Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1167-1168: Cầm Linh Linh xuất giá
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Trên thực tế tất cả mọi người đều xem thường Âu Dương, đừng nói là tiên nhân, muốn mạnh mẽ lấy linh hồn của Âu Dương ra, trong thiên địa sợ rằng chỉ có một người, đó là Thiên Vương.
Duy độc có Thiên Vương mới có thể mạnh mẽ thu lấy linh hồn của Âu Dương, bởi vì năm đó linh hồn của Âu Dương đã vô hạn tiếp cận chí cao vô thượng, hiện nay còn nửa bước tiến vào chí cao vô thượng, cho dù là tổ cấp cường giả cũng không thể làm gì được.
Năm đó Minh Hậu có thể tiến vào thân thể Âu Dương, liều mạng với Âu Dương, nếu là hiện tại, Minh Hậu tiến vào thân thể của Âu Dương, đừng nói là liều mạng với Âu Dương, tuyệt đối là bị giết chết trong nháy mắt.
Cho nên hiện tại Âu Dương cũng rất xấu hổ, sở hữu linh hồn vô địch thiên hạ, nhưng không có một cơ thể xứng đôi, tất cả chuyện này đều là hậu di chứng của luân hồi, nhưng không quan hệ gì, vì Âu Dương chỉ còn cách chí cao vô thượng nửa bước cuối cùng, sau khi tiến hắn hắn có thể giải thoát tất cả, lấy thân hóa đạo.
Trong phong tuyết vô tận, đội ngũ đón dâu của Vạn Tiên Sơn bắt đầu xuất phát. Toàn bộ đội ngũ đều ăn mặc y phục hồng sắc của lễ xuất giá. Người đi đầu chính là một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, hắn mặc y bào hồng sắc, đứng ngạo nghễ trong phong tuyết, đôi lông mày chữ mác càng tăng thêm mấy phần khí tức trang nghiêm. Hắn chính là nhân vật thiên tài đời này của Vạn Tiên Sơn, Hoàng Phổ Trình. Lần này hắn chính là từ Trung Châu đến đông phương để lấy thiếu nữ thiên tài của Cầm gia, Cầm Linh Linh.
- Thật không rõ tại sao sư phụ cứ muốn ta lấy Cầm Linh Linh, còn nói hắn dùng thuật tính toán tính ra cơ duyên thiên đại, cơ duyên này rốt cuộc là cái gì?
Mặc dù nhìn qua Hoàng Phổ Trình còn hàn lạnh hơn phong tuyết, nhưng trên thực tế Hoàng Phổ Trình vẫn được xem là một người bình thường, chí ít trong Vạn Tiên Sơn cũng không ai nói Hoàng Phổ Trình là người kiêu ngạo ương ngạnh gì đó.
- Trình nhi, ba trăm dặm nữa chính là Lâm Hải Cảnh đông phương, trước kia tổ sư đã từng đánh một trận dương oai ở đây.
Phía sau Hoàng Phổ Trình, một nam tử nhìn qua lộ vẻ già nua, trên mặt mang theo vài phần thành thực, tổ sư trong miệng hắn đương nhiên chính là Thần Tiễn Âu Dương trước kia.
- Đại trưởng lão, vì sao sư phụ cứ bắt ta phải lấy Cầm Linh Linh?
Hoàng Phổ Trình kỳ thực vẫn muốn hỏi vấn đề này, hiện tại vất vả lắm mới nắm được cơ hội hỏi đại trưởng lão.
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm, sư phụ ngươi thông hiểu thiên cơ thuật, lần này hình như hắn tính được ngươi và Cầm Linh Linh có cơ duyên thiên đại, tin tưởng sư phụ ngươi sẽ không tính sai.
Đại trưởng lão Đặng Phi cũng không giải thích quá nhiều, bởi vì trên thực tế hắn cũng không biết rõ chuyện này lắm. Sư phụ của Hoàng Phổ Trình được xem là một người tương đối thần bí ở Vạn Tiên Sơn, bình thường những chuyện hắn tính ra đều không sai.
- Ngươi chỉ cần biết sư phụ ngươi sẽ không hại ngươi là được rồi, tương lai của ngươi vô cùng tươi sáng, tông chủ cách mọc cánh phi tiên không còn xa, thời gian tới Vạn Tiên Sơn còn cần ngươi gánh vác!
Đặng Phi vỗ vai Hoàng Phổ Trình, ý tứ sâu xa nói.
- Đa tạ đại trưởng lão, Trình nhi sẽ không phụ bồi dưỡng của Vạn Tiên Sơn, còn nhớ năm đó Trình nhi đã hạ chí nguyện? Một ngày kia Trình nhi nhất định có thể mọc cánh phi tiên, tới tiên giới thăm tổ sư Âu Dương huy hoàng nhất của Vạn Tiên Sơn chúng ta!
Cả đời này của Hoàng Phổ Trình sùng bái nhất chính là người được xưng là Thần Tiễn Âu Dương.
- Có phần chí nguyện này rất tốt, Trình nhi, ngươi không giống với thiên tài bình thường. Thiên tài bình thường đều có ngạo khí, còn ngạo khí của ngươi lại dành cho phương diện tu luyện. Phần tâm tính này chính là chỗ dựa lớn nhất để ngươi vượt qua thiên tài bình thường, cho nên đại trưởng lão vẫn muốn nói với ngươi một câu, bảo trì bản tâm của ngươi, bất cứ lúc nào cũng không được thay đổi. Ngay cả toàn bộ thế giới đều cho rằng ngươi sai rồi cũng không quan hệ, bởi vì trái tim của ngươi vẫn có thể chỉ dẫn cho ngươi thuận lợi tiến về phía trước. Trước kia khi tổ sư ở trên Mê Hồn Hải, cũng có rất nhiều người cho rằng hắn quá kiêu ngạo, cho rằng hắn sai rồi, nhưng tổ sư vẫn dựa vào bản tâm của mình tiến lên phía trước, cuối cùng đi tới đỉnh phong.
Đặng Phi nhìn về phía Lâm Hải Cảnh xa xa, mặc dù hắn không thể chứng kiến Âu Dương của thời đại năm đó, nhưng hắn lại có thể cảm thụ được Âu Dương trước kia khí phách cỡ nào.
- Cảm tạ đại trưởng lão...
Hoàng Phổ Trình lại một lần nữa cảm tạ Đặng Phi, trong mắt hắn cũng lộ vẻ kiên nghị.
Cầm gia, Cầm Linh Linh đã thay đổi y phục tân nương vô cùng xinh đẹp, không ít nha hoàn ở bên đều đang bận rộn chuẩn bị đồ dùng xuất giá. Duy độc có Cầm Linh Linh vẫn yên lặng ngồi cạnh mẫu thân, lúc này trên mặt Cầm Linh Linh cũng không có vẻ hân hoan của tân nương sắp xuất giá, rất hiển nhiên nàng cũng không quá hài lòng về vị hôn phu tương lai chưa từng gặp mặt này.
Kỳ thực Hoàng Phổ Trình rất ưu tú, chí ít trong số đệ tử đời này, người có thể so sánh với Hoàng Phổ Trình rất ít. Cho nên trong mắt rất nhiều người, chuyện hôn sự này có lẽ là Cầm gia chiếm tiện nghi, nhưng trên thực tế thì sao. Trên thực tế Cầm Linh Linh cũng không phải một nữ tử truy cầu chí cường, nàng chỉ hi vọng lấy được người mình thích mà thôi.
Nhưng Cầm Linh Linh chưa bao giờ nói cho bất cứ ai suy nghĩ này, bởi vì nàng sinh ra trong Cầm gia, thời khắc nàng sinh ra nàng chính là người của Cầm gia, chú định nàng phải bôn ba cả đời vì tương lai của Cầm gia. Đây chính là khác biệt lớn nhất của người trong gia tộc và những người tự do, mặc dù bọn họ không có tài nguyên dồi dào, nhưng lại có tự do mà người của thế gia không bao giờ có được.
- Linh Linh, còn đang nhớ đến hắn sao?
Vẫn là mẫu thân hiểu lòng nữ nhi nhất, mẫu thân của Cầm Linh Linh là Hồ Lan nhìn biểu tình của nữ nhi, làm sao nàng không biết trong lòng nữ nhi đang suy nghĩ cái gì.
- Mẫu thân, hắn thật sự là thiên tài, chỉ có điều ông trời quá mức bất công, cho hắn một thân thể như vậy, cho dù chỉ cho hắn một thân thể không thiên phú, có lẽ hắn cũng sẽ trưởng thành đến cao độ của Thần Tiễn.
Dù sao Cầm Linh Linh đã ở cùng Âu Dương một thời gian dài như vậy, rất nhiều người không nhìn thấy bản chất của Âu Dương, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy.
- Vậy thì thế nào?
Hồ Lan nhìn nữ nhi, câu hỏi này của nàng rất hay. Vậy thì thế nào? Tất cả đều đã là cục diện đã định trước, trên thế giới này nếu không có gì đáng nói như vậy, vậy cũng vĩnh viễn không có khả năng.
- Linh Linh, có lẽ con cũng minh bạch, chuyện từ hôn này cũng không phải Cầm gia chúng ta đưa ra, nếu như Âu gia kiên trì, cho dù Cầm gia không muốn cũng không thể mặt dày đi từ hôn. Thế diện và vinh dự của thế gia như chúng ta là cao hơn tất cả, nếu như Cầm gia bởi vì chuyện đính hôn có biến cố mà đi từ hôn thì người ngoài còn xem Cầm gia chúng ta ra gì nữa? Đây là Âu gia chủ động đưa ra từ hôn.
Sau khi chuyện xảy ra, ta cũng có dò hỏi, tất cả đều là hắn tự đưa ra ý kiến. Đứa trẻ này là một đứa trẻ tốt. Hắn không muốn làm lỡ cuộc sống của con, cho nên trong gia tộc mới không can thiệp để các con tiếp tục gặp gỡ.
Sự thực cũng chứng minh, chúng ta không nhìn lầm hài tử này, bất cứ lúc nào hắn cũng lựa chọn duy trì khoảng cách nhất định với con, chưa bao giờ vượt qua ranh giới này.
Hồ Lan nghĩ tới Âu Dương, vẻ mặt cũng lộ vẻ tán thưởng.
Đệ tử phế vật thế gia không phải không có, bất cứ trong thế gia nào cũng có thể tìm ra một số kẻ phế vật, người thê thảm hơn Âu Dương cũng không phải chưa từng xuất hiện. Nhưng người không bao giờ cừu hận bất cứ ai, vẫn có thể tiếp tục sống sót, vẫn có thể suy nghĩ cho người khác như Âu Dương thì thật sự chưa bao giờ xuất hiện, chí ít trước đây chưa bao giờ xuất hiện.
- Linh Linh, thân phận của Âu Dương rất mẫn cảm, không phải gia tộc không tin các con, mà là thế lực của Vạn Tiên Sơn quá lớn, nếu như lần này thực sự để Âu Dương đưa con đi xuất giá, vậy con có từng nghĩ phu quân tương lai của con sẽ nghĩ như thế nào không?
Hồ Lan rốt cuộc nói ra nguyên nhân Cầm Linh Linh mất hứng.
- Còn nữa, Linh Linh, con thực sự nghĩ Âu Dương là một khối gỗ vô tri sao? Hắn có thích con hay không, lẽ nào người từng trải như mẫu thân còn không nhìn ra? Biết con xuất giá và đích thân đến tiễn con, nhìn con trong vòng tay của nam nhân khác là hai chuyện rất khác nhau. Con có từng nghĩ đến suy nghĩ của Âu Dương chưa?
Hồ Lan vuốt ve mái tóc dài của nữ nhi, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương.
- Con hiểu rồi... Thì ra con chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của hắn.
Lần này Cầm Linh Linh cũng coi như minh bạch, thì ra Cầm gia cũng không phải không thông tình đạt lý, phụ mẫu nàng cũng không phải chưa từng suy nghĩ, phụ mẫu nàng cũng không phải muốn trở ngại cái gì, mà là cảm thấy để Âu Dương tiễn nàng xuất giá có vẻ không thích hợp, mới đưa ra lựa chọn như vậy.
Thì ra ba ngày trước Âu Dương đã tới Cầm gia, muốn dựa theo yêu cầu của Cầm Linh Linh, tiễn nàng xuất giá, nhưng Cầm gia cuối cùng không đồng ý, mà để Âu Dương rời khỏi.
Trên một con đường buôn bán sầm uất cách Cầm gia không xa, có một tráng hán đẩy một chiếc xe chở một nam tử tuấn mỹ, trên mặt nam tử luôn có vẻ tươi cười, nhưng hắn không ngừng ho khan cũng dẫn tới rất nhiều người trên đường ghé mắt quan khán. Nhưng khi nhìn thấy người này là một người tàn phế, hơn nữa trên người không có bất cứ lực lượng ba động nào, mọi người ngoài vứt cho hắn mấy ánh mắt thương cảm đều xoay đầu rời đi.
- Âu Dương, đừng đau lòng, nữ nhân trên đời này trăm nghìn vạn, hà tất phải để ý đến một người, đại ca đã tìm được một thần y tên là Thu Vân Thủy, có lẽ hắn sẽ có cách trị khỏi cho ngươi cũng không chừng.
Âu Bằng nhìn Âu Dương ngồi trên chiếc xe đẩy, từ khi Âu Dương bắt đầu hiểu chuyện, hài tử này chưa bao giờ rời khỏi chiếc xe đẩy, một hài tử suốt đời không thể bước đi thì bi ai đến cỡ nào.
- Đại ca, không cần uổng phí khí lực nữa, căn bệnh của ta thế nào, làm sao ta lại không biết. Nếu như không phải gia tộc tìm kiếm cho ta nhiều danh y và thần dược như vậy, có lẽ ta đã sớm chết nhiều năm trước rồi, sống đến lúc này ta đã thấy rất đủ rồi.
Âu Dương minh bạch thân thể mình hơn bất cứ người nào. Âu Dương biết, thân thể của mình căn bản không thể cứu, trừ phi có tiên nhân xuất thủ, bằng không không ai có thể giúp mình. Đây là gia gia chính mồm nói như vậy.
- Âu Dương, trên con đường cuộc sống của cường giả nào cũng có nhấp nhô vô tận, lẽ nào chút ngăn trở ấy có thể khiến ngươi ngã xuống sao?
Kỳ thực Âu Bằng thường xuyên dùng lời nói như vậy an ủi Âu Dương.
- Cảm tạ đại ca, ta hiểu!
Âu Dương cũng không phản bác lời đại ca, bởi vì bản thân Âu Dương cũng biết đại ca chỉ muốn tốt cho mình. Những người đối tốt với ngươi, ngươi nên chân thành tương đãi, chứ không phải tức giận với bọn họ, cho dù bản thân ngươi có khổ sở thế nào đi nữa, những người quan tâm đến ngươi vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi, đạo lý này Âu Dương đã có thể hiểu được từ cách đây rất lâu.
- Chúng ta trở về hay...
Âu Bằng nhìn Âu Dương hỏi, kỳ thực lần này đến Cầm gia, Âu Bằng vốn rất phản đối, hiện tại rơi vào kết quả như vậy Âu Bằng đương nhiên muốn để Âu Dương sớm trở về.
- Không, ta đã hứa với Linh Linh sẽ tiễn nàng, đương nhiên phải tuân thủ lời hứa này.
Âu Dương vẫn rất quật cường, hắn thoáng nhìn xa xa nói:
- Chúng ta tạm thời ở lại đây.
Âu Dương vừa dứt lời, bỗng thấy toàn bộ bầu trời bỗng nhiên mây bay gió thổi, tiếp theo trong nháy mắt bóng tối như bao trùm cả thiên địa. Lúc này toàn bộ thiên địa thay đổi bất ngờ, một luồng lực lượng cực lớn có thể áp chết bất cứ tồn tại nào bỗng nhiên xuất hiện trên chín tầng trời, Âu Bằng đang đẩy xe cho Âu Dương phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất. Dưới áp lực như vậy đừng nói là Âu Bằng, tất cả những người còn tỉnh táo trong Chân Linh Giới đều quỳ rạp xuống mặt đất, cảm giác này giống như đang nghênh tiếp thần linh sáng tạo ra thế giới....
Không riêng gì Chân Linh Giới, lúc này cho dù là bất cứ thế giới nào, từ tiểu thế giới, trung đẳng thế giới thậm chí là tiên giới đều cảm thụ được uy áp đến từ chỗ sâu nhất trong tâm linh. Trong thời khắc uy áp này xuất hiện, cho dù là cường giả mạnh như Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh cũng có một cảm giác không chịu đựng được, muốn quỳ rạp xuống đất.
Thiên Vương!
Trên thánh sơn, Ngụy Bỉnh Dập nhìn một đạo quang huy phá tan bầu trời hắc ám.
Đó là một bóng người, mặc dù bóng người đó cách bọn họ vô cùng xa, nhưng lúc này bất luận ngươi đang ở nơi nào của tiên giới đều có thể thấy rõ một bóng người đứng trên chín tầng trời bao quát đại địa.
- Thần Tiễn! Ta chờ ngươi!
Sáu chữ đơn giản phảng phất như ẩn chứa thiên đạo, vang vọng tất cả thế giới, vang vọng trong tâm linh mỗi người.
Âu Bằng vừa quỳ rạp xuống đất, ngạc nhiên nhìn bầu trời đang từ từ khôi phục bình tĩnh.
Hắn không rõ vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là người nào sở hữu lực lượng như vậy, lại dám trực tiếp khiêu khích Thần Tiễn!
Âu Dương ngồi trên xe đẩy vẫn bình tĩnh không gì sánh được, nếu như nói vừa rồi có người nào không chịu uy áp, có lẽ cũng chỉ có một mình hắn.
Bán bộ chí cao vô thượng, trong nháy mắt khi uy áp này xuất hiện, trong sâu thẳm tâm linh Âu Dương hầu như bất giác cải biến pháp tắc thiên địa xung quanh. Lúc này ở nơi Âu Dương đang ở, hắn chính là thần, hắn chính là thiên địa, bất luận là uy áp của Thiên Vương có cường đại đến thế nào cũng đừng mơ tưởng ảnh hưởng đến hắn.
Sáu chữ cuối cùng mà Thiên Vương hô lên, hắn cũng rõ ràng nghe thấy. Nếu lúc này hắn thực sự là Thần Tiễn Âu Dương, có thể Âu Dương sẽ nhổ tên bắn thủng hư vô đối kháng với Thiên Vương. Nhưng tất cả ký ức của Âu Dương đều đã mất đi, đều đã phân tán trong thiên địa, hắn căn bản không biết Thiên Vương là ai.
Cũng không biết mình đã từng là ai.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1169: Thiên Vương, ngôn xuất pháp tùy
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Tiên giới, toàn bộ tiên giới triệt để náo động. Lực lượng của một người áp bách toàn bộ thiên địa, khiến chư thiên đều sụp đổ, lực lượng của một người khống chế linh khí cửu thiên, khiến thế giới này gần như tan vỡ, đây là một loại lực lượng người thường không thể lý giải.
Một bóng người đi về phía cánh đồng hoa tuyết huyết sắc của phương bắc, trên mặt hắn mang theo một nụ cười lúc ẩn lúc hiện. Mỗi bước đi của hắn đều phảng phất có một thế giới sụp đổ, mỗi một bước đều khiến cả tiên giới run rẩy.
- Chư vị, không nhận ra ta sao?
Thiên Vương nhìn thánh sơn, tay hắn vươn ra, muốn túm lấy tất cả mọi người của thánh sơn, kéo đến bên cạnh hắn. Nhưng khi lực lượng của hắn vừa phát ra, một tiếng kiêu minh vang vọng toàn bộ thánh sơn.
- Cô!
Lúc này Thứ Kiêu Cung sớm đã thành thạch hóa bất giác tỉnh lại, nó hóa thành một con huyết sè kiêu cực lớn, mặc dù đã không có linh hồn hỏa diễm phụ trợ, đã không còn vẻ uy vũ bất phàm như trước đây, nhưng lúc này có can đảm chính diện đối đầu với Thiên Vương, trong thiên hạ sợ rằng chỉ có Thứ Kiêu Cung của Âu Dương.
- Thánh binh thứ kiêu, vật vô chủ?
Nhìn thấy Thứ Kiêu Cung biến thành cự kiêu giương cánh bay lượn, trên mặt Thiên Vương có vẻ có chút quái dị. Hắn đương nhiên biết quan hệ giữa thánh binh Thứ Kiêu Cung và Âu Dương, hiện nay Thứ Kiêu Cung biến thành vật vô chủ, lẽ nào nói Âu Dương đã chết?
Chuyện này hiển nhiên không có khả năng, Thiên Vương biết rất rõ, Âu Dương là tồn tại như thế nào. Mặc dù thiên đình nhỏ bé sẽ làm hắn đau đầu một thời gian, nhưng người duy nhất thắng hắn từ khi hắn xuất thế tuyệt đối không thể bại trước mặt thiên đình.
Thiên Vương là một người cực kỳ tự ngạo, hắn khác với Âu Dương. Âu Dương là người chỉ cần ta biết ta mạnh hơn ngươi, ta sẽ không tiếc tất cả giá phải trả giết ngươi từ trong nôi, vĩnh viễn không để cho ngươi có cơ hội chiến thắng ta. Còn Thiên Vương thì vừa vặn ngược lại, Thiên Vương hi vọng tìm được khiêu chiến, hi vọng tìm được đối thủ.
Bởi vì những ngày tháng trước đây hắn quá mức cô độc, hắn muốn thắng lợi, nhưng cũng không phải loại thắng lợi dễ dàng.
- Muốn chết!
Nhìn thấy Thứ Kiêu Cung vọt về phía mình, Thiên Vương có chút phẫn nộ, một cây thánh binh cũng dám khiêu khích uy nghiêm của chí cao vô thượng hắn, mặc dù lúc này mình còn chưa lấy thân hóa đạo, nhưng mình chính là đại diện cho trời, mỗi một câu nói của mình đều là thánh chỉ, mỗi một câu nói của mình đều đại diện cho đạo lý vô thượng.
- Ta sẽ đoạt lực lượng của thánh binh ngươi, đưa ngươi về hư vô!
Nhìn thánh binh thứ kiêu, Thiên Vương bình thản nói, khi những lời này xuất khẩu, Thứ Kiêu Cung đang giương cánh bay lượn trực tiếp biến thành tượng đá, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh, cuối cùng thực sự đưa về trong hư vô, biến mất không thấy!
Quá chấn động ! Ngôn xuất pháp tùy ! Đó là ngôn xuất pháp tùy chân chính, chỉ cần trong lòng nghĩ đến có thể trở thành hiện thực, ngay cả thánh binh cũng bị cướp đoạt lực lượng, trở về hư vô trong nháy mắt. Trong thiên địa còn có người có thể đối kháng với tồn tại như vậy sao? Bạch Tinh đứng trên thánh sơn, lúc này hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Âu Dương lại lựa chọn như vậy, vẫn là Âu Dương đã sớm tính tới tất cả, sớm đã minh bạch cái gì là chí cao vô thượng, hắn không lựa chọn liều mạng đối kháng, mà là dùng một loại phương thức lùi mà tiến đối mặt với tất cả.
- Chúng ta còn cần phản kháng sao?
Bạch Hủ Minh nhìn những người xung quanh, bất cứ người nào trong bọn họ đều có thể minh bạch, đối mặt với Thiên Vương, bọn họ không cần bất luận phản kháng gì, bởi vì trước mặt cường giả như vậy, bất cứ phản kháng gì đều là vô dụng.
- Đến đây!
Thiên Vương vừa xuất khẩu, toàn bộ thánh sơn đều biến mất không thấy, một đám bằng hữu của Âu Dương đều xuất hiện trước mặt Thiên Vương. Thiên Vương mỉm cười nhìn những người này, phảng phất như bất cứ lúc nào hắn cũng nho nhã như vậy. Nếu không phải người biết bộ mặt thật của Thiên Vương. thậm chí sẽ hoài nghi đây là một người hiền lành.
Mọi người nhìn Thiên Vương, bọn họ đương nhiên sẽ không cho rằng ác ma trước mặt mình là một người hiền lành, bọn họ đều biết rõ đây là một tồn tại như thế nào. Lúc này sợ rằng bất cứ ai trong bọn họ cũng không thể đào tẩu, trừ phi lúc này Âu Dương cũng có thể đạt được chí cao vô thượng xuất hiện ở đây, bằng không không ai có thể cứu được bọn họ.
- Đáng tiếc, ta tích thế lâu như vậy, trong thiên địa vẫn một mình độc tôn.
Trên mặt Thiên Vương có vài phần tiếc nuối. Dù sao trước kia hắn đã từng cho rằng Âu Dương sẽ là đối thủ của hắn, ai có thể nghĩ đến sau khi hắn kết thúc lột xác trở về, Âu Dương cũng đã không còn.
- Thiên Vương, muốn một mình độc tôn, chí ít ngươi phải đánh bại Âu Dương trước đã.
Ngụy Bỉnh Dập coi như kiên cường, lúc này đối mặt với cục diện phải chết, hắn không còn sợ hãi như trước đây, mà giống như một cường giả chân chính đối mặt với địch nhân không có khả năng chiến thắng này.
- Ha ha ha, tổ cấp, ta bước vào tổ cấp không biết bao nhiêu năm, ta đã sống qua vô số đại thời đại, ta hi vọng có một cường giả có thể đối kháng với ta, để ta có một tia kích thích, đến kiếp này ta mới phát hiện ra hắn, đáng tiếc hắn khiến ta thất vọng.
Trên mặt Thiên Vương mang theo vẻ tiếc nuối.
- Thiên Vương, ngươi đừng kiêu ngạo, Âu Dương chưa bao giờ thất bại, lần này hắn cũng sẽ không thất bại!
Vệ Thi bình thản nói, cho dù đối mặt với cường giả cường đại như Thiên Vương, nàng cũng vẫn tin tưởng Âu Dương có thể thắng lợi.
- Hắn có thất bại hay không, các ngươi không nhìn thấy được! Bởi vì ta sẽ cướp đoạt sinh mệnh của các ngươi, đưa về hư vô!
Trong mắt Thiên Vương, những người trước mặt đều là kiến hôi, hắn không muốn nói thêm cái gì với đám kiến hôi này, bởi vì hắn còn muốn hủy diệt thế giới này, sau đó hoàn thành một vòng trọng tố mới.
Thiên Vương vừa dứt lời, những người trước mặt hắn đều biến thành pho tượng, sau đó vỡ vụn, đưa về hư vô giống như Thứ Kiêu Cung.
Ngôn xuất pháp tùy, khi lực lượng này xuất hiện, trừ phi có một chí cao vô thượng khác xuất hiện, bằng không không ai có thể đối kháng với Thiên Vương.
- Ài... thế giới buồn chán, khiến ta mất đi kích thích, cuộc đời này của ta đã định trước cô độc. Vô địch thực sự quá cô độc...
Sau khi Thiên Vương giết nhiều người như vậy, phảng phất như mất đi cảm giác với thế giới này, hắn giơ tay lên, tiên giới bắt đầu tan vỡ từng mảnh. Vô số người không kịp phản ứng đã biến thành tượng đá, sau đó đưa về trong hư vô, thế giới này bắt đầu biến mất, lấy thế giới tiên giới làm trung tâm điểm bắt đầu lan tràn ra bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, một phần ba tiên giới đã biến mất không thấy. Thiên Vương lạnh lùng nhìn thế giới này, lạnh lùng nhìn những cường giả đã từng cung phụng hắn như thần linh, trong mắt hắn sớm đã trở nên tĩnh lặng, không có bất cứ ba động nào. Lúc này hắn phảng phất như biến thành nhất thể với thiên địa, Thiên Vương chính là thiên địa.
Ngay khi thân thể Thiên Vương bắt đầu nhàn nhạt tiêu tán, muốn hợp đạo với thiên địa, muốn lấy thân thể hóa thành thiên địa, một thanh âm vô cùng lạnh lùng vang lên bên người hắn.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1170: Dự cảm (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Ngươi lúc nào cũng tự đại như vậy, ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi là vô địch sao? Ngươi dám chờ mười năm khong? Trong vòng mười năm ngươi nhất định sẽ nếm mùi vị thất bại!
Thanh âm đó là một giọng nữ, đây là Minh Hậu, cũng đã từng là nữ nhân Thiên Vương yêu thương nhất, lúc này cũng chỉ có nàng mới có thể thức tỉnh linh hồn của Thiên Vương.
Quả nhiên, khi thanh âm này vang lên, Thiên Vương đình chỉ thân thể, tiên giới cuối cùng cũng bảo lưu lại một phần ba. Tiên nhân tiên giới sợ hãi nhìn thiên địa, bọn họ rốt cuộc minh bạch cái gì là ngày diệt vong thật sự. Đại thời đại vừa mới kết thúc, mọi người đều cho rằng đã tới thời gian an cư lạc nghiệp, đột nhiên xuất hiện một pho tượng thần, một pho tượng thần linh chân chính.
- Hinh Nhi, ta từng thất bại sao?
Thiên Vương lẳng lặng nhìn Minh Hậu, Hinh Nhi, sợ rằng không có nhiều người nhớ đến cái tên này, Thiên Vương chính là một trong số đó.
- Có! Chí ít trong lòng ta ngươi chính là một kẻ thất bại, một kẻ vĩnh viễn thất bại.
Minh Hậu Dư Hinh Nhi nhìn Thiên Vương, trong mắt chớp động ba quang.
- Con đường cường giả vô cùng nhấp nhô, ta không cần bất cứ ai lý giải, nhưng ta thật sự rất có hứng thú với mười năm ngươi nói, ngươi muốn nói với ta Âu Dương còn có thể trở về sao? Được, ta đợi thêm mười năm, nhưng mười năm này ta sẽ không tùy tiện đợi, ta sẽ đi khắp đại thế giới tru sát từng người có quan hệ với Âu Dương... Ha ha ha ha ...
Thiên Vương cuồng tiếu, xoay người rời đi, trên mặt hắn lộ vẻ cuồng ngạo và điên cuồng.
Dư Hinh Nhi nhìn Thiên Vương biến mất, trên mặt nàng hiện lên vẻ bi thương nồng đậm.
- Âu Dương, ta không ngăn cản được hắn, ta chỉ có thể tranh thủ cho ngươi thêm mười năm, ta dùng toàn bộ thế giới này làm tiền đặt cược với ngươi, nếu như ngươi thắng, như vậy thế giới này thắng, nếu như ngươi thua, như vậy tất cả cũng không còn...
Thiên Vương xuất hiện tại tiên giới, trong nháy mắt hai phần ba tiên giới bị hủy hoại. Toàn bộ tiên giới lâm vào khủng hoảng cực lớn. Mười năm, chỉ có mười năm cuối cùng, nếu như sau mười năm không ai có thể đánh bại Thiên Vương chí cao vô thượng, như vậy toàn bộ thế giới đều sẽ bị trọng tố, như vậy tất cả cũng biến thành hư vô, đều không còn tồn tại.
Khi nhận được tin tức này rất nhiều người đều sợ hãi phát khóc. Mọi người chưa bao giờ biết, thì ra tử vong lại cách mình gần như vậy, còn mình vốn vô lực như vậy.
Lúc này, cường giả gì đó liên hợp gì đó đều biến thành vô lực. Đối mặt với thiên đình, mọi người có thể tổ chức đứng lên đối kháng, bởi vì mặc dù thiên đình cường thế nhưng không phải vô địch. Nhưng đối mặt với Thiên Vương làm sao đấu?
Thiên Vương chính là đại biểu của thiên địa, đại biểu cho pháp tắc thiên đạo, chỉ cần ngươi còn đang ở thế giới này, ngươi sẽ phải tuân theo pháp tắc của hắn để tồn tại, ngươi sinh ra trong ý niệm của hắn, ngươi chết đi cũng trong ý niệm của hắn, đây mới là nhất niệm hưng vong chân chính.
Vô số người không biết ý nghĩa của tồn tại rốt cuộc là cái gì, toàn bộ tiên giới gần như điên cuồng, tàn sát, hủy diệt, tất cả đều đang trình diễn. Khi đối mặt với tử vong, tất cả bản chất xấu xa của con người đều lộ ra. Tham lam, sợ hãi, tất cả gốc rễ của cái ác cũng theo đó lộ ra.
Thiên Vương lạnh lùng nhìn thế giới này, trong mắt hắn mang theo vài phần chán ghét. Thiên Vương chưa nói tới chính tà, bởi vì khi hắn thành chí cao vô thượng, hắn chính là trời, trong mắt hắn chỉ có vận chuyển của pháp tắc. Hắn có thể thấy ác niệm trong lòng mỗi người, hắn có thể nhận biết kết cục cuối cùng của mỗi người, đối mặt với một thế giới xấu xí như vậy, hắn muốn hủy diệt, hắn muốn sáng tạo một thời đại hài hòa tốt đẹp, đó mới là suy nghĩ của hắn.
- Trong mắt người đời ta chính là ác ma.
Thiên Vương ngồi xếp bằng trong thiên cung được áng mây trên trời hình thành, con mắt hắn xuyên thấu thời gian và không gian, nhìn quá khứ và tương lai. Tay hắn hơi run run, phảng phất như dung hợp thành nhất thể với thiên địa pháp tắc xung quanh.
Đây là chí cao chí cường, đây là chí cao vô thượng. Nhất cử nhất động đều ẩn chứa thiên địa pháp tắc, nhất cử nhất động đều có thể hủy diệt hoặc là tân sinh.
- Thế giới xấu xí như vậy, tại sao còn có nhiều người luyến tiếc?
Thiên Vương nhìn Dư Hinh Nhi đứng ở sát bên của thiên cung, có thể đây là người duy nhất hắn không thể xuống tay, mặc dù hắn chưa từng nói ra.
- Bởi vì trong lòng bọn họ đều có tình cảm, còn ngươi không có.
Dư Hinh Nhi biết, khi Thiên Vương thành chí cao vô thượng, tình cảm của hắn đã bị xóa bỏ. Ánh mắt hắn nhìn thế giới đã không còn là ánh mắt của một thể sinh mệnh nên có, mà là ánh mắt của thiên địa pháp tắc, dưới loại tình huống này hắn chỉ phân biệt đẹp xấu, không để ý đến tình cảm.
Nói một cách khác, tỷ như nói một nữ tử đặc biệt mỹ lệ lấy một nam tử xấu xí, giữa hai người có thể là tình yêu thật sự. Mặc dù sẽ có người không hiểu, nhưng ít ra hai người này biết, tương lai có lẽ sẽ được mọi người tán thưởng.
Nhưng tất cả chuyện này tới mắt Thiên Vương lại khác, bởi vì Thiên Vương căn bản không hề minh bạch cái gì là tình yêu thật sự, cho nên trong mắt hắn đây vốn là thứ không nên tồn tại, đây là thứ đi ngược lại pháp tắc thế giới.
Trong mắt hắn, cường giả nên ở cùng cường giả, sự vật xinh đẹp nên ở cùng sự vật xinh đẹp. Xấu xí vĩnh viễn đều là xấu xí, nên bị hủy diệt. Đây kỳ thực là một loại chí cao vô thượng gần như dị dạng, chuyện này có thể có quan hệ nhất định với tính cách của bản thân Thiên Vương.
Khi Thiên Vương vẫn là một thể sinh mệnh, hắn chính là tồn tại cao ngạo nhất, khi người khác khát cầu thắng lợi thì hắn lại khát cầu thất bại. Nhưng cuộc đời này của hắn chỉ thua trong tay một người, đó chính là Âu Dương.
Hiện giờ sau khi hắn chân chính đạt được chí cao vô thượng, đã mất đi năng lực tự hỏi những chuyện này, hắn chỉ có thể nhận thức mình cho rằng đúng, và mình cho rằng sai, căn bản không minh bạch, có đôi khi chuyện sai dưới tình huống hợp tình hợp lý cũng sẽ biến thành chuyện đúng. Còn đôi khi chuyện đúng, nếu không hợp tình hợp lý cũng sẽ biến thành chuyện sai.
Kỳ thực điều này cũng không trách được Thiên Vương, dù sao đạo lý như vây, cho dù là người bình thường cũng không thể minh bạch toàn bộ, huống chi là tên cao ngạo này.
- Ta không cần tình cảm, ta chỉ cần duy trì thế giới trong lòng ta, bởi vì thế giới vốn vận chuyển theo suy nghĩ trong lòng ta, ta nghĩ đúng chính là đúng, ta nghĩ sai chính là sai. Hiện tại ngươi có thể nói như vậy, nhưng trăm vạn năm sau tất cả đều trở nên không giống.
Thiên Vương vẫn giữ thanh âm cao ngạo.
- Ngươi không cứu được rồi, có lẽ đối với ngươi hủy diệt mới là tốt nhất! Có lẽ ta sai rồi!
Minh Hậu Dư Hinh Nhi bỗng nhiên cảm thấy mình không hiểu được nam nhân đã ở cùng mình bao nhiêu năm qua! Không, hiện tại có lẽ không nên gọi hắn là nam nhân, bởi vì hắn đã không được xem là con người.
- Ta không cần bất cứ kẻ nào cứu, bởi vì ta chính là thiên địa, ngươi chỉ có thể nghe được tiếng người yếu kêu cứu, cường giả có thể cũng sẽ kêu cứu, nhưng trời chưa bao giờ kêu cứu, bởi vì trời vốn bất bại, bất luận quy tắc gì đều phải lấy ta làm trung tâm vận chuyển!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1171: Dự cảm (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Thiên Vương nói xong, thân hình lại một lần nữa biến mất, lúc này hắn sẽ xuất hiện ở nơi nào, không ai biết, nhưng không hề nghi ngờ nơi hắn xuất hiện đã định trước chính là một trận tai nạn sinh ra.
Những ngày này Thiên Vương xuất hiện trong rất nhiều thế giới, rất nhiều thế giới đều bởi vậy mà hủy diệt, điểm này Minh Hậu vô cùng rõ ràng. Nàng chỉ có thể yên lặng cầu mong Âu Dương vận khí tốt một chút, đừng để Thiên Vương phát hiện ra mục tiêu, bằng không, có lẽ Âu Dương còn chưa tỉnh lại đã bị Thiên Vương tiêu diệt.
- Ta nhìn lầm rồi, ta thực sự nhìn lầm rồi, vẫn là trước kia không nên để Âu Dương tha cho hắn, hiện tại hắn không phải một con người, hắn căn bản đã không còn bất cứ tình cảm gì, chỉ sợ ngay cả ta hắn cũng sẽ...
Trong mắt Minh Hậu lộ vẻ bi ai, ai có thể nghĩ đến khi Thiên Vương thực sự bước vào chí cao vô thượng lại biến thành một con quái vật không có tình cảm, chỉ có đúng sai như vậy?
- Hi vọng tương lai ngươi sẽ không trở thành như vậy, nếu như ngươi cũng biến thành như vậy, vậy...
Minh Hậu đương nhiên đang muốn nói tới Âu Dương, hiện tại nàng thực sự không dám xác định tương lai Âu Dương có phải cũng sẽ biến thành quái vật chỉ biết đúng sai như Thiên Vương hay không, nếu như vậy, thật sự là một siêu cấp bi kịch.
Biến hóa của tiên giới, Chân Linh Giới đương nhiên không biết, cho nên mặc dù mọi người trong Chân Linh Giới cũng đều đang suy đoán, thiên uy xuất hiện kia rốt cuộc là cái gì, nhưng dù sao cũng không liên quan đến bọn họ, cho nên mọi người thảo luận thì thảo luận, cuối cùng vẫn bỏ qua Thiên Vương đáng sợ này.
Tiếng chiêng trống đã vang vọng toàn bộ đại viện Cầm gia, lúc này đội ngũ đón dâu của Vạn Tiên Sơn đã xuất hiện ngoài cửa Cầm gia, chờ rước Cầm Linh Linh.
Cầm Linh Linh toàn thân phượng y, phối hợp với dung mạo vốn xinh đẹp của nàng, lại khiến nàng vô cùng chói mắt. Trong Chân Linh Giới cũng không có tục choàng khăn voan, cho nên khi Cầm Linh Linh từ trong đại viện Cầm gia bước ra, rất nhiều người đều bộc phát ra từng đợt tiếng hoan hô.
Đặc biệt là Hoàng Phổ Trình, khi Hoàng Phổ Trình nhìn thấy thê tử của mình mỹ lệ động nhân như vậy cũng khẽ giật mình, sau đó sắc mặt cũng thoải mái hơn một chút.
Dù sao cũng chưa từng gặp mặt, mặc dù nghe nói Cầm Linh Linh rất xinh đẹp, nhưng Hoàng Phổ Trình vẫn có chút lo lắng. Cầm Linh Linh cũng giống như hắn, sau khi thấy Hoàng Phổ Trình vô cùng bất phàm, Cầm Linh Linh cũng thở dài một hơi.
Âu Dương ngồi dưới một gốc cây hòe lẳng lặng nhìn Cầm Linh Linh xuất giá, nếu nói trong lòng hắn không có một chút khổ sáp, vậy hắn sẽ không phải một nam nhân. Nhưng Âu Dương tin tưởng lựa chọn của mình là chính xác, chí ít sau khi Cầm Linh Linh lấy Hoàng Phổ Trình, sau này còn có thể có một nam nhân quan tâm đến nàng, nếu nàng lấy mình chỉ thêm phiền não mà thôi.
- Có phải rất buồn không, Âu Dương!
Âu Bằng nhìn cửu đệ vẫn giữ sắc mặt vô cùng bình tĩnh, Âu Bằng rất muốn biết, rốt cuộc có chuyện gì có thể khiến cửu đệ của hắn biến sắc?
Hai ngày trước khi đột nhiên xuất hiện uy áp khiến toàn bộ mọi người của thế giới quỳ xuống đất phủ phục, thần sắc của cửu đệ vẫn bình tĩnh, phảng phất như uy áp đó không thể ảnh hưởng đến hắn, lẽ nào nói tâm tính tu vi của cửu đệ đã cường đại đến trình độ này?
- Cũng không biét, mặc dù ta và Linh Linh từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng tình bạn của chúng ta vượt qua những cái khác. Hiện giờ có thể thấy nàng có một kết cục tốt như vậy, cũng xem như một an ủi với ta.
Âu Dương nói không sai, có thể thấy Cầm Linh Linh có một kết cục tốt, Âu Dương cũng rất hài lòng.
- Ài...
Âu Bằng thở dài một hơi, lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Cửu đệ, ta rất muốn biết, với tâm tính của ngươi, nếu có thể tu luyện, ngươi có thể trở thành Thần Tiễn thứ hai hay không?
- Có lẽ....
Những lời này của Âu Dương mang theo vài phần vui đùa, nhưng chân chính có phải vui đùa hay không, sợ rằng bản thân Âu Dương mới biết rõ nhất.
Linh hồn vô địch phối hợp với một thân thể suy nhược đỉnh phong, không có chút ký ức, không thể kích hoạt lực lượng của phương pháp thánh chiến, pháp tắc của bán bộ chí cao vô thượng nắm trong tay. Tất cả những điều này đều là bí mật của Âu Dương, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết bí mật này.
- Còn nhìn cái gì, người ta đã đi xa rồi, sau này sợ là cũng không còn cơ hội gặp lại nàng!
Âu Bằng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Không sai, Cầm Linh Linh được gả đến Vạn Tiên Sơn, sợ rằng sau này Âu Dương thực sự cũng khó có thể gặp được nàng. Dù sao với thể chất của Âu Dương, cả đời này cũng đừng mơ tưởng ra khỏi đông phương Lâm Hải Cảnh. Có lẽ là mười năm thậm chí là năm năm sau, nếu như không có kỳ tích phát sinh, thậm chí cửu đệ có thể biến mất trong thiên địa.
Kết quả như vậy đương nhiên không phải thứ hắn muốn nhìn thấy, nhưng nhiều năm qua hỏi thăm rất nhiều danh y, hắn làm sao có thể không rõ bệnh tình của Âu Dương vốn không thể chữa trị? Mặc dù hắn chưa từng buông tha tìm kiếm, nhưng...
- Chúng ta cũng trở về thôi.
Âu Bằng vỗ vai Âu Dương, sau đó đẩy xe, định chuẩn bị quay về An Lai Cư thu dọn đồ đạc rời đi.
- Đại ca, ta có một loại cảm giác, chúng ta ở lại đây thêm hai ngày nữa đi?
Âu Dương cũng không biết vì sao luôn cảm thấy có chuyện gì đó phát sinh, từ sau khi uy áp xuất hiện Âu Dương luôn có dự cảm bất hảo.
- Được rồi, coi như cho ngươi giải sầu.
Âu Bằng cũng không cự tuyệt, dù sao hắn biết, một khi cửu đệ trở về có thể cả đời này cũng không thể ra khỏi tiểu viện đó nữa...
Một hài tử có số phận trớ trêu như vậy, hiện tại chỉ yêu cầu hắn ở lại thêm hai ngày, có gì mà không thể.
Cho dù hiện tại Âu Dương nói với đại ca, hắn muốn ở bên ngoài năm năm, lãng phí thời gian năm năm tu luyện của Âu Bằng, Âu Bằng có thể cũng sẽ đồng ý. Dù sao cũng là huynh đệ, Âu Bằng không thể để Âu Dương bước ra khỏi số phận bi thảm, chút việc nhỏ như vậy hắn đương nhiên có thể làm được.
Nhưng lần này Âu Bằng lại đoán sai, bởi vì loại dự cảm bất hảo này của Âu Dương thật sự tồn tại. Lúc này có một người thanh niên vô cùng tuấn mỹ đang đứng trước sơn môn Vạn Tiên Sơn, nhìn năm chữ "Thiên hạ đệ nhất tông" rất lớn mà Âu Dương lưu lại trước đây khẽ mỉm cười.
- Thiên hạ đệ nhất tông, ha ha, nơi này vì có ngươi mà huy hoàng, lại bởi vì ngươi mà mai một, không biết ngươi sẽ cảm giác như thế nào?
Trên mặt nam tử tuấn mỹ vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
- Người tới là ai?
Đệ tử trước sơn môn Vạn Tiên Sơn đương nhiên thấy được người tới. Hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn đi tới trước mặt Thiên Vương, nhưng bọn hắn còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo đã biến thành tượng đá, sau đó đưa về trong hư vô biến mất không thấy.
Thiên Vương chưa bao giờ là người nhiều lời với loại kiến hôi, chỉ cần là người bị hắn cho là kiến hôi, hắn sẽ không thèm giao lưu với bọn họ, trực tiếp gạt bỏ.
Bước vào sơn đạo Vạn Tiên Sơn, Thiên Vương vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc Vạn Tiên Sơn, Thông Linh hải hùng tráng, vạn tòa tiên sơn to lớn. Các loại quang huy tràn đầy màu sắc lấp lánh. Pho tượng Thần Tiễn Âu Dương cực lớn, tất cả đều không có nhiều biến hóa so với trước kia, mọi thứ phảng phất như trong kỷ niệm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1172: Ta cướp đoạt sinh mệnh của các ngươi
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Bước đi con đường ngươi từng đi, ta phảng phất minh bạch vì sao ngươi có thể trở thành Thần Tiễn cường đại.
Không thể không nói, cho dù Thiên Vương đứng ở đây cũng bị cảnh sắc nơi này lây nhiễm. Đây là một loại khí thế, đây là nơi Âu Dương đã từng tích lũy khí thế, loại thế này đã kết hợp với thiên địa. Mặc dù Thiên Vương đại biểu cho thiên đạo, nhưng hắn vẫn chưa lấy thân hóa đạo, không tính là thiên đạo chân chính.
Nếu như Thiên Vương thực sự hoàn thành lấy thân hóa đạo, như vậy trong nháy mắt thế giới này sẽ mai một biến thành hư vô. Bởi vì thế giới trong lòng thiên đạo mới là thế giới nên tồn tại, khi thiên đạo chán ghét thì thế giới này nên chôn vùi, tồn tại của thế giới này chính là đơn giản như vậy.
- Tiểu thế giới đột nhiên quật khởi, truyền thuyết Vạn Tiên Sơn Chân Linh Giới. Thần Tiễn gần như vô địch tiên giới, mỗi bước đi của ngươi đều tràn ngập truyền kỳ, quả nhiên không hổ là người từng thắng ta.
Thiên Vương vừa nói vừa đi về phía trước, sau mỗi bước đi của hắn, bậc thang phía sau hắn đều đưa về trong hư vô.
Thiên hạ đệ nhất tông, tất cả sơn môn sau mỗi bước chân của Thiên Vương đều biến mất không thấy. Sơn môn Vạn Tiên Sơn vô cùng hùng vĩ trước mặt Thiên Vương có vẻ yếu đuối và không chịu nổi một kích.
Trên Thông Thiên Phong, một lão giả mở mắt, phảng phất như xuyên thấu hư thực của thế giới, hắn bấm ngón tay, cuối cùng lắc đầu nói với người trung niên bên cạnh:
- Khí số của Vạn Tiên Sơn đã hết!
- Thái thượng đại trưởng lão!
Nghe thấy lão nhân nói, trên mặt Bì Tu Văn lộ ra thần sắc không dám tin tưởng. Vạn Tiên Sơn khí số đã hết? Nói gì vậy? Nếu như là những người khác nói ra như vậy, Vạn Tiên Sơn nhất định sẽ tiêu diệt hắn. Nhưng lời này lại được Thái thượng đại trưởng lão được xưng là thần tiên Vạn Tiên Sơn nói ra.
Cả đời đại trưởng lão cũng không tu luyện bất cứ loại công pháp chiến đấu nào, thứ hắn tu luyện chính một bộ thiên cơ thuật, thiên cơ thuật được xưng là có thể thông suốt một phần thiên cơ, cho nên cả đời này đại trưởng lão dự đoán hầu như chưa bao giờ sai. Nhưng vì sao hiện tại đại trưởng lão lại nói như vậy?
- Kỳ thực nghìn năm trước ta đã có thể mọc cánh phi tiên, nhưng ta không làm như vậy, bởi vì nghìn năm trước ta phát hiện có thứ ta tính không ra, hôm nay ta rốt cuộc minh bạch, thì ra thứ ta tính không ra chính là số mệnh của mình và số mệnh của Vạn Tiên Sơn ...
Trong mắt đại trưởng lão có vài phần tiếc nuối, nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo một nụ cười.
- Cũng may trời không tuyệt Vạn Tiên Sơn ta, để ta trong nháy mắt bắt được một tia sinh cơ, để Trình nhi sớm rời khỏi Vạn Tiên Sơn, có lẽ Trình nhi sẽ phát hiện sinh cơ của Vạn Tiên Sơn cũng không chừng...
Đại trưởng lão nói đến đây, đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng. Bì Tu Văn đã không nhớ rốt cuộc đại trưởng lão đã bao lâu rồi không bước ra khỏi cung phụng đường.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đại trưởng lão đứng trước cửa phòng, hít sâu một ngụm không khí Vạn Tiên Sơn vô cùng tươi mát, sau đó ngồi trên mặt đất, trong một khắc hắn ngồi xuống, hắn đã tọa hóa...
Lúc này trên mặt Bì Tu Văn lộ vẻ không dám tin tưởng. Đại trưởng lão được xưng là bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh phi tiên, lúc này lại đột nhiên tọa hóa chứ không phải mọc cánh phi tiên? Lẽ nào nói có thứ gì cường đại đến mức khiến cho hắn mọc cánh phi tiên cũng không thể trốn tránh?
Đúng vậy, hắn đã đoán đúng, đừng nói là mọc cánh phi tiên, cho dù lúc này tổ cấp cường giả tới đây cũng tuyệt đối phí công. Tổ cấp cường giả như Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh ở trước mặt Thiên Vương, ngay cả một tia năng lực phản kháng cũng không có, đã bị tước đoạt sinh mệnh, đưa về hư không. Một thông đạo mọc cánh phi tiên nhỏ bé sợ rằng trước mặt Thiên Vương chỉ cần một tâm niệm cũng đủ để tan vỡ trong nháy mắt.
Một bóng người chậm rãi đi lên sơn lộ của Vạn Tiên Sơn, phía sau hắn phảng phất là quá khứ, hắn phảng phất đại diện cho hiện tại, trước người hắn chính là tương lai. Ba loại lực lượng quá khứ, hiện tại, tương lai xuất hiện trên người hắn. Đây là Thiên Vương.
Nơi nào hắn bước qua đều biến thành quá khứ, vị trí hắn đang ở chính là hiện tại, trước mắt hắn chính là tương lai. Quá khứ đã hoàn toàn bị chôn vùi, hiện tại vẫn ở dưới chân, tương lai sắp sửa mai một, đây là đạo hủy diệt của Thiên Vương.
- Thế giới mỹ lệ cỡ nào, sinh ra trong một thế giới mỹ lệ như vậy, mỗi người lại đều có linh hồn dơ bẩn, thật là vũ nhục thế giới này. Nếu như không phải hẹn ước mười năm, hiện tại ta nhất định tước đoạt linh hồn của đám người bi ai các ngươi, đưa thế giới này về hư vô.
Thiên Vương cũng có thể xem là người tương đối giữ chữ tín, nếu hắn đã đồng ý hẹn ước mười năm, trong vòng mười năm hắn sẽ không sẽ hủy diệt thế giới, sẽ không sáng tạo thế giới.
- Người nào!
Đám cường giả của Vạn Tiên Sơn rốt cuộc cũng phát hiện ra tồn tại của Thiên Vương. Ở Chân Linh Giới căn bản không có người nào dám đến khiêu khích Vạn Tiên Sơn, đột nhiên xuất hiện một người người xa lạ đến Vạn Tiên Sơn đương nhiên là có chút hiếu kỳ.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy phía sau Thiên Vương dần dần bị chôn vùi, đưa về thế giới hư vô, tất cả bọn hắn đều phát mộng. Đây là lực lượng gì? Đây là trình độ con người có thể làm được sao?
Trình độ này đương nhiên không phải nhân lực có thể đạt được, cho dù là Âu Dương trước kia cũng không thể làm được trình độ như vậy. Âu Dương có thể dùng cung tiễn hủy diệt một thế giới, nhưng tuyệt đối không thể chỉ dựa vào tâm niệm khiến một bộ phần nào đó của thế giới tiến vào hư vô.
- Kẻ đáng thương, ta cướp đoạt sinh mệnh của các ngươi, ban tặng cho các ngươi quay về hư vô!
Những người bị Thiên Vương nhìn thấy đều biến thành pho tượng, sau đó đưa về trong hư vô biến mất không thấy.
Sinh mệnh của mọi người bị đưa về hư vô, cộng thêm biến động của Vạn Tiên Sơn đương nhiên khiến đám cường giả của Vạn Tiên Sơn đều cảm ứng được. Bì Tu Văn đứng trên Thông Thiên Phong, ánh mắt hắn nhìn Thiên Vương một đường đưa tất cả về hư vô, cuối cùng hắn cũng minh bạch ý tứ trong lời nói của đại trưởng lão.
Khí số của Vạn Tiên Sơn đã hết. Không sai, khi Thiên Vương xuất hiện, khí số của Vạn Tiên Sơn đã hết. Đây là chuyện không hề nghi ngờ, chuyện này kỳ thực là Thiên Vương đã nể tình, nếu như Thiên Vương ngoan độc hơn một chút, căn bản không cần đi lên, nhẹ nhàng huy động cánh tay cũng đủ khiến tất cả biến mất không thấy.
- Người này rốt cuộc là ai?
Bì Tu Văn rất muốn biết, người này rút cuộc là tồn tại như thế nào, nhưng hắn biết đây tuyệt đối không phải chuyện mình có thể biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn cũng sẽ bị đưa về hư vô, bước trên con đường của các đệ tử Vạn Tiên Sơn khác.
- Trời muốn diệt Vạn Tiên Sơn ta, ha ha ha ha...
Bì Tu Văn giống như phát điên, đứng trên Thông Thiên Phong cười ha ha. Thiên Vương đã đi tới phía dưới Thông Linh hải, lúc này vạn tòa tiên sơn của Vạn Tiên Sơn sớm đã biến mất, đưa về hư vô. Hiện tại nếu có một cường giả đến đến đây nhất định sẽ giật mình phát hiện, trong chớp mắt toàn bộ Vạn Tiên Sơn đã biến mất, thứ còn lại duy nhất chính là Thông Thiên Phong và Thông Linh hải chảy dưới chân Thông Thiên Phong!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin