Chương 124: Huynh đệ
Ngoại thà nh Lạc Dương, có đỉnh Vạn Sơ. Nơi nà y địa thế hung hiểm, sương mù bao phủ quanh năm, gió lạnh thấu xương.
Lúc nà y, má»™t thân ảnh lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, trưá»ng bà o trắng, phiêu dáºt bất phà m, là m cho ngưá»i ta có cảm giác như má»™t pho tượng tuyệt mỹ.
Äứng ở chá»— cao, Thiết Huyết ngắm nhìn phÃa chân trá»i. Hắn đã đứng ở đây rất lâu, kiên nhẫn chá» Nhạc Phà m tá»›i. Bởi vì hắn biết, huynh đệ cá»§a mình nhất định sẽ tá»›i nÆ¡i nà y.
Thá»i gian trôi qua, sương mù ngà y cà ng nhiá»u. Lúc nà y, phÃa xa xa trong sương mù có má»™t ngưá»i Ä‘i tá»›i. Ngưá»i ná» tiến đến cạnh Thiết Huyết, sóng vai mà đứng, cÅ©ng nhìn vá» phÃa chân trá»i xa xa.
- Ngươi đến đây là lần thứ hai...
- Ân.
- Mưá»i năm nay sống ổn chứ?
- CÅ©ng bình thưá»ng.
- Nghe nói ngươi mất trà nhớ?
- Bởi vì mất trà nhá»›, cho nên nên cuá»™c sống trở nên bình thưá»ng.
- Váºy hả... Như váºy rất tốt, ta chỉ cần biết ngươi còn sống, còn ngươi vẫn còn nhá»› rõ ta, thì hết thảy không có vấn đỠgì. Ta sống thấy có chút mệt má»i rồi... nếu có má»™t loại thuốc ăn và o có thể khiến ngưá»i ta quên hết thảy, tháºt là tốt biết bao.
- Như váºy cÅ©ng không tốt, còn nhiá»u việc phải là m.
- Tiểu tá» nhà ngươi muốn cưá»i ta Ä‘ang trốn tránh trách nhiệm sao?
- Không có...
...
- Những việc ta là m ngươi hẳn là biết chứ?
- Biết...
Thiết Huyết thấp giá»ng:
- Váºy mà ngươi không tức giáºn?
- Không có...
Nghe Nhạc Phà m trả lá»i, Thiết Huyết quay đầu nhìn đối phương cưá»i nói:
- Chúng ta nghĩ giống nhau.
Dừng một chút, Thiết Huyết xúc động nói:
- Biết ngươi nhiá»u năm như váºy, Lý Nhạc Phà m mà ta biết chưa từng thay đổi, cảm giác tháºt sá»± rất tốt!
Nhạc Phà m thản nhiên nói:
- Ta biết ngươi vẫn như váºy.
- Ngươi không trách ta, nhưng ta vẫn muốn xin lỗi ngươi một tiếng.
- Việc ngươi cần là m thì nên là m, mà cũng chẳng tổn hại quá tới ta, cần gì phải xin lỗi.
- Chẳng là ngươi cố gắng nghĩ khác đi thôi...
- Sá»± tháºt là như thế mà .
- Váºy ngươi có muốn nghe ta giải thÃch hay không?
- Ngươi nguyện ý nói, ta nguyện ý nghe.
Thiết Huyết tùy ý ngồi dưới đất, cháºm rãi mở miệng:
- Nhân sinh trăm năm, già u sang, khốn cùng, quyá»n bÃnh, là m trâu là m ngá»±a, tuyệt vá»i tuyệt luân, bình thản chán nản, phân chia sinh tá», phúc trạch lâu dà i... Trá»i sinh vạn váºt, vốn là có cùng căn nguyên, váºy sao lại khác biệt thế?
Thiết Huyết ngẩng đầu, nhìn Nhạc Phà m nói:
- Huynh đệ, ta há»i ngươi, thiên hạ hi vá»ng cuá»™c sống phú quý, trưá»ng sinh bất tá», gặp nghèo khó thì thống khổ không muốn sống, cuối cùng con ngưá»i muốn gian khổ ngắn ngá»§i hay là dà i lâu?
Nhạc Phà m cũng ngồi xuống, lắc lắc đầu nói:
- Ta... không trả lá»i được.
Thiết Huyết lơ đễnh, tiếp tục nói:
- Ta lại há»i ngươi, thế gian phà m tục, trá»i sinh địa dưỡng, con ngưá»i phẩm tÃnh Ä‘á»u khác nhau. Có ngưá»i lương thiện, có ngưá»i tà ác, có ngưá»i ngu ngốc, có ngưá»i trà tuệ. Tại sao như thế?
Nhạc Phà m vẫn như cũ lắc đầu:
- Không trả lá»i được.
- Sinh tá» vô thưá»ng, thiên địa bất công, ngưá»i giữa trá»i đất, dùng cái gì láºp chÃ?
Nhạc Phà m lại lắc đầu:
- Chẳng biết.
- Chinh chiến, tranh già nh, diệt sát triá»n miên... Phải là m thế nà o để thiên hạ an ổn, vÄ©nh viá»…n thanh bình?
Nhạc Phà m lại lắc đầu, trầm mặc:
- Chẳng biết...
Thiết Huyết thấy thế, cÅ©ng trầm mặc. Bởi vì thâm tâm cÅ©ng không trả lá»i được.
Nhạc Phà m liếc mắt nhìn Thiết Huyết, thản nhiên nói:
- Ngươi tựa hồ còn có vấn đ�
Thiết Huyết nghe váºy cưá»i khổ:
- Äúng váºy, ta còn có vấn Ä‘á», nhưng mà ta sẽ không há»i. Bởi vì mấy vấn đỠnà y vÄ©nh viá»…n không có đáp án, có há»i Ä‘i nữa, cÅ©ng chỉ là phà công.
- Kỳ tháºt, có những vấn đỠkhông cần đáp án.
- Äúng váºy! Có những vấn đỠsẽ không có đáp án. Ta không phải thánh nhân, cần gì phải là m ra vẻ siêu thoát.
Thanh âm tạm dừng rất lâu, Thiết Huyết mới nói tiếp:
- Huynh đệ, có đôi khi ta rất hâm má»™ ngươi. Chẳng quản ngươi đã gặp sóng gió gì trong Ä‘á»i, nhưng ngươi vẫn kiên trì, ná»— lá»±c, chưa bao giá» thoái chÃ. Ngươi tung hoà nh giang hồ, khoái ý ân cừu chỉ cần mình quyết định. Còn ta... bị váºn mệnh trói buá»™c, cho dù cố gắng nhưng tháºt khó có thể cải biến.
- Có lẽ là chÃnh ngươi không muốn buông xuống thôi.
Nhạc Phà m nhìn đối phương tháºt sâu, tá»±a hồ đã đã Ä‘oán được chút gì.
Thiết Huyết bá»—ng nhiên chấn động, không khá»i thất thần nói:
- Không muốn buông xuống... Äúng váºy! Lấy lá»±c lượng cá»§a ta hiện tại, nếu ta buông tay, ai có thể là m gì ta, trá»i đất bao la, ta tá»± tiêu diêu tá»± tại... Nhưng lưng ta Ä‘eo váºn mệnh cá»§a tá»™c nhân, ta là m sao có thể buông xuống? Là m sao dám buông xuống? Huynh đệ a! Ta cố chấp cÅ©ng như ngươi kiên trì, nếu đổi là ngươi, ngươi có thể từ bá» hết thảy sao?
- Ta không thể.
Thiết Huyết chua xót cưá»i:
- Kỳ tháºt chúng ta cÅ©ng giống nhau, Ä‘á»u bị ước thúc bên trong váºn mệnh, không phải không có biện pháp phản kháng, mà là chúng ta không thể buông xuôi a!
- Có lẽ váºy... Ta tuyệt không buông tha.
Nhạc Phà m ánh mắt chớp động, đó là một loại không cam lòng hò hét, một loại ý chà bất khuất.
Thiết Huyết vỗ nhẹ nhẹ bả vai Nhạc Phà m nói:
- Huynh đệ, chuyện ta Ä‘ang là m là vì tá»™c nhân, chỉ cần ta sống má»™t ngà y, những việc ta là m tuyệt không xúc phạm tá»›i ngưá»i bên cạnh ngươi.
Nhạc Phà m nhìn phương xa:
- Ngươi cho là giữa chúng ta sẽ phát sinh cái gì sao?
Thiết huyết rùng mình, rồi sau đó nói:
- Ta không biết, sá»± tình sau nà y ai biết trước được. Nhưng mà ta biết má»™t Ä‘iá»u, chúng ta má»™t khắc là hảo huynh đệ thì cả Ä‘á»i Ä‘á»i chúng ta Ä‘á»u là huynh đệ, như váºy là đủ rồi. Nếu không và o sinh ra tá», chúng ta có lẽ không thà nh huynh đệ, nếu chúng ta là hai ngưá»i bình thưá»ng, có lẽ giữa chúng ta giữa không biết có chuyện gì xuất hiện. Bất quá, có thể biết Lý Nhạc Phà m, cả Ä‘á»i ta không hối háºn.
Nhạc Phà m gáºt đầu không nói, trong lòng hiểu được Thiết Huyết nghÄ© gì, cà ng hiểu được sá»± chân thà nh cá»§a Thiết Huyết.
- Ai!
Một tiếng thở dà i, thiết huyết nói sang chuyện khác:
- Huynh đệ, còn có chuyện ta rất muốn nói tiếng xin lỗi.
Nhạc Phà m khẽ cau mà y, cháºm rãi đợi câu dưới.
- Là vỠsự tình của Trần Hương.
Thiết Huyết trầm giá»ng:
- Chắn hẳn bằng hữu cũng nói với ngươi chuyện nà y, năm đó chúng ta có liên thủ cũng không địch được Thánh Ngôn đại tôn, chỉ có thể trơ mắt nhìn trần hương bị mang đi... Bất quá ngươi có thể yên tâm, trần hương hiện tại vẫn còn sống.
Nhạc Phà m hai mắt mở to:
- Ngươi biết tung tÃch cá»§a nà ng?
Thiết Huyết lắc đầu nói:
- Ta cÅ©ng phái ngưá»i âm thầm tìm kiếm nhiá»u năm, đáng tiếc không thu hoạch được gì, nhưng mà ta biết, vá»›i địa vị Trần Hương khi đó, Thánh Ngôn đại tôn tuyệt đối dá»… dà ng giết nà ng, nhiá»u nhất chỉ là phế bá» tu vi, sau đó trấn áp lại. Còn như hà i tá» trong bụng, sợ là không bảo đảm...
Nhạc Phà m gắt gao siết chặt nắm tay, trong mắt hà n quang bạo phát.
- Huynh đệ, chỉ cần còn sống, hết thảy còn có hi vá»ng.
Thiết Huyết không biết nên khuyên bảo như thế nà o, hắn chỉ biết tâm tình Nhạc Phà m giá» khắc nà y. Ngưá»i mà mình yêu thương Ä‘ang chịu khổ, tâm tình cá»§a hắn sau bình tÄ©nh đây.
- Như thế nà o mới có thể cứu được nà ng?
Thanh âm Nhạc Phà m băng lãnh, không mang theo một tia tình cảm.
Thiết Huyết nghiêm mặt nói:
- Huynh đệ, ngươi ngà n vạn lần không nên xúc động. Lục đại tôn giả Ä‘á»u là cưá»ng giả mạnh nhất, nếu không nắm chắc, ngươi nhất định không thể mạo hiểm. Huống chi, cho dù ngươi có thể đánh bại Thánh Ngôn đại tôn thì sao? Nếu hắn Ä‘em Trần Hương giấu Ä‘i, ngươi cả Ä‘á»i nà y cÅ©ng rất khó tìm được nà ng.
Nhạc Phà m không cam lòng:
- Chẳng lẽ không có biện pháp khác?
- Có lẽ có... Äi tham gia Ẩn lâm đại há»™i! Nếu ngươi có thể thắng tại nÆ¡i đó, nói không chừng có cÆ¡ há»™i hướng Thánh Ngôn đại tôn đưa ra má»™t yêu cầu.
- Chắc chắn như váºy?
Tinh thần Nhạc Phà m thần rung lên, hy vá»ng trong mắt thắp sáng trở lại.
Thiết Huyết gáºt đầu nói:
- Äây là má»™t cÆ¡ há»™i! Thánh Ngôn đại tôn coi trá»ng thể diện, nếu bà ta đáp ứng thì sẽ không láºt lá»ng.
- Cho dù chỉ có má»™t tia cÆ¡ há»™i, ta Ä‘á»u phải thá» má»™t lần.
Nhạc Phà m ánh mắt lãnh liệt, ẩn chứa sát khÃ. Vô luáºn là ai, cÅ©ng không thể ngăn cản quyết tâm cá»§a hắn.
Hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau tháºt lâu, mãi cho đến khi thái dương dần dần hạ xuống.
- Huynh đệ, đại hội võ lâm lần nà y sẽ rất náo nhiệt, ngươi đến xem sao!
Thanh âm phiêu xa, Thiết Huyết đã biến mất tại chỗ.
Nhạc Phà m ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, sá»± cô độc vô hạn giữa đất trá»i bao phá»§ trái tim.
Trầm mặc tháºt lâu, hắn lấy ra sáo trúc đặt ở bên miệng, trong đầu hiện ra má»™t thân ảnh thuá»™c, nhẹ nhà ng, không nhiá»…m phà m trần...
Tiếng sấo du dương vang lên, giai điệu thương cảm quẩn quanh giữa thiên địa, tưởng niệm xa xăm...
- Trần hương! Ta rất nhớ nà ng...
Má»™t chút nước mắt vương qua khuôn mặt, theo gió bay Ä‘i, hóa thà nh má»™t viên lệ quang trong suốt. Thá»i gian như Ä‘á»ng lại, má»™t ná»—i bi thương trà n ngáºp cả thiên địa...
Khoảnh khắc... sinh mệnh như vĩnh hằng, mang the tưởng niệm vô hạn, như muốn đem hư không che giấu.
Khoảnh khắc... sinh tá» luân hồi, vạn váºt đổi thay.
...
Äá»™t nhiên, ở mi tâm Nhạc Phà m, má»™t đạo ấn ký thoáng hiện, má»™t tiểu tiá»…n chui ra khá»i cÆ¡ thể, huyá»n phù trước mặt.
Tiểu tiá»…n nà y không giống vá»›i tiá»…n mang biến thà nh, nó chân tháºt, quá»· dị và thần bÃ, tản ra hÆ¡i thở cổ xưa, thê lương...
Vui mừng mà vui, giáºn mà háºn, thương mà khổ, sợ mà run, yêu mà thương, tư mà đau, khát vá»ng mà mạnh lên...
Thất tình khà ngưng tụ thà nh bảy đạo mà u sắc rá»±c rỡ, vá»n quanh Nhạc Phà m, cùng tiá»…n hồn chiếu rá»i quang mang.
Tiễn hồn nhẹ nhà ng nhảy lên, nằm trong ánh sáng bảy mà u phát ra quang hoa chói mắt...
Nhạc Phà m thổi lại Bán khúc tương tư, cả ngưá»i trầm tÄ©nh trong má»™t trạng thái cảm ngá»™ giống như má»™ng, giống như tỉnh...
Thá»i gian đã không còn nghÄ©a, hắn giống như nắm giữ sinh mệnh, nhìn lại được quá khứ và thấy trước tương lai, thất tình lục dục trong lòng hắn xuôi ngược, má»™t khoái cảm đã lâu tìm lại trà n ra.