Chương 270: Võ làm đại hội khai mạc (2)
Tôi và Mạnh Thanh Thanh, Lưu Duyệt ngồi trên một chiếc máy bay tới địa điềm thì đấu là thành phố N. Ở phi trường, tôi gặp những người tới dự thi là Ðinh Văn Phong Và Âu Dương Thiên Tề.
"Lão đại, Sao anh cũng tới?"
Ðinh Văn Phong thấy tôi thì Vô cùng kinh ngạc, hắn còn không biết tôi đã thành người của Lục Đại thế gia.
"Thì các người cũng tới, tôi lại không tới được sao?"
Tôi cười nói:
"Thiên Tề, đã lâu không gặp, gần đây ở trường không cách nào gặp được cậu!"
Âu Dương Thiên Tề thấy Ðinh Văn Phong lại gọi tôi là lão đại, có chút kinh ngạc. Nhưng mà lập tức thoải mái vì hắn cũng là người thừa kế của một thế gia mà vẫn gọi tôi là lão đại, Đinh Văn Phong cũng như Vậy, thì tại sao lại không gọi được cơ chứ!
"Lão đại, em phải tham gia cuộc thi đấu này, nên người trong gia tộc em kéo em đi đặc huấn! Thật không nghĩ tới chỗ này cũng có thể gặp anh, được rồi, lão đại, anh tới chỗ này làm gì?"
Âu Dương Thiên Tề nhìn Lưu Duyệt và Mạnh Thanh Thanh, sau đó có chút nghi hoặc hỏi:
"Lão đại, các chị dâu sao không tới…Không biết hai vị này người nào là chị dâu?"
"Các nàng đểu là chị dâu."
Tôi cười nói, nhìn Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt nói:
"Đây là hai tiểu đệ của anh, nếu bọn chúng có gì không đúng thì cử tẩn cho chúng một trận!"
Lưu Duyệt bật cười nói: _
"Chúng em đâu dám, hai người này chính là người thừa kế của Ðinh gia và Âu Dương gia!"
Thanh Thanh cũng không biết, thấy bọn họ Xưng là tiểu đệ, thì tiện tay đưa hành lý đang cầm cho Ðinh Văn Phong. Ðinh Văn Phong có nỗi khổ cũng nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là làm một công nhân xách túi
Mấy người chúng tôi làm hành động này đã gây tới sự chú ý của mọi người, không nghĩ tới Ðinh Văn Phong mà cũng phải xách túi cho kẻ khác. Vì mấy đệ tử của Lục đại thế gia cũng tới đây, nên chưa quen mặt nhau, họ không biết tôi đại diện cho nhà nào.
"Lão đại, lát nữa anh có thi đấu không?"
Ðinh Văn Phong là người tập võ, cầm một bọc lớn mà chẳng thấy mệt mói, chân bước như bay.
"Chuyện này không nhất định, tôi không muốn các vị lão bà lên thi đấu, nên không còn cách nào khác hơn là phải lao động cực khổ!"
Tôi vốn không muốn cho lão bà của mình tham gia cái tràng thi đấu này, tuy rằng trong cuộc có quy định là điêm tới thì dừng. Ví như đánh ngã đối phương rồi thì không được tiếp tục công kích, nhưng trong Võ thuật toàn là chiêu trí mạng, đâu có ai dừng được. Tôi không muốn hai vị lão bà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng mà các nàng lại quyết tâm thi đấu. Tôi thấy vậy cũng không khiên cưỡng hai người nữa, hai người này từ nhỏ đã được huấn luyện gánh vác trọng trách, đây là lúc đề họ thể hiện khát vọng bản thân
"Ha ha, đừng nghe anh ấy nói lung tung, chúng tôi mới tham gia, còn anh ấy chỉ đi trợ uy thôi !"
Lưu Duyệt cười nói.
Ðinh Văn Phong vỗ ngực nói:
"Như vậy thì tốt, nếu như lão đại anh tham gia, thì em trực tiếp hủy bỏ dự thi, tham gia làm gì cho mất mặt!"
"Ðinh Văn Phong, cậu biết công phu của lão đại?"
Âu Dương Thiên Tề cũng không biết công phu của tôi thế nào.
"Ha ha, đấy là cậu còn chưa biết, công phu của lão đại lợi hại lắm, tớ tự nhận không phải là đối thủ!"
Đinh Văn Phong gật đậu nói.
"Không phải chứ Lão đại, tại sao anh bây giờ mới cho mọi người biết?"
Âu Dương Thiên Tề rât là kinh ngạc.
"Kỳ thực thì không có gì, chẳng qua chỉ là vài miếng võ mèo cào thôi."
Tôi khoát tay nói.
Âu Dương Thiên Tề tư nhiên không tin tưởng, nhưng mà không có cách gì hơn, bởi vì ban tổ chức đã bắt đầu thông báo đăng ký báo danh. Ban tổ chức cũng cho biết, mỗi gia tộc cử ra một vị lão nhân làm trọng tài, Mạnh
Như Tùng và Lưu Chấn Hải đương nhiên cũng ở trong đó.
Nhưng ngoài ý muốn của tôi là, Tư Ðồ Ðại Sơn cũng tới, trong khoảng gian này, Tư Ðồ gia bị tôi chèn ép như vậy nhưng bọn họ Vẫn tham gia thi đấu
Phương thức phân tổ thi đấu rất công bình, đó chính là tất cả mọi người dự thi rút thăm. Sau đó ai thắng lại rút thăm lại. Đương nhiên, người cuối cùng thắng là quán quân, mà ai khiêu chiến thắng quán quân, thì người đó lại là tân quán quân khiêu chiến dường như có tiện nghi, nhưng cũng có khuyết điềm lớn, đó chính là nếu như người khiêu chiến thua, thì chấm dứt hòan toàn quyền tham gia dự thi. Nói cách khác, nếu như không nắm chắc mười phần, thì ít ai khiêu chiến quán
quân. Lần này thi đấu, ngoại trừ mỗi gia tộc cử một đệ tử trực hệ, thì cũng có không ít người của chi thứ tới. Bởi vì mọi người đều biết, lần thi đấu này chính là cơ hội lập uy trong gia tộc, nếu như giành được quán quân, thì sẽ có cơ hội kế thừa tài sản gia tộc.
Mạnh gia và Lưu gia cũng tới không ít người, nhưng mà tôi không nhận ra ai, phỏng chừng là con cô, con bác 7, 8 đời rồi. Sau khi rút thăm kết thúc, Ðinh Văn Phong và Âu Dương Thiên Tề đều thở dài một
hơi, bởi vì bọn họ rất sợ ngẫu nhiên rút thăm được đôi thủ là Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt, nếu như vậy, bọn họ biết không có cách nào thi đấu hết mình được. Nhường cũng không được, không nhường cũng không được, thực sự là không biết nên
làm thế nào.
Thanh Thanh và Lưu Duyệt bắt thăm được đệ tử ở chi thứ khác, chiều hôm sau sẽ thi đấu. Sau khi an bài thỏa đáng, thì thi đấu chính thức bắt đầu, địa điềm là một sân vận động bí mật. Không có nhân viên truyền thông không có nhân viên làm thuê, chỉ có người trong nội bộ gia tộc.
Trong Lục đại thế gia theo thứ tự là Lưu gia, Mạnh gia, Âu Dương gia, Tư Ðồ gia, Ðinh gia thì tôi đều biết, duy chỉ có Vương gia thì tôi chưa từng tiếp xúc qua, điều này làm tôi tò mò, không biết họ có thực lực thế nào.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tân Tân
Loại này thi đấu này không giống với Thế vận hội Olimpic. .. Sau khi tuyên bố khai mạc, chẳng có nghi thức gì mà tiến hành nhập đề luôn
Các đối thủ bắt thăm được nhau tiến hành lên lôi đài. Nói thật, tôi cũng vô cùng chờ mong vào lần thi đấu này, tuy rằng công phu của tôi không kém, nhưng mà toàn dựa vào tốc độ và lực lượng, còn kỹ xảo thì cũng chỉ ở mức bình thường
Tôi biết Lục Ðại thế gia tu luyện cố võ thuật, mà cố võ thuật thì đầy thần bí, tôi cho rằng các chiêu thức trên TV không phải là hoàn toàn bịa đặt, mà tồn tại thật.
Năm 1999, rất nhiều người cho rằng, Suy nghĩ của tôi là bịa đặt, nhưng Sau đó các nhà khảo cổ phát hiện được một cuốn sổ bên trong có ghi lại những việc của võ lâm thời Tông. Nhưng khi tới Minh triều thì triều đình hạ cấm võ lệnh, cho dù như vậy, vẫn còn các nhân sĩ giang hồ không nghe theo ước chế, hơn nữa, Cẩm Y vệ và các loại khác Vẫn tập
võ. Nhưng tới Nguyên triều và Thanh triều, thì lại bị những kẻ thống trị vô tri hủy hoại
chỉ trong chốc lát.(lão tác giả bóp méo lịch sử, chả có cái triều đình ngớ ngẩn nào lại cấm võ thuật cả!)
Nguyên triều và Thanh triều vũ lực thì tốt, nhưng họ lại sùng bái cái kiểu cung tên giáo mác, chính là môn công phu cậy mạnh, trong khi lại không chú trọng luyện khí
Lục Ðại thế gia cũng có những thế gia giàu có, ví dụ Lưu gia, từ một thế lực quân phiệt chiếm được lượng tài phú kinh người, còn Âu Dương gia lại khác, họ là thế gia có võ thuật, tôi mong là bọn họ sẽ cho tôi điều vui mừng.
Thế nhưng người lên đài lại làm cho tôi thất vọng, chiêu số mà họ thể hiện đều vô cùng chung chung, chỉ là những chiêu thức được miêu tả trong sách vở, chứ chưa hề mang dáng dấp nội công.
Tôi nhìn người của thế gia khác trầm trồ khen ngợi, trong lòng thầm than, xem ra lần này đúng là tới vô ích, hai lão bà của tôi cũng có thể ứng phó được.
Bỗng tôi có cảm giác là mình đang bị nhìn, tôi theo phương hướng đó nhìn lại, hóa ra là Tư Đồ Lượng, không nghĩ tới tiểu tử này cũng tới, lần trước thuê người giết tôi, tôi còn chưa tính vậy mà lần này lại tới, vậy thì cũng khó trách, tôi nhìn chăm chăm
vào hắn.
Có thể là do cảm nhận thấy áp lực từ tôi mang tới, Tư Ðồ Lượng nhanh chóng cúi đầu, nhưng mà trong lòng hắn cực kỳ tức giận. Thấy Lưu Duyệt bên cạnh tôi, hắn càng tức giận hơn, những điều này vốn thuộc về hắn, mà giờ lại mất đi tất cả, bảo sao hắn không tức giận cho được. Thế nhưng khi Tư Đồ Lượng cúi đầu, tôi vẫn có cảm giác có ai đó đang nhìn vào, tôi nhìn xung quanh, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào.
Tôi thậm chí cho là mình cảnh giác quá cao, có thể là quá nhạy cảm, dù sao đối với những thế gia đệ tử này mà nói, thấy lão bà bên cạnh tôi, chú ý cũng không sao.
Tình huống cứ như vậy tiếp diễn, thế nhưng Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt lại cười nói vô cùng. Thậm chí hai người còn nhiệt tình thảo luận chiêu thức của mỗi người, vốn trước đó, Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt còn có địch ý với nhau, nhưng mà bây giờ lại thân mật tới mức này, phiền muộn đã bay đi hết.
Tuy rằng tôi có rất nhiều nữ nhân, nhưng không hiều rõ, hình như là con gái thành 1ập liên minh với nhau thật nhanh, Vừa mới đối địch, vậy mà đã thành một trận thế thống nhất rồi.
Vốn tôi đang buồn chán, nên đề nghị hai người ra ngoài ăn chút gì đó, thế nhưng hai nàng lại nhất trí phản đối, trăm miệng một lời nhìn tôi, nói:
“Muốn ăn tự anh đi đi, chúng em còn muốn xem thi đấu!"
Bởi Vỉ thời gian cấp bách, cho nên thi đấu không nghỉ trưa, họ ăn cơm trưa từ rất sớm. Tôi đứng dậy chuẩn bị ra mua thứ gì đó. Lại nghe Mạnh Thanh Thanh hô:
"Lão công, mua giúp em và chị Lưu Duyệt một chút gi đó nhé!"
Tội bắt đắc ** gật đầu, đi về phía cửa sân vận động
Buổi chiều, là tới lượt Mạnh Thanh Thanh thi đấu, đối thủ của nàng chỉ là một ngoại thích của Âu Dương gia,loại thi đấu này tôi không cần lo lắng, vì đệ tử trực hệ của gia tộc mới được công phu chân chính, mà chi thứ chỉ được học một chút da lông.
Ðã qua nhiều năm như vậy, lại càng phai nhạt. Mà Vương gia thần bí, nhưng tôi lại chưa nghĩ ra có gì đặc biệt, mà nghe Lưu Duyệt và Thanh Thanh nói, Vương gia an cư nhiều năm, mấy lần trước đều không tham gia, lần này đột nhiên lại tới tham gia thi đấu, nên tôi rất kỳ quái.
Rất nhanh, thi đấu kết thúc, Mạnh Thanh Thanh căn bản là không phải dùng toàn lực, xem ra, trò hay phải ở đằng sau, vòng loại chưa có gì đặc sắc. Cứ như Vậy, làm cho tôi thật sự chờ mong Võ lâm đại hội lần này.
Trải qua hai ngày thi đấu vòng loại, chỉ còn lại có hơn mười người, trong đó có Mạnh Thanh Thanh, Lưu Duyệt, Âu Dương Thiên Tề, Đinh Văn Phong, Tư Đồ Thiên còn có Vương gia Vượng Kim Long cùng với mấy đệ tử của thế gia mà tôi không nhận ra được.
Vương Kim Long tôi sẽ nhớ kỹ, bởi vì hắn là người của Vương gia, nhưng trong lúc thi đấu, hắn vẫn chưa có biểu hiện gì là bộc lộ thực lực.
Vòng thi đấu sau ấn định là sáng mai, cho nên buổi chiều, tất cả đều nghỉ sớm dưỡng sửc cho ngày mai.
Mạnh Thanh Thanh không chịu ngồi yên, sau khi chúng tôi trở lại khách sạn, nha đậu này rùm beng muốn ra ngoài đi dạo. Mà Lưu Duyệt hôm nay Vừa tham gia thi đấu xong lại không dự định đi với chúng tôi.
Sau khi chúng tôi dùng cơm trong khách sạn xong tôi và Mạnh Thanh Thanh đi ra ngoài dạo một chút, còn Lưu Duyệt thì ở lại khách sạn
Kỳ thực ở gần khách sạn này cũng không có chỗ nào để chơi đùa, Mạnh Thanh Thanh sau khi đi dạo một vòng thì cũng cảm thấy vô vị, nên cùng tôi trở lại khách sạn
Vừa vào khách sạn, đã gặp Lưu Duyệt, nàng không ở phòng mà lại ở trong đại sảnh cùng trò chuyện với những cô gái của gia tộc khác, thấy chúng tôi đã trở về, nàng nhìn tôi vẫy tay, tôi và Mạnh Thanh Thanh đi tới.
"Đây là Âu Dượng gia nhị tiểu thư, Âu Dương Lan Lan."
Lưu Duyệt giới thiệu
Âu Dượng Lan Lan? Dường như là em gái của Âu Dương Thiên Tề? Tôi cười nhìn nàng gật đầu nói:
"Xin chào, tôi là Lưu Lỗi, là bạn trai Lưu Duyệt, rất hân hạnh được biết cô."
"Lưu Lỗi? A, tôi biết nha, tôi nghe anh tôi nói, anh là bạn cùng phòng với anh ấy!"
Âu Dương Lan Lan bừng tỉnh đại ngộ nói.
Last edited by Tân Tân; 19-05-2011 at 04:38 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tân Tân
Quả nhiên là em gái Âu Dương Thiên Tề! Tôi còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Âu Dương Thiên Tề từ xa xa chạy tới, vừa chạy vừa thở hổn hển nói:
"Lão đại, anh cũng đừng có chủ ý với em gái em đấy nhé!"
Trời ạ! Tôi liếc mắt một cái nhìn Âu Dương Thiên Tề:
"Tôi trong mắt cậu là con ngựa bất kham như vậy sao, cậu đang nghĩ gì thế!"
"Hắc hắc, lão đại, đây không phải là em nghĩ, mà là sự thực, anh xem, anh đã có bao nhièu lão bà như vậy, tốt nhất là bỏ qua em gái em đi!"
Tôi ở trong mắt Âu Dương Thiên Tề đã giống như sắc lang rồi! Nghe xong Âu Dương Thiên Tề nói, từ gáy tôi bốc lên mọt dòng hơi đen.
Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt đều ở một bên cười trộm, ngay cả Âu Dương Lan Lan cũng cười. Nói thật, tôi nhìn Âu Dương Lan Lan không có cảm giác gì đặc biệt, nàng là em gái của Âu Dương Thiên Tề, thì tôi cũng coi nàng là em gái tôi.
Tướng mạo của Âu Dương Lan Lan tuy rằng là hạng nhất, nhưng mà so với Lưu Duyệt, Mạnh Thanh Thanh các nàng thì lại có chênh lệch nhất định. Cho nên tôi nghĩ thật oan uống tôi còn chưa có chủ ý gì a!, Vậy mà Âu Dương Thiên Tề đã lo lắng như vậy!
”Cậu yên tâm đi, em gái của cậu chính là em gái tôi."
Tội vỗ vỗ vai Âu Dương Thiên Tề, hắn lúc này mới yên lòng lại.
"Lưu tiểu thư, Xin chào, chúng ta làm quen một chút được không?"
Bông nhiên có một thanh âm cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi, tội ngỏanh đầu nhìn lại, hóa ra lại là Vương Kim Long.
"Xin chào, cứ gọi tôi là Lưu Duyệt là được."
Lưu Duyệt nhìn thoáng qua người tới, nói. Tuy rằng không biết hắn có ý gì, nhưng mà lễ nghĩa thì vẫn phải đối đáp.
"Tôi là Vương Kím Long."
Vương Kím Long mỉm cười Vươn tay ra nói:
"Rất hân hạnh được biết cô."
Lưu Duyệt tuy rằng không muốn nam nhân khác chạm vào mình, thế nhưng người ta đã vươn tay ra, nếu như mình không đáp lễ, vậy thì sẽ rất không lễ phép, hơn nữa cũng sẽ làm cho đối phương ngại mặt.
Nghĩ tới đây, Lưu Duyệt Vươn tay ra, cùng Vương Kím Long nắm tay một chút, thế nhưng Vương Kim Long lại nắm tay nàng không cho rút ra.
Lưu Duyệt công phu không yếu, nhưng không có tác dụng chút nào,
Vương Kim Long vẫn tươi cười như cũ, Lưu Duyệt Vừa tức vừa thẹn, nhưng lại không biết nói cái gì.
Người khác không nhìn ra lại còn tưởng hai người cao hứng, nắm tay giao lưu tình cảm, thế nhưng tôi lại nhận ra nàng đang tức giận!
"Vương Kim Long đúng không rất hân hạnh được biết cậu!"
Tội vươn tay ra, nắm lấy tay hắn, làm bộ như muốn nóng lòng làm quen. Vương Kim Long có chút buồn bực, tại sao mình lại khinh địch như vậy, lại bị người khác rời tay đi được chứ? Nhất định là mình vừa rồi sơ sót!
VươngKim Long rõ ràng chỉ là bắt tay tôi cho có lệ, hơn nữa trên mặt còn hiện lên sự khó chịu, nhất định là trong bụng còn đang chửi thầm tôi. Tôi vốn định cho hắn một bài học, thế nhưng tôi lo lắng cho mặt mũi của Lưu gia, cho nên mới bỏ qua cho Vương Kim Long lần này.
"Ông, cháu có một chuyện mong ông hỗ trợ!"
Vương Kim Long sau khi trở lại phòng bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước một lão nhân. Lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được thanh âm của Vương Kim Long, lập tức mở mắt, thấy cháu yêu của mình đang quỳ, vội vàng đỡ hắn lên, nói:
"Tiều Long, có chuyện gì cháu cứ đứng lên rồi nói, nam nhân dưới gối có hoàng kim, cho dù là ông, cháu cũng không thể tùy tiện quỳ xuống! Nhớ kỹ, cháu là người làm đại sự, là người thừa kế của Vương gia!"
"Ông chuyện này phải có sự đồng ý của ông, nên cháu mới xin, mong rằng ông đồng ý cho cháu!"
Vương Kim Long quỳ thẳng không dậy.
"Có chuyện gì thì cứ đứng lên rồi nói!"
Lão nhân muốn kéo Vương Kim Long đứng dậy.
"Ông nếu người không đáp ứng cháu, thì cháu sẽ không đứng dậy."
Vương Kim Long vận khởi khí lực toàn thân chống cự lại lão nhân
"Đươc rồi, cháu nói đi, nếu là chuyện không quá khó khăn, thì ông sẽ đáp ứng cháu!"
Lão nhân bắt đắc dĩ gật đầu.
Ai bảo hắn vô cùng thương yêu thằng cháu duy nhất này đây!
“Ông, cháu muốn người giúp cháu tới Lưu gia cầu hôn."
Vương Kim Long lúc này mới đứng dậy, nói từng câu từng chữ.
"Cháu nói cái gì? Cháu bảo ông đi Lưu gia cầu hôn?"
Lão nhân không biết nói gì nhìn Vương Kim Long nói:
"Kế hoạch của chúng ta lần này cháu cũng biết, tại sao lại bảo ông tới Lưu gia cầu hôn?"
“Ông, người thành toàn cho cháu đi, từ lần đầu tiên gặp Lưu Duyệt, cháu đã yêu nàng! Phong tư trên người nàng hấp dẫn cháu rất lớn!"
Vương Kim Long lần thứ hai quỳ Xuống:
"Ông, từ nhò tới lớn cháu chưa từng động tâm một cô gái nào, cháu đây là thực tâm, cháu nghĩ mình đã yêu nàng!"
"Cháu xác định không phải là đo nhiệt huyết dâng trào đó chứ?"
Lão nhân nhìn chằm chằm vào Vương Kim Long hỏi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tân Tân
mụ Yến nhanh chân thật! ta đang định đặt chỗ thì mụ tranh mất. Định đặt chỗ post típ từ chương 273. Hay là mụ post chương 273 đi (c273 có người đả tự rùi! ko phải mất công đâu!), ta bắt đầu post từ 274 cho nó liền mạch.
Thui chết! nhầm rùi! vừa cách đây 15' đã có ai post đả tự c274 đâu, giờ vào lại lòi ở đâu ra rùi? huuhu
Thôi post từ 278 vậy!!
Not xì-pam!
Trời đất! ta đã đặt chỗ trước rùi mà! lão Ryo_nguyen ko nhìn thấy hay sao mà post 279-->280 lên
Chậm chân rui!
Xóa hộ em bài này