Đạo
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 111: Diệt Kim Thủy Tông
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: tuanff10
Biên tập: Tiểu Mạc Tà
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
- Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chuông, theo đó một đệ tử trẻ tuổi vẻ mặt hốt hoảng chạy vào trong.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Kim Thủy Tử mở mắt, thấy vậy trong lòng hiện lên vài phần dự cảm không tốt, vội vàng hỏi.
- Bẩm chưởng môn chân nhân, Trình sư thúc… Trình sư thúc lão nhân gia, ngọc giản thần thức của ông ta đã bị nghiền nát!
Tên đệ tử kia ánh mắt bối rối, trên đầu lấm tấm mồ hôi, hắn cũng không dám đưa tay lau đi.
- Cái gì!
Kim Thủy Tử nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ không dám tin, lập tức vỗ bàn đứng lên, khí tức tu sĩ Giả Đan manh mẽ quét qua, lạnh giọng nói:
- Chuyện xảy ra khi nào, ngươi đã điều tra thực hư chưa?
Tên đệ tử kia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:
- Một khắc trước, đệ tử thường xuyên đi trước xem xét canh gác, đột nhiên thần thức ngọc giản của Trần sư thúc vỡ tan, đệ tử không dám có bất cứ chậm trễ gì, lập tức chạy đến đây bẩm báo.
Kim Thủy Tử hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình, trầm giọng nói:
- Ngươi nhanh chóng mời Trương Đạc sư thúc đến đây, không nên truyền ra ngoài, nếu không nghiêm trị không tha!
Mắt thấy tên đệ tử kia sợ chết khiếp chật vật chạy ra ngoài, trên mặt Kim Thủy Tử đột nhiên hiện lên sát khí, gầm nhẹ nói:
- Giết trưởng lão của ta, bất kể ngươi là ai, lão phu phải đem ngươi đi rút hồn luyện phách nghiền xương ngươi thành tro!
Sau nửa canh giờ, một đạo độn quang hạ xuống đây. Độn quang tắt đi, một nam tử trung niêm mang sắc mặt âm trầm, vội vàng đi vào trong đó.
- Sư huynh, việc này cẩn phải rất cẩn thận, Trình sư đệ bị người ta giết chết, chưa tìm hiẻu rõ về đối phương, không thể hành động tùy tiện!
Nam tử trung niên có sắc mặt âm trầm ngồi khoanh chân ở một bên, hơi trầm ngâm, chậm rãi nói.
Kim Thủy Tử nghe vậy gật đầu,
- Việc này ta cũng có ý tưởng như vậy, Trình sư đệ đến Tiêu thành, quanh đó ba ngàn dặm chỉ có hai, ba tông nhỏ mà thôi, thực lực bọn chúng lại yếu, tất cả lại biết Trình sư đệ, vậy đương nhiên không phải bọn chúng động thủ.
- Chẳng nhẽ Trình sư đệ trêu chọc phải một vi tu sĩ lợi hại nào đó, nên mới bị người ta giết chết?
Trương Đạc trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng đột nhiên hắn ngẩn ra, nhưng lập tức mắt lóe lên, run giọng nói:
- Tiêu thành?
Kim Thủy Tử thấy thế, trong lòng khẽ biến, nghĩ đến chuyện đang bàn tán sối nổi ở Tu Chân Giới, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ Trình sư đệ đã trêu chọc Tiêu gia!
- Sư huynh không thể không đề phòng, Tiêu gia có Lạc Vân cốc che chở, có thể Trình sư đệ lúc đi cũng không biết chuyện này, nếu thật sự là như vậy, vận nhất Lạc Vân cốc giận lây sang Kim Thủy tông, thế thì chúng ta nguy rồi!
Kim thủy Tử nghe vậy biếc sắc, nhưng đúng lúc này, sắc mặt hắn lại biến đổi, nháy mắt trở nên âm trầm.
- Kim Tử Tử, nhanh chóng đi ra chịu chết đi!
Dưới pháp lực thúc dục, âm thanh ầm ầm phát ra, vang vọng trong sơn cốc này.
Tiêu Thần thu liễm độn quang trên người, dừng trước cửa sơn môn Kim Thủy tông.
- Người nào dám đến Kim Thủy Tông ta dương oai, chán sống!
Khi nói chuyện, một cỗ pháp lực mạnh mẽ dao động phát ra từ trong sơn môn, hai thân ảnh đạo nhân trong độn quang bay đến dừng ngay trước mặt Tiêu Thần.
Thần thức Kim Thủy Tử đảo qua, tu vi cao nhất ba người đối diện bất quá chỉ là cuối Trúc Cơ trung kỳ, trong lòng nhất thời yên tĩnh.
- Ba vị đạo hữu hành sự, nhưng lại đến sơn môn của Kim Thủy tông chúng ta khiêu khích, chẳng nhẽ nghĩ rằng lão phu không dám làm gì các ngươi sao?
Lúc nói chuyện, pháp lực trên người cuồn cuộn, áo bào không gió mà bay, tu sĩ Giả Đan điên cuồng uy áp xuống ba người.
Sắc mặt hai người Tôn, Mã trưởng lão khẽ biến, dưới uy áp đó, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần, thấy sắc mặt người trước không có gì thay đổi, dường như không bị ảnh hưởng gì, trong lòng lúc này mới thầm thở phào.
Kim Thủy Tử nhìn thần sắc của hai người, lúc này mới nhận ra, nguyên lai trong ba người này người thiếu niên không chớp mắt là người cầm đầu, thấy hắn dưới uy áp của mình mà không óc chút dị sắc, không chịu được nhăn mày lại.
Tiêu Thân bây giờ mới ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sát khí lạnh như băng, đưa tay chỉ về trước, khẽ quát một tiếng:
- Đi!
Ngươi tất chết, Tiêu Thần không có tâm tư nhiều lời với hắn, động thủ trực tiếp sử dụng đái sát khí đan Bảo! Vật ấy có thể phát ra một phần uy lực của pháp bảo của tu sĩ Kim Đan kỳ, có nó trong tay, tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong mắt Tiêu Thần không chịu nổi một kích.
- Không tốt!
Tiêu Thần ngang nhiên ra tay, Kim Thủy chỉ thấy trước mắt hiện lên hai đạo ánh sáng, trong lòng sinh ra nguy cơ đến sinh tử! Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, năm đó hắn thăm dò ở động phủ của thượng cổ tu sĩ, lúc đó hắn đã bị vài tên tu sĩ có tu vi tương đối mạnh đuổi giết mãnh liệt nhiều lần không dứt.
- Đi!
Người này từ nhỏ đã tự tu luyện, mà đã đạt Giả Đan chi cảnh, lại đã khai mở Kim Thủy tông nhất mạch, đương nhiên không phải là hạng người đơn giản, cả đời chém giết vô số, trong lúc sinh tử phản ứng vô cùng mau lẹ. Tay tung một vật, đây là một viên Thổ Hoàng Sắc châu, sau khi rời khỏi tay tỏa ra ánh hào quang mênh mông, cũng có mùi bùn đất truyền đến.
Mắt thấy hạt châu bay ra, trong mắt Kim Thủy Tử hiện lên vẻ thỏa mái. Vật đó chính là do hắn cơ duyên xảo hợp khi giết một con Quy Thủ cấp hai luyện chế nội đan mà thành, chỗ này trần ngập hoàng sắc quang trở thành cái lồng để phòng thủ, nó đã từng nhiều lần giúp hắn giữ được tính mạng ở cảnh không lối thoát.
Ba!
Một âm thanh rất nhỏ vang giòn truyền đến, trong đầu Kim Thủy Tử hiện lên vài phần nghi hoặc, ý niệm hắn còn chưa kịp truyển qua, một cảm giác đau đớn mãnh liệt, sau đó trước mắt tối sầm, ý thức hoàn toàn tiêu tán.
Ở phía trên màn hào quang, xuất hiện một mảnh Tú Hoa Trâm nhỏ bé yếu ớt, nó ở ngay vị trí mi tâm của Kim Thủy Tử, cái còn lại xuất hiện trên chút mảnh Tiểu Hồng, khí tức trên người nhanh chóng biến mất như thủy triều, thân thể vặn vẹo hạ xuống, té trên mặt đất.
Một cái phất tay, tu sĩ Giả Đan, chết!
Mà Tôn trưởng lão và Mã trưởng lão liếc nhìn nhau, trong mắt lộ re vẻ hoảng sợ, tuy rằng từ lúc trên Linh Tiên đài, hai người đã biết tiêu Thần có một vật sánh ngang với pháp bảo, cũng chính thứ đó đã đánh Mạc Ly lão trưởng bị thươmng nặng. Nhưng bay giờ hai người mới hiểu được, tất cả mọi người đều coi thường Tiêu Thần, bằng vào vật ấy, sợ rằng dưới Kim Đan kỳ, sẽ không phải là đối thủ của người này.
Châm giả Đan bảo đánh chết Kim Thủy Tử, sau đó nhanh chóng bay trở lại bên trong đan điền Tiêu Thần, hình dạng ngày càng mờ đi, xem ra dùng trên một hai lần, sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Tiêu Thần ngang nhiên ra tay, trực tiếp giết chết Kim Thủy Tử, xem ra Giả Đan đã sớm bị dọa cho bể mật, ánh mắt Tiêu Thần quét tới, trong miệng nhất thời thét lên một tiếng kinh hãi, trên người độn quang thoáng hiện, đúng là không đánh mà chạy.
- Hai vị trưởng lão, người này giao cho hai vị xử lý!
Tiêu Thân khi nói chuyện, trên người chợt hiện độn quang, bay thẳng vào trong Kim Thủy tông, nếu diệt có không diệt tận gốc, xuân phong xuy hựu(*1), nhớ đến sư kiện Thanh Linh tông trả thù với Lý Tiểu Nghệ, sát khí trong lòng Tiêu Thần tăng vọt.
Chưởng môn nháy mắt bị giết, nhị trưởng lão bỏ mạng mà chạy, cả Kim Thủy tông nháy mắt sụp đổ, vô số người liều mạng bỏ chạy ra ngoài.
- Ân!
Đang lúc bay Tiêu Thần bỗng níu mày, ánh mắt tập trung vào một người chừng hai mươi tuổi, nam tử hiện vẻ kích động.
Người nọ mắt thấy bị Tiêu Thần tập trung nhìn, mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nghiến chặt răng, trên người lóe lên độn quang, điên cuồng bỏ chạy ra ngoài. Bất quá hắn chỉ có thể bay về phía trước mấy chục thước, cả người run lên, lập tức nghiêng đầu đập xuống đất , sinh cơ trong cơ thể đã tiêu tán không còn.
----------oOo----------
(*1) gió xuân thôi vạn vật hồi sinh: ý chỉ đến thời cơ rằng sẽ gây dựng mọi thứ trở lại.
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: tuanff10
Biên tập: Tiểu Mạc Tà
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Tiêu Thần độn quang không ngừng, tiếp tục bay vào trong, thần thức xuyên qua kim ấn phát tán ra, mạnh gấp năm lần, sức mạnh thần thức vượt xa cảnh giới trúc Cơ, bao phủ phạm vi vài dăm. Mỗi khi phát hiện được một đệ tử Kim Thủy tông có được linh căn, Tiêu Thần gặp sẽ thoáng ngừng lại, lấy một Đam Thần Trùy ra đánh, lấy sức mạnh thần thức hiện giờ của hắn, đủ sức dễ dàng giết chết, đệ tử cao nhất bất quá chỉ là Luyện Khí kỳ tầng tầng năm tầng sáu. Đến khi không còn đệ tử nào có linh căn trong cơ thể, Tiêu Thần buông tha tất cả những người còn lại, không có chút gì gây khó dễ..
Dọc đường đi lúc trước, liên tục giết chết hai mươi mốt người, thần thức Tiêu Thần chậm rãi đảo qua, xác định không bỏ sót bất cứ ai, lên vị trí chủ vị Kim Thủy tông ngồi xuống.
Một lát sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu. Cùng lúc đó Tôn trưởng lão, Mã trưởng lão dắt mười đệ tử nối đuôi nhau đi vào.
- Giải quyết chưa?
Mã trửng lão khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần cung thêm kính sợ, trên đoạn đường đi đến, hai mươi mốt đệ tử Luyện Khí kỳ đều bị giết chết, thủ đoạn tàn nhẫn làm cho lòng người thầm sợ hãi.
Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi gật đầu, Kim Thủy tông bị hủy, trong lòng hắn không có chút gì vui vẻ, ngược lại có chút phiền muội và mơ màng.
- Mặc dù ta không phải là kẻ thích giết người, nhưng Kim Thủy tông không thể không diệt, hành động lần này của ta chỉ để lập uy, làm cho bọn họ biết được, nếu có ý đồ bất lợi đối với Tiêu gia, thì hãy chuẩn bị để ta chém cùng giết tận! Đây vốn không phải chủ ý của ta, nhưng nhất định vẫn phải làm như thế.
Ánh mắt Tiêu Thần dần dần ôn hòa trở lại, lắc đầu một chút, bước nhanh ra ngoài:
- Toàn bộ thu hoạch từ Kim Thủy tông, hai vị trưởng lão có thể tự mình phân phối, cứ cho đó là chút thành ý của tiêu Thần ta đi.
Trong đại điện, hai người Tôn trưởng lão, Mã trưởng lão liếc nhau một cái (Dg: hai lão này gay hay sao mà liếc mắt đưa tình nhiều dữ), trong mắt tràn đầy kinh hỉ, Kim Thủy tông tuy nhỏ, nhưng nhưng thức tích lũy được trong nhiều năm tất nhiên cực kỳ nhiều, e rằng chỉ riêng số lượng tinh thạch linh thạch cũng là một con số không hề nhỏ. Hai người lập tức cảm ơn một tiếng, rồi tự mình mang theo năm đệ tử vẻ mặ kích động phân công nhau mà đi.
Một lúc lâu sau, hơn mười đạo độn quang bay lên từ Kim Thủy tông, thoáng định rõ phương hướng, bây đi nhanh như chớp.
Ban đêm, đại điện Tiêu gia.
Lúc này ở Tiêu gia đang giăng đèn kết hoa, đèn lông lớn màu đỏ treo trên cao, giống như một chúc mừng một ngày hội. Từ miệng Tiêu Lân biết được địa vị Tiêu Thần ở Lạc Vân cốc cùng lời nhận che trở đến ngàn năm về sau, cả Tiêu Văn Đình cũng kích động đến đỏ cả mặt, nhất là khi hai cha con mật đàm đên cả nửa canh giờ, mở cửa phóng Tiêu Văn Sơn ra nói chuyện càng thân mật, mở miệng ra là nhị đệ, cực kỳ thân thiết.
Bây giờ trong đại điện bày ra hơn mười bàn tiệc rượu, dài từ đại điện ra đến tận hành lang. Ngồi ở trung tâm bàn tiệc trung tâm, Tiêu Thần, Tiêu phụ cùng với mấy người Tiêu gia và hai người mã, Tôn trưởng lão của Lạc Vân cốc, bên cạnh còn có mười đệ tử của Lạc Vân cốc, xa hơn bên ngoài là các đệ tử môn hộ của Tiêu gia. Tất cả mọi người đều hưng phấn đỏ bừng cả mặt, ánh mắt nhìn về phía người mặt áo xanh ngồi chính giữa, trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ kính sợ.
- Có thấy rõ không, đó chính là đám người Tiêu Thần thúc thúc đó, dời núi lấp biển không gì người tiên đạo không làm được, các ngươi về sau đối với hắn phải kính cẩn hữu lễ, nếu khiến hắn vui vẻ, thì các ngươi sẽ có may mắ lớn đó.
- Ân, phụ thân yên tâm, con đã nhớ kỹ!
Những người của Tiêu gia, lúc này đều đang sôi nổi dặn dò các con.
- Đó là Tiêu Thần ca ca, còn trẻ như vậy mà đã là trưởng lão của Lạc Vân cốc rồi, nghe nói bản lĩnh vô cùng lợi hại, lão già biến thái buối sáng nay diễu võ dương oai chọc ghẹo tỷ tỷ đã bị ca ca chỉ dùng hai ngón tay đánh chết.
- Ta còn nghe nói Tiêu Thần ca ca vừa rồi dẫn người tiêu diệt cả Kim Thủy tông.
Ai! Không biết Tiêu thần ca ca có ý trung nhân không không, nếu không có, vậy thì chúng ta cũng có cơ hội a.
- Hì hì, đúng vậy, nếu như có thể đi theo Tiêu Thần ca ca, song túc song phi( như hình với bóng), khẳng định sẽ đước sống một cuộc sống thần tiên.
Một đám nữ tử của Tiêu gia, bây giờ ngồi một góc ở trên bàn rượu, che miệng cười duyên vài tiếng, thình thoảng đưa mắt nhìn người mặc áo xanh tràn đầy vẻ nóng bỏng.
- Hai vị tiên sư có thể ở lại Tiêu gia chúng tôi, thật là phúc khí lớn cho Tiêu gia, vè sau xin hai vị hãy chiếu cố nhiều hơn, tại hạ vô cùng cảm kích.
Tiêu Văn Sơn tinh thần sảng khoái, bất quá trong thời gian này, cả người như trẻ đi chừng chục tuổi, nếp nhăn trên khóe mắt đã giảm đi rất nhiều, trên đầu đầy tóc trắng bây giờ đã chuyển qua màu đen.
Tôn trưởng lão và mã trưởng lão không dám chịu lễ lớn vậy, vội vàng dứng dậy cười nói;
- Hai người chúng ta phụng mệnh đóng ở Tiêu gia, vốn là bổn phận, Tiêu tiên sinh không cần đa lễ.
Khi nói chuyện, ánh mắt hai người dừng trên người Tiêu Văn Sơn, ngửi được trên người còn chưa tiêu tán hết mùi thuốc, khóe miệng không nhịn được run rẩy, thầm nghĩ đó là dấu vết của Tiêu trưởng lão nào thì Dưỡng Nhan Đan, Bách Hoa Hoàn, nào thì Thiên Lộ Đan…. Bất quá hai người đương nhiên không biết Tiêu Thần cho hai vợ chông Tiêu Văn Sơn thuốc Hồi Xuân Đan, nếu không bây giờ không chỉ có khóe miệng có giật, mà trực tiếp hôn mê lun.
Tiêu Văn Sơn thấy thế trong lòng liền cảm khái, hắn cũng hiểu được, hai người đó hữu lễ với mình, hoàn toàn là do Tiêu Thần, cho nên ánh mắt chuyển sang người nhi tử mình, trong lòng lại càng thêm tự hào.
Một bữa cơm cả khách và chủ đều hân hoan, Chuyện vui lớn như thế của Tiêu gia đương nhiên không thể che giấu được các thế lực, lời đồn đại nhanh chóng chuyển đi khắp nơi, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, về sau trong Tiêu thành, càng e sợ họ Tiêu hơn.
- Phụ thân, mẫu thân, con ở trong tông môn tốt lắm, tu luyện cũng không cực khổ, hai người hãy yên tâm nha.
Hai vợ chồng tiêu Văn Sơn ở trong phòng của hậu viện, Tiêu Thần người phía dưới, nói đơn giản mọi chuyện trong vòng một năm nay, đương nhiên, phải lược bớt đi để cho hai người bớt lo lắng.
Tiêu phụ vẻ mặt tươi cười, cùng Tiêu mẫu liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đày vẻ tự hào
Đợi hai người rời khỏi , Tiêu Thần đứng trong sân, lẳng lặng nhìn vâng trăng sáng trên bầu trời.
Sân này mới được xây gần một năm nay bới vì hắn, cũng không quá mức xa hoa, trong sân có một cái ao, bên trong có đóa hoa sen và cá trắm cỏ sổ vĩ, giờ phút này dưới ánh trăng, mặt nước khẽ nhúc nhích, phản xạ lên vách tường từng mảng thủy sắc.
- Tiêu Thần ta bước vào con đường tu chân, cả đời cam chịu gian nan khốn khổ, cũng nhất định phải bảo vệ thân nhân trong nhà ta an toàn. Hôm nay Kim Thủy tông thế nhỏ, ta có thể đem nhổ cỏ tận gốc, nhưng nếu đối phó với Kim Đan tu sĩ, thì ta sẽ thế nào? Chẳng nhẽ trơ mắt nhìn cha mẹ và người thân bị sát hại! Ta không nên nghĩ như thế, ta muốn thân nhân của ta đời sau, vĩnh hưởng an nhạc thái bình! Muốn làm được điều này, ta phải trở nên cường đại, cường đại đến nỗi bất cứ ai cũng không dám nảy sinh ý đồ đối với bọn họ. Dù hai tay có dính máu tươi, trong lòng ta cũng không oán trách, Tiêu Thần ta hành tẩu ở đời, nếu trong nhà song thân không bảo vệ được, thì cần gì phải tính toán đi tiếp trên con đường tu chân kia.
Trong đêm tối, đôi mắt đen láy của Tiêu thần càng lóe lên thâm thúy, thản nhiên tỏa ra u quang, một sự tin tưởng, chậm rãi sinh sản trong tâm trí.
Hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuống, Tiêu Thần híp mắt lại, tuy rằng một đêm chưa ngủ, nhưng tinh thần hắn cũng rất tốt, trong cơ thể pháp lực thoáng vận chuyển, liên đem sương sớm dính trên quần áo hông khô.
- Hôm nay bố trí thú thổ Huyền Hoàng trận, có trận này bao phủ, vậy cũng có thể giúp tiêu gia gia tăng vài phần phòng thủ.
Tiêu Thần thoáng suy tư, rồi cất bước đi đến đại điện.
- Tiêu trưởng lão, lúc trước chưởng môn chân nhân dĩ nhiên đem ngọc giản thú đất Huyết Hoàng trận giao cho hai người chúng ta, xin hãy xuất trận kỳ, chờ bọn ta bố trí trong thành trận pháp này xong đã.
Tôn trưởng lão trải qua một đêm điều tức, sắc mặt đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lúc này đứng trước đại điện, sắc mặt nghiêm túc cẩn thận chắp tay nói với Tiêu Thần.
Mà một một đám người Tiêu gia, được Tiêu phụ dẫn đứng trước cửa điện, khó nén được vẻ kích động
Trải qua một năm biến cố, thiếu niên gầy gò ốm yếu năm đó hiện giờ đã lớn mạnh như vậy, trở thành người bảo vệ Tiêu gia.
Cảm xúc trong lòng Tiêu thần lay động không ngớt, nghe vậy chậm rãi gật đầu, đưa tay ra sau lưng lấy thú đất Huyền Hoang từng trận kỳ giao cho hai người.
Tôn trưởng lão tay cầm trận kỳ xoay người ra chỗ khác, bỗng nhiên quát một tiếng:
- Bày trận!
Nói rồi tiện tay vứt ra ngoài, trận kỳ kia chia ra thập phương, phân biệt rơi vào tay từng để tử một của Lạc Vân cốc, không dám có chút khinh thường, trên người chợt hiện độn quang, bay lên cao, dừng lại ở bốn phía đại điện Tiêu gia.
Hạ trận kỳ!
Tôn trưởng lão trong tay cầm chủ trận kỳ, đứng ở trước đại điện Tiêu gia, một cỗ tinh thuần pháp lực truyền vào trận kỳ trong tay, thú thổ Huyền Hoàng trận chủ trận kỳ nhất thời tản ra tầng tầng đất hoàng sắc quang. Tôn trưởng lão thấy thế đột nhiên hướng xuống mặt đất ấn một cái, trận kỳ trực tiếp dung nhập vào trong đó.
Cùng lúc đó, mười đệ tử Lạc Vân Cốc nhất tề quát lớn một tiếng, trận kỳ trong tay tản ta hoàng mang hơi yếu một chút, đem trận kỳ áp xuống dưới đất!
- Hướng linh!
Tôn trưởng lão quát khẽ thêm lần nữa, đưa tay ra sau lấy chín mươi chín khối trung phẩm linh thạch, dựa chính xác theo phương vị bố trí ở trận kỳ phía trên. Linh thạch rơi trên mặt đất, nhất thời hình thành một tòa trận pháp, trong đó linh lực lưu chuyển không ngớt, không ngừng tiến vào theo trận kỳ, thủ bộ toát ra, cùng nhau hình thành một vòng tuần hoàn. Mười đệ tử kia cũng làm như thế, bất quá sử dụng linh thạch chính là chín mươi chín khối hạ phẩm linh thạch.
Trận thành!
Lúc này người nói cũng là Mã trưởng lão, chỉ thấy hắn đứng trước đại điện, linh lực trong cơ thể nhat mắt lay động, hai tay điên hướng một mảnh nguyên thạch kỳ dị trong tay mà rót đi.
Vù vù!
Theo pháp lực đưa vào, nguyên thạch kia nháy mắt tản ra một tầng ánh huỳnh quang, món đồ chủ trận kỳ, thập văn kiện tử trận kỳ đột nhiên đồng thời bộc phát ra một cột sáng linh lực của thổ hoàng sắc, mười một cột sáng linh lực cung lúc ăn khớp với nhau, một tầng đất màu vàng vòng bảo hộ nháy mắt ngưng tụ ra, đem toàn bộ Tiêu Thành bao phủ ở bên trong.
Lấy Tôn trưởng lão cầm đầu, mười hai đệ tử Lạc vân Cốc cố lấy pháp lực, cùng thét lớn, âm thanh cuồn cuộn, bay thẳng đến chân trời, quét ngang tứ phương, phạm vi trăm dặm, rõ ràng có thể nghe thấy!
- Tiêu thành Tiêu gia Tiêu Thần, làm chức trưởng lão Lạc Vân cốc, tư chất thiên phú trước nay chưa từng có, tông môn đặc biệt ban thưởng ngàn năm che chở! Trong vong ngàn năm, Lạc Vân cốc bất diệt, thì Tiêu gia phồn vinh vĩnh viễn!
Đạo
Quyển 2: Doanh Châu Mộc Gia
Chương 1: Chương 1: Nửa đường cướp giết
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: Đường Phi
Biên tập: Tiểu Mạc Tà
Nguồn: 4vn.eu
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
- Phụ thân, mẫu thân, các vị thúc bá không cần tiễn ta nữa, mọi người chia tay ở nơi này đi.
Tiêu Thần trong mắt chớp qua một tia lưu luyến, nhưng hiện nay hắn còn chưa thể đắm chìm trong tình thân được. Con đường tu đạo gian nan, có thể nói là như giẫm trên băng mỏng, chỉ cần hơi chút không cẩn thận liền chết không có chỗ chôn, nếu muốn thân nhân sống thật tốt, thì hắn chỉ có cách vững tiến trên con đường tu đạo này thôi.
Đường tu đạo, một khi đã bước lên, liền không thể nào quay đầu.
- Được, vậy chúng ta chỉ tiễn đến đây thôi, sau khi về tông môn, con phải chịu khó tu luyện, không được phụ lòng kỳ vọng của chưởng môn cùng Dược tiên sư- Tiêu Văn Sơn thở dài một hơi, lệnh mọi người dừng bước, Tiêu mẫu đứng sau ông, nhìn nhi tử sắp rời xa, tròng mắt không khỏi đỏ ửng, khẽ nấc lên một tiếng, quay đầu nhìn về hướng khác.
Tiêu Thần thấy thế lòng thầm chua xót, hắn cũng không nguyện tăng thêm thương cảm lúc biệt ly, liền chắp tay nói với Tôn trưởng lão, Mã trưởng lão:
- Tiêu gia ta sau này nhờ cả vào hai vị, Tiêu Thần hiện tại xin được đa tạ trước.
Vừa nói, hắn vừa khẽ cúi đầu thi lễ.
Hai vị trưởng lão thấy vậy vội vàng nâng hắn lên, liền miệng nói:
- Là việc chúng ta phải làm, Tiêu đạo hữu khách sáo rồi.
Tiêu Thần khẽ gật đầu, nhãn thần quét qua đám người, khẽ than một tiếng:
- Đi thôi!
Lời vừa dứt, hắn tiện tay ném ra một pháp bảo hình tròn, pháp lực vừa đưa vào, lập tức hóa thành bàn tròn lớn đến cả hai trượng, độn quang trên người Tiêu Thần chợt lóe, liền nhè nhẹ rơi xuống giữa bàn tròn.
Tiêu Lân theo sát phía sau, hai người vung tay vẫy chào những người ở dưới một lần cuối, theo gió đi xa.
- Tiêu tiên sinh không cần lo lắng, Tiêu Thần trưởng lão thiên tư ngàn năm khó gặp, được chưởng môn cùng Dược sư tổ coi trọng, thành tựu tương lai không thể hạn lượng, ngài nên cao hứng mới phải.
Tôn trưởng lão thấy sắc mặt phu phụ Tiêu Văn Sơn buồn bã, liền lên tiếng an ủi.
Tiêu Văn Sơn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn quang mang chợt lóe phía chân trời xa, khẽ thì thào:
- Nếu là có thể, ta tình nguyện hắn một đời bình đạm, tu chân đại đạo gian khổ khốn khó, mà Thần nhi toàn bộ buồn bực đều giấu trong lòng. Chẳng qua, đời này có được đứa con như thế, vợ chồng ta cũng không cầu gì hơn!
…
Sắc trời trong sáng vạn dặm không mây, mấy trăm trượng trên không, một thanh mang không ngừng phi nhanh về phía trước.
Trên bàn tròn là một hộ tráo hình thoi, giúp dễ dàng ngăn cản cương phong do di chuyển tạo thành. Đây là một pháp khí phi hành, hắn cũng không biết lục được trong túi trữ vật của tu sĩ nào nữa, kỳ diệu là pháp lực đưa vào càng nhiều, tốc độ lại càng nhanh.
Tiêu Thần khoanh chân ngồi trên bàn tròn, không ngừng đưa vào pháp lực điều chỉnh phương hướng, Tiêu Lân thì ngồi đả tọa sau người hắn, trên người ẩn ước truyền đến dược hương. Lần này trở về nhà, trải qua chuyện Kim Thủy tông, quan hệ của Tiêu Thần cùng Tiêu gia trở nên hòa hoãn hơn trước nhiều, trải qua suy tư cẩn thận, Tiêu Thần quyết định thuận theo ý phụ thân, bắt đầu thân cận với người Tiêu gia. Tiêu Lân thân thể không có linh căn, vì thế Tiêu Thần liền cho hắn rất nhiều đan dược dùng trong giai đoạn Luyện Khí kỳ, nghĩ đến cũng đủ giúp hắn đạt đến Luyện Khí kỳ tầng sáu.
Lúc này hai người ly khai Tiêu thành đã hơn ngàn dặm, cứ theo tốc độ này, nửa ngày thời gian nữa, trước khi trời tối là về đến Lạc Vân cốc.
- Tỷ tỷ, huyết độn này thật kỳ diệu, tuy mỗi lần sử dụng để lại thương hại với thân thể không nhỏ, nhưng cực kỳ hữu hiệu để chạy trốn.
Tiêu Thần thần thức mạnh mẽ, phân ra một phần khống chế bàn tròn, một phần không ngừng tham ngộ huyết độn độn pháp thu được từ Trình Tam Kim.
Từ nguyên thần hắn truyền ra thanh âm tràn đầy khinh thường của Ngu Cơ:
- Huyết độn này tuy cực kỳ nhanh, nhưng tệ đoan rất nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng tính là trung phẩm, còn kém xa “ma phong độn” ta truyền cho ngươi, ngươi hiện mới chỉ tu luyện được một ít bên ngoài bộ độn pháp này, nên không thấy hết được, nếu luyện đến cực trí, có cơ hội sinh ra đại thần thông phong độn, tốc độ có thể sánh bằng thuấn di.
Tiêu Thần nghe vậy lia lịa gật đầu, cười nói:
- Tiểu đệ trong lòng hiểu rõ, huyết độn này học chỉ để ứng đối với tình huống nguy nan, nếu không phải thời khắc sinh tử, tuyệt không sử dụng.
- Hừ, ngươi cũng thông minh đấy, ngày sau… Thanh âm kiều mỵ của Ngu Cơ đột nhiên dừng lại, nàng vội quát lên:
- Cẩn thận, đằng trước có mai phục, tu vi có thể đến cảnh giới Kim Đan.
Tiêu Thần trong lòng cả kinh, nhưng sắc mặt vẫn không chút biến đổi, nhãn thần đảo quanh nhưng hắn vẫn không phát hiện ra được chút dị thường nào, càng như vậy, tâm tình hắn càng trầm trọng.
Đột nhiên, Tiêu Thần thu liễm độn quang, phẫn nộ tung một chưởng đánh bay Tiêu Lân, lạnh giọng nói:
- Đừng cho rằng ta tha cho chuyện năm đó ngươi cùng phụ thân ngươi vũ nhục một nhà chúng ta, vừa rồi chỉ là bất đắc dĩ diễn kịch thôi, hiện tại ngươi có thể cút được rồi đó!
- Ngươi… Được, ta Tiêu Lân nhìn lầm ngươi, chúng ta cùng chờ xem, tất có ngày ngươi phải hối hận!
Tiêu Lân phẫn nộ nhìn Tiêu Thần, trong miệng khẽ cười lạnh, độn quang chợt lóe liền nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Hơn mười dặm phía xa, độn quang dần chậm lại hiện ra thân ảnh Tiêu Lân, hắn bóp vụn ngọc giản trên tay, sắc mặt phẫn nộ nhanh chóng biến mất thay vào đó là âm trầm, nhãn thần lo lắng nhìn về phía sau, sau đó nhanh chóng hóa thành độn quang điên cuồng chạy về Lạc Vân cốc.
Mắt thấy Tiêu Lân rời đi, trên mặt Tiêu Thần lộ tia khinh thường, nói:
- Phế vật không có linh căn, chỉ bằng ngươi cũng xứng uy hiếp ta, nếu không phải xem ở quan hệ tông tộc, ta đã sớm phế ngươi rồi!
Sau khi tự lẩm bẩm, Tiêu Thần điên cuồng rót pháp lực vào bàn tròn, bàn tròn trong nháy mắt gia tốc lùi lại về phía sau.
- Tiểu tạp chủng thật giảo hoạt, chẳng qua hôm nay dù ngươi có hóa thành hầu tử, cũng đừng hòng thoát khỏi tay lão phu!
Một thanh âm hừ lạnh truyền đến, chỉ thấy phía trước một trận ba động, một lão giả âm trầm xuất hiện, khẽ vẫy tay một cái, một cự võng sáu bảy mươi trượng sau lưng lão thu nhỏ lại, rơi xuống tay lão già.
Ô khí trên cự võng ngùn ngụt, khí tanh bốc ra làm cho người ta buồn nôn, hiển nhiên là một bảo vật cực kỳ âm độc. Tiêu Thần không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải được Ngu Cơ nhắc nhở, vừa rồi chỉ sợ hắn đã ngu ngơ đụng vào lưới rồi, hạ trường của hắn cùng Tiêu Lân đương nhiên sẽ vô cùng thê thảm.
Tiêu Thần khẽ rống giận, thanh quang trên bàn tròn tăng mạnh, nhanh chóng bay về phương xa.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể chạy thoát sao?
Minh Tiêu lão tổ mắt tỏa sát cơ ngút trời, uy áp của Kim Đan tu sĩ mãnh liệt phóng ra, đạo bào không gió tự bay phần phật, cười lạnh một tiếng, độn quang chợt lóe lên, rơi xuống sau người Tiêu Thần, hai người cách nhau không đến trăm trượng, hơn nữa khoảng cách càng lúc càng bị thu hẹp.
Đạo
Quyển 2: Doanh Châu Mộc Gia
Chương 2: Mở một sinh lộ
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: ngaohon1230
Biên tập: Đương Phi
Nguồn: 4vn.eu
Hiệu đính : Tiểu Mạc Tà
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Tiêu Thần chau mày, sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm nhưng ánh mắt hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh. Trong lúc sinh tử lâm đầu này nhưng Tiêu Thần vẫn vô cùng tỉnh táo, hắn vừa di chuyển kéo dài thời gian vừa nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó.
- Minh Tiêu lão quỷ thân là Kim Đan kỳ tu sĩ thì độn tốc không chỉ như vậy, hắn chậm rãi truy đuổi phía sau ắt hẳn là có ý nghĩ mèo vờn chuột, nhưng hắn ắt hẳn không ngờ rằng làm vậy thì giống như tặng cho ta một tia cơ hội để liều mạng.
Lệ mang trong mắt Tiêu Thần chợt lóe, nhưng hắn lại liên tục mở miệng xin khoang dung:
- Minh Tiêu tiền bối, chuyện ngày đó tiểu tử lỡ tay làm thương tổn Minh Tiêu sư huynh trong lòng cũng vô cùng áy náy, thậm chí khi đêm đến vãn bối cũng vô cùng khó ngủ vì hối hận, xin tiền bối hãy vì sự ăn năn của vãn bối mà phóng tay tha cho vãn bối một con đường sống được không?
Minh Tiêu lão tổ nghe vậy thì trong lòng sinh ra vài phần hả hê, trên miệng nở ra nụ cười đầy lạnh lùng, giết chết thôi thì không đủ, hắn muốn dày vò Tiêu Thần, đem xương hắn nghiền thành tro rồi trừu hồn luyện phách thì mới có thể hả mối hận trong lòng được.
- Tiểu tạp chủng, ngày đó ngươi hủy đi đan điền của cháu ta thì ngươi có nghĩ đến bản thân có kết cục như ngày hôm nay không, hắc hắc, bất quá ngươi yên tâm, lão phu sẽ không để cho ngươi chết một cách thống khoái mà sẽ hảo hảo tra tấn bảy bảy bốn chín ngày cho ngươi đau đớn đến hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi.
- Minh Tiêu lão quái, hôm nay nếu ngươi giết ta thì chưởng môn Thanh Vân Tử cùng sư tôn Dược Đạo Tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đó nhất định bọn họ sẽ trả thù cho ta, đem ngươi giết chết để chôn cùng ta.
Tiêu Thần la lên, nhưng trong thanh âm kia chứa vài phần kinh hoàng khiến người nghe có cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
- Nói hay lắm, biết thì sao nào, chẳng lẽ Liệt Diễm Tông lại sợ Lạc Vân Cốc sao?
Minh Tiêu lão tổ nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến nhưng sau đó lập tức cười lạnh nói:
- Huống chi song phương thực lực tương đương nếu cùng nhau sinh tử đại chiến thì chỉ sợ sẽ có kẻ ngư ông đắc lợi. Lấy sự khôn khéo của Thanh Vân Tử thì chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra. Vì thế nên cho dù lão tổ hôm nay đem ngươi giết chết thì Lạc Vân cốc cũng sẽ không làm ầm ĩ chuyện này mà ngược lại còn tận sức áp chế.
- Ngươi… nói bậy.
Thanh âm đầy điên cuồng của Tiêu Thần truyền đến khiến trong lòng Minh Tiêu lão tổ càng thêm vui sướng, Tiêu Thần giờ phút này càng dày vò thống khổ thì hắn càng cảm thấy cao hứng.
Một lát sau, khi song phương chỉ còn cách nhau hơn hai mươi trượng, Tiêu Thần liên tục thúc động linh lực, thanh mang trên bàn tròn sáng rực, nhưng thủy chung không kéo dài được khoảng cách giữa hai người, mà khoảng cách giữa hai người còn có xu thế dần rút ngắn lại.
- A ngươi đi tìm chết đi.
Tiêu Thần tâm thần hoàn toàn hỏng mất, trong thanh âm tràn đầy điên cuồng, thanh mang vừa dứt thì tức thì từng đạo cao giai bùa chú từ chính giữa bay ra hướng về phía sau mà điên cuồng nện xuống.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Nhất thời xảy ra một vụ nổ lớn, Tiêu Thần liên tục lùi về phía sau, sau khi tung hơn một trăm tấm phù lục thì lúc nãy hắn mới chậm rãi dừng tay. Sau một lát, dư ba hỗn loạn của vụ nổ kia dần biến mất thì Minh Tiêu lão tổ chậm rãi bước ra trên miệng nở nụ cười lạnh:
- Chỉ có điểm kỹ xảo như vậy thì không thể sinh ra bất kì tổn thương gì cho lão tổ.
TIêu Thần ngẩn ngơ, trong mắt lập tức bị vô tận sợ hãi che lấp, trong nháy mắt hắn lại đánh ra vô số đạo pháp quyết.
- Đi!
Theo một tiếng quát chói tai là một đạo quang mang chợt lóe bay đến, sắc mặt Minh Tiêu lão tổ lộ ra vài phàn ngưng trọng, lão đưa tay vỗ một cái lấy từ trong túi trữ vật ra một món pháp bảo. Vật ấy có hình dáng chỉa ra bốn phương tám hướng, mang màu vàng đất, sau khi được đưa vào pháp lực thì thể tích của nó dần bành trướng, trong một lát đã phình to ra vài chục trượng, lúc này trông nó như một toàn núi nhỏ vậy.
- Đi!
Minh Tiêu lão tổ vung tay áo, tứ phương pháp bảo nhất thời xoay tròn từ đó toát ra một tầng hoàng quang bay thẳng về phía trước.
Oành!
Sau khi hung hăng nện một kích thì tứ phương pháp bảo dù có thể tích cực lớn cũng rung lên phát ra thanh âm ầm ầm thật lớn.
Minh Tiêu lão tổ biến sắc khẽ vung tay vẫy vẫy, tứ phương pháp bảo bay về bàn tay của lão tổ rồi nhanh chóng thu nhỏ lại. Lúc này trên thân nó có thêm một lỗ nhỏ khoảng ba tấc. Vật ấy tựa hồ cực kỳ trân quý khiến Minh Tiêu lão tổ trong mắt hiện lên vài phần đau lòng, vội vã đem thu vào túi trữ vật.
Trái lại Tiêu Thần sau khi phóng xuất ra phi châm đan bảo thì lúc này cả vật thể rung lên rồii hư ảo hình thể giống như bọt nước vỡ vụn ra, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Thần trong mắt hiện lên vài phần không đành, nhưng lại bị nỗi sợ hãi xâm chiếm, hắn nhanh chóng khởi động bàn tròn, nhanh chóng tiếp tục chạy trốn.
- Đan bảo mạnh thật, chỉ có thể phát ra phần nhỏ uy lực mà lại có thể gây tổn thương nặng với Di Thiên ấn của ta, pháp bảo của thượng cổ tu sĩ quả nhiên không hề tầm thường.
Minh Tiêu lão tổ trong mắt hiện lên vài phần khiếp sợ, mắt thấy Tiêu Thần tiếp tục chạy trốn thì khóe miệng lộ ra vài phần băng lãnh.
- Đan bảo cũng đã bị hủy thì trò chơi này xem như chấm dứt rồi.
Thanh âm được phát ra cùng với điên cuồng sát khí trong lòng như một lưỡi đao sắc bén vô hình trong nháy mắt xé nát không gian xung quanh. Trong phạm vi trăm mét xung quanh hắn, phong vân đột biến!
- A ! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết.
Tiêu Thần kinh hoàng gầm lên đầy giận dữ, một lần nữa hoảng sợ ném ra liên tục hơn mười cao giai bùa chú.
- Hừ! Tiểu tạp chung, xem ra ngươi đã cùng đường rồi thế thì lão tổ không tiếp tục chơi đùa cùng ngươi nữa
Minh Tiêu lão tổ lạnh lùng cười, không thèm đếm xỉa đến những tấm bùa chú bay đến, mà trực tiếp độn quang xông thẳng về phía trước.
Vào lúc này, Tiêu Thần vốn đang vừa điên cuồng chạy trốn vừa la hét bỗng nhiên ngừng lại, lúc này trong mắt hắn tràn ngập lãnh ý không hề có nửa điểm kinh hãi.
- Bạo!
Khẽ quát một tiếng, một viên đan dược màu đen nhỏ như ngón cái được giấu trong các lớp bùa chú bỗng nhiên phát nổ, một cỗ hắc khí nồng đậm khuếch tán ra xung quanh, sau một lúc đã bao phủ phạm vi ngoài trăm trượng, hắc khí vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục khuếch tán rộng ra xung quanh.
- Không tốt, hắc khí có độc.
Thanh âm kinh sợ của Minh Tiêu lão tổ vang lên trong lớp khí, vừa rồi hắn đã hít vào một chút nhưng đã nhanh chóng bế khí, nhưng lúc này pháp lực trong cơ thể như bị tắt nghẽn, đầu trở nên đau như bị kim đâm.
- Đây là loại độc gì, thật không ngờ lại lợi hại như vậy.
Minh Tiêu lão tổ âm thầm kinh hãi, cố nén thương thế độn quang nhanh chóng lao ra ngoài hắc khí.
- Tiểu tạp chủng tâm tư không ngờ lại ác độc như thế, đợi cho đến khi ta ra ngoài rồi sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Trong lòng Minh Tiêu lão tổ hung tợn gầm lên, bỗng hắn thấy trước mắt sáng ngời, chưa kịp vui mừng thì hắn bỗng thấy Tiêu Thần đưa tay chém về phía mình đồng thời còn hung hăng quát:
- Trở lại cho ta!
Một chuôi tiểu kiếm trong nháy mắt biến ra rồi hóa lớn thành ba trượng hung hăng chém thẳng xuống đầu của Minh Tiêu lão tổ.
- Tiểu tạp chủng, lão tổ cho dù trúng độc thì cũng tuyệt đối không thể bị một kẻ như ngươi chạm đến, đi chết đi.
Minh Tiêu lão tổ gầm lên một tiếng, đột nhiên phất tay về phía trước, mấy đạo pháp lực ngưng tụ thành kiếm khí điên cuồng chém về phía trước.
Đạo
Quyển 2: Doanh Châu Mộc Gia
Chương 3: Diệt Kim Đan
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả: ngaohon1230
Biên tập: Đường Phi
Nguồn: 4vn.eu
Hiệu đính :Tiểu Mạc Tà
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
Trong mắt Minh Tiêu lão tổ tràn đầy khó tin vì kiếm khí hắn vừa ngưng tụ trong nháy mắt bị chém vỡ, nếu không phải có mang trong mình một món pháp bảo phòng ngự thì hiện tại hắn đã bị tiểu kiếm kia gây thương tích rồi.
- Cao giai đan bảo.
Minh Tiêu lão tổ gầm lên đầy vẻ không cam lòng và giận dữ, thân ảnh hắn trong nháy mắt như quả bóng cao su bị cự kiếm hung hăng chém bay vào trong lớp hắc khí.
Tiêu Thần đồng thời cũng phun ra máu tươi, khí tức trở nên suy nhược, nhưng trong mắt hắn vẫn đầy vẻ băng lãnh vô tình, từ trong ánh mắt toát ra chiến ý, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
Hôm nay, hắn muốn tiêu diệt Kim Đan.
- Tiểu tạp chủng, lão tổ ta muốn làm thịt ngươi.
Thanh âm đầy giận dữ của Minh Tiêu lão tổ truyền ra từ trong hắc khí. Bị Tiêu Thần cứng rắn đánh lui, trong lòng hắn lúc này vô cùng xấu hổ, đường đường một Kim Đan tu sĩ lại bị một gã hậu bối chưa đến Trúc Cơ kỳ khiến cho chật vật thế này, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì hắn sẽ mất hết uy danh, người người cười nhạo.
Minh Tiêu lão tổ lúc này gào thét như một con sư tử, từng lớp hắc khí lúc này chậm rãi ngưng kết lại trôi nổi xung quanh hắn.
Minh Tiêu lão tổ từng bước khó khăn bước ra hắc khí còn chưa kịp thở thì lại bị Tiêu Thần lần thứ hai bay ra chém tới.
- Tiểu tử muốn chết!
Lần này Minh Tiêu lão tổ đã sớm có chuẩn bị, ngay khi Tiêu Thần vừa ra tay thì hắn đã nhanh chóng đem pháp bảo phòng ngự bảo vệ, chuẩn bị cứng rắn dùng độn quang bay ra.
- Trở về!
Tiêu Thần khẽ quát một tiếng, cao giai đan bảo lần thứ hai phóng lớn đạt đến bốn trượng, uy thế cũng lớn hơn trước.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tiêu Thần kêu lên một tiếng đầy đau đớn, máu tươi từ trong thất khiếu trào ra, sắc mặt trở nên không chút huyết sắc, từng đợt thanh âm trầm đục từ trong cơ thể truyền đến, thanh sam trên người cũng bị máu tươi nhuộm đỏ. Cao giai đan bảo tuy rằng uy lực mạnh mẽ nhưng tu vi của Tiêu Thần cùng Minh Tiêu lão tổ kém nhau quá xa, lực phản chấn đủ để hắn trong nháy mắt bị trọng thương.
- Tiêu Thần lão phu phải giết ngươi.
Minh Tiêu lão tổ trong mắt cũng hiện lên vài phần kinh hoàng, không thể khống chế thân thể bay về phía sau, lần thứ hai bay ngược vào hắc khí.
Độc thú đan nứt toát sinh ra hắc vụ vô cùng quỷ dị, hắn tuy đã bế khí nhưng hắc khí vẫn bám dính vào tầng linh lực bảo hộ phía ngoài mà điên cuồng thẩm thấu từng chút vào trong. Vừa rồi khi hắn sơ ý hút vào trong cơ thể một chút thì pháp lực lại càng trở nên ngưng trệ, lúc này trong lòng Minh Tiêu lão tổ rốt cục đã kinh hoàng.
- Lấy Kim Đan tu vi mà không chống được uy năng của hắc khí này, nếu tiếp tục hút vào chỉ sợ hậu quả khó lường.
Minh Tiêu lão tổ trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, có thể tu luyện đến Kim Đan cảnh giới thì tâm tư tất nhiên phải cực kỳ mẫn tuệ, hắn nhanh chóng lập ra kế sách.
Đem pháp bảo phòng ngự cầm trong tay, trong mắt hắn hiện ra vài phần không muốn, nhưng cũng lập tức dương tay đem vứt ra phía ngoài.
- Lưu nham lá chắn, bạo cho ta.
Trong lớp hắc khí độc nhiên bộc phát ra một trận pháp lực dao động roài lập tức ầm ầm nổ tung.
Một món pháp bảo tự bạo có thể sinh ra uy lực đủ để diệt sát Kim Đan kỳ tu sĩ, đồng tử trong mắt Tiêu Thần đột nhiên co rút, pháp lực trong cơ thể không chút do dự điên cuồn tiến về phía đan bảo nhanh chóng chém về phía trước.
Oành!
Oành!
Một vụ nổ rung động trời đất phát ra, pháp lực dao động thậm chí còn truyền ra ngoài trăm dặm. Về hướng đông cách đó hơn hai trăm dặm, trên không trung có một lão giả gầy gò đang mang theo một cô gái bay trên trời thì đột nhiên lão giả trong nháy mắt ngẩng đầu, trong mắt hiện ra vài phần kinh hãi nhanh chóng giữ chặt cô gái, không chờ nàng có bất kì phải ứng nào nhanh chóng độn quang điên cuồng bỏ chạy, đồng thời trong lòng cũng toát ra mồ hôi lạnh, thầm mắng:
- Hai gã Kim Đan tu sĩ không có việc gì làm ban ngày ban mặt chạy đến liều mạng với nhau, tại Bắc Hoa châu này tu chân trình độ cực thấp, như thế nào hiện giờ lại xuất hiện nhiều Kim Đan tu sĩ như vậy.
Vừa mắng hai người vừa nhanh chóng hướng về phía xa bỏ chạy.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Thân thể Tiêu Thần trong nháy mắt bay về phía sau, trên thân thể toát ra mấy đạo huyết kiếm, hơi thở càng lúc càng nhẹ, giống như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào vậy.
Sát bên cạnh hắc khí là Minh Tiêu lão tổ, sắc mặt âm trầm như nước, khóe miệng cũng có vết máu chảy ra, pháp bảo tâm thần tương thông bị buộc tự bạo làm thần thức hắn bị thương không nhẹ.
- Tiểu tạp chủng có thể đem lão tổ bức đến hoàn cảnh như ngày hôm nay thì ngươi cũng có thể kiêu ngạo rồi.
Trong mắt Minh Tiêu lão tổ hiện ra vẻ tàn khốc cười lạnh nói:
- Để kỉ niệm điều đó lão tổ ta quyết định không giết ngươi, ta muốn đem nguyên thần của ngươi rút ra phong ấn tại một món bảo vật, để hằng ngày đùng đan hỏa thiêu đốt cho ngươi vĩnh viễn chịu thống khổ.
Thù mới hận cũ cùng nhau bùng nổ, nhìn thấy hơi thở mong manh của TIêu Thần, Minh Tiêu lão tổ dương tay chụp xuống đỉnh đầu hắn, khi chuẩn bị không khoan nhượng đem nguyên thần rút ra ngoài cơ thể thì...
Ngay lúc bàn tay to của Minh Tiêu lão tổ hạ xuống, trong mắt vốn mang đầy vẻ tuyệt vọng của Tiêu thần bỗng hiện ra một đạo ánh sáng, hai cánh tay lập tức hung hăng nện về phía ngực Minh Tiêu lão tổ, Cùng lúc đó một đạo kiếm khí từ trong bàn tay trong nháy mắt vọt đến.
Trong mắt Minh Tiêu lão tổ hiện lên vài phần đùa cợt, hắn đã dám lại đây thì tự nhiên đã có chuẩn bị.
- Hừ, đến lúc này còn muốn gia hại lão tổ, chết cho ta.
Động tác trên tay biến đổi, một món tứ tứ phương phương pháp bảo nhanh chóng hạ xuống.
Dựa theo tốc độ của song phương thì nắm tay Tiêu Thần chưa rơi xuống người Minh Tiêu lão tổ thì đầu hắn đã bị đập cho nát bấy. Khóe miệng của Minh Tiêu lão tổ lộ ra nụ cười đầy lạnh lùng, giống như đã chứng kiến cảnh đầu Tiêu Thần nổ tung hồn phi phách tán.
Phốc!
Trong ánh mắt Minh Tiêu lão tổ dại ra, thần sắc lộ vẻ không thể tin được, trước ngực hắn lúc này là một lỗ thủng chừng hơn tấc, từ trong miệng Minh Tiêu lão tổ chảy ra hai hàng máu, thần thái trong mắt nhanh chóng tiêu thất không còn.
Giờ phút này, lớp bảo vệ đen thùi bên ngoài cơ thể Tiêu Thần mới chậm rãi vỡ vụn, cùng lúc đó, ngọc bội bên hông cũng hóa thành bột mịn.
Lúc này, từ trên đỉnh đầu Minh Tiêu lão tổ chợt bay ra một đạo thân ảnh hư ảo, đúng là nguyên thần trong cơ thể, nguyên thần này kích động nhìn Tiêu Thần một cái, sau đó tràn ngập oán độc hét lên một tiếng roài hướng về phía xa bỏ chạy.
Trong mắt Tiêu Thần hàn quang chợt lóe, hao hết tâm tư bảo vật mới có thể diệt sát Minh Tiêu lão tổ, hắn tự nhiên sẽ không để cho Minh Tiêu lão tổ bất kì đường thoát nào. Khẽ vỗ túi trữ vật, một đạo ô quang chợt lóe bay thẳng đến nguyên thần của Minh Tiêu lão tổ.
- Nguyên thần thôn phệ.
Tay Tiêu thần liên tục đánh pháp quyết, từ trong ô quang hiện ra bản thể, đúng là vật phong ấn Tu La cốt. Theo pháp quyết đánh ra, vật đó vốn là một khung xương trong nháy mắt phóng lớn sau đó một đôi cốt chưởng toát ra từ tầng ô quang nhanh chóng khóa chặt nguyên thần của Minh Tiêu lão tổ.
Ô quang kia hình như đối với nguyên thần có tính sát thương rất lớn, nguyên thần của Minh Tiêu lão tổ không ngừng phát ra tiếng rít gào, rồi nhanh chóng trở nên uể oải.
Tiêu Thần trong lòng vừa động, Tu La cốt trong nháy mắt bay trở lại bên hắn.