Thiên Tôn Trọng Sinh Tác giả: Thần Kiếm -----oo0oo-----
Chương 105 : Không cho một tên chạy thoát
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Hai người nhận lấy vò rượu, vẻ mặt vui mừng.
Nhưng lúc này phía xa lại truyền đến tiếng xé gió, có thêm đám người, khoảng hai, mươi chục.
Một thanh âm chói tai truyền đến:
- Thiếu gia, ta nói mấy người Võ Thần Điện đó đúng là một đám phế vật, lục phái liên thủ, thế nhưng không diệt được một Long tộc!
- Đúng vậy. Cái gì lục đại siêu cấp thế lực, ta phi! Theo ta thấy không bằng gọi là lục đại cẩu hùng thế lực còn tốt hơn!
Thanh âm kia lại vang lên:
- Nếu Ô Dương vương triều chúng ta ra tay thì đã sớm tiêu diệt Long tộc rồi!
- Đúng vậy. Ô Dương vương triều chúng ta mới là vương triều mạnh nhất, thế lực cường nhất đại lục Thiên Lam! Lục phái muốn nuốt bảo khố của Long tộc lại không sờ được một cái vảy của người ta, lại chết chín mươi vị thánh cấp, thật là trò cười cho nhân tộc đại lục Thiên Lam chúng ta.
- Thiếu gia, không bằng Ô Dương vương triều chúng ta xuất binh san bằng Long tộc đi?
- Đúng vậy. Thiếu gia, Ô Dương vương triều chúng ta xuất binh ngàn vạn, dù mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ chết chìm Long tộc. Đến lúc san bằng Long tộc lại càn quét một số chủng tộc khác, để ta xem Võ Thần Điện lục phái còn dám vênh váo như vậy nữa không!
Từng thanh âm cuồng ngạo, chói tai từ xa đến gần.
Mọi người nghe, biểu tình khác nhau.
Long Kình Thiên sắc mặt bình tĩnh. Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch mặt lạnh lùng. Cửu Vĩ Thiên Miêu vẫn đang nốc rượu, đôi mắt mèo lóe tia vui sướng khi người gặp họa.
Ô Dương vương triều?
Xem ra tối nay nhất định là đêm không bình tĩnh.
Hai thanh niên Tứ Hải vương triều lúc trước đi tới thì nhướng mày.
Thanh âm xé gió càng lúc càng gần, hai mươi mấy bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hiển nhiên những người Ô Dương vương triều cũng vì trông thấy ánh lửa nên mới chạy hướng bên này.
Hai mươi mấy bóng người nhìn thấy đám Long Kình Thiên thì ngây ra, sau đó ánh mắt rơi vào hai thanh niên Tứ Hải vương triều.
Đằng trước Ô Dương vương triều đứng một người, là thanh niên mặc áo tím, mày kiếm mắt sáng, bộ dạng rất tuấn tú, nhưng môi mỏng có vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.
Thanh niên áo tím cười lạnh nói:
- Dịch Cương, Dịch Hậu, là các ngươi!
Mười hai hộ vệ đi tới sau lưng hai thanh niên Tứ Hải vương triều, cảnh giác nhìn đám thanh niên áo tím.
Dịch Cương tức là thanh niên tuổi lớn hơn nhìn chằm chằm đối phương.
Dịch Cương lạnh lùng nói:
- Phí Cao!
Phí Cao cười gian nói:
- Thật là oan gia ngõ hẹp, hắc hắc, lần trước từ biệt cũng hai năm rồi nhỉ? Ta nhớ rất rõ món nợ cũ hai năm trước.
Dịch Hậu quát:
- Phí Cao, nếu không phải hai năm trước đại ca của ta hạ thủ lưu tình, đừng nói là hai ngón tay, ngươi không có cả cánh tay!
Phí Cao nghe vậy giơ tay phải lên, chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ cánh tay phải trống trơn, hình như là bị kiếm chém.
- Hạ thủ lưu tình?
Phí Cao cất tiếng cười to, mặt vặn vẹo dữ tợn:
- Sau khi trở về ta chịu bao nhiêu cười nhạo, khinh thường, các ngươi làm sao biết hai năm nay ta sống như thế nào? Hai năm qua ta ngày đêm tu luyện chỉ vì có một ngày báo lại mối thù ngày đó!
Phí Cao mắt lóe tia sáng khát máu, nói:
- Hôm nay ta phải trả lại cho ngươi gấp trăm lần, ngàn lần. Ta phải chém từng ngón tay của ngươi, sau đó chặt cánh tay trái, rồi cánh tay phải, cuối cùng là hai chân của ngươi!
Dịch Cương biểu tình lạnh lùng nói:
- Năm đó là tỷ thí lôi đài, ngươi không thể trách ai.
- Không thể trách ai?
Phí Cao cười nhạt, nói tiếp:
- Hôm nay hai huynh đệ các ngươi chết cũng không thể trách ta!
Ba người Long Kình Thiên ngồi yên, bình tĩnh nhìn trước mắt giằng co.
Không ngờ người Ô Dương vương triều mới đến và hai thanh niên Tứ Hải vương triều có thù.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng.
Quan hệ của ba vương triều trên đại lục Thiên Lam không tốt lắm, thường hay chinh chiến.
Đặc biệt là quan hệ của Ô Dương vương triều, Tứ Hải vương triều có thể nói hết sức căng thẳng.
Phí Cao quát với đám hộ vệ phía sau:
- Các ngươi bao vây xung quanh cho ta, tối nay không ai có thể chạy khỏi đây!
- Tuân lệnh thiếu gia!
Hai mươi mấy hộ vệ sau lưng Phí Cao lắc người, bao vây đám Long Kình Thiên, tay siết kiếm bén, chỉ cần thiếu gia của họ ra lệnh lập tức sẽ tấn công đám Long Kình Thiên.
Dịch Cương thấy vậy quay đầu lại, vẻ mặt xin lỗi nói:
- Huynh đệ, thực xin lỗi, đây vốn là ân oán cá nhân của ta, không ngờ liên lụy các ngươi.
Long Kình Thiên xua tay, vẻ mặt không quan tâm.
Phí Cao cười lạnh với Long Kình Thiên, nói:
- Tiểu tử, muốn trách thì trách các ngươi số xui, cố tình ngồi chung với họ. Yên tâm, ta luôn nhân từ, sẽ không cho các ngươi chết đau đớn.
Phí Cao nói xong ra lệnh với hộ vệ xung quanh:
- Hai ngươi đi lên, cho hai tên kia một đao, giải quyết gọn gàng chút. Còn nữa, đừng làm vỡ mấy đàn mỹ tửu.
Hai hộ vệ cao giọng quát:
- Tuân lệnh thiếu gia!
Tiếp theo hai hộ vệ xách đao đi hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Trong đó một người cười gian nói với Long Kình Thiên:
- Tiểu tử, ngươi có thể phản kháng, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng, nếu không ta chém nhát này xuống chưa chết, lại chém hươn mười đao thì lúc chết sẽ rất thảm, rất đau đớn.
Một người khác cũng bật cười.
Hai người bay lên, tay cầm đại đao chợt tấn công Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Hai luồng đao quang với tốc độ cực nhanh lóe qua dưới ánh trăng.
Đao quang nhiếp người.
Hai người này là cường giả võ tông, hơn nữa đạt tới võ tông tam, tứ tầng.
Phí Cao thấy thế thì quay đầu đi, nhìn hướng hai người Dịch Cương, Dịch Hậu.
Phí Cao cảm thấy hai cường giả võ tông giải quyết hai người trông như là thực lực võ hoàng chỉ là việc trở bàn tay.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch che giấu thực lực, mặt ngoài thì cảm thấy hai người chỉ có thực lực hoàng cấp.
Phí Cao nói với hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu:
- Hai huynh đệ các ngươi ai trước chịu chết? Hắc hắc, ta cho các ngươi lựa chọn, không bằng hai huynh đệ các ngươi giả bộ tiếng chó sủa, ai sủa càng giống thì kéo dài thời gian chết?
Phí Cao nói xong vui vẻ cười phá lên.
Hộ vệ xung quanh nghe vậy cũng cười to.
Nhưng họ mới cất tiếng cười thì bỗng hai tiếng hét thảm rạch phá trời đêm, đánh gãy tiếng cười.
Hai tiếng hét thảm thật đột ngột.
Tiếng cười của các hộ vệ ngừng bặt.
Phí Cao đông cứng nụ cười, ánh mắt nhìn theo chỗ phát ra tiếng hét thảm. Chỉ thấy hai cường giả võ tông vốn công kích Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch như diều đứt dây bay lên cao, lên cao mãi.
Bay thật cao sau hai cường giả võ tông mới rớt xuống rừng rậm phía xa.
Bùm!
Một tiếng nổ vang, như đập vào lòng Phí Cao và đám hộ vệ, lòng họ rung động.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Hai huynh đệ Dịch Cương, còn có hộ vệ sau lưng họ trợn to mắt, không dám tin nhìn tình hình trước mắt.
Họ đã nhìn ra được hai cường giả võ tông rớt xuống đất rồi không nhúc nhích, đã chết.
Hai cường giả võ tông cứ thế chết đi.
Không ai thấy họ chết như thế nào.
Cũng không ai thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay như thế nào.
Biểu tình của Phí Cao cực kỳ khó xem.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Thiên Tôn Trọng Sinh Tác giả: Thần Kiếm -----oo0oo-----
Chương 106 : Đều giết đi
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Phí Cao nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, lạnh lùng nói:
- Các ngươi không phải hoàng cấp cường giả.
Giờ thì dù Phí Cao có ngu hơn cũng nhìn ra được Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch có thực lực hoàng cấp là giả dối.
Thật ra người đánh chết hai cường giả võ tông không phải Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch mà là Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng trên vai hắn. Nhưng mọi người tập trung chú ý vào Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, bởi vậy không liên hệ đến việc Cửu Vĩ Thiên Miêu oanh giết hai cường giả võ tông.
Mặt ngoài xem ra Cửu Vĩ Thiên Miêu không có hơi thở gì, cực kỳ bình thường. Cửu Vĩ Thiên Miêu nằm trên vai Long Kình Thiên, giống như con mèo cưng bình thường.
Cửu Vĩ Thiên Miêu đã cất đi vò rượu.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn Phí Cao, giễu cợt nói:
- Tiểu tử, chúng ta đã bao giờ nói mình là hoàng cấp cường giả? Là tại ngươi ngu thôi.
Mọi người thế mới tập trung vào Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu nhìn nhau:
- Ngu?
Phí Cao mặt trầm xuống, nói với Long Kình Thiên:
- Không ngờ ta nhìn lầm.
Nói rồi Phí Cao nhìn hướng Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch bên cạnh Long Kình Thiên:
- Là cường giả trung kỳ hay hậu kỳ võ tôn?
Long Kình Thiên trông chỉ hai mươi tuổi, nên Phí Cao nhận định mới nãy người ra tay chắc Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch không đám lời, cũng lười nói.
Nếu không phải Long Kình Thiên chưa nói cái gì thì Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch sớm đập chết đám ruồi bọ này.
Đối với Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch thì giết nhóm Phí Cao dễ như trở bàn tay, thậm chí không cần vất vã vung tay.
Phí Cao thấy Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch không đáp lời mình, thậm chí không thèm nhìn gã cái nào thì bốc cháy lửa giận. Đây đúng là sự coi thường gã trắng trợn!
Nhưng dù tức giận thì Phí Cao vẫn cố gắng đè nén lửa giận.
Một lát sau, Phí Cao nói với Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Long Kình Thiên:
- Bây giờ các ngươi có thể cút đi!
Phí Cao nói xong ra lệnh với hộ vệ vây quanh Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Long Kình Thiên:
- Để hai ngời họ đi.
Phí Cao không thể nhìn thấu thực lực của Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, cho nên gã quyết định thả hai người đi.
Đối với Phí Cao thì quan trọng nhất là giải quyết hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu.
Còn hai người Long Kình Thiên, nếu sau này gặp lại xử lý cũng không muộn.
- Cút?
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch còn chưa mở miệng thì Cửu Vĩ Thiên Miêu trừng mắt mèo, sau đó bật cười.
Tiếng cười của Cửu Vĩ Thiên Miêu lọt vào tai Phí Cao thì cực kỳ chói tai.
- Tiểu tử, ngươi kêu chúng ta cút?
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười khoa trương, ôm bụng nói:
- Tiểu tử, đầu ngươi có bị gì không? Hay là mới rồi Miêu gia ta không nghe rõ?
Cửu Vĩ Thiên Miêu cảm thấy đối với nói chuyện buồn cười, đầu óc cũng có vấn đề.
Nhưng lời nói và tiếng cười của Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe vào tai Phí Cao lại kích thích lửa giận và sát ý vô tận gã mới đè nén.
Vừa rồi Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch coi thường gã, bây giờ ngay cả con mèo cũng xem thường gã sao?
- Chết, ngươi muốn chết!
Phí Cao tức giận gầm lên:
- Giết con mèo này cho ta. Giết, giết nó. Còn hai tên kia đều phải chết, phải chết!
Hộ vệ xung quanh cao giọng quát:
- Tuân lệnh thiếu gia!
Mười người bay ra công kích Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch và Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Mười lăm người khác tiếp tục vây khốn đám Dịch Cương.
Mười người bay ra đều là cường giả võ tông.
Hơn nữa mười người này mỗi người thực lực đều mạnh hơn hai cường giả võ tông lúc trước, có người thậm chí đạt tới võ tông thất tầng.
Mười cường giả võ tông ra tay, đao quang, kiếm quang, quyền ảnh, đan vào thành võng, bao phủ Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Phí Cao biểu tình dữ tợn nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch và Cửu Vĩ Thiên Miêu bị công kích của mười người bao phủ, thầm cười nhạt.
Phí Cao muốn xem đối phương làm sao phá công kích của mười thuộc hạ của gã.
Mười cường giả võ tông công kích, hơn nữa có người đạt tới võ tông thất tầng thì dù là cường giả võ tông, muốn phá công kích từ mười cường giả võ tông là rất khó khăn.
Nhưng khi Phí Cao cười toe toét thì bỗng vang tiếng hét thảm, gã nhìn thấy mười cường giả võ tông vốn công kích Long Kình Thiên cùng lúc văng ra ngoài.
Hơn nữa đều không ngoại lệ trong miệng hộc máu giàn dụa.
Khiến Phí Cao hoảng sợ là người ra tay chính là con mèo vật nuôi trong mắt gã.
Con mèo nói đầu gã có vấn đề!
Cửu Vĩ Thiên Miêu thu lại cái đuôi, cuộn tròn vểnh sau lưng.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu, các hộ vệ sau lưng họ cũng giống như đám Phí Cao, vẻ mặt giật mình, không dám tin nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Dịch Hậu nuốt nước bọt khan:
- Đại ca, cái này...?
Dịch Cương không tiếp lời.
Bọn họ đang tiêu hóa điều mình mới thấy.
Lúc trước họ không nhìn thấy ai ra tay đánh chết hai cường giả võ tông, nhưng lần này họ đã nhìn rõ ràng.
Nhưng không ai ngờ đó sẽ là con mèo đáng yêu trên vai Long Kình Thiên.
Lòng họ dấy lên sóng ngập trời.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói với Long Kình Thiên:
- Đại ca, bọn chúng?
Cửu Vĩ Thiên Miêu liếc mắt đám Phí Cao, ý hỏi xử lý ra sao.
Long Kình Thiên nhìn Phí Cao, cùng với hộ vệ quanh gã, lạnh nhạt nói:
- Giết hết đi.
Thanh âm lạnh nhạt như sát ý như bão tố làm lòng mọi người run lên.
Phí Cao tỉnh táo lại, nghe thế cười to, cuồng ngạo nói:
- Đều giết? Để ta xem ngươi làm sao giết được ta?
Phí Cao nói xong lại hét:
- Minh Thần nhị lão, các ngươi ra đi!
Phí Cao dứt lời, chỉ thấy không gian chấn động, từng tiếng sóng âm từ bốn phương trời truyền ra, như quỷ khóc sói tru, như tiếng con nít khóc kêu, như vạn thú cùng rống.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu, hộ vệ của họ đều bịt tai, vẻ mặt thống khổ.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu biểu tình bình tĩnh.
Phí Cao giật mình.
Cửu Vĩ Thiên Miêu hừ lạnh nói:
- Giả thần giả quỷ!
Nói xong Cửu Vĩ Thiên Miêu há mồm rống hướng không gian:
- Meo!
Cửu Vĩ Thiên Miêu mèo cao không lớn tiếng nhưng có lực lượng uy hiếp người người kinh khủng, lực lượng âm sát làm tiếng hú quỷ khóc sói tru ngừng lại. Có hai bóng người té ra khỏi không gian.
Đó là hai ông lão mặc áo đen, hai người rớt ra xong kinh khủng nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Phí Cao kinh hoàng, hoảng hốt hỏi:
- Minh Thần nhị lão, các ngươi, thế nào?
Hai ông lão áo đen lắc đầu, nói:
- Thiếu gia, chúng ta không có việc gì.
Nhưng hai người mới nói xong thì phun ra ngụm máu.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu ngây ngốc nhìn hai ông lão áo đen, bọn họ biết Minh Thần nhị lão, đoa là võ tôn cường giả, còn là võ tôn tứ tầng, nhưng vẫn bị...?
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu nhìn hướng Cửu Vĩ Thiên Miêu, ánh mắt thay đổi.
Đám Dịch Cương còn như vậy thì Phí Cao càng là vẻ mặt kinh khủng, xám xịt.
Chỗ dựa lớn nhất, tư cách để Phí Cao kiêu ngạo như vậy là Minh Thần nhị lão thế nhưng không thể đỡ được tiếng mèo kêu của người ta?
Phí Cao thấy Cửu Vĩ Thiên Miêu hư không vỗ, Minh Thần nhị lão mới ói ra máu xong lại văng ngược ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất rồi nằm im không nhúc nhích.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Thiên Tôn Trọng Sinh Tác giả: Thần Kiếm -----oo0oo-----
Chương 107 : Trứng của Công Bằng thần thú
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười lạnh nói:
- Học chút Minh Thần âm sát chi thuật cũng dám xưng là Minh Thần?
Phí Cao nhìn Minh Thần nhị lão lăn ra xa rồi không có tiếng động, gã cùng với đám hộ vệ còn lại đứng ngây như phỗng. Phí Cao nghe Cửu Vĩ Thiên Miêu nói chuyện thì ngoái đầu lại, mặt trắng xen lẫn màu tím ngắt.
Hai chân Phí Cao như không đứng vững nữa, như mất đi sức lực lắc lư thân hình.
- Thiếu gia!
Hai hộ vệ vội tiến lên dìu Phí Cao.
Chính lúc này, bỗng có tiếng hét thảm vang lên.
Chỉ thấy Cửu Vĩ Thiên Miêu lắc người, hộ vệ thuộc hạ của Phí Cao lại có người chết dưới vuốt mèo. Cửu Vĩ Thiên Miêu không ngừng lắc người.
Mỗi lần Cửu Vĩ Thiên Miêu nhoáng lên là sẽ vang một tiếng hét thảm.
Số hộ vệ còn sót lại của Phí Cao hét thảm lần lượt ngã xuống.
Phí Cao cảm thấy tay chân lạnh lẽo, lạnh run rẩy.
Bên tai Phí Cao vang hai tiếng hét, gã kinh ngạc đến ngây người quay đầu lại. Chỉ thấy hai hộ vệ mới dìu gã đứng đã che cổ họng, máu bắn ra phun lên mặt Phí Cao, dính đầy người.
Phí Cao sờ máu dính trên mặt, bàn tay đẫm máu, còn hơi ấm. Phí Cao nhìn máu đỏ đến yêu diễm, đột nhiên tay run bần bật.
Phí Cao hét to:
- Đừng, đừng giết ta, đừng giết!
Lần đầu tiên Phí Cao sợ cái chết như vậy.
Phí Cao kinh khủng hét lên, sau đó quỳ xuống cầu xin Long Kình Thiên:
- Tiền bối, đừng giết ta, cầu xin ngươi, đừng giết ta!
Long Kình Thiên sắc mặt lạnh lùng.
Phí Cao thấy biểu tình của Long Kình Thiên, tiếp tục van xin:
- Ta là người của Phí gia Ô Dương vương triều, gia chủ Phí gia là đại bá của ta, nhị cô của ta là hoàng hậu Ô Dương vương triều. Tiền bối, xin ngươi nể mặt Phí gia mà tha cho ta, tha ta đi!
Phí gia của Ô Dương vương triều!
Phí gia của Ô Dương vương triều chính là một trong đại gia tộc Ô Dương vương triều, cũng là một trong các gia tộc truyền thừa cổ xưa nhất đại lục Thiên Lam. Không ngờ Phí Cao là điệt tử của gia chủ đương nhiệm Phí gia.
Long Kình Thiên khá bất ngờ, nhưng chỉ bất ngờ chứ không có gì khác.
Phí Cao lôi ra thân phận là muốn khiến Long Kình Thiên e ngại, nể thân phận điệt tử của gia chủ đương nhiệm Phí gia mà tha cho gã. Trước kia Phí Cao làm như vậy lần nào cũng an toàn, dù sao không ai muốn đắc tội siêu cấp đại gia tộc Ô Dương vương triều. Nhưng làm Phí Cao thất vọng là từ đầu đến cuối Long Kình Thiên vẻ mặt bình thản.
- Tiền bối, ta sai rồi, ta, ta có mắt chó!
Phí Cao mặt xám xịt khóc lóc van xin:
- Ngươi thả ta đi, ngươi muốn điều kiện gì cứ việc nói.
Nhưng Phí Cao mới dứt lời thì cảm thấy trước mặt xẹt qua cái bóng, cổ họng đau đớn, cột máu bắn ra nhuộm đỏ mặt đất trước mắt gã. Phí Cao há mồm rồi ngã xuống, co giật vài cái, hoàn toàn bất động.
Phí Cao nằm đó, đôi mắt trợn tròn.
Cửu Vĩ Thiên Miêu bay trở về vai Long Kình Thiên, nhìn đối phương, cười lạnh nói:
- Nếu đã có mắt chó thì không cần sống trên đời này.
Phí Cao đã bị Cửu Vĩ Thiên Miêu giết chết.
Nếu Long Kình Thiên kêu giết thì đương nhiên mọi người phải chết.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch không ra tay, vậy thì người ra tay sẽ là Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Thật ra lúc trước đám Phí Cao chạy tới nói mấy lời cuồng như muốn diệt Long tộc đã sớm định trước cái chết.
Nếu để Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay thì Phí Cao sẽ chết cực thảm, Cửu Vĩ Thiên Miêu chỉ một chiêu giết gã, không có gì đau đớn.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu nhìn Phí Cao nằm đó, đôi mắt trợn tròn, nhìn không được run rẩy.
Khi họ nhìn Long Kình Thiên thì ánh mắt biến thành kinh khủng.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu muốn rời đi nhưng không dám nói, còn các hộ vệ thì không cần nói, trời lạnh mà đổ mồ hôi ướt đẫm.
Long Kình Thiên nhìn biểu tình của hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu, cười cười, nói:
- Các ngươi ngồi xuống đi.
- Vâng thưa tiền bối!
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu tỉnh táo lại, cung kính đáp rồi cẩn thận ngồi xuống.
Long Kình Thiên kêu họ gọi thì họ không dám không ngồi.
Nhưng họ đã không dám dùng ;huynh đệ' gọi Long Kình Thiên.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu ngồi xuống nhưng vẫn cục xúc bất an, hai tay không biết đặt ở đâu.
Long Kình Thiên mỉm cười nói:
- Các ngươi rất sợ ta sao?
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu phản xạ gật đầu, sau đó biến sắc lắc đầu nguầy nguậy.
Long Kình Thiên cười tủm tỉm, không nói gì.
Một lát sau Dịch Cương lớn gan chút, nhỏ giọng chỉ vào vò rượu Long Kình Thiên cho, hỏi ý:
- Tiền... Tiền bối, cái vò rượu này...?
Long Kình Thiên biết ý của Dịch Cương, nói:
- Cho các ngươi thì cứ uống đi.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu cảm ơn:
- Đa tạ tiền bối.
Cửu Vĩ Thiên Miêu mở miệng nói:
- Rượu của đại ca ta không phải ai cũng uống được, đây không phải rượu bình thường.
Không phải rượu bình thường?
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu nhìn nhau, cầm lấy vò rượu lớn gan uống một ngụm. Chỉ cảm thấy đầy miệng mùi rượu, mùi rượu như chảy vào mỗi góc thân thể, cảm giác toàn thân sảng khoái, có khí nóng ấm áp.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu phát hiện chân khí trong người còn mạnh hơn chút?
Phát hiện này khiến hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu vừa mừng vừa sợ.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu thế mới hiểu Cửu Vĩ Thiên Miêu nói không phải rượu bình thường là có ý gì.
Dịch Cương đứng lên, mở miệng nói:
- Chuyện lúc trước, cái kia...
Long Kình Thiên xua tay, ý bảo Dịch Cương ngồi xuóng.
Chờ đối phương ngồi xuống Long Kình Thiên mới hỏi:
- Các ngươi đi hội đấu giá của Phong Vân thương hội là muốn đấu giá cái gì sao?
Long Kình Thiên rất muốn biết hội đấu giá của Phong Vân thương hội lần này đấu giá bảo bối gì mà dẫn đến người Tứ Hải hoàng tộc, gia tộc giống như Phí gia của Ô Dương vương triều cũng đến.
Lúc trước Long tộc hỏi thăm tin tức chỉ biết hội đấu giá đấu giá vật phẩm bên trong có thứ hắn cần, là Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả.
Chuyện này không phải tuyệt mật nên Dịch Cương nói ra ngay cho Long Kình Thiên biết:
- Tiền bối, lần này chúng ta tiến đến chủ yếu là muốn đấu giá trứng của Côn Bằng thần thú.
Long Kình Thiên ngây ra:
- Trứng của Côn Bằng thần thú sao?
Trứng của Côn Bằng thần thú, ở đại lục Thiên Lam mà cũng có?
Trong Tiên Giới, bản thể của một vị Đại Tôn chính là Côn Bằng, từ hỗn độn thời kỳ đã tu luyện.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe vậy cũng rất kinh ngạc.
Theo thần điển đại lục Thiên Lam ghi chép thì Côn Bằng thần thú chỉ thời viễn cổ mới có, vậy mà Phong Vân thương hội có nó, còn lấy ra đấu giá?
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch hỏi:
- Ngươi khẳng định Phong Vân thương hội đấu giá là trứng của Côn Bằng thần thú?
Dịch Cương cung kính nói:
- Tiền bối, chuyện này chắc chắn không lầm.
Mặc dù mới nãy Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch không ra tay nhưng Dịch Cương có trực giác thực lực của gã e rằng còn cao hơn Cửu Vĩ Thiên Miêu.
- Trứng của Côn Bằng thần thú.
Long Kình Thiên trầm ngâm nói:
- Tứ Hải hoàng tộc chỉ phái các ngươi đến sao?
Nếu thật sự là trứng của Côn Bằng thần thú thì Tứ Hải hoàng tộc không nên chỉ để hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu tiến đến mới đúng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Thiên Tôn Trọng Sinh Tác giả: Thần Kiếm -----oo0oo-----
Chương 108 : Chạy đến đế đô của Vĩnh Phong vương triều
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Dịch Cương đáp:
- Thưa tiền bối, lần này lão tổ của chúng ta cũng đến, nhưng không đi chung một chỗ.
Quả nhiên!
Long Kình Thiên nghe vậy gật đầu.
Trứng của Côn Bằng thần thú xuất thế, Tứ Hải hoàng tộc không có khả năng chỉ phái vài người Dịch Cương đến.
Nhưng sau đó Long Kình Thiên nhướng mày, nếu là vậy thì sợ là cường giả các đại thế lực đều sẽ đến. Long Kình Thiên không cần trứng của Côn Bằng thần thú nhưng hắn phải có được Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả.
Lần này cường giả các đại thế lực đến rầm rộ, vật phẩm đấu giá sẽ rất kịch liệt.
Sau đó Long Kình Thiên hỏi vài chuyện liên quan đến hội đấu giá, hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu có gì nói nấy.
Một lát sau Long Kình Thiên hiểu biết khá nhiều về hội đấu giá.
Phong Vân thương hội lần này trừ đấu giá trứng của Côn Bằng thần thú ra còn có một bộ thần cấp công pháp và thần cấp võ kỹ.
Thần cấp công pháp!
Thần cấp võ kỹ!
Đây cũng là thứ khiến vô số cường giả điên cuồng.
Đối với một số người thì thần cấp công pháp và thần cấp võ kỹ thậm chí có sức hấp dẫn lớn hơn trứng của Côn Bằng thần thú.
Bởi vì trứng của Côn Bằng thần thú chỉ là trứng, không phải Côn Bằng thành niên, nếu là Côn Bằng thần thú thành niên thì lại khác.
Đương nhiên thần cấp công pháp và thần cấp võ kỹ không phải Phong Vân thương hội có được mà người khác ủy thác đấu giá, do đó thấy được sự cường đại của Phong Vân thương hội tồn tại mấy vạn năm.
Thương hội bình thường ai dám nhận việc làm ăn này?
Màn đêm dần qua đi.
Sắc trời dần sáng.
Hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu từ biệt Long Kình Thiên.
- Đại ca, nếu vậy thì lục phái Võ Thần Điện, Thông Thiên Kiếm Môn, Vạn Thú Môn đều sẽ đến sao?
Trứng của Côn Bằng thần thú, thần cấp công pháp và thần cấp võ kỹ, Võ Thần Điện, Thông Thiên Kiếm Môn, lục đại siêu cấp thế lực không có khả năng không phái người đến, nói không chừng Trác Thường sẽ đích thân đến.
Thần cấp công pháp, thần cấp võ kỹ, dù là đối với thần cấp cường giả thì cũng có sức hấp dẫn rất lớn.
Long Kình Thiên lạnh nhạt nói:
- Nếu vậy thì càng tốt.
Một lát sau, Long Kình Thiên lên tiếng:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Long Kình Thiên nói xong bay lên.
Trong khi ba người Long Kình Thiên chạy đi đế đô của Vĩnh Phong vương triều thì hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu rời đi thật xa đang bàn tán, suy đoán thân phận của Long Kình Thiên.
Dịch Hậu mở miệng nói:
- Đại ca, ngươi nói hắn có phải là Long Kình Thiên không?
Dị thú của Long Kình Thiên là một con mèo đã nổi tiếng khắp nơi.
Dịch Cương lắc đầu, nói:
- Chắc là không, con mèo dị thú của Long Kình Thiên có chín đuôi, còn con này chỉ có một đuôi, không chừng là giả. Nghe nói Long Kình Thiên cực kỳ tuấn tú, còn thanh niên tóc đen chúng ta thấy thì diện mạo rất bình thường.
Dịch Hậu nói:
- Đại ca nói đúng, bây giờ trên đại lục Thiên Lam rất nhiều thanh niên bắt chước Long Kình Thiên mang theo một con miêu sủng, hoặc thu phục yêu thú loài mèo ở bên người, chắc thanh niên tóc đen cũng giống như vậy.
Từ sau cuộc chiến Long Viêm cốc thì Long Kình Thiên đã trở thành đối tượng đám thanh niên sùng bái.
Bởi vì Long Kình Thiên có được con mèo dị thú nên rất nhiều thanh niên bắt chước tạo hình, cũng mang yêu thú hoặc miêu sủng bên người.
Loại hiện tượng này lên mức cuồng nhiệt.
Rất nhiều yêu thú loài mèo ở các cửa hàng yêu thú trên đại lục Thiên Lam đều bị giành giật hết hàng.
Đương nhiên đám Dịch Cương không biết Long Kình Thiên, Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch trên người có huyễn hình phù. Cho nên họ trông thấy không phải là khuôn mặt thật của Long Kình Thiên, Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Lần này Phong Vân thương hội cử hành hội đấu giá, thế lực khắp nơi tiến đến, Long Kình Thiên tất nhiên sẽ không để khuôn mặt thật đi.
Dịch Hậu lại hỏi:
- Đại ca, ngươi nói xem người đàn ông trung niên kia có thực lực mạnh như hơn là con mèo kia thực lực mạnh?
Dịch Hậu nói người đàn ông trung niên ý chỉ Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Dịch Cương trầm ngâm nói:
- Có thể dễ dàng đánh chết Minh Thần nhị lão, con mèo này chắc là bát cấp yêu thú, nhưng ta cảm giác người đàn ông trung niên kia càng mạnh hơn, sợ là thánh cấp cường giả.
Dịch Hậu giật mình kêu lên:
- Thánh cấp cường giả?
Dịch Cương biểu tình nghiêm túc nói:
- Đúng vậy.
Sau khi đám Long Kình Thiên rời khỏi không bao lâu sau thì có mấy chục bóng người đáp xuống ngọn núi ban đầu đám Long Kình Thiên ở, rất nhanh đi tới bên đống lửa.
Mấy chục người này mặc trang phục Phí gia Ô Dương vương triều.
Hiển nhiên họ đều là người của Phí gia.
Người đi chính giữa là một người đàn ông trung niên, toàn thân tản ra khí huyết sát.
Người đàn ông trung niên đi tới, sắc mặt âm trầm nói:
- Các ngươi đi tìm bốn phía cho ta!
- Tuân lệnh đại soái!
Một lát sau, đám người ở một góc tìm ra xác của đám Phí Cao.
Long Kình Thiên không dùng chân hỏa đốt xác đám Phí Cao thành tro mà khiến hộ vệ Tứ Hải hoàng tộc đào cái hố to vùi lấp, cho nên đám người rất nhanh tìm được.
Người đàn ông trung niên nhìn xác Phí Cao, bỗng ôm chầm, siết chặt.
Người đàn ông trung niên hét to:
- Cao nhi, là ai, là ai giết ngươi! Là ai giết Cao nhi của ta!
- Nói cho phụ thân, phụ thân báo thù giúp ngươi!
Sát ý cường đại của người đàn ông trung niên khiến hộ vệ xung kinh khiếp.
Người đàn ông trung niên này chính là phụ thân của Phí Cao, Phí Minh.
Hơn nữa bản thân Phí Minh là một thánh cấp cường giả.
Phí Minh có ba người con, nhưng yêu thương nhất là con út Phí Cao.
Phí Minh trầm thấp rống lên:
- Cao nhi!
Phí Minh rít giọng nói:
- Ngươi yên tâm, phụ thân nhất định sẽ tra ra hung thủ, nhất định sẽ giết hắn! Nhất định hội diệt sẽ diệt toàn tộc hắn!
Phí Minh ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu hét to:
- Các ngươi tiếp tục điều tra, xem xét xung quanh có manh mối gì đáng ngờ không!
- Tuân lệnh đại soái!
Một canh giờ sau, những hộ vệ không phát hiện điều gì.
Một hộ vệ do dự nói:
- Đại soái, bên đống lửa có mùi rượu, mùi vị rất đặc biệt.
- A?
Phí Minh bay tới bên đống lửa, cẩn thận ngửi quá nhiên ngửi thấy trong không khí có mùi rượu, mùi vị khiến người nghe liền say.
Phí Minh uống rất nhiều rượu nhưng chưa từng ngửi qua mùi rượu như vậy.
Phí Minh đôi mắt lạnh lùng nói:
- Cao nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tra ra người uống rượu!
Sau khi ba người Long Kình Thiên rời đi, bốn ngày sau chạy tới đế đô của Vĩnh Phong vương triều.
Khi ba người Long Kình Thiên đến nơi thì chỉ thấy cửa bắc to vài chục trượng của đế đô của Vĩnh Phong vương triều đã là ngựa xe như nước, đầu người đông đúc, kín không khẽ hở.
Ba người Long Kình Thiên vào thành, liếc mắt nhìn đế đô của Vĩnh Phong vương triều bên trong thành có đường lớn ba mươi trượng cũng chen chúc đám người.
Cửu Vĩ Thiên Miêu than thở nói:
- Xem ra trứng của Côn Bằng thần thú, thần cấp công pháp, thần cấp võ kỹ có sức hấp dẫn thật lớn.
Những người này đến đều là vì đế đô của Vĩnh Phong vương triều, thần cấp công pháp, thần cấp võ kỹ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Thiên Tôn Trọng Sinh Tác giả: Thần Kiếm -----oo0oo-----
Chương 109 : Bá Khí tông
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Long Kình Thiên nói:
- Đi đi, chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ đã.
Bây giờ cách đấu giá còn có ba ngày.
Thế là ba người Long Kình Thiên dọc theo đường lớn đi tới trước một tiệm rượu.
- Văn Phong Túy.
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngửa đầu nhìn tên cửa tiệm, bất giác cười nói:
- Đặt tên không tệ, nhưng không biết rượu này có đúng là giống như của đại ca, ngửi liền say không?
Ba người Long Kình Thiên đi vào Văn Phong Túy tửu lâu.
Tửu lâu rất lớn, cũng là đông đúc người, cực kỳ ồn ào.
Một tiểu nhị đi tới, cúi người cười hỏi:
- Hai vị gia, các ngươi muốn ở lại hay là ăn cái gì?
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nói:
- Chúng ta ba gian phòng thượng hạng, còn nữa, có món gì ngon đưa lên một bàn.
Tiểu nhị ngẩn ra:
- Ba gian phòng thượng hạng?
Long Kình Thiên và Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rõ ràng chỉ có hai người.
Chợt vang lên giọng của Cửu Vĩ Thiên Miêu:
- Tiểu tử, ngây ra làm gì?
Tiểu nhị nhìn hướng Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng trên vai Long Kình Thiên, ngộ ra tại sao Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch muốn ba gian phòng thượng hạng. Tiểu nhị hiểu ra rồi thì biểu tình quái dị.
Mở một gian phòng thượng đẳng cho một con mèo?
Nhưng dù lòng tiểu nhị lấy làm lạ nhưng không nói ra, cúi người cười hỏi:
- Mấy vị đại gia đến đúng lúc, chúng ta vừa vặn còn lại có ba gian phòng thượng đẳng. Chúng ta lập tức sắp xếp cho các vị đại gia, nhưng phòng thượng đẳng giá không thấp.
Tiểu nhị nói rồi nhìn hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Long Kình Thiên cười tủm tỉm, không hỏi giá mà ném túi tiền qua.
Tiểu nhị nhận lấy, tay trầm xuống.
Long Kình Thiên hỏi:
- Chúng ta muốn ở ba ngày, thế này đủ chưa?
Tiểu nhị mở túi tiền ra, mắt trợn to.
Tiểu nhị nghe Long Kình Thiên nói thì ngẩng đầu lên, cúi gập người cười nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, một gian phòng thượng đẳng là một ngày một trăm kim tệ, không cần nhiều như vậy!
Tiểu nhị mới liếc túi tiền thấy bên trong chất đống nhỏ kim tệ, có ít nhất ba, bốn ngàn.
Long Kình Thiên nói:
- Không cần thối lại, ba ngày sau tính tiền, còn lại bao nhiêu thì thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị nghe vậy ngây ngốc:
- Cái gì? Thưởng... Thưởng cho ta?
Ba ngày sau tính tiền thì đám Long Kình Thiên chỉ mất hơn một ngàn, vậy là còn lại hai, ba ngàn kim tệ thưởng cho gã?
Sau khi ngơ ngẩn, tiểu nhị không dám tin nhìn Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nói:
- Đúng vậy. Bây giờ ngươi tìm chỗ ngồi cho ta đi.
Thấy Long Kình Thiên gật đầu khẳng định thì tiểu nhị gặp được niềm vui to lớn làm đầu óc choàng váng, người kích động run bần bật.
Tiểu nhị giọng run run nói:
- Các vị đại gia, xin mời, lầu hai còn có nhã tòa, ta sắp xếp cho các ngươi ngay!
Tiểu nhị cúi người làm động tác mời, cực kỳ cung kính.
Đang lúc đám người Long Kình Thiên định theo tiểu nhị lên lầu hai thì ngoài tửu lâu lại có năm thanh niên nam nữ đi vào.
Trong đó một cô gái quát hướng tiểu nhị xoay người định đưa đám Long Kình Thiên đi.
- Tiểu nhị, sắp xếp cho chúng ta mấy gian thượng phòng!
Tiểu nhị dừng bước, cười làm lành với cô gái:
- Tiểu thư, thật ngại quá, tiệm chúng ta chỉ còn lại ba gian phòng thượng hạng mới được mấy vị đại gia này thuê. Nhưng chúng ta còn mấy gian phòng hạ đẳng, có thể...?
- Cái gì? Phòng hạ đẳng?
Cô gái trừng mắt nói:
- Chúng ta có thân phận gì mà ngươi dám kêu chúng ta ngụ ở phòng hạ đẳng?
Một thanh niên bên cạnh cô gái mở miệng nói:
- Chúng ta là đệ tử của Bá Khí tông!
Tiểu nhị nghe vậy biến sắc mặt:
- Đệ tử của Bá Khí tông?
Mặc dù Bá Khí tông không thể so với lục đại siêu cấp thế lực Võ Thần Điện, nhưng tại Vĩnh Phong vương triều cũng là một trong các đại phái, truyền thừa mấy ngàn năm, môn hạ đệ tử tới mấy vạn người.
Tại Vĩnh Phong vương triều thì Bá Khí tông có danh tiếng rất lớn.
Cô gái lúc trước mở miệng nói:
- Nếu còn có ba gian phòng thượng đẳng thì sắp xếp cho chúng ta đi!
- Cái gì?
Tiểu nhị nhìn Long Kình Thiên, lại khó xử nói với mấy đệ tử Bá Khí tông:
- Mấy vị đại gia này đã giao tiền, cho nên tửu lâu chúng ta không thể...
Mặc dù tiểu nhị không nói hết câu nhưng ý định không nói cũng biết.
Mấy đệ tử Bá Khí tông nghe vậy thì sắc mặt có chút khó coi.
Một tiểu nhị biết họ là đệ tử của Bá Khí tông mà dám 'làm trái' yêu cầu của bọn họ!
Buồn cười!
- Bà nội nó, được đằng chân lân đằng đầu!
Một đệ tử Bá Khí tông vẻ mặt tức giận nói:
- Có tin là bây giờ lão tử hủy tửu lâu của ngươi không?
Đệ tử của Bá Khí tông giơ tay phải đánh hướng tiểu nhị, chưởng phong gào thét, hiển nhiên gã đã dùng chân khí.
Tiểu nhị đôi mắt kinh hoàng, gã chỉ là một người bình thường, nếu bị một chưởng này quét trúng thì không chết cũng trọng thương. Mắt thấy bàn tay của đệ tử Bá Khí tông đánh trúng mặt tiểu nhị thì chợt gã hét thảm, rụt tay lại.
Đệ tử của Bá Khí tông hét to:
- Tay của ta, tay của ta!
Mấy người khác kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Lâm sư huynh, làm sao vậy?
Đệ tử của Bá Khí tông tay trái cầm tay phải, hét thảm:
- Tay của ta bị phế rồi!
- Bị phế?
Mấy người khác kinh ngạc mắt nhìn quanh, sau đó ngừng ở Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Cô gái lúc trước hỏi:
- Là các ngươi?
Bởi vì mới nãy họ không trông thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay nên không xác định.
Long Kình Thiên không để ý đến mấy người, tiếp đó nói với tiểu nhị:
- Đi đi, mang chúng ta lên lầu hai.
Tiểu nhị kịp phản ứng lại, nhưng vẻ mặt gã do dự.
Một người đàn ông khác thấy vậy thì tức giận quát:
- Tiểu tử, Sương sư tỷ của chúng ta hỏi ngươi, ngươi bị điếc sao?
Long Kình Thiên ngoái đầu nhìn đối phương.
- Ngươi dám dùng ánh mắt này nhìn ta? Muốn chết!
Người đàn ông kia bị ánh mắt của Long Kình Thiên nhìn người bứt rứt, tức giận rút kiếm bén, bỗng đâm hướng mắt hắn.
- Ta xem ngươi không có mắt thì làm sao nhìn!
Nhưng khi kiếm của gã đâm hướng Long Kình Thiên thì như bị sét đánh, thân thể đột nhiên run lên, bay ngược ra ngoài, thanh kiếm đứt đoạn văng lên cao.
Đệ tử của Bá Khí tông kia văng sang một bên tửu lâu.
Đoạn kiếm từ trên cao rớt xuống, cắm ngay sát cổ đệ tử Bá Khí tông.
Mấy tên đệ tử của Bá Khí tông vẻ mặt kinh khủng nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Bởi vì họ vẫn không thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay nhưng đệ tử Bá Khí tông quái dị bị đánh bay.
- Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Lúc này một người đàn ông trung niên bộ dạng như ông chủ tửu lâu dẫn theo mấy tên hộ vệ đi tới, tình hình bên này rốt cuộc khiến ông chủ chú ý.
Một số khách cũng vây lại xem.
Ông chủ tửu lâu đi tới thấy đệ tử Bá Khí tông té một bên thì hỏi tiểu nhị:
- Vương Tiểu Ngưu, có chuyện gì?
Tiểu nhị vội kể lại chuyện vừa nãy cho ông chủ tửu lâu nghe.
Ông chủ tửu lâu nghe nói mấy thanh niên này là đệ tử của Bá Khí tông thì giật mình biến sắc mặt.
Ông chủ tửu lâu tiến lên cười làm lành với mấy thanh niên, nói:
- Thật ngại quá, các vị, tửu lâu chúng ta không chiêu đãi chu đáo, xúc phạm các vị. Vầy đi, chúng ta đưa ba gian phòng thượng đẳng cho các vị, hơn nữa miễn phí, mấy vị muốn ở bao lâu cũng được!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin