Đã luyện hóa được Cửu Đỉnh và Hiên Viên kiếm, Dương Thiên Lôi càng thêm hăng hái, không tiếp tục nhẫn nhịn hận ý trong lòng đối với yêu nghiệt Thần Tộc.
Bằng vào tâm cảnh tu vi siêu việt cảnh giới Chân Tiên, trong trạng thái hưng phấn, trực tiếp bắt đầu luyện hóa thần cách yêu nghiệt Thần Tộc.
Tê tê tê...
Trận pháp ẩn chứa trong Cửu Đỉnh và Hiên Viên kiếm bị Dương Thiên Lôi hoàn toàn điều khiển, tự nhiên năng lượng thiên địa dồi dào ẩn chứa bên trong cũng để cho Dương Thiên Lôi sử dụng.
Dưới sự khống chế của tu vi siêu việt cảnh giới Chân Tiên, tuy rằng yêu nghiệt hoàn toàn thu liễm khí tức, nhưng luồng ý niệm tinh thuần của Dương Thiên Lôi vẫn bằng tốc độ nhanh chóng phá khai cấm chế siêu cường ẩn chứa trong thần cách yêu nghiệt.
- Ngươi...Ngươi rốt cuộc là ai?
Khi ý niệm của Dương Thiên Lôi bắt đầu điên cuồng áp bách thần cách yêu nghiệt, yêu nghiệt vô cùng hoảng sợ nói.
Bất kể như thế nào hắn cũng không thể tưởng được, người này lại cường đại như thế, đã hoàn toàn siêu việt nhận thức của hắn. Phải biết rằng, đại chiến năm đó, cho dù là Đại La Kim Tiên muốn luyện hóa thần cách của hắn, cơ bản không có khả năng, nhưng hiện tại dưới sự bảo hộ toàn lực của hắn, tựa hồ căn bản không thể ngăn cản đối phương.
Điều này sao có thể?
Phải biết rằng, nó chính là một trong các thủ lĩnh Thần Tộc, dựa theo phân chia cảnh giới của Địa Cầu, hắn là tồn tại cấp bậc Đại La Kim Tiên.
Dùng mông nghĩ cũng biết tu vi của người kia tuyệt đối đã siêu việt Đại La Kim Tiên.
- Giết cho ngươi chết!
Thanh âm lãnh lùng của Dương Thiên Lôi căn bản không muốn nói lời vô nghĩ với thần cách yêu nghiệt này. Yêu ai yêu cả đường đi, hận ai ném đá vỡ đầu nó ra. Nếu yêu nghiệt Thần Tộc chỉ xâm lấn Hồng Mông đại thế giới, cũng không làm Dương Thiên Lôi hận đến như thế, nhiều nhất hắn sẽ đem toàn lực, thực hiện trách nhiệm của bản thân mình mà thôi, nhưng bởi vì chúng nữ, bởi vì Tam Thập Tam Thiên, lại làm cho hắn đối với yêu nghiệt Thần Tộc hận thấu xương.
Tê tê tê...
Mặc cho thần cách yêu nghiệt gào thét tê tâm liệt phế thế nào, thậm chí cầu xin, Dương Thiên Lôi đều không chút ngừng lại, trong lòng chỉ có hận ý ngút trời, dùng tốc độ nhanh nhất luyện hóa thần cách của yêu nghiệt Thần Tộc.
Khi thạch đài cửu long hóa thành Cửu Đỉnh, Dương Thiên Lôi cũng đã hiểu được yêu nghiệt Thần Tộc này không đơn giản, dù sao Cửu Đỉnh vốn là một trong những pháp bảo chí cường trong thiên hạ, ẩn chứa tiên lực của các thành viên tiên ban, so với Hiên Viên kiếm còn cường đại hơn, yêu nghiệt này cần đến hai đại pháp bảo trấn áp, có thể tưởng tượng tu vi năm đó của nó mạnh cỡ nào.
Nhưng lúc này, trong lòng Dương Thiên Lôi lại có chút kỳ quái, bởi vì luyện hóa thần cách của đối phương, mặc dù hắn có Cửu Đỉnh cùng Hiên Viên kiếm tương trợ, nhưng có vẻ như cũng quá dễ dàng, giống như đối phương căn bản không có sức phản kháng.
Yêu nghiệt Thần Tộc phát ra đủ loại công kích ảo cảnh, căn bản không tạo được bất cứ uy hiếp gì đối với hắn, đồng dạng, vô luận nó giãy dụa thu liễm như thế nào, Dương Thiên Lôi đều luôn luôn thế như chẻ tre.
Tuy nhiên, không thể không nói, thần cách của yêu nghiệt Thần Tộc phi thường mạnh.
Bảy ngày, đằng đẵng bảy ngày, Dương Thiên Lôi một khắc không hề dừng lại, rốt cục hoàn toàn luyện hóa thần cách của yêu nghiệt Thần Tộc.
Oanh long oanh long oanh long...
Trong nháy mắt Dương Thiên Lôi hoàn thành luyện hóa, trong não hải đột nhiên nổ vang từng tiếng, trí nhớ vô cùng khổng lồ, không ngờ như thác lũ từ trung tâm thần cách của yêu nghiệt trào ra, điên cuồng phóng mạnh về phía Dương Thiên Lôi.
Cùng lúc đó, vô số thiên phú thần thông pháp tắc cường đại cũng ào ào tiến vào trong đầu Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi ngồi xếp bằng dưới đất vẫn không hề nhúc nhích, đắm chìm trong quá trình tiêu hóa hấp thu.
Hắn căn bản không có ý thức được, giờ này phút này, mi tâm của hắn đã nhiều thêm một đạo phù văn huyền ảo màu vàng, đang không ngừng lóe ra, làm cho cả động sáng bừng lên.
- Phù!
Bảy ngày sau, lại bảy ngày sau đó, Dương Thiên Lôi rốt cục thở ra một hơi thật dài, từ trong tĩnh tọa tỉnh táo lại. Phù văn huyền ảo màu vàng kia cũng lập tức nhập vào trong não hải.
- Thật không ngờ đại chiến năm đó lại thảm thiết đến như vậy. Tồn tại cấp bậc Đại La Kim Tiên, chẳng thể trách cần đến Cửu Đỉnh cùng Hiên Viên kiếm đồng thời trấn áp.
Dương Thiên Lôi thì thào nói.
Mãi đến lúc này, hắn mới rõ ràng yêu nghiệt này năm đó là tồn tại Đại La Kim Tiên, siêu việt cảnh giới Thiên Tiên.
Dương Thiên Lôi đối với đại chiến năm đó rốt cục cũng có nhận biết cụ thể hơn, đương nhiên, cũng chỉ là nhận biết từ góc nhìn của yêu nghiệt này. Đồng thời, nhận thức của Dương Thiên Lôi đối với yêu nghiệt Thần Tộc cũng càng thêm rõ ràng, Hồng Mông bên ngoài Hồng Mông đại thế giới.
Trận đại chiến kia, không có người thắng, lưỡng bại câu thương. Tất cả cao thủ cấp bậc Chân Tiên của tiên ban và Thần Tộc đều rơi rụng.
Điều này có ý nghĩa như thế nào?
Đám người Lục Áp vì tiên ban để lại vô số cơ duyên cùng cơ hội, cao thủ Thần Tộc há có thể không lưu lại sao?
Dương Thiên Lôi mơ hồ cảm thấy, vào tương lai không xa, có lẽ sẽ bạo phát một lần nữa, chiến đấu giữa hai Hồng Mông đại thế giới.
Lắc lắc đầu, Dương Thiên Lôi đứng dậy, nếu như đã dồn hắn đến mọi việc đều đã quyết, muốn không đếm xỉa đến, tự do tự tại, tự nhiên không có khả năng, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, tình thế hiện giờ, hắn chỉ có thể điên cuồng đề thăng tu vi của bản thân, khiến cho thực lực của chính mình đủ để đứng trên cao nhìn xuống hai cái Hồng Mông đại thế giới, chỉ có như thế, mới có thể thay đồi càn khôn, chân chính tiêu dao.
Thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất khỏi đáy động.
Giờ này phút này, tu vi của hắn lại thu liễm, chỉ có điều là thân thể hiện tại cùng năng lực bản thân có được đã vô hình trung tăng lên rất niều, thần cách yêu nghiệt bị hắn luyện hóa, nhưng lại không hợp nhất với cảnh giới Chân Tiên, mà là độc lập ở trên phàm thể.
Loại tình huống kỳ dị này, làm cho Dương Thiên Lôi cảnh giới Chân Tiên ngoại trừ năng lượng bản nguyên tăng lên rất nhiều ra, cũng không có quá nhiều sự thay đổi. Ngược lại là thân thể của hắn đạt được lợi ích rất nhiều. Tuy rằng Dương Thiên Lôi không hiểu nguyên nhân vì sao như thế, nhưng lại biết, cũng không phải chuyện xấu.
Nếu lúc này, có yêu nghiệt Thần Tộc ở bên cạnh hắn, tất nhiên sẽ coi hắn là đồng bào của mình.
Dương Thiên Lôi cũng không biết, giờ phút này, cho dù là Lục Áp đứng ở trước mặt của hắn, cũng sẽ khiếp sợ đến cực điểm, bởi vì, lần kỳ ngộ này của Dương Thiên Lôi, kể cả hắn cũng không hoàn toàn rõ ràng lắm.
- Tham kiến thiếu chủ!
- Tham kiến thiếu chủ?
- Thiếu chủ, tông chủ đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại xuất hiện tình huống như vậy?
Sau khi Dương Thiên Lôi tụ họp với mười nữ tử đang khiếp sợ, liền đi thẳng tới đại điện lần đầu tiên gặp mặt Hiên Viên Lăng Vân, giờ phút này, toàn bộ thành viên đích hệ trung tâm của Hiên Viên Kiếm Tông đều đang chờ ở trong đại điện.
Loại tình huống này, Dương Thiên Lôi đã sớm đoán trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi hắn thu nhiếp Cửu Đỉnh và Hiên Viên kiếm, trận pháp bao phủ cả Hiên Viên Kiếm Tông cũng đã biến mất theo, nguyên bản có thể ngưng tụ không ít thiên địa linh khí, làm cho Hiên Viên Kiếm Tông giống như thế ngoại đào nguyên, nhưng lúc này, đã không có trận pháp "thiên nhiên" bao phủ, cả Hiên Viên Kiếm Tông không còn cách nào ẩn núp nữa, thiên địa linh khí cũng trở nên cân bằng với ngoại giới.
Kinh biến như thế, làm sao chúng nhân lại không sợ hãi?
Tuy nhiên, hai người tông chủ và thiếu chủ đều không thấy đâu, căn bản không thể liên lạc, làm cho bọn họ chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi, đương nhiên bọn họ đoán được là tông chủ dẫn theo thiếu chủ tiến nhập cấm địa. Dù sao, tông chủ nói, nếu y bế quan không ra, sẽ tự động truyền lại chức vị tông chủ cho Hiên Viên Cửu Dương.
- Mọi người không cần kinh hoảng!
Sau khi Dương Thiên Lôi tiến vào đại điện, liền trực tiếp ngồi trên vị trí tông chủ, thần tình lạnh nhạt nói. Đồng thời, khí tức trên thân của hắn lập tức như núi như biển phát ra, trong phút chốc liền làm cho mọi người câm miệng, một đám hoảng sợ nhìn về phía hắn.
Lúc này, chẳng qua là Dương Thiên Lôi tản mát ra khí tức vốn có của "phàm thể" mà thôi. Nhưng dù vậy, đối với mọi người ở đây mà nói, đã là rất chấn kinh rồi. Khí tức này chính là siêu việt lão tông chủ a.
- Tham kiến tông chủ!
Một gia hỏa tâm tư linh mẫn, thấy một màn như vậy, sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, thanh âm vô cùng cung kính hô lớn.
- Tham kiến tông chủ!
- Tham kiến tông chủ!
Trong phút chốc, sau khi cả đám hiểu được vì sao lại thế, lập tức không chút do dự quỳ bái.
- Từ nay về sau, Hiên Viên Cửu Dương ta chính là tông chủ của Hiên Viên Kiếm Tông. Tất cả đứng lên đi!
- Có lẽ mọi người đã đoán được, bí mật ngàn năm của Hiên Viên Kiếm Tông, bản tông chủ đã giải khai được rồi. Bức bình phong thiên nhiên bao phủ tông ta đã biến mất, ta nghĩ khoảng chừng vài ngày, phi cơ trinh sát hoặc gì đó sẽ đi qua. Cho nên, bây giờ nghe hiệu lệnh.
- Dạ!
Nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, nhãn cầu chúng nhân thiếu chút nữa rớt cả xuống đất, vẻ mặt vô cùng kích động, nguyên bản bọn hắn chỉ nghĩ rằng Hiên Viên Cửu Dương dưới sự trợ giúp của lão tông chủ, tu vi được đề thăng kinh người, hơn nữa bởi vì thân thể siêu cường của hắn, vừa vặn siêu việt lão tông chủ, cho nên mới trực tiếp truyền ngôi.
Hoàn toàn cũng không có nghĩ tới, Dương Thiên Lôi lại tham ngộ bí mật ngàn năm của Hiên Viên kiếm.
Đây là nhận thức cỡ nào?
Ngay sau đó, Dương Thiên Lôi truyền đạt một loạt mệnh lệnh, hơn vạn người trong Hiên Viên Kiếm Tông đều xuất toàn lực, trong thời gian mấy ngày, rốt cục bày ra đại trận tầng tầng lớp lớp, tác dụng hoàn toàn giống với đại trận "thiên nhiên" trước kia, tuy rằng hiệu quả kém hơn một chút, nhưng một lần nữa giấu kín Hiên Viên Kiếm Tông.
Sau khi làm xong chuyện này, mọi người trong môn phái đều đã coi Dương Thiên Lôi là thần minh.
Một tháng.
Dương Thiên Lôi ở Hiên Viên Kiếm Tông nghỉ ngơi một tháng, mới một mình ly khai Hiên Viên Kiếm Tông. Mang theo vô số ngọc thạch trân quý và số lượng hoàng kim khổng lồ, cùng với rất nhiều đan dược do Hiên Viên Kiếm Tông luyện chế rời đi.
Chỉ bất quá không ai biết mà thôi.
Bởi vì khi Dương Thiên Lôi rời đi, chính là hai tay trống trơn a. Dương Thiên Lôi cũng truyền đạt mấy đạo mệnh lệnh, mấy chục cao thủ của Hiên Viên Kiếm Tông, sau khi hắn rời đi cũng đồng loạt rời khỏi Hiên Viên Kiếm Tông.
- Uy?
Khi Dương Thiên Lôi xuất hiện tại một trấn nhỏ cách Hiên Viên Kiếm Tông gần nhất, Dương Thiên Lôi Dương Thiên Lôi đi vào một quán cơm nhỏ tương đối sạch sẽ, nhưng không có người nào.
- Tiên sinh từ đâu đến?
Dương Thiên Lôi vừa mới đi vào, một cô gái tướng mạo xinh đẹp nhưng cách ăn mặc bình thường liền mỉm cười nói với Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi mỉm cười, không trả lời mà duỗi tay làm ra một thủ thế với cô gái.
Khi cô gái nhìn thấy thủ thế này, hai mắt lập tức mở lớn, khuôn mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, thân thể run rẩy, thấp giọng cung kính nói:
- Mời ngài vào bên trong!
Sau khi dẫn Dương Thiên Lôi vào phòng, cô gái lập tức cúi lạy trên mặt đất:
- Tham kiến tông chủ!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tin tức Hiên Viên Cửu Dương chính thức tiếp nhận chức vị tông chủ chín ngày trước đã công bố nội bộ cả Hiên Viên Kiếm Tông. Tuy nhiên thiếu nữ này chưa từng gặp qua Dương Thiên Lôi, lúc Dương Thiên Lôi đi vào hoàn toàn không làm thủ thế của Hiên Viên Kiếm Tông, cho nên cô gái mới chủ động đặt câu hỏi. Chỉ có điều, khi Dương Thiên Lôi làm ra thủ thế chỉ có tông chủ mới được làm, nàng ta lập tức vô cùng sợ hãi.
- Tông chủ...Ngài có gì phân phó?
Cô gái quỳ trên mặt đất, nhìn người thanh niên anh tuấn trước mắt, Hiên Viên Cửu Dương so với trước kia, khí tức quanh thân càng vô cùng cường đại, trong lòng tràn ngập kích động cùng thấp thỏm hỏi.
- Đứng lên đi, trước tiên sạc hộ di động của ta cái.
Dương Thiên Lôi nói xong, lấy ra hai cái di động từ trong túi áo đưa cho cô gái.
- Dạ!
Cô gái cung kính tiếp nhận di động nói.
Quán cơm nhỏ này trên thực tế chính là một trong các cứ điểm liên hệ với ngoại giới của Hiên Viên Kiếm Tông, Hiên Viên Cửu Dương đương nhiên đã từng đến đây, cũng nhận biết thiếu nữ này, chẳng qua là sau khi Hiên Viên Cửu Dương bị Dương Thiên Lôi cắn nuốt chưa từng ghé lại mà thôi. Cho nên cô gái mới không nhận ra. Bất quá, cô gái lại biết, thiếu chủ đã cải biến dung mạo, vì thế không hề có chút kinh ngạc.
- Tham kiến tông chủ!
- Tham kiến tông chủ!
Vốn các thành viên khác của tiệm cơm đã chú ý đến Dương Thiên Lôi, lúc này cũng tiến vào, khom người khúm núm.
- Tất cả đứng lên đi. Tông quy mới do bản tông chủ chế định, các người đã xem qua chưa?
- Đều nhớ kỹ trong lòng!
- Ừ, tốt lắm. Các ngươi lo việc của mình đi, tiểu Lệ bồi tiếp ta được rồi.
Dương Thiên Lôi thản nhiên nói. Tiểu Lệ chính là tên của cô gái kia.
- Dạ tông chủ! Tông chủ, hiếm khi ngài đến được một lần, chúng tôi đã bày tiệc thiết yến cho ngài, Tiểu Lệ, dẫn tông chủ đến nội đường.
Một trung niên nam tử, trên trán có ba phần tương tự với cô gái, hắn chính là người phụ trách nơi này, cũng là phụ thân của tiểu Lệ. Hai người đều là người lớn lên ở trấn này, người ngoài căn bản không biết hai người còn có thân phận khác. Khi trung niên nam tử nói ra lời này thì đánh mắt với tiểu Lệ.
Vốn tiểu Lệ đã đỏ bừng cả khuôn mặt, làm sao không biết ý tứ của phụ thân mình?
Nàng năm nay mười tám tuổi, mắt thấy sắp chính thức bắt đầu tu luyện, hơn nữa luận tư sắc của nàng, tự nhiên có thể tiến vào bên trong Hiên Viên Kiếm Tông, đương nhiên, cũng ẽ trở thành bạn lữ của một đệ tử đích hệ nào đó trong Hiên Viên Kiếm Tông, bất kể như thế nào, địa vị tương lai đều vượt qua phụ thân nàng. Mà hiện tại Dương Thiên Lôi lẻ loi một mình đến đây, đó quả thực là cơ hội ngàn năm một thuở, tình huống này căn bản không có khả năng xuất hiện trong quá khứ, bởi vì bên cạnh Hiên Viên Cửu Dương luôn có mười nữ nhân tuyệt sắc kề cận. Mặc dù trung niên nhân này biết nữ nhi của mình không thể so kè tư sắc với các nữ nhân kia, nhưng nàng có lợi thế vẫn là tấm thân xử nữ, nói không chừng tông chủ trẻ tuổi tân nhậm sẽ bời vì hứng thú nhất thời, sủng ái tiểu Lệ một lần. Vậy tiểu Lệ sẽ trực tiếp bay lên như diều gặp gió. Cho dù chỉ một lần cũng đủ rồi. Bởi vì nữ nhân mà tông chủ động qua, cho dù tặng cho những người khác trở thành bạn lữ, địa vị cũng tương đối tôn quý.
- Tông chủ...Mời ngài.
Trong lòng tiểu Lệ thấp thỏm bất an, đồng thời kích động cầm theo hai chiếc di động, nói với Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi tự nhiên nhìn ra dụng tâm của cô gái này, chẳng qua là làm như không thấy, thản nhiên nói:
- Chuẩn bị đồ ăn đơn giản thôi, sạc di động xong bổn tông chủ sẽ lập tức rời đi.
- Dạ!
Một giờ sau, khi Dương Thiên Lôi dùng xong bữa trưa "phong phú" đơn giản kia thì tiểu Lệ hai tay cung kính dâng hai chiếc di động lên trước mặt Dương Thiên Lôi, không ngờ nha đầu kia đã đổi một bộ quần áo tương đối khiêu gợi, khuôn mặt phủ kín ráng hồng, thật cẩn thận, nơm nớp cố gắng tranh thủ hy vọng cuối cùng.
Dương Thiên Lôi tiếp nhận di động, liếc nhìn tiểu Lệ một cái nói:
- Cô làm tốt lắm. Chỉ là từ nay về sau không cần như vậy. Sau này, toàn bộ đệ tử đích hệ của Hiên Viên Kiếm Tông sẽ không có quyền ép buộc, cô có thể lựa chọn người mình thích. Chỉ cần hai người tâm đầu ý hợp, có thể trở thành bạn lữ.
Dương Thiên Lôi nói xong, vỗ vỗ đầu tiểu Lệ đứng dậy, thân hình nhoáng lên một cái, liền biến mất trước mặt tiểu Lệ.
Tiểu Lệ ngây ngốc nhìn căn phòng trống không, sau khi thẫn thờ một hồi, mới quỳ rạp xuống đất:
- Cung tiễn tông chủ!
Trong chốc lát, Dương Thiên Lôi liền giống như quỷ mị, biến mất khỏi trấn nhỏ, không ai chứng kiến, dưới ban ngày ban mặt cũng không có người nào nhìn thấy thân hình của hắn. Hơn nữa, đây chỉ là Dương Thiên Lôi ở trạng thái hóa phàm.
Sau khi xuyên qua rừng núi rậm rạp, Dương Thiên Lôi mở di động của hắn ra.
Tuy rằng di động của hắn rất hiện đại, nhưng dưới trận pháp bảo hộ của Hiên Viên Kiếm Tông thì không hề có chút sóng tín hiệu nào, không qua bao lâu cũng hết sạch điện. Cho nên, thời gian một tháng này Dương Thiên Lôi hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với ngoại giới. Tuy rằng trước khi đi đã sắp xếp xong xuôi, căn bản không cần lo lắng đến an toàn của đám người Tống Hiểu Phân, Trương Nhã Tĩnh, nhưng thời gian hắn đi quá dài, lúc rời đi, hắn nói với đám người Tống Hiểu Phân là đi khoảng một tuần, nhiều nhất là nữa tháng. Nhưng hiện tại thì đã được một tháng rồi.
Dương Thiên Lôi biết, khẳng định Tống Hiểu Phân, Trương Nhã Tĩnh còn có Lý Hàn Mai Lý đang vô cùng lo lắng.
- Uy?
Dương Thiên Lôi trực tiếp bấm số điện thoại đặc biệt của Lý Hàn Mai. Không có biện pháp, ở nơi xa xôi rừng rú này, di động bình thường căn bản không có tín hiệu.
- Lão đại? Là anh sao? Anh ở đâu thế? Mau...Mau tới a...Ô ô...
Khiến cho Dương Thiên Lôi vô cùng hoảng sợ chính là, thanh âm truyền ra từ điện thoại không ngờ không phải Lý Hàn Mai mà là Lý Ngọc.
Càng làm cho Dương Thiên Lôi cảm thấy cực kỳ bất an chính là, Lý Ngọc là một đại nam nhân, không ngờ lại khóc nức nở, nói còn chưa dứt lời đã khóc thành tiếng.
- Phát sinh chuyện gì?
Dương Thiên Lôi lo lắng hỏi.
- Tỷ tỷ...Tỷ tỷ không ổn rồi...Một mực kêu tên của anh, anh mau tới đi...Lão đại...Ô ô...
- Ở chỗ nào?
- Đế Đô, trong nhà của chúng em. Lão đại, anh phải đến bằng tốc độ nhanh nhất, để cho tỷ tỷ gặp mặt anh một lần cuối...
Thanh âm Lý Ngọc run rẩy nói, chẳng qua hắn còn chưa nói xong, từ đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng "tu tu", hiển nhiên, Dương Thiên Lôi đã cúp điện thoại.
Dương Thiên Lôi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này trong lòng tràn ngập áy náy.
Lý Hàn Mai, ở trong lòng hắn luôn luôn là cường giả, ít nhất ở trên Địa Cầu, nàng là cường giả.
Cho nên, tuy rằng Dương Thiên Lôi đối với Lý Hàn Mai gợi cảm xinh đẹp, vả lại "chủ động câu dẫn" làm hắn động tâm không thôi, ở sâu trong lòng cũng đã sớm tiếp nhận nàng, nhưng lại chưa bao giờ đặt nàng ở cùng vị trí như Lý Tuyết, Tống Hiểu Phân và Trương Nhã Tĩnh, cũng chỉ vì như thế Dương Thiên Lôi chẳng những không có lo lắng đến an toàn của Lý Hàn Mai, ngược lại coi Lý Hàn Mai là thủ hạ phân phó đi bảo hộ Lý Tuyết. Mà khi hắn tới Hiên Viên Kiếm Tông, cũng chỉ băn khoăn đến Tống Hiểu Phân và Trương Nhã Tĩnh, để cho thế lực của Hiên Viên Kiếm Tông bảo hộ các nàng, vẫn không quan tâm đến Lý Hàn Mai.
Tuy nhiên hiện tại...Lý Hàn Mai mà mình yên tâm nhất, ngược lại xảy ra chuyện.
Áy náy!
Áy náy chỉ có đối với Lý Hàn Mai, trong nháy mắt đó, Dương Thiên Lôi nghĩ tới các loại khả năng, nhưng vẫn không thể xác định, thật sự hắn nghĩ không ra người nào có thể đưa Lý Hàn Mai thực lực cường đại vào chỗ chết.
Gọi tên của mình...Gặp mặt lần cuối...Thanh âm khó nức nở của Lý Ngọc, như là cây kim tàn nhẫn đâm vào trái tim của Dương Thiên Lôi.
Không kịp hỏi tình huống cụ thể là gì, Dương Thiên Lôi liền cúp điện thoại, vốn là hắn sử dụng công phu "súc địa thành thốn" để di chuyển thì bây giờ, hắn trực tiếp "sưu" một tiếng, bay về phía không trung, trong chớp mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.
Chỉ cần Lý Hàn Mai còn có một hơi cuối cùng, Dương Thiên Lôi tuyệt không thể để cho nàng chết đi.
Chẳng sợ thân thể đã chết, chỉ cần linh hồn không tiêu tán, Dương Thiên Lôi cũng không tiếc hết thảy đại giới cứu nàng sống lại.
Vô luận Lý Hàn Mai sống hay chết, những người hãm hại nàng sẽ phải trả giá bằng cái chết, không thể vãn hồi, không thể thương lượng.
Tất cả chết hết!
Sưu sưu sưu...
Dương Thiên Lôi hoàn toàn phóng xuất năng lượng, lúc này đây, không những cùng thiên địa tan ra làm một thể, mượn dùng thiên địa chi lực, mà còn thúc dục năng lượng bổn nguyên, khoảng cách mấy nghìn dặm, với hắn mà nói, chỉ là trong cái nháy mắt.
Thần niệm khủng bố dồi dào trong nháy mắt bao phủ cả Đế Đô.
Dương Thiên Lôi chưa từng đến nhà Lý Hàn Mai, nhưng lúc ấy làm sao còn tâm trạng hỏi Lý Ngọc? Cho dù kinh động cao thủ cả Đế Đô, hắn cũng không e ngại.
Trong phút chốc, trong cả Đế Đô, khí tức mọi người tản mát ra, đều như tia chớp tuôn vào não hải của Dương Thiên Lôi...
Giờ khắc này, bên trong đế đô, vô luận là người hay thú. Bất kể là người thường, hay người đặc biệt, cơ hồ cùng một lúc cảm thấy trái tim đập nhanh một hồi, cái loại cảm giác này giống như bị một cỗ lực lượng thần kỳ chế ước, người thường không rõ, cho rằng mình bỗng nhiên xuất hiện bệnh trạng, nhưng cao thủ ẩn nấp ở đế đô, trong nháy mắt này liền hoảng sợ nhìn về phía không trung. Tuy rằng không nhìn thấy cái gì, nhưng sắc mặt lại trở nên khiếp sợ cùng khủng bố dị thường.
Cao thủ!
Siêu cấp cao thủ!
Nhất là trong mấy cao thủ trong cao thủ ở Đế Đô, trong lòng càng kinh hãi mãnh liệt hơn.
Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt cảm giác này liền biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như chưa từng phát sinh, thế nhưng, cao thủ cả đế đô, rốt cuộc không thể bình tĩnh, đồng loạt hồi báo, xuất động, nhất là bên cạnh nhân vật trọng yếu của Hoa Hạ, lại như lâm đại địch...
Dương Thiên Lôi không biết rằng, lần này hắn vận dụng thần niệm, trực tiếp làm cho cả Đế Đô luôn luôn ở trong trọng thái khẩn trương kéo dài khoảng một tháng, càng làm cho viện nghiên cứu siêu nhiên, cùng với tổ chức của Thanh Long xuất động vô số cao thủ, tề tụ Đế Đô, cũng có cao nhân lánh đời rời núi đến tương trợ, mãi cho đến sau này không tiếp tục xuất hiện bất cứ động tĩnh nào, mới dần dần buông lỏng một chút cảnh giác...
Sưu!
Dương Thiên Lôi trực tiếp xuất hiện trong một trang viên tư nhân ở vùng ven Đế Đô.
- Lý Ngọc, tôi tới rồi!
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên xuất hiện, không có người nào phát giác, khi đi thẳng tới cửa một biệt thự nhỏ, Dương Thiên Lôi mới la lớn.
Lúc này, tụ tập tại đại sảnh biệt thự cùng với bên ngoài biệt thự có đến ba bốn mươi người cả trai lẫn gái, có lão nhân, có thanh niên, có trung niên, cả đám đều khiếp sợ nhìn về phía cửa biệt thự. Bởi vì thanh âm của Dương Thiên Lôi rất lớn, lớn đến nỗi bất kỳ ai cũng có thể nghe thấy.
Khi Dương Thiên Lôi nhìn thấy những người này, nhất là lão giả kia, tuy rằng đã sớm đoán ra gia tộc của Lý Hàn Mai không đơn giản, nhưng trong lòng vẫn có chút khiếp sợ.
- Lão đại!
Lý Ngọc dường như còn ở trong biệt thự, lập tức từ bên trong biệt thự vọt ra.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Khi Lý Ngọc nghe thấy Dương Thiên Lôi hét lớn thì đang ở bên cạnh Lý Hàn Mai đang hấp hối, dường như đã hoàn toàn mất đi ý thức, đang không ngừng lẩm bẩm "Lão đại mau tới, mau tới...Tỷ, chị phải chống đỡ..."
Tuy rằng ngoài miệng Lý Ngọc nói như thế, nhưng lúc này vẻ mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, Lý Hàn Mai đang thở ô - xy, có thể chống đỡ đến hiện tại đã là kỳ tích, mười tám ngày a, trọn mười tám ngày. Trước mười tám ngày, tất cả cao thủ của sở nghiên cứu siêu nhiên, cùng với Thanh Long nhân vật như thần thoại, còn có các thần y của "Hoa Hạ" cũng đã bất đắc dĩ tuyên bố Lý Hàn Mai vô phương cứu chữa, không bao lâu nữa sẽ chết, chỉ có điều, không ngờ Lý Hàn Mai ngoan cường kiên trì trọn mười tám ngày, cho dù dấu hiệu sinh mệnh của nàng đã mỏng manh đến mức gần như không có, tuy nhiên thủy chung vẫn còn một hơi thở.
Theo như lời nói của Thanh Long, Lý Hàn Mai hoàn toàn bằng vào một cỗ chấp niệm mà chống đỡ, linh hồn mới không bị tiêu tán, vẫn bám vào trên thân hình đã hoàn toàn hoại tử.
Mà cỗ chấp niệm này là gì?
Tất cả mọi người đều biết, đó chính là Dương Thiên Lôi.
Bởi vì, ban đầu, Lý Hàn Mai yếu ớt trong hôn mê một mực kêu tên của Dương Thiên Lôi, mãi đến khi thân thể gần như hoàn toàn hoại tử không thể cử động mới đình chỉ.
Vào ngày thứ mười tám, toàn bộ các cao thủ được mời đến đều rời đi.
Mà hiện tại, toàn bộ người bồi tiếp bên cạnh Lý Hàn Mai chỉ còn một hơi tàn là người nhà của nàng bao gồm cha mẹ, gia gia nãi nãi, thúc bá, thẩm thẩm, cùng với các đường huynh đệ tỷ muội Lý Ngọc...
Cả phòng trong biệt thự, giờ phút này giống như hầm băng, bởi vì đây là Thanh Long đề nghị bọn họ biến căn phòng thành như vậy. Vì như thế, một là có thể làm cho thân thể của Lý Hàn Mai trong thời gian ngắn sẽ không biến chất, hai là, Lý Hàn Mai vốn là siêu năng giả có năng lượng thuộc tính băng, có thể giúp cho nàng kiên trì lâu thêm một chút.
Một tia chấp niệm, có thể ngoan cường chống đỡ cả chục ngày không chết, là khái niệm cỡ nào?
Ngay cả Thanh Long giống như thần tiên cũng không dám nghĩ. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều rõ ràng sức nặng của ba chữ Dương Thiên Lôi kia trong lòng Lý Hàn Mai.
Áy náy!
Vô cùng áy náy!
Không kể Dương Thiên Lôi, tất cả mọi người ở đây, những người thân nhất của Lý Hàn Mai.
Lý Hàn Mai, là kiêu ngạo của Lý gia, là một người ưu tú nhất trong toàn bộ con cháu của Lý gia, nguyên bản bọn họ căn bản không biết, nếu không khi Lý Hàn Mai vừa mới sinh ra sẽ không đính ước với Tống gia. Những năm gần đây, mọi người trong Lý gia, đặc biệt là gia chủ Lý gia, cũng chính là gia gia của nàng, là áy náy với Lý Hàn Mai nhất, chỉ vì một cái ước định bảo hộ lúc trước, vì giữ gìn thanh danh, ông ta chỉ có thể để cho Lý Hàn Mai chịu ủy khuất...
Thật không nghĩ đến, không ngờ Lý Hàn Mai không những trở thành bộ dáng hiện tại, mà còn vì Dương Thiên Lôi kiên trì chút hơi tàn của mình, chết không nhắm mắt.
Tình cảm phải sâu sắc thế nào mới tạo thành chấp niệm kinh người như thế
Gia chủ Lý gia, ở Hoa Hạ này, thậm chí toàn bộ thế giới, là một danh nhân siêu cấp, ông ta mấy ngày nay hối hận tột cùng. Ông ấy cầu xin ông trời cho Lý Hàn Mai một cơ hội cũng như cho ông ta một cơ hội, chỉ cần Lý Hàn Mai có thể sống lại, ông sẽ không chút do dự vứt bỏ danh dự trân quý nhất của mình, để cho Lý Hàn Mai tự do luyến ái, yêu người mình thích, sống chung với người mình yêu...
Lão nhân không ngừng nói trước mặt Lý Hàn Mai, đáng tiếc ông không biết tôn nữ bảo bối chỉ còn một hơi tàn có thể nghe được hay không.
Hơn mười ngày này, lão nhân vận dụng tất cả lực lượng, tìm kiếm Dương Thiên Lôi, dưới tình thế nguy cấp, đã từ trong miệng Tống Hiểu Phân biết được hướng đi của Dương Thiên Lôi, tuy nhiên, lại không có ai biết vị trí của Hiên Viên Kiếm Tông. Nếu Dương Thiên Lôi trước khi đi, nói cho Tống Hiểu Phân biết người của Hiên Viên Kiếm Tông ở ngay xung quanh nàng, cũng sẽ không kéo dài thời gian đến hiện tại.
Tuy nhiên Lý Ngọc mới nói ra địa điểm, Dương Thiên Lôi liền đã cúp điện thoại, mà khi lão nhân đang hối Lý Ngọc lập tức gọi lại, hỏi Dương Thiên Lôi ở đâu, trực tiếp điều phi cơ đến đón thì làm cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, một thanh âm không ngờ vào lúc này lại vang vọng bên tai mọi người, mà khuôn mặt đầy nước mắt của Lý Ngọc, tức thì tràn ngập sự khó tin cùng kinh hỉ lao ra khỏi biệt thự, hô lên "lão đại", lúc này, tất cả mọi người đều minh bạch người đến là ai.
- Thiên Lôi...
Cùng lúc đó, Tống Hiểu Phân đã gầy đi một vòng cũng theo sát Lý Ngọc chạy ra khỏi biệt thự.
Tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng đều không hỏi ra miệng, mà cũng không còn cơ hội để hỏi, trong nháy mắt Dương Thiên Lôi bước vào, chỉ là gật gật đầu với Lý Ngọc, vỗ vỗ bả vai Tống Hiểu Phân rồi đi vào trong biệt thự giống như hầm băng, thẳng tới trước giường Lý Hàn Mai.
Sắc mặt xanh xao, ánh mắt trũng sâu, nguyên bản nàng lãnh diễm không gì sánh được, giờ phút này thoạt nhìn tiều tụy giống như cương thi...Chỉ có chiếc bụng gần như bằng phẳng ngẫu nhiên động đậy còn có thể chứng minh, nàng vẫn còn một chút hơi thở.
- Các người ra ngoài hết đi!
Dương Thiên Lôi cầm tay của Tống Hiểu Phân, đột nhiên xoay người về phía Lý Ngọc cùng với lão nhân được mọi người kính ngưỡng kia, còn có những người khác, nói.
Thanh âm của hắn thản nhiên, không có hận, đồng dạng không có chút cung kính nào, nhưng nghe ở trong tai mọi người, không có bất kỳ kẻ nào dám kháng cự, cho dù là lão nhân cũng không thể, cả đám ngoan ngoãn lui ra ngoài, đóng cửa lại.
- Ô ô...Thiên Lôi, Mai tỷ...Mai tỷ có thể cứu chữa được không?
Tống Hiểu Phân khóc lóc nói, mấy ngày nay tiểu nha đầu đã gầy rộc đi rất nhiều. Khi nàng tới đã là ba ngày sau khi Lý Hàn Mai trọng thương, nàng chỉ biết tất cả mọi người đều nói rằng Lý Hàn Mai đã vô phương cứu chữa, khi đó, chỗ dựa duy nhất trong nội tâm nàng chính là Dương Thiên Lôi, bởi vì nàng biết năng lực của Dương Thiên Lôi. Tuy nhiên, mười tám ngày a...Suốt mười tám ngày, cho dù Tống Hiểu Phân có tin tưởng Dương Thiên Lôi cỡ nào, nhưng nhìn thân thể đã hoàn toàn hoại tử của Lý Hàn Mai, nàng cũng dần mất đi tin tưởng.
- Quên những gì anh từng nói với em rồi sao? NỠnhân của anh, cho dù diêm vương lão tử, cũng đừng mong đoạt được tính mạng của nàng.
Dương Thiên Lôi dịu dàng nói, không có nhìn Tống Hiểu Phân mà là đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lý Hàn Mai. Cùng lúc đó, ấn đường lóe ra một đạo quang mang bảy màu rực rỡ, trong phút chốc hoàn toàn bao bọc hắn và Lý Hàn Mai cùng với Tống Hiểu Phân.
Tống Hiểu Phân đang thương tâm, tức thì mở to hai mắt nhìn, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng trong lòng đã tràn ngập kinh hỉ, Dương Thiên Lôi một khi đã nói thế, như vậy Lý Hàn Mai có thể sống lại một lần nữa.
Khi chứng kiến bộ dáng của Lý Hàn Mai, Dương Thiên Lôi đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn cũng không có vội vã cứu chữa, mà là nhìn lướt qua vật phẩm đặc thù bày trên giường, phất tay quét ra, loại "tụ linh trận" cấp thấp này trước khi mình đến, đương nhiên có tác dụng rất lớn, nhưng khi mình đã đến thì không hề có chút tác dụng nào, thần niệm của hắn vừa mới phát ra đã ngưng tụ thành tụ linh trận vô cùng cường đại, cho dù linh hồn Lý Hàn Mai xuất khiếu, muốn tiêu tán cũng không được...
Nhẹ nhàng vén chiếc chăn màu hồng phủ trên người Lý Hàn Mai lên, cơ thể nguyên bản gợi cảm xinh đẹp, giờ phút này làm cho Dương Thiên Lôi nhìn thấy mà ghê người.
Trắng như tuyết, nhưng bị băng gạt y khoa nhuộm đỏ, trái tim, quả thận, dạ dày, lá gan, vị trí ngũ tạng không ngờ toàn bộ băng kín, đan điền dưới rốn ba phân cũng không ngoại lệ, mỗi một chỗ đều đủ để trí mạng, Lý Hàn Mai lại bị thương cả sáu chỗ, càng kinh người chính là, trên cổ Lý Hàn Mai cũng quấn chặt băng gạc. Mà trên cánh tay, bàn chân, cơ hồ cũng được băng kín...
Hai tròng mắt Dương Thiên Lôi run rẩy, nhưng nháy mắt cũng không nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm gỡ toàn bộ băng gạc trên người Lý Hàn Mai ra.
Mỗi lần gỡ một cái băng gạc liền hiện ra một vết đao nhìn thấy ghê người.
Đây không phải đâm vào trên người Lý Hàn Mai, mà là đâm vào trong tim Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi nhẩm tính số lượng vết đạo, thẳng đến khi toàn thân trên dưới Lý Hàn Mai hoàn toàn hiện ra trước mặt Dương Thiên Lôi, hắn khe khẽ nói ra một câu:
- Tám mươi chín!
Trọn tám mươi chín đao!
Thân thể mềm mại uyển chuyển từng vô cùng khiêu gợi hấp dẫn, giờ phút này đã biến thành thế nào?
Không ai có thể tưởng tượng sự kinh khủng của Lý Hàn Mai lúc này.
Tống Hiểu Phân sớm đã không dám nhìn nữa. Nàng không biết vì sao Dương Thiên Lôi phải làm như thế, nhưng lại biết, nhất định là có nguyên nhân.
Tê tê tê...
Đúng lúc này, từng đạo âm thanh kỳ dị bỗng nhiên vang lên, làm cho Tống Hiểu Phân nhịn không được lại nhìn về phía Dương Thiên Lôi và Lý Hàn Mai, chỉ nhìn thoáng qua, Tống Hiểu Phân liền mở to hai tròng mắt, há hốc mồm.
Chỉ thấy, Dương Thiên Lôi đã ngồi xếp bằng ở trên giường, mà Lý Hàn Mai mang trên mình vết thương kinh khủng lại đang quỷ dị trôi nổi trước mặt Dương Thiên Lôi, hai tay Dương Thiên Lôi biến đổi như tia chớp, phát ra quang mang màu lục nhạt, liên tục tuôn vào trong cơ thể Lý Hàn Mai.
Mà ấn đường của Dương Thiên Lôi lại lóe ra quang mang bảy màu rực rỡ, từng cột sáng giống như đều tương liên với ấn đường của Lý Hàn Mai.
Nếu để cho đám người lão nhân, Lý Ngọc bên ngoài thấy được một màn như vậy e rằng sẽ trực tiếp khiếp sợ đến nỗi con mắt muốn lòi ra ngoài, nhất là lão nhân kiến thức rộng rãi kia.
Chỉ sợ cũng chỉ có Tống Hiểu Phân vốn đã biết Dương Thiên Lôi là "thần tiên" còn có thể giữ vững tinh thần không có phát ra tiếng thét chói tai.
Năng lượng bổn nguyên đối với Dương Thiên Lôi mà nói trân quý vô cùng, dưới tình huống bình thướng đều không dám vận dụng, giờ khắc này không hề có chút do dự nào, hoàn toàn bất kể đại giới rót vào bên trong cơ thể hoại tử của Lý Hàn Mai. Hắn đã từng lĩnh ngộ sinh mệnh ra đời như thế nào, hoàn toàn chuyển hóa năng lượng bổn nguyên thành "ánh sáng sinh mệnh" chân chính với tốc độ kinh người chữa trị thân thể của Lý Hàn Mai, cùng lúc đó, thần niệm của Dương Thiên Lôi cũng đang không ngừng kích thích một tia hồn phách còn lại của Lý Hàn Mai, tiến hành song song chữa trị thân thể lẫn linh hồn.
Trước khi đến, Dương Thiên Lôi đã nghĩ tới nhiều loại khả năng, cùng với đủ loại vấn đề Lý Hàn Mai sắp đối mặt, loại tình huống này không phải là tồi tệ nhất, ít ra sau khi Lý Hàn Mai tỉnh lại, trong tâm lý của nàng sẽ không tồn tại bất kỳ bóng ma nào. Bởi vì, ban đầu biết được Lý Hàn Mai xảy ra sự cố, điều đầu tiên Dương Thiên Lôi nghĩ đến là vẻ gợi cảm lãnh diễm giống như băng sơn nữ thần của Lý Hàn Mai, hắn lo lắng nhất là nàng bị cướp sắc, loại tình huống đó, Dương Thiên Lôi tự nhiên sẽ không tính toán, hơn nữa sẽ càng thêm yêu thương nàng, vỗ về nàng. May mắn, Lý Hàn Mai chẳng qua là bị ám sát tám mươi chín đao vô cùng thê thảm, đây chỉ là một tràng chiến đấu thảm thiết đến khủng bố, mà không phải bị cướp sắc.
Có thể nói là vạn hạnh trong bất hạnh. Bằng không, Dương Thiên Lôi thật không biết Lý Hàn Mai có thể chịu đựng nổi không.
Dù sao, một nữ nhân bất hạnh trong hôn nhân nhưng vẫn không tùy tiện giao phó lần đầu tiên của mình cho bất kỳ nam nhân nào, sự trân trọng đối với lần đầu tiên của mình tuyệt đối là vượt qua mức bình thường.
Nửa canh giờ sau.
- Hàn Mai, đã chết rồi, đúng không?
Mọi người chờ đợi trong lo lắng ở cửa biệt thự, bỗng nhiên nhìn thấy Dương Thiên Lôi ôm một thân thể bị chăn phủ kín, vẻ mặt nghiêm túc đi ra, nhìn chằm chằm lão nhân được vô số người kính ngưỡng đứng ở phía trước nhất, mở miệng nói.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lão nhân cùng tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc, không rõ tại sao Dương Thiên Lôi lại nhìn lão nhân hỏi lời này.
Đồng thời lão nhân cũng chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi, nhưng mà làm ông ta thất vọng chính là, ở trong mắt Dương Thiên Lôi, ông ta không nhận ra bất kỳ một chút tình cảm nào, căn bản không biết ý đồ của Dương Thiên Lôi là gì, giờ khắc này, người được Dương Thiên Lôi dùng chăn phủ kín tự nhiên là Lý Hàn Mai, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn ôm thi thể cháu gái đi sao? Lão nhân không hiểu. Sau khi ngưng mắt nhìn Dương Thiên Lôi một lát, vẫn là bi thống gật gật đầu.
- Vậy từ nay về sau, Lý Hàn Mai của Lý gia đã chết rồi. Đúng không, Lý gia gia tôn kính?
Làm cho mọi người không thể tưởng được chính là, không ngờ Dương Thiên Lôi vẫn nhìn thẳng lão nhân nói.
- Đúng!
Tuy rằng lão nhân không muốn, nhưng vẫn gian nan phun ra chữ này.
- Vậy hôn ước giữa Hàn Mai và Tống gia, ngài có khăng khăng giữ nữa không?
Dương Thiên Lôi lại nói.
- Thiên Lôi...Trước khi anh đến Lý gia gia đã nói với Mai tỷ rồi, ông ấy...
Lúc này Tống Hiểu Phân mới hiểu được Dương Thiên Lôi muốn làm gì, vội vàng nói.
- Cậu...Cậu...
Lão nhân tinh minh cơ trí, nhìn thấy biểu tình của Dương Thiên Lôi, lại nhìn Tống Hiểu Phân, đột nhiên ý thức được điều gì đó, nguyên bản nét mặt già nua vô cùng ảm đạm, giờ phút này trở nên hưng phấn cực độ, nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi, đôi môi run rẩy, ngay cả nói cũng khó nói nên lời.
- Cậu...Có thể cứu sống Mai Mai sao?
Dương Thiên Lôi vẫn nhìn thẳng lão nhân, không hề trả lời.
- Chỉ cần Mai Mai có thể sống lại, đừng nói hôn ước kia, tất cả hết thảy đều nghe theo cậu.
- Vậy đa tạ gia gia! Hàn Mai, không chết được! Tuy nhiên, tôi muốn mang nàng đi.
Sau khi nghe được lão nhân chính mồm nói ra, vẻ mặt nghiêm nghị của Dương Thiên Lôi rốt cục buông lỏng, khóe miệng lộ ra nụ cười, liếc mắt nhìn lão nhân một cái. Nguyên bản Lý gia gia tôn kính cũng trở thành gia gia. Không có biện pháp với lão nhân trước mắt, mặc dù Dương Thiên Lôi kính ngưỡng ở trong lòng, ở trước mặt ông ta thể hiện ra bộ dáng này, Dương Thiên Lôi cũng cảm thấy hổ thẹn, chỉ bất quá vì Lý Hàn Mai hắn nhất định phải làm như vậy. Đây là cơ hội tốt nhất, nếu bỏ qua, sau này muốn tranh thủ tự do cho Lý Hàn Mai, vậy càng khó khăn hơn.
- Lão đại, thật sự có thể cứu sống tỷ ấy?
Lý Ngọc vô cùng kích động nói.
Mà mọi người đứng ở xung quanh cũng trở nên kích động, tràn ngập chờ mong nhìn Dương Thiên Lôi.
- Yên tâm đi!
Dương Thiên Lôi ôm cơ thể Lý Hàn Mai nói với Lý Ngọc, sau khi nói xong, đột nhiên lại nhìn về phía lão nhân, nói:
- Là ai làm? Có tra được không?
- R quốc, tổ chức cường đại nhất, Thần Hoàng Tông...
- Thần Hoàng tông của R quốc sao? Được, tốt lắm.
Dương Thiên Lôi lẩm bẩm, đồng thời đột nhiên vươn tay ra kéo Tống Hiểu Phân lại, khi hai chữ "tốt lắm" vừa thốt ra, hắn, Lý Hàn Mai cùng với Tống Hiểu Phân giống như dạo chơi bước ra khỏi biệt thự rồi thân hình chợt lóe, trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
- Súc địa thành thốn...
Mặc dù lão nhân không có tu vi, nhưng kiến thức rộng rãi, giờ khắc này mở to hai mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc nói.
Súc địa thành thốn, người tu đạo có thể thi triển ra không ít, Thanh Long đối với pháp môn này rất tinh thông. Lão nhân kiến thức qua vô số lần, nhưng lúc này đây vẫn khiến ông ta khiếp sợ trừng lớn hai mắt, quả thực không thể tin được làm sao có thể nhanh đến như thế? Cho dù là Thanh Long cũng không thể làm được.
Sau giây phút ngắn ngủi trợn mắt há mồm, Lý Ngọc đột nhiên hét lên như gà bị cắt tiết, kêu đến tê tâm liệt phế:
- Lão đại, dẫn em theo với...
Chỉ có điều, làm sao còn thấy bóng dáng của Dương Thiên Lôi nữa chứ?
R quốc, Thần Hoàng Tông!
Tại đất nước này có được địa vị vô thượng, tông chủ Thần Hoàng tông, chính là vương giả phía sau màn của R quốc. Quốc gia nhỏ như con kiến này, vì sao lại có thể đứng vào hàng ngũ cường quốc? Bởi vì Thần Hoàng tông!
Thực lực của Thần Hoàng tông, cho dù là sở nghiên cứu siêu nhiên cũng không thể đối kháng.
Cộng thêm tổ chức của Thanh Long, cũng miễn cưỡng hơn một chút mà thôi. Thế nhưng, cho dù Thanh Long và Ngưu lão hợp lại cũng không thể chiếm được chỗ tốt. Cho nên, giữa Thần Hoàng tông và các tổ chức đặc thù của Hoa Hạ, nhiều năm qua luôn luôn tồn tại chiến đấu quy mô nhỏ, hơn nữa bởi vì R quốc đê tiện vô sỉ, cơ bản mỗi lần xung đột, Hoa Hạ đều ăn thiệt thòi.
Tin tức của bọn chúng linh mẫn dị thường, nhẫn giả gián điệp trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Cũng chính vì như thế, Lý Hàn Mai mới gặp phải kiếp nạn.
Lý Hàn Mai thân là đệ nhất nhân của phân bộ Ma Đô, sớm là một trong những mục tiêu trọng yếu nhất của Thần Hoàng tông, nguyên nhân rất đơn giản, tuổi tác của Lý Hàn Mai rất trẻ, có được tiềm lực vô hạn. Nếu mặc cho siêu năng lực của Lý Hàn Mai tiếp tục phát triển thêm vài năm, tương lai nhất định sẽ trở thành một đại kình địch của Thần Hoàng tông.
Cho nên, sau khi nhận được tin tức môn phái tà ác của Hoa Hạ Hiên Viên Kiếm Tông cùng người của sở nghiên cứu siêu nhiên ác chiến với nhau, bọn hắn liền phái ra cao thủ, âm thầm lẻn vào Hoa Hạ, chờ cơ hội ngư ông đắc lợi.
Lý Hàn Mai bất hạnh bị mười tên kiếm khách nhẫn giã vây công, đây là sau khi Thần Hoàng tông phỏng đoán thực lực của Lý Hàn Mai, phái ra đội hình cao thủ đủ để thực hiện nhiệm vụ, tuy nhiên, làm cho bọn hắn không nghĩ tới chính là, thực lực của Lý Hàn Mai dưới tuyệt cảnh bộc phát ra lại làm cho mười người có đến mà không có về, toàn bộ chết hết dưới tay nàng, thế nhưng, cuối cùng Lý Hàn Mai cũng bị thương nặng, sau khi bấm gọi số điện thoại của Lý Ngọc xong thì ngã trong vũng máu.
Vì vậy Lý Ngọc chính là người đầu tiên chạy tới!
Một tay ôm Lý Hàn Mai, một tay kéo theo Tống Hiểu Phân, sau khi Dương Thiên Lôi xác định mọi người không còn nhìn thấy thân ảnh của hắn thì liền trực tiếp lăng không, trong nháy mắt bay về hướng khu quốc tế Lam Phong.
Về phần thể hiện ra một chút thực lực của mình ở trước mặt đám người Lý gia Dương Thiên Lôi cũng rất bất đắc dĩ, không có biện pháp, vừa mới cúp điện thoại của Lý Ngọc hắn liền xuất hiện, bất kể giấu diếm như thế nào cũng giấu không được hệ thống theo dõi cấp cao của Lý gia. Dương Thiên Lôi đột nhiên xuất hiện, lại không làm kinh động bất kỳ người nào, riêng điểm ấy, thực lực của hắn đủ làm cho người ta chấn kinh rồi, huống chi, khi hắn nghe điện thoại, còn chưa biết Lý Hàn Mai ở nơi nào, sao có thể đuổi tới nhanh như vậy được chứ?
Dương Thiên Lôi không băn khoăn nhiều như vậy, chỉ có thể để cho bọn họ tự đoán đi. Không quản như thế nào, đều đoán không được thực lực chân chính của hắn.
Cũng chính bởi vì như thế, Dương Thiên Lôi mới bọc kín Lý Hàn Mai đã được chữa trị lành lặn, bởi vì hắn không muốn mọi người biết, hắn nhanh như vậy đã chữa xong cho Lý Hàn Mai.
- Phù...
Sau khi vọt lên trên trời cao, Dương Thiên Lôi nới lỏng chăn ra một chút, Lý Hàn Mai với thần tình đỏ bừng tức thì thở dốc một hơi, không biết là vì khó thở hay bởi vì toàn thân trần trụi hiện ra trước mặt Dương Thiên Lôi, tóm lại, khuôn mặt hiện tại của nữ thần băng sơn đã tràn trề sức sống.
Sau khi tỉnh lại, nàng căn bản chưa kịp nói câu nào, Dương Thiên Lôi liền làm thủ thế "suỵt", trực tiếp dùng chăn bọc kín nàng lại.
Những lời nói của Dương Thiên Lôi với người của Lý gia, Lý Hàn Mai đều nghe rõ ràng.
Trong lòng ngoại trừ sự kinh hỉ vì chết đi sống lại ra, càng làm cho nàng vui sướng hơn chính là, những lời vừa rồi của Dương Thiên Lôi, đã rất rõ ràng nói cho nàng biết, hắn thích nàng. Bằng không sẽ không vào lúc đó nói đến hôn sự với Tống gia. Nhưng trừ chuyện đó ra, càng làm cho Lý Hàn Mai khiếp sợ chính là, vốn nàng hẳn rất suy yếu, không ngờ cảm giác trong cơ thể tràn ngập lực lượng khủng bố, không phải lực lượng của đan điền mà là lực lượng của thân thể.
Nguyên bản Lý Hàn Mai đã xác định bản thân mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong khoảnh khắc trái tim bị đâm thủng, nàng biết mình sẽ chết, không biết là bởi vì dụng tình quá sâu, hay nguyên nhân gì, một khắc này, không ngờ trong đầu nàng tràn ngập thân ảnh của Dương Thiên Lôi, tựa hồ có một loại thanh âm đang nói cho nàng biết, kiên trì, kiên trì, tiếp tục kiên trì, bất kể như thế nào mình cũng không thể chết được! Không thể chết được!
Tận sâu bên trong, dường như nàng nhận được một loại lực lượng gia trì, dưới tình huống trái tim bị xuyên thủng không ngờ bộc phát ra lực lượng càng cường đại hơn, chém giết, điên cuồng mà chém giết.
Cuối cùng sau khi giết hết toàn bộ mười người, nàng liều mạng dùng toàn bộ năng lượng thuộc tính băng hàn của mình đóng băng các vị trí bị thương nặng. Khi nàng bấm xong số điện thoại của Lý Ngọc mới lâm vào hôn mê. Khi nàng hôn mê, trong đầu vẫn tràn ngập thân ảnh của Dương Thiên Lôi, giúp nàng một mực kiên trì...Kiên trì...
Mà hiện tại, rốt cục nàng đã tỉnh, nhưng...Chẳng những thương tích đầy người biến mất không còn dấu vết, mà vì sao thân thể còn trở nên tràn ngập lực lượng như thế?
Tuy nhiên, khi đầu lộ ra, mở to mắt, thở dốc một hơi, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Lý Hàn Mai thần tình đỏ bừng trực tiếp dại ra...
Phi hành!
Lăng không phi hành!
Dương Thiên Lôi mang theo nàng cùng Tống Hiểu Phân, lăng không phi hành!
Điều này sao có thể?
Siêu năng lực phi hành, trong sở nghiên cứu siêu nhiên, tuy rằng rất thưa thớt nhưng vẫn có. Chỉ có điều có thể tự mình phi hành cũng tương đối khó khăn, càng không nói đến dẫn theo hai người. Cho dù là Thanh Long giống như thần thoại cũng không thể làm được.
Huống chi, Lý Hàn Mai không hề cảm ứng được sự dao động của năng lượng.
Ba người bọn họ giống như thuận gió mà đi!
Tốc độ đạt tới mức độ khủng bố!
- Mai tỷ...
Tống Hiểu Phân hưng phấn nhìn Lý Hàn Mai với thần tình đỏ bừng xen lẫn khiếp sợ, mang trên mặt nụ cười rực rỡ, kêu lên. Vừa rồi tinh thần Tống Hiểu Phân vô cùng uể oải, tiều tụy không chịu nổi, tuy rằng Dương Thiên Lôi không làm gì với Tống Hiểu Phân nhưng mà ở trong phạm vi năng lượng bao phủ, tự nhiên nàng đã khôi phục thành thần thái hào hứng, giống như một đóa hoa nở rộ.
Còn Dương Thiên Lôi thì nở nụ cười thản nhiên nhìn Lý Hàn Mai.
- Cậu gạt tôi...Cậu đã làm gì tôi?
Lý Hàn Mai không dám nhìn thẳng ánh mắt của Dương Thiên Lôi, quay đầu sang một bên, tuy rằng thanh âm vẫn lạnh như băng bẩm sinh, nhưng ngữ khí này, vẻ mặt này lại phi thường có ý tứ. Ngay cả Tống Hiểu Phân nhìn thấy chiếc cổ tuyệt mỹ trắng hồng kia của Lý Hàn Mai mà cũng có chút ngẩn người.
Nữ nhân khi nào là đẹp nhất?
Nữ nhân khi thẹn thùng là đẹp nhất.
Mà Lý Hàn Mai được Dương Thiên Lôi tôi luyện thân thể, không thể nghi ngờ mỗi một tấc da thịt đều càng thêm sáng loáng tinh tế hơn so với trước kia, hơn nữa sự phong tình trong sát na này, thật sự...Muôn vàn hấp dẫn.
- Hắc hắc...
Ánh mắt Dương Thiên Lôi lộ ra một tia đáng khinh, cười cười nói:
- Bây giờ không phải nói cho cô biết sao? Làm cái gì à, đương nhiên là đánh nhau một trận với lão diêm vương, cứu mỹ nữ sắp phải uống canh Mạnh bà về...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Nói bậy...Cậu rốt cuộc...Có phải là người hay không?
Lý Hàn Mai vẫn nghiêm mặt, nhìn xuống từng đám mây dưới thân đang như tia chớp thụt lùi về phía sau, nhịn không được hỏi.
- Thiên Lôi ca ca là thần tiên mà...Hì hì, Mai tỷ, kích động sao?
Tống Hiểu Phân thân mật ôm cánh tay của Dương Thiên Lôi, nhô đầu qua người Dương Thiên Lôi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lý Hàn Mai, cười tươi rói.
- Tiểu nha đầu, em sớm biết rồi, có phải hay không?
Lý Hàn Mai trừng mắt nhìn Tống Hiểu Phân, hỏi.
Tống Hiểu Phân ở trong mắt Lý Hàn Mai đích thật là tiểu nha đầu. Không có biện pháp, Lý Hàn Mai thân là giáo viên chủ nhiếm, lớn hơn Tống Hiểu Phân đến sáu tuổi. Tuy nhiên, Lý Hàn Mai lại chưa bao giờ ý thức được, Dương Thiên Lôi bằng tuổi với Tống Hiểu Phân, trong lòng nàng hắn sớm đã không phải là tiểu nam sinh.
- Hi hì...Nếu người ta không gặp nguy hiểm thì anh ấy cũng sẽ không nói...Tuyết tỷ cũng không biết anh ấy biết bay đâu.
Tống Hiểu Phân giống như quỷ tinh linh, thế nào lại không nghe ra ghen tuông ẩn trong lời nói của Lý Hàn Mai?
Cho nên, tiểu nha đầu thông minh lanh lợi, trực tiếp mang cả Tuyết tỷ ra làm lá chắn.
- Cậu rốt cuộc là ai?
Lý Hàn Mai tiếp tục truy vấn.
- Tôi không phải người, là yêu quái!
Gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này, lúc nói chuyện, bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lý Hàn Mai, đột nhiên biến thành móng vuốt, xoa bóp thân thể mềm mại hoàn toàn trần trụi của Lý Hàn Mai còn cách một lớp chăn.
- Lưu manh...
Lý Hàn Mai sợ tới mức liên tục vặn vẹo, nói.
- Chậc chậc...Dù sao tất cả đều là người quen, ca cũng không kiêng kỵ nữa, lúc trước là ai liên tục không ngừng quyến rũ ca a? Hiểu Phân à...Em cũng không biết đâu...Lúc trước đó...
- Dương Thiên Lôi! Cậu dám nói thêm nữa, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.
Nghe thấy lời nói của Dương Thiên Lôi, Lý Hàn Mai vốn khuôn mặt đã đỏ bừng, tức thì lại xấu hổ vô cùng, nếu Dương Thiên Lôi ở trước mặt Tống Hiểu Phân nói ra chuyện lúc trước nàng câu dẫn hắn, vậy nàng còn biết để mặt vào đâu?
- Hắc hắc...Còn nói tôi là lưu manh nữa không?
Dương Thiên Lôi cũng ngừng lại, đắc ý nói.
- Nay thế này, mai thế kia. Sau này cậu sẽ không có cơ hội nữa đâu!
Lý Hàn Mai nói.
- Ơ? Trước kia đều được, hiện tại không được, hẳn là càng được mới đúng a, tại sao lại ngược lại không được chứ?
- Hai người đang nói gì thế?
Tống Hiểu Phân nghi hoặc hỏi, tuy rằng mơ hồ biết được hai người đang nói đến chuyện kiều diễm nào đó, nhưng vẫn không minh bạch cho lắm, nhịn không được hỏi.
- Không có gì!
Sau khi Lý Hàn Mai đáp lại Tống Hiểu Phân một tiếng, tiếp theo nói với Dương Thiên Lôi:
- Trước kia là bất đắc dĩ, gắng gượng làm...hiện tại, đương nhiên tôi sẽ không như vậy nữa...
- Ừ có đạo lý...Dù sao không có lo lắng về sau, cũng không vì nhất thời, còn có thể lựa chọn người tốt hơn nữa...
- Nói bậy bạ gì đó...Ai muốn chọn...
Nghe thấy lời nói của Dương Thiên Lôi, tuy rằng Lý Hàn Mai thẹn thùng trong lòng, nhưng vẫn ngăn trở Dương Thiên Lôi, sau khi dừng lại một chút, đại khái không muốn ở trên đề tài này để cho Tống Hiểu Phân chế giễu, bắt đầu nói tiếp:
- Đúng rồi, khi tôi vùng với đám người R quốc đó chiến đấu, là cậu giúp tôi sao?
Dương Thiên Lôi hơi sửng sốt, nói:
- Tôi giúp cô? Nếu tôi biết, còn có thể để cho cô thiếu chút nữa đi đời nhà ma sao? Tôi tân tân khổ khổ...Mà có người giúp cô sao?
Vốn Dương Thiên Lôi định nói "tôi tân tân khổ khổ mới có được năng lượng bổn nguyên a, cũng bởi vì cô nha, tổn thất bảy tám phần, lại trở về lúc đầu" nhưng chung quy không có nói ra miệng.
- Ban đầu...Tôi căn bản không hề cảnh giác, liền bị đánh lén đắc thủ, một đao đâm vào trái tim.
Nói đến trận chiến đấu kia, vẻ mặt Lý Hàn Mai rất nhanh trở nên băng lãnh dị thường, dường như rơi vào hồi ức.
Khi Lý Hàn Mai nói đến đoạn dường như nhìn thấy Dương Thiên Lôi đang cổ vũ bản thân kiên trì, tiếp tục kiên trì, vẻ mặt Dương Thiên Lôi cũng rất kinh ngạc. Lý Hàn Mai xảy ra sự cố, hắn hoàn toàn không có cảm ứng được, làm sao có thể cổ vũ?
Cuối cùng, Dương Thiên Lôi chỉ có thể kết luận, đó chính là bởi vì Lý Hàn Mai quá yêu mình, cho nên, trước khi chưa gặp được mình, không muốn chết đi như vậy. Tựa hồ, cũng chỉ có như vậy mới là lời giải thích hợp lý nhất.
Yêu, là một loại lực lượng, một loại lực lượng vĩ đại, có thể làm con người ta vào thời khắc nguy hiểm, bộc phát ra lực lượng gấp mười, gấp trăm thậm chí gấp nghìn lần.
Tựa như người mẹ bình thường, dễ dàng đặt đưa con lên trên người mình giống như nâng chiếc ô tô mấy tấn lên, thần kỳ nhưng tồn tại thật sự. Đó chính là lực lượng tình thương của mẹ.
Tình yêu, đồng dạng là như thế!
Chỉ chốc lát sau, Dương Thiên Lôi chỉ là mượn dùng thiên địa chi lực, vẫn lấy tốc độ khủng bố làm cho Lý Hàn Mai cùng Tống Hiểu Phân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, từ Đế Đô chạy tới Ma Đô, hơn nữa trực tiếp hạ xuống tiểu viện của Lý Hàn Mai trong khu biệt thự của đại học Hoa Kiếm.
Lý Hàn Mai trần trùng trục đương nhiên không có chìa khóa, chỉ có điều, có loại biến thái như Dương Thiên Lôi ở đây, có khóa hay không đều không thành vấn đề. Sau khi trực tiếp tiến vào phòng, Dương Thiên Lôi mới thả Lý Hàn Mai và Tống Hiểu Phân xuống.
Lý Hàn Mai quấn chăn nói với hai người một tiếng rồi trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Trong nháy mắt Lý Hàn Mai tiến vào phòng ngủ, Tống Hiểu Phân lập tức nhào vào trong lòng Dương Thiên Lôi.
Tiểu nha đầu này một tháng qua không lúc nào không nhớ tới Dương Thiên Lôi, nhưng mà trở ngại Lý Hàn Mai ở đây, bây giờ thì không chút xấu hổ thân mật với Dương Thiên Lôi.
- Mấy ngày nay không có tu luyện phải không?
Dương Thiên Lôi cưng chiều ôm lấy Tống Hiểu Phân, nói bên tai nàng.
- Mai tỷ bị như vậy, người ta nào còn tâm tư tu luyện chứ...Bất quá...Quang mang bảy màu lúc nãy anh phát ra thật là lợi hại...Nếu mỗi ngày đều đều làm như vậy, người ta cũng không cần phải mỗi ngày dậy sớm tu luyện nữa...
- Em không muốn tu luyện nữa sao?
- Đương nhiên rồi, ai mà không thích ngủ nướng a...
- Bản thân anh có một biện pháp, chỉ xem em có nguyện ý hay không...
Gia hỏa đáng khinh Dương Thiên Lôi này, sau những kinh lịch ở Hiên Viên Kiếm Tông, bất tri bất giác đã hoàn toàn khôi phục lại sự vô sỉ lúc trước, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém, giờ này phút này, không ngờ lộ ra một nụ cười xấu xa, chăm chú nhìn Tống Hiểu Phân nói.
- Biện pháp gì?
Tống Hiểu Phân khi thì thông minh, khi thì khờ dại, mở to mắt nhìn Dương Thiên Lôi ngây thơ hỏi.
- Hắc hắc...Cái kia, ca không phải cắn nuốt Hiên Viên Cửu Dương rồi sao? Em phải biết rằng...Anh hiện tại chính là cửu dương tuyệt mạch a...Ca đã biến thành nam nhân mệnh trung chú định của em...Chúng ta chỉ cần làm cái kia...Em hiểu không?
- Anh là đồ lưu manh! Đại lưu manh!
Tống Hiểu Phân lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, so với Lý Hàn Mai vừa rồi còn đỏ hồng hơn, thẹn thùng vô hạn lấy tay đẩy Dương Thiên Lôi ra nói:
- Em tố cáo Tuyết tỷ!
- Ha ha ha...
Dương Thiên Lôi đắc ý cười to nói:
- Tố cáo đi, tố cáo đi, nếu Tuyết tỷ biết, chắc chắn sẽ không quan tâm...
- Không thèm nghe anh nói nữa!
Tống Hiểu Phân châu mỏ, giả bộ tức giận nói, nhịp tim hô hấp đều bị Dương Thiên Lôi làm cho đảo lộn.
Tống Hiểu Phân đương nhiên sẽ không thực sự tức giận, chỉ có điều, hiện tại bất kể như thế nào cũng tuyệt đối không được.
Nàng luôn luôn cho mình là "bà hai", dù thân mật thế nào, cũng không thể vượt mặt Tuyết tỷ a?
Trong lòng tiểu nha đầu này, ít nhất, nàng cũng muốn sau khi Tuyết tỷ chính thức trở thành nữ nhân của Dương Thiên Lôi, mình mới có thể vào thời gian thích hợp, khoái khoái lạc lạc ở chung với hắn.
Về phần tốt nghiệp đại học hay không, có thể vào nhà thờ làm đám cưới hay không, Tống Hiểu Phân hoàn toàn không quan tâm, xã hội bây giờ, cũng không có mấy người để ý.
Có thể tốt nghiệp đại học còn bảo trì trong trắng, có sao?
Họa may là thánh nữ hoặc thặng nữ! (Thặng nữ: nữ nhân dôi ra, xấu quá không ai thèm)
Nếu không phải là thặng nữ chẳng ai thèm muốn thì là thánh nữ không tìm được đối tượng thích hợp.
Trương Nhã Tĩnh, Lý Tuyết, Lý Hàn Mai chính là kẻ đến sau. Ít nhất đối với Tống Hiểu Phân mà nói là như vậy, so với những người đó nàng "hạnh phúc" hơn, bởi vì bản thân nàng mới mười tám tuổi đã sớm gặp được Dương Thiên Lôi.
- Ai...Vậy em cứ tiếp tục năm giờ sáng mỗi ngày rời giường đi. Ngủ thẳng đến khi muốn tỉnh, đây chính là chuyện đại khoái hoạt của nhân sinh...
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe mạnh. Hừ, em cũng đi tắm rửa thay quần áo.
Tống Hiểu Phân nói xong liền đi đến một phòng ngủ khác. Đoạn thời gian này, bởi vì lời dặn dò của Dương Thiên Lôi, có đôi khi, Tống Hiểu Phân sẽ ở chung với Lý Hàn Mai, cho nên, trong nhà Lý Hàn Mai, phòng ngủ còn lại đã có đệm chăn, đồng dạng cũng có quần áo của Tống Hiểu Phân.
Nghe âm thanh "rào rào" từ trong hai phòng tắm truyền đến, Dương Thiên Lôi không có việc gì, bỗng nhiên có một loại xao động tình yêu trai gái, loại xao động này, khi đối mặt với thập nữ ở Hiên Viên Kiếm Tông hoàn toàn không giống, vạn phần không giống.
Sau khi vứt bỏ ý nghĩ đáng khinh trong đầu đi, Dương Thiên Lôi cầm di động lên, lúc này, mới nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.
Dãy số gửi tin nhắn bình thường, dưới tình huống thông thường chậm lại hai ba ngày, nếu mà qua thời gian này, cho dù khởi động máy cũng không thể nhận được tin nhắn của đối phương. Điểm ấy, Dương Thiên Lôi khi ở căn cứ đặc huấn cũng đã biết được.
Bất quá, dù vậy lúc này trong chiếc di động bình thường của Dương Thiên Lôi vẫn có hơn mười tin nhắn.
Đám người Trần Hồng Binh dùng ám ngữ hội báo tiến độ tình hình có năm tin, không cần để ý tới.
Sáu tin của Trương Nhã Tĩnh, ba tin của Liễu Diệc Nhi, nội dung hoàn toàn bất đồng.
Trương Nhã Tĩnh biết Dương Thiên Lôi đã tới nơi khác, chỉ là không biết khi nào Dương Thiên Lôi trở về, nội dung cũng rất đơn giản, không hề nhìn ra chút quan hệ mập mờ nào. Mặc dù Trương Nhã Tĩnh lần đầu làm đàn bà rất muốn thân mật một chút, nhưng nàng lại rất cẩn thận, sợ tin nhắn của mình gửi cho Dương Thiên Lôi sẽ bị đám người Tống Hiểu Phân đọc được, gặp phải phiền toái.
Mà Liễu Diệc Nhi thì không biết tình hình của Dương Thiên Lôi, ba tin liên tiếp đều gửi đi vào buổi tối, rất hiển nhiên, nha đầu kia đối với việc Dương Thiên Lôi trong đoạn thời gian này một mực không nhắn lại vô cùng thương tâm. Dấu chấm hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất khóc, anh lại đang thực hiện nhiệm vụ đặc thù sao? Còn chưa trở lại sao? Hay là không để ý đến người ta nữa...
Dương Thiên Lôi tích tích nhắn trở lại hai tin, một tin cho Trương Nhã Tĩnh, nói cho nàng biết hắn đã trở về, nhưng có chuyện tình trọng yếu phải làm, mấy ngày nữa sẽ tìm nàng. Tin còn lại là gửi cho Liễu Diệc Nhi, tại sao lại không quan tâm đến cô chứ? Ca là đang tiến hành nhiệm vụ đặc thù, vừa mới trở về.
Không thể không nói, nếu như không có kinh lịch của đoạn thời gian này, tin nhắn Dương Thiên Lôi gửi cho Liễu Diệc Nhi, tuyệt đối sẽ không thể thân thiết như vậy. Nhưng hiện tại, hắn đã quen ăn rồi, khụ khụ, hoặc là nói đã nghĩ thông rồi?
Nếu bị đám người Lục Áp làm cho trở thành "mệnh trung chú định", thật sự không cần phải rối rắm nhiều thế, huống chi Liễu Diệc Nhi hoặc nhiều hoặc ít có chút quan hệ với Lăng Hi, về phần quan hệ thế nào, tạm thời Dương Thiên Lôi thật sự không cách nào biết được.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế