Tất cả tinh thần công kích điên cuồng đều đã biến mất, huyễn cảnh cũng không còn nữa, có chăng chỉ là tầng tầng các loại ma thú! Những ma thú này căn bản không thể phân biệt loại nào với loại nào. Mỗi một con ở hai bên thực lực đều đạt tới cấp bảy cấp tám, một lần hơn mười con đồng thời lao tới, thanh thế như vậy đúng là cực kì to lớn.
Trên thực tế, theo như thường lệ, đoạn đường cuối cùng này đúng là khó khăn nhất, dù sao để có thể bình yên thông qua chặng đường phía trước tất nhiên phải là ma pháp sư nghiên cứu không gian ma pháp, nếu không chỉ tinh thần công kích cường hãn kia cũng đủ đem ngươi diệt sát.
Người có thể đi đến đây, thì không nghi ngờ dù là thiên tài tuyệt thế, cũng vẫn chưa đủ!
“Đúng rồi, sáu ổ quay của Súng phân biệt đại biểu cho sáu hệ ma pháp, điều này cũng chứng tỏ đạn dùng không bao giờ hết. Cũng không cần phải xoay ổ quay nữa .... Mà dùng tinh thần lực khống chế .... Quá thần kì, chỉ cần nghĩ đến, ta liền có thể tùy ý chuyển đổi ổ quay trong nháy mắt! Vậy cũng phải thử xem hiệu quả của các hệ một chút chứ”
"Phanh"
Viên đạn bay đi với tốc độ rất nhanh, mặc dù đang ở Tịch Diệt cảnh, nhưng gần như không nhìn rõ dấu vết, tốc độ như vậy đã vượt qua Súng Lục bình thường mấy chục lần, tương đương với lực công kích của tu vi Bát cấp đỉnh phong! Đây là phong hệ!
"Phanh"
Nhiệt độ tỏa ra phảng phất như đem không khí đốt cháy, trong nháy mắt đầu ma thú liền bạo liệt, thuấn sát! Cường độ công kích .... Bát cấp đỉnh phong! Đây là hỏa hệ!
Tiếng súng thứ năm một lần nữa vang lên, Lâm Thanh Hàn tại Tịch Diệt cảnh rõ ràng chứng kiến viên đạn mang theo một đạo hắc sắc ảnh tử, vẽ ra một vết tích nhàn nhạt, bắn thẳng vào đại não ma thú, trong nháy mắt bị ăn mòn! Cường độ công kích Bát cấp đỉnh phong! Đây là hắc ám hệ!
Cố nén cảm giác mừng như điên trong lòng, tâm niệm Lâm Thanh Hàn khẽ động, ổ quay của súng thay đổi đến vị trí cuối!
"Phanh"
Đạn bắn ra chớp mắt liền phóng xuất quang mang màu trắng ngà, nhưng không giống như công kích, mà biến thành một quầng sáng nhàn nhạt, đem thân thể Lâm Thanh Hàn bao phủ lại! Quang hệ phòng ngự! Lâm Thanh Hàn hưng phấn gần như muốn hô to lên, hiệu quả quan trọng nhất mà quang minh hệ mang lại dĩ nhiên không phải là công kích, mà là thứ hắn khiếm khuyết nhất: phòng ngự! Phòng ngự cường độ Bát cấp đỉnh phong! Đây là quang minh hệ!
Quầng sáng do đạn bắn ra bao phủ trước người Lâm Thanh Hàn chỉ có ba giây, liền tiêu tán!
Đây là điều kiện tiên quyết không thể thiếu khi bị công kích, nhưng kết quả này không nghi ngờ tương đương với việc phong ngự chỉ có thể sử dụng khi khẩn cấp, đích xác không phải là phòng ngự vô hạn!
Xuất hiện trước mặt, không có bất kì thảo nguyên xinh đẹp, mênh mông nào! Cũng không có công kích dị thường gì, có chăng chỉ là ba con ma thú với bộ dáng uể oải lờ đờ!
Trên không trung chính là một con tuyết điêu đang xoay quanh, một thân lông vũ không nhiễm nửa điểm bụi bẩn, hai trảo cùng cái mỏ nhọn như kim khí chớp động sáng bóng lộng lẫy, hàn quang lóng lánh - Cửu giai ma thú Tuyết Điêu!
Phía đông bắc, một con thanh sắc dã lang đang nằm trên mặt đất với bộ dáng lười biếng, ngẩng đầu liếc Lâm Thanh Hàn một cái, hai tròng mắt khiếp người nhất thời hiện lên một đạo hàn quang. Mặc dù chưa đứng dậy, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác tùy thời có thể vồ đến - cửu giai ma thú Thanh Lang!
Mà ma thú cuối cùng ở phía tây bắc, lại bất đồng với Tuyết Điêu và Thanh Lang, con ma thú cuối cùng này quả thực có chút không tính là ma thú, bởi vì theo quan sát bình thường, nó căn bản chưa được biết đến! Cả thân thể hoàn toàn do cự thạch cấu thành, không có chút sinh khí, nhưng lại tản mát ra một loại khí tức đáng sợ - cửu giai ma thú Thạch Cự Nhân!
Huyễn cảnh thực chất hóa!
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn liền hiểu rõ mọi thứ trước mắt do đâu mà ra. Huyễn cảnh bây giờ đã không còn giống như huyễn cảnh bình thường, hoặc có thể nói, nó thậm chí không thể xem là huyễn cảnh nữa rồi ... Ba con ma thú này căn bản không phải là ảo giác, mà tồn tại thực sự, nói cách khác, huyễn cảnh này đã thực chất hóa!
Sự thực thì, huyễn cảnh này đã không còn bất cứ thử thách nào nữa. Giết chết ba con ma thú này thì huyễn cảnh tự nhiên tan biến, nhưng nếu bị ma thú xé xác, thì ảo cảnh đồng dạng cũng biến mất, bất quá cũng đồng nghĩa mất đi tánh mạng! Trong hoàn cảnh này tử vong, thì trong hiện thực tất nhiên cũng đồng dạng tử vong, không thể nghi ngờ.
Ba cửu cấp ma thú, đội ngũ này đủ để cho bất cứ tồn tại cửu cấp phải quay đầu trốn chui như chuột. Nếu đươc lựa chọn, Lâm Thanh Hàn cũng đồng dạng sẽ lựa chọn chạy trốn ... Đáng tiếc, trong huyền cảnh, hắn không thể trốn!
Cửu cấp ma thú vẫn chưa có trí tuệ, mọi việc làm của chúng đều dựa trên bản năng sinh tồn! Do đó cuộc chiến này không có bất cứ âm mưu thủ đoạn nào có thể tồn tại, không có đủ thực lực, thì chỉ có một con đường chết!
Nếu như là ở huyễn cảnh trước đây, Lâm Thanh Hàn công kích những ma thú này thì không có bất cứ phản kích nào, phải biết rằng, trước đây sử dụng chính là tầng tầng dao động, đánh nhau loạn xạ nhìn như rất nguy hiểm, song, khi đó Lâm Thanh Hàn lại có thêm quyển trục ma pháp cửu cấp.
Lâm Thanh Hàn đột nhiên có cảm giác muốn phát điên, chủ nhân không gian này là ai? Tại sao lại làm ra cái loại thử thách biến thái này? Nếu như là tu luyện giả với tinh thần lực bình thường, mà coi như tinh thần lực của hắn cho dù tốt hơn đi nữa, thì cũng không cách nào đồng thời đối phó cả ba con cửu giai ma thú này?
Cho dù chính mình có được loại tồn tại nghịch thiên là Súng Lục này, thì e rằng cũng cửu tử nhất sinh, huống chi là người khác?
"Ngao ô!"
Một tiếng sói tru chói tai vang lên, báo hiệu đại chiến đã bắt đầu, không thể còn bất cứ do dự gì nữa. Tuyết Điêu và Thạch Cự Nhân đồng thời di chuyển lên. Công kích như cuồng phong bạo vũ ập tới, đem Lâm Thanh Hàn còn đang suy nghĩ đánh cho luống cuống chân tay.
"Oanh!" một tiếng, thân thể Lâm Thanh Hàn đột nhiên bị Thanh Lang tát bay ra ngoài, quầng sáng vừa mới thả ra trong nháy mắt liền vỡ vụn, nhưng cũng không ngăn được phần lớn công kích cho Lâm Thanh Hàn, cả người bị bay lên không trung, nhưng Lâm Thanh Hàn cũng không dừng lại, liên tiếp bắn ra ba viên đạn, bắt buộc Thạch Cự Nhân phải ngạnh tiếp.
Công kích của đạn cũng không đủ để phá được phòng ngự của Thạch Cự Nhân, tuy nhiên mặt trên lại kèm thêm trọng lực thì hiệu quả căn bản không phải hình thể Thạch Cự Nhân có thể kháng cự lại.
"Phốc!" Gần như đồng thời, Lâm Thanh Hàn rơi xuống đất đột nhiên hộc ra một ngụm máu, thậm chí không kịp lau đi, Lâm Thanh Hàn một lần nữa phải đưa tay bắn lên Tuyết Điêu trên không trung.
Thủy hỏa lưỡng hệ ma pháp phối hợp, một lần nữa đem thân thể Tuyết Điêu ngăn trên không trung, chân Lâm Thanh Hàn khẽ điểm, đã tránh thoáng qua lợi trảo của Thanh Lang.
“Đúng là lúc này!”
Trong mắt Lâm Thanh Hàn chợt phóng xuất một đạo hàn mang, trong nháy mắt bắn ra sáu phát đạn, sáu viên đạn mang sáu hệ ma pháp đồng thời bắn ra, trừ đạn quang minh hệ để tăng thêm phòng ngự cho Lâm Thanh Hàn ra, mấy phát đạn của các hệ khác đồng thời rít gào, bắn thẳng vào mi tâm Thanh Lang.
"Phanh!" Không ngừng lại, Lâm Thanh Hàn lại bổ sung thêm phát đạn công kích phong hệ!
Sáu phát đạn vừa mới bắn ra lúc đầu trừ đạn phong hệ đánh lên thân Thanh Lang đầu tiên bị triệt tiêu rơi xuống ra, thì bốn hệ ma pháp còn lại liền bổ sung cho viên đạn đó đồng thời ập tới.
Năm loại công kích ma pháp trong nháy mắt đồng thời phát huy hiệu quả, điên cuồng đem phòng ngự Thanh Lang xé nát ... Miểu sát!
"Oanh!", cùng với việc kích sát Thanh Lang, thì Tuyết Điêu ở trên cũng đánh xuống, một cánh phách Lâm Thanh Hàn bay ra ngoài, lộn hai vòng trên không trung mới rơi xuống, mà phương hướng đúng là vị trí của Thạch Cự Nhân!
"Phanh!"
Mặc dù bị đánh bay đi, nhưng nhờ Tịch Diệt cảnh, Lâm Thanh Hàn vẫn không chút do dự hay bối rối nào, cả người trên không trung một lần nữa triển khai công kích.
Ba phát đạn địa hệ một lần nữa công kích lên người Thạch Cự Nhân, đem cả người Thạch Cự Nhân hất ngã, đồng thời thân thể Lâm Thanh Hàn cũng trở mình né khỏi phương hướng ngã quị của Thạch Cự Nhân.
"Oanh!" Thân thể Thạch Cự Nhân bị chín viên đạn cùng thuấn phát công kích đến nát bấy. Đồng thời nhờ tác dụng của trọng lực, nhao nhao rơi xuống, tấn công lên trên Tuyết Điêu đang bị ngăn trên không trung!
Phảng phất giống như biết trước kết quả, trong giọng nói Ngâm Không rốt cục mang theo vài phần tiếu ý.
"Ta từ lúc sinh ra đã bắt đầu nghiên cứu không gian ma pháp, nhưng đến lúc chết đi vẫn không hiểu rõ, rốt cuộc không gian là cái gì."
"...."Nếu không phải nghĩ thực lực chênh lệch quá lớn, thì Lâm Thanh Hàn suýt nữa đã nhảy vào động thủ đánh cho tên Ngâm Không này một trận. Ngươi nghiên cứu từ lúc sinh ra đến lúc chết cũng không hiểu không gian là cái gì, vậy mà ngươi lại chạy tới hỏi ta nó là cái gì? Tâm lý ngươi không được bình thường à?
“....chờ một chút, hắn nói vừa sinh ra cho đến chết?”
Trong mắt Lâm Thanh Hàn chợt hiện lên thần sắc kinh sợ: "Ngươi vừa nói gì?"
"Rất kinh ngạc phải không?" Ngâm Không nhẹ giọng nói: "Điều này cũng không có gì kì quái, ta từ ngàn năm trước cũng đã chết rồi, nếu không ngươi cho rằng tại sao ngươi chỉ có thể nghe được thanh âm của ta?"
"....." Lâm Thanh Hàn nhất thời cảm giác được đầu óc của mình hình như đã không còn tỉnh táo nữa rồi, ngàn năm trước đã chết? Nhưng hiện tại lại đang nói với mình? Không phải ảo giác chứ?
Giống như xem thấu tâm tư của Lâm Thanh Hàn, Ngâm Không nhàn nhạt giải thích: "Hiện tại thứ mà cùng nói chuyện với ngươi, bất quá chỉ là chút ý thức ta lưu lại mà thôi. Đây là không gian của ta, ở nơi này, chỉ cần ta muốn, ý thức của ta tức thì có thể tồn tại vĩnh viễn."
"Không sai, nếu đã thông qua khảo nghiệm của ta, thì ngươi chính là truyền thừa giả không gian ma pháp, tất cả quá trình khảo nghiệm, ta ở bên trong đều đã quan sát. Lấy thiên phú của ngươi, chỉ cần liên tục tu luyện, đạt tới cảnh giới của ta cũng không phải không có khả năng." Ngâm Không chậm rãi nói: "Nếu như ngươi không bị chết giống ta thì .... hắc hắc!"
Nói đến đây, Ngâm Không đột nhiên ngừng lại, đổi đề tài: "Được rồi, truyền thừa giả, hiện tại những việc này ngươi không cần biết, đến khi thực lực của ngươi tăng lên rồi nói sau, còn hiện tại thì ngươi .... Quá yếu!"
"...." Lâm Thanh Hàn cảm giác chính mình sắp điên lên rồi, điều này cũng phải nói à, ta như thế nào so sánh được với loại biến thái ngươi. Ta bây giờ còn rất yếu, nhưng ngươi cũng không cần nói ra để đả kích ta chứ?
Bất quá, nói đến truyền thừa không gian ma pháp, Lâm Thanh Hàn nhất thời tỉnh táo lên vài phần: ".... Chờ chút, ta không có cách nào học được không gian ma pháp của ngươi."
"A?"
"Ta trời sinh đã vô phương học bất cứ một loại ma pháp nào, cũng không cảm ứng được ma pháp nguyên tố, thực lực của ta bây giờ hoàn toàn là dựa vào nó." Lâm Thanh Hàn khẽ khoát tay, một đạo quang ảnh nhàn nhạt tử sắc Lục Mang Tinh Trận chợt lóe lên, Súng Lục màu ngân bạch đột nhiên xuất hiện trong tay.
“Đó không phải là không gian ma pháp sao?" Ngâm Không mang theo vài phần tiếu ý nói: "Mặc dù ta nhìn không ra đồ án tử sắc kia đại biểu cái gì, nhưng cái loại khí tức không gian này lại không thể gạt được ta. Hơn nữa, kiện trên tay ngươi .... à, coi như là thánh khí đi, không phải cũng đặt ở trong một không gian đặc thù sao?"
"Gì hả?" Lâm Thanh Hàn nhất thời trợn tròn mắt. Trước đây khi Súng tiến hóa xong, thì ngay sau đó phải chiến đấu với tinh thần công kích điên cuồng, căn bản không có thời gian cho hắn ngẫm nghĩ. Hiện tại được Ngâm Không nhắc nhở, mới bỗng nhiên phát hiện, hiện tại súng không phải giấu trong cơ thể của mình sao? Đây đại khái cũng coi như là một loại không gian đặc thù chứ?
Hơn nữa ... Lục Mang Tinh Trận, trận pháp này, bản chân hình như phải có thần thông liên quan đến không gian mới đúng!
Nhưng ... vậy .... rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hả?
"Bất quá, ngươi nói ngươi không cảm thụ được bất cứ loại ma pháp nguyên tố nào?" Giọng nói Ngâm Không có chút thay đổi.
"Không sai, ta ngay cả một chút ma pháp nguyên tố cũng không cảm ứng được." Lâm Thanh Hàn vội vàng nói.
Trầm ngâm chốc lát, Ngâm Không cũng không có suy nghĩ ra đầu mối nào, đành phải đem việc này đổ thừa cho thể chất kì lạ của Lâm Thanh Hàn, bất quá, điều này cũng không ảnh hưởng gì.
"Được rồi, không cần phải bàn về việc này nữa ..., ngươi có biết căn nguyên của lực lượng không gian ma pháp ở đâu không?"
"Tinh thần lực!" Ngâm Không lạnh nhạt nói: " Tinh thần lực mạnh mẽ chính là căn nguyên lực lượng của không gian ma pháp, đó cũng là nguyên nhân tại sao khảo nghiệm của ta là tinh thần công kích."
"Chỉ cần ngươi có tinh thần lực, thì không gian ma pháp đối với ngươi mà nói, cũng không có bất cứ khó khăn gì!" Ngâm Không nói như chém đinh chặt sắt.
"..." Lần này mà nói, giống như dùng lực đánh cho Lâm Thanh Hàn một cú chấn động, làm đảo ngược hoàn toàn những quan niệm trước đây của hắn.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, ta sẽ truyền cho ngươi không gian ma pháp thực sự, có điều kiện tu luyện thì ngày sau ngươi tự nhiên sẽ rõ." Ngâm Không cũng không nhiều lời mà nói thẳng toẹt ra.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: thanhtu121
Biên tập: thanhtu121
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Lúc Lâm Thanh Hàn tỉnh lại đã thấy mình bị ném ra khỏi không gian kia, dường như Ngâm Không không có hứng thú cùng hắn nói nhảm, nên để cho Lâm Thanh Hàn một mình im lặng. Tại sao lại có thể ném mình giống rác rưởi như thế chứ? Oán niệm ah!
Ách, được rồi, Ngâm Không cũng không phải không để lại bất cứ tin tức nào. Sau khi Lâm Thanh Hàn tỉnh lại, câu nói cuối cùng mà Ngâm Không để lại trong đầu hắn, cũng tức thời vang lên.
Trở về? Việc này.. Lâm Thanh Hàn căn bản chưa từng nghĩ qua.... Đang yên đang lành chạy về làm chi? Không biết có phải lão gia hỏa này nói như vậy để gây sức ép cho mình không nữa?
Bất quá, Thánh vực...Dù thế nào, mình cũng phải đạt đến cảnh giới đó! Có quá nhiều chuyện đang chờ mình đi hoàn thành…Thời gian a!
“Lục Mang Tinh Trận!, Đúng rồi, hẳn đây mới là nguyên nhân thật sự... Súng tiến hóa không có đơn giản như vậy, thông qua Lục Mang Tinh Trận tiến hành chuyển hóa, tới lúc kết thúc...Như vậy tinh thần lực đều bị Lục Mang Tinh Trận chuyển hóa biến thành năng lượng của Súng biến dị sao? Hoặc có thể nói.... bị những nguyên tố đan này hấp thu?”
Tâm niệm nhất động, nhàn nhạt tử sắc Lục Mang Tinh Trận trong nháy mắt chợt lóe hiện lên, Súng Lục màu ngân bạch chợt xuất hiện trong tay Lâm Thanh Hàn.
Tinh thần lực chậm rãi xâm nhập vào trong súng, sáu viên nguyên tố đan với sáu màu khác nhau nhất thời xuất hiện trước mắt, so với trước, các nguyên tố đan đã cô đọng lại rất nhiều, tràn ngập khí tức ma pháp. Chỉ là ở bên trong súng nên Lâm Thanh Hàn cũng không đánh giá được rõ ràng cụ thể lắm, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, hiệu quả có thể đạt tới tuyệt đối không phải trình độ nhị cấp tam cấp.
“Đúng như thế, mặc dù tinh thần lực hiện tại gặp phải bình cảnh, nhưng những nguyên tố đan này có thể chưa gặp bình cảnh.. Chỉ cần tiếp tục minh tưởng, tăng cường lực lượng nguyên tố đan, thì uy lực của đạn đồng dạng cũng có thể tăng lên! Hơn nữa duy nhất… chỉ có một bộ phần ảnh hưởng, ban đầu nếu có thể thông qua Lục Mang Tinh Trận mượn tinh thần lực ngưng tụ thành nguyên tố đan Quang minh và Hắc ám, như vậy hiện tại, ngược lại cũng đồng dạng có thể mượn nguyên tố đan đột phá bình cảnh tinh thần lực!”
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Thanh Hàn nhất thời yên ổn lại.
"Yên tâm đi, Nam không phải người của Đế Quốc học viện, không thể ở trong học viện cùng hắn động thủ." Khải Đức mất kiên nhẫn khoát tay không quan tâm nói: "Lui xuống đi!"
"Vâng, điện hạ!"
"Thanh Hàn?"
Vừa mới tiến vào ma pháp hệ không đến vài bước, một âm thanh quen thuộc đã truyền vào trong tai Lâm Thanh Hàn.
Mỉm cười dang hai tay ra, tùy ý cho thân ảnh màu tím lao vào ngực của mình, nhẹ nhàng hôn lên từng giọt nước mắt của Nhược Lâm, dịu dàng nói: "Nha đầu ngốc, làm sao vậy? Không phải ta vẫn khỏe sao? Khóc cái gì."
Cảm thụ được hương thơm nhàn nhạt của giai nhân trong lòng ngực, Lâm Thanh Hàn không khỏi một hồi ấm áp.
"Miễn đi, không có gì phải tạ ơn, đây chỉ là điều kiện ta đáp ứng ngươi." Bàn Tử không quan tâm bĩu môi nói: "Ngươi đã trở lại, giao hẹn cũng đã hết, ta đang chờ thu lấy tiền đặt cược của ta đây."
Nghe thế, Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức nghiêm mặt nói: "Bàn Tử, không phải là ta hẹp hòi, kiện thánh khí mà người nói, tên của nó là Súng! Hơn nữa nghề nghiệp của ta chính là một tay xạ thủ."
Khoát tay áo, cắt ngang suy nghĩ muốn chen ngang của Bàn Tử, tiếp tục nói: "Chỉ có ở trong tay ta, uy lực của nó mới phát huy tác dụng lớn nhất...Có thể nói, súng quan trọng như tánh mạng của ta!"
Giọng nói lúc này hết sức thành khẩn. Bàn Tử có thể dưới tình huống đó không tiếc cùng Khải Đức trở mặt cũng quyết bảo vệ cho Nhược Lâm, việc này làm cho Lâm Thanh Hàn không còn sát ý đối với hắn, cho nên, mới có đoạn giải thích như vậy.
“Lấy đi? Đừng nói ngươi căn bản không có cơ hội, cho dù ta không hoàn thủ, mặc cho ngươi lấy, thì với Súng hiện tại, ngươi cũng không thể lấy đi!”
"Lưu thủ?" sắc mặt Bàn Tử không khỏi lạnh hơn vài phần: "Không cần ngươi lưu thủ, đánh thắng ta rồi nói sau."
"....Ra khỏi cửa học viện, phía đông có một mảnh rừng cây nhỏ! Đừng để cho ta xem thường ngươi."
Nói xong những lời này, thân thể Bàn Tử trên không trung lập tức biến mất.
“Lưu thủ? Mịa nó, lại bảo ta lưu thủ? Không đem ngươi đánh thành đầu heo, lão tử đây tự để tên mập ngươi băm thành nhân bánh!”
Điều này làm cho Lâm Thanh Hàn nổi lên cảm giác đây giống như một trận tử chiến. Tây Môn nhà người ta mặc bộ quần áo trắng như tuyết, ánh kiếm lạnh lẽo. Còn hắn mặc bộ đồ xanh, hơn nữa lại cầm khẩu Súng Lục màu ngân bạch như đã nói, cũng chẳng phải là kém rất nhiều hay sao?
Ách.... Hình tượng Bàn Tử so với Diệp Cô Thành hình như còn kém xa...Ân, là như thế này đây.
Để Nhược Lâm lui về đứng một bên cho an toàn, Lâm Thanh Hàn lúc này mới thật sự cùng Bàn Tử bắt đầu giằng co.
Thân thể Bàn Tử ở trong gió hiện ra có chút tang thương, nếu như không nói lời nào, có lẽ người ta đã xem hắn giống như một sát thủ đứng đầu.
Mặc dù không có tạo thành bất cứ thương tổn nào, nhưng loại cảm giác uy hiếp không tiếng động này làm cho trong lòng Bàn Tử dâng lên một tia sợ hãi.
Làm một sát thủ, thứ am hiểu nhất chính là tốc độ, nhưng lại tránh không thoát công kích của đối phương, kết quả này thật sự đáng sợ.