Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1160: Thủ tiết
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Âu Dương thiếu gia thật đáng thương!
Trên mặt nhũ mẫu tắm rửa thân thể cho Tiểu Âu Dương hiện lên một vẻ không đành lòng, nàng từ nhỏ đã chăm sóc Tiểu Âu Dương, nhưng thân thể của Tiểu Âu Dương thật sự là quá kém, đến mức chỉ cần gió to một chút cũng có thể hoàn toàn thổi bay hắn.
- Âu Dương thiếu gia buổi trưa muốn ăn cái gì?
Nhũ mẫu đương nhiên không thể nói Âu Dương đáng thương trước mặt hắn, bởi vì nàng biết, mặc dù thân thể thiếu gia không được tốt, nhưng thiếu gia lại có một trái tim bao dung thiên địa!
- Gì cũng được, chỉ cần có thể ngon hơn thuốc ta uống là được rồi.
Sắc mặt Âu Dương hiện rõ vẻ bệnh tật, từ nhỏ đến lớn trên người hắn hầu như chưa bao giờ hết bệnh. Nếu như nói một đứa trẻ bình thường mắc phong hàn ba bốn năm cũng khỏi hẳn, tu luyện giả còn không thể mắc.
Nhưng sau khi Âu Dương bị phong hàn, chí ít cũng bị dằn vặt mấy tháng. Sau mấy tháng đó còn có thể dẫn phát liên tiếp biến chứng khiến hắn cảm giác như muốn tan vỡ.
Thân thể như vậy khiến rất nhiều người suy đoán đứa trẻ có cái tên giống như Thần Tiễn sẽ sớm thành người thiên cổ, nhưng Âu Dương vẫn kiên cường tiếp tục sống. Mặc dù hiện giờ hắn đã mười tuổi, nhưng trong gia tộc suy đoán hắn sẽ chết lúc nào phảng phất đã trở thành một loại lạc thú.
- Ta sẽ không để các ngươi thấy ta chết! Ta sẽ tiếp tục sống thật tốt!
Âu Dương đương nhiên biết bình luận của bên ngoài đối với hắn, nhưng hắn vô lực phản kháng, hắn chỉ có thể chịu đựng.
- Mấy năm nay các ngươi tu luyện, nhưng ta lại hoàn toàn lý giải thế giới này. Đây là thế giới coi trọng cường giả, ta vô lực phản kháng, ta chỉ có thể chịu đựng! Thần Tiễn! Ta có cái tên giống như Thần Tiễn nhưng số phận của ta lại nhấp nhô hơn Thần Tiễn!
Trong mắt Âu Dương hiện lên vài phần bi phẫn, đôi khi hắn thậm chí xuất hiện hận ý, hắn hận ông trời, tại sao ông trời lại cho hắn một thân thể bệnh tật như vậy để hắn phải chịu đựng châm chọc khiêu khích của người khác?
- Ta thật sự muốn sáng tạo ra kỳ tích nhất phi trùng thiên giống như Thần Tiễn Âu Dương!
Tiểu Âu Dương thầm nghĩ, nhưng hắn biết điều này chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, bằng không nếu truyền ra sẽ lại thành một trận chê cười thiên đại.
- Thiếu gia, hai ngày nữa chính là họp mặt hằng năm, người có tham gia không?
Nhũ mẫu nhìn Tiểu Âu Dương hỏi.
- Không đi, ta không làm chuyện tự rước lấy nhục, ta sẽ ở đây.
Trong mắt Tiểu Âu Dương hiện lên vài phần bất đắc dĩ. Hắn đã đọc qua rất nhiều tư liệu liên quan đến Thần Tiễn. Trên đó nhắc đến một chuyện, chính là Thần Tiễn có thiên phú cực kém, nhưng hắn vẫn không ngừng nỗ lực tiến lên cao độ ngay cả người khác muốn ngưỡng vọng cũng khó khăn.
Nhưng đọc đến đây Âu Dương lại muốn chửi! Chó má, thiên phú kém hoàn toàn không giống với thân thể tàn tật bẩm sinh! Mặc dù Thần Tiễn thiên phú kém, nhưng chí ít Thần Tiễn vẫn là một người bình thường. Nhưng mình ngay cả làm một người bình thường cũng không làm được, làm sao đấu với trời? Sợ rằng ngoại trừ lựa chọn khuất phục mình cũng không còn lựa chọn nào khác.
- Thiếu gia, không cần quá uể oải, không thể tập võ cũng tốt, an phận cả đời không tốt sao?
Nhũ mẫu đương nhiên biết khổ sở trong lòng Âu Dương, dù sao từ nhỏ nàng đã nhìn thấy đứa trẻ này lớn lên.
Âu Dương gật đầu, hắn có chút chấp nhận số mệnh nói:
- Khi còn bé ta cũng muốn học tập Thần Tiễn chiến đấu với trời, nhưng hiện tại xem ra chuyện này chỉ có thể là truyện cười. Nhưng ta còn sống, chỉ cần ta còn sống như vậy kỳ tích có thể sinh ra, đúng không?
Âu Dương mỉm cười. Nói thật, Âu Dương đời này có thể xem là một mỹ nam tử tiêu chuẩn, cho dù hiện tại nhìn qua rất nhỏ, nhưng vẫn rất đẹp, tựa hồ giống như một nữ hài tử.
Khi Âu Dương mỉm cười, lúc nào cũng có vẻ dương quang như vậy, khiến cho người ta có thể minh bạch, bất luận thân thể hay linh hỗn hắn không trọn vẹn, hắn vẫn là một đứa trẻ có ánh dương quang không gì sánh được, một thiếu niên lạc quan hướng về phía trước.
- Kỳ thực nếu kêu nhũ mẫu nói, so với đi tranh cái này tranh cái kia, còn không bằng sống thật tốt, chờ Tiểu Âu Dương lớn lên, nhũ mẫu sẽ tìm cho Tiểu Âu Dương một nàng dâu xinh đẹp, sau đó để nàng dâu của ngươi sinh cho ngươi một nhi tử thiên tài. Như vậy cũng tốt!
Nhũ mẫu bế Tiểu Âu Dương từ trong chậu tắm ra, sau đó dùng khăn mặt lau khô lau thể cho Tiểu Âu Dương cười ha ha nói.
- Cưới vợ chứ?
Kỳ thực Âu Dương cũng không có khái niệm gì với chuyện này, nhưng Tiểu Âu Dương thật ra nhớ kỹ mình hình như còn có một người vợ hứa hôn gì đấy.
Đối với chuyện này Âu Dương cũng không phải không minh bạch. Dù sao từ nhỏ tiếp xúc với nhiều nhân tình ấm lạnh như vậy, cho nên từ nhỏ hắn đã biết rất nhiều đạo lý.
Ông trời khiến hắn mất đi một số thứ cũng lựa chọn bồi thường một số thứ cho hắn. Chí ít hắn không đụng phải mấy chuyện từ hôn gì đấy, vị hôn thê tương lai của hắn mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng vẫn tuân thủ ước định, mặc dù biết hắn là một phế vật nhưng vẫn không hối hôn.
Vị hôn thê của Tiểu Âu Dương lớn hơn Tiểu Âu Dương ba tuổi, hiện giờ đã trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp. Hơn nữa trước đây tiểu cô nương vẫn thường xuyên đến thăm phu quân tương lai của mình, cho dù biết hiện trạng của Âu Dương, nhưng tiểu cô nương này vẫn không ghét bỏ Âu Dương, chuyện này có thể xem là chuyện đáng ăn mừng duy nhất của Âu Dương.
Đương nhiên, bên ngoài cũng không cho rằng như vậy, bên ngoài luôn cho rằng hiện tại tiểu cô nương kia còn nhỏ, cũng chưa hiểu chuyện, đợi khi hài tử dần dần lớn lên, tới tuổi cập kê mới minh bạch chuyện này, cuối cùng Cầm gia có thể vẫn muốn hối hôn.
Đối với chuyện này không ai cảm thấy có cái gì không tốt. Cầm Linh Linh không xem là thiên tài gì đó, nhưng tuyệt đối cũng không phải người tài trí bình thường. Một hài tử như vậy lại được gả cho một gã hoàn toàn phế vật, như vậy chẳng phải quá bất công. Hơn nữa mặc dù thế lực Cầm gia kém hơn Âu gia một chút, nhưng Cầm gia cũng có quan hệ thân thiết với Vạn Tiên Sơn đang vô cùng hưng thịnh ở Chân Linh Giới hiện nay, cho nên mọi người hoàn toàn không nghi ngờ thời gian tới Cầm gia sẽ hối hôn, đến lúc đó cho dù là Âu gia cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
- Tại sao gần đây Linh Linh không đến thăm ta, nàng đi đâu ?
Âu Dương biết, Cầm Linh Linh tu luyện tương đối nhanh, mặc dù mới mười ba tuổi, nhưng lần trước gặp nàng nàng đã là bát giai đỉnh phong.
- Linh Linh đã đạt được cửu giai đỉnh phong, nghe nói phải bế quan gì đó để trùng kích Thánh Thể ! Sợ rằng hai năm tới ngươi sẽ không gặp được nàng!
Nhũ mẫu nghe Âu Dương hỏi lắc đầu.
Một khi đột phá tới Thánh Thể, sinh mệnh sẽ đề cao trên diện rộng, thọ mệnh ngàn năm trên cơ bản đã tới tay. Nếu Âu Dương không có gì bất ngờ xảy ra, có thể sống quá bảy mươi tuổi tuyệt đối là tạo hóa thiên địa. Thông qua chuyện này xem ra Cầm gia hối hôn cũng không tính là gì, dù sao Cầm gia người ta cũng không cần bắt hài tử của gia tộc mình thủ tiết....
Hơn nữa loại thủ tiết này biết rõ mà vẫn phải đi làm....
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1161: Năng lực đặc thù
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Vật chuyển sao dời, thời gian như bay vội vàng trôi qua, chớp mắt lại thêm năm năm nữa vội vã trôi qua. Tiểu Âu Dương hiện nay đã mười lăm tuổi. Nhưng năm năm này đối với Tiểu Âu Dương mà nói vẫn ở trong nhà, không thể đi ra ngoài.
Ngồi dưới tàng cây của một cây ngô đồng, Âu Dương thỉnh thoảng ho khan một tiếng. Nhưng Âu Dương cũng không lộ vẻ thống khổ như những bệnh nhân bình thường khác, bởi vì Âu Dương sớm đã quen với cuộc sống như vậy. Nhưng mấy năm nay cuộc sống cuiar Âu Dương cũng không quá khó khăn. Dù sao trong đại gia tộc như vậy, mình không thể tu luyện, đương nhiên cũng không thể tranh đoạt tài nguyên gì. Cho nên trong mắt tuyệt đại đa số người nhà Âu gia, đứa trẻ có cái tên giống như Thần Tiễn vĩnh viễn không tạo thành uy hiếp gì với bọn họ, cho nên trên thực tế người của Âu gia đối xử với Âu Dương vẫn tốt.
- Cả đời này phải làm ma ốm sao?
Âu Dương nhẹ nhàng vuốt ve thân cây ngô đồng, trên mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ. Hắn cũng từng muốn thay đổi số phận của mình, nhưng bất luận hắn nỗ lực như thế nào, cuối cùng kết quả vẫn chỉ phí công mà thôi.
- Âu Dương...
Khi Âu Dương mặt đang thống khổ, từ xa có một nữ tử mặc y phục màu vàng chậm rãi đi tới. Nữ tử này không phải đại mỹ nữ khiến người ta nghẹn thở, nhưng lại thuộc về loại nữ tử rất duyên dáng, nàng chính là nữ hài đã được đính ước với Âu Dương từ nhỏ Cầm Linh Linh.
Từ nhỏ đến lớn, Cầm Linh Linh chỉ biết Âu Dương là một con ma ốm, nhưng nàng không lựa chọn ghét bỏ vị phu quân tương lai như người khác, ngược lại từ nhỏ nàng đã có quan hệ đặc biệt tốt với Âu Dương, nhưng một năm gần đây Âu Dương cũng đã nhìn ra, Cầm Linh Linh ngày càng lớn lên, nàng đã hiểu được rất nhiều thứ.
- Linh Linh tỷ.
Âu Dương ngẩng đầu bắt chuyện với Cầm Linh Linh, Linh Linh tỷ là xưng hô Âu Dương mới đổi gần đây, trước đây Âu Dương đều trực tiếp gọi nàng là Linh Linh.
Mặc dù thân thể Âu Dương có tàn tật, nhưng đầu óc hắn tuyệt đối không tàn, Âu Dương có thể nhìn ra Cầm Linh Linh sợ rằng không thể trở thành thê tử của mình, cho nên Âu Dương thay đổi cách gọi. Từ Linh Linh biến thành Linh Linh tỷ.
Nghe thấy tiếng gọi của Âu Dương, Cầm Linh Linh ít nhiều có chút xấu hổ.
Cầm Linh Linh cũng minh bạch, mặc dù nàng nguyện ý lấy Âu Dương, nhưng gia tộc của nàng kiên quyết không thể đồng ý, cho nên thời gian tới nàng và Âu Dương vẫn phải xa nhau. So với gây chuyện khó coi, Cầm Linh Linh tình nguyện nói cho Âu Dương biết, như vậy cho dù hai người chia tay, tình cảm thanh mai trúc mã của bọn họ cũng không biến thành cái khác.
- Âu Dương, kỳ thực ngươi biết...
Cầm Linh Linh nhìn Âu Dương nói:
- Ngươi cũng biết, đệ tử gia tộc như chúng ta, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể làm chủ, nhưng,...
- Nhưng đời này chúng ta vẫn là hảo tỷ đệ đúng không?
Âu Dương tiếp nhận trọng tâm câu chuyện, mỉm cười sau đó quay sang Cầm Linh Linh phất phất tay nói:
- Được rồi Linh Linh tỷ, ta sinh ra ở Âu gia, ta đương nhiên biết một vài thứ, cho nên ta cũng không bao giờ cầu thứ gì xa xôi. Ta chỉ muốn bình thản sống hết cuộc đời này mà thôi, cho nên thời gian tới chúng ta vẫn là bằng hữu tốt nhất, trở thành tri kỷ đúng không?
Âu Dương nhìn Cầm Linh Linh nói.
- Đúng vậy, bất cứ lúc nào chúng ta cũng là tri kỷ không có gì giấu nhau, cùng nhau nằm dưới bầu trời đêm ngắm sao, cùng đi đến sau núi bắt ve. Nếu ngươi nguyện ý, ta còn có thể mang theo ngươi đến nơi ngươi thích, cùng ngắm phong cảnh với ngươi.
Cầm Linh Linh gật đầu, kỳ thực khi nàng nói ra những lời này trong lòng cũng không phải dễ chịu.
- Cảm tạ Linh Linh tỷ, ngươi có thể được xem là một trong những bằng hữu hiếm hoi của ta, được rồi, ta mệt rồi, lúc rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện.
Âu Dương nói đến đây, hai tay run rẩy đẩy chiếc xe lăn của mình từ dưới tàng cây ngô đồng chậm rãi đi vào trong phòng.
Cầm Linh Linh không đi tới bang trợ Âu Dương, mà đứng đó nhìn người thiếu niên ốm yếu này. Nàng rất không rõ, vì sao ông trời lại không công bằng với hắn như vậy, dành cho hắn ý chí kiên cường nhưng không cho hắn thiên phú tu luyện xứng đôi với ý chí này.
Không! Kỳ thực Cầm Linh Linh đã suy nghĩ sai lầm, thiên phú của Âu Dương đời này tuyệt đối không có vấn đề nhưng phương pháp thánh chiến tồn tại đã cắt đứt tất cả khả năng tu luyện, trừ phi có một loại công pháp có thể vượt qua phương pháp thánh chiến, có thể cho Âu Dương phá tan cách trở của phương pháp thánh chiến, bằng không bất luận thiên phú của hắn tốt cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể là một người tàn phế.
Chậm rãi ngồi trên xe đẩy tiến vào trong gian phòng, trên mặt Âu Dương mang theo mấy phần giải thoát. Những năm gần đây chuyện giữa hắn và Cầm Linh Linh truyền lưu bên ngoài rất nhiều. Tất cả bàn tán hầu như đều tán thưởng Cầm gia đại nghĩa, tán thưởng Cầm Linh Linh hiểu chuyện, còn Âu Dương sắm vai con cóc đòi ăn thịt thiên nga.
- Ông!
Ngay khi Âu Dương vừa bước vào trong phòng, cửa phòng phảng phất như bị lực lượng gì thôi động đóng lại. May là màn này không ai nhìn thấy, bằng không nhất định sẽ giật mình không gì sánh được. Bởi vì vừa rồi trong nháy mắt căn bản không có bất cứ lực lượng ba động nào xuất hiện, nhưng hai cánh cửa phòng vẫn bị đóng lại, loại lực lượng quỷ dị này cũng chưa từng xuất hiện, đừng nói là Chân Linh Giới, cho dù ở tiên giới cũng kiên quyết không thể làm được.
Âu Dương trước kia rất cường đại, phất tay bổ ra thời không, một mũi tên hủy diệt một thế giới, đó là một loại đỉnh phong. Sau khi chuyển thế Âu Dương lại lạc vào một thân thể tàn tật, cộng thêm phương pháp thánh chiến chế ước, cuộc đời này của hắn cũng không có cách nào tu luyện công pháp.
Nhưng mấy năm nay Âu Dương cũng không phải không có chút thu hoạch. Trong một lần đặc biệt tình cờ, Âu Dương phát hiện, vào một số lúc, những sự vật mình tưởng tượng lại biến thành sự thật, chuyện này Âu Dương chưa bao giờ nghĩ đến.
Giống như đóng cửa phòng vừa rồi, trên thực tế chính là Âu Dương thôi động, nhưng loại lực lượng này rốt cuộc đến từ nơi nào bản thân Âu Dương lại không biết.
Trên thực tế đây là đặc điểm của phương pháp thánh chiến, Âu Dương xóa bỏ hết lực lượng. Nhưng phương pháp thánh chiến sớm đã ấn vào trong linh hồn Âu Dương, cho nên vào lúc nào đó Âu Dương vẫn có thể xuất ra năng lực của phương pháp thánh chiến.
Loại năng lực này cũng không phải một loại biểu hiện của lực lượng, loại năng lực này trên thực tế chính là lực lượng cuối cùng Âu Dương truy cầu, cũng chính là biểu hiện của chí cao vô thượng - Ngôn xuất pháp tùy!
Không sai, trước khi Âu Dương chuyển thế đã minh bạch, biểu hiện cuối cùng của lực lượng cũng không phải nói một mũi tên bắn vỡ một tinh cầu hay một quyền đập nát một thế giới, mà là ngôn xuất pháp tùy. Trong lòng nghĩ đến cái gì chính là quy tắc, bất luận quy tắc gì cũng do ta chế định. Đây là chí cao vô thượng, đây là biểu hiện của lấy thân hóa đạo.
Loại ngôn xuất pháp tùy này ở tiên giới Âu Dương không thể truy tìm, bởi vì lúc đó phương pháp thánh chiến của Âu Dương đã đạt đến cực đoan. Khi trong lòng hắn suy nghĩ, lực lượng của phương pháp thánh chiến sẽ bang trợ hắn hoàn thành, cuối cùng mới khiến hắn không thể không đi lên con đường truy cầu cuối cùng.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1162-1163: Tình nghĩa của đại ca
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Loại năng lực này chỉ có tác dụng với một số người khác, đối với ta hầu như không có bất cứ bang trợ gì, cho dù ta muốn đứng dậy bước đi cũng không làm được...
Lúc này loại năng lực của Âu Dương cũng không phải siêu năng lực gì, cũng cũng không phải xuất ngôn pháp tùy cuối cùng, nếu như thực sự đạt được xuất ngôn pháp tùy, như vậy Âu Dương nói trời màu đen, trời cũng sẽ biến thành màu đen.
Nếu như Âu Dương nói thái dương chỉ lãnh, như vậy mọi người sẽ cảm thấy ánh nắng trên thực tế rất lạnh. Loại xuất ngôn pháp tùy này mới là pháp tắc chưởng khống và lấy thân hóa đạo chân chính. Hiện tại tiểu năng lực như vậy vẫn còn thiếu, cách cảnh giới cuối cùng thật sự là quá lớn.
- Thiếu gia...
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, nhũ mẫu so với năm năm trước lộ vẻ già nua hơn vài phần, nhưng vẻ yêu thương trong mắt khi nàng nhìn Âu Dương vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Thời gian mười lăm năm, Âu Dương rốt cuộc minh bạch cái gì là tình người ấm lạnh, mặc dù phụ thân của Âu Dương cuối cùng vẫn lựa chọn sinh thêm một đứa con nữa, cũng chính là đệ đệ của Âu Dương, Âu Hồng. Đệ đệ này của Âu Dương hiển nhiên là kế thừa gien tốt đẹp nhất của phụ mẫu, mặc dù chỉ mới mười hai tuổi đã là siêu cấp thiên tài của Âu gia, đã bắt đầu bế quan trùng kích Thánh Thể.
- Nhị thiếu gia đến thăm người.
Câu nói của nhũ mẫu khiến trên mặt Âu Dương lộ ra vài phần tiếu ý. Nhị thiếu gia mà nhũ mẫu nói đương nhiên chính là nhị đệ Âu Hồng của Âu Dương. Quan hệ giữa Âu Dương và đệ đệ này cũng không phải như nước với lửa, ngược lại đôi huynh đệ này ở chung cực kỳ hòa hợp.
Đây có thể xem như một loại hồi báo của ông trời đối với Âu Dương, chí ít không để Âu Dương một lần nữa liên tiếp gặp nạn. Dù sao hắn đã thê thảm như vậy, nếu như lại nhảy ra mấy người cả ngày tìm phiền toái, vậy thì thật sự không chịu nổi.
- Đại ca!
Bên ngoài một thanh âm tinh tế truyền đến, sau đó nhìn thấy một đứa bé trai chạy về phía này.
- Ha ha, Âu Hồng xem ra ngươi đã đột phá.
Âu Dương mỉm cười nhìn đệ đệ của mình. Đệ đệ của hắn mới là thiên tài chân chính, mười hai tuổi là Thánh Thể, hơn nữa lại thuộc về loại siêu cấp thiên tài một đường tu luyện không gặp bất cứ trở ngại nào. Càng khó hơn là, từ nhỏ Âu Hồng đã ở cùng Âu Dương, học được từ chỗ Âu Dương cái gì là khiêm tốn, điều này làm cho hắn có thể không kiêu ngạo, cũng không cho rằng mình là lợi hại nhất.
- Đại ca, lần trước ngươi kể cho ta Thần Tiễn kết thúc đại thời đại ở tiên giới, để ánh dương quang một lần nữa chiếu xuống đại địa này, sau đó thì sao....
Âu Hồng chờ mong nhìn vị đại ca có cùng tên với Thần Tiễn. Mặc dù đại ca không thể tu luyện, nhưng đại ca đọc rất nhiều kinh thi, hiểu biết về chuyện của các giới cũng rất nhiều, cho nên Âu Hồng thường xuyên đến tìm đại ca, để đại ca kể chuyện cho hắn nghe. Chuyện Âu Hồng nghe được nhiều nhất đương nhiên chính là chuyện về Thần Tiễn, bởi vì bản thân Âu Dương cũng là người hâm mộ Thần Tiễn.
- Không có...
Âu Dương bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Từ sau khi Thần Tiễn kết thúc đại thời đại, phảng phất biến mất như hư không, mấy năm gần đây đã không có tin tức về Thần Tiễn, nhưng tiên nhân tiên giới đều là cường giả vĩnh sinh bất diệt. Bọn họ có thể một giấc trăm năm, ngàn năm. Chỉ là...
Nói đến đây Âu Dương cười khổ lắc đầu nói:
- Chỉ là ta sợ rằng đời này không đợi được Thần Tiễn tỉnh lại.
- Đại ca, ngươi nói ta một ngày kia có thể trở thành cường giả giống như Thần Tiễn không?
Âu Hồng nhìn đại ca, mặc dù Âu Hồng đã bước vào Thánh Thể, nhưng về bản chất vẫn là một thiếu niên mười hai tuổi.
- Không...
Âu Dương nhìn Âu Hồng lắc đầu...
- Không.
Âu Hồng nhìn đại ca của mình, đại ca luôn cổ vũ mình, khiến mình tin tưởng mình là người mạnh nhất. Vì sao lúc này đại ca lại nói là không?
- Nhị đệ, ngươi nghe xong nhiều câu chuyện về Thần Tiễn như vậy, ngươi thực sự cho rằng có người có thể vượt qua hắn sao?
Âu Dương nhìn chằm chằm đệ đệ Âu Hồng của mình, trong mắt không có chút hoài nghi.
- Có lẽ không có...
Âu Hồng cuối cùng gật đầu. Ngay cả Âu Hồng không muốn thừa nhận cỡ nào, hắn vẫn phải thừa nhận, Thần Tiễn thật sự là một truyền kỳ, hắn đối với những người như bọn họ mà nói, vĩnh viễn chỉ có thể là nhân vật trong câu chuyện, muốn vượt qua gần như không có khả năng.
- Từ khi Thần Tiễn là một thiếu niên trong sơn thôn trở thành cường giả mạnh nhất rong ruổi trong thiên địa, trước sau không vượt quá vạn năm, lúc này nghe nói rất nhiều Phi Tiên còn chưa kịp trở thành Kim Tiên. Hơn nữa nhị đệ ngươi đã quên, Thần Tiễn có thiên phú rất kém cỏi, khởi điểm của ngươi đã định trước ngươi vĩnh viễn không thể vượt qua hắn!
Âu Dương vỗ nhẹ vai đệ đệ nói:
- Khi hơn mười tuổi vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, ở trong sơn thôn luyện tập bắn tên, sau này mặc dù bạo phát dùng một loại tốc độ gần như không thể tưởng tượng trưởng thành, nhưng đệ đệ ngươi bỏ qua một việc!
- Chuyện gì?
Âu Hồng nhìn đại ca của mình, hắn vẫn rất quan tâm đến lời nói của đại ca. Mặc dù rất nhiều người nói đại ca là phế nhân, nhưng Âu Hồng vẫn rất nguyện ý ở cùng với đại ca.
- Mười hai tuổi ngươi có thể có thành tựu như vậy là bởi vì gia tộc cho ngươi công pháp tốt nhất, cho ngươi chỉ đạo tốt nhất, cho ngươi tài nguyên tốt nhất. Nhưng Thần Tiễn thì sao?
Câu nói này của Âu Dương đã đả kích nặng nề vào tâm linh non nớt của Âu Hồng.
Không sai, Âu Dương trước kia dựa vào một yêu bí quyết nhặt được trên chiến trường, từng bước thành vô thượng thiên uy. Không có cường giả chỉ đạo, không có đan dược bổ dưỡng, không có công pháp tuyệt hảo phụ trợ, dưới tình huống này có thể thành công, người bình thường có thể so sánh?
- Đúng vậy, ta dùng đan dược tốt nhất của gia tộc, học công pháp tốt nhất của gia tộc, có chỉ đạo tốt nhất, nhưng...
Âu Hồng nhớ trước kia ca ca từng nói với mình, từ khi Thần Tiễn ở tiểu thế giới đến được Chân Linh Giới, thời gian trước sau hình như cũng không vượt quá mười năm. Dùng công pháp kém cỏi nhất, không có bất cứ tài nguyên và chỉ đạo gì, chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân, không đến mười năm từ tiểu thế giới bước vào Chân Linh Giới, điều này đã phản ánh tất cả.
- Hơn nữa ta còn quên độ dày linh khí của Chân Linh Giới gấp mười mấy lần tiểu thế giới...
Lần này Âu Hồng xem như bị đả kích. Âu Dương ở bên cạnh cũng có thể nhìn ra đệ đệ của mình bị đả kích. Thế nhưng Âu Dương cũng không nghĩ chuyện này có cái gì không thích hợp. Con đường cường giả, nếu chỉ vì tạm thời không bằng người khác nổi giận thất bại, vậy cả đời ngươi cũng không có khả năng bước lên đỉnh phong.
- Đại ca, cảm tạ......
Âu Hồng nhìn Âu Dương nói ra hai chữ này. Thiếu niên mười hai tuổi này không giống với những thiên tài khác của Âu gia, hắn không có ngang ngược, hắn cũng không có kiêu ngạo, bởi vì bình thường hắn đều đến chỗ Âu Dương, lần nào Âu Dương cũng có thể dùng đủ các loại phương thức đả kích hắn một chút, để hắn minh bạch hắn không phải thiên tài, thiên tài chân chính rất nhiều.
Câu chuyện của Âu Dương, thậm chí là câu chuyện của Lý Vĩ, câu chuyện của Lăng Túc, những người này nói ra đều vượt qua Âu Hồng rất nhiều. Có câu nói, không nên xem thường bất cứ người nào từ tiểu thế giới tiến vào Chân Linh Giới, bởi vì bọn họ không có tài nguyên tốt như ở Chân Linh Giới vẫn có thể bước lên Chân Linh Giới, hoặc là bọn họ phải nỗ lực gấp trăm lần, hoặc là tuyệt thế thiên tài chân chính.
- Được rồi đại ca, chúng ta không nói những chuyện này nữa, họp mặt năm nay ngươi vẫn không tham gia sao?
Âu Hồng nhìn đại ca, ba ngày nữa chính là thời gian họp hằng năm. Đã năm năm, năm năm nay đại ca không tham gia lễ mừng năm mới, nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, chính là những người này sẽ tiến hành châm chọc khiêu khích đại ca, để đại ca sĩ không thể ngẩng đầu lên.
- Đại ca ngươi yên tâm, lần này nếu như ai dám nói nhảm gì với ngươi, ta sẽ xé nát cái miệng của hắn ra!
Âu Hồng nắm bàn tay nhỏ nhắn của mình, trên nắm tay hiện lên một đạo hồng quang, khiến người ta hoàn toàn không nghi ngờ, nắm tay này sở hữu lực lượng một quyền phá hủy một khối cự thạch.
- Ba ngày sau ta sẽ về tham gia.
Âu Dương vỗ vai Âu Hồng tiếp tục nói:
- Đừng có cái gì cũng sử dụng nắm đấm giải quyết, xác thực có nhiều lúc người cần sử dụng cái quan trọng hơn nắm đấm là cái này!
Âu Dương chỉ chỉ vào đầu.
- Ta biết rồi đại ca, nhưng nếu như có ai dám bất kính với ngươi, ta thực sự sẽ xé nát cái miệng của hắn ra!
Âu Hồng nói xong câu đó, cũng không quản Âu Dương ngăn cản, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Âu Dương nhìn đệ đệ của mình bất đắc dĩ lắc đầu. Đừng thấy hắn kỳ thực mới mười lăm tuổi, nhưng mười lăm năm này đối với Âu Dương mà nói lại dài dằng dặc như vô tận.
- Khụ khụ khụ...
Âu Dương bỗng nhiên ho khan một trận, sau đó một vết máu từ trong miệng hắn chảy ra. Nhẹ nhàng dùng khăn tay lau sạch vết máu trên miệng, trên mặt Âu Dương mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
- Xem ra ông trời vẫn không chịu buông tha cho ta, với thân thể hiện tại của ta, trừ phi trong gia tộc chịu cho ta một ít linh đan diệu dược điều dưỡng, bằng không thân thể sẽ càng ngày càng kém, sợ là nhiều nhất năm sáu năm nữa ta sẽ...
Âu Dương lắc đầu, sau đó trên mặt hắn lại mỉm cười lẩm bẩm:...
- Linh Linh, ta không mang được hạnh phúc đến cho ngươi, cho nên tốt nhất là giải thoát cho hai chúng ta.
Không sai, lần này Âu Dương tham gia họp hằng năm cũng không phải để tự rước lấy nhục, hắn muốn đi là vì muốn đề xuất với trưởng bối về chuyện từ hôn. Hắn biết thân thể của mình, hắn không thể liên lụy đến người khác.
- Kiếp trước ta rốt cuộc đã tạo nên nghiệp chướng gì mà kiếp này ngươi muốn nghiêm phạt ta như vậy?
Âu Dương đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong mắt mang theo mấy phần không giải thích được. Nhưng vấn đề này sợ rằng ông trời cũng không thể trả lời hắn, bởi vì hắn đã sớm nhìn thấy kiếp trước của mình trong sách.
Thời gian ba ngày vội vã trôi qua. Hôm nay là ngày họp mặt hàng năm của Âu gia, kỳ thực cái gọi là họp hàng năm này cũng không phải tụ hội gì, mà là một loại hình thức Âu gia khảo nghiệm một năm tu hành của đệ tử trong gia tộc mình, đồng thời cũng xem xem một năm qua có thiên tài nào đột phá, như vậy có thể tạo thêm cho đệ tử thiên tài phía trên một chút áp lực, đồng dạng cũng có thể khích lệ đệ tử phía dưới càng thêm tức giận phấn đấu.
Nói ra, họp hàng năm sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Âu Dương, dù sao bản thân Âu Dương chính là một người không thể tu luyện, điểm này tất cả trưởng lão trong gia tộc đều đã xác nhận không thể nghi ngờ, ngay cả lão tổ tông nhị phương ý chí cũng không có cách nào đổi tên của mình. Dùng cách nói của người trong người gia tộc, trừ phi có thể xuất hiện một Tu Phục Thần Sư nghịch thiên sửa mệnh cho Âu Dương, bằng không cả đời này của Âu Dương chỉ có thể trầm luân.
Kỳ thực bọn họ đã sai rồi, cho dù tìm được Tu Phục Thần Sư cũng không có cách nào. Trước kia bản thân Âu Dương chính là Tu Phục Thần Sư, ngay cả bệnh tật trong thân thể của mình Tu Phục Thần Sư này cũng không thể chữa trị, chứ đừng nói hiện tại thân thể của Âu Dương gần như hủy diệt.
Thân thể như vậy rất dễ nhìn thấy trên người bình thường, nhưng trong thế gia rất ít xuất hiện.
Từ sáng sớm, Âu Dương đã chuẩn bị y phục sạch sẽ cho mình, hắn không giống những đệ tử khác của gia tộc có những y phục rất đẹp. Cuộc sống của Âu Dương rất mộc mạc, toàn bộ tủ quần áo chỉ có ba bốn bộ mà thôi mà thôi.
Được nhũ mẫu đẩy xe, Âu Dương vẫn đi tới hội võ trường của cuộc họp hàng năm. Dựa theo quy củ trước đây, tình hình bình thường hội võ sẽ bắt đầu từ sáng sớm, duy trì liên tục đến buổi tối, nhưng bất cứ đệ tử nào cũng cần xuất hiện ở đây.
- Đại ca!
Từ xa, Âu Hồng đã thấy được đại ca của mình, tiếng la hét của hắn càng khến rất nhiều người đưa ánh mắt nhìn về phía bên này, khi thấy Âu Dương xuất hiện ở đây, rất nhiều đệ tử Âu đều giật mình, đương nhiên cũng có một bộ phận là trào phúng. Nhưng ánh mắt như vậy cũng không nhiều.
Đệ tử thế gia không phải chịu sự khinh bỉ và trào phúng khắp nơi như tin đồn. Dù sao Âu Dương chỉ là một phế nhân, trong gia tộc sẽ không tạo thành áp bách gì cho bọn họ. Nếu bọn họ còn khinh bỉ và trào phúng Âu Dương, kết quả chỉ có thể là bị người trong gia tộc bài xích.
- Cửu đệ, vì sao ngươi cũng tới.
Một người thanh niên lực lưỡng có mái tóc dài, khi thấy Âu Dương, hắn vội vàng chạy tới, sau đó tiếp nhận chiếc xe đẩy của Âu Dương từ trong tay nhũ mẫu, tự mình đẩy xe cho Âu Dương.
Người này chính là trưởng công tử đời này của Âu gia, cũng chính là trưởng tôn Âu Bằng. Âu Bằng chính là người lớn tuổi nhất trong đời này, hiện nay hắn đã hơn ba trăm tuổi, gấp mười mấy lần người nhỏ tuổi nhất Âu Hồng. Nhưng trong gia tộc danh tiếng của Âu Bằng vô cùng tốt, đồng thời hắn cũng rất nỗ lực, đối với đệ tử trong gia tộc từ trước đến nay luôn đối xử bình đẳng, càng không vô duyên vô cớ khi dễ nhỏ yếu, cho nên tính ra hắn là người Âu Dương tương đối kính trọng trong nhà.
- Đại ca!
Âu Dương quay sang Âu Bằng hành lễ, Âu Bằng cũng không phải đại ca ruột của Âu Dương, hắn là con trưởng của đại bá Âu Minh Phong, cũng là người có tu vi cao nhất trong đệ tử đời này. Nghe nói Âu Bằng đã đạt được cấp Pháp Thân, chỉ có điều Âu Dương rất ít khi tiếp xúc với người trong nhà, cho nên cũng chưa từng thấy pháp thân của Âu Bằng là cái gì.
- Không cần đa lễ, thân thể ngươi vốn yếu ớt, tại sao không nghỉ ngơi cho tốt lại chạy tới đây. Đúng rồi, hai ngày trước đại ca có được một cây linh chi, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ, đang định phái người mang đến cho ngươi, hiện tại ngươi đã tới rồi, cũng đỡ cho đại ca phái người mang đi.
Âu Bằng nói xong, lấy từ trong vòng tay không gian một cây linh chi xanh biếc, khi cây linh chi được lấy ra, rất nhiều đệ tử đều phát ra tiếng kêu kinh hãi.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1164-1165: Kéo dài tuổi thọ
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Rất hiển nhiên cây linh chi này không bình thường, theo bọn họ thấy, nếu như để cây linh chi này cho bọn họ dùng, cho dù không thể tạo nên tác dụng đột phá gì, cũng đủ khiến cho tu vi của bọn họ có được đề cao không nhỏ, nhưng cho một phế nhân như Âu Dương, chẳng khác nào phí công, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì.
- Đại ca, cái này quá trân quý...
Âu Dương thấy được ánh mắt của những người khác, tự nhiên có thể minh bạch cây linh chi này quan trọng như thế nào.
- Có trân quý hơn nữa cũng không thể trân quý bằng tính mệnh của huynh đệ ta, Âu Dương, mấy năm nay đại ca thăm viếng rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người, thân thể này của ngươi cũng không phải không có cách nào trị liệu, cho nên ngươi phải có lòng tin với bản thân mình, biết không?
Âu Bằng cầm cây linh chi trong tay nhét vào lòng Âu Dương, sau đó vỗ vai Âu Dương nói...
Nói thật, lúc này Âu Dương có thể nhìn thấy trong mắt đại ca Âu Bằng hiện lên vẻ chân thành, từ nhỏ đến lớn, Âu Bằng rất hay đưa cho hắn các loại tài liệu, mặc dù Âu Dương phần lớn đều đưa lại cho đệ đệ Âu Hồng, thế nhưng hắn đã sớm mắc nợ Âu Bằng phần ân tình này.
- Đại ca, kiếp này của tiểu đệ không cách nào báo đáp, kiếp sau...
Vành mắt Âu Dương đỏ mọng, muốn nói cái gì lại bị Âu Bằng cắt đứt, nhìn thấy Âu Bằng sắc mặt xấu xí nói:
- Nói mê sảng gì vậy, cái gì mà kiếp sau, đệ đệ của Âu Bằng làm sao có thể chết yểu được, yên tâm đi, đại ca nhất định có thể nghĩ cách giúp ngươi, cho dù không có thứ như vậy, ta cũng có thể tìm được linh dược kéo dài tuổi thọ cho ngươi, cho đến ngày đại ca tìm được phương pháp trị liệu!
Những lời này của Âu Bằng thật sự cảm động, cho dù là Âu Dương cũng không thể không nói, đại ca thực sự rất tốt với mình.
- Được rồi, đừng lề mề nữa. Nào, đến đây ngồi cùng đại ca, xem xem năm nay có thể xuất hiện thiên tài mới hay không.
Âu Bằng đẩy chiếc xe lăn của Âu Dương đi tới ngồi xuống bên cạnh một đám trưởng lão. Đây là lần đầu tiên Âu Dương ngồi ở chỗ này, cho nên trên người hơi có chút khó chịu.
Hắn là một phế nhân, điểm này chính hắn cũng biết, nếu như không phải có đại ca như vậy chiếu cố, chỉ sợ hắn phấn đấu cả đời cũng tuyệt đối không có khả năng ngồi ở bất cứ vị trí nào.
Trong tay đang cầm một cây linh chi mang theo hàn khí, nhưng trong lòng Âu Dương lại thấy ấm áp dễ chịu.
Ở Âu gia, hắn không xuất sắc, thậm chí hắn chính là phế vật, nhưng Âu gia vẫn rất có tình người, cũng không tràn ngập bài xích và đố kỵ với hắn như trong sách.
- Đệ đệ của ngươi là thiên tài ngàn năm mới xuất hiện, mười hai tuổi đạt được Thánh Thể, thành tựu tương lai của tiểu tử này nhất định không bình thường!
Lúc này Âu Hồng đang đối kháng với một đệ tử cấp Thánh Thể, sau mấy phút bởi vì lực lượng của Âu Hồng chống đỡ hết nổi nên thua cuộc, nhưng đừng quên năm nay Âu Hồng mới chỉ mười hai tuổi mà thôi. Thành tựu như vậy cho dù ở Âu gia cũng chỉ có lão tổ Âu Ý Quyền đã từng làm được.
- Tu vi của Tiểu Hồng như thế nào ta không rõ ràng lắm, nhưng điều ta có thể dạy cho hắn chính là làm người như thế nào.
Âu Dương nhìn đệ đệ của mình, trong mắt cũng có vài phần tự hào.
- Không sai, trong số đệ tử đời nay, nếu như nói về làm người, sợ là ngay cả đại ca cũng không bằng Tiểu Hồng. Tiểu Hồng tính cách ngay thẳng, làm việc cũng không dài dòng dây dưa, tính cách như vậy thật ra rất thích hợp đi lên con đường cường giả. Khó nhất chính là, Tiểu Hồng cũng không phải một đứa trẻ kiêu ngạo ương ngạnh, cũng chưa bao giờ cho mình là mạnh nhất, điểm này cho dù là gia gia cũng rất thưởng thức. Cái này đều do ngươi dạy bảo.
Âu Bằng nhìn cửu đệ bên cạnh mình, kỳ thực trong lòng hắn có tiếc nuối rất lớn.
Âu Hồng chỉ theo Âu Dương học tập đã có thể khiêm tốn hòa nhã như vậy, bản thân cửu đệ càng là nhân vật tiêu biểu cho hòa nhã và không kiêu ngạo. Âu Bằng rất muốn biết, tại sao ông trời lại nghiêm phạt người như vậy, nếu như Âu Dương thực sự có thể tu luyện, cho dù đường đi gian nan, sợ rằng cuối cùng hắn cũng có thể trèo lên đỉnh phong.
- Nếu như cửu đệ ngươi có thể tu luyện, có thể tương lai của ngươi sẽ quang minh không gì sánh được.
Âu Bằng vỗ vai Âu Dương, trong mắt có vài phần tiếc nuối.
- Ta tu luyện? Ha ha gia gia không phải nói rồi sao, cơ thể của ta trời sinh không trọn vẹn, linh hồn cũng không trọn vẹn, muốn tu luyện căn bản không có khả năng, trừ phi là Thần Tiễn đích thân tới chữa trị cho ta, còn không có khả năng khác.
Bản thân Âu Dương từ lâu đã minh bạch điều này. Âu Dương cũng không hy vọng xa vời có kỳ tích gì sinh ra, dù sao thời gian mười lăm năm đối với một đứa trẻ tàn tật mà nói là quá dài.
Nghe Âu Dương nói Âu Bằng cuối cùng cũng lắc đầu, kỳ thực hắn làm sao không biết những lời Âu Dương nói là sự thực.
Nhật nguyệt chuyển hoán, chỉ chớp mắt đã đến đêm muộn, bóng đêm phủ xuống đại địa. Trận thi đấu cuối cùng của hội võ trường cũng đã kết thúc, một đám hài tử Âu gia cũng đã quyết ra thắng bại, Âu Hồng không hề bất ngờ được đánh giá là đứa trẻ có thiên phú nhất năm nay. Gia tộc cũng vì vậy phát cho hắn không ít tài nguyên, khiến Âu Hồng vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh đại ca khoe khoang một trận. Cho dù trầm ổn, mười hai tuổi cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Sau khi hội võ chấm dứt, các trưởng lão của gia tộc tổng kết một số chuyện phát sinh của Âu gia năm nay, nhưng bởi vì năm nay không phải năm đặc biệt gì, cho nên gia gia và phụ thân cùng với bọn người đại bá của Âu Dương đều không xuất hiện, chỉ có mấy trưởng lão tiến hành tổng kết.
Khi trưởng lão vừa nói xong, Âu Dương lôi kéo Âu Bằng nói:
- Đại ca, ngươi giúp ta một việc đi!
- Giúp cái gì, nói ra, chỉ cần đại ca có thể làm, tuyệt đối không thành vấn đề.
Âu Bằng thật sự hiếu kỳ vỗ ngực đáp ứng.
- Ta muốn từ hôn...
Trên mặt Âu Dương mang theo mấy phần bất đắc dĩ, những lời này của hắn cũng khiến Âu Bằng sửng sốt, sau đó Âu Bằng phảng phất cũng minh bạch cái gì, đầu tiên là lắc đầu, sau đó thở dài gật đầu nói:
- Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Nếu như Âu gia chúng ta không nói, cho dù Cầm gia không muốn cũng tuyệt đối không có cách nào.
- Mặc dù con người ai cũng có tư tâm, nhưng Linh Linh với ta mà nói là người bằng hữu tốt nhất, nếu như ta không phải có thân thể thế này, cho dù thiên phú của ta có kém, chỉ cần ta có thể là một người bình thường, ta vẫn có lòng tin lấy Linh Linh. Ta cũng có lòng tin một ngày kia mọc cánh phi tiên, nhưng...
Âu Dương nói không sai, tâm trí của hắn kiên định hơn bất cứ kẻ nào.
Phải biết rằng, cho dù Âu Dương chuyển thế luân hồi, nhưng linh hồn của hắn vẫn là linh hồn của Thần Tiễn trước kia, cho dù đã xóa đi tất cả ký ức cũng không thể thay đổi chuyện này. Đừng thấy hiện tại dáng vẻ Âu Dương nửa chết nửa sống, nếu một ngày kia Âu Dương có thể nhớ lại tất cả ký ức, như vậy phương pháp thánh chiến trong linh hồn của hắn sẽ được kích hoạt trong nháy mắt.
Với lực lượng sinh sôi không ngừng của phương pháp thánh chiến, nhiều nhất là bảy ngày, hắn lại sẽ trở thành Thần Tiễn mới.
Chỉ có điều linh hồn của Âu Dương sớm đã quay về trong thiên địa, cho dù là cường giả như Ngụy Bỉnh Dập cũng đừng mơ tưởng tìm được chỗ linh hồn của Âu Dương.
- Được rồi, chuyện này đại ca sẽ giúp ngươi, nhưng không phải lúc này.
Âu Bằng suy nghĩ rất chu toàn, chuyện này làm riêng là được cần, không cần nói ra trong cuộc họp hằng năm. Dù sao Âu Dương cũng là một nam nhân, mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng Âu Bằng vẫn suy nghĩ tới tôn nghiêm của cửu đệ, vẫn chuẩn bị lưu lại cho cửu đệ một chút tôn nghiêm.
- Cảm tạ đại ca...
Âu Dương đương nhiên minh bạch ý tứ của đại ca Âu Bằng, trong mắt hắn mang theo mấy phần cảm kích.
Cuộc họp hằng năm kết thúc, một năm vừa rồi không có gì đặc biệt. Nếu như đặc biệt, chỉ có thể là chuyện sau khi Âu Dương xuất hiện, Âu Bằng đã tặng cho Âu Dương một cây linh chi rất tốt. Đương nhiên, mặc dù mọi người đều biết nhưng cũng không có đệ tử nào cướp đoạt. Mặc dù Âu Dương là phế vật, nhưng trong Âu gia hắn vẫn là đệ tử bản tông của Âu gia, bất luận người nào có can đảm cướp giật đồ của đệ tử bản tông cũng không có kết cục tốt, cho dù ngươi có thiên phú tốt thế nào, xuất thân cao quý tới đâu đều chỉ có đường chết.
Sau khi chấm dứt cuộc họp hàng năm chấm dứt, Âu Dương muốn đưa cây linh chi cho Âu Hồng, nhưng tiểu tử kia không tiếp nhận, kỳ thực Âu Hồng cũng không phải kẻ ngu si, hắn biết rõ, đại ca mình cần cây linh chi này để kéo dài tuổi thọ. Nếu như mình lấy đi, vậy đại ca phải làm thế nào?
Chuyện Âu Dương không tuyên bố với bên ngoài, cho dù ngay cả bản thân Âu Dương cũng từ miệng Cầm Linh Linh mới biết được đại ca đã giúp mình làm chuyện này.
Cầm Linh Linh vẫn chạy tới tìm Âu Dương chơi như trước, vẫn cẩn thận quan tâm đến hắn, cũng không vì chuyện hai người từ hôn mà trở nên quan hệ bất hòa, nhưng chuyện này cũng không có gì bất ngờ, Âu Dương sớm biết Linh Linh là người như vậy. Nếu như Cầm Linh Linh thật sự là loại người trước sau bất nhất, như vậy Âu Dương tuyệt đối sẽ không suy nghĩ cho nàng.
- Âu Dương, cây linh chi này tuyệt đối là thứ tốt, cho dù là Thánh Thể như ta sử dụng cũng có thể có chút đề cao, còn người bình thường sử dụng, đủ để kéo dài mấy chục năm thọ mệnh, đại ca ngươi thật sự rất tốt với ngươi.
Cầm Linh Linh có chút ước ao nói.
- Ngươi thích ta tặng cho ngươi!
Âu Dương nhìn Cầm Linh Linh, những lời này của hắn cũng không phải nói giỡn. Theo Âu Dương thấy, mình là một phế vật, sống thêm mấy chục năm cũng có thể làm gì? So với sống như vậy, kỳ thực Âu Dương cảm thấy chết tự nhiên xem như là một loại hoàn toàn giải thoát.
- Ta không dám cầm!
Cầm Linh Linh biết Âu Dương không phải đang nói giỡn, nếu như mình thực sự muốn, Âu Dương khẳng định sẽ không nói nhiều trao cho mình. Cầm Linh Linh không dám muốn cũng không thể muốn, bởi vì nàng biết cây linh chi này quan trọng với Âu Dương như thế nào. Cần lực lượng mình từ từ tu luyện là được, không cần cây linh chi này, dù sao mình còn nhỏ.
Nhưng nếu như Âu Dương mất đi cây linh chi này, như vậy mạng của hắn có thể sẽ kết thúc.
- Ha ha, dùng thuốc kéo dài sinh mệnh của ta, kỳ thực cuộc sống như vậy đối với ta mà nói cũng là một loại gánh nặng. Đôi khi ta có suy nghĩ, nếu như ngày nào đó nhắm mắt ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại thì tốt hơn.
Trong mắt Âu Dương mang theo mấy phần chờ đợi, không sai, thật sự là chờ đợi, có lẽ suy nghĩ này đã sớm xuất hiện trong lòng hắn.
- Làm sao ngươi có thể nói như vậy, ngươi như vậy chẳng phải là làm phụ mẫu thất vọng... làm ca ca thương yêu của ngươi thất vọng, làm ta thất vọng sao?
Cầm Linh Linh nắm tay Âu Dương nói:
- Ngươi đã đọc thuộc câu chuyện về Thần Tiễn, ngươi còn nhớ không? Thần Tiễn từng nói một câu, nếu như ngươi không đi làm, như vậy ngươi sẽ không thể nhìn thấy kỳ tích, cuộc đời của Thần Tiễn đều là người sáng tạo ra kỳ tích, vì sao ngươi không thể chứ?
- Kỳ tích, kỳ tích thực sự sẽ phát sinh trên người ta sao?
Âu Dương để tay lên ngực tự vấn, chính hắn cũng không biết, đáp án của vấn đề này chính là không có đáp án...
Thời gian cứ thế trôi đi không trở lại, năm năm nữa lại vội vã trôi qua. Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay. Đại tuyết trắng xoá phủ kín toàn bộ nơi ở của Âu gia, Âu Dương ở trong ngôi đình của nhà mình, hắn khoác một chiếc áo choàng lông chuột, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, cánh tay có chút run rẩy, nhìn qua như bị đông lạnh. Nhưng mọi người đều biết, cái này cũng không phải đông lạnh, đây là bởi vì cánh tay Âu Dương trời sinh đã như vậy.
Hắn không thể cầm vật gì quá nặng, bởi vì hắn kinh mạch rất nhỏ nhỏ, bất luận cầm làm việc quá sức cũng có thể khiến kinh mạch trong nháy mắt tan vỡ, cho nên từ nhỏ đến lớn Âu Dương hầu như đều chỉ ngồi trên xe đẩy mà thôi. Nhiều năm trôi qua, Âu Dương vẫn không thể thoát khỏi sự chăm sóc của người khác, hắn vẫn là một phế nhân.
Nếu như nói trong năm năm qua Âu Dương có thu hoạch gì, có thể chính là loại năng lực huyền bí, hiện nay cho dù ở trong băng thiên tuyết địa, Âu Dương cũng có thể làm cho hoa tuyết vĩnh viễn không bay xuống trên người mình.
Loại năng lực này Âu Dương cũng chưa từng sử dụng qua trước mặt bất cứ người nào, nhưng nếu như thực sự có tổ cấp cường giả ở đây nhất định sẽ giật mình hô to, đây là nửa bước chí cao vô thượng!
Không sai, lúc này Âu Dương đã nửa bước tiến vào chí cao vô thượng. Thời gian hai mươi năm, từ tán hết mọi thứ đến nửa bước tiến vào chí cao vô thượng Âu Dương chỉ dùng hai mươi năm.
Công phu làm cho phong tuyết vĩnh viễn không tới gần mình, tùy tiện tìm một cường giả cửu giai cũng có thể dễ dàng làm được. Nhưng nếu không sử dụng bất cứ lực lượng gì thì sao? Dưới tình huống không sử dụng bất cứ lực lượng gì không ai có thể làm được.
Cho dù kéo đám người Minh Hậu, Ngụy Bỉnh Dập đến cũng tuyệt đối không làm được loại trình độ hiện tại của Âu Dương. Đây đã không phải lực lượng tổ cấp cường giả có thể lý giải. Đây là một loại lực lượng bước đầu thay đổi thế giới pháp tắc.
Thay đổi thế giới pháp tắc, đó là biểu hiện sơ bộ của chí cao vô thượng, cho nên nói bản thân Âu Dương cũng không biết, hiện tại hắn đã nửa bước tiến vào chí cao vô thượng. Hiện tại hắn đã có thể ảnh hưởng đến thiên địa pháp tắc, nếu như có thể tiến thêm một bước vậy chính là lấy thân hóa đạo của pháp tắc.
Trong tiểu đình, Cầm Linh Linh ngồi ở phía đối diện, trên mặt mang theo một vẻ tiêu sầu, kỳ thực nàng không biết hôm nay nên làm sao đối mặt với Âu Dương.
- Sao vậy, lập gia đình không phải rất đáng vui mừng sao? Tại sao lại sầu khổ như vậy?
Âu Dương vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé như ngọc của Cầm Linh Linh. Thời gian năm năm Cầm Linh Linh đã hai mươi ba tuổi, từ năm năm trước sau khi Cầm Linh Linh và Âu Dương từ hôn, nàng được hứa hôn cho một thiên tài của Vạn Tiên Sơn, năm nay đã đến hạn cuối, Cầm Linh Linh cũng sắp xuất giá.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1166: Linh hồn vô địch thiên hạ
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Âu Dương ngươi có trách ta không?
Kỳ thực trước đây rất lâu Cầm Linh Linh đã muốn hỏi vấn đề này, hôm nay nàng rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí hỏi vấn đề này.
- Đồ ngốc, vì sao ta lại trách ngươi đây, từ ba năm trước ta đã không còn trách bất cứ người nào. Ta sinh ra như vậy không trách được bất cứ người nào, ta cũng không tranh đoạt quyền lợi gì, ta chỉ muốn sống yên ổn, không để những người quan tâm ta đau lòng, đơn giản như vậy thôi.
Những lời này của Âu Dương là phát ra từ nội tâm, hắn không có truy cầu quá cao, hắn chỉ muốn sống yên ổn. Có thể chính vì điều này là khác biệt lớn nhất với kiếp trước của hắn, cũng chính vì như vậy cho nên tại sao sau khi hắn vứt bỏ tất cả lại có thể nửa bước tiến vào chí cao vô thượng.
- Âu Dương, nếu như bây giờ ta vẫn nguyện ý lấy ngươi, ngươi có muốn lấy ta không?
Cầm Linh Linh nhìn Âu Dương, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm hai bàn tay lạnh lẽo và run rẩy của Âu Dương hỏi.
Rất hiển nhiên Cầm Linh Linh không phải đang nói đùa, trong mắt nàng mang theo vẻ chân thành.
- Linh Linh, chúng ta mãi mãi là bằng hữu tốt nhất không phải sao?
Lần đầu tiên Âu Dương lựa chọn né tránh ánh mắt của Cầm Linh Linh, đúng vậy, lần này hắn không tiếp nhận ánh mắt yêu thương của tri kỷ cùng lớn lên với mình.
- Đôi khi, khi ngươi mất đi một vài thứ sẽ không cảm nhận có cái gì, nhưng sau khi chân chính mất đi ngươi mới có thể phát hiện nó quan trọng hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Đáng tiếc ta minh bạch quá muộn.
Trong mắt Cầm Linh Linh mang theo vài phần tự trách mình. Không sai, năm đó từ hôn nàng cũng không phản đối, nhưng năm năm qua tiếp xúc với Âu Dương khiến nàng minh bạch, trong mắt nàng Âu Dương không phải một phế vật, mà là một thiên tài chân chính, một thiên tài chưa bao giờ có. Lý giải của hắn đối với thế giới vượt qua bất cứ người nào, phong thái tao nhã của hắn có thể hấp dẫn bất cứ nữ nhân nào.
Thế nhưng tất cả đều đã quá muộn, năm nay nàng phải lập gia đình, Âu Dương cũng không thể nghịch thiên cứu nàng thoát khỏi ma trảo giống như vương tử trong câu chuyện đồng thoại.
- Kỳ thực Hoàng Phổ Trình rất tốt.
Âu Dương vội vã chuyển dời trọng tâm câu chuyện.
- Đúng vậy, hắn rất tốt nhưng chẳng lẽ ngươi không biết ngươi cũng rất ưu tú sao?
Cầm Linh Linh vẫn tha thiết nhìn Âu Dương, còn ánh mắt Âu Dương vẫn cố tình trốn tránh, không dám đối diện với ánh mắt của tri kỷ thanh mai trúc mã này. Hắn cũng không phải một khối gỗ vô tri, hắn sợ khi mình thật sự đối diện với Cầm Linh Linh, không nhịn được nói ra ba chữ "Ta thích nàng".
- Ta ưu tú... Ha ha, ta ưu tú gì chứ? Bộ dạng nửa chết nửa sống này mà ưu tú sao?
Âu Dương có chút tự giễu cười, tay hắn vươn ra ngoài tiểu đình, một mảnh hoa tuyết trong suốt như ngọc rơi xuống tay Âu Dương, sau đó mảnh thứ hai thứ ba tiếp tục rơi xuống, bàn tay Âu Dương tựa hồ như bị hoa tuyết phủ kín.
Thần kỳ chính là, nhiều hoa tuyết rơi xuống như vậy nhưng lại không hề hòa tan trên tay Âu Dương.
Đây tựa hồ là chuyện không thể tưởng tượng. Phải biết rằng, đừng nói là rơi trên tay người, cho dù hoa tuyết rơi trên mặt đất cũng sẽ hòa tan một phần. Chuyện giống như Âu Dương chỉ có một khả năng, đó chính là Âu Dương vận dụng năng lực đặc thù của hắn, nghịch chuyển thiên địa pháp tắc!
Ngôn xuất pháp tùy! Không sai, đây là ngôn xuất pháp tùy, trong lòng Âu Dương muốn hoa tuyết không bị hòa tan, trong nháy mắt thiên địa pháp tắc bị thay đổi, cho nên hoa tuyết rơi xuống tay hắn sẽ không bị hòa tan, đây là chí cao vô thượng.
Âu Dương nhẹ nhàng rung động cánh tay mình, hoa tuyết từ trên bàn tay Âu Dương bay lả tả xuống mặt đất. Còn bàn tay Âu Dương vẫn sạch sẽ như trước, nếu như hiện tại nắm tay Âu Dương, ngươi thậm chí sẽ không cảm giác được thay đổi nhiệt độ trên tay hắn.
- Hôm đó ngươi sẽ đưa ta đi chứ?
Cầm Linh Linh cũng không chú ý tới loại năng lực thay đổi pháp tắc thiên địa này của Âu Dương, bởi vì tu vi còn của nàng còn chưa đạt được, nàng còn chưa thể lý giải loại năng lực cường hãn này.
- Đương nhiên sẽ đi, nhưng ta không thể đưa ngươi tới Vạn Tiên Sơn, ngươi cũng biết cơ thể của ta ha ha ha...
Âu Dương mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của hắn lại khắc sâu trong tâm linh Cầm Linh Linh, khiến cuộc đời này của Cầm Linh Linh sợ là không thể quên được nụ cười này.
- Đội ngũ đón dâu của Vạn Tiên Sơn nửa tháng nữa sẽ đến, nha đầu ngươi còn không mau trở về chuẩn bị, ngày nào cũng chạy đến đây, không sợ người ta lời ra tiếng vào sao.
Âu Dương nhìn Cầm Linh Linh, nhưng hắn cũng không biết là, kỳ thực bên ngoài sớm đã đồn đãi, lời ra tiếng vào liên quan đến hai người bọn họ sớm đã truyền khắp nơi.
- Quan tâm đến bọn họ làm gì, chúng ta cảm thấy vui vẻ còn chưa đủ sao!
Cầm Linh Linh thật ra cũng rất hào hiệp, nàng rất thích Âu Dương, nếu như không phải thực sự rất thích, nàng tuyệt đối sẽ không nói những lời vừa rồi với Âu Dương. Chuyện Âu Dương cự tuyệt nàng, nàng đồng dạng cũng có thể minh bạch, kỳ thực cũng không phải Âu Dương không thích nàng, chỉ bởi vì Âu Dương suy nghĩ cho nàng, hắn không hy vọng nàng lấy một kẻ suốt ngày bệnh tật như hắn.
- Linh Linh, ta phát hiện năm năm qua ngươi vẫn không hề thay đổi, vẫn giống như trước kia.
Âu Dương túm chặt chiếc áo choàng ôm kín lấy người.
- Ngươi hi vọng ta trở nên đặc biệt lạnh lùng hay trở nên vô cùng khôn khéo sao?
Thái độ của Cầm Linh Linh đối với Âu Dương chính xác không có gì thay đổi, chí ít về tính cách không có bất cứ biến hóa nào. Về phần thực lực Cầm Linh Linh mấy năm nay cũng có đề cao không nhỏ. Nhưng Pháp Thân và Thánh Thể có sự chênh lệch rất lớn, muốn vượt qua khoảng cách này, cho dù là Âu Dương trước kia cũng không dễ dàng.
Trước kia Âu Dương là dựa vào vận may bước qua, còn người bình thường không có thời gian mấy trăm năm cũng đừng mơ tưởng vượt qua khoảng cách này.
- Không phải ta hi vọng ngươi trở nên lạnh lùng, nhưng trong thế hệ trẻ tuổi ngươi cũng xem như có chút danh tiếng, trầm ổn một chút, nếu không sau này để mất danh tiếng như ta cũng không tốt.
Âu Dương vui vẻ trêu đùa Cầm Linh Linh.
- Được rồi, không nói đùa nữa, vị Chu thần y đại ca ngươi tìm cho ngươi lần trước nói như thế nào?
Cầm Linh Linh biết, mấy năm nay Âu Bằng vẫn đi tìm kiếm danh y thiên hạ cho Âu Dương, nhưng...
- Cũng không phải như nhau, không phải là thay đổi một tên sau đó đâm ta mấy châm mà thôi.
Âu Dương mỉm cười, thân thể của mình không phải là ốm đau, thân thể của mình căn bản là kinh mạch quá nhỏ, đây là chứng bệnh trời sinh. Giống như gia gia nói, trừ phi là tìm được một siêu cấp cường giả lấy linh hồn của mình ra, sau đó trọng tố thân thể cho mình, bằng không, thân thể của mình vẫn khó giải.
Gia gia cũng không phải chưa từng lấy linh hồn của mình ra, đáng tiếc gia gia lại nói linh hồn của mình rất cổ quái, căn bản không thể rời thể. Một khi linh hồn của mình rời khỏi thân thể, cho dù là hắn cũng không cách nào khống chế, có thể chỉ có tìm được tiên nhân mới có thể làm được.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_