Vân Dật nhìn nàng một hồi lâu, lát sau mới thản nhiên nói:“Từ ngày đó cho tới hôm nay, ngươi đã nói với ta tất cả là 37 lần cám ơn nhiều. Mà ta cũng đã trả lời ngươi 36 lần. Lần này trả lời thứ 37 này, ta hy vọng đây là lần cuối cùng . Nếu như không có việc gì nữa, xin ngươi đừng tới quấy rầy ta nữa. Cám ơn.”.
Cô gái nghe vậy nhất thời ngẩng đầu, sau đó. Trên mặt lộ ra thần sắc uỷ khuất . Lập tức nhất thời đứng lên, che mặt hướng phía trong rừng chạy tới. Lúc nàng chạy qua, Vân Dật rõ ràng nhìn thấy vài giọt nước trong suốt.
Nhìn theo bóng dáng cô gái rời đi. Vân Dật lắc đầu thở dài một hơi, lập tức tiếp tục gấp gấp ngọn cỏ trong tay mình.
Tấm lòng của thiếu nữ , Vân Dật như thế nào mà không hiểu đây ? Nhưng hắn có thể làm như thế nào?
Không nói đến chuyện hắn cùng với nàng chưa hề sinh ra một chút tình cảm nào, một chút cảm giác cũng không có, mà tình hình hiện tại của hắn cũng không cho phép hắn tại phương diện này sinh ra ý tưởng. Cơn tức giận của Tạp Tây Đức cùng với người cao thủ thần bí cao thủ kia không biết có lan tràn đến những người thân của mình không ? Mà trong nhà hiện tại đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra không ?...... Mấy vấn đề này đều làm cho hắn không thể sinh ra ý tưởng trên phương diện này
Nói lại, bất quá cũng chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi. Vân Dật hắn cho tới bây giờ sẽ không phải là một cong người chuyên lạm dụng. Nếu nói chỉ là một nữ tử phong trần , chỉ cần đền đáp hắn cho hắn một đêm mà thôi, thì chuyện này cũng không phải là không thể, nhưng có thể thấy rất rõ ràng, thiếu nữ này là một cô gái chân chính. Vân Dật hắn mặc dù không phải người tốt. Nhưng chuyện hại cả một đời cô gái như vậy, hắn cũng là không muốn làm...
Nhưng mà, các dong binh nam vẫn đang chú ý tới cô gái kia lại là sửng sốt, lập tức liền lộ ra biểu tình phẫn nộ
“Đáng chết! Tiểu tử kia là ai??”.
Đám thanh niên dong binh trên mặt lộ ra thần sắc phẫn nộ.“Đáng chết, cư nhiên làm cho Lâm Na khóc! Đi. Đi tới để hảo hảo giáo huấn một chút tên tiểu tử này!”.
Một nam thanh niên dong binh khác cũng phẫn nộ nói.
Lập tức, một đám nam dong binh nhất thời đứng lên. Cùng nhau hướng về phía Vân Dật bước tới.
Đám nam thanh niên dong binh này, cao thấp khác nhau. Cùng nhau đồng loạt đứng dậy tự nhiên là khiến cho những người khác chú ý, bọn họ không khỏi đem ánh mắt tập trung lại đây, tò mò nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
“Tiểu tử! Đứng lên!”.
Đám nam thanh niên dong binh lập tức vây quanh Vân Dật cùng với cây cổ thụ mà hắn đang tựa lưng, trong đó một gã thanh niên dong binh hô to. Đúng là đáng chết! Tiểu tử kia là ai? Những lời này là của đám dong binh vây quanh.
Vân Dật nhíu mày, lập tức mi mắt hơi nheo lại, nhìn hắn một lúc, sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc của hắn - bẻ gấp ngọn cỏ trong tay, hắn thật sự không muốn va chạm.
Nhưng mà,biểu tình của Vân Dật hiển nhiên đã làm cho gã dong binh kia cảm thấy mình bị người khinh thị, nhất thời phẫn nộ nói:“Ngươi đúng là đáng chết . Ta đang gọi là ngươi đấy….”.
Vân Dật dừng tay lại, sau đó chỉ thấy hắn cũng không ngẩng đầu lên,thản nhiên nói:“Ta không muốn vô tình gây chuyện. Cho các ngươi thời gian ba giây đồng hồ , tốt nhất là hãy rời đi, khoảng cách ít nhất là trong vòng mười thước ...”.
“Đáng chết! Ngươi hù dọa ai đấy ?!”.
Gã nam thanh niên dong binh nhất thời phẫn nộ
Thanh âm không lạnh không nóng củaVân Dật chợt vang lên.
“Được rồi được rồi! Đứng lên , đứng lên. Ta sẽ làm giống như một nam nhân vậy. Ta muốn hướng tới ngươi khiêu chiến!”.
Gá dong binh hiển nhiên bị biểu hiện của Vân Dật, coi như không thèm để ý đến hắn, làm cho càng thêm phẫn nộ! Hắn bắt đầu không tự chủ được lập tức đi đi lại lại trước mặt Vân Dật, đây là cách hắn kiềm chế sự phẫn nộ của mình .
Vân Dật tựa hồ không có cảm giác được sự phẫn nộ của gã dong binh,biểu hiện vẫn như cũ không nóng không lạnh không hỏa. Thậm chí động tác bẻ gấp ngọn cỏ trên tay hắn vẫn không có đình chỉ.
“Ngươi là một người nhu nhược sao?!”.
Gã dong binh dùng thanh âm của mình để biểu hiện sự phẫn nộ, hắn sở dĩ vẫn không có ra tay, hoàn toàn là xuất phát từ một cái gọi là lo lắng về phong độ của nam nhân . Đối với hắn, một người nam nhân, không nên khi địch nhân chưa biểu hiện ra thái độ nghênh chiến, thì sẽ không bao giờ ra tay trước. Như vậy thật sự là không có phong độ. Ít nhất ở hắn xem ra là đúng như vậy.
“...... Ai, ta thật sự phải đả thương người sao. Là các ngươi bức ta đấy nhé ...”.
Quân Vũ Hiên bỗng thở dài, sau đó nói. Tất cả đám dong binh cũng không vì lời hắn nói mà làm cho sửng sốt, lập tức, lại là cười to.
“Ha ha! Tiểu tử này thật là điên rồi.........” Nhưng câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, một cỗ lực lượng cực mạnh bỗng đánh trúng bụng của gã dong binh này. Con mắt của hắn không khỏi trợn trừng, lưng hắn không tự chủ được cong lên. Lực lượng cường đại đã làm cho chân của hắn ly khai khỏi mặt đất, sau đó, là giống nhưmột thí nghiệm phi hành bình thường. Thời điểm khi hắn dừng lại , là bởi vì cây đại thụ phía sau đã nát vụn khi cản lại thân thể vụn của hắn. Nỗi đau đớn kịch liệt cho tới bây giờ mới kịp truyền đến não của hắn, sự đau đớn ở bụng làm cho hắn cơ hồ hít thở không được, cảm giác đau đớn nóng rực ở lưng quả thực làm cho hắn không thể chịu đựng được. Không ai thấy rõ Vân Dật là ra tay như thế nào .Cả hơn mười gã dong binh đứng vây xung quanh hắn cơ hồ cũng đồng thời bị đánh bay, trên mặt của những gã này đều giống nhau lộ ra một vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, mặt khác bọn hắn kinh ngạc bởi vì Vân Dật vẫn duy trì một động tác – cúi đầu nhổ những ngọn cỏ rồi bẻ gãy. Nếu xung quanh không phải là các dong binh đang ôm bụng ngã ngồi xuống, phỏng chừng sẽ không ai cho rằng hắn vừa mới động thủ …
Hoàn hảo là, Vân Dật cũng không có tính chuyện giết bọn hắn. Chỉ là muốn cho bọn hắn một cái giáo huấn mà thôi. Cho nên hắn ra tay cũng không phải là rất nặng - ít nhất là đối với hắn là không nặng . Nơi hắn đánh vào cũng chỉ là cái bụng mà thôi. Hắn ra tay cực kỳ chuẩn xác,với lực lượng như thế, nhiều nhất cũng là làm cho bọn họ hít thở không thông khoảng thời gian hơn mười giây, cũng không tạo thành thương tổn gì đối với thân thể của bọn họ. Đó cũng là chuyện không có cách nào khác, đối với những gã dong binh này mà nói. Ngươi chỉ cần biểu hiện ra thực lực vượt xa thực lực của bọn họ, bọn họ sẽ rất nghe lời...
Quyển 5 : Di tộc
Chương 04 : Hắc ưng dong binh đoàn (1)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
Đội trưởng cuối cùng cũng đã đến, để nhóm người này có một chút cảm giác là có người thông cảm. Trong đó có một gã dong binh to béo, có thực lực tương đối mạnh hơn những người kia, đứng lên một cách vất vả , hô hấp có vẻ rất khó khăn, đỏ mặt phẫn nộ nói:“Đội trưởng, là, là người nầy làm......” Nói xong, ngón tay chỉ về về phía Vân Dật vẫn như cũ ngồi cúi đầu...
Theo hướng ngón tay của gã dong binh to béo chỉ, Hán Tư nhìn lại. Chỉ nhìn thấy bộ dáng của Vân Dật vẫn như cũ , như thể sự việc xảy ra không liên quan đến mình, vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng tiếp tục gấp nhỏ ngọn cỏ trong tay , bộ dáng vẫn giống nguyên như lúc đầu mới nhìn thấy, ánh mắt của Hán Tư không khỏi lóe lên một chút , theo biểu tình lạnh lùng của Vân Dật,người đã từng gặp qua rất nhiều người, đã va chạm với đủ loại người như Hán Tư, tự nhiên hiểu được rằng. Người này, tất nhiên không dễ chọc vào.
Nhưng thành viên dong binh đoàn của mình bbị đánh, hắn làm đội trưởng , ít nhất cũng phải thể hiện ra một cái gì đó. Nếu không, dong binh đoàn này, còn có ai hiểu ý cam tình nguyện đi theo hắn đây ?
Vì thế, hắn đi tới bên người của Vân Dật , ngữ khí cũng không phải là nặng nề, nói:“Các hạ, người của ta như thế nào lại chọc tới ngươi ? Nhưng làm sao các hạ lại ra tay nặng như vậy ?”.
Vân Dật nghe hắn nói cũng không ngẩng đầu, mà là nói một cách thản nhiên :“Cụ thể là chuyện gì,ngươi hãy hỏi thủ hạ của ngươi đi.” Vừa nói, tay vẫn tiếp tục nhỏ cỏ rồi gấp lại...
Hán Tư nghe vậy, nhất thời hiểu được chắc là người của chính mình gây chuyện trước . Lập tức, quay đầu hướng gã dong binh to béo, mập mạp nhíu mày nói:“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?”.
Sắc mặt gã dong binh mập mạp này vẫn đang ửng hồng như cũ. Tuy rằng đã có thể hô hấp bình thường, nhưng cái loại đau đớn như đông cứng cả bụng này vẫn như cũ làm cho hắn rất khó chịu. Nghe thấy câu hỏi của đội trưởng , hắn nhất thời nói to :“Hắn khi dễ Lâm Na! Chúng ta đến tìm hắn để lý luận, hắn tự ý ra tay đả thương người!” Nói xong mấy câu này, hắn đã đem tất cả trách nhiệm cơ hồ đều đổ lên đầu Vân Dật.
Hán Tư nghe vậy, nhất thời nhíu mày hướng Vân Dật nói:“Các hạ, lời hắn nói có thật không ?” Ngữ khí lúc này, đã mang theo vẻ tức giận nhè nhẹ .
Mà Vân Dật - vốn ít ai biết đến nghe vậy nhíu mày. Đại khái gã đội trưởng này vẫn còn không có biết rõ ràng câu chuyện. Ngữ điệu của câu hỏi này cơ hồ giống như kiểu thủ trưởng nói chuyện với cấp dưới . Tựa hồ đây là thói quen của gã đội trưởng này, hắn quen phương thức nói chuyện kiểu này. Thậm chí, đã không phân biệt rõ rang chuyện ai đúng ai sai.
Nhưng Vân Dật chỉ là nhíu nhíu mày, lập tức áp chế sự không vui trong lòng, quyết định không cùng hắn nhiều lời.
Nhưng mà sắc mặt của Hán Tư lại sa sầm xuống.Biểu hiện của Vân Dật , đã làm cho hắn sinh ra nỗi phẫn nộ khi bị người khác khinh thị . Trầm giọng nói:“Tuy rằng Hải Ưng dong binh đoàn của ta đích xác không phải là một cái dong binh đoàn to lớn. Nhưng cũng không phải là cái dong binh đoàn ai muốn khi dễ thì khi dễ . Nếu như hôm nay các hạ không để cho ta một câu trả lời thuyết phục vừa lòng , Hải Ưng dong binh đoàn ta tuyệt không bỏ qua!” Lần này nói chuyện , đã biểu lộ mình cùng Vân Dật đứng ở vị trí đối lập. Mà mặt khác, các thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn vẫn đang đứng ở bên cạnh xem màn kịch hay này , tất cả đều lập tức đứng lên, rất có thể nếu một lời không hợp liền dẫn đến động thủ.
Vân Dật nghe vậy ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái, sau đó nói:“Ta là không phải có thể hiểu lời của ngươi muốn nói là ...... Không chết không thôi?”.
Hán Tư bỗng cảm giác tim mình như đập mạnh lên. Một cảm giác không thể nói rõ tới hiện lên ở trong đầu của hắn. Nhưng tình huống lúc này, đã không cho phép hắn rút lại những lời hắn vừa nói...
Bên Hải Ưng dong binh đoàn, bao gồm cả hắn, tổng cộng có 3 kiếm sư, mà đối phương chỉ có một người mà thôi. Mặc dù là nhìn rất lợi hại...... Nhìn với niên kỷ của hắn , phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ đạt tới thực lực sơ cấp đại kiếm sư mà thôi. Tuy rằng có lẽ phải cố hết sức. Nhưng nếu muốn thắng lợi mà nói, chỉ sợ cũng không phải là cái việc gì khó.
Trong lòng hơi so sánh một lát,lúc sau, hắn không khỏi an lòng một ít. Nghĩ đến cũng là, một gã thiếu niên có bề ngoài không vượt quá 20 tuổi,cho dù có mạnh mạnh mẽ đến đâu. Cũng là có mức độ mà thôi…
“Nếu các hạ không để cho ta một câu trả lời thuyết phục . Ta chỉ có thể nói một cách tiếc nuối, sự thật đúng là như vậy.”.
Cảm thấy mình cũng có đủ khả năng để nói cứng, Hán Tư cũng không nói nhiều nữa. Thanh âm trầm thấp vừa ra khỏi miệng. Tạch, tạch, thanh âm đao được rút ra khỏi vỏ nhất thời vang lên. Binh khí của tất cả thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn đều rút binh khí ra khỏi vỏ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Vân Dật.
Không khí, chợt trở nên hết sức căng thẳng......\
Vân Dật ngước mắt lên, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong mắt toát ra thần sắc hờ hững. Cây cỏ mãnh ở giờ khắc này đã hoàn thành, tùy tay hướng bên cạnh buông xuống,sau đó đứng lên.
Động tác của hắn nhất thời làm cho đám thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn đang đứng vây xung quanh một trận khẩn trương. Vân Dật ra tay lúc trước, bọn họ thậm chí đều không nhìn thấy rõ ràng. Tự nhiên đối với Vân Dật nảy sinh sợ hãi. Bọn họ cảm giác dường như mình vẫn hít thở một cách khó khăn như lúc trước.
Chứng kiến thần sắc bối rối của bọn chúng. Vân Dật cũng vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, liếc mắt nhìn một cái,thậm chí cũng không có biểu hiện ra vẻ khinh thường, cũng không có biểu hiện ra những thứ cảm xúc khác. Sau đó, đem ánh mắt chuyển hướng về phía Hán Tư.
“Ta đã bảo không muốn đả thương các ngươi, là các ngươi lại bức ta. Một khi đã như vậy. Liền cũng không trách được ta.” Ánh mắt của Vân Dật bỗng thay đổi! ánh mắt lạnh lùng giống như một lưỡi đao, làm cho Hán Tư không khỏi sinh ra cảm giác kinh hãi , khiếp đảm ...
“Ngươi......”.
Hán Tư đang định nói vài câu để thăm dò. Nhưng mà, một thanh âm đã cắt ngang lời hắn.
“Thúc thúc! Các ngươi đang làm gì đó?!”.
Mọi người đều nghe thấy thanh âm vang lên, tất cả đều hướng về phía trong rừng, nơi vọng ra thanh âm nhìn lại.
Đã thấy, đúng là cô gái lúc trước được các dong binh gọi là Lâm Na xuất hiện. Lúc này con mắt của cô gái có chút ửng đỏ, thần sắc có chút khẩn trương đang chạy tới. Ở phía sau cô gái, lại là một gac dong binh còn rất trẻ. Phỏng chừng là bởi vì chứng kiến trường hợp này có cái gì đó không đúng, người thiếu niên dong binh này, khả năng nhiều nhất là cũng chưa vượt qua cái tuổi 16 liền chạy vào bên trong khu rừng, gọi Lâm Na quay lại đây ?
“Na na, có đúng là hắn khi dễ ngươi??”.
Hán tư vừa thấy con mắt Lâm Na đỏ bừng, nhất thời một cỗ tức giận xông lên đỉnh đầu. Ánh mắt nhìn về phía Vân Dật, đã mang theo một tia sát khí! vô luận lúc trước có chút nào cố kỵ đối với Vân Dật. Nhưng khi chứng kiến nhi nữ duy nhất của huynh trưởng đã quá cố của mình , bị uỷ khuất, sự cố kỵ lúc đầu vốn không mãnh liệt lắm đã bị cơn tức giận bùng lên lúc này che khuất.
Lâm Na bước nhanh chạy vị trí ở giữa Hán Tư và Vân Dật, cao giọng nói “Các người muốn làm cái gì đây ? Ai nói là Vân Dật khi dễ ta ?!”.
Hành động của Lâm Na đã làm cho Hán Tư sửng sốt, nhưng sau đó hắn tức giận đến tái mặt ,nói:“Ngươi tránh ra. Hắn khi dễ ngươi, là tất cả thành viên đều nhìn thấy . Chẳng lẽ còn có giả sao ? Hơn nữa...... Dong binh đoàn của ta mặc dù không được gọi là một dong binh đoàn lớn, nhưng cũng không phải là để cho bất kỳ ai cũng có thể khi dễ ” Nói xong một câu cuối cùng, ngữ khí đã trở nên rất nặng nề.
“Nhưng Vân Dật cũng không có khi dễ ta ..” Lâm Na vẫn kiên quyết nói.
“Na na, ngươi tránh ra.” Hán Tư trầm giọng nói.
“Không cho các ngươi động thủ …” Lâm Na nói.
“Ngươi!......”.
“Không cho..”.
Sự tình tựa hồ có chút biến hoá như một vở hài kịch. Tất cả các dong binh mắt có mặt tại hiện trường mở to đôi mắt , nhìn hai chú cháu giữa sân cãi nhau giống như hai tiểu hài tử, nhất thời im lặng...
Quyển 5 : Di tộc
Chương 04 : Hắc ưng dong binh đoàn (2)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
“Ồn ào như vậy đã đủ chưa ?”.
Thanh âm thản nhiên của Vân Dật vang lên. Mà Hán Tư cùng Lâm Na đang phùn mồm trợn má to tiếng với nhau ,nhất thời nghe thấy mà hoàn toàn chấm dứt cuộc tranh cãi.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Vân Dật vốn không nói gì nhìn lại.
Lâm Na nhất thời xoay người, còn nói lớn :“Vân Dật, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ thương tổn đến ngươi......”.
Vân Dật lạnh lùng nhìn nàng một cái, làm cho câu nói của nàng nhất thời không thể nói tiếp….
Ngẩng đầu, hờ hững nhìn Hán Tư. Thanh âm thản nhiên một lần nữa lại vang lên:“Nếu như đã trêu đùa nhau đủ rồi.Có phải hay không cũng nên động thủ đi thôi ….”.
Lâm Na nghe vậy nhất thời vội la lên:“Vân Dật! Không nên......”.
Vân Dật lại một lần nhìn nàng bằng cặp mắt hờ hững.nói “Ngươi, câm miệng lại.”.
Lâm Na nghe vậy, nhất thời cả người chấn động, nét mặt đỏ bừng bỗng nhất thời biến mất, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch , nhưng không biết nên phản ứng như thế nào nữa......
Vân Dật tự nhiên đi vòng qua nàng, hướng về phía Hán Tư từng bước đi đến.
Một cỗ khí thế lạnh như băng, phô thiên cái địa hướng Hán Tư và các thành viên Hải Ưng dong binh đoàn đang đứng phía sau hắn đánh tới. Ánh mắt Vân Dật lạnh lùng. Giống như nhìn bọn họ như đang nhìn những người chết vậy...
Mỗi bước của Vân Dật cũng không lớn, tốc độ cũng không nhanh. Nhưng mỗi một bước, lại đều mang theo khí thê lanh như băng phô thiên cái địa. Làm cho các thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn bắt đầu không tự chủ được, thối lui ra đằng sau...... Bao gồm cả Hán Tư , trong mắt đều mang theo một chút bối rối......
Từ mấy ngày trước cho tới giờ,Vân Dật vốn mang tâm lý là hết sức che dấu thực lực. Đám người Tạp Tây Đức thực lực rất cường đại. Làm cho hắn không thể không tạm thời trốn tránh. Nhưng có ai khi chạy trốn lại có cảm giác rất vui vẻ đây ? Đặc biệt là đối với một cường giả mà nói. Chạy trốn, hiển nhiên là không nên khoe ra vật này vật nọ. Tuy rằng hắn đã nhìn thấu bản chất sinh mệnh, hắn cũng không cho rằng mang thực lực này ra dọa người, nhưng ẩn dấu chưa chắc đã phải là chuyện tốt ? Thêm vào đó, lúc hắn quay lại, lại biết tin Quân Linh Nhi đột nhiên về nhà. Tất cả đều làm cho tâm tình của hắn hết sức căng thẳng.
Vốn là chuyện phiền toái này, kỳ thật hắn cũng không muốn làm cho to chuyện. Cho nên đối với Hán Tư và các thành viên của Hải Ưng donh binh đoàn đều là hết sức nhường nhịn. Không nghĩ tới. Hiện giờ lại là bọn họ còn không buông tha... Vân Dật mặc dù không muốn nhiều chuyện, nhưng hắn cũng tuyệt đối không sợ xảy ra chuyện. Hiện giờ, đã không phải là chuyện đám người Hán Tư có nguyện ý hay không buông tha hắn . Mà chính là hắn có chịu hay không chịu buông tha đám người Hán Tư …
“Ta lúc trước đã nói rồi. Ta cũng không muốn nhiều chuyện. Nhưng các ngươi lại cứ gây sự. Chẳng lẽ là xem ta dễ bắt nạt chăng ?” Vân Dật vừa đi vừa dùng một loại ngữ điệu lạnh như băng nói. Tất cả đám dong binh cũng không cấm có chút bối rối, hướng phía sau liên tiếp thối lui , dưới áp lực lạnh giá từ trên người Vân Dật toát ra, cư nhiên không người nào dám nói tiếp.
“Ngươi lúc trước đã nói, không chết không ngừng. Như vậy, ta liền khiến cho các ngươi ngừng lại thôi….” tiếng nói của Vân Dật vừa dứt, thân hình nhất thời hóa thành một đạo hư ảnh. Thời điểm tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của hắn, đã nắm chặt vào cổ của Hán Tư. Thân thể Hán Tư nhất thời bị hắn nhấc bổng lên. Một cỗ đau đớn theo vị trí cổ truyền đến. Hô hấp nhất thời trở nên khó khăn. Sắc mặt Hán Tư trở nên ửng hồng, không ai hoài nghi một chút nào, chỉ cần tay của Vân Dật hơi mạnh lên một chút nữa, đảm bảo hồn của Hán Tư sẽ bay thẳng lên trên trời. Càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, một người, có thực lực Kiếm Sư. Sau khi bị người ta nắm lấy yết hầu,kiểu gì cũng sinh ra một phản ứng nào đó giống như phản xạ.. Chẳng hạn là né tránh, hoặc là vung tay, vung chân...... Nhưng mà sự thật lại là…. Hán Tư cứ như vậy bị Vân Dật bóp lấy yết hầu. Thanh kiếm ở trong tay của hắn, ngay cả một chút dấu hiệu giơ lên cũng không nhìn thấy...... Đám dong binh hoảng sợ, không một người nào dám can đảm tiến lên......
“ Chẳng lẽ tự mình đi tìm chết sao ?.”.
Con mắt của Vân Dật không có một chút nào tình cảm. Hắn nhìn Hán Tứ như nhìn một người đã chết rồi, liếc mắt nhìn Hán Tư đang sợ hãi….. Sau đó, tay phải khẽ tăng lực...
“Không nên làm như thế …”.
Lâm Na hoảng sợ kêu to , làm cho Vân Dật hơi hơi dừng lại một chút. Bộ dáng hắn có vẻ dừng lại, nhưng thực ra hắn đang suy nghĩ nên dừng lại hay tiếp tục giết chết Hán Tư …. Tay phải hơi hơi dùng sức, thân thể Hán Tư nhất thời bắt đầu co quắp, con mắt cũng bắt đầu trợn lên......
“Vân Dật, van ngươi, không nên giết......”.
Lâm Na bỗng vọt lại, một tay giữ lấy tay Vân Dật, vừa khóc vừa nói. Nước mắt rơi như mưa, cầu xin hắn.. .
“Tránh ra….”.
Vân Dật lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó thản nhiên nói. Lực lượng trong tay lại càng lúc càng lớn, mà Hán Tư càng co quắp nhiều hơn, trong miệng của hắn đã có chút không thể khống chế, bọt mép bắt đầu tràn ra. Đồng tử kịch liệt mở rộng, sau đó thu nhỏ lại, màu trắng đã sắp chiếm cứ hết hai phần ba con mắt của hắn. Đây là biểu hiện của dưỡng khí bắt đầu không đủ ….
“Van ngươi ,ta van ngươi !...... Không nên, không nên giết......”.
Lâm Na đột nhiên lập tức quỳ xuống trước chân của Vân Dật, lắc đầu, lớn tiếng khóc cầu xin......
Vân Dật nhìn nàng, lắc đầu tỏ ý không được. Thần sắc của nàng lúc này có chút thê lương làm cho người ta thương tiếc. Nàng không ngừng hô không nên, không nên......, dần dần,hô hấp của cúng như thể không thông , tiếng khóc cứ ngẹn lại, thanh âm của nàng đều không phát ra được.
Vân Dật trầm mặc đã lâu. Một khắc trước khi trái tim của Hán Tư ngừng đập, Vân Dật đã nới lỏng tay ra. Thân thể Hán Tư vốn sắp duỗi thẳng... trong phổi vốn không còn một tý không khí nào, dường như sắp nổ ra, đột nhiên lại có thể hô hấp, không khí mãnh liệt tràn vào trong phổi làm cho hắn có chút không chịu được phải ho lên vài tiếng. Mà Lâm Na tại lúc Vân Dật buông tay ra, trong mắt nhất thời lộ ra thần sắc mừng rỡ, vừa khóc vừa nói:“Cám ơn, cám ơn ngươi......” Sau đó, nhất thời nhào tới bên người Hán Tư , vừa khóc vừa hô:“Thúc thúc, thúc thúc......”.
“Không nên chọc đến ta...”.
Vân Dật cúi đầu nhìn thoáng qua Hán Tư, sau đó lại nhìn thoáng qua vẻ mặt sợ hãi, thậm chí đã quên cả phải hành động như thế nào của các dong binh, lạnh lùng lưu lại những lời này, sau đó xoay người bước về tang cây phía trước......
Tất cả đám dong binh giống như nhìn thấy ác ma, ánh mắt sợ hãi nhìn Vân Dật, thật lâu sau mới nhớ tới đội trưởng đã bị thương, lúc này mới chạy đến bên người Hán Tư , vội vàng nâng hắn lên...... Hiện tại, mặc dù chỉ là Vân Dật tiến lên một chút, ,nhưng cũng có thể làm cho tóc gáy bọn họ dựng thẳng lên ......
Lâm Na quay đầu lại, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Vân Dật, sau đó nghiêng đầu có chút ảm đạm ......
Quyển 5 : Di tộc
Chương 05 : Kinh biến trong nhà (1+2)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
Lộ trình sau đó, không khí của toàn bộ đội ngũ tựa hồ cũng có chút trầm lặng . Lúc trước, các thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn còn có nói nói, cười cười, nhưng bây giở đã biến thành trầm mặc. Mà các dong binh độc lập, vốn đang đi theo phía sau thương đội, bây giờ cũng đã tạo thành một khoảng cách nhất định đối với Vân Dật.. Chuyện xảy ra ban trưa chính mắt bọn họ đã nhìn thấy. Một người có thực lực Kiếm Sư, mà ở trên tay hắn, ngay cả một cử chỉ tránh né hoặc một cơ hội phản kháng đều không có...... Đối với đám dong binh này mà nói, không ai nguyện ý trêu chọc đến cái tên biến thái này...
Trải qua thời gian ngắn nghỉ ngơi. Hán Tư lúc này đã cơ bản khôi phục lại. Chỉ là phía sau trong đôi mắt của hắn ,vẫn như cũ lưu lại một tia kinh hãi, nói lên tâm tình của hắn...... Chưa bao giờ tử thần lại tiếp cận hắn gần đến mức như thế , thật sự là rất sợ hãi......
Mà cô gái Lâm Na, ngồi trên lưng ngựa cúi đầu trầm mặc suốt cả chặng đường, thỉnh thoảng quay đầu lại hướng về phía đội ngũ phía sau nhìn vài lần, sau đó lại ảm đạm quay đầu lại...... Tiếp tục cúi đầu im lặng.
Bầu không khí nặn nề này vẫn tiếp tục diễn ra suốt thời gian cả một tuần sau đó. Mà thương đội, cũng đã từ Duy Nạp hoàng thành , đã chạy tới địa điểm Võ Môn Quan của Hạ Hoa đế quốc
“Phi thường cảm tạ các vị, bởi vì có sự quan tâm của các vị, mới khiến cho thương đội lên đường bình an chạy tới Hạ Hoa đế quốc. Dựa theo ước định, các ngươi sẽ được nhận thù lao của mình...”.
Sau khi vào đến bên trong Võ Môn Quan , người dẫn đầu thương đội, chính là lão nhân ngồi ở xe ngựa thứ nhất, rất vui vẻ hướng về phía các dong binh cười nói.Sau đó ánh mắt hướng sang bên cạnh , nhất thời vài tên phục vụ trong thương đội đi ra, lấy ra vài cái túi tiền , sau đó đưa cho đám dong binh.
Sau khi tất cả đám dong binh đã nhận được tiền thù lao, lão giả lại cười cười nói :“Như thế,nhiệm vụ của các vị cũng đã hoàn thành . Thật cao hứng có thể cùng với chư vị hợp tác. Hy vọng ngày sau còn có cơ hội hợp tác.” Nói xong, hướng mọi người chắp tay chào.
Đám dong binh tự nhiên hiểu được nhiệm vụ của mình đã hoàn thành . Có ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì nữa . Vì thế, đều hướng về phía thương đội, khẽ cúi chào, sau đó liền tản ra .
Vân Dật xoay người, hướng về phía sâu bên trong Võ Môn Quan bước vào.
“Vân Dật!......”.
Lâm Na sau khi tìm kiếm rất lâu, lúc phát hiện ra thân ảnh của Vân Dật thì hắn đã đi cách xa mình rất nhiều, vì vậy , không khỏi có chút nóng vội, không kịp suy nghĩ gì, lớn tiếng gọi to.
Vân Dật nghe thấy tiếng kêu, liền dừng cước bộ. Quay đầu nhìn về phía Lâm Na . Đôi lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ như muốn hỏi , đến tột cùng cô gái kia gọi hắn là có chuyện gì ?
Lâm Na hướng về phía hắn chạy nhanh tới. Thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn đang đứng phía sau Lâm Na, nhìn thấy biểu hiện của nàng như vậy, cư nhiên lại hướng về phía cái tên kia chạy tới, nhất thời vội kêu : “Lâm Na! Ngươi!......” Nhưng Lâm Na tựa hồ cũng không có nghe thấy. Sợ hãi uy lực của Vân Dật, các thành viên của Hải Ưng dong binh đoàn không dám tiếp tục kêu nữa, chỉ có thể lo lắng nhìn theo Lâm Na ngày càng đến gần Vân Dật ….
“Có việc gì vậy ?”.
Vân Dật nhíu mày, thản nhiên nói.
Lâm Na đứng ở phía trước người Vân Dật, hơi thở có chút hỗn loạn. Bởi vì nàng hô hấp rất mạnh, cho nên Vân Dật nhất thời cảm giác được một cỗ mùi thơm rất tự nhiên từ trên người Lâm Na truyền đến. Hắn không khỏi phải nhắm mắt lại….
Nghe được câu hỏi của Vân Dật, Lâm Na cũng không khỏi có chút có chút không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào, trên thực tế chính cô ta cũng không biết mình gọi Vân Dật để làm gì. Chỉ biết là khi thấy Vân Dật sắp rời khỏi tầm mắt của mình. Trong lòng nhất thời có chút lo lắng, do đó mới gọi tên hắn. Nhưng khi Vân Dật hỏi lại, nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào . Mặt của nàng nhất thời đỏ lên, lại không biết nên nói cái gì. Cứ cúi đầu nhìn xuống mặt đường...
Vân Dật nhìn nàng một lúc lâu. Phát hiện ra nàng vẫn cúi đầu, đỏ mặt. Tựa hồ bộ dáng cũng không có muốn nói chuyện gì. Vì thế liền xoay người. Chậm rãi rời đi.
“Vân Dật!”.
Đang cúi đầu, Lâm Na đột nhiên phát hiện Vân Dật đang xoay người rời đi, nhất thời lại bật lên tiếng...
Vân Dật dừng lại, nghiêng đầu nói:“Có việc gì thì nói đi….”.
Mặt Lâm Na lập tức lại đỏ bừng, lại không biết nên nói như thế nà... Do dự một lúc lâu, lại vẫn không có nói chuyện...
Tính nhẫn nại của Vân Dật nhất thời biến mất. Liền quay đầu bước đi.
“Vân Dật!...... Ngươi muốn đi đến nơi nào ?”.
Thấy Vân Dật bước đi. Lâm Na không khỏi quýnh lên, nhất thời hỏi.
Vân Dật nghe thấy nàng nói như vậy, nhíu mày, sau đó nói : “Về nhà.” Nói xong. lại tiếp tục bước đi.
Không nghĩ tới mình hỏi như vậy mà Vân Dật cũng trả lời, Lâm Na trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc. Nhưng khi thấy thân ảnh của Vân Dật đã đi được mấy chục thước , nàng lại vội vàng hô lớn :“Vân Dật!”.
Nhưng lần này Vân Dật không có quay đầu lại, cũng không có dừng chân. Hắn phát hiện nếu tiếp tục cùng nữ nhân nói chuyện. Phỏng chừng là hắn sẽ không có cách nào để rời đi nơi này .
“Ta...... Ta...... Ta thích ngươi!”.
Thấy Vân Dật không thèm quan tâm đến mình, mặt của Lâm Na lại nhất thời đỏ lên. Mắt thấy Dân Dật muốn tiếp tục đi, câu nói vốn được giữ kín trong tiềm thức, không kịp suy nghĩ , liền bật thốt ra...
Các dong binh đang ở gần hoặc rời đi chưa xa, nghe thấy Lâm Na hô to như vậy, liền nhất thời dừng chân. Kinh ngạc hướng về phía Lâm Na nhìn lại...... Tuy rằng phong tục trên đại lục tương đối cởi mở , không hề nghiêm khắc. Nhưng ở sự việc như thế này xảy ra cũng chưa từng phát sinh,..... Hơn nữa,lại là một cô gái tuyệt mỹ bày tỏ tình cảm đối với một người nam nhân .....
Cảm nhận được ánh mắt của đám dong binh. Lâm Na nhất thời bối rối cúi thấp đầu xuống. Nhưng lập tức, rồi lại tựa hồ như đã nghĩ thông suốt cái gì, cố gắng lấy hết dũng khí. Ngẩng đầu nhìn Vân Dật, chờ mong câu trả lời của hắn.
Vân Dật dừng chân. Đưa lưng về phía Lâm Na. Thật lâu sau. Mới chậm rãi nói:“Đối với ngươi … Ta không thích ngươi.” Nói xong, cất bước tiếp tục bước đi......
Thân thể Lâm Na nhất thời chấn động! Vẻ mặt đỏ bừng đã lập tức biến mất, trên mặt thể hiện dáng vẻ không thể tin được nhìn theo bong dáng của Vân Dật rời đi. Nàng giống như bị đả kích một cách mãnh liệt, lảo đảo lui về phía sau hai bước. Thân thể lay động, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống......
Cánh tay của Hán Tư , đúng lúc đó đã đỡ lấy nàng..
Trong mắt của Lâm Na đã tràn đầy nước mắt , lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt buồn bã, miệng nỉ non :“Tại sao...... Tại sao......”.
Hán Tư đau lòng nhìn Lâm Na, rồi lại ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Vân Dật đang rời đi. Trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp , lập tức thở dài, thấp giọng nói:“Hắn, không phải là người tồn tại cùng đẳng cấp với chúng ta tại cái thế giới này...... Cháu nên quên chuyện này đi......”.
Lâm Na cả người lại chấn động, sau đó nước mắt tuôn ra như mưa. Nhìn về phía Hán Tư nói nức nở :“Thúc thúc...... Tại sao......”.
Hán Tư không nói gì, thấp giọng thở dài ,sau đó đem Lâm Na ôm vào trong lòng .“Đứa nhỏ, hãy cố gắng quên hắn đi.....”.
Lâm Na vùi đầu vào trong lòng của Hán Tư , hai vai run rẩy, vẫn không thể kiềm chế được
Hán Tư nhìn theo phương hướng mà Vân Dật đã rời đi , sâu kín thở dài nói ......“Đúng vậy, nên quên hắn đi thôi...... Hắn cùng với chúng ta, không phải cùng một đẳng cấp thế giới ......”
Là thành thị thứ nhất – cũng là trạm kiểm soát thứ nhất của biên cảnh. Với tường thành cao tới hơn hai mươi trượng, làm cho người ta có một cảm giác trang nghiêm, ổn trọng và chắc chắn. Mà đây cũng là thành thị đầu tiên khi tiến vào Hạ Hoa đê quốc. Võ Môn Quan, chính là một trong những thành thị tương đối phồn hoa của đại lục......
Trên đường cái, người đến người đi, ngựa xe như nước, tất cả đều tạo nên một cảnh tượng nhiệt náo. Mặc dù nếu so sánh với Hạ Hoa hoàng thành cùng với Duy Nạp thành , mức độ phồn hoa, cũng là kém không nhiều...
Nơi này là thành thị thứ nhất của Hạ Hoa đế quốc, do vậy các tiểu thương đến từ các quốc gia khác tự nhiên cũng không ít. Vô luận là những tiểu thương nhỏ bán lẻ hàng hoá đặt bên rìa đường, hay là những tiểu thương lớn đã có được những địa điểm chuyên môn tiêu thụ,bon họ đều có nhân khí cực cao. Bình thường dân chúng tự nhiên tương đối thích đi đến nơi những tiểu thương nhỏ buôn bán , bởi vì chỗ này giá cả tương đối hợp lý, mà những người hơi có chút của cải ,thì lại thích đi đến những cửa hàng chuyên môn tiêu thụ những mặt hàng độc đáo và có giá trị...... Nhưng cho dù có nói như thế nào . Việc buôn bán ở nơi này là phi thường phát đạt .
Nhưng Vân Dật lúc này cũng không có một chút tâm tư nào để đi chú ý mấy thứ này. Thân thể hắn giống như một con cá nhỏ luồn lách trong đám người đang chậm rãi di chuyển, tất cả những người khác khi đến gần hắn. Đều bị một cỗ kình khí nhu hòa đẩy ra, nhưng không có làm cho người ta phát hiện ra. Tùy ý tìm đến một toà tiểu tửu lâu, hắn tùy ý kêu đại một số đồ ăn, lúc này Vân Dật bắt đầu suy tư về hành động tiếp theo của mình.
Ý tưởng lúc đầu của Quân Vũ Hiên ,chính là đã trải qua thời gian ba tháng. Nếu là đám người Tạp Tây Đức thật sự giận cá chém thớt. Lúc này có đuổi theo cũng là đã chậm. Cho nên hắn mới không có vội vàng chạy đi, mà là lấy thân phận của Vân Dật xen lẫn trong đám dong binh mà đi đến.
Nhưng trải qua vài ngày rong ruổi trên đường, cảm giác lo lắng trong lòng ngày càng phát ra mãnh liệt. Vô luận có hay không gặp chuyện không may, Quân Vũ Hiên đều hy vọng nhanh chóng đi đến được Hoàng thành,vô luận như thế nào. Hắn cũng muốn có một tin tức xác thực.
Nghĩ đến đây, Vân Dật quyết định, đầu tiên là phải đi Hoàng thành!
Ăn cơm xong, thanh toán tiền, Quân Vũ Hiên liền rời khỏi Võ Môn quan.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Dưới tốc độ toàn lực của Vân Dật, chỉ hai ngày sau, cổng lớn của Hoàng thành đã nhìn thấy phía xa xa ......
Sửa sang lại tâm tình có chút hỗn loạn, Vân Dật liền đi vào.( để cho tiện theo dõi, từ nay về sau, danh tự của Quân Vũ Hiên sẽ được tạm thời thay thế bằng Vân Dật )
Cửa thành cao lớn vẫn không có...chút nào đích thay đổi, vẫn như cũ tản ra một cỗ hơi thở trang nghiêm . Thủ vệ quân của Hoàng thành cũng không phải là chiến sĩ bình thường có thể so sánh , khí thế khi đứng gác toát ra, thoạt nhìn so với các chiến sĩ của các địa phương khác uy nghiêm hơn rất nhiều.
Hít sâu một hơi, Vân Dật hướng về phía cửa thành bước vào......
“Nghe nói sao? Vương gia phủ bị người đốt cháy…”.
Mới vừa gia nhập cửa thành. Vân Dật chợt nghe thấy những lời này, nhất thời bị chấn động. Theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy là một trong hai gã đang từ ngoài thành đi vào, vừa đi vừa nói .
“Ta đã sớm nghe nói về chuyện này rồi ” Người kia đi gần đó bĩu môi nói.
“Ngươi không phải hôm nay mới đến sao? Làm sao ngươi biết ?” Người đầu tiên nghi hoặc hỏi.
“Hắc, tin tức sớm đã được truyền đến chỗ chúng ta rồi. Dù sao đây chính là phủ đệ của Tiêu Dao Vương. Cư nhiên bị đốt như thế ...... Chậc chậc, thật không biết là ai có lá gan lớn như vậy.” Người kia nói tiếp.
“Đúng vậy!!” Người thứ nhất liền nói.
“Nga, đúng rồi. Nghe nói, ngay cả Tiêu Dao Vương gia cũng đều mất tích ? Có chuyện này sao??” Người kia lắc lắc đầu tỏ vẻ không thể tin nổi, bỗng hỏi.
“Trên thực tế, tất cả thành viên cao cấp của Quân gia đều không biết tung tích . Nghe nói, Vương phi của Khải Tát đế quốc ở phương Bắc xa xôi cũng đã trở lại, hiện tại đang ở trong hoàng cung. Tựa hồ đúng là vì chuyện này mà đến ….”.
“Vương phi của Khải Tát đế quốc ? ”.
“Đúng vậy......”.
“Chậc chậc, rốt cuộc là ai đã làm ......? ”.
“...... Hắc hắc, không quản hắn là ai ... Dù sao với chúng ta cũng không có quan hệ nhiều lắm...... Đi thôi, hôm nay chị dâu ngươi đã chuẩn bị đồ ăn rất ngon. Tiểu tử ngươi khó có thể có cơ hội này , hôm nay cũng không thể không uống say !” Người nói đầu tiên sau một lúc lắc đầu, bỗng nói.
Người kia cười nói:“Nói như vậy cũng đúng, dân đen thấp cổ bé họng như chúng ta sẽ không cần thiết phải luận bàn mấy thứ này. Đi thôi, tay nghề của chị dâu , ta nghĩ đến là đã thèm rỏ rãi đây rồi ”
“Ha hả......”.
Cho đến lúc thân ảnh của hai người càng lúc càng xa, Vân Dật mới bừng tỉnh lại......
Vương phủ bị đốt...... Người nhà mất tích ......ngay cả đại tỷ cũng đã trở về gấp gáp!
Trong mắt hiện lên một chút sát ý dày đặc, một lúc sau,thân thể của Vân Dật , cứ như vậy hư không tiêu thất ở trong không khí......
Ngôi nhà có kiến trúc cao lớn đã biến mất. Khu vực nơi nguyên bản là rừng trúc xanh um tươi tốt đã biến mất không thấy...... Mặt đất là một màu cháy đen , cho đến bây giờ , người ta vẫn có thể ngửi được mùi cháy khét lẹt bốc lên...... Tưởng tượng ra, trong cơn hoả hoạn này, có thể nói ngọn lửa mạnh như thế nào ......
Xem ra, nơi này đã được người ta dọn dẹp qua một lần . Nếu không, trên mặt đất hẳn là còn phaỉ có những tàn tích của vụ cháy lưu lại. Nhưng lúc này hiển nhiên lại không có gì cả….
Vân Dật nhìn phế tích trước mắt , bất tri bất giác, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn biến thành một loại màu đỏ......
“Ai, đi ra chỗ khác, đi ra chỗ khác ngay… nơi này người lạ không được tùy tiện đến!”.
Bộ dáng đang đứng ngây dại của Vân Dật bên trong khu phế tích , vừa vặn bị đám lính gác thay ca nhìn thấy. Người phụ trách của bọn họ, nhất thời hướng Vân Dật hô lớn.
Nhưng Vân Dật ngay cả ý tưởng quay đầu lại cũng không có,hắn vẫn như cũ đứng yên không nhúc nhích.
Tên lính gác kia có chút tức giận, bực tức đi tới bên người Vân Dật, lấy tay đẩy hắn đi, quát:“Nếu ngươi không đi,ta sẽ đem bắt ngươi lại......” Nhưng hắn chưa nói dứt câu,con mắt đỏ như máu của Quân Vũ Hiên không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh lùng nhìn vào hắn, thời khắc đó, một cỗ cảm giác sợ hãi làm cho toàn thân hắn lạnh như băng, nhất thời đem lời nói vừa ra đến cổ họng nghẹn lại….
Sau khi nhìn lại khu phế tích một lần nữa,lát sau, Vân Dật mới chậm rãi xoay người, rời khỏi chỗ này. Mà tên lính gác kia , một lúc lâu sau khi thân ảnh của Vân Dật biến mất, mới đặt mông ngã ngồi trên mặt đất. Trái tim nhảy lên dữ dội...... nỗi sợ hãi kia, đã chui vào trong đầu hắn thật sâu ......
Một đường trầm mặc, Vân Dật,nhằm thẳng hướng về nơi có kiến trúc lớn nhất bên trong hoàng thành –Chính là Hoàng Cung mà đi đến.
Last edited by DoctorCrazy; 04-01-2010 at 12:59 PM.
Quyển 5 : Di tộc
Chương 06 : Những bức phù điêu trong mật thất (1)
Dịch: atvgp
Biên tập: atvgp
Nguồn: 2T
Hạ Hoa hoàng cung, nằm tại vị trí trung tâm của Hạ Hoa hoàng thành. Chủ nhân của nơi này, chính là linh hồn của Hạ Hoa đế quốc.
Lịch sử Hoàng cung có từ bao giờ, đã không thể nào có thể tra ra được nữa. Tựa hồ là đã có từ rất lâu rồi, giống như đã được truyền lại qua các thế hệ từ rất nhiều năm trước kia. Tang thương, ung dung, đẹp đẽ quý giá, thanh lịch...... Trải qua sự sửa chữa của các vương triều, từ nơi này, chúng ta có thể chứng kiến một dòng chảy lịch sử của một quốc gia cổ đại. Trăm ngàn năm truyền lưu lại ,tinh tuý văn hoác của các triều đại, đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trong này.
Bên ngoài của bức tường thành cao lớn, là một con sông đào có bề rộng chừng hơn mười trượng để bảo vệ thành, ngoại trừ làn nước trong suốt vẫn chảy quanh co, trong đó vẫn cất dấu một trong những nguy hiểm trí mạng – cá mỏ nhọn,loại này ở trong nước là bá chủ ở phương diện này. Nếu có người nào muốn vụng trộm lẻn vào bên trong hoàng thành, trừ phi là cao thủ có thực lực từ thánh cấp trở lên – có khả năng bay qua, nếu không, muốn lẻn vào hoàng thành bằng cách bơi qua sông đào bảo vệ thành ,thì kết cục duy nhất của hắn, chính là trở thành món điểm tâm của những con thú có chút tham ăn này.
Ở nơi cửa ra vào của Hoàng cung ,có một cái cầu gỗ cao lớn dài hơn mười trượng , một đầu được gắn với của vào của hoàng cung, còn đầu kia được bắc lên bờ phía ngoài của con sông đào, là một cái cửa rộng chừng hơn mười trượng, một đầu có gắndài chừng hơn mười trượng đích cao lớn cầu gỗ liên tiếp sông đào bảo vệ thành đích hai đầu. Nhưng ở đầu cầu phía bên kia, lại được gắn hai sợi xích bằng thép đặc chế to bằng cổ tay, hai đầu còn lại của xích sắt được nối với hai cái bánh xe rất lớn ở phía trong cổng thành, điều này đảm bảo cho trong trường hợp có xảy ra chuyện gì bất bình thường, người ở phía trong Hoàng cung, tuyệt đối có thể ở trong vòng hơn mười giây, đem cầu gỗ dựng đứng lên, chặt đứt mối liên hệ giữa Hoàng cung và Hoàng thành.
Còn trong trường hợp nếu đã xông được vào bên trong hoàng cung...... Trừ phi ngươi có được thực lực từ thánh cấp trở lên. Nếu không,hậu quả duy nhất khi xông vào đây, chính là tử vong! Đương nhiên, đó cũng không phải nói là bằng vào một cường giả có thực lực thánh cấp là có thể giết chết người cao nhất của đế quốc. Thực lực thánh cấp, chẳng qua là có thể thoải mái tiến vào hoàng cung mà thôi. Ngự lâm quân của Hoàng cung , cũng không phải là những kẻ ngồi không. Tuy rằng bọn họ cũng không có đạt tới thánh cấp thực lực. Nhưng trải qua những đợt huấn luyện đặc biệt của Sát thần Quân Thiên Phách, bọn họ đều tinh tinh thông trận pháp, thủ thuật ám sát cùng với ẩn dấu khí tức. Mặc dù là lấy thực lực của cường giả thánh cấp, muốn đột phá trận pháp của bọn họ cũng tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng.
Trong hoàng cung, tại hậu cung – trong cung Lạc Tân .
Đây là một danh hiệu có được bởi một thiếu phụ có vẻ đẹp bề ngoài tuyệt mỹ. Một mái tóc phiêu dật được gim chặt bơit một cái cành trâm tinh xảo, một vài sợi tóc vẫn còn vương vấn trên trán, hơi hơi che khuất đôi mắt đẹp của nàng. Nàng đang mang trên người một bộ quần áo cung trang rộng thùng thình. Cũng không giống như những người khác, khi mặc lên bộ này sẽ mang lại cho người ta cảm giác buồn cười, ngược lại càng tôn lên thân hình nàng một thân phận cao quý,tô đậm khí chất thanh lịch của nàng một cách vô cùng nhuần nhuyễn, đây chính là điển hình của một mỹ nữ Đông Phương cổ điển.
Đang đứng phía sau mỹ nữ , là một cô gái. Nhìn trang phục bên ngoài của cô gái đang mặc, hẳn là nàng cũng không phải là người của Hạ Hoa đế quốc. Da thịt trắng nõn , cái mũi cao thẳng xinh đẹp, một đôi mắt mầu xanh lam cùng với một mái tóc quăn mầu nâu. Tất cả những dấu hiệu này, đều chứng tỏ rằng , nàng không phải là người của Hạ Hoa đế quốc. Phải là khách nhân đến Khải Tát đế quốc – phía bắc mà đến.
Thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần vận cung phục đang đứng, giữa đôi lông mày nhỏ nhăn lại, chính là Hoa Nhi. Nhưng theo ánh mắt mông lung của nàng , xem ra , có thể thấy được, tinh thần của nàng cũng đang không ở chỗ này.
Nàng chính là hai tháng trước đã nhận được tin tức . Vương phủ bị đốt thành một mảnh phế tích...... Phụ thân, mẫu thân, Nhị muội, Tam muội...... Tất cả mọi người đều không biết tung tích. Người sống cũng không tìm thấy, nhưng mà nếu chết rồi thì phải có thi thể chứ...... Tuy rằng Hoàng đế của Hạ Hoa đế quốc đã dốc hết tất cả lực lượng. Nhưng vẫn không tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ này...... Nàng thật sự rất sợ hãi. Tuy rằng nàng đã chuyển đến ở đế quốc Khải Tát hơn năm, nhưng đây là gia đình của nàng, tất cả đều là người thân của nàng. Điều này làm cho nàng, như thế nào lại có thể không lo lắng đây ? làm sao mà không sợ hãi đây ?
Nàng sâu kín thở dài một hơi, trên khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên một tia cô đơn......
“Đại tiểu thư......”.
Một thanh âm bỗng truyền đến từ bên cạnh. Cung phục thiếu phụ nghe vậy quay đầu. Khi nhìn thấy người đang đến, trong mắt hiện lên một chút tươi cười -- tuy rằng nàng bất quá chỉ là một nha hoàn mà thôi, nhưng nàng đã là người của Vương phủ , có thể nói, nàng cũng coi như là thân nhân của nàng.
“Thúy trúc, lại đây bên này.” Thiếu phụ cười cười, sau đó nói.
Thúy trúc nghe vậy, liền đi tới bên cạnh thiếu phụ .
Thiếu phụ đứng lên. Đột nhiên tay phải nâng lên, đem mảng tóc đang ở hơn nửa khuôn mặt của Thúy Trúc đẩy ra...... Một vết thương trông rất ghê người lộ ra trong không khí. Mặc dù vết thương đã lên da non trở lại, tuy rằng miệng vết thương cũng đã khép lại. Nhưng vết thương lại vẫn tồn tại một cách hiển nhiên...
Thiếu phụ đưa tay ra sờ một cách hết sức cẩn thận, đây là một vết sẹo trơn nhẵn dị thường, đúng là làn da đã từng bị thương,chính là dấu vết của vết thương lưu lại cực kỳ rõ ràng….
Thúy Trúc bị hành động này của thiếu phụ làm cho có chút không biết xoay sở như thế nào, trong mắt hiện lên mấy phần bối rối.
“Có còn đau không?” Thiếu phụ nhìn Thúy Trúc. Trong mắt Thúy Trúc hiện lên một tia ảm đạm. Sau đó lắc lắc đầu,“Cám ơn Đại tiểu thư...... Đã không còn đau rồi ......” Nói xong, cúi thấp đầu xuống. Mái tóc trên trán đã buông xuống, che kín vết sẹo ghê tởm trên mặt, đồng thời, cũng che con mắt dĩ vãng vốn rất ôn nhu của nàng......
Thiếu phụ nhìn Thúy Trúc, sau đó thở dài không nói gì ...... Lần này trong kiếp nạn của Quân gia, chỉ có một số ít nô bộc có thể chạy thoát. Mà Thúy Trúc, chính là một trong những người đó.
“Hy vọng tiểu đệ sẽ không có xảy ra chuyện gì ......” Thiếu phụ ngẩng đầu, bỗng nói. Thân thể Thúy Trúc đột nhiên chấn động, nhưng không có nói tiếp chuyện gì….
Cứ như vậy , cả hai người đứng im lặng một hồi lâu, một lúc lâu sau, thiếu phụ mới nói:“Thôi, đi xuống nghỉ ngơi đi...”.
Thúy Trúc nghe vậy khom người nói:“Vâng ,thưa Đại tiểu thư.” Sau đó, xoay người rời đi.
Thiếu phụ nhìn bong dáng ảm đạm của Thúy Trúc rời đi, không tiếng động khẽ thở dài một hơi. Thích trang điểm xinh đẹp chính là thiên tính của các nữ hài nhi,vết thương trên mặt của Thúy Trúc , không thể nghi ngờ làm cho nàng mang trên lưng một gánh nặng trầm trọng ......
Sau đó xoay người, hướng trong phòng bước vào