Xung đột giữa Lưu Vĩ Hồng và Trần Vĩ Nam, là đột nhiên bùng nổ
Sau khi nói chuyện với sư phụ Ngô, Lưu Vĩ Hồng trở về văn phòng, đợi Trần Vĩ Nam trở về. Nhưng con người Trần Vĩ Nam, hành tung bất định, ai cũng không biết gã khi nào trở về văn phòng
Lúc ấy lại không có điện thoại di động, ngay cả máy nhắn tin cũng là hàng đắc tiền, vài trăm đến hàng nghìn tệ một cái. Lúc ấy những gã có một cái máy nhắn tin cài bên hông chính là người giàu có, kinh doanh bận rộn, không thể không trang bị một cái máy nhắn tin như vậy. Hoành tráng hơn nhiều so với điện thoại di động của đời sau
Lưu Vĩ Hồng pha ly trà, gọi một cuộc điện thoại đường dài đến tỉnh thành, gọi Lý Hâm nghe điện thoại
Lý Hâm là bộ tộc thời thượng, công tư trọn vẹn đôi đường, làm trưởng phòng của đơn vị, trên việc kinh doanh cũng không lạc hậu, sớm đã trang bị máy nhắn tin
Chỉ chốc lát, Lý Hâm gọi điện thoại tới, cười ha ha hỏi:
- Vĩ Hồng, chuyện gì thế?
Giữa hai người đã là bạn rất tốt, lần trước Lưu Vĩ Hồng mượn chiếc xe Toyota của Lý Hâm tiễn Vũ Thường đến Giang Khẩu, ở huyện Hoành Lợi xung quan, đụng gãy lan can gỗ, đầu xe cũng bị hư tổn, mặc dù ở Giang Khẩu đã sửa lại, Lưu Vĩ Hồng sau khi trở về vẫn nói chuyện này với Lý Hâm. Lý Hâm căn bản là không để ý, chỉ quan tâm Lưu Vĩ Hồng có bị thương hay không, vậy thì yên tâm rồi
Bằng hữu chân chính là như vậy.
Hiện tại Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng nói chuyện, giọng điệu vô cùng tùy ý.
- Lý ca, có quen với người bên tờ báo của tỉnh không?
- Sao, muốn tìm người giúp cậu tâng bốc một chút sao?
Lý Hâm lập tức hiểu ý của Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hiện giờ tôi còn chưa đủ tư cách. Giúp cục chúng tôi tang bốc đi, chúng tôi làm một công trình cung cấp rau xanh, bước đầu thấy hiệu quả rồi. Chuyện này, đáng để xuất hiện trên tờ báo của tỉnh, vẫn khá có giá trị tin tức…
Lưu Vĩ Hồng đơn giản đem công trình cung cấp rau xanh giới thiệu một chút. Tìm phóng viên báo tỉnh tuyên truyền chuyện này, cũng sớm nằm trong kế hoạch của Lưu Vĩ Hồng. Thân tại quan trường, muốn đi lên, có mấy trọng điểm là nhất định phải nhớ kỹ
Thứ nhất đương nhiên là quan hệ, cũng chính cái gọi là hậu đài. Không có một hậu đài cứng rắn, muốn đi lên, mức độ khó khăn là rất lớn. Đương nhiên chuyện hậu đài, chủ yếu phải dựa vào bản thân đi tìm. Giống như hắn Lưu Vĩ Hồng, cháu ruột Lưu gia, tấm biển đủ lớn, hậu đài đủ cứng rắn, nhưng vẫn là không đủ. Tấm biển lớn và hậu đài lớn như vậy, không phải có thể sử dụng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Cho dù là “tuyệt chiêu” lợi hại thế nào, dùng nhiều rồi sẽ không linh nghiệm nữa. Cho nên Lưu Vĩ Hồng hiện tại phải tìm chính là hậu đài có thể sử dụng bất cứ lúc nào tại địa khu Hạo Dương. Chu Kiến Quốc là hậu đài trực tiếp nhất, dùng tốt hiệu quả không nhỏ. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lý Dật Phong sau lưng của Lý Hâm, ngẫu nhiên cũng có thể lấy ra sử dụng
Thứ hai chính là chiến tích. Chiến tích chia ra hai loại, một loại là thật, chiến tích cứng rắn; Loại còn lại chính là giả, văn chương kiểu cách, đẹp. Nhưng mặc kệ loại chiến tích nào đều phải biết thao tác; Đây chính là trọng điểm thứ 3: dư luận tuyên truyền
Làm ra chiến tích, còn phải có người giúp anh phất cờ hò reo, đem điều tốt này công bố với mọi người, vậy mới có thể khiến cho cấp trên coi trọng, khi đề bạt trọng dụng anh cũng có lý do
Lưu Vĩ Hồng vốn nghĩ lúc bắt đầu công trình cung cấp rau xanh thì liên hệ với phóng viên báo tỉnh, sau khi suy xét cẩn thận, quyết định dời lại sau. Đợi thấy được thành quả thật sự, mới kinh động đến phóng viên lớn của báo tỉnh cũng không muộn. Có thành quả thực sự cho người ta thấy, bài báo như vậy vững chắc hơn
Tất cả lãnh đạo, đều là cao thủ “thao tác”. Mặc kệ trên báo, trên tivi tuyên truyền náo nhiệt thế nào, bản chất sự việc rốt cuộc thế nào, lãnh đạo có đạo hạnh cao thâm vừa nhìn thì có thể thấy 10 người thì hết 9 người là vậy
Chiến tích nào đó, có phải sẽ khiến cho lãnh đạo coi trọng hay không, chủ yếu quyết định bởi bản thân lãnh đạo cộng thêm bao nhiêu điểm. Nhưng chiến tích thật sự vẫn là được hoan nghênh hơn chiến tích giả một chút. Chí ít chiến tích thật không sợ bị điều tra, không có nguy hiểm bị lộ tẩy. Quả thật không lấy ra được chiến tích thật mới không thể không dùng hàng giả để góp đủ số.
Ý nghĩa bản thân của công trình cung cấp rau xanh vẫn là khá lớn, cũng đáng được mở rộng
Lý Hâm khéo léo, thông minh vô cùng, nghe Lưu Vĩ Hồng giới thiệu, lập tức liền ý thức được chuyện này quả thật có giá trị tin tức, lập tức nói:
- Được, tôi giúp cậu liên hệ. Hẳn là không thành vấn đề, tôi khá thân với chủ nhiệm Lương của ban tin tức báo tỉnh… Nếu cậu có thời gian thì tới Đại Ninh một chuyến, gặp mặt, uống ly rượu, mọi người quen biết với nhau, sau này thường qua lại
Điều này thật là xem Lưu Vĩ Hồng như anh em trong nhà mà đối đãi rồi. Giao tình bình thường, Lý Hâm sẽ không nói những lời phía sau. Lưu Vĩ Hồng trực tiếp kéo quan hệ với chủ nhiệm Lương ban tin tức rồi, sau này có khả năng bỏ Lý Hâm qua một bên. Nhưng giữa họ, tất nhiên không phải giao tình bình thường
Lưu Vĩ Hồng dốc sức làm trong thể chế, có thể làm tốt quan hệ với sếp của ban tin tức báo tỉnh, trợ lực có thể dễ dàng thấy được
- Được, vậy tôi xin chỉ thị của cục trưởng, nhanh chóng qua đó một chuyến
- Tốt, tôi đợi cậu. Lâu rồi không cùng nhau uống rượu, khá nhớ đó
Lưu Vĩ Hồng cười nói vài câu với Lý Hâm, cúp điện thoại, liền đứng dậy tiến đến văn phòng của Chu Kiến Quốc. Đây cũng xem như chuyện lớn, phải báo cáo với Chu Kiến Quốc trước tiên. Cực khổ đã 2 tháng, chẳng phải chỉ đợi một búa cuối cùng này sao? Chỉ cần lên báo tỉnh, chiến tích này sẽ xuất hiện, công lao cũng vững chắc!
Cũng thật sự là trùng hợp, Lưu Vĩ Hồng mới vừa đi đến cửa văn phòng của Chu Kiến Quốc, đúng lúc đụng phải Trần Sùng Tuệ từ trong đi ra
- Sếp Trần!
Lưu Vĩ Hồng lễ phép chào hỏi Trần Sùng Tuệ
Trần Sùng Tuệ sắc mặt có chút nhục nhã, dường như vừa rồi ở bên trong nói chuyện với Chu Kiến Quốc không vui vẻ lắm, nghe thấy Lưu Vĩ Hồng chào hỏi, dừng lại bước chân, phụng phịu liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, khẽ gật đầu, trong lỗ mũi nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, lập tức đi về văn phòng của chính mình, “đùng” một tiếng đóng cửa phòng lại
Lưu Vĩ Hồng rõ ràng thấy được một chút thù hận rất sâu trong mắt của Trần Sùng Tuệ
Như thế hơi kỳ quái
Từ lần trước sau khi ở văn phòng của Trần Sùng Tuệ cãi nhau, giữa hai người không còn xảy ra giáp mặt xung đột. Về phần Lưu Vĩ Hồng chiếu theo ý kiến của Trần Sùng Tuệ, sắp xếp Trần Vĩ Nam phân công quản lý hậu cần, Trần Sùng Tuệ dường như cũng cười trừ đối với sự chống đối của Lưu Vĩ Hồng, đã cho qua chuyện. Ngày thường gặp nhau, cũng có cười nói, không nhìn ra có gì ngăn cách
Lưu Vĩ Hồng tuân thủ nghiêm ngặt bản chức, nên vì Trần Sùng Tuệ phục vụ, đều phục vụ tốt. Cho dù nói thế nào, Trần Sùng Tuệ là cục lãnh đạo, văn phòng là phục vụ cục lãnh đạo, bản chức công tác không thể qua loa xong việc
Sao hôm nay Trần Sùng Tuệ lại có ánh mắt này?
Chẳng lẽ vừa rồi chuyện không vui giữa ông ta và Chu Kiến Quốc là vì Lưu Vĩ Hồng dẫn đến?
Không có lý, khoảng thời gian này, Lưu Vĩ Hồng quả thật không có nói qua bất kỳ chuyện gì liên quan đến Trần Sùng Tuệ
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, cũng không suy đoán lung tung, giơ tay gõ cửa phòng của Chu Kiến Quốc
Chu Kiến Quốc ngồi ở sau bàn làm việc hút thuốc, sắc mặt cũng khá ngưng trọng, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu vừa thấy là Lưu Vĩ Hồng, liền gật gật đầu, ra hiệu Lưu Vĩ Hồng đi vào.
Lưu Vĩ Hồng đi vào văn phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
- Vĩ Hồng, chuyện gì?
Chu Kiến Quốc phụng phịu hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cục trưởng, vừa rồi tôi đã liên hệ với người bạn ở tỉnh thành, anh ấy khá thân với chủ nhiệm Lương của ban tin tức báo tỉnh, ông thấy chúng ta có phải lấy chút thời gian đi Đại Ninh một chuyến để gặp mặt phóng viên của báo tỉnh hay không?
- Báo tỉnh?
Chu Kiến Quốc tâm tư hiển nhiên còn đang ở cuộc nói chuyện vừa rồi với Trần Sùng Tuệ, đầu óc nhất thời chưa xoay chuyển lại
Báo tỉnh có chuyện gì với cục nông nghiệp chúng ta?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cục trưởng, công trình cung cấp rau xanh giai đoạn một xây dựng cơ bản hoàn thành, trước mắt đã bước đầu nhìn thấy thành quả. Tôi suy xét, có phải mời phóng viên báo tỉnh xuống đây phỏng vấn một chút hay không, giúp chúng ta tuyên truyền? Đây cũng là kinh nghiệm tốt!
- Sao? Đúng đúng đúng, kinh nghiệm tốt, kinh nghiệm tốt… Vĩ Hồng, mau ngồi mau ngồi!
Chu Kiến Quốc bật người phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt trở nên tươi cười
Lưu Vĩ Hồng này làm việc chính là theo quy tắc, lúc mấu chốt luôn có thể nghĩ ra chủ ý tốt
- Sao, cậu cũng quen với người của báo tỉnh sao?
Lưu Vĩ Hồng mới vừa ngồi xuống đối diện bàn làm việc, Chu Kiến Quốc liền đưa điếu thuốc cho hắn, cười ha hả hỏi
Mời ban Tuyên giáo ra mặt, Chu Kiến Quốc không phải không nghĩ tới, vấn đề là tòa soạn báo của địa khu Hạo Dương còn chưa thành lập. Thành phố Hạo Dương lại quá nhỏ, không thể có tòa soạn báo. Về phần mời phóng viên báo tỉnh ra mặt, Chu Kiến Quốc có chút không dám ra mặt. Ông ta không có người quen ở báo tỉnh, nhớ lại chuyện luận văn của Chu Ngọc Hà đoạt giải, ở tỉnh thành cầu xin ông này bà nọ, bận rộn mấy ngày, cuối cùng vẫn là dựa vào Lưu Vĩ Hồng mới giải quyết được vấn đề, Chu Kiến Quốc liền bỏ ý nghĩ này
Thời buổi này, làm việc đều phải dựa vào quan hệ, quan hệ không đến được bước đó, cách nghĩ tốt đến đâu cũng vô dụng, không thể thực hiện
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng liền chủ động nhắc tới chuyện này, Chu Kiến Quốc tất nhiên hưng phấn
- Ừ, cũng là người bạn giới thiệu. Anh ấy khá thân với chủ nhiệm Lương của ban tin tức báo tỉnh, bảo chúng ta đi tìm anh ấy, anh ấy sẽ giúp chúng ta giới thiệu
Chu Kiến Quốc nửa tin nửa ngờ, hỏi:
- Bạn gì vậy? Lợi hại đến thế, cũng quen với chủ nhiệm của ban tin tức báo tỉnh sao?
Theo Chu Kiến Quốc nghĩ, không cần nói là chủ nhiệm ban tin tức báo tỉnh, cho dù là phóng viên chính thức của báo tỉnh, đó cũng là rất giỏi. Lúc đó truyền thông còn không phát triển bằng đời sau, còn chưa đạt đến mức độ phóng viên đầy đường. Phóng viên báo tỉnh coi như là “ông Vua không ngai” thật sự, năng lượng thật lớn.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, rất tùy ý nói:
- Lý Hâm. Con trai của Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lý Dật Phong, tôi quen với anh ấy
Chu Kiến Quốc lập tức ngây dại.
Cừ thật, vừa rồi còn chỉ là phóng viên báo tỉnh, một lúc không cẩn thận, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy liền tùy tiện như vậy mà nói ra khỏi miệng. Nhưng theo hiểu biết của Chu Kiến Quốc đối với Lưu Vĩ Hồng, chàng trai này dường như chưa từng kéo quan hệ đối với những chuyện như vậy, huống chi đây là chuyện phải làm rõ, khoe khoang là không được, đợi đến tỉnh thành rồi, chẳng phải bị lộ tẩy sao?
- Ha ha, cũng chỉ là bạn bình thường, lúc đầu cũng là người bạn khác giới thiệu làm quen. Lý Hâm khá coi trọng nghĩa khí, chịu giúp đỡ
Thấy bộ dáng giật mình của Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng liền cười giải thích hai câu.
Hắn càng miêu tả sơ lược, nghi ngờ trong lòng Chu Kiến Quốc lại càng nhiều. Lý Hâm có coi trọng nghĩa khí, nếu Lưu Vĩ Hồng thân phận quá thấp, cũng là không thể trèo cao được
Lúc trước là Giám đốc Liêu sở y tế đích thân tới nhà thăm hỏi, bây giờ lại kéo quan hệ với con trai của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 107: Không hài lòng
Dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chu Kiến Quốc trong lòng nghi hoặc, lại không hỏi nhiều.
Đừng nhìn Chu Kiến Quốc vừa mới bước vào quan trường chính thức, tính giác ngộ cũng không thấp. Ông rất rõ, có những chuyện là không thể biết rõ ngọn ngành. Cho dùng trong lòng biết rõ, mặt ngoài cũng chỉ có thể giả vờ hồ đồ. Lưu Vĩ Hồng nếu thật sự có lai lịch lớn, lại không chịu phô trương, đa số là có nguyên nhân, bản thân cứ phải vạch trần bí mật này, chỉ sợ sẽ có nhiều bất tiện
- Ha ha, là con trai của trưởng ban Lý đích thân giật dây, chắc chắn không thành vấn đề
Chu Kiến Quốc cao hứng nói.
Vả lại mặc kệ Lưu Vĩ Hồng lai lịch ra sao, hiện tại hắn đang bắt đầu dùng mạng lưới quan hệ của hắn mà phất cờ hò reo cho Chu Kiến Quốc, như vậy đủ rồi. Thằng bé tốt biết bao? May mắn như thế, có thể khiến ông Chu Kiến Quốc đụng phải!
- Vĩ Hồng, chuyện này, cậu xem, có phải cậu liên hệ lần nữa với Lý Hâm hay không, chúng ta sẽ lập tức đến tỉnh thành?
Chu Kiến Quốc trưng cầu mà hỏi
- Cục trưởng, kiến nghị của tôi là chúng ta ngày mai mới đi xuống một chuyến, xem xem còn có chỗ nào không thích hợp cần phải cải tiến. Chúng ta làm thỏa đáng mọi việc trước, rồi đi mời phóng viên báo tỉnh xuống thì thích hợp hơn
Lưu Vĩ Hồng trầm ổn nói.
Tuy rằng cho dù mọi thứ không thỏa đáng, chỉ cần chủ nhiệm Lương chịu giúp đỡ, phóng viên báo tỉnh cũng sẽ đem bài viết làm cho sắc màu rực rỡ. Nhưng bản thân có thể làm chuyện này tốt hơn chút, tất nhiên càng thích hợp hơn. Có thể dự kiến là sau khi phóng viên báo tỉnh đưa tin, sẽ có không ít người tới hỏi kinh nghiệm. Các huyện anh em khác của địa khu Hạo Dương đến lấy kinh nghiệm thì dễ nói, nếu là đồng chí địa khu khác tới đây, tốt nhất là có thể cho họ nhìn thấy những thứ thật tế, cũng để mọi người phục
Chiếu theo ý tưởng của Chu Kiến Quốc, hận không thể hiện tại sẽ lên đường đi tỉnh thành. Sớm một ngày đem việc này quyết định, sớm một ngày an tâm. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nói cũng rất có đạo lý, Chu Kiến Quốc ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
- Cục trưởng, vừa mới nhìn thấy Phó cục trưởng Trần, dường như rất tức giận?
Nói xong chuyện của báo tỉnh, Lưu Vĩ Hồng chuyển đề tài, giống như rất tùy ý mà kéo tới chuyện của Trần Sùng Tuệ
- Ha hả, lão Trần chính là tính tình không tốt. Có đôi khi thích tự chủ trương
Chu Kiến Quốc trên mặt hiện lên một chút sắc mặt giận dữ, tuy nhiên rất nhanh liền đè ép xuống, lấy một giọng điệu khoan hồng độ lượng. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng vẫn là đọc được khó chịu cực độ nào đó bên trong sự khoan hồng độ lượng
- Cục trưởng, nghe Trang tỷ nói, có những bằng chứng chi trả trên tài vụ, tốt nhất là có thể một lần phê duyệt, không cần tách ra
Lưu Vĩ Hồng tùy ý nói, lại hiểu được không lầm mà nhắc Chu Kiến Quốc một câu.
Chu Kiến Quốc hừ một tiếng, nói:
- Có những người chính là thích làm động tác, làm sao đây?
Lưu Vĩ Hồng liền hiểu được, mâu thuẫn giữa Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ quả nhiên là bởi vì chuyện này mà dựng lên. Trước đó không lâu ở phòng Tài vụ nói chuyện với Trang Tê Phượng, Trang Tê Phượng liền nhắc tới chuyện này. Chu Kiến Quốc là trao quyền tài chính nhất định cho Trần Sùng Tuệ, chi dưới 3000 tệ, Trần Sùng Tuệ có thể làm chủ. Kết quả Trần Sùng Tuệ liền tự mở rộng quyền này. Một số hạng mục chi tiêu rõ ràng không chỉ 3000 tệ, Trần Sùng Tuệ liền dặn dò xử lý nhân viên tách ra mà báo, làm vậy vẫn như cũ nằm trong quyền hạn của Trần Sùng Tuệ
Nhưng hành vi như thế, đành phải đi giấu diếm đứa nhỏ, Trang Tê Phượng cũng được, Chu Kiến Quốc cũng được, cũng không phải đồ ngốc!
Nếu Trần Sùng Tuệ thích làm động tác, Chu Kiến Quốc tất nhiên cũng phải nhắc nhở ông ta một chút
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không còn bày tỏ ý kiến trên vấn đề này nữa
Chu Kiến Quốc lúc trước mang Trần Sùng Tuệ cùng nhau quan đây, Lưu Vĩ Hồng liền có chút không cho là đúng. Quen biết Trần Sùng Tuệ một năm ở trường nông nghiệp, Lưu Vĩ Hồng biết người này tính tình không tốt, cũng không đủ độ lượng, chỉ là năng lực làm việc cụ thể khá tốt. Ở trường nông nghiệp không sao cả, tới đơn vị mới, trong tay có quyền, cách nghĩ trong lòng sẽ thay đổi. Có xung đột mâu thuẫn với Chu Kiến Quốc, gần như là điều tất nhiên
Tuy nhiên lúc ấy Lưu Vĩ Hồng không hề nói gì cả. Hắn đến trường nông nghiệp chẳng qua một năm, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ cũng là giao tình nhiều năm hắn mạo muội đi khuyên can Chu Kiến Quốc, không khỏi phạm vào kiêng kị "sơ không gian thân" (ly gián), chẳng những không có tác dụng, còn khiến cho Chu Kiến Quốc phản cảm.
Hiện giờ mâu thuẫn đã từng bước thể hiện ra, trong lòng hắn biết rõ là được
- Cục trưởng, khoảng thời gian gần đây cũng có không ít người phản ảnh với tôi, Trần Vĩ Nam ở trong công tác có chút tật xấu, vì dụ như thích tham tiện nghi đại loại như vậy, đạ khiến các đồng chí bất mãn, tôi định tìm anh ta nói chuyện
Lưu Vĩ Hồng đem đề tài dẫn tới trên người Trần Vĩ Nam. Tuy rằng nói Trần Vĩ Nam là cán bộ văn phòng, cấp dưới trực tiếp của hắn, chung quy là cháu trai của Trần Sùng Tuệ, có một số việc, trước khi xử lý, tốt nhất vẫn là báo trước với Chu Kiến Quốc một tiếng. Nếu dẫn đến xung đột gì, Chu Kiến Quốc trong lòng nắm chắc, không đến mức có cảm giác bị Lưu Vĩ Hồng "đột nhiên tập kích"
Hơn nữa, công tác cơ quan, nhất là công tác chính trị, tự có tính đặc thù, cho dù Trần Vĩ Nam không phải cháu của Trần Sùng Tuệ, dù sao cũng là cán bộ chính thức của cục nông nghiệp, thận trọng một chút thì luôn tốt
Chu Kiến Quốc nhướn mày, có chút không hài lòng nói:
- Chính là Trần Vĩ Nam, luôn thích bày trò. Tôi thấy, lão Trần cũng bị cháu của ông ta ảnh hưởng rồi, trước kia ông ấy không quá đáng như vậy!
Nghe ngụ ý trong lời nói này, Chu Kiến Quốc vẫn là khá e dè giao tình bằng hữu, đồng nghiệp cũ với Trần Sùng Tuệ nhiều năm, cũng không muốn lập tức làm cho quan hệ cương lên. Cục nông nghiệp vừa thành lập không bao lâu, cục trưởng và Phó cục trưởng thường trực gây ra mâu thuẫn, hơn nữa còn là quan hệ đồng chí cùng một đơn vị điều qua, truyền ra ngoài cũng không tốt lắm
Lưu Vĩ Hồng trong lòng cũng biết rõ
Chu Kiến Quốc không ngại hắn dùng từ ngữ kích thích Trần Vĩ Nam
Điều này cũng dễ hiểu, không dễ kích thích Trần Sùng Tuệ, vậy thì bắt tay từ trên người Trần Vĩ Nam, nhắc nhở bọn họ, đây gọi là “rung cây dọa khỉ”
- Ừ, chút nữa tôi sẽ tìm Trần Vĩ Nam nói chuyện đàng hoàng, khiến anh ta chú ý một chút. Chúng ta là đơn vị mới, làm cho các đồng chí quá nhiều ý kiến, truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt
Lưu Vĩ Hồng nói.
- Ừ, là như thế này. Vĩ Hồng, tôi thưởng thức nhất chính là quan niệm đại cục của cậu
Chu Kiến Quốc gật đầu đồng ý ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, lại khen ngợi hắn một câu.
Lưu Vĩ Hồng đắc lực như thế, Chu Kiến Quốc tự cũng muốn cổ vũ nhiều hơn
Từ chỗ của Chu Kiến Quốc trở về văn phòng của chính mình không bao lâu, Trần Vĩ Nam liền lảo đảo trở về. Xem qua mặt đỏ hồng, dường như là đã uống chút rượu, trong miệng còn ngâm nga, tâm trạng khá tốt
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng rất không đồng ý
Người này cũng thật là, thời gian đi làm không ngoan ngoãn ở trong văn phòng, chạy ra ngoài uống rượu, không phân biệt rõ buổi sáng hay buổi tối sao? Người 24, 25 tuổi còn là cán bộ chính thức, không khỏi quá mức
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng ngồi ở sau bàn làm việc nhìn tới với ánh mắt nghiêm khắc, Trần Vĩ Nam cũng chau mày, vẻ mặt u ám, ngẩng đầu lên, không nhẹ không nặng "hừ" một tiếng, đi đến trước bàn làm việc của gã, mở ngăn kéo ra, lấy ra một chồng chứng từ chi trả, đi tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng đưa cho hắn, không nói một tiếng, dường như nói thêm một câu với Lưu Vĩ Hồng cũng không vui
Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận đống chứng từ chi trả đó, lật xem một chút, tùy tay đặt qua bên cạnh, mắt nhìn Trần Vĩ Hồng, trầm giọng nói:
- Đồng chí Trần Vĩ Nam, anh ngồi xuống một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh
Trần Vĩ Nam trợn mắt, hờn dỗi nói:
- Chuyện gì?
- Anh ngồi xuống trước!
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói
- Có chuyện thì nói, tôi còn có chuyện đó!
Trần Vĩ Nam căn bản thì không ưa chủ nhiệm Lưu, vẫn cà lơ phất phơ đứng ở đó, một chân khoát lên một chân khác, cả người không ngừng lay động, đôi mắt say rượu đỏ đỏ liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt khiêu khích vô cùng rõ ràng.
Cơn tức vô cớ trong lòng Lưu Vĩ Hồng liền toát ra. Sau khi tái sinh, Lưu Vĩ Hồng hạ quyết tâm phải thay đổi chính mình, nhưng cũng có quá trình. Tính cách bốn mươi mấy năm dưỡng thành từ kiếp trước, không phải nói thay đổi thì có thể thay đổi hoàn toàn
Nếu là thời điểm khoảng 20 tuổi ở kiếp trước, ai dám nói chuyện như thế này với Lưu Nhị Ca thì chỉ định là chán sống rồi
- Trần Vĩ Nam, ngồi xuống! Tôi hiện tại chính thức đại diện tổ chức, nói chuyện với anh
Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ khép lại notebook trước mặt, trầm giọng, lạnh lùng quát
Lần này thật ra làm cho Tiểu Tất trong văn phòng kinh sợ, ngẩng đầu, giật mình nhìn lại đây
- Hù dọa ai vậy?
Trần Vĩ Nam méo miệng, rất khinh thường nòi, nhưng vẫn ngồi xuống, cả người đều dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, bộ dáng kiêu ngạo xem mày có rắm gì thả
Lưu Vĩ Hồng hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại lửa giận trong lòng, lần nữa nhắc nhở chính mình, lúc này chính mình chính là Phó chánh văn phòng Lưu Vĩ Hồng cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương, cán bộ trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, không phải con ông cháu cha Lưu Nhị Ca Bắc Kinh!
- Đồng chí Trần Vĩ Nam, có người phản ánh với tôi, khi anh quản lý căn tin, có hành vi không đúng, đòi lấy ưu đãi từ nhà thầu căn tin. Có chuyện như vậy chăng?
Lưu Vĩ Hồng vốn còn tính dẫn dụ gã, để thể hiện chủ nhiệm Lưu có trình độ cao làm công tác tư tưởng, coi tư thế này, phỏng chừng là người mù đốt đèn phí công, không bằng gọn gàng dứt khoát nói rõ với gã
Lưu Vĩ Hồng biết loại người như Trần Vĩ Nam, chính là chịu cứng mà không chịu mềm. Nếu anh nói đạo lý với gã, gã căn bản không thèm để ý, coi anh dễ ức hiếp. Loại người này phải dùng biện pháp cứng, mềm một chút cũng không được
- Ai con mẹ nó vu oan cho tôi? Ai nói, anh bảo nó tới trước mặt tôi đối chất!
Vừa nghe Lưu Vĩ Hồng nói lời này, Trần Vĩ Nam liền bùng nổ, giống gắn cái lò xo ở thắt lưng, kêu to hét lớn lên, vẻ mặt đỏ bừng, hai tay múa may, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau với Lưu Vĩ Hồng
Tiểu Tất lúc ấy liền sợ hãi, vội vàng đứng dậy, lén lén trốn ra ngoài, lại không dám chạy xa, đến phòng cơ yếu đối diện, cùng Vương Tú Phương trừng to mắt nhìn phía bên này. Hai văn phòng cửa đối diện nhau, cửa phòng mở ra, nhìn thấy rõ ràng tình hình ở văn phòng đối diện.
Vương Tú Phương tuy là cô gái, to gan hơn Tiểu Tất, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, rất mất hứng hạ giọng nói:
- Trần Vĩ Nam này, sao lại thế này? Không biết nói chuyện đàng hoàng sao?
Cô thật sự là không quen nhìn hành vi của Trần Vĩ Nam. Khoảng thời gian trước, Trần Vĩ Nam còn không ngừng quấy rầy cô, sau cùng là anh của Vương Tú Phương ra mặt, tìm Trần Vĩ Nam, cảnh cáo gã không được quấy rầy Vương Tú Phương, bằng không không tha cho gã. Trần Vĩ Nam bị ngăn cản bởi uy hiếp của “ác bá”, mới phẫn nộ từ bỏ
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 108: Cút xéo
Dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lưu Vĩ Hồng hai mắt nhìn thẳng Trần Vĩ Nam, lạnh lùng nói:
- Muốn đối chất gì nữa? Chính tay anh viết biên lai, còn cần đối chất sao?
- Biên lai? Biên lai gì? Lưu Vĩ Hồng, anh đừng tùy tiện đổ oan cho tôi đó, nói cho anh biết, tôi không nuốt số này!
Trần Vĩ Nam trừng to đôi mắt, hùng hổ nói.
Xem ra thì, tên này ngay đến biên nhận do chính tay viết cũng đã quên luôn rồi. Trần Vĩ Nam sau khi tới Hạo Dương, được phân công quản lý công tác hậu cần cục Nông Nghiệp, Trần Sùng Tuệ lại có quyền phê duyệt tài vụ, nên Trần Vĩ Nam thỉnh thoảng thu được khoản tiền nhỏ vào tay, cuộc sống trôi qua rất tươi đẹp, cả ngày uống rượu, trong đầu không phải rượu ngon thì là người đẹp, đâu còn nhớ tới sự tình này?
Lưu Vĩ Hồng từ trong ngăn kéo lấy ra tờ biên nhận, đưa ngang qua mắt Trần Vĩ Nam một cái, lập tức lại thu trở về.
Đây là bản chính, vẫn chưa phô-tô-cóp-py. Nếu không Trần Vĩ Nam bất chợt khùng lên, giật lấy, xé nát bấy, thì sẽ không còn chứng cớ nữa.
Tuy nhiên chỉ cần thoáng qua một cái, thì công tử Trần đã chợt nhớ ra. Mặc kệ nói như thế nào, thì tờ biên lai này là chính tay y viết ra, tóm lại cũng còn có chút ấn tượng. Trên biên lai giấy trắng mực đen, quả thật đúng là bút tích của công tử Trần
- Ngô Tất Văn, mày chơi sau lứng ông hả?
Trần Vĩ Nam mắc nghẹn ở cổ, lại mắng mỏ ông chủ Ngô của căn tin
Tấm biên lai này là y viết cho Ngô Tất Văn, lúc này lại tới tay Lưu Vĩ Hồng, không cần nghi ngờ đúng là Ngô Tất Văn giao cho Lưu Vĩ Hồng.
- Ngồi xuống! Kêu la cái gì, kêu lên để mọi người đều biết hả, hay lắm sao
Lưu Vĩ Hồng không thể kiềm được, phụng phịu rống to lên. Đổi tình cảnh khác, chỉ sợ Trần Vĩ Nam sáng sớm đã phải bò lê lết rồi. Đến cháu ruột Hạ gia là Hạ Vi Cường, Lưu Nhị Ca cũng là nói đánh liền đánh, Trần Vĩ Nam là cái đếch gì!
Trần Vĩ Nam giật mình kinh hãi, thấy vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng không tốt, trong lòng cũng đập ‘thình thịch’, lại ngồi xuống, tiếp tục bắt chéo hai chân, hai mắt nhìn trần nhà, một bộ dáng “Tôi là vậy đó, anh muốn sao nào”.
Thấy Trần Vĩ Nam cũng không hề có dấu hiệu hối cải, Lưu Vĩ Hồng cũng không lòng vòng với y nữa, cầm lấy xấp bằng chứng chi trả mà y vừa mới giao tới, lật từng tờ một, nói:
- Còn nữa, khi anh mua đồ dùng làm việc, có vài giá cả cũng không hợp lý. Tôi điều tra qua, một cái bàn làm việc có kích thước 120 cm, thị trường đều bán lẻ với giá từ 42 đến 45, anh lần trước một lần mua hơn mười cái, giá cả lại tới 48, chỗ này không hợp lý à? Theo lý, giá cả bán sĩ đều phải rẻ hơn so với bán lẻ chứ
Trần Vĩ Nam vừa nghe vậy, trong lòng cơn tức lại nổi lên, không ngờ thằng này vẫn luôn châm chích mình, còn điều tra qua nữa!
- Chủ nhiệm Lưu… nếu không hợp lý, vậy vì sao anh lại ký tên đồng ý chi trả?
Trần Vĩ Nam kỳ quái hỏi ngược lại, nhất là thanh âm ‘Chủ nhiệm Lưu’, kéo thật dài âm cuối, ý tứ khinh thường biểu lộ không bỏ sót.
- Tôi ký tên sao? Tôi hình như không có ký, là chính anh tự tìm Phó cục trưởng Trần ký tên chi trả. Trần Vĩ Nam, anh có biết không, anh làm như vậy, rất không thích hợp? Tôi là phó chủ nhiệm văn phòng, rõ ràng do tôi phụ trách công tác hằng ngày của văn phòng, trong cục có văn kiện, anh nhảy qua tôi, trực tiếp tìm tới cấp lãnh đạo, trước tiên thì đã trái với trình tự.
- Vậy thì sao nào? Có bản lĩnh anh đi mà nói với phòng Tài vụ, không có chữ ký của anh thì không cho chi trả là được thôi!
Trần Vĩ Nam lại bày ra sắc mặt vô lại.
- Rất tốt, Trần Vĩ Nam, đây là câu trả lời chính thức của anh? Có phải không?
Lưu Vĩ Hồng nhìn thẳng khuôn mặt gầy gò dài xọc của Trần Vĩ Nam, lạnh lùng hỏi
- Đúng, chính là như thế này, thế nào?
Trần Vĩ Nam nhàn hạ ngồi thẳng lưng, cũng nhìn thẳng vào mặt Lưu Vĩ Hồng.
- Ha ha, chủ nhiệm Lưu, muốn ở trước mặt tôi ra vẻ lãnh đạo sao, anh còn non lắm!
Trần Vĩ Nam đúng là không hề xem trọng Lưu Vĩ Hồng, tuổi còn nhỏ hơn mình, mới tròn hai mươi hai tuổi, thì đã lên tới chức Phó chánh văn phòng với lòng dạ lang sói, còn muốn lên mặt trước mình, mày được đó!
Ông đây cứ mặc bây, xem anh muốn thế nào?
- Được, đồng chí Trần Vĩ Nam, xét thấy anh phạm sai lầm trong công tác, cũng xét thấy thái độ của anh, tôi hiện tại chính thức thông báo với anh, anh tạm thời cách chức hối lỗi, viết bản kiểm điểm sâu sắc. Trước khi anh chưa vượt qua kiểm tra, thì anh không cần đến đây đi làm!
Lưu Vĩ Hồng tư thế đoan chính, xụ mặt, lạnh như băng nói.
- Anh nói cái gì?
Trần Vĩ Nam nhảy dựng lên.
- Anh, bây giờ đi về, viết kiểm điểm! Kiểm điểm không sâu sắc, không được đi làm! Nghe rõ rồi chứ!
Vương Tú Phương và Tất trốn ở phòng Cơ yếu xem "Náo nhiệt" liền nhìn nhau liếc mắt một cái, trên mặt đều lộ ra thần sắc hưng phấn. Thật không ngờ chủ nhiệm Lưu không thị uy thì thôi, một khi thị uy, thì không hề chừa đường sống cho Trần Vĩ Nam
Tất không kìm lòng nổi ở bàn làm việc giơ ngón tay cái lên, Vương Tú Phương khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia tươi cười sảng khoái.
Trần Vĩ Nam cười ha ha đứng lên, dường như nghe được chuyện mắc cười nhất trên đời này
Lưu Vĩ Hồng không để ý tới y, lập tức hướng phòng Cơ yếu cao giọng nói:
- Vương, đánh một bản thông báo xử phạt, nói là Trần Vĩ Nam phòng cán sự, trong công tác không làm tròn bổn phận, thái độ xấu, qua văn phòng nghiên cứu quyết định, Trần Vĩ Nam tạm thời cách chức hối cải bảy ngày, giao trách nhiệm làm ra văn bản kiểm điểm, một lần nữa sắp xếp lại công tác!
- Được thôi!
Vương Tú Phương đáp lại vô cùng rõ ràng, lập tức ngồi vào máy vi tính, ‘lách cách’ gõ lên bàn phím
Sau khi bố trí máy vi tính, Lưu Vĩ Hồng dạy cô vài ngày, lại dạy cô chữ cái của ký tự 5 nét để cô học thuộc lòng, Vương Tú Phương tuổi trẻ, lại là tốt nghiệp trường đại học, chưa tới vài ngày, thì đã học xong thao tác máy tính đơn giản, hiện giờ công tác về văn tự văn phòng, đều là do cô phụ trách.
- Anh... Lưu Vĩ Hồng, anh cho rằng anh là ai? Anh còn dám… A… A…
Trần Vĩ Nam giơ tay chỉ Lưu Vĩ Hồng, nổi trận lôi đình, miệng vừa mới phun ra câu "Tam Tự kinh", liền chỉ nghe được bên tai tiếng gió vù vù, lập tức bên tai vang lên một tiếng, nửa bên má đau rát lên, hoá ra bị Lưu Vĩ Hồng tạt cho một bạt tai.
Lưu Nhị Ca nhẫn nại, cũng đã đến cực độ!
- Anh… anh dám đánh tôi?
Trần Vĩ Nam che nửa bên má, tuyệt không tin vào mắt mình nhìn Lưu Vĩ Hồng, một đôi mắt say lờ đờ như sắp chảy ra nước mắt
- Cút xéo!
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng quát một tiếng.
- Còn dám ở trong này đánh rắm, ông đây đánh chết mày luôn!
Lưu Nhị Ca rốt cục lộ ra sắc mặt con ông cháu cha.
Muốn chơi hả, mày còn kém xa lắm!
Đi hết các đường lớn Bắc Kinh mà thăm hỏi thử xem, Lưu Nhị Ca hôm nay đối với mày là rất khách khí rồi, bằng không sớm đã không có ai nhận ra mày là ai!
Khoảnh khắc biến đổi, Vương Tú Phương và Tất đều ngây dại, ngây ngốc nhìn sang bên này, không biết bước tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. Trần Vĩ Nam bề ngoài giống như tên lưu manh, không ngờ lại bị Lưu Vĩ Hồng tát cho một bạt tai.
Trần Vĩ Nam sao có thể từ bỏ ý đồ như vậy?
- Được, được, Lưu Vĩ Hồng, mày hay lắm, mày chờ đó, chưa xong với tôi đâu!
Trần Vĩ Nam ngây người một hồi, quay đi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu to hét lớn.
Lưu Vĩ Hồng khinh thường cười lạnh một tiếng.
Lần này, rốt cục kinh động đến các đồng sự khác trong cục, đều là cùng làm việc trong một tòa nhà văn phòng, bên này ầm ĩ vang trời, có thể không nghe thấy sao? Tất cả mọi người đều chạy đến, hướng văn phòng bên này thăm dò nhìn xung quanh.
- Vương, động tác nhanh lên, lập tức đánh cho xong thông báo xử phạt!
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh dặn dò nói
- Ai, được được, đang đánh...
Vương Tú Phương cũng bị Lưu Vĩ Hồng trấn giữ, liên tục gật đầu, vội không ngừng đáp.
- Sao lại thế này a? Chủ nhiệm Lưu!
Trang Tê Phượng vội vã từ bên phòng Tài vụ chạy tới, liên thanh hỏi.
Lại nói thêm, giao tình giữa cô và Lưu Vĩ Hồng không tồi. Hơn nữa cô vừa mới hướng Cục trưởng Chu phản ánh tình hình của hai chú cháu Trần Sùng Tuệ và Trần Vĩ Nam, bên này thì Lưu Vĩ Hồng lại đụng chuyện với Trần Vĩ Nam, cô cũng không thể không làm rõ ngọn nguồn sự tình.
- Không có gì, Trần Vĩ Nam trong công tác không làm tròn bổn phận, tôi tìm y nói chuyện, thái độ y vô cùng tệ, công khai nhục mạ lãnh đạo. Tôi cho y đình chỉ hối cải, bản kiểm điểm, bằng không không được đi làm!
Lưu Vĩ Hồng cao giọng đáp.
Lời này, là để cho nhóm đồng sự toàn ký túc xá nghe thấy. Quả nhiên, mấy văn phòng kế bên liền truyền đến tiếng nói chuyện lao xao, thỉnh thoảng truyền ra một hai tiếng ngạc nhiên thán phục.
Trang Tê Phượng trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Vĩ Hồng ở trong ấn tượng của cô, vẫn luôn nhã nhặn lịch sự, cũng không bày ra vẻ này nọ, cũng có chút ý của ‘vai phản diện’. Không ngờ một khi thị uy ra, lại độc như thế!
Như là đã thành một người khác.
Vĩ Hồng, đây… đây thích hợp sao?
Trang Tê Phượng hạ giọng hỏi, vừa hỏi vừa quay đầu nhìn về phía trong cùng ở hành lang
Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ là làm việc ở chỗ này. Đúng là cách khá xa, lại cũng không lớn tiếng rõ ràng cho lắm, nhưng bên này đã ầm ĩ vang trời, bên đó cũng không có động tĩnh gì, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ đều không đi ra.
Trang Tê Phượng dù sao cũng là nữ đồng chí, hơi nhát gan chút, tuy rằng rất không thuận mắt với rằng rất không quen nhìn Trần Vĩ Nam. Nhưng để cô âm thầm phản ánh vấn đề thì cũng được, nếu thật sự muốn đối mặt làm lớn chuyện, cô lại trở nên lo lắng hãi hùng
Cô một nữ đồng chí một mình đi làm ở Hạo Dương, đối với Trần Vĩ Nam như là tên lưu manh đầu đường xó chợ, cũng quả thật là hơi sợ hãi. Loại người này không có đầu óc, một khi kích động, chuyện gì cũng dám làm.
Hơn nữa, Trần Vĩ Nam dù gì cũng là cháu của Trần Sùng Tuệ, đánh chó phải nể mặt chủ chứ!
Đây là Trang Tê Phượng không biết Lưu Vĩ Hồng còn tát Trần Vĩ Nam một bạt tai, nếu như biết, chỉ sợ là sẽ càng thêm trong lòng nóng như lửa đốt.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Không có gì thích hợp không thích hợp, đối với người như thế, thì không thể nhân nhượng gã. Bằng không gã sẽ leo lên đầu lên cổ cô
- Vĩ Hồng, chuyện này, có nên suy xét lại không, chỉ cần cảnh cáo gã thôi?
Trang Tê Phượng còn nói thêm.
Cô rất rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng nói xử phạt này, là có thể bỏ vào trong hồ sơ. Đối với cán bộ cơ quan mà nói, trong hồ sơ bỏ vào một phần tài liệu như vậy có ý nghĩa gì, Trang Tê Phượng biết rất rõ
Đây là thù hận tới chết a!
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Không sao, chị Trang, đây là chuyện của văn phòng chúng tôi, không liên quan tới phòng tài vụ của cô, cô không cần lo lắng!
- Mau, mau ngăn nó lại, không được rồi…
Bên này đang nói chuyện, trong sân đã vang lên thanh âm vô cùng hoảng sợ của ông chủ căn tin Ngô Tất Văn.
Mọi người chưa kịp phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên, Trần Vĩ Nam điên lên dường như từ trong hành lang xông đến, trong tay giơ cao một cây dao làm bếp sáng choang…
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 109: Muốn chết!
Dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Trang Tê Phượng lúc ấy bị dọa tới sợ chết khiếp, cả người như nhũn ra, trượt ngã xuống đất.
Rất nhiều tiếng hét lớn ở các văn phòng vang lên, trong khoảng thời gian ngắn, cục Nông Nghiệp gà bay chó sủa, loạn thành một nùi. Nhưng đối mặt với Trần Vĩ Nam điên cuồng, thì lại không có ai lớn gan đứng ra.
- Lưu Vĩ Hồng, ông đây chém chết mày…
Trần Vĩ Nam cao giọng quát to, thẳng hướng Lưu Vĩ Hồng mà xong đến.
- Chạy mau đi, chủ nhiệm Lưu...
Vương Tú Phương ở phòng Cơ yếu hét rầm lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, vô cùng hoảng sợ nhìn Trần Vĩ Nam giơ cao cây dao làm bếp kia
- Chạy mau chạy mau...
Rất nhiều tiếng gọi ầm ĩ vang lên.
Tất cả mọi người đã quên một điểm, tòa nhà kiểu cũ này, là không có chỗ chạy, cả tòa nhà chỉ có một lối ra, chính là ở phía Trần Vĩ Nam, phía còn lại đã bị bịt kín, là ngõ cụt.
Tiếng gào của mọi người rốt cục kinh động đến lãnh đạo, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ gần như là cùng lúc từ trong phòng làm việc lao tới, mắt thấy Trần Vĩ Nam phát điên, hai vị này cũng giật mình đến nhảy dựng cả lên
- Dừng tay!
Hai người gần như là cùng lúc hét lớn.
Nhưng Trần Vĩ Nam đối với hết thảy, đều ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản là không hề để ý tới, lập tức xông vào đó
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nhìn Trần Vĩ Nam cùng với bàn tay cầm dao, khóe miệng hiện lên một vẻ cười lạnh dữ tợn
Được đó, muốn chơi ngang với Lưu Nhị Ca ư!
Trần Vĩ Nam, tự mày muốn chết, đừng có trách tôi!
Lưu Vĩ Hồng ở trong lòng hung tợn mắng một câu. Ngay tại khoảnh khắc Trần Vĩ Nam vọt tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Trần Vĩ Nam có chút do dự. Có lẽ là y cũng chỉ muốn hù dọa Lưu Vĩ Hồng mà thôi, khiến Lưu Vĩ Hồng sợ tới mức chạy trối chết, thì Trần Vĩ Nam y đã giành được phần thắng, cho dù sẽ chịu một xử phạt, ‘danh tiếng’ kia đã có thể được tạo thành, sau này xem còn có ai dám tìm gốc rạ của y
Kết quả, Lưu Vĩ Hồng không ngờ không chạy.
Như cái đinh được đóng chặt tại đó
Trần Vĩ Nam không khỏi trở nên do dự, y dù có ngốc đi nữa, cũng biết một đao này khi chém xuống, sẽ có hậu quả thế nào
Ngay tại khoảnh khắc y do dự, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên liền di chuyển, tay duỗi ra, năm ngón tay như móc câu, chộp lấy cổ tay đang cầm đao của Trần Vĩ Nam. Vừa nhanh vừa chuẩn, không có chút lệch lạc.
Một chiêu này cũng là Lưu Vĩ Hồng sớm đã có rèn luyện, Lưu Vĩ Hồng chẳng những là đội viên nghiệp dư đội võ thuật Bắc Kinh, thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa "Trải qua trăm trận chiến", từ khi bắt đầu lên sơ trung, đã cùng người ta đánh nhau ẩu đả, giống Trần Vĩ Nam loại nhân vật này, không biết là đã gặp qua bao nhiêu
Tiếp theo chỉ nghe được "Răng rắc" một tiếng, Trần Vĩ Nam như tiếng heo bị chọc tiết kêu ầm lên
Lưu Vĩ Hồng vặn một cái đã làm gãy xương cổ tay của Trần Vĩ Nam, tiếp theo ra một quyền cực mạnh, hướng thẳng vào sườn Trần Vĩ Nam, Trần Vĩ Nam không kìm lòng nổi khom người về phía trước, vừa lúc đụng vào đầu gối mà Lưu Vĩ Hồng nâng lên
Cái này là đá chọi với đá, lại là một hồi âm thanh xương cốt vỡ vụn, cằm Trần Vĩ Nam cũng gặp họa.
Lưu Vĩ Hồng ra mấy chiêu này, quả nhiên vừa nhanh vừa độc, mọi người hoa cả mắt, Trần Vĩ Nam đã ngã xuống ngửa mặt hướng lên trời, tựa như bao tải rớt xuống, thế là không còn tiếng động nào nữa
Lưu Vĩ Hồng ra chiêu đầu gối cuối cùng kia, đã khiến y hôn mê bất tỉnh
May mà đầu lưỡi y không ở giữa hai hàm răng, nếu không sau này chỉ sợ đến nói chuyện cũng không được lưu loát.
Lại vang lên một loạt tiếng la hét, lần này thì khác là kinh ngạc vì sự kỳ lạ của kết cuộc
Trong nháy mắt, Trần Vĩ Nam hùng hổ đã ngã xuống?
Nhanh ngọn dứt khoát!
Đánh ngã Trần Vĩ Nam, Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm nhìn y một cái. Sức lực hắn nặng nhẹ thế nào, tự hắn trong lòng biết rõ. Không cần nói là tạm thời, mà đến năm ba ngày, Trần Vĩ Nam cũng không có khả năng khôi phục lại được "Sức chiến đấu". Lưu Vĩ Hồng xoay người, đỡ lấy Trang Tê Phượng đang xụi lơ trên mặt đất, nhẹ giọng nói:
- Chị Trang, không sao rồi.
- Ồ ồ...
Trang Tê Phượng sắc mặt trắng bệch, đứng ở nơi đó, vẫn còn không ngừng run rẩy
- Cậu… cậu sao xuống tay tàn nhẫn như thế?
Ngay sau đó, Trần Sùng Tuệ bước nhanh chạy tới, nhìn Trần Vĩ Nam đang hôn mê, miệng đầy máu tươi ứa ra, vừa tức vừa vội, hướng về phía Lưu Vĩ Hồng rống to lên, bộ dáng đáng sợ.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn gã một cái, rất khinh khi nói:
- Sếp Trần, hay là tôi lấy đao thử chém ông? Coi ông xuống tay có tàn nhẫn không?
Những lời này quả nhiên lợi hại, lập tức liền đánh trúng điểm yếu của Trần Sùng Tuệ, vẻ mặt nghẹn tới mức đỏ ngầu lên, há to miệng, nửa ngày nói không ra lời.
Trần Vĩ Nam nổi điên, cầm đao hành hung trước mặt mọi người, một hai chục người ở đây đều thấy được, Lưu Vĩ Hồng chỉ là phòng vệ chính đáng. Cho dù xuống tay hơi nặng, cũng không đáng trách.
Trần Vĩ Nam cầm đao mà!
- Vương Tú Phương, gọi điện thoại thông báo cục công an, báo án!
Lưu Vĩ Hồng không hề để ý tới Trần Sùng Tuệ, lập tức hướng Vương Tú Phương của phòng Cơ yếu nội dặn dò nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
- Đừng, chờ một chút!
Trần Sùng Tuệ nóng nảy, cuống quít ngăn cản Vương Tú Phương, tiếp đó lại chuyển hướng Lưu Vĩ Hồng, trên mặt đỏ lòm miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười.
- Vĩ Hồng a, đều là đồng sự một đơn vị, không cần báo án, xử lý nội bộ đi, nha?
Một khi báo án này, thì hành vi phạm tội cầm đao hành hung của Trần Vĩ Nam sẽ không giấu diếm được nữa, cho dù không thật sự gây thương tích cho Lưu Vĩ Hồng, cũng sẽ lưu lại hồ sơ phạm tội, sơ sơ cũng sẽ phán y một năm rưỡi, cũng không phải không có căn cứ
Lưu Vĩ Hồng không để ý tới gã, nhìn Chu Kiến Quốc đang từ phía sau đi tới, ánh mắt kia cũng có thể hiểu là: Ông là sếp, ông ngươi làm chủ đi!
Chu Kiến Quốc sắc mặt xanh mét.
Không ngờ ngay dưới mắt ông ta, lại xảy ra ‘vụ án cố ý giết người không thành’, cũng may thân thủ Lưu Vĩ Hồng rất được, nếu đổi một người khác, chỉ sợ sự tình hôm nay sẽ nháo nhào một trận lớn, dưới sự lãnh đạo của Chu Kiến Quốc ông ta, một cán bộ trong cục, cầm đao chém đả thương thậm chí là giết chết một cán bộ khác, chuyện như vậy thật sự mà xảy ra, thì hình tượng tốt đẹp mà Chu Kiến Quốc ông ta đã vất vả tạo dựng ở trước mặt lãnh đạo sẽ hoàn toàn bị hủy.
- Kêu lái xe Ngô lại đây, đưa anh ta tới bệnh viện!
Lát sau, Chu Kiến Quốc cắn răng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Vĩ Nam hôn mê bất động trên mặt đất, lạnh như băng, tràn đầy ý khinh thường và chán ghét. Chỉ có điều thân là cục trưởng, ông ta không thể không làm ra quyết định như vậy.
Trần Sùng Tuệ thở phào một hơi, ngẩng đầu quát lớn:
- Nhanh, đi kêu lái xe Ngô!
Lập tức liền có vài người vội vã chạy ra ngoài.
Cũng không phải là nịnh bợ gì Trần Sùng Tuệ cả, thường thường vào hoàn cảnh thế này, con người đều rất nghe lời, lối suy nghĩ tự chủ đã bị yếu bớt
Không đợi bọn họ kêu, lái xe Ngô rất nhanh đã chạy tới, vừa rồi khi Trần Vĩ Nam cầm dao vọt vào, y cũng có thấy, theo sát ở phía sau, vốn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy một ‘vụ án đẫm máu’, không ngờ lại thấy Trần Vĩ Nam nằm thẳng cẳng trên mặt đất, miệng đầy máu tươi
Tuồng kịch này, thật không thể hiểu biến đổi như thế nào
Lập tức đoàn người ba chân bốn cẳng cáng Trần Vĩ Nam đang hôn mê đi ra ngoài, đưa lên Santana, thẳng tiến bệnh viện nhân dân Hạo Dương.
Trần Sùng Tuệ vốn cũng định theo qua đó, đi vài bước ra phía ngoài, lại đứng lại, chỉ là vội vàng dặn dò lái xe Ngô vài câu, lập tức quay người lại, đứng ở bên cạnh Cục trưởng Chu
Hậu quả bên này, cũng phải xử lý một chút mới được.
Chu Kiến Quốc hướng về phía tất cả cấp dưới đang thò đầu ra nhìn vào văn phòng, rống cổ họng lên nói:
- Nhìn cái gì, trở lại làm việc đi, không ai được bàn luận vớ vẩn!
Tất cả mọi người, trong phút chốc đã không thấy tăm hơi, thậm chí có vài, thậm chí có mấy cửa phòng làm việc, cũng lập tức đóng lại. Về phần mệnh lệnh ‘không được bàn luận vớ vẩn’ của Cục trưởng Chu, chỉ sợ sẽ không có người chịu tuân thủ
Sự tình kích động thế này, không nghị luận có thể được sao?
Nghẹn cũng đã nghẹn chết!
- Tới văn phòng tôi!
Chu Kiến Quốc lại lạnh lùng nói, cũng không nhìn về phía hai vị cấp dưới, lập tức nhấc chân về phía trước. Trần Sùng Tuệ và Lưu Vĩ Hồng yên lặng theo sát ở phía sau ông ta. Dọc đường đi qua, mấy cửa phòng làm việc vốn mở toang, cũng đều đóng lại.
Đi đến văn phòng Chu Kiến Quốc, Chu Kiến Quốc không quay về bàn làm việc, ngay tại ghế gỗ sofa tiếp khách ngồi vào giữa, lạnh lùng nói:
- Đều ngồi đi!
Trần Sùng Tuệ và Lưu Vĩ Hồng theo lời ngồi xuống, vẫn là không nói một tiếng.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, sao lại thế này?
Chu Kiến Quốc phụng phịu hỏi, giọng điệu có pha vài phần nghiêm khắc.
Lưu Vĩ Hồng sống lưng thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh, vừa nhìn không ra có bao nhiêu phẫn nộ, cũng nhìn không ra có bao nhiêu kích động, hai mắt nhìn thẳng mặt Chu Kiến Quốc, nghe vậy gật gật đầu, không vội vàng không hấp tấp nói:
- Hai vị lãnh đạo, chuyện là thế này…
Lưu Vĩ Hồng tự thuật lại đơn giản rõ ràng tóm tắt, gần như không có bất cứ từ hình dung và định ngữ gì, vô cùng khách quan công chính, đến Trần Sùng Tuệ nghe xong, cũng biết rằng Lưu Vĩ Hồng không có nói sai. Cháu của chính gã là đức hạnh thế nào, gã trong lòng đều biết.
- Nói như vậy, là Trần Vĩ Nam không đúng?
Chu Kiến Quốc trầm mặc một hồi, chậm rãi nói.
Lưu Vĩ Hồng không nói lời nào.
Sự tình trải qua thế nào hắn đã nói rồi, về phần là lỗi của ai, tự các lãnh đạo đi phán đoán, Lưu Vĩ Hồng không cần lắm mồm.
Ánh mắt Chu Kiến Quốc liếc nhìn Trần Sùng Tuệ một cái. Mặc kệ nói như thế nào, Trần Vĩ Nam là cháu gã ta, hiện tại bị Lưu Vĩ Hồng đánh cho bất tỉnh nhân sự, phỏng chừng bị thương rất nặng, chuyện này xử lý ra sao, phải nghe qua ý kiến của gã. Gã ta vẫn còn là Phó cục trưởng thường trực, nhân vật số hai!
Trần Sùng Tuệ cũng là một bụng tức giận
Trần Vĩ Nam cố nhiên khinh thường, Lưu Vĩ Hồng cũng không tránh khỏi quá đáng.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu làm phó chủ nhiệm văn phòng, phê bình đồng sự trợ giúp văn phòng, là đúng. Nhưng phương pháp của cậu rất không ổn, sao có thể vừa bắt đầu là kêu người ta viết kiểm điểm, còn phải tạm thời cách chức cảnh tỉnh, đây cũng hơi quá đáng!
Trần Sùng Tuệ rất không cao hứng nói.
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói:
- Căn cứ theo hành vi của anh ta, để anh ta tạm thời cách chức cảnh tỉnh, đã là xử phạt nhẹ nhất. Tôi hiện tại chính thức hướng tổ chức đảng cục đề nghị, khai trừ Trần Vĩ Nam!
- Cái gì?
Trần Sùng Tuệ gần như phải nhảy dựng lên.
Trần Vĩ Nam lúc này đang đưa đến bệnh viện, còn chưa biết thương thế ra sao, Lưu Vĩ Hồng không ngờ nói ra lời như vậy
- Phó cục trưởng Trần, tôi là Phó chánh văn phòng cục Nông nghiệp địa khu, chính thức hướng tổ chức đảng cục Nông Nghiệp đề xuất đề nghị, xét thấy đồng chí Trần Vĩ Nam đã phạm sai lầm nghiêm trọng, tôi đề nghị tổ chức đảng cục khai trừ công chức của Trần Vĩ Nam!
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi, gằn từng tiếng nói, hai mắt nhìn thẳng Trần Sùng Tuệ, không hề lùi bước.
- Cậu… cậu thật quá đáng! Người cũng bị cậu đánh thành như thế, cậu còn muốn khai trừ anh ta? Cậu cho là cậu là ai hả? Cục Nông Nghiệp là do một mình cậu mở ra chắc?
Trần Sùng Tuệ không thể kiềm chế được, đứng dậy, nổi giận đùng đùng hướng về Lưu Vĩ Hồng quát lớn, dường như là muốn một ngụm nuốt chửng Lưu Vĩ Hồng, đến cả xương cốt, cặn cũng không chừa.
Lưu Vĩ Hồng ngồi vững vàng, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh khinh thường, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 110: Đa mưu túc trí
Dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Tốt lắm, vậy báo án đi, mời người của cơ quan công an đến xử lý. Tôi sẽ chống mắt xem, đơn vị nào có thể dung nạp một tên tội phạm cố ý giết người tiếp tục đi làm!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
Trần Sùng Tuệ lại một lần nữa bị nghẹn đến mức nói không ra lời.
Chu Kiến Quốc liền rất nghiêm chỉnh đánh giá liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, dường như phải một lần nữa nhận thức lại hắn. ông ta cũng đối với thái dộ bình tĩnh và vẻ mặt kiên định của Lưu Vĩ Hồng rất là giật mình
Đi, Lưu Vĩ Hồng không hề có ý nhượng bộ nào cả
Người thanh niên này, ngày thường rất hòa khí dễ chịu, đối với ai đều rất có lễ phép. Một khi trở nên bướng bỉnh, không ngờ lại ngang như thế, đúng là không xem Trần Sùng Tuệ ra gì. Nếu đổi một người khác, nhất định phải suy xét thân phận địa vị của Trần Sùng Tuệ. Mình dù sao vẫn còn đi làm ở cục Nông Nghiệp, Trần Sùng Tuệ lại là người lãnh đạo trực tiếp của mình. Cứ khăng khăng đi đắc tội Trần Sùng Tuệ, có cần như vậy không đây?
Văn phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ đều có chút xấu hổ.
- Lưu Vĩ Hồng, nói như vậy, cậu không sai vào đâu cả đúng không?
Nghẹn một trận, Trần Sùng Tuệ mới rầu rĩ nói, từ túi áo lấy ra một bao thuốc lá, tự mồi lửa một điếu, hơi hơi do dự một chút, lại đưa cho Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng.
- Có! Tôi cho rằng sai lầm của tôi, ở chỗ không phát hiện vấn đề Trần Vĩ Nam sớm một chút, không có sớm một chút xử lý y. Nếu y ngay từ đầu phạm sai lầm, tôi liền tiến hành phê bình giáo dục đối với y, có lẽ y hôm nay sẽ không cầm đao hành hung.
Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh nói.
Trần Sùng Tuệ lại bị chọc tức mà đành chịu
Chu Kiến Quốc cảm thấy Lưu Vĩ Hồng hơi quá, nói:
- Vĩ Hồng a, chuyện này, chúng ta hoãn lại thảo luận sau đi. Hiện tại trước tới bệnh viện xem, thương thế Trần Vĩ Nam rốt cuộc thế nào.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cổ tay phải gãy xương, cằm gãy xương, mặt khác không sao. Có khả năng phải nghĩ dưỡng một hai tháng
Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ ngơ ngác nhìn nhau.
Người này, chẳng những tay chân linh hoạt, sắc bén, đối với chính mình cũng là tràn đầy tự tin
Trần Sùng Tuệ đứng dậy, nói:
- Cục trưởng Chu, tôi tới bệnh viện xem qua trước. Về phần xử phạt Trần Vĩ Nam như thế nào, ở tổ chực đảng cục sẽ thảo luận tiếp
Chu Kiến Quốc sắc mặt âm trầm, gật gật đầu.
Trần Sùng Tuệ nói lời này, nghe qua là không có gì, kỳ thật vô tình, lại phạm vào điều kiêng kị. Tren trình tự, xử lý một cán bộ như thế nào, quả thật là cần tổ chực đảng cục thảo luận đưa ra quyết định, nhưng Trần Sùng Tuệ cũng không nên nói ra. Nói ra, chẳng khác nào hướng vào quyền uy của Chu Kiến Quốc mà khiêu chiến.
Có lẽ Trần Sùng Tuệ là lo lắng Chu Kiến Quốc sẽ thiên vị Lưu Vĩ Hồng, cố ý nói như vậy, là vì nhắc nhở Chu Kiến Quốc —— ông không nên một tay che trời, tôi cũng không phải dễ chọc.
Hiển nhiên Trần Sùng Tuệ vội vã đi rồi, Chu Kiến Quốc nhẹ nhàng thở phào, tấm thân không kìm lòng nổi tựa lưng sát vào sô pha, ngậm lấy điếu thuốc hút mạnh mấy hơi.
- Vĩ Hồng a, cũng không nhất định sẽ khai trừ chứ?
Lát sau, Chu Kiến Quốc nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, lấy giọng thương lượng nói.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Cục trưởng, không phải tôi muốn khai trừ anh ta, là ông phải khai trừ anh ta!
- Tôi phải khai trừ anh ta hả?
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Chu Kiến Quốc lại xoay chuyển không kịp, hơi không hiểu ra sao cả.
- Cục trưởng, ông xuất thân là quân nhân, quân đội có câu châm ngôn, nói là'Từ không chưởng binh (hiền từ không nắm được quân)', ông chắc là có nghe qua chứ. Cơ hội như vậy, cũng không phải là thường xuyên đều có.
Lưu Vĩ Hồng cũng châm một điếu, không vội vàng không hấp tấp nói.
Chu Kiến Quốc chính là sửng sốt, trong đầu lóe lên một ý tưởng, dường như bắt được trọng điểm gì đó. Cẩn thận suy tưởng, Lưu Vĩ Hồng nói câu này nghe giống như lời nói đơn giản, nhưng quả thật ẩn chứa hàm nghĩa rất sâu.
Cục Nông Nghiệp là một đơn vị mới xây dựng, Chu Kiến Quốc ông ta đảm nhận cục trưởng đầu tiên, việc trọng yếu nhất là cái gì? Không cần nghi ngờ, là thành lập quyền uy!
Chỉ có nhanh chóng thành lập uy tín, công tác sau này mới dễ mà làm
Cái gọi là binh hừng hực một mình, tướng hừng hực một tổ. Cục trưởng ông ta nếu không có uy tín, toàn bộ sức chiến đấu cục Nông Nghiệp liền chìm lỉm
Thời gian trước, bởi vì ông ta uỷ quyền cho Trần Sùng Tuệ, hơn nữa Trần Sùng Tuệ không biết sách lược giấu kín, làm việc huênh hoang, đã đối với uy tín của ổng tạo thành tổn hại nhất định. Trong cục có người lén đàm luận, nói cục Nông Nghiệp có hai cục trưởng. Tuy rằng nói lời này chỉ là đồng chí cực cá biệt, nhưng dù sao cũng có người nói, đó là một mầm móng cực kỳ không tốt. Cho nên Chu Kiến Quốc hôm nay mới chủ động tìm Trần Sùng Tuệ nói chuyện.
Kết quả buổi nói chuyện thật không lý tưởng.
Hiển nhiên còn tiếp tục như vậy, Chu Kiến Quốc sẽ có nguy cơ có tiếng mà không có miếng
Có lẽ giờ này khắc này, Chu Kiến Quốc đã rất hối hận, lúc trước thực sự không nên mang Trần Sùng Tuệ cùng nhau đến đây. Nhưng đã qua đến đây, rồi lại muốn tống tiễn Trần Sùng Tuệ trở về trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, thì cũng không phải dễ dàng như vậy. Lúc ấy là chính ông hướng Lục Đại Dũng đề cử Trần Sùng Tuệ, nói đồng chí này năng lực không tồi, có thể dùng. Hiện tại lại sửa miệng, bảo Lục Đại Dũng nhìn ổng thế nào đây?
Cho dù Lục Đại Dũng nễ tình bạn học, ủng hộ ổng, chỉ sợ ấn tượng ổng ở trong cảm nhận của Lục Đại Dũng sẽ kém hơn trước nhiều
Sự thật chứng minh, năng lực lãnh đạo của lão Chu ông còn có điểm khiếm khuyết, không biết nhìn người, còn khống chế không được cấp dưới của mình
Chính bởi vì dạng này, mặc dù kết quả buổi nói chuyện hôm nay không được tốt, Chu Kiến Quốc cũng chỉ có thể cố nhịn, không tiện nói gì cả
Mà hiện tại, chính như lời Lưu Vĩ Hồng nói, một cơ hội tốt bày ra trước mắt. Trần Vĩ Nam những gì đã làm hôm nay, đã hoàn toàn vượt qua giới hạn, nói y ‘Cố ý giết người không thành’ cũng có có thể không phải. Người như vậy, trong cục khai trừ y ra ngoài, hoàn toàn là đúng
Khai trừ Trần Vĩ Nam, thì đả kích đối với Trần Sùng Tuệ, là nghiêm trọng nhất
Ông đến chính cháu mình cũng không bảo hộ được, bị người ta đánh cho bầm dập gãy xương, cuối cùng còn không giữ được bát cơm, năng lực Phó cục trưởng ông đây, cũng chỉ có vậy thôi, đi theo ông, rất không có bảo hiểm.
Uy tín tổn hại NHƯ vậy, gần như là trí mạng , từ nay về sau, Trần Sùng Tuệ không còn khả năng tạo thành uy hiếp gì đối với quyền uy của Chu Kiến Quốc. Trái lại, để có thể tiếp tục làm Phó cục trưởng, Trần Sùng Tuệ còn phải nhờ vào sự ủng hộ của Chu Kiến Quốc, chỉ có thể ngoan ngoãn làm tốt trợ thủ cùa ông ta
Tóm lại đối với Chu Kiến Quốc mà nói, khai trừ Trần Vĩ Nam, ưu đãi cực lớn. Chẳng những cho Trần Sùng Tuệ đả kích nghiêm trọng, cũng tạo một "Tấm gương" cho những người khác trong cục
Đến cả Phó cục trưởng thường trực cũng bị ‘chỉnh trị’ thành dễ sai bào, những người khác, liền cũng sẽ cho tôi chút yên tĩnh, làm tốt công tác.
Chu Kiến Quốc càng nghĩ càng khâm phục, cũng càng nghĩ càng giật mình.
Khâm phục là không cần phải nói, Lưu Vĩ Hồng người ta đã vì ổng đem hết thảy đều suy xét vô cùng chu toàn, liên tưởng đến quan hệ của công trình cung cấp rau xanh và báo tỉnh, Chu Kiến Quốc càng thêm tỉnh táo nhận ra một điểm. Lưu Vĩ Hồng đây là muốn tạo cho Chu Kiến Quốc ông ta từ trong ra ngoài thành một cán bộ lãnh đạo có năng lực siêu cường.
Chu Kiến Quốc giật mình chính là, kế hoạch như thế, Lưu Vĩ Hồng trong nháy mắt đã nghĩ được rõ ràng, vừa mới đánh ngã Trần Vĩ Nam, lại không chút khách khí đề xuất phải khai trừ y, tất cả nắm vững trong lòng tay tay. Mà ông ta không chĩ chậm một nhịp, chênh lệch giữa hai người, vô cùng rõ ràng.
Đây... Rốt cuộc ai mới là đa mưu túc trí a?
Hơn nữa khó được chính là, chuyện này xử trí như thế, xét đến cùng, thu lợi lớn nhất chính là Chu Kiến Quốc ông ta, tất cả oán hận của Trần Sùng Tuệ, thì đều hướng về phía Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng tự động vì ông ta ‘đỡ đạn’
Cấp dưới như vậy, thật sự là có thể gặp được mà không thể cầu được a!
- Vĩ Hồng, như vậy có phải quá là…
Chu Kiến Quốc có chút do dự nói.
Lưu Vĩ Hồng trên mặt hiện lên một chút tươi cười. Hắn cũng có thể lý giải Chu Kiến Quốc tại sao do dự, dù sao Trần Sùng Tuệ và ông ta cũng là nhiều năm giao tình, ra tay tàn độc như vậy, vẫn không không thể quá nhẫn tâm. Bởi vậy có thể thấy được, ở Chu Kiến Quốc vẫn chưa hoàn toàn "Chuyển biến" hết
Quan trường như chiến trường.
Anh không đối với người khác ác độc một chút người khác sẽ cho anh sang một bên
Đối với xuất thân từ nhà quyền quý thế gia, đã trải qua thay đổi bất ngờ ở đời trước, ân tình ấm lạnh như Lưu Vĩ Hồng mà nói, hết thảy đây đều rất đương nhiên. Nếu không như thế, Lưu gia sao lại bị tụt dốc, không thể gượng dậy nổi?
Những vị sếp lớn trân đỉnh, khi hướng Lưu gia xuống tay, có từng chần chừ do dự chút nào không?
Lưu Vĩ Hồng nhẹ giọng nói:
- Cục trưởng, tự ông hãy quyết định. Bất kể ông quyết định như thế nào, tôi đều ủng hộ
Sự tình đã tới bước này rồi, hắn cũng không thể giúp Chu Kiến Quốc quyết định. Mọi việc đều phải nắm chắc một mức độ, đi vào quá sâu, chạm đến điểm mấu chốt của Chu Kiến Quốc, ngược lại sẽ làm Chu Kiến Quốc sinh lòng phòng bị đối với hắn
Cái gọi là chín quá hoá nẫu.
- Vậy được rồi, tôi sẽ ngẫm lại cho kỹ
Chu Kiến Quốc hít một hơi thật sâu, nói.
- Ừ, vậy tôi đi về trước
- Được, Vĩ Hồng a, phải chú ý một chút
Chu Kiến Quốc quan tâm dặn dò một câu, nhưng đến khi Lưu Vĩ Hồng đi đến cạnh cửa, Chu Kiến Quốc đột nhiên hỏi:
- Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp có phải đến đây rồi không?
Lúc này, Chu Kiến Quốc nhắc tới Đường Thu Diệp, liền có chút thú vị. Hướng về phương diện tốt suy nghĩ, là ông ta quan tâm tới Lưu Vĩ Hồng, nhưng một phương diện khác, cũng có thể hiểu là một loại "Cảnh cáo"
Đừng tưởng rằng chuyện của anh, tôi không biết. Chu Kiến Quốc tôi cũng không phải là cái trứng hồ đồ!
- Đúng vậy, cô ấy đả đến, chúng tôi ở chợ tổng hợp thuê một căn phòng
Lưu Vĩ Hồng dừng bước chân lại, xoay người lại, rất thản nhiên nói, trong mắt lại hiện lên một chút thần sắc linh hoạt, sắc bén.
Lưu Vĩ Hồng với ánh mắt thản nhiên và linh hoạt, sắc bén kia, khiến Chu Kiến Quốc trong lòng đánh một cái ‘bộp’. Nhìn qua, Lưu Vĩ Hồng là không thèm để ý tới người khác biết hắn và Đường Thu Diệp sống chung trước hôn nhân, nhưng lại để ý người khác "Xen vào việc của người khác"
Sự thật chứng minh, người thanh niên này không dễ chọc vào, ai chọc hắn, hậu quả rất nghiêm trọng.
Trần Vĩ Nam chính là tấm gương có sẵn
Chu Kiến Quốc rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tính, mỉm cười nói:
- Vậy tốt, cậu kêu cô ấy có rảnh tới nhà chơi đi. Đều là đồng sự cũ mà
- Được, cảm ơn cục trưởng.
Lưu Vĩ Hồng rất lễ phép lên tiếng đáp lại, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, đều có người thò đầu ra nhìn, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, liền đều cười gật đầu thăm hỏi. Nụ cười kia, rõ ràng có chút khoa trương, còn mang theo một chút ý kính sợ.
Mặc kệ trong cục cuối cùng xử lý Trần Vĩ Nam thế nào, uy tín chủ nhiệm Lưu cũng đã xác lập không thể nghi ngờ.
Trâu thật!
Thực nhìn không ra, bình thường chỉ là một người trẻ tuổi nho nhã lịch sự, vào thời điểm quan trọng, lại điềm tĩnh như thế, tàn nhẫn như thế.
Trở lại văn phòng, Vương Tú Phương sớm đã chờ ở đó, thấy gặp Lưu Vĩ Hồng đi đến, vội vàng hai tay giao cho hắn trang giấy quyết định xử phạt, ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, quả thực chính là sùng bái
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cầm lấy bút, ở trên quyết định xử phạt ký tên mình vào đó