27-09-2010, 07:56 PM
Äệ Nhất Thuần KhiếtLãng Tá» Vô Tình Háºn Con GáiÄệ Nhất Thần Thương
Tham gia: Dec 2009
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 2,218
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 27 phút
Thanks: 80
Thanked 36,657 Times in 1,711 Posts
THIÊN NGÂN
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam ( http://********** )
------------o0o--------------
Chương 47: Dưỡng Thương.
Tá»›i lúc chạng vạng tối, Tiêu Thanh Nhi má»›i Ä‘em má»i chuyện trong mấy ngà y cá»§a phong há»™i kể được trá»n vẹn, sư đồ Phổ Tế đại sư lại đến Ngá»c Tiêu Phong, thấy Dương Chân đã tỉnh thì muốn tách Tiêu Thanh Nhi ra để được nói chuyện riêng vá»›i Dương Chân.
Tiêu Thanh Nhi vốn vì Phổ Tế đại sư thi triển máºt pháp cá»§a Thiên Pháºt Tá»± trị thương cho sư đệ, bởi váºy cÅ©ng không dám nghÄ© nhiá»u, cùng vá»›i má»i ngưá»i vừa nghe tin chạy lại láºp tức rút lui, chỉ lưu lại sư đồ bá»n há» mà thôi.
Phổ Tế đại sư gáºt đầu vá»›i Linh Bảo ở sau lưng, Linh Bảo liá»n quay vá» hướng Dương Chân chắp tay mỉm cưá»i rồi đẩy cá»a Ä‘i thẳng ra ngoà i. Trong phòng chỉ còn lại hai ngưá»i.
Dương Chân nằm yên trên giưá»ng chăm chú nhìn Phổ Tế đại sư, chỉ thấy ông ta mà y tuyết mặt gầy như pho tượng pháºt, cặp mắt trong trẻo thâm thúy tá»±a hồ như có thể hiểu hết tất cả.
Phổ Tế cÅ©ng cùng lúc quan sát hắn, hồi lâu sau ông má»›i mỉm cưá»i nói: "Dương thiếu thà chá»§ năm xưa may mắn sống sót, chÃnh là gặp được tạo hóa cá»§a ông trá»i, thà chá»§ nghÄ© thế nà o?"
"Äại sư có việc gì cứ há»i thẳng đừng ngại, Dương Chân tôi vốn là kẻ quê mùa, cái mạng nhá» nà y sá»›m đã coi như bị ông trá»i lấy Ä‘i từ tám năm trước, hiện tại bất quá là trở vá» nguyên hình hà i xưa mà thôi."
Phổ Tế chắp tay nhẹ nhà ng cưá»i thốt: "Dương thiếu thà chá»§ bi quan rồi, lão thấy thà chá»§ hiện tại quả thá»±c cÅ©ng khó mà lạc quan, có Ä‘iá»u chẳng có gì là tuyệt đối cả, đạo môn thưá»ng nói "Sanh cÆ¡ mẫn diệt, tá» hôi phục nhiên, phá nhi háºu láºp, đạo nhi háºu thà nh", Pháºt môn ta cÅ©ng là cùng nguồn khác mạch, có nói "Vô sinh tá»± vô diệt, sinh cÆ¡ vãng vãng tá»±u tại na tuyệt xá», nhất thiết nhân duyên" (*), đúng thế, đúng là như thế đấy."
Dương Chân cưá»i khổ đáp: "Äại sư hà tất phải an á»§i tiểu tá», thương thế cá»§a tiểu tá» hiện tại sợ rằng chỉ có tiên Ä‘an trong truyá»n thuyết má»›i có thể hồi phục được. Là m má»™t ngưá»i bình thưá»ng thì có gì là không tốt, đợi qua và i ngà y, tôi sẽ hạ sÆ¡n tìm lấy má»™t nghá» kiếm sống qua nốt ná»a Ä‘á»i còn lại, kiếp nà y thế là quá đủ."
Phổ Tế chăm chú nhìn Dương Chân rồi niệm má»™t tiếng pháºt hiệu, lim dim mắt thở dà i nói: "Không ngá» Dương thiếu thà chá»§ tÃnh tình lại khoáng đạt như váºy, quả đúng là ngưá»i có duyên vá»›i pháºt môn chúng ta."
Dương Chân lắc đầu cưá»i khổ: "Tiểu tá» là ngưá»i lục căn bất tịnh, không thể thà nh ngưá»i xuất gia được, đại sư không cần phải tốn côn Ä‘iểm hóa cho gá»— đá như váºy."
Phổ Tế chắp hai tay nói: "Dương thiếu thà chá»§ là đệ tá» cá»§a thánh đạo Côn Lôn, lão nạp cho dù có lòng cÅ©ng không dám, ha ha. Lão nạp tá»›i đây thứ nhất là có má»™t câu há»i, thứ hai là gợi ý cho thà chá»§ má»™t Ä‘iểm."
Ãnh mắt cá»§a Dương Chân lá»™ vẻ kỳ vá»ng, đột nhiên báºt cưá»i, sau cùng nói: "Äại sư có phải vì chuyện tiểu tá» phục sinh năm xưa mà tá»›i đây?"
Cặp mắt Phổ Tế như sáng lên, đáp: "Äúng thế, xin thỉ chá»§ giải thÃch."
Dương Chân nghiêm trang nói: "Cho dù chuyện quá»· thần trá»™m trá»i cÅ©ng không giấu được pháp nhãn cá»§a đại sư, tiểu tá» cÅ©ng xin nói thẳng, năm xưa chÃnh là do Bồ Äá» Thụ hay nói cách khác là rá»… linh cá»§a Thất Bảo Diệu Thụ đã cứu cho tiểu tá» má»™t mạng."
Khuôn mặt già nua Phổ Tế lá»™ vẻ hổ thẹn, than thở: "Dương thiếu thà chá»§ thẳng thắn như váºy, lão nạp lại cà ng thêm xấu há», có Ä‘iá»u việc liên quan tá»›i việc mất bảo váºt tại Bồ Äá» Viện cá»§a Thiên Pháºt Tá»±, não nạp cÅ©ng không tránh khá»i tư tâm, mong rằng Dương thiếu thà chá»§ độ lượng cho và i phần.
Dương Chân chau mà y lắc đầu đáp: "Äại sư đừng cảm Æ¡n tiểu tá», cho dù là Bồ Äá» Thụ hay là Thất Bảo Diệu Thụ thì cÅ©ng là ân oán thị phi khó giải từ thá»i thượng cổ, tiểu tá» chỉ nghÄ© tá»›i má»™t vấn Ä‘á», thần váºt nà y rốt cục là cá»§a ai?"
Phổ Tế khẽ giáºt mình trầm ngâm hồi lâu, sau cùng nhăn nhó nói: "Lão nạp cÅ©ng không dám nói bừa mà chỉ theo bản tâm hà nh sá»±, lão nạp ngược lại muốn há»i má»™t câu, linh căn cá»§a Bồ Äá» Thụ có phải đã quay vá» Thánh Tông Côn Lôn?"
Dương Chân gáºt đầu, rồi lại lắc đầu đáp: "linh căn cá»§a Thần Thụ không toà n vẹn, cho tá»›i nay vẫn không cách nà o khôi phục như trước, đại sư có gì cần dạy bảo?"
Sắc mặt Phổ Tế thoáng biến đổi: "Năm xưa yêu nhân Huyết ma đạo trôm linh căn Ä‘i, sư đồ lão nạp Ä‘uổi má»™t mạch tá»›i táºn dưới chân núi Côn Lôn nhưng lại để yêu nghiệt vứt bảo váºt chạy mất, nghÄ© lại thì hắn vốn đã có mưu kế chu toà n. Ngà y đó vứt ra chỉ là tà n dư linh căn cá»§a Thần Thụ." Nói tá»›i đó, lão hòa thượng cúi đầu thở dà i đầy vẻ bất lá»±c.
Dương Chân nghiêm trang nói: "Có lẽ như váºy, tiểu tá» nghÄ© lại năm xưa nhất định là có âm mưu không phải tầm thưá»ng, ma đạo yêu nhân ăn trá»™m là m gì vẫn còn chưa rõ, bất quá Thần thụ trở thà nh như hiện nay, cho dù rÆ¡i và o tay ai thì phải chăng cÅ©ng đã vô dụng?"
Sắc mặt cá»§a Phổ Tể cà ng thêm nặng ná», tán đồng: "Dương thiếu thà chá»§ nói rất có lý, lão nạp cÅ©ng nghÄ© mãi không hông, năm xưa yêu nhân đó tuyệt không chặt hết linh căn, hiện tại Bồ Äá» Thụ trên Vân Äỉnh SÆ¡n nếu không phải não lạp cùng mấy vị trưởng lão luân phiên lấy linh lá»±c bồi đắp, chỉ sợ đã khô kiệt mất. Bây giá» cÅ©ng bất quá là chút cẩu duyên còn tà n sót mà thôi."
Dương Chân như cưá»i như không ngó Phổ Tế đáp: "Äại sư lần nà y không phải là muốn Ä‘em linh căn từ Thánh Tông vỠđó chứ?"
Phổ Tế đại sư thất kinh, lá»™ vẻ xấu hổ liên tục niệm pháºt hiệu, mãi má»›i nói: "Dương thiếu thà chá»§ quá lo rồi, sá»± việc trá»ng đại lão nạp cÅ©ng không là m chá»§ nổi, việc đã thế nà y lão nạp đà nh hồi sÆ¡n thảo luáºn váºy."
Dương Chân sá»›m đã biết kết quả như váºy, khe khẽ cưá»i tá» vẻ thông hiểu.
Phổ Tế lại đưa tay nắm lấy mạch Dương Chân thăm dò má»™t hồi rồi nói: "Dương thiếu thà chá»§, vì thà chá»§ đã nói tháºt lòng, lão nạp cÅ©ng không dám hoa ngôn, Thiên Pháºt Tá»± ta có má»™t máºt pháp thượng cổ là La Hán Kim Thân, tu luyện tá»›i đỉnh cao ắt vô sinh vô diệt, kim cương bất hoại. Tình trạng cÆ¡ thể cá»§a thà chá»§ hiện tại nếu được máºt pháp cá»§a Thiên Pháºt Tá»± tẩy phạt xác thịt rồi luyện táºp pháp môn nà y, Ãt thì mưá»i năm, nhiá»u cÅ©ng chỉ tá»›i má»™t giáp tá» là có thể phục hồi như cÅ©, không biết ý thà chá»§ thế nà o?"
Trong suy nghÄ© cá»§a Phổ Tế, Dương Chân ắt phải tá» ra sung sướng bá»™i phần thế nhưng mặt hắn lại lặng ngắt, chỉ thấy hắn há» hững đáp: "à tốt cá»§a đại sư, tiểu tá» xin tâm lÄ©nh. Tiểu tá» nhá» sư tôn má»›i có thể dẫn dắt và o tiên đạo, ngà y nà o còn là đệ tá» Côn Lôn thì ngà y đó nhất định bảo giữ thân pháºn Côn Lôn."
Phổ Tế trầm mặc giây lát rồi tá» vẻ đáng tiếc nói: "Äã như váºy lão nạp lưu lại má»™t lá»i, nếu thà chá»§ thay đổi tâm ý thì Bồ Äá» Viện trên Vân Äỉnh SÆ¡n lúc nà o cÅ©ng quét tháp hoan nghênh, sư đồ lão nạp xin cáo từ."
Dương Chân không có sức đứng dáºy, đà nh đại ý đưa mắt là m lá»… tiá»…n Phổ Tế rá»i khá»i.
Äợi thầy trò Phổ Tế đóng cá»a Ä‘i xa, hắn đột nhiên đổ ngưá»i nằm xuống giưá»ng, lẳng lặng cưá»i khổ.
Bên ngoà i, toà n bá»™ Ngá»c Tiêu Phong tiá»…n sư đồ Phổ Tế xong liá»n kéo đến đầy phòng, ngay cả Lãnh Phong nhất má»±c tÄ©nh quan trị thương kể từ khi Phong há»™i kết thúc cÅ©ng đến đứng sau má»i ngưá»i. Tuy khuôn mặt vẫn lạnh băng băng nhưng ánh mắt vui vẻ đã bán đứng chà ng ta rồi.
Dương Chân khe khẽ nhá»m dáºy, nhìn khắp má»i ngưá»i má»™t lượt rồi chỉ nói má»™t câu: "Dương Chân từ nay đã là má»™t phế nhân, sư phụ, các sư huynh sư tá»· không cần phải quan tâm nữa." Giá»ng nói bình đạm há» hững, phảng phất như từ má»™t ngưá»i khác nói ra váºy.
Bá Vân Äình kÃch động nói: "Sư đệ, đệ sao có thể nói như váºy được, vô luáºn thế nà o đệ Ä‘á»u là tiểu đệ cá»§a đại sư huynh mà ."
Tiêu Nguyệt Nhi rảo bước tá»›i bên giưá»ng hung hăng: "Tình trạng ngươi hiện tại sao có thể Ä‘i đâu cho nổi, muốn rá»i khá»i cá»a Ngá»c Tiêu Phong cÅ©ng không được, sư tá»· là ngưá»i đầu tiên không cho ngươi Ä‘i."
Tiêu Thanh Nhi đứng sau má»i ngưá»i nói vá»›i Tiêu Vân Vong: "Cha, rốt cục có cách nà o giúp thương thế cá»§a sư đệ thuyên giảm không?"
Tiêu Vân Vong quan sát má»i ngưá»i Ä‘ang kỳ vá»ng nÆ¡i ông cưá»i khổ đáp: "Vương Mẫu Phong có má»™t váºt không chừng có thể có tác dụng..."
Dương Chân đột nhiên báºt cưá»i nói: "Sư phụ có phải nói đến Bất Tá» Quả phải không? Kỳ thá»±c đệ tỠđã từng có duyên phục dụng tinh hoa cá»§a hạt bất tá», tu vi cá»§a đệ tỠđột nhiên tăng cao chÃnh là vì chuyện nà y. Nhưng thương thế trước mắt cá»§a đệ tá» chỉ sợ cÅ©ng chẳng có tác dụng mà còn có hại, huống hồ Bất Tá» Quả chỉ kết được có ba quả, để tá» là m gì có phúc pháºn lá»›n như thế nữa."
Má»i ngưá»i Ä‘á»u chợt hiểu ra, Tiêu Nguyệt Nhi tháºm chà còn ganh tỵ gõ Dương Chân má»™t cái.
Phương Lam thở ra má»™t hÆ¡i nhẹ rồi nói giá»ng không tin: "Tu chân giá»›i nà y kỳ nhân dị sỹ vô số, chưa chắc đã không có biện pháp."
Tiêu Vân Vong nghe thấy thần sắc thoáng động, ánh mắt giao cùng Phượng Lam, buột miệng nói: "Lam nhi nói có phải..."
Phượng Lam thần sắc chợt tá» vẻ căng thẳng, quả quyết nói: "Không ổn, đừng nói phương pháp nà y yêu cầu rất hà khắc mà còn khó tu thà nh, hÆ¡n nữa nhất thá»i Ä‘i đâu mà kiếm đối tác cho hắn?"
Tỷ muội Tiêu Thanh Nhi đồng loạt là m nũng phản đối: "Nếu cha mẹ đã có phương pháp, sao không nói ra nghe coi, cái gì mà không ổn chứ?"
Tiêu Vân Vong trầm ngâm đáp: "phép Thâu Thiên Hoán Nháºt không phải là không có, nhưng mà kim Ä‘an cá»§a Chân nhi đã bị vỡ nát, bát mạch Ä‘á»u bị há»§y, nguyên khà tản mát hết, thương thế nghiêm trá»ng như váºy tại giá»›i tu chân ngà n năm cÅ©ng khó thấy má»™t, phải dần dần nghÄ© cách má»›i được. Chỉ cần có má»™t phân hy vá»ng, chúng ta cÅ©ng sẽ nhất định không bá» cuá»™c. Chân nhi, ngươi cứ an tâm dưỡng thương là được." Câu cuối cùng là nói vá»›i Dương Chân Ä‘ang nằm cứng trên giưá»ng.
Má»i ngưá»i thì sốt ruá»™t nhưng Dương Chân lại há» hững: "Äệ tá» nhất thá»i xung động, tá»± ăn quả đắng, là m cho sư phụ thất vá»ng, sau nà y có là má»™t kẻ phà m phu tục tá» cÅ©ng cam tâm tình nguyện."
Mấy ngà y sau, cả đống linh Ä‘an diệu dược mà Dương Chân bị ép phải uống cÅ©ng bắt đầu có hiệu lá»±c, thân thể trá»ng thương nguyên khà cá»§a hắn dần dần hồi phục, có thể tùy ý Ä‘i lại chứ không chịu nằm trên giưá»ng cho má»i ngưá»i chiếu cố nữa.
Có Ä‘iá»u hắn đại thương chá»›m là nh, thân hình khôi ngô cá»§a hắn giá» má»ng manh như da bá»c xương tá»±a hồ gió thổi bay Ä‘i được.
Hắn cả ngà y Ä‘á»u đứng ngÆ¡ ngẩn ở phÃa bên ngoà i núi Ngá»c Tiêu Phong, nếu không phải ngắm cảnh núi non thì là xem chim thú trong rừng tuyết, không khá»i khiến má»i ngưá»i cà ng thêm lo lắng.
Tá»· muá»™i Tiêu Thanh Nhi và Bá Vân Äình luân phiên thá» khuyên giải hắn, nhưng lại phát hiện hắn thá»§y chung Ä‘á»u rất bình thản, chẳng ai biết được hắn Ä‘ang nghÄ© gì trong đầu.
Lại má»™t tráºn mưa tuyết vừa ngừng rÆ¡i, Dương Chân khoác má»™t chiếc áo dà y là m bằng lông cáo Ä‘en Ä‘i ra ngoà i núi. Äó là chiếc áo lông do Bá Vân Äình đặc biệt đến Thái Hạn Phong tìm vá». Không có pháp lá»±c há»™ thể, hÆ¡n nữa do nguyên khà đại thương khiến sức chống chịu cá»§a hắn so vá»›i ngưá»i thưá»ng cÅ©ng không khá hÆ¡n bao nhiêu.
Hắn đứng cô độc một mình giữa nơi tuyết địa, đi đến sát bên vách núi, bất giác lại đến khe núi mà năm xưa hắn cùng Tiêu Nguyệt Nhi cùng đi bắt linh điêu.
Má»™t sợi tóc xòa xuống trước trán hắn, Dương Chân nhẹ nhà ng nắm lấy, chợt phát hiện đó là má»™t sợi tóc bạc trắng tinh. Má»™t tia Ä‘au đớn bà ng hoà ng nháy mắt lướt qua tim hắn, giây lát sau má»›i bình tÄ©nh lại được. Bản thân rÆ¡i và o tình cảnh thế nà y, có có vấn đỠgì không thể chấp nháºn nữa?
"Chà ng đó, tháºt là ngốc..."
Má»™t giá»ng nói yếu á»›t đột nhiên vang vá»ng trong lòng hắn khiến toà n thân Dương Chân như trúng má»™t đòn nặng, hai chân tá»±a hồ má»m oặt. Quỵ xuống ná»n tuyết đánh "Phịch" má»™t cái.
"Ngươi... vẫn còn sống, ngươi Ä‘ang ở đâu, vì sao không để ta gặp?" Dương Chân tá»± há»i trong tâm.
"Thiếp vừa nằm trong tay chà ng đó thôi, tiểu hồ ly kia đã chết rồi nhưng thiếp vẫn còn sống..." Giá»ng nói cá»§a nà ng ta nhá» dần.
Dương Chân từ quỳ chuyển sang ngồi, ngẩng mặt hÃt và o má»™t hÆ¡i gió núi lạnh buốt.
Qua má»™t lúc sau, Bạch Tiêm Tinh âm u há»i: "Chà ng đã biết được bao nhiêu rồi, chà ng đã biết tất cả vá» Thiên Ca chưa?"
"Không, không... ta không biết gì hết, không biết..." Dương Chân đột nhiên hét lá»›n rồi vùi đầu và o trong tuyết tá»±a hồ như muốn tá»± mình thoát khá»i cÆ¡n ác má»™ng.
Hồi lâu sau, hắn má»›i chầm cháºm ngẩng đầu, cặp mắt trống rá»—ng nhìn vá» phương xa lẩm bẩm nói: "Ta là ta, ta vì sao phải gánh vác nhân duyên cùng trách nhiệm cá»§a ngưá»i khác, ngươi hãy Ä‘i Ä‘i, ta không cần cần ngươi hy sinh bù đắp cho ta."
"Không cần phải tá»± lừa bản thân mình như thế, tất cả suy nghÄ© trong lòng chà ng, thiếp Ä‘á»u rất rõ, chà ng vá»›i y Ä‘á»u giống như nhau, miệng cứng mà tâm má»m." Bạch Tiêm Tình dịu dà ng má»m mại như nước khiến Dương Chân không có đất nà o để né tránh.
"Ta đã là má»™t phế nhân, ngươi còn ở cạnh ta là m gì, để chê cưá»i ta hay sao?" Dương Chân á»§ rÅ©.
"Bất luáºn chà ng sống cÅ©ng được, chết cÅ©ng xong, thiếp nhất địch sẽ không rá»i chà ng nữa." Bạch Tiêm Tình nhẹ nhà ng thốt.
Giá»ng nói nhu mì thấu tâm can đó khiến Dương Chân như rÆ¡i và o má»™ng cảnh, má»™t cảm giác hoảng hốt hoang mang xông lên táºn óc, bất giác hét lên thô bạo: "Ta không tin, nhất định là Mạc lão quá»· kia đã giở trò gì đó lên ngưá»i ta, tất cả má»i thứ Ä‘á»u là ảo giác, không phải là sá»± tháºt..."
"Chà ng nhất thá»i chưa thể tiếp nháºn thân pháºn kiếp trước, thiếp rất hiểu, thiếp cÅ©ng sẽ không gượng ép chà ng, để chà ng từ từ tiếp thu tất cả, tiá»n kiếp cá»§a chà ng vốn không phải là má»™t nam nhân thÃch né tránh vấn Ä‘á»." Bạch Tiêm Tình nhẹ nhà ng khuyên giải Dương Chân Ä‘ang hoang mang.
"Yêu thuáºt, ngươi dùng yêu thuáºt để lừa ta, có phải không, có phải không?" Dương Chân vẫn không chịu thôi.
"Chà ng tháºt là không có lương tâm, ngà y đó chà ng cùng gã đó so tà i, nếu thiếp không bạo lá»™ yêu khà thì cÅ©ng không liên lụy tá»›i tiểu hồ ly kia ngay cả thân thể cÅ©ng không giữ nổi..." Bạch Tiêm Tình Ä‘em hết bao u oán trong lòng khóc lóc kể lể, kết thà nh sợi dây quấn chặt lấy trái tim Dương Chân.
"Ngươi không nên là m như thế, Tiểu Bạch vì ngươi mà chết, ngươi không cảm thấy có lỗi với nó ư?"
"So với chà ng, cái chết của Tiểu Bạch rất đáng giá, là nó cam tâm tình nguyện, thiếp chỉ là ..."
"Là ngươi tá»± cho như váºy thôi."
"Thiếp tá»± cho như váºy, có tá»± cho như váºy cÅ©ng là vì chà ng, còn chà ng vì cô nhóc đó liá»u mạng thì là vì cái gì chứ?" Dương Chân cứng lưỡi không nói được lá»i nà o, trầm mặc hồi lâu đột nhiên há miệng cắn má»™t miếng tuyết trên mặt đất, sá»± Ä‘au đớn là m hắn dần dần tỉnh lại mấy phần.
Lúc nà y bên ngoà i, má»™t đạo xÃch quang từ trên cao hạ xuống, má»™t thanh niên uy phong lẫm lẫm vẻ mặt tuấn tú hạ xuống vách núi Ngá»c Tiêu Phong.
Dương Chân đứng dáºy, nhìn thân hình gầy gò cá»§a ngưá»i kia, chỉ thấy gã ta tươi cưá»i rạng rỡ, cả đầu tóc và ng cháy má»™t mà u bay loạn trong gió, thần sắc cá»§a hắn hòa hoãn thêm mấy phần nữa.
"Nghe nói ngươi tỉnh, ta liá»n tá»›i ngay." Nhạc Thiên bước mấy bước đã vượt qua mấy chục trượng đến ngay bên cạnh Dương Chân.
Hai ngưá»i quan sát lẫn nhau má»™t hồi, nhất thá»i không biết nói gì.
"Chúc mừng ngươi." Lúc lâu sau Dương Chân mới thốt được một câu.
"Chúc mừng ta vì cái gì?" Nhạc Thiên mỉm cưá»i ngạc nhiên.
"Tại núi Côn Lôn bây giá», nói tá»›i hoà nh tráng thì ai bì nổi ngươi chứ? Dương Chân báºt cưá»i đáp.
"Äừng nói chuyện đó, sao hôm nay trông ngươi quái quái thế nà o ấy?" Nhạc Thiên đưa tay đấm cho Dương Chân má»™t cú, vừa là m vẻ mặt thăm dò vừa lắc đầu nhìn hắn.
Dương Chân xoay ngưá»i nhìn ra phÃa bên ngoà i núi, há» hững nói: "Sao? Ngươi cảm thấy ta phải đòi sống đòi chết, nhăn mà y nhăn mặt thì má»›i là bình thưá»ng à ?".
Nhạc Thiên xoa xoa mÅ©i phì cưá»i, Dương Chân cÅ©ng cưá»i khẽ đấm trả lại gã má»™t quyá»n.
Nhạc Thiên đột nhiên nhớ ra, gãi đầu đáp: "Ồ, suýt nữa thì quên mất, mấy ngà y nữa ta sẽ hạ sơn."
Dương Chân khẽ giáºt mình, rồi đột nhiên tỉnh ngá»™ nói: "Hạ sÆ¡n tu hà nh?"
Sắc mặt Nhạc Thiên tá» ra phấn chấn đáp: "Phải, chưởng môn chân nhân hạ lệnh, những đệ tá» có biểu hiện xuất chúng tại phong há»™i lần nà y cùng các tinh anh khác cá»§a Côn Lôn Ä‘á»u chia nhau du lịch tá»›i các nÆ¡i trên Cá»u châu để tu hà nh, bái phá»ng đồng đạo, thăm dò động tÄ©nh cá»§a yêu ma."
"Lần nà y rất sôi động, cả tu chân giá»›i Ä‘á»u bắt đầu náo nhiệt, bách tông đạo môn cùng Thiên Pháºt Tá»± Ä‘á»u có đệ tá» hạ sÆ¡n, sư huynh ta đã chá»n vùng Há»— Châu ở Nam Man, Ä‘i lần nà y không chừng cÅ©ng phải bốn năm năm má»›i vá»... đáng tiếc..." Nói tá»›i đó, ánh mắt liá»n trở lại khuôn mặt Dương Chân.
Dương Chân đương nhiên biết hắn nói đáng tiếc Ä‘iá»u gì, hạ giá»ng đáp: "Má»—i ngưá»i má»™t váºn mệnh, ngươi vá»›i ta cÅ©ng có thể không còn cÆ¡ há»™i gặp lại nữa."
Nhạc Thiên sững ngưá»i, kinh hãi thốt: "Ngươi không thể buông xuôi thế được, ta lần nà y chá»§ định Ä‘i Vân Má»™ng Äại Trạch là tìm Phượng Hoà ng trong truyá»n thuyết cá»§a Vu tá»™c, nghe nói máu Phượng Hoà ng diệu dụng cải tá» hoà n sinh, nhất định có thể..."
Dương Chân ngắt lá»i: "Nhạc sư huynh, ngươi không cần phải phà tâm nữa."
Nhạc Thiên nghe váºy chau mà y phát giáºn, thấy bá»™ dạng há» hững cá»§a Dương Chân tá» vẻ cam chịu số pháºn, thì cÅ©ng không muốn tranh chấp vá»›i hắn liá»n nói: "Cho dù thế nà o, sau nà y cÅ©ng không được buông thả bản thân, năm xưa tại Vạn Thanh Cốc, ta đã nói vá»›i ngươi rồi, hiện tại cÅ©ng vẫn như váºy. Sư huynh cáo từ đây." Nói Ä‘oạn liá»n tiến tá»›i ôm lấy Dương Chân má»™t cái rồi nói mấy tiếng bảo trá»ng, tế khởi tiên kiếm đằng không bay Ä‘i.
Dương Chân nhìn lên trá»i mây thăm thẳm, trong lòng thầm nói bảo trá»ng.
Lúc quay vỠđột nhiên nghÄ© tá»›i sư tá»· và sư huynh, bá»n há» không phải cÅ©ng sẽ hạ sÆ¡n sao? Còn hắn từ nay thì Ä‘i đâu vỠđâu?
Trong lúc Dương Chân còn Ä‘ang bồi hồi, trong căn phòng trên tầng ba cá»§a Ngá»c Tiêu Lâu, vợ chồng Tiêu Vân Vong đứng bên cá»a sổ cÅ©ng Ä‘ang trò chuyện, chÃnh là việc liên quan tá»›i chuyện cá»§a Dương Chân.
Tiêu Vân Vong khoanh tay trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Mấy ngà y qua ta đã xem hết thư sách cá»§a Côn Lôn từ trước tá»›i nay, cÅ©ng tìm được mấy phương pháp có tác dụng, có Ä‘iá»u cái thì là máºt pháp thất truyá»n, cái lại là bà ng môn tả đạo, không thì cÅ©ng là thiên tà i địa bảo ngà n núi khó kiếm."
Phượng Lam kỳ quái nhìn ông rồi đáp vẻ cảnh giác: "Ông lẽ nà o lại có chá»§ ý dùng Huyá»n Nữ Âm Äỉnh máºt pháp? Phép nà y muốn tu phải có cả nam nữ cùng luyện, ông nhất thá»i Ä‘i đâu mà kiếm bạn song tu cho nó đây?"
Tiêu Vân Vong thở dà i: "Vốn Äạo tông vẫn còn giữ má»™t viên Thánh Nguyên Äan, có tác dụng hồi xuân tái tạo, nhưng mà sư tôn sá»›m đã định dùng váºt đó để cho Nhất Äức lão nhân độ kiếp, à , là sư tôn cá»§a Lam nhi." Nói tá»›i câu sau thấy Phượng Lam thần sắc thoáng chuyển, ông vá»™i và ng sá»a lá»i.
Phượng Lam lưá»m chồng má»™t cái rồi châm chá»c nhẹ nhà ng: "Váºy ông Ä‘i Vương Mẫu Phong xin CÆ¡ Hương tiên tá». Thánh tông tiên pháp thần thuáºt vô cùng vô táºn, cô nà ng đó đối vá»›i Dương Chân hình như có vẻ cÅ©ng có chút duyên pháºn, nói không chừng lại có biện pháp."
Tiêu Vân Vong dưá»ng như không nháºn ra sá»± châm chá»c trong lá»i nói cá»§a vợ, lắc đầu đáp: "Pháp thuáºt cá»§a Thánh Tông được bà truyá»n từ cổ, cho dù sư tôn ra mặt cÅ©ng không thể xin. Mà kỳ thá»±c viên Thánh Nguyên Äan kia cÅ©ng vị tất đã có tác dụng, bảo váºt nà y vượt cả bản nguyên cá»§a tạo hóa, có tÃnh tẩy sạch khu trừ ma nghiệt, nhưng lại không phải là váºt cứu ngưá»i. Bách mạch trên cÆ¡ thể ngưá»i chÃnh là linh khà cá»§a thiên địa, vô hình mà hữu chất, không phải cứ có thần thông là có thể Ä‘iá»u hòa bổ túc được. Trước mắt Chân nhi chỉ sợ chỉ còn má»™t con đưá»ng có thể Ä‘i mà thôi."
Phượng Lam cưá»i nhạt, khua khua Hồng trân tam thiên trượng trong tay áo, nói: "Chi bằng ông đến Tê Hà Phong tìm Tá» Hà sư tá»· xin giúp, rước má»™t nữ đệ tá» nguyện ý cùng Chân nhi tham khảo bà diệu, chuyện đó cÅ©ng không phải là không thể. Äệ tá» cá»§a ông tại phong há»™i tá» rõ khà thế, chỉ e sẽ lá»t mắt xanh cá»§a không Ãt ngưá»i, phải không?"
Tiêu Vân Vong sững ngưá»i cả ná»a ngà y không nói được câu nà o, phá»§i phá»§i ống tay áo dà i rồi chắp tay ra sau lưng nói có vẻ giáºn: "TÃnh nết cá»§a Tá» Hà lão bà kia, nà ng phải biết hÆ¡n ai hết chứ. Năm xưa nà ng vá»›i ta Ä‘i chung, Y cÅ©ng đã ngầm đảo loạn không Ãt, cầu bà ta thà tá»± cầu mình."
Nghe Tiêu Vân Vong đỠcáºp tá»›i chuyện cÅ© năm xưa, sắc mặt Phượng Lam thoáng lá»™ vẻ dịu dà ng, dá»±a đầu và o vai chồng đáp: "Sư tá»· năm xưa cÅ©ng là vì muốn tốt cho ta mà thôi, bá»n ta tuy cùng tông không cùng mạch, nhưng thân nhau như chị em ruá»™t. Bất quá từ lúc sư tá»· chá»§ trì Tê Hà Phong tá»›i nay, trong Côn Lôn phái chưa từng có cặp song tu nà o xuất hiện nổi, ha ha ha."
Trong mắt Tiêu Vân Vong thoáng chứa bao ân tình, ôm Phượng Lam và o lòng nhá» giá»ng thốt: "Bởi váºy được ở cùng vá»›i Lam nhi chÃnh là phúc pháºn lá»›n lao cá»§a Tiêu má»—."
Phượng Lam thở dà i má»™t tiếng đáp: "Thiếp biết chà ng tÃnh tá»›i nữ nhi bảo bối cá»§a chà ng, có Ä‘iá»u chà ng vì đồ đệ cá»§a chà ng mà ngay cả con gái mình cÅ©ng không tiếc hay sao?"
Tiêu Vân Vong liá»n há»i ngược lại: "Sao nà ng biết cả hai đứa nó không có đứa nà o nhắm trúng tiểu đệ tá» cá»§a ta?"
Phượng Lam hừ nhẹ má»™t tiếng, vùng khá»i vòng tay Tiêu Vân Vong Ä‘i đến bên cá»a sổ bên cạnh, lắc đầu đáp: "Nguyệt Nhi tâm tÃnh thay đổi liên tục, cùng Chân nhi tuy là có thân máºt nhưng bất quá cÅ©ng là chÆ¡i vui thà nh bạn mà thôi. Ngay đến Thanh Nhi, chỉ e nó đối vá»›i Chân Nhi phần lá»›n là tình cảm chị em, huống hồ theo ta thấy Sở Thắng Y cá»§a Thái Hạo Phong đối vá»›i nó có chút ý tứ, lẽ nà o ông không nháºn ra?"
Tiêu Vân Vong đưa mắt nhìn ngá»n núi phá»§ trắng tuyết, trầm mặc hồi lâu nói: "Sở Thắng Y tuy là lương tà i, nhưng nó thiếu má»™t chút nhiệt tình, so vá»›i Tiêu má»— năm xưa ý khà dà o dạt kém xa không biết bao nhiêu mà kể. Äệ tá» Lãnh Phong cá»§a ta sau nà y chưa chắc đã không bằng hắn, ngay cả Chân nhi, tiá»m lá»±c cá»§a nó cÅ©ng khiến ta không sao thấu nổi."
Phượng Lam kiên quyết nói: "Không được, chuyện khác ta có thể mặc ông, riêng chuuyeenj nà y không được, không cần thương lượng!" Nói dứt, bà phất tay áo xoay ngưá»i Ä‘i thẳng xuống lầu.
Vừa trở vá» tá»›i Ngá»c Tiêu Trì, Dương Chân bắt gặp ngay cặp mắt dịu dà ng pha lẫn trách móc. Tiêu Thanh Nhi Ä‘ang đứng trên hà nh lang khu tịnh xá, trên tay còn cầm má»™t chiếc ly bằng ngá»c tÃm bốc khói nghi ngút.
"Äệ thân thể còn yếu mà đã chạy loạn." Tiêu Thanh Nhi nói Ä‘oạn liá»n đưa ly ngá»c tá»›i tay Dương Chân, sau đó cởi chiếc áo lông cá»§a nà ng ta, phá»§i hết bụi tuyết bám bên trên rồi má»›i khoác lên ngưá»i hắn, động tác cẩn tháºn dịu dà ng.
Dương Chân uống hết thuốc thì trả lại ly ngá»c cho Tiêu THanh Nhi, nhìn sư tá»· trước mặt trong lòng vừa cảm động vừa như thấy mất mát. Từ khi hắn biết được thân thế cá»§a mình, tá»± mình không biết phải đối mặt vá»›i nà ng ta thế nà o má»›i phải.
"Sao đứng ngẩn ra thế, xem đệ kìa..." Tiêu Thanh Nhi bị Dương Chân nhìn chăm chú đến phát đỠcả mặt, nà ng cúi gằm rút ra một chiếc khăn lụa khe khẽ lau miệng cho hắn.
"Sư tá»·, ta có thể tá»± lo cho bản thân, tá»· không cần phải hao lá»±c nữa. Hôm qua Vương Mẫu Phong không phải đã có tÃn hiệu gá»i tá»· hay sao, không cần phải lo cho ta nữa." Dương Chân đưa mắt nhìn ra xa, giá»ng nói rất bình đạm cố gắng là m ra bá»™ không có chuyện gì.
"Không được, sư huynh và Nguyệt Nhi bá»n há» sẽ sá»›m phải hạ sÆ¡n, đệ má»™t mình thế nà y trên núi, sư tá»· sao có thể yên tâm được?" Tiêu Thanh Nhi ngẩng mắt, là m ra vẻ không vui đáp.
"Sư tỷ, ta..."
"Äệ cố gắng đợi trên núi, đừng có nghÄ© lung tung, vừa rồi Nhạc sư huynh đến thăm đệ, má»i ngưá»i Ä‘á»u vì đệ mà nghÄ© biện pháp. Cha cÅ©ng vì đệ bôn ba khắp nÆ¡i..." Tiêu Thanh Nhi dùng hết lá»i lẽ khuyên giải.
"Sư tá»·, ta muốn nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc." Dương Chân trong lòng đè nặng như đá đổ, phiá»n muá»™n không sao chịu nổi, đối mặt vá»›i Tiêu Thanh Nhi, tâm lý hắn trở thà nh há»—n loạn xà ngầu.
"á»’... chá» chút, trên đầu đệ có tóc bạc nà y." Tiêu Thanh Nhi kéo Dương Chân vừa bước Ä‘i trở lại, không đợi hắn có phản ứng liá»n đưa tay nhổ sợi tóc bạc xuống.
Dương Chân xoay ngưá»i nhìn sợi tóc bác trên tay nà ng tá»›i ngẩn ngưá»i. Tiêu Thanh Nhi cho rằng hắn khó chịu bèn vung tay hất sợi tóc Ä‘i.
"Äừng!" Dương Chân báºt tiếng ngăn cản.
Trong lúc Tiêu Thanh Nhi còn chưa hiểu, chợt thấy sợi tóc bạc đó phất một cái rồi rơi trở lại trên đầu Dương Chân, khiến nà ng ta ngạc nhiên tới há mồm trợn mắt.
"Äừng há»i."
Mặc cho Tiêu Thanh Nhi sững ngưá»i đầy nghi hoặc, Dương Chân chỉ lưu lại bóng hình chuệch choạc cá»§a hắn lại phÃa sau. "Chát" má»™t tiếng, cánh cá»a gá»— đã láºp tức ngăn cách hai ngưá»i thà nh hai thế giá»›i.
Tiêu Thanh Nhi cầm ly ngá»c, ngoái nhìn cá»a phòng má»™t lượt rồi lẳng lặng Ä‘i xuống gian thá»§y tạ.
"Thanh Nhi, mẹ có chuyện tìm ngươi, Ä‘i và o phòng trong Ä‘i." Giá»ng nói cá»§a Phượng Lam vấn vÃt truyá»n tá»›i.
Tiêu Thanh Nhiên đột nhiên giáºt mình, ứng thanh đáp rồi vá»™i và ng Ä‘i vá» căn phòng ở phÃa bắc.
Hết chương 47
Chú thÃch:
(*) "Sanh cÆ¡ mẫn diệt, tá» hôi phục nhiên, phá nhi háºu láºp, đạo nhi háºu thà nh" tức là Sinh cÆ¡ có bị mai má»™t thì vẫn có thể hồi phục từ đống tro tà n, phá cái cÅ© Ä‘i xây dá»±ng cái má»›i thì má»›i thà nh đạo. "Vô sinh tá»± vô diệt, sinh cÆ¡ vãng vãng tá»±u tại na tuyệt xá», nhất thiết nhân duyên" tức là Không có sinh cÅ©ng không có diệt, sinh cÆ¡ thưá»ng lại hay nằm ở chá»— hiểm cảnh, tất cả Ä‘á»u chỉ là nhân duyên mà thôi.
Tà i sản của Tiểu Anh
Chữ ký của Tiểu Anh
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Tiểu Anh
27-09-2010, 07:58 PM
Äệ Nhất Thuần KhiếtLãng Tá» Vô Tình Háºn Con GáiÄệ Nhất Thần Thương
Tham gia: Dec 2009
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 2,218
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 27 phút
Thanks: 80
Thanked 36,657 Times in 1,711 Posts
THIÊN NGÂN
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam ( http://********** )
------------o0o--------------
Chương 48: Tư Äà m (chuyện riêng).
Trong căn phòng nhá» trên Ngá»c Tiêu Lâu, Phượng Lam toà n thân váºn bá»™ xiêm y trắng tinh Ä‘ang ngồi đối diện vá»›i Tiêu Thanh Nhi trước ngá»c án. Chiếc lư hương mà u tá» kim ở bên cạnh nhả ra những lằn khói biếc nhè nhẹ. Từ phÃa cá»a sổ căn phòng rá»i và o và i tia sáng khiến má»i váºt trong phòng Ä‘á»u rất rõ rà ng.
Phượng Lam láºt giở quyển sách trên bà n rồi nhìn Tiêu Thanh Nhi Ä‘ang ngồi yên lặng trước mặt, há» hững nói: "Thanh Nhi, con sá»›m mai hãy Ä‘i Vương Mẫu Phong, nhất thá»i không được hạ sÆ¡n, cố gắng tu táºp tiên pháp cá»§a Thánh Tông, đừng vì tình nhi nữ là m ảnh hưởng tá»›i tu hà nh."
Tiêu Thanh Nhi ngẩn ngưá»i, sắc mặt thoáng Ä‘á», cúi đầu là nhÃ: "Mẹ, mẹ nói gì thế, các sư huynh sẽ mau chóng hạ sÆ¡n, sư đệ hiện tại không có ai chiếu cố như váºy là m sao được, lẽ nà o mẹ phải tá»± mình Ä‘i chăm sóc tiểu sư đệ hay sao."
Phương Lam bá»±c bá»™i gấp quyển sách lại, nói: "Nha đầu ngươi lá»›n rồi thì há»c được cách đấu khẩu vá»›i mẹ đấy à , cái tốt thì không há»c lại Ä‘i há»c cái trò bát nháo cá»§a muá»™i muá»™i ngươi ư?"
Tiêu Thanh Nhi đáp vẻ không hiểu: "Mẹ, sư tôn con đã đồng ý cho con đến muộn mấy ngà y, mẹ việc gì..."
"Nghe mẹ nói đây!" Phượng Lam gấp giá»ng ngắt lá»i: "Mẹ há»i con, thương thế cá»§a Chân nhi ngay cả cha con cÅ©ng đã bó tay không có cách nà o, nó hiện tại chỉ là má»™t kẻ phà m nhân bình thưá»ng, con có thể chiếu cố nó má»™t lúc, nó rốt cục cÅ©ng không thuá»™c vá» Côn Lôn SÆ¡n."
Tiêu Thanh Nhi khóe mắt đỠhoe, hồi lâu sau má»›i thốt lên lá»i: "Mẹ, lẽ nà o mẹ vá»›i cha... Ä‘á»u định bá» tiểu sư đệ hay sao?"
Phượng Lam chăm chú nhìn ái nữ, thần sắc có chút bất định, sau cùng nói: "Cha mẹ cÅ©ng đã táºn lá»±c, sức ngưá»i khó mà thắng trá»i, con cÅ©ng không thể Ä‘em tuổi xuân lãng phà nÆ¡i má»™t tên phế nhân phải không?"
Tiêu Thanh Nhi sững ngưá»i, hai dòng suối lệ tuôn trà o qua má tà tách. Nà ng đột nhiên nấc lên má»™t tiếng rồi đứng vụt dáºy xuyên qua bình phong chạy thẳng xuống lầu.
Ngồi xếp bằng trên giưá»ng, Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, thu liá»…m tinh thần, chiếu theo phương pháp trước đây để đả tá»a tÄ©nh tâm tu dưỡng, Dương Chân từ từ phong bế lục thức, ngưng thần tiến và o ná»™i thể.
Hắn cho dù đã mất hết tu vi nhưng tá» phá»§ dưới sá»± bảo há»™ cá»§a Cà n Khôn Ấn, kim Ä‘an tuy bị phá nát nhưng nguyên thần vừa má»›i sinh còn chưa thà nh hình vẫn được giữ nguyên vẹn. Äó cÅ©ng có thể coi sá»± may mắn cá»±c kỳ trong bất hạnh váºy.
Nguyên khà trÆ¡ trá»i trong tá» phá»§, má»™t khối nguyên thần ảm đạm như nước Ä‘ang phiêu dáºt giữa chân khÃ. Thiên Tru kiếm cùng Cà n Khôn Ấn xông phá xung quanh, khắp nÆ¡i trầm trầm tá» khÃ.
Bất quá cho dù có được nguyên thần cá»§a đạo gia mà thân thể lại mất Ä‘i cái cầu nối liên thông vá»›i thiên địa thì so vá»›i ngưá»i phà m tục Dương Chân cÅ©ng chỉ có lục thức minh tuệ hÆ¡n má»™t chút, đồng thá»i cÅ©ng có má»™t chút cảm giác vô hình vá» thần niệm.
Thần niệm men theo khà mạch khiếu huyệt mà thoát ra, chợt cảm thấy có má»™t khối há»—n độn ngăn trở không còn cảm ứng được khà cÆ¡ nữa. Cố gắng hồi lâu, Dương Chân đà nh phải bá» cuá»™c. Mấy ngà y qua hắn đã thá» vô số lần kết quả Ä‘á»u giống như nhau.
"Bạch... ngươi nói xem ta phải là m sao?" Dương Chân hoà n toà n mÆ¡ hồ, mặc dù hắn gần như đã tiếp nháºn những ký ức tà n khuyết cá»§a kiếp trước nhưng vẫn hoà n toà n là chÃnh mình ở kiếp nà y chứ không phải biến thà nh má»™t ngưá»i khác.
Bạch Tiêm Tình nhà nhảnh sá»a lá»i: "Gá»i thiếp là Tình nhi, thiếp thÃch chà ng gá»i thiếp là Tình nhi."
Dương Chân lặng yên, Bạch Tiêm Tình đà nh thá»a hiệp: "Váºy thì gá»i là Hồ nương cÅ©ng được."
Dương Chân Ä‘au đầu đáp lá»i: "Ngươi sao chẳng có phong phạm cá»§a tiá»n bối gì cả, cứ như má»™t bé con."
Lần nà y tá»›i lượt Bạch Tiêm Tinh lặng yên, hồi lâu sau nà ng ta má»›i là nhà thốt: "Thiếp cÅ©ng không vì sao lại biến thà nh thế nà y, cÅ©ng có thể là cảm thấy nên luân hồi tái sinh giống như chà ng váºy, chi bằng chà ng vá»›i thiếp quay vá» Quy Khư, chúng ta sẽ tìm long cung trong truyá»n thuyết, nÆ¡i đó nhất định có thể chữa là nh vết thương cá»§a chà ng."
"Quy Khư?" Dương Chân bật cười, "Ta hiện taÌ£i nửa bươÌc coÌ€n khoÌ, chả Ä‘i đâu được chÆ°Ì Ä‘Æ°Ì€ng noÌi laÌ€ Quy Khư. Ngươi lo cho vêÌt thương của ta, coÌ€n tiÌ€nh cảnh của ngươi hiện taÌ£i cũng nên laÌ€m thÃªÌ naÌ€o mÆ¡Ìi phải đây?"
BaÌ£ch Tiêm TiÌ€nh tưÌc thiÌ€ xuÌc động noÌi: "Không cần phải lo lăÌng cho thiêÌp, chỉ cần không thương tổn tÆ¡Ìi bản nguyên thiÌ€ thiêÌp vẫn coÌ thể cuÌ€ng chaÌ€ng Ä‘i tÆ¡Ìi chân trời goÌc bể." Ngừng một laÌt, naÌ€ng ta laÌ£i noÌi tiêÌp gioÌ£ng thần biÌ: "Trong tử phủ của chaÌ€ng coÌ hai kiện kiÌ€ bảo, cho duÌ€ chỉ một kiện cũng coÌ thể giuÌp chaÌ€ng qua trời vượt biển, biÌ mật của Thiên phaÌch thần binh ngoaÌ£i trừ Nữ Oa tộc thiÌ€ Hồ tộc của ta cũng biêÌt được iÌt nhiều đâÌy."
Lời của BaÌ£ch Tiêm TiÌ€nh không hề laÌ€m Dương Chân cảm thâÌy phâÌn châÌn, ngược laÌ£i laÌ€m cho loÌ€ng hăÌn caÌ€ng thêm trĩu nặng.
Từ trận đâÌu phaÌp taÌ£i Phong hội dẫn tÆ¡Ìi troÌ£ng thương hôn mê, trong luÌc Ä‘oÌ laÌ£i Ä‘aÌnh thưÌc những âÌn kyÌ maÌ€ MaÌ£c Thiên Ca lưu laÌ£i trong tiềm thưÌc. Những âÌn kyÌ Ä‘oÌ bươÌc đầu dung hợp vÆ¡Ìi bản thưÌc, khi tỉnh trở laÌ£i, hăÌn tuy không biÌ£ lập tưÌc phân chia thaÌ€nh hai người riêng biệt nhưng trong loÌ€ng vẫn treo nặng một caÌi guÌt măÌc vô cuÌ€ng khoÌ gỡ.
BaÌ£ch Tiêm TiÌ€nh laÌ€ vợ của MaÌ£c Thiên Ca, cũng laÌ€ vợ taÌ£i kiêÌp trươÌc của hăÌn. CoÌ Ä‘iều bản thân trải qua luân hồi taÌi sinh, hai thÃªÌ giÆ¡Ìi Ä‘ã biÌ£ một cây cầu vô hiÌ€nh ngăn caÌch khiêÌn hăÌn không coÌ caÌch naÌ€o thiÌch ưÌng được.
BoÌng hiÌ€nh của Tiêu Thanh Nhi Ä‘oÌ, trong tiềm thưÌc hăÌn bâÌt giaÌc mờ nhaÌ£t Ä‘i không iÌt. Trong loÌ€ng đột nhiên xuâÌt hiện một hiÌ€nh ảnh của một nữ nhi yêu tộc laÌ€m cho hăÌn Ä‘au khổ vaÌ£n phần.
Lẽ naÌ€o hăÌn nhâÌt Ä‘iÌ£nh phải châÌp nhận nữ nhi Hồ tộc Ä‘ã biÌ£ biễn thaÌ€nh u hồn naÌ€y? Chuyện Ä‘oÌ hăÌn căn bản không daÌm noÌi vÆ¡Ìi người khaÌc, caÌ€ng không coÌ caÌch naÌ€o tưởng tượng ra thân phận hoang đường taÌ£i kiêÌp trươÌc coÌ€n cao hÆ¡n cả Chương môn hiện taÌ£i của Côn Lôn một bậc. HăÌn cảm thâÌy thật Ä‘uÌng laÌ€ Ä‘ang nằm mộng.
HÆ¡n nữa bây giờ phaÌp lực mâÌt hêÌt, haÌ€ng ngaÌ€n yÌ niệm, haÌ€ng vaÌ£n suy tư trong đầu xoay chuyển, yÌ naÌ€y chưa dưÌt yÌ khaÌc Ä‘ã loaÌ£n thaÌ€nh một mÆ¡Ì boÌ€ng bong.
CÆ°Ì như vậy đằng đẵng trải qua ba ngaÌ€y, trên dươÌi NgoÌ£c Tiêu Phong bao gồm BaÌ Vân ÄiÌ€nh, Lãnh Phong ngay cả Tiêu Nguyệt Nhi đều lần lượt xuâÌt sÆ¡n. Tiêu Vân Vong cả ngaÌ€y bận biÌ£u giải quyêÌt chuyện của Côn Lôn, trên nuÌi chỉ coÌ€n laÌ£i hai meÌ£ con Phượng Lam cuÌ€ng Tiêu Thanh Nhi, tâÌt nhiên laÌ€ coÌ€n coÌ cả con bệnh Dương Chân nữa.
Tiêu Thanh Nhi từ khi noÌi chuyện vÆ¡Ìi meÌ£ trở Ä‘i, chăm soÌc đôÌi vÆ¡Ìi Dương Chân caÌ€ng thêm chu Ä‘aÌo. CoÌ Ä‘iều đầu maÌ€y cuôÌi măÌt của naÌ€ng vẫn không giâÌu nổi sầu bi, khiêÌn trong loÌ€ng Dương Chân cảm thâÌy râÌt bâÌt an.
Buổi chiều hôm Ä‘oÌ, hăÌn vừa uôÌng thuôÌc xong coÌ€n Ä‘ang ngồi nhaÌ€n trên lan can, đột nhiên gioÌ£ng truyền âm của Phượng Lam vâÌn viÌt bên tai, bảo hăÌn tÆ¡Ìi phoÌ€ng trong của NgoÌ£c Tiêu Lâu noÌi chuyện.
HăÌn ôm tâm traÌ£ng thăÌc thỏm bâÌt an Ä‘i tÆ¡Ìi NgoÌ£c Tiêu Lâu. LuÌc naÌ€y gioÌ£ng truyền âm băng laÌ£nh laÌ£i vang lên chỉ dẫn Dương Chân xuyên qua hậu đường tiÌ€m tÆ¡Ìi một căn mật thâÌt. Äẩy cửa bươÌc vaÌ€o thâÌy bên trong râÌt trôÌng trải, chỉ coÌ hai tâÌm bồ Ä‘oaÌ€n, Phượng Lam mặc aÌo trăÌng như tuyêÌt Ä‘ang đưÌng ở một bên nhiÌ€n ra cửa sổ.
"Sư nương." Dương Chân khẽ cuÌi người haÌ€nh lễ.
"Ngồi xuôÌng hãy noÌi." Phượng Lam xoay người chỉ hăÌn ngồi xuôÌng tâÌm bồ Ä‘oaÌ€n đôÌi diện.
Dương Chân đợi Phượng Lam ngồi yên viÌ£ rồi hăÌn mÆ¡Ìi chầm chậm ngồi xuôÌng.
"Thân thể ngươi coÌ khaÌ hÆ¡n không?" Phượng Lam nheÌ£ gioÌ£ng hỏi, aÌnh măÌt baÌ€ ta nhiÌ€n Dương Chân thoaÌng vẻ phiêu diêu bâÌt Ä‘iÌ£nh.
"KhaÌ hÆ¡n nhiều rồi, Ä‘a taÌ£ sư nương quan tâm." Dương Chân thaÌ€nh thật trả lời.
"Sư nương goÌ£i ngươi tÆ¡Ìi, laÌ€ coÌ chuyện muôÌn noÌi vÆ¡Ìi ngươi." Phượng Lam nheÌ£ gioÌ£ng thở daÌ€i, aÌnh măÌt chuyển tÆ¡Ìi nền Ä‘aÌ xanh ở giữa hai người. "Thương thÃªÌ của ngươi, sư nương cuÌ€ng sư phuÌ£ ngươi suy nghĩ trăm đường maÌ€ chỉ thâÌy coÌ một biện phaÌp cũng không thỏa Ä‘aÌng lăÌm, chuyện naÌ€y liên quan tÆ¡Ìi ngươi vaÌ€ Thanh Nhi."
Dương Chân nghe thâÌy râÌt bâÌt ngờ, aÌnh măÌt thoaÌng lộ một tia hy voÌ£ng, nhưng tuyệt không noÌng vội. TiÌ€nh cảnh Ä‘oÌ cũng khiêÌn Phượng Lam cảm thâÌy kyÌ€ quaÌi, tiÌnh tiÌ€nh tiểu tử naÌ€y caÌ€ng luÌc caÌ€ng trở nên trầm ổn.
"Năm xưa sư phụ ngươi từng ngẫu nhiên lấy được máºt pháp song tu kỳ môn thượng cổ cá»§a Huyá»n Nữ Môn, máºt pháp nà y tu tá»›i đỉnh Ä‘iểm có thể lấy nhân đạo là m thiên đạo, đặc biệt có công hiệu thần kỳ trong việc Ä‘iá»u dưỡng bách mạch thân thể, có Ä‘iá»u..." Phượng Lam nói tá»›i đó chợt dừng lại, quan sát sá»± thay đổi nét mặt cá»§a Dương Chân. Thế nhưng bà lại má»™t lần nữa thất vá»ng, đà nh nói tiếp: "Phép song tu nà y cần má»™t cặp nam nữ hữu tình, tâm tâm tương ánh má»›i có thể tu thà nh, nếu má»™t trong hai tình cảm bất định, trong lòng còn có e ngại thì không sao tu được."
"Äiá»u đáng lo hÆ¡n là nếu thất bại, đối vá»›i cả hai bên Ä‘á»u có thể sinh ra đả kÃch rất lá»›n, không chỉ đạo hạnh bị suy giảm, tháºm chà còn có nguy cÆ¡ tẩu há»a nháºp ma. Sư nương há»i ngươi, ngươi có muốn để Thanh Nhi cùng ngươi chịu việc nguy hiểm nà y không?"
Dương Chân ban đầu vẻ mặt còn không thay đổi, vá» sau sắc mặt lại biến đổi liên tục, nghe tá»›i câu cuối, trong lòng hắn chỉ còn lại má»™t ý niệm vô cùng kiên định: Sư tá»· sá»›m đã nói rõ vá»›i mình rồi, má»™t lòng hướng tá»›i tiên đạo, hÆ¡n nữa bản thân mình bất quá là tình đơn phương, nếu chỉ vị ká»· thì lẽ nà o lại mong cầu má»™t việc ti bỉ như váºy được. Suy nghÄ© má»™t lượt, hắn há»i: "Sư nương đã nói chuyện nà y vá»›i sư tá»· chưa?"
Phượng Lam nhếch cặp mà y phượng thoáng lá»™ vẻ kì lạ, khe khẽ đáp: "Thanh Nhi đối vá»›i ngươi thế nà o, ngươi tá»± rõ lấy. Sư nương nếu nói vá»›i nó chỉ sợ vì thương thế cá»§a ngươi nó cho dù có bị thiệt thòi thì quá ná»a cÅ©ng sẽ đồng ý thôi."
Dương Chân khẽ run ngưá»i báºt tiếng cưá»i thảm, cố nén ná»—i bi thương nói: "Sư nương quá lo rồi, Dương Chân có tà i đức gì mà dám vá»ng tưởng tá»›i Tiêu sư tá»·. Sư nương không cần phải tổn hao tâm trà vá» việc nà y nữa, đệ tá» tá»± có quyết định." Trước vẻ kinh ngạc cá»§a Phượng Lam, hắn đứng thẳng dáºy rồi lại quỳ xuống "Binh, Binh, Binh" dáºp đầu liên tiếp ba cái, sau đó xoay ngưá»i đẩy cá»a Ä‘i ra ngoà i.
"Dương Chân..." Phượng Lam đột nhiên gá»i hắn lại, "Ngươi đừng nản lòng, sư nương cùng sư phụ ngươi nhất định sẽ tiếp tục nghÄ© cách giúp ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, Ngá»c Tiêu Phong vÄ©nh viá»…n vẫn là nhà cá»§a ngươi."
Bước chân cá»§a Dương Chân thoáng dừng lại đôi chút rồi lại chầm cháºm tiến tá»›i, cả thân hình biến mất trong dãy hà nh lang u ám.
Không biết trải qua bao lâu, từ trong máºt thất vá»ng ra má»™t tiếng thở dà i thõng thượt cá»§a Phượng Lam.
Dương Chân như mất hồn trở vá» căn phòng cá»§a mình, lẳng lặng ngồi trên giưá»ng.
"Nữ nhân đó tháºt quá đáng ghét, ả đã sắp sẵn cho ngươi cái thòng lá»ng rồi!" Giá»ng nói như u linh cá»§a Bạch Tiêm Tình lại vá»ng lên từ trong đầu Dương Chân.
"Ngươi đang nói cái gì?"
"Huyá»n nữ máºt pháp cái gì gì đó, quá ná»a là có tháºt. Sư phụ kia cá»§a chà ng xem ra có ý thà nh toà n cho chà ng, nhưng chỉ e bị Nữ nhân nà y phản đối. Ả ta biết rõ tÃnh tình chà ng nên má»›i tÃnh kế ép cho chà ng tá»± tuyệt sinh lá»™. Xuất ra chiêu nà y, quả nhiên là quá ác độc!"
"TÃnh kế thì sao, không tÃnh kế thì đã sao? Bà ta khéo léo nói cho ta biết thá»±c ra cÅ©ng là vì muốn tốt cho sư tá»·, ta không trách bà ấy. Ở nÆ¡i nà y, chỉ có ta nợ bá»n há», bá»n há» chẳng có gì không phải vá»›i ta hết."
"Chà ng tháºt không quan tâm tá»›i cô nhóc kia ư?" Qua má»™t lúc sau, Bạch Tiêm Tình má»›i cất giá»ng chua chua.
"Chúng ta hạ sÆ¡n thôi, ngươi thÃch Ä‘i đâu thì Ä‘i đó." Dương Chân đột nhiên nói.
"Chà ng còn chưa trả lá»i câu há»i cá»§a thiếp." Bạch Tiêm Tình không chịu buông tha cho hắn.
"Äáng quên, rốt cục cÅ©ng sẽ quên thôi." Dương Chân cưá»i khổ.
"Có gì hay chứ, hay là chà ng Ä‘i tìm sư phụ xin tâm pháp đó Ä‘i, thiếp... cÅ©ng có thể giúp chà ng." Giá»ng nói cá»§a Bạch Tiêm Tình trở thà nh là nhÃ, có vẻ thẹn thùa.
Dương Chân Ä‘ang lúc chán nản vô cùng, nghe Bạch Tiêm Tình nói thì cưá»i khóc không xong, cùng vá»›i nà ng ta là m má»™t cặp Yêu linh song tu ư?"
"Thiếp nói tháºt đó, thiếp có thể nghÄ© biện pháp hồi phục chân thân." Bạch Tiêm Tình thấy Dương Chân hồi lâu không đáp, liá»n cố đấm ăn xôi.
"Vạn Thú Cốc chẳng còn linh hồ nữa, ngươi lấy thân xác đâu ra?" Dương Chân đứng dáºy, tiến đới trước bà n đưa tay mà i má»±c.
"Thiếp, thiếp có thể tìm thân thể cá»§a má»™t nữ phà m nhân, mượn thân xác đó cùng chà ng song tu..." Giá»ng nói cá»§a Bạch Tiêm Tinh vo ve như muá»—i.
"Không được, việc thương thiên hại lý đó, ngã thân là đệ tỠCôn Lôn sao có thể là m được?"
"Hừ, chà ng sao lại cứ cố chấp như thế." Bạch Tiêm Tình tá» ra buồn rầu, hồi lâu sau lại u ám nói: "Thiếp có thể tìm má»™t thi thể má»›i chết để mượn xác hoà n hồn, như váºy là được chứ gì?"
Lần nà y Dương Chân hoà n toà n không lý gì tới nà ng ta, hắn chuyên tâm chấp bút viết một phong thư.
Viết má»™t mạch, hắn cảm thấy trước mắt mÆ¡ hồi má»™t khối. Hắn không thể rÅ© bá» từng gốc cây ngá»n cá» nÆ¡i đây, có Ä‘iá»u vì tránh tổn hại đến sư tá»·, hắn nhất định phải hạ sÆ¡n. Thấy hắn Ä‘au đớn trong lòng, Bạch Tiêm Tình cÅ©ng không muốn chá»c tá»›i, chỉ lẳng lặng chia sẻ má»™t bên.
Ãnh chiá»u lần nữa bao phá»§ khắp núi, Dương Chân mượn pháp lá»±c cá»§a Bạch Tiêm Tình, sau mấy lần thá» thì cÅ©ng có thể miá»…n cưỡng sá» dụng Thiên Tru, hắn quyết định tá»›i muá»™n sẽ dá»±a và o mà n đêm để rá»i khá»i.
Hắn vừa thu dá»n xong hà nh trang thì Tiêu Thanh Nhi Ä‘em cÆ¡m tối tá»›i. Dương Chân vá»™i và ng Ä‘em bức thư giấu xuống mấy tá» giấy rồi tiến tá»›i tiếp lấy há»™p thức ăn mà Tiêu Thanh Nhi Ä‘em tá»›i.
"Sư đệ, đại sư huynh không có ở đây, sư tỷ vì ngươi là m mấy món rau dưa, ngươi dùng thỠxem, nếu tay nghỠcó hơi kém thì cũng đừng trách nhé." Tiêu Thanh Nhi nhanh nhẹn lấy ra mấy món rau xanh bà y lên mặt bà n.
Dương Chân ngồi xuống, ngắm nhìn Tiêu Thanh Nhi ngồi đối diện, trong lòng Ä‘au đớn khôn tả, hồi lâu vẫn không động Ä‘áºy.
"Sao rồi, là sư tỷ là m không ngon à ?" Tiêu Thanh Nhi xụ mặt nhìn Dương Chân vẻ không nên không phải.
"Không, đồ sư tá»· là m so vá»›i đại sư huynh còn ngon hÆ¡n nhiá»u." Dương Chân cố gắng lẳng lặng ăn cÆ¡m, từng miếng từng miếng nuốt xuống cháºm chãi, tá»±a hồ muốn thấu rõ từng chút hương vị, bởi vì ở đó có tâm huyết cá»§a Tiêu Thanh Nhi.
"Phải rồi, hồi trưa mẹ tìm ngươi à ? Ta thấy ngươi từ Ngá»c Tiêu Lâu Ä‘i ra thì ở lỳ trong phòng tá»›i tối, mẹ nói vá»›i ngươi chuyện gì thế?" Tiêu Thanh Nhi thấy đồ ăn trên đĩa đã giảm đáng kể, bất giác nở má»™t nụ cưá»i mãn nguyện.
"Không có gì, sư nương báo cho đệ biết việc trị thương đã có hy vá»ng." Dương Chân lặng yên giây lát rồi giữ vẻ mặt bình thản trả lá»i, tuy váºy thức ăn trong miệng hắn đột nhiên trở thà nh nhạt thếch. Hắn đánh cố gắng nuốt trôi từng miếng.
"A, tháºt váºy sao, sao mẹ không nói gì vá»›i ta nhỉ?" Tiêu Thanh Nhi kinh ngạc vui vẻ nói.
"Sư tá»·, ngà y mai Ä‘i Vương Mẫu Phong có được không, ta má»™t mình cÅ©ng có thể tá»± chăm sóc mà ." Dương Chân tuy đã quyết tâm rá»i Ä‘i, nhưng ở đây vẫn còn cả ngà n vạn lý do khiến hắn lưu luyến.
"Sư đệ, mẹ đã nói vá»›i ngươi vá» chuyện cá»§a ta phải không? Váºy mà nói dối sư tá»·." Tiêu Thanh Nhi đột nhiên tỉnh ngá»™.
Không khà ấm áp giữa hai ngưá»i đột nhiên tan biến, Dương Chân lắc đầu không nói thêm gì, chỉ cắm cúi ăn cho hết đồ ăn. Dưới sá»± nhắc nhở cá»§a Tiêu Thanh Nhi, hắn uống má»™t hÆ¡i hết sạch bát thuốc bổ rồi đợi Tiêu Thanh Nhi thu tháºp bát đĩa. Tá»›i lúc nà ng chuẩn bị rá»i Ä‘i, Dương Chân đột nhiên gá»i lại.
"Sư tỷ, ngồi cùng với đệ một lúc đi"
Tiêu Thanh Nhi kỳ quái nhìn hắn, đáp lá»i: "Äể sư tá»· thu dá»n xong rồi sẽ trở lại, đệ đợi má»™t lát nhé."
Dương Chân đưa mắt dõi theo bóng hình cá»§a nà ng nhanh chóng rá»i khá»i, trong lòng chợt như quặn lại. Hắn đưa tay vá»›i lấy cái bá»c bên trong có hai bá»™ quần áo ngoà i đã giặt sạch, thu và o trong bảo váºt Cà n Khôn Ấn may còn sá» dụng được. Tiếp đó gạt mấy tá» giấy sang má»™t bên để lá»™ ra phong thư, lại lấy má»™t chiếc bình ngá»c chặn lên trên. Lưu luyến nhìn quanh căn phòng má»™t lần nữa rồi má»›i Ä‘i xuống hà nh lang.
"Hồ nương, chúng ta đi thôi." Dương Chân thần niệm khẽ động, Thiên Tru từ khiếu huyệt duy nhất còn sót lại phóng ra ngoà i. Dưới sự tương trợ pháp lực của Bạch Tiêm Tình, thân hình hắn lảo đảo dẵm lên phi kiếm từ từ bay ra ngoà i, nháy mắt biến mất và o trong mà n đêm.
Sau khi Dương Chân Ä‘i khá»i không lâu, Tiêu Thanh Nhi vá»™i và ng quay trở lại phòng hắn, chợt thấy trong phòng không có ai, nà ng chạy ra cá»a dáo dác nhìn quanh cÅ©ng không thấy liá»n cao giá»ng gá»i mấy tiếng. Chỉ có tiếng vá»ng cá»§a nà ng đáp lại mấy lần.
Äá»™t nhiên nà ng nghÄ© ra Ä‘iá»u gì đó, lắc ngưá»i nhảy xuống, sau mấy lần nhấp nhô đã Ä‘i ra tá»›i ngoà i sưá»n tuyết. Bóng đêm thăm thẳm, gió lạnh thét gà o, thần niệm quét hết cả chu vi mấy dặm Ngá»c Tiêu Phong, nà o thấy bóng ngưá»i nÆ¡i đâu?
Bay như Ä‘iên trong mây mù lạnh giá mấy vòng, Tiêu Thanh Nhi đột nhiên vòng trở lại, trong lòng nà ng thoáng động liá»n vá»™i vã lao vá» phòng Dương Chân. Lần nà y mặc dù không gian tăm tối, nà ng chỉ lướt qua đã nhìn thấy phong thư trên mặt bà n.
"Thanh sư tá»·, khi tá»· Ä‘á»c thư nà y thì Dương Chân đã Ä‘i rồi, Ä‘i tá»›i má»™t nÆ¡i rất xa và không trở lại nữa. Cho dù chân trá»i góc bể, đệ sẽ vẫn nhá»› tá»›i sư tá»·. Má»™t viên Tạo Hóa Äan nà y xin để lại, là m ká»· niệm..."
Ãnh mắt Tiêu Thanh Nhi đưa vá» phÃa lạc khoản, chỉ có hai chữ nhạt nhòa: Dương Chân.
Nà ng phản ứng rất nhanh, ngưá»i như lằn gió phóng ra ngoà i. Nà ng không tin Dương Chân có thể Ä‘i được bao xa, nhất định phải tìm sư đệ Ä‘em vá».
Dương Chân lại chưa rá»i khá»i Tiên phá»§ mà đi thẳng tá»›i Vương Mẫu Phong. Hắn vừa tiến và o trong Linh cảnh thì Thanh Äiểu đã lâu không gặp láºp tức ra đón. Má»™t ngưá»i má»™t Ä‘iểu vui vẻ bát nháo má»™t lát rồi Ä‘i thẳng và o Thánh Hương Cư nằm tại trung tâm cá»§a Linh cảnh.
Trên cây cầu gá»— bắc qua con suối nhá» giữa rừng đà o, CÆ¡ Hương tiên tá» xiêm y lá»™ng lẫy đứng tá»±a thà nh cầu, lẳng lặng nhìn Dương Chân Ä‘ang tá»›i, dưá»ng như đã có liệu trước.
Hai ngưá»i đứng sát bên nhau hồi lâu, Thanh Äiểu ở má»™t bên cảm thấy cÅ©ng vô vị liá»n bay Ä‘i.
"Bị thương tới mức nà y rồi mới tìm đến đây với tỷ tỷ hả?" Cơ Hương thấy Dương Chân mãi không nói, cũng không tỠvẻ ngạc nhiên.
"CÆ¡ tá»· tá»·, ta muốn Ä‘i. Ta sợ rằng sẽ không thá»±c hiện được lá»i hứa vá»›i tá»· nữa rồi." Giá»ng nói Dương Chân hạ xuống rất nhá», tá»±a hồ biến mất.
CÆ¡ Hương đưa tay nắm chặt bà n tay Dương Chân, ngưng thần kiểm tra má»™t hồi rồi thả ra, lúc đó má»›i thở dà i thốt: "Thương thế cá»§a đệ, cho dù có Bất tá» quả chỉ e cÅ©ng không trị hết được. Bất quá đệ còn chưa phải đã và o tình thế tuyệt vá»ng, không nên dá»… dà ng bá» cuá»™c. Phải rồi, đệ vừa nói muốn Ä‘i, vừa rồi đệ có thể tá»›i được Vương Mẫu Phong đã đủ là m tá»· phát khiếp, còn có thể Ä‘i đâu nổi chứ?"
Dương Chân nói máºp má»: "Thiên hạ rá»™ng lá»›n, có chá»— nà o mà không Ä‘i được... à đúng rồi, Thiên Pháºt Tá»± đã biết chuyện Thất Bảo Diệu Thụ trở vá» Thánh tông rồi."
CÆ¡ Hương nghe lá»i chẳng lấy gì là m ngạc nhiên, khe khẽ gáºt đầu đáp: "Váºy cÅ©ng tốt, cái gì phải đến rốt cục cÅ©ng sẽ đến."
"Có Ä‘iá»u sá»± tinh không đơn giản như váºy..." Dương Chân cưá»i khổ. Hắn Ä‘em chuyện ngoà i việc Thất Bảo Diệu Thụ và Thiên Pháºt Tá»±, còn có kẻ thứ ba Huyết Yêu tham gia và o nhất nhất kể lại. Theo ký ức Mạc Thiên Ca lưu lại mà hắn đã nắm được, hắn biết thân pháºn cá»§a mình rất phức tạp đồng thá»i có quan hệ rất đặc biệt vá»›i Thánh Tông. Có Ä‘iá»u tất cả những thứ đó hắn không còn khả năng gánh vác, đà nh giao lại cho Thánh Tông mà thôi.
CÆ¡ Hương nghe Dương Chân thuáºt lại xong, trầm tư hồi lâu má»›i đáp: "Không ngá» Thánh Tông yên bình mấy ngà n năm rồi mà vẫn còn bị cuốn và o thị phi cá»§a Tu chân giá»›i, ắt cÅ©ng là mệnh trá»i khó cưỡng."
Dương Chân khởi thần niệm, trong tay liá»n xuất hiện má»™t tấm tròn Ä‘en kịt đưa cho CÆ¡ Hương, nói: "CÆ¡ tá»· tá»·, tá»· có nháºn ra váºt nà y không?"
CÆ¡ Hương tiếp lấy quan sát má»™t lát, sắc mặt biến đổi kịch liệt thốt: "Äây là ... Luân Hồi Ấn, đệ..."
Dương Chân Ãt và o má»™t hÆ¡i dà i, nhìn vá» phÃa trước đáp: "Äó là váºt cá»§a Mạc Thiên Ca lưu lại cho đệ."
CÆ¡ Hương nghe thấy, thân hình khẽ run rẩy, vuốt ve Luân Hồi Ấn trong tay, ánh mắt mÆ¡ hồ hồi lâu má»›i nói tiếp: "Nói như váºy, đệ tá»›i là vì nháºn di mệnh cá»§a Mạc đại ca"
Mạc đại ca? Những luồng tư tưởng từ sâu trong tâm thức Dương Chân đột nhiên trà o cuá»™n, má»™t mà n ký ức mÆ¡ hồ xông và o trong tâm. Hắn sao có thể ngá» tá»›i Mạc Thiên Ca lại có quan hệ tá»›i CÆ¡ Hương như váºy. Trầm ngâm giây lát, hắn nói: "Äệ là kẻ kế thừa tiếp tục gánh vác sứ mệnh cá»§a Mạc Thiên Ca, có Ä‘iá»u hiện tại đệ đã không còn năng lá»±c gánh vác nó nữa rồi."
"Kế thừa..." Cơ Hương nhìn Dương Chân, cặp mắt trong trẻo vẫn còn thoáng chút mê man.
"Äệ phải Ä‘i đây..." Dương Chân trù trừ má»™t lát rồi tiếp: "Nếu có ngà y đệ khôi phục được tu vi, sứ mệnh sẽ tiếp tục được kế thừa. Nếu trong vòng mưá»i năm mà không có tin tức cá»§a đệ, Thánh Tông xin hãy tìm ngưá»i khác."
"Äệ sao không lưu lại đây, để tá»· tá»· nghÄ© cách giùm đệ." CÆ¡ Hương giáºt mình tỉnh lại, má»™t tay đưa Luân Hồi Ấn trả lại Dương Chân, tay kia rÅ© áo vén lại là n tóc mai dưới tai.
Dương Chân cưá»i khổ đáp: "Thanh Nhi... sư tá»· cá»§a đệ sẽ tá»›i đây, đệ không muốn gặp mặt nà ng ta."
"Thanh Nhi?" CÆ¡ Hương lá»™ vẻ kỳ quái, trong lòng tá»± biết ắt có ẩn tình nhưng cÅ©ng không há»i thêm, "Nếu đã quyết định Ä‘i, tá»· tá»· cÅ©ng sẽ không cản. Hãy để Thanh Äiểu hạ sÆ¡n cùng đệ. Nó ăn Bất tá» quả xong thì đạo hạnh cÅ©ng đã khôi phục gần như hoà n toà n. Theo đệ Ä‘i cÅ©ng có thể bảo vệ cho đệ."
"Quác..." Thanh Äiểu rÃt lên quáy dị, không biết từ đâu bay tá»›i lượn vòng vòng trên đầu hai ngưá»i, gà o lên vui vẻ: "Bản Ä‘iểu rốt cục có thể hạ sÆ¡n rồi, quác, quác, Hương hương tháºt là tốt."
"Con chim há»—n xược nhà ngươi, Ä‘i rồi thì phải nghe lá»i Dương Chân, không được chạy loạn. Nếu không sau nà y bản tôn sẽ cho ngươi má»™t tráºn."
CÆ¡ Hương dữ dá»™i trừng mắt nhìn Thanh Äiểu Ä‘ang hưng phấn.
"Biết rồi, biết rồi. Bản Ä‘iểu nhá»› rồi. Tiểu tá», mau Ä‘i thôi, Ä‘i thôi!" Thanh Äiểu vá»™i vá»™i và ng và ng hối thúc.
"Phải rồi, đệ còn nhớ việc tỷ tỷ đã nói thân thể đệ có Hỗn nguyên thiên mạch không?"
Dương Chân gáºt đầu.
"Nhá»› thì tốt, nhất định không được buông xuôi bản thân. Tá»›i khi đệ phát hiện ra chân tướng cá»§a bà máºt nà y, cÅ©ng có thể đệ sẽ được tái sinh." CÆ¡ hương mỉm cưá»i thần bÃ.
Tà i sản của Tiểu Anh
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Tiểu Anh
Từ khóa được google tìm thấy
âèäåî , áîäèáèëäèíã , ãîðÿùèé , áðèòíè , êàðòèíû , ëèòåðàòóðà , ìàðãàðèòà , ñïîðòà , tách newtap , thiên ngân , thiên ngân ******.vn , thiên ngân chuong 20 , thiên ngân chuÆ¡ng 49 , thiên ngân chương 48 , thiên ngân chương 49 , thiên ngân táºp 49 , thiên ngân văn đà n , thiên ngân yên minh , thiên ngân yến minh , thien ngan - yen minh , thien ngan 4vn , thien ngan chap 47 , thiên ngân chu , thien ngan chuong 18 , thien ngan chuong 21 , thien ngan chuong 26 , thien ngan chuong 38 , thien ngan chuong 42 , thien ngan chuong 43 , thien ngan chuong 47 , thien ngan chuong 48 , thien ngan chuong 49 , thien ngan chuong 50 , thien ngan chuong 51 , thien ngan tac ta dich , thien ngan tap 4 , thien ngan truyen , thien ngan yen minh , thien ngan yen minh full , thien ngan yet minh , thien ngân chương 49 , thien nhan 4vn , thienngan 4vn.eu , thiennganchuong49 , truyen thiên ngân , truyen thien ngan , truyen thien ngan 4vn , truyen thien ngan tap 18 , truyen thien ngan tap 48 , truyen thien ngan tap 5 , truyen thien ngan tap 50 , truyenthienngan , vet thuong cua chang , ðàñêðàñêè