13-08-2008, 11:08 PM
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 325
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 46 Posts
Chương 102: Thương Hội Chi Sự
Dịch giả: luutinhtinh
Biên dịch: vietstars
Biên táºp: vandai79
Nguồn: Tà ng Thư Viện
- Ngụy đại thúc!
Lâm Vãn Vinh cả kinh, cÆ¡n buồn ngá»§ nhất thá»i tiêu tán, quay vá» phÃa xe ngá»±a nói:
- Äại tiểu thư, ta Ä‘i gặp má»™t ngưá»i quen, sẽ láºp tức trở vá» ngay.
Tiêu Ngá»c Nhược vá»™i vén rèm nhưng chỉ nhìn thấy hắn xoay ngưá»i xuống ngá»±a, phi nhanh vá» hướng tá»u lầu.
Lâm Vãn Vinh tiến và o tá»u lầu, chạy thẳng lên lầu ba, trên nà y rất rá»™ng lá»›n, khi hắn tìm thấy chá»— mình quan sát lúc nãy thì không còn thấy bóng dáng Ngụy đại thúc đâu cả.
Tháºt kỳ lạ, chẳng lẽ là ta hoa mắt ư? Lão nhân mù rõ rà ng đã vá» nhà , nhưng sao lại xuất hiện ở Hà ng Châu nà y? Trong lòng hắn vừa nghÄ© vừa bá»±c bá»™i liá»n bước xuống lầu.
Trong má»™t phòng đặt riêng ở phÃa trên, má»™t đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hắn. Má»™t trung niên có sắc mặt hÆ¡i tái, mình khoác đạo bà o mà u và ng, khà chất ung dung, nhìn thân ảnh Lâm Vãn Vinh khẽ nói:
- Äó là Lâm Vãn Vinh mà ngươi nói ư?
- Bẩm chá»§ tá», chÃnh là ngưá»i nà y.
Äứng bên cạnh y là má»™t lão nhân vá»›i đôi mắt trống trÆ¡n, không ngá» là má»™t ngưá»i mù. Nghe ngưá»i trung niên há»i, lão vá»™i và ng cung kÃnh đáp.
Ngưá»i trung niên hứng thú liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, gáºt gáºt đầu nói:
- Tiểu tá» nà y cÅ©ng tinh lanh, ta và ngươi má»›i nhà n tá»a trong chốc lát mà lại để hắn nhìn thấy. Việc kinh doanh cá»§a Tiêu gia gần đây Ä‘á»u là chá»§ ý cá»§a hắn phải không?
- Theo nô tà i Ä‘iá»u tra được thì quả tháºt là do Lâm Vãn Vinh má»™t tay tạo ra.
Lão nhân mù nói.
Ngưá»i trung niên cưá»i:
- Hắn trông cÅ©ng giống ngưá»i biết là m ăn. Nhìn dáng ngẩng đầu bước thẳng cá»§a hắn cảm giác không phải là dạng ngưá»i tốt là nh, rất đúng so vá»›i miêu tả cá»§a ngươi, tháºt thú vị. Xe ngá»±a ở kia là ngưá»i cá»§a Tiêu gia ư?
- Äúng váºy, theo nô tà i thì kia là Tiêu gia Äại tiểu thư.
Lão nhân cung kÃnh nói.
- Tiêu Äại tiểu thư?
Trên mặt ngưá»i trung niên xuất hiện má»™t tia thất vá»ng, thở dà i má»™t cái rồi nói:
- Nhoáng cái đã là hai mươi năm qua Ä‘i. Không nghÄ© tá»›i con gái nà ng đã lá»›n như váºy.
Trên mặt hắn phảng phất như đang hồi tưởng rồi nói:
- Mấy năm nay ngươi ở tại Tiêu gia, trông Quách tiểu thư như thế nà o?
- Bẩm chá»§ tá», theo nô tà i thấy, mấy năm nay Quách tiểu thư chịu nhiá»u Ä‘au khổ. Lão gia và thiếu gia cá»§a há» Tiêu lần lượt qua Ä‘á»i, toà n bá»™ Tiêu gia phụ thuá»™c và o nà ng mà sinh tồn, quả tháºt không dá»… dà ng. Äến khi Äại tiểu thư lá»›n lên, nà ng má»›i nhà n rá»—i được chút Ãt.
Ngưởi trung niên gáºt đầu nói:
- CÅ©ng không biết nà ng có nhá»› ta không? Năm đó ta cÅ©ng quá cẩn tháºn, bá» qua cÆ¡ duyên.
Lão nhân mù vội nói:
- Chá»§ tá», đúng là năm đó ngà i ẩn nhẫn nên má»›i thà nh đại sá»±, nô tà i trong lòng bá»™i phục vô hạn.
- Ẩn nhẫn gì chứ? Ta đã chịu đựng quá nhiá»u.
Ngưá»i đó trên mặt hiện lên má»™t tia tà n khốc, lại nói:
- Ngươi ở Tiêu gia mấy năm nay, Quách tiểu thư có biết thân pháºn ngươi không?
- Nà ng không biết, năm đó nô tà i chỉ nói là môn hạ cá»§a ngưá»i bạn cÅ© cá»§a Tiêu lão thái gia, Quách tiểu thư vẫn rất tÃn nhiệm nô tà i. Äến lúc nô tà i rá»i khá»i Tiêu gia, nô tà i đã tiến cá» Lâm Vãn Vinh nà y.
Lão nhân nói.
Trên mặt trung niên nhân khôi phục vẻ lạnh nhạt nói:
- Nghe ngươi nhắc tá»›i chuyện nà y, Lâm Vãn Vinh nà y tháºt ra có chút thá»§ Ä‘oạn. Trước hết cứ để hắn bảo há»™ chu toà n cho Tiêu gia, những chuyện khác từ từ quan sát.
Có thể tìm được má»™t lá»i tán thưởng cá»§a ngưá»i trung niên nảy tháºt không dá»…, lão nhân mù không vá»™i và ng lên tiếng, ánh mắt trống rá»—ng như lóe lên chút u quang.
Lâm Vãn Vinh vá» tá»›i trước xe ngá»±a, Tiêu Ngá»c Nhược liếc mắt nhìn hắn há»i:
- Ngươi đi đâu vội và ng như thế chứ?
Lâm Vãn Vinh không tìm thấy Ngụy lão nhân, tâm tình không vui, gáºt đầu nói:
- Thấy má»™t ngưá»i bạn cÅ©. À, đó là Ngụy đại thúc, Äại tiểu thư ngươi chắc biết chứ?
- Ngụy bá?
Äại tiểu thư nhÃu mà y nói:
- Ta đương nhiên biết ông ta, đó là môn hạ ngưá»i bằng hữu cá»§a tổ phụ ta. Ông ta đã ở tại Tiêu gia ta đã nhiá»u năm, mấy tháng trước má»›i vừa rá»i khá»i. Ngươi và ông ta biết nhau ư?
Hóa ra là môn hạ bạn cÅ© cá»§a lão thái gia, khó trách Ngụy lão không cần là m gì, có thể ở tại Tiêu gia dưỡng lão. Lâm Vãn Vinh thuáºt lại chuyện xưa cá»§a mình và Ngụy lão má»™t lần, Äại tiểu thư gáºt đầu nói:
- Ngươi vốn do Ngụy bá tiến cá», cÅ©ng khó trách, Ngụy bá xem mặt Ä‘oán ngưá»i luôn chÃnh xác, nương thân vẫn rất kÃnh trá»ng ông ta.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha nói:
- Ãnh mắt Äại tiểu thư cÅ©ng không tệ à .
- Da mặt ngươi tháºt sá»± dà y.
Äại tiểu thư nhẹ giá»ng nói.
Chi nhánh của Tiêu gia tại Hà ng châu có quy mô trạch viện rất lớn, hơn nữa lại hướng vỠTây Hồ. Tại thà nh Hà ng Châu nó được xem như là hoà ng kim bảo địa. Chưởng quầy cũng là một phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi.
- Äại tiểu thư, ngươi đã đến rồi.
Chưởng quỹ giữ chặt tay Äại tiểu thư cưởi nói.
- Trương nương nương, nhiá»u ngà y không gặp, thân thể ngưá»i mạnh khá»e chứ?
Äại tiểu thư đối vá»›i chưởng quầy nà y rất thân thiết.
Trương nương nương cưá»i nói:
- Tốt, rất tốt đấy, nhỠphúc phu nhân và tiểu thư.
- Äây là nhÅ© nương cá»§a ta thuở nhá».
Äại tiểu thư giá»›i thiệu vá»›i Lâm Vãn Vinh.
Nguyên là vú nuôi a, khó trách lại thân thiết như thế, Lâm Vãn Vinh hướng vá» Trương nương nương chà o há»i:
- Trương nương nương, ngưá»i khá»e a, nhìn ngưá»i có dáng từ mi thiện mục, chắc chắn là ngưá»i rất có thiện tâm. Ta gá»i là Lâm Tam, từ nay vá» sau nương nương có gì mong chiếu cố ta nhiá»u.
Trương nương nương mỉm cưá»i nói:
- Ngươi đúng là Lâm Tam à , ta đã nghe nhiá»u ngưá»i nói qua, quả nhiên tướng mạo tốt. Äã đến Hà ng Châu thì ngươi và Äại tiểu thư hãy yên tâm ở chá»— nà y, má»i việc Ä‘á»u có ta thu xếp.
- Nương nương…
Äại tiểu thư sắc mặt đỠbừng vá»™i kêu má»™t tiếng, đại khái nà ng nghe ra lá»i nà y có chút ý nghÄ©a khác lạ.
Äại tiểu thư tháºt mẫn cảm, ta không nghÄ© đến phương diện nà y, Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc. Äại tiểu thư trên mặt lại thêm Ä‘á», trừng mắt liếc hắn.
Tiêu gia quả nhiên danh bất hư truyá»n, chi nhánh Hà ng Châu không chỉ có vị trà cá»±c tốt. Ở bên Tây hồ chiếm diện tÃch lá»›n, lại có nhiá»u phân viện to nhá» khác nhau.
Äại tiểu thư dưá»ng như đã nhìn thấy suy nghÄ© Lâm Vãn Vinh, ngạo nghá»… nói:
- XỠtrạch viên nà y cũng là sản nghiệp tổ tiên của Tiêu gia.
Tiêu gia tháºt sá»± là má»™t đại địa chá»§, không nói tại Kim Lăng có mấy đại trạch mà ở vùng đất và ng cá»§a thà nh Hà ng Châu nà y cÅ©ng có hà o trạch, tháºt khiến kẻ khác thán phục.
Trương nương nương dẫn má»™t hà ng ngưá»i tiến và o trạch tá», Äại tiểu thư an bà i phòng cho má»i ngưá»i, sau đó há»i Trương nương nương:
- Nương nương, thiếp má»i Hà ng Châu thương há»™i viết khi nà o thì bắt đầu?
Trương nương nương nói:
- Có ghi là hai ngà y sau tại Tình VÅ© lầu trên Tô Äê. Há»™i trưởng Hà ng Châu thương há»™i đã sá»›m gá»i thiếp đến.
Ãt nhất cÅ©ng còn có hai ngà y thá»i gian, Tiêu Ngá»c Nhược gáºt đầu nói:
Váºy trước tiên chúng ta ở lại Hà ng Châu nghỉ ngÆ¡i hai ngà y. Vừa lúc có thể giá»›i thiệu xà phòng thÆ¡m vá»›i nước hoa trước má»™t lần.
Trương nương nương kinh hỉ nói:
- Äại tiểu thư, bây giá» nước hoa đã có thể cung ứng ư? Rất nhiá»u mệnh phụ đã đến há»i, ta Ä‘á»u phải từ chối.
Äại tiểu thư cưá»i nói:
- Äã chỠđợi được lâu như thế thì thêm và i ba ngà y nữa có xá chi. Lần nà y đến Hà ng Châu chỉ mang theo hạn lượng má»™t trăm bình, ngưá»i hãy để các tiểu thư, phu nhân đăng ký trước rồi thông báo cho các nà ng ấy biết thá»i gian tiếp nháºn cÅ©ng không muá»™n.
Trương nương nương khẽ đồng ý. Äại tiểu thư thấy nước hoa tiêu thụ tốt như thế, trong lòng rất là cao hứng, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh rồi nói vá»›i Trương nương nương:
- Mấy ngà y trước, ta đưa tá»›i cho ngưá»i xà phòng thÆ¡m, hiệu quả thế nà o?
Thì ra, sau hai ngà y Lâm Vãn Vinh hoà n thà nh thà nghiệm thì Äại tiểu thư đã sai khoái mã mang theo xà phòng thÆ¡m tá»›i Hà ng Châu thá» trước chút phản ứng ở và i nÆ¡i.
Trương nương nương nói:
- Äại tiểu thư chá»› lo ngại, ngoại trừ nước hoa thì ở bên ngoà i xà phòng thÆ¡m cÅ©ng rất được hoan nghênh. Äáng tiếc số lượng quá Ãt, cÅ©ng chỉ đưa cho má»™t và i phu nhân, tiểu thư dùng thá». Phản hồi rất tốt, giá cả cÅ©ng rất thÃch hợp.
Äại tiểu thư mỉm cưá»i nói:
- Xà phòng thÆ¡m nà y trong vòng nữa tháng có thể cung ứng thêm, nương nương ngưá»i không cần lo lắng.
Nói xong vá»›i Trương nương nương mấy câu, Äại tiểu thư rất hưng phấn, ngay cả mệt má»i cÅ©ng giảm không Ãt. Nhìn tất cả má»i ngưá»i thân hình tiá»u tụy liá»n nói:
- Hôm nay má»i ngưá»i đã qua má»™t ngà y đưá»ng vất vả, cÅ©ng mệt má»i rồi. Ngà y mai hãy nghỉ ngÆ¡i má»™t ngà y, Tây hồ có tháºp cảnh nổi tiếng thiên hạ, chúng ta đến đó tản bá»™.
Nà ng nói đến đây, không biết vô tình cố ý, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh.
Ngà y trước Lâm Vãn Vinh cÅ©ng đến Hà ng Châu và i lần, vá»›i Tây hồ tuy nói không quen thuá»™c, nhưng cÅ©ng không thể nói là xa lạ, hắn cưá»i ha ha nói:
- Cứ như thế Ä‘i, ngà y mai ta đây Ä‘i theo Äại tiểu thư, cÅ©ng là để tránh gặp chuyện rắc rối.
Nước hoa và xà phòng thÆ¡m được hoan nghênh tại Hà ng Châu, Äại tiểu thư tâm tình tháºt tốt, cÅ©ng cưá»i nói:
- CÅ©ng tốt, các ngươi ngà y mai Ä‘á»u Ä‘i theo ta. Ta đến Hà ng Châu nà y mấy lần, cÅ©ng không có dịp tản bá»™ Tây hồ, vừa lúc ngà y mai có chút thá»i gian.
Äại tiểu thư đã hứng thú như thế, lại có kinh phà đi dạo, kẻ ngu má»›i không Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh trở lại phòng mình, mệt má»i ngáp dà i. Vừa má»›i chợp mắt, lại nghe thấy tiếng gõ cá»a bên ngoà i vang lên, thanh âm cá»§a nha hoà n Tiểu Thúy truyá»n đến nói:
- Tam ca, Äại tiểu thư má»i ngươi đến nói chuyện.
Là m gì thế, đã trá»… thế nà y cÅ©ng không cho ngưá»i ta nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, nha đầu kia là m việc tháºt liá»u mạng a.
Phòng cá»§a Äại tiểu thư nắm đối diện vá»›i phòng cá»§a Lâm Văn VÄ©nh. Vừa đến cá»a phòng đã thấy nà ng má»›i vừa rá»a mặt chải đầu, nụ cưá»i ngá»t ngà o, ánh mắt thân thiện Ä‘ang nhìn hắn mỉm cưá»i.
Cảm thấy từ trên ngưá»i Äại tiểu thư truyá»n đến mùi hương nhè nhẹ, trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút rung động, cô nà ng nà y bắt đầu ôn nhu cÅ©ng tháºt sá»± quyến rÅ©.
Tiêu Ngá»c Nhược liếc mắt nhìn hắn nói:
- Lâm Tam, ngươi ngồi xuống nói chuyện đi.
Có lẽ vì là ban đêm, thanh âm cá»§a Äại tiểu thư trở nên nhá» nhẹ hiếm có:
- Hôm nay trải qua má»™t ngà y đưá»ng dà i, ngươi cÅ©ng mệt má»i nhỉ. Chúng ta nói chuyện nhanh để ngươi sá»›m trở vá» nghỉ ngÆ¡i.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Äại tiểu thư, nữ tá» như ngươi có thể chịu đựng được như thế, ta có cái gì là mệt má»i chứ.
Tiêu Ngá»c Nhược cưá»i khổ nói:
- Ta đã sá»›m quen việc di chuyển như váºy. Hôm nay ta má»i ngươi đến là muốn nói sá»± tình thương há»™i Hà ng Châu năm nay cho ngươi. Hai ngà y tá»›i, ta sẽ để ngươi tham gia hộ†năm nay. CÆ¡ há»™i hiếm có, ngươi phải chú ý quan sát và há»c táºp.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i:
- Äại tiểu thư, Hà ng Châu thương há»™i là là m cái gì?
Äại tiểu thư gáºt đầu nói:
- Hà ng Châu thương há»™i, đơn giản mà nói thì chÃnh là liên minh các đại thương há»™ ở Hà ng Châu. Bá»n há» Ä‘á»u là long đầu, kiá»u sở tại các ngà nh, nắm trong tay việc kinh doanh cả má»™t tỉnh Triết Giang, thế lá»±c tháºp phần to lá»›n.
Äại tiểu thư vừa nói, Lâm Vãn Vinh liá»n hiểu ra, há»i:
- Kim Lăng cũng có thương hội chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có.
Äại tiểu thư gáºt đầu nói:
- Kim Lăng thương há»™i thá»±c lá»±c không thua sút Hà ng Châu thương há»™i. Những năm trước thì Tiêu gia chÃnh là long đầu cá»§a Kim Lăng thương há»™i. Sau nà y nhà chúng ta suy sụp, chức há»™i trưởng cÅ©ng nhưá»ng cho ngưá»i khác. Giang Nam trù phú, thiên hạ sung túc, hai tỉnh Giang Chiết, nắm giữ sinh mệnh kinh tế cá»§a thiên hạ, có thể nói Kim Lăng thương há»™i là thương há»™i thế lá»±c nhất cả nước. Giữa hai bên qua lại tháºp phần máºt thiết, niên há»™i hà ng năm Ä‘á»u má»i nhau. Niên há»™i năm trước đã cá» hà nh tại Kim Lăng nên niên há»™i năm nay đến phiên Hà ng Châu.
Trao đổi vá»›i nhau giữa các tổ chức thương nghiệp cùng loại là rất bình thưá»ng, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng có thể hiểu được liá»n há»i tiếp:
- Niên hội năm nay chủ yếu là là m gì?
Äại tiểu thư nói:
- Ngoại trừ thảo luáºn má»™t chút vá» tình thế kinh doanh cá»§a hai tỉnh Giang Chiết má»™t năm nay, dÄ© nhiên là sẽ đỠcáºp cả việc là m thế nà o để hưng thịnh việc buôn bán trong đợt tá»›i. Thương há»™i hai nÆ¡i Ä‘á»u có thá»±c lá»±c rất lá»›n, cho nên thương há»™ hai vùng Giang Chiết Ä‘á»u lấy việc tham gia niên há»™i là vinh dá»±.
Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút nói:
- Äại tiểu thư, ngươi đêm khuya tìm ta đến, có phải là niên há»™i nà y có việc gì khó xỠư?
Äại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn tán thưởng nói:
- Lâm Tam, nếu là má»i năm tham gia niên há»™i thì ta cÅ©ng không có gì lo lắng. Nhưng năm nay phương hướng kinh doanh cá»§a chúng ta gần đây xuất hiện biến hóa rất lá»›n, đương nhiên sẽ bị mắt ngưá»i khác chú ý. Trong đó lợi nhuáºn cá»§a nước hoa và xà phòng thÆ¡m rất cao, niên há»™i nà y sợ là phát sinh sóng gió.
Lâm Vãn Vinh hiểu được ý tứ Äại tiểu thư “ngưá»i sợ nổi danh, heo sợ mạnhâ€, Tiêu gia mấy năm kinh doanh quần áo, tình trạng cà ng lúc cà ng khó khăn. Gần đây lại tìm ra hai món thu lại doanh thu quá lá»›n, đương nhiên khiến cho ngưá»i khác đố kị. Niên há»™i nà y chÃnh là thịnh há»™i cao nhất cá»§a phú thương Giang Chiết, không đến thì không được, đến thì phải chịu khổ, tháºt sá»± phiá»n toái.
Lâm Vãn Vinh suy nghĩ nói:
- Äại tiểu thư, Tiêu gia chúng ta thuá»™c vá» Kim Lăng thương há»™i, váºy Kim Lăng thương há»™i cÅ©ng nên duy há»™ ngươi chứ.
Äại tiểu thư cưá»i khổ nói:
- Nếu là má»i năm thì còn có thể, năm nay sợ là không được.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i:
- Vì cái gì?
Tiêu Ngá»c Nhược liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi đã đắc tá»™i ngưá»i ta rồi. Còn muốn ngưá»i khác bảo há»™ ngươi như thế nà o hả?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
- Há»™i trưởng Kim Lăng thương há»™i là Äà o Äông Thà nh?
Äại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn nói:
- Rốt cuá»™c thì ngươi không có ngốc. Sau khi Tiêu gia ta suy sụp, Äà o Äông Thà nh thay thế, trở thà nh long đầu Kim Lăng thương há»™i.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Äà o Uyển Doanh kia là muá»™i muá»™i Äà o Äông Thà nh?
Äại tiểu thư liá»n gáºt đầu, Lâm Vãn Vinh cươi hắc hắc, quả nhiên không ngoà i sở liệu, xem dã tÃnh cá»§a cô nà ng kia, đã biết là chưa có ai quản nổi mà . Lâm Vãn Vinh nói tiếp:
- Äại tiểu thư, ta còn má»™t chuyện cần thỉnh giáo, Tô Hà ng thương há»™i trên toà n quốc có địa vị trá»ng yếu như thế, kinh thà nh có hay không có ngưá»i đến tham gia niên há»™i?
Äại tiểu thư ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi tháºt có chút nhãn quang, Tô Hà ng thương há»™i địa vị đặc thù, tại niên há»™i hà ng năm hoà ng thượng Ä‘á»u phái đại biểu đến, năm nay không biết phái ngưá»i nà o?
Quả nhiên không ngoà i sở liệu, Giang Nam lương thương, hoà ng đế tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn, niên há»™i tại Tô Hà ng thương há»™i tất nhiên có nhân váºt trá»ng yếu đến.
Thấy Lâm Vãn Vinh trầm tư suy nghÄ©, Äại tiểu thư than nhẹ nói:
- Ta và ngươi nói chuyện nà y, cÅ©ng là hy vá»ng ngươi sá»›m chuẩn bị tốt, không đến lúc đó tay chân vô dụng.
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy ánh mắt có chút u sầu lo âu cá»§a Äại tiểu thư liá»n cưá»i nói:
- Äại tiểu thư, má»i chuyện Ä‘á»u có cách giải quyết, bây giá» không cần suy nghÄ© quá nhiá»u. Chẳng lẽ đã quên hôm qua ta và ngươi nói chuyện ư? Muốn há»c thoải mái thì phải há»c cách phát tiết.
Äại tiểu thư mỉm cưá»i, nói:
- Ta nghe ngươi nói xong má»›i định đến du ngoạn Tây Hồ. Nếu là lúc trước có tâm trạng nà y, tháºt sá»± sẽ không thể rá»i khá»i đây.
Lâm Vãn Vinh cưá»i không nói gì, trong lòng hắn còn nghÄ© đến chuyện thương há»™i. Ham muốn cá»§a con ngưá»i quả là vô hạn, nếu đúng như Äại tiểu thư nói thì bây giá» má»i ngưá»i Ä‘á»u giương mắt nhìn Tiêu gia, tình hình nà y đối vá»›i Tiêu gia quả không tốt.
Cáo thị: Chiêu hiá»n đãi sÄ© - Äăng ký dịch Ngá»c Tiên Duyên
Tà i sản của Tepga
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:17 AM .
15-08-2008, 09:06 PM
Hà n Lâm Há»c Sỹ
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 14 giá»
Thanks: 0
Thanked 134 Times in 108 Posts
Chương 103: Cùng tản bộ
Dịch: luutinhtinh
Biên dịch: herobk13
Biên táºp: tiểu linh
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Má»™t đêm ngon giấc. Sáng sá»›m hôm sau tỉnh lại, phát hiện đã không còn sá»›m nữa, Äại tiểu thư không ngá» lại để hắn ngá»§ nướng, đó là má»™t việc chưa từng xảy ra. Có lẽ là do nà ng nghÄ© má»i ngưá»i hôm qua trải qua má»™t ngà y đưá»ng mệt má»i.
Tắm rá»a xong đẩy cá»a ra, đã thấy Äại tiểu thư cÅ©ng vừa ra khá»i phòng, trong mắt còn ẩn hiện và i phần mệt má»i, hiển nhiên đêm qua đã không ngá»§ yên.
Lâm Vãn Vinh biết nà ng lo lắng việc thương há»™i, trong lòng than thầm má»™t tiếng, cÅ©ng không còn biện pháp nà o, liá»n há»i: “Äại tiểu thư dáºy sá»›m a, hôm qua ngá»§ ngon chứ?â€
Äại tiểu thư gáºt đầu đáp: “Những năm gần đây, lần đầu thức dáºy trá»… như váºy, Ä‘á»u là chá»§ ý quái quá»· cá»§a ngươi, khiến cho ngưá»i ta trở nên lưá»i biếng.†Miệng tuy trách mắng nhưng mặt lại lá»™ vẻ cưá»i cưá»i.
Dùng xong bữa sáng, má»i ngưá»i Ä‘i ra, thẳng tiến tá»›i Tây Hồ. Lâm Vãn Vinh cùng vá»›i Äại tiểu thư Ä‘i phÃa trước, Tứ Äức, Tiêu Phong và Tiểu Thúy ba ngưá»i theo xa xa phÃa sau.
Không nhanh không cháºm Ä‘i và i bước đã thấy mặt Tây Hồ, nước trong vắt, xanh đẹp như gương, cầu cong soi bóng, chim hót lÃu lo, máºn đà o khoe sắc, cảnh sÆ¡n thuá»· mở ra như má»™t bức tranh, đầy vẻ phong tình, khiến ngưá»i ta đê mê táºn hưởng. SÄ© tá» và du khách Ä‘i lại như mắc cá»i, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Tô đê* phÃa nam bắt đầu từ chân núi Nam Bình, kéo dà i đến chân Tê Hà lÄ©nh ở phÃa bắc, trải dà i năm, sáu dặm, hai bên trồng dương liá»…u, bÃch đà o nhiá»u không đếm xuể, trên đê có sáu chiếc cầu đá hình cánh cung nối nhau, nên nổi danh là Tô đê lục kiá»u.
Lâm Vãn Vinh cùng Äại tiểu thư cháºm bước trên Tô đê, ánh mặt trá»i chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu những ánh và ng nhà n nhạt, gió nhẹ thổi tá»›i mang theo là n hÆ¡i là nh lạnh, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Äại tiểu thư trong lòng có chuyện, tá»±a hồ không còn tâm trà mà hưởng thụ. Lâm Vãn Vinh há»i: “Äại tiểu thư, nÆ¡i nà y vì sao gá»i là Tô đê?â€
Tiêu Ngá»c Nhược cưá»i mát: “Ngươi không biết lai lịch Tô đê ư? Ta lại cho rằng ngươi là ngưá»i thông minh nhất thiên hạ chứ?â€
Thấy mà y nà ng giãn ra, khuôn mặt mỉm cưá»i, so vá»›i Tây Hồ tháºm chà đẹp hÆ¡n ba phần, Lâm Vãn Vinh cưá»i đáp: “Ta vá»›i việc lá»›n thì thông minh, việc nhá» hồ đồ, những chuyện nà y sao có thể nhá»› rõ rà ng chứ.â€
Äại tiểu thư cưá»i rồi liếc mắt nhìn hắn, thầm nghÄ© gã nà y là chúa lý sá»± cùn, đồng thá»i giải thÃch: “Tô đê nà y chÃnh là ngà y trước khi đại thi nhân Tô Äông Pha tiên sinh nháºm chức tri phá»§ Hà ng Châu, nạo vét Tây Hồ, lợi dụng bùn đất đắp lên, rồi do các Ä‘á»i sau tiếp tục phát triển mà hình thà nh. Sau nà y để tưởng nhá»› công Æ¡n ông ấy đóng góp cho Tây Hồ nên má»›i lấy há» cá»§a ông ấy đặt tên là “Tô đêâ€. Sá»›m xuân ở Tô đê được liệt và o mưá»i cảnh đẹp nhất Tây Hồ, lại gá»i là “Lục kiá»u yên liá»…u†(Sáu cầu liá»…u rá»§), đứng trong Tiá»n ÄÆ°á»ng tháºp cảnh, là má»™t trong những nÆ¡i đẹp nhất cá»§a Hà ng Châu.â€
Äại tiểu thư Ä‘i và i bước, ngắm nhìn nược hồ trong vắt, thấy rõ táºn đáy, cháºm rãi ngâm:
Liá»…u ám hoa minh xuân chÃnh hảo
Trá»ng hồ vụ tán phân lâm Ä‘iểu
Hà xỠhoà ng ly phá minh yên
Nhất thanh đỠquá Tô đê hiểu
(ThÆ¡ cá»§a Dương Chu thá»i Minh, tạm dịch:
Liễu rợp hoa đua muôn sắc xuân
Hồ biếc sương tan chim lại gần
Chốn nà o và ng anh xua bóng tối?
ÄÃch thị Tô đê chẳng phân vân.)
Lâm Vãn Vinh giÆ¡ ngón cái lên, tán: “Äại tiểu thư quả nhiên há»c thức cao, kiến văn rá»™ng rãi, có tà i văn thÆ¡.â€
Äại tiểu thư thản nhiên cưá»i đáp: “Ngươi tá»± dưng rót máºt và o tai ta là m gì, ta có thể không tin ngươi. ThÆ¡ nà y chÃnh là ngưá»i khác là m ra, bất quá ta chỉ thuáºn miệng ngâm lại. Do ngươi không há»c thÆ¡ từ nên không biết xuất xứ bà i thÆ¡ nà y thôi.â€
Lâm Vãn Vinh ha hả cưá»i nói: “ThÆ¡ từ cÅ©ng phải há»c ư, ta thở cÅ©ng ra thÆ¡.
Phi hồng thiên xÃch quải Hồ Tây
Do thị Tô công cá»±u nháºt đê
Mạc đạo thương tang kim cổ dị
Phong lưu tằng kà tÃch niên Ä‘á».
(Bà i nà y không rõ tác giả, chỉ biết tên là Tây Tân Kiá»u (cầu má»›i ở phÃa tây), tạm dịch:
Cầu vồng ai dựng bên Tây Hồ
Äê ấy nhá» công Tri phá»§ Tô
Äừng nói bể dâu gây suy suyển
Phong lưu nét cÅ© vẫn chưa má»
Aficio dịch tặng.)
Äại tiểu thư che miệng cưá»i há»i: “ThÆ¡ nà y là do ngươi là m à ? Ta tháºt sá»± không tin, rõ rà ng là ngươi sao chép cá»§a ngưá»i khác. Ngươi ấy à , ngay cả và i chữ cÅ©ng không viết được, lại có thể ngâm thÆ¡ sao, nói ra ai tin chứ?â€
Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầy trán, Äại tiểu thư tháºt sá»± hiểu rõ ta à , hắn là m ra vẻ ha hả cưá»i nói: “Ta mặc dù không thÃch Ä‘á»c sách viết chữ, nhưng vá»›i ngâm thÆ¡ cÅ©ng nghiên cứu đôi chút. Tà i há»c cá»§a ta là trá»i sanh, ngưá»i khác muốn há»c cÅ©ng không được.â€
Äại tiểu thư đối vá»›i hắn đã hiểu rất rõ, biết ngưá»i nà y vốn là loại thổi da trâu (khoác lác), Ä‘ang lúc thoải mái nên nà ng không không câu chấp, cưá»i nhẹ, liếc mắt nhìn hắn, giáºn nói: â€Nếu ta tin ngươi, mặt trá»i má»c ở phÃa tây.â€
Nói và i câu, Äại tiểu thư tâm trạng dần tốt hÆ¡n, Ä‘á»u là do Lâm Tam náo động. Äại tiểu thư vừa thẹn vừa vui, bất chợt cất bà n chân nhá» nhắn chạy vá» phÃa trước, giống như trở lại thá»i thiếu nữ mưá»i sáu, mưá»i bảy tuổi váºy.
Tuy là buổi sáng nhưng trên Tô đê đã ồn à o tiếng ngưá»i Ä‘i chợ, kiếm sống mưu sinh, sá»›m đã tụ táºp lại, khiến cho Tô đê náo nhiệt phi thưá»ng.
Äại tiểu thư tá»±a như khôi phục tÃnh khà trẻ con, bất ngá» li khai Lâm Tam, vừa chạy vừa nhìn. Trên con đê lá»›n, ngưá»i buôn bán tấp náºp, các trò Ä‘i dây phi ngá»±a, tung tiá»n ném bóng, đá gá»— rải cát, nuốt dao ngáºm lá»a, nhảy nhót lá»™n mèo (đây là các trò biểu diá»…n), khiến lòng ngưá»i run sợ nhưng lại nhịn không được cao giá»ng khen hay.
Äại tiểu thư hâm má»™ há»i: “Những ngưá»i nà y không biết là m thế nà o luyện thà nh võ nghệ như váºy?â€
Lâm Vãn Vinh hì hì cưá»i đáp: “Những cái nà y Ä‘á»u là giả cả, nếu tháºt sá»± đánh nhau, má»™t Ä‘ao chém xuống, tất cả Ä‘á»u xong.â€
Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng, còn chưa nói nên lá»i đã sợ hãi kêu lên má»™t tiếng, trốn ra sau lưng Lâm Tam.
Lâm Vãn Vinh theo tiếng nhìn lại, nguyên lai là má»™t con rắn lá»›n, cÅ©ng không biết từ đâu má»™t ngưá»i trên thân quấn má»™t con rắn lá»›n Ä‘i đến, Ä‘ang kêu gá»i má»i ngưá»i chung quanh cho tiá»n.
Con gái trá»i sinh sợ rắn, Äại tiểu thư cÅ©ng không phải ngoại lệ. Lâm Vãn Vinh tuy tá»± cho rằng mình trá»i không sợ đất không sợ, nhưng đối vá»›i rắn cÅ©ng là kÃnh nhi viá»…n chi. Hắn nắm chặt tay Äại tiểu thư, kéo nà ng chạy và i bước rồi má»›i mở miệng cưá»i dà i nói: “Những trò đùa giỡn vá»›i rắn nà y chỉ doạ ngưá»i ta chứ có là m gì đâu, phải như Trúc Diệp Thanh hay Nhãn KÃnh Vương thì má»›i đáng nể a.†(Trúc Diệp Thanh và Nhãn KÃnh Vương là hai loại rắn độc.)
Äại tiểu thư tuy là sợ rắn, nhưng cÅ©ng biết những con hắn nói Ä‘á»u là rắn cá»±c độc, nhịn không được liếc nhẹ hắn há»i: “Ngươi đúng là xấu xa. Còn không mau buông ta ra?â€
“Buông ngươi ra, buông cái gì ra?†Lâm Vãn Vinh khó hiểu há»i.
“Buông tay ta ra.†Äại tiểu thư vừa thẹn vừa giáºn nói.
“Ồ!†Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng thả tay nà ng ra, ngại ngùng nói: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm.â€
Äại tiểu thư hừ giá»ng nói: “Chưa từng thấy ai xấu xa như ngươi.†Mặt nà ng á»ng Ä‘á», bá» hắn tiếp tục Ä‘i lên phÃa trước.
Gió.
Len lá»i thì thầm.
Em tìm nÆ¡i thÃch hợp nghỉ chân
Hà ng hà ng quán quán
Trà thÆ¡m quả ngá»t
Hương tá»u bay xa
Trang sức chói loÃ
Thuyá»n sen ngá»±a chiến
Äèn đóm trống chiêng
Trò vui triá»n miên
Nhiá»u không đếm xuể.
Äại tiểu thư từ nhỠđã táºp tà nh buôn bán, đối vá»›i những thú vui nà y vốn đã qua nhiá»u năm, hôm nay có dịp gợi nhá»› lại giấc má»™ng tuổi thÆ¡, khuôn mặt nhá» nhắn đỠbừng vì hưng phấn. Trông nà ng như trẻ con được Ä‘i chÆ¡i, hết nhìn đông lại nhìn tây, vá»›i má»i thứ Ä‘á»u tò mò, vô cùng thân thiết.
Lâm Vãn Vinh phải vất vả lắm má»›i theo được nà ng thì đã thấy Äại tiểu thư Ä‘ang ngẩn ngưá»i trước má»™t xâu băng đưá»ng hồ lô* (kẹo bá»c đưá»ng) đỠthắm. Răng trắng cắn chặt môi hồng, tá»±a hồ rất do dá»±.
Nha đầu kia tháºt tham ăn, Lâm Vãn Vinh thầm buồn cưá»i, Ä‘i ra phÃa trước lão nhân bán đưá»ng hồ lô há»i: “Lão bản, đưá»ng hồ lô nà y bán như thế nà o?â€
“Năm tiá»n hai xâu.â€
“Quá mắc, mưá»i tiá»n ba xâu lão bán hay không?â€
Ngưá»i bán đưá»ng hồ lô sá»ng sốt má»™t chút, vá»™i và ng lấy xuống ba xâu nói:
“Tiểu ca, đây là ba xâu đưá»ng hồ lô cá»§a ngà i, cầm lấy.â€
Lâm Vãn Vinh trả tiá»n xong, liá»n kéo Äại tiểu thư Ä‘i. ÄÆ°a hai xâu đưá»ng hồ lô cho Äại tiểu thư, hắn nói: “Ta má»i khách, ăn Ä‘i.â€
Mặt Äại tiểu thư khẽ á»ng Ä‘á», e thẹn nói: â€Ta chỉ muốn nhìn, không nghÄ© đến ăn.â€
Thiên kim đại tiểu thư nà y, thÃch lại còn giả bá»™, Lâm Vãn Vinh không lý đến nà ng, cắn cả viên kẹo và o miệng, nhai và i cái nói: “Ngá»t tháºt! Vị tháºt ngon, cô nhanh thưởng thức xem.â€
Äại tiểu thư khó nhịn nổi sá»± cám dá»—, liá»n cÅ©ng cắn nhẹ má»™t miếng, chỉ cảm thấy má»™t là n hương ngá»t ngà o đã lâu không nếm trà n ngáºp khắp miệng, tháºt vô cùng thÆ¡m ngon, bất tri bất giác đã ăn hết cả xâu.
Lâm Vãn Vinh nhìn nà ng cưá»i bà hiểm nói: “Ngon không?â€
Mặt Äại tiểu thư á»ng Ä‘á», hừ nói: â€Ai cần ngươi quản chứ.†Khẩu khà cÅ©ng yếu á»›t vô cùng.
Thấy trên mặt hắn hiện rõ vẻ cưá»i cợt, Äại tiểu thư biết thần thái cá»§a mình vừa rồi đã bị hắn nhìn rõ, trong lòng tức giáºn, đột nhiên nói: “Lam Tam, ngươi má»›i vừa rồi trả giá, tháºt sá»± là tiá»n vô cổ nhân háºu vô lai giả đó.â€
“Äó là đương nhiên.†Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, Ä‘ang muốn huênh hoang, đột nhiên vá»— mạnh đầu. Ai chà , lão tá» hôm nay thế nà o mà biến thà nh heo, trá»i ạ, tháºt mất mặt quá, cả ngà y Ä‘i bắt nhạn lại để nhạn mổ mù mắt.
Äại tiểu thư cất tiếng cưá»i khúc khÃch, cà ng lúc cà ng cưá»i lá»›n, đến mức gáºp lưng cong ngưá»i, không còn đứng nổi. Ngà y trước chỉ có Lâm Tam chiếm tiện nghi ngưá»i khác, hôm nay lại bị ngưá»i chiếm tiện nghi, tháºt là hiếm thấy.
Má»›i rồi chỉ mưu đồ chiếm tiện nghi miệng lưỡi nên nhất thá»i không nghÄ© xa, má»™t Ä‘á»i huy hoà ng bị há»§y trong má»™t lúc, Lâm Vãn Vinh thầm bá»±c bá»™i, chỉ đà nh ngại ngùng cưá»i nói: “Vô phương vô phương, bản nhân hôm nay phát dương phong cách, hồ đồ hiếm có, chịu thiệt là phúc.â€
Nghe tên quá»· nà y nói chịu thiệt là phúc, giống như là hắn Ä‘ang giảng giải ta là má»™t ngưá»i tốt, khiến ngưá»i khác báºt cưá»i. Äại tiểu thư chấn chỉnh nét mặt, cưá»i nói: “Äể xem ngươi từ nay vá» sau còn dám tùy tiện khi dá»… ngưá»i khác không.â€
Kinh qua má»™t mà n vui nho nhá», Äại tiểu thư giải toả được đôi chút, thấy thứ gì cÅ©ng muốn ăn. Nà ng liá»n chá»§ động xuất tiá»n mua, má»i Lâm Tam thưởng thức. Lâm Vãn Vinh không cá»± tuyệt, dù sao có ngưá»i má»i khách, không ăn là thiệt.
Má»™t đưá»ng cứ thế mà đi, giữa mặt trước Tô đê, trông thấy má»™t lão giả tinh thần quắc thước Ä‘ang vẽ tranh bên hồ, gần như đã hoà n tất. Bức hoạ đó vẽ cảnh Tây hồ sóng vá»— dáºp dá»n, sương khói giăng giăng, nét bút tháºt tá»± nhiên, không chút rụt rè, chÃnh là má»™t bức “Tây Hồ yên vÅ© đồâ€.
Lâm Vãn Vinh miá»…n cưỡng gá»i là má»™t ná»a há»a gia (hoạ sÄ©) cá»™ng vá»›i bình luáºn gia, nhưng đối vá»›i Tây Hồ yên vÅ© đồ nà y, hắn lại không nhìn ra được nét chá»§ đạo. Bức há»a nà y Ä‘iá»m đạm tá»± nhiên, không giống Háºu Dược Bạch kia vẽ giang sÆ¡n. Bức há»a nà y chỉ có yên vÅ© đơn giản nhất, tuyệt không có chút hÆ¡i hướng bên ngoà i, lại cÅ©ng chÃnh là loại đơn giản tá»± nhiên, dá»… nhìn ra công phu nhất.
Sau khi lão giả kia vẽ xong, tá»±a hồ ý vẫn chưa táºn, lại soạt soạt viết lên yên vÅ© đồ bảy chữ “Trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng??â€
Khục, Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa cưá»i ra tiếng, lão nhân nà y còn chÆ¡i chữ a, tháºt có phần thâm ý. Äại tiểu thư nhÃu mà y, nhẹ há»i: “Bảy chữ nà y, là má»™t bá»™ thượng liên (vế đầu câu đối) ư?â€
Lúc lão giả vẽ tranh, chung quanh đã sá»›m có mấy ngưá»i vây lại xem, nhìn hình dáng, Ä‘á»u là kẻ Ä‘á»c sách. Những văn sÄ© nà y là ngưá»i trong nghá», Ä‘á»u là cao thá»§ xem tranh. Bức “Tây Hồ yên vÅ© đồ†nà y nhẹ nhà ng thanh tao, ẩn chứa ý ngoà i thế tục, không chỉ có bút pháp vô cùng tinh tế, mà ý cảnh cÅ©ng khiến cho ngưá»i ta ngưỡng má»™. Có được bút pháp ý cảnh như thế, đó chắc là danh gia, chỉ không biết lão giả nà y là ngưá»i phương nà o.
Lão giả viết xong bảy chữ, liá»n ném Ä‘i cây bút nhá», trên mặt lá»™ vẻ tươi cưá»i. Lão tá»±a hồ đã biết chung quanh có ngưá»i vây xem, xoay ngưá»i thấy nhiá»u sÄ© tá» như thế, cÅ©ng không chút kinh ngạc, mỉm cưá»i nói: “Chư vị tà i tá» há»c sÄ©, bảy chữ nà y chÃnh là má»™t bá»™ thượng liên, nếu có ngưá»i đối được hạ liên, lão há»§ sẽ mang tác phẩm má»›i “Tây Hồ yên vÅ© đồ†nà y tặng cho ngưá»i đó.â€
Nghe nói thế, má»i ngưá»i cả kinh. Tây Hồ yên vÅ© đồ nà y chÃnh là tuyệt tác khó gặp Ä‘á»i nay, giá trị không thấp, lão giả nà y rõ rà ng là đương đại danh gia, chỉ có Ä‘iá»u lão lưu lại ấn giám (tiêu ký đặc biệt cá»§a tác giả) phÃa trên, không biết là ai. Nhưng Ä‘iá»u cà ng là m cho má»i ngưá»i bất ngá» hÆ¡n, chÃnh là bảy chữ “Trưá»ng†kia lại là má»™t bá»™ thượng liên, tháºt khiến ngưá»i khác khó hiểu. Tây Hồ nhiá»u tà i tá» giai nhân, váºy mà nhìn bảy chữ nà y Ä‘á»u không thể đối được.
Äại tiểu thư trầm tư tháºt lâu, khẽ thở dà i nói: “Ta tà i sÆ¡ há»c thiển, vá»›i ’Tây Hồ yên vÅ© đồ’ nà y sợ là không có duyên pháºn.â€
Lâm Vãn Vinh kỳ quái nói: “Äại tiểu thư, ’Tây Hồ yên vÅ© đồ’ tuy đẹp, nhưng cÅ©ng không nên thÃch thú như váºy chứ.â€
Äại tiểu thư nói: “Nhìn lão tiên sinh nà y bút pháp phong độ, chắc hẳn là danh gia đương thá»i. ‘Tây Hồ yên vÅ© đồ’ nà y, trong mắt ngưá»i không biết thì má»™t đồng cÅ©ng không đáng giá, nhưng vá»›i ngưá»i yêu tranh, ngà n và ng không nhiá»u a.â€
“Tháºt có giá trị ngà n và ng sao?†Lâm Vãn Vinh nhất thá»i lên tinh thần, hắn tuy biết bức há»a nà y rất trân quý, lại không nghÄ© rằng có thể trị giá như thế. Hắn không yêu tranh, vá»›i danh gia cÅ©ng không để ý, chỉ là bạc nà y tháºt sá»± quá hấp dẫn.
“Ngà n và ng không đổi!†Äại tiểu thư kiên định nói.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói: “Äã như thế, Äại tiểu thư, ta đây liá»n nghÄ© ra cách lấy được bức há»a nà y, nếu bán được bạc, chúng ta chia đôi.â€
Äại tiểu thư cưá»i nói: “Ngưá»i ta là kẻ yêu tranh, nếu nghe ngươi nói chuyện như thế, nhất định phải tống ngươi ra ngoà i.â€
Äá»™t nhiên nà ng ngạc nhiên há»i: “à ngươi là , ngươi có thể đối được thượng liên nà y?â€
Nà ng biết Lâm Tam nà y đối vá»›i các loại thÆ¡ từ thì chẳng hiểu chi, nhưng tà i ứng đối cá»§a Lâm Tam nà ng đã táºn mắt thấy qua, phải chăng hắn tháºt sá»± có cách.
Lâm Vãn Vinh khẽ cưá»i đáp: “Äố chữ mà thôi, là m sao có thể là m khó bản tà i tá» tà i hoa không gì không là m được nà y? Phải nói trước đã, Äại tiểu thư, đây không phải là ta cố tình gây sá»± chú ý nhé.â€
Äại tiểu thư trong lòng tò mò, cưá»i nói: “Ngươi yên tâm Ä‘i, sá»± tình như váºy, nếu được nổi tiếng, ta hy vá»ng ngươi được cà ng nhiá»u cà ng tốt.â€
Việc nà y là chuyện Ä‘em vinh quang đến cho Tiêu gia, sao có thể so vá»›i việc Lâm Tam giáºn đánh Háºu công tỠđược.
Lâm Vãn Vinh nở nụ cưá»i, liá»n từ trong lòng lấy ra duyên bút (bút chì), dưới ánh mắt má»i ngưá»i, hắn cháºm rãi Ä‘i lên phÃa trước, soạt soạt soạt soạt viết ra bảy chữ lá»›n lên cạnh tá» giấy trắng đó.
*Tô đê: Má»™t trong ba con đê cá»§a Tây Hồ, xưng là Tây Hồ tam đê, hai con đê khác là Bạch đê và Dương Công đê. Tô đê là do Tô Äông Pha Ä‘á»i Tống xây dá»±ng. Hình tham khảo:
Tà i sản của nguyenan
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:20 AM .
17-08-2008, 11:11 AM
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 325
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 46 Posts
Chương 104 - Tương Tặng
Dịch: jasondang73, Nháºm Sương Bạch
Biên dịch: DaMaN
Biên táºp: Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Má»i ngưá»i còn Ä‘ang suy nghÄ©, thấy tháºt khó để tìm ra câu ứng đối, thì má»™t tên tiểu tá» trong trang phục gia Ä‘inh bước ra. Äợi tá»›i khi thấy được cây bút hắn cầm trong tay, tất cả Ä‘á»u lắc đầu cưá»i, đó mà là bút sao, rõ rà ng là má»™t cái que mà .
Tên gia Ä‘inh kia viết xong, ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i vừa nhìn lại, đã thấy nét bút như rồng bay phượng múa, bảy chữ được viết trên giấy trắng không ngá» giống hệt vế trên cá»§a câu đối, cÅ©ng là “Trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ngâ€.
- Vị nhân huynh nà y , ngươi Ä‘em vế trên cá»§a câu đối ra sao chép lại má»™t lượt, là ý gì váºy?
Má»™t sÄ© tá» liá»n há»i.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc đáp:
- Viết lại thế nà o? Vị huynh đà i nà y e rằng không hiểu được ý tứ trong đó rồi .
Và i sÄ© tá» khác nhịn không được gá»i:
- Xuống Ä‘i, xuống Ä‘i, ở đó mà là m mất thá»i gian, câu đối nà y là để cho ngươi đối sao?
Lâm Vãn Vinh không để ý tá»›i bá»n há», nhìn sang lão già ná» há»i:
- Lão tiên sinh thấy thế nà o?
Lão giả cưá»i ha hả má»™t trà ng rồi đáp:
- Vị tiểu ca nà y, ngươi tuyệt không phải thực sự là đem vế trên của câu đối sao chép lại một lượt sao?
Trá»i, mấy từ nà y lão tá» ngà y nhá» há»c ngữ văn nghiá»n ngẫm mãi, lão già cÅ©ng có chút thâm sâu nhưng là m sao mà hiểu được ẩn thuáºt bên trong. Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i:
- Lão tiên sinh nếu cho rằng đó là sao chép, thì chÃnh là sao chép. Văn chương thiên hạ vốn dÄ© là má»™t bản sao chép lá»›n , ta tại sao lại không chép chứ.
Lão già vuốt râu cưá»i:
- Vị tiểu ca nà y quả nhiên có chút đạo hạnh, nếu là như váºy, má»i tiểu ca Ä‘em câu đối nà y Ä‘á»c lại má»™t lần, chỉ cần đối được, lão há»§ đương nhiên Ä‘em bức “Tây hồ yên vÅ© đồ“ nà y tặng cho tiểu huynh đệ .
Lâm vãn vinh liá»n nói:
- Câu trên là : trưá»ng trướng trưá»ng trướng trưá»ng trưá»ng trướng. Câu dưới là : trướng trưá»ng trướng trưá»ng trướng trướng trưá»ng. Äá»c ngang thà nh: trướng trưá»ng trưá»ng trướng*. Xin há»i lão tiên sinh, ta đối có được không?
Lão già liếc mắt nhìn hắn , cưá»i đáp :
- Lão há»§ đã Ä‘i khắp các tỉnh thà nh , ra câu đối nà y cÅ©ng hÆ¡n mưá»i lần, ngà y hôm nay má»›i có ngưá»i đầu tiên đối được. Tiểu ca nhất định không phải ngưá»i tầm thưá»ng.
Má»i ngưá»i nghe Lâm Vãn Vinh Ä‘á»c xong câu đối, nhất thá»i Ä‘á»u giáºt mình hiểu ra , đây hóa ra là câu đồng nghÄ©a , trưá»ng trướng trướng trưá»ng (mênh mông nước dà i, nước dà i mênh mông). à tả thá»§y triá»u, cùng vá»›i “Tây hồ yên vÅ© đồ†nà y hợp cảnh hợp Ä‘á», mưá»i phần thÃch hợp.
Câu đối nà y tìm được thì khó, nhưng nói ra rồi lại thấy chẳng đáng má»™t xu. Cả đám sÄ© tá» Ä‘á»u cảm thấy ảo não , sá»± tình đơn giản như váºy, ta sao lại không nghÄ© tá»›i, để cho tên gia Ä‘inh nhá» nhoi đó lấy được bức “Tây hồ yên vÅ© đồâ€.
Äại tiểu thư cÅ©ng giáºt mình hiểu ra, ngó Lâm Tam nhịn không được che miệng cưá»i, tên nà y hẳn là đã sá»›m nghe qua câu đối đó , khó trách lại nắm chắc như váºy .
Lão già cưá»i ha hả:
- Tiểu ca có tà i há»c như váºy. Bức “ Tây hồ yên vÅ© đồ “ nà y cÅ©ng xem như là tặng đúng ngưá»i . Tiểu ca xin vui lòng nháºn lấy.
Lão già đó cÅ©ng tháºt có tà i , bức tranh mưa khói nà y thuần túy là vẽ cảnh, mưá»i phần rất tá»± nhiên, chÃnh là loại tranh có thể là m thanh tâm tÄ©nh khÃ, khả năng là bán được giá cao . Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì Ä‘ang muốn tiếp nháºn thì nghe có sÄ© tá» nói:
- Lão tiên sinh , bá»n ta không phục.
Lão già ngạc nhiên há»i :
- Các ngươi có gì không phục?
Má»™t ngưá»i trong đám sÄ© tỠđáp:
- Câu đối đó tuy là ngà n phần tuyệt diệu , nhưng ứng đối như váºy là dùng tiểu xảo, cho nên bá»n tại hạ mưá»i phần không phục . Lão tiên sinh , bức “ Tây Hồ Yên VÅ© đồ “ nà y không phải váºt tầm thưá»ng , bá»n tại hạ có lòng chiêm ngưỡng . Xin thỉnh lão tiên sinh ra đỠkhác , bá»n tại hạ sẽ hết sức đối lại.
Lão giả cưá»i nói :
- Nói mà không giữ lá»i, sao là m ngưá»i sao nổi? Lão há»§ từng nói qua, chỉ cần đối được câu đối nà y, bức “Tây hồ yên vÅ© đồ†sẽ tặng cho ngưá»i đó . Hiện tại vị tiểu ca nà y đã đối được , ta sao có thể nuốt lá»i ?
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu , lão nhân nà y quả tháºt có chút nghÄ©a khÃ. Vá»›i tình hình thế nà y, bức “Tây hồ yên vÅ© đồ†đó, ta nhất định phải bán giá cao để không thiệt thòi cho ngươi .
Lão giả liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh , rồi nói tiếp:
- Bất quá nếu các vị tà i tá» há»c sÄ© có nhã hứng như váºy, lão há»§ cÅ©ng mưá»i phần vui mừng . Thế nà y Ä‘i, má»i vị tiểu ca đã lấy được bức há»a ra má»™t câu đối , chỉ cần trong các vị có ngưá»i đối được , lão há»§ tại đây sẽ vẽ lại má»™t bức Tây hồ yên vÅ© đồ . Lão há»§ có thể bảo đảm , ý cảnh phong váºn cá»§a hai bức tranh nà y hoà n toà n khác nhau . Các vị có thể yên tâm.
Trên mặt lão già hiện ra và i nét kiêu ngạo , tá»±a hồ như mưá»i phần tin tưởng và o tà i vẽ cá»§a bản thân. Cùng thá»i gian, ở cùng địa Ä‘iểm , vẽ ra hai bức tranh Tây hồ yên vÅ© đồ , còn phải có ý cảnh phong váºn hoà n toà n khác nhau . Äây là ý gì thì má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u chưa tháºt hiểu rõ, nhưng không ai hoà i nghi năng lá»±c cá»§a lão già . Chỉ nhìn phong thái nhà n nhã cá»§a lão khi má»›i rồi hoà n thà nh bức há»a đó cÅ©ng biết lão tất nhiên chưa xuất ra toà n lá»±c. HÆ¡n nữa, cho dù hai bức “Tây hồ yên vÅ© đồ†có giống hệt nhau, bằng và o kÄ© năng bút pháp cá»§a lão già , thì cÅ©ng là món hà ng có giá rất cao, cÅ©ng là bảo bối cá»§a những kẻ yêu tranh.
Chúng há»c sÄ© vui vẻ ưng thuáºn. Lão già nhìn Lâm Vãn Vinh cưá»i nói :
- Tiểu ca , chẳng biết lão hủ mạo muội thỉnh cầu , tiểu ca có thể nể và i phần mặt mũi không ?
Không đưa tay đánh ngưá»i có thà nh ý. HÆ¡n nữa, lão già nà y thái độ mưá»i phần hữu hảo, Lâm Vãn Vinh đối vá»›i lão cÅ©ng có và i phần hảo cảm. Hắn cưá»i đáp:
- Lão trượng đã lên tiếng, tiểu tá» sao có thể từ chối? Bất quá thưa lão tiên sinh , nếu vế đối ta đưa ra không ai đối được, có phải là bức há»a thứ hai cÅ©ng phải đưa cho ta chứ.
Äại tiểu thư nghe được cưá»i thầm , tên Lâm Tam đó đúng là không bao giá» chịu thua thiệt, má»™t câu nói đó, láºp tức đưa hắn và o thế bất bại: có ngưá»i đối được, vá»›i hắn không có gì tổn thất, nhược bằng không ai đối nổi, hắn sẽ lấy luôn bức “ Yên vÅ© đồ “ thứ hai. Ngưá»i nà y đúng là xảo trá , hắn tất nhiên sẽ không đưa ra vế đối đơn giản , đám sÄ© tá» nà y cÅ©ng thê thảm quá, sao có thể đấu lại vá»›i ngưá»i không có việc xấu gì không là m như hắn chứ .
Lão già cưá»i lá»›n, hà o sảng nói:
- Tiểu ca cứ hết sức xuất chiêu, nếu như không ai đối được , đừng nói là má»™t bá»™ , mà mưá»i bá»™ lão há»§ cÅ©ng có thể vẽ ra.
Cóc ngáp phải ruồi**, khẩu khà lá»›n tháºt nha, ta Ä‘em bốn vế đối treo ở Thá»±c Vi Tiên, còn không phải không ai có thể đối nổi sao. Bất quá hôm nay bất quá lão già ngươi có má»™t chút ý tứ , cho ngươi chút thể diện, ra vế đối đơn giản thôi .
Lâm Vãn Vinh cháºm rãi bước và i bước rồi cưá»i nói:
- Hôm nay nếu là chơi câu đồng nghĩa, thì tiểu tỠcũng xin tự bêu xấu, mạnh dạn ra một câu đồng nghĩa nha.
Ngà y trước chỉ có tà i tá» há»i ngưá»i khác , hôm nay ngược lại đến phiên lão tá» ta há»i các ngươi . Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc má»™t tiếng, lấy ra bút ra, lúc nà y có và i sÄ© tá» vá»™i và ng mang giấy trắng tá»›i , Lâm Vãn Vinh khẽ cưá»i, hạ bút viết: “Hải thá»§y triêu triêu triêu triêu triêu triêu triêu lạc.â€
Vế đối nà y là vế đối ngà y trước há»c ngữ văn ở trung há»c Lâm Vãn Vinh thÃch nhất, nói liến thoắng đùa bỡn chÃnh là hợp vá»›i tÃnh cá»§a hắn, sao lại không vui?
Thấy Lâm Vãn Vinh viết ra những chữ đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u rÆ¡i và o trạng thái trầm ngâm, Äại tiểu thư và lão già kia cÅ©ng không ngoại lệ . Có câu đối trước ở đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết đây là vế đối từ đồng nghÄ©a, nhưng ngắt câu thế nà o, Ä‘á»c thế nà o, Ä‘á»u là má»™t loại há»c vấn nghiêm chỉnh, phần đông má»i ngưá»i còn chưa biết Ä‘á»c vế đối đó lên như thế nà o, chứ đừng nói là tìm ra vế đối.
Äại tiểu thư thoáng cưá»i, suy nghÄ© trong chốc lát đã biết phải Ä‘á»c vế đối như thế nà o , nhưng lại không thể tìm ra vế dưới . Nà ng nhịn không được mỉm cưá»i liếc mắt nhìn Lâm Tam . Ngưá»i nà y tÃnh tình cổ quái , cÅ©ng không biết há»c từ đâu ra mấy thứ tạp văn, câu đối kỳ quặc như váºy.
Lâm Vãn Vinh vui vẻ nhìn bốn phÃa, xem ra ngoại trừ Äại tiểu thư và lão giả kia có chút manh mối , các sÄ© tá» khác Ä‘á»u chau mà y nhăn trán, hiển nhiên là không tìm ra cách đối.
- Có ngưá»i nà o đối được không?
Lâm Vãn Vinh cưá»i há»i. Là m khó mấy tên sÄ© tá» , trong lòng hắn tháºt sảng khoái. Các ngươi cái gì mà ngâm thÆ¡, ứng đối, lão tá» hôm nay cho các ngươi biết thế nà o gá»i là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên****, để các ngươi bá»›t mắt để trên đỉnh đầu, tưởng rằng quả đất rá»i xa các ngươi thì sẽ không quay nữa.
Các sÄ© tá» Ä‘á»u á khẩu, má»›i vừa nói tên gia Ä‘inh nà y dùng tiểu xảo, bây giỠđến phiên mình, ngay cả tiểu xảo cÅ©ng nhìn không ra , thi thư gì cÅ©ng bá» Ä‘i hết.
Thấy không ngưá»i nà o trả lá»i , Lâm Vãn Vinh cưá»i lá»›n ngó lão già kia há»i:
- Lão tiên sinh , nếu là không ngưá»i nà o trả lá»i, tại hạ thu nháºn bức “ Tây hồ yên vÅ© đồ “ thứ hai luôn nhé.
Lão giả vội và ng nói :
- Cháºm đã cháºm đã , tiểu ca vui lòng cho lão há»§ suy nghÄ© thêm lần nữa.
Lão nhân nà y thái độ mưá»i phần tháºt tốt, Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ© , ngưá»i như thế má»›i là ngưá»i có kiến thức và há»c vấn , đối vá»›i ngưá»i khiêm tốn lá»… nghÄ©a, bình dị gần ngưá»i , lịch duyệt phong phú, tà i há»c đó, phong độ đó, khà thế đó, đám cẩu tà i tá» mặt trắng nà y là m sao mà so sánh nổi .
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i đáp :
- Không sao , không sao, lão tiên sinh cứ từ từ suy nghĩ.
Äại tiểu thư tiến lên kéo ống tay áo hắn:
- Thấy được thì hãy dừng tay, lão tiên sinh nà y là ngưá»i tốt bụng nhân ái , ngươi đừng là m khó lão.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu , nghiêm mặt đáp:
- Äại tiểu thư , nà ng sai rồi , ta không phải là là m khó lão, mà là tôn trá»ng lão.
Äại tiểu tư sá»ng sốt má»™t thoáng, rồi có Ä‘iểm hiểu ra, vá»›i những ngưá»i như lão già nà y, ngươi có thể đỠxuất ra vấn đỠlà m khó lão , đối vá»›i bản thân lão mà nói, chÃnh là lạc thú lá»›n nhất, cÅ©ng là sá»± tôn trá»ng chân chÃnh.
Äại tiểu thư lưá»m hắn, cưá»i nói:
-Tuy ngươi giá»i như chỉ cái trò xảo biêtn, nhưng xem ra cÅ©ng thông tình đạt lý.
Lâm vãn Vinh thấy Äại tiểu thư má phấn á»ng hồng, khuôn mặt như hoa , thân hình và dáng vẻ kia so vá»›i hoa đà o tháng ba còn xinh đẹp hÆ¡n ba phần, tim láºp tức Ä‘áºp nhanh hai nhịp. Thầm nghÄ© : “gần đây sao váºy, kháng lá»±c đối vá»›i tiểu nữ nà y tá»±a hồ cà ng ngà y cà ng kém Ä‘i , cứ thế nà y, thêm và i ngà y nữa, chỉ sợ lão tá» cÅ©ng là cam tâm tình nguyện để nà ng là m cho Ä‘iên đảo.â€
Äại tiểu thư thấy gã trố mắt nhìn mình , trong lòng run lên , hai má đỠhồng , khẽ quát:
- Nhìn gì mà nhìn , nhìn nữa ta móc hai con mắt cá»§a ngươi ra giá».
- Móc ra rồi vẫn tiếp tục nhìn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì nói .
- Vô lễ ! ta chưa từng thấy qua kẻ nà o vô lại như ngươi
Äại tiểu thư không chịu nổi ánh mắt cá»§a hắn, vá»™i và ng lùi lại hai bước , nhìn Ä‘i nÆ¡i khác nói tiếp:
- Ngươi còn khinh bạc như váºy nữa , ta sẽ không thèm để ý đến ngươi.
Trá»i, lý do như váºy cÅ©ng được sao , chỉ là thấy Äại tiểu thư trên mặt có đôi chút giáºn tái Ä‘i, nên hắn biết da mặt nữ hà i tá» nà y quá má»ng , không thể chá»c ghẹo hết cỡ má»™t lần được, phải là m từ từ tÃch lÅ©y. Má»—i ngà y trêu má»™t chuyện, để lá»±c đỠkháng cá»§a nà ng bất tri bất giác yếu Ä‘i, rồi má»›i phá Ä‘i phòng tuyến cá»§a nà ng.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc. Äại tiểu thư thấy thần sắc hắn đê tiện dâm đãng , bị dá»a má»™t tráºn, vá»™i và ng rá»i xa gã và i bước, tim Ä‘áºp loạn xạ , ánh mắt cá»§a tên ác nhân nà y tháºt là m ngưá»i khác chán ghét.
Lâm Vãn Vinh còn đang có suy nghĩ dâm ô trong đầu thì chợt nghe lão già kia vỗ mạnh hai tay , vui vẻ hô lên:
- Có rồi !
Thanh âm lão rất to, là m cho má»i ngưá»i Ä‘ang chìm trong suy nghÄ© phải má»™t phen giáºt mình. Lão già nà y mặt đầy vẻ hưng phấn, tay lấy bút ra, viết xoẹt xoẹt bên dưới vế đối cá»§a Lâm Vãn Vinh má»™t hà ng chữ lá»›n: “Phù vân trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng trưá»ng tiêu.***
Lâm Vãn Vinh sá»ng sốt má»™t thoáng, lão già nà y, đúng là có tà i nha, vế đối đó cá»±c kỳ chuẩn, cứ như là má»™t đôi vế đối trá»i sinh.
Má»i ngưá»i thấy lão già đó xuất ra vế đối, thầm thở dà i má»™t hÆ¡i, cÅ©ng là có mấy phần thất vá»ng, giấc má»™ng giáºt được bức “Tây hồ yên vÅ© đồ†kia thế là hoà n toà n tan vỡ.
Lão già mặt đầy nét hoan hỉ, vá»™i nhìn sang Lâm Vãn Vinh há»i:
- Tiểu ca , ngươi thấy vế dưới thế nà o?
Lâm Vãn Vinh thấy lão hai bên thái dương tái nhợt, nhưng lúc nà y vui mừng như má»™t đứa trẻ nhá», bèn gáºt gáºt đầu cưá»i đáp:
- Lão tiên sanh tà i cao , tiểu tỠbội phục vô cùng.
- Không, không, không!
Lão giả lắc đầu nói tiếp:
- Tiểu ca ngươi có thể đối cảnh mà xuất ra, Ä‘em vế đối khi trước lồng và o trong vế đối nà y, mà luáºt từ đồng nghÄ©a vẫn giữ nguyên, đó má»›i tháºt sá»± là tà i cao.
Phải nói thầy dạy ngữ văn tháºt giá»i tháºt , Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc má»™t tiếng, phải nói lão tá» há»c quá giá»i má»›i phải . Hắn căn bản không biết hai chữ “vô sỉ†viết như thế nà o. Bất quá công phu vá»— mông ngá»±a cá»§a lão già đó mưá»i phần thà nh thục. Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả đáp:
- Lão tiên sinh quá khen rồi, tháºt không dám, không dám.
Má»i ngưá»i thấy hai ngưá»i há» khen qua khen lại lẫn nhau, nhưng vẫn không rõ là hai vế trên dưới rốt cuá»™c nên Ä‘á»c như thế nà o, có Ä‘iá»u xấu hổ không dám há»i, chỉ đà nh nghe hai ngưá»i nói chuyện.
Lão già hưng phấn bừng bừng:
- Ta trước đây cùng ngưá»i vẽ vá»i, chưa từng để lại ấn ký, không ngá» bên hồ hôm nay, trên cầu gặp được tiểu huynh đệ nhân tà i như váºy, cÅ©ng tháºt xứng tri ká»·, nói không chừng phải phá lệ thôi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i đáp:
- Lão tiên sinh quá khen, kỳ tháºt bức tranh cá»§a tiên sinh mưá»i phần tuyệt vá»i, hẳn phải bán được …
Äại tiểu thư vá»™i và ng trừng mắt nhìn hắn, Lâm Vãn Vinh nhất thá»i tỉnh ngá»™, à i , nhất thá»i thống khoái thiếu chút nữa là buá»™c miệng nói báºy .
Lão già cưá»i nhẹ há»i:
- Tiểu huynh đệ không phải là muốn mang tranh ta vẽ đem ra ngoà i bán chứ?
Trá»i, đúng là gừng cà ng già cà ng cay, Lâm Vãn Vinh trong lòng kỳ quái, lão già nà y tháºt sá»± không đơn giản nha. Hắn ngượng nghịu cưá»i đáp:
- Lão tiên sinh trượng nghÄ©a như váºy, tiểu tá» nếu như nói lá»i không tháºt vá»›i ngà i, thì là bất kÃnh. Không dám dấu lão tiên sinh, loại ngưá»i như ta đối vá»›i thÆ¡ há»a Ä‘á»u chỉ có ná»a phần há»c vấn. Bức há»a nà y để chá»— ta cÅ©ng là lãng phÃ, không bằng mang ra bán, bán cho ngưá»i chân chÃnh biết thưởng thức, đó không phải là hai bên Ä‘á»u có lợi sao?
Văn nhân thi sÄ© cá»§a thá»i đại nà y, đối vá»›i tác phẩm cá»§a mình mưá»i phần coi trá»ng, phần đông Ä‘á»u không muốn tác phẩm cá»§a mình có liên hệ gì tá»›i tiá»n bạc, bởi vì há» cho rằng là m như váºy sẽ lây nhiá»…m mùi vị tiá»n đồng xấu xa, cÅ©ng là hạ thấp giá trị cá»§a chÃnh mình. Äại tiểu thư nghe xong lá»i Lâm Vãn Vinh nói trong lòng run sợ, thầm nghÄ©, tên tiểu tá» nà y bình thưá»ng cÅ©ng là ngưá»i tinh ý, sao hôm nay lại lá»— mãng như váºy.
Äại tiểu thư nhìn ngưá»i tuy cÅ©ng có chút kiến thức, nhưng so sao nổi vá»›i Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh thấy lão nhân đó quần áo hoa lệ, nhưng thần thái rất bình thản , cho nên không muốn che dấu sá»± tháºt, trá»±c tiếp nói thẳng vá»›i lão .
Lão già sang sảng cưá»i nói :
- Tiểu ca quả nhiên là ngưá»i thà nh tháºt, lão há»§ mưá»i phần bá»™i phục . Nếu như bức há»a nà y có thể biến thà nh và ng bạc, đó cÅ©ng là má»™t việc rất tốt. Buôn bán, việc buôn bán Ä‘á»u là có thể biến đồ váºt biến thà nh ngân lượng. Nếu như ngưá»i trong thiên hạ Ä‘á»u có suy nghÄ© như tiểu ca, nước đại Hoa ta còn lý do gì mà không hưng thịnh nữa nà o?
Má»™t câu nói tháºt là m Lâm Vãn Vinh vui mừng, nghe ý tứ trong lá»i nói cá»§a lão già thì không những không lấy là m xấu hổ, mà ngược lại là vui vẻ, tá»±a hồ là đối vá»›i buôn bán không có phản cảm bà i xÃch, chuyện nà y quả là hiếm thấy .
- Tiểu huynh đệ , ngươi là m nghỠkinh doanh sao?
Lão giả há»i .
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu. Lão già đó mỉm cưá»i:
- Ngươi nếu như là ngưá»i buôn bán ở Giang Nam, nói không chừng chúng ta còn có cÆ¡ há»™i gặp lại. Ngà y hôm nay ấn ký cá»§a ta lại cà ng phải để lại.
Lão đưa tay ra viết bốn chữ nhá» lên góc cá»§a bức tranh “Tây hồ yên vÅ© đồâ€, rồi mỉm cưá»i quăng bút, rá»i Ä‘i.
_______________________________________________
* Một cách chơi chữ đồng dạng như khác âm khác nghĩa
é•¿ ( trưá»ng ) có 3 cách Ä‘á»c: trướng, trưá»ng, trương : dà i, xa, lâu
Chữ trướng: có hai cách viết 涨 và 长: nghĩa thứ 2 là nước lên mênh mông
** nguyên văn là “lại cáp mô đả a khiếmâ€, có lẻ ngưá»i việt dùng “cẩu đả a khiếm†được hÆ¡n^^( chó ngáp phải ruồi )
*** Nguyên văn tiếng Hán của câu đối và các ngắt âm như sau
æµ·æ°´ï¼Œæœæœï¼Œæœæœæœï¼Œæœæœæœè½.
Hải thủy , triêu triêu , triêu triêu triêu , triêu triêu triêu lạc .
Nước biển, ngà y qua ngà y, thá»§y triá»u dâng ngà y ngà y, thá»§y triá»u xuống ngà y ngà y
浮云,长长,长长长,长长长消.
Phù vân , trưởng trưá»ng , trưởng trưá»ng trưá»ng , trưởng trưá»ng trưá»ng tiêu .
Mây cao, lớp lớp, lớp lớp dà i ra, lớp lớp tiêu biến
Äây là má»™t dạng chÆ¡i chữ đồng hình như khác âm khác nghÄ©a:
Ở vế thứ nhất:
æœæœ ( triêu triêu ) phát âm “zhao†: có nghÄ©a là ngà y ngà y, ngà y qua ngà y.
æœ: phát âm là “ chou†có nghÄ©a là thá»§y triá»u
Ở vế thứ hai:
é•¿é•¿: chỉ vỠđộ ngắn dà i, thì sẽ Ä‘á»c thà nh “changâ€
é•¿: dà i ra, nhiá»u thêm , là động từ phát âm là “zhangâ€
****: ngưá»i cao còn có ngưá»i cao hÆ¡n, trên trá»i còn có vòm trá»i khác
Tà i sản của Tepga
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 11:49 PM .
17-08-2008, 09:15 PM
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 325
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 46 Posts
Chương 105: Tà i há»c chi sỹ
Dịch: jasondang73
Biên dịch: herok13, Melly Biên táºp: Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Chà , lão nhân nà y bước Ä‘i tháºt tiêu sái, Lâm Vãn Vinh nhìn dáng ông ta thầm nghÄ©, rồi lại chăm chú nhìn “Yên vÅ© đồâ€, trên đó bốn chữ nhỠ“SÆ¡n Âm Từ Vị†nét má»±c còn chưa khô.
SÆ¡n Âm thì Lâm Vãn Vinh cÅ©ng biết, chÃnh là Thiệu Hưng sau nà y, nhưng Từ Vị nà y là ai? Không chỉ có bút pháp hay mà còn là nhất lưu cao thá»§ trên chiếu đối. Lâm Vãn Vinh trong lòng có Ä‘iểm tiếc nuối, vốn hắn có thể lấy được hai bá»™ Tây Hồ yên vÅ© đồ, chỉ là lão nhân nà y thá»±c sá»± có chút bản sá»±, vừa rồi đối chuẩn được câu đối đó, tiếc là có má»™t bá»™ Yên VÅ© đồ thôi à .
Lâm Vãn Vinh nhìn bốn chữ “Sơn Âm Từ Vị†không chút cảm giác nhưng đám sỹ tỠbên cạnh lại kinh hãi thốt lên:
- SÆ¡n Âm Từ Vị? Ông ta là Văn Trưá»ng tiên sinh, Văn Hoa Ä‘iện Äại há»c sỹ Từ đại nhân.
Tiêu đại tiểu thư vội và ng đi tới, nhìn thấy mấy chữ nhỠđó hoan hỉ nói:
- ChÃnh là Từ đại nhân Văn Trưá»ng tiên sinh.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút hồ đồ liá»n há»i:
- Äại tiểu thư, ngươi nói ngưá»i nà y là Từ đại nhân hay Văn Trưá»ng tiên sinh gì đó, rốt cuá»™c ông ta là thần thà nh phương nà o?
Äại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi vừa má»›i cùng ngưá»i ta ngâm thÆ¡ đối chữ, là m ta tưởng rằng ngươi là ngươi có chân tà i thá»±c há»c, không ngá» cả Văn Trưá»ng tiên sinh cÅ©ng không nhìn ra, SÆ¡n Âm Từ Vị ấy tá»± Văn Trưá»ng.
“Từ Văn Trưá»ng*?†Lâm Vãn Vinh nhất thá»i hưng phấn nhảy dá»±ng lên. Trá»i, danh tá»± nà y khá nổi tiếng, khi còn nhá» xem truyện tranh chẳng phải có “Từ Văn Trưá»ng thông minh†sao, lại còn có cái gì “Văn Trưá»ng đấu Nghiêm Tungâ€, đúng là đại tà i tá» nà y rồi.
KÃch động má»™t hồi, Lâm Vãn Vinh tỉnh táo lại, đây là má»™t thế giá»›i hoà n toà n khác, từ Hán Sở trở vá» sau lịch sỠđã thay đổi triệt để, không còn cái gì ÄÆ°á»ng, Tống, Nguyên Minh, Thanh cÅ©ng không có Nghiêm Tung gian tướng. Từ Văn Trưá»ng cá»§a Ä‘á»i trước tuy tà i hoa hÆ¡n ngưá»i nhưng cả Ä‘á»i cÅ©ng u sầu bất đắc chÃ, căn bản không từng là m cái gì đại quan mà nay xuất hiện trước mắt mình má»™t Từ Văn Trưá»ng, lại là Văn Hoa Ä‘iện đại há»c sỹ cá»§a Äại Hoa triá»u, má»™t chức quan cá»±c phẩm.
Cho nên đây hoà n toà n là hai ngưá»i khác nhau, Ä‘iá»u giống nhau duy nhất có lẽ là há» cùng tên là Từ Vị, Ä‘á»u có chân tà i thá»±c há»c không ai sánh bằng. Dòng trôi vô táºn cá»§a lịch sá» dù chảy theo những hướng khác nhau nhưng ngẫu nhiên cÅ©ng nổi lên hai Ä‘oá hoa lá»™ng lẫy giống nhau, Từ Vị nà y là má»™t trong đó.
- Ngươi biết Từ đại nhân không?
Äại tiểu thư nghe thấy giá»ng Ä‘iệu cá»§a Lâm Vãn Vinh liá»n do dá»± há»i.
- Äại tiểu thư bỡn cợt ta chắc. Ta là m sao mà biết được má»™t nhân váºt tầm cỡ như váºy được?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói, Văn Trưá»ng nà y cÅ©ng chẳng phải Văn Trưá»ng kia nhưng trong lòng hắn tuyệt đối cÅ©ng là má»™t danh nhân mà lại trùng ba chữ Từ Văn Trưá»ng ấy. Do đó Lâm Vãn Vinh cá»±c kỳ có hảo cảm vá»›i ông ta.
Äại tiểu thư ngẫm lại thấy cÅ©ng đúng, vừa rồi hai ngưá»i vừa má»›i đà m thi luáºn đạo hồi lâu nhưng bá»™ dạng không có vẻ gì là quen biết, nà ng bèn nói tiếp:
- Văn Trưá»ng tiên sinh là kẻ sỹ có tà i há»c nhất thiên hạ. Năm ấy khi Hoà ng thượng chưa đăng cÆ¡ thì ông ta là đệ nhất mưu sỹ trong phá»§, bây giỠđã thụ phong đại há»c sỹ thá»§ tịch Văn Hoa Ä‘iện, kiêm Thượng thư bá»™ há»™. Thư pháp và các tác phẩm há»™i hoạ cá»§a ông ta luôn không đỠtên, cho nên dân gian chỉ có thể dá»±a và o bút pháp nét vẽ mà phán Ä‘oán tháºt giả. Hôm nay bức Tây Hồ yên vÅ© đồ thá»±c ra là ông ta phá tiá»n lệ mà đỠấn giám, chÃnh là bức duy nhất trong thiên hạ, dù ngà n và ng cÅ©ng khó mà cầu được. Ta không nghÄ© ngươi lại có váºn tốt như thế, gặp được quý nhân ấy.
Bức Tây Hồ yên vÅ© đồ nà y là hoạ quyển duy nhất mà Từ Vị đỠchữ ký sao? Chà , không biết đáng giá bao nhiêu nhỉ? Trong lòng Lâm Vãn Vinh cưá»i lá»›n, bá»—ng lại nghÄ© Từ Vị ấy chấp chưởng Bá»™ Há»™, chẳng phải là chuyên quản tiá»n lương sao? CÅ©ng khó mà trách ông ta có kiến thức như váºy vá»›i việc buôn bán.
Hắn suy nghĩ một hồi đột nhiên nói:
- Äại tiểu thư, như vị Từ đại nhân nà y chấp chưởng Bá»™ Há»™ thì phải ở kinh thà nh má»›i phải, sao lại xuất hiện ở bên Tây Hồ được? Sao lại có thể nhà n nhã thảnh thÆ¡i đến vẽ Tây hồ yên vÅ© đồ nữa?
Äại tiểu thư cÅ©ng là ngưá»i mẫn tiệp, nghe váºy nói:
- Lâm Tam, ý ngươi là Từ đại nhân ấy tá»›i tham gia thương há»™i thưá»ng niên cá»§a Giang Chiết (Giang Tô và Chiết Giang) sao?
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu đáp:
- Äại tiểu thư nà ng cÅ©ng đã nói qua, Giang Chiết nà y là thương há»™ đứng đầu cả nước, địa vị không đâu sánh bằng. Há»™i hà ng năm Ä‘á»u có nhân váºt tai to mặt lá»›n ở kinh thà nh đến dá»±, năm nay tất nhiên cÅ©ng không có ngoại lệ. Bây giá» thế nà o mà Từ đại nhân lại tình cá» xuất hiện ở ven Tây Hồ nà y, ngoại trừ việc nà y ra, ta khó mà nghÄ© được có sá»± kiện gì có thể kinh động đến đại giá cá»§a ông ta?
Äai tiểu tư vui mừng nói:
- Nếu ngươi nói đúng, Lâm Tam, dá»±a và o sá»± yêu thÃch cá»§a Từ đại nhân đối vá»›i ngươi, Tiêu gia chúng ta chắc chắn có thể bị quở trách Ãt Ä‘i chút.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Äại tiểu thư, ngươi chá»› cao hứng quá sá»›m, hiện tại chỉ là phán Ä‘oán cá»§a chúng ta. Từ đại nhân ấy đến Hà ng Châu vì mục Ä‘Ãch gì, chúng ta vẫn chưa rõ đâu.
Äại tiểu thư quả quyết:
- Lần nà y chắc là không sai, ông ta đến đây nhất định là vì chuyện của hai thương hội. Giao hảo của ngươi và ông ta có thể thực sự là một chuyện tốt.
- Giao hảo?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Äại tiểu thư cá»§a ta Æ¡i, ta cùng ông ta chỉ nói chuyện dăm câu, đối câu đối mà thôi, sao nói giao hảo được. Ông ấy nghe ta muốn bán bức hoạ, không tức giáºn phùng mang trợn mắt là ta đã phải niệm A di đà pháºt cảm tạ rồi.
- Không đúng rồi.
Äại tiểu thư mỉm cưá»i:
- Ngươi không biết tÃnh cách cá»§a Từ đại nhân rồi. Bình thưá»ng ông ấy đối vá»›i ngưá»i khác cá»±c kỳ nghiêm khắc, cà ng không dá»… dáng khen má»™t ai đó. Hôm nay đối vá»›i ngươi như thế là ngươi đã lá»t và o mắt xanh cá»§a ông ta rồi đó. Và o há»™i năm nay, ông ấy chắc sẽ không là m khó chúng ta. Lần nà y, ngươi định bán hay không bán bức hoạ đó váºy?
- Bán, đương nhiên bán.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Má»™t bức hoạ cà ng đẹp giao cho ta thì cà ng không phÃ, thay vì huá»· hoại những nét đẹp cá»§a nó không bằng bán cho ngưá»i hiểu biết. Như thế má»›i có thể phát huy hết giá trị chứ.
Äại tiểu thư gáºt đầu, lá»i cá»§a Lâm Tam thá»±c sá»± có và i phần đạo lý.
Không tưởng được tháºt không thể tưởng được, du ngoạn Tây Hồ lại gặp má»™t vị đại thần Thương thư Bá»™ Há»™ Từ Vị, rồi còn đối lại câu đối cá»§a ông ta mà nháºn được tranh. Bức hoạ nà y cÅ©ng rất có giá nữa chứ. Lâm Vãn Vinh cưá»i vá»›i Äại tiểu thư:
- ThÃch rong chÆ¡i cÅ©ng không nhất định là chuyện xấu a! Xem coi, hôm nay chúng ta vá»› món há»i rồi đó.
Äại tiểu thư liếc nhìn hắn mỉm cưá»i:
- May mà hôm nay trong miếu ta đốt giấy dâng hương, nên ngươi mới gặp may thế đó.
- Ngươi đem và ng hương dâng Bồ Tát à ?
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
- Không bằng dâng cho ta, ta có thể là Bồ Tát sống a.
Äại tiểu thư cất đôi chân nhá» nhắn Ä‘i lên trước, đột nhiên quay đầu lại nói:
- Ngươi thực là đồ hợm hĩnh quả chẳng sai.
Nói rồi nà ng khẽ che cái miệng nhá» nhắn Ä‘ang cưá»i.
Tô đê tuy dà i, hai ngưá»i cưá»i cưá»i nói nói, rúc ra rúc rÃch nên cÅ©ng Ä‘i rất nhanh, khi đến cuối Äại tiểu thư nghÄ© đến má»™t chuyện liá»n quay sang nói:
- Lâm Tam, ngươi và Từ đại nhân đối câu đối đó nhưng ngươi còn chưa nói cho ta rõ.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i:
- Äại tiểu thư thông minh như váºy, sao lại không minh bạch nhỉ?
Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng rồi nói:
- Cũng không biết ngươi lấy ở đâu những từ nà y, rất hiếm thấy. Ta đâu phải cái gì cũng biết được.
Lâm Vãn Vinh ồ má»™t tiếng dà i khiến Äại tiểu thá»± đỠmặt, nà ng vá»™i nói:
- Mau nói cho ta đi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Câu đối đó thá»±c sá»± cÅ©ng không đáng má»™t xu. Vế trên là : hải thá»§y, triá»u triá»u, triêu triêu triá»u, triêu triá»u triá»u lạc. Vế dưới là : phù vân, trướng trướng, trưá»ng trưá»ng trướng, trưá»ng trướng trưá»ng tiêu.
Äại tiểu thư suy nghÄ© má»™t chốc rồi thở dà i:
- Văn Trưá»ng tiên sinh, thiên hạ đệ nhất tà i há»c, thá»±c là danh bất hư truyá»n.
- Nà y, Äại tiểu thư, ngươi có thể khen ta má»™t chút được không?â€
Lâm Vãn Vinh bất mãn nói:
- Ta không chỉ đối được câu đối mà thiên hạ đệ nhất há»c sỹ ra mà còn ra được câu đối là m khó ông ta, khiến ông ta thiếu chút nữa không đối được. Äệ nhất há»c sỹ ấy cÅ©ng luôn mồm khen ta. Nà ng đã cho Từ tiên sinh nà o là thiên hạ đệ nhất, nà o là thiên hạ đệ nhị mà không thể phong cấp cho ta sao?
“á»i?†Äại tiểu thư ngạc nhiên nói:
- Nguyên là ngươi nghÄ© mình được thiên hạ đệ nhị à ? Ta còn chuẩn bị phong ngươi và Văn Trưá»ng tiên sinh cùng là thiên hạ đệ nhất cÆ¡, ha ha.
Nà ng nói xong tiện tay kéo ống quần, cưá»i khanh khách rồi Ä‘i vá» phÃa trước.
Tháºt là ngà y cá»§a ta, nà ng ta vừa khiêu khÃch ta kìa. Lâm Vãn Vinh nhìn bóng dáng thanh xuân trà n trá» nhá»±a sống cá»§a Äại tiểu thư bá»—ng có má»™t loại cảm giác. Äại tiểu thư tá»±a như Ä‘ang dần thay đổi. Nếu nói trước kia như là phụ nữ ba mươi u uất thì giá» ngà y cà ng giống như thiếu nữ mưá»i mấy tuổi váºy.
Thá»i tiết giỠđã là thu đông, Tây Hồ tháºp cảnh cÅ©ng chỉ có thể thưởng ngoạn được mấy chá»—, hồ thu phẳng lặng. Äoạn Kiá»u, tà n tuyết bây giá» còn chưa có thấy, Ä‘i vá» phÃa nam không tá»›i canh giá», tiện đưá»ng chỉ có Linh Ẩn Tá»±.
Linh Ẩn tá»± đặt tại đây, nghe nói là do má»™t tăng nhân nước ngoà i đến Hà ng Châu, gặp núi non kì tú nÆ¡i đây, nháºn định nÆ¡i đây “Tiên linh sở ẩn( nÆ¡i tiên ở ẩn)†bèn dá»±ng chùa ở chá»— nà y, gá»i là Linh Ẩn.
Linh Ẩn tá»± có chÃn lâu, mưá»i tám các, bảy mươi hai Ä‘iện phù, tăng chúng đạt hÆ¡n ba ngà n, đứng đầu các chùa ở Giang Nam, kiến trúc hùng vÅ© cá»§a Linh ẩn tỠđược liệt và o ngÅ© sÆ¡n chi thá»§ viện (được coi là chùa đứng đầu tại ngÅ© sÆ¡n), dương danh thiên hạ.
Lúc Äại tiểu thư mang mấy ngưá»i tá»›i Linh Ẩn tá»±, và o chÃnh lúc hương khói tế lá»… nghi ngút, khách tá»›i dâng hương Ä‘i di lại lại tấp náºp, mắt thưá»ng không đếm xuể.
Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua tòa cổ tháp nổi tiếng thiên hạ nà y, Linh Ẩn tá»± quả tháºt đúng vá»›i ý tứ cá»§a “Ẩnâ€, cả má»™t ngôi tá»± hùng vÄ© ẩn sâu trong má»™t mảng xanh cá»§a rừng ráºm và dòng suối trong là nh bên Tây Hồ.
Gió thổi lồng lá»™ng ngược lên trên. Tại Thanh Lâm động, những giá»t nước từ trên các vách đá nhá» xuống hình thà nh nên má»™t thạch nhÅ© động. Qua bao thá»i đại đã khắc lên trên đá nÆ¡i đây những bức tượng nặng mấy trăm tấn. Äồ sá»™ nhất, phải kể tá»›i tượng di lặc pháºt cởi trần Ä‘ang tươi cưá»i.
Äại tiểu thư tuy đã nhiá»u lần đến Hà ng Châu nhưng đến Linh Ẩn Tá»± cÅ©ng là lần đầu, thấy quy mô hùng vÄ© như váºy cá»§a chùa, hương khói nghi ngút không khá»i ngó quanh thán phục:
- Giang Nam đệ nhất tá»± quả nhiên danh bất hư truyá»n.
Lâm Vãn Vinh đối vá»›i thắp hương bái pháºt không có nhiệt tâm lắm nhưng thấy đại tiểu thư hưng phấn như thế liá»n nói:
- Như thế đi, đại tiểu thư nhanh đi và o đi, cúng vái thắp hương đốt giấy (mả), cầu quẻ tốt mới đúng.
Äại tiểu thư nghe ra ý tứ cá»§a hắn liá»n há»i:
- Ngươi không và o cùng chúng ta sao?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Ta đi xung quanh Linh Ẩn tự nà y một vòng trước, sau đó sẽ đi tìm các ngươi.
Äại tiểu thư gáºt đầu không nói thêm gì nữa, rồi dẫn ba ngưá»i và o chùa
Lâm Vãn Vinh Ä‘i dạo má»™t vòng bên ngoà i, nhà m chán vô vị, lén nhìn nữ thà chá»§ dâng hương cÅ©ng không có gì hay ho. Äang định tiến và o chùa, lại thấy má»™t ngưá»i đứng trong má»™t khoảng rừng trúc thanh u ở xa xa, ngưá»i ná» cháºm rãi ngâm:
Quế tỠnguyệt trung lạc
Thiên hương vân ngoại phiêu.
Môn la đăng tháp viẽn
Khô má»™c thá»§ tuyá»n diêu.
Sương bạc hoa canh phát
Băng khinh diệp vị điêu.
Túc linh thượng hà dị
Sưu đối địch phiá»n hiêu.
Äãi nháºn thiên thai lá»™
Khán dư độ thạch kiá»u.**
Dịch thơ:
Thiá»n môn cao chót vót,
Sông nước cảnh mơ mà ng.
Lầu sáng trăng thương hải,
Song rá»n sóng Chiết Giang.
Trong trăng lÆ¡ lá»ng quế,
Ngoà i cõi phất phơ hương.
Trên tháp dây mây má»c,
Bên khe máng nước trà n.
Sương bay hoa vẫn nở,
Băng nhẹ lá chưa tà n.
Trăm tuổi có chi lạ,
Tìm thơ để ý nhà n.
Cảnh tiên đang mở lối,
Cầu đá đợi ngưá»i sang.
(Cao Thanh Tá»±)
Tuyệt, ngưá»i nà y đúng là má»™t tao nhân. Ngưá»i ở thá»i đại nà y, thấy thắng cảnh liá»n ngâm và i câu thÆ¡, xem như má»™t thú vui tao nhã.
Rừng trúc yên tÄ©nh, bốn phÃa có hÆ¡n mưá»i đại hán đứng coi, thần sắc cảnh giác quan sát xung quanh. Ngưá»i ngâm thÆ¡ lại vô cùng tá»± nhiên, thân khoác áo bà o và ng, Ä‘ang cháºm rãi tản bước, trông như rất nhà n nhã du ngoạn.
Xuất môn còn mang theo nhiá»u bảo tiêu như váºy, dÄ© nhiên không phải phú cÅ©ng là quý, Lâm Vãn Vinh nghÄ© thầm, Ä‘ang muốn quay trở vá», thì nghe ngưá»i ná» kêu lên:
- Vị tiểu huynh đệ nà y có thể tới đây một lát không?
__________________________________________
*Chú: Từ Văn Trưá»ng(1521-1593) là hoạ sỹ và nhà thư pháp ná»i tiếng ở thá»i Minh. Ông có má»™t lô tên hiệu như Thanh Äằng lão nhân, Thanh Äằng đạo sỹ, Thiên Trì sinh, Thiên Trì sÆ¡n nhân... Có giả thuyết cho rằng ông chÃnh là ngưá»i viết tác phẩm Kim Vân Kiá»u khiến đại thi hà o Nguyá»…n Du cá»§a chúng ta có cảm hứng mà viết nên Truyện Kiá»u. Theo giả thuyết nà y thì nhân váºt Kim Trá»ng chÃnh là hoá thân cá»§a Từ Văn Trưá»ng. Dù Ä‘iá»u nà y có đúng hay không thì ông cÅ©ng là ngưá»i sống cùng thá»i vá»›i Kiá»u và là má»™t báºc tà i tá» xuất chúng.
** Äây là bà i Linh Tá»± Ẩn cá»§a Tống Chi Vấn - 宋之å•
Thái Bình quảng ký, Pháºt gia truyá»n kỳ, quyển 5, Dị tăng 5 chép từ Bản sá»± thi chép lại:
Khảo công Viên ngoại lang Tống Chi Vấn thá»i ÄÆ°á»ng có tá»™i bị biếm là m quan nÆ¡i xa. Sau được tha vá», tá»›i Giang Nam, ghé chÆ¡i chùa Linh Ẩn. Gặp đêm trăng rất sáng, Ä‘i dá»c hà nh lang ngâm nga, lại là m thÆ¡ rằng "Thứu LÄ©nh hữu thiá»u nghiêu, Long cung tá»a tịch liêu", tá»›i hai câu kế dụng công tìm tứ lạ mà rốt lại vẫn không vừa ý. Có nhà sư già thắp đèn trưá»ng minh đăng, ngồi trên thiá»n sà ng há»i "Chà ng trẻ đêm khuya không ngá»§ mà ngâm vịnh khó khăn, sao thế?".
Chi Vấn đáp "Äệ tá» theo nghiệp thÆ¡, ngẫu nhiên muốn đỠthÆ¡ ở chùa, mà hứng trà chưa xứng ý".
Sư nói "Thá» Ä‘á»c hai câu kế xem", Chi Vấn liá»n Ä‘á»c. Sư ngâm nga hai ba lần, rồi nói "Sao không nói Lâu quan thương hải nguyệt, Môn đối Chiết Giang triá»u?". Chi Vấn kinh ngạc, lạ lùng vì lá»i thÆ¡ đẹp đẽ, liá»n nối theo là m hết bà i như sau "Quế tá» nguyệt trung lạc, Thiên hương vân ngoại phiêu. Môn la đăng tháp viá»…n, Khô má»™c thá»§ tuyá»n diêu. Sương bạc hoa canh phát, Băng khinh diệp vị Ä‘iêu. Äãi nháºp Thiên Thai lá»™, Khan dư độ thạch kiá»u", đưa hai câu thÆ¡ nhà sư tặng lên là m tuyệt cú cá»§a toà n bà i.
Sáng ra tá»›i bái phá»ng, thì không thấy đâu nữa. Sư trong chùa có kẻ biết chuyện, nói "Äó là Lạc Tân Vương". Chi Vấn há»i riết tá»›i, đáp "Lúc Từ KÃnh Nghiệp thất bại, cùng Lạc Tân Vương chạy trốn, tìm không bắt được, tướng soái triá»u đình sợ để kẻ đầu sá» lá»t lưới sẽ mang tá»™i lá»›n. Lúc ấy có mấy vạn ngưá»i bị giết, nhân đó tìm hai cái xác có diện mạo hÆ¡i giống chặt đầu mang vá» dâng. Vá» sau tuy biết há» chưa chết nhưng cÅ©ng không dám truy bắt nữa. Cho nên KÃnh Nghiệp được là m sư ở Hà nh SÆ¡n, hÆ¡n 90 tuổi má»›i chết. Lạc Tân Vương thì xuống tóc, Ä‘i du ngoạn khắp các danh sÆ¡n, tá»›i chùa Linh Ẩn được má»™t năm thì chết. Lúc ấy tuy thất bại, nhưng vì lấy tiếng khôi phục nhÃ ÄÆ°á»ng mà dấy quân nên được nhiá»u ngưá»i che chở mà thoát chết".
Vá» câu chuyện nà y, ÄÆ°á»ng thi ká»· sá»±, quyển 7 cÅ©ng chép tương tá»±, nhưng bà i thÆ¡ có và i chữ khác là Thứu LÄ©nh uất thiá»u nghiêu, Lâu quan thương hải nháºt. Bà i thÆ¡ trên có Ä‘iểm lạ là câu Tiên cảnh... thất niêm, so vá»›i nhiá»u tà i liệu khác thì còn thiếu hai câu Túc linh thượng hà dị, Sưu đối địch phiá»n hiêu trước hai câu kết, thêm và o thì quả nhiên không còn thất niêm nữa. Có Ä‘iá»u hai bản Thái Bình quảng ký, Bắc Kinh Quảng bá há»c viện xuất bản xã, 1999 vÃ ÄÆ°á»ng thi ká»· sá»±, Äỉnh Văn thư cục, Äà i Bắc, 1971 Ä‘á»u thiếu hai câu ấy, rất khó nói là đá»u bị in thiếu. Nhưng ÄÆ°á»ng thi ká»· sá»± có tham khảo Bản sá»± thi, Thái Bình quảng ký cÅ©ng chú rõ câu chuyện trên là theo Bản sá»± thi, có thể Bản sá»± thi đã chép thiếu, cÅ©ng có thể bà i thÆ¡ vốn như thế nhưng ngưá»i sau sao chép thấy thất niêm đã bổ sung thêm hai câu nói trên. Nên ở đây xin bổ sung thêm hai câu ấy để tồn nghi.
Tuy nhiên vấn đỠvăn bản cá»§a bà i thÆ¡ nói trên chỉ là má»™t chuyện, vì bản ý cá»§a những ngưá»i sao chép câu chuyện nà y là nhằm giá»›i thiệu hai câu thÆ¡ được coi là cá»§a Lạc Tân Vương sau khi theo Từ KÃnh Nghiệp dấy quân chống VÅ© Tắc Thiên bị thất bại phải đà o vong, và đúng là hai câu ấy đã bá»™c lá»™ tâm tình ung dung tá»± tại mà vẫn ngạo nghá»… thách thức kẻ cầm quyá»n cá»§a má»™t ngưá»i may mắn ra được ngoà i vòng cương tá»a. Tóm lại con ngưá»i ta thấy không ai là m gì được mình là là m tá»›i ngay, ngưá»i thưá»ng đã như thế, bá»n nhà thÆ¡ lại cà ng như thế...
(thivien.net)
Tà i sản của Tepga
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 11:40 PM .
17-08-2008, 10:32 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 106 - Thiên sanh hốt du
Dịch giả: xXxQuyleXx
Biên dịch: vietstars Biên táºp: vandai79
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn bốn phÃa dò xét, thấy chỉ có má»™t mình mình liá»n quay vá» phÃa ngưá»i kia, cưá»i nói:
Lão ca, ngươi vừa gá»i ta phải không?
Má»™t tiếng "lão ca" khiến hoà ng bà o lão nhân nở nụ cưá»i, nói:
- Äúng là gá»i ngươi đó.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên trong lòng, ta vá»›i ngươi vốn không biết nhau, ngươi muốn tìm ta nói chuyện gì? Ngưá»i ná» cưá»i nói:
- Ngươi chá»› lo lắng, ta đối vá»›i ngươi thá»±c không có ác ý, ngươi có biết Ngụy Hiá»n không?
- Ngụy Hiá»n ư? Không biết.
Lâm Vãn Vinh nói.
- Chưa chắc như váºy, dưá»ng như ngươi gá»i hắn là "Ngụy đại thúcâ€.
Ngưá»i ná» lại nói.
- Ngụy đại thúc?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
- Ngươi là m sao lại biết lão.
Ngụy Hiá»n sao? Ngụy đại thúc nguyên là Ngụy Hiá»n? Lâm Vãn Vinh đến bây giá» má»›i biết tên gá»i cá»§a ông ta, quả nhiên so vá»›i Ngụy Trung Hiá»n chỉ thiếu má»™t chữ, quả là nguy hiểm a.
Ngưá»i ná» cưá»i nói:
- Ta vá»›i hắn là chá»— quen biết cÅ©, sao lại không biết hắn? Không chỉ biết hắn, ta còn biết cả ngươi. Ngươi kêu là Lâm Vãn Vinh, Ä‘ang là gia Ä‘inh cá»§a Tiêu gia, hóa danh Lâm Tam cá»§a ngươi do chÃnh Ngụy Hiá»n chá»n, có đúng hay không?
Nghe những lá»i nà y Lâm Vãn Vinh không còn chút hoà i nghi, cái tên "Lâm Tam" đúng là do Ngụy đại thúc chá»n cho hắn, trong thiên hạ chỉ có Ngụy lão và hắn biết Ä‘iá»u nà y.
- Thế nà o? Äã tin ta chưa, có thể tá»›i đây nói chuyện được không?
Ngưá»i kia cưá»i nói, thần quang trong mắt được thu liá»…m, tuy có chút gian xảo nhưng hiện lên má»™t loại khà thế không giáºn mà uy.
- Vị lão tiên sinh nà y, ngươi tháºt sá»± biết Ngụy đại thúc ư?
Lâm Vãn Vinh tiến vá» phÃa trước, vừa nói vừa cẩn tháºn dò xét ngưá»i nà y. Nhìn sÆ¡ qua thì thấy ngưá»i ấy như ở độ tuổi trung niên, nhìn kÄ© thì chưa hẳn. Tiên sinh nà y tuy được chăm sóc rất tốt nhưng trên mặt đã có nét ốm yếu xanh xao. Nhìn lão rõ rà ng không khá»e lắm, tóc trên đầu Ä‘á»u chuyển mà u hoa râm, ước chừng khoảng năm, sáu mươi tuổi.
Lâm Vãn Vinh tiến tá»›i, mấy tráng hán gần đó bắt đầu khẩn trương. Hoà ng bà o lão giả kia thong thả gáºt gáºt đầu, mấy ngưá»i há» liá»n bình tÄ©nh trở lại.
Ãnh mắt cá»§a lão giả từ từ nhÃu lại, nhìn và o hắn từ từ nói:
- Ngươi là Lâm Vãn Vinh?
Thanh âm lão ta không lá»›n nhưng lại có tiết tấu kỳ quái như tiếng trống lá»›n vang bên tai là m hắn có cảm giác bị áp bách. "ÄÆ°á»£c, lão nhân nà y có Ä‘iểm cổ quái a."
- Ta là Lâm Vãn Vinh, chẳng biết lão tiên sinh há»i ta có chuyện gì?
Tháºt kỳ lạ, lão nhân nà y tuy Ä‘ang mỉm cưá»i nói chuyện nhưng Lâm Vãn Vinh cảm giác có áp lá»±c như Ä‘ang ở trong tráºn chiến. Trên ngưá»i lão phảng phất có loại khà thế uy nghiêm, là m ngưá»i ta không thể không thần phục.
Từ khi tá»›i thế giá»›i nà y, lần đầu tiên Lâm Vãn Vinh má»›i có chút cảm giác dè dặt. Trước mặt ngưá»i nà y, có bao nhiêu bản sá»± hắn cÅ©ng không thi triển ra được.
Lâm Vãn Vinh liếc mặt nhìn lão giả đó, thấy dưá»ng như ông ta Ä‘ang mỉm cưá»i nhìn mình. Trong mắt ông ta dưá»ng như mình chỉ là má»™t con chuá»™t cho ngưá»i ta bắt.
"Mắt lác à ? Ta cÅ©ng gặp nhiá»u rồi." TÃnh quáºt cưá»ng trong lòng Lâm Vãn Vinh trá»—i dáºy, láºp tức im lặng nhìn lão. Lúc đầu hắn có chút dè dặt nhưng dần dần cÅ©ng quen, mặc ngươi là ai, cÅ©ng chỉ giống lão tá» có hai mắt mà thôi.
Tâm là cá»§a hắn được khai giải, áp lá»±c trên ngưá»i chợt giảm Ä‘i, lão già kia ánh mắt cÅ©ng trở nên sắc bén.
- Lão tiên sinh, ngươi tìm ta chỉ vì muốn xem ta thôi sao? Hay là muốn má»i cÆ¡m? Có gì má»i nói thẳng ra Ä‘i, ta là ngưá»i rất Ãt khách khÃ.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói, trước uy nghiêm cá»§a lão nhân trước mặt, hắn bắt đầu Ä‘iá»u hòa trở lại. Trong thiên hạ nà y, kẻ có khả năng áp đảo khà thế cá»§a hắn tháºt sá»± chưa tìm ra má»™t ai.
Lão già kia "ha ha" cưá»i, khà thế trên ngưá»i cÅ©ng nhu hòa Ä‘i rất nhiá»u, nói:
Ngụy Hiá»n nói không sai, ngươi quả nhiên là da mặt cá»±c dà y.
Trá»i ạ, lão đầu nà y cÅ©ng không biết ăn nói cho uyển chuyển, thế nà y không phải nạo hết da mặt ta sao, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cưá»i nói:
- Ngưá»i sống trên thế giá»›i nà y, cái không quan trá»ng nhất chÃnh là da mặt, cùng má»™t dạng da mặt cÅ©ng có hà ng trăm dạng cuá»™c sống. Bên ngoà i cưá»i, bên trong khóc, bên trong cưá»i, bên ngoà i lại khóc... Da mặt đúng là thứ không đáng tiá»n nhất thiên hạ, chẳng qua muốn dùng là m gì thì là m mà thôi.
Lão già cưá»i to, âm thanh như xuyên thấu cả rừng trúc là m chim chóc ẩn sâu trong rừng hoảng hốt, khà thế tháºt phi phà m. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn, lão đầu nà y không có việc gì sao cưá»i to thế, không phải muốn dá»a ngưá»i ta sao?
Lão già cưá»i và i tiếng, rồi bất thình lình ho khan. Má»™t tùy thị bên cạnh vá»™i và ng đưa lên má»™t viên thuốc, lão nuốt xong hÆ¡i thở bình thưá»ng trở lại, trên mặt có chút huyết sắc, nhìn Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Không nghÄ© ngươi niên ká»· còn trẻ cÅ©ng có thể hiểu được như thế. Ngươi nói rất đúng, tại thế giá»›i nà y, có ngưá»i nhìn mặt thấy tốt nhưng không biết trong bụng nghÄ© gì, váºy da mặt có Ãch gì đây?
Lão bình tÄ©nh lại má»™t chút, cưá»i nói:
- Từ Ngụy Hiá»n ta sá»›m đã biết ngươi có cái dạng nà y, hôm nay gặp mặt quả nhiên là có chút như thế. Ngươi không ngại nói chuyện vá»›i lão đầu nà y má»™t lát chứ?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Lão tiên sinh, chúng ta cùng đến đây, không có gì phải ngại. Không nói dối ngươi, Ngụy đại thúc là ân nhân cứu mạng của ta. Ngươi là bằng hữu của lão thì cũng là bằng hữu của ta, cùng bằng hữu nói mấy câu có gì mà phải ngại.
Hoà ng bà o lão giả liếc mắt nhìn hắn nói:
- Mồm mép giá»i lắm.
Ãnh mắt ông ta lóe lên má»™t cái, nói:
- Ngươi bảo Ngụy Hiá»n là ân nhân cứu mạng cá»§a ngươi, nhưng nếu có má»™t ngà y ngươi buá»™c phải giết ông ta, liệu ngươi có thể là m hay không?
Nhãn quang lão chá»›p chá»›p tá»±a thần quang, như muốn nhìn xuyên ngưá»i ta. Lâm Vãn Vinh không sợ, cưá»i nói:
- Có khả năng đó sao? Nếu có ta cÅ©ng không là m như váºy, con ngưá»i sỡ dÄ© khác vá»›i cầm thú là có suy nghÄ© và tình cảm cá»§a chÃnh mình. Nếu ta đối vá»›i Ngụy đại thúc mà cÅ©ng không thể tá»± dừng lại, váºy có khác gì vá»›i cầm thú.
- Lòng dạ đà n bà !
Lão già nhắm mắt, thở dà i:
- Ngưá»i muốn thà nh đại sá»± không thể câu nệ tiểu tiết, tháºt là còn trẻ dại.
Ai da, ngưá»i hai mươi tuổi còn gá»i là trẻ dại, không biết lão già nà y đã trải qua bao nhiêu việc trên thế gian rồi đây? Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không tranh cãi vá»›i lão, cưá»i nói:
- Lão tiên sinh, ngưá»i tìm ta chỉ muốn nói vá» việc nà y sao?
Thần sắc lão già thay đổi, cưá»i nói:
- CÅ©ng không hoà n toà n thế, ngươi là ngưá»i ở đâu?
Vấn đỠnà y ta cÅ©ng không biết phải trả lá»i thế nà o, Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© lắc đầu nói:
- Cứ coi là ngưá»i Kinh Sở Ä‘i.
- Nghe nói chuyện là m ăn cá»§a Tiêu gia Ä‘á»u do ngươi giúp há» lên kế hoạch chuẩn bị, có phải thế không?
Lão già lại nói.
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu:
- Cứ xem như váºy.
Lão già gáºt gáºt đầu:
- Trong kinh doanh thì ngươi quả tháºt có khả năng quản lý, nếu thiên hạ bách tÃnh Ä‘á»u giống như ngươi, Ä‘em tâm tư đặt và o chuyện kinh doanh thì là m gì có tai ách.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Nếu muốn thiên hạ không còn tai ách, thì rất đơn giản, chỉ cần dân chúng được sống sung túc.
“Ồ†lão già liếc mắt nhìn hắn đầy hứng thú, nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Dân sinh! nói trắng ra thì là kế sinh tồn cá»§a dân chúng. Mấy thứ "sanh kế" đối vá»›i dân thưá»ng mà nói rất đơn giản, có cÆ¡m ăn, có áo mặc, dân chúng Äại Hoa tháºt sá»± vô cùng thiện lương. Thá»a mãn cÆ¡m áo cho há» thì còn muốn Ä‘i gây tai ách là m gì.
Lâm Vãn Vinh nói.
- CÆ¡m ăn áo mặc tá»± nhiên trá»ng yếu, sợ là sợ há»a tâm từ lòng ngưá»i.
Lão già liếc mắt nhìn hắn nói:
- Tá»±a như Bạch Liên giáo kia là m loạn, đó là há»a tâm cá»§a ngưá»i bị lợi dụng.
Lâm Vãn Vinh "ha ha" cưá»i nói:
- Lão tiên sinh, ngươi nói lá»i nà y ta vô cùng tán thà nh. Bạch Liên giáo là m loạn, nguyên nhân tháºt sá»± bắt nguồn từ cÆ¡ dân (1) bạo động, sau đó má»›i bị yêu nhân lợi dụng, thà nh ra không việc ác nà o không là m. Nếu dân có cÆ¡m áo, sao còn có tâm là m loạn.
Trong mắt lão già hiện lên một tia hà n quang, nói:
- Loạn Bạch Liên giáo há»a tá»›i căn cÆ¡ Äại Hoa ta, theo ý ngươi thì diệt trừ như thế nà o?
Trá»i ạ, lão nà y sao lại cùng ta thảo luáºn việc đến táºn đây, Lâm Vãn Vinh nói:
- Lão tiên sinh, việc nà y không thuộc vỠta quản đâu?
Hoà ng bà o lão giả cưá»i nói:
- Ta chỉ cùng ngươi tùy tiện nói chuyện thôi, ngươi có thể nói ra cách nhìn của ngươi.
Lâm Vãn Vinh vá»›i Bạch Liên giáo không có hảo cảm gì, lão nà y lại là bằng hữu cá»§a Ngụy lão đầu, liá»n nói:
- Phân hóa chia cắt, tiêu diệt đầu lÄ©nh, ná»™i ngoại giáp kÃch, trừng trị tháºt nặng.
Lão già trầm ngâm trong chốc lát, gáºt gáºt đầu:
- Ngươi đối vá»›i trá»ng địch phương bắc xâm lấn, có cái nhìn thế nà o?
Phương bắc trá»ng địch xâm lấn ư? Lâm Vãn Vinh có phần sá»ng sốt, cà ng nghe lão há»i cà ng lạ thưá»ng, khẩu khà có và i phần giống Thanh Tuyá»n. Hắn nở má»™t nụ cưá»i nói:
- Còn gì phải nghÄ©, ngưá»i ta đánh đến đây, ngoại trừ má»™t tráºn quyết chiến thì còn đưá»ng khác sao?
Nếu má»—i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© giống như ngươi, tháºt không phải lo rồi, lão giả hừ mạnh má»™t tiếng:
- Bá»n ngưá»i Hồ kia chỉ tạm thá»i tấn công và i tòa thà nh cá»§a ta, chưa xâm nháºp và o đất là nh cá»§a Äại Hoa. Trong triá»u tranh luáºn liên miên, phái chá»§ chiến cùng phái chá»§ hòa đối địch nhau ầm Ä©.
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu "mẹ nó, dân tá»™c cá»§a chúng ta sao lại thể nà y? Không có việc gì lại thÃch ná»™i loạn ầm Ä©, địch nhân đến, chúng ta đánh, tháºt là rắm thối a."
- Quốc khố trống rá»—ng, trong triá»u không có tướng tà i, nước không có binh mạnh. Chư thần kiến nghị, không bằng cầu hòa trước, tìm mưu sau.
Lão già liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi nghĩ sao?
- Cầu hòa cái rắm, mẹ nó chứ.
Lâm Vãn Vinh tức giáºn chá»i mắng.
Lão già thông thả nói:
- Ngươi chủ chiến sao?
Lâm Vãn Vinh hỠnói:
- Thắng cÅ©ng phải đánh, không thắng cÅ©ng phải đánh, má»™t năm mà đánh không thắng thì chúng ta cÅ©ng chỉ mất và i thà nh, vì thế năm sau đánh tiếp, năm nà o cÅ©ng đánh, đánh đến khi thắng thì thôi. Nếu không dám đánh thì sẽ mất nhân tâm, mất thà nh cùng mất nước. Lão tiên sinh, ngươi muốn chá»n cái nà o?
“Mất thà nh cùng mất nước?†Lão giả, hÃt má»™t hÆ¡i, cưá»i nói:
- Hay cho câu "mất thà nh cùng mất nước". Không nghÄ© ngươi còn có kiến thức như váºy, ngưá»i trong triá»u lại không hiểu bằng ngươi, má»™t ngưá»i trong giá»›i tháo dân.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Không phải bá»n há» không hiểu, mà là bá»n há» quá rõ. Nếu mất nước, bá»n há» có thể đầu hà ng, cÅ©ng là quan cao lá»™c háºu. Chỉ có hoà ng đế ngồi trên Kim Loan Ä‘iện má»›i vô cùng khẩn trương. Má»i ngưá»i có thể hà ng, hắn muốn hà ng cÅ©ng không được. Lão nhân ngươi nói thế nà y kỳ thá»±c ai mà biết trong lòng lão nghÄ© thế nà o? Lòng ngưá»i như thế, ôi lòng ngưởi…
“Ha ha ha ha†hoa phục lão giả cưá»i to và i tiếng nói:
- Nói tháºt hay, lòng ngưá»i, Ä‘á»u là lòng ngưá»i, từ xưa đến nay Ä‘á»u chứa đựng xấu xa cả. Lâm Vãn Vinh, tuổi ngươi không lá»›n, đối vá»›i lòng ngưá»i nhìn thấu triệt, tốt, vô cùng tốt.
Lão già hứng thú cà ng cao:
- Nếu chá»§ chiến, Hồ nhân thân thể cao lá»›n, sức chiến đấu cưá»ng hãn. Sức chiến đầu cá»§a binh sÄ© Äại Hoa ta ở thế yếu hÆ¡n, phải đánh như thế nà o?
Ta khóc mất thôi, chuyện nà y cÅ©ng há»i ta là m gì? Ta chắc chắn sẽ không tham gia chiến tranh là m gì cho mệt, Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ nói:
- Lão tiên sinh, ta không phải ngưá»i trên triá»u cÅ©ng chưa từng trải chiến trưá»ng, đối vá»›i việc chiến sá»± ta quả không rõ.
Lão tiên sinh khoát tay nói:
- Chưa chắc trên triá»u đã tốt hÆ¡n, ngươi muốn nói gì cÅ©ng được, nếu trên triá»u sợ rằng lại không thể nói. Ngươi thá» nói xem, nếu ngươi là ngưá»i không hiểu quốc sá»±, chiến sá»±, bị kÃch động mà tiến và o, ngươi sẽ là m thế nà o? Có thể Ä‘i tá»›i giữa hỠđể có thể nhìn rõ rà ng hÆ¡n không?
Lâm Vãn Vinh thấy ngưá»i nà y dáng Ä‘iệu bất tục, cách nói chuyện có khà thế, thầm nghÄ© "Vị bằng hữu nà y cá»§a Ngụy đại thúc không biết có lai lịch thế nà o? Nói chuyện có uy nghiêm, ngữ khi cÅ©ng rất tá»± phụ, quốc sá»±, chiến sá»± Ä‘á»u không há» ngắc ngứ, không há» cố kị, trong kinh thà nh e rằng có thế lá»±c rất lá»›n."
Hắn là gian thương, không có lợi không mua, liá»n cưá»i nói:
- Lão tiên sinh, việc nà y má»™t thảo dân như ta có thể đà m luáºn tá»›i được, cÅ©ng không dám nói.
Lão ta cưá»i:
- Ta biết ngươi là ngưá»i có tà i là m ăn buôn bán, hôm nay ta nhưá»ng cho ngươi nói, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt trong cuá»™c nói chuyện nà y. Cứ tÃnh như là ta nợ ngươi ba Ä‘iá»u kiện, lần sau ngươi tá»›i kinh tìm ta, ta hoà n thà nh tâm nguyện cho ngươi.
Quả như ta dự đoán, lão giả nà y có lai lịch lớn a, không biết hắn rốt cuộc là quan gì? Lão Ngụy như thế nà o lại biết loại quý nhân quan chức nà y?
Hoà ng bà o lão giả từ trên eo lấy ra một cái yêu bà i:
- Cái nà y coi như là má»™t tÃn váºt, ngà y khác nếu ngươi tá»›i kinh thà nh, tìm tá»›i được nha môn đưa váºt nà y, sẽ có ngưá»i dẫn ngươi Ä‘i gặp ta.
Lão đặt thẻ bà i và o tay Lâm Vãn Vinh, Lâm Vãn Vinh tiếp nháºn trong tay xem sét, thấy cỡ bằng ná»a bà n tay, là m bằng và ng nguyên chất, cầm trên tay rất nặng, hai mặt trước sau Ä‘á»u có khắc má»™t con rồng và ng, ngoà i ra không có gì khác.
- Vị lão tiên sinh nà y, ngươi ở trong cung sao?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i, cái nà y hắn tá»›i chưa thấy qua, sao nhìn có chút giống như là lệnh bà i quan sai nhỉ? Bất quá khâm sai lệnh bà i Ãt nhất má»™t mặt có khắc chứ, bình thưá»ng là chữ “Ngá»±â€, tượng trưng cho hoà ng quyá»n, cao cấp hÆ¡n có chữ “Trẫmâ€, ý rằng như trẫm thân lâm, đó là thứ cao cấp, rất khó nhìn thấy. Cái nà y hai bên khắc rồng, chưa gặp qua, cÅ©ng không biết là cái gì. Bất quá từ trá»ng lượng kim bà i mà xem, e rằng không Ãt tiá»n a.
Lão giả thấy hắn vuốt ve kim bà i, cưá»i nói:
- Nếu ngà y khác đến kinh thà nh, ngưá»i sẽ biết ta là nhân váºt nà o, hôm nay ngươi cứ yên tâm lá»›n máºt mà nói, nếu ngươi là ngưá»i ngoà i, ngươi ứng phó vá»›i chiến sá»± nà y thế nà o?
Phà hai miếng nước bá»t, được má»™t khối kim bà i bằng và ng, việc là m ăn nà y đầy năng suất, Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Lão tiên sinh đã nhưá»ng ta, ta nói thằng, phương bắc có ngoại địch không phải là giả, nhưng ngoại địch kia Ä‘á»u không cưá»ng đại như chúng ta tưởng tượng, bá»n há» tá»± nhiên cÅ©ng có kẻ thù. Kẻ thù cá»§a kẻ thù chÃnh là bạn, Äại Hoa chúng ta sao không cùng liên hợp, công kÃch cưá»ng địch, kết giao xa tấn công gần, chÃnh là đạo lý nà y.Lại nói, dân tá»™c du mục tuy sức chiến đấu cưá»ng hãn nhưng cÅ©ng dá»… phân chia, cha con anh em đấu tranh kịch liệt, chúng ta vì sao không lợi dụng? Äại Hoa ta mưu sÄ© rất nhiá»u, ngưá»i có tà i ăn nói, du thuyết không Ãt. Nếu có kẻ xâm nháºp và o đất địch, dùng ba tấc lưỡi Ä‘i khắp nÆ¡i tung tin đồn lung lay tinh thần quân địch, tiện thể phân hóa chia rẽ ná»™i bá»™ cá»§a chúng, cÅ©ng Ä‘á»u không phải là không có khả năng.
Lâm Vãn Vinh má»™t hÆ¡i nói xong, chÃnh mình cÅ©ng có chút bá»™i phục chÃnh mình "Tà i giá»i a, lão tá» tháºt sá»± cÅ©ng có khả năng đó chứ, nói tháºt là giống như Ä‘ang là m váºy."
- Ngưá»i xem ra cÅ©ng có tà i ăn nói, khéo du thuyết?
Lão giả thì thảo tự nói, như vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh trong lòng máy động "Ấy chết, thế nà y chả phải là nói chình mình sao? Mẹ nó, không cẩn tháºn lão tá» lòng vòng Ä‘i và o, nếu phải Ä‘i khuyên địch thì tháºp tá» vô sanh a. Loại là m ăn thua lá»— thế nà y lão tá» không là m được."
Lão giả trầm mặc ná»a ngà y, mắt đảo qua, nói:
- Kêu ngươi ngưá»i ngoà i nói, xem ra biện pháp nà y đơn giản thiết thá»±c, cÅ©ng có phần đạo lý. Váºy nói vá» chiến sá»±, ngươi có cái nhìn thế nà o?
Lâm Vãn Vinh bốc phét thông suốt, thấy lão giả nà y tá»±a hồ tháºt là vừa lòng, thầm nghÄ© "Ta đây Ä‘á»u là tổng kểt kinh nghiệm từ lịch sá», tivi, tiểu thuyết. Cung cấp không biết bao nhiêu chú ý to lá»›n lại dá»… dà ng cho ngươi sao? Lá»i nà y nói như mây bay trên trá»i, nghe rõ rà ng hợp lý, cÅ©ng có thể thấy không hiểu rõ rà ng, rất là trống rá»—ng."
Nói đến chiến sá»±, Lâm Vãn Vinh Ä‘iá»m tÄ©nh nói:
- Ta chưa đến chiến trưá»ng, nhưng má»i sá»± Ä‘á»u phải nâng cao chá»— mạnh, ngăn ngừa chá»— yếu, những hiểu biết nà y thiên hạ Ä‘á»u thông hiểu cả. Nói thà dụ, địch nhân nếu là tinh kỵ thì phải hãm địch và o thế thà nh chiến và hạng chiến (2), địch nhân nếu là đá»u là bá»™ binh thì hạn chế bằng kỵ chiến. Dân tá»™c du mục là hà nh gia vá» kỵ chiến nhưng công thà nh không tốt. Ngà n dặm xâm nháºp, háºu cần tá»± nhiên khó có thể liên tục. Ta là thổ địa cá»§a Äại Hoa, chỉ cần má»™t tiếng hiệu triệu, má»™t tấc sÆ¡n hà má»™t tấc huyết, mưá»i vạn thanh niên mưá»i vạn binh. Äầy đất Ä‘á»u là con dân Äại Hoa, đầy đất Ä‘á»u có thể dụng binh, sao lại nói không có binh, sao lại nói không thể chiến thắng?
Lâm Vãn Vinh cảm thấy có chút quá đà vá»™i và ng kiá»m chế lại.
Lão giả liếc mắt nhìn hắn nói:
- Lá»i nà y cá»§a ngươi nếu nói tại triá»u đưá»ng e là quá đủ để trở thà nh đối tượng công kÃch rồi. Má»™t tấc sÆ¡n hà má»™t tấc huyết, mưá»i vạn thanh niên mưá»i vạn binh, nếu là văn võ toà n triá»u trên dưới, Ä‘á»u nghÄ© như ngưá»i, lo chi không diệt được Thát Äát, khôi phục sÆ¡n hà .
Ông ta thở dà i, cưá»i nói:
- Chỉ là việc chiến tranh nà y có nhiệt tình không thôi chưa đủ, lá»i ngươi nói chỉ là bà n việc quân trên giấy, tá»›i chiến trưá»ng cÅ©ng không có chá»— dùng.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Lão tiên sinh, lá»i ta nói mặc dù thô thiển, mặc dù có chút nói suông, nhưng có thể xem như tổng kết cương lÄ©nh phương hướng, đỠcương khiết lÄ©nh (3). Biết ai có khả năng dùng và o việc gì, phải chấp hà nh cụ thể như thế nà o? Nên để quan võ Äại Hoa ta đưa ra biện pháp, triá»u đình cấp bổng lá»c cho hỠđể há» vệ quốc, nếu không dùng là m gì?
Lão giả gáºt gáºt đầu, cưá»i nói:
- Không nghÄ© tá»›i ngươi quả tháºt cÅ©ng có chút kiến thức, Ngụy Hiá»n quả cÅ©ng tÃnh không sai.
Má»™t tùy tùng Ä‘i tá»›i, nhẹ nhà ng thưa vá»›i lão giả và i câu. Lão gáºt gáºt đầu nói vá»›i Lâm Vãn Vinh:
- Ta có một số việc phải đi trước, ngà y khác nếu ngươi tới kinh thà nh, ta đã nói phương thức tìm ta, nhớ lấy, nhớ lấy.
Nhìn lão giả ngồi lên chiếc kiệu nhá», đám tùy tùng há»™ vệ chạy vá»™i Ä‘i. Lâm Vãn Vinh trong lòng buồn bá»±c "Ta như thế nà o lại vô duyên vô cá»› cùng lão nhân nà y quốc sá»± chiến sá»± mò mẫm ná»a ngà y, chÃnh ta cÅ©ng khó có thể tin được."
Hắn nhìn và o kim bà i trong tay thấy nằng nặng, thấy tháºt sá»± có phân lượng liá»n thu và o trong lòng "Cái nà y coi như là thu hoạch lá»›n, chỉ dùng duy nhất má»™t Ãt nước bá»t mà đoạt được a."
--------------------
1. Ngưá»i tị nạn, lánh nạn
2. Chiến đấu trên đưá»ng phố
3. Tụ táºp những Ä‘iểm chÃnh
Tà i sản của haitc
Chữ ký của haitc [B][CENTER][SIZE="3"][COLOR="Blue"]Thế gian Tình là gì?:00 (103):
[/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
[B][CENTER][SIZE="5"][COLOR="DarkOrchid"]Phó Äảng Lưu Manh - [COLOR="Magenta"]Song Tu ÄÆ°á»ng Chá»§[/COLOR][/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 11:32 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì