Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #111  
Old 20-05-2008, 09:46 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Mùa Äông Ấm Ãp
Tác giả: Nguyễn Thị Thu Huệ

Tôi đứng trên phà vừa rá»i bến từ bãi cháy sang Hồng Gai. Thành phố trên sông huyá»n ảo và lung linh lạ thưá»ng. Ãèn sáng lóe trên các con tàu ra khÆ¡i đánh cá, trên những chiếc tàu lá»›n ghé vào cảng ăn than. Ãèn từ các ngôi nhà cao thấp lô nhô trên lưng chừng núi, kéo cao đến đỉnh núi cÅ©ng còn lấp lóe. Mặt sông loang loáng nước. Sóng ầm oạp và gió từ sông đưa lên làm tôi á»›n lạnh. Tôi bá»—ng thấy mình bé tí teo, lÆ¡ lá»­ng giữa má»™t khoảng không thăm thẳm cao và mịt mùng sóng. Má»i thứ chợt ùa vá» trong tôi, dù nó là những ká»· niệm xa tít tắp. Tôi không có ý định ngày nào cÅ©ng phải nhá»› vá» nó, khi cuá»™c sống cá»§a tôi bây giỠđã khác lắm rồi. Nhưng cÅ©ng không bao giá» quên. Nó là má»™t phần Ä‘á»i cá»§a tôi, là ngưỡng cá»­a đầu tiên tôi đập mặt mình vào khi tôi hÆ¡n hai mươi tuổi.

Năm tôi hai mươi hai tuổi. Má»™t buổi sáng tỉnh dậy. Tôi nhận được phong thư. Nét chữ cá»§a anh. Ngưá»i đàn ông hÆ¡n tôi mưá»i hai tuổi "Ãến vá»›i bá»n anh Ä‘i. Rừng núi và sông nước sẽ đón em. Bé tí Æ¡i, Ä‘i má»™t ngày ra khá»i nhà là bé có bao nhiêu thứ để sống có ích. Bá»n anh ở đây có hôm quên cả ngá»§ vì cuá»™c sống tuyệt vá»i quá, ngá»§ thấy tiếc lắm. Em đừng mang nhiá»u thứ lỉnh kỉnh, nhảy xe hàng và xuống nhé.

Hôn cô bé tí ti và yêu em nhiá»u. Anh".

Tôi Ä‘á»c đến thuá»™c lòng từng chữ, chá»— xuống dòng hay ngắt Ä‘oạn. Mối tình đầu tiên. Thoáng va chạm, run rẩy đầu tiên. Tất cả tôi gá»­i gắm nÆ¡i anh. Dù anh đã má»™t lần sang sông. Anh bảo: số anh phải thế. Ai cÅ©ng có số cả, việc anh lấy vợ và bá» vợ là hợp cách. Nếu cứ cố chống, nó sẽ hại đưá»ng khác, tốt nhất là kệ. Tôi tin anh bởi anh có cái gì vừa gặp tôi đã tin ngay. Mắt anh thăm thẳm buồn. Ãôi môi cÅ©ng buồn, và cả dáng ngưá»i cÅ©ng buồn rưá»i rượi như thể lần đắm đò thứ nhất đã đè nặng sá»± cay đắng lên ngưá»i anh.

Hai ngày sau. Buổi chiá»u. Tôi đã đến bến phà và chuẩn bị sang sông. Phà đông nghẹt ngưá»i, xe cá»™ và hàng hóa. Nắng đã tắt. Trên sông tràn lan má»™t mầu đỠối cá»§a hoàng hôn. Mầu đỠlịm hắt từ đâu đó loang dài trên mặt sông, ánh trên khuôn mặt những ngưá»i cùng chuyến vá»›i tôi. Chắc mặt tôi cÅ©ng có cái màu Ä‘á». Tôi yêu cuá»™c sống, yêu tất cả những gì xung quanh tôi, những ngưá»i đàn bà lầm lụi, những ngưá»i đàn ông Ä‘en sạm vì gió biển. Tôi là ngưá»i Ä‘ang sung sướng. Thế má»›i biết, bà bao giá» cÅ©ng đúng tuy có lúc bà nói hÆ¡i nhiá»u. Nước mắt chảy xuôi. Bố mẹ có thể chết thay con, còn con thì phần lá»›n chết vì ngưá»i khác, ví dụ như ngưá»i yêu chẳng hạn. Tôi bá» nhà để đến vá»›i anh thế này chỉ được bà đồng ý. Còn bố mẹ thì cấm triệt để. Ngày ấy, con gái má»›i lá»›n lại Ä‘i xa má»™t mình, đến chá»— ngưá»i đàn ông má»›i bá» vợ, liệu có ai dám to gan mà cho Ä‘i chưa? Nhưng tôi thì quyết tâm, Ä‘i bằng được. Tôi đã thắng.

Phà chậm chạp trôi qua sông. Tất cả thấm đẫm má»™t sắc màu huyá»n ảo bởi tôi nhìn chúng bằng ánh mắt kẻ Ä‘ang yêu. Má»™t ngưá»i đàn ông ngồi bên má»™t cái lồng chim. Ông ta hình như ngồi sẵn trên phà từ lâu dù phà bao lần cập bến và lại sang bá» bên kia. Ông Ä‘ang chăm chú vào việc cá»§a mình là vặt lông chim. Những cái lông chim bé bé, má»m mại bay quẩn trong không gian và rắc đầy trên mặt sông, chá»— con phà Ä‘i qua. Trong ráng chiá»u, trong tiếng xịch xịch cá»§a động cÆ¡, những tiếng lít chít cá»§a những con chim trong lồng, những con chim non tròn xoe đỠbầm máu như những quả sim to Ä‘ang trÆ¡n trụi quẫy đạp dưới đất. Tôi bá»—ng thấy chóng mặt. Tôi hoa mắt. Phần vì Ä‘i đưá»ng xa. Phần vì những cái mắt chim bé tí, Ä‘en nhánh như hai giá»t má»±c nhìn tôi. Tôi thấy thương chúng quá. Ngưá»i ta ăn những con này, may ra má»—i con được má»™t phần tư miếng. Tôi đến bên ông, ngồi thụp xuống và giữ lấy tay ông:

- Cháu xin ông. Ông đừng thịt chúng. Có ai mua đâu mà ông thì cứ vặt lông chúng mãi thế?

Ông già ngẩng nhìn tôi. Ãôi môi khô nứt nhệch ra đầy vẻ quái ác. Hai mắt đục lá» như mắt cá ươn. Má»™t khuôn mặt dị dạng. Tôi bá»—ng chùn lại. Ông ta cúi xuống, tiếp tục túm lấy những con chim bé bá»ng và miết lông chúng nhanh như máy.

Tôi thò tay vào túi, chá»— tiá»n ít á»i bà dúi cho tôi chắc đủ trả cho ông ta chá»— chim còn sống trong lồng.

- Cháu muốn mua chỗ chim còn sống.

Ông ngẩng nhìn tôi, hÆ¡i nhệch nhệch má»™t bên mép, giá»ng khản đặc:

- Năm trăm.

Chá»— tiá»n tôi có, có thể mua được gấp bốn lần chá»— chim đó.

Tôi mở nắp lồng. LÅ© chim chao đảo sấp ngá»­a đè lên nhau. Tôi nhẹ nhàng lôi từng con ra và thả chúng. Tuổi trẻ thật ngu xuẩn và hiếu thắng. Gần hết bá»n chim tôi thả không bay lên được vì chúng Ä‘á»u bị thương không nặng thì nhẹ. Tôi, lúc ấy, trước mắt má»i ngưá»i chắc là má»™t con bé thừa tiá»n và ngu ngốc. Má»™t vài con chim đập đập cánh lập bập bay lên. Thật tiếc cho số chúng. Con nào yếu thì rÆ¡i ngay xuống phà. Vài con khá»e mạnh thì bay vù lên, trên nó là bầu trá»i, dưới nó là mặt nước mênh mông. Tôi nhìn theo, xót xa vì biết thế nào nó cÅ©ng bị rÆ¡i. Sóng và gió ầm ào, sức chúng làm sao sống nổi. Tôi cúi xuống và tìm kiếm những con bị rÆ¡i, nhặt chúng bá» vào lồng. Thương nó, tốt nhất là để nó yên thân trong lồng còn hÆ¡n thả tá»± do cho chúng. Chúng không thể bay bởi sức tàn lá»±c kiệt.

Phà cập bến.

Tôi bắt đầu phải nghĩ đến tình cảnh của mình.

Không ai đón tôi cả. Anh không đến. Hàng quán lưa thưa. Má»i ngưá»i ai vào đó, chẳng ai còn sức mà nhìn tôi cùng chiếc lồng chim nữa, ngoài mấy đứa trẻ con. Làm gì bây giá». Tôi tẩn ngẩn đứng lại. Việc đầu tiên phải giải quyết là chiếc lồng chim và những con chim không có khả năng bay. Chúng đáng để thịt. Thật mua dây buá»™c mình. Tôi đưa chiếc lồng chim vào tay má»™t ông già bán nước "Cụ mang lÅ© chim này vá» thịt Ä‘i, chúng cÅ©ng sắp chết rồi". Tôi đặt chiếc lồng chim xuống chân và chào cụ rồi quay Ä‘i ngay. Cụ già ngây ra nhìn tôi, rồi nhìn những con chim bé bé Ä‘en Ä‘en Ä‘ang loạch xoạch quẫy đạp.

Anh không đón tôi.

Mắt tôi bắt đầu cay xè. Ãây là nÆ¡i nhiá»u ngưá»i qua lại tôi cố nhịn chứ phải chá»— vắng vẻ, có lẽ tôi khóc từ lâu rồi. Tôi là ngưá»i kém bản lÄ©nh. Sai cÅ©ng khóc, tranh luận để đúng vá» mình xong cÅ©ng khóc. Tức bá»±c cÅ©ng khóc. Tôi không há» biết mình phải Ä‘i đâu vì tôi không còn nhá»› lắm cái địa chỉ anh viết thư cho tôi. Má»™t bà cụ già nghe tôi trình bày, cụ cÅ©ng trình bày lại má»™t cách rất rắc rối. Tôi không hiểu gì cả ngoài việc là đưá»ng sá ở đây lòng vòng lắm. Lần đầu tiên Ä‘i xa không cùng bố mẹ. Xung quanh tôi toàn là ngưá»i xa lạ và bận bịu. Bây giá» Ä‘ang là giá» cÆ¡m nước. Sau lưng tôi, phà đã đầy khách và chuẩn bị sang sông. Tiếng máy nổ xịch xịch. Những ngưá»i cùng chuyến phà vá»›i tôi biến Ä‘i đâu như thể há» tan vào đất tá»± lúc nào. Tôi chỉ nhìn thấy ông lão bán chim. Ông ta Ä‘ang ngồi xuống uống rượu vá»›i quả khế xanh, và hút thuốc lào.

Tám năm trôi qua nhanh như chá»›p mắt nhưng cÅ©ng chậm như sên. Khi hạnh phúc, thá»i gian qua mau. Khi Ä‘au khổ, thá»i gian dừng lại. Tôi bây giá» là má»™t thiếu phụ, dù má»›i bằng tuổi anh ngày ấy. Có khi chưa bằng. Ãẫy đà và uy nghi, tôi béo và mỡ màng chứ không nhí nhảnh như năm nào đến đây. Và bây giá» Ä‘i đâu đã có kẻ đưa ngưá»i rước. Tốt nghiệp đại há»c ngoại giao, nhưng tôi không làm cố định ở đâu cả. Có cÆ¡ quan ở đó vài năm, có nÆ¡i hai tháng. Tôi chuyển Ä‘i phiên dịch hay làm ở văn phòng đại diện cho các cÆ¡ quan nước ngoài ở Việt Nam. Chồng tôi cÅ©ng là má»™t nhà doanh nghiệp. Con gái tôi lên bốn tuổi. Nó xinh hÆ¡n bố và mẹ. Ngưá»i ta bảo tôi có phúc, nhất là bố mẹ tôi. Mẹ bảo: "Lắm khi Ä‘ang ngá»§, tao lại giật mình đánh đùng không hiểu mày có lấy được chồng hay không? Nằm ngẩn ngÆ¡ má»™t lúc, nhá»› ra là mày có chồng mà có con rồi, tao mừng không thể tả được. May thế không biết".

... Ngày ấy. Lúc cho xong cái lồng chim, và sau khi ngÆ¡ ngÆ¡ nhìn ngó má»™t lúc tôi bắt đầu Ä‘i bá»™. ÃÆ°á»ng bụi lầm và Ä‘en đúa vì đất và than. Những chiếc xe Ben bò ì ạch trên đưá»ng vá»›i những tấn than như con bá» hung. Nhà cá»­a, cây cối, tất cả nhuốm má»™t màu xám xịt. Nước mắt tràn ra khá»i mi, tôi không giữ nó trong ngưá»i được nữa rồi. Tôi dừng lại. Hà Ná»™i cá»§a tôi bây giá» xa lắc. Bố mẹ Ä‘ang ngồi bàn vá» tôi trong sá»± Ä‘au khổ bởi tôi là đứa con không vâng lá»i. Tôi thèm được vá», trong căn nhà vá»›i ba con ngưá»i đó. Tôi bắt đầu ân hận.

- Trúc, Trúc, có phải Trúc không?

Tim tôi khua loạn xạ trong lồng ngá»±c vì đã có ai đó gá»i tên tôi. Nhưng không phải tiếng cá»§a anh. Má»™t ngưá»i thanh niên Ä‘ang lao xe tá»›i chá»— tôi đứng.

- Em là Trúc?

- Vâng ạ. - Tôi ngây ngưá»i nhìn anh. Anh Ä‘en hay bẩn? MÅ©i anh ta hin hin.

- Anh Hoạt nhỠanh đón em.

- Thế anh ấy đâu ạ?

- Anh ấy phải ở nhà thu xếp để em đến. Hậu phương bao giá» cÅ©ng phải vững chắc thì má»›i thắng lợi được! - Anh ta cưá»i, nụ cưá»i hồn hậu.

Tôi ngồi lên xe. Chiếc xe anh đèo tôi giống y chiếc xe thồ, chỉ khác là không có hai cái sá»t thôi. Anh ấy và tôi ngả nghiêng trên con đưá»ng lầm bụi. Tôi thấy mình vui lên vì đã bắt được tín hiệu cá»§a anh, ngưá»i đàn ông tôi có đầu tiên trong Ä‘á»i. Anh đưa tôi đến trước má»™t dãy nhà ngói chênh vênh bên sưá»n núi, có mấy cái cây con con Ä‘en đúa vì bụi. Cá»­a sổ mở ra núi, nhìn hút lên cao là cây cá» hoang dại. Má»i vật khô khốc. Những chiếc giưá»ng cá nhân, những chiếc chiếu Ä‘en Ä‘en, sÆ¡ sài và tạm bợ. Tôi nhìn quanh. Trong góc phòng, chá»— tối nhất Ä‘ang phát ra tiếng khầng khậc. Anh đưa đưá»ng má»§m mỉm cưá»i:

- Anh Hoạt đấy. Thôi coi như anh xong nhiệm vụ vá»›i anh Hoạt. Anh phải Ä‘i vỠđội đây. Bá»n anh còn phải tiếp tục khảo sát thá»±c địa. Lúc nào rá»—i, em và anh Hoạt sang bá»n anh chÆ¡i.

Tôi nhìn chăm chăm vào phía góc phòng nÆ¡i Ä‘ang nhịp nhàng phát ra những âm thanh quái đản. Anh đấy ư? Má»™t khuôn mặt phì phì, ung á»§ng vá»›i má»™t cái mồm há ra thở nặng nhá»c như kéo cưa. Hai tay thả thõng thượt như ngưá»i hết sinh lá»±c. Hai bàn chân Ä‘en nhẻm thò ra ngoài chiếc chăn rách. Trông anh, từ cổ xuống giống như má»™t xác chết.

- Anh Hoạt, anh Hoạt Æ¡i! - Tôi lay ngưá»i anh khe khẽ.

- Hừm... - Anh hù tôi một cái rồi trở mình, xoay lưng vào mặt tôi. Ngủ tiếp.

Căn phòng thoáng yên tĩnh.

Nước mắt tôi lại thánh thót rơi. Bố mẹ có yêu thương tôi và các cụ ngày ngày có dạy dỗ tôi trăm nghìn sự thì chắc cũng chưa bao giỠnghĩ sẽ dạy tôi phải xử lý với tình huống này như thế nào.

Bóng tối ập xuống. Trong không khí có mùi ngai ngái cá»§a khói cá»§i. Tôi tá»±a cá»­a ngóng vu vÆ¡ ai đó mà tôi chẳng biết. Thế còn sướng hÆ¡n là ngắm má»™t ngưá»i Ä‘ang ngá»§ li bì, quanh ngưá»i nồng nàn mùi chua chua cá»§a rượu, má»™t thứ rượu rẻ tiá»n và chóng say.

Bây giá», sau nhiá»u năm, tôi má»›i hiểu ra những gì xảy ra vá»›i anh và tôi ngày ấy là hợp quy luật. Nhưng ngày ấy, tôi và má»i ngưá»i thì nghÄ© rằng anh là má»™t lão đàn ông đàng Ä‘iếm, trai lÆ¡ và ích ká»·. Má»™t con ngưá»i không có tình yêu. Bố mẹ tôi thì cho anh là kẻ lá»c lừa.

... Lúc ấy, khoảng bảy giá» tối thì anh dậy. Khuôn mặt anh má» mịt như ngưá»i vừa ở trong hàng thế ká»· chui ra. Sau hÆ¡n hai trăm cây số và mấy lần phà, tôi được nghe anh đón tôi bằng câu đầu tiên "Anh khát quá. Anh thèm ăn má»™t bát canh rau gì đó man mát. Hoặc là uống má»™t gáo nước lã cÅ©ng được. Nước mưa ngá»t lắm". Những ngưá»i cùng phòng ái ngại nhìn tôi và lặng lẽ tản Ä‘i hết. Tôi lại khóc rấm rứt. Anh thì trố mắt ra nhìn tôi, vẻ không hiểu gì cả. "Sao thế em? Chúng mình gặp nhau thế này vui quá còn gì. Hay em Ä‘ang gặp chuyện gì buồn. Thế em đến lúc nào đấy, ăn gì chưa?". Tôi khóc vì anh nhưng anh thì nghÄ© là tôi khóc vì má»™t cái gì đó. Nói ra chẳng giải quyết được cái gì cả. Và anh ôm lấy tôi. Thế là má»i ná»—i uất há»n tan Ä‘i hết. Tôi yêu anh. Má»™t tình yêu đầu tiên, thánh thiện và trong sáng vô cùng. Tôi yêu tất cả những gì có ở nÆ¡i anh. Và anh là ngưá»i đẹp nhất trong tất cả những chàng trai xung quanh tôi. Ngưá»i con gái đến tuổi dậy thì có những đụng chạm đầu tiên vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông, thưá»ng bị xúc động ghê gá»›m và không bao giá» quên.

Ãêm đến. Hai chúng tôi Ä‘i bá»™ ra rừng. Tôi vui vẻ trở lại và không thấy mệt má»i. Ãêm ở rừng âm u, huyá»n bí. Xa xa, tiếng sóng biển ầm Ä©. Tôi và anh ôm lấy nhau. Rồi anh bá» tôi ra, thao thao kể vá» những công việc cá»§a anh dưới này. Ãi khảo sát địa hình cá»§a những má» than. Lập đỠán khai thác than và đưa chúng vào sá»­ dụng. Có bao nhiêu cách khai thác. Và đủ má»i chuyện đã xảy ra trong những ngày anh ở đây. Anh kể cho tôi nghe vá» những chuyến Ä‘i săn đêm. Rồi biển động thì con sóng to ra sao, tiếng nó va vào kè đá thế nào. Anh hào hứng kể vá»›i tôi má»i chuyện, cả chuyện anh trêu các cô gái má» thế nào, như thể tôi là má»™t thằng bạn lâu ngày anh gặp lại. Ãến má»™t thảm cá» khô khô, tôi và anh cùng ngồi xuống. Anh hôn tôi. Má»™t nụ hôn loang loáng chạy qua môi tôi, môi anh má»m, mát lạnh. Môi tôi nóng run rẩy. Anh chạm vào tôi như gió thoảng rồi buông ra ngay, khi tôi chưa kịp trấn tÄ©nh. Tôi ngây ngưá»i nhìn anh và tá»± há»i: anh chán tôi rồi hay sao?

Anh vẫn tiếp tục kể má»i chuyện. Còn tôi thì bắt đầu nghi ngá» anh. Rồi anh thì thào "Vá» ngá»§ Ä‘i. Em Ä‘i xa chắc mệt lắm". Tôi trả lá»i "Em có thể ngồi đây vá»›i anh đến sáng. Em lặn lá»™i xuống đây vá»›i anh không phải để ngá»§". Anh cưá»i "Vá»› vẩn. Sương xuống sẽ làm em quay lÆ¡ ra. Mà anh thì ngày mai cÅ©ng phải Ä‘i làm. Hôm nay đã say cả ngày rồi. Vì em đấy. Chúng nó bảo anh là ngưá»i hạnh phúc nhất nên phải khao rượu. Mà tính anh đã uống phải say xỉn thì thôi. Uống lởm khởm súc miệng khó chịu lắm".

Tôi im lặng. Trên trá»i, những chùm sao nhay nháy má»™t cách yếu á»›t. Hóa ra tôi chẳng quan trá»ng gì vá»›i cuá»™c sống cá»§a anh cả. Anh chồm ngưá»i lên tôi. Tôi im lặng và chỠđợi. Ngưá»i tôi run lên vì anh gần gÅ©i tôi quá. Anh há»i: "Yêu anh không, bé con?". Tôi gật, ngưá»i nóng bừng. "Trước anh, bé đã yêu ai chưa?". Tôi lắc. "Sao bé có vẻ từng trải và bạo dạn lắm. Anh nghÄ© là em đã có má»™t ai?". Tôi tiếp tục lắc. "Em yêu anh và tin anh nên em không sợ anh". Anh ngồi thẳng dậy, cưá»i: "Con gái chết vì cái sá»± tin đó. Hết Ä‘á»i như chÆ¡i đấy bé ạ, nếu không biết giữ mình. Bạ ai cÅ©ng tin thì nguy. Nhỡ anh hại Ä‘á»i con gái cá»§a em và bá» em thì sao?". Tôi thấy ngần ngại: "Sao lại hại em. Chúng mình yêu nhau và sẽ lấy nhau". Tôi nói và ngồi lên, vòng hai tay ôm lấy ngưá»i anh. Anh im lìm như pho tượng. "Má»i chuyện xa xôi lắm bé con ạ. Anh vừa thoát cuá»™c sống gia đình. Thỉnh thoảng đón thằng cu, chăm sóc nó là anh thấy sung sướng. Anh chưa tưởng tượng ra mình sẽ lấy vợ và lại đẻ con. Ãó là cả má»™t sá»± mạo hiểm". Tôi nóng mặt: "Thế tại sao anh nói là anh yêu em?". "Anh yêu em ngay từ khi nhìn thấy lần đầu. Nhưng em còn chíp hôi lắm. Vả lại, chắc gì em sẽ yêu anh mãi? Anh tin là em sẽ chán anh trước. Nhất là anh già rồi, chỉ kém bố mẹ em có vài tuổi thôi". "Vậy anh gá»i em xuống đây để làm gì?". Tôi cáu "Æ  hay nhỉ. Ãi thế này em không thích sao. Em được đến má»™t vùng đất má»›i mẻ và đáng yêu. Anh thì được Ä‘i đây Ä‘i đó. ÃÆ°á»£c sống như ý muốn cá»§a mình chứ không sống theo ý thích cá»§a ngưá»i khác. Hồi bé thì sống theo ý bố mẹ. Lá»›n lên má»™t tí, chưa hiểu Ä‘á»i là cái gì và nên xá»­ lý vá»›i nó ra sao thì a lê hấp, lấy vợ. Má»™t cô vợ ngày ngày dạo quanh anh như má»™t ông công an mặc váy trong nhà. Trong túi áo cá»§a nàng sẵn má»™t cái còi, cần đến là thổi toét toét, ngay cả khi Ä‘i ngá»§". Anh cưá»i và ôm lấy tôi. Môi anh lại lướt nhanh trên môi tôi. Mát mẻ dịu dàng như miếng lê. "Cài khuy áo ngá»±c lại, cô bé. Ngá»±c em lá»™ ra hết trước mặt anh rồi". Tôi nóng bừng ngưá»i. Trong bóng tối, có má»™t chút loe loé sáng cá»§a má»™t ánh đèn hắt xa xa, ngá»±c tôi lá»™ ra, trắng như mầu sứ. Anh nhẹ nhàng, chăm chú cài áo cho tôi như tôi là con cá»§a anh. Anh phá»§i nhẹ nhẹ đất ở quần tôi và kéo tôi đứng dậy. "Vá» Ä‘i. Ãừng bao giá» ra chá»— lạ mặc cái áo dá»… bật cúc như thế này. Nó sẽ kích thích đàn ông, lúc ấy em sẽ bị vạ lây đấy". "Anh không yêu em sao?" Tôi thảng thốt há»i. "Yêu em và thương em lắm chứ, bé con cá»§a anh. Nhưng đừng bắt anh phải sống khác mình. Hiểu cho anh nhé". Tôi cay đắng, im lặng Ä‘i theo anh. Ãến bây giá», tôi vẫn còn nhá»› là lúc ấy, tôi không còn hiểu anh là kiểu ngưá»i gì nữa. Theo như tôi được biết, trai gái yêu nhau thì phải hôn nhau và ham muốn được sống vá»›i nhau. ít nhất là anh phải có những hành động gì đó vá»›i tôi, khi chỉ có hai đứa vá»›i nhau, giữa núi non và biển cả. Chúng tôi là hai kẻ tá»± do hoàn toàn cÆ¡ mà. Mẹ cÅ©ng dạy tôi nhiá»u. Tôi cÅ©ng được nghe nhiá»u, và cả Ä‘á»c truyện nữa, hình như chưa có trưá»ng hợp nào tương tá»± thế này. Tôi và anh không nói gì cả và vá» nhà. Anh nhưá»ng phòng cho tôi và sang nhá» má»™t ngưá»i bạn. Biết tôi sợ ma, anh rá»§ chị cấp dưỡng bếp ăn tập thể vá» cùng ở vá»›i tôi cho vui. Ãêm đó, vá»›i tôi là đêm trắng. Trong khuya. Không gian lành lạnh cá»§a má»™t ngày đầu đông. Tôi nghe tiếng gió khua lá cây rừng xào xạc. Thỉnh thoảng có tiếng tu huýt cá»§a má»™t giống chim rừng gì đó bay vèo qua. Rồi tÄ©nh lặng. Loáng thoáng, tiếng ngáy cá»§a anh bên kia tấm liếp được gió đưa qua bên tôi. Tôi nghÄ© đến bố mẹ, giá» này chắc bố mẹ cÅ©ng không ngá»§ được vì còn phải cùng nhau tưởng tượng ra những cạm bẫy nào mà tôi sẽ mắc phải.

Sáng hôm sau, anh chạy sang phòng tôi. Khuôn mặt anh tràn trá» sinh lá»±c chứ không như lúc anh má»›i tỉnh cÆ¡n say rượu. Tôi tin là hôm qua anh ngá»§ rất ngon. "Chào. Bé ngá»§ ngon không? Hôm nay bé ở nhà vá»›i các chị nhé, anh phải Ä‘i làm đây. Bảo các chị ấy dẫn ra chợ nhé. Tham quan chợ má»™t lúc rồi vá» ghi nhật ký, vài chục năm nữa giở ra Ä‘á»c, thích lắm bé ạ". Anh vô tư trèo lên cái xe đạp mà không cần thấy tôi Ä‘ang trân trối nhìn anh. Anh nháy mắt vá»›i tôi, và phóng vụt Ä‘i. Tôi không bao giá» nghÄ© hiểu rằng trên Ä‘á»i lại có má»™t cái loại tình yêu quái quá»· như thế này. Chị cấp dưỡng tay bóp chặt nắm tiá»n, cưá»i: "Ãi chợ mua cua bể và má»±c. Làm món chả má»±c và cua rang muối. Em sẽ thích lắm". Tôi bèn cáo từ chị và ở nhà má»™t mình.

Tôi ngồi im lìm giữa má»™t căn nhà tồi tàn sÆ¡ sài như trong khoang thuyá»n cá»§a ngưá»i ngư dân sống cuá»™c Ä‘á»i chài lưới. Nằm ra giưá»ng và nhìn ra sân. Ngoài trá»i, nắng đầu đông loang vàng. Gió se se lạnh. Tôi thấy trống trải và hụt hẫng. Như ngưá»i đứng trước má»™t cuá»™c chạy thi, trước mặt là vòng hào quang rá»±c rỡ. Chạy mãi, chạy hết hÆ¡i Ä‘uối sức, trước mặt còn lại má»™t bãi đất hoang, lởm chởm đá.

Má»™t ngày nữa trôi qua. Má»™t sá»± lập lại như ngày trước. Anh rất quan tâm chăm sóc đến sức khá»e cá»§a tôi. Làm má»i món ăn bằng đồ biển cho tôi thưởng thức. Nhưng anh không há» hôn thêm tôi lần nào nữa. Tối đến, anh để tôi ở nhà và Ä‘i câu tôm cùng bạn bè. Anh không cho tôi Ä‘i vì sợ tôi bị lạnh sẽ ốm. Và anh không muốn tôi mất ngá»§, da sẽ xấu lắm.

Ngày thứ ba. Anh đưa tôi ra bến phà để sang Bãi Cháy. Tôi vá». Trước mặt tôi, đó là cả má»™t chặng đưá»ng dài tít tắp vá»›i ba lần sang sông. Không còn cái đích là tình yêu trước mặt để vẫy gá»i nữa. Tôi vá» vá»›i căn nhà be bé như cái tổ chim che chở cho tôi. Lúc ấy, tôi má»›i hiểu gia đình quan trá»ng như thế nào.

Tôi vừa Ä‘i. Hai mắt cay xè, mòng má»ng nước và cố gắng kìm nén để đừng khóc trước anh. Phà rùng rùng sang ngang. Anh đứng trên bá» vẫy tôi rối rít. Anh hét lên trong gió là bao giá» xong việc sẽ vá» thăm tôi. Anh chuyển hẳn công tác vá» vùng má», nó hợp vá»›i nghá» và sở thích cá»§a anh. Tôi quay Ä‘i, hạ cái túi lỉnh kỉnh những tôm, cua, sò, huyết và má»±c khô anh mua biếu bố mẹ tôi xuống. Bắt đầu khóc. Khóc như mưa giăng qua mắt. Khóc như bị hun khói ngày rằm tháng bảy vào lá»… chùa Hà cùng mẹ. Tất cả, tan nát và mịt má» Ä‘au khổ.

Rồi tôi cũng vỠtới nhà.

Ãến bây giá» sau nhiá»u năm, tôi vẫn còn nhá»› nét mặt cá»§a bố mẹ khi nhìn thấy tôi hiện ra ở cá»­a như má»™t kẻ bại trận, vá»›i má»™t ít chiến lợi phẩm lục đục trong túi. Bố mẹ già xá»p Ä‘i. Cả khuôn mặt toát lên màu xám xịt, như thể hai ngưá»i vừa chạy thoát được má»™t trận bom. Tôi vào nhà, quăng đám đồ đạc ra đất, ngồi phịch xuống giưá»ng. Ngưá»i khô khốc và nặng trÄ©u. Bố mẹ nhìn tôi đầy vẻ kinh hãi và không ai bảo ai, chạy thẳng ra đưá»ng. Hai ngưá»i ngó má»—i ngưá»i má»™t ngả, rồi quay nhìn nhau, và lại ngó nghiêng như tìm ai đó. Rồi, cả hai cùng vào. Mẹ há»i: "Nó đâu?" Tôi ngÆ¡ ngác: "Ai cÆ¡ ạ?". "Thằng khốn ấy chứ ai?". Tôi thấy nhẹ bá»—ng: "Anh ấy chuyển hẳn vỠđó công tác. Bao giá» có Ä‘iá»u kiện sẽ vá» Hà Ná»™i chÆ¡i thôi ạ". "Ai đưa mày vỠđến đây?". Mặt mẹ đỠdần lên. "Con tá»± vá» mẹ ạ". Mẹ hét lên: "Làm sao đến nông ná»—i này con Æ¡i. Thôi thế là xong Ä‘á»i rồi. Nó xÆ¡i mày xong nó Ä‘i đằng nó rồi mày lại tá»± bò vá» chứ gì? Thằng khốn nạn. Nó bá» vợ con bÆ¡ vÆ¡. Nó lại lừa con tôi. Tôi phải giết nó. Thân tàn ma dại rồi con Æ¡i. Sao tôi khổ thế này. Tôi có ác độc gì đâu mà giá»i phạt tôi". Mẹ Ä‘au khổ thật sá»±, lồng lá»™n lên như con thú bị thương. Trông mẹ già xá»p và quằn quại. Ai không biết tưởng như má»™t tai há»a gì đó như cÆ¡n lốc ào vào nhà tôi. Tôi ra sức thanh minh rằng anh tốt lắm, anh chăm chút tôi bằng tình cảm cá»§a má»™t ngưá»i anh vá»›i em gái, rằng tôi chưa há» bị anh xÆ¡i má»™t tý nào, rằng anh còn dạy tôi cách sống ra sao giữa những ngưá»i đàn ông xa lạ. Tôi càng bênh vá»±c anh thì bố mẹ càng gầm rít. Tôi khóc vì nhá»› anh và vì cuá»™c tình cá»§a tôi và anh hình như tan vỡ. Còn bố mẹ thì tưởng tôi là kẻ lầm đưá»ng lạc lối, bị má»™t thằng Sở Khanh mang cuá»™c Ä‘á»i con gái Ä‘i mất. Và tôi là kẻ thất tình. Bố mẹ Ä‘i theo con đưá»ng suy nghÄ© cá»§a bố mẹ trong sá»± tưởng tượng. Tôi thì lại sống bằng cái dÄ© vãng cá»§a ba ngày chua chát vừa qua, khi hiểu rằng anh không yêu tôi như tôi tưởng. Tôi là kẻ bá» Ä‘i - trước mắt bố mẹ.

Sau đó, bố mẹ đã bằng khả năng cá»§a mình xá»­ lý anh. Nhưng hình như anh cÅ©ng không vì thế mà bị làm sao cả. Anh là ngưá»i có chuyên môn, lại dám xông xáo, hình như anh lên lãnh đạo.

Tôi và anh chia tay nhau. Phần vì tôi tá»± ái. Phần vì bố mẹ. Phần vì tôi cÅ©ng xinh đẹp và có nhiá»u ngưá»i mê. Và ba năm sau, tôi lấy chồng. Má»™t ngưá»i chồng tuyệt vá»i trước mắt má»i ngưá»i. Ngày cưới tôi, mẹ tôi khóc hu hu. Tôi há»i tại sao, mẹ bảo "Giá»i thương tao, tao chết cÅ©ng nhắm mắt, nó biết mày mất trinh mà vẫn làm đám cưới to thế. Thá»i mẹ, con gái như con chỉ đáng gá»t gáy bôi vôi thôi. Cố sống cho tá»­ tế vá»›i nó, lúc nào nó cáu quá, có đánh con thì con cÅ©ng cố mà chịu nhé". Tôi im lặng nhìn mẹ. Không hiểu mẹ có bị lẩm cẩm không. Hay là tôi phải gào lên vá»›i mẹ và má»i ngưá»i rằng, tôi không bị mất gì cả, chẳng ai trá»™m cắp gì cá»§a tôi cả.

... Những lon bia. Những đĩa thức ăn đặc sản cá»§a vùng biển đầy á»± trên bàn chỠđón Ä‘oàn cá»§a tôi vá» công tác. Há» vỠđây ký hợp đồng mua than cá»§a ta. Tôi có nhiệm vụ giao dịch và là mối dây giữa hai cÆ¡ quan. Những lá»i chúc tụng và những ánh mắt đàn ông nhìn ngắm tôi. Tôi quen vá»›i những thứ đó rồi. Chỉ có Ä‘iá»u, chưa má»™t ngưá»i đàn ông nào nhìn tôi như Hoạt ngày ấy. Bây giá», quay trở lại Hồng Gai, tôi đã thành ngưá»i khác. Tôi có nhìn thấy má»™t cậu thanh niên xách má»™t túm chim rừng, con má» dài, con má» ngắn. Màu lông rất đẹp. Anh ta há»i tôi có mua không, hai ba nghìn má»™t con. Tôi cưá»i lắc đầu chợt nghÄ©, ở Hà Ná»™i chim quay mưá»i bảy nghìn má»™t con, đắt thật. Tôi nhá»› anh cồn cào, dù tôi rất yêu chồng và con tôi. Hai chuyện đó, theo tôi, hoàn toàn chẳng can dá»± gì vá»›i nhau cả.

Ãêm đến. Tôi Ä‘i ra biển. Khoảng rừng ngày xưa chúng tôi ngồi vá»›i nhau giá» ngưá»i ta san phẳng và xây nhà rồi. Nhà má»c san sát. Trang trí ná»™i thất đẹp như những khách sạn mini. Trên đầu tôi, vẫn những vì sao lưa thưa, có vì sáng rá»±c, có vì nhạt nhòa, trên biển ánh sáng nhiá»u và chi chít hÆ¡n ngày xưa rất nhiá»u. Cuá»™c sống ngày má»™t Ä‘i lên, sung túc hÆ¡n. Càng sống, càng thấy anh đúng. Những cái gì ngày xưa tôi oán giận anh, ngày nay tôi làm đúng như vậy. Hóa ra, con ngưá»i, từ lúc sinh ra đến lúc chết Ä‘i ai cÅ©ng Ä‘i chung má»™t con đưá»ng. Vừa giống nhau, lại vừa khác nhau. Ngưá»i may mắn thì ít xa vào ổ gà. Ngưá»i Ä‘en đủi thì hay rÆ¡i xuống hố. Những cái sá»± bắt đầu và kết thúc thì như nhau cả. Tôi im lìm nhìn biển Ä‘en thẫm trước mặt. Mùa đông năm nay Ä‘i vá» hướng nào chẳng biết. Tháng mưá»i má»™t nhưng nắng vẫn hoe vàng. Tôi chỉ mặc má»™t chiếc váy thun mà không bị lạnh. Ai đó bảo rằng biển ấm vào mùa đông và mát vào mùa hè. Biển muôn Ä‘á»i đáng yêu và dá»… gần. Hồi chiá»u, tôi tìm đến nÆ¡i ngày xưa anh công tác. Ngưá»i ta bảo anh Ä‘i khá»i đó lâu rồi. Anh ưa sá»± khám phá. Hình như anh vào khu má» má»›i nghiên cứu và khai thác than má» nhá». Những má» vô danh và chưa ai đặt chân tá»›i. Có ngưá»i thì bảo hình như anh và bốn ngưá»i nữa trong má»™t lần Ä‘i thăm dò má» má»›i, hít phải chất titan gì đó trong khe sâu và chết rồi. Có ngưá»i lại bảo anh chuyển sang Hải quan, chuyên Ä‘i tàu trên biển bắt bá»n buôn lậu quốc tế. Nói chung, tôi chẳng nhận được những thông tin gì cụ thể vá» anh, ngoài việc anh là ngưá»i ưa làm việc, ưa khám phá. Anh vẫn độc thân. Cuá»™c sống và niá»m vui cá»§a anh là công việc. Còn nhá»›, ngày ấy, khi chia tay tôi, anh có viết vài dòng cho tôi, đại ý là anh đã trải qua má»i sá»± rồi. Ngay trong tình yêu cÅ©ng vậy, anh yêu tôi nhưng anh không vì tôi mà sống khác. Anh hôn tôi bằng đôi môi cá»§a ngưá»i đàn ông từng trải chứ không thèm khát nhục dục cá»§a kẻ má»›i lá»›n. Anh, lúc ở rừng vá»›i tôi, anh có thể nhịp nhàng mà chiếm Ä‘oạt tôi, và biến tôi thành nô lệ cá»§a anh vì tôi rất ngây thÆ¡ và tin anh. Nhưng anh không muốn bởi vì tôi còn cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi. Vá»›i anh, Ä‘iá»u đó không quan trá»ng, miá»…n là khi tôi Ä‘i lấy chồng, tôi còn nguyên vẹn vá»›i chồng.

Tôi không còn nước mắt để khóc nữa. Ngưá»i đàn ông đã có vợ thưá»ng tìm trong tình yêu má»›i vẻ đẹp tinh thần chứ không phải sá»± cuồng si cá»§a thể xác. Anh không muốn lấy tôi bởi anh không muốn tôi Ä‘au khổ. Anh bảo: "Lấy nhau sẽ phải đẻ con, anh cÅ©ng yêu thương con cá»§a chúng ta thôi nhưng cái tình yêu đó không thể bằng tình yêu cá»§a má»™t chàng trai chưa bao giá» có vợ và con. Anh vẫn phải dành anh cho con cá»§a anh vá»›i ngưá»i vợ cÅ©. Như thế, chúng mình và các con Ä‘á»u Ä‘au khổ vì không ai được trá»n vẹn cả".

Anh ở đâu? Sao tôi nhá»› anh thế này. Bao nhiêu năm, tôi sống và tôi hiểu rằng, chẳng bao giá» tôi gặp được ngưá»i đàn ông nào thay thế được anh trong tâm tính cá»§a tôi.

Sương nhè nhẹ buông. Trong gió có mùi tanh nồng nồng cá»§a biển. Có mùi mặn mặn cá»§a muối. Tôi thấy nóng bừng ngưá»i vì nhá»› anh.

Tôi đang sống trong một năm không có mùa đông.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #112  
Old 20-05-2008, 09:50 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Khách Ở Quê Ra
Tác giả: Nguyễn Minh Châu

(Vài nét cốt cách cá»§a má»™t ngưá»i sản xuất nhá» cổ sÆ¡ còn lại ở nông thôn
phản ứng trước tập quán công nghiệp và đô thị)


1

Ãịnh rót rượu ra chiếc chén hạt mít. Khách nhìn, áng chừng lấy làm sốt ruá»™t và có lẽ cho là nhiêu khê, liá»n cầm lấy chai rượu từ trên tay chá»§. Trong tay ông khách, chiếc chai bảy ồng á»™c xối rượu xuống chiếc bát ăn cÆ¡m còn để không đặt ở rìa mâm.

Ngoài trá»i vẫn mưa. Mưa đã mấy ngày cÅ©ng chả còn ai nhá»› được nữa. Chỉ thấy má»™t khối nước trắng lúc nào cÅ©ng tuôn rào rào ngoài mảnh sân hẹp và mau hÆ¡n, giòn hÆ¡n trên mái ngói chi chít cá»§a dãy phố. "Cho mày mưa! Cho mày mưa! - khách nâng chiếc bát lên lại đặt xuống - cứ mưa nữa Ä‘i! Lúa trổ xong rồi. Lạc cÅ©ng nhổ rồi. Chỉ còn mấy miếng nếp. Chà, mấy miếng nếp mưa này rồi cÅ©ng hÆ¡i gay đây. Nhưng cÅ©ng chẳng sao! CÅ©ng chẳng việc quái gì!".

- ... Vậy rồi nó xách má»™t con dao... má»™t con dao quắm hẳn hoi chú à! - Ä‘ang nhìn ra ngoài trá»i, khách thu cả hai con mắt vá», nhô ná»­a ngưá»i qua mâm cÆ¡m - Tôi thấy nó lao như mÅ©i tên từ trong bếp ra. Con dao cầm lăm lăm trong tay. Con dao quắm vừa sáng vừa sắc, tôi vừa má»›i mài. Con dao thì sáng loáng mà cái mặt nó thì cứ trắng nhợt. Ấy là ´?#273;ang n󩠣᩠thằng DÅ©ng - cái thằng con trai đầu cá»§a tôi đó chú à! Nó chạy xồng xá»™c ra chá»— đầu bá» mương tôi vá»›i lão chắt Hòe đứng. Tôi biết ngay. Phen này mình không nhanh tay ắt có án mạng. Chứ không còn là chuyện cãi cỠđôi co vì mấy con dê giữa tôi vá»›i lão chắt Hòe nữa. Bá»n thanh niên nó khác. Chúng nó không thích đôi co đâu!

Mà cái lão chắt Hòe thì đằng thẳng ra, cÅ©ng đáng chết lắm. Chú tính, cái giống dê, dù rằng má»—i con có bốn chân nhưng chân cẳng cá»§a dê làm sao giẫm hết cả má»™t sào nếp? Ãàn dê cá»§a tôi có sáu con cả thảy. Nhưng chân dê chứ có phải chân trâu bò đâu?

Tôi cÅ©ng có má»™t miếng nếp, nhất định tôi sẽ Ä‘á»n cho bác - Tôi nói vá»›i lão chắt Hòe - Cả hai miếng cùng má»™t tràn ruá»™ng, cÅ©ng Ä‘á»u má»™t sào cả - Tôi nói ôn tồn. Vậy mà cha con nhà lão cứ chá»±c xông vào đánh tôi. Lại Ä‘em tên bố mẹ tôi ra mà réo chá»­i. Cho nên thằng DÅ©ng nó tức.

May làm sao! Cái con mẹ Huệ nhà tôi lúc ấy cÅ©ng vừa gánh hai thúng đá ngoài ruá»™ng vá». Ãặt gánh đá xuống, nó lao theo. Nó ôm chặt lấy thằng DÅ©ng, giằng được con dao quắm! Tôi nghÄ© thật hú vía!... chứ không thì bồ ổ nhà lão chắt Hòe bữa đó... thế nào cÅ©ng có đứa biến thành ma ông Cụt. Nói vô phép chú chứ, con cái nhà nó tiếng là đông cÅ©ng chỉ có hai mống là lá»›n, chứ bên nhà tôi có những bốn đứa lá»›n cÆ¡!

***

Trong khi khách nói, Ãịnh ngồi ngắm lão. Ãịnh ngắm kỹ và lâu nhất hai bàn tay cá»§a lão. Chẳng còn là hình thù má»™t cái bàn tay con ngưá»i nữa! Hai bàn tay lão đầy những chá»— ná»—i u nổi cục, các ngón vặn vẹo và bá»c má»™t lá»›p da giống như má»™t thứ vá» cây, và cả bàn tay lão giống y như má»™t tòa rá»… cây vừa má»›i đào dưới đất lên. Và Ãịnh như Ä‘ang nhìn thấy má»™t thứ đất đến kỳ cục: cứ lổng chổng đầy những đá. Viên bé chỉ là má»™t hòn đá kỳ lưng, hòn to cÅ©ng ngang cái đầu. Và lại còn cÆ¡ man là rá»… cá» tranh. Má»™t vùng đất cá»§a dân biển lên mở trại (1) lúc nào cÅ©ng phả ra chung quanh mùi rá»… cá» tranh ngai ngái, hăng hắc và ai đã đến đấy khi trở vá», vẫn cứ phải nghe mãi cái dư âm ken két đầy rá»n rÄ© cá»§a những chiếc xe cút kít - mà sá»± ra Ä‘á»i cá»§a nó lại như má»™t phát kiến cá»§a loài ngưá»i: Công việc khẩn đất ở đấy nặng nhất là khâu nhặt đá. Ban đầu từ ngưá»i lá»›n đến đứa con nít cÅ©ng chỉ dùng tay. Vá» sau má»›i tiến lên Ä‘an ky, Ä‘an sá»t để khiêng và gánh. Tiến lên má»™t bước nhảy vá»t, ngưá»i ta đóng xe cút kít để chở đá.

Vùng đất đó là má»™t vùng phía tây cá»§a miá»n trung - cái vùng "chó ăn đá, gà ăn sá»i" - mà giá không có bàn tay cá»§a những ngưá»i như lão Khúng, lão cháu ruá»™t cá»§a Ãịnh kia thì vẫn mặc sức ngá»§ kỹ dưới lốt chân hổ báo, dưới gió Lào, dưới giông bão, dưới bom đạn.

Vào má»™t lần cách đây đã mưá»i bốn năm, Ãịnh khoác chiếc ba lô cóc nặng gần bốn chục cân - trên đưá»ng Ä‘i B dài - đến má»™t cung độ từ đấy đâm thẳng xuyên qua đưá»ng số Má»™t vá» phía biển là làng Ãịnh. Ãoạn đưá»ng giao liên vừa bá» rừng chạy qua những triá»n đồi trá»c. Hình như địch vừa ném bom. Trong cái nắng đến ngá»™t thở có pha lẫn mùi thuốc bom. Hố bom, cái đỠquạch, cái vàng sẫm. Nhìn ra bốn phía chung quanh nhấp nhô những dãy đồi cứ chạy xô vào nhau như rắn cuá»™n, thỉnh thoảng y như tận trên trá»i cắm thẳng xuống má»™t hòn núi đá như má»™t chiếc lưỡi tầm sét.

Trong cái nắng chiá»u ong ong, ngá»™t ngạt, không lúc nào ngá»›t tiếng máy bay phản lá»±c Mỹ bay lên từ mạn biển, má»™t dáng ngưá»i đàn ông cúi khom lưng xuống đẩy má»™t chiếc xe chở đầy đá.

- Anh Ãịnh đấy hả?

Ãịnh nhận ngay được giá»ng "kẻ biển" cá»§a làng mình - vừa nặng trịch vừa véo von như hát - nhưng phải má»™t lát sau má»›i có thể nhận ra lão chắt Hòe:

- Bác làm gì tận trên này?

- Tàu bay thằng Mỹ nó vít mất lối ra chỗ có con cá rồi! - lão chắt Hòe thở hắt ra một tiếng, cái mặt nhuộm muối biển càng đen sắt - Bố con tôi vừa kéo nhau lên đây!

Ãịnh kéo lão chắt Hòe tá»›i má»™t gốc cây, mở lương khô khoản đãi, đưa thuốc lá cho lão hút, tá»· tê há»i đủ má»i chuyện dưới làng. Ãến lúc sắp đứng dậy lão má»›i bảo:

   - À này anh Ãịnh, nhà thằng Khúng cÅ©ng Ä‘ang ở trên này...

- Thằng Khúng nhà tôi hả bác? Nó lên đây một mình hay cả nhà?

- Cả con vợ với ba thằng quỷ sứ.

- Nó lên lâu chưa?

- Nó lên đầu tiên. BỠlàng lên đã nửa năm nay. Tôi thấy bồ ổ nhà nó sống được nên cũng mới nghe nó rủ, kéo lên theo.

- Nó ở gần đây không?

Ãịnh nhìn theo mÅ©i con dao quắm lão chắt Hòe nhứ nhứ vá» phía khoảng bìa rừng xanh um, từ ở đấy vẳng lên tiếng hót đầy lảnh lói như có cạnh sắc cá»§a com chim "bắt tép kho cà".

Gần trá»n ngày hôm sau, Ãịnh lạc giữa má»™t vùng rừng và đồi trá»c, đến chiá»u tối má»›i tìm thấy cái gia đình ông cháu chả khác nào má»™t cái ổ gấu chó nằm lá»t vào giữa má»™t vùng rừng cá» tranh cao ngập đầu, đó là má»™t cái túp bằng lá cá» tranh bện lại, bốn chung quanh xếp đầy đá, dá»±ng trên mấy vạt đất má»›i vỡ.

Trong cái ổ gấu, mấy chú gấu con Ä‘ang đánh lá»™n nhau khi ấy chỉ má»›i là má»™t phần ba số con cái cá»§a Khúng, và ngưá»i đàn bà đã đẻ ra những đứa trẻ ấy, tuy sống giữa rừng nhưng vẫn trẻ đẹp, còn Khúng, y như má»™t con ngưá»i vừa từ dưới lá»— lên, vừa Ä‘en vừa gầy vừa già vừa xấu.

Bữa đó Ãịnh cầm mấy phong lương khô Ä‘i theo định làm quà cho mấy đứa cháu gá»i Ãịnh bằng ông, nhưng đến nÆ¡i má»›i biết, trong túp lá»u vợ chồng Khúng, dưới cái hầm thùng chất đến những ba thùng lương khô còn má»›i nguyên. Thì hóa ra cái vùng đồi dân miá»n biển lên sÆ¡ tán và khai hoang để chống đói này cÅ©ng không xa các bãi khách cá»§a bá»™ đội Ä‘i B là mấy ná»—i. Các đơn vị tên lá»­a và xe pháo Ä‘á»u đóng đầy quanh đây cả, trăm thứ cá»§a nả cá»§a chiến tranh Ä‘á»u không thiếu.

Trên đưá»ng vào nam đánh giặc, Ãịnh má»›i có dịp hiểu biết kỹ hÆ¡n ý đồ làm ăn lâu dài cá»§a ngưá»i cháu: Rá»i làng lên đã ná»­a năm mà Khúng chưa chịu làm nhà, hắn vẫn để vợ con chui rúc dưới mấy tấm phên cá» che trên cái hầm thùng. - "Dá»±ng nhà làm khỉ gì - Khúng nói vá»›i vợ - làm mục tiêu cho tàu bay nó bắn ư?". Bao nhiêu sức lao động trong "bước Ä‘i ban đầu" hắn Ä‘em dồn hết vào việc vỡ đất. Hắn tranh chấp vá»›i rừng từng bước, không phải chỉ bằng mồ hôi mà cả bằng máu: Ngày má»›i lên, hắn đã bị thương trong má»™t lần máy bay ném bom đêm - giữa lúc hắn Ä‘ang vãi lúa lốc.

Chung quanh cái "ổ gấu" dần dần má»c lên má»™t vành Ä‘ai sắn ở phía ngoài, sắn lên xanh ngắt chen chúc cây dại. Ãậu xanh, đậu tương ở sau nhà. Lúa tẻ, lúa nếp trước nhà. Chá»— ăn ở tuy chưa được "đầu tư" thế nhưng hôm trá»i nắng to, vợ hắn lôi ra phÆ¡i bên cái bá» mương dẫn nước - trên mấy cây sào nứa hàng đống quần áo, chăn màn; toàn đồ quân trang, quân dụng cá»§a anh em bá»™ đội Ä‘i B. Chẳng há» giấu giếm, ông cháu ruá»™t "báo cáo vá»›i chú" đã đổi được bằng thịt dê và rượu. Ngày ở dưới làng, vợ chồng con cái rách như tổ đỉa. Bây giá» cả nhà hắn mặc quân phục. Ngưá»i nào cÅ©ng lành lặn. Vào dịp dưới làng có giá»— chạp, Khúng đánh hẳn má»™t bá»™ tô châu xuất hiện trước mắt những ngưá»i làng vá»›i tư thế cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘i làm ăn xa vỠăn nên làm ra, lại vừa vá»›i dáng vẻ má»™t cán bá»™ trên vùng khai hoang vá».

Phú quý sinh lá»… nghÄ©a, hắn mang vá» cúng hẳn nhà thá» há» má»™t chiếc võng đôi bằng loại vải tê-tá»-rông, để thuê thợ vẽ cây gia hệ. Cả há» năm nào tế tổ cÅ©ng cứ bàn nát ra vá» việc quyên cúng tiá»n mua mấy mét lụa, bây giá» hắn cúng vào má»™t tấm tê-tá»-rông, thế là xong.

Thậm chí vợ hắn cÅ©ng trở lại vá»›i những thói quen cá»§a má»™t ngưá»i thành phố đã bá» quên từ lâu. Từ rất lâu vợ hắn tưởng đã bá» quên hẳn thói quen mặc áo lót mình. Sau má»—i lứa đẻ, hai bầu vú để thá»—n thện, bây giá» "co" ngưá»i lại trở nên gá»n gàng, và chiếc nịt vú cá»§a ngưá»i đàn bà cÅ©ng may bằng thứ mặt hàng quân phục. Ãêm nằm bên vợ, bây giá» hắn thấy trên khuôn ngá»±c trắng như ngó sen tá»± nhiên úp vào hai cái vung may bằng thứ vải tô châu má»›i xanh biếc, như hai con cánh cam to tổ bố, nom đến tức mắt.

***

Vá» ngưá»i cháu đích tôn này, có thể nói cứ má»—i bận Ãịnh vá» làng trong những dịp há»a hoằn lắm trong Ä‘á»i, không thể không vá», như sang tiểu cho bố mẹ, ngưá»i thân chết - lần nào Ãịnh cÅ©ng phải đóng vai trò như má»™t chứng nhân cá»§a má»™t quãng Ä‘á»i có cái gì khác thưá»ng cá»§a hắn. Kháng chiến chống thá»±c dân Pháp kết thúc, Ãịnh bận bịu mãi vá»›i đám tù binh, thu xếp cho chúng vá» nước hết anh má»›i vá» thăm làng được. Bị ném bom bao nhiêu lần, làng vẫn nguyên vẹn, vẫn y như hồi Ãịnh còn cắp sách Ä‘i há»c trưá»ng tiểu há»c, chỉ thấy cái gì cÅ©ng bé lại, từ con sóng ngoài biển cÅ©ng bé lại và cÅ©ng phá»§ má»™t lá»›p bụi cÅ© kỹ. Cuối kháng chiến, làng được tặng thưởng huân chương vì thành tích tổ chức được má»™t đội thuyá»n vượt biển Ä‘i tiếp tế vÅ© khí tận trong Khu Năm. Nhưng chiến tranh kết thúc, gần bốn chục cặp thuyá»n giã khÆ¡i chỉ còn lại má»™t má»› xác thuyá»n nằm gối bãi rải rác dá»c con sông nước mặn.

Ãịnh gặp Khúng ở ngang cái xóm đạo nhìn sang bên kia sông là mấy mảnh tưá»ng đá còn sót lại cá»§a má»™t cái nhà Ä‘oan Tây ngày xưa. Hắn mặc má»™t chiếc áo vải thô nhuá»™m vá» già đã nhùng nhục, hai vạt trước mở phanh, má»™t chiếc nón Ä‘an bằng giang cắp bên nách, quần dài cởi vắt vai.

- Chú Ãịnh, chú đến là tệ! - Hắn túm lấy anh, mùi rượu phả sang mặt Ãịnh, lẫn mùi thịt chó - nghe nói ch?73;ac vá» mấy ng๠mࠣứ tịt ở đⵠtận trꮠỦy ban...

- Nào đâu có, kìa, tao vừa vỠđến đây... hồi này có vẻ cậu như đã chuyển sang làm nghỠbiển rồi?

- Cánh nghá» biển Ä‘ang chạy túa lên các xứ đồng cắp rổ Ä‘i mót khoai lang kia kìa! - Hắn ưỡn ngá»±c ra - Vả lại, mình phải giữ lấy cái nghá» gốc cá»§a Ä‘á»i ông bà chứ?

- Nếu làm ăn ra... xoay sang nghỠbiển cũng được chứ có sao?

- Thế là chú mất gốc. HỠnhà mình chỉ nên sống với cái hòn đất.

Khúng giành lấy ba lô, túm áo mÅ© Ãịnh lôi tuá»™t anh vá» nhà hắn. Ôi, nhà vá»›i cá»­a! Ngôi nhà cá»§a hắn má»›i thoạt nhìn thấy, Ãịnh đã hốt hoảng. Sao mà hắn lại có thể phỉ báng thần linh đến thế cÆ¡ chứ? Cả làng có độc má»™t ngôi Ä‘á»n chung cho cả dân đánh cá lẫn dân ruá»™ng nằm thìa lia ra ngoài cá»­a lạch, nổi tiếng khắp vùng Ä‘á»n làng KhÆ¡i là Ä‘á»n thiêng. Ngày xưa, hàng xóm nhà Ãịnh có má»™t tay dân đánh cá chẳng há» biết sợ hãi ai cả, nổi tiếng ốc sạo, ngang bướng, vậy mà má»™t lần Ä‘i qua trước cổng Ä‘á»n, trông thấy má»™t bãi *** trâu liá»n ngồi xuống DÙNG HAI TAY HÓT VỨT ÃI. ẤY vậy mà bây giá» cái thằng Khúng cả gan dám dá»±ng nhà ngay trên cái ná»n đất cao ngất cá»§a ngôi Ä‘á»n làng mà ở. Tiếng rằng ngôi Ä‘á»n đã bị đánh bom nhiá»u đợt chỉ còn má»™t hàng bậc thá»m xây đá Thanh, nhưng làm nhà ở trong khu đất cá»§a Ä‘á»n như má»™t vài ngưá»i khác đã quá lắm, vậy mà hắn lại leo lên đúng ngay chá»— thần linh đứng?

- Xùy, cháu cứ tưởng chú đã Ä‘i bá»™ đội phải nghÄ© khác những ngưá»i làng... - Khúng nói lấp lá»­ng.

- Theo cậu thì nghĩ như mình và bà con trong làng là... lạc hậu ư?

- Cháu ngu dốt, từ nhá» Ä‘i há»c đã tối dạ, nhưng chú biết đấy, từ nhá» cháu đã là đứa khoảnh nghịch. Cháu cất cái nhà lên ở đây, ngưá»i ta đồn đại ghê lắm! Chẳng phải chỉ có làng này mà tiếng tăm cháu đồn đến tận nhiá»u làng khác cÆ¡!

- Vậy là cậu nổi tiếng?

- Hì, hì... nổi tiếng thích chứ chú? Chú tưởng chú không thích nổi tiếng đấy há»­? Ngưá»i ta sống ở Ä‘á»i, chưa có miếng ăn thì cúi gò lưng xuống mà kiếm miếng ăn, có miếng ăn rồi thì ngẩng cao mặt lên cho thiên hạ biết mặt. Ãến con cua con cáy cÅ©ng có lúc nó phải khuÆ¡ cái càng lên trá»i cÆ¡ mà!

- Cậu cũng đang khuơ cái càng lên đấy!

- Cháu đã mang tá»™i nhạo báng thần linh thì chú cÅ©ng đừng nhạo báng cháu, cho có tá»™i! À n๬ thá®§ trước cháµ v௠trong chợ Chầu mua cái ách cày, tận tai cháu nghe má»™t mụ hàng nước nói rằng ngoài làng KhÆ¡i có má»™t tay làm nhà trên đất Ä‘á»n, nhà cất lên đã cháy Ä‘i cháy lại ba bận, nuôi con chó, con lợn Ä‘á»u chết. Vợ ốm, con ốm.

Ãịnh phì cưá»i:

- Làm gì cậu đã có vợ mà ốm?

- Có, có... chú đi bộ đội cháu không biết ở đâu cho nên cháu không báo cáo được với chú đó thôi!

Miệng nói chân hắn thò xuống phản khua đôi guốc má»™c. Tận đến lúc bấy giá» Ãịnh má»›i kịp để ý đến cái ánh lá»­a rÆ¡m cháy phừng phừng có thể soi rõ hình ông Thiện và ông Ãc đắp nổi ngoà© cổng Ä‘á»n.

Vợ Khúng mặc chiếc áo len xanh cụt tay, rón rén Ä‘i theo Khúng lên chào ra mắt Ãịnh. Trá»i đã tối, Khúng châm ngá»n đèn. Hắn vừa khêu to bấc đèn vừa lúng búng:

- Chú đấy!... - rồi quay sang Ãịnh - vợ cháu vừa đẻ. Nó tên là Huệ.

Ngưá»i cháu dâu, vừa thoạt nhìn Ãịnh đã thấy chẳng có gì ăn nhập vá»›i Khúng, cÅ©ng y như cái ná»n ngôi Ä‘á»n linh thiêng trên đó hắn vừa cất lên túp lá»u cá»§a hắn.

Giữa hai con ngưá»i có má»™t cái gì quá đỗi khập khiá»…ng, ai mà tin được có thể là hai vợ chồng, khi ngưá»i vợ như má»™t nữ sinh thành phố đứng bên cạnh Khúng. Chả khác má»™t chiếc cốc pha lê bày bên má»™t chiếc cối giã cua.

- Cháu ở đây... có thấy sợ không? - Câu đầu tiên Ãịnh há»i ngưá»i cháu dâu.

- Thưa chú... một mình cháu thì cháu không dám ở ạ!

- Chắc là cháu ở một thành phố nào ngoài Bắc?

- Thưa vâng ạ. Cháu ở thành phố Nam Ãịnh.

- Sao cháu nói pha tiếng trong này?

- Lên năm tuổi, thầy cháu đưa cháu Ä‘i theo vào Vinh rồi sang Luông Pra-băng. Thầy cháu là kỹ sư cầu cống. Cháu vá» Bắc rồi lại vào Vinh má»™t lần nữa, Ä‘i há»c cho đến ngày ta phá thành phố...

Ngưá»i con gái không nói tiếp. Ãịnh cÅ©ng không há»i thêm, anh không dám. Ãến hồi đó má»›i khoảng năm 1947. Khúc đưá»ng Ä‘á»i từ đó vá» sau, trong cảnh kháng chiến chắc hẳn không ít các Ä‘iá»u bất ngá» xảy đến. Ãịnh chợt nhìn thấy má»™t vẻ chán chưá»ng tuy kín đáo hiện ra ở cái nếp nhăn thấp thoáng bên khóe miệng ngưá»i con gái thành phố. Chẳng lẽ đến đây, như đã là má»™t bước đưá»ng cùng, hay má»™t bước đưá»ng tạm dừng?

Trong buồng, đứa trẻ Ä‘ang khóc. Huệ vá»™i vã chạy vào bế đứa trẻ ra trao cho Khúng, để Ä‘i dá»n cÆ¡m.

Ãó là má»™t đứa con trai, má»›i chừng vài tháng. Ãá»™t nhiên Ãịnh sá»±c nghÄ© chắc chắn đứa bé không phải là con Khúng.

Nằm trên đôi cánh tay cá»§a Khúng, nó càng khóc ngăn ngắt y như bị Ä‘au đớn ở má»™t chá»— nào đó trong ngưá»i.

Ãịnh chìa tay ôm lấy đứa trẻ, bế đến bên cái đèn. Anh há»i Khúng:

- Ãặt tên con là gì?

- Hình như con vợ tôi nó đặt là Dũng - Khúng đáp.

***

- Ãã già, mặt mÅ©i lại y như cái nồi đất kho cá, mà... mà cái lão chắt Hòe má»™t bận Ä‘ang đêm lẻn vào buồng vợ tôi, nấp vào sau cái chum. Nhà Huệ nó biết liá»n đóng sập cá»­a lại. Có mà chạy đưá»ng trá»i! Chẳng xÆ¡ múi gì mà từ đó há»… trở trá»i là lão kêu Ä‘au. Tôi chỉ giáng cho má»™t gậy thước vào lưng chứ có nhiá»u đâu.

- Cậu uống nước Ä‘i rồi ăn cÆ¡m! - Ãịnh giục ông cháu.

- Tôi không ăn cÆ¡m đâu... Từ đó, lão ta đâm ra thù tôi, lão nói vá»›i thằng DÅ©ng nhà tôi rằng mày không phải là con lão Khúng. Mẹ nó chứ, không phải là con tôi mà tôi lại nuôi từ lúc má»›i lá»t lòng ra? Mà tôi đã cưới vợ cho nó tốn hết bao cá»§a nả? Không phải là con tôi mà trá»i mưa gió lụt lá»™i thế này, tôi cÅ©ng phải cất công tiá»…n nó ra tận Hà Ná»™i... để cho nó Ä‘i bá»™ đội.

Ông khách nhắc chiếc chai lên, lại xối rượu vào chiếc bát sứ. Nhưng khách vẫn chưa nhấc chiếc bát mà chỉ chun mÅ©i hít hít cái không khí ẩm ướt hÆ¡i lành lạnh tan vào trong hÆ¡i men. Chẳng còn nhá»› gì nữa đến những miếng nếp và khoảnh lạc bao quanh cái ngôi nhà má»›i xây năm gian tuyá»n bằng đá, lão Khúng chỉ còn nhá»› được cái lúc chuyến tàu há»a sắp vào ga Hàng Cá», tàu lắc mạnh hÆ¡n và Ä‘i chậm lại. Trong lúc thằng DÅ©ng cùng lÅ© trẻ má»›i Ä‘i bá»™ đội thò ná»­a mặt ra ngoài cá»­a sổ ngắm phố xá san sát hai bên thì lão mặc dầu chưa ra Hà Ná»™i bao giá», mặc dầu trăm thứ lạ lùng Ä‘ang bày ra chung quanh, lão cÅ©ng không muốn để con mắt Ä‘i đâu ngoài đứa con. Lão nghÄ©: há»… đến khi tàu dừng hẳn là mình cÅ©ng phải xa nó hẳn. Lão thế mà yếu Ä‘uối.

Gần má»™t đêm má»™t ngày ngồi tàu chung vá»›i đám thanh niên tòng quân, lão chỉ toàn khoe đứa con. Ãến ná»—i ngưá»i chịu chuyện, má»™t đồng chí thượng úy làm nhiệm vụ đưa hai toa tàu chở tân binh từ miá»n trung ra, cÅ©ng phát sốt ruá»™t vì lão. Lão kể lể bao nhiêu thứ chuyện vá» cái thằng DÅ©ng vá»›i má»™t ná»—i tuyệt vá»ng: không bao giá» bá»™ đội ngưá»i ta có thể hiểu hết giá trị cá»§a con lão, má»™t cái máy cá»±c tốt sản xuất ra bao cá»§a nả nhà lão. Thế vậy mà vợ chồng lão Ä‘em trao cho bá»™ đội quách. Thế vậy mà vợ chồng lão lại lấy đó làm Ä‘iá»u vinh dá»±, sung sướng.

Nhưng mà tiếc, nhưng mà nhá»› nó lắm! Chao ôi, từ nay sẽ không bao giỠđược trông thấy cái dáng nó đứng trong rừng, ưỡn ngưá»i vá» sau, tay nâng lưỡi rìu lên quá đầu, má»™t tiếng "chóc" cá»§a lưỡi thép chém ngập vào thân gá»— đã tan Ä‘i rất lâu, vậy mà không có gì xóa Ä‘i được những khoảng da thịt tươi non ướt đẫm mồ hôi in vào lá cây, in vào cõi im vắng cá»§a rừng sâu. Nó là đứa con trai làm việc khá»e lại thành thạo nhất trong bốn đứa con lá»›n nhất cá»§a nhà lão. Là đứa con có mặt ngay bên cạnh lão, khi có đứa hiếp ức lão.

Xì, làm việc gì mình chỉ nên nghe mình là hÆ¡n cả! Sau ngày vợ chồng lão trả miếng đất linh thiêng lại cho thần làng sau cái vụ có đứa đốt nhà lão, má»™t cô y tá đứng trước thá»m trạm xá xã phát thuốc ngừa thai cho đám đàn bà Ä‘i khai hoang, đã đưa bàn tay vá»— vá»— lên vai vợ lão: "Chị Huệ, chị đẻ ít thôi, ba cháu là đủ rồi!".

Ãá»§ sao được? Dù vợ không muốn, lão cÅ©ng bắt vợ phải đẻ. Ãẻ rồi nuôi, sợ gì? Cái kho ngưá»i nằm trong bụng vợ chứ có ở đâu xa? Ãã dám bá» làng bìu ríu nhau lên sống giữa chốn rừng thiêng, hoang vắng, Ä‘i hàng ná»­a ngày không gặp má»™t ngưá»i, thì phải có thêm ngưá»i chứ? Không có thật đông ngưá»i làm sao dá»n hết đá? Làm ra con ngưá»i khó đếch gì?

- CÅ©ng chẳng phải dân Ä‘i trang trại mà dân ở làng cÅ©ng vậy, chú Ãịnh ạ. Cái cô y tá khoa sản ở trạm xá xã ´a, hắn n󩠶ậy chứ hắn cÅ©ng đẻ khiếp lắm! Ở nhà quê mình, nhà nào đông con má»›i có uy thế được...

- Cậu nói cái gì lạ vậy há»­? - Tá»± nhiên ông chú nổi giận - Cậu định phá cái nước này Ä‘i đấy há»­? Tung ra bao nhiêu cán bá»™ y tế để vận động sinh đẻ có kế hoạch, nói đến rã bá»t mép. Khéo, khéo cậu Ä‘ang tuyên truyá»n phá chính sách đấy. Cậu phải thay đổi cái đầu óc Ä‘i!

Ãịnh hiểu những vấn đỠtrầm trá»ng cá»§a phát triển dân số trên toàn thế giá»›i và trong nước mà lão Khúng mù tịt. Lão không cãi, chỉ đưa mắt ngắm cái gian nhà bằng cái lá»— mÅ©i cá»§a ông chú vá»›i má»™t cái gác lá»­ng xếp tú ụ những đống chăn, gối mà đêm qua lão phải ngá»§ trên đấy, suốt đêm mót đái lại thèm thuốc lào mà cứ phải nằm im, ho khạc má»™t cái cÅ©ng sợ làm tỉnh giấc nhà hàng xóm.

Tự nhiên hăng lên, lão xòe năm ngón tay khẽ khàng quắp vào khoảng xương đầu gối ông chú:

- Nhưng cháu xin há»i: cả má»™t Ä‘á»i chú, đã bao giá» chú phải dá»n đá, trồng cây và làm nhà chưa, hay chỉ ăn lương và ở nhà cá»§a Nhà nước? Ãã bao giá» chú phải chịu những đứa chung quanh cậy đông hà hiếp mà phải cắn răng chịu chưa?

Ãịnh cưá»i ha hả:

- Cứ như cái ngày đi B ghé vào chỗ cậu, cũng khó mà tin được vợ chồng có thể trụ lại ở đấy được thực.

- Tôi trụ lại được là nhỠcó bầy con sau này lớn lên.

- CÅ©ng phải nói cho thá»a đáng, vá» sau có thêm nhiá»u bà con lên nữa chứ? CÅ©ng phải nhá» có cái tập thể dá»±a vào nhau nữa chứ?

- CÅ©ng có khi tối lá»­a tắt đèn. Thá»±c là thế. Nhưng đã có thêm ngưá»i là có thêm ganh ghét nhau, thậm chí thù ghét nhau. Chú có biết tại sao lão Hòe từ ngày lên khai hoang trở thành thù ghét vá»›i tôi không? Do là ngay từ ngày đầu, trong bụng lão đã ngầm ức vá»›i tôi vì mấy khúc xương cá»§a má»™t con lợn lòi bắn được ngoài rừng. Ãá»u muốn nấu má»™t nồi cao toàn tính cả, cả lão và tôi Ä‘á»u muốn lấy. Vì tôi mạnh hÆ¡n thế nên tôi lấy được.

- Thì chia nhau có hơn không?

- Nói như chú!

Chai rượu hết. Khuôn mặt ông khách vẫn như thưá»ng, chỉ có hai con mắt hÆ¡i gợn những vằn Ä‘á». Từ đầu bữa đến giá» lão má»›i nhấc đôi đũa gắp má»™t khúc xương rán cháy cạnh nhưng rồi lại thả xuống, nhón trên đầu đũa má»™t trái á»›t đỠtươi chẻ tư như má»™t bông hoa trong cái thẩu dấm, đưa lên miệng. Lão nhấp ngụm rượu cuối cùng. Vị cay chua truyá»n Ä‘i khắp ngưá»i lão. Lão cầm chiếc khăn mặt bông trên đầu gối, lau hai con mắt ươn ướt và đến bấy giá» lão má»›i nhận thấy những câu chuyện vá»›i ông chú từ đầu bữa Ä‘á»u là chuyện tào lao cả.

Lão lại trở vá» vá»›i cõi lòng sâu thẳm và má»—i ngày má»™t khép kín cá»§a Ä‘á»i lão. Phàm con ngưá»i ta ở Ä‘á»i, có cái gì hÆ¡n ngưá»i, sướng vì nó mà chuốc lấy cay chua cÅ©ng vì nó? Vợ lão đẹp thá»±c. Chả là cái thá gì cả, chẳng phải chá»§ tịch, bí thư, cÅ©ng chẳng phải Ä‘iển hình chăn nuôi hay vệ sinh, chỉ vì má»™t con vợ đẹp mà suốt Ä‘á»i l㯠nổi tiếng. Ở dưới làng hay lên trại, lão Ä‘á»u có nhiá»u ngưá»i biết tên. Có nhiá»u công việc phải lên xã hay ra ngoài hợp tác, lão nói rã bá»t mép không xong, nhưng mụ Huệ vấn chiếc khăn xanh lên đầu, Ä‘i là xong. Trong số chín đứa con - tẻ, nếp lẫn vào cÅ©ng có. Lão biết. Nhưng cÅ©ng đừng má»™t kẻ nào nên nghÄ© rằng có thể dá»… bá»m xÆ¡m được vá»›i vợ lão. Giá»›i chức việc chẳng ai lay chuyển được vợ lão, tuy rằng "cái đám dân Ä‘i cày ngồi bàn giấy ấy" - như lão thưá»ng gá»i - cÅ©ng "lãng mạn" ra phết. Có má»™t anh theo Ä‘uổi vợ lão từ khi còn là má»™t nhân viên coi kho cá»§a hợp tác xã cho đến khi leo lên đến cái chân kế toán trưởng, rồi phó chá»§ nhiệm hợp tác xã, từ khi còn là má»™t anh chưa vợ đến tận khi đã vợ con, gần như vợ lão có tà thuật sai bảo là phải nghe, vậy mà suốt Ä‘á»i chỉ má»™t lần, được nắm cái cổ tay cá»§a mụ Huệ chừng má»™t phút.

Chán vạn ngưá»i quyá»n thế, chán vạn kẻ phong lưu, đẹp mã, mụ Huệ Ä‘á»u không mắc, trước sau má»™t má»±c chỉ biết có má»™t ngưá»i đàn ông là lão; vậy mà má»™t lần, mụ đã mắc vá»›i má»™t ngưá»i, chung chạ và đẻ con vá»›i má»™t ngưá»i khiến cả làng không ai tưởng tượng nổi. Làng nước có thể gá»t đầu bôi vôi má»™t ngưá»i đàn bà khôn ba năm dại má»™t giá», nhưng lại tha bổng và thậm chí đồng tình vá»›i má»™t kẻ đã dám cố ý làm má»™t công việc ngược ngạo.

Mụ Huệ phải lòng thằng Má»›i thật là ngược ngạo. Từ trước Cách mạng tháng Tám, ngưá»i ta thấy thằng Má»›i - vốn là con hoang cá»§a má»™t tay làm mõ trong làng - sống vất vưởng ở đầu ghá»nh cuối bãi, theo thá»§y triá»u lên xuống để kiếm con ngao, con cá và thưá»ng nương náu nÆ¡i cổng Ä‘á»n làng. Sau Cách mạng, đáng lẽ hắn được đổi Ä‘á»i, nhưng trong khi tổ chức các đội dân quân cÅ©ng như các Ä‘oàn thể cứu quốc, ngưá»i ta quên không gá»i hắn, vả lại hắn còn nhá». Sau kháng chiến, Má»›i đã hai mươi tuổi, cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u lạ lùng, trong những năm bom đạn, hắn vẫn bám lấy cá»­a lạch và cái cổng Ä‘á»n đã bị bom đánh sập, vậy mà không chết. Hắn sắm được má»™t chiếc mảng làm nghá» câu biển, cÅ©ng có khi chạy sang nghá» nông, cứ xam bán, và má»™t lần nữa, trong khi tổ chức hợp tác xã, ngưá»i ta lại quên hắn, nghÄ© rằng cứ để hắn đứng ngoài vá»›i má»™t chiếc mảng ghép bằng dăm ba cây bương, hắn chẳng chết đói mà cÅ©ng chẳng phát triển lên tư bản chá»§ nghÄ©a được.

Ngày cái nhà cá»§a Khúng ở dưới quê chưa cháy, có má»™t vài kẻ trong làng thuê Má»›i đốt cái nhà dá»±ng trên ná»n Ä‘á»n, nhưng hắn đã không làm mà còn mách vá»›i Khúng. CÅ©ng vì cái Æ¡n ấy mà Khúng cho hắn dá»±ng nhá» cây sào, tấm lưới, có khi động biển, hắn còn được phép kéo chiếc mảng lên dá»±ng vào sau túp nhà bếp cá»§a Khúng và nấu nhá» má»™t bữa cÆ¡m. Không hiểu sao từ khi thoạt nhìn thấy thằng Má»›i, Huệ đã cảm mến ngay. Huệ có thể ôm con ngồi ngóng ra ngoài cá»­a lạch suốt buổi, để xem hắn câu, cái mảng lúc vào gần, lúc ra khÆ¡i, cứ lững lá»: hoặc là ngồi nghe hắn kể thói quen từng loài cá, tính nết từng đám mây. Hắn thật hiá»n, có lẽ hiá»n nhất làng và có má»™t cái gì đó như má»™t tâm hồn nghệ sÄ© - má»™t tâm hồn vô cùng thính nhạy nhưng lúc nào cÅ©ng khép kín. Ãến bấy giá» thì Huệ đã hiểu vì sao trên khuôn mặt bầu bầu và rám nắng cá»§a Má»›i luôn luôn hiện lên má»™t vẻ lÆ¡ đễnh đầy trong sạch gần như ngây ngô, giống như lá»™t cái vẻ mặt cá»§a Th - bố thằng DÅ©ng - những lúc Th. ngồi trước những mẩu đá.

Khoan, đứa con vụng trá»™m vá»›i Má»›i là thằng con trai thứ tư cá»§a Huệ, lá»›n lên mặt mÅ©i giống Má»›i như lá»™t - và Khúng, má»™t ngưá»i cha vốn quý trá»ng má»i nguồn lao động, vẫn yêu và quý thằng con trai thứ tư, đứa con đầu tiên sinh ra khi vợ chồng lão vừa lên vùng khai hoang, chả kém gì những đứa khác.

Kể cả cái thằng bé Khoan có khuôn mặt bầu bầu và nổi tiếng hiá»n lành nhất nhà ấy, dù là gì Ä‘i nữa nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng là lão đã biết rành rành nó là con thằng Má»›i, vẫn thuá»™c dòng máu cá»§a má»™t anh dân làng KhÆ¡i tầng lá»›p mạt hạng - nghÄ©a là, lão đã biết hết cả má»i xuất xứ và nguồn gốc cá»§a nó.






Trong đàn con cái đông đúc mà mụ Huệ đã đẻ cho lão như má»™t nguồn lao động trá»i cho ấy, chỉ có má»™t đứa- là chính cái thằng DÅ©ng - lão không há» biết rõ con cái nhà ai, không được phép há»i mụ vợ, cÅ©ng không được phép tìm há»i ngưá»i khác suốt Ä‘á»i lão, không há» bao giá» lão hắt há»§i và bằng tất cả tấm lòng thành thá»±c, lão yêu thương nó, nhưng không bao giá» lão thoát ra được cái ná»—i ám ảnh rằng nó mang dòng máu xa lạ vá»›i lão. Thằng con ấy, nó là đứa đẹp trai nhất nhà, má»™t mình nó má»™t khuôn mặt, từ con mắt, cái mÅ©i Ä‘á»u như được chạm trổ tinh vi hÆ¡n. Nhưng đấy lại chẳng là cái vết thương sâu nhất cá»§a Ä‘á»i lão - suốt Ä‘á»i lão mang tiếng lấy vợ thừa ngưá»i khác, chẳng là vì nó?

Trưa hôm qua, chia tay vá»›i thằng DÅ©ng rồi lão còn quay lại Ä‘oàn tàu há»a Ä‘ang còn đậu ở trong sân ga má»™t lần nữa, lão khúm núm trước cái anh bá»™ đội cấp thượng úy: "Ãừng để nó phải khổ, đừng để nó phải đói rét, cái thằng DÅ©ng nhà tôi ấy, việc gì làm cÅ©ng được nhưng lại khảnh ăn như má»™t đứa con gái nhà thành phố!" - "Biết rồi bố ạ - anh bá»™ đội dẫn quân chế nhạo lão - vào bá»™ đội cÅ©ng không phải Ä‘i đày đâu. Bố cứ yên tâm!".

Thấy mình phút chốc trở nên y như má»™t mụ đàn bà lẩn thẩn, nhưng lão vẫn cứ quanh quẩn bên cái tàu há»a có đứa con Ä‘ang ngồi, hết mua hoa quả lại bánh trái lật đật mang vá» bắt nó ăn.

Ná»­a giá» sau má»›i có má»™t chiếc xe tải cá»§a má»™t đơn vị bá»™ đội Hà Ná»™i đến đón đám tân binh miá»n trung vừa ra. Trông thấy thằng DÅ©ng rá»i tàu bước lên xe, thế là lão Khúng cứ quýnh cả lên. Chẳng biết làm gì trong cái phút chót, lão dúi thêm má»™t má»› giấy bạc vào tay nó khiến thằng bé vừa thương bố lại vừa ngượng vá»›i bạn, đến nước nó phải gắt lên vá»›i lão trước lúc xe chạy.

Lão đứng lại má»™t mình giữa cái sân ga Hàng CỠđầy những ngưá»i lạ. Ãến bây giá» lão má»›i đưa mắt ngắm nhà cá»­a, phố xá Hà Ná»™i và lão sá»±c nghÄ© đến những lá thư được gá»­i Ä‘i từ đây - mà suốt gần hai mươi năm nay, cứ má»™t vài năm vợ lão lại nhận được má»™t lá. Ãó là những lá thư riêng cá»§a vợ, mà lão đã Ä‘á»c trá»™m. Những bức thư viết trên má»™t thứ giấy thật má»ng, mà má»—i lần Ä‘á»c xong, suýt nữa lão đã toan lấy làm giấy vấn thuốc. Nhưng lão không dám, lại Ä‘em cất lại như cÅ©, tận dưới đáy má»™t cái trong xó buồng vợ.

Má»—i lần nhận thư, bao giỠđêm ấy vợ lão cÅ©ng thức chong, Ä‘uổi lão ra nhà ngoài nằm, hai ba ngày sau, cứ như má»™t ngưá»i câm và đối xá»­ vá»›i lão như má»™t ngưá»i xa lạ.

Dù rằng suốt má»™t Ä‘á»i đã bị lão Khúng biến thành má»™t cái máy đẻ và đến bây giỠđã trở thành má»™t ngưá»i đàn bà thôn quê thá»±c sá»±, má»™t bà ké miá»n rừng thật sá»±, chắc hẳn Huệ vẫn cất giữ cho riêng mình má»™t chút hình ảnh cuối cùng cá»§a cái thá»i thiếu nữ sống ở thành phố, cùng vá»›i má»™t mảnh tình yêu đầu tiên đầy sâu nặng mà thá»i gian hai mươi năm chỉ có thể càng đào sâu chôn chặt vào tâm khảm.

Suốt gần hai mươi năm nay ngưá»i đàn bà vừa gần gÅ©i vừa xa lạ vá»›i lão Khúng không hỠđặt chân đến má»™t thành phố nào cả, kể cả cái thị trấn lâm nghiệp cá»n con, đìu hiu nằm ká» sông chỉ cách nhà dăm cây số, cÅ©ng ngại đến.

Huệ đã gắn bó ngày một chặt chẽ với nhà cửa, nương rẫy, bởi chính chị đã phải cùng với lão Khúng nát óc tính toán, thức khuya dậy sớm, trút mồ hôi và sức lực đến gần cạn kiệt, để có tất cả ngần ấy của một gia đình nông dân đông con.

Ãất Ä‘ai và cây trái, trong khi con ngưá»i làm ra nó thì chính nó cÅ©ng làm ra con ngưá»i. Chính Huệ cÅ©ng đã trở thành má»™t ngưá»i đàn bà nông dân vá»›i cái tính ky cóp, chắt bóp, tham công tiếc việc, tham cá»§a và thậm chí đôi khi còn lắm Ä‘iá»u nữa. Hàng xóm, láng giá»ng sang chÆ¡i thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy cặp mắt Huệ nhìn len lén từ trong bóng tối, trong khi trút hàng chục vò rượu giấu trong buồng ra những chiếc bong bóng lợn.

Hoặc vẫn bằng hai bàn tay con gái thành phố - bây giỠđã đen đúa và sứt sẹo - Một tay bưng bát rượu, một tay cầm chiếc đũa cả ghè miệng một con dê bị trói chặt nằm giữa sân, Huệ đổ rượu vào miệng con vật trước khi cắt tiết nó bằng một con dao nhíp với tất cả vẻ thành thạo.

***

Chừng như đấy là má»™t ngưá»i đàn bà đã quyết tâm Ä‘oạn tuyệt vá»›i gốc gác thành phố?

Nhưng Ä‘á»i sống đô thị - cái niá»m mÆ¡ ước thật xa lạ cứ má»—i ngày má»™t hiện ra trong lòng những đứa con cá»§a Huệ má»™t cách cụ thể, như má»™t tiếng gá»i cá»§a thá»i đại, nhất là vào những tháng cuối năm, mùa cà chua, chúng phải đèo những sá»t cà chua chín đỠxuống bán tận dưới chợ Vinh, sáng Ä‘i chiá»u vá». Có khi ruá»™ng cà chua chín rá»™, hai ba đứa phải Ä‘i từ chiá»u hôm trước và ngá»§ đêm lại dưới thành phố.

Những buổi khuya sáng trăng, trong cái im lặng thẳm sâu từ những cánh rừng chung quanh như ùa tràn ra cái sân ná» vôi trắng toát trước nhà, đám con tụ tập lại, kháo vá»›i nhau bao nhiêu là thứ chuyện đầy hấp dẫn vá» Ä‘á»i sống ở trong cái quầng sáng Ä‘iện mà chúng vừa từ đấy trở vá». Thế rồi má»™t lần thằng DÅ©ng đã bị lạc trong vùng quầng sáng kia đến những ba ngày. Khi trở vá», hắn đã quyến theo vá» nhà má»™t đứa con gái tóc uốn, Huệ cầm đôi đũa cả quấy cám lợn chạy ra đứng trước hiên nhà bếp, nhìn xuống con đưá»ng dốc đất đỠối cá»§a quả đồi đối diện. Chị nhìn thấy cái đứa con gái ngồi sau gác-ba-ga xe đạp cá»§a thằng DÅ©ng, hai chân bá» lá»t vào má»™t bên cái sá»t không. Khi thằng con trai thả phanh cho chiếc xe lăn tuồn tuá»™t đến chóng mặt xuống dốc, hắn đã cố ý bắt buá»™c đứa con gái tuy thẹn đến chết nhưng cÅ©ng phải nhắm mắt ôm ghì lấy ngang lưng hắn.

VỠđến nhà, thằng DÅ©ng dá»±ng xe trước thá»m, cúi xuống má»™t bên sá»t nhặt chiếc ba lô khoác lên vai đứa con gái, còn chiếc túi da có in hình chiếc máy bay cÅ©ng cá»§a cô gái, hắn vẫn xách trên tay. Sau khi biết bố Ä‘ang còn bận nhặt đá ở trong Khe Ãá Dầu vá»›i thằng Khoan chưa vá», hắn Ä‘iá»m nhiên dẫn cô gái vào trong nhà bếp, giá»›i thiệu như khoe vá»›i mẹ:

- Ãây là cô Thùy Loan, kỹ sư, bạn má»›i quen cá»§a con!

Trá»i Æ¡i, má»™t thằng thanh niên miá»n rừng Ä‘i bán cà chua ở chợ tỉnh không biết làm thế nào đã tha vỠđược má»™t đứa con gái có bằng cấp cao sang là nhưá»ng kia, xét ra tuy không đẹp bằng thằng DÅ©ng nhưng cÅ©ng là má»™t cô gái khá xinh xắn và rất lá»… phép, và má»™t Ä‘iá»u khiến cho ngưá»i mẹ phải giật mình là má»›i thoạt nhìn, Huệ đã biết ngay là má»™t đứa con gái sinh ra và lá»›n lên ở thành phố.

Tuy trong thâm tâm Huệ thấy chua xót và đã nhìn thấy má»™t cái gì khập khiá»…ng giữa hai đứa trẻ, nhưng chiá»u ấy, Huệ tiếp đãi đứa bạn cá»§a con trai đặc biệt trân trá»ng và ân cần.

Ãêm hôm ấy, Loan ngá»§ vá»›i ngưá»i mẹ ở gian nhà trong, má»™t gian buồng ngá»§ mà bốn chung quanh cái giưá»ng nằm kê đầy những chiếc chum bằng đất nung đựng ngô, đậu, khoai lang khô, những chiếc bong bóng lợn đựng rượu và những lá thư không được trả lá»i. Ná»­a đêm vá» sáng, Loan thức dậy. Trong khi ở nhà ngoài thằng DÅ©ng cÅ©ng thức dậy Ä‘ang tìm Ä‘iếu hút thuốc lào, Huệ nằm mÆ¡ màng chợt nghe thấy chung quanh cái nếp nhà ở miá»n rừng cá»§a mình cứ rá»™n lên đến chói tai những tiếng kêu rá»n rÄ© cá»§a má»™t chiếc xe cút kít Ä‘ang lên dốc, trong má»™t buổi chiá»u cách đây gần hai mươi năm...

2

Khi thằng DÅ©ng đã hÆ¡i lá»›n, vào trạc mưá»i ba, mưá»i bốn, đến cái tuổi đủ sức quàng má»™t Ä‘oạn giây chắp bằng vải cáu Ä‘en mồ hôi vào sau ót, tay nâng đôi càng đẩy chiếc xe cút kít lăn bánh, dù Ä‘ang phÆ¡i hàng đống quần áo ngoài sân hay Ä‘ang mắc bận nấu nướng và xua những con dê ra khá»i nhà bếp, bao giá» Huệ cÅ©ng nhận ra được đứa con Ä‘i vào rừng đẵn cá»§i đã trở vá» - qua cái tiếng kêu cá»§a bánh xe cút kít, cứ rít lên trong cái trục gá»—. Và lần nào chị cÅ©ng cứ ngỡ như lại đến lượt thằng DÅ©ng tha vá» má»™t ngưá»i đàn bà tóc tai rÅ© rượi, hai hàm răng trắng lóa nghiến chặt, lúc há to như thể không bao giá» còn khép lại được nữa, và cái bụng ngưá»i đàn bà y như má»™t quả trứng khổng lồ Ä‘ang sắp rạn vỡ.

... Lúc bấy giá» mặt trá»i đã đứng bóng. Con đưá»ng xuyên rừng vắng heo hút, không há» có má»™t bóng ngưá»i. Huệ Ä‘ang cố lết Ä‘i. Quãng đưá»ng đèo không dốc lắm nhưng dài quá sức má»™t ngưá»i Ä‘ang Ä‘au bụng đẻ. Gắng Ä‘i thêm má»™t quãng, Huệ lại tìm má»™t cái cây, đứng tá»±a lưng vào. Chị nắm thật chặt chiếc khăn vuông hoa gói vài chiếc tã lót và má»™t nắm cÆ¡m.

Lên được hai phần ba đèo, thì không Ä‘i được nữa. Chị phải ngồi lại bên má»™t gốc cây. CÆ¡n Ä‘au má»—i lúc má»™t quặn hÆ¡n. Nhìn con đưá»ng trưá»n lên dốc chỉ thấy nắng, từ dưới lên cÅ©ng như từ trên phía đầu dốc đổ xuống vẫn chẳng thấy qua má»™t bóng ngưá»i.

Thậm chí một tiếng động cũng không có.

Ná»—i thèm khát được gặp ngưá»i. Không dám ước ao nhiá»u, Huệ chỉ dám ước từ trên dốc Ä‘i xuống má»™t đứa trẻ, nếu nó là con gái thì càng hay.

Có lẽ mình phải sinh con má»™t mình giữa rừng. Ãến cái nước này Huệ chỉ còn ao ước được như ngưá»i đàn bà trong cổ tích, được má»™t con hổ đỡ cho.

Giữa lúc ấy, có tiếng xe cút kít vẳng lên ngân nga như tiếng sáo. Rồi Huệ ngó ra thấy má»™t ngưá»i đàn ông cởi trần, đẩy chiếc xe chất đầy những súc gá»— làm nhà, từ dưới chân dốc Ä‘i lên.

Ừ cÅ©ng lạ, lúc bấy giá» Huệ đã rút thật sâu vào sau cái gốc cây, không phải gốc cây bên đưá»ng mà má»™t cái cây to tận trong sâu, lại có hòn đá bên cạnh che khuất hết cả ngưá»i, vậy mà Khúng cÅ©ng nhận thấy có Ä‘iá»u gì lạ, đã dừng xe lại.

Khúng liá»n vứt hết những phiến gá»— súc đã đẽo sÆ¡ thành hình kèo, cá»™t xuống vệ đưá»ng, để lá»™ ra trên chiếc mê Ä‘an bằng tre má»™t lá»›p than, có lẽ Khúng vừa đốt trong rừng. Ngưá»i đàn ông lấy tay san Ä‘á»u những hòn than thành má»™t chá»— nằm hÆ¡i trÅ©ng xuống rồi má»›i chạy tá»›i đưa ngưá»i đàn bà lên xe.

- Ãi đâu?

- Ãi đâu cÅ©ng được. Cho tôi sinh.

- Sắp chưa?

- Ngay bây giá».

- Không tính được ngày sinh hay sao?

- ...

- Ngưá»i ở đâu? Sao không có ai Ä‘i theo?

- ...

Má»›i Ä‘i được má»™t quãng, mặt mÅ©i chân tay Huệ đã Ä‘en nhẻm. Mình Ä‘ang nằm trên má»™t đống than vừa ra lò - Huệ tá»± bảo - Vẫn còn nóng. Chị cố nép sát vào cái vành mê phía sau để tránh cái nhìn cá»§a ngưá»i đàn ông Ä‘ang đẩy xe. Chị xốc lại quần áo và lá»±a má»™t thế nằm, co mình như con tôm.

Lên gần tá»›i đỉnh đèo, những Ä‘au thắt lấy ngang ngưá»i. Và Huệ cảm thấy má»™t cái gì vô cùng riết róng, dữ dá»™i và thảm khốc, trong những vòng quay dưới lưng. Những vòng quay cứ xiết lấy chị, không có cách gì cá»±a quẫy ra được nữa. Nó là cái gì vậy? Ãang giữa nư Ä‘au, Huệ không biết cái gì, cÅ©ng không nhìn thấy mà chỉ cảm nhận được qua cái âm thanh ken két lúc rá»™ lên, lúc như nén lại để rồi lại kêu rá»™ lên to hÆ¡n, não ná» và riết róng hÆ¡n - cá»§a chiếc bánh gá»— to ká»nh càng quay lá»­ khá»­ trong má»™t cái trục cÅ©ng bằng gá»—.

Sang tá»›i bên kia sưá»n đèo, Huệ nhìn qua vạt áo cánh trùm trên mặt, thấy má»™t ná»n trá»i chiá»u xanh nhạt hiện ra sau má»™t bức thành mầu xanh sậm kết bằng chá»m rừng kéo dài và cứ như Ä‘ang dâng cao dần lên mãi. Từ trong khoảng cao xanh, lại chập chá»n vá»ng xuống má»™t thứ âm thanh vi vút, bay bổng. Lắng nghe má»™t lát, Huệ má»›i nhận ra được cái tiếng sáo diá»u ngân nga vừa chợt nghe, chính nó vẫn là cái tiếng kêu cá»§a những vòng quay ở dưới lưng.

Quằn quại mãi trên chiếc xe cút kít như má»™t tên tù binh vừa rÆ¡i vào bàn tay tàn bạo cá»§a má»™t thổ dân, đến gần tối thì Huệ sinh. Ãứa bé ra Ä‘á»i trên dá»c đưá»ng, trên tay Khúng.

Má»™t tháng sau khi đẻ thằng DÅ©ng, Huệ nhận lá»i lấy Khúng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện: Không bao giá» Khúng được há»i chị vá» quãng Ä‘á»i vá» trước, cÅ©ng như bố thằng bé là ai, không được há»i dò la vá» ngưá»i đàn ông ấy - mà Huệ chỉ cho Khúng biết là má»™t ngưá»i rất tốt, má»™t trí thức vào bá»™ đội, cho đến giá» chị vừa thương hại vừa căm giận nhưng vẫn yêu và là ngưá»i quê cùng thành phố vá»›i chị.

Cái anh chàng nông dân lêu têu có đầu óc thích nổi tiếng chấp nhận các Ä‘iá»u kiện ấy vá»›i tất cả sá»± thất thiệt nặng ná» cá»§a má»™t anh trai tân, để đánh đổi lấy má»™t cô vợ rõ xinh đẹp, nhất là, má»™t cô gái thành phố chính cống.

Hắn vênh cái mặt lên mà thách thức vá»›i cả làng: "Ãi suốt mấy làng này, từ dân làm nghá» biển cÅ©ng như dân trong đồng, thá»­ há»i có thằng nào lấy được vợ thành phố như tao - cái thằng Khúng ngất ngưởng này?" Hắn đổ hết sức ra làm như trâu, má»—i ngày má»™t chuyến xe than lẫn gá»— súc vá» bán cho đám dân biển. Bằng mồ hôi cá»§a hắn, hắn đã cứu được hai mẹ con Huệ. Cả hai tưởng sẽ chết sau kỳ sinh nở: mẹ bị phù thÅ©ng và đứa con vừa sinh ra đã sài đẹn.

Cả làng chửi Khúng chẳng còn thiếu câu gì nữa. Cái thằng dám cả gan đem vỠcái nơi thỠthần làng một con ** chửa hoang hắn nhặt được ở xó rừng nào...

***

Cái lần thằng DÅ©ng Ä‘i bán cà chua vá», nó đã làm được má»™t việc y như lão Khúng đã làm gần hai mươi năm trước đây, chính Huệ cÅ©ng không khá»i sung sướng và tá»± hào, khi thấy má»™t cô gái có há»c thức và vốn xuất thân con nhà thành phố đã chịu theo đứa con trai đầu lòng cá»§a mình vá» nhà. Ãiá»u đó khiến cho Huệ cÅ©ng phải lấy làm lạ lùng, như má»™t sá»± lặp lại cá»§a số phận con ngưá»i.

Sáng ngày hôm sau, Loan, cô kỹ sư được DÅ©ng và bà mẹ dẫn vào trong Khe Ãá Dầu - má»™t khu vá»±c khai hoang thứ hai mà lão Khúng và thằng Khoan Ä‘ang dá»±ng chòi ở - để đốn cây và nhặt đá.

Lão Khúng đã bắt đầu phải tính toán vỠđưá»ng xa, khi mà những đứa con trai và con gái cá»§a lão phần nhiá»u Ä‘á»u đã lá»›n, cần há»i vợ gả chồng, làm nhà riêng và cÅ©ng phải tìm đất cho chúng sống. Ãầu óc cá»§a má»™t ngưá»i nông dân bao giá» cÅ©ng nghÄ© đến cuá»™c Ä‘á»i mai sau cá»§a con cái. Chính vì lẽ thế mà cái tay chẳng lúc nào được rảnh, chẳng lúc nào ngÆ¡i mó máy trong đất.

Ãất trong Khe Ãá Dầu còn tốt hÆ¡n đất ở ngoài chá»— hiện Ä‘ang ở - làm lão Khúng cứ mê Ä‘i, như đã nhìn thấy trước cái sá»± thịnh vượng cá»§a Ä‘á»i con cái - chỉ hiá»m ná»—i, lão chẳng biết có ai Ä‘em giấu cái gì bên dưới mà sét đánh luôn, há»… có giông là có sét.

Lần ấy, Loan ngá»§ lại thêm má»™t tối trên chiếc chòi cá»§a gia đình DÅ©ng dá»±ng trong Khe Ãá Dầu. Sáng ngày hôm sau, DÅ©ng dẫn cô Ä‘i tiếp má»™t buổi nữa má»›i vào đến má»™t dãy lèn đá mà những ngưá»i khai hoang thưá»ng gá»i là "lèn địa chất", ở đấy, Loan trình giấy giá»›i thiệu và nhận công tác ở má»™t đội thăm dò địa chất. Hàng trăm công nhân và kỹ sư đã có mặt ở đấy từ những năm vùng này còn bị máy bay Mỹ đánh phá rát. Công việc thăm dò càng được ráo riết xúc tiến khoảng vài ba năm nay - ngoài các kỹ sư ngưá»i trong nước còn có các kỹ sư nước ngoài.

Trong các bức thư cá»§a Th. mà Huệ vẫn trân trá»ng bí mật cất dưới đáy má»™t cái chum, không có bức nào mà Th. không nói qua vá» công việc cá»§a anh ở Hà Ná»™i - má»™t công việc liên quan mật thiết và có tính quyết định đối vá»›i công việc thăm dò Ä‘ang tiến hành ở đây, cả những chuyến máy bay chụp ảnh thỉnh thoảng bay qua vùng khai hoang cÅ©ng nhằm mục đích ấy.

Có thể nói rằng suốt cả Ä‘á»i mình, Huệ sống ở đây để chỠđợi má»™t thành phố sẽ ra Ä‘á»i, không phải má»™t thành phố buôn bán và tiêu thụ, mà là má»™t thành phố công nghiệp cá»§a hàng vạn công nhân khai thác má» quặng cá»§a má»™t thứ kim loại quý. Huệ biết rằng đến lúc đó, Ä‘á»i sống con ngưá»i và thiên nhiên chá»— này sẽ hoàn toàn khác bây giá», con ngưá»i sẽ không còn bị bưng bít bởi sá»± hẻo lánh nữa và đứng ở đây, ngưá»i ta có thể nhận được những tin tức cá»§a má»i nÆ¡i.

Má»™t Ä‘á»i ngưá»i thật ngắn ngá»§i, Huệ biết Ä‘á»i mình chưa chắc đã trông thấy mặt mÅ©i cái thành phố tương lai được xây dá»±ng trên vùng đất do bàn tay vợ chồng chị Ä‘ang khai phá, nhưng chị tin nhất định dù sá»›m muá»™n nó phải có, nhất định má»™t thành phố công nghiệp sẽ má»c lên trên mảnh đất hoang dã này. Những đứa con cá»§a chị chẳng phải mÆ¡ ước và Ä‘i tìm kiếm cuá»™c sống đô thị ở tận đâu xa, mà ở ngay trên miếng đất chúng Ä‘ang đứng. Vợ chồng Huệ tổ chức đám cưới cho thằng DÅ©ng vào tháng ba thì tháng chín ngưá»i con trai Ä‘i bá»™ đôị. Có má»™t lá thư cá»§a Th. - má»™t bức thư rất quan trá»ng - vừa gá»­i vá» mà lão Khúng chưa được Ä‘á»c. Huệ nhận được bức thư cuối cùng ấy chỉ trước ngày thằng DÅ©ng bước chân ra Ä‘i dăm hôm và chị cứ đắn Ä‘o mãi có nên đưa cho con xem hay không? Th. báo tin cho Huệ biết anh đã được Chính phá»§ chỉ định làm tổng công trình sư cá»§a cái công trình công nghiệp đồ sá»™ sắp bắt tay xây dá»±ng vào đầu sang năm, và nay mai anh sẽ thưá»ng xuyên có mặt ở tại thị trấn lâm nghiệp, cùng vá»›i những bá»™ phận đầu tiên cá»§a bá»™ máy Ä‘iá»u hành cá»§a mình. CÅ©ng như những lá thư trước nhưng lần này bằng giá»ng tha thiết hÆ¡n, van nài hÆ¡n, Th. xin Huệ hãy quên má»i chuyện cÅ© và tha thiết đỠnghị được gặp Huệ và con. Dù như Huệ nói, bây giá» Huệ đã trở thành má»™t ngưá»i đàn bà khác hẳn trước kia và đứa con trai không còn là con cá»§a anh nữa, thì anh cÅ©ng tha thiết xin được gặp.




3

Khách cầm đứng đôi đũa son gạt hai nhát từ hai bên mép vào giữa rồi buông đũa. Chiếc bát ăn cơm đặt rìa mâm vẫn chỉ bốc lên hơi men.

- Cháu đủ!

Trong lúc chống gối đứng dậy, lão Khúng cúi xuống chiếu nhặt chiếc khăn lau mặt, chợt nhìn thấy khuôn mặt cá»§a lão và khuôn mặt Ãịnh gần như ká» sát nhau, phản chiếu trong cánh cá»­a gương cá»§a chiếc tá»§ đứng.

Con ngưá»i ta cùng má»™t dòng máu má»§ mà khác nhau biết chừng nào? Cái ý nghÄ© như má»™t kết luận không phải hình thành má»™t lúc trong cái đầu óc nông dân bảo thá»§ đầy sắc sảo cá»§a ngưá»i cháu, mà ban đầu lão thấy khuôn mặt ngưá»i chú trong gương như má»™t Ä‘iá»u chứng thá»±c cho má»™t cái nhận xét bất chợt nhưng rất quan trá»ng cá»§a lão, trên dá»c đưá»ng chiá»u hôm qua lão Ä‘i má»™t mình từ ngoài ga Hàng Cá» vá» nhà Ãịnh.

- Những cái anh dân thá»§ đô Hà Ná»™i này - lão đạp những bước như vồ nện xuống mặt nhá»±a vừa gật gù nghÄ© má»™t mình - sao mà ngưá»i nào cÅ©ng y như ngâm lâu ngày trong bể nước má»›i vá»›t lên? Da thịt ngưá»i đâu mà cứ trắng nhợt, mà ngưá»i nào ngưá»i nấy cứ má»m oặt, má»m như sợi bún, từ cái ngón tay đến sợi tóc Ä‘á»u má»m, tiếng nói cÅ©ng má»m, dáng Ä‘i Ä‘iệu đứng lại càng má»m, nhất là cái tiếng cưá»i lại má»›i thật là má»m chứ?

Lão đảo mắt nhìn sang những đứa con của chú ngồi quanh mâm rồi nhìn kỹ vào một bên tai chú:

- Má»± này - lão vừa nói vừa giÆ¡ tay đón lấy chiếc Ä‘iếu cày mà vợ Ãịnh vừa chạy sang nhà hàng xóm mượn vá» - má»± không biết chứ, chú Ãịnh càng vá» già càng giống ná»™i cháu ngày xưa. Giống lắm cÆ¡! Cả những sợi lông loăn xoăn từ trong lá»— tai má»c chìa ra. Ông cháu ngày xưa cÅ©ng thế, nhưng còn rậm hÆ¡n cÆ¡!

Ãịnh ngẩng lên. Bất giác Ãịnh cÅ©ng bắt gặp cái mặt mình bên mặt ngưá»i cháu - như càng làm nổi bật cái mầu nước da tai tái và rám nâu như da thuá»™c, vá»›i những đưá»ng nét gãy khúc đầy khắc khổ, vá»›i những khoảng lồi lõm y như những tảng đất cày đắp lên, và từ sau hàng lông mày rậm rì và cứng, lúc nào cÅ©ng chiếu ra chung quanh má»™t cái nhìn ngang bướng và đầy ngá» vá»±c.

Tuy chú cháu nhưng so tuổi tác, Ãịnh chỉ hÆ¡n Khúng vài tuổi. Nhưng cứ nhìn mặt, ai cÅ©ng phải nghÄ© Khúng già hÆ¡n - như má»™t bậc bá» trên trong gia tá»™c. Ngày xưa bố Khúng - ông anh cả cá»§a Ãịnh - chẳng được há»c hành mấy, mưá»i lăm tuổi đã phải ở nhà Ä‘i cày. Mà cÅ©ng nhá» thế Ãịnh má»›i được theo há»c đến thành chung. Nhưng đến Ä‘á»i Khúng và những đứa con cá»§a Ãịnh thì cái sá»± xa cách má»›i thá»±c là xa cách. Quanh má»™t cái mâm cÆ¡m gia đình mà như ngưá»i từ hai thế giá»›i há»p lại.

Chao ôi, có lẽ cho đến nhắm mắt, riêng Ä‘á»i Ãịnh vẫn còn mắc má»™t món nợ không bao giá» trả được, là món nợ vá»›i Khúng và bố mẹ Khúng, và nói chung, vá»›i những ngưá»i thân thích, ruá»™t rà ở làng. Làng anh, cái làng KhÆ¡i ná»­a biển ná»­a đồng, sỉa chân từ trên tàu há»a xuống, phải Ä‘i gần chục cây số vá» phía biển má»›i thấu và chỉ có má»™t cách cuốc bá»™ ấy, nó có má»™t sức nhai ngưá»i ghê gá»›m. Nó nghiá»n nát những con ngưá»i ra rồi vắt nặn theo cái hình thù đã có từ nghìn Ä‘á»i cá»§a nó, rồi bắt những con ngưá»i ấy phải sống theo cái luật cÅ©ng đã có từ nghìn Ä‘á»i nhưng không bao giá» viết thành văn cá»§a nó.

Hàng chục năm nay cÅ©ng như từ nghìn Ä‘á»i, bao nhiêu thứ giặc ngoại xâm đến đây Ä‘á»u bị chết gục trong cái làng quê hiá»n lành má»™t mầu xanh rì ấy, nhưng cÅ©ng hàng chục năm nay, những Ä‘iá»u biến đổi cá»§a cách mạng đến được đấy cÅ©ng má»›i chật vật, khó khăn làm sao? Vẫn biết rằng trong làng đã có hợp tác, đã có má»™t khu trưá»ng cấp hai hai tầng xây trên má»™t khu đất thoáng mát xung quanh trồng phi lao; nhà trạm xá, lại rạp chiếu bóng, má»™t làng mà có cả má»™t rạp chiếu bóng nằm giữa cánh đồng muối bên con đưá»ng quan. Tuy vậy, cái làng nó vẫn là cái làng, vẫn là cái làng quê thân yêu và lâu Ä‘á»i cá»§a Ãịnh, mà má»™t lần ban đêm hành quân giữa rừng Trưá»ng SÆ¡n, chỉ nghe má»™t giá»ng nói ngưá»i làng lên trong hàng quân Ä‘i ngược chiá»u, Ãịnh đã phải kêu lên má»™t tiếng xiết bao mừng rỡ, và chính tiếng kêu cá»§a anh đã khiến má»™t cái bóng ngưá»i khoác súng từ hàng quân bên kia nhảy bổ sang vá»›i anh.

Nói gì thì nói, trong hàng chục năm nay ngưá»i cháu Ä‘ang ngồi trước mặt Ãịnh kia và Ä‘ang xì cả nước Ä‘iếu ra nhà Ãịnh kia, cÅ©ng chính là ngưá»i đã gìn giữ phần má»™ cá»§a bố mẹ và ông bà Ãịnh. Chứ như cái đám con cá»§a Ãịnh thì đừng hòng, chúng có há»c thức nhưng rất ít tình cảm há» hàng làng mạc. Mà tình cảm há» hàng làng mạc thì Ãịnh không muốn đánh mất.

Và chê trách gì thì chê trách, vá»›i bao Ä‘iá»u có thể chê trách, Ãịnh vẫn quý và khâm phục cái ngưá»i cháu. Khi Ãịnh ở trong B ra, - sáu năm sau - anh đã được nhìn thấy, thay vào cái "ổ gấu chó" là má»™t nếp nhà gá»— rất khang trang đứng giữa má»™t vùng đất bát ngát cứ xanh um lên, không phải mầu xanh hoang dã cá»§a rừng nữa, mà là lạc, mía, chè, mít, bầu bí, và xa xa, dưới chân đồi trước nhà là lúa, lúa Ä‘ang vào chắc... và bá»™ đội Ä‘ang mắc võng ngá»§ đầy nhà trên, anh nuôi nấu cÆ¡m trong chiếc chảo gang dưới bếp, trong khi ấy, những đứa con cá»§a Khúng lá»›n vổng lên, còn Khúng thì đã trở thành má»™t ông già, sáu năm ở chiến trưá»ng không làm Ãịnh già nhanh đến thế.

"Chú! Vậy mà mấy lần cháu nằm mÆ¡ thấy... chú chết!" tình máu má»§ khiến Khúng mừng rỡ cứ cuống quít cả lên khi tận mắt trông thấy Ãịnh từ trong Nam đã trở ra thá»±c.

***

Ãịnh Ä‘i sau ông cháu. Ãịnh phải trá»±c tiếp sắm vai kẻ hướng dẫn mua bán cho Khúng - y như má»™t vài lần anh phải hướng dẫn khách nước ngoài.

Khốn khổ, công việc này đáng lý Ãịnh có thể giao cho lÅ© con, nhưng Ãịnh thấy dù má»™t đứa nào chu đáo đến đâu cÅ©ng sẽ để xảy ra sÆ¡ xuất, trong cái công việc hướng dẫn Khúng Ä‘i thăm thú các thắng cảnh và mua sắm. Cả Ä‘á»i ngưá»i cháu ruá»™t cá»§a Ãịnh má»›i ra chÆ¡i Hà Ná»™i, Ãịnh không thể để sÆ¡ suất, xuất phát từ má»™t tình cảm sâu nặng và cả sá»± kính trá»ng cá»§a Ãịnh đối vá»›i ngưá»i cháu tá»™c trưởng.

Từ sáng tá»›i giá» Ãịnh đã đưa ông cháu Ä‘i dạo qua má»™t số di tích và thắng cảnh cá»§a thá»§ đô, nhưng xem chừng vị khách quý chỉ thích ngắm nương ruá»™ng, gia súc, những cái suốt Ä‘á»i chung sống vá»›i lão! Ãặc biệt trong khi đứng trước Bá» Hồ, lão đã phát biểu cảm tưởng má»™t cách thá»±c thà. Rằng so vá»›i bức tranh treo ở vách nhà lão thì cái tháp Rùa thật không giống cái tháp Rùa vẽ ở nhà lão!

Nhưng chỉ khi đến trước cá»­a chợ Ãồng Xuân thì lão Khúng má»›i cảm thấy thá»±c sá»± đã đến Hà Ná»™i. Lão tá»§m tỉm cưá»i má»™t mình trong khi liếc qua má»™t đám con gái mặt hoa da phấn, nhưng cái chúng Ä‘ang xách trên tay thì vẫn là cái quá tầm thưá»ng: hÅ© nước mắm dúm muốn, má»› rau, con cá... Thì hóa ra cái đám ngưá»i ẻo lả như ngá»n cá» may này cÅ©ng không phải chỉ Ä‘i dạo, mà cÅ©ng phải ăn uống. "Ấy, ai sinh ra cá© Ô®g Trá» kể cÅ©ng tà© thá»±c - lão Khúng vẫn tá»§m tỉm cưá»i và bất giác nghÄ© - Ông trá»i làm ra con ngưá»i "bách nhân bách tính" nhưng ông trá»i lại khéo cho con ngưá»i má»™t cái nết mà ai cÅ©ng phải có: Ãó là cái việc ăn. Hóa ra cái anh dân Hà Ná»™i này cÅ©ng phải ăn. Cho nên má»›i sinh ra cái chợ Ãồng Xuân này to như thế!".

Hai tai lão chẳng mấy chốc đã ù đặc vì tiếng ồn. Mắt lão cÅ©ng hoa lên vì trăm thứ hàng hóa chất đống. Ãã từng leo hết quả núi này đến quả núi khác, vậy mà má»›i loanh quanh trong chợ, cặp giò như hai cái trục bánh xe cá»§a lão đã má»i là sao?

Ãể tránh khá»i mất cắp, Ãịnh bắt Khúng trao gói tiá»n cho mình giữ. Mua thứ gì, anh tá»± đếm tiá»n trả. Mà những thứ ông cháu muốn mua thì nhiá»u lắm. Cái gì Khúng trông thấy, là thấy ở nhà mình cần. Mà cái gì cÅ©ng rẻ hÆ¡n ở nhà má»™t giá. Thế mà nào lão có biết? Suốt Ä‘á»i lão chỉ chúi mÅ©i vào hòn đất.

Khi bước ra trước vòm cuốn cá»­a chợ, hai chú cháu nhà ấy đã y như hai nhà phi công vÅ© trụ. Thế mà vẫn thấy còn má»™t đám ngưá»i chạy theo dúi vào tận ngá»±c hỠđủ má»i thứ khiến lão Khúng cứ đứng cưá»i ngất.

Chỉ trong một ngày lão đã khuân vỠbày lủng ngủng khắp gian nhà "hẹp bằng cái lỗ mũi" của ông chú nào vành, khung và lốp xe đạp, xanh, nồi, hàng mấy yến hành làm giống, hạt cà chua và hạt bắp cải giống, và quần áo cho đứa lớn, đứa bé, cho vợ...

Nhưng đấy cÅ©ng chỉ là mấy thứ vặt. Trong chuyến Ä‘i ra thá»§ đô lần này lão đã rắp tâm từ ở nhà má»™t ý đồ lá»›n hÆ¡n nhiá»u. Lão sẽ tập trung tiá»n mua má»™t bá»™ trục, vành và xăm lốp ô tô, để "lên" má»™t cá»— xe trâu! Việc này lão đã viết thư cho Ãịnh biết từ năm ngoái: Nhà lão phải tiến lên vứt bá» chiếc xe cút kít. Nó là thứ phương tiện chuyên chở quá cổ lá»—, mà tốn sức! Loài ngưá»i đã bước sang "thá»i đại tên lá»­a" rồi cho nên sau chuyến Ä‘i này, nhất định gia đình lão phải có má»™t cá»— xe trâu để chở đá trong Khe Ãá Dầu này, chở lúa thóc ra chở phân gio vào trong ấy này, rồi chở gá»— lạt trong rừng ra, hoặc cÅ©ng có thể những ngày giá»— tết cả nhà lão leo lên ngồi trong cái thùng xe để vá» quê...

- Ãừng chế nhạo anh, các em ạ! - Lão nói vá»›i lÅ© con ông chú Ä‘ang vừa cưá»i nhăn nhở vừa giá»…u cợt lão - Các em đã từng biết cái tiện lợi cá»§a ô tô và tàu bay so vá»›i chiếc xe đạp, vậy như anh, suốt Ä‘á»i đẩy xe cút kít, thì má»™t chiếc xe bánh lốp có ổ bi vá»›i con trâu kéo, đã là ô tô, tàu bay rồi đấy!

Ba bốn ngày sau, cả mấy bố con Ãịnh tá»a ra lùng sục khắp các phố ngóc ngách cá»§a Hà Ná»™i. Há» tìm được đầy đủ má»™t bá»™ đồ để "lên" má»™t cá»— xe trâu, nhưng khi đến giá cả, thì má»›i thấy là cả má»™t số tiá»n lá»›n. Không phải má»™t lúc mà Khúng có thể dứt ra khá»i nương ruá»™ng để Ä‘i Hà Ná»™i - Ãịnh nghÄ© thế cho nên anh bàn vá»›i vợ bán chiếc đài cùng vài thứ lặt vặt, đập vào số tiá»n mua sắm còn lại cá»§a Khúng, góp phần "đầu tư vào cuá»™c cách mạng kỹ thuật" trong ná»n sản xuất cá»§a gia đình ngưá»i cháu ở trong quê.

***

Vào má»™t buổi chiá»u ngày chá»§ nhật, trước khi ra tàu há»a để trở vá», Khúng nói vá»›i Ãịnh:

- Cháu phải tranh thủ đi đến nơi này...

- Ừ, ừ để chú đưa Ä‘i ngay! - Ãịnh đáp.

Khúng nói rằng mình cần phải Ä‘i đến "cái nÆ¡i này" má»™t mình. Lão mượn bá»™ quần áo đại cán cá»§a Ãịnh, mặc vào. Nhưng vừa Ä‘i ra đến cá»­a lão đã quay lại, cởi giả bá»™ quần áo đại cán cho Ãịnh. Vẫn đánh cái bá»™ quần áo vải thô nhuá»™m nâu, Ä‘i ra ngoài phố được má»™t quãng, lão gá»i má»™t chiếc xích lô bảo đưa đến má»™t cái địa chỉ trong thành phố. Ãấy là má»™t cái địa chỉ vá»›i những con số lẫn hàng chữ viết trên đầu phong bì cá»§a những lá thư giấy pÆ¡-luya, trong nhiá»u năm nay vẫn xếp chồng lên nhau dưới đáy má»™t cái chum.

Ãến lúc này, lão Khúng đã quyết định xé bá» cái thá»a ước đã ký vá»›i vợ hai mươi năm trước.

Ngưá»i xích lô đổ lão xuống trước má»™t ngôi nhà sáu tầng mái bằng ở đầu hồi có chữ B4. Có lẽ đến gần má»™t tiếng đồng hồ, lão Khúng cứ quanh quẩn chung quanh giải bá» hè chân tưá»ng, rảo bước Ä‘i vòng quanh ngôi nhà hết vòng này đến vòng khác đến má»i rÅ© cả chân: " Rõ nhà vá»›i cá»­a, cứ y như má»™t cái há»™p sắt tây đậy kín mít, nghe bên trong nhạc xập xình như có đám cưới, lại thấy các tầng quần áo Ä‘ang phÆ¡i, lại thấy cả những cái mặt ngưá»i ló ra y như má»™t lÅ© chim bồ câu Ä‘ang gù trong cái chuồng: có ngưá»i ở chứ không phải nhà Ä‘i vắng hết, vậy mà tìm mãi vẫn chẳng thấy cổng ngõ ở đâu cả!".

Lão lại tốn má»™t tiếng đồng hồ nữa để Ä‘i lạc lung tung ở bên trong, hết leo lên tầng thượng đỉnh lại lá»™n xuống tầng dưới cùng, rồi lại được chỉ dẫn phải leo lên... " Ừ cÅ©ng lạ, sống như thế n๠mࠣũng sống được, chẳng có vưá»n tược, chẳng cây cối, ăn, ở chồng chất lên đầu nhau, chỉ thấy tưá»ng và tưá»ng, chả trách ngưá»i nào ngưá»i nấy cứ trắng nhợt, nói khẽ, cưá»i khẽ, Ä‘i khẽ, là phải!...".

Lão đã bắt đầu ngột thở, khi đứng trước cửa gian phòng đang định tìm. Mới đặt một bàn chân lên tấm cói chùi chân, lão đã chợt nhìn thấy thằng Dũng nhà mình - đến hôm nay đã ăn mặc quần áo bộ đội đang ngồi trong nhà.

Lão sá»­ng sốt, rụng rá»i cả chân tay.

Có lẽ thằng Dũng cũng như lão, lần đầu tiên đến đây và cũng vừa chợt đến.

Thằng con lão không kịp trông thấy lão, bởi ngay sau đó, tức tốc lão đã quay lưng lại và bổ nhào xuống cầu thang.

Từ bấy giá» cho đến tối, lão Ä‘i lạc lung tung trong thành phố. Những bức tưá»ng chi chít và những ngõ phố khúc khuá»·u như Ä‘ang bày trò chÆ¡i ú tim vá»›i lão, chế nhạo lão. Ãèn trong các lùm cây và trong các gian nhà đã bật sáng, mà lão vẫn không sao tìm được lối vá». Toàn thân lão run lẩy bẩy như ngưá»i lên cÆ¡n sốt và trong tâm hồn lão tá»± nhiên dâng lên má»™t ná»—i niá»m cô độc, lão lẩm bẩm gá»i tên từng đứa con. Lão cầu xin đàn con đừng bá» lão mà Ä‘i, mà hãy ở lại vá»›i lão, hãy ở lại vá»›i đất cát.

Mưá»i giỠđêm lão má»›i tìm vỠđến nhà ngưá»i chú giữa lúc cả nhà đã tá»a Ä‘i tìm các ngả.

Lão nhất định không kể lại cho Ãịnh biết má»™t Ä‘iá»u gì. Mặc dầu Ãịnh quyết giữ lại ở thêm má»™t ngày nhưng lão Khúng vẫn má»™t má»±c xin phép vợ chồng ông chú được vá».

Lão vội vã gói buộc đồ đạc ra tàu.

Quá nửa đêm, tàu mới bắt đầu lăn bánh.

Khi những luồng gió không có gì cản trở, tá»± nhiên thổi lồng lên trên nóc và hai bên cá»­a sổ toa tàu há»a, trong đêm lão Khúng nhận ra luồng gió man dại quen thuá»™c, và biết mình đã ra khá»i thành phố, Ä‘ang trở vá» vá»›i đất cát hồn nhiên và hoang dã...

(1) Dân đi khai hoang
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #113  
Old 20-05-2008, 09:51 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hương Cuội
Tác giả: Nguyễn Tuân

Ãứa cháu đích tôn và lÅ© cháu ngoại Ä‘ang loay hoay ngoài sân vá»›i những đồ đồng ngÅ© sá»± lổng chổng trên đám trấu và tro đẫm nước.

Ông chúng, cụ Kép làng Má»c, cÅ©ng Ä‘ang loay hoay vá»›i mấy chục chậu lan xếp thành hàng dưới giàn thiên lý.

Trái vá»›i thá»i tiết, buổi chiá»u cuối năm gió nồm thổi nhiá»u.

CÆ¡n gió nồm thổi nhẹ, như muốn nhạo cái ông già kia mặc cả má»™t tấm áo trấn thá»§ bằng lông cừu trắng. Trá»i nồm ná»±c, bức đến tắm nước lã được, ông cụ Kép mặc áo lông cừu xứ Bắc! Không, đấy chỉ là má»™t thói quen cá»§a cụ Kép. Má»—i khi cụ ra thăm vưá»n cảnh, trong má»™t năm, trừ những ngày hạ ra không kể còn thì lúc nào cÅ©ng khoác tấm áo cừu. Mùa xuân, mùa thu, khí hậu ấm, áo mở khuy. Sang đến đông tuyết, cụ cài hết má»™t hàng khuy nÆ¡i áo, thế là vừa. Trong cái vưá»n cây nhá», trong đám cá» cây xanh rá»n, những buổi sá»›m tinh mÆ¡ và những buổi chiá»u tàn nắng, ngưá»i ta thưá»ng thấy má»™t ông già lông mày bạc, tóc bạc, râu bạc, mặc áo lông trắng, lom khom tỉa những lá úa trong đám lá xanh. Cụ Kép nguyện Ä‘em cái quãng Ä‘á»i xế chiá»u cá»§a má»™t nhà nho để phụng sá»± lÅ© hoa thÆ¡m cá» quý.

Buổi chiá»u ba mươi Tết năm nay, cả má»™t cái gia đình cÅ© kỹ nhà cụ Kép Ä‘ang tá»›i tấp dá»n dẹp để ăn tết.

Mợ ấm cả, mợ ấm hai ngồi lau lá dong chăm chỉ. Thỉnh thoảng há» ngừng tay để há»i nhau xem còn thiếu những thá»±c phẩm gì trong cái mâm cÆ¡m cúng chiá»u nay. LÅ© con đàn bi bô ngoài sân. Chúng Ä‘ang đánh bóng ở ngoài sân những lư, đỉnh, cây đèn nến bằng đồng mắt cua và bằng thiếc sông Ngâu. Chốc chốc, lÅ© trẻ lại mỉm cưá»i, nghển những đầu thưa thá»›t ít sợi tóc tÆ¡, nhìn vào phía trong nhà cầu, há»i mẹ chúng:

- Bao giá» cậu má»›i vá», hả mợ?

Không biết nên trả lá»i con trẻ thế nào cho tiện, mợ ấm cả đưa mắt cho mợ ấm hai.

Ông ấm cả và ông ấm hai, Ä‘i làm việc ở tận xa chưa thấy vỠăn Tết. Cứ lá»i những ngưá»i trong làng có ngưá»i Ä‘i làm việc nhà nước thì được nghỉ những từ chiá»u hai mươi chín kia mà. Muốn được khuây ná»—i mong, hai chị em dâu, ngưá»i đã đứng tuổi, càng thái đồ nấu cá»— cho thá»±c nhanh. Gá»›m, những miếng trứng tráng để bày mặt cá»— bát, thài hình miếng trám, sao mà đẹp thế. Ãứng bên cạnh mẹ, đứa nhá» nhất trong đàn con đã thá»§ thỉ van nài mợ ấm hai:

- Mợ cho con cái miếng mợ cắt há»ng kia nhá!

Ngưá»i mẹ không nghỉ tay làm việc trên tấm thá»›t. Lừ mắt nhìn con. Thằng bé vá»™i chạy ra ngoài, sán đến cạnh cụ Kép:

- Ông đang làm gì thế hở ông?

- ấy chết, cháu đừng mó vào hoa của ông. Ông đang thăm xem đúng hôm nào thì hoa của ông nở đủ.

- Ông cho cháu một cái... Cháu xin ông cái lá gẫy kia nhá!

- Cháu không nghịch được những thứ này. Thôi, đi lên trên nhà với ông. Mợ cháu mà trông thấy cháu ra nghịch cây của ông, thì cháu lại phải đòn đấy.

Nhá»› đến trận đòn phất trần hôm ná», vì trót nghịch gẫy mất mấy giò lan cá»§a ông ná»™i, thằng bé mặt phụng phịu và hai tay đánh Ä‘ai vào mình ông già, kéo trÄ©u cả tấm áo lông cừu. Nó làm nÅ©ng ông và quấn quít lấy ông, mong ông sẽ che chở cho, nếu mẹ nó nom thấy nó ra nghịch chậu cây cấm.

Cụ Kép cưá»i khà khà. Rồi cụ lại vạch từng gốc rò lan, xem xét tỉ mỉ đến màng hoa, đến rò lan và thân lá. Hết chậu này đến chậu khác.

Tưởng chừng như cháu mình cÅ©ng là má»™t ngưá»i biết đến chuyện chÆ¡i cây, hiểu đến thá»i tiết trong má»™t năm, có đủ những kinh nghiệm, thói tục và thông minh cá»§a ngưá»i lá»›n, ông già đã nói vá»›i cháu bé:

- Tự nhiên, cuối năm lại nổi gió nồm. Cháu có thấy bực mình không? Ông tiếc cho mấy chục chậu lan của ông quá. Nở hết thôi!

Ãứa cháu không hiểu đến ý nghÄ©a câu than phiá»n cá»§a ông già, ngá»­ng bá»™ mặt ngây thÆ¡ lên, há»i hai ba lần:

- Hoa sắp nở, sao lại tiếc hở ông?

Cụ Kép nhìn lại cái ngưá»i bé tí hon đứng vá»›i mình trong vưá»n lan, thân cao không vượt khá»i cái lá lan uốn cầu vồng, cụ Kép đãi đứa cháu ngây thÆ¡ má»™t nụ cưá»i rất độ lượng, mắt nhấp nháy kính tuổi:

- Nếu không có nồm, thì hoa trong vưá»n ông còn lâu má»›i ná». Hoa sẽ nở nhằm vào ngày rằm tháng giêng. Ãúng vào ngày Tết Nguyên Tiêu. Ông cháu chúng ta sẽ có hoa mà thưởng xuân, cháu đã hiểu chưa? Bây giá» cháu chạy vào gá»i bõ già ra đây cho ông bảo.

- Bõ đi ra bỠao rửa đá cuội từ ban trưa kia ông ạ.

Phải, phía cầu ao trong vưá»n cụ Kép, má»™t ngưá»i lão bá»™c, Ä‘ang lom khom dúng rổ đá xuống nước ao và sàng sẩy rổ đá như kiểu ngưá»i ta sàng mẹt gạo. Tiếng đá bị tung lên dập vào nhau kêu sào sạo, khiến lÅ© cò trắng nghỉ chân trên lÅ©y tre vá»™i bay mất. Bõ già nghỉ tay, nhìn đàn cò sợ hãi bay cao, vá»›i nét cưá»i cá»§a má»™t ngưá»i chịu vui sống trong sá»± an phận.

Bõ ở vá»›i cụ Kép đã lâu lắm. Cái hồi cụ Kép còn là má»™t thầy khóa sinh hai mươi tuổi, bõ già đã nếm cÆ¡m ở cá»§a nhà này rồi. Chính bõ vác lá»u chõng cho cụ Ä‘i thi tú tài. Những việc lá»›n nhá» trong nhà, bõ Ä‘á»u nhá»› hết. Bõ nhá»› cả đến ngày giá»— giúi trong há». Không có bõ nhắc nhá»m có lẽ nhiá»u lần mợ ấm cả đã bá» mất ngày giá»—. Bõ già hình như chỉ trải cuá»™c sống cá»§a mình để hằng năm, nhắc nhá»m đến những ngày giá»— trá»ng và giá»— giúi cá»§a gia đình ngưá»i khác.

- Thưa mợ, đến mưá»i sáu tháng tư này lại là chính kỵ cụ ngoại... Thưa mợ...

Mợ ấm cả, muốn tá» sá»± cảm Æ¡n, kín đáo đãi bõ già má»™t miếng trầu kèm miếng cau tươi má»m. Trong cái gia đình yên lặng này, bõ già được thiện cảm cá»§a má»i ngưá»i, không phải vì á»n thót mà chính vì lòng thẳng thắn. Lắm lúc trông tá»™i nghiệp lạ. Bõ tính toán, xếp đặt việc nhà chá»§ y như má»™t ngưá»i có quyá»n lợi dính dấp vào đấy. Cái hoài bão to lá»›n cá»§a bõ, là lúc trăm tuổi nằm xuống sao được má»™t cái "áo" gá»— vàng tâm thật dày.

ở đây, không ai nỡ nói nặng bõ. Và, đến những việc nặng, má»i ngưá»i Ä‘á»u tránh cho bõ già. Công việc thưá»ng trong má»™t ngày, có nhiá»u hôm chỉ thu vào việc chuyên trà tàu và thay bã Ä‘iếu cho cụ Kép. Thậm chí trong những ngày cuối năm bận rá»™n như hôm nay, mà bõ già cÅ©ng không phải mó tay vào việc gì cả. Làm lợn gói giò chả, vo gạo, đồ đậu xanh làm bánh chưng, làm dầu đèn, lau bàn thá», nhất nhất không việc gì phải qua tay bõ. Mãi đến trưa hôm ba mươi Tết, cụ Kép má»›i bảo bõ già Ä‘i rá»­a mấy trăm hòn đá cuá»™i trắng. Nghe thấy bõ già nhận lấy cái việc rất ngá»™ nghÄ©nh đó, cả nhà Ä‘á»u cưá»i. Thứ nhất là lÅ© trẻ con. Cụ Kép vẫn nghiêm trang dặn ngưá»i bõ già:

- Bõ đem đá ra bỠao rửa cho sạch. Lấy bẹ dừa mà kỳ cho nhẵn, cho trắng tinh ra. Xong rồi, lựa những viên đá tròn bỠvào một cái rổ. Những viên đá xù xì, không tròn trĩnh, để một rổ khác.

Bõ già tỠý hiểu:

- Thưa cụ, con biết rồi. Cụ lại sắp cho dá»n má»™t bữa rượu "Thạch lan hương". Nhưng sao năm nay, lại soạn đá sá»›m quá? Thưa cụ, con nhá»› má»i năm cứ hạ cây nêu xong rồi má»›i Ä‘em cuá»™i ra ngâm kia mà...

- Thế bõ không thấy giá»i đổi gió nồm đấy à? Thế bõ không biết năm nay hoa nở sá»›m hÆ¡n má»i năm sao? Tôi đã cho ngâm thóc để lấy mầm nấu kẹo mạch nha từ mấy hôm nay rồi.

Bõ già gật gật...

Cụ Kép là ngưá»i thích uống rượu ngâm thÆ¡ và chÆ¡i hoa lan. Cụ đã tá»›i cái tuổi được hoàn toàn nhàn rá»—i để dưỡng lấy tính tình. Vì bây giá» trong nhà cụ cÅ©ng đã thừa bát ăn. Xưa kia, cụ cÅ©ng muốn có má»™t vưá»n cảnh để sá»›m chiá»u ra đấy tá»± tình. Nhưng nghÄ© rằng mình chỉ là má»™t anh nhà nho sống vào giữa buổi Tây Tàu nhố nhăng làm lạc mất cả quan niệm cÅ©, làm tiêu hao mất bao nhiêu giá trị tinh thần; nhưng nghÄ© mình chỉ là má»™t kẻ chá»n nhầm thế ká»· vá»›i hai bàn tay không có lợi khí má»›i, thì riêng lo cho thân thế, lo cho sá»± mất còn cá»§a mình cÅ©ng chưa xong, nói chi đến chuyện chÆ¡i hoa. Cụ Kép thưá»ng nói vá»›i lá»›p bạn cÅ© rằng có má»™t vưá»n hoa là má»™t việc dá»… dàng, những đủ thá»i giá» mà săn sóc đến hoa má»›i là việc khó. Cụ muốn nói rằng ngưá»i chÆ¡i hoa nhiá»u khi phải lấy cái chí thành chí tình ra mà đối đãi vá»›i giống hoa cá» không bao giá» biết lên tiếng. Như thế má»›i phải đạo, cái đạo cá»§a ngưá»i tài tá»­. Chứ còn cứ gây được lên má»™t khoảnh vưá»n, khuân hoa cá» các nÆ¡i vá» mà trồng, phó mặc chúng ở giữa trá»i, đày chúng ra mưa nắng vá»›i thá» Æ¡, chúng trổ bông không biết đến, chúng tàn lá cÅ©ng không hay thì chÆ¡i hoa làm gì cho thêm tá»™i.

Ãến hồi gần đây, biết đã đủ tư cách chÆ¡i cây cảnh, cụ Kép má»›i gây lấy má»™t vưá»n lan nho nhá». Giống lan gì cÅ©ng có má»™t chậu. Tiểu kiá»u, Ãại kiá»u, Nhất Ä‘iểm, Loạn Ä‘iểm, Yên tá»­ v.v... Chỉ trừ có giống lan Bạch ngá»c là không thấy trồng ở vưá»n. Không phải vì lan Bạch ngá»c đắt giá má»—i giò mưá»i đồng bạc, mà cụ Kép không trồng giống hoa này. Trong má»™t buổi uống trà đêm, cụ Kép nói vá»›i má»™t ngưá»i bạn đến há»i cụ vá» cách thức trồng cây vưá»n hoa:

- Tôi tá»± biết không chăm được lan Bạch ngá»c. Công phu lắm, ông ạ. Gió mạnh là gẫy, nắng già má»™t chút là héo, mưa nặng há»™t là nẫu cánh. Bạch ngá»c thì đẹp lắm. Nhưng những giống nhẹ nhàng ấy thì yểu lắm. Chăm như chăm con má»n ấy. Chiá»u chuá»™ng quá như con cầu tá»±. Lầm lỡ má»™t chút là chúng Ä‘i ngay. Những vật quý ấy không ở lâu bá»n vá»›i ngưá»i ta. Lan Bạch ngá»c hay ưa hÆ¡i đàn bà. Trồng nó ở vưá»n các tiểu thư thì phải hÆ¡n.

Thiếu hẳn loài Bạch ngá»c, cụ Kép đã cho trồng nhiá»u giống Mặc lan, Ãông lan, Trần má»™ng. Giống này khá»e, Ä‘en hoa và rò đẫy, hoa có khi đậu được đến ná»­a tháng và trong mươi ngày, nếu chá»§ vưá»n có quên bón tưới, cÅ©ng không lụi.

Chiá»u hôm nay, hoa Mặc lan chá»›m nở.

Chiá»u mai, mùng má»™t Tết, hoa Mặc lan mãn khai đầy vưá»n.

Ãêm giao thừa, bên cạnh nồi bánh chưng sôi sình sịch, bõ già Ä‘ang chăm chú canh nồi kẹo mạch nha. Cụ Kép dặn bõ già phải cẩn thận xem lá»­a kẻo lÆ¡ đễnh má»™t chút là khê mất nồi kẹo.

Hai ông ấm, con trai cụ Kép, ngưá»i lá»›n tuổi đứng đắn như thế, mà lại ngồi gần đấy, phất giấy vào những nan lồng. Thá»±c là hai đứa trẻ con Ä‘ang ngồi nghịch vá»›i lồng bàn giấy. Há» trịnh trá»ng ngồi dán hồ, vuốt giấy. Ông cụ Kép đứng kèm bên, má»—i lúc lại nhắc:

- Này Cả, thầy tưởng miệng lồng bàn, con nên Ä‘an to hÆ¡n miệng chậu. Con chạy ra, lấy cái que Ä‘o lại lợi chậu xem. Nếu rá»™ng thì há»ng hết. Ão lợi chậu Mặc lan thôi.

Hai ông ấm, ngồi phất được đến mưá»i cái lồng bàn giấy. Há» rất vui sướng vì há» tin đã làm toại được sở thích cá»§a cha già. Cụ Kép co ro chạy từ nồi mạch nha, qua đám lồng bàn giấy, đến cái rổ đá cuá»™i đã ráo nước thì cụ ngồi xổm xuống, ngồi lá»±a lấy những viên đá thật trắng, thật tròn, để ra má»™t mẹt riêng. Ông ấm cả, ông ấm hai lá»… má»… bưng những chậu Mặc lan vào trong nhà. Cả ba ông con Ä‘á»u nhặt những hòn cuá»™i xấu nhất, méo mó, xù xì trải xuống mặt đất những chậu lan gần nở. Má»—i lần có má»™t ngưá»i đụng mạnh vào rò lan Ä‘en, cụ Kép lại xuýt xoa như có ngưá»i châm kim vào da thịt mình.

Nồi kẹo đã nấu xong nhưng phải đợi đến gần cuối canh hai kẹo mới nguội.

Bây giá» thêm được bõ già đỡ má»™t tay nữa, cả ba ông con Ä‘á»u lấy những hòn cuá»™i để riêng ban nãy ra mẹt, Ä‘em dúng đá cuá»™i vào nồi kẹo, quấn kẹo bá»c kín lấy đá, được viên nào liá»n Ä‘em đặt luôn vào lồng chậu hoa. Những viên đá bá»c kẹo được đặt nhẹ nhàng lên trên lượt đá lót lên ná»n đất chậu hoa.

úp xong lồng bàn giấy lên mưá»i chậu Mặc lan thì vừa cúng giao thừa.

Ba ông con, khăn lượt áo thâm lạy trước bàn thỠđặt ngoài trá»i. Năm nay, trá»i giao thừa lành.

Cả một buổi sớm, cụ Kép phải bận ở đình làng. Trước khi ra đình cụ đã dặn bõ già ở nhà phải sửa soạn cho đủ để đến quá trưa, cụ và vài cụ nữa đi việc đình làng vỠsẽ cùng uống rượu thưởng hoa.

Bõ già đã bày ra giữa sân bốn cái đôn sứ Bát Tràng mầu xanh quan lục. Trước mặt má»—i đôn, bõ già đặt má»™t án thư nhá», trên đó ngất nghểu hai chậu lan còn lù lù chiếc lồng bàn úp, và má»™t hÅ© rượu da lươn lá»›n có nút lá chuối khô. Bõ già xếp đặt trông thạo lắm. Trong mấy năm nay, đầu mùa xuân nào bõ già cÅ©ng phải ít ra là má»™t lần, bày biện bàn tiệc rượu Thạch lan hương như thế. Bõ già hôm nay lẩm bẩm phàn nàn vá»›i ông ấm hai:

- Năm nay cụ nhà uống rượu sá»›m quá và lại uống ban ngày. Má»i năm, cứ đúng rằm tháng giêng má»›i uống. Vả lại uống vào chiá»u tối. Ãốt đèn lồng, treo ở ngoài vưá»n, trông vào bữa rượu hoa, đẹp lắm cậu ạ.

Ông ấm hai vui chuyện, há»i bõ già:

- Này bõ già, tôi tưởng uống rượu nhấm với đá cuội tẩm kẹo mạch nha thì có thú vị gì. Chỉ thêm xót ruột.

- Chết, cậu đừng nói thế, cụ nghe thấy cụ mắng chết. Cậu không nên nói tá»›i chữ xót ruá»™t. Chính cụ nhà có giảng cho tôi nghe rằng những cụ sành uống rượu, trước khi vào bàn rượu không ăn uống gì cả. Các cụ thưá»ng uống vào lúc thanh tâm. Và trong lúc vui chén, tịnh không dùng những đồ nhắm mặn như thịt cá đâu. Mấy vò rượu này, là rượu tăm đấy. Cụ nhà ta quý nó hÆ¡n vàng. Khi rót rá» ra ngoài má»™t vài giá»t, lúc khách vá», cụ mắng đến phát thẹn lên. Cậu đậy nút lại không có rượu bay!

Phía ngoài cổng, có tiếng chó sủa vang.

Bõ già nhìn ra thấy bốn cụ tiến vào đã quá ná»­a lòng ngõ duối. Cụ nào cÅ©ng cầm má»™t cây quạt thước, chống má»™t chiếc gậy tre càng cua hay trúc đùi gà. Uống xong tuần nước, cụ Kép má»i ba cụ ra sân uống rượu. Bõ già vòng tay vái các cụ và đợi các cụ yên vị rồi thì khom khom mở từng chiếc lồng bàn giấy má»™t.

Má»™t mùi hương lan bị bá» tù trong bầu không khí lồng bàn giấy phất từ đêm qua, đến bây giá» vá»™i tản bay khắp vưá»n cây. Bốn cụ và bõ già đánh hÆ¡i mÅ©i: những cặp mắt kém cá»i đăm đăm nhìn kỹ vào khoảng không trong vắt như có ý theo dõi luồng hương thÆ¡m Ä‘ang thấm nhập dần vào các lá»›p khí trá»i. CÆ¡n gió nhẹ pha loãng hương thÆ¡m đặc vào không gian.

- Dạ, xin rước các cụ.

Dứt tiếng cụ Kép, tất cả bốn cụ đỠúp lòng bàn tay vào nhau thi lá»… và giÆ¡ tay chỉ thẳng vào giữa má»i nhau ai cao tuổi xin nhắp chén trước Ä‘i. Tiệc rượu bắt đầu. Bõ già kính cẩn chắp tay đứng sau lưng chá»§, có vẻ cÅ©ng thèm say lắm.

- Trá»i lạnh thêm chút nữa, uống Thạch lan hương má»›i đúng phép, chá»§ nhân ạ!

Ãáp lá»i cụ Cá»­ Lá»§, cụ Kép vuốt râu cưá»i nói:

- Chính thế. Nhưng đệ sợ chỠđược lạnh đến, thì hoa vưá»n nhà tàn mất. Trông kẹo mạch nha không đông, còn dính vào lá»›p đá lót, đệ cÅ©ng biết là không được khéo lắm. Trá»i nồm biết làm thế nào.

- Này cụ Kép, kẹo đá thÆ¡m ngon đấy. Chỉ hiá»m có mùi ung á»§ng pha vào hương lan. Chắc kẹo nấu bén nồi, khê và thêm không được đông nên má»›i có tạp vị nhiá»…m vào.

Sau mấy câu phê bình vá» tiệc rượu, tá» ra mình là ngưá»i biết thưởng thức những vị thanh lương đạm bạc, bốn cụ Ä‘á»u xoay câu chuyện sang phía thÆ¡ văn.

Cụ Tú ngưá»i cùng làng vá»›i cụ Kép mở đầu câu chuyện làm thÆ¡.

- Sá»›m nay, đệ đã khai bút rồi. Ãệ nghÄ© dược má»™t đôi câu đối. Ãể các cụ chữa cho mấy chữ. Chiá»u nay sẽ viết luôn vào giấy hồng Ä‘iá»u để xin phép dán thêm vào cổng nhà.

Ba cụ cùng cạn chén một lúc, cùng nói một lúc:

- Cụ Tú hãy cạn luôn ba chén rồi hãy Ä‘á»c đôi câu đối má»›i. Câu đối cá»§a cụ còn ai mà hạch nổi chữ nào. Cụ nói gì mà khiêm tốn vậy... Chúng tôi xin nghe.

Chá» cụ Tú dặng hắng lấy giá»ng, má»—i cụ Ä‘á»u bá» vào mồm những viên kẹo mạch nha đá cuá»™i ướp hương lan. Những nhân đá đánh vào răng kêu lách cách. Má»—i ông già Ä‘á»c má»™t đôi câu đối.

Rồi chén rượu ngừng là má»™t lá»i thÆ¡ ngâm trong trẻo. Cứ thế cho tàn hết buổi chiá»u.

Mấy cụ Ä‘á»u khen lẫn nhau là thÆ¡ hay. Trong cái êm ấm cá»§a buổi chiá»u xuân sá»›m, tiếng ngâm thÆ¡ quyến rÅ© cả đến tâm hồn má»™t ngưá»i lão bá»™c. Bõ già, chiá»u mồng má»™t Tết tá»± nhiên mặt sáng tá» hẳn lên. Cái đẹp cá»§a tiệc rượu ngâm thÆ¡ lây cả sang ngưá»i bõ.

Vò rượu vợi vá»›i chiá»u xuân sá»›m quên Ä‘i.

Những vò rượu vợi dần. Trong lòng đĩa sứ đựng nhân đá, hòn cuội cao dần lên, bõ già đưa thêm mãi những đĩa sứ vào bàn rượu.

Từ phía đầu làng, dá»™i vá» mấy tiếng pháo lẻ loi. LÅ© cháu nhá», nấp sau cá»™t nhà, muốn chạy ra xin bõ già phát cho chúng những hòn cuá»™i đã nhắm rượu xong rồi kia.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #114  
Old 20-05-2008, 09:53 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hoa Sầu Äông
Tác giả: Võ Nguyên

Những vồng mây lãng du vắt ngang qua bầu trá»i cuối xuân cao tít, như trêu tức những ngưá»i nông dân. Ãồng lúa Ä‘ang độ trổ đòng, thế mà đất nẻ chân chim khát cháy lá, ngắc ngoải chá» những giá»t mưa đầu mùa. Nhưng mây vẫn má»™t hành trình lang thang, nhởn nhÆ¡ rồi mất hút vá» phía trá»i tây. Vưá»n cây trái cá»§a Liá»…u Ä‘ang rá»§ lá héo xàu. Má»™t mình đứa cháu không tưới nổi. Giếng nước sầu bi sắp sá»­a tắc mạch. Nếu những đám mây kia không dừng lại, không Ä‘en lên để gieo nước xuống mảnh vưá»n cô quạnh này, coi như mùa trái cây năm nay phá»§i sạch.

Ngẫm Ä‘á»i mình chẳng khác mảnh vưá»n khô hạn. Có khi còn rách nát, thảm hÆ¡n, giống những tàu lá chuối sau cÆ¡n giông bão, đánh đập te tua. Nhiá»u khi, Liá»…u chẳng muốn tiếp xúc vá»›i ai. Mái tóc ấy vẫn óng mượt, tôn thêm vẻ thanh tao cá»§a khuôn mặt, nhưng đôi mắt bao giá» cÅ©ng tràn ngập hoàng hôn, lắm lúc thẫn thá», thoáng buồn xa xăm, cứ lặng lẽ u trầm như bóng hình tu sÄ©. Dẫu có nhiá»u ngưá»i đến tặng quà, há»i thăm, rồi phá»ng vấn, viết bài đăng báo, Ä‘á»c trên đài phát thanh ca ngợi Liá»…u, nhưng Liá»…u thấy lòng se sắt! Nhiá»u đêm Liá»…u khóc, nước mắt lá»t vào vành tai nóng hổi. Ká»· niệm thá»i qua cứ chập chá»n ẩn hiện.

Má»™t vùng quê tuy xa xôi nhưng vá»›i bao sôi nổi, tá»± hào đáng nhá»› cá»§a tuổi thÆ¡. Cả vùng Tà Dinh ngưá»i ta truyá»n miệng câu "Cha mẹ cú đẻ con tiên" nhằm chỉ cha mẹ Liá»…u. Mẹ dáng ngưá»i thô, cha mặt rá»—, chân Ä‘i chữ bát, nhưng sinh con xinh đẹp. Quả Liá»…u đẹp thật, đẹp đến sững sá» thiên hạ! Những năm vá» thị xã há»c, có khối chàng theo. Chiếc áo dài ngắn cÅ©n cỡn chấm gối, trở nên nhẹ nhõm, dịu dàng qua làn da mịn mát. Nó trở nên khá»e khoắn và hấp dẫn bởi vóc ngưá»i thon thả. Không chỉ những bạn há»c theo Ä‘uổi, các "giáo sư" trung há»c đệ nhị cấp chưa vợ cÅ©ng lặng lẽ dè chừng nhau, có cÆ¡ há»™i bên Liá»…u là gieo những lá»i cất cánh, chập chá»n úp mở đến xao xuyến lòng. ấy thế mà bạn bè, thầy cô lại được tin Liá»…u bá»—ng dưng bá» há»c, mất tích đột ngá»™t. Mãi vá» sau má»›i rõ.

Ãại úy cảnh sát chi khu trưởng phải lòng, theo Ä‘uổi, tá» tình. Chính vì bám sát, theo Ä‘uổi để thổ lá»™ tình cảm ấy, nên y đã phát hiện những gì ẩn nấp bên trong chiếc cặp da... những bí mật lạnh ngưá»i. Y đã nói rõ Ä‘iá»u đó trong lần đón Liá»…u vào má»™t chiá»u thứ bảy, khi Liá»…u đạp xe vá» nhà. Và sắc đẹp, dẫu không có uy thế vá» vÅ© lá»±c, nhưng có sức mạnh chao đảo con tim, chuyển bại thành thắng, nên Liá»…u đã thoát khá»i bàn tay "công vụ" cá»§a đại úy cảnh sát chi khu trưởng, âm thầm bá» há»c, đến vá»›i núi rừng, trong những năm khói lá»­a chiến trưá»ng dữ dá»™i.

Liá»…u được giao nhiệm vụ theo dõi khối thanh niên trưá»ng há»c, nhằm vận động tổ chức những cuá»™c biểu tình. Con ngưá»i ấy ở đâu cÅ©ng có sức hút kỳ lạ. Những chàng trai, từ du kích đến cán bá»™, có dịp qua huyện, Ä‘á»u ghé thăm Thúy Liá»…u, để được mấy phút ngắn ngá»§i chiêm ngưỡng cái Ä‘iá»u kỳ diệu mà tạo hóa đã ban cho. Biết bao trai trẻ khi chia tay không khá»i xao lòng, vương vấn!... Rồi Liá»…u được rút vá» tỉnh. Bốn tháng sau được cá»­ Ä‘i há»c lá»›p võ thuật, chuẩn bị vào thành hoạt động.

Liá»…u vào thành hÆ¡n hai năm thì bị bắt: Lúc đầu, gặp lại ngưá»i bạn há»c trước hai lá»›p, từng má»™t thá»i theo Ä‘uổi Liá»…u, Ä‘ang là sÄ© quan bên ban thẩm vấn. Liá»…u cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n. Nhưng sau khi ngưá»i ấy bị ám sát, tình thế không còn thuận lợi. Liá»…u bị tra khảo liên tục. Rồi đến cái đêm không bao giá» có thể quên được, má»—i lần nhá»› lại: Liá»…u chợt rùng mình. Ná»­a đêm Liá»…u bị dá»±ng dậy, đưa qua bên thẩm vấn. Lại những lá»i há»i cung. Nhưng đêm nay cái giá»ng há»i cung nghe ngá»t ngào, dá»… chịu. Lại có những tiếng cưá»i đáng sợ. Cái hàng lông mép vâu ra, giá»›i thiệu hai hàm răng trắng nhởn. Ãôi ve áo rung lên bần bật theo tiếng cưá»i. Và hai bàn tay sàm sỡ ấy như con rắn hổ phù vồ lên ngưá»i Liá»…u, áp cô vào tưá»ng. Mồ hôi vã ra lạnh ngắt...

- Ông làm cái gì thế?

Vẫn tiếng cưá»i khùng khục rung lên khi hai hàm răng trắng há»›n khoe ra:

- Thật sá»± tôi rất mến cô, tôi không muốn Ä‘á»i cô phải chôn xác nÆ¡i nhà tù. Nếu cô thuận lòng, tôi sẽ bảo lãnh cho.

Hắn áp vào và ôm cô, hai bàn tay mò tìm... Liá»…u phản ứng quyết liệt, vùng ra khá»i vòng tay hắn. Từ ngày há»c võ thuật, bây giỠđôi chân má»›i bắt đầu sá»­ dụng, nhằm vào đống thịt kia vung mạnh: "Bá»™p", "há»±". Hắn lảo đảo, rồi đứng trợn mắt nhìn:

- Ã. mẹ mày, sống không muốn, muốn chết.

Hôm sau hắn cho ngưá»i đưa Liá»…u lên phòng tra tấn. Ãợt tra tấn lần này thật rùng rợn. Chúng xích hai tay cô và treo lên xà nhà, thoát y cô, rồi dùng những thân gá»— vuông nhằm vào đôi chân mà đánh. Ãôi chân tê buốt, nặng như Ä‘eo chì, không sao cá»­ động được nữa. Chúng tháo dây xích, ngưá»i cô má»m nhÅ©n, ngã sóng xoài xuống sàn nhà. Cảm giác tê dại lan lên vùng bụng, vùng ngá»±c, muốn ngợp thở. Toàn thân bải hoải, đầu choáng váng, rồi mê man.

Thá»i gian trôi qua thế nào không rõ. Khi tỉnh dậy, Liá»…u thấy Ä‘ang nằm trong bệnh viện. Hai chân sưng tấy lên, nhức buốt tận đỉnh đầu. Liá»…u biết có ngưá»i cá»§a nhà giam Ä‘ang ngồi giưá»ng bên cạnh. Y tá vào chích thuốc, lặng lẽ. Sau này cô má»›i rõ, bệnh viện được chỉ thị không được chữa trị tận tình, chỉ chích đôi liá»u thuốc để cầm sức. NghÄ©a là mặc cho thương tích phát triển. Ãến ngày thứ bảy, hai chân cô thâm Ä‘en, đôi chá»— chảy nước, nhức nhối không chịu được. Má»™t ông bác sÄ© cho cô biết:

- Chân cô đã bị hoại tử, nếu không tháo khớp sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

Má»™t luồng khí lạnh từ sống lưng chạy xá»™c lên óc. Liá»…u nhắm nghiá»n hai mắt. Mồ hôi vã ra.

Ngưá»i ta đưa chị Ä‘i tháo khá»›p ngang đầu gối cả hai chân. Sáu ngày sau, há» tiếp tục cưa má»™t Ä‘oạn nữa ở chân trái đến giữa bắp vế, vì bị nhiá»…m trùng.

Từ năm 1978, có ai đó Ä‘i ngang qua vùng Tà Dinh xa xôi này, nhìn vào căn nhà má»›i xây bên quận lá»™, thấy má»™t cô gái thưá»ng loay hoay vất vả vá»›i chiếc xe lăn trong vưá»n. Qua chiến tranh, cha mẹ, anh chị em chết hết, còn lại má»™t mình, tàn tật, vò võ. Ngưá»i ta xây cho Liá»…u ngôi nhà nhá», thật dá»… chịu. Chị đưa đứa cháu gái gá»i bằng cô vỠở chung để chăm sóc vưá»n tược. Các phóng viên đài, báo vẫn lui tá»›i để viết bài vá» chị. Chị chẳng mong Ä‘iá»u đó. Chỉ có má»™t ngưá»i chị mong ngóng, hÆ¡n ba năm nay rồi từ sau giải phóng, vẫn chưa được gặp. Chị biết anh ấy Ä‘i há»c nước ngoài đã vá» hÆ¡n bốn tháng nay, Ä‘ang giữ chức vụ lá»›n trên tỉnh. Nhưng rồi chị cảm thấy chán nản, không muốn ngưá»i ấy đến. Ãến để làm gì? Thật là má»™t sá»± trông mong khá» khạo, ngu ngốc, chẳng còn gì nữa! Liá»…u xem mình trong gương, khuôn mặt trở nên hồng hào. Chị biết đó là khuôn mặt đẹp. Ãôi mắt u buồn, má»™t thoáng buồn hoàng hôn mênh mông ráng Ä‘á». Hai bầu vú trở nên căng tròn, chắc lại. Nhìn xuống đôi chân cụt, chị tê tái, hốt hoảng. Chị gục xuống thành giưá»ng và khóc. Khóc vì khiếp sợ khi nghÄ© đến tình yêu.

Vào má»™t buổi trưa, Liá»…u tá»±a lưng vào gốc sầu đông. Có nÆ¡i gá»i cây sầu đâu, nÆ¡i thì gá»i sầu đông. Vì mùa đông cành trÆ¡ trụi lá, u sầu. Nhưng nay giữa mùa xuân, hoa nở tím thế kia, rỡ ràng, sao vẫn còn mang tiếng sầu đông? Có lẽ nên gá»i cây xoan thì hay hÆ¡n... Liá»…u ngước nhìn bầu trá»i, những võng mây lãng du dừng chân mÆ¡ màng... Những tháng ngày trong rừng, vào mùa có những võng mây như thế, em đã gặp anh. Lúc ấy, anh là sinh viên văn khoa, từ thành phố lên rừng hÆ¡n má»™t năm, vừa lúc em từ huyện chuyển vá» tỉnh. Tất cả bắt đầu từ đó, từ cái mùa xuân có những võng mây vắt ngang ná»n trá»i. Em gá»i mây nhã bừa. Còn anh, gá»i đó là mây lãng du.

Liá»…u sắp sá»­a vào thành, Thuật chỉ biết Liá»…u có lệnh Ä‘i xa, không rõ Ä‘i đâu, cÅ©ng không dám há»i. Ãêm chia tay, hai ngưá»i ngồi trên má»m đá bên bá» La Ngà chảy xiết. ánh trăng mưá»i tám mÆ¡ màng đắp lên rừng cây sương phá»§. Trăng lên cao. Dòng La Ngà lấp lánh ánh bạc. Má»™t thân cá»§i to chao đảo lá»nh bá»nh trôi lên mặt nước. Ãêm xuống lạnh. Thuật áp má vào tóc chị thì thầm:

- Biết khi nào gặp lại?

- Em trả lá»i sao được? Chiến tranh mà!

Rồi há» dịu dàng ôm nhau. Nước sông vẫn chảy. Vách đá lặng thầm. Rừng cây vẫn thế, hoang dã muôn Ä‘á»i. Thỉnh thoảng có tiếng nai lạc đâu đó dưới chân triá»n núi. Xa xa có tiếng bom rá»n. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Liá»…u má»›i biết thế nào là nụ hôn, dịu ngá»t, nồng nàn, dữ dá»™i. Anh nói: "Biết ngày mai thế nào?". "Chiến tranh rồi sẽ chấm dứt, em sẽ chá». Thế còn anh?". "Vâng, anh chá»... Chỉ khi nào vá» vá»›i đất. Mà không, dẫu vá» vá»›i đất, anh vẫn chá»".

Hai giá»t nước mắt lăn tròn trên má. Liá»…u nhìn những cánh hoa sầu đông rung rinh khi có những con ong đắp vào. Ãôi cánh hoa rÆ¡i nhẹ lên thảm cá», có cánh hoa rÆ¡i tõm vào bụi gai bên cạnh. Liá»…u nhìn chiếc xe con mầu trắng từ xa chạy đến, rồi chậm lại và dừng hẳn trước cổng vưá»n. Ãôi tay Liá»…u bá»—ng run lên. HỠđã ra khá»i xe. Ngưá»i tài xế mở "cốp" vác ra chiếc xe lăn sưá»n i-nốc. Cái gì đến, nó sẽ đến. Bây giá» chị khóc thật sá»±. Anh ấy đến. Ngưá»i tài xế đặt chiếc xe lăn tá»±a vào tưá»ng, rồi lảng ra vưá»n, vẫn nghe tiếng Thuật dá»— dành, động viên. Há» chuyện trò, nhưng không nhắc đến chuyện quá khứ, cÅ©ng không hứa hẹn gì đến tương lai. Thuật đến và Ä‘i, Ä‘iá»m đạm và nghÄ©a vụ.

Thá»i gian lạnh lùng. Liá»…u không muốn tiếp xúc vá»›i những ngưá»i đến phá»ng vấn, sợ ngưá»i ta nói đến mình. Nhưng Liá»…u không còn ngồi yên mà khóc, mà tá»± dày vò. Chị vui vá»›i khu vưá»n. Má»™t vưá»n rau quả sum suê, mát mắt. Ngày nào đứa cháu cÅ©ng chở hàng xuống chợ để bán. ý chí là vậy. Còn tâm trạng, những lúc soi gương, tưởng chừng như tiếng thá»§y tinh vỡ vụn, Ä‘ang nghiá»n nát, cứ xoáy vào ngá»±c, cứ váng vào đầu. Ngày qua ngày, chị thui thá»§i cầm hai chiếc ghế con, chống tay lết ra vưá»n nhổ cá». Nhìn chị như nàng cóc khổng lồ ẩn hiện dưới những tàn lá. Mấy hôm nay trá»i mưa, chị không ra vưá»n. Nghe đài báo, do ảnh hưởng bão, nên đêm nay có gió cấp sáu, cấp bảy. Bên ngoài, mưa má»—i lúc càng thêm nặng hạt. Chị khép cá»­a, chống tay lên hai chiếc đòn, lê mình xuống bếp nấu cÆ¡m. Ban sáng, đứa cháu vá» bên nhà, ngày mai má»›i đến. Càng vá» chiá»u, sức gió càng mạnh. Chị Ä‘ang lo, lẽ ra không nên để đứa cháu vá» bên ấy trong lúc mưa bão thế này. Lết xuống bếp, bắt gặp chiếc xe lăn Thuật tặng xếp dá»±ng bên tưá»ng, chị lại nhá»› tá»›i con ngưá»i ấy. Gần hai năm rồi anh không đến. Nhưng có má»™t lần cho ngưá»i Ä‘em quà đến tặng, chị không nhận. Còn chị, vừa cảm thấy khổ Ä‘au, như oán há»n Ä‘iá»u gì đó, vừa tá»§i thân, nước mắt không chảy, nhưng tưởng như có những vòng thép gai han rỉ lăn tròn lên số phận. Bá»—ng có tiếng gõ cá»­a, rồi tiếng gá»i:

- Có cô Liễu ở nhà không?

Từ dưới bếp, chị nói vá»ng lên:

- Có. Em đây.

Cá»­a vừa hé, má»™t ngưá»i đàn ông mang áo mưa lách vào. Anh tháo mÅ©... Gió tạt vào. Anh vá»›i tay khép cá»­a. Chị ngá» ngợ... hay là... Thôi đúng rồi! Chị ngồi bất động trên chiếc ghế con.

Trá»ng! Ngưá»i hoạt động cùng tuyến ná»™i thành vá»›i Liá»…u. Há» thưá»ng gặp nhau ở Ä‘iểm hẹn, để trao tin và tài liệu. Lúc ấy, Liá»…u thưá»ng lẫn vào đám nữ sinh vá»›i chiếc áo dài trắng. Liá»…u dịu dàng và lá»™ng lẫy. Anh đã yêu. Những lúc ngồi bên nhau, anh đã biểu lá»™ gần xa tình cảm cá»§a mình. Liá»…u biết Ä‘iá»u đó. Ãến khi Trá»ng thật sá»± ngá» lá»i. Liá»…u má»›i nói rõ mình đã có ngưá»i yêu, đã hứa hẹn rồi. Biết vậy anh vẫn yêu. Yêu rạo rá»±c, chân thành. Bá»—ng Liá»…u bị bắt. Anh được chỉ thị đổi tuyến hoạt động và rá»i thành phố. Bặt tin nhau từ đó. Sau năm bảy lăm, anh xin vá» làm cho má»™t tá» báo ở Trung ương. Thế mà sáu năm rồi, bây giá» gặp lại...

- Sao anh biết em mà tìm đến?

- Ghé tỉnh này lấy tin, tình cá» Ä‘á»c được mấy tá» báo cÅ©. Ai hay quê em ở đây.

Trá»ng sục vào bếp, làm gà, nấu nướng vá»›i Liá»…u. Anh sôi nổi, rá»™n ràng. Anh lấy dao, lấy thá»›t, tìm mắm, giã á»›t... vừa làm vừa nói, vừa há»i, vừa cưá»i, rôm rả. Khi ngồi vào bàn ăn, há» vui như cặp há»c trò sau ba tháng hè gặp lại. Há» nhắc chuyện xưa, rồi bao ká»· niệm. Có lẽ đây là lần đầu tiên sau ngày giải phóng. Liá»…u được cưá»i, được vui như thế?

Bên ngoài gió mạnh hÆ¡n, rít vù vù, sợ vưá»n cây bị dập nát mất. Tiếng mưa lúc nặng lúc nhẹ như vãi cát lên mái nhà. Dẫu vậy, đối vá»›i Liá»…u, hÆ¡n ba năm rồi, căn nhà này má»›i có được phút giây trở nên bình yên, ấm áp như bây giá». Thật dá»… chịu, Trá»ng dành phần rá»­a chén, pha trà, Liá»…u chỉ biết ngồi nhìn, cảm động và thẫn thá». "Sau đêm nay, biết đến khi nào má»›i tìm được không khí trong nhà thế nữa?". Há» ngồi nói chuyện rất khuya. Ãến lúc Trá»ng bế Liá»…u vào giưá»ng để nghỉ, chị còn bảo anh ngồi lại để tâm tình. "Anh đến, khiến em vui mừng quá!". Anh nhìn vào mắt Liá»…u: "Thế tại sao em lại khóc?". Chị không trả lá»i, nằm nghiêng lại, gác tay lên đùi anh. Giá»t nước mắt rÆ¡i xuống gối. "Má»—i lần nhá»› lại chiếc áo dài trắng, em tưởng như ngá»±c mình Ä‘ang vỡ ra từng mảnh. Ãá»i đã đặt lên số phận em má»™t dấu chấm hết". "Em đừng nghÄ© quẩn". "Má»™t kẻ què quặt còn gì!". "Thà chấp nhận què quặt thể xác chứ không chấp nhận què quặt tâm hồn". "Anh động viên em đấy à?". "Anh nói chân tình". "Em khổ lắm! Chỉ còn má»™t ước mÆ¡ duy nhất cÅ©ng sợ ngưá»i khinh!". "Ngưá»i nào lại dám khinh ước mÆ¡ cá»§a em?". "Biết đâu... cả ngưá»i ngồi ngay bên cạnh". "Lạy chúa! Em nghÄ© vá» anh như vậy?". "Không dám, nhưng em sợ...". "Thế anh có thể giúp gì cho em ? Tiếp theo những tiếng ngập ngừng, rào đón, e thẹn, như phân thân giữa má»™ng và Ä‘á»i, bay lên giữa những ước mÆ¡ thánh thiện thiết tha rồi loãng vào trần tục xấu hổ, giữa tế nhị thiêng liêng và trÆ¡ trẽn phÅ© phàng, táo bạo. Quá khứ và hiện tại, nhân đạo và dã man, khổ Ä‘au và hạnh phúc... Tất cả chỉ có khi vừa bước ra khá»i cuá»™c chiến - hiện thá»±c cuá»™c Ä‘á»i. Chị nắm tay anh: "Em muốn được làm mẹ. Em muốn có má»™t đứa con".

Trá»ng kinh ngạc, trợn tròn hai mắt: "Lẽ nào em lại... làm khổ mình như vậy? Má»™t đứa con... chín tháng mang thai, rồi sinh nở, rồi nuôi dưỡng, bao Ä‘iá»u cá»±c nhá»c. Em lại mang tiếng, lại tiếp tục khổ Ä‘au, bất hạnh". "Thôi! Anh đừng nói nữa. Em lưá»ng tất cả rồi. Ãó là hạnh phúc cho em. Có hạnh phúc nào không qua gian khó, khổ Ä‘au". Bên ngoài mưa vẫn vãi hạt trên mái nhà. Gió lồng qua khe cá»­a sổ. Ngá»n đèn chao qua chao lại muốn tắt. Phải chăng từ mẹ Âu CÆ¡ cho đến bao Ä‘á»i vẫn thế! Tiếng mưa hay những giá»t đắng nhá» vào bể trần ai? Ôi thân con gái, phút giây hạnh ngá»™ vá»›i Ä‘á»i... bồng bá»nh và rùng rợn...

Ãến tháng thứ tư, xóm làng bắt đầu dị nghị. Rồi ban phụ nữ đến nhà tìm hiểu, chất vấn để biết tác giả cá»§a cái bầu ấy là ai, buá»™c chị phải khai báo. Há» lên án chị gay gắt. Nào chị là đảng viên, là ngưá»i Ä‘ang có uy tín, niá»m tá»± hào cá»§a làng xã, được trá»ng vá»ng, kính nể, thế mà bá»—ng dưng "sa Ä‘á»a", "há»§ hóa"... Không ai bênh vá»±c chị. Chị ngồi lặng yên, băng giá. Rồi gục mặt xuống bàn, chị khóc. Sau đó, ngưá»i ta ít thấy các cÆ¡ quan đài, báo đến tìm chị để viết bài như trước.

Mãi bốn năm sau má»›i thấy má»™t anh nhà báo Trung ương vá» ghé thăm. Bé Hồng Nhi rất thích những món quà anh mang đến. Anh ẵm và đùa vá»›i nó suốt từ sáng đến chiá»u. Rồi anh lại ra Ä‘i. Bé chạy theo tiá»…n anh đến đầu ngõ. Liá»…u ngồi trên chiếc xe lăn cuối sân, ngá»­a mặt nhìn trá»i. Bầu trá»i mênh mông trong vắt, chỉ đôi võng mây lãng du vắt ngang qua cuối chân trá»i, xa tít. Lại vào đầu hạ, Hồng Nhi lững thững quay vào. Liá»…u mÆ¡ màng tưởng như đôi chân mình Ä‘ang được má»c thêm ra, má»c thêm ra... Ngoài kia, bóng anh ấy khuất dần sau đồng lúa. Ãồng lúa sắp trở vàng, chao sóng theo chiá»u gió. Ãất trá»i êm nhẹ. Má»™t chiá»u quê. Chiá»u quê êm vắng, thanh bình.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #115  
Old 20-05-2008, 09:55 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hai Nhà Nghá»
Tác giả: Nguyên Hồng

Ãã lâu tôi không làm cái nghá» nhào lá»™n ấy nữa để kiếm cÆ¡m ăn. Nhưng, má»™t đôi khi, nghe tiếng thanh la inh-á»i, hay tiếng phèng phèng khua ran, hay những Ä‘iệu kèn Ä‘u-đủ rè rè, tôi lại thấy lòng náo nức. Má»™t cái gì má»m yếu trong thâm tâm tôi bị rung động lúc bấy giá», và má»™t cái gì chua xót làm tê dại linh hồn tôi. Lập tức, tôi phải Ä‘i xa chá»— tụi trẻ làm trò kia, hoặc cho chúng má»™t vài hào để chúng Ä‘i nÆ¡i khác biểu diá»…n tài nghệ.

Thưa các bạn, những bạn đã từng nếm qua các vị ngá»t bùi, cay đắng cá»§a má»™t nghá» tá»± do trong sạch nào, chắc các bạn phải từng có những phút giá» bùi ngùi như tôi, sau khi các bạn bá» nghỠấy, bá» hẳn nghỠấy.

Má»™t ká»· niệm cÅ© dù êm Ä‘á»m, sáng suốt, hay thảm khốc, tối tăm, bao giá» cÅ©ng xúc động lòng ta hÆ¡n là những sá»± lo âu, mừng rỡ cá»§a tương lai dẫn đến. Nhất là những ká»· niệm ấy lại thuá»™c vá» thá»i kỳ thÆ¡ ấu cá»§a ta, cái thá»i kỳ rất yêu dấu, rất nên thÆ¡, vì chan chứa cảm tình.

Một ngày xuân đã qua, lâu lắm rồi, một ngày xuân sáng và ấm, nghỠnhào lộn đã khắc sâu vào tâm khảm tôi những dấu vết không thể mỠnhạt được.

***

Dạo ấy, bá»n trẻ con cặn bã đặt cho tôi cái tên kép: Nhân-Ä‘en vì tôi, hết năm này sang năm khác, lang thang trong nắng, mưa và gió bụi, có má»™t nước da bóng nhẫy, mùi gá»— lim cÅ© đóng bàn há»c trong những nhà trưá»ng. Chúng lại còn gá»i tôi là Nhân-Ä‘u-đủ, vì tôi kiếm tiá»n cá»§a thiên hạ rất dá»… dãi bằng những bài kèn "la-mát", "mạc-xây-e", "ma-đơ-lông" vân vân, thổi vá»›i ba ống Ä‘u-đủ.

Trước kia, Ä‘i theo tôi có má»™t thằng bé kém tôi hai tuổi. Nó không biết thổi kèn, không biết ca những bài cải lương mà bây giá» ngưá»i ta cho là chướng tai vô cùng, nhưng nhào lá»™n giá»i. Tôi gặp nó ở chợ nhà quê, vùng Hà-Ãông dắt thuê cho má»™t ông già mù. Thấy nó kháu khỉnh, mắt sáng, miệng cưá»i luôn, tóc hung hung xoăn xoăn như tóc tây, lại tinh lanh, chỉ xem tôi nhào lá»™n vài lần mà đã bắt chước uốn cầu vòng Ä‘i bằng tay được, tôi liá»n dá»— nó bỠông cụ ăn mày.

Cùng tôi lang thang nay đây mai đó được hÆ¡n má»™t năm, tá»›i khi biết làm nhiá»u trò, thì nó bá» tôi, Ä‘i kiếm tiá»n má»™t mình. Tại dạo ấy tôi ốm yếu luôn, không thể nhào lá»™n nhiá»u được và ca hát, thổi kèn hay như trước. Mấy ngày đầu, tôi buồn rầu và nhá»› nó chẳng khác gì má»™t ngưá»i anh có đứa em gái nhá» chết ở dá»c đưá»ng khi cùng nhau Ä‘i tha phương cầu thá»±c.

Nó bỠông già, vì sống vá»›i ông, khổ sở, bệ rạc quá. Nhưng làm bạn tôi, được tôi quý mến, có cái gì cÅ©ng chia sẻ cho, mà nó đánh "rÆ¡i" ngay tôi khi tôi cùng quẫn, há»i sá»± bá»™i bạc ấy còn gì khốn nạn hÆ¡n? ấy là tôi không nghÄ© đến công phu luyện tập cho nó thành má»™t nhà nghá» khéo, giá»i.

Tuy bị má»™t phen lừa lá»c, tôi vẫn cố gắng tìm kiếm má»™t đứa bé kháu khỉnh, khôn ngoan như nó, để truyá»n cho các cách múa lá»™n rồi cùng Ä‘i kiếm tiá»n. Nhưng gần hai năm, tôi chẳng chá»n được đứa nào hết.

Cuối năm thứ ba, tôi càng ốm yếu hÆ¡n... rồi sang xuân năm thứ tư, tôi bắt đầu Ä‘i sâu vào má»™t quãng Ä‘á»i thiếu thốn, khổ sở vô cùng.

Tiếng hát cá»§a tôi đã khàn khàn! Tiếng kèn không vang to và ngân dài như trước. Ãi bàn tay chỉ được bốn, năm thước. Nhiá»u lúc, trên dây thép, tôi phải bá» dở trò vì thấy đầu bốc nóng, ù tai, quáng mắt.

Nghá» làm xiếc cá»§a tôi đến thá»i kỳ cùng mạt rồi!

*

* *

Tôi bá» Hải Dương vá» Hải Phòng chính lúc ngưá»i Ä‘á»i đương vui mừng đón chào xuân má»›i. Bởi cái tỉnh nhá» vá»›i vài dãy phố vắng vẻ kia, đến má»™t thành phố không sầm uất lắm nhưng cÅ©ng đông dân cư, tôi hy vá»ng sẽ kiếm được má»™t món tiá»n kha khá, đủ cho tôi chuá»™c lại ít quần áo gán nợ cho hàng cÆ¡m và cắt vài chén thuốc.

Xe lá»­a qua khá»i cầu Phú Lương lại bắt đầu chạy rất nhanh, lắm lúc đến quãng đưá»ng vòng tưởng như sắp chồm ra ngoài đưá»ng sắt. Bấy giỠánh nắng vàng tươi đã láng khắp bầu trá»i không gợn má»™t vệt mây Ä‘en và khắp vùng quê lặng lẽ trong má»™t thứ hÆ¡i gì mong manh ướt lạnh.

Tá»›i khi mặt trá»i lên cao, phải che tay nghiêng mắt má»›i nhìn được, và gió lồng lá»™ng tung cát bụi lầm, tôi thấy đâu đâu cÅ©ng như có những mầu sắc gì rá»±c rỡ và những tiếng gì trong sáng.

Từ cánh đồng mạ bao la nổi sóng xanh rá»n, từ những mắt nước thỉnh thoảng rùng lên như tấm nhung nõn nà căng trùng, từ những chòm cây phấp phá»›i, lấp loáng, đến những đàn chim yên lặng xoãi cánh bay vá» những lÅ©y tre bÆ¡ phá», hết thảy Ä‘á»u như nó rỡn vì vui mừng, vì sung sướng.

Lòng khấp khởi của tôi phút chốc bừng bột; tâm trí tôi trở nên tươi sáng, những cái gì mới mẻ, ấm áp lan rộng trong linh hồn tôi, tôi không còn nghĩ đến hơn một tuần lễ vừa qua, nằm liệt trong một quán trỠbẩn thỉu, không được ai săn sóc, trái lại, còn bị hắt hủi, xua đuổi.

Ngày đầu xuân bao giá» cÅ©ng xóa bá» hết những sá»± buồn bã, chán nản đến ám ảnh ngưá»i ta, làm cho ngưá»i ta lây sá»± vui sướng cá»§a vạn vật và ham thích sống. Nhìn cảnh vật rá»±c rỡ dưới ánh nắng má»™t giá» má»™t chói lá»i, tôi cảm thấy có thể gặp những ngày đầy đủ như năm nào, hay hÆ¡n cÅ©ng có. Không phải vì nhá» cái nghá» làm xiếc và ca hát này, mà vì má»™t sá»± may mắn gì bá»—ng đến.

Xuống ga Hải Phòng, tôi Ä‘eo túi vải Ä‘i lên Ngã Sáu, rẽ qua Ngõ Cấm. Thấy không có mấy đám bạc và trẻ con tụ há»p chÆ¡i đùa, tôi lên phố Ãầu Cầu. Phố này gần bót, nên rất ít xóc đĩa và súc-sắc. Tôi phải Ä‘i lên phố Khách. Ãến đây tôi đứng lại, vì chá»— tôi định diá»…n trò ấy có ba đám xóc-đĩa, ngưá»i lá»›n, trẻ em chen chúc nhau, vòng trong vòng ngoài.

Ãặt cái túi vải xuống thá»m gạch tháo miếng vải vàng để lợp mui xe ra, quẳng nốt chiếc mÅ© dạ tàng rúm ró ra giữa vòng, Ä‘oạn rút chiếc kèn bằng ba ống Ä‘u đủ, tôi phồng má lên, thổi má»™t hÆ¡i kèn.

CÅ©ng như lần trước, trăm nghìn lần trước, Ä‘iệu kèn nhà binh ca khúc khải hoàn kia đã kéo đến chung quanh tôi má»™t số đông ngưá»i.

Tôi hởi dạ, ngẩng mặt lên trá»i cao và sáng, lấy hÆ¡i thổi nốt Ä‘oạn cuối.

Sao hôm nay tiếng kèn vang to thế? Tại tôi khoan khoái, nức lòng chăng? Hay bởi trong ngưá»i tôi nhẹ nhõm vì luôn mấy ngày nghỉ ngÆ¡i và ăn rất ít? Khi đó, nếu dư tiá»n tiêu xài, tôi quyết hiến không cho đám ngưá»i đông nghịt quây tròn lấy tôi tất cả những bài kèn và những trò nhào lá»™n Ä‘iêu luyện cá»§a tôi, để hưởng cái khoan khoái thấy nhiá»u kẻ thưởng thức tài nghệ cá»§a mình.

Tiếng kèn ngừng, dưới ánh mặt trá»i nóng ấm, tôi từ từ đưa ngang tay gạt mồ hôi trán. Má»™t giá»t rá»›t xuống mắt tôi, xót quá! Tôi phải dụi hồi lâu bằng chiếc khăn bông giắt ở cạp quần thâm cá»™c có nẹp trắng. CÆ¡n sốt lai nhai làm cho tôi nhá»c mệt và rét run không được, đến giá» là hết!

Tôi trải miếng vải vàng ra giữa thá»m gạch, mặc chiếc maillot đỠdòng dá»c xanh, và lấy ở túi vải ra những dây thép, những cá»c tre, và hai quả bóng quần. Bắt đầu tá»± lúc này tôi được ngưá»i ta chú ý đến má»™t cách sốt sắng.

Vây chung quanh tôi có tá»›i hÆ¡n trăm ngưá»i. Nhiá»u nhất là trẻ con hí hởn trong những bá»™ quần áo má»›i, đến các phu phen ế việc, những thằng nhá», con sen, và vài tốp đàn bà nhà quê.

Tôi đã Ä‘i ngược bằng tay ba, bốn bận. Muốn cho ngưá»i xem sướng mắt hÆ¡n, tôi đổi sang trò uốn cầu vòng, uốn con tôm, uốn cong ngưá»i để cắn đồng xu cắm xuống đất và nhặt mùi soa. Càng phấn khởi tôi càng không thấy mệt nhá»c. Tôi trổ hết tài nhào lá»™n trên mặt đất.

Bao nhiêu tiếng vá»— tay, tiếng reo hò cất lên không ngá»›t. Trong lúc ấy, ngưá»i lá»›n và trẻ con tưởng chừng như đã lạc vào được má»™t rạp xiếc nào. Há» không ngá» tôi, má»™t đứa trẻ Ä‘i làm trò má»™t mình, lại tài giá»i đến thế, làm há» khoái trá đến thế. Trá»i! Sá»± khoái trá vui thích tăng thêm sá»± tươi tốt cá»§a ngày đầu xuân êm Ä‘á»m trở lại trong Ä‘á»i há».

Nhưng... tôi bắt đầu thở bằng tai sau trò tung cầu trên dây thép. Sau ba phút biểu diá»…n trò ấy, nhảy xuống đất, tôi nhao hẳn ngưá»i Ä‘i, và khi ngẩng đầu lên, mắt tôi tia ra những đốm sáng, trong tai tôi như có muá»—i nhá» sa vào.

Tôi phải đứng lặng một hồi lâu, và, chợt tôi nhận ra một cái gì, một sự phung phí vì kiêu ngạo nếu không phải vì dại dột.

ánh nắng đã trở nên gay gắt. Mồ hôi trán tôi càng vã ra. Tôi rút khăn lau qua mặt nóng bừng, Ä‘oạn vươn vai thở hắt mạnh ra má»™t cái. Tức thì, bao nhiêu sá»± nhá»c mệt mất hết, xác thịt và tâm trí tôi lại nhẹ nhõm phẳng lặng như thưá»ng.

Ãá»i sống cấm ngặt tôi không được má»™t giây nào chán nản và á»§y mị, phải luôn luôn hoạt động, há»›n hở hÆ¡n là ánh nắng tưng bừng nô rỡn vá»›i muôn loài.

Không ngá» rằng tôi sắp sá»­a xin tiá»n, bá»n phu xe và vài ngưá»i quần chúng áo dài thúc giục:

- Hay quá! Làm nữa đi.

- Làm nữa Ä‘i, kìa ngưá»i xem càng kéo đến đông kìa!

- Thế nào chả được nhiá»u tiá»n.

Có kẻ giá»ng quả quyết:

- ít nhất là hàng hào.

Tôi mỉm cưá»i, trật chiếc mÅ© nồi đội lệch trên đầu ra, thong thả Ä‘i lại chá»— ngưá»i nói sau cùng, lá»… phép thưa:

- Vâng, tôi xin làm nữa, nhưng xin ngài và các ngài hẵng thưởng cho ít nhiá»u.

Những nét mặt tươi tỉnh cá»§a hắn ta phút chốc đổi thành những nét cau có. Hắn lắc đầu má»™t cái, ngoảnh mặt Ä‘i, lùi bước. Giá là kẻ làm trò khác đã kèo nhèo xin, nhưng tôi đây có chút ít há»c vấn, biết tá»± trá»ng và khinh bỉ kẻ không biết tá»± trá»ng, tôi chỉ nhìn hắn bằng Ä‘uôi con mắt rồi chìa mÅ© Ä‘i xin ngưá»i khác.

Tiếng vá»— đùi đèn đẹt làm tôi chán ngán. Tôi phải đến xin ngưá»i thứ ba. Tuy ăn vận bảnh bao nhưng chàng nào cÅ©ng túi không. Ãến ngưá»i thứ tư, thứ năm, thứ sáu... thứ mưá»i rồi thứ mưá»i mấy chả rõ, cÅ©ng túi không.

Rồi những phu phen và đám đàn bà nhà quê lảng dần. Còn lại mấy chục đứa bé... suýt soát... tuổi tôi giương những con mắt thao láo nhìn.

Ngay bấy giá» những tiếng nhạc đồng xoang xoảng từ đầu phố vẳng tá»›i. Tôi kiá»…ng chân lên trông: má»™t thằng bé để tóc há»›t kiểu móng lừa, quần vải áo xanh thô, chân dận hài sảo, vừa Ä‘i vừa tung đôi dao sáng loáng vừa lắc má»™t chuá»—i nhạc đồng. Kêu gá»i ngưá»i xem, anh nhà nghá» này dùng những hát lố lăng, giá»ng lè nhè:

- Sế cô pa lý sá»nh ế Ỡê... Sá» cồ pà lá»· sá»nh ể á» á»... ể á» á»...

LÅ© trẻ con bá» ngay tôi, chạy lại xúm xít quanh thằng bé. Tốp đàn bà nhà quê và phu phen cÅ©ng kéo đến liá»n. Phút chốc trên thá»m hè trÆ¡ khấc má»—i mình tôi, mà đằng đầu phố đông nghịt những ngưá»i.

Thằng bé múa dao hởi dạ, tung thêm má»™t con dao nữa, và ráng sức ném nhanh hÆ¡n, vừa lắc mạnh cho nhạc càng vang to. Giá»ng hát lố lăng cá»§a nó như cố dướn cao lên:

- ế Ỡê... ế Ỡê ... sế cô pa lý sá»nh ế Ỡê... sể cổ pà lý sá»nh ế á» á» ... ể á» á»...

HÆ¡n lúc nãy bá»™i phần, đám ngưá»i xem, vẫn đám khán giả cÅ© cá»§a tôi, reo hò ầm Ä©.

Thằng bé múa dao bỗng dừng tay. Nó rút cái khăn bông cũng giắt ở cạp quần ra, lau mồ hôi trán, và tháo bình nước đeo ở sau lưng, tu một hơi dài. Mặt nó đỠbừng đã dìu dịu. Nó cởi chiếc áo cụt tay ném phắt xuống đất, mặc một chiếc xích sắt vào một đôi dao:

- Các ông các pà tứng lôi ra, tứng lôi ra.

Dứt lá»i, nó cầm chắc hai con dao có chuôi nối dây xích rồi hắt má»™t con dao khác lên. Con dao này vừa rÆ¡i xuống, thằng bé không bắt bằng tay, nó lấy má»™t chuôi dao cầm chắc trong tay hắt bắn chuôi dao kia lên.

Ãồng thá»i, má»™t lưỡi dao sáng loáng vá»t lên theo.

Nguy hiểm hơn, không dùng chuôi dao nữa, nó dùng đoạn xích căng thẳng hất cả hai con dao trước khi và sau khi lộn mũi rơi xuống.

Nó tung thật nhanh, mắt nó sáng ngá»i lấp lánh như những lưỡi dao ấy, vầng trán bóng rô hẳn ra cÅ©ng nhịp theo.

Trò nhào lá»™n và tung cầu cá»§a tôi trên dây thép đã nguy hiểm nhưng Ä‘em so sánh vá»›i trò múa dao cá»§a anh nhà nghá» ngưá»i Tàu này còn thua kém xa.

Nếu không cứng tay, nếu không tinh mắt, nếu chỉ nghÄ© lảng Ä‘i má»™t giây, hai mÅ©i dao sắc, nhá»n kia sẽ cắm sâu hoặc trên đầu, hoặc giữa mặt.

Những tia máu sẽ vá»t lên! Những tia máu mà tài múa dao đã cho nó!

Tiếng nhạc rung càng ròn rã, tiếng hát lố lăng càng kêu gá»i thêm được má»™t số đông ngưá»i thua bạc đến xem. Hai lưỡi dao tung lên, rÆ¡i xuống nhanh quá đỗi, chỉ còn là những làn chá»›p loáng.

Thằng bé này quả là má»™t nhà nghỠđặc sắc, má»™t con cưng cá»§a sông hồ. Tôi quên hẳn mình đương cần phải kiếm tiá»n nuôi miệng bữa chiá»u nay và những bữa ngày mai, tôi thẫn thá» trông anh bạn trôi dạt ấy trổ hết tài năng.

Chuá»—i nhạc đồng rung lên má»™t hồi thật dài rồi ngừng tiếng. Phập, bốn lưỡi dao chập cả lại vào lòng bàn tay phải. Thằng bé múa dao quỳ má»™t gối xuống đất, cúi đầu chào tất cả ngưá»i xem.

Cánh tay phải nó chuỗi thẳng ra, bốn mũi dao ấy đỡ lấy một giỠmây xinh xắn. Nó yên lặng chỠnhững xu hào...

Không thể nói nhanh tá»›i chừng nào, những cảm giác chua cay, Ä‘au tá»§i ran lên khắp tim tôi. Tôi không thể cầm lòng nhìn thằng bé cÅ©ng dạn dày vì lang thang kia quỳ lâu thêm má»™t phút nữa, chìa giá» xin tiá»n những ngưá»i xem không tiá»n và không giàu lòng thương lảng dần dần ra những chá»— khác.

Trá»i! Hai đứa bé nhà nghá» chúng tôi đã phô diá»…n hết tài năng trong bao giỠđể sau cùng đổi lấy những cặp mắt lãnh đạm cá»§a má»i ngưá»i.

Tôi vá»™i chạy lại, đỡ thắng bé múa dao kia dậy; tôi muốn nói vá»›i nó má»™t câu gì nhưng cổ há»ng đã nghẹn ứ mất rồi.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™