Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1127: Thần Tiễn, bảo đảm ngươi có đến mà không có về (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Âu Dương biết, hai người này khẳng định sẽ tiếp thu lời bình của hậu nhân, những đánh giá này có tốt khẳng định cũng có xấu. Nhưng chuyện này đối với hai người mà nói cũng không trọng yếu. Đừng nói là hai người này, Âu Dương nghĩ, cho dù là mình một ngày kia ngã xuống, đánh giá của hậu nhân đối với mình chỉ sợ cũng xấu nhiều hơn tốt. Nói tóm lại chính là bốn chữ, được làm vua thua làm giặc.
Ngươi thành công, mọi người đều sẽ tán thưởng ngươi, tựa như Âu Dương hiện tại, Thần Tiễn, Sát Thần, truyền kỳ gì đó. Tất cả đều là tán thưởng Âu Dương. Nhưng nếu Âu Dương chết đi, những người có cừu oán với Âu Dương sẽ nhảy ra nói Âu Dương kỳ thực là một ác nhân hai tay nhuộm đầy máu tươi mà thôi.
- Con người, tại sao lại dối trá như vậy?
Âu Dương tự hỏi mình.
Kỳ thực không riêng gì người khác, ngay cả chính hắn cũng không làm sao giải thích. Nếu như để Âu Dương lựa chọn, hắn cũng không muốn làm thần tiên được mọi người tán thưởng, hắn muốn làm một ma quỷ tiêu diêu tự tại!
- Thần ma chỉ là một ý niệm mà thôi.
Âu Dương bỗng nhiên nói ra những lời này, Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập ở bên cạnh nghe được những lời này của hắn đều gật đầu. Đạt đến cao độ như bọn họ có cái gì không nhìn thấu? Đạo lý được làm vua thua làm giặc bọn họ làm sao không rõ.
- Bất luận ngươi giết nhiều người hơn nữa, làm nhiều chuyện ác hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể đè áp những người khác, như vậy ngươi chính là thần. Nếu như ngươi thất bại, ngươi chính là ma. Hiện tại trong mắt người của tiên giới, ngươi là thần, Thiên Vương là ma. Bởi vì ngươi đang bảo hộ bọn họ, còn Thiên Vương muốn hủy diệt bọn họ. Nếu là có một ngày ngươi mất đi, chỉ còn lại Thiên Vương, bọn họ có thể sẽ vì sống sót tán thưởng Thiên Vương là thần, quên đi tất cả của ngươi, chỉ nhớ rõ ngươi là ma!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương, thân là Ma Vương hắn đương nhiên biết rõ tất cả chuyện này.
- Ta đương nhiên biết những điều này.
Âu Dương khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không, hắn minh bạch, thế giới mà mình đang ở chính là thế giới như vậy, hắn không thể nào thay đổi thế giới này. Mọi người chỉ có thể không ngừng khiến mình mạnh hơn, khiến mình không đến mức lưu lạc làm ác ma trong miệng người khác.
- Hi vọng ta có thể sống ở một thế giới không có nhiều đạo lý như vậy, mọi người trong thế giới đó đều vì sống sót mà chiến đấu!
Bạch Tinh cũng nhìn tinh không, trong mắt hắn cũng có vài phần chờ mong.
- Nếu thật sự có thế giới như vậy, có lẽ chúng ta đều không thể sống sót.
Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha, sau đó không nói nữa, mà chỉ về phía trước nói!
- Đi thôi, chúng ta cách Thiên Nam còn rất xa, tiếp tục chạy đi!
- Đi!
Ba người hét lớn một tiếng, hóa thành ba đạo lưu quang lao về phía Thiên Nam. Dọc theo đường đi, bọn người Âu Dương phát hiện, toàn bộ tiên giới đều đang có hoa tuyết huyết sắc bay lả tả, tất cả mọi người đều đang bàn luận chuyện Thần Tiễn trở về sẽ phát động công kích với thiên đình.
- Ta đoán tiên giới liên quân của phương bắc nhất định sẽ lấy khí thế sấm sét quét ngang toàn bộ thiên đình!
Một lão giả gầy gò phát biểu quan điểm của mình. Theo hắn thấy, hiện nay dưới chiều hướng phát triển của tiên giới liên quân, nhất định sẽ lấy thế sấm sét trực tiếp diệt thiên đình.
- Cũng chưa chắc, thiên đình cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, nếu như thiên đình thực sự không được, như vậy ngươi cho rằng thiên đình còn có thể ở chỗ này sao? Cho nên ta nghĩ cho dù là Thần Tiễn muốn xuất thủ cũng phải rất cẩn thận.
Một người khác cũng phát biểu ý kiến của mình.
Người còn lại lắc đầu nói:
- Kỳ thực thiên đình hiện tại cũng là người người cảm thấy bất an, ta hoài nghi nếu như hiện tại liên quân phương bắc quy mô tiếp cận, toàn bộ thiên đình sẽ tan rã.
- Tuyệt đối không có khả năng, thiên đình không yếu như vậy, Thần Tiễn rất mạnh, nhưng thiên đình có tứ đại cường giả, dưới tình huống như vậy, nếu như thực sự chiến đấu, Thần Tiễn cũng rất vướng tay chân, nếu như ta là Thần Tiễn ta có thể. . .
Một người mập mạp cười xấu xa nói.
- Làm sao ngươi biết?
Một đám người vây quanh người mập mạp, hiển nhiên bọn họ đều muốn biết tại sao hắn lại nói như vậy.
- Các ngươi mời ta uống rượu, ta sẽ nói cho các ngươi biết!
Tên mập mạp rất vô sỉ, chỉ chỉ vào chén rượu đã uống cạn trước mặt mình, ý tứ nói, rót đầy cho ta, ca ca sẽ nói cho các ngươi cái gì mới là vương đạo chân chính.
- Hừ. . .
Một đám người khinh bỉ nhìn thoáng qua tên mập mạp, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị muốn rời khỏi, lại có một thanh âm xuất hiện. Chợt nghe thanh âm này nói:
- Tiểu nhị, lấy cho vị bằng hữu này một bình rượu ngon, tính tiền cho ta.
Mọi người nhìn về phía thanh âm phát ra, đây là một thanh niên dáng vẻ thư sinh, trên bàn hắn đặt một cây trường thương không ngừng tản mát ra tinh quang, hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, bên cạnh còn có một người thanh niên và một người trung niên.
Không sai, ba người này chính là đám người Âu Dương đang trên đường đến Thiên Nam. Ba người bọn họ cũng không phải đồ ngốc trực tiếp sát lên thiên đình, bọn họ cũng không cho rằng thiên đình ngốc đến mức không nghĩ ra bọn họ sẽ thực thi trảm thủ. Cho nên bọn họ dừng lại trong Nam Tiên thành gần thiên đình nhất, cũng là nơi được xưng tụng là phồn hoa nhất thiên đình, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tìm hiểu thiên đình rốt cuộc có chỗ dựa gì, cầu một kích tất sát.
Tên mập mạp nghe thấy có người thực sự mời hắn uống rượu cũng cười ha ha, sau đó ra lệnh cho tiểu nhị rót rượu cho mình. Nhưng tất cả mọi người phát hiện nhãn thần của tiểu nhị cũng không thành thật, từ nhãn thần của hắn mọi người phát giác, hắn hình như đang nhìn một tên lừa đảo và mấy đứa trẻ bị lừa đáng thương.
- Thái độ của ngươi như vậy là sao, nói cho ngươi biết, đại ca của lão tử chính là cường giả thiên đình!
Tên mập mạp cũng nhìn ra khinh bỉ của mọi người, hơn nữa hắn cũng biết, toàn bộ Nam Tiên thành đều biết hắn là kẻ lừa đảo, nếu không phải vì đại ca hắn, phỏng chừng hắn đã sớm bị người ta cắt chân vô số lần, thậm chí đã bị phân thây.
- Tiểu tử ngươi cuồng cái gì, hiện nay tự thân thiên đình cũng khó bảo toàn!
Một lão đầu ở bên cạnh mở miệng khinh thường, trong mắt hắn mang theo ý tứ trào phúng nồng đậm. Đương nhiên, nếu là trước đây, hắn khẳng định không dám nói như vậy, bởi vì hắn rất có thể vì câu nói này mà mất mạng, thế nhưng lúc này thiên đình thật sự đã khó bảo toàn, thiên đình căn bản là vô lực đi đối phó với những người không phục. Hiện giờ bọn họ đang toàn lực phòng bị phương bắc.
- Hừ!
Tên mập mạp cũng minh bạch lúc này mình xác thực đã không còn phong cảnh như trước, trước đây mình ở chỗ này uống rượu còn cần người ta mời khách sao? Mình chỉ cần ngồi ở chỗ này, ông chủ của tửu quản đã phải cung kính đến hầu hạ mình, làm sao có thể xuất hiện tình huống tiểu nhị khinh thường mình như vừa rồi chứ.
- Vị huynh đệ này, vừa rồi ngươi còn chưa nói hết, chúng ta thật sự rất muốn biết! Hơn nữa rượu của chúng ta, ngươi cũng uống rồi. Nếu không thể cho chúng ta một đáp án vừa ý, ta sẽ có cách khiến ngươi nôn ra hết số rượu ngươi vừa uống vào!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1128: Tử chiến đến cùng (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Bạch Tinh mỉm cười, nhìn qua hắn không khác gì một thư sinh, nhưng vóc người của hắn vẫn rất bưu hãn, hơn nữa hắn dùng phương thức mỉm cười nói ra những lời này, hiển nhiên có lực uy hiếp hơn là tàn bạo đi hù dọa người.
- Hừ!
Tên mập mạp cũng biết hiện tại mình cũng sắp rơi vào tình trạng chuột chạy qua đường, cho nên hắn cũng lười nói thêm gì nữa, mà trực tiếp khinh thường liếc nhìn người khác nói:
- Các ngươi kêu cái gì, ta nói cho các ngươi biết, tên Thần Tiễn đó tốt nhất đừng đến, nếu như hắn đến, tuyệt đối có đến mà không có về!
Khi hắn vừa nói ra những lời này, trong tửu điếm trực tiếp vang lên một tràng cười. Lúc này, ngay cả ông trời cũng bang trợ Thần Tiễn, Thần Tiễn hầu như đã là khí thế bao trùm. Rất nhiều người thậm chí hoài nghi, nếu như lúc này Thần Tiễn xuất hiện trước cửa thiên đình, hét lớn một tiếng cũng có thể khiến thiên đình phân băng tan rã.
Nhưng hiện giờ tiểu tử này lại nói với bọn họ, cái gì là Thần Tiễn tốt nhất đừng đến, bằng không có đến chứ không có về, điều này sao có thể không khiến mọi người bật cười.
- Tiểu tử, ngươi uống rượu nhiều hay là đầu kẹp vào cửa rồi!
Lời nói của Ngụy Bỉnh Dập cũng chính là lời rất nhiều người muốn nói. Sau khi Ngụy Bỉnh Dập nói ra những lời này, khắp nơi trong tửu điếm đều vang lên những câu như loại đầu óc ngấm nước, đầu kẹp vào cửa. . . Những lời này đương nhiên khiến sắc mặt của tên mập mạp trở nên rất khó coi.
- Các ngươi kêu cái gì! Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi thực sự cho rằng Thần Tiễn sẽ thắng sao? Vậy ta nói thật, hiện tại chỉ cần Thần Tiễn dám tiến vào thiên đình, nếu như hắn có thể còn sống đi ra, lão tử sẽ tự sát!
Tên mập mạp vỗ bàn, trên mặt hắn lộ vẻ không phục, những chuyện này đều là hắn nghe được từ ca ca của hắn, vốn không thể nói, chỉ có điều hắn vốn là kẻ không có đầu óc, lại uống rượu, đặc biệt lại bị mọi người vũ nhục một trận, như vậy kêu hắn làm sao có thể nín nhịn, cho nên trực tiếp rống lên.
- Các ngươi biết cái rắm gì! Trong mắt các ngươi chỉ có Thần Tiễn, ta nói cho các ngươi biết, Thiên Vương đã sống lại! Trước mặt Thiên Vương, Thần Tiễn chính là cái rắm! Các ngươi tin hay không, cho dù hiện tại Thần Tiễn đã tới cửa thiên đình, nếu như nghe được Thiên Vương sống lại, hắn sẽ sợ đến mức chạy trốn vào tiểu thế giới!
Tên mập mạp đưa mắt đảo khắp toàn trường, trong nháy mắt toàn bộ tửu điếm đều rơi vào trạng thái im lặng.
Còn tên mập mạp rất có một loại cảm giác hãnh diện, lúc này hắn lại nghĩ chính khí thế của hắn đã ngăn chặn toàn trường.
Đứa trẻ đáng thương hoàn toàn không biết, không phải khí thế của hắn ngăn chặn toàn trường, mà là hai chữ Thiên Vương đã khiến toàn trường phát mộng.
Đúng vậy, lâu lắm rồi. Mọi người hầu như đã quên cái tên này. Cái tên này còn truyền kỳ hơn Âu Dương. Ngay từ ban đầu hắn chính là người điều khiển bàn cờ, ngay từ ban đầu hắn đã không ngờ dựa theo suy nghĩ của mình từng bước tạo dựng lên ván cờ đáng sợ nhất.
Nếu như nói Thiên Vương thực sự đã sống lại, như vậy mọi người hoàn toàn không nghi ngờ tên mập mạp đang nói giỡn. Lúc này đừng nói là những người bình thường, cho dù là Âu Dương, sắc mặt cũng rất khó coi. Nếu như Thiên Vương thực sự sống lại, như vậy không hề nghi ngờ, hành động trảm thủ lần này không cần tiếp tục. Bởi vì Âu Dương biết chắc chắn, với tâm tư kín đáo của Thiên Vương sẽ không đoán được bọn họ đã xuất hiện ở đây.
- Nếu như Thiên Vương thật sự sống lại, có lẽ chúng ta đã bị bao vây rồi!
Âu Dương thầm nghĩ, nhưng hắn cũng không dám phóng xuất nhận biết của mình, bởi vì hắn minh bạch, nếu như lúc này mình phóng xuất nhận biết, một khi va chạm vào nhận biết của Thiên Vương, hắn sẽ lập tức bị Thiên Vương thực thi một kích sấm sét.
- Một đám mắt cẩu không có tầm nhìn, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi cứ cuồng đi! Các ngươi cũng không còn cuồng ngạo được mấy ngày đâu. Các ngươi thực sự cho rằng Thần Tiễn sẽ nắm chắc thắng lợi sao? Ta nói cho các ngươi, Thiên Vương mới là thần linh chân chính, hắn là chí cao vô thượng, hắn chính là đạo giữa thiên địa! Hắn đã lấy thân hóa đạo!
Tên mập mạp còn đang kêu gào, thế nhưng lúc này mọi người lại biểu hiện ra vẻ dối trá. Bọn họ cũng không dám nói những lời khinh thường như trước. Dù sao không ai muốn chết, cũng không ai muốn đắc tội với tên cáo mượn oai hùm này.
- Ba tiểu tử bên kia, cảm tạ bầu rượu này của các ngươi, nói cho các ngươi biết, bầu rượu này nói không chừng sẽ cứu mạng các ngươi! Sau này bị người của thiên đình bắt được, cứ báo tên Lục Nhân Đinh của ta ra....
- Đa tạ!
Bạch Tinh gật đầu, sau đó liền xoay người lại tiếp tục ăn uống.
- Làm sao đây?
Ngụy Bỉnh Dập truyền âm cho Âu Dương và Bạch Tinh hỏi ý kiến.
- Nếu như Thiên Vương thực sự đã sống lại, như vậy chúng ta đến đó hoàn toàn là chịu chết. Có lẽ chỉ có chủ nhân của tử kim hồ lô mới có thể cứu vớt thế giới này!
Bạch Tinh lại một lần nữa nhắc tới chủ nhân của tử kim hồ lô.
- Hắn sẽ không cứu vớt thế giới này, nếu như hắn nguyện ý, trước kia hắn đã có thể dùng một kích giết chết Thiên Vương, nhưng hắn không làm như vậy, chứng tỏ hắn sẽ không can thiệp vào chuyện này. Ta có một loại cảm giác, có lẽ người đó mới là chí cao vô thượng chân chính!
Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên cũng biết chủ nhân của tử kim hồ lô trong miệng Bạch Tinh rốt cuộc là ai.
- Tử kim hồ lô!
Nghe thấy bốn chữ này, Âu Dương phảng phất lại nhớ đến chuyện mình ném hồ lô ra khỏi loạn thạch cốc ở Viên gia thôn.
Bóng người sâu sắc khó lường đó nói với mình cái gì là nhân quả, là tuần hoàn, sau đó cảm tạ mình để hắn có thể tiếp tục sống sót trong thế giới tàn khốc này.
Người khác không biết chủ nhân của tử kim hồ lô rốt cuộc là ai, nhưng Âu Dương lại biết, siêu cấp cường giả đến từ thế giới khác, sự cường đại của hắn đã vượt quá tưởng tượng của mình, nhưng Âu Dương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kêu hắn giúp đỡ mình.
Cho dù có nhân quả gì đó, hắn cũng đã hoàn lại, hiện tại nghĩ đến những chuyện này, chi bằng nghĩ cho mình.
- Lẽ nào chúng ta bị cái tên Thiên Vương này hù dọa lùi bước?
Âu Dương nhìn hai người đã mất đi lòng tin nghiêm trọng hỏi. Hắn biết rõ hơn bất cứ ai khác, nếu như Thiên Vương thực sự sống lại, như vậy bất luận bọn họ trốn như thế nào cũng không thoát.
Trừ phi Âu Dương hủy bỏ tu vi và tất cả ký ức của mình, để mình chân chính biến thành một người bình thường, thông qua luân hồi sau đó vĩnh viễn mất đi, bằng không, hắn vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi âm ảnh của Thiên Vương.
Nghe thấy những lời này của Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh đều ngây ngẩn cả người. Không sai, trong nháy mắt vừa rồi bọn họ xác thực bị cái tên Thiên Vương hù dọa. Lúc này cho dù bị ngàn vạn cường giả vây quanh, bọn họ cũng dám đánh một trận, nhưng duy độc đối mặt với Thiên Vương bọn họ lại mất đi dũng khí. Dù sao Thiên Vương quá mức thần bí, thậm chí cho tới hôm nay bọn họ cũng không có người nào chân chính nhìn thấy Thiên Vương xuất thủ, Thiên Vương giống như là một người chơi cờ, còn bọn họ đều là quân cờ trong tay Thiên Vương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1129: Tử chiến đến cùng (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Không có người nào không thể bị đánh bại, ngươi ta như vậy, hắn cũng như vậy!
Âu Dương nhìn hai đồng bạn của mình, hắn biết sự sợ hãi mà Thiên Vương lưu lại cho bọn hắn quá sâu sắc, từ ngày Thiên Vương xuất hiện, bọn họ đã bị Thiên Vương đùa bỡn trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả một cơ hội hoàn thủ cũng không có. Người duy nhất thắng Thiên Vương một lần chỉ có Âu Dương, lúc đó Âu Dương dùng đại thế áp chết Thiên Vương, nhưng lần đó chẳng qua là vì Thiên Vương sơ sẩy mà thôi.
- Hắn kỳ thực là một vương giả.
Bạch Tinh rất ít khi bội phục người khác, nhưng đối với Thiên Vương, hắn cũng phát ra sự bội phục từ tận đáy lòng. Thiên Vương hàng ngày cười nói như một công tử nhà giàu bình thường là một trong những người hắn thật sự bội phục, đó là cường giả phảng phất như chỉ mỉm cười cũng có thể hủy diệt tất cả. . .
- Không sai, hắn đồng dạng cũng là người ta tôn trọng nhất!
Âu Dương cũng không phủ nhận, mặc dù hắn và Thiên Vương là địch nhân, nhưng hắn chưa bao giờ phủ nhận hắn rất tôn trọng Thiên Vương.
- Vậy hiện tại chúng ta bỏ chạy?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn hai vị này, người không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ đang biểu thị sự trung thành với Thiên Vương. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập biết hai người này sẽ không như vậy, cho dù chết bọn họ nhất định cũng không sợ hãi, cho nên đương nhiên sẽ không thỏa hiệp với người đối địch.
- Bỏ chạy? Nếu như Thiên Vương thực sự sống lại, chúng ta còn có cơ hội sao? So với rút đi, ta tình nguyện tử chiến đến cùng!
Trong mắt Âu Dương tản ra chiến ý nồng đậm, hiện tại hắn mạnh như thế nào bản thân hắn là người rõ ràng nhất, hắn chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước cuối cùng, điều này khiến hắn minh bạch chấn động của thiên địa đại đạo. Khi chấn động này xuất hiện, Âu Dương sẽ giống như trước kia, tề tụ lực lượng của tứ phương ý chí, chuyển hóa mọc cánh phi tiên, đạt đến cao độ hầu như không thể tưởng tượng.
- Tử chiến đến cùng! Ha ha, không sai, Bạch Tinh ta đã tới đây thì không định rút đi. Lão tử đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, có thể chết ở đây lão tử cũng không có gì ủy khuất. Hơn nữa lão tử tin tưởng, cho dù Thiên Vương bắt đuộc lão tử, cũng sẽ cho lão tử một cái chết có tôn nghiêm!
Bạch Tinh nói không sai, với cường giả cấp bậc như bọn họ, cho dù chết cũng phải chết có tôn nghiêm.
Cường giả cấp bậc như bọn họ sẽ không lựa chọn chạy trốn, bởi vì trái tim bọn họ không cho phép bọn họ làm như thế. Cái chết đối với người bình thường rất đáng sợ, đó là vì người bình thường chết là hết, không có ý nghĩa gì. Còn bọn họ lại khác, cho dù bọn họ chết đi, cũng sẽ chết rất có tôn nghiêm. Đây có lẽ là kết cục tốt nhất của cường giả
- Đừng nói giống như chịu chết như vậy, Thiên Vương chưa chắc có thể thắng ta!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra như vậy, Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập cũng hơi sửng sốt. Hai người bọn họ nhìn Âu Dương, lần trước Âu Dương trở về bọn họ chỉ biết Âu Dương lại trở nên mạnh hơn, chỉ có điều Âu Dương vẫn không xuất thủ, cho nên bọn họ cũng không biết Âu Dương rút cuộc cường đại đến trình độ nào, hiện tại Âu Dương lại nói ra những lời như vậy, lẽ nào hắn đã cường đại đến trình độ chí cao vô thượng của Thiên Vương?
- Ta còn chưa đạt được chí cao vô thượng, nhưng ta lại biết, chỉ có tiến lên mới có kỳ tích, trốn tránh vĩnh viễn không có kỳ tích sinh ra, đây là đạo lý ta minh bạch được từ tiểu thế giới!
Âu Dương liếc nhìn hai người, đối mặt với ánh mắt của Âu Dương, hai người đều cúi đầu.
Chỉ có tiến lên mới có kỳ tích sinh ra, nếu những người khác nói ra lời này thực chất chỉ là giả bộ ngưu bức, chỉ có Âu Dương nói ra mới là chân chính ngưu bức. Ngay từ ban đầu Âu Dương đã dùng hành động thực tế của mình không ngừng chứng minh câu nói trên, hắn lần lượt sáng tạo ra kỳ tích gần như không thể tưởng tượng!
Rất nhiều người có thể nói được câu nói này, nhưng khi hướng đi tuyệt vọng, càng có nhiều người thỏa hiệp và uể oải, những người có thể chân chính tiếp tục tiến lên, tin tưởng kỳ tích sẽ sinh ra trong tay mình rất ít.
Chủ nhân Mã Thanh Hà của Thiên Trụ Sơn trước kia chính là một ví dụ, hắn chính là một người tin tưởng kỳ tích sẽ sinh ra trên tay mình, nhưng cuối cùng hắn lựa chọn ngã xuống. Trước mặt một cao độ mới, việc đầu tiên hắn nghĩ đến không phải kiên trì sáng tạo kỳ tích trong tay mình, mà là tìm cách chèn ép người khác, cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể trở thành một hạt bụi của thế giới này.
Nhưng Âu Dương không giống với Mã Thanh Hà. Âu Dương chưa bao giờ oán giận ông trời bất công với hắn, từ lúc ban đầu chính là như vậy. Nếu như Âu Dương oán giận, vậy thì hắn cũng không thể trở thành bán yêu giả, nếu Âu Dương oán giận ông trời bất công, như vậy hắn cũng sẽ không đánh vỡ ma chú của bán yêu giả.
Từ trước đến nay ông trời cũng không quyết định số phận của bất cứ người nào, chẳng qua hắn cho mỗi người một bắt đầu khác nhau, để mỗi người bước đi con đường của mình. Mặc dù có khởi điểm khác nhau, nhưng người nào cũng có thể đi tới cuối cùng, trở thành chí cao vô thượng đánh vỡ tất cả. Nhưng rất nhiều người đối mặt với điều kiện tiên thiên của mình lại lựa chọn từ bỏ, chỉ có rất ít bộ phận có thể kiên trì đi tới bước cuối cùng.
Âu Dương chính là một người trong số đó, Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập cũng như vậy. Nhưng cho đến hôm nay bọn họ lại bắt đầu hoài nghi.
Bạch Tinh rốt cuộc thuộc về loại hình một bước lên trời, ông trời đã đắp nặn cho hắn một khởi điểm một bước lên trời, để hắn vượt qua mọi người, cho nên hắn có thể trực tiếp có được yêu tổ truyền thừa, trở thành cường giả tổ cấp tranh nhau phát sáng với thiên địa.
Ngụy Bỉnh Dập cũng như vậy, Ngụy Bỉnh Dập từ thời khắc sinh ra đã định trước số phận cường giả của hắn, lực lượng của hắn gần như trời sinh, sau này hắn nỗ lực trở thành Ma Vương, đồng dạng sở hữu năng lực tranh nhau phát sáng với thiên địa, có thể xếp hàng trong đội ngũ cường giả thiên địa.
Còn Âu Dương thì sao? Âu Dương không có khởi điểm tốt như bọn họ, thậm chí Âu Dương còn có chút không bằng so với những người khác. Chính như Âu Dương đã nói, ta chưa bao giờ được xem là thiên tài, ta cũng chưa bao giờ cho rằng ta là thiên tài, cái ta muốn làm chỉ có một, đó chính là không ngừng dẫm lên thiên tài trèo lên phía trên, rống giận với toàn bộ thế giới, nói cho toàn bộ thế giới biết, ta mới là vương giả, khởi điểm của ta không bằng các ngươi, nhưng ta lại dẫm nát bọn họ dưới chân, ta mới là chủ nhân của thế giới này!
Chính nhờ dựa vào điểm này Âu Dương mới từng bước trèo lên cao độ như hiện tại. Cho đến hôm nay Âu Dương cũng không buông tha tín niệm này, cho dù hai chữ Thiên Vương phảng phất như một tòa núi lớn đặt trên người hắn, hắn cũng không buông tha, vẫn muốn dùng mình hai tay của mình đi sáng tạo một kỳ tích mới.
- Ta đã từng có một danh hào là người sáng tạo ra kỳ tích, các ngươi có biết không?
Âu Dương nhìn hai người, nhãn thần của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức phảng phất như không để ý đến tất cả bất công.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1130: Cố ý lừa bịp
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Chúng ta biết!
Hai người đồng thời gật đầu, nhưng lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Âu Dương đã có chút biến hóa, điều này có thể là vì hai người bọn họ đều minh bạch, nếu như bọn họ là Âu Dương, sợ rằng tuyệt đối không có khả năng sở hữu kết cục huy hoàng như Âu Dương.
- Ta không tin số phận, ta cũng không tin thất bại!
Âu Dương nhẹ nhàng uống một ngụm rượu hoa quế trước mặt, sau đó mỉm cười nói:
- Đối với tuyệt đại đa số mọi người mà nói, Thiên Vương là tồn tại không thể chiến thắng, điều này giống như trước kia rất nhiều người nói với ta, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành một tu luyện giả. Trong mắt rất nhiều người, chuyện ta trở thành tu luyện giả, cho dù là tu luyện giả nhất giai của tiểu thế giới là hy vọng xa vời! Nhưng kết cục thế nào? Trên thực tế ta muốn nói cho bọn họ, các ngươi đã nhìn lầm Âu Dương ta, ta mới là người sáng tạo ra kỳ tích!
- So với từ bỏ, không bằng trực diện chiến đấu với tất cả!
Âu Dương khẽ mỉm cười, trên mặt hắn có vẻ bình thản không nói nên lời, lúc này hắn lại một lần nữa tìm được cảm giác phấn chấn trước kia, loại cảm giác hắn đã mất đi rất lâu. Bắt đầu từ thời khắc hắn trở thành cường giả tranh nhau phát sáng với thiên địa, Âu Dương đã thoáng có chút lười biếng, thế nhưng hiện tại hắn lại một lần nữa tìm được cảm giác này, loại cảm giác kích động không chịu thua, dũng cảm đối mặt với khó khăn tiến lên phía trước.
- Ta đã từng nói với đội viên của ta, tin tưởng ta, ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi đây! Lần đó ta đã thất tín, lần đó tất cả đội viên của ta đều chết ở một nơi kinh khủng. Sau này ta lại nói với sư phụ có ơn cứu mạng với ta, sư phụ tin tưởng ta, một ngày kia ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi đây! Lần đó ta lại thất tín, ta không mang hắn đi, ta mở mắt trừng trừng nhìn hắn hao hết sinh mệnh ngã xuống trước mặt ta. Lúc đó ta cũng từng hoài nghi bản thân, hoài nghi mình có phải thực sự có năng lực. Sau đó ta đi tới thế giới này, ta nhận thức được sự tàn khốc của thế giới này. Một người được xưng tụng là Thần Tiễn như ta trước mặt một tiên nhân bình thường tựa hồ lại đánh mất sinh mệnh, nhưng những chuyện này cũng không thể khiến ta ngã gục. Sau khi trải qua tất cả, ta hiểu được, trên thế giới này đã không còn cái gì có thể khiến ta ngã xuống! Nếu như có, vậy chỉ có mình ta!
Âu Dương nắm tay, ánh mắt hắn nhìn về hướng thiên đình ở phía xa, lúc này hắn không hề e ngại Thiên Vương gì đó, hắn có can đảm trực diện tất cả.
Nhưng khi ánh mắt của Âu Dương tản phát ra, trên mặt hắn lại xuất hiện một nụ cười, sau đó hắn nhìn Lục Nhân Đinh còn đang ở bên kia uống rượu, nói với hai bằng hữu:
- Chúng ta bị lừa rồi!
- Như vậy là sao?
Hai người không rõ tại sao Âu Dương lại bỗng nhiên thay đổi nhanh như vậy, một khắc trước còn đang chống lại số phận, một khắc sau lại nói mình bị lừa.
- Thiên Vương chưa sống lại, chỉ có điều thiên đình đã dùng phương thức chúng ta từng sử dụng đả kích lòng tin tất thắng của chúng ta.
Âu Dương lại khôi phục khẩu khí bình thản, loại cảm giác này nhìn qua khác biệt rất lớn với một khắc trước đó, thế nhưng bản thân Âu Dương minh bạch, hắn kỳ thực đã tìm được cảm giác vô địch trước kia.
- Ngươi nói thiên đình cố ý lừa bịp?
Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên biết ý tứ Âu Dương muốn nói, hắn nhìn thoáng qua Âu Dương, từ biểu tình trên mặt Âu Dương, hắn nhìn ra Âu Dương không phải đang nói giỡn.
- Hừ hừ, thú vị thật, Khâu Vân Bình, hắn có thể đã tính đến chúng ta sẽ tới nơi này, cho nên dùng một số người thường truyền miệng ra tin tức như vậy. So với thiên đình tự mình mở miệng nói ra, cách này có giá trị hơn, đáng tiếc hắn quá coi thường chúng ta!
Âu Dương loại uống một ngụm rượu. Nếu như vừa rồi hắn thực sự tin tưởng hoặc là thực sự sợ hãi, như vậy ba người bọn họ có thể đã len lén bỏ chạy, sau đó thiên đình chỉ cần làm ra một động tĩnh nho nhỏ là có thể triệt để hù dọa bọn họ, để cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy cũng làm cho thiên đình tranh thủ được thời gian, đợi Thiên Vương thực sự sống lại.
Nhưng bọn hắn căn bản không ngờ, đối mặt với áp lực cực lớn là Thiên Vương, Âu Dương lại một lần nữa hoàn thành lột xác, chống chọi với áp lực cực lớn, trực tiếp dùng Quan Tâm Chiến Ý của mình quan sát thiên đình. Vừa nhìn Âu Dương đã xác định, Thiên Vương căn bản không ở trong thiên đình. Nếu như Thiên Vương thực sự ở nơi đó, như vậy nhận biết của Âu Dương sẽ bị bắt được, có lẽ lúc này toàn bộ Nam Tiên thành phỏng chừng đã hoàn toàn bị lực lượng của Thiên Vương triệt để hủy diệt. Lúc này phỏng chừng đã trình diễn tràng diện tam đại cường giả tiên giới đối kháng với Thiên Vương.
Nhưng nhận biết của Âu Dương lại không thu hút Thiên Vương, điều này đã nói rõ tất cả. Thiên Vương căn bản không phải thực sự sống lại, nhưng thiên đình dùng một số thủ đoạn lừa bịp, cố ý kéo dài thời gian đợi Thiên Vương sống lại mà thôi.
- Cẩu tặc Khâu Vân Bình muốn hù chết lão tử!
Ngụy Bỉnh Dập hiển nhiên cũng thở dài một hơi, nhưng hắn có chút cảm giác tự lừa dối mình. Dù sao cho dù hiện tại Thiên Vương chưa sống lại cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì một ngày nào đó hắn đi ra, trận đánh giữa Thiên Vương và tiên giới khẳng định cũng sẽ bạo phát. Cho nên bất luận như thế nào, một ngày nào đó Âu Dương cũng phải đối mặt với địch nhân cuối cùng này.
- Chúng ta có thể hù dọa thiên đình sợ tè ra quần, người ta đương nhiên cũng có thể làm như vậy.
Âu Dương thật ra không mắng chửi cái gì, dù sao uy hiếp lần này lại có công hiệu rất tốt với hắn, Âu Dương có một loại cảm giác, chờ sau khi hủy diệt thiên đình, mình nên rời xa trần thế. Trước khi Thiên Vương sống lại tìm kiếm xúc cảm cuối cùng thuộc về mình, để mình bước vào một bước cuối cùng.
Loại cảm giác này kỳ thực hiện tại đã xuất hiện trên người Âu Dương, Âu Dương hiện nay đã đạt được giai đoạn cực thịnh. Trước kia Âu Dương vẫn không rõ phải làm thế nào từ cực thịnh hoàn thành biểu hiện hóa đạo cuối cùng, hôm nay hắn đã minh bạch, đó chính là biểu hiện từ thần đến người.
Lấy thân hóa đạo, nghe ra có vẻ rất huyền bí, nhưng trên thực tế thì sao? Trên thực tế lại không kỳ bí như vậy. Tổng hợp lại những ngày Thiên Vương biến mất, Âu Dương cũng minh bạch, hắn minh bạch con đường cuối cùng Thiên Vương bước đi rút cuộc là con đường gì!
- Chờ giải quyết xong thiên đình ta sẽ rời khỏi!
Âu Dương nhìn hai gã đồng bọn bên cạnh, lời nói của hắn khiến hai người vừa sợ hãi Thiên Vương lại thêm một trận kinh hãi!
- Rời khỏi? Bế quan sao?
Bạch Tinh nhìn Âu Dương hỏi.
- Không! Vừa rồi trong nháy mắt ta đã tìm được con đường thông đến chí cao vô thượng!
Khi Âu Dương nói ra những lời này, Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh đều chấn kinh! Con đường thông đến chí cao vô thượng, đã bao nhiêu năm, bao nhiêu người tìm kiếm con đường này, lại đều ngã xuống trước mặt con đường này, hiện giờ Âu Dương lại nói với bọn họ hắn đã tìm được con đường thông đến chí cao vô thượng?
- Con đường đó là cái gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1131: Có được tất có mất
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Lúc này Ngụy Bỉnh Dập cũng bất kể đó có phải là bí mật hay không, hắn vẫn mở miệng hỏi, nhưng hắn biết, cho dù Âu Dương không nói cho hắn, hắn cũng không thể nói gì, vì cái này vốn là cảm ngộ của bản than Âu Dương, người ta không cần phải nói cho hắn.
- Chính là cái này!
Âu Dương chỉ vào trái tim mình nói:
- Lấy thân hóa đạo, trong lòng ngươi có đạo, chính là thiên đạo đó! Đợi sau khi hủy diệt thiên đình, tiên giới sẽ tiến vào những ngày yên ổn, còn ta cũng sẽ tan hết lực lượng toàn thân, triệt để xóa bỏ ký ức của mình, sau đó tiến vào trong luân hồi, đi tìm con đường của chí cao vô thượng!
Âu Dương biết đây là lựa chọn cuối cùng của hắn, cũng chỉ có con đường này mới có thể khiến hắn tìm được chiếc cầu thông đến bờ bên kia!
- Ngươi. . . . . .
Hai người đều không biết nói gì, bọn họ biết đây không phải chuyện bọn họ có thể ngăn cản, đồng dạng bọn họ cũng có thể minh bạch, đạt được giai đoạn của Âu Dương, để có thể bước ra một bước này rốt cuộc khó khăn như thế nào....
Chí cao vô thượng, từ ngày tiến vào tiên giới đến nay Âu Dương chưa bao giờ buông tha. Cảnh giới được xem là chưa bao giờ có người tiếp xúc cũng là mục tiêu cuối cùng của Âu Dương, hắn biết, nếu như không thể chạm vào chí cao vô thượng, lòng hắn khó yên.
Nhưng một đường đi đến bây giờ, Âu Dương biết, chỉ dựa vào đề cao lực lượng căn bản không có khả năng để hắn xuất hiện biến chất. Hiện nay hắn giống như một cái bình, hắn đã giả bộ đầy lực lượng, cho dù mở rộng dung lượng của cái bình đến vô hạn, đến cuối cùng vẫn là lượng biến, ngươi vĩnh viễn không thể biến cái bình thành bầu trời mưa.
Biến chất và lượng biến nhìn qua có thể không sai biệt lắm, trên thực tế chênh lệch lại cực lớn. Âu Dương có thể xóa bỏ tất cả, lựa chọn sống lại. Đây tựa hồ là một cách làm đặt mình vào tử địa, về phần có thể sống lại hay không, ngay cả chính hắn cũng không biết.
- Âu Dương, phương pháp đạt được chí cao vô thượng từ trước đến giờ chưa có ai từng đối diện, ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa? Nếu như ngươi... Ta là nói nếu như ngươi thất bại thì sao?
Bạch Tinh cũng biết, lúc này nói chuyện thất bại với Âu Dương xác thực có chút mất hứng, nhưng thân là đồng bọn, hắn cho rằng mình vẫn cần nhắc nhở Âu Dương một chút.
- Ta cũng cho rằng ngươi có chút quá mức, chi bằng đem lực lượng tạm thời gửi gắm ở nơi nào đó, nếu thực sự thất bại, còn có thể lấy lại lực lượng!
Ngụy Bỉnh Dập cũng cho rằng Âu Dương có chút quá mạo hiểm.
Nhưng lúc này, Âu Dương vẫn mỉm cười. Âu Dương nhìn hai người nói:
- Các ngươi có biết tại sao trước kia không có ai trùng kích được chí cao vô thượng? Vì sao Thiên Vương có thể trùng kích chí cao vô thượng mà chúng ta lại không thể?
- Vì sao?
Rất hiển nhiên, vấn đề này rất nhiều người đều quan tâm. Dù sao bốn chữ chí cao vô thượng cũng sở hữu ma lực quá cường đại, cường đại đến mức rất nhiều người si mê truy đuổi. Có thể nói bất luận một người nào đạt được tổ cấp cường giả, trong mắt bọn họ đều chỉ còn lại một truy cầu cuối cùng, đó là chí cao vô thượng.
Đạt được trình độ như bọn họ, cho dù đại thời đại cũng không có khả năng diệt bọn họ. Cho dù Thiên Vương muốn diệt thế, bọn họ chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, cho dù Thiên Vương hủy diệt thế giới, bọn họ vẫn có thể tiếp tục trường tồn. Cho nên bọn họ hầu như đã là tồn tại bất tử bất diệt. Dưới loại tình huống này, truy cầu chí cao vô thượng còn lại của bọn họ sợ rằng có thể mãi mãi không cách nào đạt được.
- Bởi vì chúng ta có quá nhiều thứ không thể vứt bỏ, còn Thiên Vương lại có thể vứt bỏ tất cả.
Sau khi Âu Dương nói xong những lời này, trên mặt hắn mang theo một nụ cười khổ, lúc này hắn rốt cuộc minh bạch. Thì ra Minh Hậu sai rồi. Trong mắt Minh Hậu, Thiên Vương đã không còn để ý đến nàng, ném nàng vào trong địa ngục, để mặc nàng tự sinh tự diệt.
Nhưng nếu như đổi một suy nghĩ khác, có lẽ Minh Hậu có thể minh bạch, Thiên Vương chưa bao giờ vứt bỏ nàng. Nếu như Thiên Vương thực sự hoàn toàn không quan tâm đến nàng, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn hoàn thành vứt bỏ cuối cùng của mình trước cửa địa ngục. Bởi vì chỉ có ở nơi đó, hắn mới có thể buông tha tất cả, hắn mới có thể không chút lo lắng. Bởi vì Thiên Vương biết, toàn bộ thế giới nếu như còn một người có thể bảo vệ hắn thì chắc chắn chỉ còn Minh Hậu.
Khi Thiên Vương lựa chọn buông tha tất cả, hắn từ bỏ thiên đình, hắn từ bỏ tất cả, hắn không giải thích với bất cứ người nào của thiên đình, bởi vì hắn biết, cho dù hắn không tồn tại, thiên đình cũng sẽ không có người đau lòng vì hắn. Nhưng đến cuối cùng hắn lại ép buộc mình triệt để tổn thương Minh Hậu, chuyện này nhìn qua có chút không thể lý giải, kỳ thực nếu thay đổi suy nghĩ, tất cả lại trở nên rất dễ hiểu.
Khi hắn còn sống, thương tổn một người khác, cho dù hắn rời khỏi, thương tổn này cũng không nhạt bớt. Nhưng nếu như Thiên Vương không làm như vậy, vạn nhất hắn thất bại, như vậy Minh Hậu có thể cùng rời đi với hắn.
Thiên Vương cũng không phải không để ý Minh Hậu, nếu như hắn không để ý, dựa theo cường đại của hắn, hắn có thể nói đi là đi, căn bản không cần làm những chuyện thương tổn người khác.
- Có mất mới có được.
Trong lòng Âu Dương tự nói với mình. Lúc này hắn đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào hắn cũng phải bước lên con đường này, nhất định phải đi tới cuối cùng.
- Ngươi vứt bỏ bọn họ, nhưng ngươi có từng nghĩ, bọn họ có thể vứt bỏ ngươi không?
Bạch Tinh nhìn ra được Âu Dương khẳng định đã hạ quyết tâm. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy Âu Dương làm như vậy quả thực chính là thương tổn những người quan tâm đến hắn.
- Đừng nói với bọn họ, cũng đừng nói cho bọn họ ta rời đi. Dù sao ta cũng thường xuyên biến mất, cho dù biến mất mấy trăm năm cũng không có người biết.
Âu Dương mỉm cười nhìn về phía xa, sau đó hắn đứng dậy, ném một ít tiền thưởng lên mặt bàn nói:
- Đừng lo lắng, bằng hữu thiên đình đã chuẩn bị cho chúng ta nhiều lễ vật như vậy, chúng ta không có lý do không đi lấy!
Âu Dương nói như vậy cũng có chủ ý muốn chuyển sang chuyện khác. Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập là người thông minh thế nào, từ trong mỗi tiếng nói cử động của Âu Dương, bọn họ có thể nhìn ra, Âu Dương khẳng định đã hạ quyết tâm, chỉ sợ cho dù hai người bọn họ có khuyên bảo thế nào đi nữa, tuyệt đối cũng không thể để Âu Dương thay đổi suy nghĩ của mình.
- Chúng ta sẽ giúp ngươi giữ kín bí mật này.
Bạch Tinh cầm Yêu Thần Thương lấp lóe tinh quang của mình. Hắn biết, lúc này không ai giúp được Âu Dương, người có thể giúp được Âu Dương chỉ có bản thân hắn. Còn bọn họ thân là bằng hữu của Âu Dương, việc duy nhất có thể làm chính là giúp hắn giữ kín bí mật này, để Âu Dương không có bất cứ gánh nặng nào.
- Trước kia tiến vào luân hồi đều là mang theo hi vọng tiến vào, lần này ta vứt bỏ tất cả, không mang theo bất cứ hi vọng gì, ta còn có thể giác ngộ không?
Âu Dương nhìn bầu trời, kỳ thực lúc này ngay cả bản thân hắn cũng không biết lựa chọn của hắn rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng hắn biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart