù không trả lời, song thái độ khinh thường lại không thể che dấu được.
Lạnh nhạt cười cười, thanh niên cũng không giải thích" Được rồi, ngươi lui xuống đi."