Chương 105 : Không phải vị nhân huynh đây mất trym thì là gì ?
Tác giả : Ant
_ Phải không đó ?
Lâm Quân dụi dụi mắt hỏi . Hôm qua khi trở về thì tất cả mọi người đều gặp lại nhau . Lúc đó hắn còn nhớ Thi Giang lao vào lòng Đặng Tùng khóc lớn 1 hồi cơ mà, sao bây giờ mất tích rồi .
_ Đúng, bang chủ, đây là huyết thư chị dâu ngài để lại .
Ảnh Sát nói rồi móc trong người ra 1 tờ giấy trắng . Vì lúc nãy Đặng Tùng kêu hắn gọi Thi Giang dậy ăn sáng thì hắn tìm thấy được thứ này . Hắn biết là mọi chuyện không ổn nên vội vàng chạy tới đây .
_ Huyết thư ? Đưa đây ta xem .
Lâm Quân nghe thế thì cầm lấy cái gọi là “ huyết thư “ cầm lên xem xét . Chỉ thấy trên đó viết :
Hơ lêy à, khi chàng cầm được bước thư này thì thiếp cũng đã đi rồi . Thiếp xin lỗi chàng về tất cả mọi chuyện, chúng ta không hợp với nhau đâu . Trước giờ thiếp cứ nghĩ tình cảm của thiếp cho chàng là tình yêu, nhưng sau khi nghĩ lại thì đó chỉ là tình thân thôi . Xin lỗi chàng nhé, thiếp đi đây ………. Thiếp muốn đi tìm tềnh yêu của đời mình .
Tái bút : Hôm qua kiếm không ra bút nên thiếp chơi luôn bằng máu, chàng đừng sợ nhé .
Người gửi : Thi Giang không còn là của chàng .
Đọc xong bức huyết thư thì Lâm Quân chỉ trầm ngâm không nói gì, điều hắn lo sợ đã tới . Từ rất lâu hắn đã biết Thi Giang không thích Đặng Tùng, nhưng không ngờ là Thi Giang lại chọn cách này để ly khai . Hắn không biết thằng bạn hắn nhìn thấy bức thư này thì có điên lên không đây .
Được 1 lúc hắn mới quay sang hỏi Ảnh Sát :
_ Phó bang chủ biết chuyện chưa ?
Ảnh Sát đáp :
_ Chưa đâu bang chủ, lúc nãy thuộc hạ thấy bức thư này thì vội vàng chạy tới đây .
_ Ngươi làm tốt lắm, ra ngoài trước đi . Ta thay đồ đã .
Lâm Quân tán dương 1 tiếng, may mắn mà Đặng Tùng chưa biết nên không sao .
_ Vâng .
……………………….
Khi thay đồ xong thì Lâm Quân mới cùng Ảnh Sát đi tới nhà ăn, trong lòng không ngừng suy nghĩ cách giải quyết chuyện này .
Vừa đi vừa nghĩ thì chẳng mấy chốc đã tới nơi . Trên bàn ăn đã ngồi đầy đủ người, chỉ thiếu mỗi Thi Giang . Thấy Lâm Quân bước tới thì cả bọn đều chào hỏi, sau đó Lâm Quân mới ngồi xuống .
Ngồi chưa nóng đít thì hắn quay sang hỏi Đặng Tùng :
_ Ta có 1 tin tốt và 1 tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào ?
Đặng Tùng đang ăn 1 tô phở, nghe thế thì dừng đũa lại, tuy trong lòng thấy khó hiểu nhưng vẫn hỏi :
_ Tin xấu trước đi .
_ Ừ, tin xấu là dầu ăn tăng giá rồi .
Lâm Quân cười cợt nói .
_ Sặc thế còn tin tốt ?
Đặng Tùng nghe thế suýt nữa phun hết phở trong miệng ra, khó khăn lắm hắn mới kìm lại được .
_ À, bây giờ ngươi chỉ có thể yêu đàn ông .
Lâm Quân cười thêm 1 cái nữa rồi nói . Hắn muốn làm thằng bạn hắn thoải mái 1 chút rồi mới nghe cái tin động trời kia .
Lâm Quân vừa nói xong thì lập tức vang lên nhiều tiếng “ phụt “, “ phụt “ liên tiếp . Vì lời hắn quá bá đạo nên tất cả các bàn bên cạnh, kể cả những người ngồi cùng bàn đều phun thức ăn từ trong miệng ra ngoài hết .
_ Ặc, tại sao ?
Đặng Tùng khó hiểu hỏi, tuy hắn biết là Lâm Quân rất hay đùa nhưng chuyện hôm nay có vẻ đùa hơi thái quá .
Lâm Quân nghe thế thở dài 1 cái rồi móc ra bức huyết thư . Hắn đã quyết định sẽ cho thằng bạn biết tất cả, đau ngắn không bằng đau dài . Dù sao thì chuyện cũng đã rồi .
_ Nén bi thương đi .
Lâm Quân đưa xong chỉ nói 1 câu rồi trầm mặc . Mọi người xung quanh thấy hắn thần thần bí bí thì trên mặt đều hiện lên vẻ hiểu ra . Trong lòng ai nấy đều có nhãn tình thông cảm nhìn Đặng Tùng . Vì sao ư ? Dầu ăn tăng giá, yêu đàn ông, sau đó là 1 tờ giấy dính máu .
Khỏi cần nói cũng biết chắc chắn là vị nhân huynh đây mất t rym rồi, haiz gói trong tờ giấy mà dính cả máu ra ngoài . Thật tội nghiệp .
Ai nấy đều thông cảm cho Đặng Tùng, thậm chí có người còn nhỏ ra 2 giọt nước mắt . Như để chứng minh cho giả thuyết của họ thì Đặng Tùng đột nhiên gào lên 1 tiếng :
_ Không, tại sao em lại bỏ anh ? Tại sao chứ ? Tại saoooooooooo ?
Vừa gào Đặng Tùng vừa rơi nước mắt, trông thật thảm thương và tội nghiệp . Tiếp đó Đặng Tùng như phát điên, không ngừng đập tất cả những gì có trên bàn, quăng hết tất cả mọi thứ xuống mặt đất .
_ Tại sao ? Anh làm gì có lỗi với em ? Tại sao chứ hả ?
_ Tại sao em không nói với anh 1 câu ?
_ Tại sao trong bao nhiêu năm em lại lừa dối anh ?
…………………………………..
Liên tiếp vang lên tiếng chất vấn của Đặng Tùng nhưng không ai có thể cho hắn 1 đáp án . Mọi người xung quanh đều im lặng xem Đặng Tùng đập phá mọi thứ mà không ai tiến lại ngăn cản .
Khi cảm thấy đã phát tiết đủ thì hắn mới ngừng lại, nhưng trên mặt vẫn còn rơi nước mắt . Lâm Quân thấy thế thì bước tới, vỗ vào vai Đặng Tùng nói :
_ Nén bi thương đi người anh em .
_ Ừ .
Đặng Tùng nghe thế thì ngồi sụp xuống, 2 tay ôm đầu khóc rống lên . Trong lòng hắn cảm giác trời đất như sụp đổ . Bao nhiêu năm qua hắn 1 mực yêu thương Thi Giang là thế, không ngờ tới tất cả chỉ là dối trá . Hắn thật sự rất không cam tâm, dù cho Thi Giang nói thẳng với hắn từ đầu thì hắn chắc chắn cũng bỏ qua thôi . Không nghĩ tới nàng ta đi không 1 lời từ biệt, chỉ viết 1 bức thư cho hắn .
Hắn không cam tâm, thật sự rất không cam tâm .
_ Đúng đó người anh em, nén bi thương đi .
_ Ta nghe nói đàn ông yêu nhau được mà, không sao đâu . Dầu ăn ta tài trợ .
_ Ừ nén bi thương tiếp tục sống đi . Ta nghe nói trong truyền thuyết có Đông Phương Bất Bại, tuy mất trym nhưng đã trở thành 1 người không ai coi thường được .
_ Đúng, cùng lắm đái đứng chuyển sang đái ngồi là được . Ta có bà con làm thái giám trong triều mà có sao đâu .
……………………………………..
Người trong quán nghe Lâm Quân an ủi thì cũng miệng năm miệng mười an ủi theo, nhưng họ chỉ nghĩ theo chiều hướng kia nên càng an ủi càng loạn, càng an ủi càng sai, họ không ngờ Đặng Tùng chỉ bị gái đá thôi . Đặng Tùng ngồi dưới đất khóc mà cũng chả hiểu chuyện quái gì xảy ra . “ Đái ngồi “, “ mất trym “, “ yêu đàn ông “, là cái nồi gì thế, anh mày bị đá thôi mà .
_ Dừng lại, các ngươi nói gì thế ?
Thấy tình hình có vẻ không đúng thì Lâm Quân hét lớn 1 tiếng . Hắn thật sự rất sợ thằng bạn mình trong cơn thất tình, nếu bị đám người này dụ dỗ chuyển sang yêu đàn ông thì toi .
_ Sao lại dừng lại, lúc nãy ngươi kêu dầu ăn lên giá cơ mà .
_ Đúng, còn chuyển sang yêu đàn ông .
_ Đúng, còn đưa tờ giấy dính máu .
Mọi người xung quanh đáp trả mãnh liệt, cuối cùng chốt lại 1 câu :
_ Không phải vị nhân huynh đây mất trym thì là gì ?
…………………………
Im lặng . Im lặng tới đáng sợ .
Lâm Quân ngẩn người nhìn mọi chuyện, thì ra là do lời hắn nói lúc nãy mà đám người này lại tưởng nhầm . “ *****, con ***** nó chứ, đám nhiều chuyện, bố nói chuyện với huynh đệ thì mắc gì chúng mày xía vào “ .
Đám người xung quanh khi nói xong thì cũng im lặng, trong lòng thầm hô “ lỡ miệng cmnr “ . Bọn hắn biết người mất trym kiêng kỵ nhất là bị người ta nói . Bọn hắn lỡ nói ra rồi, nhất thời cũng không biết làm gì cho nó đúng nên đành im lặng .
Riêng Đặng Tùng đang khóc thì chợt nín hẳn, hắn lau sạch nước mắt rồi quan sát xung quanh, khi tới chỗ Lâm Quân thì chợt nghiến răng kèn kẹt . Móc trong người ra 1 thanh kiếm rồi đứng lên cười nói :
_ Huynh đệ tốt của ta a, ta rất cảm ơn ngươi .
Lâm Quân thấy đôi mắt như muốn giết người của Đặng Tùng thì xua tay nói :
_ Đâu có đâu có, chúng ta là huynh đệ mà .
Sau đó hắn chợt nâng thanh kiếm lên, hét lớn 1 tiếng :
_ Con mẹ ngươi, tiếp chiêu . **** bố bị gái đá mà qua miệng ngươi thành mất trym, con mẹ ngươi .
_ Á, cứu mạng .
Lâm Quân nói 1 tiếng rồi chạy vù ra cửa, trong lòng thầm hô xui xẻo .
_ Đứng lại, hôm nay anh cho mày biết nước biển tại sao lại mặn .
……………………………………
Trên đường tới trường DongDa xuất hiện 1 đám học sinh kỳ quái . Người nào người nấy mặt mũi đều bầm dập thấy ghê . Nhất là cái tên đang đi đầu . Bọn hắn lê từng bước mệt mỏi đi tới trường, trông giống 1 đám lính mới thất trận hơn là 1 đám học sinh .
_ Cái **** nó, ngươi không thể đánh nhẹ nhàng hơn sao .
Lâm Quân mắng 1 tiếng, trong lòng phiền muộn không thôi .
_ Cái đậu xanh rau má, mày đánh bố nặng có kém đâu .
Đặng Tùng đốp chat lại 1 câu .
_ Thôi được rồi, 2 đại ca im dùm em cái . Sắp tới trường học rồi .
Ngọc Tú đành ra mặt điều hoà 1 phen, nếu làm không khéo có khi tiếp đến lại có thêm 1 trận đánh nhau nữa .
_ Hừ, ta tha cho ngươi lần này .
Đặng Tùng và Lâm Quân trăm miệng 1 lời nói .
_ Cái này ta ( bố ) mày nói mới đúng .
2 người cùng thốt thêm 1 câu nữa . Sau đó chợt ngẩn người rồi cười lên điên cuồng .
_ Hahahaha, chúng ta thật là cmn giống nhau . Thôi huynh ( đệ ), xin lỗi đệ ( huynh ) nhé, lúc nãy hơi quá tay .
p/s : chào mừng quốc khánh Việt Nam
Last edited by Antkyg; 03-09-2013 at 12:45 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Hai người Lâm Quân và Đặng Tùng chẳng mấy chốc mà lại hoà thuận với nhau, cười cười nói nói như không có chuyện gì xảy ra .
Lâm Quân vung tay chữa trị cho tất cả mọi người, lúc nãy chẳng qua hắn giả vờ đau đớn chỉ để cho Đặng Tùng bớt giận thôi, nếu mà chữa trước biết đâu tên này lại điên tiết lên thì khổ .
Làm tốt chữa trị thì Lâm Quân mới vung tay nói :
_ Đi anh em, từ giờ phút này chúng ta được coi là học sinh rồi đó .
Nói rồi hắn dẫn đầu đoàn người hiên ngang hùng dũng bước tới trường . Bọn Ngọc Tú nghe thế ai nấy đều rất mong chờ, cũng cười cười bước tới . Chỉ riêng Đặng Tùng nụ cười có chút miễn cưỡng, thỉnh thoảng trong đôi mắt còn ánh lên nét hận thù không dễ nhìn thấy . Ai cũng không biết là trong lòng tên này mọc lên 1 âm mưu như thế nào .
………………………………
Chẳng mấy chốc mà cả đám đều đã đi tới cổng trường DongDa, thật bất ngờ là Lê Dũng đứng ngay tại cổng trường có vẻ như đang tìm kiếm ai đó . Khi thấy đám Lâm Quân bước tới thì vẻ mặt lão hiện lên vẻ vui mừng, khoan thai bước tới .
_ Haha, mấy thằng nhóc con, ruốt cuộc ta cũng đợi được các ngươi đi học rồi .
_ Ách, hiệu trưởng, thật có lỗi, mấy cái này là ngoài ý muốn mà .
Lâm Quân đổ mồ hôi nói, cho tới bây giờ hắn còn chưa hiểu được tại sao lão này lại sốt sắn như thế . Nhưng “ vô sự hiến ân cần, không gian tức đạo “ [1] làm hắn lo lắng có âm mưu gì đây .
_ À, không sao, ta biết mà . Bây giờ Lâm Quân đi theo ta, còn các ngươi về lớp trước đi . Lớp A2 nhé .
Lê Dũng nói rồi kéo Lâm Quân đi luôn .
Lâm Quân thì bất đắc dĩ nên cũng không kháng cự, chỉ đánh ánh mắt cho bọn Đặng Tùng đi tìm lớp trước .
Lê Dũng kéo Lâm Quân 1 mạch đi tới phòng của lão . Khi đã ngồi xuống ghế thì lão mới nói :
_ Ngồi đi nhóc .
Lâm Quân tuy nghi hoặc nhưng cũng kéo 1 cái ghế ngồi xuống, chuẩn bị xem xem lão già này nói gì .
Hai người ngồi đối diện nhau không ai nói lời nào . Được 1 lúc, Lê Dũng mới bắt đầu mở miệng :
_ Ta có chuyện gấp cần ngươi giúp .
_ À, mời hiệu trưởng nói . Tuy ta chỉ là 1 con tép nhưng sẽ vì ngài lên núi đao xuống chảo lửa .
Lâm Quân nghe thế thì khách sáo nói .
_ Ừ, cũng không cần bi thảm thế đâu . Ta chỉ muốn làm 1 cuộc giao dịch với ngươi .
Lê Dũng cười cười nói .
_ Giao dịch ?
_ Đúng, chính là giao dịch .
Lê Dũng gật đầu 1 cái, dừng 1 chút lão tiếp tục nói :
_ Giao dịch món vũ khí mà lúc trước ngươi cầm để bắn ta . Cái ống dài dài màu bạc có 6 lỗ nhỏ ấy .
Ra là thế . Lâm Quân tới bây giờ mới hiểu tại sao lão lại sốt sắn với mình như thế, ra là vì Galting Gun . Cũng phải thôi, Galting Gun tuy uy lực hơi nhỏ đối với những cường giả đích thực nhưng nó lại có uy lực cũng khá lớn đối với võ sĩ ở đẳng cấp thấp . Đã thế cũng không tốn nguyên khí để thôi động nên Lê Dũng có hứng thú cũng là điều dễ hiểu .
Có điều trước mắt hắn chỉ có 1 khẩu duy nhất nên nhất thời phân vân trong lòng, không biết phải làm sao .
_ Ngài muốn mua nó ?
Lâm Quân đành thăm dò Lê Dũng xem lão muốn làm gì cái đã, lúc đó mới tính tiếp .
_ Không, ta muốn mua bản thiết kế của nó .
Lê Dũng hớp 1 ngụm trà rồi nói . Lão muốn đưa cái thứ này lên chiến trường thì tất nhiên là phải biết cách sản xuất nó . Lão đang tính toán mua luôn bản thiết kế để nộp cho Việt Quốc .
Lâm Quân nghe thế thì chợt hiểu ra 1 chút, nhưng hắn đành từ chối nói :
_ Cái này ta chỉ có 1 khẩu duy nhất, vả lại cũng không phải ta làm ra nên ta không thể nào bán bản thiết kế cho ngài được .
_ Vậy là ở đâu ra ? Cậu nhóc à, đừng có xạo . Tuy lão già rồi nhưng mắt vẫn còn sáng lắm, theo ta được biết thì trên thế giới này chưa có cái đồ nào như vậy đâu .
Lê Dũng đặt ly trà xuống rồi cười mỉm nói .
Lâm Quân nhất thời cũng không biết nói sao, thật sự là đổi từ chỗ Tiểu Thần Đèn, chứ có phải hắn làm ra đâu .
_ Vậy ngài mua thứ này để làm gì ?
Hết nước, hắn đành hỏi rõ mọi chuyện rồi mới quyết định . Cùng lắm thì mua bản thiết kế từ Tiểu Thần Đèn cũng được . Chắc chắn là tên đó có .
_ Đưa cho quốc gia, bắn chết lũ Tung Quốc chó má .
Lê Dũng nghe thế lập tức trả lời, trên mặt còn không ngừng hiện lên thần sắc chán ghét .
“ Tung Quốc à “, Lâm Quân lẩm bẩm nói . Ở Đại Địa Cầu hơn 3 năm thì hắn cũng biết được có 1 nước tên là Tung Quốc, vị trí địa lý rất gần với Việt Quốc . Tung Quốc là 1 nước có thể gọi là xấu xa, bởi vì dựa vào thực lực cực mạnh mà thường xuyên đi bắt nạt nước khác . Tiêu biểu như Việt Quốc đây, cho đến bây giờ vẫn không ngừng dùng những lý lẻ vô sỉ để chiếm đoạt 2 quần đảo của Việt Quốc . Tuy Việt Quốc chống đỡ mãnh liệt nhưng tình hình có vẻ càng ngày càng kém .
Lâm Quân rơi vào trầm tư suy nghĩ, sau khi ở đây được 1 thời gian thì hắn cũng đã coi Việt Quốc là nhà của mình rồi . Về tình về lý thì hắn nên giúp đỡ quốc gia của mình mới phải . Vì thế Lâm Quân đành nói :
_ Ta có thể bán cho ngài, về phần giá cả thì ta chỉ sẽ giảm 1 chút thôi .
_ Được, vậy giá bao nhiêu ?
Lê Dũng nghe thế thì đôi mắt sáng rực lên, nhìn có vẻ cực kỳ hưng phấn .
_ 100 tỷ .
Lâm Quân phun ra 1 cái giá trên trời . Tuy hắn có thể đổi được từ chỗ Tiểu Thần Đèn nhưng chắc hẳn là cái giá cũng khá mắc, nội có 1 khẩu thôi cũng tới 3 tỷ rồi .
_ Ặc .
Lê Dũng nghe thấy cái giá này thì ngẹn họng nhìn trân trối . Tuy hắn là 1 hiệu trưởng của trường đào tạo nhân tài lớn số 1 số 2 Việt Quốc nhưng tài sản bất quá cũng khoảng 100 tỷ là cùng . Đó là tính cả hắn phải mang tất cả tài sản ra bán, nếu làm vụ giao dịch này không khéo Lê Dũng trở thành ăn mày mất thôi .
Khi đã bình tĩnh lại thì lão nói :
_ Quá mắc, ta không thể lấy ra chừng đó được .
Lâm Quân nghe thế cũng cười, nhưng là 1 nụ cười gian xảo :
_ À, ta muốn làm giao dịch với quốc gia, ta đâu có bảo lão móc tiền ra . Nhưng 100 tỷ là rẻ đấy, lão biết cây súng ta làm ra bao tiền không ? Đã 3 tỷ rồi, nếu lão có bản thiết kế này thì chẳng bao lâu sẽ chế tạo được vài tỷ khẩu thôi, tính đi tính lại thì ta vẫn lỗ mà .
Lâm Quân giải thích 1 cái, nhưng dù sao cũng xác thực như lời hắn nói . Bởi vì làm khẩu súng này thì chỉ cần 1 số vật liệu thông thường là được, tỷ như sắt, thép, đồng……….. Cũng không có vật liệu nào quá hiếm nên có thể sản xuất hàng loạt . Đến lúc đó thì cái giá 100 tỷ là quá rẻ rồi .
_ Phải không đó ?
Lê Dũng nghi ngờ hỏi .
_ Chuẩn, đồng thời ta cũng có thế bán cho lão vài thứ khác nữa .
Lâm Quân cười nói rồi tỏ vẻ thần bí . Sau đó hắn dừng 1 lát rồi nói :
_ Nhưng mà lão phải chuẩn bị đủ tiền đi, ta không giảm giá đâu .
_ Là cái gì nữa ?
Lê Dũng tò mò hỏi, hắn không nghĩ là Lâm Quân lại có thêm thứ khác để bán .
_ Như cái này .
Lâm Quân nói rồi móc trong nhẫn ra 1 cục thuốc nổ C4 .
_ Cái này có tác dụng gì ?
Lê Dũng tò mò hỏi, thứ này thì lão cảm thấy có vẻ bình thường, không hiểu là nó có tác dụng thế nào .
_ Là thế này này ……………
………………………………………
Ở trường DongDa được chia thành 2 khối võ học và quân sự, và chia theo từng năm học . Võ học và quân sự mỗi bên đều là 5 năm học . Lớp tương ứng theo mỗi năm là A, B, C, D, G . Vì bọn Ngọc Tú mới nhập học nên phải học lớp A, và bị phân vào lớp A2 .
Hiện giờ bọn chúng đang trên đường bước tới lớp học của mình . Dù trường DongDa hơi rộng nhưng nhờ có chỉ dẫn trên đường đi nên chẳng mấy chốc bọn họ đã đến được nơi cần đến .
Chỉ thấy đây là 1 lớp học rất bình thường, tất cả đều rất quen thuộc . Gồm 20 cái bàn, phía trên là bục giảng và 1 tấm bảng đen . Lúc này, chưa đến thời gian vào học nên học sinh đang tụm năm tụm ba ngồi trong lớp hoặc đứng ngoài lan can nói chuyện, hồn nhiên không để ý tới 1 đám người lạ mặt mới bước vào lớp . Bọn Ngọc Tú cũng chưa quen biết với ai nên tạm ngồi vào bàn đầu .
Nhưng vừa ngồi xuống thì đã có phiền phức kéo tới . 1 tên nhóc ăn mặc bảnh bao, đầu tóc cắt ngắn bước tới hống hách nói :
_ Ai cho chúng mày ngồi đây ? Chúng mày là ai thế ?
Thiên Vũ vì mới vào học, không muốn có phiền phức nên nói :
_ À, chúng tôi mới vào học hôm nay . Bạn là ai thế ?
Tên nhóc nghe xong, hếch mũi lên trời nói :
_ Chém gió, bắt đầu học từ 1 tháng trước rồi . Ngươi nói thật đi .
_ Thật mà, chúng tôi có việc nên hôm nay mới vào học .
Thiên Vũ tiếp tục giải thích .
_ Ừ, thế hả . Vậy nộp tiền bảo kê đi .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Chương 107 : Trời, tất nhiên là đạp đít hắn ra ngoài rồi .
Tác giả : Ant
Cái what the f*-* . Thiên Vũ nghe thế ngẩn người ra 1 lúc, hắn nhớ cái chỗ này được gọi là trường học cơ mà, có phải cái chợ đâu mà bảo với chả kê .
Thấy Thiên Vũ im lặng thì tên nhóc đó mới nói tiếp :
_ Đưa tiền đê, 5 người . 1 người 1000 đồng .
Thiên Vũ chưa kịp nói gì thì Đặng Tùng đứng phắt dậy, đập bàn 1 cái “ rầm “ rồi nghênh mặt lên nói :
_ Bố *** đưa thì sao ?
Tên nhóc thấy thế cười trào phúng rồi nói :
_ Hehe, chúng bây có nghe không . Lại 1 tên từ chối đưa tiền nữa này . Bây giờ phải làm sao đây nhỉ ?
Tên nhóc tóc ngắn vừa nói xong, tức thì từ đằng sau chạy ra 1 đám học sinh khoảng chừng 10 tên, tên nào tên nấy đều cười rất âm hiểm . Sau đó bọn hắn bao vây đám Đặng Tùng lại chính giữa .
_ Sao ? Bây giờ có đưa không ?
Tên nhóc hếch mũi hỏi lại 1 lần .
_ ***, ngon thì chơi, bố mày đếch sợ ai .
Đặng Tùng hét lên 1 tiếng rồi toả khí thế ra ngoài, hắn trước giờ toàn đi đòi tiền người khác . Chứ có bao giờ bị người khác đòi như này . Không những thế, vì chuyện ban sáng nên hắn đang rất điên tiết . Không ngờ hôm nay lại có đứa dám chọc hắn .
Thấy Đặng Tùng tỏ rõ thái độ thì 4 người Ngọc Tú cũng đứng dậy, chuẩn bị tinh thần chiến đấu . Dù sao thì đám này đi theo Lâm Quân cũng lâu rồi, chỉ có chuyện bắt nạt người khác chứ chưa bao giờ chịu thiệt thòi .
Mùi thuốc súng trong không khí ngày càng nặng, có thể phát nổ bất cứ lúc nào . Mọi học sinh xung quanh mắt thấy tình hình không ổn thì đã ra khỏi lớp từ lâu, nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa ánh mắt nhìn vào .
Hai phe đang rất căng thẳng thì chợt 1 tiếng nói vang lên :
_ Hừ, Đình Thái, chú mày ngứa răng à . Cần anh dạy lại không thế ?
Đưa mắt lại nhìn thì chỉ thấy 1 đám học sinh đang bước tới . Cầm đầu là 1 tên mặt mũi non choẹt, khuôn mặt luôn tươi cười tưởng chừng như vô hại . Nổi bật nhất là tóc trên đầu của hắn, sợi nào sợi nấy cực kỳ xoăn .
_ Hừ, Thiên Vĩ, ai mướn ngươi xen vào chuyện này .
Đình Thái thấy người bước tới là ai thì mặt mũi chợt âm trầm, tuy hắn được xưng là bá vương lớp học nhưng cũng không dám chọc cái tên trước mặt này .
_ Hehe, chuyện khác anh có thể cho qua . Nhưng mà đây là bạn anh, chú thử đụng họ xem .
Thiên Vĩ cười nói . Thật bất ngờ, hắn chính là tên nhóc lúc trước đã đánh nhau 1 trận với Lâm Quân . Ngay lúc này lại ra tay cứu bọn Đặng Tùng .
_ Hừ, được lắm .
Đình Thái mặt mũi càng ngày càng âm trầm, sau khi hít 1 hơi để bình tĩnh thì hắn mới quay sang bọn đàn em nói :
_ Chúng ta đi .
Đồng thời trước khi đi hắn cũng không quên đưa ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm bọn Đặng Tùng .
_ Hừ, có giỏi thì cứ chơi .
Đặng Tùng thấy thế thì trừng mắt lại, trong lòng không sợ chút nào . Dù gì thì bọn hắn còn có Lâm Quân cơ mà . 6 đánh 11 thôi, có gì mà sợ .
_ Ừ, vậy nói với hắn . Ta rất mong chờ 1 trận chiến .
Nói xong Thiên Vĩ cũng dẫn người đi mất .
Còn bọn Đặng Tùng, vì không biết làm gì nên ngồi xuống tại chỗ . Dù sao cũng sắp vào học rồi .
Đợi được 1 lúc thì đột nhiên tiếng trống trường vang lên, sau đó là đám học sinh quy củ đi vào lớp . Ai nấy đều nghiêm chỉnh ngồi xuống chỗ mình, riêng bọn Đặng Tùng thì đành tìm kiếm mấy bàn trống, không ngờ là tất cả đã kín chỗ . Bất đắc dĩ, bọn chúng đành đứng ngay cửa lớp đợi giáo viên tới .
Chẳng mấy chốc mà 1 người trung niên đi tới . Người này mặc 1 bộ quần áo bó sát màu đen trông rất giống sát thủ . Thân hình gày dò cao dong dỏng, đôi mắt sắc lạnh như dao . Người này vừa bước tới, thấy bọn Đặng Tùng đứng ở cửa lớp thì cảm giác rất khó hiểu .
_ Các trò đi đâu đây ?
Người trung niên lạnh lùng hỏi 1 câu, trong giọng nói của hắn dường như không có 1 chút tình cảm nào .
_ Dạ thưa, chúng em hôm nay mới vào học ạ .
Thiên Vũ bước lên lễ phép đáp .
_ À là 5 người đúng không ? Được, đi vào đi .
Người trung niên lạnh lùng nói tiếp .
_ Tự kiếm đi .
Người trung niên nói rồi trực tiếp bước vào lớp, bỏ mặc đám người Thiên Vũ đứng như trời trồng .
Đang không biết làm sao thì chợt thấy Lâm Quân đang thong dong bước tới, bọn Thiên Vũ như nhìn thấy cứu tinh . Vội vàng chạy tới nói :
_ Lâm Quân, chúng ta cần giúp đỡ .
_ What ? sao các ngươi lại ở đây ? giúp đỡ cái gì ?
Lâm Quân tò mò hỏi . Lúc nãy vì quá sung sướng nên Lâm Quân không chú ý xung quanh, không ngờ là đã tới lớp rồi . Còn vì sao sung sướng thì lúc nãy hắn bàn việc làm ăn với Lê Dũng . Cuối cùng cũng đã dụ dỗ lão mua hết tất cả vũ khí mà hắn có, nào là súng, boom hoá học, thuốc nổ c4 …………. Mặc dù tất cả lão đều đòi bản thiết kế nhưng Lâm Quân cũn dụ dỗ lão mua nốt hàng mẫu, thuận tiện vơ vét được 1 số của cải rất khả thi .
_ À, là thế này …………
Thiên Vũ kể lại tất cả mọi chuyện, bọn Ngọc Tú đứng xung quanh thỉnh thoảng đế thêm 1 2 câu vào . Khi nghe xong thì Lâm Quân cơ bản đã hiểu rõ mọi chuyện, hắn cười nói :
_ Kiếm chỗ thôi chứ gì ? Đi theo ta .
Lâm Quân nói rồi dẫn đầu đoàn người, hùng dũng bước vào lớp học . Khi bước vào lớp thì hắn quét mắt nhìn 1 lượt . “ Sặc, sao trong này toàn người quen thế này “ . Lâm Quân bước vào lớp thì nhìn thấy Thiên Vĩ, Hồ Kim Linh, Hoàng Hạ……… và rất nhiều người, cơ hồ tất cả hắn không quen thì cũng biết tiếng . Chỉ 1 phần số ít là hắn chả biết là ai thôi .
Khi nhìn thấy Kim Linh thì đôi mắt Lâm Quân chợt dừng lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt khả ái đấy .
“ Xem ra ông trời có mắt a “ Lâm Quân thầm sung sướng trong lòng, hắn đã gặp được Kim Linh . Cứ tưởng sau này khó gặp lắm chứ, không ngờ lại học cùng lớp . Nếu thế thì việc tán gái của hắn sẽ dễ dàng hơn rồi .
Khi thấy Lâm Quân bước vào lớp thì tâm trạng mỗi người trong lớp đều khác nhau . Như Thiên Vĩ thì vui mừng vì gặp được đối thủ, Hoàng Hạ thì nghiến răng trèo trẹo . Kim Linh thì lại đỏ bừng mặt bởi vì Lâm Quân đang nhìn thẳng vào mặt nàng . Còn hầu hết tất cả người còn lại đều là khó hiểu .
_ Trò đi đâu đây ?
Người trung niên ngồi trên bàn đang điểm danh thì thấy 1 đám bước vào lớp, chuyện cũng không có gì nếu như đám này chào hỏi hắn . Không ngờ là không thèm đặt hắn vào mắt, cứ chăm chú nhìn vào mấy đứa con gái trong lớp .
Lâm Quân nghe có tiếng người nói, theo quán tính hắn đáp :
_ Không thấy chúng ta đi tìm chỗ ngồi sao ? Mắt mù à ?
Vừa nói hắn cũng không thèm quay đầu lại, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào tình nhân trong mộng của hắn .
Người trung niên ngồi trên bàn nghe thế thì hận tới ngứa răng, hắn lạnh lùng nói :
_ Tìm thì tìm đi, sao lại đứng ngắm gái ?
Lâm Quân vẫn chăm chú ngắm gái và đáp :
_ Kệ anh, chú hỏi làm gì ? Anh đang tính toán làm sao ngồi gần mỹ nữ, không được à ?
_ Thế tính toán ra chưa ?
Người trung niên giận quá hoá cười, hắn cười 1 nụ cười cực kỳ âm lãnh và hỏi .
_ Từ từ, anh đang tính, chú đừng làm phiền .
_ Tính đi .
Người trung niên hứng thú đứng nhìn xem, nụ cười trên mặt càng lúc càng âm lãnh .
Lâm Quân hồn nhiên không thèm để ý xung quanh, cứ nhìn chăm chăm vào chỗ Hồ Kim Linh . Ngay cả người trung niên nói chuyện mà hắn cứ tưởng là thằng học sinh mất dạy nào cơ . Xui cho hắn là lúc nãy tuy Thiên Vũ đã nhắc nhở rồi, nhưng Lâm Quân của chúng ta là ai ? Là 1 thằng thấy gái đẹp thì chỉ số IQ là 0 nên hồn nhiên quên mất .
Nhìn Lâm Quân hưng phấn đứng bấm tay tính toàn mà bọn Thiên Vũ thật không biết phải làm sao, bọn hắn không dưới 10 lần chuẩn bị nhắc nhở . Nhưng xui xẻo 1 cái là mỗi lần như thế thì đều bị người trung niên trừng mắt, làm bọn hắn phải nuốt lại những lời định nói . Cuối cùng, vì cầu thân bán bạn nên bọn hắn đành im lặng, tỏ ra “ tôi không nghe, tôi không biết, tôi không thấy những gì ……. Thằng ngu này đang nói “
_ À, có rồi .
Lâm Quân tính toán 1 lúc rồi reo lên .
_ Xong rồi hả ?
Người trung niên cười cười hỏi .
_ Ừ, xong rồi .
_ Thế bây giờ ngươi tính làm sao ?
Lâm Quân nghĩ 1 lát rồi nói :
_ À, rất đơn giản . Ta lên bàn giáo viên ngồi .
_ À, để làm gì ấy nhỉ ?
Lâm Quân đáp :
_ Ngươi ngu thế, tất nhiên là để nhìn cho rõ rồi . Hắc hắc, ngồi bàn giáo viên, ngắm các em gái xinh đẹp . Ta thật là thông minh .
_ Ừ, thế giáo viên thì sao ?
Lâm Quân nghe thế, vỗ đầu 1 phát rồi nói :
_ Trời, tất nhiên là đạp đít hắn ra ngoài rồi .
Dừng 1 chút Lâm Quân nói tiếp :
_ Hắc, lớp này không cần giáo viên . Anh mày dạy là được rồi, hahaha .
_ Ừ, nghe vui nhỉ .
Người trung niên càng nghe, vẻ mặt càng dữ tợn . Đến lúc cuối cùng mặt hắn đã thành màu đen, trên đầu không ngừng bốc khói . Sau cùng, hắn mới nói :
_ Ta chính là cái thằng mà ngươi tính đạp đít ra ngoài đấy .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
_ Ờ, thế chú đi ra đi hay đợi anh đạp ………. Ơ mà ………
Lâm Quân vừa trả lời theo quán tính thì chợt nhận ra có chỗ không đúng . Hắn muốn đạp thầy giáo ra ngoài chứ đâu phải là tên nhóc nói chuyện nãy giờ . Ờ mà khoan, không phải người nói chuyện nãy giờ là thầy giáo đó chứ .
Nghĩ tới đây, Lâm Quân đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn quay đầu lại nhìn . Vừa nhìn thì hắn ước gì nhìn có cái lỗ nào để chui vào .
Chỉ thấy phía sau hắn là đám Đặng Tùng đứng cúi mặt nhìn xuống đất, giống như đang nghiên cứu mấy con kiến chui dưới đất . Trong miệng còn không ngừng lầm rầm “ hoá ra thế …. Hoá ra thế …… “
Đứng bên cạnh là 1 người trung niên mặt đồ đen, đôi mắt sắc lạnh như dao đang nhìn chằm chằm vào hắn . Trên khuôn mặt mở 1 nụ cười rất lạnh lùng .
_ Thế nào ? Trò muốn đạp tôi ra ngoài hả ?
Người trung niên cười nói như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt muốn giết người của hắn đã bán đứng tất cả .
Xui thế không biết .
“ Ực “, Lâm Quân nuốt nước miếng 1 cái, nói không ra lời nào .
_ Nói gì đi chứ, hắc hắc . Có người dũng cảm dám đạp đít tôi ra ngoài cơ đấy .
Thấy Lâm Quân im lặng, người trung niên trêu chọc nói .
_ Ách, em lỡ dại . Xin thầy đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân .
Lâm Quân cúi đầu xin lỗi rối rít . Trong lòng hắn thầm hận bọn Đặng Tùng đứng như trời trồng, không thèm nhắc nhở hắn .
_ Ồ, biết sợ rồi sao ?
Người trung niên cười cười, sau đó hỏi lại :
_ Lúc nãy ai hô đạp đít tôi hùng hồn lắm mà .
_ Ách, là sai lầm . Em chỉ đùa thôi ạ .
Lâm Quân cúi gằm mặt xuống nói . Lúc nãy hắn chỉ trả lời theo quán tính thôi, còn đâu tâm tư đã đặt hết vào gái rồi . Làm sao mà có thể chú ý được gì chứ .
_ Ồ, có vẻ vui đấy nhỉ . Cậu đùa khá thật .
Người trung niên nói rồi vỗ tay “ bôm bốp “, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại càng ngày càng lạnh lùng .
Sau đó hắn quay xuống lớp :
_ Các cậu thấy vui không ?
_ Ách, dạ không, chúng em không thấy vui chút nào ạ .
Mọi người dưới lớp trăm miệng 1 lời, đồng thanh trả lời còn chỉnh tề hơn cả quân đội hô khẩu hiệu .
Tuy rằng màn lúc nãy ai ai cũng đều đã nhìn thấy, nhưng cho bọn hắn 10 lá gan bọn hắn cũng không dám cười . Ai nấy trong lòng đều hiểu rõ vị Phong Chỉnh này đáng sợ ở chỗ nào .
Nhớ năm đó, à không, nhớ tới lúc đầu năm . Từng có 1 vị nhân huynh vì ngu ngốc mà chọc phải vị Phong Chỉnh này .
Lúc đó vị nhân huynh ỷ vào ông già làm quan lớn nên không đặt ai vào mắt . Lên lớp học hắn cũng không chăm chú vào học . Chỉ ngắm gái, thỉnh thoảng còn làm ra 1 vài động tác vô sỉ và dâm tặc .
Vì là lần đầu nên vị Phong Chỉnh cũng chỉ nhắc nhở 1 câu . Ai dè vị nhân huynh đó hếch hếch cái mũi lên trời nói : “ Ta thích, ngươi làm gì được ta ? “ . Lúc đó, Phong Chỉnh nghe thế cũng đều không nói gì, chỉ nở 1 nụ cười âm lãnh .
Ngày hôm sau thì báo đài đưa tin vị nhân huynh cả gan kia đã bị chỉnh cho tàn phế, sém chút nữa phải lên bàn thờ ăn chuối . Còn vị Phong Chỉnh đây thì không tổn hại 1 sợi lông, vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật .
Thậm chí, gia đình vị quan to kia còn phải đến cảm ơn thầy giáo dạy dỗ tốt con họ .
Từ đó về sau . Chúng học sinh đều mặc niệm trong lòng và vị thầy tên Phong này có một hậu trường rất cường đại . Còn biệt danh Chỉnh là vì hắn rất hay thích chỉnh người ta nên đặt thế .
Chúng học sinh nhớ lại chuyện cũ mà không khỏi nở một nụ cười quái dị, trong lòng tên nào tên nấy đều cho rằng Lâm Quân đã xong đời . Bởi vì Phong Chỉnh mỗi khi tức giận thì khuôn mặt hắn đều như thế .
_ Bạn học mới làm trò không vui chút nào nhỉ ?
Phong Chỉnh thấy thế thì tự hỏi 1 tiếng, sau đó lại cười nói :
_ À, xin giới thiệu với các em . Đây là 6 bạn học mới vào lớp ta . Những việc làm lúc nãy chỉ mang lại nụ cười cho chúng ta thôi . Các em cho 1 tràng pháo tay nào .
Học sinh phía dưới nghe thế thì đồng loạt vỗ tay, trong lòng thì đang háo hức xem trò hay . Bởi vì ai cũng biết, màn chỉnh người hay ho nhất lịch sử sẽ bắt đầu .
Lâm Quân đứng bên cạnh thấy Phong Chỉnh đột nhiên không trách cứ nữa thì trong lòng cảm giác khó hiểu . Không lẽ thầy giáo hiền thế này hả ta . Ta không có nhầm chứ .
Phong Chỉnh vung tay một cái, lập tức tiếng vỗ tay phía dưới dừng lại ngay lập tức . Sau đó không hiểu hắn móc từ đâu ra 1 xấp giấy . Bắt đầu nói :
_ Ồ, đây là 6 bạn học mới của chúng ta . Hiển nhiên là các em chưa biết gì về họ . Nhân đây mời các bạn tự giới thiệu để mọi người làm quen đi .
_ À, đầu tiên . Bạn nào tên là Lâm Quân ?
Phong Chỉnh nói xong rồi đưa ánh mắt quan sát . Đây là người mà thầy hiệu trưởng đặc biệt dặn dò hắn phải tận tâm dạy dỗ và chiếu cố .
Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng hắn vẫn phải hỏi thử, nghe thầy hiệu trưởng bảo thì tên này là 1 thiên tài . Mới 16 tuổi nhưng đã là Đại Địa Võ Sĩ .
Lâm Quân nghe mình là người bị gọi đầu tiên thì đỏ mặt bước ra khỏi hàng nói :
_ Ách là em .
_ Ặc, phải cậu không đó ?
Phong Chỉnh ngạc nhiên hỏi, hắn cũng không ngờ được thằng nhóc dám nói đạp hắn này vậy mà là thiên tài trong miệng thầy hiệu trưởng .
Lâm Quân gật đầu .
_ Ặc .
Phong Chỉnh im lặng không nói nên lời . Trong lòng nhất thời không biết phải làm sao .
Thằng nhóc này là người dám láo với hắn, bắt buộc hắn phải chỉnh thằng này 1 trận . Không chết cũng phải tàn phế .
Nhưng mà thầy hiệu trưởng lại bảo hắn tận tâm dạy dỗ thằng nhóc này .
Chỉnh thì thầy hiệu trưởng chắc chắn sẽ phát điên .
Không chỉnh thì uy danh hắn tạo dựng lâu nay làm sao mà còn được .
Phong Chỉnh rơi vào trầm tư . Trong lòng không ngừng đấu tranh tư tưởng . Tựa như bên trái não 1 âm thanh “ Phải chỉnh “ vang lên liên hồi . Còn bên phải lại là âm thanh “ không chỉnh “ . Nhất thời đầu óc hắn rơi vào 1 mảnh hỗn loạn, hai thứ âm thanh khác biệt không ai nhường ai .
Dạy dỗ và chiếu cố . Ồ, chiếu cố, chiếu cố . Hắc hắc hắc . Chiếu cố không phải là có tới 2 nghĩa sao haha .
Chăm sóc cũng gọi là chiếu cố, đánh cho 1 trận cũng gọi là chiếu cố . Hehehe, ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt .
Nghĩ tới đây, đột nhiên nụ cười trên mặt Phong Chỉnh càng ngày càng lạnh lùng . Hắn nhìn Lâm Quân rồi nói :
_ Ồ, thế cậu tự giới thiệu đi .
_ À, vâng .
Lâm Quân tuy cảm giác dường như có gì không đúng nhưng nhất thời cũng không biết là gì, đành tiến lên giới thiệu đại .
_ Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Lâm Quân . Năm nay tôi 16 tuổi, thực lực Đại Địa Võ Sĩ …Rất mong sẽ được các bạn giúp đỡ trong thời gian tới .
Ngắn gọn xúc tích .
Nói xong Lâm Quân lui ra sau 1 bước . Để người khác lên giới thiệu . Nhưng học sinh phía dưới khi nghe Lâm Quân là Đại Địa Võ Sĩ thì ai nấy đều hít 1 hơi khí lạnh . Trong lòng kinh thán không thôi .
16 tuổi, Đại Địa Võ sĩ . Không phải ai cũng làm được .
Lâm Quân vừa bước xuống thì lần lượt 5 người Đặng Tùng còn lại lần lượt tiến lên giới thiệu . Tuy bọn hắn cũng khá mạnh nhưng cũng không có ai kinh hô nữa, dù sao đây cũng là cái lớp của thiên tài .
Chỉ có 1 mình Thiên Vũ là được 1 số bạn gái mê trai tán dương làm thần sắc tên này trở nên cực kỳ đắc ý . Hắn không ngại ngùng gì mà đứng giữa lớp giới thiệu liên tục một tiếng đồng hồ để đáp lại thịnh tình của các bạn nữ . Làm cho dân chúng có chút xấu trai xung quanh trong lòng dâng lên ganh tỵ và đố kỵ rất mãnh liệt .
_ Ừ, xong rồi phải không ?
Phong Chỉnh thấy cái màn giới thiệu chán ngắt cuối cùng cũng xong thì thở dài 1 hơi rồi nói . Hắn cũng có chút choáng váng rồi . Ngồi nghe cái tên nhóc cuối cùng ba hoa chích choè đúng là không thoải mái 1 chút nào .
Dừng một chút, Phong Chỉnh nói tiếp :
_ Ừ, tiết mục giới thiệu đã hoàn tất . Bây giờ chúng ta cùng ra sân trường học nào .
Nói rồi hắn bước ra khỏi lớp . Từ từ đi xuống sân trường .
Học sinh trong lớp thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, sau đó xếp thành hàng ngũ chỉnh tề tiến xuống sân trường . Trên mặt tên nào tên nấy đều tràn đầy khó hiểu . Không phải tiết hôm nay học trên lớp sao .
Nhưng sau khi có một âm thanh vang lên trong óc từng người thì ai nấy chợt hiểu ra . Tất cả mọi người đều nở 1 nụ cười quỷ dị .
Còn bọn Lâm Quân thì đi ở phía sau .
Chẳng mấy chốc mà tất cả học sinh đã ở dưới sân trường . Sân này chính là 1 cái sân dành cho 1 mình lớp A2 nên không có một ai khác .
Cái sân này không chỉ có 1 cái lôi đài ở chính giữa, xung quanh là 1 đám đồ vật như tạ, dây, …. Dùng để tập luyện thể lực . Ngoài ra thì cái gì cũng không có .
Cả lớp quy quy củ củ xếp thành hàng trước mặt Phong Chỉnh, chỉ có bọn Lâm Quân là lẻ loi 1 mình không biết phải đứng ở đâu . Bọn hắn đành đứng đực mặt ra tại chỗ .
Phong Chỉnh thấy mọi sự đã xong, không nói không rằng hét lên một tiếng :
_ Chúng tiểu nhân, lên .
Last edited by Antkyg; 10-09-2013 at 02:54 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Phong Chỉnh vừa hô lên 1 tiếng thì mọi học sinh lập tức bao vây đám Lâm Quân vào giữa, bẻ tay răng rắc, trên mặt ai nấy đều là thần sắc hưng phấn và vui mừng .
Các em, chọc ai không chọc . Chọc trúng thằng cha Phong Chỉnh thì đừng trách bọn anh vô tình nhé . Ai kêu thằng cha đó đưa ra cái giá quá mê người làm gì .
Đừng trách bọn anh nhé, cũng không chết đâu mà phải lo .
Bọn học sinh nở 1 nụ cười rồi bắt đầu lao lên, tay chân vận chuyển nguyên khí . Không nói không rằng bắt đầu tấn công đám người Lâm Quân .
Bọn Lâm Quân chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy tay chân mang theo kình khí mãnh liệt đánh tới . Bất đắc dĩ bọn hắn phải vận dụng nguyên khí vừa tránh vừa né, vừa đánh trả . Trên miệng còn không ngừng chất vấn tại sao lại đánh chúng ta .
_ Tại sao đánh chúng ta ? . - Bốp .
_ Con mẹ nó, bọn ta có làm gì đâu . – Binh .
_ Con mẹ nó, để ta nói hết đã . – Bụp .
Đặng Tùng vừa đánh vừa lên tiếng hỏi, nhưng rất tiếc mỗi lần như thế đáp trả lại đều là một cú đấm vào mặt, không thì cũng là một cú đạp vào mông . Làm Đặng Tùng khổ không biết để đâu cho hết, có người nào như hắn không . Mới hỏi có mấy câu, không đáp thì cũng thôi đi . Không ngờ lại lợi dụng thời cơ đánh hắn .
Hắn cuối cùng cũng tức khí, không cần biết một hai gì nữa, bi phẫn hét lớn lên :
_ Con mẹ nó . Chúng mày được, chết đi cho bố . – Bốp .
Không để Đặng Tùng nói hết thì đã có 1 cú đấm bay thẳng vào mặt hắn . Lần này thì Đặng Tùng thực sự điên rồi . Không thèm nói dư 1 câu nào nữa, dốc hết tất cả sức lực tiến lên quần nhau với đám học sinh .
Kế tiếp trong sân vang lên tiếng ầm ầm liên tục . Màu sắc của nguyên khí không ngừng bay loạn lung tung .
Chỉ có 1 mình Phong Chỉnh đang hài lòng bay ở phía trên đầu đám học sinh, trong miệng hài lòng thốt ra 1 câu :
_ Hắc, thực thảm . Bất quá ta thích . Hehehe .
Phía bên kia đám người Lâm Quân cũng rơi vào tình trạng y chang Đặng Tùng . Lớp A2 có cả thảy 80 học sinh . Nếu trừ sáu người bọn Lâm Quân ra thì cũng còn 74 mạng . Tức là giờ phút này bọn hắn đang 1 vs 12 .
Người ta nói song quyền nan địch tứ thủ, huống chi bây giờ đám Lâm Quân 2 tay đánh với 24 tay, thử hỏi làm sao mà đánh lại . Mặc dù bọn hắn cũng không phải kẻ yếu. nhưng nên nhớ đây là lớp học của thiên tài . Hầu hết mọi người đều ngang cơ bọn hắn nên giờ phút này đám Đặng Tùng bị đập khá là thảm .
Chỉ một mình Lâm Quân là còn chống đỡ được một chút ít, nhưng chắc cũng sắp không xong rồi . Đang đánh với hắn tuy chỉ có 3 tên, nhưng tên nào tên nấy đều mạnh hơn hắn 1 bậc . Có cả Thiên Vĩ trong đám này .
_ Con mẹ nó . Thiên Vĩ, có giỏi solo với bố, đông người bắt nạt ta thì có phải hảo hán gì .
Lâm Quân thấy bị ép có chút quá sức, điên tiết hét toán lên . Hắn muốn là khích tướng tên nhóc này, nếu không chắc chỉ chốc lát là hắn mất xác .
Ai ngờ Thiên Vĩ nghe xong thì đưa một ánh mắt kỳ quái sang nhìn Lâm Quân, sau đó phá lên cười haha nói :
_ Ặc, ta là ăn cướp mà . Chú muốn anh đơn đả độc đấu thì đừng mơ . Hắc hắc, không biết anh mày nổi tiếng lấy mạnh hiếp yếu . Lấy đông hiếp ít à ? Hahaha .
Ọc, ta quên .
Nghe Thiên Vĩ trả lời thì Lâm Quân sém nữa phun máu tại chỗ .
Ặc, nói đạo lý với một thằng cướp không phải ngu ngốc lắm sao .
Đang chống đỡ mãnh liệt thế công của 3 tên trước mắt thì Lâm Quân chợt thấy Đặng Tùng đã thất thủ . Đang bị đánh bò lê bò lết như một con chó .
Trong lòng Lâm Quân không khỏi chợt run lên . Đặng Tùng tuy đẳng cấp thấp hơn hắn nhưng dù sao cũng là chuyên gia chạy trốn . Không hiểu tại sao thất thủ nhanh đến như thế .
Lâm Quân không biết là do tức giận nên Đặng Tùng nóng đầu lên, lấy cứng đối cứng chứ không thèm chạy trốn nên thất thủ rất nhanh . Đã thế lớp A2 toàn là thiên tài nên phối hợp như thiên y vô phùng .
Những bạn nam tinh thông cận chiến thì xông lên phía trước, cố gắng quấn lấy Đặng Tùng . Còn phía sau là các bạn nữ không ngừng thả ra chiêu thức của các chức nghiệp khác nhau . Tỷ như pháp thuật của pháp sư . Nguyền rủa thuật của tử linh pháp sư . Bài ca quấy nhiễu của ca sư ……….
Thế nên mặc dù Đặng Tùng mạnh là thế, chạy trốn nhanh nhẹn là thế nhưng cũng không khỏi phải thất thủ . Nghĩ thử xem, ngươi đã bị 4 5 thằng như con trâu điên quấn quanh rồi . Sau lưng trước mặt còn không ngừng có các chiêu thức âm hiểm của các ma pháp sư đánh lén . Cho dù chỉ là 1 cái hỏa cầu nho nhỏ phóng vào mông đít cũng khiến ngươi phải cuồng rồi chứ đừng nói đến các chiêu thức âm hiểm phía sau .
Hỏi thử làm sao ta đánh được .
Làm sao mà thắng được đây .
Con mẹ nó, 1 vs 12 rồi mà còn chơi kiểu đó thì ai mà chịu nổi chứ hả ?
Lần lượt, phe Lâm Quân dần dần thất thủ . Ai nấy đều bị đám học sinh này mài mòn hết sức lực . Sau khi đã ngã xuống thì bọn Ngọc Tú còn rơi cả nước mắt vì không cam lòng . Trong miệng còn không ngừng hỏi thăm tổ tiên 18 đời của đám học sinh .
Còn có thiên lý không ? Chúng ta đã làm gì mà hành hạ chúng ta như thế .
Bọn Ngọc Tú đều tự hỏi như thế, sau đó đều ngất đi, nằm sùi bọt mép dưới mặt đất . Mấy bạn gái tính tình lương thiện thấy mọi chuyện đã xong thì đi tới trị liệu sơ sơ, sau đó mang cả đám rời xa chiến trường . Đôi mắt nhìn lại phía 1 người duy nhất đang còn đứng .
Lâm Quân giờ phút này cũng khổ không tả được . Chính hắn cũng không biết kết quả hôm nay của mình sẽ như thế nào . Có sống sót qua được cái con trăng ngày hôm nay không .
Thì ra sau khi bọn Đặng Tùng đều bị hạ gục thì tất nhiên người đánh thắng bọn hắn sẽ rãnh rỗi rồi . Hệ quả là tất cả học sinh đều tập trung lại, đưa mắt nhìn chăm chăm vào chỗ Lâm Quân đang đánh . Trên mặt tên nào tên nấy đều mang theo thần sắc mừng rỡ .
Trước có 3 con hổ, sau có 1 đàn sói nhìn chằm chằm .
Lâm Quân cũng không biết mình phải làm sao đây . Đánh làm sau đây .
Lâm Quân suy tư trong lòng thì thấy chỉ có cách là chuồn, nhưng mà cái này chính là trường học mà . Nếu chuồn luôn thì ngày sau làm sao mà đi học được . Không những thế bọn Đặng Tùng thì làm sao đây .
Càng nghĩ Lâm Quân càng vô kế khả thi . Sau cùng, như đã nhớ ra cái gì đó, hắn chợt nở 1 nụ cười, trên miệng hô :
_ Dừng tay .
3 tên đang đuổi đánh Lâm Quân nghe thế thì chợt dừng tay . Đứng xung quanh, vây Lâm Quân lại chính giữa .
Thiên Vĩ mở miệng hỏi :
_ Chuyện gì ? Nói nhanh anh còn đánh tiếp .
_ Tại sao các ngươi phải đánh chúng ta ?
Lâm Quân lên tiếng hỏi ra cái thắc mắc của mình từ nãy tới giờ . Hắn không hiểu tại sao bọn học sinh phải đánh bọn hắn . Hắn có làm cái quái gì nên tội đâu cơ chứ .
_ À, chuyện đó hả . Hehe, thông cảm nhá . Ai kêu các ngươi có giá trị quá làm gì .
Thiên Vĩ chớp chớp mắt nói, trong âm thanh còn mang theo vẻ vui sướng khi người khác gặp họa .
_ Giá trị gì ? Mẹ kiếp, ta trên răng dưới giái . Giá trị cái éo gì ?
Lâm Quân điên tiết hét lên, hắn có phải 1 món hàng đâu mà đem ra bàn về giá trị .
_ Hờ, hờ . Đánh các chú 1 trận, bọn anh khỏi thi học kỳ 1 . Chú nói có chuyện tốt nào như này chứ . Haha, đừng có trách bọn anh .
Thiên Vĩ cười thần bí rồi giảm âm thanh thật nhỏ xuống để nói . Chỉ có 1 mình Lâm Quân nghe thấy, ngay cả 2 người đang đứng xung quanh kia cũng không nghe ra 1 chút âm thanh nào .
À, ra thế . Thì ra thì thằng cha giáo viên công báo tư thù .
Lâm Quân nghe Thiên Vĩ nói thì chợt hiểu ra mọi chuyện . Chẳng trách lúc nãy thằng cha đó cười lạnh lùng như thế . Chẳng trách thằng cha đó mặt mũi âm hiểm như thế, chẳng trách thằng cha đó nhìn không phải người tốt .
Nghĩ tới đây, Lâm Quân không thèm để ý bọn Thiên Vĩ nữa, điên tiết ngẩng mặt lên trời hét lớn :
_ Con c hó màu đen trên trời kia, xuống đây cho bố .
Hắn không thèm nể nang tôn ty trật tự gì cả, chỉ mong sau xả bớt cái nỗi hận trong lòng ra ngoài .
Tiếng hét vang cao vang xa, còn hơn là 1 ca sĩ dùng hết sức hét vào cái micro nữa . Chẳng mấy chốc mà tiếng thét này đã vang vọng cả trường DongDa, át hết cả tiếng giáo viên giảng bài và tiếng nói chuyện của học sinh .
Bọn học sinh vây quanh Lâm Quân nghe thế thì chợt ngẩn ra . Ai nấy trên mặt đều là thần sắc không thể tin tưởng .
Cái quái gì thế này, ta nghe có thằng chỉ mặt Phong Chỉnh chửi là 1 con cẩu 4 chân . Có lầm không đó . Hình như ngại sống lâu thì phải .
Nghĩ tới đây bọn học sinh đều ra sức chạy ra xa xa, chỉ để lại 1 mình Lâm Quân đứng giữa sân . Trong lòng thầm cầu mong linh hồn tên nhóc này sớm siêu thoát . Ặc, quá cường hãn rồi, chửi Phong Chỉnh là chó cơ đấy .
3 người bọn Thiên Vĩ cũng ngẩn ra 1 lát, sau đó đè thấp giọng nói :
_ Huynh đệ, ngươi sỉ nhục loài chó quá .
Nói xong sau đó cười haha chạy ra trốn cùng bọn học sinh .
Last edited by Antkyg; 21-09-2013 at 10:45 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg