Chẳng bÃt post vô đâu, nhá» Mod post dùm và o thá»›t chÃnh cá»§a Thương Thiên nhé:
Chương 123: Thu hồi Bách Kiếp
Số mệnh tháºt là kỳ diệu. Mưá»i năm trước Lý Nhạc Phà m biến mất khá»i Lạc Dương, mà hôm nay, má»i ngưá»i lại gặp nhau ở nÆ¡i nà y.
Thấy bầu không khà có chút thương cảm, Lăng Thông ho khan hai tiếng nói:
- Má»i ngưá»i tháºt vất vả má»›i ở cùng má»™t chá»—, đừng thương cảm như váºy nữa. Chúng ta nên cao hứng má»›i phải! Lần nà y phải có má»™t bữa tiệc chúc chúc mừng. Má»i ngưá»i cứ trò chuyện, ta Ä‘i an bà i, mấy ngà y nay cứ ở chá»— ta ăn ở thoải mái, hắc hắc hắc!
Lăng Thông ly khai, bầu không khà trong viện cÅ©ng dịu Ä‘i không Ãt.
- Sư phụ!
Long Tuấn cùng Äinh Nghị bước tá»›i trước mặt Nhạc Phà m, quỳ trên mặt đất, nước mắt tuôn ra. Ai có thể tưởng tượng, hai chiến thần như há», không ngá» lại có lúc yếu Ä‘uối như váºy. Bá»n há» chÃnh là biểu lá»™ chân tình, phát tiết những tưởng niệm, áp lá»±c nhiá»u năm trong lòng. Vì hôm nay, bá»n há» chỠđợi mưá»i năm thá»i gian.
- Sư phụ, ngưá»i rốt cục đã trở vá», chúng con rất nhá»› ngưá»i...
Quỳ gối trước mặt Nhạc Phà m, Long Tuấn cùng Äinh Nghị tá»±a như hai hà i tá», bá»n há» trong lòng có rất nhiá»u lá»i muốn kể. Những năm gần đây, bá»n há» mặc dù có thà nh tá»±u nhưng trong lòng không có quên bổn pháºn cá»§a mình. Là đồ đệ cá»§a Lý Nhạc Phà m, cả Ä‘á»i là như váºy. Không có sư phụ bên ngưá»i, bá»n há» trong lòng cảm thấy khiếm khuyết cái gì đó, cảm giác giống như là cá» dại không rá»…, nhất định sẽ héo khô.
- Các ngươi trưởng thà nh rồi...
Nhạc Phà m nhẹ nhà ng nâng hai ngưá»i lên, lá»i nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống...
Nhìn hai khuôn mặt quen thuá»™c mà lạ lẫm, Nhạc Phà m không khá»i nhá»› tá»›i hai thiếu niên nghịch ngợm năm đó.
- Sự tình của các ngươi ta có nghe nói...
Nhạc Phà m thanh âm khà n khà n, trong mắt có ánh lệ. Hắn vá»— vá»— bả vai hai ngưá»i, vui mừng gáºt gáºt đầu:
- Các ngươi là m rất tốt, có đồ đệ như váºy, ta rất kiêu ngạo.
Kỳ tháºt, Nhạc Phà m không phải má»™t ngưá»i giá»i vá» lá»i nói nhưng đối vá»›i tiến bá»™ cá»§a Long Tuấn, Äinh Nghị thì hắn tháºt sá»± muốn khen má»™t phen.
ÄÆ°á»£c sư phụ khen, Long Tuấn cùng Äinh Nghị kÃch động vô cùng, so vá»›i đánh thắng má»™t tráºn lá»›n còn muốn hưng phấn hÆ¡n. Ngưá»i khác không hiểu mình cÅ©ng không sao cả, chỉ cần sư phụ hiểu, mưá»i năm cố gắng cÅ©ng rất đáng giá.
- Chu Tĩnh Nguyệt ra mắt Lý tiên sinh.
- Chu Phượng ra mắt Lý tiên sinh.
Hai ngưá»i tiến lên, chân thà nh hà nh lá»….
Long Tuấn vội và ng mở miệng:
- Sư phụ, mấy năm nay may có Nguyệt Nhi cùng Tiểu Phượng giúp chúng con trông coi Phà m môn, hiện tại đã là thế lá»±c cưá»ng đại, cho dù so vá»›i Thiên Äịa minh cÅ©ng không kém.
Äang nói, Long Tuấn chá»™t dạ nhìn Nhạc Phà m nói:
- Xin lá»—i sư phụ, chúng con không hoà n thà nh lá»i hứa, thay ngưá»i trông coi Phà m môn, xin ngưá»i trừng phạt!
Äinh Nghị tiếp lá»i:
- Việc nà y con cũng có phần, sư phụ cũng phạt con đi!
Long Tuấn, Äinh Nghị khẩn trương nhìn Nhạc Phà m, tá»±a như hai đứa trẻ Ä‘ang nháºn lá»—i.
Tỷ muội Chu Tĩnh Nguyệt yên lặng đứng ở một bên.
Nhạc Phà m nhìn bốn ngưá»i, có chút cảm khái:
- Các ngươi không có sai, là ta không tốt, ta không hoà n thà nh trách nhiệm của sư phụ, không có tư cách trách cứ các ngươi.
Nghe sư phụ nói như váºy, hai ngưá»i ngược lại có chút chẳng biết là m thế nà o.
Nhạc Phà m buồn cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, ta đã không trách mà các ngươi còn thể hiện tư thái đà n bà như váºy, ta sẽ phạt tháºt đó.
- Dạ, sư phụ!
Hai ngưá»i cưá»i nhẹ, thối lui đến má»™t bên.
Tiếp theo, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi đi tới.
- Lý huynh đệ, đã mưá»i năm không gặp!
Phó Suất ôm Nhạc Phà m má»™t cái mạnh mẽ, tá»±a hồ tất cả lá»i muốn nói dung nháºp ở trong lòng.
Nhan Nguyệt Thi oán háºn nói:
- Lâu như váºy mà không có chút liên hệ, còn tưởng ngươi đã quên chúng ta rồi. Nhiá»u năm như váºy mà đệ không má»™t chút cÅ©ng thay đổi nhỉ, ta cùng lão phó thì đã già không Ãt rồi.
- Lão phó, tẩu tá», xin chà o!
Nhạc Phà m nhìn hai ngưá»i, trong lòng cảm kÃch. Äôi khi, giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i không cần quá nhiá»u lá»i nói, chỉ là má»™t động tác đã là m lòng ngưá»i ấm áp.
Nhan Nguyệt Thi cưá»i duyên:
- Ta tạm tha ngươi, lần sau ly khai mà không nói má»™t tiếng thì... xem ta thu tháºp ngươi như thế nà o!
Nhạc Phà m có chút ngạc nhiên, nở nụ cưá»i. Nhiá»u năm như váºy trôi qua, Nhan Nguyệt Thi má»™t chút không thay đổi.
Lúc nà y, Khấu Phỉ cưá»i lá»›n Ä‘i tá»›i:
- Nhạc Phà m tiểu huynh đệ, ngươi rất không tốt, lão phu tìm ngươi suốt mưá»i năm a!
- Khấu tiá»n bối hảo!
Nhạc Phà m chắp tay nói:
- Mấy năm nay, Long Tuấn, Äinh Nghị có má»i ngưá»i chiếu cố nhiá»u, Nhạc Phà m rất cảm kÃch.
Khấu Phỉ đảo cặp mắt trắng dã nói:
- ÄÆ°á»£c rồi được rồi, vá»›i chúng ta mà còn khách khà cái gì? Nói tháºt, từ khi biết các ngươi, lão phu cả Ä‘á»i xem như không có sống uổng phÃ!
Má»i ngưá»i nhìn nhau, bất giác cưá»i.
Nhìn quanh chung quanh, Nhạc Phà m có chút tiếc nuối:
- Äáng tiếc Minh Hữu còn chưa tá»›i...
Vân Phương cưá»i nói:
- Äại ca không cần lo lắng, có thể là trên đưá»ng có việc nên chưa tá»›i thôi!
Nhạc Phà m gáºt đầu không nói.
Khấu Phỉ từ sau lưng gỡ xuống má»™t váºt, đưa cho Nhạc Phà m:
- Tiểu huynh đệ, mưá»i năm trước tại võ lâm đại há»™i ngươi lưu lại thứ nà y, lão phu bảo quản giúp ngươi suốt mưá»i năm a! Hiện tại rốt cục thì váºt quy nguyên chá»§.
Váºt nà y dùng miếng vải Ä‘en bá»c lại, Nhạc Phà m tiếp nháºn trong tay, cảm giác huyết mạch tương liên truyá»n khắp toà n thân.
Äây là má»™t thanh chiến Ä‘ao bình thưá»ng. Thân Ä‘ao mà u đỠsáºm như máu tá»a ra hÆ¡i thở giết chóc dà i lâu, sát khà thuần túy lẫm liệt, giống như chỉ vì giết chóc mà sinh ra.
Nhạc Phà m nắm Ä‘ao trong tay, trong đầu hiện lên má»™t không gian đầy máu! Hắn giống như trở lại chiến trưá»ng sát phạt cổ xưa, má»—i má»™t nhát chém là má»™t ngưá»i ngã xuống trong tuyệt vá»ng, rÃt gà o, cầu xin.
Äây má»›i thá»±c sá»± là tuyệt thế hung khà - Bách Kiếp chiến Ä‘ao.
Trong nháy mắt, không khà giống như Ä‘á»ng lại chỉ còn hÆ¡i thở âm lãnh, huyết tinh, hung bạo, há»§y diệt, má»™t ảo ảnh pho tượng Ma thần cá»±c lá»›n hiện ra phÃa sau Nhạc Phà m.
- Oa!
Má»™t tiếng kêu to, Tiểu Băng nhi cùng Tiểu Tiểu bị hoảng sợ tránh ở phÃa sau Phùng Uyển Nhi, xa xa Tiểu Võ cùng Nữu Nữu cÅ©ng lá»™ ra sợ hãi.
Äao si thấy tình hình không ổn, vá»™i và ng váºn chuyển chân nguyên hét lá»›n má»™t tiếng:
- Nhạc Phà m huynh đệ, mau tỉnh lại!
- A?!
Nhạc Phà m cháºm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên má»™t tia minh ngá»™. Thì ra, sát khà cá»§a cây Ä‘ao nà y không ngá» cùng sát khà phong ấn trong cÆ¡ thể mình giống nhau, nếu có thể Ä‘em sát khà trong ngưá»i dẫn và o trong Ä‘ao, mình sẽ không cần lo lắng sát khà phản phệ, có thể tạo ra uy lá»±c lá»›n.
- Ta rất tốt, các ngươi không có việc gì chứ?
Nhạc Phà m xin lá»—i nhìn má»i ngưá»i, cuối cùng ánh mắt dừng ở hai đứa nhá» lạ lẫm:
- Äây là ai nhỉ?
Phùng Uyển Nhi nhẹ vỗ vỠTiểu Tiểu nói:
- Äây là Tiểu Tiểu, là con cá»§a Lăng Thông cùng Thu Nam, năm nay có bảy tuổi còn tiểu nha đầu nà y kêu là Tiểu Băng nhi, là đồ đệ bảo bối cá»§a lão Phó, rất nhu thuáºn và đáng yêu, má»i ngưá»i Ä‘á»u thÃch.
Nhan Nguyệt Thi buồn cưá»i nói:
- Cái gì mà nhu thuáºn vá»›i đáng yêu, ai cÅ©ng thÃch, tiểu nha đầu nà y nghịch ngợm lắm đấy.
Vừa nói tá»›i Tiểu Băng nhi, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi Ä‘á»u có nụ cưá»i từ ái.
- Tiểu nha đầu, còn không mau tới bái kiến hảo huynh đệ của sư phụ ngươi.
Phó Suất ý bảoTiểu Băng nhi đi tới nhưng đứa trẻ sợ quá, không dám tiến lại:
- Sư phụ, ngưá»i ná» vừa rồi rất hung dữ... Con sợ lắm!
- Tiểu nha đầu nà y...
Phó Soái nghe váºy định răn dạy má»™t hai câu, Nhạc Phà m khoát tay nói:
- Tiểu Băng nhi nói rất đúng, là ta là m con sợ, xin lỗi nhé!
- Kỳ tháºt... giá» thì ngà y cÅ©ng không hung dữ!
Tiểu Băng nhi từ phÃa sau thò cái đầu nhá» ra, hướng vá» phÃa Nhạc Phà m thè lưỡi, sau đó vá»™i và ng rụt đầu trở vá».
Má»i ngưá»i thấy thế, không khá»i mỉm cưá»i.
Ban đêm, Lăng phủ giăng đèn kết hoa, không gain vui sướng.
Trong đại sảnh, má»i ngưá»i tá» tụ nói chuyện phiếm, hoan hô nói cưá»i.
Tối nay, thá»i gian ngắn ngá»§i.
Tối nay, không ai ngủ.
Sáng sớm, Nhạc Phà m đi ra ngoà i phòng, một gã hạ nhân đi tới:
- Lý tiên sinh, bên ngoà i có cô nương tìm ngà i.
“Cô nương!?", Nhạc Phà m giáºt mình, há»i:
- Nà ng có nói tên không?
Hạ nhân lắc đầu nói:
- Nà ng chỉ nói là thay ngưá»i khác truyên tin đến.
- A? Nà ng ở nơi nà o?
- Dạ, Ä‘ang ở trước cá»a Lăng phá»§, nói như thế nà o nà ng cÅ©ng không và o.
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi Ä‘i Ä‘i, tá»± ta Ä‘i gặp nà ng.
- Vâng!
Hạ nhân lui ra, Nhạc Phà m đi ra ngoà i Lăng phủ.
Ngoà i cá»a lá»›n, má»™t ngưá»i thanh tú Ä‘ang nhà n nhã đứng tá»±a và o tượng sư tá» bằng đồng Ä‘en trước cá»a. Ngưá»i nà y rõ rà ng là nữ tá», nhưng lại mặc nam trang, khóe miệng ngáºm má»™t cây tăm.
Thấy Nhạc Phà m Ä‘i ra, nữ tá» láºp tức bước lên phÃa trước nói:
- Lý đại ca, có nhớ ta là ai không?
- Ngươi là ...
Nhạc Phà m nghi hoặc đánh giá đối phương, cảm thấy có chút quen thuộc...
- Lý đại ca quên rồi sao? Lúc trước sư phụ ta đã xem cho ngươi một lá số tỠvi đó!
Nhạc Phà m nghe váºy rùng mình, tá»±a hồ nghÄ© đến cái gì:
- Ngươi là tiểu đồng Phương Hà m bên ngưá»i Bất Giá»›i đại sư, thì ra ngươi là má»t cô nương.
Nhạc Phà m cả Ä‘á»i nà y, chỉ có má»™t ngưá»i Ä‘oán mệnh cho mình, hắn sao có thể quên. Chỉ là hắn không nghÄ© đến, tiểu đồng mặc nam trang trước đây lại là nữ nhi.
Phương Hà m giả vá» choáng váng rồi gáºt đầu, cưá»i nói:
- Äúng váºy... đúng váºy! Ta chÃnh là truyá»n nhân duy nhất cá»§a Bất Giá»›i sư phụ, hắc hắc! Lý đại ca còn nhá»› rõ tên cá»§a ta, Phương Hà m tháºt sá»± là vinh hạnh.
Lại là một cố nhân, Nhạc Phà m cảm khái:
- Sư phụ ngươi có khá»e không?
Nhớ tới mình sư phụ, Phương Hà m biểu tình buồn bã:
- Sư phụ lão nhân gia trá»™m ngó Thiên cÆ¡, nên Ä‘oản mệnh, ba năm trước đã qua Ä‘á»i, ra Ä‘i rất an tưá»ng, chỉ là có chút tâm sá»± chưa xong thôi. Bất quá, có ta là đồ đệ sẽ kế thừa, hoà n thà nh nguyện vá»ng cá»§a ngưá»i.
Cố nhân qua Ä‘á»i, Nhạc Phà m trong lòng sinh ra má»™t tia bi thương. Äối vá»›i Bất Giá»›i đại sư, hắn phi thưá»ng kÃnh trá»ng, tìm hiểu số mệnh ngưá»i khác mà không tránh được mệnh cá»§a mình.
Nhạc Phà m không biết nên an ủi như thế nà o... đà nh từ tâm nói:
- Sư phụ ngươi là má»™t ngưá»i đáng tôn trá»ng, hi vá»ng ngươi sau cÅ©ng sẽ được như váºy.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi!
Phương Hà m ánh mắt nghiêm túc, hăng hái nói:
- Ta đáp ứng sư phụ, ta muốn trở thà nh má»™t thế hệ huyá»n tông, sá»a được thiên mệnh!
- Ta tin tưởng rằng ngươi sẽ là m được.
Nhạc Phà m gáºt gáºt đầu nói:
- Ngươi tới tìm có chuyện gì sao?
Nói tá»›i chÃnh sá»±, Phương Hà m vá»— trán nói:
- Thiếu chút nữa thì quên... hôm nay ta vá»™i tá»›i là truyá»n tin cho Thiết Huyết minh chá»§.
Nhạc Phà m ánh mắt chợt lóe, nhìn phÃa phương xa:
- Hắn vì cái gì không tự mình tới tìm ta?
Phương Hà m cưá»i hì hì:
- Tháºt ra hắn muốn tá»± mình đến, nhưng ngại má»i ngưá»i ở đây, cho nên muốn hẹn ngươi đến Vạn SÆ¡ phong ngoà i thà nh gặp mặt, có chút lá»i nói hắn muốn Ä‘Ãch thân nói vá»›i ngươi.
- Thế à ... Ta sẽ đi.
Thấy Nhạc Phà m đáp ứng, Phương Hà m búng tay má»™t cái tháºt vang nói:
- Tháºt tốt quá! Äại công cáo thà nh, Phương Hà m xin cáo từ. Nếu Lý đại ca cần gì thì cứ tá»›i tìm ta. Ta hiện tại ở Thiên Äịa minh, nÆ¡i ấy có ăn có uống còn có ngưá»i hầu hạ, quả tháºt rất là sảng khoái.
Phương Hà m Ä‘ang muốn ly khai, Nhạc Phà m đột nhiên trong lòng vừa động gá»i:
- Äợi chút Phương Hà m, ta muốn má»i ngươi giúp ta má»™t chút!
- Ai da! Lý đại ca muốn ta hỗ trợ cái gì? Ngà n vạn lần đừng khách khà nha.
Vừa nghe Nhạc Phà m muốn tìm mình há»— trợ, Phương Hà m kÃch động đáp ứng. “Äây chÃnh là má»™t món đại sinh ý a! Nếu là m tốt, Lý Nhạc Phà m liá»n thiếu mình má»™t nhân tình, sau nà y ai dám khi dá»… ta đây, ha ha ha ha!â€
Tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp, trong mắt Phương Hà m trà n đầy khát khao.
Chỉ nghe Nhạc Phà m nói:
- Ta muốn ngươi giúp ta tìm má»™t ngưá»i, nà ng tên là Trần Hương. Ta biết kỳ môn số thuáºt có phương pháp tìm ngưá»i, nếu ngươi có thể giúp ta tìm được nà ng, Lý má»— vô cùng cảm kÃch.
- Cái gì?! Ngươi muốn tìm ngưá»i? Gá»i là Trần Hương?
Vẻ mặt Phương Hà m kinh ngạc, xác nháºn lại:
- Ngươi nói... chÃnh là Thiên môn cung chá»§ Trần Hương?
- Äúng váºy!
Vẻ mặt Nhạc Phà m trịnh trá»ng, tuy trong lòng hắn không có quá nhiá»u hy vá»ng nhưng hắn không nhịn được muốn thá» má»™t lần.
- Trá»i ạ! Không ngá» ngươi muốn ta tìm Thiên môn cung chá»§, nghe nói nà ng bị Thánh Ngôn tôn giả bắt Ä‘i, vá»›i công lá»±c nhá» nhoi cá»§a ta, sao có thể tìm được nà ng ở đâu!
Phương Hà m kêu khổ không thôi.
Nghe đối phương trả lá»i, vẻ mặt Nhạc Phà m bình thưá»ng, tá»±a hồ đã sá»›m biết kết quả như thế.
Suy tư một lát, Phương Hà m lại nói:
- Kỳ tháºt cÅ©ng không phải là không có cách, chỉ là việc nà y rất phiá»n toái, ta phải suy nghÄ© kỹ má»™t chút.
- Ngươi có biện pháp?!
Nhạc Phà m không thể che giấu ná»™i tâm kÃch động, cảm kÃch Ä‘Ãch nhìn Phương Hà m.
Phương Hà m ngược lại có chút ngượng ngùng:
- Ta cÅ©ng chỉ có thể táºn lá»±c thá» xem, có được hay còn phải dá»±a và o váºn khÃ.
- Cám ơn ngươi!
- ÄÆ°á»£c rồi Lý đại ca, ta vá» trước nghÄ© biện pháp, khi có tin tức sẽ thông tri cho ngươi.
- Hảo!
- Cáo từ.