 |
|

14-07-2008, 11:37 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 111
Gả Uyên Ương theo chá»§ lên chầu trá»i
Hầu chó lá»›n Ä‘em ngưá»i vá» cướp cá»§a
Phượng Thư nghe a hoà n nhá» nói, vừa sốt ruá»™t vừa tức giáºn, lại Ä‘au lòng, bất giác thổ ra má»™t cục máu rồi mê man ngồi phệt xuống đất. Bình Nhi vá»™i và ng tá»›i đỡ và gá»i ngưá»i từ từ dìu vá» phòng. Äặt nằm trên giưá»ng, rồi láºp tức bảo Tiểu Hồng rót má»™t chén nước đưa lên miệng Phượng Thư.
Phượng Thư nhấp má»™t miếng nhưng vẫn nằm mê mệt. Thu Äồng qua nhìn má»™t tà rồi Ä‘i ra. Bình Nhi cÅ©ng không gá»i lại.
Thấy Phong Nhi đứng má»™t bên. Bình Nhi liá»n nói :
- Mau mau đi báo tin cho hai bà biết.
Phong Nhi liá»n Ä‘em việc Phượng Thư thổ huyết không thể trông coi công việc, trình lại vá»›i Hình phu nhân và Vương phu nhân. Hình phu nhân tưởng là Phượng Thư giả ốm để trốn tránh. Trong bụng không tin lắm. Nhưng lúc ấy bà , con, đà n bà đá»u ở đấy nói ra không tiện, nên chỉ nói :
- Bảo chị ta nghỉ thôi.
Má»i ngưá»i cÅ©ng không nói gì. Äêm ấy, cố nhiên là bà con bạn hữu qua lại không ngá»›t, may nhỠđược mấy ngưá»i bà con trông nom há»™. Bá»n ngưá»i nhà thấy Phượng Thư không ở đấy, cÅ©ng có ngưá»i thừa cÆ¡ nghỉ trá»™m, là m bừa bãi lung tung, không ra sá»± thể gì cả.
Äến canh hai, sau khi khách xa đã vá», liá»n sá»a soạn là m lá»… từ linh (#1) Bá»n con cháu đà n bà ở trong mà n tang Ä‘á»u khóc. Uyên Ương khóc lóc mê Ä‘i. Má»i ngưá»i vá»±c chị ta dáºy, xoa bóp má»™t hồi má»›i tỉnh. Chị ta cứ nói :
- Lâu nay cụ thương yêu tôi, giỠtôi nhất định đi theo cụ.
Má»i ngưá»i cho rằng ngưá»i ta đến lúc thương khóc quá, thì hay nói thế, nên cÅ©ng không để ý. Äến lúc là m lá»… từ linh, trên dưới cả thảy có hÆ¡n trăm ngưá»i, chỉ thiếu Uyên Ương. Má»i ngưá»i vì Ä‘ang rối rÃt nên cÅ©ng không há»i đến. Äến lúc tất cả bá»n Hổ Phách khóc tế, không thấy Uyên Ương, cứ tưởng rằng chị ta khóc mệt quá, tạm nghỉ ở nÆ¡i nà o đó, nên cÅ©ng không nói gì. Là m lá»… từ linh xong, Giả ChÃnh ở ngoà i gá»i Giả Liá»…n há»i :
- Việc đưa đám, và bà n việc cắt ngưá»i coi nhà .
Giả Liễn nói :
- Ở nhà thì cắt cháu Vân trông nom, bất tất phải đưa đám; vá» ngưá»i hầu thì cắt cả nhà Lâm Chà Hiếu ở lại trông nom các việc dỡ rạp. Nhưng không biết ở trong thì cắt ai coi nhà ?
Giả ChÃnh nói :
- Nghe mẹ cháu nói vợ cháu ốm không Ä‘i được, thì để nó ở nhà . Chị cả Trân lại nói vợ cháu Ä‘au nặng lắm, phải bảo con Tư ở cùng, dẫn mấy ngưá»i a hoà n và bà già trông nom ở nhà trên má»›i được.
Giả Liễn nghe nói, nghĩ bụng : “ Chị cả Trân và cô Tư không hòa hợp với nhau. nên xui giục không cho cô ta đi. Nếu trên ấy mà để cô ta trông nom, thì cũng không ăn thua. Vợ mình lại ốm, cũng khó mà trông coi được.
Giả Liễn nghĩ một lát rồi nói :
- Tức là là m lá»… đưa linh cữu ra khá»i nhà . Chú hãy nghỉ má»™t chút, để cháu và o bà n cho rõ rà ng rồi sẽ thưa lại.
Giả ChÃnh gáºt đầu, Giả Liá»…n liá»n và o nhà trong. Không ngá» lúc đó Uyên Ương khóc má»™t tráºn. rồi nghÄ© bụng : “Mình suốt Ä‘á»i theo hầu cụ bà , thân mình cÅ©ng chưa biết sau nà y ra sao. GiỠđây ông Cả tuy không ở nhà , nhưng cách ăn tiá»n cá»§a bà Cả như thế, mình cÅ©ng lấy là m gai mắt quá. Ông Hai là ngưá»i không nhìn đến công việc, rồi sau nà y chẳng khác thá»i loạn ai nấy cÅ©ng sẽ xưng vương xưng tướng cả. Chúng mình lại không bị há» hà nh hạ hay sao. Rồi đứa thì lấy là m lẽ má»n, đứa thì gả cho bá»n hầu trai. Mình tháºt không thể nà o chịu được sá»± đà y Ä‘á»a ấy, chi bằng chết Ä‘i cho rảnh ! Nhưng giỠđây biết chết bằng cách nà o ? Uyên Ương vừa nghÄ© vừa chạy và o gian trong nhà Giả mẫu. Vừa bước qua cá»a thì thấy bóng đèn ảm đạm thấp thoáng có má»™t ngưá»i con gái tay cầm cái dây lưng, bá»™ dạng hình như muốn thắt cổ. Uyên Ương cÅ©ng không sợ, nghÄ© bụng : “ Ngưá»i ấy là ai! CÅ©ng đồng bụng vá»›i ta mà lại Ä‘i trước ta và o con đưá»ng ấy rồi “ Cô ta liá»n há»i :
- Chị là ai ? Hai chúng mình cũng đồng một lòng, muốn chết thì ta cùng chết một chỗ.
Ngưá»i ấy không nói gì. Uyên Ương chạy đến xem thì không phải là ngưá»i ả hoà n trong nhà nà y. Nhìn kỹ, cảm thấy khà lạnh rởn ngưá»i, bá»—ng chốc không thấy đâu nữa.
Uyên Ương ngÆ¡ ngác má»™t hồi, lui ra ngồi trên mép giưá»ng, nghÄ© kỹ má»™t lúc, rồi nói :
- Thôi ? Phải rồi ! Chị ấy là mợ cả Dung bên phá»§ Äông đấy! Mợ ấy chết rồi, sao lại đến đây ? Nhất định là đến gá»i ta đây. Nhưng tại sao chị ta lại thắt cổ ?
Uyên ương nghĩ một lát, lại lẩm bẩm một mình :
- Chắc là mợ ấy bà y vẽ cho ta cách chết đấy.
Uyên Ương nghÄ© như thế, thấy hÆ¡i lạnh thấu và o xương, liá»n đứng dáºy vừa khóc vừa mở há»™p trang sức, lấy cái nắm tóc đã cắt từ năm xưa giấu và o trong ngưá»i rồi cởi dây lưng ra, theo đúng chá»— Tần thị đứng vừa rồi mà buá»™c lên, chị ta lại khóc lóc má»™t hồi nữa. Khi nghe bên ngoà i khách đã tan rồi. Sợ có ngưá»i nên vá»™i và ng đóng cá»a lại, rồi đặt má»™t cái ghế đứng lên trên lồng vòng dây lưng thắt và o cổ.
Sau đó lấy chân đẩy cho cái ghế đổ lăn. Thương thay? Thế là chị tắt thở. Hồn thiêng thoát ra ngoà i xác thịt ! Äang lúc hồn phách cá»§a Uyên Ương chưa thiếp Ä‘i đâu. thì thấp thoáng trông thấy Tần thị ở đằng trước. Chị ta vá»™i và ng theo lại. và nói :
- Mợ cả Dung ơi, chỠtôi với.
Ngưá»i kia nói :
- Tôi chẳng phải là mợ cả Dung nà o cả, mà là em gái nà ng tiên Cảnh Ảo. Tên là Khả Khanh đây.
- Chị rõ rà ng là mợ cả Dung. Sao lại nói không phải ?
- Việc nà y cÅ©ng có duyên cá»›, để tôi nói vá»›i chị sẽ rõ. Nguyên trong cung Cảnh Ảo.Tôi vốn đứng đầu trong lá»›p chung tình, trông coi duyên nợ gió trăng. Khi xuống trần gian, phải là m ngưá»i tình nhân thứ nhất, để đưa bá»n con gái si tình mau mau vá» ty tình. Vì thế tôi phải treo mình trên xà nhà thắt cổ. Nhưng tôi hiểu rõ tình Ä‘á»i thoát ra bể ái, vá» vá»›i trá»i tình ; nên tuy si tình trong Thái hư ảo cảnh, không có ngưá»i trông coi. Nay nà ng tiên Cảnh Ảo đã lấy chị xung và o, thay tôi trông coi ty ấy. Cho nên sai tôi Ä‘i dẫn chị đến đây.
- Tôi là ngưá»i rất vô tình. Tại sao lại cho tôi là ngưá»i có tình ?
- Chị còn chưa biết. Ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»u cho việc dâm dục là tình, vì thế mà gây ra chuyện thương phong bại tục, lại còn tá»± cho là trăng gió Ä‘a tình. Không quan hệ gì. Há» không hiểu mừng, giáºn, buồn, vui chưa lá»™ ra thì đó là tÃnh. Mà lúc đã lá»™ ra rồi. thì đó là tình. Äến như tình cá»§a tôi và chị, chÃnh là cái tình chưa lá»™ ra. Cái tình như bông hoa còn Ä‘ang nụ. Nếu chá» phát tiết ra rồi, thì cái tình ấy không phải là chân tình nữa.
Hồn cá»§a Uyên ương gáºt đầu hiểu ý. Nên theo Tần Khả Khanh mà đi, ở trong nầy Hổ Phách dá»± lá»… từ linh xong, nghe Hình phu nhân và Vương phu nhân cắt ngưá»i coi nhà . Chị ta định Ä‘i há»i Uyên Ương xem ngà y mai ngồi xe ra sao, liá»n và o nhà Giả mẫu tìm khắp nÆ¡i không thấy, lại tìm nốt gian bên trong. Vừa đến nÆ¡i, thấy cá»a khép lại, chị ta ghé nhìn qua khe cá»a thấy bóng đèn le lói má» má» tá» tá», trong bụng khiếp sợ, và cÅ©ng không nghe trong nhà có tiếng tăm gì, liá»n chạy trở ra và nói :
- Con ranh chạy đi đâu rồi ?
Vừa lúc đó thì gặp Trân Châu. Hổ Phách liá»n há»i :
- Chị có thấy chị Uyên Ương không ?
- Tôi cũng đang tìm chị ấy. Các bà đang chỠchị ta nói chuyện đấy. Chắc lại ngủ ở gian nhà trong chứ gì .
- Tôi đã nhìn trong nhà không có, đèn thì không ai cắt hoa, tối lỠmỠđáng sợ. Tôi không và o. Bây giỠchúng mình cùng đi và o xem sao ?
Bá»n Hổ Phách và o đặng cắt hoa đèn thì Trân Châu nói :
- Ai đem cái ghế chân vứt ở đây, tà nữa là m tôi vướng ngã ?
Nói xong, ngước mắt nhìn lên, bỗng chị thét to một tiếng :
- Ôi trá»i !
Rồi ngã ngá»a ra sau, đè lên ngưá»i Hổ Phách. Hổ Phách cÅ©ng trông thấy, liá»n gà o to lên, hai chân má»m nhÅ©n không Ä‘i được nữa. Ngưá»i bên ngoà i nghe thấy, liá»n chạy và o xem. Má»i ngưá»i kêu ầm lên, rồi báo cho Hình phu nhân và Vương phu nhân
biết. Vương phu nhân và Bảo Thoa nghe nói, Ä‘á»u khóc lóc tá»›i xem. Hình phu nhân nói :
- Tôi không ngá» Uyên Ương có chà khà như thế ? Mau mau cho ngưá»i Ä‘i trình ông lá»›n.
Bảo Ngá»c nghe được tin ấy, khiếp quá, hai mắt trợn ngược lên. Bá»n Táºp Nhân vá»™i và ng đỡ lấy và nói :
- Cáºu muốn khóc thì cứ khóc, đừng có nÃn hÆ¡i.
Bảo Ngá»c cố liá»u khóc oà lên. Anh ta nghÄ© bụng :
- Chị Uyên ương. Ngưá»i như thế mà lại chết má»™t cách lạ nhỉ ? Tháºt là khà thiêng trong trá»i đất, chỉ vun đúc riêng và o những ngưá»i con gái ! Chị ta như thế là chết đúng chá»— rồi đấy. Bá»n mình rốt cuá»™c chỉ là những đồ dÆ¡ đục, trong số con cháu bà , ai mà theo kịp chị ta ?†.
NghÄ© đến đó, anh ta lại đâm ra vui mừng. Lúc đó Bảo Thoa nghe Bảo Ngá»c khóc ầm lên, liá»n Ä‘i ra. Khi đến nÆ¡i thì thấy anh ta lại cưá»i.
Bá»n Táºp Nhân hoảng sợ nói :
- Nguy to ? Cáºu lại muốn Ä‘iên rồi !
Bảo Thoa nói :
- Không can gì đâu. Cáºu ấy Ä‘ang nghÄ© gì đấy thôi.
Bảo Ngá»c nghe nói, cà ng thÃch thú vá»›i lá»i nói cá»§a BảoThoa, nghÄ© bụng : “Rốt cuá»™c chỉ có chị ta là hiểu bụng mình, ngưá»i khác là m gì mà biếtâ€. Bảo Ngá»c Ä‘ang nghÄ© ngợi lan man thì bá»n Giả ChÃnh và o. Giả ChÃnh Ä‘au xót than thở :
- Con bé giá»i quá ! Tháºt không uổng mẹ thương yêu nó lâu nay.
Rồi ông ta bảo Giả Liễn :
- Äi ra bảo ngưá»i mua quan tà i và nháºp liệm ngay trong đêm nay, ngà y mai cùng đưa theo và đặt ở sau quan tà i cá»§a bà để cho trá»n tấm lòng cá»§a nó.
Giả Liá»…n vâng lá»i Ä‘i ra.
Ở trong nà y, ông sai ngưá»i Ä‘em xác Uyên ương xuống và đặt và o nhà trong.
Bình Nhi nghe xong, liá»n Ä‘i qua cùng tất cả bá»n Táºp Nhân và Oanh Nhi khóc lóc rất là thảm thiết. Trong bá»n đó riêng có Tứ Quyên cÅ©ng nghÄ© đến số pháºn cá»§a mình, chưa biết sau nầy ra sao cả. Giáºn mình không biết theo cô Lâm mà đi, để
trá»n Æ¡n nghÄ©a tá»› thầy, lại cÅ©ng được nÆ¡i chết xứng đáng. GiỠđây ở trong nhà Bảo Ngá»c cÅ©ng là ở sướng. Tuy rằng Bảo Ngá»c vẫn thân máºt dịu dà ng, nhưng rốt cuá»™c cÅ©ng chẳng ra sao. Do đó chị ta lại cà ng khóc lóc thảm thiết.
Vương phu nhân láºp tức cho ngưá»i gá»i chị dâu Uyên Ương và o, bảo chị ta trông coi việc nháºp liệm. Lại bà n vá»›i Hình phu nhân, trÃch trong số tiá»n cá»§a Giả mẫu. cho chị ta má»™t trăm lạng bạc và nói :
- ChỠlúc rảnh sẽ đem tất cả đồ đạc của Uyên Ương cho nhà chị ta hết.
Chị dâu Uyên Ương khấu đầu đi ra, lòng vui mừng, nói :
- Tháºt cô nhà mình là ngưá»i có chà khÃ, có phúc pháºn, đã được tiếng tốt, lại được tống táng tá» tế !
Một bà già đứng bên cạnh nói :
- Thôi đi chị ! Bây giỠchị đem cô em bán đi một trăm lạng bạc thì vui mừng như thế. Chứ nếu năm nỠmà gả cho ông Cả chưa biết chị được bao nhiêu bạc. Chắc chị lại cà ng đắc ý hơn nữa đấy.
Câu nói ấy chạm và o lòng chị ta. Chị ta đỠmặt bỠđi nơi khác.
Vừa ra đến cá»a thứ hai, thì thấy Lâm Chà Hiếu dẫn ngưá»i khiêng quan tà i và o. Chị ta đà nh phải theo và o giúp việc nháºp liệm và giả vá» gà o khóc mấy tiếng.
Giả ChÃnh nghÄ© Uyên ương chết vì Giả mẫu, nên thắp ba tuần hương. Vái má»™t vái và nói :
- Chị ta là ngưá»i chết theo cụ, không thể xem như ả hoà n, bá»n báºc dưới chúng bay Ä‘á»u nên là m lá»….
Bảo Ngá»c nghe nói, mừng không kể xiết. Liá»n chạy lại kÃnh cẩn khấu đầu mấy cái.
Giả Liá»…n nghÄ© chị ta ngà y thưá»ng tá» tế. CÅ©ng định tá»›i là m lá»…, nhưng Hình phu nhân nói :
- Má»™t vị chá»§ nhà là m lá»… là được rồi, đừng là m quá pháºn. Nó không đương nổi, thì lại không được siêu sinh.
Giả Liá»…n nghe nói không tiện tá»›i là m lá»… nữa. Bảo Thoa nghe váºy trong lòng áy náy liá»n nói :
- Äối vá»›i chị ấy, tôi đáng lẽ không nên là m lá»…, nhưng bà qua Ä‘á»i, chúng ta Ä‘á»u có duyên nợ chưa dứt ra được, nên không dám là m cà n. Chị ấy thay chúng ta là m tròn đạo hiếu ; chúng ta cÅ©ng nên nhá» chị ấy thay chúng ta hầu hạ bà trên trá»i. Äó cÅ©ng là để tá» hết chút lòng thà nh cá»§a chúng ta.
Nói xong, Bảo Thoa vịn và o Oanh Nhi đi đến trước linh cữu vừa rót rượu, vừa khóc sướt mướt. Rót rượu xong, chị ta lạy mấy lạy, khóc lóc thảm thiết một hồi.
Thấy váºy, cÅ©ng có ngưá»i nói hai vợ chồng Bảo Ngá»c Ä‘á»u là si ngốc , cÅ©ng có ngưá»i nói hai vợ chồng há» bụng dạ tá» tế ; cÅ©ng có ngưá»i nói chị ta là ngưá»i biết lá»…. Giả ChÃnh thì lấy là m vừa lòng.
Lúc đó đã hà n định xong, ngưá»i coi nhà vẫn là PhượngThư, và TÃch Xuân. Còn lại thì Ä‘á»u Ä‘i theo linh cữu. Suốt đêm không ai dám ngá»§.
Vừa đến canh năm, ngưá»i ngoà i đã đến đầy đủ. Äến đầu giá» Thìn thì phát dẫn. Giả ChÃnh là m con trưởng, ăn mặc đồ tang và khóc lóc hết đạo là m con. Linh cữu ra khá»i cá»a, liá»n có lá»… tế trên đưá»ng Ä‘i cá»§a các nhà . Dá»c đưá»ng quang cảnh như thế
nà o không cần nói kỹ. Äá»™ ná»a ngà y, đến chùa Thiết Hạm, đặt linh cữu ở đấy. Äà n ông Ä‘á»u phải ngá»§ lại trong miếu.
Ở nhà , bá»n Lâm Chà Hiếu dẹp đồ Ä‘i. Lắp cánh cá»a lại tá» tế quét dá»n sân nhà sạch sẽ, cắt ngưá»i tuần phòng, tối đến cầm canh và thức đêm trông nom.
Ở phá»§ Vinh vẫn có cái lệ bắt đầu đến canh hai thì đóng cá»a thứ hai lại. Äà n ông không được và o, chỉ có đà n là canh phòng mà thôi .
Cách má»™t đêm, tinh thần cá»§a Phượng Thư tuy đã dần dần tỉnh táo, nhưng vẫn chưa Ä‘i được. Chỉ có Bình Nhi cùng TÃch Xuân Ä‘i đến các nÆ¡i má»™t lượt, dặn dò những ngưá»i canh đêm, rồi ai vá» phòng ấy.
Năm ngoái khi Giả Trân sang coi há»™ việc nhà . Con nuôi cá»§a Chu Thụy là Hà Tam, đánh nhau vá»›i Bà o Nhị, nên bị Giả Trân đánh cho má»™t tráºn, Ä‘uổi ra ở ngoà i. Từ đó hắn suốt ngà y sống ở sòng hạc. Gần đây nghe tin Giả mẫu chết, hắn chắc mừng
là có Ãt nhiá»u việc có thể nháºn là m. Không ngá» thăm dò mấy ngà y, chẳng vá»› được món gì, hắn liá»n than thở trở vá» sòng bạc, rầu rầu ngồi xuống. Bá»n ngưá»i kia liá»n há»i :
- Anh Ba! Anh không xuống mà gỡ vốn à ?
Hà Tam nói :
- CÅ©ng tưá»ng là gỡ vốn, nhưng không có tiá»n.
- Anh đến chá»— nhà ông Chu mấy hôm nay, chắc vá»› được bao nhiêu tiá»n trong phá»§ ấy rồi, lại vá» là m bá»™ túng bẩn vá»›i chúng tôi à ?
- Các anh đừng nói nữa. Và ng bạc cá»§a bá»n há» không biết là mấy trăm vạn. Nhưng cứ cất giấu Ä‘i không chịu tiêu. Sau nầy không phải cháy nhà thì cÅ©ng bị mất trá»™m, khi đó há» má»›i chịu.
- Anh lại nói láo chứ nhà há» bị tịch thu rồi là m gì mà còn nhiá»u và ng bạc thế ?
- Các anh còn chưa biết. Số cá»§a bị tịch thu đó chỉ là những thứ vứt không hết đấy thôi. GiỠđây, cụ bà chết, còn để lại rất nhiá»u và ng hạc, bá»n há» không tiêu má»™t đồng, còn để cả trong nhà cụ bà , chỠđưa đám vá» rồi má»›i chia nhau.
Trong bá»n há» có má»™t ngưá»i nghe xong để ý, gieo qua loa mấy há»™t xúc xắc, rồi nói :
- Tôi thua mất mấy đồng tiá»n cÅ©ng chẳng thèm gỡ vốn nữa, Ä‘i ngá»§ thôi.
Nói xong hắn liá»n chạy ra, nắm lấy Hà Tam và nói :
- Anh Ba, tôi nói với anh câu nà y.
Hà Tam theo ra. Ngưá»i ấy nói :
- Anh là ngưá»i khôn ngoan, mà lại chịu túng bấn như thế. Tôi cÅ©ng giáºn thay cho anh ?
- Số tôi túng bẩn còn biết là m cách gì ?
- Vừa rồi anh nói đến tiá»n bạc cá»§a phá»§ Vinh nhiá»u như thế, sao không Ä‘i kiếm má»™t Ãt mà tiêu ?
- Anh Æ¡i, và ng bạc cá»§a há» tuy nhiá»u, nhưng hôm kia mình Ä‘i xin má»™t và i đồng, Ä‘á»i nà o há» cho.
- HỠkhông cho, mình lại không biết lấy hay sao ?
Hà Tam nghe câu nói ấy có ngụ ý, vá»™i và ng há»i :
- Theo ý anh thì là m thế nà o mà lấy được ?
- Tôi đã nói anh là ngưá»i không có tà i, nếu như tôi thì tôi đã lấy được rồi.
- Anh có tà i gì mà lấy ?
Ngưá»i ấy liá»n nói khẽ :
- Anh mà muốn phát tà i, thì chịu khó Ä‘i đẫn đưá»ng. Tôi có má»™t số bạn, Ä‘á»u là dân tà i nghệ tuyệt vá»i. Äừng nói là bá»n há» Ä‘i đưa đám rồi. Ở nhà chỉ còn mấy ngưá»i đà n bà , chứ dù có bao nhiêu đà n ông Ä‘i nữa cÅ©ng không sợ!...Chỉ sợ anh non gan không dám chÆ¡i thôi.
- Là m gì mà dám vá»›i không dám? Anh tưởng tôi sợ cái lão cha nuôi ấy hẳn.Tôi nghÄ© đến tình nghÄ©a cá»§a mẹ nuôi. Tôi má»›i nháºn ông ấy là cha nuôi đấy thôi ! Câu nói cá»§a anh vừa rồi, tôi chỉ sợ là m không nổi, thì lại xảy ra nguy hiểm. Bá»n há» thì cá»a quan nà o lại không quen ? Chưa nói là lấy không được. Chứ có lấy được cÅ©ng sẽ sinh chuyện.
- Như thế là váºn đỠcá»§a anh đến rồi đấy ? Bá»n bạn tôi, còn cả ngưá»i ở ven biển nữa, hiện nay Ä‘á»u ở đây cả. Nếu công việc xong xuôi, chúng mình ở đây cÅ©ng vô Ãch, chi bằng má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘i xuống ven biển mà tiêu xà i cho sướng, thế chẳng tốt hay sao ? Nếu anh không dứt tình vá»›i bà mẹ nuôi được thì Ä‘em cả bà ta Ä‘i, cả lÅ© chúng mình chÆ¡i cho thÃch, có tốt không ?
- Ông cả, ông say rồi à ? Nói nhảm gì thế ?
Nói xong, hắn ta dắt ngưá»i ấy đến má»™t nÆ¡i vắng vẻ. Hai ngưá»i bà n bạc má»™t hồi, rồi má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t nÆ¡i.
Bao DÅ©ng từ lúc bị Giả ChÃnh quát mắng, sai Ä‘i coi vưá»n. Lúc việc tang Giả mẫu xảy ra, vì báºn rá»™n nên không sai khiến gì anh ta. Anh ta cÅ©ng không để ý, cứ là m lấy mà ăn, buồn thì nằm ngá»§, thức dáºy thì hoa dao múa gáºy, chẳng ai gò bó gì. Hôm đưa đám Giả mẫu. Anh ta cÅ©ng biết, nhưng vì không ai sai phái, nên cứ tha hồ rong chÆ¡i. Bá»—ng thấy má»™t ni cô, dẫn má»™t đạo bà tá»›i gõ cá»a cánh trong vưá»n. Bao DÅ©ng chạy lại há»i :
- Bà vãi. Bà đi đâu ?
Ngưá»i đạo bà nói :
- Hôm nay nghe nói việc cụ đã xong, mà không thấy cô Tư đi đưa đám, chắc là coi nhà . Sợ cô ta hiu quạnh, nên sư phụ chúng tôi tới thăm cô ta một chút.
- Chá»§ nhà đá»u Ä‘i vắng. Cá»a vưá»n do tôi trông coi. Má»i các bà vỠđã. Nếu muốn đến thì chá» các vị chá»§ nhà vá» hãy đến.
- Anh quay mặt đi đâu thế ? Anh dám cản việc đi lại của chúng tôi à ?
- Tôi ghét bá»n các bà . Tôi không cho các bà đến, thì các bà là m gì nà o ?
Ngưá»i đạo bà tức quá, gà o lên :
- Tháºt là ngược Ä‘á»i. Ngay cả khi sinh thá»i cụ bà cÅ©ng không thể ngăn cấm được chúng ta Ä‘i lại. Mà y là tên cướp ở đâu đến mà láo xược như thế. Ta cứ Ä‘i xem nà o !
Nói xong bà ta liá»n dang tay Ä‘áºp mạnh mấy cái lên vòng cá»a. Diệu Ngá»c giáºn quá, không nói năng gì, Ä‘ang định quay vá» không ngá» bà già coi cá»a thứ hai, nghe có ngưá»i cãi nhau, vá»™i và ng mở cá»a ra xem. Thấy Diệu Ngá»c đã quay ra, biết chắc là vì Bao DÅ©ng là m mất lòng cô ta. Lâu nay bá»n bà già đá»u biết các bà và TÃch Xuân chÆ¡i thân vá»›i cô ta, sợ sau nà y cô ta nói, ngưá»i coi cá»a không cho và o, thì sẽ mang lá»—i, nên bà ta vá»™i và ng chạy lại nói :
- Không biết cô đến. Chúng tôi mở cá»a quá cháºm. Cô Tư chúng tôi Ä‘ang ở nhà và đang nhá»› cô đấy. Xin má»i cô mau mau trở lại. Chú canh cá»a là ngưá»i má»›i đến, không biết công việc cá»§a chúng tôi . Äể rồi thưa vá»›i bà lá»›n, đánh cho nó má»™t tráºn rồi Ä‘uổi Ä‘i là xong.
Diệu Ngá»c tuy nghe nói, vẫn không thèm nhìn. Nhưng bà già coi cá»a cứ theo nằn nì mãi. Sau má»›i nói rõ việc sợ mình bị lá»—i và hoảng sợ toan quỳ xuống. Diệu Ngá»c chẳng biết là m thế nà o, đà nh phải theo bà ta trở và o. Bao DÅ©ng thấy tình hình như
thế cố nhiên là không tiện ngăn lại, tức quá, trợn mắt thở dà i mà vô.
Diệu Ngá»c dẫn đạo bà và o nhà TÃch Xuân há»i thăm rồi nói chuyện suông. TÃch Xuân nói :
- Tôi ở nhà coi nhà , đà nh phải gắng cho qua mấy đêm nhưng vì mợ Hai ốm, má»™t mình tôi vừa buồn vừa sợ. Nếu được má»™t ngưá»i ở đây thì tôi cÅ©ng yên lòng. Bây giá» trong nhà không có ngưá»i đà n ông nà o cả. Hôm nay cô đến, chÆ¡i vá»›i tôi má»™t
đêm. Chúng ta đánh cỠnói chuyện, có được không ?
Diệu Ngá»c định vá», nhưng thấy TÃch Xuân tá»™i nghiệp lại nhắc đến chuyện đánh cá», đâm ra cao hứng, nên nháºn lá»i rồi sai đạo bà vá» lấy đồ trà và áo nệm, bảo con hầu đưa đến, để ngồi nói chuyện má»™t đêm.
TÃch Xuân hết sức vui mừng, nên sai Thái Bình lấy nước mưa vÅ© thá»§y cất dà nh năm trước, sá»a soạn pha trà . Diệu Ngá»c đã có đồ trà riêng. Äạo bà đi chưa bao lâu thì lại có má»™t ngưá»i hầu đến, đưa sang các váºt cá»§a Diệu Ngá»c hà ng ngà y thưá»ng dùng. TÃch Xuân tá»± Ä‘i pha trà . Hai ngưá»i chuyện trò hồi lâu rất hợp ý tâm đầu. Khoảng canh má»™t, Thái Bình đặt bà n cá» ra, hai ngưá»i đánh cá». TÃch Xuân thua luôn hai ván. Diệu Ngá»c lại nhượng bốn con. TÃch Xuân ăn không được ná»a con.
Äánh cỠđến khoảng canh tư, lúc đó tháºt là trá»i đất bao la, bốn bá» lặng lẽ. Diệu Ngá»c nói :
- Äến canh năm, tôi phải nháºp định, đã có ngưá»i hầu. Cô cứ Ä‘i nghỉ.
TÃch Xuân còn tiếc, chưa muốn nghỉ. Nhưng thấy Diệu Ngá»c muốn Ä‘i dưỡng tinh thần, nà i ép không tiện. Hai ngưá»i Ä‘ang định Ä‘i nghỉ, chợt nghe bá»n canh đêm trong nhà trên phÃa đông kêu ầm lên má»™t loạt. Bá»n bà già ở nhà TÃch Xuân cÅ©ng tiếp lá»i gà o lên :
- Nguy to ? Có ngưá»i nà o đấy !
Bá»n TÃch Xuân và Thái Bình khiếp sợ quá, lại nghe bá»n đà n ông canh đêm ở ngoà i kêu ầm lên.
Diệu ngá»c nói :
- Nguy to rồi ! Chắc là có cướp !
Nói xong, vá»™i và ng đóng cứa lại, che bóng đèn Ä‘i, từ trong song cá»a sổ nhìn ra ngoà i, thì thấy mấy ngưá»i đà n ông đứng ngoà i sân. Sợ quá, cô ta không dám lên tiếng, quay lại chống tay, khe khẽ bò lại, và nói :
- Nguy to ! Ngoà i kia có mấy ngưá»i đà n ông to lá»›n đứng đấy.
Nói chưa xong, lại nghe trên nhà có tiếng rầm rầm không ngá»›t. Bên đó có bá»n ngưá»i canh đêm ở ngoà i chạy và o kêu bắt kẻ cướp. Má»™t ngưá»i nói :
- Äồ đạc ở nhà trên mất hết cả rồi, mà không thấy ngưá»i nà o cả. PhÃa đông đã có ngưá»i chạy Ä‘i tìm. Bá»n mình Ä‘i sang phÃa tây xem. Bà già ở phòng TÃch Xuân nghe đúng ngưá»i cá»§a mình rồi, liá»n ở nhà ngoà i nói vá»ng ra :
- Ở đây có mấy ngưá»i leo lên nhà .
Bá»n ngưá»i canh đêm Ä‘á»u nói :
- Các anh trông kìa ? Chúng đang ở đấy !
Rồi há» Ä‘á»u kêu ầm lên. Bá»—ng thấy trên mái nhà bay xuống rất nhiá»u mảnh ngói, không ai dám lại gần. Äang lúc há» chưa biết là m thế nà o, bá»—ng thấy cá»a nách
bên vưá»n đánh sầm má»™t cái, má»™t ngưá»i cao lá»›n, tay cầm côn gá»—, tung cá»a chạy và o. Má»i ngưá»i khiếp sợ, chạy trốn không kịp.
Chợt nghe ngưá»i ấy kêu to .
- Äừng để cho đứa nà o thoát ! Các anh Ä‘á»u theo tôi lại đây ?
Bá»n ngưá»i nhà nghe nói, cà ng khiếp sợ run rẩy không chạy được nữa. Ngưá»i ấy cứ đứng đấy kêu ầm lên. Trong bá»n ngưá»i nhà có má»™t ngưá»i mắt hÆ¡i tinh, nháºn ra anh ta. Các bạn có biết là ai không ? Anh ta chÃnh là Bao DÅ©ng mà nhà há» Chân cá»
đến. Thấy anh ta, bá»n ngưá»i nhà hÆ¡i vững dạ, liá»n run láºp cáºp và nói :
- Có một thằng chạy rồi ? Có thằng thì đang ở trên mái nhà đấy.
Bao DÅ©ng giáºm chân má»™t cái, nhảy thót lên mái nhà , Ä‘uổi theo bá»n cướp. Bá»n cướp biết rõ nhà há» Giả không có đà n ông. Ban đầu chúng đứng ngoà i sân nhìn trá»™m và o phòng TÃch Xuân, thấy có má»™t ni cô tuyệt đẹp, liá»n nảy ra ý dâm dục. Chúng lại khinh ngưá»i trong nhà đá»u là con gái Ä‘ang khiếp sợ, nên định phá cá»a mà và o. Vì thấy bên ngoà i có ngưá»i Ä‘uổi theo, chúng liá»n leo lên mái nhà . Thấy Ãt ngưá»i, chúng định chống cá»±. Chợt má»™t ngưá»i nhảy lên mái nhà đuổi theo. Bá»n cướp thấy chỉ có má»™t ngưá»i, cà ng không để ý, liá»n rút Ä‘ao chống đở. Bao DÅ©ng hết sức đánh má»™t côn, má»™t tên ngã lăn xuống dưới nhà , còn các tên khác chạy như bay, vượt qua tưá»ng, qua vưá»n mà ra. Bao DÅ©ng cÅ©ng chạy theo Ä‘uổi hết. Không ngá» trong vưá»n đã nấp sẵn mấy tên, chỠđể chuyển cá»§a đã cướp được. Bá»n chúng đã chuyển được má»™t số. Thấy đồ đảng cá»§a chúng chạy ra, chúng liá»n giÆ¡ khà giá»›i lên để há»™ vệ. Khi thấy chỉ có má»™t ngưá»i Ä‘uổi theo, chúng nghÄ© rằng Ãt không địch nổi nhiá»u, nên chúng trở lại đón đánh, Bao DÅ©ng thấy thế nổi giáºn nói :
- Bá»n giặc cá» nà y ! Chúng mà y dám địch vá»›i ông à ?
Bá»n giặc nói :
- Má»™t ngưá»i trong bá»n chúng ta bị nó đánh ngã, không biết chết hay sống. Chúng ta phải cướp nó ra má»›i được.
Bao DÅ©ng nghe tiếng, vá»™i chạy lại đánh. Bá»n giặc bốn năm tên múa khà giá»›i vây chặt lấy Bao DÅ©ng đâm chém lung tung. Bá»n canh đêm ở ngoà i cÅ©ng Ä‘á»u mạnh dạn Ä‘uổi tá»›i. Bá»n giặc thấy đánh không nổi, đà nh phải bá» chạy.
Bao DÅ©ng còn định Ä‘uổi nữa, nhưng chạm phải má»™t cái rương. Anh ta đứng lại nhìn, nghÄ© bụng: đồ đạc chưa mất, mà bá»n giặc đã trốn xa, nên cÅ©ng không Ä‘uổi nữa, liá»n bảo má»i ngưá»i thắp đèn lên soi. Thấy dưới đất chỉ có mấy cái rương không, anh ta sai ngưá»i đưa cất Ä‘i. Bao DÅ©ng muốn chạy ngay lên nhà trên.
nhưng không thuá»™c đưá»ng lối. Äi đến bên nhà Phượng Thư, thấy đèn Ä‘uốc sáng trưng, anh ta liá»n há»i:
- Ở đây có cướp không ?
Bình Nhi ở trong nhà run rẩy trả lá»i :
- Ở đây không mở cá»a, chỉ nghe nhà trên kêu la nói có kẻ cướp. Anh đến đấy xem.
Bao DÅ©ng chưa tìm ra lối, thì xa xa thấy bá»n canh đêm Ä‘i đến, liá»n theo há» cùng tìm đến nhà trên. Tá»›i nÆ¡i, thấy cá»a ngõ mở toang bá»n canh đêm Ä‘ang khóc lóc ở đấy.
Má»™t lát sau Giả Vân và Lâm Chà Hiếu và o, thấy mất cướp, má»i ngưá»i Ä‘á»u hoảng lên. Và o trong xem xét, thì thấy cá»a phòng Giả mẫu đã mở tung. Äem đèn soi, thấy khóa bị bẻ gãy. Và o tròng phòng thấy rương tá»§ Ä‘á»u bị mở toang. Há» liá»n mắng
bá»n đà n bà canh đêm :
- Các ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i chết cả. Kẻ trá»™m và o, các ngưá»i không biết à ?
Bá»n ngưá»i canh đêm khóc lóc và nói :
- Mấy đứa chúng tôi chia phiên nhau mà canh. Và o khoảng canh hai và canh ba, cứ Ä‘i Ä‘i lại lại, không khi nà o nghỉ chân. Các ngưá»i kia thì canh và o khoảng canh tư và canh năm. Chúng tôi vừa má»›i thay bạn ra nghỉ thì nghe bá»n há» kêu lên,
nhưng không thấy ngưá»i nà o. Chúng tôi vá»™i và ng thắp đèn lên soi thì không biết đồ đạc đã mất từ hao giá». Xin các ông há»i bá»n canh lúc canh tư và canh năm xem.
Lâm Chà Hiếu nói :
- Bá»n chúng bây đứa nà o cÅ©ng muốn chết cả, chốc nữa sẽ nói. GiỠđây chúng ta hãy đến xem các nÆ¡i đã.
Bá»n đà n ông canh đêm dẫn hỠđến nhà Vương thị, thấy cá»a đóng chặt. Có mấy ngưá»i ở trong nói ra :
- Chúng tôi chết khiếp mất !
Lâm Chà Hiếu há»i :
- Ở đây không mất đồ đạc gì chứ ?
Ngưá»i trong nhà ấy má»›i mở cá»a ra và nói :
- Không mất gì cả.
Lâm Chà Hiếu lại dẫn ngưá»i Ä‘i đến nhà TÃch Xuân, thì nghe nhà nói : “Nguy to ! Cô chết khiếp mất. Tỉnh dáºy Ä‘i cô!†Lâm Chà Hiếu gá»i ngưá»i mở cá»a, há»i là m sao thế ? Bà già trong nhà mở cá»a và nói :
- Kẻ cướp đánh nhau ở đây, là m cho cô chết khiếp. May có cô Diệu và chị Thái Bình cứu cô tỉnh lại, còn đồ đạc thì không mất gì.
Lâm Chà Hiếu nói :
- Kẻ cướp đánh nhau với ai ?
Ngưá»i đà n ông canh đêm nói :
- May nhỠông Bao lên mái nhà đánh cho chúng bỠchạy, lại còn nghe nói đánh ngã một tên nữa đấy.
Bao Dũng nói :
-Tên bị đánh ngã Ä‘ang nằm trong cá»a vưá»n đấy. Các ngưá»i mau mau đến xem.
Bá»n Giả Vân chạy đến đấy thì quả nhiên thấy có má»™t ngưá»i nằm dưới đất, chết rồi, nhìn kỹ thì giống như con nuôi cá»§a Chu Thụy. Má»i ngưá»i trông thấy lấy là m lạ, liá»n sai má»™t ngưá»i canh giữ, lại bảo hai ngưá»i đến xem cá»a trước và cá»a sau thì vẫn khóa như cÅ©. Lâm Chà Hiếu liá»n sai ngưá»i mở cá»a, báo cho quan doanh biết. Quan doanh láºp tức đến tra khám dấu vết bá»n cướp, thì ra bá»n chúng theo con đưá»ng ống phÃa sau mà và o, trèo lên mái nhà phÃa tây, dẫm ngói nát tan tà nh, rồi má»™t mạch Ä‘i qua vưá»n sau mà ra.
Bá»n canh đêm đồng thanh nói :
- Äấy không phải là kẻ trá»™m mà là kẻ cướp.
Quan doanh hoảng lên, nói :
- Nó không hỠđốt Ä‘uốc cầm gáºy, sao lại cho là kẻ cướp được?
Bá»n ngưá»i canh nói :
- Bá»n tôi Ä‘uổi chúng. Chúng ở trên mái nhà ném ngói xuống. Bá»n tôi không đến gần được, may nhỠông Bao nhà chúng tôi nhảy lên mái nhà đánh cho chúng bá» chạy. Äuổi đến trong vưá»n, còn có mấy tên đánh nhau vá»›i ông Bao, chúng đánh không nổi ông Bao, thì má»›i bá» chạy.
Quan doanh nói :
- Ấy đấy nếu là kẻ cướp, chẳng lẽ không đánh nổi ngưá»i cá»§a các anh hay sao? Thôi không cần nói nữa, mau mau, tra xét rõ đồ đạc, trình đơn mất cá»§a, để chúng tôi báo lên trên là được.
Bá»n Giả Vân lại đến nhà trên, thấy Phượng Thư mặc dầu ốm cÅ©ng gắng gượng Ä‘i sang. TÃch Xuân cÅ©ng đã đến. Giả Vân há»i thăm sức khá»e Phượng Thư và chà o há»i TÃch Xuân, rồi má»i ngưá»i cùng xem xét các đồ đạc bị mất. Vì Uyên Ương đã chết, bá»n Hổ Phách lại Ä‘i đưa đám, đồ đạc cá»§a Giả mẫu, chưa há» thấy con số rõ rà ng, lâu nay cứ niêm phong lại, nên bây giá» biết đằng nà o mà tra ra ? Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói :
- Äồ đạc rương tá»§ rất nhiá»u, bây giá» sạch không, đủ biết thá»i gian chúng lấy không phải là ngắn. Không biết bá»n canh đêm trông nom cái ná»—i gì? Vả lại ngưá»i bị đánh chết lại là con nuôi Chu Thụy, chắc thế nà o bá»n chúng cÅ©ng thông đồng vá»›i nhau.
Phượng Thư nghe nói, tức quá, mắt trợn ngược lên, liá»n quát :
- Bắt cả bá»n đà n bà canh đêm trói lại, giao cho trong doanh xét há»i.
Bá»n ấy kêu khóc ầm Ä©, quỳ xuống van lạy mãi.
|

15-07-2008, 10:45 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 112
Sống đầy oan nghiệt, Diệu Ngá»c bị giặc cướp Ä‘i
Chết vì hiá»m thù, dì Triệu sa xuống âm phá»§
Phượng Thư bảo trói bá»n đà n bà canh đêm giao cho quan doanh tra há»i, chúng qùy lạy xin tha tá»™i.
Lâm Chà Hiếu cùng Giả Vân nói :
- Ông lá»›n sai chúng ta coi nhà , vô sá»± là may, bây giá» sinh chuyện, trên dưới Ä‘á»u có lá»—i, ai cứu được các ngưá»i. Nói đến chuyện con nuôi Chu Thụy thì ngay từ bà lá»›n cho đến những ngưá»i bên trong bên ngoà i Ä‘á»u có liên can cả.
Phượng Thư thở hổn hển nói :
- Äó là do số mệnh xui nên nói vá»›i chúng nó là m gì ? Äem chúng nó Ä‘i là xong. Còn những đồ đạc bị mất thì anh trình vá»›i quan doanh. Äồ đạc cá»§a cụ, chá» há»i các bà má»›i biết. Äể chúng tôi má»i ông lá»›n vá» rồi sẽ láºp tá» khai đưa tá»›i. Trong nha
môn quan văn, cũng trình báo như thế.
Bá»n Lâm Chà Hiếu và Giả Vân vâng lá»i Ä‘i ra.
TÃch Xuân không nói gì, chỉ khóc than :
- Những việc như thế nà y, xưa nay tôi chưa từng nghe, là m sao lại nhè và o hai đứa chúng ta ; sau nà y chú và thÃm vá», tôi còn mặt mÅ©i nà o nữa. Äem nhà cá»a giao phó cho chúng mình. Bây giá» xảy ra tình cảnh nà y còn tưởng sống nữa hay sao ?
Phượng Thư nói :
- Có phải chúng mình muốn như thế đâu. Hiện còn có bá»n canh đêm ở đó chứ.
TÃch Xuân nói .
- Chị còn có thể nói được. Vả lại chị còn ốm, chứ tôi thì chẳng nói được gì. Tháºt là chị Cả tôi là m hại tôi ! Chị ấy xúi giục tôi coi nhà . GiỠđây thể diện cá»§a tôi tháºt chẳng còn gì.
Nói xong, cô ta lại khóc lóc thảm thiết.
Phượng Thư nói :
- Cô đừng nghÄ© như thế. Nếu nói mất thể diện thì hai đứa mình cÅ©ng Ä‘á»u như nhau. Nếu cô nghÄ© lẩn thẩn như thế, tôi lại cà ng không thể chịu nổi.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói, bá»—ng nghe ngoà i sân có ngưá»i kêu rầm lên :
- Tôi nói bá»n sư vãi kia là không chÆ¡i vá»›i hỠđược. Ở nhà há» Chân chúng tôi xưa nay nhất thiết không cho hỠđến cá»a. Không ngỠở đây lại khác. Hôm trước quan tà i cụ bà vừa đưa ra thì má»™t ni cô nà o đó trong am, cố chết đòi và o cho được. Tôi quát nạt không cho và o, bá»n bà già ở cá»a hông còn mắng tôi, lạy lục má»i ni cô ấy và o. Cái cá»a hông ấy lúc mở lúc đóng, không biết để là m gì. Tôi không yên tâm không dám ngá»§. Äến canh tư, chợt nghe ở đấy kêu ầm lên. Tôi tá»›i gá»i cá»a thì lại không mở. Tôi nghe tiếng kêu gấp quá, hèn Ä‘áºp cá»a mà và o. Thấy sân nhà phÃa tây có ngưá»i đứng đấy, tôi liá»n chạy lại đánh chết nó. Bây giá» tôi má»›i biết là nhà cô Tư. Ni cô kia chÃnh ở nhà ấy. Hôm nay trá»i chưa sáng nó đã chuồn mất, không phải ni cô ấy đã dẫn kẻ cướp và o là gì ?
Bá»n Bình Nhi nghe xong Ä‘á»u nói :
- Äứa nà o mà vô phép vô tắc thế . Cô và mợ Ä‘á»u ở đây, lại dám ở ngoà i kêu gà o báºy bạ !
Phượng Thư nói :
- Các chị chừng cũng nghe nó nói đến phủ Chân. Thôi, lại cái thằng đáng ghét mà nhà hỠChân tiến cỠđến đây thôi.
TÃch Xuân nghe rõ rà ng, trong lòng lại cà ng khó chịu.
Phượng Thư liá»n há»i TÃch Xuân :
- Thằng kia nói ni cô nà o ? Ni cô nà o mà lại ở bên nhà cô thế ?
TÃch Xuân liá»n nói rõ câu chuyện Diệu Ngá»c đến thăm, và cô ta giữ lại đánh cá» và thức đêm. Phượng Thư nói :
- Té ra là cô ấy à ? Cô ấy Ä‘á»i nà o lại thế ! Việc ấy nhất định là không có. Nhưng nếu cho cái thằng đáng ghét ấy rêu rao lá»™ chuyện ra, ông Hai biết được thì cÅ©ng không hay.
TÃch Xuân cà ng nghÄ© cà ng sợ, đứng dáºy định Ä‘i. Phượng Thư tuy ngồi không nổi, nhưng sợ TÃch Xuân sợ hãi, sinh chuyện không hay, đà nh phải bảo cô ta khoan Ä‘i và nói :
- Hãy xem cho há» thu xếp những đồ còn lại, sai ngưá»i canh giữ, chúng mình má»›i Ä‘i được.
Bình Nhi nói :
- Chúng ta không nên thu xếp, phải chá» ngưá»i trong nha môn đến tra xét xong má»›i tiện. Chúng ta chỉ nên trông nom mà thôi. Nhưng không biết đã có ngưá»i Ä‘i báo vá»›i ông lá»›n chưa ?
Phượng Thư nói :
- Chị sai má»™t bà già đi há»i xem.
Má»™t chốc ngưá»i kia vá» nói :
- Ông Lâm Chà Hiếu thì không thể Ä‘i được, vì ngưá»i nhà còn phải chá» các quan đến khám, còn ngưá»i khác thì sợ, nói không rõ rà ng, nên cáºu hai Vân đã Ä‘i rồi.
Phượng Thư gáºt đầu rồi buồn bá»±c ngồi cạnh TÃch Xuân.
Bá»n cướp kia nguyên là do Hà Tam rá»§ đến cướp được má»™t số và ng bạc cá»§a báu, chuyển ra rồi không thấy Ä‘uổi theo, chúng biết Ä‘á»u là hạng ngưá»i vô dụng, nên định qua nhà bên tây lấy nữa. Chúng ở ngoà i cá»a sổ trông và o, thấy dưới đèn có hai ngưá»i con gái đẹp. Má»™t cô gái và má»™t ni cô. Bá»n cướp sinh lòng bất lương, không kể gì tÃnh mệnh, định đạp cá»a mà và o. Thấy Bao DÅ©ng Ä‘uổi, chúng má»›i mang cá»§a cải chạy, nhưng không thấy Hà Tam. Bá»n chúng trốn ở nhà chá»§ chứa, đến ngà y sau đó dò la tin tức biết Hà Tam đã bị đánh chết. Ngưá»i nhà hỠđã trình báo vá»›i các nha môn văn võ, chúng thấy không thể trốn tránh ở đây được nữa. Bà n nhau tìm cách nháºp bá»n vá»›i đám giặc lá»›n ở ven biển. Nếu cháºm trá»…, khi giấy truy nã đưa ra, thì sẽ không thể nà o lá»t khá»i các nÆ¡i quan ải. Trong bá»n chúng, có má»™t tên rất to gan, nói :
- Chúng mình Ä‘i thì Ä‘i. Nhưng tôi không tà i nà o bỠđược ngưá»i ni cô kia. Nó đẹp quá ! Không biết là con chim non ở am nà o đấy ?
Má»™t ngưá»i nói :
- Ãi chà ? Tôi nhá»› ra rồi ? Chắc là ni cô ở am LÅ©ng Thúy nà o đó trong vưá»n nhà há» Giả. Năm trước có tin đồn cô ta dan dÃu vá»›i cáºu Hai Bảo nà o đó trong nhà há». Sau đó, chẳng biết vì sao lại mắc bệnh tương tư, má»i thầy uống thuốc. Nhất định là cô ấy rồi ?
Ngưá»i kia nghe xong, nói :
- Chúng mình hôm nay hãy trốn tránh má»™t ngà y. Bảo anh cả Ä‘em tiá»n sắm sá»a má»™t Ãt hà ng hóa, ngà y mai lúc chuông sáng đánh, chúng mình lần lượt ra khá»i cá»a quan, các anh chá» tôi ở cái bãi cách ngoà i cá»a quan hai mươi dặm.
Bá»n giặc bà n xong, chia cá»§a, rồi phân tán má»—i ngưá»i Ä‘i má»—i nÆ¡i. Bá»n Giả ChÃnh đưa quan tà i đến chùa là m lá»… xong. Bà con bạn hữu ra vá». Giả ChÃnh ở gian nhà ngoà i giữ linh. Bá»n Hình phu nhân và Vương phu nhân thì ở nhà trong, suốt đêm khóc lóc.
Äến ngà y thứ hai, lại bà y lá»… cúng bái. Äang lúc dá»n cÆ¡m thì thấy Giả Vân Ä‘i và o. đến khấu đầu trước bà n thá» Giả mẫu, rồi vá»™i và ng đến trước mặt Giả ChÃnh, quỳ xuống, há»i thăm sức khá»e, thở hổn hển, trình lại đầu Ä‘uôi việc mất cướp tối qua, đồ
đạt cá»§a cụ bà ở nhà trên Ä‘á»u mất hết. Bao DÅ©ng Ä‘uổi theo đánh chết má»™t tên, đã Ä‘i trình báo vá»›i các nha môn văn võ. Giả ChÃnh nghe nói, ngẩn ngưá»i ra. Bá»n Hình phu nhân và Vương phu nhân ở trong nhà nghe váºy Ä‘á»u khiếp sợ mất vÃa, không nói gì cả, chỉ biết khóc lóc.
Sau má»™t hồi. Giả ChÃnh há»i :
- ÄÆ¡n kê khai mất trá»™m như thế nà o ?
- Ngưá»i ở nhà đá»u không biết mất những gì nên vẫn chưa khai.
- Thế thì còn khá, nhà mình má»›i bị soát nhà , nếu khai ra những váºt quý thì lại mang tá»™i. Gá»i cháu Liá»…n mau.
Lúc đó, Giả Liá»…n còn dẫn bá»n Bảo Ngá»c Ä‘i lá»… ở nÆ¡i khác.
Giả ChÃnh sai ngưá»i chạy theo tìm vá».
Giả Liá»…n nghe nói Ä‘iên tiết lên, trông thấy Giả Vân, anh ta cÅ©ng không kể gì Giả ChÃnh ở đó, liá»n mắng cho hắn má»™t tráºn tháºm tệ :
- Äồ khốn nạn vô dụng ? Tao Ä‘em giao cho mà y má»™t việc quan trá»ng như thế,
bảo mà y đốc xuất ngưá»i nhà canh tuần đêm hôm. Mà y là ngưá»i chết rồi hay sao. Thế mà còn vác mặt đến báo tin.
Nói xong, anh ta nhắm và o mặt Giả Vân nhổ toẹt má»™t cái. Giả Vân đứng yên, không dám nói lại má»™t lá»i. Giả ChÃnh nói :
- Cháu mắng nó cÅ©ng vô Ãch.
Giả Liễn vội quỳ xuống thưa :
- Việc ấy bây giỠlà m thế nà o ?
Giả ChÃnh nói :
- CÅ©ng chẳng có cách gì, chỉ còn báo quan để tầm nã kẻ cướp. Có Ä‘iá»u là chúng ta chưa hỠđộng đến đồ đạc cá»§a bà để lại. Cháu nói cần bạc, nhưng ta nghÄ© bà má»›i chết được mấy ngà y, ai nở động đến bạc cá»§a ngưá»i. Ta vẫn tưởng rằng, khi xong việc, tÃnh toán sổ sách, sẽ trả cho ngưá»i ta, còn nữa thì sẽ táºu má»™t Ãt ruá»™ng ở đây và xây phần má»™ Phương Nam. Tất cả các thứ Ä‘á»u chưa biết là bao nhiêu. Bây giá» các nha môn văn võ đòi kê đơn mất trá»™m. Nếu khai ra má»™t số đồ váºt quý giá thì sợ không tiện. Nếu khai và ng bạc là bao nhiêu, áo quần là bao nhiêu, thì lại không có số mục rõ rà ng, khai man không thể được. Buồn cưá»i cho cháu, nay lại như ngưá»i mất hồn, không biết lo liệu gì cả.
- Cháu quỳ ở đấy là m gì ?
Giả Liá»…n cÅ©ng không dám trả lá»i, đà nh phải đứng dáºy Ä‘i. Giả ChÃnh há»i :
- Cháu đi đâu thế ?
Giả Liễn trở lại thưa :
- Cháu đi vỠnhà lo liệu đâu đó rồi sẽ lại.
Giả ChÃnh “hừ†má»™t tiếng. Giả Liá»…n cúi đầu xuống, Giả ChÃnh nói :
- Cháu và o thưa vá»›i mẹ cháu gá»i má»™t và i đứa a hoà n cá»§a bà cùng vá», rồi bảo chúng nó nhá»› lại cho kỹ mà khai.
Giả Liá»…n trong bụng biết rõ rà ng là đồ đạc Giả mẫu Ä‘á»u do Uyên Ương trông nom, nay chị ta chết rồi còn biết há»i ai . Dầu có há»i bá»n Trân Châu thì là m gì chúng nhá»› được rà nh mạch. Nhưng anh ta không dám cãi. Vá»™i và ng vâng dạ rồi quay và o nhà trong. Hình phu nhân và Vương phu nhân oán trách má»™t hồi, rồi bảo Giả Liá»…n Ä‘i mau vá» há»i những ngưá»i coi nhà :
- Rồi đây hỠcòn mặt mũi nà o mà trông thấy chúng ta ?
Giả Liá»…n đà nh phải vâng lá»i Ä‘i ra, má»™t mặt sai ngưá»i sắm xe sá»a soạn đưa bá»n Hổ Phách và o thà nh ; còn mình thì cỡi lừa cùng mấy đứa hầu trai phi nhanh vá» nhà . Giả Vân cÅ©ng không dám thưa lại vá»›i Giả ChÃnh, lẻn chuồn ra cỡi ngá»±a chạy theo
Giả Liá»…n. Giả Liá»…n vỠđến nhà , Lâm Chà Hiếu há»i thăm sức khá»e rồi Ä‘i theo và o trong. Giả Liá»…n và o nhà trên cá»§a Giả mẫu, gặp bá»n Phượng Thư, TÃch Xuân ở đấy, trong lòng tức giáºn, nhưng không tiện nói ra, liá»n há»i Lâm Chà Hiếu :
- Ngưá»i ở nha môn đã đến khám chưa ?
Lâm Chà Hiếu tá»± biết có lá»—i, liá»n quỳ xuống trả lá»i :
- Nha môn văn võ Ä‘á»u đến khám cả các dấu vết và o ra và xác chết.
Giả Liá»…n giáºt mình. há»i :
- Lại khám xác chết nà o ?
Lâm Chà Hiếu liá»n thưa lại việc Bao DÅ©ng đánh chết má»™t tên đồ đảng cá»§a giặc, giống như con nuôi Chu Thụy.
Giả Liễn nói :
- Gá»i thằng Vân tá»›i đây.
Giả Vân đi và o, quỳ xuống nghe chỉ bảo.
Giả Liễn nói :
- Lúc mà y gặp ông lá»›n, sao không thưa việc con nuôi Chu Thụy theo bá»n cướp bị Bao DÅ©ng đánh chết ?
- Ngưá»i canh đêm nói giống như nó, cháu sợ không đúng nên không dám thưa.
- Äồ ngu ? Nếu mà y nói thì ta đã Ä‘em Chu Thụy vá» nháºn, có phải là biết rõ ngay không ?
Lâm Chà Hiếu nói :
- Bây giá» ngưá»i ở nha môn Ä‘em xác chết đặt ở cá»a chợ để gá»i ngưá»i nháºn rồi.
Giả Liễn nói :
- Lại cà ng lẩn thẩn nốt ! Äá»i nà o có ngưá»i Ä‘i ăn cướp, bị ngưá»i ta đánh chết, lại đòi Ä‘á»n mạng bao giá» ?
Lâm Chà Hiếu nói :
- Không cần ngưá»i ta nháºn, tôi cÅ©ng nháºn ngay được là nó.
Giả Liễn nghe xong nghĩ ngợi và nói :
- Phải đấy ? Ta nhớ năm nỠanh Trân định đánh con Chu Thụy, phải nó đấy không?
Lâm Chà Hiếu nói ?
- ChÃnh nó đánh nhau vá»›i Bà o Nhị, cáºu cÅ©ng thấy đấy.
Giả Liá»…n nghe nói tức giáºn, định đánh bá»n canh đêm.
Lâm Chà Hiếu nằn nì :
- Xin cáºu bá»›t giáºn. Những ngưá»i canh đêm ấy, được lệnh sai phái, đâu dám lưá»i biếng. Nhưng vì theo ná» nếp cá»§a phá»§ nhà ta, nên không má»™t ngưá»i đà n ông nà o dám và o. Chúng tôi ở ngoà i cùng anh Vân lúc nà o cÅ©ng Ä‘i tra xét, thấy ba lần cá»a vẫn đóng chắc chắn, những cá»a bên ngoà i không há» mở má»™t lá»›p nà o. Bá»n cướp Ä‘i theo con đưá»ng ống phÃa sau mà và o.
Giả Liá»…n há»i :
- Bá»n đà n bà canh đêm ở trong nhà đâu rồi ?
Lâm Chà Hiếu thưa :
- Äã vâng lệnh mợ, trói bá»n đà n bà canh đêm lại, chá» cáºu tra há»i.
- Bao Dũng đâu rồi ?
- Anh ta lại qua bên vưá»n rồi.
- Äi gá»i anh ta đến đây.
Bá»n hầu trai liá»n dẫn Bao DÅ©ng đến, Giả Liá»…n nói :
- Còn may có anh ở đấy, nếu không có lẽ tất cả đồ đạc trong nhà đá»u bị cướp hết.
Bao DÅ©ng đứng im lặng. TÃch Xuân sợ Bao DÅ©ng kể lại chuyện kia ra, trong bụng hoảng hốt. Phượng Thư cÅ©ng không dám nói gì. Bá»—ng nghe bên ngoà i nói :
- Chị Hổ Phách đã vá».
Má»i ngưá»i gặp nhau lại khóc má»™t hồi.
Giả Liá»…n sai ngưá»i soát những đồ đạc còn lại, thì thấy chỉ còn má»™t Ãt áo quần, vải, bông và rương tiá»n chưa động đến, còn các đồ váºt khác Ä‘á»u mất hết. Giả Liá»…n cà ng hoảng, nghÄ© đến số tiá»n là m rạp ở ngoà i., số tiá»n tiêu cá»§a nhà bếp Ä‘á»u chưa đưa ra, rồi đây không biết lấy gì mà trả cho ngưá»i ta. Bá»n Hổ Phách Ä‘i và o khóc lóc má»™t lúc, thấy rương tá»§ Ä‘á»u mở toang, không sao mà nhá»› hết đồ đạc trong ấy, đà nh phải ước lượng phá»ng Ä‘oán, kê bừa má»™t tá» khai đồ đạc đã mất, sai ngưá»i đưa đến các nha môn văn võ. Giả Liá»…n lại sai ngưá»i canh giữ. Còn Phượng Thư và TÃch Xuân thì ai vá» phòng nấy.
Giả Liá»…n không dám nghỉ ở nhà , cÅ©ng không kịp trách Phượng Thư, liá»n cưỡi ngá»±a Ä‘i ra ngoà i thà nh. Phượng Thư ở nhà lại sợ TÃch Xuân tìm cách tá»± tá», nên sai Phong Nhi qua an á»§i. Và o khoảng canh hai, trong phá»§ Vinh lúc đó, đúng như ngưá»i ta nói giặc Ä‘i rồi, má»›i lo đóng cá»a ? Má»i ngưá»i cà ng thêm cẩn tháºn, không há» dám nghỉ. Tên trá»™m cướp kia má»™t lòng luyến tiếc Diệu Ngá»c, biết rằng bá»n đà n bà ở trong am Ãt á»i rất dá»… bắt nạt. ChỠđến canh ba đêm vắng, nó mang theo dao ngắn và má»™t Ãt muá»™i hương trèo lên tưá»ng cao. Xa xa trông thấy trong am LÅ©ng Thúy, bóng đèn còn sáng, nó liá»n lẻn xuống, nấp ở chá»— hẻo lánh ở ngoà i phòng. ChỠđến canh tư, thấy bên trong chỉ còn má»™t ngá»n đèn lá»›n. Má»™t mình Diệu Ngá»c ngồi nháºp định trên cái nệm. Cô ta nghÄ© má»™t lát rồi thở than :
- Ta từ Nguyên Má»™ tá»›i kinh, vốn định để chút tiếng tăm vá» sau, vì ở đây má»i, không thể bá» Ä‘i nÆ¡i khác. Hôm trước vì lòng tốt Ä‘i thăm cô Tư. Không ngá» lại phát bá»±c vá»›i tên ngu xuẩn kia. Äến đêm lại bị má»™t tráºn khiếp sợ. Hôm nay vỠđây, ngồi trên nệm không yên, cảm thấy lòng dạ nÆ¡m ná»›p run sợ.
Nhưng vì ngà y thưá»ng ngồi nháºp định má»™t mình, nên hôm nay cô ta cÅ©ng không chịu gá»i ngưá»i ngồi cùng. Ai ngỠđến canh năm, trong ngưá»i thấy sởn gai lên, Ä‘ang định gá»i ngưá»i thì nghe ngoà i cá»a có tiếng động. Diệu Ngá»c nghÄ© đến việc đêm
hôm trước cà ng thêm sợ hãi, đà nh phải gá»i ngưá»i. NgỠđâu bá»n bà già đá»u không trả lá»i. Má»™t mình cô ta ngồi đấy, bá»—ng ngá»i thấy má»™t mùi hương thấu và o óc, chân tay tê mê, không thể cỠđộng, miệng cÅ©ng không nói nên lá»i, trong bụng lại cà ng hoảng hốt. Chợt thấy má»™t ngưá»i cầm má»™t con dao sáng quắc Ä‘i và o. Lúc bấy giá» Diệu Ngá»c vẫn tỉnh táo, chỉ không cỠđộng được, nghÄ© bụng : “Nó muốn giết mình chăng ? Nhưng đã quyết liá»u mạng, nên cÅ©ng không sợâ€. Nà o ngá» tên kia giắt dao và o sau lưng, giÆ¡ tay ra, nhẹ nhà ng ôm Diệu Ngá»c dáºy, đùa cợt má»™t hồi rồi cõng lên trên lưng. Lúc bấy giá» Diệu Ngá»c mê man ngây ngất. Thương thay ! Má»™t ngưá»i con gái trong sạch, bị kẻ cướp dùng muá»™i hương là m cho mê mẩn, để mặc cho nó trêu đùa. Tên giặc kia cõng Diệu Ngá»c đến bên tưá»ng sau vưá»n, dùng thang dây leo qua. Bên ngoà i đã có đồ đảng cá»§a nó Ä‘em xe chá» sẵn. Ngưá»i kia để Diệu Ngá»c và o trong xe, ngoà i treo má»™t chiếc đèn lồng có dấu hiệu quan chức rồi vá»™i và ng Ä‘i đến cá»a thà nh. Lúc ấy chÃnh là giá» mở cá»a. Quan coi thà nh chỉ nghÄ© là ngưá»i có việc quan Ä‘i ra ngoà i nên cÅ©ng không kịp tra há»i. Ra khá»i thà nh rồi, tên kẻ cướp giục ngá»±a Ä‘i, chừng hai mươi dặm, đến má»™t nÆ¡i cùng bá»n đồ đảng gặp mặt rồi chia đưá»ng Ä‘i vá» miá»n biển Nam Hải. Không biết sau khi Diệu Ngá»c bị cướp Ä‘i, có cam chịu nhÆ¡ nhá»›p hay không chịu khuất phục mà chết, chẳng rõ ra sao, khó lòng Ä‘oán ra được. Trong am LÅ©ng Thúy có má»™t ni cô thưá»ng theo Diệu Ngá»c, cô ta ngá»§ ở phÃa sau nhà . Äêm đó, ngá»§ đến canh năm, nghe phÃa trước có tiếng ngưá»i, cứ cho là Diệu Ngá»c ngồi nháºp định không yên. Sau nghe có tiếng chân cá»§a đà n ông và cá»a sổ rung động, cô ta định dáºy xem, nhưng ngưá»i bá»§n rá»§n không nói ra được, lại không nghe Diệu Ngá»c nói năng gì, cô ta cứ giương to đôi mắt lắng nghe. Äến lúc trá»i sáng, cô ta má»›i thấy tỉnh táo, khoác áo đứng dáºy, gá»i đạo bà sấm sá»a trà nước, còn mình thì ra phÃa trước để gặp Diệu Ngá»c. Không ngá» chẳng thấy Diệu Ngá»c đâu cả. Cá»a sổ thì mở toang ra. Cô ta lấy là m lạ, nghÄ© lại tiếng động ban đêm rất là ngá» vá»±c, trong bụng nghÄ© thầm :
- Còn sớm như thế mà cô ấy đã đi đâu ?
Cô ta chạy ra ngoà i sân thì thay má»™t cái thang dây dá»±a bên tưá»ng, dưới đất lại có má»™t cái bao dao, má»™t cái tay nải, liá»n nói :
- Nguy to? Äêm qua rõ rà ng là bá»n cướp đốt muá»™i hương rồi?
Cô ta vá»™i và ng gá»i má»i ngưá»i dáºy xem xét, thì thấy cá»a am vẫn đóng chặt. Bá»n bà già và gái hầu Ä‘á»u nói :
- Äêm qua ngá»i phải hÆ¡i than, sáng nay Ä‘á»u dáºy không được. Trá»i Ä‘ang sá»›m như thế, gá»i chúng tôi là m gì ?
Ngưá»i ni cô nói :
- Sư phụ không biết đi đâu mất ?
Sư phụ ngồi nháºp định ở gác Quan âm kia.
- Các bà còn mơ ngủ à ? ThỠtới mà xem.
Má»i ngưá»i chẳng hiểu đầu Ä‘uôi ra sao, cÅ©ng Ä‘á»u hoảng hốt, mở cá»a am ra. Tìm khắp trong vưá»n. Lại ngá» cô ta đến bên nhà cô Tư. Há» liá»n tá»›i gõ cá»a hông, lại bị Bao DÅ©ng mắng cho má»™t tráºn.
- Sư cô Diệu ngá»c chúng tôi chẳng biết đêm qua Ä‘i đâu, nên phải Ä‘i tìm. NhỠông mở cá»a hông để chúng tôi há»i xem có đến đấy hay không ?
- Sư phụ các bà dẫn bá»n giặc đến ăn cướp cá»§a chúng tôi. Äã cướp được rồi thì Ä‘i theo bá»n giặc mà hưởng đấy !
- A di đà pháºt ? Nói như thế coi chừng phải xuống địa ngục cắt lưỡi đấy.
Bao DÅ©ng nổi giáºn, nói :
- Nói nhảm. Các bà mà còn lôi thôi nữa thì tôi đánh đấy.
Má»i ngưá»i chỉ lấy lòng và váºt nà i :
- NhỠông bảo mở cá»a cho chúng tôi xem má»™t tÃ, nếu không có thì sẽ không dám là m phiá»n đến ông nữa. .
- Các bà không tin thì cứ đi mà tìm, nếu không có thì chốc nữa sẽ nói chuyện với các bà .
Bao DÅ©ng nói xong, gá»i mở cá»a hông. Má»i ngưá»i tìm đến nhà TÃch Xuân.
TÃch Xuân Ä‘ang buồn bá»±c nhá»› đến việc sáng hôm ấy Diệu Ngá»c ra vá», không biết có nghe câu nói cá»§a Bao DÅ©ng không, chỉ sợ mình lại mang lá»—i, sau nà y cô ta không chịu đến, thì ngưá»i tri kỹ cá»§a mình không còn ai nữa. Hiện giá» gặp má»i
ngưá»i, mình tháºt khó coi. Cha mẹ chết sá»›m, chị dâu lại ghét mình. Trước kia có bà , còn thương mình Ãt nhiá»u, bây giá» bà cÅ©ng chết rồi, để lại má»™t mình bÆ¡ vÆ¡ khổ sở, rốt cuá»™c biết là m thế nà o . Cô ta lại nghÄ© đến chị Nghinh Xuân bị dà y vò mà chết, chị Sá» là m bạn vá»›i ngưá»i mợ, chị Ba Ä‘i xa, Ä‘á»u là do số mệnh xui nên, không thể tá»± do được. Chỉ có má»™t mình Diệu Ngá»c, như hạc ná»™i mây ngà n, không gì rà ng buá»™c. Nếu mình được như cô ta, thì phúc không phải nhá». Nhưng mình là con gái nhà thế gia, là m sao thá»a ý muốn được. Lần nà y coi nhà lại mang lá»—i lá»›n, còn mặt mÅ©i nà o nữa. Lại sợ các thÃm không rõ tâm sá»± cá»§a mình. Việc tương lai rồi chưa hiểu sẽ ra sao ? TÃch Xuân nghÄ© đến đó, liá»n định cắt tóc Ä‘i tu. Bá»n Thái Bình nghe thấy, vá»™i và ng tá»›i khuyên, nà o ngá» cô ta đã cắt mất má»™t ná»a mái tóc. Thái Bình cà ng hoảng sợ và nói :
- Việc nà y chưa xong, đã xảy ra việc khác, biết là m sao bây giỠ.
Äang lúc ồn à o, bá»—ng thấy đạo bà ở bên am sang tìm Diệu Ngá»c. Thái Bình há»i rõ nguyên do, giáºt mình và nói :
- Hôm trước vỠrồi sư cô có sang nữa đâu ?
TÃch Xuân ở trong nhà nghe nói, vá»™i và ng há»i :
- Cô ấy đi đâu mất à ?
Äạo bà kể rõ chuyện đêm qua, nghe thấy tiếng động, bị hÆ¡i than xông ngạt. Sáng nay không thấy Diệu Ngá»c. Trong am lại thấy có thang dây và bao dao. TÃch Xuân sợ hãi ngá» vá»±c, chẳng hiểu ra sao, chợt nghÄ© đến câu nói cá»§a Bao DÅ©ng, chắc là bá»n trá»™m trông thấy cô ta, rồi đêm qua bắt cóc Ä‘i cÅ©ng chưa biết chừng. Nhưng cô ta xưa nay rất là cao thượng, trong sạch, có đâu lại chịu thế mạng mình ? TÃch Xuân liá»n há»i :
- Tại sao các ngưá»i Ä‘á»u không nghe gì cả ?
- Sao lại không nghe, nhưng chúng tôi Ä‘á»u giương mắt ra mà không nói được ná»a lá»i. Chắc là bá»n giặc đốt muá»™i hương. Cô Diệu chắc đã bị bá»n giặc là m cho mê mẩn, không nói năng được. Bá»n giặc nhất định đông, cầm dao cầm gáºy bứt bách. Cô ta còn dám kêu la nữa à ?
Äang nói thì Bao DÅ©ng lại ở chá»— cá»a hông gà o to :
- Trong nà y mau mau Ä‘uổi bá»n đạo bà báºy bạ ấy ra Ä‘i. Äóng cá»a hông mau lên ?
Thái Bình nghe nói sợ mình mang lá»—i, đà nh phải giục bà già đi ra, bảo ngưá»i đóng cá»a hông lại. TÃch Xuân cà ng thêm khổ sở. Bá»n Thái Bình lấy lá»… khuyên giải mãi và quấn ná»a mái tóc còn lại cho cô ta. Má»i ngưá»i bà n vá»›i nhau việc nà y bất tất nói lá»™ ra là m gì. Äến chuyện Diệu Ngá»c bị bắt cÅ©ng là m như không biết. ChỠông lá»›n bà lá»›n vá» hãy nói. TÃch Xuân từ đó kiên quyết Ä‘i tu. Giả Liá»…n trở lại chùa Thiết Hạm thưa lại vá»›i Giả ChÃnh việc vá» nhà tra há»i những ngưá»i canh đêm, và kê khai những đồ mất trá»™m. Giả ChÃnh há»i :
- Khai như thế nà o ?
Giả Liá»…n Ä‘em trình đơn kê những đồ váºt mà Hổ Phách nhá»› được và nói thêm :
- Trong ấy những váºt Nguyên Phi cho, Ä‘á»u chưa rõ rà ng, còn những váºt hiếm có không tiện khai ra thì để khi cháu hết tang sẽ Ä‘i nhá» ngưá»i ta dò há»i kỹ lưỡng, thế nà o cÅ©ng tìm ra.
Giả ChÃnh nghe nói, vừa lòng, liá»n gáºt đầu, không nói gì. Giả Liá»…n và o trong nhà , gặp Hình phu nhân,Vương phụ nhân và bà n :
- Nên khuyên chú sớm liệu vỠnhà mới được, nếu không thì rối như tơ vò ấy cả.
Hình phu nhân nói :
- Phải đấy. Chúng ta ở đây cũng cứ hốt hoảng lo sợ.
Giả Liễn nói :
- Äiá»u đó chúng con không dám nói, cần phải có ý cá»§a thÃm thì chắc chú sẽ nghe theo.
Hình phu nhân bèn cùng Vương phu nhân bà n bạc xong xuôi. Qua má»™t đêm, Giả ChÃnh cÅ©ng không yên lòng, sai Bảo Ngá»c và o nói :
- Hôm nay má»i mẹ và bác vá» nhà , và i ba hôm nữa lại tá»›i. Ngưá»i nhà ngoà i nà y Ä‘á»u cắt đặt xong rồi. Trong ấy mẹ và bác lo cắt đặt ngưá»i Ä‘i thôi.
Hình phu nhân cắt bá»n Anh Kha ở lại trông nom hương đèn ; bá»n vợ Chu Thụy coi chung má»i việc ; nên các ngưá»i khác Ä‘á»u ra vá». Lúc đó má»i ngưá»i vá»™i và ng sắm sá»a xe ngá»±a. Bá»n Giả ChÃnh từ biệt trước linh vị cá»§a Giả mẫu, lại khóc má»™t hồi.
Lúc hỠđứng dáºy định Ä‘i thì thấy Dì Triệu vẫn còn lom khom giữa đất không dáºy. Dì Chu tưởng dì Triệu còn khóc, liá»n tá»›i dắt dáºy, không ngá» dì Triệu miệng sùi bá»t, mắt trợn ngược, lưỡi lè ra ngoà i, là m cho bá»n ngưá»i nhà giáºt mình. Giả Hoà n
chạy lại, kêu rầm lên. Dì Triệu tỉnh lại rồi nói :
- Ta không vỠđâu. Ta theo cụ bà vỠNam đây !
Má»i ngưá»i nói :
- Cụ bà đâu có cần dì theo hầu ?
Dì Triệu nói : .
- Ta theo cụ bà suốt Ä‘á»i. Ông Cả còn không chịu để yên, dùng mưu thần chước quá»· là m hại ta ! Ta tưởng nhá» phép Mã đạo bà để là m cho hả giáºn. Kết quả mất Ä‘i má»™t số bạc, chẳng là m chết đứa nà o. GiỠđây ta vá», không biết rồi lại có ai là m hại ta !
Má»i ngưá»i ban đầu tưởng là hồn Uyên ương nháºp và o dì ta. Sau nghe nói đến việc Mã đạo bà thì lại hình như không phải. Hình phu nhân và Vương phu nhân Ä‘á»u không nói gì. Chỉ có bá»n Thái Vân cầu khẩn để xin há»™ cho dì ta :
- Chị Uyên ương ơi, chị chết là tự mình chứ có can gì đến dì Triệu. Chị tha dì ấy ra.
Vì thấy Hình phu nhân ở đây, nên bá»n há» cÅ©ng không dám nói gì khác.
Dì Triệu nói :
- Ta không phải là Uyên ương. Ta là do Diêm vương sai ngưá»i đến bắt Ä‘i, để há»i vá» cái án tại sao cùng Mã đạo bà dùng phép ma là m hại ngưá»i.
Nói đến đó, dì ta lại van lơn :
- Mợ Hai Liá»…n Æ¡i ? Trước mặt quan lá»›n đây bá»›t lá»i xúc xiểm Ä‘i cho vá»›i ! Tôi dầu có ngà n ngà y không tốt cÅ©ng còn có má»™t ngà y tết. Mợ Hai Æ¡i ! Mợ Hai thân yêu Æ¡i! Tháºt không phải tôi định hại mợ ; chỉ vì trong má»™t lúc rồ dại tôi trót nghe lá»i con ở già đấy thôi.
Bà ta Ä‘ang kêu la, thì Giả ChÃnh sai ngưá»i đến gá»i Giả Hoà n. Bá»n bà già đá»u trình :
- Dì Triệu bị trúng tà , cáºu Ba Ä‘ang ở lại trông nom.
Giả ChÃnh nói :
- Là m gì có chuyện ấy. Chúng ta đi trước đây.
Thế rồi bá»n đà n ông Ä‘á»u ra vá» trước. Dì Triệu ở đấy vẫn cứ nói nhảm, không sao tỉnh lại được. Hình phu nhân sợ dì ta còn nói chuyện gì nữa, liá»n bảo :
- Sai thêm ngưá»i ở đây trông nom dì ấy, chúng ta Ä‘i trước. VỠđến thà nh, sẽ cho thầy thuốc đến xem bệnh.
Vương phu nhân vốn ghét dì Triệu, nên cÅ©ng bá» lÆ¡ không nhìn. Bảo Thoa là ngưá»i trung háºu, tuy nghÄ© đến việc dì ta là m hại Bảo Ngá»c. Nhưng rốt cuá»™c vẫn không đà nh lòng, liá»n dặn riêng dì Chu ở đấy trông nom. Dì Chu cÅ©ng là ngưá»i tốt nháºn lá»i ngay.
Lý Hoà n nói :
- Tôi cũng ở đây thôi.
Vương phu nhân nói :
- Bất tất phải thế.
Thế rồi má»i ngưá»i Ä‘á»u định đứng dáºy ra vá».
Giả Hoà n hoảng lên nói :
- Tôi cũng ở đây à ?
Vương phu nhân quát :
- Cái thằng lẩn thẩn ? Mẹ mà y chưa biết sống chết ra sao, mà y còn định vỠà ?
Giả Hoà n không dám nói gì nữa, Bảo Ngá»c nói :
- Em ạ, em không vỠđược đâu, để anh và o thà nh, sẽ sai ngưá»i đến thăm em.
Nói xong, má»i ngưá»i Ä‘á»u lên xe vá» nhà . Trong chùa chỉ còn bá»n dì Triệu, Giả Hoà n, Anh Kha. Bá»n Giả ChÃnh và Hình phu nhân vỠđến nhà , và o nhà trên, khóc lóc má»™t hồi. Lâm Chà Hiếu dẫn bá»n ngưá»i nhà đến há»i thăm sức khá»e rồi quỳ xuống. Giả ChÃnh quát :
- Cút Ä‘i ngà y mai sẽ há»i chúng mà y !
Ngay hôm ấy, Phượng Thư mấy lần mê man, không thể ra đón, chỉ có TÃch Xuân trông thấy má»i ngưá»i thì có vẻ hổ thẹn. Hình phu nhân cÅ©ng không nhìn. Vá»ng phu nhân thì vẫn đối đãi như thưá»ng. Lý Hoà n và Bảo Thoa nắm tay cô ta, nói mấy câu. Riêng có Vưu thị thì nói :
- Cô Æ¡i cô tháºt chịu khó trông nom mấy ngà y trá»i.
TÃch Xuân mặt mà y đỠtÃa, không nói lại má»™t câu. Bảo Thoa kéo Vưu thị và đưa mắt lưá»m chị ta rồi ai vá» nhà nấy. Giả ChÃnh nhìn qua má»™t lượt, thở dà i không nói gì cả. Rồi đến thư phòng, trải chiếu xuống đất mà ngồi, gá»i bá»n Giả Liá»…n. Giả Dung, Giả Vân đến dặn dò mấy câu. Bảo Ngá»c định ở lại thư phòng hầu Giả ChÃnh. Giả ChÃnh nói :
- Không cần.
Giả Lan thì vẫn theo mẹ anh ta. Äêm ấy không có chuyện gì.
Sáng hôm sau, Lâm Chà Hiếu và o quỳ ở thư phòng. Giả ChÃnh há»i lại đầu Ä‘uôi việc mất trá»™m. Lâm Chi Hiếu lại khai Chu Thụy ra và nói :
- Nha môn bắt được Bà o Nhị, xét được trong mình nó có những đồ váºt đã kê trong đơn mất trá»™m, hiện Ä‘ang tra tấn, định bắt nó khai ra bá»n trá»™m cướp.
Giả ChÃnh nghe xong, giáºn lắm, nói :
- Äầy tá»› phụ Æ¡n, Ä‘em kẻ cướp vỠăn cướp cá»§a nhà , tháºt là ngược Ä‘á»i.
Ông ta sai ngưá»i láºp tức ra ngoà i thà nh, trói Chu Thụy đưa đến nha môn tra há»i. Lâm Chà Hiếu vẫn cứ quỳ đấy, không dám dáºy. Giả ChÃnh nói :
- Anh còn quỳ là m gì ?
Lâm Chà Hiếu nói :
Bá»n chúng tôi đáng chết, xin ông lá»›n ban Æ¡n. .
Äang nói thì bá»n Lại Äại cùng các ngưá»i nhà đá»u và o há»i thăm sức khá»e và đưa sổ sách lo việc tang trình lên. Giả ChÃnh nói:
- Giao cho cáºu Liá»…n tÃnh toán rõ rà ng rồi trình vá»›i ta.
Äoạn ông ta quát mắng, Lâm Chà Hiếu đứng dáºy Ä‘i ra. Giả Liá»…n quỳ má»™t chân xuống bên Giả ChÃnh nói câu gì. Giả ChÃnh trợn mắt và bảo :
- Nói nhảm ! Không lẽ bị mất cướp rồi bắt phạt bá»n đầy tá»› phải xuất tiá»n bạc lo cho bà hay sao ?
Giả Liá»…n đỠmặt lên, không dám nói năng gì, đứng dáºy nhưng cÅ©ng không dám cỠđộng. Giả ChÃnh há»i :
- Nhà cháu ra sao rồi ?
Giả Liễn lại quỳ xuống và nói :
- Xem chừng thì không có hy vá»ng gì.
Giả ChÃnh thở dà i, nói :
- Ta không ngá» váºn nhà suy bại đến thế . Vả lại mẹ thằng Hoà n Ä‘ang còn ốm ở trong chùa, cÅ©ng chẳng biết mắc chứng bệnh gì. Các cháu có hiểu hay không ?
Giả Liá»…n cÅ©ng không dám nói gì. Giả ChÃnh bảo :
- Cháu chuyển lá»i ra ngoà i, bảo ngưá»i dẫn thầy thuốc đến thăm bệnh cho nó.
Giả Liá»…n vá»™i và ng vâng lá»i Ä‘i ra, sai ngưá»i đưa thầy thuốc đến chùa Thiết Hạm xem bệnh cho dì Triệu.
|

15-07-2008, 10:51 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 113
Ä‚n năn lá»—i trước, Phượng Thư nhá» cáºy già Lưu
Quên hẳn hiá»m xưa, Tá» Quyên cảm thương Bảo Ngá»c
Dì Triệu mắc bệnh ở chùa Thiết Hạm, thấy Ãt ngưá»i lại, cà ng nói nhảm. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngÆ¡ ngác khiếp sợ. Hai ngưá»i đà n bà đỡ cho dì Triệu quỳ ở dưới đất. Dì ta nói rồi lại khóc, có lúc bò ra giữa đất xin tha tá»™i và nói :
- Ông đánh tôi chết mất ! Ông râu đỠơi. Tôi không dám nữa đâu !
Có lúc lại chắp lai tay kêu đau. Con mắt lồi ra, miệng chảy máu tươi, đầu bù tóc rối, ai cũng sợ hãi, không dám lại gần.
Lúc trá»i gần tối, tiếng nói cá»§a dì Triệu cà ng khan dần, y như quá»· gà o, không có ai dám đứng trước bà ta. Äà nh phải gá»i mấy ngưá»i đà n ông can đảm và o ngồi đấy. Có lúc dì Triệu chết Ä‘i được má»™t lúc lại sống lại, suốt đêm cứ như thế. Äến hôm thứ hai. Bà ta không nói nữa, chỉ là m như bị ma ám, tá»± tay xé tung áo quần, để lòi bụng ra hình như có ai xúi cởi áo quần. Tá»™i nghiệp dì Triệu, tuy không nói gì nhưng xem có vẻ Ä‘au đớn khổ sở ! Äang khi nguy cấp thì thầy thuốc đến. Thầy thuốc cÅ©ng không xem mạch, chỉ dặn :
- Lo liệu việc háºu sá»± Ä‘i thôi .
Nói xong, liá»n đứng dáºy Ä‘i ra. Ngưá»i nhà đưa thầy ta đến, cứ nằn nì :
- Nhá» thầy xem qua mạch má»™t tÃ, để tôi tiện vá» bẩm vá»›i chá»§ nhà .
Thầy thuốc lấy tay sá» má»™t cái, thì không còn có mạch nhảy nữa. Giả Hoà n nghe nói, má»›i khóc rống lên. Má»i ngưá»i chỉ lo săn sóc Giả Hoà n, còn dì Triệu thì chẳng có ai nhìn. Chỉ có dì Chu nghÄ© bụng : « Cái kiếp vợ má»n, chẳng qua như thế ! Vả lại bà ta còn có con đấy. Chứ lúc mình chết, chưa biết sẽ ra sao ? »
Dì Chu cà ng khóc lóc thảm thiết.
Ngưá»i nhà chạy vá» trình. Giả ChÃnh liá»n sai ngưá»i đến chùa, theo lệ cÅ© mà lo liệu. Cùng Giả Hoà n ở lại ba ngà y, rồi Ä‘á»u vá». Ngưá»i kia vâng lá»i ra Ä‘i. Ở đấy, má»™t ngưá»i truyá»n mưá»i, mưá»i ngưá»i truyá»n trăm, ai cÅ©ng biết chuyện dì Triệu độc ác là m hại ngưá»i, bị âm ty tra tấn mà chết. Há» lại nói :
- Mợ hai Liễn cũng nguy rồi. Sao lại nói là mợ hai Liễn kiện ?
Lá»i đồn ấy đến tai Bình Nhi. Chị ta hoảng sợ, xem bá»™ dạng Phượng Thư cÅ©ng khó lòng khá»i được. Vả lại gần đây, Giả Liá»…n không hỠâu yếm như trước nữa. Công việc lại nhiá»u, thà nh ra việc Phượng Thư Ä‘au ốm hình như không liên can gì đến hắn. Ở trước mặt Phượng Thư, Bình Nhi chỉ má»™t má»±c khuyên lÆ¡n, an á»§i. Lại thêm Hình phu nhân và Vương phu nhân vá» nhà mấy hôm nay, chỉ sai ngưá»i qua há»i, không há» thân hà nh đến thăm, Phượng Thư cà ng thêm Ä‘au xót. Giả Liá»…n vá» nhà cÅ©ng chẳng nói má»™t câu nà o thân máºt. Phượng Thư chỉ mong sao cho chóng chết, há»… sá»±c nghÄ© đến, trong lòng lại thấy ma quá»· kéo đến. Chị ta thấy chị Hai há» Vưu từ sau phòng Ä‘i tá»›i, dần dần lại gần trước giưá»ng và nói :
- Chị Æ¡i, lâu nay không gặp nhau, em rất tưởng nhá»›. Nhưng muốn gặp cÅ©ng không được. GiỠđây khó khăn lắm má»›i và o được đây thăm chị. Chị tháºt đã Ä‘em hết tâm lá»±c mà cáºu Hai lẩn thẩn kia lại không biết cảm Æ¡n tấm lòng tốt cá»§a chị. Äã thế lại oán trách chị là m việc quá khắc bạc, là m mất con đưá»ng tương lai cá»§a cáºu ta, để cáºu ta không mặc mÅ©i nà o nhìn thấy ngưá»i khác nữa. Em tháºt tức thay cho chị .
Phượng Thư mÆ¡ mà ng trả lá»i :
- GiỠđây chị cũng phà n nà n tâm địa chị hẹp hòi quá. Em không nghĩ đến mối thù xưa mà còn đến thăm chị à .
Bình Nhi ở bên nghe nói, liá»n há»i :
- Mợ nói gì thế ?
Phượng Thư tỉnh dáºy, nghÄ© lại chị hai Vưu đã chết, chắc là chị ta đến đòi Ä‘á»n mạng. Bị Bình Nhi gá»i tỉnh dáºy, trong lòng Phượng Thư sợ hãi, nhưng không chịu nói ra, đà nh miá»…n cưỡng trả lá»i :
- Ta tâm hồn rối loạn, chắc là nói mơ, em đấm bóp cho ta một chút.
Bình Nhi leo lên giưá»ng Ä‘ang đấm, thì thấy má»™t a hoà n nhá» Ä‘i và o, nói bà cụ Lưu đã đến. Bá»n bà già đưa và o há»i thăm sức khá»e cá»§a mợ.
Bình Nhi vá»™i và ng tụt xuống, và há»i :
- Bà ấy đâu rồi ?
- Bà ta không dám và o ngay. Còn chá» mợ truyá»n bát.
Bình Nhi nghe nói gáºt đầu, nghÄ© bụng mợ ấy Ä‘ang ốm, chắc là không muốn gặp ai, liá»n nói :
- Mợ Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i để di dưỡng tinh thần, bảo bà ta hãy chỠđấy, và em có há»i bà ta đến có việc gì không ?
- Bá»n há» há»i rồi, không có việc gì, bà ta chỉ nói, nghe tin cụ bà qua Ä‘á»i. Nhưng vì không ai báo tin, nên đến cháºm.
A hoà n nhá» Ä‘ang nói thì Phượng Thư nghe thấy liá»n bảo :
- Chị Bình . Ngưá»i ta có lòng tốt đến thăm, không nên lạnh nhạt vá»›i há». Chị Ä‘i má»i bà Lưu và o đây, ta nói chuyện vá»›i bà ấy má»™t chút.
Bình Nhi đà nh phải ra má»i bà Lưu và o trong nà y ngồi. Phượng Thư vừa muốn nhắm mắt, lại thấy má»™t trai má»™t gái chạy đến, hình như muốn trèo lên giưá»ng, Phượng Thư vá»™i và ng gá»i Bình Nhi và há»i :
- Ngưá»i đà n ông ở đâu mà chạy đến đây thế ?
Gá»i luôn hai tiếng, thì thấy Phong Nhi và Tiểu Hồng chạy và o nói :
- Mợ muốn lấy gì ?
Phượng Thư giương mắt nhìn má»™t cái, chẳng thấy ngưá»i nà o, trong bụng biết rõ, nhưng không chịu nói ra, liá»n há»i Phong Nhi :
- Con Bình đi đâu rồi ?
- Không phải là mợ đã bảo chị ấy Ä‘i má»i bà Lưu rồi à ?
Phượng Thư nằm yên không nói gì. Chợt thấy Bình Nhi cùng bà Lưu dẫn một đứa gái nhỠđi và o, và nói :
- Mợ ở đâu ?
Bình Nhi dẫn bà ta đến bên giưá»ng. Bà Lưu liá»n nói :
- Xin há»i thăm sức khá»e mợ.
Phượng Thư giương mắt nhìn, bất giác Ä‘au lòng, liá»n nói :
- Bà có khá»e không ? Sao đến bây giá» má»›i tá»›i ? Xem kìa, cháu ngoại bà cÅ©ng lá»›n ngần ấy rồi đấy.
Bà Lưu thấy Phượng Thư mình gầy như que cá»§i, tinh thần hoảng hốt, trong bụng cÅ©ng thương xót, liá»n nói :
- Mợ Æ¡i ? Sao má»›i mấy tháng không thấy mà đã ốm đến thế ? Tháºt tôi u mê đáng chết, sao không sá»›m đến há»i thăm mợ !
Bà ta liá»n bảo con Thanh há»i thăm sức khá»e. Con Thanh chỉ cưá»i. Phượng Thư trông thấy, cÅ©ng rất thương yêu, liá»n bảo Tiểu Hồng dá»— dà nh nó.
Bà Lưu nói :
- Ngưá»i trong trại chúng tôi không hay ốm, nếu mà ốm thì sẽ cầu thần hứa hẹn, chứ xưa nay không biết uống thuốc. Tôi nghÄ© bệnh cá»§a mợ đây chắc mắc phải ma quá»· gì đấy thôi.
Bình Nhi nghe câu nói ấy không đúng lý, vá»™i và ng ở sau kéo trá»™m áo bà ta. Bà Lưu hiểu ý liá»n không nói nữa. Không ngá» câu nói ấy lại hợp ý Phượng Thư. Chị ta liá»n gắng gượng nói :
- Già ơi, già là ngưá»i có tuổi, nói không sai. Dì Triệu mà trước kia già đã gặp, nay cÅ©ng chết rồi, già có biết không ?
Bà Lưu lấy là m lạ, và nói :
- A di đà pháºt ? Ngưá»i mạnh khá»e như thế, sao đã chết sá»›m ? Tôi nhá»› bà ta cÅ©ng có mặt anh con nhá», bây giá» biết là m thế nà o ?
Bình Nhi nói :
- Sợ cái gì ? Còn có ông lớn và bà lớn đấy.
Bà Lưu nói :
- Cô ạ cô biết sao được ? Mẹ đẻ chết Ä‘i là không hay, ngưá»i không mang nặng đẻ Ä‘au thì ăn thua gì ?
Câu nói ấy lại là m cho Phượng Thư buồn, nghẹn ngà o nức nở khóc lên. Má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»›i khuyên giải. Xảo Thư thấy mẹ nó khóc lóc, liá»n chạy đến trước giưá»ng, giÆ¡ tay cầm lấy tay Phượng Thư, rồi cÅ©ng khóc lên.
Phượng Thư vừa khóc vừa há»i :
- Con đã gặp bà Lưu chưa ?
- Chưa.
- Bà ta đặt tên cho con, cÅ©ng như mẹ nuôi đấy. Con tá»›i há»i thăm sức khá»e bà đi.
Xảo Thư liá»n chạy đến trước mặt, bà Lưu vá»™i và ng nắm lấy và nói :
- A di đà pháºt ? Äừng là m tôi chết mất ! Cô Xảo Æ¡i đã hÆ¡n năm nay tôi không đến, cô còn nháºn được tôi không ?
- Sao lại không nháºn được ? Năm ná» khi gặp bà ở trong vưá»n, tôi còn nhá». Năm trước bà đến, tôi xin bà con châu chấu già , bà chưa cho tôi, chắc là quên rồi.
Bà Lưu nói :
- Cô Æ¡i ! Tôi già lẩm cẩm mất rồi, nếu nói đến châu chấu thì ở trang trại chúng tôi rất nhiá»u, có Ä‘iá»u cô không đến chá»— đó được thôi. Nếu cô đến thì muốn lấy má»™t xe châu chấu cÅ©ng không khó gì,
Phượng Thư nói :
- Bà đem nó vỠvới.
Bà Lưu cưá»i và nói :
- Vô là thân ngà n và ng, lớn lên trong lụa là , ăn toà n thức ăn ngon, đến chỗ chúng tôi thì lấy gì cho cô chơi, lấy gì cho cô ăn. Thế lại không là m tôi chết mất à !
Bà ta lại cưá»i và tiếp luôn :
- Äã thế, thì để tôi là m mối cho cô má»™t nÆ¡i. Chá»— chúng tôi tuy nói là đất trang trại, nhưng cÅ©ng có nhà già u lá»›n, có mấy ngà n thá»a ruá»™ng, mấy trăm trâu bò, tiá»n bạc cÅ©ng nhiá»u ; có Ä‘iá»u không có và ng, có ngá»c như đây. Mợ thì cố nhiên không coi
những hạng nhà ấy ra gì; chỉ chúng tôi con nhà trang trại thấy những nhà già u như thế, cÅ©ng cho là ngưá»i trên trá»i rồi đấy.
Phượng Thư nói :
- Bà cứ nói đi, tôi bằng lòng sẽ gả.
- Nói chÆ¡i đấy thôi, ngay những nhà quan quyá»n sang trá»ng như nhà mợ đây, sợ mợ cÅ©ng chẳng chịu gả, Ä‘á»i nà o lại gả cho con nhà trang trại ? Dầu cho mợ bằng lòng, các bà ở trên cÅ©ng không thuáºn.
Xảo Thư thấy bà ta nói đến chuyện ấy, đứng nghe không tiện, liá»n chạy Ä‘i trò chuyện vá»›i con Thanh. Hai cô gái nhá» nói chuyện hợp ý nhau, dần dần quen nhau.
Bình Nhi sợ bà Lưu nói nhiá»u là m phiá»n Phượng Thư, liá»n kéo bà ta và nói :
- Bà nhắc đến bà lá»›n, mà bà chưa sang bên ấy. Tôi ra gá»i ngưá»i đưa bà sang gặp má»™t chút, cÅ©ng không uổng công Ä‘i chuyến nà y.
Bà Lưu muốn đi ngay, Phượng Thư nói :
- Vá»™i gì ? Bà hãy ngồi xuống. Tôi há»i bà - gần đây ăn tiêu có được đầy đủ không ?
Bà Lưu cảm ơn mãi và nói :
- Chúng tôi mà không nhá» mợ. - Nói đến đó, bà ta chỉ con Thanh và nói tiếp - thì cha mẹ nó đến chết đói mất. Bây giá» tuy nói con nhà trang trại khổ, nhưng trong nhà cÅ©ng đã táºu được mấy mẫu ruá»™ng, lại đà o má»™t cái giếng, trồng má»™t Ãt rau, bầu, dưa. Quanh năm cÅ©ng bán được nhiá»u tiá»n, đủ cho bá»n chúng tôi ăn rồi. Hai năm nay, mợ lại thưá»ng cho Ãt nhiá»u quần áo vải bông, ở trang trại chúng tôi như thế cÅ©ng tạm cho là đầy đủ. A di đà Pháºt ! Trước đấy bố nó và o trong thà nh, nghe nói ở nhà mợ đây xảy ra việc không may, tôi gần chết khiếp Ä‘i được; may có ngưá»i lại nói, không phải ở đây tôi má»›i yên lòng. Sau lại nghe nói ông lá»›n đây được thăng chức, tôi lại vui mừng, định đến mừng ngay, vì việc cấy hái Ä‘ang báºn rá»™n nên Ä‘i không được. Hôm qua lại nghe nói cụ bà quy tiên. Tôi Ä‘ang hái Ä‘áºu ở ngoà i đồng. nghe váºy, sợ quá không tà i nà o cầm nổi quả Ä‘áºu nữa, đến khóc má»™t hồi lâu, rồi nói vá»›i ngưá»i rể tôi : « Thôi, tao cÅ©ng không giúp đỡ công việc cho chúng mà y được nữa . Không biết tin đồn có đúng hay không, nhưng tao cÅ©ng phải và o thà nh thăm má»™t chút ! » Rể tôi và con tôi cÅ©ng không phải là hạng ngưá»i bạc bá»™i, nghe nói thế chúng cÅ©ng khóc má»™t hồi. Hôm nay trá»i chưa sáng, chúng nó đã giục tôi và o đây. Äến nÆ¡i tôi chẳng quen ai, cÅ©ng chẳng biết dò la ở đâu. Tôi Ä‘i má»™t mạch tá»›i cá»a sau. Thấy tất cả các tượng thần ở cá»a Ä‘á»u dán giấy trắng tôi sợ quá. Và o cá»a rồi tôi Ä‘i tìm chị Chu, tìm không được, vừa gặp má»™t cô, cô ta nói : « Chị Chu có lá»—i, bị Ä‘uổi ra rồi. » Tôi lại chá» má»™t hồi lâu, gặp má»™t ngưá»i quen, má»›i và o được đây. Không ngá» mợ cÅ©ng ốm như thế !
Nói xong, bà ta chảy nước mắt ra. Bình Nhi sốt ruá»™t, không chá» bà ta nói xong, liá»n nắm lấy tay dắt Ä‘i và nói :
- Bà nói chuyện một hồi lâu khô cả cổ, chúng ta đi uống chén trà đã.
Rồi chị ta dắt bà Lưu xuống ngồi ở nhà dưới. Còn con Thanh thì ở bên chỗ Xảo Thư. Bà Lưu nói :
- Trà thì không cần, nhá» cô bảo ngưá»i dẫn tôi sang chà o bà lá»›n và đi khóc cụ bà má»™t chút.
Bình Nhi nói :
- Bà đừng vá»™i. Hôm nay cÅ©ng không ra khá»i thà nh kịp. Vừa rồi tôi sợ bà nói sÆ¡ ý là m mợ tôi khóc, nên má»›i giục bà ra. Bà đừng nghÄ© gì.
- A di đà Pháºt ! Cô Æ¡i, cô quá lo đấy thôi, tôi cÅ©ng biết rồi. Nhưng bệnh mợ thì là m thế nà o bây giá» ? Bà xem có cần gì không ?
- Nói ra thì có tội, chứ tôi xem chừng nguy lắm đấy !
Äang nói thì nghe Phượng Thư gá»i. Bình Nhi đến bên giưá»ng thì Phượng Thư lại không nói gì cả. Bình Nhi Ä‘ang há»i Phong Nhi thì Giả Liá»…n và o. Hắn nhìn lên giưá»ng, cÅ©ng không nói gì, Ä‘i và o nhà trong hầm hầm ngồi xuống. Chỉ có Thu Äồng theo và o, rót chén trà ân cần thăm há»i, rồi nhá» to câu chuyện, chẳng biết là nói những gì. Má»™t chốc, Giả Liá»…n gá»i Bình Nhi tá»›i há»i :
- Mợ không uống thuốc à ?
- Không uống. Biết là m thế nà o bây giỠ?
- Ta biết sao được ? Chị đưa cái chìa khóa tủ lại đây.
Bình Nhi thấy Giả Liá»…n có vẻ tức giáºn, cÅ©ng không dám há»i, đà nh phải Ä‘i ra, ghé bên tai Phượng Thư nói nhá» mấy câu. Phượng Thư im lặng, Bình Nhi liá»n đưa má»™t cái há»™p nhỠđể bên mình Giả Liá»…n rồi Ä‘i ngay.
Giả Liễn nói :
- Ma bắt chị rồi à ? Chị để đấy bảo ai mở ?
Bình Nhi nén giáºn, mở há»™p lấy chìa khóa ra mở tá»§ rồi há»i:
- Cáºu lấy cái gì ?
- Chúng mình còn cái gì nữa.
Bình Nhi tức phát khóc lên, bèn nói :
- Có việc gì cáºu cứ nói cho rõ rà ng, tôi có chết cÅ©ng cam lòng !
Giả Liễn nói :
- Còn phải nói nữa ? Việc trước kia do các ngưá»i gây ra, giỠđây việc cá»§a cụ còn thiếu mất bốn năm ngà n bạc. Chú bảo Ä‘em sổ sách công để xoay tiá»n. Chị xem còn có nữa không ? Nợ nần bên ngoà i còn không biết lấy gì mà trang trải đây. Ai bảo tôi nháºn lấy cái danh hão nà y ! Äà nh phải Ä‘em những váºt dụng mà bán Ä‘i để bù và o thôi ? Chị không bằng lòng hay sao ?
Bình Nhi nghe xong, không nói má»™t câu nà o, liá»n khuân hết đồ váºt trong tá»§ ra. Bá»—ng thấy Tiểu Hồng chạy sang nói :
- Chị Bình đến mau ! Mợ nguy lắm rồi.
Bình Nhi cÅ©ng không kể gì Giả Liá»…n nữa, vá»™i và ng chạy sang, thì thấy Phượng Thư giÆ¡ tay bắt chuồn chuồn giữa không, Bình Nhi nắm lấy tay, vừa khóc vừa gá»i. Giả Liá»…n cÅ©ng chạy sang nhìn rồi dáºm chân, và nói :
- Cứ thế nà y là định giết tôi đấy ?
Nói xong, hắn chảy nước mắt.
Phong Nhi và o nói :
- Ngoà i kia Ä‘ang tìm cáºu Hai đấy.
Giả Liễn đà nh phải đi ra.
Ở trong nà y Phượng Thư cà ng nguy cấp. Bá»n Phong Nhi khóc ầm lên. Xảo thư nghe tiếng chạy lại. Bà cụ Lưu cÅ©ng vá»™i và ng chạy đến trước giưá»ng. Miệng niệm Pháºt, phù phép gì má»™t lát; quả nhiên Phượng Thư hÆ¡i đỡ hÆ¡n. Má»™t lúc Vương phu nhân nghe a hoà n nói, cÅ©ng qua thăm, thấy Phượng Thư có phần yên tÄ©nh, cÅ©ng tạm yên lòng. Bà ta thấy bà Lưu liá»n há»i :
- Bà cụ có khá»e không ? Äến đây từ bao giá» ?
- Xin há»i thăm sức khá»e cá»§a bà lá»›n.
Rồi hai ngưá»i cÅ©ng không kịp nói chuyện gì, chỉ bà n tán vá» bệnh Phượng Thư. Trò chuyện má»™t hồi lâu. Thái Vân và o nói :
- Ông lá»›n má»i bà lá»›n.
Vương phu nhân dặn dò Bình Nhi mấy câu rồi ra vá». Sau má»™t hồi nguy cấp, Phượng Thư lại hÆ¡i tỉnh táo. Thấy bà Lưu ngồi đấy trong bụng chị ta tin việc bà ấy nói chuyện cầu thần cầu thánh, liá»n tìm cách bảo bá»n Phong Nhi ra ngoà i, rồi gá»i
bà Lưu lại nói cho bà ta biết tâm thần mình không yên, hình như trông thấy ma quá»·. Bà Lưu bèn kể lại ở trang trại có vị bồ tát nà o thiêng liêng ngôi Ä‘á»n nà o linh ứng. Phượng Thư nói :
- Nhá» bà cầu há»™ cho tôi, cần tiá»n cúng lá»… thì có đây, chị ta liá»n rút má»™t chiếc vòng và ng trong cổ tay ra trao cho bà cụ.
- Mợ ạ. Không cần cái ấy đâu. Ngưá»i ở trang trại chúng tôi hứa nguyện rồi mà bệnh khá»i thì chỉ tiêu mấy trăm đồng tiá»n là được là m gì cần đến như thế ? Ngay cả tôi cầu há»™ cho mợ đây. cÅ©ng là khấn trước đấy thôi, chá» mợ khá»e rồi, muốn cúng bao nhiêu thì mợ tá»± Ä‘i cúng lấy thôi.
Phượng Thư biết rõ lòng tốt của bà ta, nà i ép không tiện, đà nh phải để lại, và nói :
- Bà ạ. .TÃnh mạng cá»§a tôi xin giao phó cho bà . Con Xảo nhà tôi, trăm chứng ngà n táºt, nay cÅ©ng giao phó cho bà luôn ?
Bà Lưu thuáºn miệng vâng lá»i, và nói :
- Äã váºy tôi xem trá»i còn sá»›m, có thể ra thà nh kịp, để tôi Ä‘i ngay. Sau nà y mợ khá»i rồi, sẽ má»i Ä‘i lá»… tạ.
Phượng Thư bị mấy hồn oan quấn quÃt, đâm ra sợ hãi, chỉ trông mong bà ta Ä‘i cầu ngay cho, liá»n nói :
- Nếu bà chịu hết lòng hộ tôi, tôi ngủ được một giấc yên ổn, thì tôi rất cảm ơn bà . Còn cháu ngoại bà thì bảo nó ở lại đây với tôi .
- Con cái nhà trang trại, không biết gì. Ở đây chỉ thêm sinh chuyện ngưá»i ta chê cưá»i, tôi đưa nó vá» là hÆ¡n.
- Bà quá lo. Äã là bà con thì sợ gì Ä‘iá»u ấy . Nhà chúng tôi đây hiện nay túng thiếu nhưng thêm má»™t ngưá»i ăn. Có đáng là bao.
Bà Lưu thấy Phượng Thư tháºt tình. Bảo con Thanh ở đây mấy hôm, trong nhà đỡ tốn miệng ăn thì cÅ©ng thÃch. Nhưng sợ nó không chịu ở. Chi bằng gá»i nó tá»›i há»i, nếu bằng lòng thì để ở lại. Rồi bà ta nói vá»›i con Thanh mấy câu. Con Thanh chÆ¡i vá»›i Xảo Thư đã quen, Xảo Thư lại không bằng lòng cho nó vá». Con Thanh cÅ©ng muốn ở lại. Bà cụ liá»n dặn dò mấy câu, rồi từ biệt Bình Nhi, vá»™i và ng ra thà nh.
Am LÅ©ng Thúy nguyên là đất cá»§a phá»§ Giả. Khi là m vưá»n tỉnh thân, há» liá»n bao cả am ấy và o trong vưá»n. Lâu nay tiá»n ăn tiêu và hương dầu không hỠđộng đến tiá»n lương cá»§a phá»§ Giả. Bây giá» Diệu Ngá»c bị cướp. Bá»n ni cô trình báo đến cá»a quan.
Má»™t là phải chá» xem quan trên tầm nã trá»™m cướp ra sao ; hai là cÆ¡ nghiệp cá»§a Diệu Ngá»c không tiện bá» Ä‘i, nên vẫn để lại như cÅ©. Há» chỉ trình cho phá»§ Giả biết tình hình mà thôi. Lúc bấy giá» ngưá»i trong phá»§ Giả tuy ai cÅ©ng biết. Nhưng vì Giả ChÃnh má»›i có tang, vả lại trong bụng lo lắng không yên, nên không ai dám Ä‘em
việc không quan trá»ng ấy trình vá»›i ông ta. Chỉ có TÃch Xuân biết rõ việc nà y, thì ngà y đêm áy náy. Việc Diệu Ngá»c bị kẻ gian bắt cóc dần dần đồn đến tai Bảo Ngá»c. Có ngưá»i nói : “Diệu Ngá»c động lòng tình dục, bá» Ä‘i theo ngưá»i.†Bảo Ngá»c nghe tin rất là buồn bá»±c nghÄ© bụng : « Chắc cô ta bị bá»n cướp bắt Ä‘i. Con ngưá»i ấy nhất định không chịu, thế nà o cÅ©ng chết chứ không chịu nhục? » Nhưng không thấy rõ kết quả ra sao, trong lòng anh ta rất là áy náy, ngà y nà o cÅ©ng thở vắn than dà i. Anh ta lại nói :
- Con ngưá»i như thế, thưá»ng tá»± xưng là «Ngưá»i ngoà i cá»a », sao mà kết cục lại như thế ?
Rồi anh ta lại nghÄ© : « Trước kia trong vưá»n vui vẻ biết bao ! Từ khi chị Hai vá» nhà chồng tá»›i nay, ngưá»i thì chết, ngưá»i thì Ä‘i lấy chồng, mình tưởng Diệu Ngá»c là ngưá»i không vướng chút bụi trần, thế nà o cÅ©ng giữ được lâu dà i. NgỠđâu sóng gió
bất thưá»ng, so vá»›i em Lâm chết cà ng kỳ quái ! Do đó má»™t nghÄ© đến hai, hai nghÄ© đến ba, anh ta nghÄ© lại việc xưa rồi nhá»› đến câu nói cá»§a Trang tá» cuá»™c Ä‘á»i hư vô mịt mùng. Ngưá»i ta sinh ra ở Ä‘á»i khó lòng tránh khá»i cảnh mây tan gió cuốnâ€. Bảo Ngá»c nghÄ© như thế, bất giác khóc to lên. Bá»n Táºp Nhân cho là bệnh Ä‘iên anh ta lại phát, nên tìm má»i cách ôn tồn khuyên giải. Ban đầu Bảo Thoa không biết là duyên cá»› vì đâu, cÅ©ng dùng lá»i khuyên răn. Khốn ná»—i Bảo Ngá»c cứ uất ức không cởi mở ra được, nên tinh thần đâm ra hoảng hốt. Bảo Thoa nghÄ© không hiểu vì lý do gì sao dò la mãi, má»›i biết là vì Diệu Ngá»c bị bá»n cướp bắt, không biết Ä‘i đâu. Bảo Thoa cÅ©ng thương cảm, nhưng thấy Bảo Ngá»c buồn phiá»n, phải dùng lá»i ngay lẽ thẳng khuyên giải. Chị ta nói :
- Cháu Lan từ khi Ä‘i đưa đám tang vá». Tuy không Ä‘i há»c, nhưng ngà y đêm vẫn mải miết há»c hà nh. Nó là chắt đầu cá»§a bà . Bà xưa nay trông mong cho cáºu nên ngưá»i. Cha ngà y đêm lo lắng cho cáºu. Thế mà cáºu cứ ngây ngây, dại dại, là m hư há»ng mình. Chúng tôi đây là m bạn vá»›i cáºu sau nà y sẽ ra sao đây ?
Câu nói ấy là m cho Bảo Ngá»c không biết trả lá»i ra sao. Hồi lâu má»›i nói :
- Tôi có để ý gì đến việc ngưá»i ta đâu . Tôi chỉ buồn vì váºn nhà mình suy sụp !
Bảo Thoa nói :
- Lại còn phải nói ! Cha và mẹ vốn muốn cho cáºu nên ngưá»i để nối nghiệp ông cha. Thế mà cáºu cứ mê man không tỉnh, thì là m thế nà o ?
Bảo Ngá»c nghe chừng nói không vừa ý mình, liá»n dá»±a lên bà n mà ngá»§. Bảo Thoa cứ để mặc, bảo bá»n Xạ Nguyệt hầu, rồi Ä‘i và o Ä‘i ngá»§.
Bảo Ngá»c thấy lúc đó trong nhà vắng ngưá»i, nghÄ© bụng : “Từ khi Tá» Quyên đến đây, mình chưa há» cùng chị ta nói chuyện tâm tình. Bá»™ chị ta lạnh nhạt như thế, mình rất lấy là m băn khoăn. Chị ta lại không phải như bá»n Xạ Nguyệt, Thu Văn mà mình có thể bảo ban gì cÅ©ng được. Nhá»› lại năm ná» khi mình ốm, chị ta ở vá»›i mình má»™t độ lâu, có má»™t cái gương nhá» cá»§a chị ta hiện nay còn ở trong ngưá»i mình. Chị ta cÅ©ng không phải là ngưá»i vô tình. Bây giá» không biết vì sao, chị ta thấy mình cứ tá» vẻ lạnh lùng, nhạt nhẽo. Nếu nói là vì vợ mình rất thân vá»›i em Lâm, và xem ra đối vá»›i Tá» Quyên cÅ©ng khá. Lúc mình Ä‘i vắng, Tứ Quyên vá»›i nó cÅ©ng cưá»i cÅ©ng nói không có chuyện gì ; chỉ khi mình đến là Tá» Quyên chạy Ä‘i nÆ¡i khác. Chắc là Tá» Quyên giáºn vá» chá»— em Lâm má»›i chết, mình đã cưới vợ. Chao ôi ! Tá» Quyên ! Tá» Quyên ! Chị là ngưá»i con gái thông minh như thế, mà không nghÄ© cho ná»—i khổ tâm cá»§a tôi. Rồi anh ta lại nghÄ© - Äêm nay ngưá»i thì ngá»§, ngưá»i thì là m việc, chi bằng nhân dịp nà y mình Ä‘i tìm Tá» Quyên, xem chị ta có nói gì không. Nếu mình còn có Ä‘iá»u gì không phải thì cứ xin lá»—i chị ta cÅ©ng được .â€
Bảo Ngá»c nghÄ© thế rồi bước nhẹ ra cá»a phòng, Ä‘i tìm Tá» Quyên. Phần Tá» Quyên ở gian trong nhà phÃa tây. Bảo Ngá»c nhè nhẹ Ä‘i đến dưới cá»a sổ, thấy bên trong còn có bóng đèn, liá»n dùng lưỡi liếm cho rách giấy cá»a sổ nhìn và o trong, thấy Tá»
Quyên một mình khêu đèn ngồi ngơ ngẩn, chẳng là m gì cả.
Bảo Ngá»c bèn gá»i nhá» :
- Chị TỠQuyên ơi ! Chị chưa ngủ à ?
Tá» Quyên nghe gá»i, giáºt nẩy mình, ngÆ¡ ngác má»™t hồi lâu, rồi má»›i há»i :
- Ai đấy ?
- Tôi đây.
Tá» Quyên nghe giống như tiếng Bảo Ngá»c, liá»n há»i :
- Cáºu Bảo đấy à ?
Bảo Ngá»c ở ngoà i ừ má»™t tiếng nhá». Tá» Quyên há»i :
- Cáºu đến có việc gì ?
- Chị yên tâm, tôi muốn nói chuyện vá»›i chị. Chị mở cá»a ra, tôi và o phòng chị ngồi má»™t chút.
TỠQuyên im lặng một chốc, rồi nói :
- Trá»i khuya rồi, má»i cáºu vá» Ä‘i, có chuyện gì ngà y mai hãy nói. Bảo Ngá»c nghe nói, lạnh ngắt ná»a con ngưá»i, muốn và o thì sợ Tá» Quyên chưa chắc đã chịu mở cá»a, muốn trở vá» thì mối tình thầm kÃn trong lòng cà ng bị lá»i nói cá»§a Tá» Quyên khêu gợi. Bất đắc dÄ©, anh ta phải nói :
- Tôi cÅ©ng chẳng nói gì nhiá»u, chỉ há»i chị má»™t câu.
- Äã là má»™t câu thì xin cứ nói ngay Ä‘i.
Bảo Ngá»c đứng hồi lâu không nói gì cả. .
Tá» Quyên ở trong nhà , không nghe Bảo Ngá»c nói, biết anh ta vốn có bệnh ngây, sợ trách móc nặng lá»i sẽ gợi bệnh cá»§a anh ta lên, thì lại không hay, liá»n đứng dáºy lắng nghe má»™t lát rồi lại há»i :
- Cáºu Ä‘i rồi hay còn đứng ngây ngưá»i ra đấy ? Có chuyện gì không nói Ä‘i, cứ đứng ì ra đó mà trêu tức ngưá»i ta ? Äã trêu chết má»™t ngưá»i rồi, không lẽ lại định trêu chết má»™t ngưá»i nữa hay sao ? Tá»™i tình gì mà như thế ?
Nói xong, chị ta cÅ©ng ghé và o lá»— giấy Bảo Ngá»c liếm rách mà trông ra ngoà i. Thấy Bảo Ngá»c vẫn ngÆ¡ ngác đứng nghe ở đấy. Tá» Quyên không tiện nói thêm nữa, quay lại cắt hoa đèn.
Bá»—ng nghe Bảo Ngá»c thở dà i má»™t tiếng và nói :
- Chị Tá» Quyên Æ¡i ! Xưa nay chị vốn không phải là ngưá»i ruá»™t gan sắt đá như thế, sao mà gần đây chẳng há» nói má»™t câu tá» tế nà o ? Tôi cố nhiên là đồ dÆ¡-đục, không đáng cho các chị nhìn tá»›i, nhưng nếu tôi có Ä‘iá»u gì không phải, mong chị cứ nói rõ ra, thì dẫu suốt Ä‘á»i chị không nhìn tôi, tôi chết Ä‘i cÅ©ng thá»a lòng ?
Tá» Quyên nghe xong, cưá»i nhạt và nói :
- Cáºu Hai chỉ có câu chuyện ấy thôi à ? Hay còn có gì nữa? Nếu chỉ có câu chuyện ấy, thì lúc cô tôi còn sống. Tôi nghe đã nhà m tai rồi ; nếu chúng tôi có chá»— nà o sai lầm thì tôi là ngưá»i bà lá»›n sai đến, cáºu Hai cứ trình lại vá»›i bà lá»›n. Äằng nà o chúng
tôi cÅ©ng là bá»n con hầu, có đáng kể gì ?
Tá» Quyên nói đến đó, giá»ng đã nghẹn ngà o, vừa nói vừa sụt sùi . Bảo Ngá»c ở ngoà i biết chị ta Ä‘au lòng mà khóc, liá»n hoảng lên dáºm chân và nói :
- Nói cái gì thế ? Sá»± việc cá»§a tôi, chị ở đây đã mấy tháng trá»i, còn có gì chưa biết rõ hay sao ? Dầu ngưá»i khác không chịu nói há»™ vá»›i chị cho tôi, không lẽ chị còn không để cho tôi nói, định bắt tôi chết Ä‘i à ?
Nói xong, anh ta cũng khóc nức nở.
Bảo Ngá»c Ä‘ang đứng khóc ở đấy, bá»—ng nghe sau lưng có má»™t ngưá»i nói tiếp :
- Cáºu bảo ai nói há»™ cho cáºu ? Mình mang lá»—i vá»›i ngưá»i ta thì mình phải nà i xin lấy chứ ? Ngưá»i ta có nể mặt hay không thì mặc ngưá»i ta, tại sao lại lôi cả bá»n ngưá»i vô can như chúng tôi và o đấy ?
Câu nói ấy là m cho cả hai Ä‘á»u giáºt mình. Các bạn thá» nghÄ© ngưá»i đó là ai ? Äó là Xạ Nguyệt. Bảo Ngá»c cảm thấy khó coi. Chợt nghe Xạ Nguyệt nói tiếp :
- Rút cục lại là m sao thế ? Má»™t ngưá»i xin lá»—i. Má»™t ngưá»i cứ để mặc. Cáºu phải mau mau van xin Ä‘i chứ ! Chà ? Chị Tá» Quyên nhà mình cÅ©ng độc ác quá ! Ngoà i nà y trá»i lạnh như thế, ngưá»i ta van xin mãi cÅ©ng không lay chuyển gì cả !
Rồi chị ta lại nói vá»›i Bảo Ngá»c :
- Vừa rồi mợ Hai nói trá»i khuya lắm rồi, tưá»ng là cáºu Ä‘i đâu, té ra cáºu lại má»™t mình đứng dưới thá»m cái phòng nà y là m gì?
TỠQuyên ở trong nhà nói tiếp :
- Thế nà y là nghÄ©a lý gì ? Má»i cáºu Hai Ä‘i vá», có Ä‘iá»u gì ngà y mai hãy nói. Tá»™i tình gì thế ?
Bảo Ngá»c còn muốn nói nữa, nhưng thấy Xạ Nguyệt ở đấy, nói không tiện, đà nh phải cùng Xạ Nguyệt Ä‘i vá», và nói :
- Thôi ! Thôi ! Äá»i nà y kiếp nà y tôi cÅ©ng khó mà giải tá» ná»—i lòng ! Chỉ có trá»i già biết cho mà thôi !
Anh ta nói đến đó, chẳng biết nước mắt từ đâu tuôn ra như suối. Xạ Nguyệt nói :
- Cáºu Hai ạ, cáºu nghe tôi khuyên mà dáºp tắt tấm lòng ấy Ä‘i thôi. Cứ nhá» nước mắt suông như thế, cÅ©ng đáng tiếc đấy.
Bảo Ngá»c cÅ©ng không nói lại, Ä‘i và o trong nhà , thấy BảoThoa đã ngá»§ rồi. Bảo Ngá»c cÅ©ng biết là Bảo Thoa giả vá» ngá»§. Chỉ có Táºp Nhân nói má»™t câu :
- Có chuyện gì ngà y mai cáºu nói không được hay sao ? Lại cứ chạy đến đấy mà quấy rầy, sinh ra ...
Chị ta thôi không nói nữa, dừng một lát, mới nói tiếp :
- Trong ngưá»i cáºu không thấy là m sao chứ ?
Bảo Ngá»c chỉ lắc đầu không nói gì. Táºp Nhân liá»n dá»n giúp cho Bảo Ngá»c nằm xuống. Suốt đêm anh ta không ngá»§, Ä‘iá»u đó không cần phải nói.
Tá» Quyên bị Bảo Ngá»c gợi chuyện ra, trong lòng lại cà ng khó chịu, khóc suốt má»™t đêm, nghÄ© bụng : « Bảo Ngá»c rõ rà ng là vì ốm mê man, bị há» bà y mưu láºp kế mà sinh việc ấy. Sau đó anh ta rõ chuyện, bệnh cÅ© lại phát, thưá»ng thưá»ng nhá»› nhung khóc lóc, không phải là hạng ngưá»i quên tình phụ nghÄ©a. Hôm nay anh ta tá» rõ mối tình âu yếm như th, lại cà ng là m cho mình khó chịu. Chỉ đáng thương cô Lâm nhà mình tháºt là kém phúc. Xem như thế thì duyên pháºn con ngưá»i Ä‘á»u đã định từ trước. Khi duyên pháºn chưa đến thì ai nấy Ä‘á»u ngây ngất mÆ¡ tưởng, đến lúc khôn là m sao được thì ngưá»i hồ đồ sẽ không nghÄ© gì nữa, còn ngưá»i tình sâu nghÄ©a nặng rút cục cÅ©ng chỉ trông trăng đón gió, khóc lóc than phiá»n mà thôi. Äáng thương ngưá»i chết chưa chắc đã biết gì, mà ngưá»i sống tháºt là đau lòng xót ruá»™t, không bao giá» nguôi. Kể ra thì con ngưá»i không bằng cá», cây, hòn đá, không hay biết gì, thế mà lại được rãnh rá»—i.†Chị ta nghÄ© đến đó, tấm lòng chua xót, chốc lát trở nên nguá»™i lạnh. Tá» Quyên vừa định thu xếp Ä‘i ngá»§, thì nghe bên nhà phÃa đông có tiếng ồn à o.
|

15-07-2008, 10:58 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 114
Vương Hy Phượng trải qua cơn ảo nhớ lại Kim Lăng
Chân ứng Gia được đội Æ¡n vua vá» chầu ngá»c khuyết
Bảo Ngá»c, Bảo Thoa nghe nói bệnh Phượng Thư nguy cấp vá»™i và ng ngồi dáºy. A hoà n cầm đèn chá» sẵn. Äang định Ä‘i ra, thì thấy bên Vương phu nhân sai ngưá»i đến nói :
- Mợ hai Liá»…n nguy lắm rồi, nhưng chưa tắt thở. Mợ và cáºu hãy khoan sang. Bệnh mợ hai Liá»…n có phần kỳ quặc ; từ canh ba đến canh tư, đòi há»i luôn miệng, đòi thuyá»n đòi kiệu, nói là để vá» Kim Lăng nháºp và o cuốn sổ gì đấy. Má»i ngưá»i không hiểu. Mợ ta cứ kêu van khóc lóc. Cáºu hai Liá»…n chẳng biết là m thế nà o, đà nh phải sai ngưá»i Ä‘i bẻ thuyá»n và kiệu giấy. Thuyá»n và kiệu chưa vá», mợ ta cứ thở hổn hển chá». Bà lá»›n sai chúng tôi đến đây, nói cáºu mợ chá» mợ ấy tắt thở rồi hãy sang.
Bảo Ngá»c nói :
- Thế cÅ©ng lạ tháºt ? Chị ấy Ä‘i Kim Lăng là m gì ?
Táºp Nhân nói khẽ :
- Không phải năm trước cáºu đã thấy chiêm bao. Tôi còn nhá»› cáºu nói có những mấy cuốn sổ à ? Phải chăng là mợ hai Liá»…n Ä‘i đến chá»— ấy ?
Bảo Ngá»c nghe xong, gáºt đầu nói :
- Phải đấy ! Äáng tiếc tôi không nhá»› những lá»i ghi trong mấy cuốn sổ ấy nữa. Xem như thế thì ngưá»i ta ai cÅ©ng có số cả. Nhưng không biết em Lâm thì Ä‘i chá»— nà o ? Bây giá» nghe chị nói, tôi hÆ¡i hiểu rồi. Nếu lại được thấy chiêm bao mấy lần nữa, thế nà o tôi cÅ©ng xem cho kỹ, có lẽ chẳng phải bói cÅ©ng đã biết trước.
Táºp Nhân nói :
- Cáºu lẩn thẩn thế tôi không thể nói chuyện được. Tôi ngẫu nhiên nhắc đến má»™t câu, mà cáºu đã cho là tháºt ? Cáºu có biết trước thì liệu còn cách gì nữa.
Bảo Ngá»c nói :
- Chỉ sợ không biết trước thôi, nếu biết trước thì tôi cÅ©ng không cần gì lo lắng hão cho các ngưá»i !
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, thì Bảo Thoa chạy đến há»i :
- Hai ngưá»i nói gì đấy ?
Bảo Ngá»c sợ chị ta tra há»i, liá»n trả lá»i :
- Äang bà n chuyện chị Phượng.
- Ngưá»i ta sắp chết rồi. Các ngưá»i cứ bà n chuyện chị ấy là m gì. Năm trước cáºu cứ nói tôi nguyá»n rá»§a chị ấy, chứ quẻ thẻ thần phải ứng nghiệm đấy à ?
Bảo Ngá»c nghÄ© má»™t lát, rồi vá»— tay và nói :
- Phải đấy ? Xem như thế thì mợ có thể biết trước được. Tôi há»i mợ có biết tương lai cá»§a tôi sẽ như thế nà o không ?
Bảo Thoa cưá»i và nói :
- Lại nói nhảm rồi, tôi chẳng qua cứ lá»i trên quẻ thẻ chị ấy xin mà nói bừa ra đấy thôi, thế mà cáºu lại cho là tháºt. Cáºu tháºt giống như chị Hai nhà tôi. Lúc cáºu mất ngá»c, chị ta Ä‘i nhá» Diệu Ngá»c cầu tiên, tiên viết chữ ra, má»i ngưá»i không hiểu. Khi
vầng ngưá»i, chị ta còn nói vá»›i tôi. Diệu Ngá»c biết trước như thế nà o, tham thiá»n ngá»™ đạo như thế nà o, bây giá» chÃnh Diệu Ngá»c mắc nạn lá»›n, mà bản thân cô ấy lại không biết ? Thế lại cho là biết trước à ? Ngay cả tôi ngẫu nhiên nói đúng việc cá»§a mợ Hai, thá»±c ra thì là m sao biết số chị ấy như thế nà o ? Ngay cả số tôi, tôi cÅ©ng chẳng biết nữa là . Những việc như thế, vốn là chuyện hoang đưá»ng, tin là m sao được ?
Bảo Ngá»c nói :
- Äừng nhắc chuyện chị ấy nữa, mợ chỉ nói chuyện em anh thôi. Từ khi nhà ta luôn luôn có việc, lãng quên việc cá»§a cô ta. Má»™t việc lá»›n như thế. Sao bên nhà lại là m qua loa xong chuyện ? CÅ©ng không má»i má»c bà con chúng bạn gì cả .
Bảo Thoa nói :
- Cáºu nói như thế lại viá»…n vông rồi. Bà con nhà chúng tôi, chỉ có nhà mình đây và nhà há» Vương là gần gÅ©i. Nhà há» Vương hiện chẳng có ai là ngưá»i đứng đắn, còn nhà mình thì mắc việc tang bà , nên cÅ©ng không má»i ; chỉ có anh Liá»…n là còn lo liệu việc nà y việc khác. Bà con nÆ¡i khác cÅ©ng có má»™t và i nhà . Cáºu không sang là m sao mà biết. Kể ra số pháºn chị Hai nhà tôi cÅ©ng chẳng khác tôi mấy, từ khi hứa gả cho anh Hai tôi, mẹ tôi vốn định cưới cho anh ấy tháºt đưá»ng hoà ng. Nhưng má»™t là vì anh Cả tôi Ä‘ang bị giam, anh Hai cÅ©ng không chịu là m to; hai là vì việc nhà mình đây; ba là vì chị Hai ở bên nhà bà Cả khổ quá, lại bị khám xét, bà Cả hết sức cay nghiệt, chị ấy không thể chịu nổi. Vì thế tôi nói vá»›i mẹ tôi chịu là m qua loa bôi bác mà cưới vá» cho xong. Tôi xem chị Hai tôi giỠđây tháºt là yên tâm vui vẻ, hiếu kÃnh mẹ tôi, so vá»›i dâu tháºt còn hÆ¡n gấp mưá»i, đối đãi vá»›i anh Hai cÅ©ng giữ hết đạo là m vợ. Lại rất thân máºt vá»›i chị Hương Lăng. Khi anh Hai tôi Ä‘i vắng, hai ngưá»i ăn ở vui vẻ hòa thuáºn, tuy trong nhà có phần túng thiếu, nhưng gần đây mẹ tôi có phần ung dung hÆ¡n trước. Chỉ khi nà o nghÄ© đến anh Cả tôi là mẹ tôi không khá»i Ä‘au lòng. Anh Cả tôi cÅ©ng thưá»ng sai ngưá»i vá» nhà lấy tiá»n tiêu, may nhá» anh Hai tÃnh toán công nợ ở ngoà i, lo tiá»n gởi cho. Tôi nghe nói có mấy ngôi nhà trong thà nh đã cầm Ä‘i rồi, còn lại má»™t ngôi, bây giá» Ä‘ang định dá»n đến đấy ở.
Bảo Ngá»c nói :
- Tại sao lại định dá»n Ä‘i ? Ở chá»— nà y mợ qua lại cÅ©ng tiện, nếu dá»n Ä‘i xa, mợ muốn đến phải mất má»™t ngà y.
Bảo Thoa nói :
- Tuy nói là bà con, nhưng ai ở nhà nấy thì vẫn tiện hÆ¡n, lẽ nà o lại ở nhà bà con suốt Ä‘á»i ?
Bảo Ngá»c còn định nói tại sao không nên dá»n Ä‘i, thì thấy Vương phu nhân cho ngưá»i đến nói :
- Mợ hai Liá»…n đã mất. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u qua bên ấy rồi. Má»i cáºu Hai và mợ Hai sang ngay.
Bảo Ngá»c nghe nói, không nÃn được nữa, dẫm chân định khóc. Bảo Thoa cÅ©ng thương xót, lại sợ Bảo Ngá»c thương tâm, liá»n nói :
- Äừng khóc ở đây, sang bên ấy mà khóc luôn thể.
Rồi hai ngưá»i Ä‘i má»™t mạch đến nhà Phượng Thư, thì thấy có nhiá»u ngưá»i Ä‘ang đứng vây quanh mà khóc. Bảo Thoa tá»›i nÆ¡i, thấy Phượng Thư chết rồi, đã đặt nằm trên giưá»ng, liá»n oà khóc to. Bảo Ngá»c cÅ©ng nắm lấy tay Giả Liá»…n, khóc lóc thảm thiết. Giả Liá»…n lại khóc lóc lúc lâu. Bá»n Bình Nhi thấy không có ai khuyên giải, đà nh phải cố nhịn Ä‘au thương mà tá»›i khuyên. Má»i ngưá»i Ä‘á»u thương khóc mãi.
Giả Liá»…n cuống quÃt sai ngưá»i gá»i Lại Äại đến, bảo ông ta lo liệu việc tang, còn mình thì thưa lại đầu Ä‘uôi vá»›i Giả ChÃnh, rồi Ä‘i lo liệu công việc. Nhưng vì trong nhà thiếu thốn, nên việc gì cÅ©ng cháºt váºt. Nhá»› lại ngà y thưá»ng Phượng Thư ăn ở quà hóa, hắn cà ng không sao cầm được nước mắt. Lại thấy Xảo Thư khóc lóc, chết Ä‘i sống lại, cà ng thêm thương tâm. Hắn khóc cho đến sáng, rồi sai ngưá»i Ä‘i má»i cáºu cả là Vương Nhân đến.
Sau khi Vương Tá» Äằng chết. Vương Tá» Thắng lại là ngưá»i bất tà i. Vương Thân tha hồ cà n dở là m cho bà con ná»™i ngoại xÃch mÃch lẫn nhau. Nay nghe em gái chết, hắn ta đà nh phải chạy đến, khóc lóc má»™t hồi. Thấy ở đấy má»i việc Ä‘á»u bôi bác qua loa, trong bụng hắn ta không bằng lòng, nói :
- Em gái tôi ở nhà các ngưá»i khó nhá»c vất vả trông coi việc cá»a việc nhà mấy năm nay, chẳng có Ä‘iá»u gì sai lầm. Nhà các ngưá»i cần phải tống táng cho ra trò má»›i phải. Tại sao đến giá» mà má»i việc vẫn chưa đầy đủ ?
Giả Liá»…n vốn không bằng lòng vá»›i Vương Nhân, thấy hắn nói những câu nhảm nhÃ. Biết hắn chẳng hiểu gì, nên cÅ©ng không để ý. Vương Nhân liá»n gá»i cháu ngoại là Xảo Thư lại, và nói :
- Lúc mẹ cháu còn sống, ăn ở không chu đáo, chỉ biết má»™t má»±c chiá»u chuá»™ng bà mà khinh thưá»ng bá»n chúng ta. Cháu nà y ! Cháu đã lá»›n rồi. Cháu thấy cáºu xưa nay có nhá» vả gì nhà cháu không ? Bây giá» mẹ cháu chết rồi. Má»i việc cháu phải nghe lá»i cáºu. Bà con bên ngoại nhà cháu chỉ có cáºu đây và cáºu Hai cá»§a cháu thôi. Cha cháu ngưá»i như thế nà o, cáºu cÅ©ng biết cả. Anh ta chỉ có kÃnh trá»ng ngưá»i khác thôi. Năm ná» dì Vưu nà o đó chết Ä‘i, cáºu tuy không ở Kinh nhưng nghe nói cha cháu mất khá nhiá»u tiá»n. Nay mẹ cháu chết, cha cháu lại lo liệu qua loa như thế. Cháu cÅ©ng không biết khuyên cha cháu à ?
Xảo Thư nói :
- Cha cháu cÅ©ng muốn lo liệu cho chu đáo. Nhưng bây giá» không bì vá»›i trước được. Hiện giá» trong tay không có tiá»n, má»i việc Ä‘á»u phải dè sẻn Ãt nhiá»u.
- Äồ đạc cá»§a nhà cháu còn Ãt à ?
- Năm trước bị tịch thu hết, còn đâu nữa ?
- Cháu cÅ©ng nói như thế à ? Cáºu nghe nói cụ bà lại cho má»™t số đồ váºt, cháu nên đưa ra má»›i phải.
Xảo Thư nói cha mình đã dùng Ä‘i rồi thì không tiện, nên chỉ chối là không biết. Vương Nhân liá»n nói :
- Chà ? Tao biết rồi, chẳng qua mà y muốn để dà nh sau nà y là m đồ hồi môn đấy thôi.
Xảo Thư nghe nói, không dám trả lá»i. Tức quá nghẹn ngà o khóc lên. Bình Nhi giáºn quá nói :
- Cáºu có Ä‘iá»u gì thì chá» cáºu Hai chúng tôi và o hãy nói. Cô má»›i chừng ấy tuổi. đã hiểu cái gì ?
Vương Nhân nói :
- Bá»n các ngưá»i thì chỉ trông chá» cho mợ Hai chết Ä‘i, để dá»… là m vương là m tướng ! Tôi có đòi gì đâu. Lo liệu cho chu đáo là thể diện cá»§a các ngưá»i đấy thôi. Nói xong, hắn hầm hầm ngồi xuống.
Xảo Thư trong bụng rất bá»±c bá»™i, nghÄ© thầm : “Cha mình không phải ngưá»i phụ bạc. Khi mẹ mình Ä‘ang còn, cáºu lấy không biết bao nhiêu là đồ váºt, thế mà bây giá» lại chối trÆ¡n Ä‘i như thế.†Vì thế, cô ta không trá»ng cáºu lắm. NgỠđâu Vương Nhân trong bụng suy nghÄ©, em gái mình dà nh dụm không biết bao nhiêu, tuy nhà bị khám xét, nhưng tiá»n bạc có phải Ãt đâu. Chắc là sợ mình đến vòi vÄ©nh nên bà y trò nói như thế. Con bé kia cÅ©ng không giúp mình được gì. Từ đó Vương Nhân cÅ©ng ghét cả Xảo Thư. Giả Liá»…n chẳng há» biết gì, chỉ loay hoay kiếm tiá»n để tiêu. Má»i việc ở ngoà i, bảo Lại Äại lo liệu ; bên trong cÅ©ng cần tiêu khá nhiá»u tiá»n, không thể má»™t lúc kiếm đâu ra được. Bình Nhi biết hắn hoảng hốt liá»n can :
- Cáºu Hai cÅ©ng không nên há»§y hoại đến thân thể lắm ?
- Còn thân vá»›i thể gì ! Hiện giá» tiá»n tiêu hà ng ngà y không còn nữa, việc nà y biết lo liệu là m sao ? Thế mà lại có hạng ngưá»i lẩn thẩn cứ ở đây quấy rầy. Chị cứ nghÄ© xem còn cách gì nữa ?
- Cáºu cÅ©ng đừng hoảng lên, nếu không có tiá»n tiêu thì tôi còn Ãt nhiá»u đồ váºt. May mà năm trước không bị tịch thu, cáºu cần thì Ä‘em cầm Ä‘i mà tiêu.
Giả Liá»…n nghe nói, nghÄ© bụng, thế tháºt may quá, liá»n cưá»i và nói :
- Thế thì cà ng tốt, đỡ cho tôi khá»i phải chạy vay nÆ¡i nà y nÆ¡i khá. Chá» khi nà o tôi kiếm được tiá»n sẽ trả lại cho chị.
- Của tôi cũng là của mợ cho, trả với vay gì ! Cốt là m sao lo liệu việc nà y cho dễ coi một chút là được.
Giả Liá»…n rất là cảm kÃch, liá»n Ä‘em đồ váºt cá»§a chị ta cầm Ä‘i mà tiêu. Má»i việc cùng bà n hạc vá»›i chị ta mà là m ! Thu Äồng thấy váºy, trong bụng khó chịu, thưá»ng nói ra miệng :
- Mợ Hai chết rồi. Con Bình muốn leo lên đấy ? Tôi là ngưá»i cá»§a ông lá»›n. Sao nó lại vượt cả tôi ?
Bình Nhi cÅ©ng biết ý, nhưng cứ để mặc. Giả Liá»…n lúc đó biết rõ, nên cà ng ghét Thu Äồng, gặp việc gì buồn bá»±c thì Ä‘em Thu Äồng ra hà nh hạ. Hình phu nhân biết thế, lại bảo Giả Liá»…n không tốt. Giả Liá»…n đà nh phải chịu nhịn.
Linh cữu cá»§a Phượng Thư để hắn mưá»i ngà y rồi má»›i đưa Ä‘i. Giả ChÃnh chịu tang mẹ, nên chỉ ở thư phòng bên ngoà i. Lúc bấy giá» bá»n môn khách Ä‘á»u dần dần từ biệt Ä‘i nÆ¡i khác, chỉ có Trình Nháºt Hưng còn ở đấy, thưá»ng ngồi tiếp chuyện. Giả ChÃnh nói :
- Váºn nhà không may. Chết luôn mấy ngưá»i, ông Cả và anh Trân lại còn ở ngoà i. Cảnh nhà cà ng ngà y cà ng gặp khó khăn. Ruá»™ng đất ở ngoà i trại Äông cÅ©ng chẳng biết ra là m sao. Tháºt là gay ?
Trình Nháºt Hưng nói :
- Tôi ở đây đã mấy năm, cÅ©ng biết ngưá»i nhà ở phá»§ đây không ai là không tư túi. Năm nà o há» cÅ©ng bòn cá»§a vá» nhà thì cố nhiên ở phá»§ đây cà ng ngà y cà ng thiếu hụt. Lại thêm phải chi tiêu cho bên ông Cả và ông Trân nữa. Bên ngoà i, còn có Ãt nhiá»u nợ, vừa rồi lại mất trá»™m má»™t Ãt, trông mong các nha môn truy lùng đám cướp để lấy lại cá»§a, là việc rất khó. Ông lá»›n nếu muốn cho việc nhà ổn định, chỉ có cách gá»i hết những ngưá»i coi việc nhà đến, sai má»™t ngưá»i tâm phúc tra xét rõ rà ng các nÆ¡i; ai nên cho vá» thì cho vá», ai nên ở lại thì ở lại ; chá»— nà o bị thiếu hụt mất mát, thì bắt những ngưá»i đã là m trước phải bồi thưá»ng. Như thế má»›i được rõ rà ng. Cái vưá»n lá»›n kia, không ai dám tấu, nhưng trong đó có nhiá»u món lợi, thế mà lại không cắt ngưá»i coi sóc. Mấy năm trước đây khi ông lá»›n Ä‘i vắng, bá»n há» bịa đặt ra ma quá»· là m cho không ai dám và o vưá»n. Äó Ä‘á»u do bá»n ngưá»i nhà gây chuyện. Lúc nà y nên tra xét lại bá»n tôi tá»›, tốt thì dùng, không tốt thì Ä‘uổi Ä‘i. Thế má»›i là hợp lý.
Giả ChÃnh gáºt đầu nói :
- Tiên sinh cÅ©ng chưa biết hết ! Chẳng cần nói ngưá»i nhà , ngay cả cháu mình, cÅ©ng không thể tin cáºy được ! Nếu bảo tôi tra xét lấy thì là m thế nà o mà việc gì cÅ©ng tai nghe mắt thấy được hết ? Vả lại tôi lại Ä‘ang có tang, không có thể trông nom được
những việc ấy. Tôi xưa nay lại không hay xem xét việc nhà . Cái gì có, cái gì không, tôi cũng không hỠbiết đến.
- Ông lá»›n là ngưá»i nhân đức, nếu như ở nhà khác mà gặp tình cảnh thế nà y, dầu cho có túng thiếu Ä‘i nữa, năm năm mưá»i năm cÅ©ng còn không sợ. Chỉ bắt bá»n quản gia mà lấy cÅ©ng đủ. Tôi nghe nói ngưá»i nhà cá»§a ông còn có ngưá»i là m tri huyện kia mà .
- Tiêu tiá»n cá»§a bá»n ngưá»i nhà thì còn ra gì nữa. Chỉ có cách tá»± mình biết tiết kiệm Ãt nhiá»u là hÆ¡n. Những sản nghiệp trong sổ sách, nếu mà có tháºt thì còn khá, chỉ sợ có danh mà không có thá»±c thôi.
- Ông lớn nói rất đúng. Nhưng ông lớn có hiểu vì sao vãn sinh nầy lại nói ông cần phải xem xét không ?
- Chắc là tiên sinh có nghe được việc gì chăng ?
- Tôi có biết Ãt nhiá»u vá» mánh khóe cá»§a những ngưá»i coi việc ở đây nhưng cÅ©ng không dám nói ra.
Giả ChÃnh nghe nói, biết ngay là trong lá»i nói ấy thế nà o cÅ©ng có duyên cá»›, liá»n than thở :
- Nhà chúng tôi từ cha ông tá»›i nay, Ä‘á»u là nhân háºu, chưa hỠđối đãi khắc bạc vá»›i ngưá»i dưới. Tôi xem giỠđây bá»n ngưá»i ấy má»—i ngà y má»—i khác ! Äến ngay tôi mà chúng vẫn lên mặt chá»§ nhà , thá»±c là m cho ngưá»i ta chê cưá»i !
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì ngưá»i canh cá»a và o thưa :
- Cụ Chân ở Giang Nam đã đến.
Giả ChÃnh há»i :
- Cụ Chân đến kinh là m gì ?
- Con đã há»i rồi. Nghe nói là nhá» Æ¡n Hoà ng thượng cho phục chức.
- Không cần nói nữa. Mà y ra má»i và o mau.
Ngưá»i kia Ä‘i ra, má»i và o ông Chân tức là cha Chân Báo Ngá»c, tên là Chân Ứng
Gia, tức là Hữu Trung, cÅ©ng ngưá»i Kim Lăng, và là con cháu nhà công thần. Ông ta vốn có bà con vá»›i phá»§ Giả. Xưa nay vẫn thưá»ng Ä‘i lại. Năm trước vì phạm lá»—i, bị cách chức, bị tịch thu gia sản. Nay gặp lúc hoà ng thượng tưởng nhá»› đến công thần, trả lại chức thế táºp và gá»i và o kinh bệ kiến. Ông ta biết Giả mẫu vừa mất, liá»n sắm sá»a lá»… váºt, chá»n ngà y đến chá»— để linh cữu để viếng, vì thế đến nhà há»i thăm trước.
Giả ChÃnh có tang, không thể ra đón xa, chỉ đứng bên ngoà i cá»a thư phòng. Chân Ứng Gia và o gặp, vừa buồn vừa vui. Vì trong lúc có tang, Giả ChÃnh không tiện hà nh lá»…, nên hai ngưá»i cầm tay nhau nói mấy câu chuyện xa cách tưởng nhá»›, rồi đôi bên khách chá»§ cùng ngồi. Dâng trà xong, hai bên lại nói vá» chuyện sau khi xa cách. Giả ChÃnh há»i :
- Ông và o bệ kiến bao giỠ?
- Hôm trước.
- Chúa thượng đã có Æ¡n háºu, chắc là có chỉ dụ khoan hồng.
- Æ n chúa thượng tháºt là cao hÆ¡n trá»i, có ban khá nhiá»u chỉ ý.
- Có chỉ ý gì hay ?
- Gần đây bá»n giặc ở đất Việt lăng loà n. Má»™t dãy ven biển, nhân dân không yên. Chúa thượng đã sai An Quốc công Ä‘i đánh dẹp. Biết tôi quen thuá»™c nÆ¡i nà y, nên chúa thượng sai tôi qua đó vá»— yên dân chúng. Nhưng phải lên đưá»ng ngay. Hôm qua nghe nói cụ bà quy tiên, tôi kÃnh cẩn sắm nén hương đến trước linh vị ngưá»i cúng viếng, đặng tá» chút lòng thà nh.
Giả ChÃnh vá»™i và ng khấu đầu bái tạ, và nói :
- Ông Ä‘i lần nà y, chắc là trên thá»a lòng thánh thượng, dưới yên ổn nhân dân. Công lao rất lá»›n chÃnh là ở chuyến Ä‘i nà y. Mắt tôi không được nhìn thấy tà i cao. Xin chá» nghe tin báo tiệp. Quan trấn hải thống chế hiện nay là thông gia nhà tôi. Thế nà o
cũng nhỠông để ý giúp đỡ.
- Ông với quan thống chế bà con thế nà o ?
- Năm trước, lúc tôi nháºm chức lương đạo tỉnh Giang Tây, có gả con gái cho quan thống chế. Chúng kết hôn đã ba năm rồi. Vì công việc miá»n biển chưa xong, sau đó bá»n giặc biển lại nhóm há»p là m loạn. cho nên tin tức không thông. Tôi rất nhá»› cháu. Chá» khi nà o việc vá»— yên dân chúng xong. Xin ông tiện dịp qua thăm cháu má»™t chút. Tôi xin viết và i chữ nhá» ngưá»i nhà cá»§a ông đưa Ä‘i luôn thể. Tôi rất lấy là m cảm kÃch !
- Ai lại không thương cảm. Tôi cÅ©ng Ä‘ang có việc muốn nhỠông. Vừa rồi đội Æ¡n thánh thượng triệu và o kinh, vì cháu còn trẻ tuổi, trong nhà lại thiếu ngưá»i, nên phải Ä‘em cả gia quyến cùng và o kinh. Tôi vì lệnh trên gấp rút, nên phải Ä‘i luôn cả đêm ngà y để đến trước. Gia quyến còn Ä‘i cháºm lại sau. Ãt hôm nữa má»›i tá»›i kinh. Tôi vâng chỉ ra Ä‘i, không dám ở lại lâu. Sau nà y gia quyến cá»§a tôi tá»›i kinh, thế nà o cÅ©ng đến tôn phá»§ đây. Và chắc sẽ bảo cháu tá»›i hầu. Nếu cháu có thể dạy bảo được thì gặp nÆ¡i nà o có thể kết hôn, xin ông lưu ý cho, tôi rất lấy là m cảm kÃch.
Giả ChÃnh Ä‘á»u vâng lá»i.
Chân Ứng Gia lại nói mấy câu chuyện nữa rồi định đứng dáºy ra vá», và nói :
- Ngà y mai tôi sẽ xin gặp lại ở ngoà i thà nh.
Giả ChÃnh thấy ông ta công việc vá»™i và ng, liệu chừng không thể ngồi lâu được nữa, đà nh phải tiá»…n khá»i thư phòng. Giả Liá»…n và Bảo Ngá»c đã chá» sẵn ở đấy để tiá»…n thay. Nhưng vì Giả ChÃnh không gá»i, nên chưa dám và o. Khi Chân Ứng Gia Ä‘i ra, hai ngưá»i tá»›i há»i thăm sức khá»e. Ứng Gia chợt thấy Bảo Ngá»c, hết sức sá»ng sốt, nghÄ© bụng : “Anh nà y tại sao lại giống hệt Bảo Ngá»c nhà mình, chỉ có khác là mặt đồ trắng thôi.†Ông ta liá»n há»i :
- Bà con thân thiết, lâu ngà y không gặp nhau. Các cáºu đây tôi Ä‘á»u không nháºn ra ai được nữa cả.
Giả ChÃnh vá»™i và ng chỉ Giả Liá»…n mà nói :
- Äây là cháu Hai Liá»…n. Con anh Xá nhà tôi.
Lại chỉ Bảo Ngá»c mà nói :
- Äây là cháu thứ hai cá»§a tôi, tên gá»i là Bảo Ngá»c.
Ứng Gia vỗ tay và nói :
- Lạ tháºt ! Lúc tôi ở nhà nghe nói ông có cáºu con quý. Khi đẻ ngáºm hòn ngá»c, tên là Bảo Ngá»c. Vì là trùng tên vá»›i thằng cháu nhà tôi, nên trong bụng tôi rất lấy là m lạ. Sau nghÄ© việc ấy cÅ©ng thưá»ng, nên không để ý. Không ngá» hôm nay gặp mặt, chẳng những diện mạo giống nhau, mà bá»™ Ä‘iệu Ä‘i đứng cÅ©ng hệt nhau, thì cà ng lạ quá !
Ứng Gia lại há»i tuổi Bảo Ngá»c, và nói :
- Cháu nhà tôi kém cáºu em đây má»™t tuổi.
Giả ChÃnh lại nhắc đến chuyện năm trước bên quý phá»§ tiến cá» Bao DÅ©ng, và đã há»i đến việc cáºu em bên nhà cùng thằng cháu đây trùng tên. Ứng Gia vì để ý và o Bảo Ngá»c, nên cÅ©ng không kịp há»i Bao DÅ©ng hay dở như thế nà o, cứ nói luôn miệng : - Tháºt là lạ lùng ! Rồi ông ta cầm tay Bảo Ngá»c, ngỠý ân cần. Nhưng lại sợ An Quốc công khởi hà nh rất gấp, cần phải sắm sá»a để Ä‘i xa, nên đà nh miá»…n cưỡng chia tay. Giả Liá»…n và Bảo Ngá»c tiá»…n chân. Dá»c đưá»ng, ông ta lại há»i Bảo Ngá»c mấy câu rồi sau đó má»›i lên xe mà đi. Giả Liá»…n và Bảo Ngá»c trở và o gặp Giả ChÃnh thuáºt lại những chuyện Ứng Gia vừa há»i. Giả ChÃnh bảo hai ngưá»i vá» nhà .
Giả Liá»…n lại xoay xở để cho xong số tiá»n tiêu vỠđám tang Phượng Thư.
Bảo Ngá»c vá» phòng mình, nói chuyện vá»›i Bảo Thoa :
- Anh Chân Bảo Ngá»c mà ta thưá»ng nhắc đến, tôi cứ nghÄ© là không thể gặp được. Hôm nay lại gặp bố anh ta rồi. Nghe ông ta nói Ãt ngà y nữa Chân Bảo Ngá»c cÅ©ng lên kinh, và sẽ đến chà o cha. Ông ta cÅ©ng nói Chân Bảo Ngá»c giống hệt tôi, tôi vẫn không tin. Nếu hôm sau anh ta đến nhà mình, các chị đến xem có tháºt giống tôi không ?
Bảo Thoa nói :
- Ãi chà ! Cáºu nói rõ vá»› vẩn ! Ngưá»i con trai nà o giống mình cáºu cÅ©ng bà n tán, lại bảo chúng tôi ù lì xem mặt nữa kia !
Bảo Ngá»c nghe nói, biết mình lỡ lá»i, đỠmặt, định tìm lá»i phân giải.
|

16-07-2008, 10:17 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 115
Tri lá»i thiên lệnh, TÃch Xuân thá» vẫn giữ chà xưa
Tên ngưá»i dù giống nhau, Bảo Ngá»c không coi là tri ká»·
Bảo Ngá»c biết mình lỡ lá»i, bị Bảo Thoa bẻ lại, Ä‘ang tìm cách lấp liếm. Bá»—ng thấy Thu Vân đến thưa :
- Ông lá»›n ở nhà ngoà i gá»i cáºu đấy.
Bảo Ngá»c vá»™i vã Ä‘i ngay đến chá»— Giả ChÃnh. Giả ChÃnh nói :
- Ta gá»i mầy không có việc gì khác là hiện mầy Ä‘ang có tang, không thể đến trưá»ng há»c, váºy ở nhà mầy phải cố chăm lo ôn lại bà i vở. Nhân dịp nà y ta rá»—i rãi, cứ và i ba ngà y, mầy là m và i bà i văn đưa tá»›i, ta xem mầy há»c hà nh có tấn tá»›i không.
Bảo Ngá»c đà nh phải vâng lá»i. Giả ChÃnh lại nói :
- Tao cÅ©ng bảo em Hoà n và cháu Lan phải ôn táºp bà i vở. Nếu bà i vở cá»§a mầy mà kém chúng nó thì tháºt không ra thể thống gì.
Bảo Ngá»c không dám nói, chỉ dạ má»™t tiếng, đứng yên.
Giả ChÃnh bảo :
- Thôi, cho vá».
Bảo Ngá»c lui ra, vừa gặp bá»n Lại Äại Ä‘em sổ đến trình. Bảo Ngá»c chạy má»™t mạch vá» phòng, Bảo Thoa há»i lại, biết rõ là Giả ChÃnh bắt anh ta là m bà i, trong lòng cÅ©ng mừng. Riêng Bảo Ngá»c không thÃch nhưng cÅ©ng không dám lưá»i biếng. Äang định ngồi má»™t lúc để cho tâm hồn thư thái, bá»—ng thấy hai ni cô ở am Äịa Tạng đến. Trông thấy Bảo Thoa, hai ni cô liá»n nói :
- Xin đến chà o mợ Hai.
Bảo Thoa ra vẻ thỠơ nói :
- Hai cô vẫn mạnh khá»e chứ ?
Rồi gá»i ngưá»i hầu pha trà cho các sư phụ uống, Bảo Ngá»c cÅ©ng muốn bắt chuyện vá»›i các ni cô, nhưng thấy Bảo Thoa có vẻ chán ngấy bá»n há» nên cÅ©ng không tiện xen và o. Các ni cô thấy Bảo Thoa ra chiá»u lạnh nhạt, cÅ©ng không ngồi lâu, cáo từ xin vá».
Bảo Thoa nói :
- Ngồi chơi lúc nữa.
- Chúng tôi bấy lâu báºn việc công đức ở chùa Thiết Hạm nên không đến thăm các bà và các mợ được. Hôm nay đến hầu bà và mợ rồi phải đến thăm cô Tư nữa.
Bảo Thoa gáºt đầu, để há» Ä‘i. Äến phòng TÃch Xuân, các ni cô trông thấy Thái Bình liá»n há»i :
- Cô ở đâu ?
- Äừng nhắc đến nữa. Cô tôi mấy hôm nay chẳng thiết ăn uống gì cả, chỉ nằm má»™t chá»—.
- Sao thế ?
- Nói ra thì dà i lắm. Các cô và o thăm, có lẽ cô tôi sẽ nói chuyện đấy.
TÃch Xuân nghe tiếng, vá»™i ngồi dáºy há»i :
- Hai cô vẫn khá»e mạnh đấy chứ ? Gần đây thấy nhà chúng tôi sa sút, chắc các cô không đến nữa ?
- A di đà pháºt ? Dù có cho hay không thì cÅ©ng vẫn là thà chá»§. Äó là không nói chúng tôi tu ở trong am nhà ta, chịu nhiá»u Æ¡n huệ cá»§a cụ. Nay nhân việc tang cá»§a cụ, chúng tôi đã gặp đủ các bà và các mợ, chỉ còn thiếu cô thôi, nên nhá»› cô, hôm nay chúng tôi cốt đến thăm cô đấy.
TÃch Xuân nhân tiện há»i thăm các cô tu trong am Thá»§y Nguyệt. Các ni cô nói :
- Trong am có xảy ra chút việc không hay, nên lâu nay không cho ngưá»i ngoà i ra và o.
Äoạn há» lại há»i TÃch Xuân :
- Hôm trước nghe nói sư phụ Diệu Ngá»c ở am LÅ©ng Thúy đã Ä‘i theo ngưá»i ta phải không ?
- Câu nói ấy ở đâu ra thế ? Ai nói coi chừng sẽ bị cắt lưỡi đấy ? Ngưá»i ta bị kẻ cướp bắt Ä‘i, sao lại nói báºy như váºy ?
- Sư phụ Diệu Ngá»c là ngưá»i kỳ quặc, chúng tôi sợ cô ta bà y đặt ra thôi. Trước mặt cô, nói ra thì không tiện, chứ cô ta có phải như bá»n quê mùa chúng tôi đâu. Chúng tôi chỉ biết tụng kinh niệm Pháºt, sám hối cho ngưá»i khác, và cÅ©ng tu lấy thiện quả cho mình.
- Như thế nà o là thiện quả ?
- Những ngưá»i ăn ở phúc đức như nhà ta đây thì không kể, còn các nhà khác thì dù là mệnh phụ, tiểu thư cÅ©ng khó lòng giữ trá»n vinh hoa suốt Ä‘á»i. Äến lúc gặp tai nạn, sẽ không tà i nà o cứu vá»›t được. Chỉ có đức Pháºt Quan âm đại từ đại bi thấy ngưá»i khổ nạn má»›i rá»§ lòng từ bi á»›m phương cứu giúp. Vì thế xưa nay ngưá»i ta vẫn gá»i bà là đức Pháºt Quan âm đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn. Chúng tôi là ngưá»i tu hà nh, so vá»›i các báºc phu nhân, tiểu thư thì chịu khổ nhiá»u hÆ¡n, nhưng lại Ãt gặp tai nạn. Dù không được thà nh Pháºt thà nh tiên, nhưng cÅ©ng cố tu để kiếp sau há»a may là m con trai. Như thế đã là phúc rồi, không đến ná»—i như cái kiếp con gái bây giá», bao nhiêu ná»—i uất ức lo buồn, Ä‘á»u không thể nói ra được. Thưa cô, cô còn chưa biết hay sao ? Dù là báºc tiểu thư Ä‘i nữa, nhưng đã lấy chồng thì suốt Ä‘á»i chỉ biết theo ngưá»i ta mà thôi. Nhưng đã tu thì phải tu cho đứng đắn. Sư phụ Diệu Ngá»c cứ cho mình tà i giá»i hÆ¡n chúng tôi, cứ chê bá»n chúng tôi là tục. Biết đâu có tục má»›i có “duyên là nhâ€. Còn mình, rốt cuá»™c lại gặp phải Ä‘iá»u khổ lá»›n !
TÃch Xuân nghe các sư cô nói rất hợp vá»›i ý cá»§a mình, nên cÅ©ng không ngại có bá»n a hoà n ở đó, kể chuyện Vưu thị đối xá» vá»›i mình thế nà o. Hôm trước mình ở lại coi nhà trong lúc đám tang như thế nà o, Ä‘oạn chỉ món tóc trên đầu, nói :
- Các cô xem tôi còn luyến tiếc cái hố lá»a nà y không ? Tôi rắp tâm từ lâu, chỉ vì chưa biết tìm ra con đưá»ng nà o đó thôi.
Các ni cô nghe váºy, giả bá»™ là m kinh hoảng :
- Cô đừng nói thế chứ ! Mợ Cả Trân mà nghe thấy thì nhất định mắng chúng tôi chết mất và sẽ Ä‘uổi chúng tôi ra khá»i am đấy . Cô là ngưá»i phẩm cách như thế, gia đình như thế, ngà y sau lấy chồng sẽ suất Ä‘á»i hưởng vinh hoa phú quý...
TÃch Xuân không đợi há» nói hết lá»i, mặt đỠlên, bảo :
- Chị cả Trân đuổi được các cô. Tôi lại không đuổi được các cô hay sao ?
Các ni cô biết TÃch Xuân má»™t lòng muốn Ä‘i tu, liá»n tìm lá»i nói khÃch :
- Chúng tôi lỡ lá»i, xin cô đừng chấp. Các bà và các mợ Ä‘á»i nà o lại chiá»u theo ý muốn cá»§a cô ? Lại xảy ra chuyện lôi thôi thì tháºt không ra là m sao. Chúng tôi nói váºy cÅ©ng là vì cô đấy.
TÃch Xuân nói :
- Việc nà y chỠxem sao đã.
Thấy câu chuyện không hay. Bá»n Thái Bình liá»n đưa mắt ra hiệu. Há» hiểu ý, cÅ©ng sợ, nên không dám gợi chuyện, liá»n cáo từ ra vá».
TÃch Xuân cÅ©ng không má»i lại, chỉ cưá»i nhạt, nói :
- Xem chừng trong thiên hạ chỉ có má»™t cái am Äịa Tạng cá»§a các cô hay sao ?
Các in cô không dám trả lá»i. Thấy váºy. Thái Bình sợ mang lá»—i, liá»n đến trình vá»›i Vưu thị :
- CôTư khăng khăng đòi cắt tóc Ä‘i tu. Mấy hôm nay không phải cô ấy Ä‘au ốm đâu mà chỉ vì than thân tá»§i pháºn đấy thôi. Mợ nên đỠphòng, kẻo xảy ra việc rồi lại đổ tá»™i cho chúng cháu.
Vưu thị nói :
- Lẽ nà o cô ấy lại muốn Ä‘i tu . Chỉ vì cáºu nhà đi vắng nên cô ấy cố ý là m ra thế, để tá» ra chẳng ăn ở được vá»›i ta. Thôi thì cứ mặc cô ấy !
Bá»n Thái Bình không biết là m thế nà o, đà nh chỉ tìm lá»i khuyên giải. Không ngá» TÃch Xuân vẫn không chịu ăn uống gì, chỉ nói đến việc cắt tóc Ä‘i tu. Bá»n Thái Bình không thể là m thinh, đà nh phải Ä‘i trình các nÆ¡i. Hình phu nhân và Vương phu nhân cÅ©ng khuyên can nhiá»u lần, nhưng TÃch Xuân vẫn má»™t má»±c không nghe. Hai ngưá»i Ä‘ang định trình vá»›i Giả ChÃnh, bá»—ng bên ngoà i có tin truyá»n và o :
- Bà lá»›n há» Chân dẫn công tá» Bảo Ngá»c đến.
Má»i ngưá»i vá»™i và ng ra đón, má»i bà Chân và o phòng Vương phu nhân. Hai bên chà o há»i, hà n huyên. Vương phu nhân sá»±c nhá»› ngưá»i ta nói Bảo Ngá»c giống hệt con mình nên má»›i má»i anh ta và o để xem mặt. A hoà n Ä‘i ra má»™t lúc trở lại nói :
- Cáºu Chân Ä‘ang ở thư phòng hầu chuyện ông lá»›n. Ông lá»›n rất vừa lòng nên có sai ngưá»i đến má»i cáºu Hai, cáºu Ba và cả anh Lan cÅ©ng ra ngoà i ấy ăn cÆ¡m. Ä‚n xong, cáºu Chân sẽ xin và o hầu. Sau đó trong nhà cÅ©ng dá»n cÆ¡m ăn.
Số là Giả ChÃnh trông thấy diện mạo cá»§a Chân Bảo Ngá»c giống hệt con mình. Khi há»i đến văn chương, anh ta đối đáp như nước chảy, nên trong lòng rất là yêu mến, bèn cho gá»i bá»n Bảo Ngá»c ra cốt để khuyên răn há». Äồng thá»i, cÅ©ng muốn nhân đó so sánh giữa hai ngưá»i xem sao. Bảo Ngá»c vâng lá»i, mặc bá»™ đồ trắng, dẫn em và cháu Ä‘i ra. Trông thấy Chân Bảo Ngá»c, Giả Bảo Ngá»c thân máºt như bạn cÅ©. Chân Bảo Ngá»c cÅ©ng tưởng chừng như mình đã gặp Giả Bảo Ngá»c ở đâu rồi. Hai chà o há»i nhau xong. Giả Hoà n và Giả Lan cÅ©ng đến chà o. Giả ChÃnh trải chiếu ngồi dưới đất (#1), muốn má»i Chân Bảo Ngá»c ngồi trên ghế, nhưng anh ta là báºc con, Ä‘á»i nà o dám ngồi, liá»n trải nệm ra ngồi giữa đất. Nay Bảo Ngá»c đến, nhất định không thể ngồi chung vá»›i Giả ChÃnh được. Chân Bảo Ngá»c lại là hà ng em, cà ng không thể để Giả Bảo Ngá»c cứ đứng mãi đấy. Giả ChÃnh thấy không tiện, chuyện trò và i câu rồi đứng dáºy, bảo ngưá»i nhà dá»n cÆ¡m và nói :
- Tôi xin lá»—i để các em ngồi tiếp. Anh em nói chuyện vá»›i nhau. Mong cáºu dạy bảo cho.
Chân Bảo Ngá»c khiêm tốn từ tạ : .
- Xin bác cho tùy tiện. ChÃnh cháu cÅ©ng muốn há»c há»i các anh đây !
Giả ChÃnh đáp lại và i lá»i rồi Ä‘i và o thư phòng. Chân Bảo Ngá»c muốn tiá»…n ra cá»a. Giả ChÃnh ngăn lại. Bá»n Bảo Ngá»c ra đứng ngang ngưỡng cá»a thư phòng đợi Giả ChÃnh Ä‘i rồi má»›i trở và o má»i Chân Bảo Ngá»c ngồi. Hai bên nói những lá»i khách sáo má»™t lúc. Äại khái : “bấy lâu nghe tiếng. vẫn mong gặp mặt†v. v .
Giả Bảo Ngá»c gặp Chân Bảo Ngá»c liá»n nhá»› lại cuá»™c gặp gỡ trong giấc má»™ng khi trước. Lại vốn biết Chân Bảo Ngá»c là ngưá»i như thế nà o, nên chắc rằng anh ta sẽ cùng má»™t ý nghÄ© như mình, và nghÄ© rằng mình đã gặp được ngưá»i tri ká»·. Nhưng vì má»›i gặp nhau lần đầu, không thể ăn nói vá»™i và ng, lại có Giả Hoà n, Giả Lan ngồi đó, nên Bảo Ngá»c đà nh phải hết lá»i khen ngợi :
- Nghe tiếng anh đã lâu, chưa có dịp được gần. Hôm nay gặp mặt, trông anh tháºt là hạng thần tiên giáng thế !
Chân Bảo Ngá»c thưá»ng ngà y cÅ©ng đã biết Giả Bảo Ngá»c là ngưá»i như thế nà o. Hôm nay gặp mặt, quả là không sai, nghÄ© bụng : “Anh nà y chỉ có thể cùng chung há»c, chứ không thể cùng Ä‘i má»™t đạo vá»›i mình. Anh ta không những trùng tên mà diện mạo lại như nhau. Âu cÅ©ng là linh hồn cÅ© trên hòn đá “tam sinh†đây mà .
Nay ta có hiểu biết Ãt nhiá»u lý lẽ, sao không đưa ra giảng giải cho anh ấy nghe. Nhưng vì má»›i gặp lần đầu, chưa biết anh ấy có suy nghÄ© như mình hay không, nên phải để thư thả đã .â€
Chân Bảo Ngá»c nói :
- Tà i danh cá»§a anh, em đã biết từ lâu. Anh thá»±c là há»c thanh nhã, mưá»i ngưá»i má»›i có má»™t. Còn em đây chỉ là hạng ngu dại, tầm thưá»ng, thế mà lại được trùng tên vá»›i anh, em cảm thấy đã là m nhÆ¡ bẩn đến cái tên Bảo Ngá»c ấy.
Giả Bảo Ngá»c nghe xong, nghÄ© bụng : « anh nà y quả cùng má»™t ý nghÄ© vá»›i mình. Nhưng anh ta vá»›i mình Ä‘á»u là con trai, có đâu được trong sạch như đám con gái. Vì sao anh ta lại xem mình như con gái ?†NghÄ© váºy, rồi đáp :
- Anh quá lá»i khen. Tôi đâu dám nháºn. Tôi là hạng rất ngu, rất bẩn, chẳng qua chỉ là má»™t hòn đá thô kệch đó thôi. Tôi dám đâu sánh vá»›i anh có đủ phẩm cách thanh cao, thá»±c là ngưá»i xứng đáng vá»›i hai chữ ấy.
Chân Bảo Ngá»c nói :
- Hồi còn bé, em chưa biết cân nhắc, cứ cho mình có thể mà i dÅ©a được. Không ngá» váºn nhà gặp cÆ¡n sa sút, nên và i năm nay em lại cà ng kém xa ngói gạch. Tuy em không dám khoe đã từng trải hết mùi cam khổ. Nhưng vá» nhân tình thế thái thì em cÅ©ng đã hiểu được Ãt nhiá»u. Anh là con nhà phú quý, mặc đẹp ăn sang. Việc gì cÅ©ng được vừa lòng, chắc rằng áng văn chương cÅ©ng như tà i kinh bang tế thế cá»§a anh phải hÆ¡n hẳn má»i ngưá»i. Vì váºy bác má»›i thương yêu, coi như hòn ngá»c quý. Cho nên vừa rồi em bảo anh tháºt xứng đáng vá»›i cái tên Bảo Ngá»c.
Bảo Ngá»c lắng nghe, thấy trong lá»i lẽ chẳng khác gì khuôn sáo cá»§a bá»n “má»t ăn lá»™c nướcâ€, nên đương nghÄ© cách trả đũa.
Giả Hoà n chưa được nói chuyện vá»›i Chân Bảo Ngá»c, trong bụng thấy ấm ức. Trái lại, Giả Lan nghe váºy, thấy rất hợp ý mình, liá»n đỡ lá»i :
- Anh khiêm tốn quá đấy thôi. Văn chương cÅ©ng như tà i kinh bang tế thế tất phải do rèn luyện mà ra má»›i là thá»±c há»c. Cháu còn nhá» tuổi, chưa hiểu rõ văn chương là gì. Nhưng cứ nghiá»n ngẫm thì thấy thú vị lắm. Cho hay danh tiếng còn quý gấp trăm lần cái trò ăn ngon mặc đẹp.
Giả Bảo Ngá»c nghe váºy cà ng không thÃch, nghÄ© rằng : “không biết thằng bé nà y há»c cái lối gà n dở ấy từ bao giá» ?†Và nói :
- Tôi nghe anh nói ghét bá»n tục, chắc trong lòng anh thế nà o cÅ©ng có những ý nghÄ© khác ngưá»i. Hôm nay may mắn được tiếp mong anh dạy bảo cho những Ä‘iá»u “siêu phà m nháºp thánhâ€, để từ nay em rá»a sạch được lòng trần, mở rá»™ng được tầm con mắt. Không ngại anh lại cho em là má»™t phưá»ng ngu xuẩn, nên đã Ä‘em cái chuyện cá»§a bá»n tục khách ra nói vá»›i em.
Chân Bảo Ngá»c nghe váºy, trong bụng hiểu rằng : “anh ta biết rõ tÃnh tình cá»§a mình lúc còn nhá» nên má»›i ngá» mình giả dối. Thôi mình cứ nói thẳng, may ra anh ta sẽ là bạn tri âm cá»§a mình thì hay lắm. NghÄ© rồi nói :
- Anh nói tháºt là sâu sắc. Từ bé em đã ghét cay ghét độc những câu khuôn sáo cÅ© rÃch ấy. Chỉ vì má»—i năm má»™t lá»›n, thân phụ em lại vá» hưu, nhác tiếp khách, thưá»ng giao việc ấy cho em. Nhá» váºy, em gặp dược các báºc đại nhân, những vị đã là m rạng rỡ cha ông, danh tiếng lẫy lừng. Em lại thấy ngưá»i ta viết sách viết văn, không ngoà i chữ trung chữ hiếu. Bản thân mình có láºp nên dược sá»± nghiệp đạo đức và văn chương má»›i khá»i uổng cái cÆ¡ há»™i được sinh ra trong thá»i vua thánh trị vì. Và cÅ©ng không phụ công Æ¡n cha nuôi thầy dạy. Vì thế, bao nhiêu chuyện thoát phà m tục Ä‘i và o cõi thánh mÆ¡ tưởng hão huyá»n ngây ngô cá»§a em hồi bé dần dần thì vứt bá» hết. Nay em cÅ©ng muốn Ä‘i tìm thầy há»i bạn, dạy bảo cho mình khá»i bá» ngu tối. May mắn được gặp anh, chắc rằng, anh sẽ hết lòng chỉ bảo giúp. Những câu em nói đây, thá»±c quả không phải là những lá»i khách sáo dâu.
Giả Bảo Ngá»c cà ng nghe cà ng phát ngấy, không tiện tá» vẻ lạnh nhạt, đà nh phải nói đưa đẩy cho qua chuyện. May sao có ngưá»i trong nhà ra nói :
- Nếu các cáºu xÆ¡i cÆ¡m rồi. Xin má»i cáºu Chân và o trong nhà chÆ¡i.
Bảo Ngá»c nghe váºy, nhân tiện má»i Chân Bảo Ngá»c và o. Chân Bảo Ngá»c Ä‘i trước, bá»n Giả Bảo Ngá»c theo sau và o chà o Vương phu nhân. Giả Bảo Ngá»c thấy có bà Chân ngồi trên liá»n đến chà o. Giả Hoà n, Giả Lan cÅ©ng đến chà o. Chân Bảo Ngá»c đến chà o Vương phu nhân. Lúc đó, hai bà mẹ cùng nháºn mặt hai cáºu con. Mặc dầu Giả Bảo Ngá»c đã có vợ, nhưng Chân phu nhân nhiá»u tuổi, lại là bà con lâu Ä‘á»i, thấy Giả Bảo Ngá»c mặt mà y in hệt con mình, tá»± nhiên tá» ra thân yêu vồn vã. Vương phu nhân cà ng không cần phải nói, cứ cầm tay Chân Bảo Ngá»c há»i hết chuyện nà y sang chuyện ná» và nháºn thấy anh ta có phần chÃn chắn hÆ¡n con mình. Nhìn lại Giả Lan, mặt mà y thanh tú, tuy không bằng hai chà ng Bảo Ngá»c, nhưng cÅ©ng không kém bao nhiêu. Riêng Giả Hoà n thì dáng ngưá»i thô kệch, nên bà ta không khá»i có lòng thiên vị. Thấy hai chà ng Bảo Ngá»c cùng ở má»™t nÆ¡i, má»i ngưá»i Ä‘á»u đến nhìn rồi nói :
- Lạ tháºt ! Tên giống nhau đã đà nh, sao ngưá»i lại in hệt như nhau ? May mà Bảo Ngá»c nhà ta mặc đồ tang, nếu hai ngưá»i cÅ©ng ăn mặc như nhau thì khó mà phân biệt. Trong đám nà y có Tá» Quyên nảy ra má»™t ý nghÄ© ngây ngô. Nhá»› đến Äại Ngá»c, chị ta nghÄ© bụng : “Chỉ tiếc cô Lâm chết rồi ! Nếu không, lấy Chân Bảo Ngá»c chắc cô ta cÅ©ng bằng lòng đấyâ€. Bá»—ng nghe Chân phu nhân nói vá»›i Vương phu nhân :
- Hôm trước nghe ông nhà tôi vá» bảo “Bảo Ngá»c nhà tôi cÅ©ng đã lá»›n, muốn nhỠông lá»›n bên nà y tìm há»™ má»™t nÆ¡i.â€
Vương phu nhân vốn yêu Chân Bảo Ngá»c, liá»n thuáºn miệng nói ngay :
- Tôi cÅ©ng muốn là m mối cho cáºu em bên nhà đấy. Nhà chúng tôi có bốn cô : “Ba cô đầu thì má»™t cô đã chết. Má»™t cô đã Ä‘i lấy chồng không nói là m gì. Còn cô em gái anh cả Trân chúng tôi lại kém những mấy tuổi, e cÅ©ng không đẹp đôi. Chỉ có hai cô em há» chị dâu Cả nhà tôi, vẻ ngưá»i Ä‘oan chÃnh. Cô Hai đã hứa gả cho ngưá»i ta rồi, còn cô Ba thì tháºt là tốt đôi vừa lứa vá»›i cáºu em đây. Äể mai kia tôi là m mối cho. Nhưng chỉ hiá»m nhà ngưá»i ta hiện nay có phần sa sút.
Chân phu nhân nói :
- Bà lá»›n khách sáo là m gì. Nhà chúng tôi hiện nay thì có cái gì kia chứ. Chỉ sợ ngưá»i ta chê nghèo thôi.
Vương phu nhân nói :
- Hiện nay quý phá»§ vâng mệnh ra là m quan, sau nà y không những sẽ trở lại như cÅ© mà chắc còn thịnh vượng hÆ¡n trước nhiá»u.
Chân phu nhân nói :
- ÄÆ°á»£c như lá»i bà lá»›n thì hay quá. Váºy nhá» bà lá»›n là m mối há»™ cho.
Chân Bảo Ngá»c thấy hai bà nói đến chuyện dạm vợ cho mình, liá»n cáo từ Ä‘i ra. Bá»n Giả Bảo Ngá»c cÅ©ng phải theo đến thư phòng. Thấy Giả ChÃnh ở dấy, Chân Bảo Ngá»c đứng lại nói chuyện mấy câu. Bá»—ng thấy ngưá»i nhà há» Chân đến thưa vá»›i Chân Bảo Ngá»c :
- Bà sắp ra vá», xin má»i cáºu Ä‘i ngay.
Chân Bảo Ngá»c cáo từ Ä‘i ra. Giả ChÃnh sai Bảo Ngá»c, Giả Hoà n và Giả lan cùng tiá»…n ra ngoà i. Từ hôm được gặp thân phụ Chân Bảo Ngá»c. Giả Bảo Ngá»c biết rằng Chân Bảo Ngá»c sắp và o kinh nên ngà y đêm mong đợi. Nay được gặp mặt, trong lòng khấp khởi, tưởng sẽ gặp ngưá»i tri ká»·. Không ngá» nói chuyện vá»›i nhau hồi lâu, vẫn thấy loạc choạc. Rồi Bảo Ngá»c buồn rầu vá» phòng chẳng nói chẳng rằng, ngưá»i như mất hồn. Bảo Thoa liá»n há»i :
- Anh Chân Bảo Ngá»c có tháºt giống cáºu không ?
- Diện mạo thì hệt nhau. Nhưng xem cách nói năng chẳng qua chỉ là « con má»t ăn lá»™c » mà thôi.
- Cáºu lại đặt Ä‘iá»u cho ngưá»i ta rồi. Sao lại biết anh ta là « con má»t ăn lá»™c ? »
- Nói chuyện vá»›i anh ta chẳng có câu nà o là tâm đầu ý hợp cả, chỉ rặt văn chương vá»›i kinh bang tế thế, và trung hiếu gì đó. Hạng ngưá»i như thế không phải là « con má»t ăn lá»™c » thì là gì ? Äáng tiếc hắn sinh ra mặt mà y hệt như tôi. Tôi nghÄ© đã có nó rồi thì tôi cÅ©ng chẳng cần đến diện mạo cá»§a tôi nữa.
Bảo Thoa thấy Bảo Ngá»c lại nói ngá»› ngẩn, liá»n bảo :
- Cáºu nói rõ buồn cưá»i. Tại sao cáºu lại không cần đến diện mạo. Vả lại lá»i nói cá»§a ngưá»i ta là đúng. Là m con trai phải lo láºp thân, là m cho rạng rỡ tiếng tăm chứ ? Ai lại như cáºu, chỉ toà n là những tâm tình yếu Ä‘uối và ý nghÄ© riêng tây. Cáºu không thấy là mình không có chà khà cứng rắn gì hết, lại bảo ngưá»i ta là « con má»t ăn lá»™c » à ?
Bảo Ngá»c nghe Chân Bảo Ngá»c nói đã ngấy lắm rồi, nay lại bị Bảo Thoa trách móc cho má»™t tráºn, trong bụng cà ng không thÃch, rồi cứ buồn rầu mê mẩn, bất giác bệnh cÅ© trở lại. Anh ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ cưá»i luôn, miệng như ngây như dại. Bảo Thoa không hiểu, cứ tưởng vì mình lỡ lá»i nên anh ta cưá»i nhạt cÅ©ng không để ý. Nà o ngá» hôm ấy Bảo Ngá»c lại trở lại bệnh ngây. Bá»n Táºp Nhân cố chá»c cÅ©ng chẳng nói năng gì. Cách má»™t đêm. Sá»›m hôm sau ngá»§ dáºy, anh ta vẫn cứ ngây ngô, lại giống như bệnh lần trước.
Vương phu nhân thấy TÃch Xuân định cắt tóc Ä‘i tu. Vưu thị không ngăn lại được, xem chừng nếu không chiù cô ta thì cô ta sẽ tá»± tá». Mặc dù ngà y đêm có ngưá»i canh giữ, nhưng cÅ©ngkhông thể kéo dà i được mãi. Vì váºy Vương phu nhân nói vá»›i Giả ChÃnh. Giả ChÃnh thở dà i, dẫm chân nói :
- Bên phá»§ Äông không biết là m thế nà o mà đến nông ná»—i thế nà y ?
Lại gá»i Giả Dung đến nói má»™t hồi, bảo vá» nói vá»›i mẹ hắn, nên cố hết sức khuyên giải : « nếu nó cứ khăng khăng má»™t má»±c thì sẽ không phải là con gái nhà nà y nữa. » Nà o ngá» Vưu thị không khuyên can còn khá, chứ há»… khuyên can thì cô ta lại cứ đòi chết, và nói :
- Sinh ra con gái, rút cục không thể nà o ở nhà cha mẹ suốt Ä‘á»i. Nếu tôi gặp cảnh ngá»™ chị Hai, chỉ là m cho chú và thÃm Ä‘au lòng rồi rút cục cÅ©ng chết. Nay cứ xem như là tôi đã chết, để mặc cho tôi Ä‘i tu, thì Ä‘á»i tôi sẽ được trong sạch. Thế là chú
thương tôi đấy. Vả chăng tôi Ä‘i tu cÅ©ng không phải là ra khá»i nhà . Am LÅ©ng Thúy là thuá»™c vá» phá»§ chúng ta, tôi sẽ ra tu ở đó. Dù tôi có là m sao thì các ngưá»i cÅ©ng còn chăm sóc được. Hiện nay ngưá»i coi nhà cho Diệu Ngá»c còn ở đó. Các ngưá»i hãy chiù tôi thế là tôi được yên thân ; nếu không thì tôi cÅ©ng không có cách gì khác, chỉ chết mà thôi. Nếu tôi được thá»a lòng mong ước thì đến khi anh Cả trở vá», tôi sẽ nói cho anh ấy biết rằng không phải các ngưá»i bức bách gì tôi, lỡ bằng tôi chết Ä‘i, thì khi anh ấy vỠđây sẽ trách móc các ngưá»i không lo cho tôi.
Vưu thị xưa nay vốn không hợp vá»›i TÃch Xuân. Nhưng nghe cô ta nói, có vẻ có lý đà nh phải tá»›i trình Vương phu nhân. Vương phu nhân lúc nà y đã sang bên Bảo Thoa. Thấy Bảo Ngá»c như ngưá»i mất hồn, bà ta nổi nóng, liá»n bảo Táºp Nhân:
- Chúng mà y không để ý gì cả. Cáºu Hai bị bệnh cÅ©ng không sang trình ta biết.
Táºp Nhân nói :
- Bệnh cá»§a cáºu Hai thì thưá»ng vẫn thế. Khi là nh khi lại ốm. Ngà y nà o cáºu ấy cÅ©ng sang há»i thăm bên bà lá»›n như thưá»ng, vẫn yên là nh chẳng có chuyện gì cả. Hôm nay má»›i đâm ra lẩn thẩn như thế. Mợ Hai Ä‘ang định sang trình bà , nhưng lại sợ bà bảo chúng tôi chưa chi đã là m ầm Ä© cả lên.
Bảo Ngá»c nghe Vương phu nhân mắng há», trong bụng tỉnh táo. Sợ há» bị mắng oan, liá»n nói :
- Xin mẹ cứ yên tâm. Con có đau ốm gì đâu. Chỉ thấy trong bụng hơi buồn bực mà thôi.
- Mà y vốn đã có sẵn bệnh ấy, nên nói sá»›m Ä‘i, để má»i thầy thuốc uống và i thang xem có khá»i không ? Nếu lại để như hồi bị mất viên ngá»c thì sẽ sinh ra nhiá»u chuyện.
- Nếu mẹ không yên tâm thì bảo má»i thầy đến xem. Con sẽ uống thuốc.
Vương phu nhân liá»n bảo a hoà n truyá»n ra cho ngưá»i Ä‘i má»i thầy thuốc. Bà ta chỉ lo nghÄ© vá» việc Bảo Ngá»c nên quên hẳn việc TÃch Xuân. Má»™t lúc lâu, thầy thuốc đến xem bệnh và cho thuốc, rồi Vương phu nhân ra vá».
Cách mấy hôm sau, bệnh Bảo Ngá»c lại cà ng nặng, cÆ¡m cÅ©ng không ăn. Má»i ngưá»i nhốn nháo cả lên. Lại vừa gặp lúc Ä‘oạn tang, cả nhà báºn rá»™n. Không có ngưá»i, đà nh phải gá»i Giả Vân đến để tiếp thầy thuốc . Trong nhà Giả Liá»…n cÅ©ng không có ai coi sóc, nên má»i Vương Nhân đến giúp đỡ lo liệu việc ngoà i. Còn Xảo Thư thì cứ ngà y đêm khóc mẹ, nên cÅ©ng ốm. Vì váºy, phá»§ Vinh rất là nhốn nháo.
Má»™t hôm là m lá»… Ä‘oạn tang xong vá» nhà , Vương phu nhân đến thăm Bảo Ngá»c, thấy anh ta mê man bất tỉnh. Má»i ngưá»i cuống quÃt không biết là m sao, vừa khóc vừa sai Ä‘i trình Giả ChÃnh :
- Thầy thuốc nói là không thể cho thuốc nữa. Chỉ nên sắp sá»a háºu sá»± thôi.
Giả ChÃnh than thở luôn miệng, đà nh phải thân hà nh đến thăm. Quả thấy khó khá»i được, liá»n bảo Giả Liá»…n Ä‘i sắp đặt công việc. Giả Liá»…n không dám trái lá»i, ra bảo ngưá»i Ä‘i lo liệu. Nhưng trong nhà thiếu thốn, Ä‘ang khó nghÄ©. Bá»—ng thấy má»™t ngưá»i
chạy và o nói :
- Cáºu Hai Æ¡i ? Nguy to ? Lại có chuyện rầy rà !
Giả Liá»…n không rõ việc gì, giáºt mình, trừng mắt há»i :
- Cái gì thế ?
- Có má»™t nhà sư đến trước cá»a, tay cầm viên ngá»c cá»§a cáºu Bảo bị mất và nói đến lấy má»™t vạn bạc thưởng.
Giả Liễn suýt một cái nói :
- Tưởng là việc gì mà mà y nhá»›n nhác như thế. Äá»™ trước đã bị viên ngá»c giả, mà y không biết à ? Mà dù có là viên ngá»c tháºt Ä‘i nữa thì bây giá» ngưá»i đã sắp chết còn cần nó là m gì ?
- Con cÅ©ng đã nói rồi. Nhưng vị hòa thượng ấy bảo cứ đưa bạc cho ông ta là bệnh khá»i.
Äang nói lại thấy ngưá»i ở ngoà i xôn xao chạy và o nói :
- Nhà sư hổ mang ấy cứ xông thẳng và o nhà , chúng tôi cản lại không được !
- Äâu lại có việc lạ lùng thế ? Chúng mà y không Ä‘uổi ông ta Ä‘i à ?
Äang lúc ồn à o. Giả ChÃnh thấy váºy, không biết tÃnh sao. Trong nhà lại nghe tiếng kêu khóc :
- Cáºu Hai nguy rồi !
GiảChÃnh lại cà ng bối rối. Bá»—ng thấy nhà sư ấy nói :
- Muốn ngưá»i sống thì Ä‘em bạc ra đây ?
Giả ChÃnh chợt nhá»› lại hồi trước Bảo Ngá»c bị bệnh, nhá» má»™t vị hoà thượng chữa khá»i, bây giá» nhà sư lại đến, có lẽ cÅ©ng là cứu tinh đây. Nhưng nếu viên ngá»c ấy là tháºt mà nhà sư cứ đòi cho được bạc thưởng thì là m thế nà o ?
Sau lại nghÄ© : “Bây giá» hãy khoan để ý đến Ä‘iá»u đó, nếu ngưá»i khá»e được thì ta sẽ tÃnh sauâ€. Ông ta liá»n sai ngưá»i ra má»i, thì nhà sư Ä‘i và o không chà o há»i, cÅ©ng không nói năng gì, cứ chạy thẳng và o trong nhà . Giả Liá»…n giữ lại, nói :
- Trong nhà , Ä‘á»u là đà n bà con gái, hạng ngưá»i như anh chạy và o là m gì ?
Khắp nhà trong nhà ngoà i, ai nấy Ä‘á»u vui mừng niệm Pháºt. Ngay cả Bảo Thoa cÅ©ng không e ngại có nhà sư ở đó nữa. Giả Liá»…n cÅ©ng chạy đến xem, quả thấy Bảo Ngá»c đã tỉnh lại, trong bụng mừng rỡ, vá»™i Ä‘i ra. Nhà sư chẳng nói chẳng rằng, vá»™i
nắm tay Giả Liá»…n mà chạy. Giả Liá»…n đà nh phải Ä‘i theo, ra đến phÃa ngoà i trình vá»›i Giả ChÃnh. Giả ChÃnh nghe nói mừng rỡ, liá»n đến chà o há»i và tạ Æ¡n. Nhà sư đáp lá»… rồi ngồi xuống. Giả Liá»…n trong bụng ngá» vá»±c chắc là ông ta đòi cho được bạc má»›i chịu Ä‘i. Giả ChÃnh nhìn kỹ thì không phải là nhà sư đã gặp lần trước, liá»n há»i :
- Hòa thượng tu hà nh ở chùa nà o ? Pháp hiệu là gì ? Viên ngá»c ấy tìm được ở đâu ? Vì sao thằng con nhà tôi trông thấy mà sống lại được ?
Ông ta mỉm cưá»i trả lá»i :
- Tôi cũng không biết rõ. Cứ đưa một vạn lạng bạc ra đây là được.
Giả ChÃnh thấy ông ta thô kệch, cÅ©ng không dám trái ý, liá»n nói :
- Xin vâng.
- Có thì đưa mau, tôi phải đi đây.
- Xin má»i ngưá»i ngồi nán lại má»™t chốc, để tôi và o trong nhà xem đã.
- Ngà i và o rồi ra mau cho.
Giả ChÃnh không nói năng gì, Ä‘i ngay đến trước giưá»ng Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c thấy cha, muốn cố gắng ngồi, nhưng ngưá»i còn yếu, không thể dáºy được. Vương phu nhân giữ lại, bảo :
- Äừng gượng dáºy nữa.
Bảo Ngá»c cưá»i, cầm viên ngá»c đưa cho Giả ChÃnh xem và nói :
- Bảo Ngá»c vỠđây rồi !
Giả ChÃnh nhìn qua, biết viên ngá»c ấy có căn nguyên, cÅ©ng không xem kỹ, Ä‘oạn há»i Vương phu nhân :
- Bảo Ngá»c đã khá»e rồi. Còn số bạc thưởng thì định thế nà o ?
Vương phu nhân nói :
- Cứ đem tất cả những đồ đạc của tôi bán đi để trả cho ông ta là được.
Bảo Ngá»c nói :
- Con e rằng nhà sư ấy không phải cốt đòi số bạc đâu.
Giả ChÃnh gáºt dầu :
- Ta cÅ©ng cho là má»™t ngưá»i kỳ lạ, nhưng ông ta lại cứ cố đòi cho được số bạc.
Vương phu nhân nói :
- Ông hãy ra tiếp ông ta rồi ta sẽ nói chuyện.
Giả ChÃnh Ä‘i ra. Bảo Ngá»c liá»n kêu đói, húp má»™t bát cháo, lại đòi ăn cÆ¡m. Các bà già đưa cÆ¡m đến. Vương phu nhân còn chưa muốn cho ăn. Bảo Ngá»c nói :
- Không can gì đâu, con đã khá»e rồi.
Rồi anh ta bò dáºy ăn má»™t bát, quả thấy tinh thần dần dần khá lại, liá»n định ngồi thẳng dáºy.
Xạ Nguyệt đỡ nhè nhẹ. Vì vui mừng quá chị ta lỡ lá»i nói :
- Tháºt là bảo bối ! Má»›i nhìn thấy đã là nh bệnh. May mà hồi trước không Ä‘áºp vỡ Ä‘i!
Bảo Ngá»c nghe váºy liá»n đổi thần sắc, bá» viên ngá»c ra rồi ngả ngưá»i ra đằng sau. Chưa biết sống chết thế nà o ?
Chú thÃch:
(1-) Theo tục phong kiến Trung Quốc. Khi có tang cha mẹ, thì lòng nằm đất đế tá» lòng thương xót. Lúc nầy Giá ChÃnh Ä‘ang chịu tang Giá mẫu nên cÅ©ng trải chiếu ngồi giữa đất.
|
 |
|
| |