Cổ Thần vừa dứt lời, một tiếng quát lớn chợt vang lên, tựa hồ như đến từ bốn phương tám hướng, không phân biệt được rốt cuộc từ nơi nào truyền tới.
Bất quá, tiếng quát lớn này chấn động khiến lỗ tai mọi người đau nhức, nơi đây đều là tu sĩ Tiên Thiên cảnh, có thể nghĩ được tu vi đối phương thâm hậu thế nào.
Nghe được lời này, Cổ Thương Khung, Cổ Hiền, tam trưởng lão đều biến hẳn sắc mặt, tu vi kẻ địch cao tới đáng sợ.
- Hừ…
Cổ Thần sớm biết Vạn Thiên Thụy có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, tự nhiên sẽ không bởi vì âm thanh của hắn dọa nạt, nói:
- Nếu đã tới, cần gì phải trốn trốn tránh tránh? Ngươi cho là ngươi ẩn núp ta không giết được ngươi sao?
- Cuồng vọng…
…
Thanh âm ba người đồng thời vang lên, một người là Cổ Thương Nhạc, một người chính là kẻ vừa phát ra thanh âm ngay trước đó, còn bên thứ ba, so với Cổ Thương Nhạc còn hồn hậu hơn không ít, so với kẻ phát ra thanh âm lúc đầu không hề kém hơn, hiển nhiên cũng là tu sĩ tu vi cao thâm.
- Người tới là ai?
Cổ Hiền quát lên, nghe được thanh âm hai người này, biết được bọn họ có tu vi hơn xa Cổ Thương Nhạc, trong lòng mọi người đều trở nên ngưng trọng.
- Ha ha… Ta không hẹn mà đến, trước tiên tặng cho các vị một chút lẽ vật, sau đó mới gặp mặt cũng không sao…
Thanh âm hồn hậu một lần nữa vang lên.
Bịch...
Theo thanh âm người này biến mất, một cỗ thi thể từ trên người rơi xuống, ngã trước mặt đám người Cổ gia.
Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn vào thi thể mới xuất hiện, nhất thời biến sắc, khiếp sợ nói:
- Liễu Hóa Nguyên?
Thanh âm người nọ một lần nữa vang lên:
- Ha ha… Lễ vật nho nhỏ, không biểu hiện hết kính ý, tính mệnh toàn bộ Liễu gia tặng các ngươi, hãy để chúng ta lấy đi tính mệnh các ngươi, sau đó tới tặng Vân gia Nam thành, lấy đi tính mệnh toàn bộ Vân gia, cuối cùng mang tới tặng Liễu gia Bắc thành, ba nhà không ai nợ ai, rất vừa vặn, ha ha…
Bịch bịch bịch bịch bịch bịch…
Tiếng nói vừa dứt, lại có một thi thể từ trên không trung rơi xuống, một cụ lại tiếp một cụ, chỉ trong thời gian vài lần hô hấp, trước mặt đám người Cổ gia đã xuất hiện hơn mười cụ thi thể, đây chính là người Liễu gia vừa rồi chạy thoát, ngày hôm nay, bao gồm cả tộc trưởng Liễu Hóa Nguyên, toàn bộ Liễu gia, không còn một ai sống sót.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, toàn bộ tu sĩ Liễu gia chạy trốn, dĩ nhiên đã bị giết toàn bộ.
Đám người Cổ gia nhất thời hít một ngụm lương khí, địch nhân có thực lực rất mạnh, thực sự vượt qua dự liệu của mọi người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã đánh chết gần hai mươi tu sĩ Tiên Thiên cảnh trở lên, số lượng địch nhân đến khẳng định không ít.
Nhìn đám người Liễu gia lần lượt bỏ lại thi thể rơi xuống, Cổ Thần cũng âm thầm kinh hãi.
- Ha ha ha ha…
Tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng Cổ gia, vô số tiếng cười đột nhiên vang lên, số lượng địch nhân đến quả nhiên không ít.
Lập tức, liên tiếp xuất hiện độn quang bốn phía, từ trên bầu trời đen hạ xuống, xuất hiện phía trước đám người Cổ gia hơn hai mươi trượng, tròn hai mươi ba người, Cổ Thần nhớ kỹ, tất cả đều là thành viên Vạn gia kiếp trước huyết tẩy Cổ gia.
Đám tu sĩ Vạn gia đều ngoại phóng tu vi, một người tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, một người Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám, bốn người Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu, bảy người Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm, mười người Tiên Thiên cảnh tầng bốn.
Con người Cổ Thần căng thẳng, hai mươi ba tu sĩ, dĩ nhiên đều có tu vi Tiên Thiên cảnh trung kỳ trở lên.
- Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín?
Trong đám người Cổ gia có người hét lên kinh hãi, tuy rằng biết người đến có tu vi rất kinh khủng, thế nhưng, thực không ngờ tới, dĩ nhiên là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín.
Nhất thời, không ít tu sĩ Cổ gia xám mặt như tro tàn, thần sắc tràn ngập sợ hãi.
Cổ Thương Khung, Cổ Hiền, tam trưởng lão nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy trầm trọng, thực lực địch nhân xác thực rất mạnh, Cổ gia thực sự phải đối mặt với nguy cơ diệt tộc.
Toàn bộ Cổ gia chỉ duy nhất có một người đối mặt với uy áp từ phía tu sĩ Vạn gia còn giữ được vẻ bình thản, tuy rằng trong lòng ngưng trọng, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, tựa hồ giống như lời hắn nói, đám người Vạn gia chỉ là a miêu a cẩu do Cổ Thương Nhạc mời tới mà thôi.
Thấy viện thủ đã đến, Cổ Thương Nhạc bước lên, nói:
- Ta tiếp tục cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, gia nhập dưới trướng ta có thể thoát khỏi tội chết, sau này vẫn là thành viên Cổ gia, nếu như không biết thời thế, các ngươi chỉ có một đường chết.
Lời vừa nói ra, chúng tu sĩ Cổ gia nhất thời rối loạn, tình thế hiện tại so với Liễu gia xâm lấn vừa rồi càng nguy hiểm hơn gấp mười lần, ngay cả địch nhân Tiên Thiên cảnh tầng tám, thậm chí là tầng chín cũng có, mọi người không nhìn thấy một điểm sinh cơ.
Nhất thời, lại có gần mười người bước ra, đi sang đứng bên cạnh Cổ Thương Nhạc, nguyên bản đám tu sĩ đứng một bên quan sát, lúc này cũng đã hạ quyết tâm, bước sang đứng bên phía Cổ Thương Nhạc.
Cổ Thương Khung thấy thế, muốn ngăn lại, nhưng chung quy không thể mở miệng, những người này vừa rồi còn kề vai chiến đấu, lúc này bất quá chỉ là tìm một con đường sống sót mà thôi.
Cổ Thần không hề mở miệng, trận chiến đấu này, then chốt ngay trên người Vạn Thiên Thụy và Vạn Thiên Phong, có thể đánh chết hai người này, Vạn gia không chiến tự bại, tu sĩ Cổ gia không ai thực sự nguyện ý hỗ trợ ngoại tộc tới tru giết đồng tộc, chỉ cần giết chết hai người Vạn Thiên Thụy, Vạn Thiên Phong, để cho bọn họ nhìn thấy hi vọng thắng lợi, tự nhiên sẽ quay đầu trở lại.
Những tu sĩ phía sau Cổ Thương Khung chỉ còn hơn hai mươi người, những người này biết rõ hẳn phải chết, nhưng vẫn muốn đồng lòng chiến đấu, quả thực là tinh anh của Cổ gia.
- Tộc trưởng, ta nguyện ý cùng tồn vong với Cổ gia.
Đám người còn lại đồng thời quát lên, trong thanh âm tràn ngập bi tráng.
Vạn Thiên Thụy thấy thế, vẻ mặt khó chịu, đang muốn mở miệng, lại bị Vạn Thiên Phong chặn lại, thấp giọng nói bên tai hắn:
- Đại ca, để cho bọn họ chia thành hai bộ phận đối chiến lẫn nhau cũng tốt, chúng ta một lần thu thập càng dễ dàng hơn.
Vạn Thiên Thụy gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người chúng tu sĩ Cổ gia, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Cổ Thần, quát lớn:
- Tiểu tử kiêu ngạo không biết trời cao đất dày, can đảm thực ra không kém, ta hỏi ngươi, ngươi và Nhân Kiếm, Nhân Kỳ đồng thời tiến vào Đông Hoang, bọn họ thế nào rồi? Vì sao lại thất tung?
Cổ Thần nhún nhún vai, nói:
- Bị ta giết.
Câu trả lời của Cổ Thần khiến mọi người sửng sốt.
- Cái gì?
Mặc dù Vạn Thiên Thụy đã có dự liệu, thế nhưng nghe Cổ Thần chính miệng nói ra, nhất thời lửa giận ngập trời.
Cổ Thần tiếp tục nhún vai, nói:
- Không chỉ là Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ, còn có cái gì gọi là Vạn Hữu Tiều, Vạn Hữu Căn, tất cả đều bị ta giết, còn có ngươi… Ngươi… Ngươi…
Ngón tay Cổ Thần lần lượt chỉ qua từng người Vạn gia, thần thái kiêu ngạo nói:
- Ngày hôm nay, đến phiên các ngươi…
Tu sĩ phía sau thấy Cổ Thần kiêu ngạo như vậy, giống như không coi đám người Vạn gia thành chuyện gì to tát, nhất thời sinh ra một loại cảm giác hào hùng, uy áp từ đám người Vạn gia tựa hồ không còn đáng sợ như trước.
Thấy Cổ Thần kiêu ngạo như vậy, cản bản không để người Vạn gia vào mắt, Vạn Thiên Thụy giận dữ, gầm lên:
- Muốn chết…
Theo tiếng nói, Vạn Thiên Thụy trợn trừng hai mắt, hai quyền nắm chặt, hai chân dậm mạnh xuống dưới mặt đất, mặt dất rạn nứt như mạng nhện, thân ảnh Vạn Thiên Thụy khẽ động, xẹt qua một đạo tàn ảnh, đánh về phía Cổ Thần.
Một quyền đánh ra, một đạo quyền cương lớn hơn trượng đột nhiên xuất hiện, chính diện oanh kích về phía Cổ Thần.
- Thần nhi cẩn thận…
Cổ Thần đang muốn hoàn thủ, một đạo nhân ảnh đã nhào tới trước hắn, Cổ Thương Khung so với hắn còn cấp bách hơn, mắt thấy tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín bên phía đối phương xuất thủ, nhất thời nhào tới, chỉ cương chói mắt thoáng hiện, một Kinh Tiên Chỉ ngạnh kháng với quyền cương của Vạn Thiên Thụy.
Một tiếng nổ vang, trong sát na chỉ cương và quyền vương va chạm cùng một chỗ, chân chí Tiên Thiên giống như sóng biển cuộn trào, tràn ra bốn phương.
Ầm ầm ầm…
Cổ Thương Khung liên tục lui về phía sau ba bước mới dừng lại thân thể được, cho dù đã sử dụng Thiên Cương Thối Thể đại pháp, Cổ Thương Khung so với Vạn Thiên Thụy còn kém hơn một chút.
Cổ Thần nhanh chóng quay đầu ngược trở lại, lúc này bên phía Vạn gia có Vạn Thiên Thụy, Vạn Thiên Phong, Cổ Thương Nhạc là ba tu sĩ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, nhất là Vạn Thiên Thụy và Vạn Thiên Phong, hai người này là then chốt, nếu như có thể đánh chết một người, sau đó bám trụ một người, có phụ thân hắn dẫn dắt tu sĩ Cổ gia nghênh chiến tu sĩ Vạn gia, đối phương không có người nào ngăn cản được phụ thân hắn, như vậy cơ hội thắng sẽ nằm trong tầm tay.
Cổ Thần nhìn lướt qua Vạn Thiên Thụy, Vạn Thiên Phong, Vạn Thiên Phong mới chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám, so ra giết chết dễ dàng hơn một chút, để tránh sai lầm, hẳn là trước tiên giết chết Vạn Thiên Phong đã.
Cổ Thần đang lúc tự hỏi, Vạn Thiên Thụy ha ha cười, nói:
- Trách không được có thể lên làm tộc trưởng Cổ gia, tu vi không kém, ha ha… Thế nhưng, so với ta còn kém xa, Thiên Phong, Cổ Thương Khung để ta đối phó, đệ trước tiên bắt giữ tên tiểu tử kiêu ngạo kia, ta phải rút gân lột da hắn, luyện thành đèn lồng da người.
- Vâng, đại ca.
Vạn Thiên Phong cười hắc hắc, ánh mắt quay đầu chuyển qua Cổ Thần, thấy bất quá chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu mà thôi, tràn đầy khinh miệt.
- Thiên Phong huynh không nên khinh địch, thực lực người này không thể dùng con mắt bình thường phán đoán, không dưới Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám, ngươi ta liên thủ mới có thể chiến thắng.
Vạn Thiên Phong đang muốn xuất thủ, thân thể Cổ Thương Nhạc khẽ động, liền xuất hiện bên cạnh hắn.
- A…
Ánh mắt Vạn Thiên Phong nhất thời cảnh giác hơn nhiều, nói:
- Như vậy cũng tốt.
Cổ Thần nhất thời nguyền rủa Cổ Thương Nhạc một trăm tám mươi lần, thầm nghĩ: không xuất ra tuyệt thủ, khó có thể nhất cử đánh chết người này rồi, Tam Tuyệt đại trận muốn thi triển cần có chút thời gian bày trận, nếu như đối phương cẩn thận, tại thờ điểm phóng ra Tử Vong Chi Kỳ né tránh, khó có thể đột nhiên đánh chết, may mà còn có một con bài lớn chưa lật trong tay…
Khóe miệng Cổ Thần vểnh lên, một kiện áo choàng màu đen xuất hiện trên lưng, Vạn Thiên Phong và Cổ Thương Nhạc đồng thời tỏa sáng hai mắt, thầm nghĩ: bảo bối tốt.
Mặt đất đột nhiên chấn động, tầng tầng nứt nẻ, thân thể Cổ Thần giống như đạn pháo, nhảy về phía Vạn Thiên Phong, một quyền đánh ra, một đạo quyền cương lớn chừng một trượng trong nháy mắt xuất hiện.
- Thiên Ma Chân Thể…
Vạn Thiên Phong hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên bành trướng, trong sát na thân thể cao ba trượng, trên người tràn đầy lân giáp, há cái cái miệng máu lớn, hai tay biến thành hai cự trảo, đánh thẳng về phía quyền cương của Cổ Thần.
Biến hóa thân thể của Vạn Thiên Phong khiến chúng tu sĩ Cổ gia giật mình, Cổ Thương Nhạc ngay bên cạnh cũng cả kinh trong lòng, nhưng động tác không hề chậm lại, Ẩm Ngọc Đao mạnh mẽ chém về phía Cổ Thần, kèm theo đó là một đạo đao cương dài tới mười trượng.
Cổ Thần đột nhiên cười nhạt, quyền vừa thu lại, Thanh Ly Kiếm đột nhiên xuất hiện, kiếm cương bùng phát, nghênh đón với đao cương của Cổ Thương Nhạc, đương một tiếng, đẩy văng Cổ Thương Nhạc sang một bên, tay trái chỉ về phía trước, một đạo phù chú đột nhiên xuất hiện, đánh thẳng về phía Vạn Thiên Phong.
Màu sắc tấm phù chú này đỏ đậm, trên mặt phù chú tràn đầy đồ đằng hỏa diễm, thoạt nhìn cực kỳ giống liệt hỏa phù.
Thế nhưng, ba động linh khí của tấm phù chú này mạnh hơn rất nhiều so với liệt hỏa phù, chính là bạo diễm liệt viêm phù do Cổ Thần lấy được trong Hạo Thiên Động Phủ, tổng cộng có ba tấm loại hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.
Bạo diễm liệt viêm phù hạ phẩm giết chết Liễu Hóa Hàn, trung phẩm và thượng phẩm vẫn nằm trong Càn Khôn Trạc chưa sử dụng, hiện tại rốt cuộc đã phát ra công dụng to lớn của nó.
Bạo diễm liệt viêm phù trung phẩm chính là loại phù chú có thể đánh trọng thương tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, Vạn Thiên Phong nhất thời cảm giác không ổn, Vạn Thiên Phong cách đó không xa đột nhiên hô to:
- Linh phù trung phẩm… Thiên Phong, mau lui lại.
Thế nhưng, đã muộn.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, rồi đột nhiên vô số hỏa hoa từ trung tâm linh phù tràn đi bốn phương tám hướng, trong đó còn kèm theo một ít mảnh nhỏ thân thể, chân tay cụt các loại.
Một tiếng hét thê thảm vang vọng trong màn hỏa hoa, hỏa hoa tiêu tán, thân thể cao ba trượng của Vạn Thiên Phong xuất hiện, cánh tay phải của hắn đã bị bạo tạc biến mất hoàn toàn, trước ngực cũng xuất hiện một lỗ hổng lớn, máu tiêu chảy ròng ròng, toàn thân đều là vết thương nghiêm trọng.
Ngay trong nháy mắt hỏa hoa tiêu tán, một đạo chỉ cương chói mắt không thể nhìn đột nhiên xuất hiện, chỉ thẳng về phía cái trán của Vạn Thiên Phong.
Vạn Thiên Phong vẫn còn chưa kịp phản ứng lại sau khi bị bạo diễm liệt viêm phù nổ trọng thương, chỉ cương đã xuyên thủng qua chính giữa đầu hắn.
Ầm…
Thân thể cao ba trượng ngã xuống dưới mặt đất, mặt đất chấn động ầm ầm, thân thể không còn động đậy, đã biến thành thi thể.
Chỉ trong một lần hô hấp, một gã tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám đã bị Cổ Thần miểu sát.
Tất cả tu sĩ ở đây đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Cổ Thần, trong lòng chấn động tới tột đỉnh.
Tu sĩ Cổ gia nhất thời đại chấn tinh thần, hành động thực tế của Cổ Thần đã cho bọn họ nhìn thấy ánh sáng hi vọng thắng lợi trước mắt, giờ khắc này, tu sĩ Cổ gia tràn ngập lòng tinh, sĩ khí tăng vọt.
Tương phản, tu sĩ Vạn gia vẫn còn vẻ mặt không thể tin tưởng, Nhị đương gia của bọn họ dĩ nhiên bị người khác miểu sát.
Người chấn động nhất chính là Cổ Thương Nhạc, mỗi một lần Cổ Thần xuất thủ luôn luôn nằm ngoài dự liệu của hắn, làm cho hắn không thể nhìn thấu được, cũng không dám tin tưởng, rốt cuộc con bài chưa lật của hắn còn bao nhiêu?
Hai mắt nhìn về phía Cổ Thần, trong mắt Cổ Thương Nhạc lần đầu tiên lộ vẻ sợ hãi, ngay cả tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám cũng có thể miểu sát, hắn rốt cuộc là loại quái vật gì?
Cổ Thương Nhạc đã không còn lòng tin chiến đấu nữa rồi, không dám xuất thủ đối với Cổ Thần, thân thể nhất thời lùi về phía sau cực nhanh, chạy… Lúc này trong đầu hắn không còn bất luận ý niệm nào khác, chỉ có chạy…
- Thoát được sao?
Cổ Thần hét lớn một tiếng, tốc độ so với Cổ Thương Nhạc còn nhanh hơn gấp đôi, khoảng cách giữa hai người vốn không xa, trong chớp mắt truy đuổi tới, một đạo kiếm cương dài đến mười trượng đột nhiên xuất hiện.
Đồng thời, tay trái ném đi, một trường tác bay thẳng về phía Cổ Thương Nhạc, chính là pháp khí thượng phẩm Tù Linh Tác.
Vạn Thiên Phong chết trong tay Cổ Thần, khiến trong mắt Vạn Thiên Thụy chấn động, đồng thời bộc phát quang mang dọa người, bọn họ phán đoán sai rồi, cường giả mạnh nhất Cổ gia chân chính không phải là Cổ Thương Khung, mà là Cổ Thần, một thiếu niên vừa mới vượt qua tuổi 12 không lâu.
- Chịu chết đi, lửa giận của ta bốc cháy lên, đốt hét mọi thứ, toàn bộ đều chết đi…
Vạn Thiên Thụy rống một tiếng to hơn, thân thể bành trướng, sử dụng Thiên Ma Chân Thể.
Bản thân Vạn Thiên Thụy có thực lực Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, Thiên Ma Chân Thể đã luyện đến tầng thứ năm, sử dụng Thiên Ma Chân Thể, thực lực tiến sát tới tu sĩ Thần Hải cảnh, là đệ nhất nhân dưới Thần Hải cảnh.
Trong sát na, thân thể Vạn Thiên Thụy bành trướng cao tới bốn trượng, so với gian phòng xung quanh còn cao hơn không ít, cái miệng máu thật lớn mở ra, đủ để nuốt gọn thân thể người trưởng thành, hai cái chân to lớn như đại thụ, cự trảo mở ra, đạt tới mấy trượng.
Băng…
Cự trảo Vạn Thiên Thụy nắm lại thành quyền, đánh về phía trước, một tiếng bạo tạc giống như sấm sét vang nơi chân trời, không khí trong nháy mắt bị cắt xé, một đạo quyền cương chừng hơn trượng trong nháy mắt kích về phía Cổ Thương Nhạc.
- Kinh Tiên Nhất Chỉ.
Cổ Thương Khung vươn ngón trỏ phát ra một đạo chỉ cương, bùng lên quang mang chói mắt không thể nhìn thẳng.
Tiếng nổ mạch kịch liệt vang lên, quyền cương và chỉ cương chạm vào nhau, năng lượng chân khí cường đại lấy điểm va chạm làm trung tâm khuếch tán bốn phương tám hướng, hình thành một vòng xoáy năng lượng chân khí mắt thường có thể nhìn thấy được, đẩy dời đi hơn mười trượng.
Không ít tu sĩ Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, trung kỳ bị vòng xoáy năng lượng chân khí ảnh hưởng, thân thể nhất thời giống như diều dứt dây, bay văng đi bốn phía, chỉ trong chớp mắt tiếng gào thét vang lên liên tục, có hơn mười tu sĩ tu vi hơi chút yếu ớt bị năng lượng chân khí đánh trúng, bị văng đi hơn mười trượng, thương thế không nhẹ.
Chỉ qua thời gian ba lần hô hấp, chỉ cương chói mắt của Cổ Thương Khung đột nhiên yếu dần, quyền cương của Vạn Thiên Thụy đã chiến thắng, tiếp tục đẩy mạnh về phái trước, một quyền đánh vào chính giữa ngực của Cổ Thương Khung.
Phụt…
Cổ Thương Khung phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị quyền cương bắn trúng, văng ngược lại phía sau hơn mười trượng, ngã lăn trên mặt đất, may mà có Thiên Cương Thối Thể đại pháp cường hóa thân thể, bằng không bị trúng một đòn này, không chết cũng bị trọng thương.
Nhưng dù có Thiên Cương Thối Thể đại pháp cường hóa, Cổ Thương Khung cũng không tránh khỏi bị nội thương nhẹ.
Một quyền đẩy lùi Cổ Thương Khung, Vạn Thiên Thụy có thể tiếp tục truy kích, nhưng thân thể chuyển hướng nhảy về phía Cổ Thần, biến quyền thành trảo, chộp vào đầu Cổ Thần.
Cổ Thương Nhạc vừa mới tiếp một kiếm của Cổ Thần, chấn động tới mức hai tay tê dại, đột nhiên một trường tác xuất hiện quấn vòng trên đầu hắn rồi đổ ập xuống, Tù Linh Tác nhanh chóng phát huy hiệu quả, nhất thời trói buộc chân khí Tiên Thiên toàn thân Cổ Thương Nhạc, tu vi tụt xuống chỉ còn Hậu Thiên cảnh.
Cổ Thương Nhạc kinh hãi, đã bị Cổ Thần bắt giữ.
Cổ Thần đang muốn một kiếm chặt bỏ đầu Cổ Thương Nhạc, đột nhiên cảm giác được nguy cơ bao phủ, tiếng gió thổi vang lên không trừng, đạo đạo cương khí đè ép sau lưng.
Có nguy hiểm…
Trong lòng Cổ Thần rùng mình, không cần quay đầu lại cũng biết, Vạn Thiên Thụy đã xuất thủ đối với hắn rồi, nhất thời thúc đẩy hiệu quả của Tật Vũ Phi Phong tới cực hạn, trong sát na hai chân đạp chín bước trên mặt đất, sau đó thân thể giống như thuấn di, xẹt qua một đạo tàn ảnh, xuất hiện cách vị trí cũ mấy trượng.
Ầm một tiếng nổ, cự trảo của Vạn Thiên Thụy thất bại, kích vào chính giữa mặt đất, khiến mặt đất bị lún xuống, đá vụn văng tung tóe.
Hử?
Tốc độ của Cổ Thần khiến Vạn Thiên Thụy có chút ngoài dự liệu, đột nhiên tốc độ nhanh như thuấn di, để trong lòng hắn thất kinh, cho dù Vạn Thiên Thụy hắn toàn lực cũng không thể đạt tới tốc độ nhanh như vậy.
Mặc dù trong lòng Vạn Thiên Thụy kinh hãi, nhưng động tác nơi tay không hề dừng lại, hai móng chia tay, mười ngón như thoi đưa, một lần nữa chộp về phía Cổ Thần.
Người hai nhà Cổ, Vạn tuy rằng vẫn đứng đối lập như trước, thế nhưng ánh mắt của chúng tu sĩ đều chuyển hết lên người Cổ Thần và Vạn Thiên Thụy, ai cũng không muốn chuyển ánh mắt đi, hoặc là nháy lấy một cái.
Các tu sĩ Vạn gia chỉ có một phần rất nhỏ từng thấy Vạn Thiên Thụy xuất thủ, bọn họ chỉ biết đại đương gia cường đại tới đáng sợ, thế nhưng đáng sợ tới trình độ nào, lúc này Vạn Thiên Thụy sử dụng Thiên Ma Chân Thể chiến đấu, tu sĩ Vạn gia người nào cũng trừng mắt nhìn thật kỹ.
Thực lực của Cổ Thần mạnh, nằm ngoài dự liệu của chúng tu sĩ Cổ gia lẫn Vạn gia, đồng thời cũng vì thực lực của Vạn Thiên Thụy mà chấn động không ngớt, ngay cả Cổ Thương Khung cũng không phải là đối thủ, lúc này Cổ Thần và Vạn Thiên Thụy đối chiến, kết quả cuộc chiến của hai người quan hệ tới thắng bại cuối cùng giữa hai nhà Vạn, Cổ, chúng tu sĩ nào có người không chú ý?
Thấy mười ngón của Vạn Thiên Thụy tỏa hàn quang um tùm, một trảo bắt ra thì có phô thiên cái địa trảo ảnh, hai trảo đều xuất hiện, thậm chí mười ngón như thoi đưa, tựa hồ ngay cả trời đêm cũng bị xé rách, tu sĩ Cổ gia đều thay Cổ Thần mà toát mồ hôi lạnh.
Tu sĩ Vạn gia thì mỗi người đều tươi cười đầy mặt, cùng nhau kêu lên hoan hô:
- Đại đương gia… Đại đương gia…
Thấy sĩ khí tu sĩ Vạn gia tăng vọt, không biết ai đi đầu hô lên một câu:
- Thiếu chủ…
Nhất thời chúng tu sĩ Cổ gia không nguyện yếu thế, cùng nhau kêu lớn:
- Thiếu chủ… Thiếu chủ…
Đối mặt với mười ngón của Vạn Thiên Thụy chộp tới, khóe miệng Cổ Thần nổi lên một tia cười nhạt.
Hai tay vừa nhấc, Thanh Ly Kiếm trong tay nhất thời biến mất không còn, ánh mắt chúng tu sĩ Vạn gia ngạc nhiên, không biết vì sao Cổ Thần lại thu pháp khí thượng phẩm vào trong túi trữ vật.
Đối với tất cả mọi thứ xung quanh, Cổ Thần không nghe không nhìn, trong mắt chỉ có một đại định Vạn Thiên Thụy.
Hai tay vung về phía trước, một lá cờ nhỏ màu đen và một hạt châu xích sắc bay vọt đi, lá cờ nhỏ màu đen cắm xuống dưới mặt đất phía trước Cổ Thần hơn một trượng, nhất thời hóa lớn cao hơn một trượng, trên mặt lá cờ màu đen có một đóa hoa vô cùng tiên diễm, chính là dẫn hồn hoa.
Hạt châu xích sắc lơ lửng giữa không trung, chỉ cách Tử Vong Chi Kỳ vài thước, đồng thời cũng biến thành khổng lồ, hóa thành viên cầu lớn như cái bát.
Đồng thời, ngón trỏ tay phải Cổ Thần chợt lóe, một chiếc nhẫn đỏ như máu tươi đột nhiên xuất hiện, chính là Sát Lục Chi Giới.
Tử Vong Chi Kỳ, Hủy Diệt Chi Châu, Sát Lục Chi Giới vừa mới xuất hiện, sắc mặt chúng tu sĩ nhất thời biến đổi lớn, pháp khí thượng phẩm, Cổ Thần vừa ra tay, dĩ nhiên có tới ba kiện pháp khí thượng phẩm?
Đối mặt với trảo ảnh bao trùm thiên địa của Vạn Thiên Thụy, Cổ Thần khinh miệt cười, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể đồng thời tụ tập, di chuyển tới ngón tay, một đạo quang mang từ Sát Lục Chi Giới bắt ra, dung nhập vào trong Hủy Diệt Chi Châu.
Quang mang Hủy Diệt Chi Châu nhất thời bùng phát mãnh liệt, giống như có sinh mạng, một đạo hỏa diễm hư huyễn lớn hơn trượng trong nháy mắt sản sinh, trong lòng chúng tu sĩ xung quanh đều run rẩy, đều cảm giác được một loại khí tức hủy thiên điệt địa.
Bất quá, Vạn Thiên Thụy thấy thế, quang mang hai mắt đại thịnh, sắc mặt vui vẻ, lớn tiếng cười nói:
- Nội đan chích hổ? Ha ha… Trời cũng giúp ta, lấy được nội đan chích hổ, cuộc đời này tất bước vào Thần Hải cảnh, ha ha…
Vạn Thiên Thụy giống như con ruồi nhìn thấy nước thối, nhất thời một trảo chộp về phía Hủy Diệt Chi Châu.
- Muốn chết…
Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, hét lớn một tiếng.
Hủy Diệt Chi Châu trong nháy mắt bắn ra ba đạo xích mang chói mắt, sắc mặt chúng tu sĩ đều biến đổi, lực lượng trong mỗi một đạo xích mang này đều giống như một kích toàn lực của tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, ba đạo xích mang, giống như ba tu sĩ Thần Hải cảnh đồng thời công kích.
- Hừ… Bất quá cũng chỉ như vậy, Thiên Ma Chân Thể tầng thứ năm, Ma Thần lâm thế, Thiên Ma phụ thể…
Vạn Thiên Thụy tức giận hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên hắc khí trương lên, vô số hắc khí hình thành một đạo cương tráo, bao phủ toàn thân hắn, hai cự trảo cũng bị hắc khí vờn xung quanh, vẫn duy trì thế chộp tới Hủy Diệt Chi Châu.
Phía sau Vạn Thiên Thụy đột nhiên xuất hiện một đầu ác ma thật lớn, cao tới mười trượng, bị bầu trời đêm bao phủ, chỉ thấy đầu ác ma khổng lồ chợt lóe, trong sát na hình thành một đạo hắc khí, chui vào trong cơ thể Vạn Thiên Thụy.
Thân thể Vạn Thiên Thụy một lần nữa bàng trướng, lớn chừng năm trượng, một cỗ khí tức cường đại không gì sánh được từ trên người Vạn Thiên Thụy phát ra, thực giống như Cổ Ma lâm thế.
- Không tốt…
Sắc mặt chúng tu sĩ Cổ gia đại biến.
Tu sĩ Vạn gia thì vui vẻ, tiếng hoan hô đều tăng lên, hò hét vang dội:
- Tiểu tử kiêu ngạo, ngươi chết chắc rồi, ha ha…
Đối mặt với Vạn Thiên Thụy đột nhiên tăng tiến thực lực kinh khủng, sắc mặt Cổ Thần không đổi, ngược lại vẻ mặt mỉm cười, tuy rằng Vạn Thiên Thụy thông qua Thiên Ma Chân Thể tầng thứ năm cường hóa, thực lực đã tiếp cận rất gần Thần Hải cảnh, nhưng chung quy chỉ là gần mà thôi, không hề chân chính bước vào tu vi Thần Hải cảnh.
Không có tu vi Thần Hải cảnh chân chính, vậy thì không thể chống đỡ được công kích từ Tam Tuyệt đại trận.
Trong vẻ mặt mỉm cười của Cổ Thần, ba đạo xích mang dung nhập vào trong Tử Vong Chi Kỳ, nhất thời, lá cờ màu đen không gió tự động, dẫn hồn hoa tiên diễm giống như có sinh mạng, quang mang đại thịnh, khí tứ tử trong trong nháy mắt lan tràn, trong sát na, chúng tu sĩ cảm giác thân thể như lọt vào luyện vực, bốn phương tám hướng chỉ có cảm giác tử vong…
Nhìn không ra trên mặt quái vật Vạn Thiên Thụy có biểu tình gì, thế nhưng thân thể đột nhiên chấn động, nhất thời nghĩ có điểm không ổn, thế nhưng đã quá muộn, chín đạo cương khí màu đen nhất thời từ trên đóa hoa tiên diễm hiện rõ tại lá cờ bắn ra.
Mỗi một đạo cương khí màu đen đều ẩn chứa uy lực cực kỳ to lớn, vượt quá ba đạo xích mang từ Hủy Diệt Chi Châu bắn ra, chín đạo cương khí màu đen đồng thời xuất hiện, lực lượng cường đại tới mức độ nào?
Vạn Thiên Thụy vừa mới bắt vào Hủy Diệt Chi Châu, cách Tử Vong Chi Kỳ chỉ vài thước, chín đạo cương khí màu đen trong sát na bắn tới trước mặt Vạn Thiên Thụy, tốc độ cực nhanh không thể né tránh.
Chúng tu sĩ trợn to mắt, vẻ mặt ngạc nhìn nhìn Cổ Thần và Vạn Thiên Thụy chiến đấu với nhau, không nghĩ tới tình thế đột ngột chuyển biến, chỉ trong khoảng khắc, Vạn Thiên Thụy nguyên bản khí thế ngập trời, chiếm thế thượng phong vô cùng rõ ràng đột nhiên biến thành một phương yếu thế?
Tam Tuyệt đại trận, chính là thượng cổ kỳ trận Cổ Thần lấy được từ trong di chỉ thượng cổ, thế gian hầu như không lưu truyền, nếu không có trình độ tông sư trận pháp, căn bản không biết có loại trận pháp này tồn tại.
Vạn Thiên Thụy đối với trận pháp chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, tự nhiên phải chịu thiệt thòi.
Hắc khí toàn thân cuồn cuộn, hai trảo của Vạn Thiên Thụy lập tức thu về bảo hộ yếu hại, trong sát na, chín đạo cương khí màu đen đồng thời kích vào người Vạn Thiên Thụy, va chạm một chỗ với hắc khí hộ thể của hắn.
Tiếng hét lớn thê thảm vang lên, trên người Vạn Thiên Thụy xuất hiện chín lỗ máu, bất quá chín lỗ máu này không xuyên thủng qua thân thể hắn, chín đạo cương khí màu đen trải qua hắc khí màu đen ngăn cản, uy lực đã yếu đi rất nhiều.
Nhất là vị trí yếu hại, tuy rằng hai cự trảo đã bị cương khí xuyên thủng, thế nhưng lỗ máu tại vị trí yếu hại chỉ có hai tấc, không đủ trí mạng.
Chín đạo cương khí màu đen uy lực tuyệt luân kia cũng chưa thể hoàn toàn lấy đi tính mạng Vạn Thiên Thụy, cũng chưa đủ khiến hắn bị trọng thương.
Tình cảnh lúc này đáng lý ra phải ăn mừng, thế nhưng Vạn Thiên Thụy không hề có nửa điểm tâm tình vui vẻ, chỉ có hối hận, hối hận chính mình nhìn thấy nội đan chích hổ quá mức hưng phấn, không để ý tới tình huống có khác biệt, đã quá khinh địch. Chúng tu sĩ Vạn gia cũng không hề có người nào phát ra tiếng hoan hô, ngược lại, sắc mặt càng thêm trầm trọng, la lớn:
- Đại đương gia mau tránh…
Vừa mới đỡ được đợt công kích đầu tiên, đợt sóng công kích thứ hai đã bắt đầu khởi động công kích tới…
Thời điểm Cổ Thần phá đi Tu Di Kim Cương đại trận, sử dụng Tam Tuyệt đại trận liên tục công kích bốn năm canh giờ, đâu phải chỉ một lần công kích là xong?
Chín đạo cương khí màu đen trong hai con mắt to lớn của Vạn Thiên Thụy dường như biến thành ký hiệu tử vong, để màn hắc khí toàn thân Vạn Thiên Thụy đã tiêu hao vô cùng nhiều, lần này tiếp tục đối mặt với chín đạo công kích bằng cương khí màu đen, chỉ có thể dùng thân thể mạnh mẽ chống đỡ…
Phập phập phập phập phập phập phập phập phập…
Chín vòi máu tươi từ phía sau lưng Vạn Thiên Thụy phun ra, lúc này đây, chín đạo cương khí màu đen, vượt qua màn hắc khí ít ỏi, xuyên thủng thân thể hắn.
Vạn Thiên Thụy trừng lớn hai con mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cổ Thần, quả thực không thể tin tưởng được, hắn là đệ nhất nhân dưới tu sĩ Thần Hải cảnh, thế nào lại chết trong tay tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu, đồng thời tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu này chỉ là một thiếu niên mới hơn mười tuổi.
Sinh mệnh đã dần dần trôi đi…
Trên sân rộng hoàn toàn yên tĩnh, Vạn Thiên Thụy thấy thần sắc chúng tu sĩ Vạn gia đều biến đổi, lớn tiếng la hét đối với hắn, thế nhưng, hắn lại cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ…
Lại là chín đạo cương khí màu đen xuất hiện trước mặt, thế nhưng lần này hắn không hề có chút sợ hãi nào, cũng không hề có hành động né tránh, càng không có hành động phóng ngự nào… Hắn biết chín đạo cương khí màu đen này hoàn toàn xuyên thủng thân thể hắn, thế nhưng hắn lại không có cảm giác đau đớn…
Không có thanh âm, không có cảm giác, không có mùi vị… Rất nhanh, tất cả mọi thứ trước mắt biến thành tối đen, dần dần, ngay cả ý thức cũng không còn, cái gì cũng không còn…
Ầm ầm…
Thi thể của Vạn Thiên Thụy rơi xuống mặt đất, thân thể cao tới năm trượng khiến sân rộng rung động.
Hai tay Cổ Thần vừa nhấc, Tử Vong Chi Kỳ, Hủy Diệt Chi Châu, Sát Lục Chi Giới đều thu hết vào trong tay, biến mất không còn, Thanh Ly Kiếm lại xuất hiện trên tay, kiếm cương xuất hiện, hai mắt như đao, nhìn về phía chúng tu sĩ Vạn gia, hét lớn một tiếng:
- Giết… Một người cũng không để lại.
Cổ Thần vừa quát, chúng tu sĩ Cổ gia đều từ kinh ngạc phản ứng lại, nhất thời pháp khí trong tay bùng phát quang mang cương khí, công kích về phía chúng tu sĩ Vạn gia.
- Đại đương gia…
Vẻ mặt chúng tu sĩ Vạn gia kinh khủng.
Trong mắt tu sĩ Vạn gia, Vạn Thiên Thụy quả thực giống như thần minh, là tồn tại không có khả năng thất bại, thế nhưng lúc này đánh đến Cổ gia, chúng tu sĩ Vạn gia lại trở thành một khúc nhạc đệm nho nhỏ, nhiệm vụ nguyên bản cho rằng dễ dàng cũng có thể hoàn thành.
Thế nhưng…
Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Vừa mới mở màn tranh đấu, nhị đương gia Vạn gia Vạn Thiên Phong đã bị Cổ Thần trực tiếp miểu sát.
Ngay sau đó, đại đương gia vốn được coi như thần minh cũng không thể chống đỡ được lâu dưới tay Cổ Thần, cuối cùng phải bỏ mạng tại chỗ.
Từ lúc quẳng xuống thi thể chúng tu sĩ Liễu gia, tràn đầy kiêu ngạo bước lên sân khấu đến lúc Vạn Thiên Phong, Vạn Thiên Thụy đều bị giết chết, vẻ mặt chúng tu sĩ Vạn gia biến đổi liên tục trước nay chưa từng có, tâm tình của bọn họ thực sự có thể nói là:
Giống như trong mộng ảo.
Có người không khỏi tự véo chính mình, cố gắng tìm chứng cứ xem có thực đang ở trong mộng cảnh hay không, nhưng cảm giác đau đớn nói cho hắn biết, đây không phải là mộng.
Tất cả mọi chuyện phát sinh vừa rồi đều là sự thực, đại đương gia của bọn họ đã chết, nhị đương gia cũng đã chết…
Hai vị đương gia vừa chết, Vạn gia nhất thời như rắn mất đầu, lúc này còn lại hai mươi mốt tu sĩ, thấp nhất cũng đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng thứ bốn, trên thực tế, thực lực của bọn họ vẫn mạnh mẽ như trước.
Thế nhưng lúc này, trong lòng bọn họ chỉ còn có sợ hãi, không còn chút chiến ý, Vạn Thiên Phong, Vạn Thiên Thụy đều đã chết, bọn họ làm sao dám chiến?
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, lập tức có vài tên tu sĩ Vạn gia né tránh hơi chậm, bị tu sĩ Cổ gia chém chết dưới kiếm.
Tốc độ của Cổ Thần nhanh tới cực điểm, xẹt qua một đạo huyễn ảnh, kiếm cương Thanh Ly Kiếm trương lên, mỗi một lần xuất kiến đều có một gã tu sĩ Vạn gia bị giết chết.
Nguyên bản thực lực chúng tu sĩ Vạn gia không thấp, cũng không đến mức không kham nổi một kích như vậy, nhưng trong đầu đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, chỉ còn sợ hãi chiếm đầy tâm linh mà nói, điều này là trong tình lý.
- Chạy… Mọi người chạy mau…
Một gã trưởng lão Vạn gia phản ứng lại, chúng tu sĩ Vạn gia cần một người thủ lĩnh, không ai lãnh đạo bọn họ, bọn họ hiển nhiên bị chia thành năm bè bảy mảng.
- Chạy nhanh… Nhanh…
Thanh âm của người này đột nhiên dừng lại, một đạo kiếm cương từ trước mặt chém xuống, thân thể lập tức bị chia thành hai nửa.
Thân thể Cổ Thần vừa hạ xuống, không hề dừng lại, kiếm cương bành trướng, tiếp tục chuyển hướng sang một gã tu sĩ Vạn gia khác.
Tên trưởng lão Vạn gia kia mặc dù chết, nhưng lời hô hào của hắn đã có chút tác dụng, chúng tu sĩ Vạn gia không có một người nào dám dừng lại, cả đám đều ngự khí phóng lên cao, lao vào bầu trời đêm đen kịt, bỏ chạy tứ tán.
Thời điểm tới chúng tu sĩ Vạn gia có hai mươi ba người, cuối cùng còn sức chạy trốn chỉ còn trên dưới mười người, bao gồm cả nhị đương gia, đại đương gia của bọn họ, đại bộ phận tu sĩ Vạn gia đều đã chết nơi đây.
Vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, chúng tu sĩ Cổ gia không vội vã đuổi theo, hiện tại Cổ phủ bị phá hủy nghiêm trọng, trên sân rộng ngổn ngang thi thể, đại bộ phận đều là tu sĩ Cổ gia, còn có không ít thi thể tu sĩ Vạn gia, đương nhiên không thể thiếu một phần của Cổ gia.
Mặt đất trên sân rộng đều đã tan vỡ, nơi nơi đều là thi thể, thoạt nhìn giống như bãi tha ma, thời điểm chiến đấu vừa rồi không có cảm giác gì, thế nhưng lúc này mọi người quan sát những thi thể này, không khỏi có chút lạnh lẽo.
Chỉ một buổi tối như vậy đã có rất nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh phải ngã xuống nơi đây.
Những người này trong con mắt thường nhân chính là tiên nhân có thể bay lượn trên bầu trời, thế nhưng, thời điểm sinh mệnh của bọn họ biến mất, bọn họ so với con người bình thường cản bản không có gì khác nhau.
Mạng tiện như con kiến, con người như vậy, tu sĩ, cũng là như vậy…
Ánh mắt chúng tu sĩ từ thi thể trên mặt đất đảo qua, cuối cùng, ánh mắt đều dừng lại trên môt người --- Cổ Thương Nhạc.
Cổ Thần hơi lật tay, Tù Linh Tác trói chặt Cổ Thương Nhạc bay tới gần, rơi xuống trước mặt chúng tu sĩ Cổ gia, lúc này, đám tu sĩ vừa làm phản chạy sang phía Cổ Thương Nhạc đã sớm không ai chú ý đứng trở về trận doanh tu sĩ Cổ gia,
Trong lòng bọn họ đang run rẩy, hận không thể tự đánh chính mình một trăm cái, một nghìn cái bạt tai, trong lòng thầm mắng chính mình, vì sao lại có mắt như mù như vậy, chọn sai đội ngũ…
Cổ Thương Nhạc rơi xuống đất, Cổ Thương Khung đi tới, một cước đạp vào ngực hắn, nói:
- Ngươi thua…
- Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…
Cổ Thương Nhạc cười thê lương, nói:
- Không nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới, ha ha… Cổ Thương Khung, ta biết ta thua vì cái gì.
- A? Vì sao?
Cổ Thương Khung hỏi.
Ánh mắt Cổ Thương Nhạc chuyển sang người Cổ Thần, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận, nói:
- Ta hận, ta bại bởi ngươi, là bởi vì ta không có nhi tử thiên tài như ngươi, ta hận sinh ra hai thằng phế vật, không có Cổ Thần, ta sao thua? Ta sao thua? Ta sao thua…
Nói tới phía sau, thanh âm của Cổ Thương Nhạc đã chuyển thành rít gào.
Cổ Thương Khung cười cười, nói:
- Ngươi nói đúng, ta chỉ có một nhi tử này, không chỉ là may mắn của ta, cũng là may mắn của toàn bộ Cổ gia, ngày hôm nay nếu không có Thần nhi, toàn bộ Cổ gia đã bị đoạn tuyệt rồi.
Nói xong, Cổ Thương Khung nhìn lướt qua hàng ngũ chúng tu sĩ Cổ gia, nói
- Vừa đi theo Cổ Thương Nhạc, đều đứng ra…
Không ít tu sĩ sợ hãi rụt rè bước ra, trong đó còn có trưởng tử của Cổ Thương Nhạc --- Cổ Thái.
- Nói… Cấu kết ngoại tộc, tàn hại đồng tông, dựa theo tộc quy, bị xử trí như thế nào?
Cổ Thương Khung hỏi.
- Bị… Bị xử tử.
Chúng tu sĩ nơm nớp lo sợ nói.
Cổ Thương Khung lại tiếp tục hỏi:
- Lâm trận làm phản, vứt bỏ người cùng tộc, phải xử trí như thế nào?
- Xử… Xử tử…
Thanh âm chúng tu sĩ càng thêm sợ hãi.
Cổ Thương Khung nhìn quét qua chúng tu sĩ, nói:
- Như Cổ Thần nói, tất cả thành viên chi thứ tham chiến, từ hôm nay trở đi, tấn chức thành trực hệ.
- Tạ ơn tộc trưởng.
Nhất thời lấy Cổ Thiên Sơn dẫn đầu, hơn mười tu sĩ đồng thời quỳ xuống tạ ơn.
Tấn chức làm trực hệ, không chỉ đơn giản là cá nhân bọn họ, mà là toàn bộ gia đình của bọn họ, có thê tử bọn họ, có nữ nhân, có phụ mẫu… Từ hôm nay về sau đều là thành viên trực hệ.
Cổ Thương Khung phất phất tay, mọi người đứng lên, trên mặt tràn đầy vui mừng, trong ánh mắt nhìn về phía Cổ Thần càng tràn ngập kính nể, bọn họ cho rằng trận chiến vừa rồi nhất định tuẫn thân vì gia tộc, không hề nghĩ tới, tất cả nguy cơ đều bị Cổ Thần lần lượt hóa giải, bọn họ thì từ thành viên chi thứ tấn chức thành thành viên trực hệ, hoàn toàn là do Cổ Thần ban tặng.
Cổ Thương Khung tiếp tục nhìn về phía chúng tu sĩ làm phản, nói:
- Vừa rồi đứng một bên bàng quang, thành viên trực hệ chuyển thành thành viên chi thứ, vào hành đi.
- Tạ ơn tộc trưởng…
Có hơn mười tu sĩ phát ra thanh âm khổ sáp, tiến vào trong chúng tu sĩ Cổ gia.
Hơn mười tu sĩ vừa mới tấn chức thành thành viên trực hệ dùng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn mấy người này, vô cùng coi thường, từ ngay về sau, quan hệ giữa bọn họ đã trao đổi cho nhau rồi, từ trước là chủ nhân, tới hiện tại là hạ nhân, từ trước là hạ nhân đến hiện tại thành chủ nhân.
Phía trước chỉ còn lại hơn mười tu sĩ làm phản chuyển sang gia nhập đội ngũ Cổ Thương Nhạc, Cổ Thương Khung lần lượt liếc mắt nhìn qua đám người, nói:
- Các ngươi, vốn chỉ có một đường chết, nhưng ta cho các ngươi một cơ hội, có thể miễn đi tội chết.
Nguyên bản chúng tu sĩ trắng bệch mặt, nhất thời có chút vui mừng, nói:
- Tạ ơn tộc trưởng… Tạ ơn tộc trưởng…
Cổ Thương Khung đá Cổ Thương Nhạc tới trước mặt mọi người, nói:
- Người này dựa theo tộc quy phải bị xử tử, do các ngươi đến giải quyết, sau khi xử tử hắn, các ngươi đã không còn là người Cổ gia, thành Nhạc Thủy không cho phép các ngươi tiến vào, tự tìm đường mưu sinh!
Cổ Hiền nhìn Cổ Thương Khung xử lý mọi chuyện, gật đầu, trao đổi ánh mắt với tam trưởng lão, tràn đầy tán thưởng.
Những người này vốn nên xử tử toàn bộ, nhưng đã từng là người Cổ gia, ngày hôm nay tha cho bọn họ một con đường sống, nói rõ Cổ Thương Khung không phải người hiếu sát, đối với tộc nhân từng phạm sai lầm vẫn có thể cho cơ hội hối cải.
Về phần Cổ Thương Nhạc, là chủ mưu mọi chuyện, tự nhiên không có khả năng buông tha hắn, để những tu sĩ làm phản tới giải quyết hắn, thực sự rất thích hợp.
Cổ Thương Khung vừa mới nói xong, liền có một người lấy ra pháp khí, một kiếm đâm vào người Cổ Thương Nhạc, Cổ Thương Nhạc kêu lên thảm thiết, người này kéo trường kiếm ra, kéo theo một vòi máu tươi tanh nồng.
Nếu người này có thể tại thời điểm gia tộc xuất hiện nguy cơ có hành động làm phản, vậy thì hắn làm phản Cổ Thương Nhạc hiển nhiên không cần lý do gì quá lớn, mà hiện tại giết Cổ Thương Nhạc để đổi lấy mạng hắn, hắn còn gì phải do dự?
Cổ Thương Khung gật đầu nói:
- Ngươi có thể đi, từ hôm nay nếu ngươi tiếp tục xuất hiện tại thành Nhạc Thủy, Cổ gia đối với ngươi giết không tha.
- Tạ ơn tộc trưởng khai ân.
Ngươi này gật đầu nói, lập tức bước lên phi kiếm, biến mất trong vầy trời đêm.
Có một người đi đầu, những người còn lại đều bước lên một bước, Cổ Thái có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn bước theo.
Những người này nguyên bản là tu sĩ thuộc hạ của chính mình, hiện tại cư nhiên muốn tới giết hắn, Cổ Thương Nhạc dừng suy nghĩ, trợn mắt nhìn, chỉ bất quá á huyệt của hắn đã bị Cổ Thần phong bế, không thể nói lời nào.
Ánh mắt Cổ Thương Nhạc nhìn chằm chằm vào Cổ Thái, hai mắt trừng thật lớn, lửa giận ngập trời.
Bất quá, đây là cơ hội duy nhất cứu mạng sống Cổ Thái, tuy rằng sắc mặt không đành lòng, nhưng không hề dừng lại bước chân, đi theo phía sau mọi người.
Một kiếm…
Một gã tu sĩ đâm xuống, trên người Cổ Thương Nhạc lại nhiều hơn một lỗ thủng phun máu tươi.
Lại một kiếm…
Thêm một tu sĩ đâm kiếm xuống, trên người Cổ Thương Nhạc đã nhiều hơn một lỗ thủng.
Mấy kiếm qua đi, nhãn thần Cổ Thương Nhạc đã dần dần tiêu tán, hô hấp yếu ớt, sinh mệnh lay lắt, toàn thân hơi co giật, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Cổ Thái là người cuối cùng bước tới bên cạnh Cổ Thương Nhạc, những tu sĩ trước đó đều chỉ đâm Cổ Thương Nhạc một cái rồi rời đi, lúc này Cổ Thương Nhạc đã hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.
Ánh mắt chúng tu sĩ Cổ gia đều tụ tập lên người Cổ Thái, người trên mặt đất này chính là phụ thân của hắn, hắn có giống như những tu sĩ khác? Cũng đâm Cổ Thương Nhạc một kiếm để đổi lấy tính mệnh của chính mình?
Hoặc… Hoặc là không?
Trong đầu chúng tu sĩ xoay chuyển ý nghĩ, nhưng chung quy không phải chính mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, không thể đưa ra đáp án rõ ràng.
Chúng tu sĩ không có đáp án, nhưng Cổ Thái có, hắn liếc mắt nhìn Cổ Thương Nhạc trên mặt đất, cắn răng một cái, một kiếm đâm xuống, địa phương chúng tu sĩ đâm kiếm đều là thân thể Cổ Thương Nhạc, mà kiếm của Cổ Thái đâm thẳng vào yếu hầu Cổ Thương Nhạc…
Cổ Thương Nhạc run run, Cổ Thái rút kiếm lại, một vòi máu tươi từ giữa yết hầu Cổ Thương Nhạc phun ra, hai mắt Cổ Thương Nhạc chậm rãi nhắm lại, một kiếm này đã kết thúc thống khổ của phụ thân hắn, triệt để chấm dứt sinh mệnh đau thương này.
Rốt cuộc là hắn giúp phụ thân mình thoát khỏi thống khổ hay là để chính mình tránh được một mạng, chúng tu sĩ không biết trong lòng Cổ Thái suy nghĩ cái gì.
Lúc Cổ Thái giết chết Cổ Thương Nhạc, không nói thêm một lời, tung phi kiếm, biến mất trong bầu trời đêm đen kịt.
Cổ Thương Nhạc đã chết, nên thưởng đã thưởng, nên phạt đã phạt, tất cả, tựa hồ đã kết thúc.
Cổ Thương Khung nói:
- Xử lý sạch sẽ toàn bộ thi thể, tối nay nhanh chóng khôi phục mọi thứ, đừng cho nữ nhân và hài tử nhìn thấy thảm trạng này.
- Rõ, tộc trưởng…
Mọi người đáp.
Chúng tu sĩ Cổ gia đang muốn bắt đầu quét dọn, đột nhiên trên không trung lại rơi xuống một vật thể, phịch một tiếng, mọi người nhìn về phía tiếng động, thần sắc biến đổi, lại là một vụ thi thể đầm đìa máu tươi.
Ngày hôm nay từ trên bầu trời đem rơi xuống thi thể khiến các tu sĩ xung quanh chấn động, nhưng vừa rồi đều là Vạn gia ném thi thể xuống, lúc này Vạn gia đã chạy trốn, cỗ thi thể kia là sao?
Lẽ nào lại có địch tới phạm? Chúng tu sĩ Cổ gia nhất thời kinh hãi, quay đầu nhìn lên bầu trời, không trung đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
- A… Thi thể động đậy.
Lúc này, không biết ai kêu lên một câu.
Ánh mắt chúng tu sĩ đều chuyển qua nhìn “thi thể”, quả nhiên cụ thi thể kia hơi run rẩy lật người, đưa tay chống muốn đứng lên.
- Là một người sống.
Thân thể Cổ Thần khẽ động, xuất hiện ngay bên cạnh người nọ.
Nếu có thể động hiển nhiên không chết, không phải là “thi thể” rồi.
Cổ Thương Khung, Cổ Hiền, tam trưởng lão cùng với những người khác đều chạy tới, toàn thân người này đều là máu tươi, nhưng quan sát sơ qua có thể nhận ra được thân phận của hắn, cùng kêu lên nói:
- Vân Trí…
Người này chính là một trong ba tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu của Vân gia.
Chỉ thấy nhãn thần Vân trí hỗn loạn, thanh âm khàn khàn nói:
- Cứu… Cứu… Cứu…
Liên tiếp nói ra ba tiếng cứu, Vân Trí tựa hồ như đang dùng xong một tia tinh hoa sinh mệnh cuối cùng, cánh tay muốn chống người vô lực, nhất thời tuyệt khí.
- Vân gia gặp nạn?
Mọi người nhìn nhau.
Cổ Hiền nói:
- Cổ Thương Nhạc ngày hôm nay tới Liễu gia, cũng đi Vân gia, kết quả buổi tối chỉ có Liễu gia tới phạm, xem ra Vân gia chưa thông đồng làm bậy với Cổ Thương Nhạc, hai nhà Vân, Cổ đời đời giao hảo, ta cùng với Vân Nhàn càng là lão bằng hữu tâm đầu ý hợp, nay Vân gia gặp nạn, ta phải tới cứu giúp.
Cổ Thương Khung gật đầu nói:
- Phụ thân, để tránh bị người khác dùng kế điệu hổ ly sơn, hài nhi và tam thúc ở nhà, người và Thần nhi, Thương Thu cùng đi, trong tộc có hài nhi, đi Vân gia có Thần nhi, hai bên không sợ.
- Tốt…
Cổ Hiền gật đầu nói:
- Chúng ta đi…
Ba đạo độn quang phóng lên trời cao, Cổ Thần, Cổ Hiền, Cổ Thương Thu phi độn hướng thẳng Nam thành, rất nhanh liền xuất hiện trên bầu trời Nam thành, từ xa xa đã nhìn thấy trên san rộng Vân gia đang tiến hành chiến đấu kịch liệt.
Số lượng tu sĩ tấn công Vân gia không nhiều lắm, chỉ có hai người, đều đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, mà Vân gia lại không có một tu sĩ nào đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, số lượng Tiên Thiên cảnh cũng chỉ hơn ba mươi người mà thôi, bị hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy một trước một sau vây quanh sân rộng.
Vân gia không lớn mạnh như Cổ gia, càng đừng nói tới Liễu gia, tổng cộng tu sĩ Tiên Thiên cảnh chỉ hơn ba mươi người, nhưng nhân số tham chiến lại lên tới hơn sáu mươi người, không ít tu sĩ Hậu Thiên cảnh đều bị vây trong sân rộng.
Vân Kinh Hồng cùng với một vị trưởng lão Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu khác đứng một trước một sau đám người Vân gia, chống cự lại hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy tấn công, hai người đều đã thụ thương.
Hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy tấn công Vân gia không phải ai khác, chính là hai trưởng lão tu vi cao nhất Vạn gia, Vạn Thiên Phong cử hai người này phong tỏa Vân gia, sau khi bắt đầu tấn công Cổ gia, hai người này cũng đồng thời phát động công kích Vân gia.
Bất quá, Vạn Thiên Thụy mang theo chủ lực Vạn gia đại bại tại Cổ gia, số tu sĩ còn lại đều điên cuồng chạy trốn, không ai báo tin với hai người, bọn họ còn đang chiến đấu với Vân gia không dứt ra được.
Hai người bọn họ đã khiến toàn bộ Vân gia không chút lực hoàn thủ, trong lòng hai người vô cùng sảng khoái, hoàn toàn không nghĩ tới, chủ lực Vạn gia tại Cổ gia đã hoàn toàn xong, vận rủi rất nhanh sẽ đổ ập lên trên đầu bọn họ.
Thấy công lâu không dứt điểm trận đấu được, trưởng lão Vạn gia nhất thời sử dụng Thiên Ma Chân Thể, thân thể bành trướng, trong nháy mắt đã biến thành cao gần ba trượng, thực lực đề cao không ít, quyền kình kích vào kiếm cương của Vân Kình Hồng, toàn thân Vân Kinh Hồng chấn động, bị trưởng lão Vạn gia đánh văng đi mấy trượng.
- Tiểu nữ này có tư sắc không tồi, đợi bản trưởng lão bắt giữ, chậm rãi dạy dỗ, ha ha… Không tồi, không tồi…
Đánh một quyền đẩy lui Vân Kinh Hồng, trưởng lão Vạn gia nhất thời ha ha cười lớn, hai trảo chộp về phía Vân Tuyết đằng sau Vân Kinh Hồng.
- Tuyết nhi, Siêu nhi mau lui lại…
Một thanh âm vang lên, theo đó là bóng người đánh về phía tu sĩ Vạn gia, người này tương đối giống Vân Kinh Hồng, chính là bào đệ của Vân Kinh Hồng, tên Vân Hồng Nhạn.
Vân Hồng Nhạn chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm, không phải là đối thủ trưởng lão Vạn gia, chỉ thấy trưởng lão Vạn gia đánh một trảo liền chộp được pháp khí của Vân Hồng Nhạn vào trong tay, sau đó tay kia cắm xuống, nhất thời đâm sâu vào lồng ngực Vân Hồng Nhạn.
Lập tức, năm ngón tay xòe ra, thân thể Vân Hồng Nhạn chia năm xẻ bảy, bị phân thây mà chết.
- A…
Vân Tuyết, Vân Siêu đồng thời hét lên một tiếng chói tai, chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, nhị thúc của bọn họ đã bị chết chết, ngay cả thi thể cũng không bảo toàn.
Tốc độ trưởng lão Vạn gia không chút giảm bớt, tiếp tục chộp về phía Vân Tuyết.
- Tuyết nhi…
Vân Kinh Hồng thê lương tru lên, thế nhưng lúc này hắn cách Vân Tuyết quá xa, muốn cứu cũng không kịp.
Một cự trảo màu đen cách Vân Tuyết càng lúc càng gần, đồng thời một trảo khác của trưởng lão Vạn gia trực tiếp đâm xuyên qua ngực Vân Siêu, trưởng lão Vạn gia phát sinh tiếng cười điên cuồng hưng phấn.
- Ha ha ha ha ha…
Đúng vào lúc này, không trung đột nhiên bắn ra một đạo quang mang chói mắt, một đạo kiếm cương dài tới mười trượng từ trên bầu trời ập xuống, trực tiếp đâm thẳng về phía trưởng lão Vạn gia.
Kiếm cương chưa tới, kiếm khí dài tới hơn mười trượng đã bổ trúng thân thể trưởng lão Vạn gia, bất quá trưởng lão Vạn gia sử dụng Thiên Ma Chân Thể, phòng ngự tầng lân giáp rất mạnh, kiếm khí căn bản không phá được tầng phòng ngự của hắn.
- A…
Đột nhiên trưởng lão Vạn gia hét thảm một tiếng, thân thể thật lớn bị kiếm cương bổ trúng, tuy lân giáp chống đỡ được kiếm khí nhưng không thể chống đỡ được kiếm cương, nhất thời bị phân thành hai, hai nửa thân thể đổ ập xuống.
Một đạo kiếm cương chói mắt ập xuống nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người Vân gia, lập tức mọi người đều nhìn chằm chằm vào người thiếu niên dầm kiếm vừa xuất hiện.
Không phải Cổ Thần còn là người phương nào?
- Là hắn?
Một câu sợ hãi này đồng thời xuất hiện trong lòng mọi người ở đây.
Vân Tuyết nhìn đạo thân ảnh kia, hoàn toàn ngây dại, Vân Siêu nhìn Cổ Thần, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, quên cả thương thế trên người, Vân Kinh Hồng nhìn Cổ Thần, đôi con mắt trừng lớn như mắt trâu, cũng không thể tin tưởng, một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy dĩ nhiên bị Cổ Thần dùng một kiếm giết chết?
- Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy cũng bị hắn dùng một kiếm giết chết, hắn đến tột cùng là thiên tài hay yêu nghiệt?
Vân Hiên nhìn thân ảnh Cổ Thần, thì thào nói.
Một kiếm giết chết trưởng lão Vạn gia, Cổ Thần không quan tâm người khác nghĩ hắn thế nào, thân ảnh khẽ động, lại chuyển sang gã trưởng lão Vạn gia còn lại.
Gã trưởng lão Vạn gia này cũng tràn đầy ngạc nhiên, thật không ngờ, đột nhiên tình thế xảy ra biến hóa to lớn như vậy, một kiếm kia ẩn chứa lực lượng khiến toàn thân hắn chấn động, hắn biết, chính mình không thể chống đỡ được một kiếm này.
Vì vậy, Cổ Thần chém một kiếm vừa rồi, gã trưởng lão Vạn gia này biết được chính mình không phải đối thủ, nhất thời bay lên trời, lập tức bỏ chạy.
Vừa mới bay vọt lên trời hơn mười trượng, trên không trung đột nhiên xuất hiện hai đạo cương mang, chém thẳng về phía trưởng lão Vạn gia, Cổ Hiền và Cổ Thương Thu đồng thời xuất thủ.
Cổ Hiền có thực lực Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu, Cổ Thương Thu có thực lực Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm, nguyên bản hai người xuất thủ rất khó ngăn cản được người này, nhưng trong lòng trưởng lão Vạn gia kinh hãi thật sâu đối với một kiếm của Cổ Thần, mắt thấy trong không trung chợt lóe cương mang, nhất thời sợ hãi.
Không dám có chút ngăn cản, thân ảnh lập tức hạ xuống dưới, vừa mới chạm đất, hai chân liền đạp mạnh, thay đổi phương hướng khác chạy trốn điên cuồng.
Cứ như vậy, tránh được công kích của Cổ Hiền và Cổ Thương Thu, thế nhưng lại tiêu tốn thời gian vài lần hô hấp, thân ảnh Cổ Thần nhanh như thiểm điện, lập tức đuổi theo sát phía sau.
Người này chạy trốn lần thứ hai, vừa mới bay được hơn mười trượng, một đạo kiếm cương dài tới mười trượng xuất hiện ngay phía sau hắn, điên cuồng truy đuổi, người này hơi quay đầu nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến, người thiếu niên này vừa mới ở bên đầu sân bên kia, lúc này mới qua bao lâu? Cư nhiên đã đuổi theo gần tới vậy?
Trong ngạc nhiên cùng cực, kiếm cương của Cổ Thần đã xẹt qua cổ của hắn, một cái đầu tròn văng lên cao, một cụ thi thể không cầu nhất thời từ trên không trung rơi xuống đất.
Thời gian Cổ Thần xuất hiện tới lúc kết thúc chỉ trong mười lần hô hấp, hai gã tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy đã hoàn toàn chết trong tay Cổ Thần.
Chúng tu sĩ Vân gia trợn mắt há mồm nhìn tất cả chuyện này, biểu hiện của Cổ Thần đã hoàn toàn phủ định thường thức của mọi người, năm nay mới qua 12 tuổi đã giết chết tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy như trò đùa, còn có chuyện gì khó tin hơn chuyện này sao?
Có… Đương nhiên là có, nếu như mọi người biết được Cổ Thần ngay cả Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám, tầng thứ chín đều đã giết chết, dường như trò đùa này sẽ thấy vô cùng bình thường.
Sau khi giết chết hai gã trưởng lão Vạn gia, thân thể Cổ Thần không hề dừng lại, hóa thành một đạo độn quang, biến mất trong bầu trời đêm, từ lúc xuất hiện tới lúc biến mất, một câu nói cũng không phát ra, chỉ lưu lại một bóng lưng.
- Gia gia… Tôn nhi đi rồi sẽ về…
Thanh âm của Cổ Thần từ xa xa truyền đến.
Vân Kinh Hồng đi tới trước mặt Cổ Hiền, không thể tin tưởng hỏi thăm:
- Cổ thúc thúc, vừa rồi… Người nọ là… Là Cổ Thần?
- Hừ, đương nhiên là Cổ Thần.
Cổ Hiền tức giận nói, từ lúc Vân Kinh Hồng tới cửa hối hôn, Cổ Hiền chưa từng giữ vẻ hòa nhã đối với hắn.
- Hắn… Hắn ngay cả tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, cũng giết…
Vân Kinh Hồng không hề quan tâm tới ngữ khí của Cổ Hiền, nhớ tới chuyện vừa rồi, cảm giác như trong giấc mộng.
Nghe xong Vân Kinh Hồng nói, Cổ Thương Thu ngay bên cạnh ha ha cười, Cổ Hiền cũng tràn đầy vẻ tiếu ý.
- Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy tính là cái gì?
Cổ Hiền ngạo nghễ nói:
- Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thú chín cũng bị Cổ Thần giết.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người Vân gia đều biến đổi, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh vặn vẹo, thiên địa đảo ngược.
…
Cổ Hiền, Cổ Thương Thu dừng lại tại Vân gia đoạn thời gian không ngắn, thuật lại chuyện Liễu gia đã bị tiêu diệt, qua nửa canh giờ mới trở về Cổ gia, mà Cổ Thần còn chưa trở về.
Thẳng cho tới khi thanh lý xong toàn bộ thi thể trên sân rộng, lại dùng đá lớn tạm thời ổn định mặt đất đã biến dạng nghiêm trọng, Cổ Thần mới trở về Cổ gia, mọi người hỏi hắn đi nơi nào, hắn chỉ nói là đi vòng vo một chút.
Ngày thứ hai, thành Thái Dương truyền tới tin tức, gia tộc tu chân Vạn gia thành Thái Dương trong một đêm hoàn toàn bị tiêu diệt, tất cả tu sĩ Tiên Thiên cảnh trở lên đều bị một lão đầu tay mặt tràn đầy vết rỗ giết chết, ngay cả trưởng lão Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu cũng không ngoại lệ, không ai chạy trốn được.
Về phần đại đương gia, nhị đương gia thì tung tích không rõ, từ đó về sau không người nào gặp qua thân ảnh đại đương gia, nhị đương gia. Vạn gia chủ tể thành Thái Dương mấy trăm năm, từ đó về sau xuống dốc không phanh.
Quần hùng chúng tu sĩ thành Thái Dương quật khởi, sau một đoạn thời gian tranh đấu không ngắn, do ba đại gia tộc tu chân giành thắng lợi, từ đó về sau thành Thái Dương giống như thành Nhạc Thủy trước kia, quan phủ ở Tây thành, ba đại gia tộc phân biệt nắm giữ Bắc thành, Đông thành, Nam thành.
Mà tình huống thành Nhạc Thủy hoàn toàn tương phản với thành Thái Dương, nguyên bản thế chân vạc của ba đại gia tộc tu chân đột nhiên bởi vì Liễu gia tại Bắc thành bị tiêu diệt, thế lực Vân gia giảm mạnh, toàn bộ thành Nhạc Thủy đã trở thành một nhà Cổ gia độc đại.
Từ đó về sau, thành Nhạc Thủy kết thúc cục diện ba đại gia tộc tu chân cộng động quản lý, tất cả tu sĩ thành Nhạc Thủy lấy Cổ gia Đông thành làm chủ, không có bất cứ thế lực nào đủ sức chống lại.
- Tộc trưởng, tộc trưởng Vân gia cầu kiến.
Ngày hôm sau, thành Nhạc Thủy đã khôi phục nguyên dạng, Cổ Thương Khung đang kiểm duyệt tin tức biến động địa vị thành viên, đột nhiên một gã hạ nhân chạy tới báo.
- Vân Kinh Hồng?
Cổ Thương Khung phất phất tay, nói:
- Gọi hắn tiến vào.
Sau khi hạ nhân rời khỏi, giây lát, Vân Kinh Hồng bước vào, thần sắc Cổ Thương Khung hơi kinh ngạc, Vân Kinh Hồng không phải một người tới, bên cạnh còn dẫn theo một thiếu nữ xinh đẹp, chính là Vân Tuyết.
Vừa vào phòng, Vân Kinh Hồng liền mỉm cười đầy mặt tiến lên, nói:
- Cổ tộc trưởng, đêm qua nhiều chuyện, có Cổ gia xuất thủ cứu giúp, hôm nay Kinh Hồng dẫn tiểu nữ đặc biệt tới tạ ơn.
Vân Kinh Hồng nói xong, Vân Tuyết lập tức bước hai bước, cúi người thi lễ với Cổ Thương Khung, nói:
- Tuyết nhi ra mắt Cổ thúc thúc…
Cổ Thương Khung khẽ gật đầu, nói:
- Mời ngồi.
Vân Kinh Hồng ngồi đối diện với Cổ Thương Khung, Vân Tuyết thì đứng thẳng một bên.
Đợi Vân Kinh Hồng ngồi xuống, Cổ Thương Khung mỉm cười nói:
- Lần này Vân tộc trưởng tới đây, không phải chỉ đơn giản là tới tạ ơn đúng không?
Trên mặt Vân Kinh Hồng cười gượng hai tiếng, nói:
- Từ một năm trước, tiểu nữ đối với Cổ Thần tình căn đâm sâu, ngưỡng mộ không ngớt, đêm hôm qua lại nhìn thấy phong thái của Cổ Thần, càng mê luyến trong lòng, hôm nay đến đây, muốn… Muốn… Muốn kết làm thân gia với Cổ tộc trưởng, riêng tiểu nữ và Cổ Thần câu thân mà đến.
- Cổ thúc thúc, ta thích Cổ Thần, thúc chỉ cần nói với Cổ Thần như vậy thôi, ta muốn gả cho hắn, làm thê tử của hắn.
Vân Tuyết bên cạnh cũng thẳng thắn nói.
Cổ Thương Khung mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng Vân Kinh Hồng, nói:
- Vân tộc trưởng không phải trước kia nói Cổ Thần và tiểu Tuyết có mệnh thần bất hoàn hay sao?
Sắc mặt Vân Kinh Hồng đại biến, ba một tiếng, tự cho mình một cái tát kêu vang, nói:
- Đó là do ta mê muội, nhất thời nói bậy, nhất thời nói bậy, Cổ tộc trưởng nghìn vạn lần không nên tính toán, Cổ Thần và tiểu nữ không hề có nửa điểm mệnh thần bất hòa, huống hồ tiểu nữ đối với Cổ Thần cực kỳ mê luyến, không bằng…Không bằng để cho bọn nó tiếp tục hôn ước…
Cổ Thương Khung trầm ngâm, cuối cùng thở dài nói:
- Chuyện của Cổ Thần, tất cả do chính nó quyết định, ta sẽ không gây bất cứ áp lực gì cho nó.
- Cổ Thần ở đâu?
Vân Kinh Hồng, Vân Tuyết đồng thanh hỏi.
Cổ Thương Khung nói:
- Hắn đi…
- Đi? Hắn đi đâu?
Vân Tuyết vội hỏi.
Cổ Thương Khung lắc đầu:
- Ta cũng không biết, sáng sớm ngày hôm nay nó đã đi rồi, nó nói muốn bế quan, không bước vào Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy không trở về thành Nhạc Thủy.
Nói xong Cổ Thương Khung liếc mắt nhìn Vân Tuyết nói:
- Thân nhi một lòng truy cầu tu luyện, có một trái tim tu đạo kiên định, không gian sau này của nó không phải là cái địa phương thành Nhạc Thủy nho nhỏ này, nếu thực sự thích nó, vậy phải đuổi theo kịp bước chân của nó, bằng không mà nói, hai người các ngươi căn bản không có khả năng, có thì cũng cực kỳ bé nhỏ…
---------
Quáng động Bắc Thai Sơn, mạch khoáng linh thạch.
Cổ Thần nhớ tới nơi này, hôm nay Vạn gia, Liễu gia đã bị tiêu diệt, thành Nhạc Thủy lấy Cổ gia độc tôn, tu vi Cổ Thương Nhạc thâm hậu, trong phòng nghìn dặm xung quanh không có bất cứ thế lực nào đủ sức uy hiếp Cổ gia.
Đồng thời, tu vi của Cổ Thương Khung theo thời gian trôi đi còn có thể tăng thêm trên diện rộng, đối với Cổ gia, Cổ Thần không cần phải quan tâm nữa rồi.
Hiện tại chuyện hắn muốn làm nhất chính là sớm ngày bước vào tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, sau đó khởi hành tới Hư Linh Sơn tại Thiên Đô Phong, nơi này có Hư Thiên Tông, có sư phụ kiếp trước hắn từng kính trọng, có sư tỷ kiếp trước hắn từng ái mộ.
Cách mỗi năm nay Hư Thiên Tông sẽ khai sơn thu đồ đệ một lần, kiếp trước Cổ Thần 18 tuổi vừa vặn gặp thời điểm Hư Thiên Tông khai sơn thu đồ đệ, bởi vì có điểm cơ sở tu chân mà mơ hồ gia nhập Hư Thiên Tông, sau đó mơ hồ phân phối tới Bách Thảo Phong, trở thành một đồng tử luyện dược.
Sau đó, mỗi ngày sống một cách ngây ngốc, thẳng cho tới khi mơ hồ gặp gỡ sư tỷ Hư Tử Uyên, được Hư Tử Uyên khai đạo, trong lòng khôi phục lại lòng tin cuộc sống, Hư Tử Uyên lén dạy hắn luyện dược, lén dạy hắn pháp thuật, để Cổ Thần tại đông đảo đồng tử luyện dược trổ hết tài năng, được phong chủ Bách Thảo Phong Hoàng Dược Tiên coi trọng, cuối cùng được Hoàng Dược Tiên thu làm đệ tử.
Hiện tại Cổ Thần hơn 12 tuổi, trong lòng vô cùng tưởng niệm đối với sư phụ sư tỷ, ý niệm quấn quanh, sao có khả năng chờ đợi tới khi 18 tuổi? Hư Thiên Tông cách năm năm khai sơn thu đồ đệ một lần, như vậy, thời điểm Cổ Thần 13 tuổi Hư Thiên Tông sẽ khai sơn thu đồ đệ, ngay tại đầu xuân sang năm.
Hiện tại có thời gian gần một năm, sau khi tu luyện bước vào Tiên Thiên cảnh tầng thú bảy gia nhập vào Hư Thiên Tông cũng không trễ, năm năm kiếp trước mới tới được Linh Hư Sơn, hôm nay Cổ Thần đã là tu sĩ Tiên Thiên cảnh, ngự khí phi hành, chỉ cần thời gian một tháng là tới rồi.
Cổ Thần liên tục đào trong mạch khoáng linh thạch hơn một vạn khỏa, trải qua hơn một năm tu luyện, Phệ Linh Quyết yêu cầu tiêu hao rất nhiều linh thạch, trên cơ bản sắp tiêu hao hết, muốn bổ xung linh thạch, Cổ Thần tự nhiên phải tới mạch khoáng linh thạch trong quáng động Bắc Thai Sơn.
Đồng thời, linh khí trong mạch khoáng linh thạch tương đối nồng đậm, đối với tu luyện có lợi ích thật lớn, ngày hôm nay Cổ Thần không phải đi tìm dẫn hồn hoa và các tài liệu gì đó, bế quan trong mạch khoáng linh thạch này rất thích hợp.
Trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần có rất nhiều tử nguyên hoa, hoàng tinh chi, linh tâm thảo, trước khi bế quan Cổ thần đã luyện chế khá nhiều nguyên linh đan thượng phẩm, cực phẩm, để lại một phần cho phụ thân hắn, số còn lại đủ cho hắn tu luyện tới Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, cùng với tiểu Bạch luyện hóa.
Nguyên linh đan cực phẩm cần phải có tử nguyên hoa, hoàng tinh chi, linh tâm thảo hoàn toàn thành thục, hàm lượng linh khí so với nguyên linh đan thượng phẩm còn sung túc hơn nhiều. Hiện tại Cổ Thần có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu, vừa vặn có thể hấp thu dược lực từ nguyên linh đan cực phẩm. Phục dụng nguyên linh đan cực phẩm, cộng thêm hấp thu linh khí từ linh thạch, tốc độ tu luyện của Cổ Thần hoàn toàn không phải là tu sĩ cùng cảnh giới có thể so sánh.
Sau khi Tiểu Bạch dùng nội đan của hắc tuyến giao, tu vi đã tăng lên không ít, tựa hồ so với Cổ Thần còn mạnh hơn một chút, tương đương với cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, dùng nguyên linh đan cực phẩm, cộng thêm tu luyện hấp thu linh khí trong mạch khoáng linh thạch, tốc độ tăng trưởng tu vi không hề kém hơn bao nhiêu so với Cổ Thần.
Ai có thể biết được trong quáng động Bắc Thai Sơn cư nhiên có mạch khoáng linh thạch, càng không ai biết, Cổ Thần đang bế quan tu luyện trong mạch khoáng linh thạch này.
Linh thạch đối với tu sĩ mà nói vô cùng quan trọng, cơ bản là cung không đủ cầu, nếu như biết được Cổ Thần đang ngồi trong một tòa mạch khoáng linh thạch… Trời ạ, không biết các tu sĩ khác sẽ có cảm tưởng gì?
Mỗi ngày Cổ Thần đều tu luyện, dùng linh thạch rèn đúc thân thể, ngày qua ngày, qua mỗi một ngày chân khí Tiên Thiên trong cơ thể Cổ Thần càng thêm hồn hậu, tu vi quả thực tiến triển cực nhanh, tăng trưởng kinh người.
Một ngày đêm trôi qua… Một tháng trôi qua… Ba tháng trôi qua…
Thời gian qua mau, Cổ Thần bế quan trong mạch khoáng linh mạch chớp mắt đã trôi qua nửa năm. Thời gian sáu tháng, Cổ Thần rốt cuộc đã thúc đẩy tu vi tăng tiến tới đỉnh phong Tiên Thiên tầng thứ sáu, chạm vào bình cảnh Tiên Thiên tầng thứ sáu, chỉ cần vượt qua tầng bình cảnh này là có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên tầng bảy, trở thành tu sĩ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
Từ khi chạm vào bình cảnh tu vi, Cổ Thần liền đình chỉ đào linh thạch, rèn đúc thân thể, dùng thời gian cả ngày liên tục trùng kích bình cảnh, một ngày đêm không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày…
Liên tục trùng kích mười tám ngày liền như vậy, rốt cuộc đã đột phá bình cảnh Tiên Thiên tầng thứ sáu, trong sát na Cổ Thần cảm giác được thư sướng không gì sánh được, nguyên bản thân thể uể oải bất kham đột nhiên trở nên tràn ngập lực lượng dùng không hết.
Cô Thần quát lớn một tiếng, một đoạn khí bẩn từ trong miệng phun ra, chấn động toàn bộ quáng động run run, Cổ Thần đứng dậy, nắm chặt hai tay, cười ha ha.
- Cổ Thần bước vào Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy rồi, Cổ Thần là tu sĩ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ rồi, hì hì…
Bóng trắng chợt lóe, thân thể Tiểu Bạch lập tức chạy lên bờ vai Cổ Thần, hài lòng nói.
Cổ Thần vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch, nói:
- Tiểu Bạch, còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi, chúng ta phải đi hết toàn bộ Cổ Hoang hay không?
Cổ Thần cười nói:
- Tốt, chúng ta sắp bắt đầu trạm thứ nhất trong lữ trình rồi, ha ha… Trở lại thành Nhạc Thủy, trải qua một ngày đêm cuối cùng, cáo biệt với phụ thân ta, sau đó chúng ta lên đường tới Linh Hư Sơn, Hư Thiên Tông.
Ý thức Cổ Thần quét qua Càn Khôn Trạc một chút, mấy tháng qua vừa tu luyện vừa đào linh thạch, trong Càn Khôn Trạc đã có hơn mười vạn khỏa linh thạch rồi, trữ lượng của quáng mạch này không nhỏ, đào hơn mười vạn khỏa mà không cảm thấy ít đi bao nhiêu, khả năng trữ lượng ít nhất cũng có trên trăm vạn, duy nhất đáng tiếc chính là, trong mạch khoáng này không có linh thạch trung phẩm, nói cách khác, giá trị mạch khoáng linh thạch này còn cao hơn mấy lần.
Hơn mười vạn linh thạch đã đủ Cổ Thần sử dụng một đoạn thời gian dài rồi, một lần nữa che lại thông đạo tiến vào mạch khoáng linh thạch, Cổ Thần ra khỏi quáng động, ngự khí phi hành, rất nhanh tiến vào trong thành Nhạc Thủy.
Tuy rằng Cổ Thần bế quan tu luyện hơn nửa năm, nhưng đại danh của hắn đã sớm vang vọng khắp thành Nhạc Thủy. Cổ Thần vừa mới trở về nhà, lập tức khiến tu sĩ thành Nhạc Thủy chấn động, tất cả mọi người đều biết, thiên tài cấp bậc yêu nghiệt mới qua tuổi 12 đã đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu của Cổ gia vừa trở về nhà.
Cổ Thần về đến nhà, nói với Cổ Thương Khung dự định của chính mình, Cổ Thương Khung cũng không giữ lại, nói:
- Thần nhi, ta biết, con là một hùng ưng, một ngày nào đó nhất định sẽ bay vào bầu trời cao xa kia, trong tộc có ta, con không cần phải lo lắng, chỉ là, sau này con tu vi đại thành cùng nên trở về nhà xem một chút, phụ thân chờ con.
Tuy rằng Cổ Thần và Cổ Thương Khung đã sớm có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này vẫn bi thương vô cùng, vài lần chia lìa trước đó Cổ Thần không đi xa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ trở về, mà lúc này đây, một khi Cổ Thần rời đi, không biết phải bao lâu mới có thể trở về Cổ gia một lần nữa.
Ngày hôm nay, hai phụ tử nói chuyện đặc biệt nhiều, nói chuyện phiếm tới tận khuya, sau lại cộng thêm Cổ Hiền gia nhập, Cổ Thần lấy mấy vạn linh thạch và một ít pháp khí trung phẩm lấy được trong Hạo Thiên Động Phủ cùng với các loại pháp quyết đã chuẩn bị sẵn cho phụ thân hắn, rất muộn mới trở về phòng của mình.
Tuy rằng không muốn, thế nhưng không thể dao động quyết tâm của Cổ Thần gia nhập Hư Thiên Tông, tuy rằng phụ thân rất quan trọng, nhưng chung quy không thể mãi mãi sinh hoạt cùng một chỗ với phụ thân, nghĩ đến đây, trong lòng Cổ Thần không khỏi cười cười, sư tỷ, mới chính là đối tượng hắn nguyện ý sinh hoạt cùng nhau.
Ban đêm, Cổ Thần trằn trọc khó ngủ, cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ nhoáng lên tia sáng đầu tiên, trời đã sáng rồi.
Cổ Thần rời giường, chuẩn bị rời đi sớm, chuyện muốn nói đều đã nói, muốn bàn giao đều đã bàn giao, hôm nay không cần phải tiếp tục gặp mặt chịu cảnh đau thương ly biệt, cứ lẳng lặng rời đi như vậy tốt hơn.
Cổ Thần vừa mới ra sân, nheo nheo con mắt, chỉ thấy Vân Tuyết không biết từ khi nào đã đứng bên ngoài.
Thấy Cổ Thần đi ra, Vân Tuyết nhất thời tỏa sáng hai mắt, chạy tới.
Cổ Thần nhíu mày, nói:
- Ngươi tới làm gì?
Vân Tuyết nói:
- Ta sớm biết, ngươi khẳng định sẽ rời đi lúc sáng sớm, lại lẳng lặng rời đi, vì vậy trời còn chưa sáng ta đã chờ ngươi ở đây rồi.
- Chờ ta để làm gì?
Cổ Thần hỏi.
Vân Tuyết hưng phấn nắm cánh tay Cổ Thần, nói:
- Ngươi dẫn ta cùng đi, ta thích ngươi, chúng ta cùng nhau lịch lãm…
Cổ Thần đẩy tay Vân Tuyết ra, nói:
- Ngươi thích ta, chính là bởi vì thiếu niên trong thành Nhạc Thủy không ai sánh được ta?
Vân Tuyết suy nghĩ một chút, gật đầu.
Cổ Thần nói:
- Ngươi biết trời cao bao nhiêu hay không? Ngươi có biết Cổ Hoang rộng lớn bao nhiêu hay không? Ngươi có biết Cổ Hoang có mấy Đế Đình, có bao nhiêu thế lực tu tiên hay không? Ngươi có biết tu sĩ cao giai chân chính đạt tới trình độ tu vi gì hay không?
Vân Tuyết liên tục lắc đầu, những vấn đề Cổ Thần hỏi, nàng hoàn toàn không biết.
Cổ Thần nói:
- Trời cao mười hai vạn chín nghìn sáu trăm trượng, Cổ Hoang có mười hai vạn chín nghìn sáu trăm vạn dặm, cường giả ngũ đại Đế Đình tát nhẹ một cái là có thể khiến toàn bộ thành Nhạc Thủy chìm sâu xuống đất nghìn trượng, mười hai tuổi có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu, không nói toàn bộ Cổ Hoang, chỉ nói riêng Đại Doanh Triều chúng ta, không có một nghìn cũng có tám trăm… Vân Tuyết, cho ngươi phát hiện ra thế giới bên ngoài to lớn mức nào, ngươi sẽ biết được, ta hiện tại căn bản không đáng giá nhắc tới, ngươi không thích ta, ngươi chỉ là sùng bái cường giả.
- Lời ngươi nói đều là thực sự?
Vân Tuyết mở to hai mắt.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Thực sự!
Vân Tuyết trừng con mắt nhìn:
- Thế nhưng ta bây giờ còn thích ngươi.
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Đó là vì ngươi còn chưa gặp người mạnh mẽ hơn so với ta.
Vân Tuyết vội la lên:
- Sẽ không, ta sẽ vẫn thích ngươi, ngươi dẫn ta cùng nhau đi.
- Tu vi của ngươi không đủ.
Cổ Thần liên tục lắc đầu.
- Ta hiện tại đã có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng thứ chín, từ khi ngươi nói thích tu luyện, ta liền một mực khổ tu, trừ ngươi ra, thành Nhạc Thủy đã không còn ai so sánh được với ta, Cổ Thần, chúng ta trời sinh một đôi.
Vân Tuyết chuyển người một cái, biểu diễn tu vi của chính mình.
Cổ Thần nói:
- Nếu như ngươi có tu vi Tiên Thiên cảnh, ta thực ra có thể mang theo ngươi đi nhìn thế giới bên ngoài, nhưng hiện tại không được, nếu như ngươi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, có thể tới Linh Hư Sơn, Hư Thiên Tông tìm ta, đến lúc đó ngươi có thể quyết định một lần nữa…
- Hiện tại đã đã muốn đi…
Vân Tuyết dụi dụi chân.
Một đạo độn quang phóng lên trời cao, thanh âm của Cổ Thần từ xa xa truyền tới:
- Hiện tại không được, chờ ngươi bước vào Tiên Thiên cảnh rồi hãy nói…
Vân Tuyết ngẩng đầu nhìn, đạo độn quang kia càng bay càng xa, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn của nàng.