Thiên Tôn Trọng Sinh Tác giả: Thần Kiếm -----oo0oo-----
Chương 110 : Khiến bọn họ sống lâu mấy ngày
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Hiển nhiên ông chủ tửu lâu nghe nói đối phương là đệ tử của Bá Khí tông thì thiên hướng đối phương.
Mặc dù sau lưng tửu lâu của họ cũng có người nhưng không chọc nổi 'đại nhân vật' Bá Khí tông.
Ông chủ tửu lâu nói với mấy đệ tử của Bá Khí tông xong lại quay đầu vẻ mặt xin lỗi nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Ông chủ tửu lâu nói:
- Hai vị, thật sự rất ngại, chúng ta phải nhường lại ba gian phòng thượng đẳng cho họ, hy vọng hai vị hiểu cho.
Nói xong ông chủ tửu lâu ra lệnh với tiểu nhị:
- Vương Tiểu Ngưu, trả tiền lại cho hai vị đại gia.
Tiểu nhị do dự một chút, sau đó trả lại túi tiền cho Long Kình Thiên, nói:
- Vị đại gia này, đây là tiền của ngươi.
Hai, ba ngàn kim tệ thế là đội nón ra đi.
Lòng tiểu nhị đau nhỏ máu.
Nhưng nếu ông chủ tửu lâu đã ra lệnh thì tiểu nhị không dám nói cái gì.
Long Kình Thiên biểu tình thản nhiên.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cũng không nói một lời.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi sợ Bá Khí tông không lẽ không sợ đắc tội với chúng ta sao?
- Cái này...
Ông chủ tửu lâu mặt cứng đờ, nhìn Long Kình Thiên, lại xem Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, còn có Cửu Vĩ Thiên Miêu. Gã làm ông chủ của tửu lâu, gặp vô số người, đương nhiên thấy ra Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch phất phàm,. Nhưng ông chủ tửu lâu cảm thấy dù Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch có bất phàm tới đâu cũng không có khả năng cường hơn Bá Khí tông.
Lúc này, đệ tử của Bá Khí tông bay ngược ra đập vào mặt đất được đệ tử khác đỡ dậy.
- Lượng sư huynh, ngươi sao rồi?
Đệ tử của Bá Khí tông bị đánh bay lắc đầu, sau đó hộc ngụm máu.
- Lượng sư huynh!
- Lượng sư huynh!
Mấy đệ tử Bá Khí tông biến sắc mặt.
Cô gái lúc trước vừa kinh vừa giận nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, đe dọa:
- Các ngươi dám làm bị thương đệ tử Bá Khí tông ta, chờ bị diệt tộc đi!
Nhưng cô gái mới nói xong thì giống như đệ tử của Bá Khí tông đó, cũng hét thảm rồi bay ra ngoài.
Mấy đệ tử Bá Khí tông khác vẻ mặt kinh khủng nhìn.
Bọn họ vẫn không trông thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay thế nào.
Lúc này họ muốn nhận ra Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch muốn giết chết họ chỉ là chuyện phất tay.
- Chúng ta đi!
Mấy đệ tử Bá Khí tông khác dìu cô gái lên, vẻ mặt kinh hoàng chật vật chạy trốn như chó cụp đuôi.
Ông chủ tửu lâu kinh ngạc đến ngây người nhìn mọi chuyện.
Đợi mấy đệ tử của Bá Khí tông trốn đi không còn bóng dáng thì ông chủ tửu lâu mới kịp phản ứng lại.
- Các vị, các vị!
Ông chủ tửu lâu muốn chạy theo nhưng mấy tên đệ tử của Bá Khí tông không còn bóng dáng.
Long Kình Thiên nói với Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:
- Chúng ta đi thôi.
Long Kình Thiên nói xong cũng đi ra khỏi tửu lâu.
Ông chủ tửu lâu thấy vậy thì cười làm lành với Long Kình Thiên, định giải thích:
- Hai vị đại gia, ngại qua, mới nãy ta, ta...
Nhưng ông chủ tửu lâu vừa tới gần đã bị lực lượng vô hình ngăn lại, không thể áp sát Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đi xa, cuối cùng biến mất.
Ông chủ tửu lâu nhìn bóng lưng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch khuất xa, mặt liên tục biến đổi, lòng hối hận. Long Kình Thiên biết mấy thanh niên kia là đệ tử của Bá Khí tông mà vẫn ra tay, cái này nói lên cái gì?
Nói lên Long Kình Thiên căn bản không để Bá Khí tông vào mắt.
Ông chủ tửu lâu đem phòng Long Kình Thiên đặt chuyển cho mấy đệ tử của Bá Khí tông, nếu sau này Long Kình Thiên tức giận thì làm sao? Hậu quả là càng đắc tội Bá Khí tông nặng hơn.
Hơn nữa mấy đệ tử Bá Khí tông ở trong tửu lâu của ông chủ tửu lâu bị thương, đến khi đó sợ là Bá Khí tông sẽ giận chó đánh mèo tửu lâu của gã.
Như vậy là hai bên đều đắc tội.
Ông chủ tửu lâu càng nghĩ càng run, càng suy tư càng hối hận, thậm chí tức giận.
Trong khi ông chủ tửu lâu tức giận, hối hận thì bỗng cây cột to ở đại sảnh tửu lâu xuất hiện từng vết nứt, bốn vách tường sụp đổ.
Các khách ăn hét chói tai.
Ông chủ tửu lâu kinh ngạc nhìn cây cột nứt rạn, vách tường sụp đổ, không biết làm sao.
Một lát sau ông chủ tửu lâu mới phản ứng lại, vừa kinh vừa giận quát:
- Chuyện này là sao?
Nhưng không ai trả lời ông chủ tửu lâu.
Lúc này Long Kình Thiên dã đi xa nói với Cửu Vĩ Thiên Miêu:
- Đừng so đo với ông chủ tửu lâu.
Một vài vách tường của tửu lâu sụp đổ đương nhiên là do Cửu Vĩ Thiên Miêu làm.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười nói:
- Loại người này không cho hắn bài học thì vĩnh viễn mù mắt.
Long Kình Thiên lắc đầu.
Ông chủ tửu lâu thiên hướng Bá Khí tông cũng là đúng lý, dù sao gã không biết thân phận của Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu rời khỏi Văn Phong Túy tửu lâu, đi tìm một tửu lâu khác muốn ba gian phòng thượng đẳng.
Sau khi Long Kình Thiên rời đi thì một đám người sát khí đằng đằng chạy hướng Văn Phong Túy tửu lâu.
Nhóm người này chính là mấy đệ tử Bá Khí tông ban đầu hốt hoảng chạy trốn.
Tới nơi, đệ tử Bá Khí tông bị Cửu Vĩ Thiên Miêu phế đi tay phải nói với ông lão tóc bạc đi ở đằng trước:
- Ngũ trưởng lão, chính là Văn Phong Túy tửu lâu này.
Ông lão tóc bạc ừ một tiếng, dẫn cả đám đi vào trong tửu lâu.
Ông chủ tửu lâu thấy người Bá Khí tông đến thì biến sắc mặt, vội tiến lên cúi người cười nói:
- Vị tiền bối này, các ngươi đây là...?
Ông lão tóc bạc đôi mắt như đao lạnh lùng nhìn ông chủ tửu lâu:
- Đệ tử của Bá Khí tông của ta bị người tửu lâu các ngươi đánh bị thương!
Ông chủ tửu lâu nghe vậy trán toát mồ hôi lạnh. Gã nhìn mấy đệ tử Bá Khí tông sau lưng ông lão tóc bạc bị Cửu Vĩ Thiên Miêu làm bị thương, không biết trả lời thế nào.
Ông lão tóc bạc quát:
- Nói đi, hai tiểu tử mới nãy đi đâu?
Ông lão tóc bạc đang hỏi về Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Ông lão tóc bạc gọi Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch là tiểu tử.
Ông chủ tửu lâu vội đáp:
- Bọn họ đã đi rồi!
- Cái gì? Đã trốn?
Ông lão tóc bạc đôi mắt lạnh lùng nói:
- Tìm cho ta, nếu như bị ta phát hiện bọn họ còn ở trong tửu lâu của ngươi thì ngươi nên biết hậu quả!
Phút chốc đệ tử của Bá Khí tông lúc xét.
Ông chủ tửu lâu thấy vậy mặt trắng bệch, định há mồm ngăn cản nhưng không dám.
Cuộc điều tra này ảnh hưởng việc làm ăn của tửu lâu rất nhiều.
Một lát sau đệ tử của Bá Khí tông quay về bên cạnh ông lão tóc bạc, đương nhiên không điều tra ra kết quả gì.
Ông lão tóc bạc nghe các đệ tử bẩm báo kết quả, quay đầu quát hỏi ông chủ tửu lâu:
- Nói đi, bọn họ trốn hướng nào?
Ông chủ tửu lâu không dám không nói, chỉ hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rời đi.
Ông chủ tửu lâu nói:
- Bọn họ đi hướng kia.
Ông lão tóc bạc nhìn ông chủ tửu lâu, lạnh lùng nói:
- Hy vọng ngươi không nói dối.
Long Kình Thiên nói:
- Đi đi, chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ đã.
Bây giờ cách đấu giá còn có ba ngày.
Thế là ba người Long Kình Thiên dọc theo đường lớn đi tới trước một tiệm rượu.
- Văn Phong Túy.
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngửa đầu nhìn tên cửa tiệm, bất giác cười nói:
- Đặt tên không tệ, nhưng không biết rượu này có đúng là giống như của đại ca, ngửi liền say không?
Ba người Long Kình Thiên đi vào Văn Phong Túy tửu lâu.
Tửu lâu rất lớn, cũng là đông đúc người, cực kỳ ồn ào.
Một tiểu nhị đi tới, cúi người cười hỏi:
- Hai vị gia, các ngươi muốn ở lại hay là ăn cái gì?
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nói:
- Chúng ta ba gian phòng thượng hạng, còn nữa, có món gì ngon đưa lên một bàn.
Tiểu nhị ngẩn ra:
- Ba gian phòng thượng hạng?
Long Kình Thiên và Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rõ ràng chỉ có hai người.
Chợt vang lên giọng của Cửu Vĩ Thiên Miêu:
- Tiểu tử, ngây ra làm gì?
Tiểu nhị nhìn hướng Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng trên vai Long Kình Thiên, ngộ ra tại sao Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch muốn ba gian phòng thượng hạng. Tiểu nhị hiểu ra rồi thì biểu tình quái dị.
Mở một gian phòng thượng đẳng cho một con mèo?
Nhưng dù lòng tiểu nhị lấy làm lạ nhưng không nói ra, cúi người cười hỏi:
- Mấy vị đại gia đến đúng lúc, chúng ta vừa vặn còn lại có ba gian phòng thượng đẳng. Chúng ta lập tức sắp xếp cho các vị đại gia, nhưng phòng thượng đẳng giá không thấp.
Tiểu nhị nói rồi nhìn hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Long Kình Thiên cười tủm tỉm, không hỏi giá mà ném túi tiền qua.
Tiểu nhị nhận lấy, tay trầm xuống.
Long Kình Thiên hỏi:
- Chúng ta muốn ở ba ngày, thế này đủ chưa?
Tiểu nhị mở túi tiền ra, mắt trợn to.
Tiểu nhị nghe Long Kình Thiên nói thì ngẩng đầu lên, cúi gập người cười nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, một gian phòng thượng đẳng là một ngày một trăm kim tệ, không cần nhiều như vậy!
Tiểu nhị mới liếc túi tiền thấy bên trong chất đống nhỏ kim tệ, có ít nhất ba, bốn ngàn.
Long Kình Thiên nói:
- Không cần thối lại, ba ngày sau tính tiền, còn lại bao nhiêu thì thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị nghe vậy ngây ngốc:
- Cái gì? Thưởng... Thưởng cho ta?
Ba ngày sau tính tiền thì đám Long Kình Thiên chỉ mất hơn một ngàn, vậy là còn lại hai, ba ngàn kim tệ thưởng cho gã?
Sau khi ngơ ngẩn, tiểu nhị không dám tin nhìn Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nói:
- Đúng vậy. Bây giờ ngươi tìm chỗ ngồi cho ta đi.
Thấy Long Kình Thiên gật đầu khẳng định thì tiểu nhị gặp được niềm vui to lớn làm đầu óc choàng váng, người kích động run bần bật.
Tiểu nhị giọng run run nói:
- Các vị đại gia, xin mời, lầu hai còn có nhã tòa, ta sắp xếp cho các ngươi ngay!
Tiểu nhị cúi người làm động tác mời, cực kỳ cung kính.
Đang lúc đám người Long Kình Thiên định theo tiểu nhị lên lầu hai thì ngoài tửu lâu lại có năm thanh niên nam nữ đi vào.
Trong đó một cô gái quát hướng tiểu nhị xoay người định đưa đám Long Kình Thiên đi.
- Tiểu nhị, sắp xếp cho chúng ta mấy gian thượng phòng!
Tiểu nhị dừng bước, cười làm lành với cô gái:
- Tiểu thư, thật ngại quá, tiệm chúng ta chỉ còn lại ba gian phòng thượng hạng mới được mấy vị đại gia này thuê. Nhưng chúng ta còn mấy gian phòng hạ đẳng, có thể...?
- Cái gì? Phòng hạ đẳng?
Cô gái trừng mắt nói:
- Chúng ta có thân phận gì mà ngươi dám kêu chúng ta ngụ ở phòng hạ đẳng?
Một thanh niên bên cạnh cô gái mở miệng nói:
- Chúng ta là đệ tử của Bá Khí tông!
Tiểu nhị nghe vậy biến sắc mặt:
- Đệ tử của Bá Khí tông?
Mặc dù Bá Khí tông không thể so với lục đại siêu cấp thế lực Võ Thần Điện, nhưng tại Vĩnh Phong vương triều cũng là một trong các đại phái, truyền thừa mấy ngàn năm, môn hạ đệ tử tới mấy vạn người.
Tại Vĩnh Phong vương triều thì Bá Khí tông có danh tiếng rất lớn.
Cô gái lúc trước mở miệng nói:
- Nếu còn có ba gian phòng thượng đẳng thì sắp xếp cho chúng ta đi!
- Cái gì?
Tiểu nhị nhìn Long Kình Thiên, lại khó xử nói với mấy đệ tử Bá Khí tông:
- Mấy vị đại gia này đã giao tiền, cho nên tửu lâu chúng ta không thể...
Mặc dù tiểu nhị không nói hết câu nhưng ý định không nói cũng biết.
Mấy đệ tử Bá Khí tông nghe vậy thì sắc mặt có chút khó coi.
Một tiểu nhị biết họ là đệ tử của Bá Khí tông mà dám 'làm trái' yêu cầu của bọn họ!
Buồn cười!
- Bà nội nó, được đằng chân lân đằng đầu!
Một đệ tử Bá Khí tông vẻ mặt tức giận nói:
- Có tin là bây giờ lão tử hủy tửu lâu của ngươi không?
Đệ tử của Bá Khí tông giơ tay phải đánh hướng tiểu nhị, chưởng phong gào thét, hiển nhiên gã đã dùng chân khí.
Tiểu nhị đôi mắt kinh hoàng, gã chỉ là một người bình thường, nếu bị một chưởng này quét trúng thì không chết cũng trọng thương. Mắt thấy bàn tay của đệ tử Bá Khí tông đánh trúng mặt tiểu nhị thì chợt gã hét thảm, rụt tay lại.
Đệ tử của Bá Khí tông hét to:
- Tay của ta, tay của ta!
Mấy người khác kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Lâm sư huynh, làm sao vậy?
Đệ tử của Bá Khí tông tay trái cầm tay phải, hét thảm:
- Tay của ta bị phế rồi!
- Bị phế?
Mấy người khác kinh ngạc mắt nhìn quanh, sau đó ngừng ở Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Cô gái lúc trước hỏi:
- Là các ngươi?
Bởi vì mới nãy họ không trông thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay nên không xác định.
Long Kình Thiên không để ý đến mấy người, tiếp đó nói với tiểu nhị:
- Đi đi, mang chúng ta lên lầu hai.
Tiểu nhị kịp phản ứng lại, nhưng vẻ mặt gã do dự.
Một người đàn ông khác thấy vậy thì tức giận quát:
- Tiểu tử, Sương sư tỷ của chúng ta hỏi ngươi, ngươi bị điếc sao?
Long Kình Thiên ngoái đầu nhìn đối phương.
- Ngươi dám dùng ánh mắt này nhìn ta? Muốn chết!
Người đàn ông kia bị ánh mắt của Long Kình Thiên nhìn người bứt rứt, tức giận rút kiếm bén, bỗng đâm hướng mắt hắn.
- Ta xem ngươi không có mắt thì làm sao nhìn!
Nhưng khi kiếm của gã đâm hướng Long Kình Thiên thì như bị sét đánh, thân thể đột nhiên run lên, bay ngược ra ngoài, thanh kiếm đứt đoạn văng lên cao.
Đệ tử của Bá Khí tông kia văng sang một bên tửu lâu.
Đoạn kiếm từ trên cao rớt xuống, cắm ngay sát cổ đệ tử Bá Khí tông.
Mấy tên đệ tử của Bá Khí tông vẻ mặt kinh khủng nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Bởi vì họ vẫn không thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay nhưng đệ tử Bá Khí tông quái dị bị đánh bay.
- Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Lúc này một người đàn ông trung niên bộ dạng như ông chủ tửu lâu dẫn theo mấy tên hộ vệ đi tới, tình hình bên này rốt cuộc khiến ông chủ chú ý.
Một số khách cũng vây lại xem.
Ông chủ tửu lâu đi tới thấy đệ tử Bá Khí tông té một bên thì hỏi tiểu nhị:
- Vương Tiểu Ngưu, có chuyện gì?
Tiểu nhị vội kể lại chuyện vừa nãy cho ông chủ tửu lâu nghe.
Ông chủ tửu lâu nghe nói mấy thanh niên này là đệ tử của Bá Khí tông thì giật mình biến sắc mặt.
Ông chủ tửu lâu tiến lên cười làm lành với mấy thanh niên, nói:
- Thật ngại quá, các vị, tửu lâu chúng ta không chiêu đãi chu đáo, xúc phạm các vị. Vầy đi, chúng ta đưa ba gian phòng thượng đẳng cho các vị, hơn nữa miễn phí, mấy vị muốn ở bao lâu cũng được!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thiên Tôn Trọng Sinh Tác giả: Thần Kiếm -----oo0oo-----
Chương 111 : Thẻ khách quý màu vàng đỏ
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Chúng ta đi!
Ông lão tóc bạc dẫn theo đám người đi hướng Long Kình Thiên rời đi.
Nhìn đám người Bá Khí tông rời, ông chủ tửu lâu cảm thấy toàn thân mất sức, lưng đổ mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
Nhưng Vĩnh Phong vương triều lớn như vậy, muốn tìm một người không khác gì biển rộng tìm kim. Dù đám người Bá Khí tông dọc theo hướng Long Kình Thiên rời đi tìm kiếm nhưng mất nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
- Ngũ trưởng lão, chắc chắn họ cũng đến tham gia hội đấu giá.
Một đệ tử Bá Khí tông lên tiếng:
- Bây giờ chúng ta không tìm ra họ cũng không sao, đợi hội đấu giá ba ngày sau chúng ta chờ chúng ngay tại cửa.
Ông lão tóc bạc nghe nói vậy thì gật đầu, nói:
- Được, để chúng sống lâu hơn mấy ngày!
Cùng với ngày hội đấu giá của Phong Vân thương hội càng lúc càng đến gần, người từ các hướng đến đế đô của Vĩnh Phong vương triều cùng nhiều lên.
Không nói tới đường xá chen chúc, chuyện đấu nhau cũng thường xảy ra.
May mà có quân đội Vĩnh Phong vương triều bảo vệ trật tự, không đến mức quá hỗn loạn.
Nhưng ba ngày này Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, còn có Cửu Vĩ Thiên Miêu đều tu luyện trong phòng.
Mấy ngày qua mỗi ngày Long Kình Thiên phóng Nguyên Anh ra ngoài người. Lúc hắn mới tăng cấp lên Xuất Khiếu kỳ, Nguyên Anh chỉ có thể ở bên cạnh thân thể khoảng mười thước. Bây giờ thì Nguyên Anh có thể rời khỏi bản thể trong vòng mười trượng, phát động một ít công kích đơn giản.
Thời gian ba ngày trôi nhanh.
Ngày đấu giá rốt cuộc đến.
Ngày hôm nay trời mới tờ mờ sáng thì cả đế đô của Vĩnh Phong vương triều đã ồn ào náo nhiệt, trên đường đi ngựa xe như nước, đều là cường giả mỗi góc trên đại lục Thiên Lam chạy tới cùng một phương hướng.
Tổng bộ của Phong Vân thương hội!
Tổng bộ của Phong Vân thương hội không ở khu vực trung tâm đế đô của Vĩnh Phong vương triều mà tọa lạc tại phái nam.
Tửu lâu Long Kình Thiên ở cách tổng bộ của Phong Vân thương hội không xa, Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch theo dòng người đi, không lâu sau đã đến Phong Vân thương hội.
Tổng bộ của Phong Vân thương hội là một kiến trúc to lớn hình tam giác, đứng trước nó có hơi thở năm tháng tang thương ập vào mặt. Dù nhìn từ bên ngoài thì kiến trúc tổng bộ của Phong Vân thương hội rất bình thường nhưng cho người cảm giác kinh ngạc.
Đương nhiên đây là đối với người khác.
Ở trong mắt Long Kình Thiên thì kiến trúc tổng bộ của Phong Vân thương hội có như thế nào cũng không thể sánh bằng một tòa cung điện nhỏ ở Tiên Giới.
Cửa tổng bộ của Phong Vân thương hội còn lớn hơn cửa thành đế đô của Vĩnh Phong vương triều, trước cửa đứng vài chục cường giả mặc cẩm bào, kiểm tra thiệp mời người đi vào.
Hội đấu giá của Phong Vân thương hội lần này không phải ai cũng được tham gia.
Chỉ có những thế lực nhận được thiệp mời của Phong Vân thương hội mới được vào.
Nếu không thì phòng đấu giá của tổng bộ của Phong Vân thương hội có lớn cỡ nào cũng không thể chứa nhiều người như vậy.
Theo Long Kình Thiên được biết thì lần này tổng bộ của Phong Vân thương hội phát ra hai ngàn thiệp mời.
Hai ngàn thiệp mời bao gồm hoàng thất ba vương triều, vương thất các đại vương quốc, một ít đại ma, đại gia tộc trên đại lục Thiên Lam.
Nhưng Long tộc, tinh linh tộc, tộc người lùn, các tộc không nhận được thiệp mời.
Lần này Phong Vân thương hội chỉ mời thế lực nhân tộc.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch định bước vào thì bị hộ vệ ở cửa ngăn lại.
Hộ vệ kia khách sáo hỏi:
- Hai vị, xin hỏi hộ vệ của các người đâu?
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch lấy ra một tấm thẻ to cỡ nửa bàn tay, màu đỏ vàng, dưới ánh nắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ như kim cương.
Từ tấm thẻ phát ra khí thế nhiếp người tỏa sáng bốn phía.
Người xung quanh giật mình nhìn sang.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch thản nhiên nói:
- Chúng ta không có thiệp mời, không biết thẻ khách quý có được không?
Các hộ vệ kinh ngạc ngây ngẩn nhìn tấm thẻ trong tay Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Trên tấm thẻ đỏ vàng có một đồ án như đao như kiếm, đồ án đó là tiêu chí Phong Vân thương hội của bọn họ.
- Thẻ khách quý?
Hộ vệ lúc trước đặt câu hỏi nay ngây ra, trợn to mắt suýt rớt tròng.
Phong Vân thương hội tồn tại mấy chục vạn năm, là đại thương hội cũng là thương hội tồn tại xa xưa nhất trên đại lục Thiên Lam, mỗi một ngàn năm sé phát ra mười thẻ khách quý.
Mỗi người nắm giữ thẻ khách quý của Phong Vân thương hội, có thể tưởng tượng thân phận người đó.
Nhưng hộ vệ giật mình qua đi nhìn tấm thẻ đỏ vàng của Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nổi lên nghi hoặc, vì theo gã biết gần vạn năm nay thẻ khách quý của Phong Vân thương hội không có màu đỏ vàng.
Nhưng tấm thẻ đỏ vàng trong tay Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch không giống đồ giả.
Hộ vệ cực kỳ cung kính nói:
- Vị tiền bối này, xin người chờ chút, chúng ta đi mời trưởng lão của thương hội đến.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch gật đầu.
Hộ vệ vội vã xoay người đi vào cửa thương hội, mời trưởng lão của thương hội của họ.
Hộ vệ kia rời đi, xung quanh cường giả các đại thực lực đến tham gia hội đấu giá nhìn tấm thẻ đỏ vàng trong tay Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, dấy lên xôn xao.
- Hai người này là ai? Thế nhưng nắm giữ thẻ khách quý của Phong Vân thương hội?
- Hình như Phong Vân thương hội không có thẻ khách quý màu đỏ vàng, chắc không phải là hai người này vì trà tộn vào hội đấu giá mà giả mạo thẻ khách quý Phong Vân thương hội đi?
- Rất có thể, thẻ khách quý của Phong Vân thương hội đều là màu xanh sẫm, ta chưa từng nghe có màu đỏ vàng.
Người xung quanh bàn tán.
Có người chấn kinh, hâm mộ, đố kị, nhưng có rất nhiều người cảm thấy thẻ khách quý trong tay Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch là giả.
Phía xa, đám người Bá Khí tông cũng đứng nhìn.
Đệ tử của Bá Khí tông bị Cửu Vĩ Thiên Miêu làm bị thương chỉ vào Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, nói:
- Ngũ trưởng lão, chính là bọn họ!
Ông lão tóc bạc ánh mắt lạnh lùng nói:
- Chính là họ?
Đệ tử của Bá Khí tông nói:
- Đúng vậy, ngũ trưởng lão, hai người này thế nhưng không nhìn Bá Khí tông chúng ta, thật đáng chết!
Ông lão tóc bạc phất tay, nói:
- Không vội, chờ kết thúc hội đấu giá rồi tính, bọn họ không trốn thoát đâu.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đã dứng trước cửa Phong Vân thương hội, Bá Khí tông có hoành hành cỡ nào cũng không dám ra tay ngay trước cửa Phong Vân thương hội.
- A? Thẻ khách quý?
Ông lão tóc bạc và đệ tử Bá Khí tông nghe mấy người đằng trước xì xầm, giật mình nhìn tấm thẻ trong tay Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
- Màu đỏ vàng? Hai người này chắc chắn làm làm giả thẻ khách quý cả Phong Vân thương hội rồi!
Một đệ tử Bá Khí tông cười lạnh nói:
- Nếu là vậy thì không cần chúng ta ra tay, người Phong Vân thương hội sẽ giết chết chúng.
Giả mạo thẻ khách quý Phong Vân thương hội, ảnh hưởng danh dự của Phong Vân thương hội, Phong Vân thương hội sẽ trực tiếp đánh chết người như vậy.
Ông lão tóc bạc nhướng mày không nói, vẻ mặt suy tư.
Sẽ có người ngốc đến giả mạo thẻ khách quý của Phong Vân thương hội ngay khi hội đấu giá sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thiên Tôn Trọng Sinh Tác giả: Thần Kiếm -----oo0oo-----
Chương 112 : Tấm thẻ này là của tổ tiên ngươi?
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Ai đều biết hậu quả việc thẻ khách quý của Phong Vân thương hội.
Nhưng trong lòng ông lão tóc bạc có nghi hoặc là gã chưa từng nghe nói thẻ khách quý của Phong Vân thương hội có màu đỏ vàng.
Trong khi mọi người xôn xao thì hộ vệ Phong Vân thương hội đi tới trước mặt Tam trưởng lão, Viên Thừa, báo cáo:
- Bẩm báo Viên trưởng lão, bên ngoài có người cầm một thẻ khách quý tiến đến, nhưng tấm thẻ...
- A, thẻ khách quý?
Tam trưởng lão, Viên Thừa giật mình, hỏi:
- Nhưng sao?
Hộ vệ đó nói:
- Nhưng thẻ khách quý của hắn là màu đỏ vàng!
Tam trưởng lão, Viên Thừa biến sắc mặt, đứng bật dậy, mắt trợn to:
- Cái gì? Màu đỏ... Đỏ vàng?
Hộ vệ không ngờ Tam trưởng lão, Viên Thừa có phản ứng lớn như vậy.
Tam trưởng lão, Viên Thừa hỏi lại, giọng hơi run:
- Ngươi... Ngươi xác định thẻ khách quý đó là màu đỏ vàng?
Hộ vệ đáp:
- Đúng vậy. Viện trưởng lão, thẻ khách quý đó có đồ hình, hình dạng giống như thẻ khách quý khác nhưng màu thì khác, là màu đỏ vàng.
Tam trưởng lão, Viên Thừa thở ra một hơi, bình tĩnh nỗi lòng giật mình, nói:
- Bây giờ ta đi mời thái thượng trưởng lão nhanh chóng nghênh tiếp khách quý.
Hộ vệ kia ngơ ngẩn, mời thái thượng trưởng lão?
Cho dù là lúc trước đại soái Phí Minh của Ô Dương vương triều nắm giữ thẻ khách quý tiến đến thì chỉ là trưởng lão đón chào, lần này thế nhưng mời thái thượng trưởng lão?
Tam trưởng lão, Viên Thừa của Phong Vân thương hội thật sự đi đến Lạc Hi điện viện của thái thượng trưởng lão Phong Vân thương hội.
Thấy Tam trưởng lão, Viên Thừa tiến đến, hai thị vệ canh giữ điện viện cung kính hành lễ:
- Viện trưởng lão!
Tam trưởng lão, Viên Thừa không nói nhảm, đi tới gần nói thẳng:
- Các ngươi đi vào bẩm báo cho thái thượng trưởng lão, nói là ta có chuyện quan trọng muốn gặp thái thượng trưởng lão!
- Cái này...
Hai thị vệ do dự nói:
- Viên trưởng lão, thái thượng trưởng lão đang bế quan, nói là trong hai tháng này đừng quấy rầy, chúng ta...
Tam trưởng lão, Viên Thừa quát:
- Ta gánh vác trừng phạt của thái thượng trưởng lão thay các ngươi, nhưng xảy ra chuyện gì thì các ngươi phụ trách được hậu quả không!?
Tam trưởng lão, Viên Thừa phát ra uy nhiếp.
Hai thị vệ giật mình nhìn nhau, sau đó nhanh chóng xoay người chạy vào bẩm báo.
Tam trưởng lão, Viên Thừa lập tức đi vào điện viện.
Trong điện viện có một ông lão tóc bạc phơ ngồi xếp bằng, ma tộc hồng hào, mắt lóe tia sáng, chính là một trong các thái thượng trưởng lão của Phong Vân thương hội, Lạc Hi, cũng là trong năm vị thái thượng trưởng lão có quyền lực lớn nhất, chỉ dưới hội trưởng, phó hội trưởng của Phong Vân thương hội.
Tam trưởng lão, Viên Thừa đi tới, cung kính hành lễ:
- Thái thượng trưởng lão!
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi toát ra uy nhiếp khiến Tam trưởng lão, Viên Thừa không dám thở mạnh.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi liếc Tam trưởng lão, Viên Thừa, hỏi:
- Có chuyện gì?
Tam trưởng lão, Viên Thừa nói nhanh:
- Bẩm thái thượng trưởng lão, mới nãy có hai người nắm giữ thẻ khách quý màu đỏ vàng tiến đến.
Khi nói tới màu đỏ vàng thì Tam trưởng lão, Viên Thừa gằn giọng.
Vốn biểu tình thái thượng trưởng lão, Lạc Hi không dao động chợt biến đổi, rõ ràng là giật mình.
- Ngươi nói cái gì? Màu đỏ vàng?
Thẻ khách quý màu đỏ vàng!
Lúc Phong Vân thương hội mới vừa sáng lập thì phát ra thẻ khách quý nhóm đầu tiên chính là màu đỏ vàng.
Cách bây giờ đã lâu đến mấy ngàn năm, trừ nhóm đầu tiên là màu đỏ vàng ra, còn lại đều là xanh sẫm. Đã hơn hai vạn năm không xuất hiện thẻ khách quý màu đỏ vàng.
Tam trưởng lão, Viên Thừa cung kính nói:
- Đúng vậy. Thái thượng trưởng lão, người xem?
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi đứng bật dậy, nói:
- Đi, ngươi và ta cùng đi ra nghênh tiếp khách quý!
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi nói xong vội vã rời khỏi điện viện, đi hướng cửa Phong Vân thương hội.
Tam trưởng lão, Viên Thừa theo sát sau lưng thái thượng trưởng lão, Lạc Hi.
Hai thị vệ thấy biểu tình của thái thượng trưởng lão, Lạc Hi, Tam trưởng lão, Viên Thừa thì liếc nhau.
- Không lẽ ra việc lớn gì?
- Chắc không phải là có người đến gây chuyện đi?
Trong ánh mắt nghi hoặc của hai thị vệ, thân hình thái thượng trưởng lão, Lạc Hi, Tam trưởng lão, Viên Thừa biến mất.
Trên đường đi thái thượng trưởng lão, Lạc Hi hỏi:
- Hai người kia có hình dạng gì? Thực lực thế nào?
Tam trưởng lão, Viên Thừa nhìn hướng hộ vệ bẩm báo sau lưng mình.
Hộ vệ kia cung kính nói:
- Hồi bẩm thái thượng trưởng lão, đó là hai thanh niên khoảng hai mươi tuổi, người khác khoảng bốn mươi tuổi, mặt ngoài nhìn như thực lực võ hoàng.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi ngạc nhiên hỏi:
- Thực lực võ hoàng?
Tam trưởng lão, Viên Thừa nói:
- Có lẽ hai người này cầm thẻ khách quý của lão tổ đến.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi gật đầu, nói:
- Đương nhiên cũng không bài trừ bọn họ ngẫu nhiên có được thẻ khách quý. Nhưng mặc kệ như thế nào thì ai nắm giữ thẻ khách quý màu đỏ vàng thì là siêu cấp khách quý của thương hội chúng ta, các ngươi không được chậm trễ.
- Vâng, thái thượng trưởng lão!
Thật ra Tam trưởng lão, Viên Thừa, thái thượng trưởng lão, Lạc Hi không biết Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nắm giữ thẻ khách quý màu đỏ vàng không phải là hàng lão tổ gì của gã mà là hậu hậu bối của gã.
Thẻ khách quý màu đỏ vàng này là Long Hoàng hai nhiệm kỳ trước lúc Phong Vân thương hội mới vừa xây dựng, Long Hoàng của Long tộc từng cứu hội trưởng Phong Vân thương hội, thẻ khách quý màu đỏ vàng là hội trưởng Phong Vân thương hội đưa cho Long Hoàng hai nhiệm kỳ trước.
Tam trưởng lão, Viên Thừa, thái thượng trưởng lão, Lạc Hi đi tới trước cửa Phong Vân thương hội, theo hộ vệ dẫn dắt đi hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
- Viện Thừa, Tam trưởng lão của Phong Vân thương hội, không ngờ hắn đích thân đến!
- Ông lão trước mặt hắn là ai?
- Hình... Hình như là thái thượng trưởng lão, Lạc Hi của Phong Vân thương hội!
- Cái gì? Năm thái thượng trưởng lão nắm quyền lực, Lạc Hi? Lão ta cũng đi ra?
- Không lẽ thẻ khách quý màu đỏ vàng thật sự là thẻ khách quý của Phong Vân thương hội?
Tam trưởng lão, Viên Thừa, thái thượng trưởng lão, Lạc Hi đi ra dẫn đến người xung quanh cực kỳ chấn động, liên tục kinh kêu.
Phía xa đám Bá Khí tông vẻ mặt giật mình.
Trong tiếng kinh ngạc, kinh kêu của đám người, Tam trưởng lão, Viên Thừa, thái thượng trưởng lão, Lạc Hi đã đi tới trước mặt Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi khách sáo hỏi Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:
- Vị huynh đệ này, xin đưa tấm thẻ trong tay ngươi cho ta nhìn xem được không?
Huynh đệ? Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch thầm lắc đầu, đưa thẻ cho đối phương.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi hai tay nhận lấy, cẩn thận phân biệt.
Người xung quanh thái thượng trưởng lão, Lạc Hi khách sáo với Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch như vậy thì biểu tình càng lúc càng nghiêm túc, thậm chí có thể nói là càng lúc càng kích động. Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi rót một luồng chân khí vào, chỉ thấy thẻ khách quý màu đỏ vàng tỏa ánh sáng rực rỡ, đâm mọi người chói mắt khó thể mở ra. Tiếp theo, đồ án tiêu chí của Phong Vân thương hội bay ra khỏi tấm thẻ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi giật mình, sau đó cười nói:
- Có thể, chắc chắn là được, huynh đệ, mời.
Không biết tại sao, dù trông Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch chỉ là hoàng cấp cường giả, nhưng khi gã nhìn thái thượng trưởng lão, Lạc Hi thì lão là đỉnh thánh cấp nhưng cảm thấy rất áp lực.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch không đi vào ngay mà quay đầu hỏi Long Kình Thiên:
- Chủ nhân, bây giờ chúng ta vào không?
Tam trưởng lão, Viên Thừa, thái thượng trưởng lão, Lạc Hi vẻ mặt ngơ ngác:
- Chủ nhân?
Long Kình Thiên gật đầu, đi hướng cửa thương hội, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch theo sau.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đi ra mấy bước, thái thượng trưởng lão, Lạc Hi, Tam trưởng lão, Viên Thừa phản ứng lại, hoảng hốt đuổi theo.
Người xung quanh nhìn bóng lưng đám Long Kình Thiên thật lâu không hoàn hồn.
- Thẻ khách quý màu đỏ vàng đó thế nhưng, thế nhưng là thật?
- Tra, tra cho ta! Phong Vân thương hội từ khi nào xuất hiện thẻ khách quý màu đỏ vàng!
Phía xa đệ tử Bá Khí tông nhìn thấy tình cảnh này thì sắc mặt biến đổi.
Người có ngốc hơn cũng nhìn ra được Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch có thân phận không đơn giản.
Đệ tử của Bá Khí tông kia nói:
- Ngũ trưởng lão, hai người kia chắc chắn lấy thẻ khách quý từ tay người khác!
Lại một đệ tử Bá Khí tông nói:
- Không sai, ngũ trưởng lão, cho dù thẻ khách quý đó không phải hai người kia trộm từ tay người khác thì tổ tiên của họ không đại biểu thế lực gia tộc họ như thế nào, nói không chừng sớm chết.
Một nữ đệ tử Bá Khí tông cũng hùa theo:
- Nhất định là như vậy, nếu không thì tại sao họ không mang theo một hộ vệ?
Ông lão tóc bạc liếc ba đệ tử của Bá Khí tông.
Ba đệ tử của Bá Khí tông này là mấy người lúc trước bị Cửu Vĩ Thiên Miêu làm bị thương.
Đột nhiên ông lão tóc bạc vung tay quét một chưởng qua.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Ba tiếng giòn vang.
Trên mặt ba đệ tử của Bá Khí tông có dấu tay đỏ, rõ.
Các đệ tử của Bá Khí tông xung quanh ngây ngốc.
Ba đệ tử của Bá Khí tông bụm mặt, mặt như đưa đám, cúi đầu không dám nói gì.
- Các ngươi tưởng ta không biết trong lòng các ngươi nghĩ cái gì sao?
Ông lão tóc bạc quát lạnh:
- Lấy từ tay người khác? Gia tộc suy sút?
Ba đệ tử của Bá Khí tông cúi gằm mặt.
Ông lão tóc bạc tiếp tục mắng:
- Hy vọng đi, hy vọng thật như các ngươi nói, nếu không thì các ngươi mang đến tai nạn diệt tông cho Bá Khí tông, đến lúc đó dù các ngươi có chết trăm lần cũng không đủ chuộc tội!
Dù ông lão tóc bạc không biết thẻ khách quý màu đỏ vàng và thẻ khách quý sắc xanh thẫm có gì khác nhau, nhưng kinh động đến thái thượng trưởng lão, Lạc Hi của Phong Vân thương hội đã chứng minh vài vấn đề.
Còn nữa, đối diện thái thượng trưởng lão, Lạc Hi của Phong Vân thương hội nghênh tiếp mà hai người kia từ đầu đến cuối vẻ mặt bình tĩnh, dường như chuyện này rất bình thường.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Ông lão tóc bạc biết Lạc Hi chính là đỉnh thánh cấp cường giả.
Nếu là người bình thường, dù nắm giữ thẻ khách quý của Phong Vân thương hội, ở trước mặt thái thượng trưởng lão, Lạc Hi sao có thể bình tĩnh như vậy?
- Ngũ trưởng lão, này, này, chắc không phải đâu?
Một đệ tử của Bá Khí tông cẩn thận nói:
- Cho dù thế lực gia tộc của hai người kia không suy sút thì ta thấy cũng không thể làm gì được Bá Khí tông chúng ta!
Lại có một đệ tử của Bá Khí tông khác nói:
- Đúng vậy, ngũ trưởng lão, mấy vạn đệ tử của Bá Khí tông chúng ta, chắc tông chủ cũng sắp bế quan đi ra, đột phá thần cấp. Đến lúc đó cho dù là đại đế Vĩnh Phong vương triều cũng phải khách sáo với tông chủ của chúng ta!
Đệ tử của Bá Khí tông khác cũng là vẻ mặt không cho là đúng, cảm thấy ngũ trưởng lão của họ hơi xé chuyện bé ra to.
Tiêu diệt Bá Khí tông?
Trừ phi là lục đại siêu cấp thế lực như Võ Thần Điện tiến đến.
Ông lão tóc bạc thấy biểu tình của đệ tử của Bá Khí tông thì biết lòng họ nghĩ gì, thầm than, chỉ mong là lão nghĩ nhiều.
Đột phá thần cấp? ông lão tóc bạc lắc đầu, thần cấp đâu có dễ đột phá như vậy?
Tông chủ bọn họ kẹt ở đỉnh thánh cấp đã hơn một ngàn năm.
- Các ngươi đi điều tra xem coi có thể tra ra thân phận của hai người kia không.
Ông lão tóc bạc nói với hai đệ tử của Bá Khí tông bên người:
- Còn nữa, ta cần biết thẻ khách quý màu đỏ vàng là thứ gì.
- Vâng thưa ngũ trưởng lão!
Ông lão tóc bạc gật đầu, sau đó nói với đám đệ tử của Bá Khí tông:
- Chúng ta cũng đi vào đi!
Ông lão tóc bạc nói xong dẫn dắt các đệ tử của Bá Khí tông đi vào tổng bộ của Phong Vân thương hội.
Nhưng ông lão tóc bạc không cách nào bình tĩnh tinh thần.
Trong đầu ông lão tóc bạc luôn kiềm không được nhớ lại tình cảnh thái thượng trưởng lão, Lạc Hi của Phong Vân thương hội đi ra nghênh tiếp Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nắm giữ thẻ khách quý màu đỏ vàng, thân phận khiến người mơ màng nhưng gã lại gọi thanh niên kia là chủ nhân, điều này khiến người ta càng kinh ngạc về thân phận của hắn.
Người đứng ngoài cửa lớn thương hội không thể bình tĩnh, trong ánh mắt của họ, Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đi vào cửa thương hội, sau đó theo thái thượng trưởng lão, Lạc Hi, Tam trưởng lão, Viên Thừa dẫn dắt đi vào phòng khách quý.
- Lưỡng vị huynh đệ, này phòng khách quý cao cấp nhất của tổng bộ của Phong Vân thương hội chúng ta.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi cười giải thích rằng:
- Quý cao cấp nhất của tổng bộ của Phong Vân thương hội chúng ta chỉ có ba gian.
Bây giờ thái thượng trưởng lão, Lạc Hi đã biết quan hệ của Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nên nói gì đều là với hắn.
- A, chỉ có ba gian?
Long Kình Thiên không ngờ thẻ khách quý màu đỏ vàng kia có quyền lực như vậy.
Ba gian.
Thế mà sắp xếp cho Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ở một gian.
Điều này đối với người khác mà nói đúng là thù vinh đặc biệt.
Trong tay Long Kình Thiên xuất hiện một không gian giới chỉ, hắn giao cho thái thượng trưởng lão, Lạc Hi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thiên Tôn Trọng Sinh Tác giả: Thần Kiếm -----oo0oo-----
Chương 114 : Mấy trăm bộ
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu tầm
Long Kình Thiên nói:
- Đây là thù lao cho ngươi.
Thù lao?
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi ngây ra. Lão là đỉnh thánh cấp cường giả, không quá cần thiết thứ gì. Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi định chối từ, nhưng thần tức quét không gian giới chỉ thì đột nhiên đôi mắt
- Cửu... Cửu Dương đan!
Chỉ thấy trong không gian giới chỉ chất đống nhỏ đan dược tỏa ra khí cửu dương đậm đặc, chính là cửu Dương đan mà thần cấp cường giả dùng để tu luyện.
Một đống nhỏ có ít nhất bốn, năm trăm viên!
bốn, năm trăm viên cửu Dương đan!
Lạc Hi là thái thượng trưởng lão của Phong Vân thương hội, nhưng mỗi ngày lão chỉ nhận được hai viên cửu Dương đan.
Ánh mắt thái thượng trưởng lão, Lạc Hi nhìn Long Kình Thiên đã khác đi rất nhiều.
Tay Long Kình Thiên lóe tia sáng, xuất hiện một khối ngọc thạch.
Long Kình Thiên nói:
- Khối ngọc thạch này khắc môt bộ thần cấp công pháp, ta muốn ngươi đấu giá nó giúp ta.
Tam trưởng lão, Viên Thừa, thái thượng trưởng lão, Lạc Hi lắp bắp nói:
- Cái gì? Thần cấp công pháp?
Hai người ngây ngốc nhìn khối ngọc thạch trong tay Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nói tiếp:
- Đúng vậy. Đây là một bộ đỉnh giai công pháp.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi, Tam trưởng lão, Viên Thừa vốn là giật mình đầu óc choáng vàng, ù vang, mắt trợn muốn lồi ra, run giọng nói:
- Thần cấp đỉnh, đỉnh giai!
Long Kình Thiên gật đầu, nói:
- Không biết có thể hay không?
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi hít sâu một hơi, sắc mặt phức tạp nhìn Long Kình Thiên.
Đỉnh giai thần cấp công pháp còn có võ kỹ đã thất truyền mấy vạn năm!
Hiện tại, thế nhưng xuất hiện ở trong tay Long Kình Thiên, càng khiến thái thượng trưởng lão, Lạc Hi không dám tin và không thể tưởng tượng được là hắn lấy ra đấu giá.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi suýt nghi ngờ mình bị lãng tai.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi nhìn Tam trưởng lão, Viên Thừa, thấy biểu tình của gã càng khoa trương hơn, mắt nhìn ngọc thạch trong tay Long Kình Thiên lồi ra chỉ còn tròng trắng con mắt.
Vậy là thái thượng trưởng lão, Lạc Hi thật sự không nghe lầm.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi hít một hơi thật sâu.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi cố gắng bình tĩnh nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi thật sự xác định muốn lấy đỉnh giai thần cấp công pháp ra đấu giá?
Long Kình Thiên bình tĩnh đáp:
- Đúng vậy.
- Vậy được rồi.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi thở ra một hơi, nói:
- Nhưng chúng ta cần giáp định bộ công pháp kia rốt cuộc có phải là thần cấp công pháp không, còn là đỉnh giai thần cấp công pháp.
Long Kình Thiên nói:
- Có thể.
Long Kình Thiên nói xong giao ngọc thạch cho thái thượng trưởng lão, Lạc Hi.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi nhận lấy khối ngọc thạch, cảm thấy hai tay run run.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi nói:
- Huynh đệ, mười ngươi ở phòng khách quý chờ, lát nữa ta quay lại.
Long Kình Thiên gật đầu.
Long Kình Thiên gật đầu, thái thượng trưởng lão, Lạc Hi cầm ngọc thạch xoay người vội vã rời đi.
Thái thượng trưởng lão, Lạc Hi nói với Tam trưởng lão, Viên Thừa:
- Viên trưởng lão, ngươi tại đây hầu hai vị khách quý, nếu hai vị huynh đệ có gì sai bảo thì ngươi cố gắng thực hiện.
Đại thương hội đại lục Thiên Lam, trưởng lão của Phong Vân thương hội, Viên Thừa thế nhưng phải hầu người ta?
Đây là điều chưa từng có với Tam trưởng lão, Viên Thừa.
Tam trưởng lão, Viên Thừa ngây ra, nhưng tiếp theo cung kính nói:
- Xin thái thượng trưởng lão yên tâm!
Tam trưởng lão, Viên Thừa hiểu nếu như công pháp khắc trong khối ngọc thạch kia thật sự là đỉnh giai thần cấp công pháp thì sẽ có ý nghĩa như thế nào với Phong Vân thương hội.
Đỉnh giai thần cấp công pháp!
Cái này so với đã đấu giá trứng của Côn Bằng thần thú, còn có thần cấp công pháp, thần cấp võ kỹ sắp đấu giá càng khiến đại lục Thiên Lam chấn động.
Phong Vân thương hội vốn muốn đấu giá bộ thần cấp công pháp kia dù cũng là thần cấp, nhưng nó chỉ là thần cấp đê giai!
Bộ thần cấp võ kỹ cũng là thần cấp đê giai!
Thần cấp đỉnh giai và thần cấp đê giai cách biệt mười vạn tám ngàn dặm.
Chờ thái thượng trưởng lão, Lạc Hi rời đi, Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch tiến vào khách quý cao cấp chờ tin tức của lão. Nhưng khi Tam trưởng lão, Viên Thừa định cùng vào phòng thì bị Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch giơ tay cản lại.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nói:
- Ngươi chờ ở bên ngoài là được.
Tam trưởng lão, Viên Thừa ngây ra, sắc mặt có chút khó coi.
Nhưng lại kêu Tam trưởng lão, Viên Thừa như gã chờ ở bên ngoài?
Nhưng rồi Tam trưởng lão, Viên Thừa nặn nụ cười nói:
- Được.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu tiến vào phòng khách quý, gian phòng rất lớn, cỡ vài trăm bình phương, trang sức cực kỳ hào hoa, dưới đất là ấm ngọc ngàn năm hếm thấy.
Hơn nữa mỗi khối ấm ngọc ngàn năm to cỡ vài thước.
Phòng khách quý bốn vách tường không phải ấm ngọc ngàn năm mà là một loại ngọc thạch tên gọi tinh quang minh.
Chính giữa phòng khách quý đặt một ghế dài mấy thước, cái ghế to dùng da của thánh cấp yêu thú chế tạo thành.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ngồi lên, phía trước vách tường là trong suốt, có thể thấy tình huống đấu giá bên trong. Đương nhiên từ bên ngoài không thể nhìn thấy trong phòng.
Cửu Vĩ Thiên Miêu kiềm không được hỏi:
- Đại ca, ngươi thật sự định giao đỉnh giai thần cấp công pháp cho Phong Vân thương hội đấu giá?
Long Kình Thiên cười hỏi:
- Như thế nào, không nỡ?
Long Kình Thiên nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu và Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cũng lên tiếng:
- Chủ nhân, ngươi muốn đấu giá Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả đúng là không cần đấu giá đi một bộ đỉnh giai thần cấp công pháp.
Theo Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch thấy thì dù Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả có hiếm hơn, hai, ba mươi vạn cửu Dương đan đã có thể mua.
Bọn họ căn bản không thiếu một chút cửu Dương đan này.
Long Kình Thiên lắc đầu, nói:
- Lần này ta muốn đấu giá Kim Ngưu thảo, Thiên Yêu quả, cũng muốn được thứ khác.
- Đại ca, không lẽ ngươi muốn đấu giá trứng của Côn Bằng thần thú?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nghĩ rằng nếu có thứ gì khiến Long Kình Thiên hứng thúc thì chỉ có trứng của Côn Bằng thần thú.
Nhưng cho dù là trứng của Côn Bằng thần thú thì bọn họ không thiếu tiền.
Trứng của Côn Bằng thần thú nhiều nhất chỉ đáng giá mấy ức cửu Dương đan.
Bọn họ có thể trả mấy ức cửu Dương đan.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cũng có cùng suy nghĩ.
Long Kình Thiên nói:
- Ta muốn đấu giá trứng của Côn Bằng thần thú nhưng ta càng muốn có linh mạch.
Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cùng cùng kêu lên:
- Linh mạch!
Long Kình Thiên gật đầu.
Long Kình Thiên từ rèn luyện ở ma vực có được một tam phẩm đỉnh giai linh mạch, ngồi xếp bằng trên linh mạch nuốt cửu Dương đan tu luyện thì tốc độ tu luyện nhanh hơn lúc trước gấp đôi.
Nếu là phẩm cấp cao linh mạch, như vậy hiệu quả sẽ càng cao.
Lần này Phong Vân thương hội cũng đấu giá linh mạch, còn là năm cái nhị phẩm đỉnh giai linh mạch.
Nhị phẩm đỉnh giai linh mạch có giá không thấp, năm cái cần ít nhất một ức cửu Dương đan.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin