Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1155: Trọng lâm thiên đảo
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Trong lòng rất nhiều người suy nghĩ như vậy. Không sai, bọn họ suy nghĩ hoàn toàn không sai. Nếu trăm vạn năm sau một lần nữa xuất hiện đại thời đại, Âu Dương dám cam đoan mình tuyệt đối có thể một lần nữa thu thập tất cả bọn họ. Nhưng hắn không có thời gian trăm vạn năm, hắn chỉ có thời gian mấy chục năm mà thôi...
Một tòa cung điện to lớn không gì sánh được sừng sững trên đỉnh cao nhất của thánh sơn. Đây vốn là thánh điện được chiến tộc xây dựng cho Âu Dương, bình thường xung quanh thánh điện sẽ có vô số chiến tộc thủ vệ. Nhưng hiện nay chiến tộc đã lâm vào giấc ngủ say, thánh điện cũng có vẻ trống rỗng, không có một tia nhân khí.
Âu Dương nắm tay Vệ Thi, hai người đều có vẻ rất trầm mặc, cuối cùng Vệ Thi mở miệng nói:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Đi đâu? Ta...
Âu Dương không biết nên trả lời như thế nào. Kỳ thực dựa theo suy nghĩ của hắn, có lẽ lần này mình rời khỏi chỉ cần mấy năm, thậm chí mấy chục năm mà thôi. Nhưng hắn lại không biết nói với người khác như thế nào. Thời gian mình rời khỏi nhìn qua cũng không lâu lắm, nhưng phải biết rằng, chuyện này là dưới tình huống tất cả thuận lợi, nếu như không đủ thuận lợi, mình có thể vĩnh viễn trầm mê trong luân hồi, không cách nào trở về.
- Ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao? Có phải liên quan đến Thiên Vương?
Vệ Thi nhẹ nhàng nâng tay Âu Dương nói:
- Có phải là Thiên Vương không biến mất?
- Đúng vậy, trong mắt người thường đại thời đại đã kết thúc, nhưng ta có một loại cảm giác, nếu như ta thực sự ngu ngốc tưởng rằng đại thời đại đã kết thúc, như vậy tương lai ta sẽ hối hận.
- Cho nên ngươi lựa chọn rời khỏi?
Vệ Thi nhìn Âu Dương, thật ra nàng có vẻ rất bình tĩnh, cũng không xuất hiện vẻ kích động như Âu Dương suy nghĩ.
- Đúng vậy!
Âu Dương không phủ nhận, mà ngẩng đầu ưỡn ngực thừa nhận, lúc này so với lừa dối chi bằng trực tiếp thừa nhận tất cả thì tốt hơn.
- Ta chờ ngươi!
Âu Dương căn bản cũng không ngờ, thứ mình có được lại không phải oán giận, mà là ba chữ đơn giản này. Ta chờ ngươi, ba chữ đơn giản này kỳ thực đã nói ra tất cả. Đây là những gì Vệ Thi làm từ trước tới nay, nàng không biểu đạt giống như những người khác, cũng không nói cái gì, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi thời khắc Âu Dương quay về.
- Có lẽ ta sẽ không quay về được nữa!
Nhưng ba chữ này lại có lực sát thương rất lớn với Âu Dương. Ba chữ này quá trầm trọng, trầm trọng đến mức khiến Âu Dương cảm giác được một loại trách nhiệm, một loại áp lực.
- Vậy ta đi cùng ngươi!
Vệ Thi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Âu Dương, trong mắt tràn đầy nhu tình nói:
- Nếu như ngươi trở về, ta sẽ chờ ngươi, nếu như ngươi không trở về, vậy ta sẽ đi cùng ngươi, giống như ngươi nói, chúng ta có thể gặp lại nhau trong luân hồi.
Khi Vệ Thi nói ra những lời này, Âu Dương ngây ngẩn cả người, Âu Dương không biết nên nói tiếp như thế nào.
Nói xong câu đó Âu Dương phảng phất như đang trốn tránh cái gì, vù một tiếng thoát ra khỏi thần điện. Hắn vốn muốn ở lại nơi này bảy ngày, nhưng hiện tại xem ra hắn vẫn không làm được.
Một đạo lưu quang từ đỉnh thánh sơn lao ra, như một đạo thiểm điện bổ ra hư không, tiến vào đường hầm thời không biến mất. Trong thánh điện, một nữ tử có đôi mắt xa vời như tinh không, hai mắt nàng nhìn đường hầm thời không dần dần biến mất, nhẹ giọng nói:
- Bất cứ lúc nào ta cũng không phải là gánh nặng của ngươi!
Hải ngoại, thời không bị xé rách, một bóng người từ trong đường hầm thời không xuất hiện. Nơi này lại một lần nữa xuất hiện tiên vụ, rất nhiều tiên nhân đến đây thưởng thức mỹ cảnh đang đàm luận biến hóa của tiên giới gần đây.
- Tất cả đều thay đổi, hải ngoại này cũng đã trở nên mỹ lệ như vốn có, chúng ta nhanh chóng tiến vào chiếm lĩnh một tòa tiên đảo!
Một số người có thực lực khai tông lập phái hô to.
Tiên đảo hải ngoại trước kia sớm đã bị người ta chiếm cứ, sau đại thời đại, tất cả thánh địa hầu như đều biến thành nơi vô chủ, hiện tại người có năng lực đều có thể sở hữu, cho nên rất nhiều người chờ ở hải ngoạ, chuẩn bị cưỡi tiên thuyền tiến vào hải ngoại chiếm lĩnh một tòa tiên đảo.
- Tiên thuyền này vì sao lại chậm như vậy! Còn nữa tiên vụ của hải ngoại từ lúc nào lại lợi hại như vậy. Tiên Tôn cũng bay không vào, lẽ nào nói chỉ có tổ cấp cường giả mới có thể tiến vào nơi này?
Rất nhiều người oán giận. Dù sao mặc dù tiên vụ trước kia có thể mê hoặc người, nhưng Tiên Tôn vẫn có thể miễn cưỡng thông qua, chứ không phải giống như hiện tại, Tiên Tôn tiến vào cũng vô ích, cuối cùng vẫn bị ném ra.
- Trước đây Tiên Tôn có thể tiến vào là bởi vì ngoại hải có tiên đảo, bọn họ có thể dựa vào tọa độ mông lung, sau đó tiến vào bên trong, hiện tại không có tiên đảo, căn bản không cảm ứng được loại tọa độ này, làm sao có thể tiến vào đây!
Có người nói ra nguyên nhân bên trong, kỳ thực cũng không phải tiên vụ trở nên lợi hại, mà bởi vì đã không có loại tọa độ mông lung này cho nên dẫn đến Tiên Tôn cũng không có cách nào xuyên qua tiên vụ của hải ngoại.
- Con người rất đông, nhưng lần này nhân tộc tổn thất cũng thê thảm, các ngươi nhìn xem, Tiên Tôn tới đây sợ rằng cũng mấy trăm người, lần này sợ rằng Tiên Đế tương đối cường đại cũng có thể cướp đoạt một tòa tiên đảo!
Rất nhiều người cảm thán.
- Kỳ thực Tiên Tôn của nhân tộc còn lại không ít, nhưng phần lớn bọn họ đều cướp giật những nơi tốt hơn. Nhưng lần này đại thời đại quả thực là tai nạn của nhân tộc chúng ta. Hiện giờ đại thời đại qua đi, nhân tộc trực tiếp suy giảm phân nửa. Cường giả cũng tổn thất hơn hai phần ba, rất nhiều người cảm thán. Chuyện này cũng không trách được Thần Tiễn, chỉ có thể trách những người đó đứng sai đội ngũ. Nhiều đại thời đại như vậy, đứng chung một chỗ với viễn cổ thần linh làm gì có mấy kết cục tốt. Cho nên lựa chọn tốt nhất chính là khi đại thời đại phủ xuống lựa chọn trung lập!
Một số cường giả có cái nhìn tương đối rõ ràng phát biểu suy nghĩ của mình.
- Cũng không thể nói như vậy, dù sao thiên đình trước kia xác thực quá mức cường thế, đừng nói là những người đã chết đi, cho dù là hai huynh đệ chúng ta cũng đã từng muốn gia nhập thiên đình. Cũng may chúng ta có bản tâm, bằng không...
Một người có dáng vẻ cổ quái tự đề cao bản thân nói.
- Tất cả đều muốn dựa vào thiên đình, ai có thể nghĩ đến dưới tình huống như vậy Thần Tiễn còn có thể xoay chuyển tình thế...
Một số người cảm thán. Nhưng nói như thế nào bọn họ cũng còn sống, rời xa đại thời đại chết tiệt này.
- Có người mở đường hầm thời không ở đây, lẽ nào hắn không sợ vĩnh viễn lạc đường trong tiên vụ sao! Quả thực chính là muốn chết!
Có người phát hiện thời không bỗng nhiên mở ra, bọn họ đương nhiên minh bạch vừa có cường giả xé mở thời không, từ phía xa trực tiếp tiến vào thế giới thiên đảo ngoại hải.
Nếu là trước đây, có tọa độ thời không tương đối mông lung, như vậy xé mở thời không đương nhiên không có gì, nhưng hiện tại thiên đảo ngoại hải vẫn vô chủ, dưới tình huống không có tọa độ xé mở thời không, không cẩn thận sẽ vĩnh viễn lạc đường trong tiên vụ không ra được.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1156: Lôi điện bi ca xưa nay chưa từng có (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Cho nên rất nhiều người ôm dự định chế giễu nhìn đường hầm thời không xuất hiện trên bầu trời.
Đường hầm chậm rãi mở rộng, một người thanh niên từ trong đường hầm đi ra. Người thanh niên liếc nhìn phía dưới, phát hiện phía dưới có vô số cường giả, hắn vừa nghĩ cũng minh bạch, hải ngoại thiên đảo một lần nữa được bị chữa trị, khẳng định có người muốn tới cướp giật.
Về phần bản thân hắn, đương nhiên là hoàn toàn không có hứng thú. Âu Dương nhìn sương mù dày đặc bên người mình, sương mù này cũng chỉ có thể lừa dối cường giả cấp Tiên Tôn, muốn ngăn cản hắn căn bản là không có khả năng. Nói khó nghe, hiện tại Âu Dương chỉ cần thổi một hơi là có thể thôi tan tiên vụ. Đây là biểu hiện khi lực lượng đạt được một đỉnh phong nào đó.
- Mở!
Âu Dương nhẹ nhàng phun ra một chữ "mở", tiên vụ khắp bầu trời trực tiếp nứt ra một lỗ hổng lớn, sau đó Âu Dương phảng phất như nhàn nhã dạo chơi bước vào tiên vụ biến mất.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, chiêu thức ấy của hắn đối với những người phía dưới chấn động như thế nào. Vốn tất cả mọi người đang chờ nhìn một người sợ hãi lạc đường trong tiên vụ. Nhưng người sợ hãi trực tiếp biến thành ngưu bức, sau đó một tay trực tiếp bổ ra tiên vụ tiến nhập vào bên trong, nhìn dáng vẻ còn dễ dàng hơn về nhà mình, điều này sao có thể không làm cho bọn họ kinh ngạc.
- Điều này sao có thể! Người này làm như thế nào!
Rất nhiều người đều đưa ra nghi vấn này. Nói thật bọn họ thực sự không nhận ra Âu Dương. Người nhìn thấy dung mạo của Âu Dương ở tiên giới cũng không nhiều. Nhưng phương thức xuất hiện của hắn mọi người đều biết. Đó chính là linh hỗn hỏa diễm hoặc là Thứ Kiêu Cung.
Thế nhưng hiện tại Âu Dương sớm đã mất đi linh hỗn hỏa diễm, dưới tình huống không chiến đấu Thứ Kiêu Cung cũng không tùy tiện lấy ra, cho nên người phía dưới nhận ra Âu Dương rất ít.
- Là Thần Tiễn!
Rốt cuộc, vẫn có người nhận ra Âu Dương, đây là một lão giả nhìn qua khoảng năm sáu mươi tuổi, hắn chính là một Tiên Tôn, trước kia đã từng nhìn thấy Âu Dương một lần, hiện tại mặc dù trên người Âu Dương đã không có linh hỗn hỏa diễm, nhưng thông qua cách ăn mặc và dung mạo hắn vẫn nhận ra Âu Dương.
- Thật sự là Thần Tiễn!
Không ít người từng nghe nói về Âu Dương cũng la lên. Sau khi xác định người tiến vào chính là Thần Tiễn, mọi người cũng không cảm thấy không có khả năng nữa. Dù sao trong mắt mọi người, Âu Dương chính là tồn tại không gì không làm được, đừng nói là bổ ra tiên vụ, cho dù hắn muốn một lần nữa phân chia tiên giới, phỏng chừng cũng không khó khăn.
Đây là thực lực, đây là thực lực tuyệt đối.
Khi thực lực của ngươi đã đạt được một loại đỉnh phong, ngươi sẽ phát hiện, thế giới này sớm đã phủ phục dưới chân ngươi, đợi ngươi chăm sóc dạy bảo!
Khi mọi người đang kinh hô Âu Dương Thần Tiễn, thời không lại bị đánh vỡ, điểm điểm tinh quang từ trong thời không nghiền nát xuất hiện, đây là một cây trường thương. Trường thương giống như siêu cấp thần khí không gì cản nổi, trực tiếp đánh vỡ tiên vụ, mở ra một thông đạo, sau đó một người thanh niên theo trường thương tiến vào trong tiên vụ biến mất!
- Yêu tổ Bạch Tinh! Đó là Yêu Thần Thương!
Lại có người phát hiện ra thân phận của thân ảnh, tinh quang này chính là Yêu Thần Thương phát ra.
- Hôm nay làm sao vậy! Vì sao tổ cấp cường giả đều đến đây, tiếp theo không phải Ma Vương cũng xuất hiện chứ?
Người dự đoán vừa dứt lời, cái tên hắn dự đoán cũng xuất hiện.
- Ầm...
Không gian lần thứ hai bị bổ ra, một thân ảnh màu đen mang theo ma khí ngập trời xuất hiện trong tiên vụ, khi tất cả tiên vụ va chạm vào ma khí đều bị xé thành mảnh nhỏ...
Đạo thân ảnh thứ ba chính là Ngụy Bỉnh Dập. Mặc dù Ngụy Bỉnh Dập cũng không sử dụng Ma Vương chiến nhận của hắn, mà chỉ dựa vào ma khí trên người cũng đủ để gạt bỏ tiên vụ xung quanh. Kỳ thực đạt được cấp bậc như bọn họ, nếu như không phải vì có chút phiền phức, cho dù nhắm mắt cũng có thể trực tiếp bay qua, bổ ra tiên vụ hoàn toàn là vì muốn giảm bớt phiền phức mà thôi.
Ba cái bóng tiến vào trong tiên vụ đương nhiên là tiến nhập vào hải ngoại thiên đảo. Một đám Tiên Tôn đang đợi tiên thuyền cũng có chút phát mộng, chuyện này là thế nào? Lẽ nào nói ba vị này để mắt đến hải ngoại thiên đảo? Nếu như ba vị này coi trọng hải ngoại thiên đảo, vậy những người ở đây tuyệt đối nên xoay người rời đi, không có kẻ nào ngu ngốc đi tranh đoạt với ba vị đó, cho dù tự sát cũng phải chọn phương thức thoải mái một chút.
- Không thể nào, ba vị này là thân phận gì, làm sao có thể đi cướp giật hải ngoại thiên đảo nhỏ bé này với chúng ta! Ma Vương đại nhân sở hữu toàn bộ Ma giới, Yêu Tổ Bạch Tinh sỡ hữu toàn bộ tây nam tiên giới, còn Thần Tiễn đại nhân chưa bao giờ chiếm lĩnh nơi nào, hơn nữa cho dù chiếm lĩnh, hắn cũng nên lấy thánh sơn phương bắc mới đúng chứ!
Có người đưa ra suy nghĩ của mình, nhưng suy nghĩ này thật sự rất đúng, không ai cho rằng ba người này sẽ thực sự cướp giật hải ngoại thiên đảo.
Bình thường cường giả chiếm lĩnh những nơi này đều là vì khai tông lập phái, phúc địa động thiên như vậy đối với cường giả cấp bậc như Âu Dương vốn không có tác dụng gì, nhưng đối với người bình thường lại có thể đề cao tốc độ tu luyện. Thế nhưng đạt được cấp bậc như Âu Dương, đề cao tốc độ tu luyện làm gì? Nói thật Âu Dương đã đạt tới đỉnh phong, hiện tại hắn đã không cần biến hóa về lượng, cái hắn cần chính là biến chất, nói chính xác, hiện tại lực lượng của hắn sẽ không xuất hiện biến hóa nữa, hắn chỉ có thể cầu trong lòng xuất hiện biến hóa để mình xuất hiện đề cao.
- Đúng, không sai, ba người này là thân phận gì, làm sao có thể đi tranh đoạt với chúng ta, có lẽ bọn họ có bảo vật gì đánh rơi ở đây!
Người này thật sự có ý nghĩ kỳ lạ, đánh rơi bảo vật ở đây?
Không sai trước kia Chiến Vương là ngã xuống ở hải ngoại, cho nên rất nhiều người đều nghĩ tới có phải Chiến Vương đánh rơi rất nhiều bảo vật ở đây. Hiện tại đại thời đại qua đi nên ba người đến đây thu hồi bảo vật?
Nghĩ tới đây rất nhiều người đều biểu thị kích động. Phải biết rằng nếu như thật sự có bảo vật, cho dù là ba người này cũng không thể lấy đi tất cả. Chiến Vương là tổ cấp cường giả, bảo vật đánh rơi cho dù là kém cỏi nhất chỉ sợ cũng tuyệt đối là siêu cấp chí bảo, những người này đều rơi vào trong huyễn tưởng, có phải sau này có cơ hội có thể có được một thứ trong số đó, vậy quả thực chính là lợi khí để mình quật khởi.
Trên thánh sơn phương bắc Yên Hồng nhìn Thứ Kiêu Cung biến thành như đá khắc, sừng sững đứng ở đó, không ngừng tản mát ra quang huy thủ hộ thánh sơn, nàng biết mình suy đoán không sai. Âu Dương nhất định đã đụng phải đại sự gì, khiến hắn bỏ lại cả Thứ Kiêu Cung.
- Thứ Kiêu, chủ nhân của ngươi còn có thể trở về không?
Yên Hồng nhìn Thứ Kiêu Cung ngơ ngác hỏi.
Kỳ thực nàng biết rất rõ, Thứ Kiêu Cung tuyệt đối sẽ không trả lời nàng. Đừng thấy Thứ Kiêu Cung sở hữu uy năng rất lớn, nhưng bản thân Thứ Kiêu Cung lại không có linh hồn, tất cả đều cần Âu Dương thao túng, cho nên muốn Thứ Kiêu Cung trả lời là không có khả năng.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1157: Lôi điện bi ca xưa nay chưa từng có (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Nhất định sẽ trở về chứ?
Yên Hồng tự nói với bản thân, lúc này ngoại trừ thanh âm tuyết rơi, thiên địa xung quanh đều rơi vào trong vắng vẻ, không cũng có cảm giác lúc nào cũng ầm ĩ như đại thời đại.
Hải ngoại thiên đảo, chính giữa một tiểu đảo vô cùng mỹ lệ, Âu Dương ngồi trên một gốc cây cổ thụ cực lớn, hắn nhìn hai đạo quang thải chạy như bay từ xa đến, hắn đương nhiên biết đó là ai.
- Sao vậy! Các ngươi cũng đến tiễn ta?
Âu Dương cười ha ha, hoàn toàn không giống như một người muốn xóa bỏ tất cả lực lượng và ký ức.
- Ầm!
Mặt đất một trận rung động, hai đạo nhân ảnh đã rơi xuống mặt đất. Sau lưng Bạch Tinh vẫn là Yêu Thần Thương, điểm điểm tinh quang từ phía sau hắn phát ra, có vẻ thần bí và không thể đẽo gọt. Ma khí trên người Ngụy Bỉnh Dập cũng đã thu hồi, hiện tại thật ra Ngụy Bỉnh Dập giống một người bình thường hơn là một Ma Vương giết người vô số.
- Làm bằng hữu thời gian dài như vậy, đương nhiên phải tới đưa tiễn... Hắc hắc...
Hai người cười rất hèn mọn.
- Ta biết các ngươi không tốt như vậy!
Âu Dương liếc mắt nhìn hai người, sau đó vòng tay không gian từ trên cánh tay hắn bay ra, đến trước mặt hai người nói:
- Toàn bộ gia sản của ta đều ở bên trong, kỳ thực cũng không có gì đáng giá, phỏng chừng tùy tiện tìm một Tiên Tôn có chút kỳ ngộ đặc biệt còn có nhiều thứ tốt hơn ta. Ta không giống với đa số người, ngoại trừ Thứ Kiêu Cung hầu như không có gì cả!
- Thật ra chúng ta muốn có được Thứ Kiêu Cung, nhưng thánh binh đã tự động chọn chủ, chúng ta không có năng lực lấy đi!
Bạch Tinh than thở, buông tay bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ngoại vật vĩnh viễn là ngoại vật, đừng quá để ý.
Âu Dương cười cười nói:
- Hơn nữa với tu vi của hai người các ngươi, cho dù là Thiên Vương sống lại, các ngươi muốn bỏ chạy, hắn cũng không có cách nào bắt được các ngươi!
Những lời này của Âu Dương thật ra không sai, đạt đến tổ cấp, trừ phi là khi chính diện chiến đấu bị đối phương trực tiếp phong tỏa không gian, bằng không tổ cấp cường giả muốn đào tẩu, trên cơ bản là rất khó bị giết chết.
Đương nhiên, cường giả đạt được cấp bậc này bình thường đều là tôn nghiêm mạnh hơn sinh mệnh, rất khó xuất hiện khả năng đào tẩu. Cho nên những lời này của Âu Dương cũng chỉ là nói mà thôi.
- Đừng lo cho chúng ta, cho dù chúng ta đụng phải Thiên Vương cũng có thể chạy, nhưng ngươi muốn chạy cũng không chạy được, hơn nữa ta tin tưởng chỉ cần Thiên Vương sống lại, ngươi tuyệt đối là mục tiêu số một, ha ha...
Ngụy Bỉnh Dập cũng đủ xấu xa, hắn nói thẳng như vậy, Âu Dương cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
- Các ngươi có thể đừng nguyền rủa ta như vậy hay không! Cẩn thận sau này ta trở lại thu thập các ngươi!
Âu Dương liếc mắt nhìn hai người, hai vị này trước mặt người khác biểu hiện có vẻ bí hiểm như siêu cấp cao thủ, nhưng khi nói chuyện với mình, quả thực chính là hai tên lưu manh côn đồ xảo trá!
- Âu Dương ngươi cũng quá bần cùng!
Bạch Tinh vừa liếc nhìn vòng tay không gian của Âu Dương vừa khinh bỉ nhìn hắn nói:
- Ngươi quá đề cao mình, còn so với Tiên Tôn, ta nghĩ chính là một Tiên Đế cũng giàu có hơn ngươi!
- Ngươi nói cái gì... A đúng rồi rồi, bình ngọc kia trả lại cho ta!
Âu Dương chỉ bình ngọc Bạch Tinh vừa lấy ra, nghe thấy lời nói của Âu Dương, Bạch Tinh vội vã nắm bình ngọc trong tay, khẩn trương nói:
- Đây là thứ tốt!
- Cái này cũng không phải bảo vật gì, chỉ là linh hồn của cố nhân mà thôi, hiện nay đại thời đại kết thúc, cũng nên đưa bọn họ đi chuyển thế luân hồi!
Âu Dương lấy bình ngọc từ trong tay Bạch Tinh, sau đó nhẹ nhàng mở bình ngọc, từng đạo khí tức linh hồn từ trong bình ngọc bay ra, sau đó bay vào trong hư không biến mất không thấy...
Âu Dương quỳ rạp xuống đất, cúi lạy vài cái với những linh hồn vừa biến mất nói:
- Nếu một ngày kia ta còn có thể trở về, chúng ta nhất định sẽ gặp lại! Minh Hậu!
Âu Dương vừa dứt lời, Minh Hậu cũng xuất hiện, đồng thời một vết cái khe cực lớn hé mở.
Cái khe không ngừng mở rộng, sau đó một hình vẽ giống như hình vẽ âm dương xuất hiện ở trung tâm cái khe.
Đây chính là cửa vào hành lang luân hồn của thiên địa luân hồi.
Đừng thấy Minh Hậu nói là chưởng quản, trên thực tế Minh Hậu căn bản không thể khống chế hàng lang luân hồi này, việc nàng có thể làm là mở ra mà thôi.
- Nghĩ kỹ rồi chứ?
Minh Hậu mỉm cười nhìn Âu Dương hỏi. Nàng biết rất rõ, kêu một người đưa ra quyết định như vậy là chuyện khó khăn cỡ nào!
- Nghĩ kĩ cái gì, ta được lựa chọn sao?
Âu Dương mang theo nụ cười khổ sở.
- Được rồi, không nói nữa, có chuyện gì đợi sau này ta trở về rồi nói.
Âu Dương nói xong, thân thể hắn bắt đầu từng chút phân giải, cùng lúc đó mây đen trên trời bắt đầu che đậy toàn bộ tiên giới.
Chỉ trong nháy mắt, hoa tuyết huyết sắc trên trời liền ngừng phiêu động, tiếng sấm vang vọng toàn bộ tiên giới. Đây là lôi điện bi ca, đây là lôi điện bi ca tấu lên khi cường giả ngã xuống.
Lúc này Âu Dương cũng không khác gì ngã xuống, tan hết tất cả lực lượng hắn sẽ lập tức chết đi, chỉ có điều linh hồn của hắn cũng đủ cường đại, lại có Minh Hậu tiếp dẫn, có thể khiến linh hồn mang theo tín niệm nào đó tiến vào trong luân hồi. Nhưng mặc dù luân hồi như vậy mang theo một tia cơ hội, cũng không biết đến lúc nào mới có thể thức tỉnh.
Cho dù thức tỉnh đối với Âu Dương mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, bởi vì cho dù thức tỉnh hắn cũng chỉ biết hắn bởi vì truy cầu chí cao vô thượng mà đến, lại không nhớ tất cả quá khứ của mình. Chỉ có một tín niệm chí cao vô thượng, thậm chí ngay cả làm sao để mình cuối cùng thức tỉnh Âu Dương cũng không nghĩ tới. Đây là một cuộc đánh cược kinh thiên, đây là một trận lôi điện bi ca kinh thiên xưa nay chưa từng có. Khi đại thời đại, lôi điện bi ca trình diễn vô số lần, mỗi một lần đều nói ra có cường giả ngã xuống, nhưng sau đại thời đại, lôi điện bi ca vang vọng toàn bộ tiên giới lại có chút khoa trương!
Vô số người đứng ở các nơi trong tiên giới nhìn bầu trời, tiếng oanh minh lôi điện như tống biệt ai đó, nhưng không ai biết rốt cuộc là ai. Nhưng trong lòng mọi người lại có một phán đoán đại khái, hiện giờ có thể dẫn động lôi điện bi ca sợ rằng chỉ có ba người.
- Ầm ầm!
Lần này lôi điện bi ca còn đáng sợ hơn trước đó, không riêng gì tiên giới, ngay cả thế giới trung đẳng và tiểu thế giới cũng tấu lên lôi điện bi ca.
Đây là lôi điện bi ca xưa nay chưa từng có. Trên tất cả tinh cầu có sinh vật trong vũ trụ đều là sấm vang chớp giật, khiến mọi người hoài nghi có phải ngày tận thế đã tới.
- Cuối cùng ngươi đã lựa chọn con đường này!
Một thanh âm thần bí khó lường phảng phất như từ viễn cổ , nhưng người nghe thấy thanh âm này lại chỉ có một mình Âu Dương.
Thân thể Âu Dương đã hoàn toàn tan vỡ, linh hồn của hắn cũng bắt đầu suy nhược, nhưng khi suy nhược hắn vẫn nghe thấy thanh âm này, Âu Dương nhìn về phía xa, trong lòng nói:
- Ta sẽ trở về, Thiên Vương, khi ta trở về, ta nhất định sẽ thắng ngươi, ta nhất định sẽ hoàn thành tất cả hứa hẹn!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1158: Đứa trẻ tàn phế (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Nói xong câu này, linh hồn của Âu Dương hoàn toàn tan vỡ, sau đó một điểm huyết sắc nhỏ dưới sự khống chế của Minh Hậu bay vào trong luân hồi, lay động trong hành lang luân hồi mênh mông, bắt đầu tùy cơ lựa chọn thế giới hắn muốn sinh ra....
Linh hồn tan vỡ, ký ức linh hồn bắt đầu từng mảnh bay ra. Lúc này Âu Dương cảm thấy mình giống như một chiếc máy chiếu phim điện ảnh, còn cuộc đời của mình là một cuốn phim nhựa, tất cả đều phảng phất được chiếu lại, vui vẻ, thống khổ, bi thảm, vui mừng. Tất cả giống như được màn ảnh này phát ra.
Âu Dương chậm rãi bước vào trong hàng lang luân hồi, mỗi bước Âu Dương bước đi, ký ức của hắn sẽ mất đi rất nhiều. Đây là một con đường vĩnh viễn không thể quay đầu lại, bắt đầu bước lên con đường này, Âu Dương chỉ có thể thành công. Thành công đó là chí cao vô thượng, thất bại đó là vĩnh viễn lạc đường trong luân hồi, luân chuyển không biết bao nhiêu năm tháng, cũng không biết mình là ai.
Bước ra một bước cuối cùng, Âu Dương hoàn toàn biến mất trong hành lang luân hồi, tất cả ký ức của hắn cũng theo đó tan biến.
Tất cả lực lượng của Âu Dương cũng quay về trong thiên địa, hắn chỉ mang theo một trái tim truy tầm chí cao vô thượng rời khỏi.
- Ngươi nghĩ bao lâu nữa hắn có thể trở về?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Minh Hậu hỏi.
- Từ xưa đến nay, chưa từng có người lựa chọn con đường cực đoan này, cho nên theo ý ta, khả năng thành công của hắn có thể không đến một phần nghìn.
Trong mắt Minh Hậu mang theo vẻ lo nghĩ, chưa từng có người nào đi qua con đường tự trảm này, có thể thành công hay không kỳ thực bản thân Minh Hậu cũng không biết.
Nhưng Minh Hậu tin tưởng, không có gì là tuyệt lộ, bất luận lúc nào cũng có khả năng tìm ra lối thoát, chỉ là không biết Âu Dương có thể tìm ra lối thoát đó hay không.
- Thiên Vương sắp tới rồi, các ngươi cũng mau tránh đi!
Minh Hậu nhìn Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập, nàng minh bạch vì sao Âu Dương cấp thiết muốn bước vào luân hồi, bởi vì Âu Dương biết rất rõ, hắn căn bản không phải đối thủ của Thiên Vương. So với cục diện đối mặt chắc chắn sẽ chết, chi bằng đánh cược một trận kinh thiên cuối cùng, đổi mạng.
- Trốn... Chạy đi đâu?
Trên mặt Bạch Tinh cũng mang theo vẻ bất đắc dĩ, dù sao, nếu như Thiên Vương thật sự là chí cao vô thượng, vậy căn bản không có khả năng trốn thoát.
- Cho dù hắn sống lại cũng sẽ không là chí cao vô thượng, bởi vì Âu Dương chính là tâm ma của hắn
Trên mặt Minh Hậu mang theo tiếu ý nói:
- Trước khi hắn ngủ say đã từng thất bại bởi Âu Dương, nói cách khác cả đời hắn chỉ thua một lần này, hắn là một người chưa bao giờ chịu thua. Từ phương diện nào đó mà nói Âu Dương tựa hồ chính là tâm ma của hắn, nếu như không thể chém giết Âu Dương, như vậy hắn chính là ma, chỉ khi nào Âu Dương chết đi, như vậy hắn sẽ chân chính hoàn thành hóa đạo cuối cùng.
- Thì ra là như vậy.
Bạch Tinh gật đầu, nếu Thiên Vương là chí cao vô thượng, nắm trong tay thiên địa, như vậy bọn họ kiên quyết không có một tia khả năng đào tẩu, nhưng cho dù Thiên Vương cách chí cao vô thượng chỉ còn một bước, bọn họ vẫn sẽ có khả năng chạy trốn.
- Được rồi, không nói nữa, xem xem Âu Dương dấn thân vào thế giới nào....
Minh Hậu vốn dùng linh thức của mình theo sát Âu Dương, nhưng khi nàng một lần nữa tìm kiếm lại phát hiện linh hồn của Âu Dương đã biến mất, ngay cả linh thức của nàng cũng không thể tìm được tồn tại của Âu Dương, chuyện này thực sự có chút quái dị.
- Mất rồi?
Minh Hậu phiền muộn, đây là lần đầu tiên nàng đi theo linh hồn của một người trong hành lang luân hồi nhưng lại không cách nào phát hiện người đó đi đâu....
Lôi điện bi ca vẫn tiếp tục, toàn bộ tiên giới đã đại loạn, mọi người vốn tưởng đại thời đại qua đi, tất cả đều kết thúc, nhưng sau đại thời đại lại xuất hiện lôi điện bi ca khủng khiếp như vậy, rốt cuộc là ai đã ngã xuống?
- Là Âu Dương! Âu Dương đã ngã xuống!
Trên thánh sơn, Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu nhìn Thứ Kiêu Cung đã biến thành trạng thái vô chủ, trên mặt hai người đều có một vẻ không thể tin tưởng.
Lúc này Thứ Kiêu Cung đã biến thành một khối đá chân chính, Thứ Kiêu Cung đã không hề tản mát ra bất cứ quang huy gì, nó phảng phất như bị vứt bỏ, lẳng lặng đứng ở đỉnh núi, nhưng bất cứ người nào cũng có thể phát hiện, Thứ Kiêu Cung đã không còn uy năng trước kia.
Thứ Kiêu Cung đã không thể thủ hộ toàn bộ thánh sơn như lúc đầu, khi Âu Dương triệt để từ bỏ tất cả, nó cũng chân chính biến thành vật vô chủ, thậm chí Thứ Kiêu Cung còn không phải là thánh binh.
Thứ Kiêu Cung sở dĩ được xưng là thánh binh, cũng không phải vì bản thân Thứ Kiêu Cung là thánh binh, mà bởi vì khi Thứ Kiêu Cung ở cùng Âu Dương, nó mới có lực lượng của thánh binh. Một khi Âu Dương thực sự tan vỡ, như vậy vật vô chủ Thứ Kiêu Cung sẽ biến thành một cây phàm binh.
- Mặc dù không biết chủ nhân của ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng truyền thuyết nói thánh binh và chủ nhân sinh tử gắn bó, nếu như chủ nhân triệt để chết đi, như vậy thánh binh cũng sẽ phân băng tan rã, nhưng ngươi vẫn tồn tại, điều này có phải nói Âu Dương còn một tia sinh cơ tồn tại?
Bạch Hủ Minh cầm Thứ Kiêu Cung đã biến thành chiến cung bình thường lên.
Thứ Kiêu Cung cũng không có bất cứ phản kháng gì, cũng không có bất cứ biểu thị gì, nhìn dáng dấp hiện tại của Thứ Kiêu Cung, sợ rằng vỗ nhẹ một cái cũng biến nó thành đá vụn. Nhưng lúc này ai dám đi vỗ Thứ Kiêu Cung chứ?
- Sư huynh, ngươi kỳ thực đã đoán được có phải không?
Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh. Dù sao Âu Dương cũng là đệ tử của sư huynh Bạch Hủ Minh. Nếu như nói có người hiểu Âu Dương, sư huynh Bạch Hủ Minh tất nhiên là một người trong số đó. Mấy ngày này mặc dù Bạch Hủ Minh nói là muốn đi vân du tứ phương, nhưng hôm nay lại đột nhiên tới đây. Khi tới đây bầu trời bỗng nhiên tấu lên lôi điện bi ca, tiếp theo Thứ Kiêu Cung biến thành vật vô chủ, tất cả chuyện này phảng phất như muốn nói gì đó.
- Ta không biết, nhưng ta có cảm giác, ta theo cảm giác này mà đến, không ngờ cuối cùng lại có kết quả như vậy.
- Sư phụ, để Thứ Kiêu Cung cho ta đi!
Bỗng nhiên, một thanh âm xuất hiện phía sau Bạch Hủ Minh.
Người có thể gọi Bạch Hủ Minh là sư phụ, sợ rằng ngoại trừ Âu Dương chỉ còn lại Vệ Thi.
Trước đây Vệ Thi vẫn gọi Bạch Hủ Minh là tiền bối, sau đó bởi vì phiền phức, Bạch Hủ Minh thẳng thắn kêu Vệ Thi gọi mình là sư phụ giống như Âu Dương, dù sao đều là người một nhà, gọi như vậy cũng không có gì quá phận.
Bạch Hủ Minh xoay người nhìn Vệ Thi, sau đó lại nhìn Thứ Kiêu Cung trong tay hỏi:
- Khi nào hắn trở về?
- Không biết!
Vệ Thi hơi cúi đầu, sau đó đi tới trước người Bạch Hủ Minh, tiếp nhận cây chiến cung tràn ngập màu sắc truyền kỳ trong tay Bạch Hủ Minh. Mặc dù cây chiến cung này đã biến thành tảng đá, nhưng vẫn không thể che giấu quang huy của chiến cung.
- Ngay cả ngươi cũng không biết sao? Vậy ngươi nói cho ta biết, hắn còn có thể trở về không?
Bạch Hủ Minh nhìn Vệ Thi. Âu Dương biến mất nhiều lần như vậy, duy độc có lần này khiến Bạch Hủ Minh có cảm giác sợ rằng cả đời này sẽ không còn gặp tên đệ tử này của mình nữa.
- Có! Nhất định hắn sẽ trở về! Hắn là Thần Tiễn, hắn là Thần Tiễn bất bại, hắn sẽ trở về, hắn nhất định sẽ trở về.
Vệ Thi rất kiên định nói, nhưng loại kiên định này gần như là tín niệm của nàng, chứ không phải cảm giác của nàng...
thành tất cả hứa hẹn!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1159: Đứa trẻ tàn phế (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Trong một ngôi nhà vô cùng rộng lớn, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con thanh thúy cắt ngang tiếng sấm chớp vang lên bên ngoài, khi tiếng khóc vừa vang lên, sấm sét ầm ầm trên không trung bỗng nhiên dừng lại.
Một lão nhân toàn thân khoác trường bào nhìn đứa trẻ non nớt trước mặt, trên mặt hắn mang theo vẻ vui sướng nhàn nhạt. Bên cạnh lão nhân là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cũng là vẻ mặt chờ đợi nhìn đứa trẻ, xem dáng vẻ hắn hiển nhiên rất muôn ôm lấy đứa bé này.
- Cha! Cho con ôm một cái!
Người trung niên nhân kéo kéo lão nhân, dáng vẻ thật sự có vài phần cảm giác không chờ đợi được.
Lão nhân cũng không giao đứa trẻ cho người trung niên, mà nhìn hài tử hơi nhíu mày, trên mặt hắn mang theo vài tia không dám tin tưởng, sau đó phảng phất vô cùng thất vọng giao đứa trẻ cho người trung niên nói:
- Hài tử này trời sinh tàn tật, không riêng thân thể tàn tật, ngay cả tu luyện...
- Cái gì!
Nghe nói như thế, trên mặt người trung niên xuất hiện vẻ không dám tin tưởng. Hắn đương nhiên biết thực lực của phụ thân. Trong Chân Linh Giới nhị phương ý chí của phụ thân tuyệt đối có thể được xem là cường giả quyết định. Cho nên lời phụ thân nói khẳng định không sai.
- Làm sao có thể...
Người trung niên nhìn đứa trẻ trong tay, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ thất vọng. Rất hiển nhiên hắn cũng thấy được, hai tay của đứa trẻ này có chút vặn vẹo, hơn nữa cũng có chút không tương xứng với thân thể, thông qua điểm này có thể minh bạch hai tay của đứa trẻ này, cho dù lớn lên chỉ sợ cũng sẽ tàn phế.
Cái này còn chưa hết, thân thể của đứa trẻ còn cực kỳ suy yếu, lục phủ ngũ tạng của nó phảng phất như bị thương, phát triển không hoàn chỉnh. Không! Không chỉ như vậy, hai chân của đứa trẻ này cũng có vấn đề.
Như vậy xem ra, đây căn bản là một đứa trẻ trời sinh ốm yếu, lại thêm tàn phế! Nhìn thấy màn này, người trung niên thậm chí có một cảm giác từ trên trời ngã xuống, nhi tử của Âu Minh Tín hắn lại là một đứa trẻ tàn phế bẩm thân.
- Phụ thân, mặc dù thân thể đứa trẻ này có bệnh tật, nhưng cũng không nhất định nói nó không thể tu luyện! Nếu nó có thể tu luyện, tương lai tu thành, công pháp của Âu gia chúng ta thoát thai đổi cốt một chút vấn đề cũng không sao.
- Không, ngươi sai rồi, linh hồn của đứa trẻ này cũng không hoàn chỉnh.
Trong mắt Âu Ý Quyền hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đứa trẻ trời sinh không trọn vẹn như vậy. Với tu vi của Âu Ý Quyền hắn, cho dù ngươi là một phế vật, đẩy ngươi lên Thánh Thể cũng không phải không có khả năng, nhưng duy độc có linh hồn không hoàn chỉnh là không có cách nào.
Bất luận tu luyện công pháp gì ngươi cũng cần linh hồn hoàn chỉnh mới có thể tu luyện, nhưng linh hồn ở trạng thái không trọn vẹn làm sao tu luyện? Nói cách khác trời sinh ngươi đã là một người không hoàn chỉnh.
Không sai, đứa trẻ không may mắn này chính là Âu Dương chuyển thế. Linh hồn không trọn vẹn xác thực là Âu Dương mang đến, nhưng trên thực tế cũng không phải linh hồn thật sự không trọn vẹn, chỉ có điều bởi vì Âu Dương mặc dù tán công hoàn tất, nhưng vẫn mang theo một phần tín niệm của cường giả, tín niệm này đến từ phương pháp thánh chiến, khiến hắn không thể tu luyện bất cứ công pháp nào khác ngoài phương pháp thánh chiến.
Thân thể không trọn vẹn chỉ có thể nói bản thân Âu Dương không may, cũng may Âu Dương được sinh ra trong một đại gia tộc, cho dù tàn phế sợ rằng tương lai cũng có thể sống yên ổn một đời....
- Vẫn xin phụ thân ban tên cho đứa trẻ này!
Âu Minh Tín nhìn phụ thân của mình, kỳ thực dựa theo tình huống bình thường, chỉ có đứa trẻ tương đối có thiên phú mới có thể được phụ thân ban tên, nhưng lúc này hắn vẫn mở miệng yêu cầu.
- Hài tử này thân thể tàn tật, linh hồn không trọn vẹn, hơn nữa trời sinh cũng thiếu khuyết dương khí!
Âu Ý Quyền suy nghĩ một hồi nói:
- Đặt cho hắn một cái tên đại khí một chút, có lẽ cái tên này có thể giúp hắn xông xáo, khiến tương lai hắn có thể biến cái không thể thành có thể như người đó! Gọi là Âu Dương đi!
Trong mắt Âu Ý Quyền chớp động quang huy.
- Âu Dương.
Âu Minh Tín nghe thấy cái tên này, hắn đương nhiên biết cái tên này đại biểu cho cái gì. Nó đại diện cho một pho tượng thần linh bất bại, là người sáng tạo ra kỳ tích, là Thần Tiễn trước đây.
Âu Minh Tín còn nhớ, trước kia Thần Tiễn cũng bị người ta mắng là phế vật, được đánh giá là cả đời này cũng không có khả năng trở thành tu luyện giả, nhưng Thần Tiễn quyết không chịu thua, từng bước tiến lên đỉnh phong. Hiện giờ con của hắn còn thảm hơn Thần Tiễn lúc trước, đồng dạng cũng là cái tên này, chỉ sợ ít nhiều cũng chịu một số kỳ vọng của người đi trước.
- Được rồi, bất luận sau này hắn là phế nhân cũng được, là cường giả cũng được, hắn vẫn là hài tử của Âu gia chúng ta, chúng ta vẫn có thể nuôi hắn cả đời ...
Âu Ý Quyền nói xong, liếc mắt nhìn nhi tử có tiền đồ nhất của mình nói:
- Có cơ hội hãy sinh thêm một đứa con nữa đi.
Sau đó xoay người rời khỏi.
Âu Minh Tín ôm tiểu Âu Dương trong tay, trên mặt hắn lộ vẻ khổ sắc. Mình là nhân vật mũi nhọn nhất của Âu gia đời này. Đến bây giờ mình mói tu luyện ba ngàn năm cũng đã bước vào cấp ý chí, loại thiên phú này đã định trước tương lai mình có cơ hội trùng kích mọc cánh phi tiên, nhưng ai có thể ngờ cuối cùng mình lại có một nhi tử như vậy.
Nhìn hài tử còn đang ngủ say trong tay, Âu Minh Tín vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, sau đó mỉm cười nói:
- Hài tử, con đường tương lai của con đã định trước sẽ vô cùng nhấp nhô, nhưng bất luận con là tốt hay xấu, con vẫn là hài tử của ta...
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã mười năm vội vã trôi qua. Mười năm qua cũng vô cùng bình ổn, Thiên Vương không xuất hiện như mọi người tưởng tượng. Toàn bộ tiên giới ngoại trừ thỉnh thoảng nghị luận chuyện lôi điện bi ca đột nhiên xuất hiện mười năm trước, hầu như đã khôi phục dáng dấp năm đó, vô số tông phái tranh nhau phát sáng trên đại địa.
Trong một tiểu viện hẻo lánh ở Chân Linh Giới, một đứa trẻ nhìn qua chỉ bảy tám tuổi đang được mấy người hầu tắm rửa. Đó chính là Tiểu Âu Dương được sinh ra mười năm trước, nhưng mười năm trôi qua, thân thể Âu Dương vẫn không có chút chuyển biến, ngược lại còn kém hơn trước rất nhiều. Nếu như không phải Âu gia xác thực bất phàm, sợ rằng Tiểu Âu Dương sớm đã thành thiên cổ.
Tiểu Âu Dương xác thực giống như Âu Ý Quyền phán đoán trước kia, trời sinh không thể tu luyện bất cứ công pháp gì, hơn nữa tứ chi đều là trạng thái nửa tàn phế, kinh mạch cơ thể trời sinh triệt để thác loạn, khiến hắn không chỉ không thể tu luyện, cho dù muốn làm một người bình thường cũng có chút khó khăn.
Tiểu Âu Dương gầy yếu hơn một đứa trẻ mười tuổi bình thường rất nhiều, cho nên hiện giờ hắn nhìn qua vừa đen lại vừa nhỏ. Trong một gia tộc quang huy, một đứa trẻ như vậy sớm đã bị người ta lãng quên, ngoại trừ vào lúc họp mặt hàng năm là hắn có thể nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa với mình, Âu Dương hầu như chỉ có thể ở trong tiểu viện không thấy ánh sáng mặt trời này.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_