Đây là một con đường hắc ám phăng phất vĩnh viễn không thể đi đến cuối.
Mặt đất dính nhẹp màu máu, không gian tối đen.
Chúng tu sĩ đều duy trì khắc chế. đều không ra tay với nhau, nhưng cũng không loi là cảnh giác.
“Nếu Luyện Ngục Lộ chỉ vẻn vẹn là một con dường như vậy. vậy là tốt rồi!” Trương Hằng thầm nghĩ.
Đối với Trương Hằng mà nói, đi trên con đường này tuy rằng có chút buồn bực. nhưng là lực lượng thân thể hắn cực mạnh, còn có thể chịu đựng được.
Tu sĩ khác, nếu không chịu nổi sẽ phải tiêu hao một ít pháp lực để giảm bớt áp lực cho mình.
Đại khái đi được khoảng một canh giờ. trên đường phía trước phát ra một chuỗi tiếng nổ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Thanh âm này còn rất có tiết tẩu. không biết là vật gì vọng lại.
Trong thế giới hắc ám này. cho dù tu sĩ sử dụng Linh Nhãn Thuật cũng không thể xem rõ sự vật ở phía xa.
Chúng tu sĩ ôm lòng tò mò cùng lo lắng, từng bước đi về phía trước.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất hơi run lên.
Vào lúc đi tới một nơi, rốt cục Trương Hằng thấy được sự vật không ngừng phát ra tạp âm ở trước mặt.
Chỉ thấy trên bầu Trời hắc ám. không biết từ đâu lơ lửng một sợi đây thừng. Phía dưới sợi đây thừng này buộc một tảng đá lớn nặng mấy vạn cần.
Ầm! Tảng đá này rơi xuống, vừa lúc chặn kín đường đi.
Nhưng là Ngay sau đó nó lại nhanh chóng bay lên. rồi sau đó lại rất nhanh hạ xuống.
Thời gian giãn cách giữa hai lần rớt xuống chỉ có nửa giây.
Nửa giây! Nói cách khác, mỗi một tu sĩ phải thông qua trong vòng nửa giây, nếu không sẽ bị ép thành bánh thịt. Cho dù ngươi có Linh khí phòng ngự cũng vô dụng.
Trước mặt tảng đá lớn mấy vạn cần này. cho dù là Trương Hằng giờ phút này cũng không đỡ được.
Hơn nữa, thể tích tảng đá này rất lớn, chiều dài bao phủ phạm vi vài trượng.
Nếu là dưới tình huống bình thường, chúng tu sĩ hoàn toàn có thể thông qua nơi này.
Nhưng là khấp mặt đất nơi này đều có “Keo siêu dính”, lại không thể phi thành. Nếu muốn thông qua cửa ải này. thật không dễ dàng gì.
- Mọi người thử xem có thể phá hủy tảng đá này hay không, hoặc là chặt đứt đây thừng phía trên.
Có tu sĩ để nghị.
Không ít tu sĩ đều tế Linh khí ra. không ngừng công kích đây thừng lơ lửng trên không trung. Nhưng bất kể bọn họ công kích như thế nào. đây thừng kia vẫn bình yên vô sự.
Thậm chí còn có không ít tu sĩ dùng lửa Thiêu, nhưng vẫn như trước không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì đối với đây thừng nhìn như bình thường kia.
Nếu không thể phá hư đây thừng, chúng tu sĩ lại bắt đầu ra tay với tảng đá kia. Nhưng kết quá vẫn vậy. tảng đá cũng không thể phá hư.
Ầm! Ầm!
Tảng đá vẫn nhấc lên hạ xuống có tiết tấu như trước.
Đối mặt với tình cảnh này. Trương Hằng không khỏi liên tưởng đến những trò chơi vượt cửa ải phổ thông Thời thơ ấu từng chơi, hai thứ đều tương tự biết bao. Nhưng chỉ là bố trí đơn giản như vậy lại khiến không ít tu sĩ ở đây mặt mày ủ dột.
Tảng đá cùng sợi dây khẳng định không thể phá hư. dùng lời lẽ trong một trò chơi mà nói chính là “Vô địch”. “Không thể phá hư”.
Nếu không thể xuống tay từ mặt này. không biết có thể dùng phương pháp khác Hay không?
Đột nhiên, trong đầu Trương Hằng nghĩ ra một biện pháp.
- Các ngươi thử xem có thể phá hư mặt đất phía dưới tảng đá hay không? Nếu có thể chúng ta đào rỗng phía dưới, tảng đá liền không đập tới. chúng ta cùng có thể thông qua.
Trương Hằng nói với một số tu sĩ phía trước.
Chúng tu sĩ vừa nghe xong, cảm thấy rất có lý vội vàng sử dụng Linh khí công kích xuống mặt đất.
Ầm ầm ầm—
Sau một trang đả kích không ngừng, mặt đất vẫn hoàn hảo như trước, không chút sứt mẻ.
“Haizzz. Xem ra là không có bất kỳ sơ hở gì!”
Trương Hằng thầm than trong lòng.
- Ta có biện pháp tốt hơn!
Đúng lúc này, Vương Viên hưng phấn đứng ra.
- Ngươi có biện pháp nào?
Chúng tu sĩ đều dùng vẻ nghi ngờ nhìn Vương Viên.
-Hắc hắc!
Vương Viên lấy một sợi đây thừng từ trong túi trữ vật. sau đó buộc một đầu vào một miếng sắt.
Cánh tay vung lên, sợi đây cùng miếng sắt bay ra. lập tức quấn quanh sợi dây thừng trong hư không kia.
Ánh mắt chúng tu sĩ sáng lên. đây cũng là một biện pháp a! Chỉ cần bắt lấy đây thừng là có thể thông qua phía trên tảng đá.
Mà đúng vào lúc này. trong không khí vang lên Thanh âm của phân thân Huyết Sát Thần Đế:
- Không được dùng phương pháp khác, chỉ có thể đi qua phía dưới.
Dây thừng trong tay mập mạp tức bốc lửa, chỉ chốc lát liền biết mất.
- Ngươi chơi xấu!
Mập mạp đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt buồn bực.
- Tất cả quy tắc nơi này đều là do ta quyết định.
Trong Thanh âm của phân thân Huyết Sát Thần Đế lộ vẻ trêu tức.
Tất cả mọi người trầm mặc.
- Mọi người không cần nghĩ biện pháp khác nữa. chúng ta chỉ có thể từng người thông qua từ phía dưới.
Sắc mặt Nam Minh đạm mạc. nói với chúng tu sĩ.
- Ai đi trước?
Có tu sĩ hỏi.
Chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau.
- Chúng ta nhất định phải giao hẹn trước, khi ai thông qua nơi này những người khác không thể công kích hoặc là chơi ngáng chân.
Thạch Lỗi của Độc Thiên Bảo nói với tu sĩ chung quanh.
- Đúng! Những người khác không được quấy rối. nếu ai quấy rối chờ lúc hắn thông quạ mọi người cùng nhau cản trở hắn.
Thạch Lỗi đưa ra điều này, chúng tu sĩ đều đồng ý.
Vốn nếu muốn thông qua nơi này đã là chuyện vô cùng khó khăn. Nếu bên cạnh còn có người quấy rối. như vậy khó càng thêm khó.
Vì thế chúng tu sĩ cùng giao hẹn trước. lúc người khác thông quạ không người nào được quấy rối. Ai không tuân theo Quy tắc này. những người khác cùng công kích.
-Ta đi trước!
Mộ Tuyền nhìn thoáng qua Nam Minh rồi đi tới trước tảng đá.
Ầm!
Tảng đá đập xuống mặt đất.
Hai mắt Mộ Tuyền bất động.
Khi tảng đá lên tới độ cao nửa người, ánh mắt Mộ Tuyền sáng lên. trên người bộc phát ra một luồng sáng màu ngọc bích, thân hình chợt lóe nháy sang bên kia.
Lần đầu tiên chạm đất nàng đã đi hơn nửa quãng đường, sau đó lại khẽ nhảy một lần. nàng liền sang tới bên kia. Cùng lúc đó, tảng đá mới hạ xuống đánh “ầm” một tiếng, che chấn thân hình của nàng.
- Các ngươi đi trước!
Nam Minh để cho bảy tên tu sĩ khác của Bích Tuyết Tương Vân Tông lần lượt thông qua.
Sau khi tất cả tu sĩ của Bích Tuyết Tương Vân Tông đều thông qua. Nam Minh quay đầu lại nở nụ cười với chúng tu sĩ.
Ầm! Tảng đá rơi xuống đất, sau đó nhấc lên.
Bóng người nhoáng lên. trên người Nam Minh lóe ra hào quang màu bích lam.
Ngay sau đó, hắn liền rơi xuống bên kia.
Thân pháp thật nhanh! Chúng tu sĩ đều kinh ngạc vô cùng.
Ầm! Lúc này tảng đá mới hạ xuống.
Sau khi tu sĩ Bích Tuyết Tương Vân Tông đi qua xong, liền đến lượt tu sĩ của Độc Thiên Bảo.
- Ai qua trước?
Hà Y Tú hỏi.
- Ta trước.
Trương Hằng đi tới trước tảng đá.
Ầm! Tảng đá rơi xuống đất. Trương Hằng đứng yên bất động.
Khi tảng đá lên tới độ cao bằng người, thân hình Trương Hằng mới động đậy.
Vèo! Vượt qua mấy trượng. Trương Hằng thản nhiên hạ xuống mặt đất.
Chúng tu sĩ lại ngạc nhiên thán phục một hồi.
Tu sĩ Độc Thiên Bảo không nhanh không chậm vượt qua bên kia tảng đá.
Chờ sau khi tu sĩ của Độc Thiên Bảo thông qua liền đến lượt tu sĩ của Phương Vân Sơn. Rất nhanh tất cả tu sĩ đều thông qua.
Chờ sau khi mọi người đi qua, tất cả đều sửng sốt.
Toàn bộ đều thông qua?
Chúng tu sĩ đều lộ vẻ không thể tin.
- Không nghĩ tới ngay cả ta cũng có thể thông qua.
Thân thể mập mạp của Vương Viên bị mồ hôi ướt sũng.
- Dường như cũng không tính là quá khó.
Một số tu sĩ đều bắt đầu nghị luận.
Trong lòng Trương Hằng cũng âm thầm suy tư.
Theo lý thuyết, cửa ải tảng đá này hẳn là sẽ có một ít tu sĩ không thể thông qua. đặc biệt là mập mạp Vương Viên này.
Nhưng là vào Thời điểm quan trọng cuối cùng, những tu sĩ tu vi hơi thấp phát huy ra tiềm lực 200%. không ngờ thông qua tảng đá. Vương Viên chính là một đại biểu điển hình.
“Có đôi khi. chỉ cần ngươi đổc toàn lực đi làm. những chuyện nhìn như không thể làm được ngược lại có thể thành công”.
Trong lòng Trương Hằng đột nhiên có một loại hiểu ra.
- Các ngươi không cần đắc ý. các ngươi mới chỉ thông qua chưa được một nửa Luyện Ngục Lộ này.
Thanh âm trầm thấp vang lên trong thế giới hắc ám này khiến tâm thần chúng tu sĩ lại căng thẳng.
Chúng tu sĩ tiếp tục đi về phía trước. Chỉ chốc lát, mặt đất phía trước đột nhiên vọt ra vô số cọc nhọn, nhưng vẫn không tính là gì. trên không thi thoảng lại hạ xuống những quả cầu lửa màu đỏ sậm. Trong quả cầu lửa này ẩn chứa nhiệt lượng kinh người, uy lực có thể so với pháp thuật bậc ba.
“Chẳng lẽ đây là núi đao biển lửa trong truyền thuyết?”
Trong lòng Trương Hằng không khỏi âm thầm Khinh bỉ Huyết Sát Thần Đế này.
Mặt đường phía trước không hề yên bình, trên mặt chất dính màu máu thi thoảng toát ra từng loạt cọc nhọn, quả cầu lửa thi thoảng hạ xuống từ trên Trời, uy lực có thể so với pháp thuật bậc ba.
Muốn thông qua đoạn đường này, tu vi Trúc Cơ Kỳ hẳn là không thành vấn đề. Nhưng vấn đề là có bao nhiêu tu sĩ ở đây đạt tới tu vi Trúc Cơ Kỳ?
Bích Tuyết Tương Vân Tông có bốn người. Độc Thiên Bảo có hai người không bao gồm Trương Hằng. Phương Vân Sơn cũng có ba người: Lý Hoành, Ô Lăng. Triệu Thụy.
Ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ của Phương Vân Sơn trước khi tiến vào động phủ đều là đệ tử nội môn thực lực không nổi trội. Sau khi tiến vào động phủ hoặc là gặp kỳ ngộ, hoặc là sớm có dụ tính trước.
Hiện tại Trương Hằng hẳn là còn thuộc về phạm trù Luyện Khí Kỳ. nhưng thực lực không thể cần nhắc theo lẽ thường.
vẫn là chín tu sĩ của Bích Tuyết Tương Vân Tông đi trước như cũ. phía sau là tu sĩ của Độc Thiên Bảo. sau nữa mới là tu sĩ của Phương Vân Sơn.
- Sư muội, dựa vào muội rồi.
Nam Minh liếc mắt nhìn Mộ Tuyền một cái. thần sắc có chút phức tạp. Sắc mặt Mộ Tuyền như thường:
- Các ngươi yên tâm.
Chúng tu sĩ đều dùng tốc độ chậm như rùa bò đi tới. mỗi người đều cận thận dị thường.
- Cận thận!
Mộ Tuyền đột nhiên nói.
Không chút tiếng động, trên mặt đường dài đến hai trượng đột nhiên toát ra vài hàng cọc nhọn.
Số cọc nhọn này lập tức bao trùm chín người của Bích Tuyết Tương Vân Tông, ngược lại tu sĩ phía sau không bị lan đến.
Chín người của Bích Tuyết Tương Vân Tông vội vàng vận chuyển pháp lực. bảo vệ nửa thân dưới của mình.
Trong đó có ba gã tu sĩ bị đâm vào chân, tuy rằng không phá vỡ phòng ngự dưới chân nhưng cơn đau lại thật sự truyền đến. trên mặt lộ ra vẻ thống khổ khác thường, mồ hôi bằng hạt đậu nhỏ xuống.
Cũng giống như là ngươi mặc quần áo. người khác Lấy đầu ngón tay chọc mạnh một cái. Tuy rằng không chọc thủng quần áo nhưng là đau khổ không thể thiếu. Huống chi những thứ này cũng không phải là ngón tay mà là gai đâm sắc nhọn phi thường.
Vù~
Trên bầu Trời đột nhiên rơi xuống một quả cầu lửa màu đỏ sậm. Chúng tu sĩ lập tức cảm giác được một cỗ nhiệt lượng đáng sợ.
- Đồng loạt ra tay!
Nam Minh quát khẽ một tiếng.
Lập tức chín người của Bích Tuyết Tương Vân Tông liên tiếp phát ra pháp thuật, ngăn cản quả cầu lửa kia.
Ầm~
Pháp thuật va chạm mang tới dư ba khiến tu sĩ trên mặt đất lắc lư một hồi.
Vù Vù…
Trên bầu Trời lại tiếp tục giáng xuống hai quả cầu lửa.
Tay trái Nam Minh liên tục điểm trong hư không, một đoàn sương mù màu bích lam ngưng tụ cùng một chỗ. hóa thành một cơn gió lốc bay lên ngăn cản hai quả cầu lửa trong không trung.
Đây chính là pháp thuật mà trước đó Nam Minh từng sử dụng.
Sau khi quả cầu lửa lọt vào trong lốc xoáy cũng không bùng nổ luôn mà ngược lại bị ăn mòn dần dần. thể tích giảm nhỏ với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Nhưng là dù sao hai quả cầu lửa này cũng có thể so với pháp thuật bậc ba, cuối cùng vẫn còn nổ dây chuyển trong không trung.
Sóng lửa chói mắt bắn ra mấy chục tu sĩ trên mặt đất.
Tu sĩ phía dưới liên tục mở vòng phòng ngự ngăn cản dư ba sau vụ nổ.
Trên tay Trương Hằng hơi lóe sáng bạc. nhẹ nhàng bắn ra đập tắt một ngọn lửa bắn tới trước mặt mình.
- Tất cả mọi người phòng ngự cho tốt. nơi này lúc nào cũng có cọc nhọn xuất hiện!
Hà Y Tú nói với hơn hai chục người của Độc Thiên Bảo. Trong lúc nhất Thời hào quang lóe ra, tất cả tu sĩ đều mở vòng phòng ngự.
Trương Hằng cũng không muốn tỏ vẻ quá đặc biệt, bố trí một màn hào quang màu bạc quanh thân.
Chỉ chốc lát mấy hàng cọc nhọn đột nhiên đâm ra. đám người Trương Hằng lập tức bị ảnh hưởng không nhỏ.
Trương Hằng chỉ cảm thấy mặt đất khẽ run lên. từ chân truyền đến một cảm giác như gãi ngứa, thiếu chút nữa làm hắn cười ra tiếng.
Hà Y Tú đứng bên cạnh Trương Hằng. thân thể mềm mại hơi cứng đờ mới khôi phục bình thường. Bởi vì có khăn che mặt, Trương Hằng không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
Thạch Lỗi to con có năng lực chịu đựng khá mạnh. thực lực lại đạt tới Trúc Cơ Kỳ. Hắn nhíu chặt mày một cái. cũng không có phản ứng gì khác.
- Con mẹ nó. đau chết ta rồi!
Mập mạp ở phía sau phát ra một trang kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Ánh mắt Trương Hằng liếc xéo phía sau một cái. phát hiện dường như đế giày của mập mạp bị chọc thủng, có thể nhìn thấy vết máu trên mặt đất.
Dù sao cũng là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ. mặc dù có Linh Khí Hộ Thân cũng rất khó ngăn cản công kích của cọc nhọn.
- Triệu sư huynh à. huynh có thể giúp ta một chút Hay không? Dù sao chúng ta đều là tu sĩ của Phương Vân Sơn.
Vương Viên lập tức hướng sang Triệu Thụy. Lạc Ngưng Tuyết bên cạnh Triệu Thụy là đồng môn của Vương Viên, không nói lời nào.
- Vậy được rồi.
Triệu Thụy do dự một hồi. dùng ngón tay khẽ điểm lên người mập mạp một cái. Lập tức một tầng vòng bảo hộ màu đỏ lửa khác với Luyện Khí Kỳ bảo hộ thân thể của mập mạp.
- Không nghĩ tới tu vi của sư đệ đã đạt tới Trúc Cơ Kỳ.
Mập mạp cảm khái không thôi, không thiếu “bợ đít” Triệu Thụy.
Ầm Ầm Ầm….
Lại là vài quả cầu lửa màu đỏ sậm đập xuống chúng tu sĩ trên mặt đất. tu sĩ trong phạm vi không thể không liên thủ chống lại số hỏa cầu này.
- A!
Một tiếng hét thảm từ phía sau truyền đến. một tu sĩ của Phương Vân Sơn bị một con Hỏa xà sinh ra sau vụ nổ đánh phá vòng bảo hộ linh khí, trong nháy mắt bị nhiệt độ cao đốt thành tro.
Đây là tu sĩ thứ hai chết đi trên Luyện Ngục Lộ.
Những tu sĩ khác không rảnh rỗi đi quan sát thảm trạng phía sau. cố hết sức ứng phó hai tầng đả kích từ mặt đất cùng trên không.
- Trời ạ. các ngươi xem... Đó là cái gì a?
Một gã tu sĩ kinh hô.
Mặt đường phía trước lộ ra một cái dốc, trên đường dốc một hòn đá lớn hình tròn nặng mấy vạn cần lăn xuống.
Ầm Ầm Ầm —
Hòn đá hình tròn hùng hổ lăn xuống dưới.
Sắc mặt chúng tu sĩ đại biến.
Hòn đá này vừa vặn chiếm hơn nửa mặt đường, nếu lăn xuống như vậy sẽ đánh tan trận hình chúng tu sĩ phía dưới.
Mà ở giai đoạn này, thi thoảng xuất hiện quả cầu lửa trên Trời và cọc nhọn trên mặt đất. Một kiện Linh khí phi kiếm cấp tốc đánh lên hòn đá.
“Đinh” hòn đá không chút tổn hại. ngay cả tốc độ cũng không giảm chút nào.
Tu sĩ của Bích Tuyết Tương Vân Tông đứng mũi chịu sào. nhưng cũng không bởi vậy mà kính hoảng.
Nam Minh cùng Mộ Tuyền gần như đồng Thời nhảy lên. mũi chân điểm trên hòn đá một cái liền thông qua.
Tu sĩ phía sau học theo đúng cách, nhưng trong quá trình này. quá cầu lửa trên bầu Trời cũng hạ xuống.
Nam Minh cùng Mộ Tuyền vội vàng ra tay chặn lại cho tu sĩ phía sau có thể thông qua dễ dàng hơn.
Ầm~
Một quả cầu lửa vẫn đập về phía một gã tu sĩ đang ở trong không trung.
Ánh mắt tu sĩ đó chấn động. Linh khí phòng ngự mặc trên người lập tức phát ra hào quang chói mắt hình thành quang ánh một cái áo giáp bảo vệ toàn thân hắn.
Sau khi bùng nổ, tu sĩ kia bình an vượt qua kiếp nạn nhưng Linh khí phòng ngự trên người thì xuất hiện vài vết rách, không biết còn có thể chịu đựng được mấy lần công kích.
Ầm Ầm Ầm —
Đường dốc phía trước lại lăn xuống một hòn đá lớn tương tự.
- Chúng ta phải đi nhanh một chút!
Nam Minh dẫn đầu phóng về phía trước. Mấy chục tu sĩ đều hiểu rõ tình trạng hiện giờ. hòn đá trên đốc kia có thể là sẽ lăn xuống không ngừng, nếu tốc độ bọn họ chậm chạp thì vĩnh viễn đều đừng nghĩ thông qua nơi này.
Lập tức. tắt cá tu sĩ gia tốc tiến về phía trước.
- A...
Một tu sĩ của Độc Thiên Bảo vừa mới ứng phó được dư ba của một loạt cầu lửa. hòn đá phía trước liên lăn tới. thân thể vừa mới nhảy lên một nửa vừa lúc bị hòn đá dụng tới chính điện.
Hòn đá lăn qua để lại một thi thể không thành hình người và vết máu thảm không nỡ nhìn, nhưng không có bất kỳ người nào thương tiếc hắn.
- Tất cả mọi người xông lên trước, không cần bận tâm người khác.
Hà Y Tú phân phó chúng tu sĩ của Độc Thiên Bảo.
Trương Hằng vừa nghe xong, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên cao mấy trượng, lướt qua bên trên hòn đá.
Sau mười mấy hô hấp. trên đường dốc để lại bảy tám cỗ thi thể bị ép đập nát cùng với vết máu nhìn mà kinh người.
Ước chừng hơn ba chục người đi lên dốc. mà đúng vào lúc này trên dốc không còn xuất hiện hòn đá lăn nữa.
- Triệu sư đệ. rất cảm ơn. ngươi lại giúp ta một lần. Hay là. ngươi làm lão đại của ta nhé?
Mập mạp Vương Viên thở hổn hển. lại bắt đầu “vỗ mông ngựa” Triệu Thụy.
Triệu Thụy lắc đầu:
- Không được, ta đã có một đại ca, làm sao có thể làm lão đại của ngươi được?
- Lão đại ngươi là ai?
Tròng mắt trong đôi mắt ti hí của Vương Viên không ngừng chuyển động.
- Triệu sư đệ. người này Ý đồ không tốt. không nên để ý tới hắn.
Lạc Ngưng Tuyết rốt cục không kìm nổi. Lấy tay bấm Triệu Thụy một cái. cũng tới gần hắn thần thức truyền âm. Triệu Thụy cảnh giác liếc mắt nhìn mập mạp này một cái. cũng không lên tiếng nữa.
Đúng lúc này, đám tu sĩ phía trước lại kính hô một hồi.
Trương Hằng đứng khá gần phía trước, cũng thấy được cảnh tượng phía trước. Phía trước là một biển lửa vô cùng vô tận. dường như cả thế giới đều là ngọn lửa Thiêu đốt.
Con đường duy nhất có thể đi là một cây “Cầu” lơ lửng trong thế giới ngọn lửa.
Mặt đất dưới chân vẫn dính như trước, nhưng là bốn phía thi thoảng bùng ra một máng lửa thật lớn. có khi thậm chí chôn vùi một đoạn đường dài đến mấy trượng.
Mà bốn phía cây cầu trong biển lửa có rất nhiều tảng đá lớn lơ lửng xa gần không giống nhau. Tảng đá chậm rãi trôi trong thế giới lửa này.
Phía trên mỗi tảng đá đều có một ít bảo vật lóng lánh từng luồng hào quang. Có một số là Pháp bảo cấp bậc không rõ. có một số là ngọc giản màu sắc khác nhau, thậm chí có tảng đá bên trên có một bảo rương tỏa hào quang.
Đối mặt với thế giới tràn ngập ngọn lửa phừng phừng phía trước, tất cả tu sĩ đều sinh ra một loại cảm giác vô cùng nhỏ bé.
Con đường duy nhất có thể đi. chỉ còn lại có cây cầu lửa phía trước. Bốn phía thi thoảng phụt ra một mảng lửa. có khi là từ phía dưới cây cầu phụt ra, có khi là từ chung quanh ập đến.
về phần tảng đá lơ lửng bốn phía cây cầu lửa. xác thực mà nói là bảo vật trên tảng đá. tu sĩ ở đây chỉ có khả năng trợn mắt nhìn, lại không làm gì được.
Luyện Ngục Lộ cửa thứ nhất là lĩnh vực cấm bay. tất cả tu sĩ nơi này cũng không thể phi hành. Số bảo vật kia là có thể nhìn mà không thể ăn.
- Đi thôi.
Mộ Tuyền cảnh cáo một câu với Nam Minh đang dùng mắt nhìn chằm chằm bảo vật bốn phía.
- Được, mọi người đi thôi!
Nam Minh thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời. Lý trí nói cho hắn không thể chờ mong gì Đối với số bảo vật này. Hít một hơi thật sâu. hắn chủ động dẫn đường đi trước.
Những tảng đá kia cách cây cầu lửa một khoảng cách nhất định, hơn nữa trên đường còn có một vùng lửa lớn. muốn lên tảng đá Lấy bảo vật gần như không có khả năng.
Trừ khi những tảng đá kia có thể gần lại một chút.
Phía trên cây cầu lửa vẫn là đầy chất dính như trước, bước đi của chúng tu sĩ không có khả năng quá nhanh, chỉ có thể gian nan đi về phía trước.
Mới vừa bước lên cây cầu lửa. nhiệt độ chung quanh chợt tăng cao, giống như đi vào lò lửa.
Bàn chân giẫm trên mặt đất, truyền đến một cỗ nóng bỏng có thể khiến người phát ra tiếng kêu thảm, giống như thò chân vào trong nồi vậy.
- Thật nóng a!
Vương Viên lớn tiếng kêu oai oái vài tiếng, vội vàng vận pháp lực bảo hộ bàn chân. Chúng tu sĩ vừa mới đi vài bước đều không thể chịu nổi. toàn bộ vận pháp lực bảo vệ lòng bàn chân.
Trong thế giới lửa này, nếu muốn thi triển pháp thuật thuộc tính thủy, vậy tuyệt đối là chuyện kiệt lực mà chẳng kết quả gì. Trương Hằng cũng cảm nhận được độ nóng này. nhưng là chút độ ấm ấy không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Tuy nhiên, Trương Hằng cũng không thể không dùng Luyện Hư Linh Khí để bảo vệ giầy của mình. Dưới nhiệt độ cao như vậy, giầy chạm trên đất rất dễ bị cháy.
Người thoải mái nhất không ai ngoài Triệu Thụy. Trong thế giới lửa này. ngược lại hắn có một loại cảm giác như cá gặp nước, trên mặt thậm chí không có một giọt mồ hôi.
- Triệu sư đệ. ngươi không cảm giác sao?
Vương Viên thấy hắn không có đấu hiệu dùng pháp thuật. Triệu Thụy ha ha cười:
- Nơi này thật thoải mái mà...
Vương Viên vừa nghe lời ấy, thiếu chút nữa té xỉu, lập tức dùng ánh mắt ghen tị nhìn Triệu Thụy chằm chằm.
- Ngươi làm sao vậy?
Triệu Thụy khó hiểu hỏi.
- Ngươi có thể làm cho ta cùng thoải mái một chút Hay không?
Mập mạp không cam lòng nói.
- Vậy không được... Nhiều nhất chỉ có thể khiến ngọn lửa không tới gần nơi này.
Triệu Thụy cũng không phải ngốc, sinh ra một chút cảnh giác đối với mập mạp. Trên tay hào quang màu đỏ nhạt khẽ điểm, quanh thân Lạc Ngưng Tuyết lập tức được một tầng kết giới đặc thù bảo vệ.
Lạc Ngưng Tuyết lập tức cảm giác nhiệt độ chung quanh hạ thấp rất nhiều.
- Đây là ngươi học từ đâu?
Lạc Ngưng Tuyết đứng rất gần hắn miễn cưỡng có thể thần thức truyền âm.
- Đây là trí nhớ truyền thừa...
Triệu Thụy cũng thần thức truyền âm. giải thích đơn giản cho nàng.
Mập mạp thấy môi hai người này hơi mấp máy. đương nhiên biết bọn họ đang dùng thần thức truyền âm. Tuy trong lòng hắn khó chịu, nhưng không muốn rời gốc “cây to” chấn gió che mưa Triệu Thụy này.
Hô~
Đúng lúc này, từ phía dưới cây cầu lửa phụt ra một vùng ngọn lửa màu đỏ đậm.
- Mau tránh ra!
Mộ Tuyền kính hô, thân hình chợt lóe. Toàn thân nàng dâng lên một luồng sáng màu xanh biếc, khẽ tiến về trước hơn trượng.
Tu sĩ của Bích Tuyết Tương Vân Tông liên tục lóe lên. không kịp trốn tránh vội vàng khởi động Linh khí phòng ngự. Tu sĩ của Độc Thiên Bảo cũng bị những ngọn lửa này lan đến một bộ phận. Lập tức khu vực này bị ngọn lửa màu đỏ sậm nuốt sống.
Trong ngọn lửa lóe ra hào quang các màu. có vài luồng hào quang mới duy trì được một hô hấp liền biến mất.
Cũng may ngọn lửa này tới cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, không đến hai hô hấp liền hoàn toàn biến mất.
Sau khi ngọn lửa biến mất. tại chỗ chỉ còn lại ba bốn tu sĩ đã mở Linh khí phòng ngự. Độc Thiên Bảo đã chết hai tu sĩ.
- Mọi người cận thận. Uy lực của ngọn lửa này gần bằng chân Hỏa tu sĩ Kết Đan Kỳ phát ra.
Nam Minh nói một câu, tiếp tục đi về phía trước.
- Ngọn lửa này thật đáng sợ!
Không ít tu sĩ đều kinh hãi không thôi.
Không nghĩ tới, ngọn lửa có thể tùy ý thấy được nơi này lại có uy lực như vậy. Điều này vượt qua ngoài dự đoán của mọi người.
Muốn giữ mạng trước ngọn lửa này, hoặc là có tu vi Trúc Cơ KỲ hoặc là có một kiện Linh khí phòng ngự. Nếu không, không tránh được phạm vi này. ngươi sẽ phải chết.
Phụt phụt!
Từ hai bên cây cầu lửa có hai ngọn lửa thể tích lớn không tính được bay tới. chúng tu sĩ liên tục né tránh, sợ bị chúng tới gần.
Trong sự lo lắng không yên, hai ngọn lửa này rất nhanh trôi bay đi chỗ khác.
Không ít tu sĩ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng kế tiếp, phía trên cây cầu lửa lại hạ xuống vài chục ngọn lửa màu đỏ sậm thể tích lớn bằng cái quạt hương bồ.
Chúng tu sĩ trên cầu lại luống cuống tay chân một hồi.
Trong đám người đột nhiên phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, trong đó một tu sĩ Phương Vân Sơn vừa lúc bị ngọn lửa đập trúng, thân thể tan chảy trong vài hô hấp.
Một tu sĩ khác một tay bốc lửa. hắn cắn răng một cái lấy ra một Linh khí hình kiếm chặt đứt cánh tay.
Máu tươi phun tung tóe. thiếu chút nữa hắn hôn mê. Nhưng một cỗ Ý niệm cố chấp khiến hắn nén xuống, thoáng xử lý miệng vết thương một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trong đám người lại có thêm một nhân sĩ thương tàn.
Lại đi một đoạn, không ngờ có một tảng đá lớn bay tới cách cây cầu lửa không xa. Trên tảng đá này có một cái rương màu vàng, mặt ngoài phát ra hào quang chói mắt, rất là bắt mắt.
- Trong rương vâng kia sẽ có cái gì nhi?
Không ít tu sĩ đều động lòng nhìn về phía rương vâng trên hòn đá cách không xa lắm.
- Nếu có thể gần thêm một chút nữa là tốt rồi.
Vương Viên dùng ánh mắt tham lam nhìn về phía rương vâng cách đó không xa. không nhịn được thốt lên.
Chuyện kỳ quái xuất hiện. Tảng đá kia thật đúng là bắt đầu trôi tới gần cây cầu lửa.
Tất cả tu SĨ đều dừng chân.
Gần thêm một chút, gần thêm một chút nữa...
Trong ánh mắt chờ mong của chúng tu sĩ. tảng đá chậm rãi tới gần. chỉ chốc lát liền bay tới vị trí cách cây câu lửa chỉ có hơn trượng.
Khoảng cách một trượng, nếu bất kỳ tu sĩ nào ở đây dùng hết toàn lực đều có thể nhảy qua.
Nhưng là một khi rời cây cầu lửa. ngọn lửa bốn phía liền trở nên vô cùng đày đặc. gần như Mỗi một khắc đều có ngọn lửa từ nơi nào đó phụt ra.
- Không thể gần thêm một chút nữa sao?
Mập mạp có chút không hài lòng kêu một tiếng.
Tảng đá kia còn không tới gần thêm, dường như còn có xu thế trôi đi phương xa.
Một nữ tu của Độc Thiên Bảo không kìm nổi khống chế một kiện Linh khí dải lụa bay quấn quanh rương vâng trên tảng đá kia.
Hô~
Một ngọn lửa trải qua bên cạnh Linh khí kia lập tức tan chảy một nửa. mất liên hệ thần thức với nữ tu kia, rơi xuống dưới cây câu lửa.
Chỉ trong khoảnh khắc, một kiện Linh khí cứ như vậy không còn.
Trương Hằng cùng âm thầm kính hãi. Uy lực ngọn lửa này quả thật đáng sợ. về mặt Thiêu đốt cùng cực nóng mạnh hơn không ít so với ngân diễm (ngọn lửa màu bạc) của hắn.
Đương nhiên thuộc tính cường đại nhất của ngọn lửa màu bạc của hắn là “Luyện hóa”, hoặc nói là thôn phệ. Thiêu đốt cùng cực nóng chỉ là hiệu quá Kèm theo của nó.
Không hổ là thứ gần bằng chân Hỏa của tu sĩ Kết Đan Kỳ. Chân Hỏa trong cơ thể tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng là trân Quý vô cùng, dưới bình thường sẽ không dễ dàng vận dụng.
Tuy rằng uy lực của những ngọn lửa này chỉ gần bằng chân Hỏa của tu sĩ Kết Đan Kỳ nhưng lại mạnh ở số lượng rất nhiều. Thế giới chung quanh toàn bộ là ngọn lửa như thế. Cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cùng không thể trụ được một lát bên ngoài cây cầu lửa.
- Để ta tới thử xem!
Thân hình Triệu Thụy nhảy lên. sát qua bên cạnh Lạc Ngưng Tuyết không kịp ngăn cản. thoải mái nhảy lên phía trên tảng đá.
Kỳ quái chính là lúc ngọn lửa chung quanh tới gần hắn lại trở nên ôn Hòa vô cùng, chậm rãi trôi qua bên cạnh hắn.
- Trong này sẽ có cái gì nhỉ?
Triệu Thụy tò mò mở chiếc rương vâng chói mắt này ra.
Chiếc rương này tuy màu vàng nhưng không nhất định là dùng vâng tạo ra. Chỉ thấy trong rương chỉ có ba bình ngọc, màu sắc cũng khác nhau.
- Tạo Hóa Đan? cố Linh Đan? Hóa Anh Đan?
Triệu Thụy thầy chữ viết trên nhãn của ba bình ngọc này, không tự giác đọc lên. Hắn đọc lên rõ ràng là tên của ba loại linh đan.
- Cái gi? Cố Linh Đan?
Vài tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kinh hô.
- Trời ạ! Tạo Hóa Đan?
Vương Viên lập tức hưng phấn không thôi trong mắt lại càng lộ ra vẻ chờ mong.
Hà Y Tú cũng không kìm nổi nói:
- Không nghĩ tới Ngay cả Hóa Anh Đan đều có...
Ba loại linh đan đều không phải tầm thường.
- Vận khí của ta thật tốt.
Triệu Thụy thu rương vâng vào túi trữ vật, dường như không việc gì nhảy trở về cây cầu lửa. Mới vừa hạ xuống cây cầu lửa. hắn lập tức cảm nhận được ánh mắt tham lam chung quanh. Đồng Thời, vài luồng sát khí kinh người cũng truyền tới.
Trương Hằng đứng cách đó không xa, trên mặt gợn sóng không sợ hãi. Theo hắn nghĩ, cho dù người lương thiện đến đâu. sạu khi trải qua cạnh tranh tàn khốc trong Huyết Sát thần điện, tính cách hẳn là đều sẽ có chuyển biến.
- Các ngươi muốn làm gì...
Cho dù Triệu Thụy đơn thuần đến đâu cũng biết đám tu sĩ chung quanh khăng định không có hảo ý với mình.
Cho dù là mập mạp đứng bên cạnh, trong mắt đều mang theo vẻ tham lam không chút che giấu, còn lộ ra vẻ rục rịch muốn ra tay.
- Triệu sư đệ... Không, lão đại. van cầu ngươi cho ta một viên Tạo Hóa Đan đi. Hu hu hu...
Trên khuôn mặt mập mạp của Vương Viên nặn ra vài giọt nước mắt.
- Có Viên Tạo Hóa Đan này ta có thể bù lại linh căn tu tiên không đủ. từ đó về sau có thể an tâm tu luyện...
Vương Viên kéo ống tay áo Triệu Thụy, đau khổ cầu xin.
Trương Hằng cũng có hiểu biết đối với loại linh đan này. Loại đan dược này có thể hậu thiên tu bổ điểm yếu của linh căn kém. Đối với những người phế linh căn cùng linh căn bình thường mà nói, tuyệt đối là thứ tha thiết ước mơ.
Đổi một câu khác, Tạo Hóa Đan này chính là tăng thiên phú của ngươi. Vào lúc mỗi người sinh ra, thiên phú tu tiên đều đã cố định, nhưng là Tạo Hóa Đan lại có thể thay đời vận mệnh này. Công hiệu này tuyệt đối là nghịch thiên.
Nhưng là tác dụng của Tạo Hóa Đan đối với tu sĩ tư chất tốt đẹp thì rất nhỏ. Như Nam Minh, Mộ Tuyền đối với loại linh đan nghịch thiên Tạo Hóa Đan này lại không có nhiêu dục vọng.
- Giao Hóa Anh Đan ra!
Hai mắt Nam Minh lộ ra hào quang lạnh băng, nhìn chằm chằm Triệu Thụy ở phía sau.
Hóa Anh Đan lại là linh đan trong truyền thuyết. nghe nói có thể giúp tu sĩ Kết Đan Kỳ đánh vào Nguyên Anh Kỳ. khiến tỷ lệ kết đan gia tăng mạnh.
Ở Tam Tinh Vực, Nguyên Anh KỲ tuyệt đối là nhân vật đứng đầu. tùy tiện một lão quái Nguyên Anh KỲ là có thể dễ dàng tiêu diệt một môn phái nhỏ.
Phương pháp chế tạo Hóa Anh Đan ngược lại lưu truyền rất rộng, nhưng là chế tạo loại linh đan này nhất định phải cần một loại tài liệu chủ chốt, đó chính là một cái Nguyên Anh.
Cái gọi là Hóa Anh Đan chính là dùng một Nguyên Anh của tu sĩ bậc cao luyện hóa thành, có thể thấy được điểm hà khắc của việc luyện chế loại linh đan này. Hơn nữa, lúc chọn lựa Nguyên Anh còn không thể sử dụng Nguyên Anh của những tu sĩ Nguyên Anh KỲ thọ nguyên sắp hết. Ngoài ra, luyện chế Hóa Anh Đan còn cần vài loại tài liệu phụ trợ gần như tuyệt tích Tu Tiên giới.
Mỗi một viên Hóa Anh Đan đại biểu cho một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ngã xuống.
Đối với những tu sĩ thiên tài như Nam Minh mà nói. tỷ lệ kết Anh vẫn rất lớn. nhưng không thể cam doan 100% đạt tới Nguyên Anh Kỳ. Nếu có Hóa Anh Đan này, về sau Kết Anh gần như là chuyện nắm chắc.
về phần loại cố Linh Đan cuối cùng, thì là một loại linh đan ở giữa Trúc Cơ Đan và Hóa Anh Đan. có thể gia thăng thật lớn tỷ lệ kết đan của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Ba loại linh đan: Tạo Hóa Đan. cố Linh Đan, Hóa Anh Đan. Mấy thứ linh đan này gần như bao quát nhu cầu của tất cả tu sĩ tại đây.
Tư chất không tốt thì khao khát Tạo Hóa Đan. Tư chất khá tốt thì khát cầu cố Linh Đan. Tư chất tuyệt đỉnh cũng sẽ động tâm đối với Hóa Anh Đan. Có thể nói ba loại đan dược này khơi dậy lòng tham của tất cả tu sĩ.
Duy nhất không quá động tâm chính là Trương Hằng. Luyện Thiên Hóa Địa công mà hắn tu luyện vốn không có nhu cầu gì về tư chất, về sau cũng không đi theo đường ngưng đan, kết anh.
Cho dù mấy thứ này rơi xuống trong tay hắn. nhiều nhất cũng chỉ là thêm một số thứ để luyện hóa. Làm như vậy quả thật là phí phạm của Trời.
Tuy nhiên vừa nghe tới Tạo Hóa Đan. Trương Hằng đột nhiên nghĩ đến hai ông cháu họ Quách ở Độc Thiên Bảo. Vị đệ tử phế linh căn mà hắn nhận hẳn là rất cần thứ này hả?
“Đợi lát nữa nếu có cơ hội. thì thừa cơ động thủ”.
Trương Hằng mặt không biểu tình hạ Quyết tâm.
Dưới cái nhìn của nhiều tu sĩ như vậy. Triệu Thụy muốn giữ được ba bình đan được này. gần như không có khả năng.
- Không được! Thứ này là ta chiếm được trước, không thể cho các ngươi...
Triệu Thụy quật cường một cách không ngờ. vẫn không muốn giao ba bình linh đan này ra.
- Triệu sư đệ. ngươi vẫn nên giao thứ này ra đi.
Lạc Ngưng Tuyết đứng bên cạnh hắn không khỏi có chút nóng vội. Loại hành vi này của Triệu Thụy không khác gì đổi nghịch với toàn bộ tu sĩ ở đây.
- Nếu ngươi không chịu giao Hóa Anh Đan ra. chúng ta liền cùng công kích. Cho dù ngươi có thể giữ mạng, người đẹp bên cạnh ngươi có khả năng mất mạng.
Nam Minh không có ý tốt nhìn thoáng qua Lạc Ngưng Tuyết. Triệu Thụy cắn răng, sắc mặt rất khó coi. Hắn do dự hồi lâu mới hạ Quyết tâm:
- Hóa Anh Đan cùng cố Linh Đan có thể giao cho các ngươi, nhưng ta phải giữ lại Tạo Hóa Đan.
- Được! Tu sĩ Bích Tuyết Tương Vân Tông chúng ta chỉ cần Hóa Anh Đan. trong bình ngọc kia của ngươi ít nhất cũng có mấy viên Hóa Anh Đan phải không?
Nam Minh ngược lại không dám đồng Thời tham Hóa Anh Đan cùng cố Linh Đan.
- Không được. Độc Thiên Bảo chúng ta cũng nên có phần Hóa Anh Đan.
Hà Y Tú bên cạnh Trương Hằng rốt cục lên tiếng, trong Thanh âm lộ ra vài tia kiên Quyết.
Nam Minh lạnh lùng liếc nàng vài lần. ánh mắt đừng trên mặt Trương Hằng một chút, cố nén tức giận nói với Triệu Thụy:
- Ngươi mở bình ngọc xem bên trong rốt cục có bao nhiêu Hóa Anh Đan.
Triệu Thụy cũng không do dự nhiều, lấy rương vâng từ trong túi trữ vật ra. từ trong đó lấy ra một cái bình ngọc màu tím.
Mở nút bình, lập tức từ trong truyền ra một cỗ linh áp kính người, khiến tất cả tu sĩ ở đây khó thể chịu nổi.
- Có ba viên.
Triệu Thụy trước tiên cất rương vâng vào trong túi trữ vật, trong tay chỉ cầm hai cái bình ngọc, trong đó phân biệt chứa Hóa Anh Đan cùng cố Linh Đan.
- Tốt lắm, Bích Tuyết Tương Vân Tông chúng ta hai viên. Độc Thiên Bảo các ngươi một viên.
Trong nháy mắt Nam Minh làm ra Quyết định.
- Chẳng lẽ ba phái Phương Vân Sơn chúng ta không có tư cách có được một viên?
Thanh âm trầm thấp của Lý Hoành rõ ràng truyền tới toàn trường. Một cỗ khí giết chóc mơ hồ sinh ra trên người hắn. Sau khi ba phái Phương Vân Sơn tiến vào động phủ, thực lực tăng mạnh, có ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Những người khác đều có thể cảm thụ được khí tức trên người Lý Hoành cùng Triệu Thụy. về phần ô Lăng chưa từng lên tiếng, khí tức tuy rất mịt mù nhưng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ở đây vẫn có thể nhìn ra tu vi của hắn.
- Chúng ta đồng ý. mỗi phe một viên.
Hà Y Tú tán thành loại phương thức phân phối này.
Nam Minh cùng có chút không tình nguyện, sau khi giao lưu thần thức với Mộ Tuyền mới miễn cưỡng nói:
- Nếu đã như vậy. mỗi phe một viên đi.
- Xin mời vị đạo hữu này phân phối đi...
Hà Y Tú liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái.
Ba thế lực điều chỉnh vị trí trên cây cầu lửa một chút, trong Thời gian này cùng có mấy ngọn lửa màu đỏ sậm từ bên này trôi qua, nhưng đều có kinh hãi mà không nguy hiểm.
Triệu Thụy đứng ở giữa ba thế lực. vừa đúng trung tâm của tam giác. Trong tay lấy ra một viên Hóa Anh Đan màu tím lớn bằng trứng ngỗng, nhẹ nhàng ném về phía Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Thân hình Nam Minh chợt lóe, đón lấy viên Hóa Anh Đan này sau đó về chồ cũ. lấy ra một cái bình ngọc từ trong túi trữ vật, đổ hết đan được bên trong sau đó chứa Hóa Anh Đan vào.
Triệu Thụy lại ném viên Hóa Anh Đan thứ hai về phía trận doanh Độc Thiên Bảo. Tay ngọc của Hà Y Tú khẽ giương lên. đón lấy và cất kỹ viên Hóa Anh Đan này.
- Một viên cuối cùng đưa ta.
Lý Hoành dùng giọng điệu không thể hoài nghi nói. dường như căn bản không đặt Triệu Thụy ở trong mắt.
- Ta cũng là một thành viên của Phương Vân Sơn. thứ này còn là do ta lấy về. một viên này hẳn là của ta.
Triệu Thụy cho không hai viên Hóa Anh Đan. cho dù ngốc đến đâu cũng sẽ không giao viên cuối cùng cho người khác.
- Ngươi không đưa?
Trong mắt Lý Hoành dần dần ngưng tụ huyết quang.
Triệu Thụy kiên Quyết nói:
- Không đưa! Cho dù ném ra ngoài cầu. một viên này cũng sẽ không cho ngươi.
Khóe miệng Trương Hằng lộ ra Ý cười thản nhiên. Triệu Thụy này cuối cùng coi như thông minh một chút.
Xoát!
Toàn thân Lý Hoành huyết quang tràn ra. trong nháy mắt thân thể chia thành hai. Hai Lý Hoành giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt mọi người.
- Thân Ngoại Hóa Thân?
Chúng tu sĩ ồ lên.
Thân Ngoại Hóa Thân không phải là đại thần thông mà tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mới có thể thi triển sao?
Chỉ thấy một Lý Hoành trong đó đột nhiên đánh tới Triệu Thụy, trong tay bắn ra vài đạo huyết quang.
Bàn tay Triệu Thụy khẽ đón, một dòng khí màu đỏ chói mắt đánh về phía Lý Hoành.
Xèo!
Trong nháy mắt Lý Hoành này bị dòng khí màu đỏ nuốt hết, biến mất tăm tích.
Biến mất?
Nguyên lai không phải Thân Ngoại Hóa Thân a! Chúng tu sĩ đều hiểu ra. Thân Ngoại Hóa Thân bình thường ít nhất cũng có mấy phần thực lực của bản tôn, sẽ không biến mất dễ dàng như vậy.
Lý Hoành thi triển có khả năng là một loại pháp thuật ảo ảnh phân thân.
- Không tốt!
Sau khi Triệu Thụy đánh tan ảo ảnh này. mới nhớ tới bản tôn của Lý Hoành.
- Ha ha ha!
Chỉ thấy bản tôn Lý Hoành lấy tay nắm gáy ngọc tuyết trắng của Lạc Ngưng Tuyết, một luồng huyết quang quái dị trong nháy mắt bao phủ toàn thân Lạc Ngưng Tuyết.
Lạc Ngưng Tuyết chỉ cảm thấy thân thể mềm mại không thể động đậy. thậm chí Ngay cả thần thông bản mạng đều không thể sử dụng.
- Ngươi mau buông Lạc sư tỷ ra...
Trong mắt Triệu Thụy đều sắp bắn ra lửa.
- Giao viên Hóa Anh Đan cuối cùng ra. ta liền thả nàng một con đường sống.
Khóe miệng Lý Hoành mang theo Ý cười trêu tức.
Trương Hằng sớm biết Triệu Thụy cuối cùng vẫn bị chịu thiệt. Giờ phút này hắn cách Lý Hoành một khoảng cách nhất định, muốn giúp cũng không có khả năng.
- Đưa viên Hóa Anh Đan của ngươi tới đây. bằng không thì tiểu mỹ nhân này sẽ chết ngay trước mặt ngươi.
Bàn tay Lý Hoành bóp chặt cổ Lạc Ngưng Tuyết, một cỗ hào quang màu máu quỷ dị trói chặt thân thể nàng.
- Vị đạo hữu này. ngươi làm sao có thể chịu uy hiếp của hắn chứ. không phải một nữ nhân thôi sao? Có Hóa Anh Đan này. sau này ngươi sẽ có cơ hội rất lớn trở thành tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bậc cao...
Một gã tu sĩ Độc Thiên Bảo bên cạnh kHuyên can.
- Đúng thế! Cứ để hắn giết nữ nhân kia, chết cũng không đưa Hóa Anh Đan cho hắn.
Lại có một gã tu sĩ ở cạnh giật dây.
Trương Hằng đứng ở trận doanh Độc Thiên Bảo. hắn rõ ràng nếu như đổi thành tu sĩ khác, tuyệt đối sẽ không dùng một Hóa Anh Đan vô cùng quý giá đi đổi lấy mạng của một nữ nhân.
Thế nhưng đổi thành Triệu Thụy thì lại hoàn toàn khác, Trương Hằng tin tưởng hắn nhất định sẽ vứt bỏ Hóa Anh Đan.
- Được! Ta đồng ý cho ngươi Hóa Anh Đan. ngươi mau thả nàng ra!
Mặc dù Triệu Thụy rất cảm tức. nhưng vẫn phải đồng ý yêu cầu của đối phương.
- Chúng ta cùng ra tay. chỉ cần ngươi ném Hóa Anh Đan tới đây. ta lập tức thả tiểu mỹ nhân này.
Lý Hoành một bộ nắm chắc thăng lợi, rõ ràng cá tính của Triệu Thụy, liền đối phó dễ dàng hơn nhiêu.
- Ta đếm tới ba, lúc đếm tới ba, ngươi nhất định phải ném Hóa Anh Đan tới đây. bằng không Lạc tiên tử này chết chắc rồi!
Trong mắt Lý Hoành chợt lóe lệ quang, tay bóp chặt trên cổ ngọc của Lạc Ngưng Tuyết lại tăng thêm sức.
Lạc Ngưng Tuyết liền khó thở. mặt ngọc đỏ bừng, hiện rõ thần tình đau khổ.
- Một!
Lý Hoành bắt đầu đếm.
Ánh mắt Trương Hằng nhìn chằm chằm trận doanh Phương Vân Sơn. ánh mắt rơi trên người Ô Lăng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trương Hằng. ô Lăng nhìn sang phía hắn. Trương Hằng vội đánh một ánh mắt sang phía hắn lại liếc về phía Lý Hoành.
Khóe miệng ô Lăng xẹt qua một tia tươi cười nhàn nhạt, gật đầu với Trương Hằng, xem ra đã hiểu được ý của hắn.
-Hai!
Giọng của Lý Hoành lại nặng thêm một chút.
Lý Hoành vừa chuẩn bị kêu tới “ba”, bên cạnh chiếc cầu lửa đột nhiên trôi tới một mảnh lửa đỏ.
- Cận thận!
Chúng tu sĩ vội vàng tránh né.
Mảnh lửa đỏ này cũng lan tới gần trận doanh ba phái Phương Vân Sơn. Đối mặt với ngọn lửa này. cho dù là Lý Hoành cũng phải dốc hết sức phòng bị.
Luống cuống tay chân một trận cuối cùng chúng tu sĩ cũng khôi phục bình tĩnh, không xuất hiện sự kiện thương vong.
- Chúng ta tiếp tục!
Lý Hoành thoáng có chút khó chịu, ngọn lửa xung quanh không phải do hắn khống chế được.
-Ba!
-Hai!
Toàn trường yên tĩnh.
-Một!
Triệu Thụy không đám sơ xuất, vội ném Hóa Anh Đan về phía Lý Hoành. Lý Hoành cười hắc hắc, ném Lạc Ngưng Tuyết sang một bên.
Trong ánh mắt hắn thể tích Hóa Anh Đan Dần dần lớn ra, tới gần hắn từng chút một. Nhưng Đúng lúc này, hắn cảm giác được phía sau mơ hồ có tiếng gió thổi. một cỗ cảm giác nguy hiểm trào lên trong lòng hắn.
“Rốt cuộc là ai ra tay?”
Trong nháy mắt này, suy nghĩ của hắn nhanh chóng xoay chuyển, nhớ tới một vị tu sĩ Trúc Cơ KỲ cuối cùng trong trận doanh Phương Vân Sơn gần như bị người ta quên đi - ô Lăng!
Đúng thế, người ra tay chính là ô Lăng.
Thủ pháp công kích của hắn có vẻ đơn giản tự nhiên, lòng bàn tay hiện lên một đoàn ánh sáng xanh trong suốt.
Nhìn từ bên ngoài, đoàn ánh sáng xanh này không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt. Nhưng nếu dùng thân thức quan sát. sẽ phát hiện đoàn ánh sáng xanh này có vô số lưỡi đao gió đang liên tục xoắn lại.
Kít...
Không khí phát ra tiếng ma sát chói tai. Toàn Nhận Thanh Nguyên cầu rời tay ô Lăng bay đi. trực tiếp đập tới Lý Hoành đưa lưng về phía hắn.
Cùng lúc, thân thể ô Lăng nhanh chóng lao về phía trước. Lý Hoành cũng bất chấp pháp thuật kéo tới sau lưng, thân thể hơi nghiêng, bàn tay phủ lên một tầng Huyết quang. Những Huyết quang này hợp thành một tấm lưới dày đặc, không chỉ ngăn chặn Toàn Nhận Thanh Nguyên cầu. còn cản trở lối đi của ô Lăng.
Dù là mình không chiếm được Hóa Anh Đan. đối phương cũng đừng hòng lấy tới tay. đây là thủ đoạn Lý Hoành áp dụng hiện giờ.
Ầm!
Toàn Nhận Thanh Nguyên cầu va chạm tới tấm lưới huyết quang kia.
Tấm lưới huyết quang thật lớn do Lý Hoành bố trí như một tờ giấy, dễ dàng bị xé rách.
-Ha ha!
Ô Lăng cười khẽ, vươn tay tiếp đón Hóa Anh Đan rơi xuống.
Lý Hoành sao có thể để cho hắn như ý. trên người chớp động một màng lớn huyết quang, tế ra Huyết ảnh u Ma Kiếm. Khí thần hợp nhất, Huyết Ảnh u Ma Kiếm như có được linh tính, dựa theo Ý của Lý Hoành, chém tới Ô Lăng.
Bùm… lúc này Lý Hoành mới ra tay, trên người bùng lên một tầng hào quang không ngừng lưu chuyển huyết quang. Toàn Nhận Thanh Nguyên cầu bị đoàn hào quang Huyết sắc ăn mòn từng chút, rất khó phá vỡ phòng ngự.
Tay ô Lăng vừa sắp chạm tới Hóa Anh Đan kia, Huyết Ảnh u Ma Kiếm liền chém tới ngay Sau đó,
Đối với Linh khí cực phẩm của Huyết Sát Thần Đế từng sử dụng lúc trẻ tuổi, lại thêm rót vào khí linh, bất cứ tu sĩ nào ở đây cũng sẽ không thể chọi cứng được.
Công kích bản thể của Linh khí này tuyệt đối có thể dễ dàng xé rách phòng ngự của Linh khí thượng phẩm.
ô Lăng thấy thế, trên tay bắn ra một đạo sáng xanh như Hòa, bắn Hóa Anh Đan ra ngoài, đồng Thời thân người tránh né Huyết Anh u Ma Kiếm chém tới.
- Ha ha, không ai Lấy được Hóa Anh Đan này.
Ô Lăng nhảy sang đứng một bên.
Lý Hoành liếc nhìn sang, chỉ thấy viên Hóa Anh Đan đang trôi về phía trận doanh Độc Thiên Bảo.
Đúng lúc này, trong trận doanh Độc Thiên Bảo đột nhiên bắn ra một nam tử như thiên thần, một thân áo Bào tím. tướng mạo anh tuấn phi phàm, trên người mơ hồ phát ra khí thế làm người ta sợ hãi.
- Thứ này về Triệu mỗ rồi.
Nam tử kia tiếp nhận Hóa Anh Đan. sau đó lại lui về trận doanh Độc Thiên Bảo.
- Ngươi là ai? Vì sao cướp thứ của ta?
Lý Hoành thấy đối phương chỉ là một gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. không khỏi nổi giận nói.
- Ta là hạng người vô danh, Triệu Vân.
Trương Hằng sắc mặt nghiêm nghị, lấy trong túi trữ vật ra một chiếc bình ngọc không, thả Hóa Anh Đan cất trong đó.
Lý Hoành cảm giác ánh mắt người này có chút quen mắt, tuy rằng người gọi là Triệu Vân này có được hình tượng gần như hoàn mỹ. thế nhưng thần thái đối phương lại mơ hồ mang theo một tia hèn mọn.
Đột nhiên, hắn nhớ tới Đường Phong cướp đi Huyết Sát Thiên Bi của mình lần trước, thần vận hèn mọn của hai người này khi cướp đồ vật đều cực kỳ tương tự. cả đời Lý Hoành cũng khó mà quên được.
- Là ngươi...
Rốt cuộc Lý Hoành nhận ra Trương Hằng.
Trương Hằng cười sang sảng:
- Chính là ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp thứ này về Hay sao?
- Tốt tốt tốt...
Lý Hoành chỉ tay về phía Trương Hằng, cố nén lửa giận trong lòng. Hai lần bị đối phương cướp đi đồ vật, cho dù tính tình Lý Hoành có tốt, cũng sẽ phải nổi giận.
- Chúng ta chờ xem!
Lý Hoành bỏ lại một câu, liền đi về phía trận doanh Phương Vân Sơn. Hắn biết lúc này tranh đấu với Trương Hằng là cực kỳ không sáng suốt. Thực lực của đối phương tuyệt đối có thể chống lại tu sĩ Trúc Cơ KỲ, đặc biệt phòng ngự mạnh đến mức biến thái.
Rất nhiều tu sĩ không thể hiểu được, vì sao Lý Hoành thực lực mạnh mẽ lại không làm gì một gã tu sĩ Luyện Khí KỲ.
Trên thực tế, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ở đây đều biết rõ chỗ đáng sợ của Trương Hằng.
Nam Minh cùng Mộ Tuyền phía Bích Tuyết Tương Vân Tông đều đã giao thủ cùng Trương Hằng, biết rõ chỗ biến thái của hắn, đương nhiên sẽ nhắc nhở tu sĩ trận doanh mình.
Hà Y Tú cùng Thạch Lỗi phía Độc Thiên Bảo cũng có thể cảm nhận được phân lượng của Trương Hằng.
Ô Lãng phía Phương Vân Sơn, có thể tính là minh hữu của Trương Hằng. Bởi vậy, Trương Hằng chiếm được một viên Hóa Anh Đan này. tu sĩ thực lực đứng đầu đều im lặng, coi như tính là một loại ngâm đồng ý.
Lúc này, Triệu Thụy tức giận cùng Lạc Ngưng Tuyết trở về trận doanh Phương vân Sơn.
- Còn có hai bình đan dược, các ngươi đừng có mà mơ tưởng!
Trong ánh mắt vốn thuần khiết vô cùng của Triệu Thụy mang theo vài tia hèn mọn, quét nhìn tu sĩ xung quanh.
- Không được! Bình cố Linh Đan kia phái chia ra!
Một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ Bích Tuyết Tương Vân Tông phán đối.
-Được, ta lấy ra chia!
Cười lạnh một tiếng, Triệu Thụy mờ bình ngọc trong tay, lấy ra mười mấy viên Cố Linh Đan nắm trong tay.
Không ít tu sĩ đều tham lam nhìn chằm chằm vào mười mấy viên cố Linh Đan trong tay Triệu Thụy.
Giá trị Cố Linh Đan còn cao hơn Trúc Cơ Đan, nhưng so với Hóa Anh Đan lại kém xa. cho nên số lượng mới nhiêu hơn một chút.
- Các ngươi có muốn không?
Triệu Thụy ngoắc ngoắc tay. nhìn đám tu sĩ xung quang bị tham dục che mờ mắt, cười nói.
- Đương nhiên muốn... cho ta một viên, không, cho ta hai viên!
- Được! Ta đều cho các ngươi...
Triệu Thụy nắm chặt mười mấy viên cố Linh Đan. đột nhiên rống giận một tiếng, vung tay ra, như rải đậu ném hết tất cả cố Linh Đan ra ngoài cây câu lửa.
- Đừng...
Đám tu sĩ kinh hô.
Tất cả Cố Linh Đan đều bị ngọn lửa bên ngoài chiếc cầu lửa Hòa tan.
- Ngươi... ngươi...
Không ít tu sĩ căm tức trùng mắt nhìn Triêu Thụy.
Triệu Thụy cười sáng lạn:
- Không phải các ngươi muôn hay sao? Sao không tự mình đi lấy?
- Ha ha... Trong tay ta còn có một lọ Tạo Hóa Đan. các ngươi còn muốn không? Nói muốn, ta cũng cho các ngươi...
Triệu Thụy bảo hộ trước người Lạc Ngưng Tuyết. ánh mắt quét nhìn tu sĩ xung quanh.
- Lão đại... van cầu ngài, cho ta một viên Tạo Hóa Đan... ta chỉ muốn một viên.
Vương Viên ở cạnh Triệu Thụy cầu xin.
Vương Viên tư chất bình thường, là tu sĩ khao khát Tạo Hóa Đan nhất trong số các tu sĩ ở đây.
- Bình Tạo Hóa Đan này là lưu lại cho đệ tử đại ca ta dùng, ai cũng không cho! Ai cướp ta liều mạng với kẻ đó!
Triệu Thụy không chút do dự cự tuyệt.
Trương Hằng nghe lời này, cũng kinh ngạc, không ngờ Triệu Thụy lưu lại bình đan được này lại là vì nguyên nhân đó.
Lúc này, trên người Triệu Thụy mơ hồ phát ra một cỗ khí thế xem thường cái chết, làm các tu sĩ ở đây không dám chống cự.
Triệu Thụy có được Hỏa Nguyên Châu, nếu như thật sự liều mạng, nơi này không có một ai dám chống lại.
Người thiện bị người Khinh, đến khi người ta chân chính ác độc lên. người khác chưa chắc dám chọc giận ngươi.