Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #106  
Old 04-06-2008, 10:44 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 104
Lão Tư Thám Phải Mua Tin Tức

Kim Bất Hoán cười hề hề nói:
- Lão dám đào tẩu là lộ hình tích. Nếu lão không được Hắc liên thực cứu mạng thì e rằng ra ngoài muôn dặm cũng bị Ôn Ngưu đảng triệu hồi.
Ta hỏi lão có đưa hay không? Nếu không ta đi báo cáo.
Lão nhân biến sắc vội đáp:
- Tiểu tử! Ngươi thật là đứa bất lương. Đã được năm tin tức của ta không trả tiền. Bây giờ ngươi đi báo cáo thì trời không dung đâu.
Kim Bất Hoán cười nói:
- Đối với hạng người chỉ cần tiền chứ không cần tính mạng như lão thì còn lương tâm gì nữa? Đưa đây đi!
Lão nhân tức giận nói:
- Tiểu tử! Từ nay đừng hòng kiếm lão nhân gia nữa.
Dứt lời lão lấy trong mình ra một hạt đen sì đưa cho Kim Bất Hoán nói tiếp:
- Tiểu tử! May còn một tin quan trọng chưa bán cho ngươi, không thì cũng bị ngươi ăn quịt hết.
Kim Bất Hoán ngó thấy chỉ có một hạt không đón lấy, đáp:
- Chưa đủ!
Lão nhân tức giận hỏi:
- Ngươi đòi bao nhiêu?
Kim Bất Hoán đáp:
- Năm hạt. Bọn ta đây những năm người kia mà.
Lão nhân nhảy lên nói:
- Lão nhân gia chỉ lấy cắp được một hạt này.
Kim Bất Hoán lớn tiếng:
- Lão lấy cắp...
Lão nhân vội xua tay ngắt lời:
- Tiểu tử đừng to tiếng. Đây không phải chuyện chơi. Được rồi! Năm hạt thì năm hạt. Thằng lỏi con ăn không của lão nhân gia rồi.
Kim Bất Hoán bức bách lão lấy ra năm hạt đưa cho mình rồi cười hỏi:
- Lão gian tế! Bây giờ lão có muốn lấy bạc không?
Lão nhân hằn học đáp:
- Lão phu đành chịu mắc lừa thằng lỏi con. Từ nay thì đừng hòng.
Đây cũng kể như là lão nhân gia mất công để biết mặt ngươi mà thôi.
Kim Bất Hoán cười mát nói:
- Lão bằng hữu! Lão không bán tin tức cho ta, e rằng có khi lão phải mua tin tức ở nơi ta. Ta mà không bán cho là lão không sống nổi.
Lão nhân "hứ" một tiếng hỏi:
- Lão phu phải mua ở ngươi ư?
Kim Bất Hoán đáp:
- Đúng thế! Có một tin rất quan hệ cho lão. Còn người khác mua chẳng ích gì. Nhưng ta không bán cho đâu. Ta đi đây.
Lão nhân cả kinh hỏi:
- Chỉ liên quan đến lão phu thôi ư?
Kim Bất Hoán xua tay đáp:
- Xin lỗi! Lão cũng lớn tuổi rồi chết là đáng lắm. Mua hay không cũng chẳng quan hệ gì, lão chẳng còn sống được mấy ngày nữa.
Lão nhân cả kinh hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi đòi bao nhiêu tiền?
Kim Bất Hoán đáp:
- Giá tiền bây giờ chưa nói được. Chúng ta còn có việc phải làm. Lão đi đi thôi.
Quần hào chạy chừng ngoài hai chục dặm, trèo đèo vượt núi lại xuyên qua mấy khu rừng rậm xuống đến một nơi rất thấp.
Bỗng thấy Kim Bất Hoán dừng bước quay lại nói:
- Ở đây còn cách Hắc Chiểu Trạch không đầy một dặm. Chúng ta hãy nghỉ một lúc. Đáng tiếc không có lương khô để ăn.
Tử Dương kiếm khách đáp:
- Tiểu đệ cùng Đinh huynh đi bắt dã thú. Chỉ chờ một lúc là có thịt nướng.
Kim Bất Hoán lắc đầu nói:
- Nơi đây chẳng có điểu thú chi hết. Trong Hắc Chiểu Trạch cá cũng không có. Vấn đề giải quyết thực vật rất khó khăn.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Vậy thì làm thế nào?
Kim Bất Hoán đáp:
- Hãy đến Trọc Trung Thanh nghỉ một lúc rồi sẽ tính.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Trọc Trung Thanh ở vào chỗ sâu trong Quỷ trạch thì còn có gì ăn nữa?
Kim Bất Hoán đáp:
- Người ta thường nói:
Tưởng sơn cùng thủy tận là hết đường, biết đâu còn có đất Đào Nguyên. Trọc Trung Thanh là một trong ba khu đặc biệt ở Hắc trạch, có cây cỏ, có nước trong, có điểu thú, có ánh dương quang, nên mới kêu bằng Trọc Trung Thanh.
Văn Đế Đế hỏi:
- Lão gian tế gặp họa sát thân thực không?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Không sao đâu. Lão này thần thông quảng đại. Bất luận nguy hiểm gì lão cũng không sợ mà chỉ thích tiền. Đến Hắc liên thực ở bên mình thủ lãnh đảng Ôn Ngưu mà lão vẫn lấy được thì lão còn sợ gì nữa?
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Kim đại hiệp đã bảo có tin tức nhất định hắn phải chết kia mà?
Kim Bất Hoán cả cười đáp:
- Suốt đời lão chỉ đem tin tức bán cho người, chưa từng phải mua tin tức của ai. Tại hạ liền dở trò tâm lý chiến khiến lão có tật giật mình.
Tử Dương kiếm khách cười hỏi:
- Lão đến thì Kim huynh bảo sao?
Kim Bất Hoán đáp:
- Tại hạ đã sẵn thành kiến để đối phó với lão.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Sao huynh đài lại chơi lão như vậy?
Kim Bất Hoán đáp:
- Các vị đã biết lão có nhiều tin tức. Tại hạ mà không dùng cạm bẫy giữ lão lại tất lão xa chạy cao bay.
Lúc này đêm đã khuya. Đột nhiên mấy bóng người vọt tới nhanh như điện chớp.
Kim Bất Hoán ngó thấy liền nói:
- Hồ Bắc Thần đuổi tới nơi rồi.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Cổ Cầm giáo phát giác cuộc mưu đồ của chúng ta chăng?
Kim Bất Hoán đáp:
- Không phải đâu. Đây chỉ là Hồ Bắc Thần kiếm tại hạ để báo thù.
Gã chưa dứt lời, Hồ Bắc Thần đã dẫn hai người đến trước mặt:
một trung niên và một thanh niên. Hắn lớn tiếng quát hỏi:
- Kim Bất Hoán! Ngươi định ẩn lánh chăng?
Kim Bất Hoán cười lạt đáp:
- Nói bậy! Trước khi tại hạ dời khỏi sơn cốc đã bẩm rõ với đại thiếu giáo chủ.
Người trung niên trầm giọng hỏi:
- Ngươi đã phục hồi công lực ra khỏi hang núi chẳng nói làm chi.
Nhưng bốn người này sao trèo được vách núi đứng dựng?
Kim Bất Hoán chắp tay đáp:
- Thanh bằng lệnh chúa! Bản giáo không có luật lệ cấm người dời khỏi hang núi. Đây là tại hạ đã cõng họ ra.
Trung niên nhân lạnh lùng hỏi:
- Các vị ra ngoài mưu đồ chuyện gì?
Kim Bất Hoán vừa cười vừa hỏi lại:
- Đại lệnh chúa đến đây để chứng kiến cuộc đả đấu hay để tra hỏi?
Trung niên nhân quát lớn:
- Bản tòa không tra hỏi được ư?
Kim Bất Hoán cười lạt đáp:
- Vậy xin đại lệnh chúa đưa Thần loan lệnh tiễn ra.
Trung niên nhân cười khành khạch nói:
- Không ngờ ngươi thuộc hết lề luật của bản giáo. Giỏi lắm! Các ngươi quyết đấu đi. Nếu ngươi thắng hắn, bản tòa sẽ xin lệnh phù tới đây hỏi cho ra. Ngươi có trốn lên trời cũng không thoát.
Kim Bất Hoán gật đầu hỏi:
- Như vậy mới phải lẽ. Xin hỏi quý tính vị này?
Trung niên nhân đáp:
- Y là Nhậm Ý Hành, phân giáo chủ ở Nam Cương trong bản giáo, nay làm người bảo vệ cho Hồ Bắc Thần.
Kim Bất Hoán cả cười nói:
- Được nghe danh Nhậm phân giáo chủ đã lâu, lại được biết các hạ chuyên dùng Tru tiên thần kiếm. Đêm nay tại hạ xin lãnh giáo.
Thanh niên lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không rút kiếm ra đi?
Kim Bất Hoán lắc đầu đáp:
- Tại hạ tuy có bảo kiếm, nhưng không đeo bên mình. Nhậm huynh bất tất phải khách sáo. Kim mỗ dùng quyền chưởng cũng được.
Thanh niên tức giận quát:
- Quân cuồng đồ lớn mật! Được lắm! Bản tòa cũng dùng quyền chưởng hạ sát ngươi.
Kim Bất Hoán đột nhiên nhìn trung niên nhân hỏi:
- Thanh bằng lệnh chúa! Vạn nhất Nhậm phân giáo chủ lỡ tay, Kim mỗ có được kiêm cả chức Phân giáo chủ kia không?
Trung niên nhân quát:
- Bản giáo không có luật lệ kiêm chức. Nhậm phân giáo chủ mà lỡ tay thì chức vị của y sẽ có người kế tiếp. Đừng rườm lời nữa. Động thủ đi thôi!
Kim Bất Hoán quay lại hỏi Tử Dương kiếm khách:
- Huynh đài! Huynh đài có biết gieo xúc xắc không?
Tử Dương kiếm khách nghe hỏi không khỏi sửng sốt đáp:
- Kim huynh! Dĩ nhiên tiểu đệ biết lắm. Đó là một trò cờ bạc.
Kim Bất Hoán cười ha hả nói:
- Tiểu đệ tưởng huynh đài không hiểu.
Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Tử Dương kiếm khách hỏi:
- Đánh bạc gì vậy?
Tử Dương kiếm khách đáp:
- Đó là ba con xúc xắc bằng xương sáu mặt có chấm điểm và chia làm Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục. Người đánh cầm lên gieo xuống lòng đĩa.
Hư Vô Ngọc Nữ vội nói:
- Đại gia chuẩn bị đi! Y muốn hủy diệt cả ba người không để một ai sống sót trở về.
Đinh Nhất Bạch và Văn Đế Đế nghe nói liền vận công ngấm ngầm đề phòng.
Lúc này Kim Bất Hoán đã tiến lại nghinh tiếp Nhậm Ý Hành, đồng thời nghe gã cả cười hỏi:
- Các hạ đã mời ai kế tiếp chưa?
Nhậm Ý Hành cười lạt đáp:
- Dù bọn thủ hạ của bản tòa không ai sống sót thì đêm nay cũng chẳng để ngươi còn cơ hội đi mời người bảo vệ nữa.
Kim Bất Hoán cả cười hỏi:
- Vậy chúng ta quyết một chiêu sinh tử hay sao?
Nhậm Ý Hành cười lạt hỏi lại:
- Ngươi có dám tỷ thí chân khí với bản tòa không?
Kim Bất Hoán đáp:
- Tại hạ cũng không tính đến nước mời người bảo vệ nữa.
Nhậm Ý Hành quát lớn:
- Vậy ngươi đưa chưởng ra!
Kim Bất Hoán lập tức đưa tay về phía trước. Hai người cùng đặt tay phải vào nhau.
Đột nhiên trung niên nhân quát:
- Như vậy không được.
Hư Vô Ngọc Nữ nhảy tới nhanh như gió hỏi:
- Sao lại không được?
Trung niên nhân đáp:
- Chưa đủ ba ngày các ngươi làm gì có công lực.
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt đáp:
- Các hạ bây giờ mới biết thì đã chậm mất rồi.
Nàng phóng chưởng ra nhanh như chớp.
Trung niên nhân không sao né tránh được đành phải tiếp chiêu.
Nhưng hắn nhìn Hồ Bắc Thần quát:
- Hồ Phân thi chủ! Sao không về đi? Bọn chúng gây biến rồi.
Hồ Bắc Thần nghe nói sửng sốt nhưng muốn rút lui cũng không kịp nữa. Đinh Nhất Bạch đã ngăn chặn mặt sau. Trước tình hình này hắn biết là bất diệu, lớn tiếng quát hỏi:
- Các ngươi tạo phản chăng?
Đinh Nhất Bạch vung chưởng đánh ra, xẵng giọng:
- Các ngươi tự tìm đường chết.
Trung niên nhân bật tiếng la hoảng:
- Võ công của Ảo Hải môn!
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt đáp:
- Các hạ hãy nếm mùi Không Tâm chưởng!
Nàng vừa dứt lời, trung niên nhân rú lên một tiếng thê thảm nằm lăn dưới đất, giẫy giụa loạn lên. Tiếp theo Nhậm Ý Hành đột nhiên miệng thổ máu tươi người gã bị hất ra ngoài mười trượng.
Đinh Nhất Bạch thấy thế càng nóng nẩy. Chỉ còn mình y chưa thành công. Y tức quá gầm lên một tiếng hất tung Hồ Bắc Thần lên không.
Kim Bất Hoán lớn tiếng hô:
- Mau đem thi thể chúng vào Hắc Trạch. Bầy quái điểu bay tới bây giờ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Sao Kim huynh biết thế?
Kim Bất Hoán đáp:
- Cô nương chưa nhìn thấy Thanh bằng lệnh chúa lúc lâm tử đã liệng con tiểu trùng lên làm tín hiệu cầu cứu.
Quần hào nghe nói giật mình kinh hãi. Tử Dương kiếm khách xách thi thể người trung niên lên hỏi:
- Chạy về phương nào?
Kim Bất Hoán xách thi thể Nhậm Ý Hành vẫy tay đáp:
- Đi theo tại hạ.
Đinh Nhất Bạch vừa lôi xác Hồ Bắc Thần vừa thóa mạ:
- Thằng cha này vãi phân ra rồi.
Chạy đi chừng hơn dặm, bỗng thấy mặt đất toàn bùn lầy. Trăng sao trên trời không nhìn thấy nữa.
Bỗng nghe Kim Bất Hoán chạy trước hô:
- Các vị đề tụ khinh công tiến vào bờ đầm. Đừng đặt chân xuống đất, chỉ bước lên cây ngắn hoặc cỏ lau.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Phía trên tối đen. Phải chăng là chướng khí mà người ta thường đồn đại?
Kim Bất Hoán đáp:
- Phải rồi! Hiện giờ mù chưa dầy, càng vào sâu càng đen tối. Đồng thời phải coi chừng dưới nước có rắn độc.
Văn Đế Đế nóng ruột hỏi:
- Còn cách Trọc Trung Thanh bao xa nữa?
Kim Bất Hoán đáp:
- Chừng hơn trăm dặm. Nhưng bây giờ không sợ địch đuổi theo nữa.
Năm người không đi thẳng đường lầm lũi theo sát Kim Bất Hoán như đi vào mê cung. Sau giơ tay không trông rõ ngón, chỉ nghe tiếng Kim Bất Hoán kêu gọi.
Bỗng thấy trên không nổi sắc trắng, lại nghe Kim Bất Hoán chạy trước nói:
- Mặt trời mọc rồi. Các vị mau phong tỏa hô hấp. Đây là chỗ chướng khí nặng nhất.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Ánh dương quang không chiếu xuống được ư?
Kim Bất Hoán đáp:
- Nếu có ánh dương quang chiếu vào thì Hắc trạch này còn chi là thần bí rùng rợn nữa?
Lại chạy thêm mấy giờ, Kim Bất Hoán hô:
- Mau liệng tử thi xuống mé tả. Chỗ này bùn sâu lắm.
Tử Dương kiếm khách và Đinh Nhất Bạch liệng thây ma ra rồi lại nghe Kim Bất Hoán hô:
- Các vị hãy vận toàn lực xông về phía trước. Vọt mình đi một cái là phải ra xa ngoài hai chục trượng.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Tại sao vậy?
Kim Bất Hoán đáp:
- Nơi đây chỉ có bùn lầy, lau cỏ không mọc được.
Mọi người đề tụ chân lực vọt về phía trước. Quần hào đều công lực thâm hậu, nhảy xa hai mươi trượng không coi vào đâu.
Đột nhiên trước mắt sáng lòa. Chân hạ xuống đất đầy hoa cỏ. Trên đầu ánh dương quang tràn ngập. Bất giác quần hào reo lên:
- Tới nơi rồi.
Kim Bất Hoán quay lại cười nói:
- Đây là Trọc Trung Thanh, một địa phương rất thần bí, ngang dọc không đầy một dặm. Các vị coi bốn mặt xem sao?
Quần hào nghe nói chú ý nhìn thì thấy bên cạnh khu hoa cỏ đều có thế hơi Ngũ sắc bay lên.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh dị hỏi:
- Chướng khí không xâm nhập vào khu hoa cỏ ư? Thế là nghĩa làm sao?
Kim Bất Hoán đáp:
- Không ai hiểu rõ nguyên nhân. Có người bảo khắp khu vực này có bảo vật, kẻ lại nói là đời xưa có tiên nhân hạ xuống cấm chế. Rút cục chỉ là tiếng đồn.
Văn Đế Đế hỏi:
- Nhưng lấy gì ăn?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Cô nương hãy coi rừng kim hoa phía trước. Giữa rừng hoa, tại hạ đã dựng một căn nhà tranh, chứa rất nhiều lương khô. Trong rừng hoa còn có suối nước trong uống được.
Hư Vô Ngọc Nữ "ủa" lên một tiếng hỏi:
- Chỗ hoa vàng đẹp tốt kia tên là gì?
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #107  
Old 04-06-2008, 10:47 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 105
Thần Bí Đạo Nhân Tái Lão Quân

Kim Bất Hoán đáp:
- Ngoài Hắc trạch này, khắp thiên hạ không còn ở đâu có thứ hoa đó.
Vì hoa sắc vàng rực rỡ kêu bằng kim hoa. Còn tên chính của nó là gì thì không hiểu.
Tử Dương kiếm khách nói:
- Đây là Kim lê hoa. Trong sách Dật Tiên Lục có ghi chép trái cây này trị được bách độc.
Kim Bất Hoán nói:
- Té ra là Kim lê hoa. Hoa này nở đã lâu lắm. Tại hạ tới nơi nở rồi, đến nay vẫn chưa tàn.
Đoàn người tiến vào rừng, quả trong có mấy gian nhà gianh. Kim Bất Hoán mời quần hào vào ngồi trên chiếc ghế trúc đặt ở gian giữa. Y lại lấy thịt nướng ra cười nói:
- Các vị tùy tiện ăn một chút cho đỡ đói.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Nơi đây không có chướng khí. Nếu Cổ Cầm giáo phát động quái điểu tới nơi thì làm thế nào?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Tại hạ đã bị quái điểu rượt theo không còn đất trốn, sau lần vào tới bên khu chằm này gặp một vị đạo trưởng rồi lão nhân gia dẫn tới đây mới thoát.
Đinh Nhất Bạch lấy làm kinh dị hỏi:
- Quái điểu của Cổ Cầm giáo cũng không dám đến ư?
Kim Bất Hoán gật đầu đáp:
- Đến thì dám đến, nhưng bay ở trên cao chứ không dám sà xuống.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi hỏi:
- Tại sao vậy?
Kim Bất Hoán đáp:
- Ao chằm này rộng tám trăm dặm, có một con chim làm bá chủ tên gọi Kim ô. Ngoại trừ chim Phụng Hoàng, còn bất cứ mãnh cầm quái điểu nào đều phải sợ nó như dê nhìn thấy cọp. Con Kim ô quả là chỉ ở dưới một con mà đứng trên muôn loài cầm điểu.
Văn Đế Đế kinh ngạc la lên:
- Kim đại ca! Tư Mã đại đang mong có con Kim ô.
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Kim cương thần công của y đã có người chuẩn bị khiến y mau thành tựu. Cái đó không cần kíp.
Hư Vô Ngọc Nữ ngạc nhiên hỏi:
- Sao Kim đại ca lại biết Tư Mã huynh có Đại kim cương thần công?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Thân thế các vị tại hạ hoàn toàn biết hết, nhưng xin các vị đừng hỏi nguyên nhân.
Tử Dương kiếm khách thở dài nói:
- Kim huynh thật thần bí khôn lường!
Kim Bất Hoán cả cười đáp:
- Tại hạ mà không giữ bí mật thì đã bị Cổ Cầm giáo và Ảo Hải môn giết chết rồi.
Bỗng nghe ngoài nhà gianh có tiếng người niệm Vô Lượng Thọ Phật.
Rồi một lão đạo sĩ tiến vào. Hư Vô Ngọc Nữ và Văn Đế Đế ngó thấy giật mình kinh hãi hô:
- Sư phó!
Lão đạo nhân nhìn ba thanh niên gật đầu nói:
- Ba vị thí chủ thoát hiểm rồi.
Kim Bất Hoán lập tức cùng Tử Dương kiếm khách và Đinh Nhất Bạch đứng lên chắp tay nói:
- Mời đạo trưởng an tọa.
Hắn lại nhìn Đinh Nhất Bạch và Tử Dương kiếm khách cười nói:
- Thưa hai vị. Đây là Tái lão quân tiền bối.
Tư Mã Quan và Đinh Nhất Bạch nghe nói lại thi lễ lần nữa rồi nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo thêm nhiều cho.
Lão đạo cười đáp:
- Hai vị thí chủ khách sáo quá!
Lão nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Ngọc nhi! Ta có việc cần hỏi ngươi.
Hư Vô Ngọc Nữ kính cẩn hỏi:
- Lão nhân gia ở đâu tới đây? Có điều chi chỉ thị?
Lão đạo trỏ Kim Bất Hoán cười đáp:
- Từ lúc ta chỉ dẫn Kim thiếp hiệp tới đây, vẫn chưa rời khỏi Hắc Chiểu Trạch, chỉ vì muốn chờ ngươi và sư muội. Ta đã biết rõ hành tung các ngươi.
Lão vẫn chưa ngồi, nhìn Văn Đế Đế nói:
- Đế nhi! Ngươi bồi tiếp ba vị thiếu hiệp. Ta cùng sư thư ngươi ra ngoài một chút.
Văn Đế Đế đáp:
- Xin lão nhân gia tùy tiện. Ba vị đại ca đây không phải người ngoài.
Lão đạo xoay mình ra khỏi nhà gianh. Hư Vô Ngọc Nữ theo sau. Hai người vào chỗ sâu trong rừng Kim lê. Lão đạo quay lại nhìn Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Ngọc nhi! Kim Bất Hoán cứu ngươi ở trong hang. Ngươi có cảm tưởng gì không?
Hư Vô Ngọc Nữ không hiểu ý lão, nghiêm nghị đáp:
- Bạn hữu võ lâm giúp đỡ nhau là chuyện thông thường.
Lão đạo thở dài nói:
- Không những y cứu ngươi, lại cứu cả sư phụ đến năm lần, mà lần nào cũng liều mạng mới cứu nổi. Suốt đời ta không chịu ơn ai mà phải vĩnh viễn đội ơn y.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Lão nhân gia có biết lai lịch y không?
Lão đạo lắc đầu đáp:
- Đó là một điều sư phụ rất bực mình. Trong võ lâm ai cũng biết ta là thổ công trên chốn giang hồ. Cả lão đạo vương cũng không hiểu nhiều chuyện thần bí bằng ta. Thế mà ta mất khá nhiều thì giờ điều tra vẫn chưa ra được gốc gác y.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Lão nhân gia kêu đệ tử ra đây phải chăng có mối liên quan với y?
Lão đạo gật đầu đáp:
- Ngọc nhi! Ta nói thẳng cho ngươi hay là muốn gả ngươi cho y, chắc cũng xứng với tâm nguyện của ngươi.
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu nói:
- Đệ tử đã lựa chọn rồi.
Lão đạo kinh ngạc hỏi:
- Ngươi lựa ai?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Chàng là đệ tử của Phụng Hoàng sư bá.
Lão đạo kinh hãi nói:
- Tiểu Phụng Hoàng ư? Gã đã có hai vị hôn thê rồi mà. Sư muội ngươi là một trong hai người đó.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Đồ nhi đã ưng chịu lời thỉnh cầu của sư muội. Đồng thời chính đồ nhi lại có mối tình cảm với Tiểu Phụng Hoàng Thần.
Lão đạo lấy làm kỳ hỏi:
- Ngươi đã trò chuyện với gã rồi ư?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Không. Đây là chuyện đơn phương của đồ nhi.Thực ra Tiểu Phụng Hoàng chưa hiểu lai lịch của đệ tử. Chẳng lẽ lão nhân gia lại phản đối vụ này?
Lão đạo thở dài hỏi:
- Phải chăng ngươi chê Kim Bất Hoán mặt mũi xấu xa?
Hư Vô Ngọc Nữ vội đáp:
- Chuyện đó không phải thế. Nếu đồ nhi chưa ám hứa với Tiểu Phụng Hoàng thì nhất định tuân mạng lão nhân gia.
Lão đạo thở dài nói:
- May ta hỏi ngươi trước, nếu như người khác lấy quyền sư phụ thì không chừng đã quyết định rồi.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Lão nhân gia hiểu nỗi lòng cho đồ nhi, đồ nhi muôn vàn cảm kích!
Lão đạo cười nói:
- Nghe nói Tiểu Phụng Hoàng mất tích đã lâu. Đó là gã có ý ẩn thân để ngấm ngầm phấn đấu. Ta biết gã đem một số đông đồng bạn giao cho sư phụ gã. Hiện giờ gã đến động Ngọc thố một mặt để tỵ nạn, một mặt để chờ cơ hội ra đời.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi hỏi:
- Ở Ngọc thố cốc có thể tỵ nạn được ư?
Lão đạo gật đầu đáp:
- Đảng Ôn Ngưu và đảng Phong Mã không thể tìm đến hang Ngọc thố, cũng như không dám tiến vào Hắc Chiểu Trạch.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Tại sao vậy?
Lão đạo trịnh trọng đáp:
- Vụ này ta đang điều tra. Chỉ có lão gian tế là khám phá được.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Lão gian tế đã bị Kim Bất Hoán đưa vào bẫy rồi. Chẳng bao lâu lão sẽ tới đây?
Lão đạo mỉm cười nói:
- Kim Bất Hoán quả là tay trí tuệ hơn đời. Ta ước lượng võ công và trí tuệ gã có khi còn hơn cả đệ tử của Phụng Hoàng Thần. Ngoài tướng mạo, Tiểu Phụng Hoàng thua y đủ mặt. Ngươi nên nghĩ kỹ về việc của ngươi.
Hư Vô Ngọc Nữ lắc đầu đáp:
- Trước nay đồ nhi không thay đổi ý định.
Lão đạo gật đầu nói:
- Vậy ngươi về đi. Ta cũng đi đây.
Trước nay Hư Vô Ngọc Nữ không bao giờ hỏi sư phụ đi đâu. Nàng khom lưng nói:
- Lão nhân gia trân trọng hành sự.
Lão đạo cười khanh khách đáp:
- Ở võ lâm chỉ có hai người không sợ nguy hiểm là Phụng Hoàng Thần và ta đây.
Hư Vô Ngọc Nữ quay về nhà gianh. Văn Đế Đế ra đón cười hỏi:
- Sư phó đi rồi ư?
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi lại:
- Sao lại có một mình sư muội ra đây?
Văn Đế Đế đáp:
- Mặt bắc nơi đây phát giác ra có nhiều xác chim, không hiểu vì nguyên nhân gì, hiện bọn Kim đại ca đang tra xét.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Loại chim gì?
Văn Đế Đế đáp:
- Theo lời Kim đại ca thì đó là giống quái điểu Kim Câu Tử của Cổ Cầm giáo. Đại khái chết hơn trăm con. Tử Dương kiếm khách lại thấy hai con lớn là Thiết linh hạc và Thực nhân thíu.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Mau dẫn ta đi coi.
Văn Đế Đế đi trước còn quay lại nói:
- Giống chim nhỏ Kim câu tử khắp mình chẳng có thương tích gì. Còn chim lớn thì trên đầu thủng ra một lỗ.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Nếu vậy không phải do người tạo nên.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe tiếng Đinh Nhất Bạch ở ven rừng vẫy tay hô:
- Hai vị tiểu thư lại đây mà coi! Kim huynh lại phát giác một đống xác chim. Trong đó có cả Ngân châm phong, Di thiên sa, Cuồng phong võng không biết là bao nhiêu.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Phải chăng đều ở chỗ có ánh dương quang?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Không hẳn thế. Trong Hắc Chiểu Trạch cũng có nhiều con rớt xuống bùn.
Bỗng thấy Kim Bất Hoán từ trong đám chướng khí chạy ra lớn tiếng hô:
- Các vị ngó lên không mà coi. Quái điểu đang rớt xuống như mưa.
Hai nàng ngửng đầu lên nhìn thấy ở phía xa xa những chấm đen bay phất phới, bất giác đồng thanh hỏi:
- Đó là vì nguyên nhân gì?
Kim Bất Hoán đáp:
- Đại khái là khí số của Cổ Cầm giáo sắp bị tuyệt diệt.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Kim huynh còn tin ở điều huyền hoặc. Đây chắc là các loại quái điểu ở Cổ Cầm giáo gặp phải khắc tinh.
Kim Bất Hoán đáp:
- Khắc tinh ư? Trên không có hiện tượng gì đâu?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Vì trời bao phủ làn mây dầy đặc. Nếu sáng sủa thì nhất định trông thấy.
Văn Đế Đế nói:
- Thư thư! Tiểu muội có bức y, muốn lên không coi được chăng?
Hư Vô Ngọc Nữ cản lại:
- Không được. Trên trời còn rất nhiều quái điểu. Muội tử không coi được gì là chuyện nhỏ, giả tỷ bị quái điểu vây hãm thì nguy hiểm phi thường!
Bỗng nghe tiếng khàn khàn từ trong nhà gianh cười ha hả nói:
- Các vị hà tất phải phỏng đoán một cách hồ đồ. Đó là Cổ Cầm giáo đụng phải vận xui.
Kim Bất Hoán nghe tiếng cả mừng reo lên:
- Lão gian tế tới rồi. Nhất định lão biết rõ nguyên nhân.
Mọi người liền trở về nhà gianh thấy lão đang ngồi chễm chệ trên giường. Lão nhìn mọi người cả cười nói:
- E rằng những giống chim quái dị cả lớn lẫn nhỏ của Cổ Cầm giáo phen này bị hủy diệt quá nửa rồi. Nếu bọn chúng không triệu hồi thì chỉ mấy giờ nữa chim phải chết hết.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Lão đầu lại tính chuyện buôn bán tin tức chăng?
Lão già lắc đầu đáp:
- Đây không phải là chuyện bí mật. Có điều các ngươi không trông thấy mà thôi. Nếu nhìn kỹ trên mây thì mục lực các ngươi có thể thấy rõ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Nhìn cái gì?
Lão già đáp:
- Kim ô thần điêu.
Kim Bất Hoán nhẩy bổ lên nói:
- Thế ra con Kim ô đang tấn công bầy quái điểu của Cổ Cầm giáo.
Lão già đáp:
- Bọn Cổ Cầm giáo theo dõi các ngươi, chúng cũng biết rõ không thể phái quái điểu mạo hiểm vào không phận quỷ trạch, nhưng các ngươi giết Thanh Bằng lệnh chúa và Nam Cương phân giáo chủ, khiến Cổ Cầm giáo chủ nổi giận. Chẳng những lão phái toàn bộ các loài dị điểu đi truy tầm, mà còn phát động hết cao thủ trong giáo phái nữa.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Còn Ôn Ngưu đảng thì sao?
Lão già đáp:
- Ôn Ngưu đảng thà chết chứ không chịu đến Quỷ trạch. Cả vùng phụ cận chúng cũng không dám léo hánh tới.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Chúng ta trao đổi món hàng thế nào?
Lão già hỏi lại:
- Tiểu tử! Ngươi có cần biết tại sao Ôn Ngưu đảng không dám đến Chiểu Trạch?
Kim Bất Hoán đáp:
- Cái đó cần biết lắm.
Lão già nói:
- Ngươi hãy nói tin tức của lão nhân gia trước.
Kim Bất Hoán lắc đầu đáp:
- Lão đầu! Lão lại mắc hợm tại hạ rồi. Bây giờ mà tại hạ nói ra trước, nhất định lão phải trả miếng.
Gian tế cười lạt đáp:
- Ta mà nói trước, chắc thằng lỏi lại giở quẻ.
Kim Bất Hoán cười ha hả hỏi:
- Vậy chúng ta trao đổi một cách công bằng thì sao?
Lão gian tế hỏi lại:
- Trao đổi công bằng như thế nào?
Kim Bất Hoán đáp:
- Chúng ta đều viết tin tức vào tờ giấy để trao đổi cho nhau.
Lão gian tế ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói:
- Đưa bút đây!
Kim Bất Hoán đáp:
- Ở đây không có bút, vào nhà sau lấy cục than cũng được.
Gã xoay mình đi lấy ra hai mảnh giấy trắng và hai cục than rồi hai người cùng viết ở chỗ kín.
Hai người viết xong lại trở ra ngoài. Hư Vô Ngọc Nữ thấy Kim Bất Hoán lộ nụ cười bí ẩn, lại cảm thấy mặt gã chẳng xấu xa chút nào. Nàng nghĩ thầm:
- Chắc gã lại dở trò quỷ gì đây.
Lão gian tế đột nhiên xòe tay ra nói:
- Trao đổi đi.
Kim Bất Hoán cũng đưa tờ giấy của mình ra, tiện tay toan đón lấy tờ giấy của lão gian tế. Không ngờ đột nhiên lão cướp lấy, mặt lộ vẻ cổ quái, lão hỏi:
- Tiểu tử! Trên tờ giấy của ngươi có chữ không?
Kim Bất Hoán cười khanh khách đáp:
- Lần này thì lão không mắc bẫy nữa. Lão hãy coi lại trước đi.
Lão tư thám thấy gã nói như vậy mới đưa tờ giấy cho gã. Lão mở ngay tờ giấy ra. Ngờ đâu lão coi rồi xoay mình đi ngay, miệng quát tháo:
- Ai? Kẻ nào dám động đến não cân của lão phu?
Mọi người thấy lão như phát điên xông ra ngoài đi mất. Chớp mắt đã mất hút.
Tử Dương kiếm khách ngó lão tư thám biến vào trong làn chướng khí rồi quay lại hỏi Kim Bất Hoán:
- Kim huynh! Kim huynh có tin tức gì trọng yếu cho lão thật ư?
Kim Bất Hoán cả cười đáp:
- Có tin tức gì chân thật đâu? Bất quá tại hạ biết nhược điểm nên đoán ra tâm bệnh của lão mà thôi.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Kim huynh đã viết gì trên giấy?
Kim Bất Hoán cười khanh khách đáp:
- Tại hạ chỉ viết hai câu "Mạo hiểm thập nạn sở thập niên, tàng bảo hữu nhân động não cân". Không ngờ lão nao núng thật sự, so với sự tưởng tượng của tại hạ còn nghiêm trọng hơn.
Hư Vô Ngọc Nữ ngạc nhiên hỏi:
- Ý nghĩa hai câu đó thế nào? Có liên quan gì đến lão?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Suốt đời lão ham tiền hơn cả tánh mạng. Một người trơ trọi thì kim ngân châu báu cất đi đâu?
Đinh Nhất Bạch hiểu ý cả cười nói:
- Tiền bạc châu báu lão gom góp mấy chục năm chắc là cất dấu một nơi đã cao như núi.
Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi:
- Té ra Kim huynh bảo lão có người muốn động đến chỗ tàng bảo của lão mà lão tin là sự thực ư?
Kim Bất Hoán đáp:
- Lão đi chuyến này chắc là dời tài bảo đến một nơi khác.
Văn Đế Đế nói:
- Kim đại ca! Đại ca cho tiểu muội coi lão đã viết gì?
Kim Bất Hoán mở tờ giấy ra thấy hai câu:
"Kim ô đông thăng Ôn Ngưu tận, Ngọc thố tây trầm Phong Mã hồn".
Hư Vô Ngọc Nữ "ủa" lên một tiếng nói:
- Té ra Ôn Ngưu đảng sợ con Kim ô, Phong Mã đảng sợ con Ngọc thố.
Kim Bất Hoán đáp:
- Lão bán tin tức xưa quá rồi, tại hạ đã biết rõ. Lần sau tại hạ quyết không tha lão.
Tử Dương kiếm khách hỏi:
- Kim huynh cho là tin tức này cũ rồi ư?
Kim Bất Hoán đáp:
- Ôn Ngưu đảng có tà công, rất sợ con Kim ô và mùi hương Kim liên hoa. Nhưng đó chưa phải là nguyên nhân chính khiến Ôn Ngưu đảng không dám đến quấy nhiễu. Lão đã cho tại hạ tin này rồi, bây giờ lão bán lần thứ hai.
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Lão sợ mắc bẫy Kim đại ca, nên không viết tin thật ra.
Kim Bất Hoán đáp:
- Lão mà lại đến cầu tại hạ thì khi đó tại hạ sẽ làm cho lão phải phát khóc.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Lão đi rồi còn quay lại làm chi?
Kim Bất Hoán đáp:
- Lão có ba nơi tàng bảo thì hai nơi đã trống rỗng. Thế nào lão cũng tới yêu cầu tại hạ cho biết kẻ lấy cắp tài bảo là ai?
Mọi người nghe nói kinh ngạc hỏi:
- Lão bị mất cắp tàng bảo ở hai nơi ư?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Chính tại hạ đã động thủ. Cả lão tư thám cũng động thủ. Nhưng đối với lão tại hạ còn nể nang một chút. Nếu của ba lão kia thì tại hạ lấy hết rồi.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh ngạc hỏi:
- Còn ai nữa?
Kim Bất Hoán đáp:
- Điệu vong tú sĩ, Công Táng lão nhân và Toán Tử tướng sĩ còn đáng ghét hơn lão Gian tế và lão Tư thám.
Mọi người nghe nói sửng sốt đồng thanh nói:
- Ba người kia cũng có tàng bảo ư?
Kim Bất Hoán đáp:
- Coi bề ngoài thì mấy lão này không có gì, nhưng trên thực tế mấy lão đó còn có nhiều hơn.
Kim Bất Hoán nói chuyện Ngũ quái trên chốn giang hồ cất dấu tài bảo bị gã lấy cắp khiến cho Tử Dương kiếm khách, Đinh Nhất Bạch, Hư Vô Ngọc Nữ và Văn Đế Đế đều sửng sốt.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #108  
Old 04-06-2008, 10:49 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 106
Hắc Chiếu Trạch Cao Dương Xuất Hiện

Hồi lâu Hư Vô Ngọc Nữ mới hỏi:
- Điệu vong tú sĩ, Công Táng lão nhân và Toán Tử tú sĩ lấy đâu ra được bảo tàng?
Kim Bất Hoán đáp:
- Công Táng lão nhân coi bề ngoài làm nghề chôn người chết mà trên thực tế là một tay chuyên môn ăn cắp ở những cổ mộ. Người đời xưa có tập quán chôn theo người chết những thứ rất trân quí hồi sinh tiền. Thuở nhỏ Công Táng lão nhân là đạo mộ tặc. Đến già lão vẫn không thay đổi tính nết.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Điệu Vong tú sĩ là một bần sĩ trong võ lâm thì sao lại có tàng bảo được?
Kim Bất Hoán đáp:
- Điệu Vong tú sĩ chỉ là tự hiệu mười năm gần đây. Trước kia lão là tên độc cước đại đạo, sang đoạt của quan nha, cướp bóc nhà hào phú. Lão còn đoạt tiêu cục, hành động đơn thương độc mã mà chẳng bao giờ thất thủ. Thậm chí chẳng một ai biết rõ chân tướng. Lão đứng đầu về tài bảo trong Ngũ quái.
Văn Đế Đế hỏi:
- Toán Tử tướng sĩ làm gì cũng có tài bảo?
Kim Bất Hoán đáp:
- Lão này là chúa trá ngụy, làm cao nhân coi tướng. Phàm kẻ tiền nhiều ai không sợ chết? Lão tùy cơ mở miệng vào những người không nguy hiểm. Do đó những tay đại phú đều mắc bẫy lão.
Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Những chuyện Kim huynh nói đây trước nay chưa ai nhắc tới, đủ rõ bọn họ giữ rất bí mật.
Kim Bất Hoán đáp:
- Nhưng bọn họ không thoát khỏi tay tại hạ.
Lúc này đã trưa rồi. Mọi người lấy lương khô ra ăn xong, Kim Bất Hoán đưa đề nghị chuẩn bị mở cuộc thám sát Hắc Chiểu Trạch. Điều thứ nhất tra xét chỗ Kim liên hoa, điều thứ hai là mong bắt được con Kim ô.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Chiểu Trạch rộng tám trăm dặm thì biết Kim ô ở chỗ nào?
Kim Bất Hoán đáp:
- Tại hạ chỉ nói là hy vọng mà thôi. Chúng ta không đi kiếm thì vĩnh viễn không có hy vọng. Ở đây mãi không được mà ra đi lại sợ bọn Ôn Ngưu đảng bắt.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Vậy mọi người cần đem đủ lương khô và coi chừng đừng để thất tán mỗi người một nơi.
Mọi người nghe nói cho đều là phải. Ai nấy mang đi mười ngày lương khô. Kim Bất Hoán động thân dẫn đường.
Ra khỏi khu đất đặc biệt, năm người tiến vào Hắc trạch. Ai nấy chỉ đặt chân lên cây thấp và cỏ lau. Tình trạng thật nguy hiểm, nếu sẩy chân là bước xuống bùn.
Năm người không có phương hướng nhất định, lần mò suốt một ngày một đêm không có chỗ nghỉ ngơi mà cũng chẳng thấy một bóng người. Ước lượng đi xa đã mấy trăm dặm, không còn chú ý phương hướng được nữa.
Hư Vô Ngọc Nữ cảm thấy lạc lõng liền hỏi Kim Bất Hoán:
- Chúng ta đi về phương nào. Kim đại ca có biết không?
Kim Bất Hoán ngửng đầu lên nhìn thì chỉ biết lúc này mới sáng còn không thấy nền trời, cũng chẳng nhìn rõ ánh dương quang. Gã đáp:
- Chướng khí dầy quá. Ánh dương quang lại không ở trên đầu nên khó mà quan sát được phương hướng.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Nếu cứ bổ nháo bổ nhào nhảy đi thế này há chẳng thành một lũ điên khùng?
Kim Bất Hoán đáp:
- Tại hạ đang tìm kiếm hai nơi thần bí khác trong Chiểu Trạch, chứ chẳng phải không có mục đích.
Tử Dương kiếm khách hỏi:
- Hai chỗ khác tên gì?
Kim Bất Hoán đáp:
- Một là Thần quật, hai là Trạch đảo. Theo lời Tái Lão Quân thì hai nơi này tuy chưa ai đến được, nhưng trong bản Dị cảnh lục của lão nhân gia có ghi chép.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Chính gia sư cũng không dám xác định những nơi đó có thật hay không?
Kim Bất Hoán đáp:
- Cả Trọc Trung Thanh trước kia không dám xác định mà Tái Lão Quân tìm ra. Đã có một nơi chứng thực thì hai nơi kia không thể hư giả được.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Kiếm hai nơi đó làm chi?
Kim Bất Hoán đáp:
- Lệnh sư bảo Kim liên hoa và Kim ô nhất định ở hai nơi thần bí này.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Trong Chiểu Trạch rộng mấy trăm dặm mà chúng ta cứ nhắm mắt đi liều, liệu có tìm thấy không?
Kim Bất Hoán đáp:
- Không kiếm thấy Kim liên hoa mà ra đi bị Ôn Ngưu đảng bắt.
Chẳng thà ở trong Hắc Chiểu Trạch này còn hơn lọt vào tay địch nhân.
Giữa lúc ấy đột nhiên trên không phát ra tiếng rú hãi hùng rồi thanh âm như người hết hơi rớt xuống.
Kim Bất Hoán kinh hãi hỏi:
- Người này là ai? Sao lại ở trên không rớt xuống?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Nghe thanh âm thì dường như ở phía trước thiên về mé hữu cách đây không xa.
Kim Bất Hoán vội nói:
- Vậy chúng ta mau mau qua mé hữu điều tra.
Năm người nhảy về phía phát ra thanh âm mở cuộc sưu tầm, nhưng chướng khí mịt mờ, ngoài xa mấy bước chẳng nhìn thấy gì.
Năm người lại sợ lạc lõng mất liên lạc, vừa tìm kiếm vừa gọi nhau, không ai dám dời xa.
Lát sau Đinh Nhất Bạch lớn tiếng hô:
- Các vị lại đây mau! Trên cây này có một tiểu lão.
Văn Đế Đế gần đó liền nhảy lại hỏi:
- Ở chỗ nào?
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Ở chỗ này. Lão mặc bức y, dường như bị quái điểu đánh rớt xuống.
Văn Đế Đế tiến lại coi la hoảng:
- Chính là Cao Dương lão ca.
Người trên cây thấy Văn Đế Đế cũng kinh ngạc hỏi:
- Cô nương che mặt kia phải chăng là Văn tiểu thư?
Văn Đế Đế hỏi lại:
- Cao lão ca! Lão ca bị thương thế nào?
Cao Dương đáp:
- Không hề gì. Ta bị một con thanh loan, một con cửu đầu quái điểu vây đánh, nhưng thương thế không lấy gì làm nặng lắm.
Văn Đế Đế nói:
- Cao đại ca! Sao chỉ một mình đại ca ở trên không?
Cao Dương thở dài đáp:
- Thiết Kỳ Sĩ mất tích một thời gian khá lâu rồi. Mọi người chia nhau đi tìm kiếm.
Văn Đế Đế hỏi:
- Có mấy vị ra đi?
Cao Dương đáp:
- Phụng Hoàng Thần đưa bọn ta đến Ngọc thố cốc kiếm không thấy, vì thế ai cũng nóng ruột. Lão nhân gia lại phái ta cùng Cao Thức và Bạch Từ ba người đi kiếm, vì chúng ta có bảo y bay trên không.
Văn Đế Đế hỏi:
- Còn Kỳ Dao thư thư đâu?
Cao Dương đáp:
- Cô tiến vào Ngọc thố cốc rồi mất tích, nhưng Phụng Hoàng thần lão nhân gia bảo không cần. Đó chỉ là tại cô vào động Ngọc thố rồi lạc đường chưa tìm thấy lối ra.
Lúc này mấy người đều tiến lại. Văn Đế Đế biết Cao Dương chưa hiểu mấy nhân vật này, liền giới thiệu từng người một. Đồng thời có kể lại vụ Cao Dương đến Ngọc thố cốc.
Lạ Ở chỗ Kim Bất Hoán nghe rồi tỏ ra nóng nẩy phi thường. Gã trầm giọng nói:
- Ở hang Ngọc thố đáng lý không nên phái người ra ngoài. Hiện giờ biết bay cũng bằng vô dụng. Cao đại nhân gặp bọn tại hạ là may lắm không thì nhất định bị chết ở Hắc Chiểu Trạch. Đồng thời hai người nữa không khéo cũng lọt vào tay địch thủ.
Văn Đế Đế hỏi:
- Vậy thì làm thế nào?
Kim Bất Hoán đáp:
- Còn làm thế nào được? Đành là trông vào số trời.
Cao Dương nói:
- Bốn mặt hang Ngọc thố cũng có người Ảo Hải môn, nhưng họ không dám tiến vào.
Kim Bất Hoán đáp:
- Chỉ có người đảng Phong Mã là không dám vào. Còn bọn Ảo Hải môn dám vào lắm.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Chẳng có cách nào lo cho xiết được. Chỉ còn đường đi kiếm Kim liên hoa.
Cao Dương hỏi:
- Kim liên hoa ở địa phương nào?
Kim Bất Hoán đáp:
- Nó chỉ ở hai nơi thần bí trong Hắc Chiểu Trạch này. Cao huynh đã đến Hắc Chiểu Trạch, có thấy hòn núi đá nào giống hải đảo chưa?
Cao Dương nói:
- Lão Cao ở trên không ngó xuống thì chỉ thấy hắc khí bốc lên ùn ùn, cả cây cối cũng không nhìn rõ. Nhưng Cao mỗ vừa lượn trên không trong vùng Hắc Chiểu Trạch thấy một con quái điểu sắc vàng bay quanh trên đầu hoài.
Kim Bất Hoán đáp:
- Đó là con thần điêu Kim ô. Nó không tấn công Cao đại ca là may lắm đấy.
Cao Dương nói:
- Nó rượt theo tại hạ một lúc rồi thấy đâu nữa.
Văn Đế Đế nhìn Kim Bất Hoán hỏi:
- Kim đại ca! Thần quật và Trạch đảo đều bị chướng khí bao phủ không nhìn rõ. Nghe nói hai nơi thần kỳ đó giống như tòa hải đảo có sơn cốc, có ánh dương quang, có điểu thú, nhưng ở trên không dòm xuống chẳng thấy gì. Phải vậy không?
Hư Vô Ngọc Nữ nói theo:
- Nơi đây ngoài Kim liên hoa và Kim điểu e rằng còn có chỗ thần kỳ khác nữa.
Kim Bất Hoán đáp:
- Đó là vấn đề không ai hiểu rõ, chỉ có thân hành tới nơi mới biết được.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Chúng ta đành đi kiếm loạn lên mấy ngày coi. Trừ phi bọn ta kém duyên phận, không thì tất có lúc tìm được tới nơi.
Sáu người liền chia làm hai hàng mà tiến. Tuy cách nhau rất gần mà người sau chỉ ngó thấy người trước một chút bóng mờ.
Tính thời gian đoàn người đi đã thêm một ngày nữa mà chẳng thấy gì. Đến lúc chướng khí tan mất lại là lúc đêm tối, đột nhiên một trái núi cao hiện ra. Đinh Nhất Bạch la lên:
- Chúng ta ra khỏi Hắc Chiểu Trạch rồi.
Kim Bất Hoán nói:
- Trái núi phía trước là Đại Long vương tọa lạc tại phương tây. Bên kia núi là Ban công hồ thuộc về nước khác. Mặt bắc trái núi là chỗ công cộng thiên nhiên. Chúng ta tới đó sẽ thấy có mấy trăm ngàn người Hán, chẳng hiểu di cư tới đây từ bao giờ. Chính họ cũng không biết. Ngôn ngữ và phong tục của họ tương tự như vùng Vân Nam, Tứ Xuyên, nhưng theo ký ức của họ thì lại không phải là người của hai tỉnh này.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Có người Hán tới đây thì thật là chuyện ly kỳ. Chúng ta có thể ký ngụ Ở đó được.
Kim Bất Hoán đáp:
- Những người trong mấy nhà đó thuộc mười họ. Mỗi họ là một đoàn thể. Đáng tiếc họ không hòa mục với nhau. Tại hạ đã tới nơi một lần giữa lúc họ đang xung đột.
Tử Dương kiếm khách thở dài nói:
- Đã dời bỏ quê cha đất tổ đến ở vùng biên hoang, họ còn xung đột chuyện gì? Cái bệnh của người Trung Nguyên chúng ta là thế đó.
Kim Bất Hoán đáp:
- Người ngoài đến không thể khinh thị họ được. Cả nam phụ lão ấu võ công đều rất cao thâm. Võ công của họ không rõ đường lối nào, nhưng tổ họp các môn phái lớn ở Trung Nguyên, mà còn thâu nạp những tinh hoa nước ngoài. Mỗi họ có một nhân vật thần bí làm chủ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Họ đối với người ngoài thế nào?
Kim Bất Hoán đáp:
- Cô nương muốn hỏi về phương diện gì? Họ đối với người Trung Nguyên, bất luận người Hán hay người Mãn, người Mông hay người Tạng đều rất khách khí. Cả nhân vật Hắc đạo cũng được tiếp đãi nồng hậu, nhưng ở đó đừng giở trò. Còn đối với người dị vực họ điều tra rất kỹ, song họ cũng không kỳ thị. Nghe nói có lần một toán cao thủ muốn đến uy hiếp, liền bị họ tiêu diệt chẳng còn sống sót mống nào.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã đến chân núi. Không ngờ nhìn lại còn cách đến mười thôn trang lớn. Thôn nọ cách thôn kia một bức tường cao. Lúc này đã lên đèn. Trong mười thôn đèn lửa sáng trưng, bóng người lố nhố.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Bây giờ chúng ta vào được không?
Kim Bất Hoán đáp:
- Lúc nào vào cũng được, chỉ cần mình quang minh chính trực. Đến đầu thôn nào cũng có người canh gác ra nghênh tiếp hỏi han.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Thôn ở phía chính diện chúng ta thuộc họ gì?
Kim Bất Hoán đáp:
- Họ Lưu. Nhân số hơn bảy trăm người. Thôn này vào hạng vừa vừa.
Thủ lãnh tối cao tên gọi Lưu Vân lão nhân, năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi.
Khi gần đến thôn trang, bỗng thấy một bóng đen vọt ra nhanh như chớp lớn tiếng hỏi:
- Qúi khách đi đâu?
Kim Bất Hoán tiến lại chắp tay chào:
- Lưu huynh vẫn bình yên chứ?
Thanh niên vừa thấy Kim Bất Hoán đã cười nói:
- Té ra là Kim huynh.
Kim Bất Hoán cười nói:
- Chuyến này tại hạ dẫn mấy bạn hữu tới đây, e làm phiền nhiễu quí thôn.
Thanh niên đáp:
- Sao Kim huynh lại nói thế? Xin vào đi! Lần trước Thái công bảo Kim huynh đi vội quá.
Kim Bất Hoán liền giới thiệu mọi người rồi tiến vào. Qua bức tường vây đến một khuôn cửa lớn.
Thanh niên giang tay ra nói:
- Mời các vị ngồi chơi. Tại hạ bảo nhà trong chuẩn bị thức ăn.
Kim Bất Hoán đáp:
- Lưu huynh bất tất phải khách sáo. Bây giờ muộn quá rồi. Tại hạ chỉ cầu Lưu huynh cho ngủ trọ một đêm rồi sáng mai ra đi.
Thanh niên nói:
- Có lý nào thế được. Bây giờ mới nhằm lúc ăn tối. Thái công sắp ra đó.
Gã đi rồi, Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi:
- Gã nói Thái công gì đó, chắc là vị thủ lãnh?
Kim Bất Hoán gật đầu đáp:
- Phải rồi. Võ công lão cao thâm khôn lường mà thái độ rất hiền hòa.
Bỗng nghe tiếng cười sang sảng vang lên nói:
- Lão phu thất nghinh rồi. Kim lão đệ! Lão đệ mời quí khách đến cho ta đấy ư?
Kim Bất Hoán đứng dậy cười đáp:
- Kính chào lão trượng. Lão trượng còn chưa đi ngủ ư?
Một lão già ngoài bảy mươi xuất hiện. Tinh thần lão còn tráng kiện, sắc mặt hồng hào. Lão rảo bước tiến gần về phía mấy người thanh niên nam nữ. Cặp mắt lấp loáng, lão lại cười khanh khách nói:
- Kim lão đệ! Mới chập tối làm gì đã ngủ? Mời các vị an tọa.
Kim Bất Hoán giới thiệu từng người rồi hỏi:
- Gần đây quí vị có thấy động tĩnh gì không?
Lão già trịnh trọng đáp:
- Kim lão đệ! Lão đệ không hỏi, lão phu cũng định nói ra. Gần đây ở Thập Tính thôn này, rất đông nhân vật từ tam sơn ngũ nhạc kéo đến. Lại có cả kỳ nhân ở dị vực nữa.
Kim Bất Hoán kinh hãi hỏi:
- Thật thế ư?
Lão già nghiêm trang đáp:
- Dĩ nhiên là thật. Câu gia ở Bắc thôn, Hồ gia ở Nam thôn hiện giờ rồng rắn lẫn lộn. Còn bảy thôn khác cũng khách đầy nhà. Chỉ mình lão phu đây là có các vị đến thôi.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Lão trượng đã thám thính gì chưa? Những nhân vật đến Thập Tính thôn lai lịch thế nào?
Lão nhân đáp:
- Toán đến Bắc thôn đã ngấm ngầm tra ra, kết quả là người Cổ Cầm giáo gì đó. Trong đám này còn Ôn Ngưu đảng ở dị vực. Bọn đến Nam thôn là Ảo Hải môn. Họ cũng mời Phong Mã đảng gì đó ở dị vực.
Hư Vô Ngọc Nữ liền nhìn Kim Bất Hoán nói:
- Nếu vậy chúng ta không thể ngủ đêm ở đây được.
Lưu lão thấy thần sắc Hư Vô Ngọc Nữ có điều khác lạ, lão sửng sốt hỏi:
- Cô nương! Có điều chi không ổn?
Kim Bất Hoán thở dài đáp:
- Lão trượng có điều chưa hiểu.
Hư Vô Ngọc Nữ nói tiếp:
- Cổ Cầm giáo và Ảo Hải môn đều là đối thủ của bọn tiểu nữ. Đồng thời giữa hai phe này cũng đối nghịch nhau.
Lưu lão hỏi:
- Bọn họ dám động thủ với các vị Ở Thập Tính thôn này ư?
Kim Bất Hoán đáp:
- Thế lực hai phái này to lớn phi thường. Huống chi còn hai đảng Ôn Ngưu, Phong Mã trợ thủ. Võ lâm thiên hạ không tài nào kháng cự được.
Lưu lão hỏi:
- Kim lão đệ! Lão hủ biết lão đệ là một kỳ sĩ hậu tiến. Việc gì lão đệ phải sợ họ đến thế?
Kim Bất Hoán thở dài đáp:
- Kể về chân chính võ công, vãn bối cũng nhận thấy không đáng sợ.
Nhưng hai đảng ở dị vực có một môn tà công không hiểu tên là gì, chẳng thể dùng sức để hàng phục họ.
Lưu lão hỏi:
- Tà công gì?
Kim Bất Hoán đáp:
- Hiện giờ mới biết thủ lãnh lưỡng đảng đều có tà công. Đảng Ôn Ngưu phóng hồng quang lên, ai gặp phải là mất hết võ công, mê man bất tỉnh. Đảng Phong Mã phóng ra một đạo lục quang. Người gặp phải cũng mê đi. Công lực mất hết.
Lưu lão cả cười nói:
- Bọn họ không dám thi thố ở Hắc Chiểu Trạch đâu. Các vị cứ vững tâm. Đó là trò chơi ở tây phương. Thực ra đông phương mình cũng có nhưng không ai rèn luyện.
Kim Bất Hoán kinh ngạc hỏi:
- Lão trượng nói đó là tà công gì?
Lưu lão đáp:
- Phép luyện công ở đông phương sáng tạo ra, nhưng đông phương lại thất truyền. Tà công đó là Bách ôn đại pháp. Người tây phương kêu bằng Tế khuẩn, giết người một cách vô hình. Khi luyện môn này phải có "nguyên tố" làm căn cơ. Căn cơ không giống nhau mà luyện thành tà công cũng khác biệt.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Nguyên tố là gì?
Lão già đáp:
- Bên đông phương chúng ta, nhất là ở Trung Nguyên, theo cổ truyền có thuyết Luân vương thất bảo là Cẩu bảo, Mã bảo, Ngưu hoàng vân vân.
Cái đó đều là bảo vật sản sinh trên mình giống trâu ngựa có bịnh. Đơn thuần như Ngưu hoàng có thể dùng trị bệnh điên. Nhưng thêm những vật kỳ độc khác vào để luyện công thì nó lại là một tà công vô hình giết hại người.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Sao bọn họ không dám thi triển ở Hắc Chiểu Trạch?
Lưu lão đáp:
- Trong Hắc Chiểu Trạch có mùi hương Kim liên hoa khắc chế được tà công này. Ở Ngọc thố cốc lại có thứ Ngọc liên hoa. Bọn họ có phóng ra cũng bằng vô dụng.
Đinh Nhất Bạch lại hỏi:
- Vãn bối cũng đã nghe nói đến, nhưng mùi hương Kim liên hoa chỉ có thể thắng được tà công mà không tiêu diệt nổi thì làm thế nào?
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #109  
Old 05-06-2008, 09:23 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 107
Thập Tính Thôn Long Xà Tự Lập

Lưu lão đáp:
- Tiêu diệt tà công đó quả không phải chuyện dễ. Kể ra cũng có mấy thứ, nhưng không lấy được.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Những thứ đó phải chăng là Vạn niên kim ô và Vạn niên ngọc thỏ?
Lưu lão thở dài đáp:
- Vạn niên ngọc thỏ chỉ là thứ bạch ngọc muôn năm. Cái đó đã có chủ nhân rồi, tuyệt đối không thể lấy được. Chỉ có kim ô chưa lọt vào tay kỳ nhân nào, nhưng nó đã thông linh muôn tuổi thì có là thần linh cũng khó mà thu phục. Con chim này chuyên khắc chế mọi thứ tà công, nhất là đối với luân vương thất bảo thì càng đầy đủ uy lực. Nó cũng thích ăn mấy thứ trong thất bảo đó.
Văn Đế Đế nói:
- Luân vương là gì?
Lưu lão đáp:
- Luân vương theo phật điển là chuyển luân vương.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Đảng Ôn Ngưu đã sợ kim ô thì bọn chúng còn đến đây làm chi?
Lưu lão ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên trầm giọng đáp:
- Nhất định bọn chúng đem theo Mã bảo và Ngưu hoàng. Chúng định dùng hai món đó để dẫn dụ kim ô để bắt lấy.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Bắt được ư?
Lư lão đáp:
- Nếu con kim ô ăn hết tấm Ngưu Hoàng sẽ bị say ngã lăn quay ra là hết sức phản kháng. Chỉ việc bắt bỏ vào trong lồng bằng thép thì vĩnh viễn không xổng ra được.
Kim Bất Hoán cả kinh nói:
- Nếu vậy thì thật là nguy hiểm. Khi Ôn ngưu đảng không còn úy kị gì nữa thì trung nguyên hết bề đối phó.
Lưu lão đáp:
- Không có người nào tìm đến Trạch đảo được. Chẳng giấu gì các vị, ngay cả những vị lão bối ở Thập Tính thôn này cũng chỉ còn một mình lão hủ là nhớ phảng phất phương vị hòn đảo này.
Kim Bất Hoán cả mừng nói:
- Lão gia đã đến Trạch đảo rồi ư?
Lưu lão đáp:
- Chưa, chỉ có một lần lão phu ngó thấy một hòn đảo hình như trái núi, nhưng khi đi kiếm thì lại không thấy.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Các vị lão nhân ở Thập Tính thôn đều đến Chiểu Trạch điều tra rồi ư?
Lưu lão đáp:
- Thập Tính thôn mà còn có ngày nay là nhờ tổ tiên mấy chục đời trước đã di cư đến đây để thám hiểm Chiểu Trạch.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Lão nhân gia nhớ đại khái ở phương nào?
Lưu lão đáp:
- Các vị là nhân vật chính phái. Đương nhiên lão hủ không muốn dấu diếm. Nếu các vị muốn đến Trạch đảo, tuy không phải là việc dễ dàng, nhưng lão phu có thể đưa ra một phương pháp. Các vị do đường cũ đã đến đây trở ra. Khi đã lui về chừng trăm dặm thì thiên qua mé tả. Tại đó có ba cây khô mọc nổi lên trong bùn lầy. Mỗi cây khô mộc cao mười trượng, lớn cỡ người ôm. Ba cây khô mộc đứng thành hình tam giác. Một cây hướng bắc, một cây hướng tây, một cây hướng đông. Các vị theo cây hướng bắc đi chừng mười dặm, thì lại có một tốp khô mộc phát hiện. Ngày trước lão hủ đến khu này đã ngó thấy một trái núi đá hình thù kỳ dị Ở phía trước.
Kim Bất Hoán nói:
- Đa tạ lão nhân gia có lòng chỉ điểm. Bọn vãn bối cảm kích vô cùng.
Lưu lão nói:
- Mong rằng các vị chớ có lộ tin tức này ra ngoài, cả với người trong Thập Tính thôn cũng vậy.
Kim Bất Hoán đáp:
- Vãn bối kính cẩn vâng lời dặn bảo, tuyệt đối bưng kín miệng bình.
Lúc này người trong nhà bưng cơm ra. Lưu lão thân hành bồi tiếp.
Lão cười nói:
- Mời các vị, đây là cơm lạt trà xanh. Xin các vị miễn trách cho.
Tử Dương kiếm khách vội đáp:
- Lão nhân lại khách khí rồi.
Mọi người đang ăn cơm bỗng thấy thanh niên tiến vào sảnh đường báo:
- Thái công, bên ngoài có lão họ Ngưu xin vào ra mắt.
Lưu lão chau mày đáp:
- Mời vào.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Lão Ngưu của Thập Tinh thôn ư?
Lưu lão đáp:
- Người trong Thập Tinh thôn diện hòa mà tâm bất hòa. Trước nay chưa từng đến nhà nhau hội diện. Có gặp nhau ngoài đường cũng chỉ vài câu kiểu cách mà thôi.
Kim Bất Hoán thấy thanh niên đi rồi liền hỏi:
- Lão trượng, tại sao Thập Tinh thôn lại có hiện tượng bất hòa?
Lưu lão đáp:
- Đó là những quá tiết từ đời tổ tiên truyền lại. Nguyên nhân chân chân chính cũng chỉ vì việc do thám Chiểu Trạch mà ra.
Bỗng thấy một lão già độ ngoài tuổi tiến vào, lão ăn mặc theo kiểu người Mông.
Lưu lão chắp tay nói:
- Đang đêm sao khách còn tới chơi, mời khách ngồi.
Bữa cơm ăn gần xong, mọi người lục tục đứùng dậy. Lão già kia cười ha hả nói:
- Lưu thôn chúa, tại hạ là Ngưu Hóa, đang đêm tới đây có điều quấy quả.
Lưu lão chắp tay nói:
- Trước nay Thập Tinh thôn đâu có kể gì ngày đêm. Khách đến chơi là quí, không hiểu Ngưu huynh có điều chi dạy bảo?
Ngưu lão cười hỏi lại:
- Mấy vị thanh niên đây là ai?
Lưu lão đáp:
- Xin Ngưu huynh cứ nói, mấy vị này là hương thân của tại hạ chớ không phải người ngoài.
Mọi người ngồi xuống rồi, đột nhiên Ngưu lão nghiêm nghị nói:
- Lưu thôn chúa, từng nghe huynh đài hiểu rất nhiều về Hắc Chiểu Trạch. Tại hạ xin đưa ra ngàn lạng vàng để huynh đài chỉ dẫn đường đến Trạch đảo.
Lưu lão trầm giọng hỏi:
- Ngưu huynh nghe ai nói lão hủ biết đường đến Trạch đảo?
Ngưu lão đáp:
- Lưu huynh bất tất phải hỏi điểm này, tại hạ xin đưa ngàn lạng hoàng kim ngay.
Lưu lão lắc đầu nói:
- Ngàn lạng hoàng kim ai mà không ham, nhưng Lưu mỗ chẳng làm gì được. Trạch đảo là nơi huyền bí, tại hạ Ở đây mấy chục đời mà bóng Trạch đảo cũng chưa ngó thấy.
Ngưu lão bật tiếng cười âm trầm nói:
- Hà hà, Lưu thôn chúa cự tuyệt cả người ngoài ngàn dặm.
Lưu lão trầm giọng hỏi:
- Ngưu huynh nói vậy chẳng là quá nặng lời ư?
Ngưu lão đứng phắt dậy nói:
- Tại hạ xin kiếu.
Lưu lão không thèm chắp tay, lớn tiếng đáp:
- Chào khách.
Thanh niên đón khách nhìn Ngưu lão chắp tay nói:
- Chào Ngưu tiền bối.
Ngưu lão bật tiếng cười âm trầm rồi xoay người đi ra ngoài.
Kim Bất Hoán thấy lão đi rồi liền nhìn Lưu lão hỏi:
- Tiền bối, nhân vật lai lịch thế nào? Nghe khẩu âm tựa như người phương bắc. Giọng nói có vẻ cứng cỏi.
Lưu lão đáp:
- Tuy không hiểu rõ lai lịch lão, nhưng lão không phải người bắc phương. Lão ly khai trung nguyên mấy chục năm, cử động của lão có vẻ người tây phương.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi hỏi:
- Vậy lão từ dị vực tới đây sao?
Lưu lão đáp:
- Lão đã thoát ly tập quán người trung nguyên, đủ tỏ lão sinh trưởng ở ngoại quốc.
Kim Bất Hoán đột nhiên lên tiếng:
- Lưu lão tiền bối, người thủ lĩnh đảng Ôn Ngưu này đầy vẻ khả nghi.
Lưu lão kinh dị hỏi:
- Ý lão đệ muốn nói … Kim Bất Hoán ngắt lời:
- Vị thủ lĩnh đó không phải người da trắng.
Lưu lão lắc đầu hỏi:
- Lão đệ, hắn đưa đến toàn người bạch chủng. Chẳng lẽ bọn này chịu để người da vàng làm thủ lãnh?
Kim Bất Hoán hỏi lại:
- Qúi thôn cách Câu gia ở Bắc thôn bao xa?
Lưu lão hiểu ý liền bảo người thanh niên đứng bên:
- Mau phái người theo dõi lão Ngưu vừa rồi. Thử coi hắn đi về địa phương nào?
Thanh niên vâng lời chạy đi, sau chừng nửa giờ gã hối hả trở về vừa thở vừa báo cáo:
- Lão tiến vào Câu gia thôn.
Lưu lão nhảy bổ lên:
- Thế thì thật khả nghi.
Kim Bất Hoán đáp:
- Bây giờ chưa thể xác định được. Hay hơn hết là đến Câu thôn thám thính coi người đó có mối quan hệ thế nào với Cổ cầm giáo.
Lưu lão nói:
- Lão đệ, tiến vào Câu gia không phải dể dàng. Người trong Thập Tinh thôn không thể tới đó. Chỉ có người ngoài đến được.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Vãn bối đi được không?
Kim Bất Hoán nói:
- Bọn ta mấy người đều bị Ô Ngưu đảng ngó thấy rồi. Mình đến nơi là họ nhận ra ngay.
Giữa lúc ấy đột nhiên ngoài cửa có người vào:
- Thái công, ngoài tường có người muốn gặp lão nhân gia.
Lưu lão kinh ngạc hỏi:
- Sao không mời người ta vào đây?
Người thanh niên nói:
- Y nói hội diện ở rừng cây trước mặt.
Lưu lão nghi ngờ hỏi:
- Mấy năm nay có chuyện này đâu, hình dạng y thế nào?
Thanh niên đáp:
- Y che mặt không nhìn rõ chân tướng, nghe âm thanh dường như là một lão già.
Lưu lão cười lạt hỏi:
- Y đi rồi ư?
Thanh niên đáp:
- Y đến rừng cây trước, xin thái công định đoạt.
Lưu lão nhìn Kim Bất Hoán nói:
- Lão đệ, lão đệ hãy thay mặt Lưu mỗ hầu chuyện quí vị, lão hủ phải đi diện kiến với người đó xem có chuyện gì.
Kim bất Hoán đứng dậy đáp:
- Lão nhân gia đi một mình không được. Y đã bịt mặt thì hiển nhiên là cử động thiếu quang minh.
Lưu lão nói:
- Lão hủ không tin là họ có ngụy kế.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- E rằng họ có chủ ý gì đối phó với thôn xóm này?
Lưu lão cười khanh khách đáp:
- Y dám thi triển điệu hổ ly sơn ư? Cô nương, trong tệ thôn dù có mấy chục cao thủ võ lâm xông vào cũng đừng hòng muốn sao được vậy.
Kim Bất Hoán nói theo:
- Lão nhân gia đã vững dạ về việc trong thôn, vậy vãn bối đi bồi tiếp lão nhân gia.
Lưu lão đáp:
- Người đó đã nói là muốn diện kiến với lão hủ, mình đua thêm người tất họ khinh khi. Lão đệ, nếu các vi không yên dạ thì lão hủ đua thêm mấy tên con cháu đi là xong.
Lão nhìn thanh niên nói:
- A Minh, ngươi đi kêu đại bá ở phòng nhì và nhị bá ở phòng bốn ra ngoài thôn chờ. Đồng thời ngầm truyền lịnh cảnh giác cho toàn thôn đề phòng bọn phỉ đánh úp.
Thanh niên vâng dạ đi ngay.
Lưu lão nhìn Kim Bất Hoán nói:
- Lão đệ, phòng khách thu xếp cả rồi. Bây giờ đã gần canh ba, mời các vị vào ngủ. Miễn cho lão hủ khỏi bồi tiếp.
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Vãn bối biết rõ mọi chỗ trong thôn, xin lão nhân gia tùy tiện.
Lưu lão chắp tay nói:
- Vậy lão hủ xin kiếu.
Quần hào thấy lão đi tay không, Tử Dương kiếm khách liền bảo Kim Bất Hoán:
- Kim huynh, Lưu lão coi địch nhân thường quá.
Kim Bất Hoán mỉm cười đáp:
- Lão coi thường thì chúng ta để ý, ai dám bảo mình ra ngoài không được.
Tử Dương kiếm khách Tư Mã Quan thấy Kim Bất Hoán lộ nụ cười thần bí lại nghe giọng nói liền hiểu ý đứng dậy hỏi:
- Chúng ta đi đàng hoàng hay ngấm ngầm theo dõi?
Kim Bất Hoán đáp:
- Dĩ nhiên là ngấm ngầm theo dõi. Tại hạ xem chừng đối phương không phải chỉ đi một người. Nếu họ có âm mưu, Lưu lão tất mắc bẫy.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Người che mặt phải chăng là lão họ Ngưu lúc nãy?
Kim Bất Hoán đáp:
- Cái đó khó mà biết được, chúng ta đi thôi.
Quần hào cửa ra khỏi cửa đã thấy một thanh niên tới gần hỏi:
- Kim đại hiệp, sao đại hiệp lại quên lối vào phòng khách?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Thiếu thôn chúa, bọn tại hạ chưa buồn ngủ.
Thanh niên trịnh trọng hỏi:
- Phải chăng các vị có ý muốn đến khu rừng đối diện?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Lưu huynh đệ, huynh đệ có muốn thái công khỏi mắc bẫy không?
Thanh niên thở dài nói:
- Kim huynh, cảm phiền Kim huynh ….
Kim Bất Hoán lắc đầu ngắc lời:
- Võ công của quí môn Kim mỗ biết rồi. Cử động của Kim mỗ hoặc giả chỉ là thừa, nhưng khu rừng phía đối diện cách thôn khá xa. Một khi xảy ra chuyện, ở đây không nghe động tỉnh.
Gã dứt lời lập tức cất bước đi. Ra khỏi thôn trang, quay lại dặn mọi người:
- Chúng ta thi triển khinh công, nếu không thấy nguy cơ thì tuyệt đối không được lộ diện.
Cao Dương hỏi:
- Để tiểu lão đi thám thính trước được không?
Kim Bất Hoán lắc đầu đáp:
- Đối phương không có âm mưu thì thôi, còn nếu có mà mình lộ diện tất bị bọn mai phục cản trở.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Vậy chúng ta làm thế nào để đi qua được?
Kim Bất Hoán đáp:
- Hễ gặp mai phục là đánh liền, bất chấp là ai.
Rừng cây cách thôn trang chừng hai dặm. Sáu người đề tụ khinh công vọt đi dưới ánh trăng mờ mờ như sáu mảnh sao sa không ánh sáng.
Đi một mạch tới ven rừng, lắng nghe bên trong chẳng thấy động tĩnh gì.
Kim Bất Hoán quay lại nói:
- Lưu lão bị dụ đến Hắc Trạch rồi.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Thế là hiển nhiên họ có âm mưu.
Đinh nhất Bạch nói:
- Lúc tới đây, tại hạ còn nhớ qua khu rừng này, phía trước có trái núi đất. Hoặc giả họ động thủ ở huyệt động phía bên kia.
Kim Bất Hoán giục:
- Lẹ lên, chúng ta lên núi lén lút do thám.
Sáu người xông về phía trước, qua chừng nửa dặm trong khu rừng rồi lên tới thổ cương. Mọi người đứng trên ngó xuống thấy lưng chừng núi có bóng đen đứng đó. Đồng thời dưới chân núi, năm sáu cao thủ đang khai diễn cuộc đấu. Một bên là Lưu lão và trung niên lối tuổi, một bên là người che mặt.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Họ đang đấu nhau kịch liệt, chúng ta làm thế nào?
Kim Bất Hoán đáp:
- Chưa đến lúc nguy cơ, tạm thời chúng ta đừng hành động gì.
Giữa lúc ấy, đột nhiên bên đối phương có người quát:
- Lưu thôn chúa, nếu thôn chúa không chịu dẫn đường đến Hắc Trạch thì đêm nay các vị chẳng những không thể sống sót trở về mà quí thôn còn bị hủy diệt.
Tiếp theo lại nghe Lưu lão gầm lên:
- Các vị là ai? Muốn lão phu dẫn đường cũng không thể bức bách người ta như vậy được.
Một người che mặt bên đối phương bật tiếng cười âm trầm đáp:
- Tại hạ là Mã Không Nguyên, còn lai lịch thế nào rồi Lưu thôn chúa sẽ rõ. Bây giờ đành phải dùng biện pháp cưỡng bách. Sau đây nửa giờ càng không lịch sự nữa. Chỉ có hai con đường là đưa tại hạ đi hay toàn thể quí thôn bị tiêu diệt. Thôn chúa hãy mau mau quyết định, kỳ hạn nữa giờ sẽ tới ngay.
Lưu thôn chúa sẵng giọng đáp:
- E các vị không có đủ không có đủ khả năng tiêu diệt bản thôn. Lưu mỗ không sợ ai hăm dọa.
Người che mặt kia lại nổi lên tràng cười âm trầm nói:
- Lưu thôn chúa tưởng một thôn trang nhỏ bé mà kháng cự được thế lực của lão phu ư? Chà chà, thêm một hai thôn nữa cũng không đủ sức đâu.
Lưu lão cả giận hỏi:
- Phải chăng các vị Ở Ảo Hải môn?
Người che mặt cả cười nói:
- Ảo Hải môn đối với Hắc Trạch chẳng có hứng thú gì.
Lưu lão dường như tỉnh ngộ quát:
- Lão là Ngưu Hóa che mặt rồi.
Người kia cười rộ đáp:
- Té ra Ngưu Hóa đã đến đàm phán với các hạ. Tại hạ không rảnh để làm việc này.
Lưu lão lạnh lùng nói:
- Bằng hữu, tại sao ông bạn lại chỉ định lão phu dẫn đường? Thập tinh thôn có vị thôn chúa chớ chẳng phải một mình lão phu.
Người che mặt đáp:
- Chỉ có một mình Lưu thôn chúa phát giác ra Trạch đảo. Tin này ở Thập Tinh thôn rất nhiều người biết. Lưu thôn chúa có muốn giấu cũng bằng vô dụng. Chẳng thế thì hà tất bọn tại hạ phải lao sư động chúng.
Lưu thôn chúa cả giận nói:
- Các hạ muốn cưỡng bách nhưng chẳng đời nào được như nguyện.
Các hạ hạ thủ đi thôi.
Người che mặt bật tiếng cười âm trầm đáp:
- Lưu thôn chúa sắp chết còn chưa tỉnh ngộ. Hay lắm, vậy tại hạ không khách khí nữa.
Đột nhiên hắn nhìn đồng bọn hô:
- Động thủ, hãy giết bọn vãn bối của lão trước đi.
Kim bất Hoán đúng trên sườn núi nghe tới đây liền quay lại nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Cô nương, cô cùng Tư Mã huynh, Văn cô nương, Cao đại ca thu nhập người trên sườn núi. Tại hạ cùng Đinh huynh xuống dưới động thủ. Các vị đừng để tên nào chạy thoát.
Hư Vô Ngọc Nữ đáp:
- Hay nhất là để một tên sống sót.
Kim Bất Hoán nói:
- E rằng không thể được. Bọn họ hành động rất kỳ bí, hiển nhiên không muốn để người ngoài điều tra lai lịch. Khi chúng sống sót là tự sát, có điều chúng ta cứ hết sức bắt sống.
Dứt lời gã dặn Tư Mã Quan:
- Các vị phát động trước đi.
Tử Dương kiếm khách liền ra hiệu cho Hư Vô Ngọc Nữ. Bốn người nhanh như chớp nhảy xuống bắt bốn bóng đen.
Ba người che mặt đang đánh rất rát, đột nhiên nghe trên sườn đồi có tiếng đả đấu, chúng không khỏi sửng sốt. Tên thủ lãnh nhìn Lưu thôn chúa cười lạt nói:
- Lưu thôn chúa, tại hạ không nhận ra thôn chúa đã đem theo mấy tên tiểu bối nhấm ngầm theo dõi….
Hắn chưa dứt lời đột nhiên hai bóng đen từ trên không hạ xuống.
Chúng là hai chàng thanh niên, một tên cười ha hả nói:
- Lưu thôn chúa, xin thôn chúa lùi lại. Để ba tên không dám lộ diện này cho bọn vãn bối thu nhập.
Lưu thôn chúa nhận ra Kim Bất Hoán liền la lên:
- Lão đệ, bọn chúng ghê gớm lắm.
Kim Bất Hoán cả cười nói:
- Thoi quyền của vãn bối đập gang thép cũng tan tành, liệu chúng có rắn hơn gang thép không?
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #110  
Old 05-06-2008, 09:24 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 108
Kim Bất Hoán Bày Trò Ly Gián

Ba người che mặt lảng ra nhanh như gió. Tên thủ lãnh lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Kim Bất Hoán cười rộ đáp:
-Ta là thần ở Hắc Chiếu Trạch. Các người muốn vào đó sao không thỉnh giáo bản thần?
Tên thủ lãnh che mặt liền vẫy hai tên thủ hạ cũng che mặt hô:
- Các ngươi hãy thu nhập hai thằng lõi này, càng nhanh càng tốt.
Hai tên thủ hạ cũng một loại như bốn tên ở sườn núi, vừa cao vừa lớn, chẳng nói năng gì, lập tức nhảy xổ lại.
Đinh Nhất Bạch nhìn Kim Bất Hoán nói:
- Tên thủ lãnh không vào, Kim huynh bất tất phải động thủ.
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Hắn giám thị Lưu thôn chúa. Chúng ta thu nhập hai tên này xong rồi tính.
Hai người đón đánh hai tên. Hai bên giao thủ chưa tới mười chiêu, Kim Bất Hoán ra tay trầm trọng, phóng một chiêu tuyệt kỹ đánh một tên che mặt bay ra ngoài mười trượng, chết không kịp ngáp.
Võ công của gã khiến tên thủ lãnh che mặt cả kinh thất sắc.
Kim Bất Hoán lạng người về phía hắn cười ha hả hỏi:
- Các hạ bảo càng lẹ càng tốt, tại hạ làm thế có lẹ không?
Tên thủ lãnh lùi lại bật tiếng cười thâm trầm hỏi:
- Ngươi là nhân vật nào ở trung nguyên?
Kim Bất Hoán cười khanh khách đáp:
- Tại hạ có nói ra các hạ cũng không hiểu, vậy chẳng nói nữa là xong.
Tên thủ lãnh che mặt cười lạt nói:
- Bằng hữu, võ công ông bạn đứng vào số nhất nhì ở trung nguyên.
Đúng ông bạn họ Thiết rồi.
Kim Bất Hoán cả cười nói:
- Thiết là sắt, cũng là một kim loại. Hà tất các hạ phải phân biệt rõ rệt.
Thủ lãnh che mặt đáp:
- Tại hạ muốn kết bạn với các hạ.
Kim Bất Hoán lắc đầu hỏi:
- Sông Kinh sông Vị chảy một dòng nhưng bên trong bên đục. Các hạ nói câu này với dụng ý gì?
Thủ lãnh che mặt hỏi lại:
- Các hạ có thể cho tại hạ nói chuyện riêng được không?
Kim Bất Hoán cười hỏi:
- Các hạ không sợ Lưu thôn chúa trở về ư?
Thủ lĩnh che mặt lạnh lùng đáp:
- Hòa thượng có chạy trốn cũng không bỏ chùa được.
Kim Bất Hoán khoát tay hỏi:
- Các hạ định tới đâu hội đàm?
Thủ lãnh che mặt trỏ về phía sau hỏi lại:
- Trong rừng trúc kia được chăng?
Kim Bất Hoán cười ha hả đáp:
- Đại binh của các hạ chắc đóng ở đó. Được lắm, Kim mỗ có thể vào giữa đám vạn quân lấy đầu chủ tướng. Xin các hạ dẫn đường.
Thủ lĩnh che mặt vừa cất bước, bỗng nghe một tên thủ hạ rên la vì sắp chết. Đồng thời trên sườn núi tiếng rú thê thảm vang lên không dứt nhưng hắn làm ngơ không nghe thấy, vọt người đi nhanh như chớp về phía rừng trúc.
Lưu thôn chúa thấy thế giật mình kinh hãi rượt theo Kim Bất Hoán hô:
- Lão đệ, không đi được đâu, trong rừng trúc có ma.
Kim bất Hoán khẽ đáp:
- Lão trượng, tại hạ muốn điều tra lai lịch hắn, không đi không được.
Chỗ này xong việc rồi, lão trượng nên cùng đồng bọn tại hạ trở về ngay đi.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Kim huynh, tại hạ đi theo Kim huynh nên chăng?
Kim Bất Hoán đáp:
- Chưa chắc người kia đã có âm mưu. Tại hạ liệu chừng đi chuyến này chẳng có gì nguy hiểm, Đinh huynh cứ yên dạ.
Đinh nhất Bạch hỏi:
- Nếu vậy hắn mượn cớ để tẩu thoát chăng?
Kim Bất Hoán lại lắc đầu nói:
- Võ công người này không phải hạng chịu bỏ chạy. Hắn mà động thủ, chúng ta đả bại hắn thì được chớ bắt sống thì không thể. Vì thế tiểu đệ chưa muốn hạ thủ.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Phải rồi, tiểu đệ vừa đối phó với một người mà hảo thủ không vừa, thế mà hắn chẳng động tâm là hắn coi thường lắm. Kim huynh nên thận trọng.
Kim Bất Hoán cười nói:
- Đa tạ Đinh huynh nhắc nhở.
Dứt lời gã vọt vào rừng trúc, ngửng đầu lên thấy người che mặt quả nhiên đúng đó, liền hỏi:
- Các hạ có điều chi dạy bảo?
Người che mặt trịnh trọng nói:
- Trước hết ông bạn phải thừa nhận tên mình đã.
Kim Bất Hoán cười nói:
- Các hạ chỉ yêu cầu một điều đó thôi ư?
Người che mặt đáp:
- Không phải, tại hạ biết tiểu phụng hoàng Thiết Kỳ Sĩ ở Trung Nguyên. Nếu ông bạn đúng là y thì chúng ta hãy nói chuyện.
Kim bất Hoán cười hỏi:
- Nếu tại hạ đúng là y thì sao?
Người che mặt đáp:
- Ông bạn chẳng thừa nhận mà cũng không phủ nhận khiến tại hạ khó nghĩ quá.
Kim Bất Hoán nói:
- Tại hạ phủ nhận các hạ cũng không tin, mà thừa nhận thì lại không có bằng chứng, cái đó cũng khiến tại hạ khó nghĩ.
Người che mặt nói:
- Chắc Lưu thôn chúa đã đem vị trí Trạch đảo nói cho ông bạn nghe rồi?
Kim Bất Hoán cười hỏi:
- Đó phải chăng là mục đích của các hạ kêu tại hạ tới đây hội đàm?
Người che mặt đáp:
- Giả sử ông bạn quả là Thiết Kỳ Sĩ, muốn hủy diệt Ảo Ảnh môn thì cũng là mục đích của ông bạn.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Các hạ có thể bỏ khăn che mặt ra được chăng? Như vậy có vẻ thành thực hơn.
Người che mặt liền bỏ khăn che xuống, để lộ ra một lão già khoảng tuổi. Râu lão đã bạc nhưng mục quang như điện, lão trầm giọng hỏi:
- Bằng hữu, như vậy có đủ thành thực chưa?
Kim Bất Hoán hỏi lại:
- Các hạ có phương pháp gì để hủy diệt Ảo Ảnh môn?
Lão già đáp:
- Người võ lâm đã nói một lời, ngàn vàng khôn chuộc.
Kim Bất Hoán nói:
- Đáng tiếc là tại hạ chưa biết vị trí chân thực của Trạch đảo. Chắc các hạ không tin?
Lão già nói:
- Nếu bằng hữu là Thiết Kỳ Sĩ thì nói gì tại hạ cũng tin ngay.
Kim Bất Hoán nói:
- Tại hạ đúng là Thiết Kỳ Sĩ.
Lão già ngần ngại nói:
- Căn cứ vào võ công thì ngoài Thiết Kỳ Sĩ không còn người thứ hai nào. Đồng thời ông bạn sử chiêu Triển dực thanh minh khiến Mã mỗ muốn đàm phán, vì đó là tuyệt chiêu của lão Phụng Hoàng Thần ngày trước, nhưng bộ mặt ông lại khiến cho người ta chẳng thể không nghi ngờ. Theo lời đồn, Thiết Kỳ Sĩ là một trang anh tuấn hơn đời ở trung nguyên. Không hiểu sao mặt mũi ông bạn lại xấu xa thế này.
Kim Bất Hoán gật đầu đáp:
- Các hạ nên biết trong bản thảo lục có một thứ trái cây tên gọi là vô nhân quả.
Lão già kinh ngạc hỏi:
- Ông bạn ăn lầm thứ trái đó ư?
Kim Bất Hoán gật đầu đáp:
- Cũng vì thế mà vị hôn thê của tại hạ cũng không thừa nhận.
Lão già nói:
- Nếu vậy tại hạ tin rồi. Ông bạn không biết vị trí chân thực của Trạch đảo cũng không phải hoàn toàn không hiểu.
Kim Bất Hoán nói:
- Tại hạ chỉ biết đại khái, nhưng các hạ hãy tín nhiệm trước rồi sẽ tính cuộc trao đổi.
Lão già hỏi:
- Trong Ảo Hải môn chỉ có hai người khó bề đối phó là Ảo tổ và Ảo chúa. Lão phu lấy cái đầu của Ảo chúa đưa ra thì ông bạn tính sao?
Kim bất Hoán thấy lão đưa ra điều kiện giết Ảo chúa trước, không khỏi nghĩ thầm:
- Lão đã nhận chân cuộc trao đổi rồi, nhưng ta chẳng thể nào dùng thủ đoạn này để trừ khử Ảo Hải môn, vì đó là một âm mưu.
Chàng liền lắc đầu đáp:
- Không, tuy tại hạ muốn trao đổi, nhưng điều kiện chẳng phải là nhân vật đầu não của Ảo hải môn.
Lão già hỏi:
- Ông bạn muốn sao?
Kim Bất Hoán đáp:
- Tại hạ sợ là sợ thủ lãnh đảng Ôn Ngưu. Nếu các hạ lấy được thủ cấp nhân vật đó, tại hạ nguyện xin thôn chúa nói vị trí Trạch đảo cho các hạ nghe.
Lão già trầm trọng hỏi:
- Ông bạn có nhận biết thủ lãnh đảng Ô Ngưu không?
Kim Bất Hoán đáp:
- Tại hạ không biết.
Lão già hỏi:
- Ông bạn đã không biết thì tại hạ có lấy được đầu hắn đưa ra, ông bạn căn cứ vào đâu để tin đó là sự thực.
Kim Bất Hoán cười khanh khách đáp:
- Cứ coi động tĩnh của Cổ Cầm giáo là biết. Thủ lãnh đảng Ôn Ngưu đi rồi, Cổ cầm giáo sẽ cúp đuôi chạy trốn.
Lão già ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Được lắm, tại hạ sẽ làm hết sức.
Kim Bất Hoán đáp:
- Tại hạ xin chờ giai âm, chúng ta sẽ tái hội.
Lão già đường như coi vị trí Trạch đảo rất quan trọng. Lão chắp tay nói:
- Tiểu Phụng Hoàng, ông bạn chờ nghe tiếng quỉ khóc thần gào.
Sau khi chia tay, Kim Bất Hoán lập tức chạy về Lưu thôn, tới nơi vào lúc hết canh năm. Lưu thôn chúa cùng con cháu đang ngồi bồi tiếp bọn Hư Vô Ngọc Nữ ở sảnh đường. Thấy Kim Bất Hoán trở về, ai cũng mừng.
Lưu thôn chúa chắp tay lớn tiếng hô:
- Lão đệ, lão đệ an toàn trở về là hay lắm.
Kim Bất Hoán chắp tay nói:
- Hắn cũng là một lão già. Đêm nay thu được kết quả rất lớn.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Kim huynh, mấy người bị chúng ta giết là ai?
Kim Bất Hoán đáp:
- Bọn họ che mặt tại hạ cũng không biết.
Văn Đế Đế nói:
- Trong sáu tên có hai tên da trắng.
Kim Bất Hoán kinh ngạc hỏi:
- Chúng ở Phong Mã đảng ư?
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Kim huynh bữa nay chắc hội đàm với tên thủ lĩnh là Thập Tự Mã?
Kim Bất Hoán đáp:
- Không phải, lão là người hoàng chủng mà lại ở Trung Nguyên.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Coi cách chỉ huy thuộc hạ của lão có khác gì chỉ huy đâu?
Lưu thôn chúa cũng nói:
- Nếu không thủ lãnh thì cũng phó thủ lãnh.
Kim Bất Hoán nói:
- Bất luận lão là gì, đêm nay tại hạ đã nhóm một đống lửa để Ôn Ngưu đảng và Phong Ma đảng đánh nhau đến trời sầu đất thảm.
Mọi người nghe sửng sốt hỏi:
- Tại sao vậy?
Kim Bất Hoán đáp:
- Dùng vị trí của Trạch đảo để đổi lấy cuộc đánh lộn của hai phe.
Lưu thôn chúa nói:
- Vị trí chân thực của đảo, lão hủ cũng không biết rõ.
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Tại hạ cũng chưa bảo đảm tuyệt đối với lão. Thực ra mình có biết cũng không cho lão hay. Đối với hạng người này chớ có giữ đạo quân tử.
Mọi người nói chuyện đến lúc trời sáng rõ thì trong nhà đem cơm rượu ra. Quần hào ăn cơm rồi, Kim Bất Hoán nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Phương cô nương, từ nay chúng ta có ra ngoài cũng nên bịt mặt.
Hư Vô Ngọc Nữ nói:
- Kim huynh có kế hoạch gì?
Kim Bất Hoán đáp:
- Diện mạo chúng ta có thể giấu được Phong Ma đảng, nhưng không thể bịp bọn Ôn Ngưu mà kế hoạch của tại hạ là muốn gặp một nhân vật chủ yếu trong đảng Ôn Ngưu.
Đinh Nhất Bạch hỏi:
- Kim huynh muốn phóng hỏa ư?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Không phóng hỏa thì hai bên không động thủ.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Sao đảng Ôn Ngưu lại tiếp thụ ngụy kế của Kim huynh?
Kim Bất Hoán đáp:
- Đảng Ôn Ngưu tự nhiên trúng kế.
Hư vô Ngọc Nữ giục:
- Kim huynh hãy thuật những việc xảy ra đêm rồi.
Kim Bất Hoán chỉ không nói mình là Thiết Kỳ Sĩ, còn thuật lại hết câu chuyện đêm trước. Chàng cả cười nói tiếp:
- Tại hạ mạo xưng Tiểu Phụng Hoàng, lão kia tin là sự thực. Thiết Kỳ Sĩ đã được đảng Phong Mã coi là nhân vật trọng yếu thì dĩ nhiên đảng Ôn Ngưu cũng thế. Từ nay các cô cứ kêu tại hạ là Thiết Kỳ Sĩ, hễ đảng Ôn Ngưu nghe thấy tại hạ xuất hiện thế nào họ cũng tìm đến hội kiến.
Văn Đế Đế hỏi:
- Hôm qua Kim đại ca không che mặt mà sao lão kia cũng tin tưởng?
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ có biện pháp khiến bọn họ tin mình.
Lưu lão hỏi:
- Lão đệ, chẳng lẽ lão đệ muốn đến Câu gia?
Kim Bất Hoán đáp:
- Bất tất phải đến. Đồng thời người đảng Ôn Ngưu chẳng chịu ngồi chết trong xó mà không ra ngoài.
Lưu lão nói:
- Kim lão đệ, lão đệ muốn gặp Ôn Ngưu đảng thì lão hủ mách một nơi có thể đến đó để hội diện với nhân vật đầu não này.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Nơi nào?
Lưu lão đáp:
- Ở đây đi về phía tây bắc chừng hai mươi dặm đến một tiểu trấn. Cư dân tại đó hỗn tạp nhiều chủng tộc. Tuy gọi là thị trấn, nhưng hình thức không giống thị trấn trong nội địa. Đường phố chẳng thành hàng lối chỉnh tề, nhà cửa toàn bằng cây, như một thôn ổ người Miêu, nhưng lại có thể mua được các đồ ăn uống. Quanh đây chỉ có thị trấn này là chỗ giao dịch duy nhất.
Kim Bất Hoán nói:
- Thật không ngờ, gần Hắc Chiểu Trạch mà có một thị trấn là một điều hay tuyệt.
Lưu lão nói:
- Thập Tinh thôn ở đây muốn mua gì cũng phải tới đó chứ chẳng còn chỗ nào khác.
Kim Bất Hoán đáp:
- Vậy bọn tại hạ đi ngay.
Lưu lão nói:
- Lão hủ phái người dẫn đường cho quí vị. Tuy chỉ có hai mươi dặm mà nhiều chỗ quanh co.
Hư Vô Ngọc Nữ bảo mọi người:
- Chúng ta đeo mặt nạ vào rồi thượng lộ ngay.
Mọi người đeo mặt nạ đi theo một thanh niên người nhà Lư lão. Gã cũng mang mặt nạ.
Lúc này mới đầu giờ tỵ, quần hào đi về phía tây bắc. Gã thanh niên tên gọi Lưu Lệnh nhìn Kim Bất Hoán nói:
- Kim đại hiệp, trên đường này chỗ nào cũng có người họ khác trong Thập Tinh thôn, các vị chớ có hô tên tại hạ.
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Vậy huynh đệ đừng kêu ta là Kim đại hiệp. Tới thị trấn các vị cứ kêu ta là Thiết Kỳ Sĩ.
Hư vô Ngọc Nữ nói:
- Vậy Kim đại ca phải nói kế hoạch trước mới được.
Kim Bất Hoán cười đáp:
- Tại hạ chuẩn bị cả rồi. Đây là một bức lược đồ, các vị cứ coi đó là biết cách vận dụng.
Chàng mở tờ giấy có chữ ra cho mọi người coi. Quần hào coi rồi điều mỉm cười.
Kim Bất Hoán thu lại giấy cười nói:
- Trù phi ở thị trấn chẳng có người nào của Ôn Ngưu, không thì nhất định “mớ lửa” này đốt lên được.
Đi chưa đầy một giờ, quần hào đã nhìn thấy một tòa thị tập, người đông đến nỗi phải chen chúc nhau. Quả là đủ nhân vật các màu sắc, cả người Hán cũng không ít mới thật là kỳ.
Tiến vào thị trấn. Lưu Lệnh khẽ hỏi Kim Bất Hoán:
- Đi ăn hay đi giả vờ mua hàng.
Kim Bất Hoán hỏi:
- Có quán trà không?
Lưu Lệnh đáp:
- Ở đây không ai uống trà mà chỉ uống sữa.
Kim Bất Hoán đáp:
- Tìm vào một quán như vậy cũng tốt.
Lưu Lệnh cười đáp:
- Ở đây không có quán. Các vị coi đó, toàn là lều cây. Theo thói quen không phân biệt nam nữ, ai ngồi đều được đùng úy kỵ gì.
Gã dẫn mọi người tiến vào một nhà lều ăn uống. Nhà này của người Mông mở. Lưu Lệnh nói mấy câu tiếng Mông, lập tức một người đứng tuổi đưa ra một mâm sữa đặt lên cái bàn thô sơ. Ở đây không có chén sứ, toàn dùng bát sành. Trong mâm còn có thịt bò thui và bánh bao.
Kim Bất Hoán nhìn Hư Vô Ngọc Nữ cười nói:
- Cô nương, túy ông chẳng phải say vì rượu. Cô nương ăn không được cũng giả vờ ăn một chút.
Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi:
- Kim đại ca đã phát giác ra điều gì chưa? Nơi đây thực khách đông quá. Bọn họ cũng đồng quan điểm với chúng ta, đa số đều che mặt.
Kim Bất Hoán đáp:
- Càng như vậy thì nhân vật càng khó hiểu.
Đinh Nhất Bạch nói:
- Kim huynh hãy để ý một bàn đặt dưới gốc cây bên ngoài. Tuy chỉ có hai người che mặt ngồi, nhưng rất nghịch mắt tại hạ. Họ vào cỡ trung niên, trên lưng cõng cái vật gì đó.
Kim Bất Hoán đáp:
- Thế là màn kịch bắt đầu rồi. Chúng ta chiếu theo kế hoạch đi từng bước một.
Quần hào hiểu ý. Đột nhiên Cao Dương vỗ bàn lớn tiếng thóa mạ:
- Con mẹ nó, Ôn Ngưu đảng là cái khỉ gì mà lão gia kiếm mấy bữa nay chẳng thấy một con rùa nào? Chẳng lẽ chúng rụt đầu rụt cổ trong cái mai cứng.
Thanh âm lão khá lớn khiến bao thực khách điều kinh ngạc.
Đinh Nhất Bạch đáp:
- Cao lão đại, lão còn nói cái quái gì? Ôn Ngưu đảng nghe danh Thiết Kỳ Sĩ tới, khi nào chúng dám ló mặt ra?
Cao Dương lại gầm lên:
- Lão gia mà thấy chúng thụt vô mai cũng quyết nắm cổ lôi ra.
Kim Bất Hoán đứng dậy nói:
- Nhị vị bất tất phải nóng nảy. Việc đâu còn đó, bọn họ đã không dám thi triển tà môn ở Hắc Chiểu Trạch là không dám coi thường ta rồi.
Quần hào ăn xong liền theo chàng ra khỏi lều cây. Tử Dương kiếm khách cười nói:
- Thiết huynh, Thiết huynh đã do thám được vị trí Trạch đảo như thế nào?
Kim Bất Hoán đáp:
- Lưu thôn chúa cho hay rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi:
- Phong ma đảng đã nói chuyện với Thiết huynh, phải chăng họ có quỉ kế gì?
Kim Bất Hoán cười rộ đáp:
- Mới giao đàm một lần. Tại hạ đã đưa điều kiện, họ bảo để họ suy nghĩ, nhưng nhất định Phong ma đảng phải chịu điều kiện của chúng ta.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™