Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Mạc Vấn nói sơ qua những tao ngộ của mình vừa rồi với Lam.
Lam trầm tư một vài giây ngắn ngủi rồi sau đó nói với Mạc Vấn: " Nếu như ta đoán không nhầm, cái chỗ nhà ngươi vừa mới tiến vào chắc hẳn là dùng Diễn Tinh Thần cẩm mở ra Diễn Tâm Thần cảnh."
" Diễn Tâm Thần cảnh sao?"
"Kiếm quyết Đại Diễn Thần huyền ảo vô song, nó là loại chân pháp chuyên về tu luyện phần hồn được xếp vào hảng tâm pháp vô thượng, Diễn Tình Thần cấm chính là được vận dụng từ phần quan trọng nhất của nó, có thể dùng ý niệm của tinh thần hóa thành cấm chế, khi phát triển tới cao độ thì có thể sinh ra một không gian đặc biệt, trong không gian này chỉ có ý thức là tồn tại được, bất kề vật hữu hình nào cũng không thể tồn tại trong đó, nó tương đương với một cái không gian của tinh thần, vì vậy mà không gian đó được gọi là Diễn Tâm Thần cảnh." Lam nói lên iời giải thích.
" Ta đã ở trong đó hơn nửa canh giờ, vì sao mà khi ra ngoài thì mới chỉ có tích tắc thời gian trôi qua ? Chẳng lế nó có tác dụng kéo dài được thời gian hay sao ? " Mạc Vấn vội hỏi, đây chính là mấu chốt của vấn đề để có thể giúp hắn rời khỏi nơi này.
'Thời gian là lực lượng mà để con người có thể nắm giữ hay sao ? Đây chẳng qua là ảo giác trong ý thức của ngươi mà thôi, không phải là thời gian thực tế được kéo dài ra."
" Cái gì ? Thời gian không thay đổi hả ? " Mạc vấn như bị một gáo nước lạnh tạt vào đầu.
Dường như nhìn thấy sự thất vọng của Mạc Vấn, Lam nói tiếp:" Ta hiểu được ý của ngươi, ngươi muốn ở trong không gian này, thời gian có thể kéo dài ra để ngươi có thể tiết kiệm thời gian để tìm hiểu về cấm trận. Ngươi cũng không phải quá thất vọng đâu, thời gian mặc dù không hề thay đối nhưng đây cũng là một cách nói mang tính tương đối mà thôi."
Lời nói của Lam lại khiến cho trong nội tâm của Mạc Vấn thắp lên một tia hi vọng, hắn đứng bên dưới khẩn trương chờ đợi Lam.
" Sức người thì có hạn, nhưng tinh thần, ý thức là vô hạn, trên lý thuyết thì chỉ cần tinh thần có thể thoát khòi sự trói buộc của thân thể để tồn tại độc lập thì tốc độ của nó sẽ nhanh vô hạn, khi đó mọi quy tắc của vạn vật sẽ không còn đúng với nó nữa. Nói cách khác là trong thếgiới thực ngươi đi được ba mươi dặm trong một canh gíờ, nhưng trong không gian đặc thù kia thì cũng trong một canh giờ ngươi có thể đi được đoạn đường gấp mười lần, mà không gian thực bên ngoài vẫn không không hề biến đổi nhanh hay chậm, vẫn y như cũ là một canh giờ. Ngươi 1 chỉ dùng ý thức đơn thuần đề tiến vào Diễn Tâm Thần cảnh tìm hiểu cấm trận, trong cùng mộtthời gian như nhau thì ngươi sẽ tìm hiểu được nội dung nhiều gấp mười lần ở thế giới thực."
" Nói như vậy thì cái Diễn Tâm Thần cảnh kia có thề dùng vào việc tu hành của ta hả ?"
" Ừ, nhưng mà ngươi không nên ở lạ ì trong không gian đó quá lâu, khi cảm thấy tinh thần và cảm giác mỏi mệt cũng là lúc phải lập tức trở về, nếu không rất có thể ý thức của ngươi sẽ bị lạc mất phương hướng ở trong cái không gian đó. " Lam lên tiếng dặn dò.
Mạc Vấn gật nhẹ đầu, nhìn có chút lơ đễnh :" Hiện tại ta phải đì thử vảo một phát, xem tại đó nhanh hơn bao nhiêu lần."
Mạc Vấn lấy ra một cái ngọc giản mới, hắn đem toàn bộ nội dung trong ngọc giản ghi vào trong đầu, sau đó lại một lần nữa dùng chữ bí âm" úm ", chờ tới lúc toàn bộ nhận thức bị những chữ bí âm kia tràn ngập, từ cái không gian bí ẩn kia ập tớì một loại lực dẫn dắt, kéo tính thần của Mạc Vấn chui vào trong.
Giờ này Mạc Vấn không còn kinh ngạc nữa, hắn ngồi lên phía trên cái" bàn cờ " kia, bắt đầu tìm hiểu những tri thức của cấm trận mới được ghi nhớ.
Trong không gian này,Mạc Vấn xác minh được đúng lả ý thức của mình đã thoát khỏi những mông lung, độ nhạy cảm tư duy của hắn so với bên ngoài tăng thêm gấp hàng trẫm lần, những nội dung mà khi ở bên ngoài hắn không hiểu thì ở đây hắn đã dễ dàng thấu hiểu toàn bộ, cả hai hướng tư duy đều tăng lên làm cho hiệu suất làm việc cũng gía tăng hàng trăm,thậm chí hàng nghìn lần so với ờ bên ngoài!
Toàn bộ những thông tin trên cái ngọc giản kia đã được Mạc Vấn thông hiểu toàn bộ, hắn lại tiếp tục đem những sở học của mình ra để đem các nội dung ôn tập lại và đem quy về một mối, đã trọn vẹn mười ngày trôi qua ở trong cá i Diễn Tâm Thần cảnh này. Lúc này hắn cảm thấy tinh thần của mình đã có chút mệt mỏi, hắn lập tức dùng chữ bí âm" úm ", làm cho hai cái không gian hư thực bị cộng hưởng lại.
Khi tinh thần đã quay trở lại, Mạc vấn vội vàng hỏi Lam : " Lam à, đã qua bao lâu thời gian rồi ?"
"Nửa canh giờ."
Nửa canh giờ! Trong đầu Mạc Vấn liền tính toán bội số của tốc độ trong Diễn Tâm Thần cảnh, đúng vừa vặn gấp hai trăm năm mươi lần!
Mạc Vấn hít vào một hơi thật sâu, tốc độ gấp hai trăm năm mươi lần, tương đương với việc ở trong đó hai trăm năm mươi ngày thì ở ngoài mới qua một ngày! Loại tốc độ này gần như là ti lệ một ngày so với một năm rồi, thật đáng sợ ! Quan trọng hơn nữa là ở trong cái không gian kia, tinh thần của hắn cực kì thanh tinh và minh mẫn, một vấn đề mà bình thường cần ba bốn canh giờ mới hiểu rõ thì ở trong đó chỉ cần một canh giờ đã có thể hiểu thấu toàn bộ rồi.
Cộng hai cái tác dụng này lại, tương đương hiệu xuất đã tăng gấp nghìn lần!
Cũng tương đương với việc Mạc Vấn tu luyện ở trong cái Diễn Tâm Thần cảnh kia một ngày sẽ bằng với nghìn ngày bình thường ! Một ngày bằng với ba năm !
" Lần này đúng là có hi vọng rồi!"
Tảng đá lớn chèn trong lòng Mạc Vấn đã nhẹ đí một nửa, có Diễn Tâm Thần cảnh kia tương trợ thì việc nắm được hoàn toàn những trì thức về cấm trận trong vòng hai ngày là điều hoàn toàn có thể.
Sau đó, Mạc Vấn liền dùng Diễn Tâm Thần cảnh để toàn tâm tu hành về cấm trận, hắn ghi nhớ toàn bộ những nội dung về cấm trận trong các ngọc giản kia vảo đầu rồi vào trong Diễn Tâm Thần cảnh để tìm hiểu. Khi mả tinh thần cảm thấy mệt mỏi thì I đì ra ngoài đề nghi ngơi, dùng chữ bí âm " úm " để khôi phục lại tinh thần.
Toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nghiên cứu, Mạc vấn rất nhanh chóng đạt được tiến bộ trong lĩnh ngộ, chỉ bốn canh giờ sau, toàn bộ các nội dung của loại cấm trận Nhất giai hạ phẩm đã được hắn thông hiểu, hắn bắt đầu tìm hiểu về loại cấm trận nhất giai Trung phẩm. Loại cẩm trận Nhất giai Trung phẩm này khó hơn nhiều so vớì loại Nhất giai hạ phẩm, nhưng đối vớì Mạc Vấn thì những khó khăn nhất chỉ nằm ở giai đoạn bắt đầu, bởí vì những tri thức vầ cấm trận đối với hắn là hoàn toàn mới mẻ, cái thiếu lớn nhất của hắn là chưa nắm được nguyên lý những cái về sau chỉ cần suy nghĩ một chút là lĩnh ngộ được. Chính vì thế nên thời gian học cấm trận Nhất giai Trung phẩm còn nhanh hơn thời gian học loại Nhất giai hạ phẩm, chỉ cần có ba canh giờ là đã học xong toàn bộ các nội dung liên quan tới cấm trận nhất giai Trung phẩm.
Kế đến là những nội dung của cấm trận Nhất giai thượng phẩm, cho dù Kiếm thức của Mạc Vấn được xếp vào hạng thiên phú nhưng hắn cũng không phải là thần tiên, cấm trận Nhẩt giai thượng phẩm có những suy biến phi thường, tốc độ học tập của hắn đã bị chậm lại. Tuy nhiên dựa vào Kiếm thức Kiếm cương sơ cấp của Mạc Vấn thì cũng chỉ sau năm canh gíờ đã thấu hiểu toàn bộ tri thức của cấm trận Nhất giai thượng phẩm !
TớI lúc này thời gian đã trôi qua một ngày rồi. Thời hạn một tháng tại Đầm Lầy Mê Vụ chỉ còn lại thời gian là bảy ngày.
Mạc Vấn ăn một chút cho no bụng rồi tiếp tục thời gian khổ tu của mình.
Những cái ngọc giản có nội dung nói về cấm trận Nhất giai siêu phẩm là khá ít, chỉ lác đác có hơn chục cái, nhưng mà tri thức của chúng đều xểp vào dạng huyền ảo thượng thặng, mỗi loại cấm trận có thể so với một bộ Thiên thư, cần phải mất rất nhiều khí lực và suy nghĩ mới có thể thấu hiểu được Mạc Vấn phải tốn mất sáu canh gíờ mới có thể thấu hiểu toàn bộ những cấm trận Nhất giai siêu phẩm kia.
Cuối cùng là những nội dung của cấm trận nhị giai, những tri thức mà Mạc Vấn có được trong các ngọc giản chỉ chỉếm chưa tới một phần mười, tìm hết trong các ngọc giản cũng chỉ có bốn cái là có ghi chép về cấm trận Nhị giai hạ phẩm. Mạc Vấn bỏ ra bốn canh giờ thì đã hiểu rõ được nội dung bốn cái đó.
Tổng hợp tất cả những điều đã học được, lông mày của Mạc Vấn nhăn lại:
" Không đủ rồi, còn lâu mới đủ được !"
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, những thứ học được đã bằng với người ta học hàng chục năm, nếu là người khác chắc hẳn đã vui sướng tớì phát điên lên rồi, thế mà Mạc Vấn lại cảm thấy sở học của hắn lúc này vẫn còn kém cỏi. Càng tiếp xúc nhiều với các loại cấm trận thì hắn càng cảm thấy được cái độ huyền ảo của những cấm chế ở bốn phía quảng trường kia, dựa vào những sở học hôm nay của hắn mà muốn phá cẩm chế thoát ra ngoài thì đúng là chuyện hoang đường viển vông!
" Lam à, ngươi có còn loại cấm trận nào cao hơn Nhị giai trung phẩm không đưa cho ta đi ? ít nhất thì ngươi cũng phải đưa một cái cấm trận cấp ba ra để cho ta tìm hiểu." Mạc Vấn cất tiếng hỏi Lam, những cái cấm chế ngoài sân kia đều là loại trọng điểm, chỉ học những cấm chế cấp thấp thì không thể làm gì được, một khi gặp phải loại cấm chế cao cấp thì chỉ coi như là có mà hai bàn tay trắng mà thôi, không có kế sách gì cả.
Lam truyền ra ngoài một chấn động : "Ta không có, nhưng mà ta có thể mở ra kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên cho ngươi tìm hiểu."
" Chỉ có cái kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên thôi hả ? " Mạc Vấn gượng cười, Lam muốn lấy chính cơ thể của mình ra cho hắn tìm hiểu, hắn còn muốn gì nữa đây!
"Kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên ẩn chứa kiếm quyết Đại Diễn Thần, nó được vận dụng nên từ Diễn Tinh Thần Cấm, tìm hiểu kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên thì ngươi có thể hiểu được một chút sự huyền ảo của Diễn Tinh Thần Cấm, thời điểm mà ngươi có thể phá cẩm sẽ nhanh tới hơn."
" Hay lắm, để ta thử xem sao." Mạc Vấn gật đầu nhẹ nhàng.
Kiếm đồ Địa Từ Trọng Nguyên thoáng một cái đã được triển khai và nhanh chóng được mở rộng và kéo dài ra, bức họa màu u lam được cuộn tròn trong những ánh sáng kim quang óng ánh đang hiện ra trước mắt của Mạc Vấn một cách rất rõ ràng.
Lam không thể thúc phát ra toàn bộ uy lực của kiếm đồ này "thị" chỉ có thể triển khai ra tất cả những biến hóa của kiếm trận, Mạc Vấn dùng kiếm thức của mình xâm nhập vào bên trong kiếm đõ, hắn cẩn thận quan sát và lĩnh ngộ mọi thứ.
Quả nhiên là Lam không giấu giếm gì, ngoại trừ cái chỗ trọng yếu nhất thì đều triển khai hết ra cho Mạc Vấn xem. Vì vậy Mạc Vấn có thể dễ dàng tìm hiểu những biến hóa của kiếm trận, hắn cũng nắm rõ được những nguyên tắc vận động của kiếm trận này. Mà cái kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên này có quan hệ với Diên Tinh Thần cấm nên cũng có tác dụng giúp cho Mạc Vấn nhìn ra một số vấn đề.
Kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên này kỳ thật là một cái kiếm trận vô cùng vô hạn, nếu như phân tích rõ ra thì là : Cứ ba thanh kiếm khí Địa Nguyên sẽ tạo thành một kiếm trận Trọng Nguyên nhỏ, dựa trên một quy tắc xây dựng huyền diệu nào đó: khi số lượng những kiếm trận Trọng Nguyên nhỏ mà đạt tới một giới hạn nhất định sẽ tạo được một kiếm trận Trọng Nguyên lớn hơn. Trên lý thuyết thì chỉ cần có đầy đủ kiếm khí Địa Nguyên thì uy lực của kiếm trận này có thể được tăng cường tới vô hạn !
Khi hiểu thông được những điều trên, Mạc Vấn phải hít vào một cái thật là sâu, Diễn Tinh Thần cấm quả là vô cùng thần diệu ! Dựa vào cái quy tắc huyền diệu của những kiếm trận Trọng Nguyên nhỏ kia thì có thể khẳng định đây chính là điểm mấu chốt của vấn đề, chắc chắn nó cũng có tác dụng tương tự đối với Diễn Tinh Thần Cấm !
Ba canh giờ sau, Mạc Vấn đưa kiếm thức của hắn rời khỏi kiếm đồ, thần sắc của hắn lúc này có chút mê man, như là vẫn đang đắm chìm trong những điều huyền diệu kia.
" Sao rồi ?" Lam cất tiếng hỏi.
Mạc Vấn thở ra một hơi dài mệt mỏi : " Không có sự khác biệt lắm, ta đã hiểu được mấu chốt của kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên, có lẽ có thể xuống dưới để thử sức rồi."
Mạc vấn đứng lên, hắn thu dọn những đò vật đơn giản lại. Hắn liếc nhìn một cái lên mái vòm của đại điện Tinh Không rồi sau đó đi ra khỏi đại điện.
" Nhưng mà trước khi phá cấm ta vẫn muốn chuẩn bị một chút.
Mạc Vấn như đang nói với Lam mà cũng như là đang tự làu bàu với mình, cái kiếm nang bên hông hắn lóe lên, kiếm Lam Tinh xuất hiện trong tay, ánh sáng phát ra khắp nền của quảng trường.
Bên trong một dải kiếm quang, một khối lớn nham thạch sắt đã bị hắn dùng kiếm khoét ra, sau đó trong ánh kiếm quang nó lại bị chia thành một khối dài hơn một thước, dày bốn tấc. Mười nhịp thở sau, hắn đã tạo ra hơn trăm cục nham thạch cứng như sắt vuông vức chỉnh tề xếp chồng chất trên sàn.
Lúc này tay của Mạc Vấn đang triển khai ra một đạo kiếm khí Phần Thiên nóng rực, nó tạo ra những ngọn lửa bao phủ lấy toàn bộ đống nham thạc sắt kia, kiếm thức nhập vào cơ thể để khống chế kiếm khí Phần Thiên dùng vào việc bắt đầu tế luyện những cục nham thạch này.
Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 108 : Diễn Thiên Thần Giám
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Cương nham là một loại vật liệu bằng đá hiếm thấy ở thế tục, nhưng ở thế giới linh kiếm sư nó còn có một loại công dụng đặc thù đó là tài liệu luyện chế phù kiếm dùng để bố trí phù trận, đương nhiên chỉ là loại tài liệu sơ cấp mà thôi, lúc linh kiếm sư mới học tập cấm trận đều dùng nó luyện chế một bộ phá cấm phù kiếm mang bên mình dùng để luyện tập.
Loại phù kiếm này không phải chỉ có ý nghĩa đơn thuần một chủng loại trận pháp nào đó, mà ỉà cấm trận sư tổng kết tinh hoa sở học cấm trận của mình luyện chế thành đặc thù phù kiếm này. Loại phù kiếm nảy thường có liên quan trực tiếp đến trình độ cấm trận của phù sư, cho nên từ đó có thể thấy được trình độ lĩnh ngộ của một gã cấm trận sư đối với cấm trận.
Tại đây Mạc Vấn đang thao túng chính xác Phần Thiên kiếm khí luyện hóa một tạp chất bên trong một trăm khối cương nham thạch nhỏ, cùng lúc đó minh khắc ấn ký trận văn đặc thù, quá trình này diễn ra rất nhanh bởi vì Cương nham cũng không phải loại tài liệu cao cấp gì ngay cả nhất giai cũng không đạt đến.
Đại khái một khắc sau, một trăm khối cương thạch nham đã thu nhỏ lại đến dài nửa xích, độ dày cũng mỏng bớt, vừa đúng còn cỡ ngón tay hình dạng thanh kiếm.
Nhìn một trăm khối cương nham phù kiếm, Mạc vấn hài lòng gật đầu, ở thời điểm luyện chế trận văn hắn đem một chút, lĩnh ngộ đối với địa từ trọng nguyên kiếm trận trong Tinh Thần cấm sáp nhập vào, đừng xem thường một trăm khối cương nham náy nhỏ, chỉ cần Mạc Vấn muốn hắn có thế tùy ý dùng những Cương nham phù kiếm này bố trí thành cấm trận.
"Bộ phù kiếm này có thể thuận lợi luyện chế thành công vậy là nhờ vào Tinh thần cấm, ta gọi ngươi là Diễn thiên thần giám đi"
Một cấm trận sư cũng sẽ đối với phá cấm phù kiếm của mình đặt ra một cái tên chuyên chức dành riêng, vì vậy Mạc Vấn củng vì bộ Cương nham phù kiếm này mà đặt một cái tên. Một trăm khối phù kiếm này là tập hợp lĩnh hội của hắn đối với cấm trận, theo lĩnh hội của hắn càng ngày càng sâu sắc hơn thì những kí hiêu phù văn này có thể trở nên càng ngày càng hoàn thiện, từ đơn giản biến thành phức tạp càng ngày phù văn sẽ càng nhiều ra những dấu vết từ bản chất Mạc Vấn khắc lên sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Dọc đường đi tới quảng trường Mạc Vấn hai mắt nhắm lại, kiếm thức xuất ra bên ngoài thân thể cẩn thận cảm ứng đến chỗ dày đặc sương mù kia lưu ý đến từng biến hóa nhỏ nhất. Nửa khắc đồng hồ sau hắn mở to hai mắt, ngón tay điểm liên tục ba miếng Diễn thiên thần giám không có ẩn vào trong sương mù dày đặc, kì lạ chính là trong sương mù dày đặc cấm chế không có bất kì phản ứng nào.
Ngắn ngủi yên lặng phút chốc sau đó sương mù trước mặt Mạc Vấn đột nhiên biến mất rất nhanh, sau một hô hấp một dải đất rộng khoảng ba trượng hiên ra, dưới bệ đá là một mặt đất khô cứng.
Mạc Vấn trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra bây gìờ những sở học này vẫn có chút chổ dụng, tiếp theo Mạc Vấn không ngừng phá giải, không ngừng đem Diễn thiên thần giáp phù hướng bốn phía ném ra, nhìn như chẳng có quy luật nào kì thật đều có huyền diêu ẩn chứa rất sâu, mỗi một khối Diễn thiên thần giám phù cũng vừa đúng cắm vào đỉều mấu chốt của các cấm chế, không có kích hoạt bất cứ một cái cấm chế nào nhưng lại chặt đứt sự liên lạc giữa các cấm chế với nhau.
Những ngọn núi chính cao nhất đều là lấy cơ sở của Tinh thần cấm làm căn cơ, rút dây động rừng nếu không có tìm hiểu địa từ trọng nguyên kiếm trận biết được một chút sự vận hành ảo diêu của Tinh thần cấm, Mạc vấn muốn làm được những thứ này sợ là khó càng thêm khó.
Một canh giờ sau Mạc vấn đi về phía trước được trăm trượng, bài trừ không dưới trăm cái cấm chế, nói cách khác trong trăm trượng khoảng cách tồn tại trên trăm cấm chế! Dưới tình huống bình thường loại hiện tượng này căn bản không thể nào tồn tại bởi vì từng cái cấm chế có từng điểm lực trường độc đáo riêng, những thứ lực trường này trong lính khí vận chuyển tựt hành một hệ, nếu hai cấm chế khoảng cách quá gần lực trường của chúng sẽ ánh hưởng đến nhau, cuối cùng dẫn đến linh khí tan hết cấm chế hủy hoại, vẫn là Tinh thần cấm thần diệu có thể gộp chung những cấm chế này hoàn mỹ với nhau, không chỉ có không xảy ra xung đột má cón có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau.
Trên trăm cấm chế ở đây có nhất giai cũng có nhị giai, hơn nữa có ít nhất một nữa Mạc vấn chưa từng được học tập qua, cho nên quá trình phá giải cũng tương đương lá quá trình hấn học tập, Mạc Vấn càng có thêm lĩnh ngộ sâu sắc đối với cấm trận nhất giai nhị giai, phá giải cũng càng thêm nhẹ nhàng.
“Tốc độ vẩn còn quá chậm a”
Ba canh giờ sau cảm xúc của Mạc Vấn dâng trào, vừa đi vừa nhìn sương mù dày đặc phía trước cười gượng không dứt. Trong ba canh giờ này hắn đã xuất toàn lực cũng mới đi được được hai dặm, hơn nữa càng ngày càng gặp phải cấm chế cao cấp phức tạp, cấm chế nhất giai từ từ giảm bớt cấm chế nhị giai chiếm đoạt tỷ trọng càng lúc càng lớn, Mạc Vấn đốỉ với cấp chế nhị giai chỉ dừng lại ở mặt sơ cấp mỗi lần phá giải cơ hồ như phải dùng toàn bộ sức lực. Lấy tốc độ như vậy không biết đến khi nào mớỉ có thể đi ra khỏỉ khu vực cấm chế to lớn khiến người ta sợ hãi này, thời gian, bây giờ thỉếu hụt nhất chính là thời gian ...
Một quả Diễn thiên thần giám phù không có vào sâu được mấy thước trong sương mù, đột nhiên trong sương mù dày đặc truyền ra một cỗ linh lực ba động đáng sợ, mặt đất khô cứng dưới chân đột nhỉên hướng về phía trước quay cuồng ngưng tụ thành một thạch kiếm khổng lồ chém về phía đầu Mạc Vấn!
Mạc Vấn sắc mặt cuồng biến, tại sát na thạch kiếm xuất hỉện không khí chung quanh phảng phất như bị đọng lại không hề di động mảy may!
Giây phút này phía sau lưng Mạc Vấn địa từ trọng nguyên kiếm đồ tự động phóng ra một tầng tử quang, bài xích hoàn toàn lực giam cầm trên người Mạc Vấn, Mạc Vấn vừa tự do liền lập tức vận chuyển Thanh Vân bộ vội vàng lui về phía sau.
Khi hắn vừa mới lùi ra thì Thạch Kiếm khổng lồ kia liền chém ở trên mặt đất làm nên một tiếng vang thật lớn, thạch kiếm sau khi chém xuống liền biến mất mà ngay chỗ đó lại xuất hiện một hố sâu dài hẹp không có quy tắc.
Nhìn hố sâu dưới chân Mạc Vấn trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Đây chính là cấm chế tam giai sao? Xem ra là ta đã quá xem thường cấm chế tam giai rồi"
Mạc Vấn trong lòng dâng lên một tia khổ sở, vốn hắn cho là tìm hiểu địa từ trọng nguyên kiếm trận có thể dễ dàng phá giải cấm chế tam giai, giờ nhìn lại thật là buồn cười cỡ nào, cấm chế tam giai kìa huyền ảo mênh mông như biển nếu như không phải là địa từ trọng nguyên kiếm trận chủ động biến hóa có cho hắn hai mươi năm cũng không nhất định có thể hiểu được Bây giờ cấm chế nhị giai hắn mới nắm được chút ít da lông bên ngoài mà đã muốn phá giải cấm chế tam giai quả là quá không thực tế.
Chuyện vừa mới xảy ra hẳn là một thổ hành cấm chế tam giai vận chuyển, từ trên uy lực có thể nhìn ra hẳn là thuộc về hạ phẩm, Lam hẳn là phải cao hơn một bậc so với nó, nếu không phải vừa rồi cấm chế cũng chưa hoàn toàn phát động Lam cũng không thế triệt tiêu cái lực lượng giam cầm kia, sợ rằng hắn đến ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn.
Cẩn thận lấy kiếm dò xét cấm chế phía trước một lần nữa, một khắc đồng hồ sau đành chán nản thu kiếm, lấy tài nghệ hôm nay của hắn chỉ có thể miễn cưỡng nắm bắt quỹ tích vận chuyển của một ít cẩm chế tam giai, muốn phá giải cấm chế này không có mười bữa nửa tháng sợ rằng không thể nào thực hiện được, hơn nữa khả năng thành công còn chưa được năm thành.
Vốn là trong lòng tràn ngập hi vọng mà đến còn chưa đi được bao xa đã làm cho hi vọng của hắn tan biến, cấm chế trước mặt như vậy không biết còn có bao nhiêu, cách ngày rời khỏi ao đầm phong bế chỉ còn lại hơn sáu ngày thời gian, chút ít thời gian này căn bản không đủ.
Bất đắc dĩ Mạc Vấn không thể làm gì hơn là quay lại đường cũ, trở lại bên trong Đại Diễn điện nghĩ biện pháp khác.
Một lần nữa lại thấy "bàn cờ' dưới chân và "tinh không" trên đỉnh đầu Mạc Vấn trong lòng khẽ động.
"Lam, cái trận pháp che phủ Tâm Ý Diên Tông tên gọi là gì?"
"Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa kỉếm trận"
"Cấm chế chung quanh quảng trường có phải cũng phụ thuộc vào Huyền Thiên Khảm Thủy vạn hóa kiếm trận này hay không?"
"Đúng vậy, không chỉ riêng gì nơi này, toàn bộ khu vực trọng yếu mà kiếm trận của Tâm Diễm tông thủ hộ cũng là phụ thuộc vào chủ trận mà tồn tại."
"Vậy những cấm trận cùng hộ sơn chủ trận mấu chốt dung hợp cùng một chỗ là cái gì?"
"Diễm Tinh Thần cấm"
"Nếu là Dỉễn Tinh Thần cấm vậy có phải Diễn Tỉnh Thầm cấm chính là trụ cột khống chế chủ trận" Mạc Vấn ánh mắt có chút sáng ngời.
"Đúng, người nghĩ định làm gì?"
Mạc Vấn giọng nói có chút hưng phấn: "Lam, nơi này có Diễn tâm thần cảnh tồn tại, vậy có phải là chủ trận khống chế trụ cột ở chỗ này?"
"Người nghĩ muốn điều khiển Dỉễn Tinh Thần cấm?" Lam hiếu rõ mưu đồ của Mạc Vân nhưng không lạc quan giống hắn, đành giội cho hắn một gáo nước lạnh như băng nói: " Huyền Thiên Khảm Thủy vạn hóa kiểm trận đã là một trận chết, chỉ cần năng lượng vận chuyển kiếm trận không hoàn toàn biến mất, đại trận chỗ nàỵ liền không thể nào dừng lại, mặc dù nắm giữ chủ trận khống chế trụ cột cũng không thể bắt kỉếm trận dừng lại. Hơn nữa ngươi không có Đại Dỉễn thần kiếm bí quyết tâm pháp, căn bản không thể nào khống chế Diễn Tinh Thần cấm."
"Đại Diễn thần kiếm bí quyết tâm pháp sao?" Hai mắt Mạc Vấn híp lên, hắn nghĩ tới bí âm chữ "úm" kia đã đưa đến cộng hưởng của Diễn tâm thần cảnh, có thế khẳng định một chút cái này cùng Diễn Tỉnh Thần cấm có liên quan, thậm chí chính là một phần yếu quyết của Đại Diễn thần kiếm bí quyết, nếu không không thể nào lại làm cho Diễn Tâm thần cảnh phản ứng như vậy được.
"Lam, ngươi nói nếu như ta nắm giữ chủ trận khống chế trụ cột, có thể đối vớỉ Tâm Diễn tông cấm trận làm ra một chút ảnh hưởng Lam yên lặng một chút rồi truyền ra sóng tinh thần dao động: "Nếu như ngươi nắm giữ khống chế trụ cột, quả thật có thể làm ra một chút ảnh hưởng, nhưng chỉ giới hạn mà không trái với nguyên tắc, ngươi xúc động cấm trận cũng sẽ vẫn công kích ngươi."
"Lam, ngươi có thể nói lời tốt đẹp hơn không?" Mạc Vấn bị Lam triệt để đánh bại, dưới tình huống này không an ủi mình thì cũng thôi đi, còn muốn nghĩ cách giột nước lã lên đầu mình nữa.
Tầng Tinh Thần thứ ở bên trong, Lam xuất ra một đoạn tinh thần ba động vui thích hướng Mạc Vấn thì thầm : "Bầy giờ Huyền Thiên Khảm Thủy vạn hóa kiếm trận bị vây ở trạng thái bán tê liệt, thật ra thì ngươi nếu một lần nữa vận chuyển phần khống chế trụ cột nắm giữ lúc trước thì có cơ hội rất lớn để ra ngoài."
Lam dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ngươi mặc dù không có cách nào có thể làm cho tất cả cấm trận dừng vận chuyển, cũng không có cách nào để cho cấm trận không công kích ngươi nhưng người có thể mượn phần khống chế trụ cột để hiểu rõ tất cả quy tắc cấm trận vận chuyển, may mắn thì có thể tìm được chỗ sơ hở và nhược điểm của cấm trận, dù sao Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa kỉếm trận bây giờ còn đang trong trạng thái bán tê liệt nhất định tồn tại không ít sơ hở."
"Nói như vậy biện pháp này hẳn là cũng có hi vọng đúng không?" Mạc Vấn vui vẻ nói.
"Đúng vậy, chẳng qua điều kiện tiên quyết là ngươi phải nắm trong tay trụ cột khống chế cũng tức là Diễn Tinh Thần cấm"
"Cái này ta tự có biện pháp." Mạc Vấn khẽ mỉm cười, chữ "úm" bí âm bí mật này hắn cũng không nói lại cho Lam, hai người bây gỉờ dù sao cũng là quan hệ giao dịch, ở trước mặt Lam mà đem toàn bộ bí mật của bản thân lộ ra là một hành động vô cùng ngu ngốc đẩy bản thân đến hoàn cảnh xấu.
Mạc Vấn khoanh chân ngồi trong đại đỉện lấy bí âm chữ "úm' dẫn động Dỉễn Tinh Thần cấm trong đại điện, tinh thần lại một lần nữa bị dẫn dắt vào bên trong Diễn tâm thần cảnh.
Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 109 : Diễn Tinh Thần Cấm
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Ánh sao lấp lánh lan tỏa khắp bốn phương, Dưới chân Mạc Vấn là những đường nét huyền ảo đan xen vào nhau, như một bàn cờ trải dài vô tận, Mặc dù Mạc Vấn đã bước vào đây rất nhiều lần, nhưng cảnh tượng nơi đây vẫn làm cho hắn ngơ ngẩn không thôi.
Tự trấn an bản thân một chút, Mạc Vẩn bắt đầu quan sát không gian chung quanh, Thật ra việc này hắn đã làm không biết bao nhiêu lần, nhưng đều chẳng thu được kết quả gì. Nhìn đi nhìn lại thì các vì sao ở giữa "tinh không" cùng với những đường nét trên “bàn cờ” chẳng cỏ một quy luật hay một điểm khác thường nào. Nhưng trong đó dường như ẩn chứa một thứ gì đó cao thâm huyền bí, làm cho hắn muốn đắm chìm vào.
Mạc Vấn tập trung tinh thần thử cảm ứng những ngôi sao chung quanh hắn, Cuối cùng hắn lại phát hiện những ngôi sao này như bóng hình dưới nước, hư huyễn mờ ảo, không cách nào chạm tới. có thể trong hàng ngàn hàng vạn ngôi sao ở đây có ẩn chứa bí mật nào đó, nhưng số lượng thật không thể nào đếm hết. Muốn đem toàn bộ những ngôi sao này dò xét một lần quả thật là chuyện viễn tưởng mất rồi.
Tiếp đó Mạc Vấn chuyển sang quan sát những đường nét dưới chân, Nếu nói nó là bàn cờ thì không đúng lắm, đường nét khá lộn xộn, đan xen lẫn nhau tầng tầng lớp lớp, tạo thành một cái hình vẽ hết sức trừu tượng.
Cũng có thể ... đây là một loại trận văn đặc biệt Mạc Vẩn quan sát hình ảnh dưới chân, lấy phương pháp suy diễn cấm trận mà tìm hiểu những đường nét này. Hắn vận dụng hơn một trăm loại quy luật suy diễn khác nhau, nhưng tất cả đều không giống, khó lòng có thể diễn biến ra toàn bộ. Đường nét trên bàn cờ quả thật quá hỗn loạn, bố trí không theo một quy tắc nào cả. Hơn nữa, nếu vận chuyển linh lực theo những đường nét đó, linh lực không bị tiêu tán thì cũng xung đột lẫn nhau. Ngay cả một người mới nhập môn nghiên cứu cấm trận cũng chẳng bao giờ mắc vào sai lầm như vậy.
Mạc Vẩn ở trong Diễn Tâm Thần cảnh suy diễn mười ngày liền, cuối cùng chỉ có thể thất vọng mà từ bỏ. Đường nét trên bàn tờ này giống như bị đám trè con tinh nghịch vẽ nên, chẳng hề có một chút huyền ảo nào.
Sao có thể như vậy được chứ? Không thể nào là vậy? Đến lúc này Mạc Vấn cảm thấy thực sự sợ hãi, rẩt có thể lần này hẳn sẽ bị giam cầm tại nơi đây. Hiện tại hắn đã lĩnh ngộ hoàn toàn cấm chế nhất giai, có thể phá giải tất cả cấm trận nhất giai trong chốc lát. Cấm trận nhị giai hắn cũng nắm được nguyên lý cơ bản, thì cần có đủ thời gian sẽ tìm ra phương pháp giải trừ. Mà cấm trận tam giai thì hắn mới chỉ nghiên cứu qua hai loại đại trận là Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm trận và Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận, về nguyên lý cơ bản thì hắn cũng thấu hiểu đôi chút nhưng chỉ dựa vào những kìến thức của hắn về cấm trận cấp thấp thì việc phá giải quả thật quá gian nan, việc này chẳng khát gì tự mình sáng tạo ra cấm trận, mặc dù có Diễn Tâm Thần Cảnh trợ giúp sợ rằng đến lúc Đầm Lầy Mê Vụ mở ra lần nữa hắn mới có thể làm được
Ba mươi sáu năm, có lẽ phải đợi thêm ba mươi sáu năm.
Mạc Vấn thở dài nhìn bàn cờ dưới chân lần cuối. Tâm thần quan tưởng tới bí âm chữ "úm", không gian trong Diễn Tâm Thần Cảnh trở thành méo mó vặn vẹo, tinh không cùng với bàn cờ như hòa vào với nhau. Mà đúng lúc này, cảnh tượng tại vị trí giao hòa đột nhiên biến hóa, tựa như hình vẽ trên trang giấy bước vào không gian lập thể. Hình ảnh này chỉ khẽ thoáng qua, mơ hồ giống như ảo giác. Đợi đến lúc Mạc Vấn muốn nhìn thật kỹ thì một vòng xoáy xuất hiện hút hắn vào bên trong, đưa hắn rời khỏi Diễn Tâm Thần cảnh.
“Hình ảnh vừa rồi là ảo giác hay sao?”
Mạc Vấn ngồi trong đại điện không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Nhưng hiện tại hắn không thể bỏ qua bất cứ một chi tiết khác thường nào, biết đâu đấy sẽ là điểm mấu chốt giúp hắn giải khai Diễn Tâm Thần cảnh.
Mạc Vấn nghi ngơi một lát, để cho tinh thần tỉnh táo nhất. Sau đó hắn lại tiến vào Diễn Tâm Thần Cảnh.
Lần này Mạc Vấn tập trung toàn bộ tinh thần, quan sát tẩt cả những biển đổi nhỏ nhất của tinh không cùng với bàn cờ. Sau đổ hắn bẳt đầu quan tưởng bí âm chữ "úm", không gian bắt đầu biến hóa.
“Tinh không” và “bàn cờ” tiếp xúc với nhau một lần nữa. Ngay khi những ngôi sao kia chạm tới bàn cờ, đường nét trên bàn cờ giống như được truyền cho sinh mệnh, từ trên mặt phẳng bổng chốc bay lên, ghép lại với nhau thành một đồ án lập thể lơ lửng giữa không gian. Hầu hết các vì sao đều tan biến vào hư vô, chỉ còn một phần nhỏ dung hòa hoàn mỹ với các tiếp điểm trên đồ án.
Mạc Vấn còn muốn quan sát đồ án kìa kỹ càng hơn, nhưng lúc này lực hút truyền đến, kéo hắn ra ngoài.
Mạc Vấn cảm thấy nội tâm rạo rực không, thèm dừng lại để không và những đường nét trên bàn cờ. Thời gian chậm rãi trôi qua, ý nghĩ của hắn càng lúc càng trở nên rõ ràng.
"Tìm được rồi!"
Mạc Vấn tạm ngừng suy diễn, nghỉ ngơi một lát, sau đó quan tưởng tới bí âm chữ "úm".
Tinh hà biến mất, bàn cờ bay lên. Mạc Vấn cố gắng ghi nhớ vị trí của các ngôi sao dung nhập vào trong tiếp điểm. Đương nhiên số lượng ngôi sao nhiều như thế, chỉ dựa vào tâm thần cảnh giới hiện tại của Mạc Vấn làm sao có thể ghi nhớ hết được, không và những đường nét trên bàn cờ.
Những phần mà hắn nhớ được chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Vừa đặt chân tới bên ngoài, Mạc Vấn tiếp tục tiến vào Diễn Tâm Thần Cảnh.
Hắn đứng ở trên bàn cờ, tìm kiếm những ngôi sao mà hắn quen thuộc, dùng lực lượng tinh thần để đánh dấu những ngôi sao này. Sau đó hắn quan sát bàn cờ dưới chân, tập trung toàn bộ tinh thần suy diễn. Thời gian trôi đi, đường nét trên bàn cờ bắt đầu chuyển động. Từng đường từng nét từ trong mặt phẳng chầm chậm bay lên, đan xen với nhau thành vô số tiếp điểm, vừa vặn tương dung với những ngôi sao lúc trước.
Đương nhiên những hình ảnh này chỉ là hư ảo, được Mạc Vấn vẽ lên trong tâm trí của mình.
Toàn bộ các đường nét trở về vị trí cũ, dung hợp hoàn toàn với các vì sao hóa thành một đồ án trong tâm thần của Mạc Vấn.
"Đây là... trận văn của Diễn Tinh Thần Cấm!”
"Thì ra đây chính là bí mật của Diễn Tâm Thần Cảnh."
Mạc Vấn hít một hơi thật sâu, đến lúc này hắn đã hiểu được vì sao mình dùng phương pháp của cấm trận để suy diễn những đường nét trên bàn cờ mãi mà không được. Nguyên nhân là do trận văn của Diễn Tinh Thần Cấm được khắc họa trong không gian lập thể. Thử nghĩ xem, tất cả đường nét của trận văn trong không gian lập thể được vẽ trên một mặt phẳng, hiểu được mới đúng là chuyện lạ.
Ổn định tâm thần, Mạc Vấn bât đầu suy diễn trận văn. Hắn đem một phần trận văn mà mình phá giải được khắc sâu trong tâm trí, ghi nhớ đến từng chi tiết nhỏ nhất, Cuối cùng, hắn quan tưởng bí âm chữ "úm" thoát khỏi Diễn Tinh Thần Cấm, nhưng trước đó không quên đem một phần tiếp điểm nhớ kỹ, đợi lần sau tiến vào sẽ tiểp tục phá gìải trận văn.
Cứ như vậy, Mạc Vấn tìm hiểu trận văn của Diễn Tinh Thần Cấm, Trận văn mỗi lúc một nhiều, tác dụng của Diễn Tinh Thần Cấm cũng càng lúc càng rõ rệt.
Sự vận chuyển của Diễn Tinh Thần Cấm đã phá bỏ hoàn toàn các lý thuyết về cấm trận mà hắn biết, tự nó tạo thành một hệ phái hoàn toàn khác biệt. Nếu không phải được các tiếp điểm chỉ đường dẫn lổi, sợ rằng Mạc Vấn không bao giờ hiểu được loại cấm trận này. Hơn nữa uy lực của nó không phải ở tấn công hay phòng ngự, mà là cấm trận này có khả năng dung hợp. Diễn Tinh Thần Cấm giống như một chiếc bàn cờ, nó đem các loại cấm trận vốn dĩ không thể kết hợp với nhau hòa vào làm một, làm uy lực của bọn chúng gia tăng rất nhiều lần.
Diễn Tinh Thần Cấm ở trong Đại Diễn Điện này không biết có giai vị thế nào, chỉ biết được kết cấu trận văn của nó vô cùng phức tạp. Nếu đem nó so sánh với hai cấm trận tam giai hạ phẩm Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm trận cùng Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận, Mạc Vấn ước đoán ít nhất phải gấp năm mươi lần. Đây là một khái niệm như thế nào? Dựa theo lẽ thường để tính toán, Diễn Tinh Thần Cấm nếu không phải cấm trận tứ giai thì cũng là siêu phẩm trong các loại cấm trận tam giai.
Mạc Vấn nghĩ kỹ thấy việc này cũng khá hợp lý, Cấm chế tam giai không thể nào dung hợp đại trận hộ sơn Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hỏa Kiếm trận cùng vô số các cấm trận khác của Tâm Diễn Tông được.
Đến khi Mạc Vấn ra ra vào vào Diễn Tâm Thần Cảnh trên dưới một trăm lần, hắn đã nhớ đưực một nửa trận văn. Hắn có thể nắm bắt được quy tẳc vận chuyển cùng với những điểm mấu chốt nhất trong Diễn Tinh Thần Cấm, vì vậy tốc độ phá giải trận văn cũng được đẩy nhanh. Thậm chí hắn không cần phải ghi nhớ tiếp điểm của các ngôi sao, chỉ dựa vào đường nét bên trên bàn cờ cũng có thể suy diễn ra trận văn.
Khi Mạc Vấn thấu hiểu được toàn bộ trận văn, đã là một ngày một đêm sau đó. Tinh thần của hắn vô cùng mệt mỏi. Ngược lại nguyên linh cùng với kiếm thức của Mạc Vấn thông qua việc suy diễn trận văn, giống như trải qua một quá trình biến hóa, trở nên thông thấu hơn nhiều, cảnh giới của hắn cũng tiến bộ một bước thật dài, chỉ cần có đủ thời gian, hắn sẽ bước vào Kiếm Cương trung kỳ.
"Hôm nay cách thời điểm Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa Kiếm trận mở ra chỉ còn năm ngày nữa, thành công hay thất bại sẽ quyết định bởi hành động lần này."
Mạc Vấn điều chỉnh lại tinh thần, tiếp tục tiến vào Diễn Tâm Thần Cảnh . Hắn dung nhập tâm thần vào trong bàn cờ, các đường nét lộn xộn trên bàn cờ nhanh chóng biến thành một loại trận văn huyền ảo, lơ lửng giữa không gian.
Sau một hồi, Mạc Vấn tìm được trận nhãn trọng tâm nhất của Diễn Tinh Thần Cấm. Hẳn đưa tâm thần vào trong tiếp điểm trên trận nhãn. Ngay khi tâm thần hoàn toàn dung hợp vào trong tiếp điếm, Mạc Vấn cảm thấy mình tiến vào một đường hầm thời không, theo trận văn mà lan tỏa. Thông qua các tiếp điểm, Mạc Vấn đem tâm thần của mình bao phủ toàn bộ trận văn.
Diễn Tâm Thần Cảnh đột nhiên biến hóa, giống hệt như lúc Mạc Vấn rời khỏi nơi đây. Tinh hà biến mất bàn cờ bay lên, giao hòa với nhau, hóa thành một hình ảnh khổng lồ rực rỡ.
Từng tia trận văn màu bạc lấy chủ cấm làm trung tâm, tỏa ra trong hư không, vươn tới từng góc nhỏ trong Đầm Lầy Mê Vụ.
Tại thời khắc này, Mạc Vấn cảm thấy mình như một vị thần bất khả xâm phạm. Ý niệm của hắn cỏ thể xuyên qua cấm trận, không bị ngăn cách bởi không gian. Khắp cả Đầm Lầy Mề Vụ rộng hơn ba nghìn dặm, chỉ cần có cấm trận, ý niệm của hắn đều có thể tới được!
Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 110 : Thăng Long hóa khí đan
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Mạc Vấn có cảm giác ý niệm của mình được phóng đại vô số lần. Toàn bộ môn phái Tâm Diễn Tông, tất cả kiếm trận cấm chế vận chuyển đều hiện lên trong tinh thần của hắn. Bất kề là chủ trận Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa, hay từng chủ trận của những cấm trận lớn nhỏ, ở trước mặt hắn không còn là điều bí mật.
" Thì ra bản thân mình đang đứng chính là ngọn chủ phong "
Toàn bộ Vân Hà Sơn hiện lên trong mắt Mạc Vấn. Biết chỗ mình đứng là ngọn núi cao nhất ở Tâm Diễn Tông. Bao quanh là bảy ngọn núi theo thứ tự chỉa nhau bao bọc xung quanh núi chủ.
Đột nhiên, tâm thần Mạc Vấn có chút động. Tẩt cả ý niệm hướng về một ngọn núi ở gần đó, nhìn chăm chú vào sơn cốc.
Ở lối vào, một đám linh kiếm sư thay phiên nhau không ngừng oanh kích vào trận pháp chắn cửa sơn cốc. Cách đó không xa là Vương Thu Nguyệt Tâm Kiếm Môn. Lúc này thị hết lời khuyên bảo Chu Khánh Thư:
" Thượng Tông! thời gian không còn nhiều, chúng ta phải rời đi, nếu không có cách nào thì đầm lầy sẽ đóng kín lại trước khi chúng ta đi ra khỏi đầm lầy.
" Câm miệng, Chu Khánh Thư lớn tiếng giận giữ mắng mỏ, sắc mặt hết sức phẫn nộ, có chút vặn vẹo:
"Chết ! Bọn nó phải chết! Con đàn bà kia. Còn cả tên láo lếu kia! Bọn nó đều phải chết! Phải chết"
“ Thượng Tông. Muốn lấy tính mạng của bọn chúng, có rất nhiều cơ hội ở bên ngoài, việc quan trọng hiện tại là chúng ta nhất định phải phong ấn một lần nữa trước khi ra khỏi đầm lầy, nếu trận pháp bảo vệ ngọn núi chủ một lần nữa vận chuyền chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ “ Vương Thu Nguyệt vội la lên.
" Không cần các ngươi nhiều lời. Bản thiếu gia biết rồi! Bây giờ còn năm ngày nữa đầm lầy sẽ đóng lại! Chỉ cần chúng ta sử dụng cùng một lúc Ngự Linh Kiếm Phù, chỉ ba ngày có thể đi ra khỏi đầm lầy. Việc hiện tại các ngươi cần làm cho bản thiếu gia là phá vỡ cái phù trận này! Bắt những con chuột kia ra phanh thây xé xác!" Thần sắc Chu Khánh Thư kích động phẫn nộ, dường như cùng những người trong sơn cốc có huyết hải thâm cừu.
Tất cả đệ tử đứng một bên, lạnh mắt thấy một màn này, như là xem xiếc khi. Trong nội tâm với người đến từ thượng tông có chút xem thường!
Giờ phút này, rõ ràng những đệ tử này không bằng lúc trước, trên người đều lưu lại dấu vết qua trận kịch chỉến. Cá biệt có mấy người còn bị trọng thương.
Tất cả các thủ lĩnh của Đại Kiếm môn lặng lẽ tụ tập lại bàn bạc.
" Chúng ta thật sự phải ở lại đây để hắn nổi cơn điên tiếp à? Thằng trẻ ranh kia có thật sự là đệ tử của kiếm môn!" Một gã linh kiếm sư đạt tới kiếm mạch viên mãn lo lắng nói.
" Chu Khánh Thư không sợ Mặc gia trả thù, Chúng ta cũng không ai dám đánh cược có thể ứng phó được với Mặc Kiếm Môn.”
" Thực ra cũng không cần phải lo lắng như vậy, ở đầm lầy sương mù dày đặc này, người chết thật là bình thường, chỉ cần chúng ta cùng nhau không nói là được, cho dù Mặc Kiếm Môn muốn tìm cũng không thể nào tìm ra được.”
"Ngươi nói đơn giản nhẹ nhàng nhỉ, một trăm năm trước, nước Tấn có một kiếm môn cũng nghĩ như vậy, tự cho mình là làm vô cùng sạch sẽ. Cũng không mất bao lâu bị Mặc Kiếm Môn tìm tới cửa, đã diệt toàn bộ kiếm môn, Đến chết cũng không biết rốt cuộc tin tức bị lộ như thế nào.”
" Nghe nói Mặc Kiếm Môn có một loại phương pháp hồn ấn. Mỗi một đệ tử Mặc Kiếm Môn đều mang trên mình một hồn ấn quan trọng khắc ở trên đá, khi đệ tử xảy ra việc ngoài dự liệu, linh hồn sẽ thuận lợi cảnh báo, Mặc Kiếm Môn liền có thể dùng bí pháp trên hồn ấn kia, trở về trạng thái cũ trong hoàn cảnh| đệ tử bị hãm hại. Lời đồn đại này đúng là vô căn cứ, nhưng cũng không biết là thật hay giả.”
" Sự việc này có thể tin, Mặc Kiếm Môn quá thần bí, lịch sử sáng lập ra môn phái có thể rất lâu, ước tính ngàn năm nay. Ngàn năm qua, Mặc Kiếm Môn trước sau sừng sững không ngã, như vậy môn phái này không phải là nơi chúng ta có thế trêu chọc"
"Lúc này phải làm sao ? Chu Khánh Thư quyết tâm muốn giết đối phương, sau đó hắn phủi mông đi rồi, cơn thịnh nộ của Mặc Kiếm Môn mặc chúng ta gánh chịu."
" Ai! xui xẻo quá ! làm thế nào lại để cho chúng ta gặp được cực phẩm? Tìm cái bí quyết chó má Đại Diễn Thần Kiếm ! cuối cùng một cọng lông cũng ko tìm được, ngược lại làm mất nhiều thời gian đến vậy, tại lần thử nghiệm đến đầm lầy sương mù này, chỉ sợ chúng ta thu hoạch ít nhất."
" Số người chết cũng cao nhất" Một gã đệ tử kiếm môn ung dung nói một câu. Đúng là tên đã có duyên gặp mặt Mạc Vấn một lần, Linh kiếm sư Kiếm mạch viên mãn Mộc Dịch Hiên.
"Còn phải chết thêm nhiều người nữa." Vạn Trọng Nhất khẽ hừ lạnh lẽo, nhìn về phía xa, hơn mười người ở phía trên càng lâm vào hoàn cảnh chật vật.
Mặt khác kiếm môn đệ tử nhìn nhau, hiểu ngầm lẫn nhau, những người này tản mạn ở những môn phái nhỏ, số mệnh cuối cùng đã định trước...
Trong Sơn cốc
" Còn có thể chống đỡ được bao lâu ?"
Ly Thu Thủy hướng về phía La Dịch hỏi, sắc mặt của thị tái nhợt, khí tức cũng lộ ra vẻ hỗn loạn, rõ ràng nội thương trên người chưa lảnh hẳn.
La Dịch khoanh chân ngồi ở miệng hang, trước người có đặt ngang một trận bàn. Trên trận bàn phóng ra một trùm ánh sáng Huyền Thanh bịt kín miệng hang, từ bên trong chứng kiến màn sáng bên ngoài không ngừng run rẩy kịch liệt
"Ly cô nương yên tâm, Vạn Thanh Hóa Sinh kiếm trận của ta chính là kiếm trận đạt cấp nhị giai trung phẩm phòng ngự, chỉ cần không phải Kiếm Cương đích thân tới, Kiếm Mạch linh kiếm sư dùng cách nào, nhân số nhiều hơn nữa cũng không thể nào phá được. Nhưng tại hạ chuẩn bị chỉ có ba viên mộc linh thạch nhị giai, công kích với cường độ này, có thể chèo chống một ngày sẽ hao hết linh lực."
" Một ngày? Chỉ có thể chống đỡ một ngày thôi sao ?" Nguyệt Ảnh không cam lòng hỏi.
" Đây là dự đoán của ta, nếu như bọn hắn tăng cường công kích, có lẽ không dùng được một ngày." La Dịch cười khổ nói.
" Họ Chu này như con chó điên cắn chúng ta không nhả, chẳng lẽ không biết đầm lầy cũng sắp đóng cửa sao? Hắn muốn cho tất cả mọi người chôn cùng với hắn sao? Nguyệt Ảnh mắng.
" Được rồi, Tiểu Nguyệt ngươi đi xem thương thế của Âu Dương Kiếm." Ly Thu Thủy nói với Nguyệt Ảnh.
" Sư tỷ, ta không muốn đi." Nguyệt Ảnh cong miệng lên.
" Tiểu Nguyệt, lần này chúng ta có thể chạy khỏi vòng vây của bọn hắn là nhớ có Âu Dương Kiếm ở phía sau liều mình ngăn cản, vì cứu người nên hắn trúng một kiếm, làm người có ơn tất phải báo."
" Vâng, sư tỷ, ta không đi mà được sao ?"
Nguyệt Ảnh không cam lòng đi về hướng sơn cốc phía sau, Đúng lúc này một gã đệ tử Dục Kiếm Môn vội vàng chạy gấpl đến.
" Đại sư tỷ! Liễu sư muội không xong rồi!
" Cáí gì?" Ly Thu Thủy biến sắc, vội vàng chạy theo tên đệ tử kia hướng vào trong sơn cốc.
Một gã giỏi y học, chuyên trị bệnh cho linh kiếm sư đưa tay kéo bức màn che ra nhìn Ly Thu Thủy lắc đầu, nói khẽ Nguyên linh đã tán.
" Đại sư tỷ! chúng ta đi ra ngoài liều mình với bọn chúng!"
" Bọn chúng khinh người quá đáng! Tinh Các Kiếm Tông thì làm sao ? Ai cũng chỉ có một cái đầu, hai cánh tay, chúng ta liều một cái cũng đủ vốn.!"
Đi theo Dục Kiếm Môn lần này còn có hơn mười tên am hiểu cấm trận linh kiếm sư, những linh kiếm sư này đều là Dục Kiếm Môn chỉêu mộ lẻ tẻ.
Một nhóm người đi theo Chu Khánh Thư lúc này bỗng bỏ đi, dẫn tới xung đột, chừng muốn năm người chết tại chỗ không kịp tháo chạy. Oán hận của những người kia với Chu Khánh Thư lúc này có thể nói lên tới đỉnh điểm.
Ly Thu Thủy sắc mặt lạnh như băng sương, với sự xúc động phẫn nộ này, mọi người không khuyên giải cũng không an ủi.
" Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn truyền tới từ miệng sơn cốc, ở bên trong đều cảm nhận được rõ ràng chấn động của cả sơn cốc.
" Chuyện gì xảy ra ?"
Mọi người vội vàng chạy tới lối vào sơn cốc, chỉ thấy màn sáng bao phủ lối vào lắc lư không thôi. Đất đá hai đầu sơn cốc đột nhiên rung lên tróc ra.
" Bọn hắn tăng cường công kích! vừa rồi là một kiếm phù nhị giai. Ly Thu Thủy giải thích nói, bàn tay không ngừng đan xen nhau thúc dục trận bản vận chuyển, duy trì màn sáng ổn định.
" Ly cô nương ! Phải nhanh nghĩ biện pháp, tiếp tục như vậy kiếm trận không chống đỡ được một ngày!"
"Sắc mặt Ly Thu Thủy trầm xuống, trong ánh mắt có chút đấu tranh, cuối cùng như là đã ra quyết định gì đó.
" Tập hợp tất cả mọi người lại đây"
Nửa giờ sau, kể cả Nguyệt Ảnh, Âu Dương Lâm, ở bên trong tổng cộng mười hai linh kiếm sư, tất cả đều đứng trước mặt Ly Thu Thủy.
" Mọi người đều biết, lần này chúng ta được phân chia mang theo năm viên Thiên Cương Đan, những người bên ngoài kia không buông tha cho chúng ta. Hiện tại chúng ta chỉ có thể tử chiến đến cùng!" Ly Thu Thủy nghiêm túc nhìn mọi người" Cho nên , ta quyết định mỗi người dùng một quả Thăng Long Hóa Khí Đan!"
"Cái gì ?"
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh động, kể cả Nguyệt Ảnh cùng mấy tên Dục Kiếm Môn đệ tử" Sư tỷ! nhưng..."
Nguyệt Ảnh vội la lên. Thế nhưng nàng vừa mới mở miệng đã bị Ly Thu Thủy ngắt lời, thị nhìn qua mọi người. Chuyện này ta sẽ không yêu cầu quá đáng, tình cảnh hôm nay mọi người cũng đều thấy được, địch nhân khí thế rất mạnh, một khi kiếm trận bị phá, chúng ta chỉ có con đường chết! Đương nhiên , mọi người yên tâm, sử dụng Thăng Long Hóa Khí Đan sẽ ở trong một hạn mức, sẽ không tiêu hao quá mức."
Lúc này, đại bộ phận mọi người đều hiểu có ý nghĩ, Thăng Long Hóa Khí Đam là siêu phẩm linh đan hàng đầu, hơn nữa là một loại đan dược thượng cổ cực kỳ hiếm thấy, hiện nay đã có vải loại tài liệu mất tích, bọn họ ở trong điện lần này đã tìm được vài bình đóng kín còn nguyên vẹn Thăng Long Hóa Khí Đan, có ba mươi chín viên. Ba mươi chín viên linh đan hiền nhiên là Dục Kiếm Môn chiếm được phần nhiều, phải đến một nửa. Một nửa phần còn lại, những tán tu lấy được cũng không nhiều.
Công hiệu của loại tiên đan này có thể nói là vô cùng tuyệt vời, Kiếm mạch linh kiếm sư ở bất cứ đẳng cấp nào, chỉ cần sử dụng loại đan dược này liền có thể lập tức trở thành kiếm mạch đại viên mãn linh kiếm sư.!
Đương nhiên không thể tránh né tác dụng phụ của loại linh đan này, nếu sử dụng viên thuốc này, trong vòng năm mươi năm không có cách nào lên cấp bậc. Việc này cực kỳ hà khắc, tác dụng phụ lúc này trực tiếp bao bọc tâm niệm rất nhiều linh kiếm sư. Chỉ cần tin tưởng bản thân mình, đều không muốn đi theo con đường thẳng này, dù sao trong thời gian năm mươi năm có thể làm rất nhiều sự tình, vì trong thời gian ngắn một cảnh giới nhỏ mà buông tha cho năm mươi năm, không có người nguyện ý sử dụng.
" Ta ăn !" một gã kiếm mạch trung kỳ linh kiếm sư hung hăng nói.
" Cũng tính thêm cả ta ! mẹ nó, không phải chỉ là năm mươi năm sao? Lão tử đạt tới kiếm mạch hậu kỳ nhất định giáo huấn tốt những cháu trai bên ngoài kia !" Lại một gã linh kiếm sư hô. Rất nhanh, những tán tu toàn bộ đứng dậy, tổng cộng tám người!
" Thêm ta nữa "
Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, một người trẻ tuổi gầy gò đi ra.
" Âu Dương Kiếm bằng hữu ! Ngươi đã là kiếm mạch hậu kì đỉnh, đạt tới cảnh giới viên mãn ở trong tầm tay, không thể...! " Ly Thu Thủy vội vàng khuyên can. Anh tài thiên tư trác tuyệt như vậy một khi sử dụng tiên đan chẳng khác nào tu vi hoàn toàn bị phế bỏ.!
Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 111 : Nghịch chuyển
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Âu Dương Lâm cười nhạt một tiếng: "Ngay cả mạng còn không giữ được, còn nói gì đến tương lai? Ta không tin là một viên dược hoàn có thể ngăn cản đường ta tấn cấp."
"Thế nhưng mà..."
“Ta là người cô độc, loại đan dược này lưu lại trên người trừ mình ăn cũng không còn gì khác để dùng, không chờ các ngươi nữa, ta ăn trước rồi." Âu Dương Lâm lật bàn tay, một cái bình ngọc xuất hiện, sau đó mở bình ngọc đem đan dược bên trong trực tiếp bỏ vào miệng.
Ngay cả Ly Thu Thủy tính tình lạnh như băng cũng không khỏi có chút cảm động, hít sâu một hơỉ nói: “Âu Dương kiếm hữu là người có nghĩa khí, Dục Kiếm môn ta suốt đời không quên, kiếm hữu yên tâm, sau khi ra ngoài Dục Kiếm môn có dốc toàn bộ sức lực cũng phải giúp kiếm hữu khu trừ bệnh do đan dược đó gây ra.”
Âu Dương Lâm mỉm cườỉ từ chối cho ý kiến, giống như là hắn nóỉ, hạn chế của đan dược kia không có trong mắt hắn. Linh Kiếm Sư phải như lợi kiếm cương trực dũng cảm tiến tới, gặp trở ngại phải trảm phá mà vượt qua. Cũng là vì tính cách kiêu ngạo cùng tự tin này, hắn mới có thế đạt tới cảnh giới Kiếm Mạch hậu kỳ khỉ mới hai mươi tuổi.
Oanh! Một cỗ linh áp khổng lồ từ trong cơ thể Âu Dương Lâm bộc phát ra ngoài, khí tức của hắn từ Kiếm Mạch hậu kỳ nhanh chóng tăng lên thành Kiếm Mạch Đại Viên Mãn.
Âu Dương Lâm xuất nhẹ một quyền, thân hình lóe lên xuất hiện tại một chỗ đất trống, trực tiếp ngồỉ xuống khoanh chân bắt đầu luyện hóa dược lực trong cơ thể.
Ly Thu Thủy lấy Thăng Long Hóa Khí Đan ra, từng viên phân cho mọi người, sau ba gã Dục Kiếm môn đệ tử, cuốỉ cùng là Nguyệt Ảnh.
"Nguyệt Ảnh không cần dùng đến." Ly Thu Thủy không đưa đan dược cho Nguyệt Ảnh.
"Vì sao? Đại sư tỷ!" Nguyệt Ảnh hét lớn.
"Ngươi vừa mớỉ đạt tới Kiếm Mạch trung kỳ, mặc dù phục dụng Thăng Long Hóa Khí Đan cũng chi là Kiếm Mạch hậu kỳ, không có tác dụng quyết định gì."
"Bọn hắn cũng đều là Kiếm Mạch trung kỳ!" Nguyệt Ảnh chỉ vào vài tên tán tu cách đó không xa.
"Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi! Dù sao với ngươi thì không được!" Ly Thu Thủy quả quyết nói.
Nguyệt Ảnh biết rõ tính tình sư tỷ của mình, khóc lóc khẳng định là không được. Nàng cũng hiểu nễu mình phục dụng loại đan dược này,khỉ trở lạỉ kiếm môn đoán chừng sư tôn sẽ bị tức chết. Nàng cùng đệ tử khác thân phận bất đồng, ngoại trừ danh xưng bên ngoài là đệ tử chân truyền, nàng còn là đệ tử thân truyền của chưởng giáo Dục Kiếm môn đương nhiệm, đồng thời cũng là đệ tử bí truyền của Dục Kỉếm môn, được cho là sống chết với đối phương. Nàng chỉ uy hiếp Chu Khánh Thư, cho hắn biết rằng nếu thật sự định chém tận giết tuyệt, phải trả cái giá tương đương, thậm chí lớn hơn. Cho dù Chu Khánh Thư mặc kệ chuyện sống chết của những đệ tử kiếm môn, thì họ cũng sẽ không ngốc ngếch bán mạng cho hắn, đến lúc giao tranh sẽ không có sự đoàn kết, mỗi người một đường riêng.
Đương nhiên, những điều này chỉ là Ly Thu Thủy phỏng đoán, tình huống thực tế phải chờ tới lúc đó mới có thể sáng tỏ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thủy, Nguyệt Ảnh, là bốn Kiếm Mạch Viên Mãn, tám Kiếm Mạch hậu kỳ, một Kiếm Mạch trung kỳ, còn có một vị Kỉếm Mạch trung kỳ là đại sư cấm trận La Dịch.
Nhưng thực lực như vậy đối mặt bọn người Chu Khánh Thư vẫn có chút đơn bạc, bởi vì bên người Chu Khánh Thư có tới bảy vị Linh Kỉếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn, Kỉếm Mạch hậu kỳ vượt quá mười vị, thêm vào mươi bốn mươỉ năm Kiếm Mạch trung kỳ.
Nếu hai phe giao tranh, bên thua cuộc tất nhiên thuộc về bên Ly Thu Thủy. Nhưng Ly Thu Thủy cũng không thật sự muốn sống chết với đối phương. Nàng chỉ uy hiếp Chu Khánh Thư, cho hắn biết rằng nếu thật sự định chém tận giết tuyệt, phải trả cái giá tương đương, thậm chí lớn hơn. Cho dù Chu Khánh Thư mặc kệ chuyện sống chết của những đệ tử kỉếm môn, thì họ cũng sẽ không ngốc ngếch bán mạng cho hắn, đến lúc gỉao tranh sẽ không có sự đoàn kết, mỗi người một đường riêng.
Đương nhiên, những điều này chỉ là Ly Thu Thủy phỏng đoán, tình huống thực tế phải chờ tới lúc đó mới có thể sáng tỏ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Màn ánh sáng ngoài miệng sơn cốc lập lòe bất định, chỉ còn lại có một tầng hơi mỏng, từ trong sơn cốc thậm chí có thể thấy rõ ràng khuôn mặt những Linh Kỉếm sư bên ngoài. Từng đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt không ngừng oanh kích vào màn sáng khiến cho mọỉ người lo lắng, sợ rằng chỉ sau một khắc nữa, màn sáng sẽ như thủy tinh vỡ thành mảnh vụn.
"Âu Dương kiếm hữu, kính xin kiếm hữu chiếu cố đến Nguyệt Ảnh." Ly Thu Thủy dùng bí pháp truyền âm tới Âu Dương Lâm: "Nếu là tình huống nguy cấp, mong kiếm hữu mang theo Nguyệt Ảnh ly khai "
Cuối cùng một tiếng ầm ầm nổ vang, bên trên trận bàn chủ trận ba khối linh thạch đồng thời hóa thành phấn vụn, màn sáng màu xanh ở miệng sơn cốc lóe ra hai cái rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Ngoài sơn cốc, Chu Khánh Thư vung tay lên ra lệnh: "Giết cho ta."
Nhóm canh giữ ở miệng hang đầu tiên gồm hơn mười tên Linh Kiếm Sư lập tức tấn công vào trong cốc. Mười mấy người do hai gã Linh Kỉếm sư Kỉếm Mạch Viên Mãn, bốn gã Linh Kỉếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ, mười tên Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch trung kỳ tạo thành. Bọn chúng là do Chu Khánh Thư đặc biệt chọn lựa ra để chấn thủ ở đấy. Hai gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn, một gã là thiếp thân thị vệ Hỏa nô, một gã là đệ tử thủ tịch đời thứ ba của một đại kiếm môn ở Tấn quốc, cũng là một kiếm môn Hạ Tông thuộc về Vô Vi Kỉếm Tông, bởi vậy mười mấy người này hoàn toàn là thân tín của hắn, tuyệt đối không có hai lòng.
An bài như vậy có thể thấy được Chu Khánh Thư quyết tâm muốn đẩy mọi người trong cốc vào chỗ chết, tuy nhiên sự thật thường cùng lý tưởng kém nhau quá xa.
Hơn mười tên Linh Kiếm sư được hai gã Lỉnh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn dẫn dắt vừa mới nhảy vào miệng hang, hai đạo kiếm quang liền nhằm đầu đánh tới, mỗi một đạo kiếm quang đều phóng xuất ra chấn động viễn siêu Kỉếm Mạch hậu kỳ.
Hỏa nô cùng tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn đồng thời cả kinh, trong cốc rõ ràng chỉ có một vị Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch Viên Mãn, như thế nào ngắn ngủi hai ngày không đến lại nhiều thêm một người? Nhưng dù sao hai người cũng là Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch Viên Mãn hàng thật giá thật dù kinh nhưng không loạn, không chút chần chừ chém ra hai đạo kiếm quang. Bốn đạo kiếm quang chạm vào nhau, đồng thời nổ tung giữa không trung, tạo nên một luồng linh lực khủng bố chấn động bao phủ trọn cửa vào sơn cốc.
Kiếm khí bị nghiền nát kích xạ tứ tán, hai đạo kiếm quang khác thuận theo linh khí chảy loạn lặng yên không một tiếng động bay thẳng đến Hỏa nô cùng tên Linh Kỉếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn kìa. Hai gã Lỉnh Kiếm sư Kỉếm Mạch Đại viên mãn cùng cảm thấy một sự đe dọa đáng sợ hướng chính mình mà đến, trong giây lát đã hiện ra trước người bọn hán chưa tới ba trượng. Bọn chúng chỉ kịp kích phát Kiếm Linh trong Linh kiếm hóa thành hai đạo lỉnh quang bao phủ bản thân, nhưng haỉ đạo kiếm quang này lại không tốn chút sức nào xuyên phá linh quang, xuyên thung luôn thân thể của bọn hắn.
Tiên huyết bay lên, hai gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch Đại viên mãn còn bảo trì tư thế tiến lên, nhưng trước ngực đều xuất hiện một lỗ thủng lớn, lục phủ ngũ tạng đều bị kiếm khí cắn nát, sinh cơ nhanh chóng biến mất.
Theo sát phía sau bốn gã Linh Kiếm sư Kỉếm Mạch hậu kỳ cùng mười tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ không nghĩ tới việc xảy ra chuyện như vậy, nguyên một đám khiếp sợ tại chỗ.
Nhưng người trong cốc cũng không cho bọn hán thời gian khiếp sợ, gần mười đạo kiếm quang sáng chói trong cốc bay ra, lập tức đem mười bốn người hoàn toàn bao phủ.
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, tám gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch trung kỳ bị kiếm khí giết chết tại chỗ, thân thé biến thành khối vụn rải đầy cốc khẩu. Còn lại bốn gã Lỉnh Kiếm sư Kỉếm Mạch hậu kỳ cùng hai gã Kỉếm Mạch trung kỳ may mắn còn sống sót. Nhưng can đảm đã mất, đâu còn dám tiếp tục công kích, chúng dùng tốc độ nhanh nhất hoảng hốt chạy ra khỏi miệng sơn cốc.
"Chuyện gì xảy ra?"
Ngoài sơn cốc, tất cả mọi người bị cái kết quả này làm cho chấn kinh, hai gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn lại bị chém chết tại chỗ. Điều này sao có thể?
"Bốn gã Kiếm Mạch Đại viên mãn! Có khí tức bốn gã Kiếm Mạch Đại viên mãn." Vạn Trượng Nhất chăm chú nhìn miệng sơn cốc, tay không tự chủ được đặt lên Kiếm nang.
Mặt khác những đệ tử kiếm môn cũng thu hồi thần sắc nhẹ nhõm, nhao nhao ngưng trọng nhìn về phía miệng sơn cốc.
Chỉ thấy bốn thân ảnh đầu tiên song song theo trong sơn cốc đi ra, linh áp trên người trầm trọng hoàn toàn thuộc về Lỉnh Kiếm Sư Kiếm Mạch Đại viên mãn. Nhất là hai người cầm đầu, khí tức càng đạt đến Kiếm Mạch Vỉên Mãn đỉnh phong!
Ngay sau đó từng gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ cùng theo ra, trọn vẹn tám ngườỉ đứng sau lưng bốn người kia.
"Làm sao có thể?"
Tất cả mọi người bên ngoài cốc nhìn qua một màn này đều khó có thế tin được, không biết nên dùng loại ngôn ngữ nào biểu đạt.
"Tấn giai! Vậy mà tất cả đều tăng lên một giai vị!”
"Bọn hắn đều ăn tiên đan hết hay sao?"
Rất nhiều đệ tử kiếm môn nghẹn ngào kêu to.
Ánh mắt Mộc Dịch Hiên lóe lên: "Tiên đan không có khả năng, nhưng lại tôn tại Linh Đan như vậy."
"Ngươi nói là Thăng Long Hóa Khí Đan!11 Một gã Linh Kiếm Sư đồng dạng Kỉếm Mạch Viên Mãn kích động nói.
"Loại Linh Đan này một ngàn năm trước đã có mấy vị thuốc chủ yếu tuyệt tích trên thế gian, không cách nào luyện chế, tuy còn có bảo tồn lại một ít, nhưng tuyệt đối như phượng mao lân giác cực kỳ hiếm thấy. Bọn Dục Kiếm môn làm sao có thể xuất ra nhiều như vậy?" Một gã Linh Kiếm sư nghi vấn nói.
“Dục Kiếm môn không có, nhưng không có nghĩa là tại đây không có." Mộc Dịch Hiên hừ một tiếng, dùng ánh mắt của người đỉ đường hơi lộ ra nóng rực nhìn về phía Lỵ Thu Thủy
Chúng Linh Kỉếm sư lập tức giật mình, những người này có thể trong thời gian ngắn tăng lên một giai tu vi, nhất đỉnh là ở chỗ này tìm được đan dược tăng tiến tu vi, hơn nữa số lượng đan dược khẳng định khổng lồ, rất có khả năng là một chỗ tàng trữ đan dược của Tâm Diễn Tông. Nghĩ đến vô số Cao cấp Linh Đan, nguyên một đám Lỉnh Kiếm sư cũng trở nên khao khát thèm muốn.
Trong đó duy nhất không quan tâm đến đan dược chỉ sợ có Chu Khánh Thư, Vô Vỉ Tông bọn hắn là một trong mười ba Kiếm Tông của Tử Vân tinh các, thực lực tuy không thể hùng hậu so với Tâm Diễn Tông ba ngàn năm trước Nhưng tông môn của hắn tài nguyên tu kiếm hàng loạt, một Nhị giai Linh Đan bình thường không đáng để trong mắt. Hiện tại hắn phẫn nộ chính là những ngườỉ này lại một lần nữa hung hăng đánh vào mặt của hắn. Chính mình dẫn vào đầm lầy một gã nô bộc thị vệ cuối cùng, cũng bị giết chết.
"Các ngươi phải chết! Phải chết hết. Chu Khánh Thư thở hổn hển, hắn hận nhất chính là Nguyệt Ảnh cùng Âu Dương Lâm. Hai người này, người phía trước từ chối sủng hạnh của hắn, còn mở miệng mỉa mai, thứ hai càng thiếu một chút là giết chết hắn. Hiện tại hắn hận tất cả đoàn người Nguyệt Ảnh, hơn nữa là hận thấu xương.
"Viên Thu Nguyệt! Ta lệnh cho ngươi! Lập tức giết bọn hắn! Một tên cũng không đế lại!"
"Thượng tông nghĩ lại!" Viên Thu Nguyệt cũng sẽ không nổi điên cùng hắn. Nếu như thực lực của bọn Ly Thu Thủy giống như trước đó hai ngày, trả một cái giá lớn tru diệt bọn hắn cũng không hẳn là không thể, lại tương đương gạt bỏ kiếm môn đại địch trong tương lai. Nhưng hiện tại bất đồng, bên Ly Thu Thủy Linh Kiếm sư Kỉếm Mạch Đạỉ vỉên mãn có đến bốn người, lại còn có một vị là Mặc Kiếm Môn đệ tử.
Mặc Kỉếm Môn Tuyệt Mệnh Kiếm Đồng uy chấn toàn bộ giới Linh Kỉếm sư bốn quốc, cùng giai hay thấp hơn một kích mất mạng. Nếu như Âu Dương Lâm vẫn là Kiếm Mạch hậu kỳ thì không nói, nhưng hiện tại nàng cũng không nắm chắc đối mặt với Âu Dương Lâm có thể toàn thân trở ra. Một ngườỉ như vậy hoàn toàn có thể so cùng ba Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn khác.
Hiện tại cùng Dục Kiếm môn liều mạng căn bản là không sáng suốt, cuốỉ cùng kết cục cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, nhưng lại muốn xem thái độ tất cả đại kiếm môn. Dục Kiếm môn có thể trở thành một trong Tam đại kiếm môn của Triệu quốc, thực lực tuyệt không kém Tâm Kiếm môn bọn hắn, mặt khác kiếm môn thuộc quốc gia khác cũng không có khả năng vô duyên vô cớ tạo một đại địch cho mình như vậy.