Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
"Lần này chắc hẳn chết rồi..."
Trong đầu Đoan Mộc Vũ là một đống hỗn độn. Hắn vừa tỉnh dậy trí từ trong cơn mê, trí nhớ lập cũng nhanh chóng xuất hiện trong đầu. Cho dù là chi tiết nhỏ bé nhất cũng hiện ra rõ ràng vô cùng.
Lần này, hắn thúc dục Bát Hoang Nghiệp Hỏa trong thần hồn nhưng không giống với lần đấu với đám người Hoành Uyên khi trước. Lần đó, hắn chẳng qua chỉ mới mượn một chút lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa mà thôi.
Nhưng lần này, hắn cơ hồ đem toàn bộ Bát Hoang Nghiệp Hỏa trong thần hồn mạnh mẽ thúc dục ra ngoài, uy lực có thể tưởng tượng mạnh mẽ thế nào. Tô Mộ Huyền tất nhiên chết chắc hơn nữa còn là thần hồn câu diệt, ngay cả luân hồi cũng không thể bước vào.
Nhưng tương ứng thì dưới uy lực kinh khủng như thế thân thể của hắn chưa đủ cường đại nên khẳng định cũng biến thành bụi rồi. Xem ra hắn phải luân hồi chuyển thế một lần nữa.
"A? Không đúng!"
Sau khi hoàn toàn nhớ lại tất cả, Đoan Mộc Vũ chợt phát hiện mọi chuyện không giống như hắn nghĩ. Hắn chưa bị buộc chuyển thế luân hồi một lần nữa bởi vì nhục thể xương cốt của hắn tựa hồ vẫn còn tồn tại.
"Điều này sao có thể?"
Đoan Mộc Vũ quả thực không thể tin được chuyện xảy ra. Lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa đủ để diệt thế, nếu phóng thích toàn bộ thì cho dù có là cao thủ cảnh giới Linh Thai cũng không thể chống lại chứ huống chi tấm thân này của hắn?
Chẳng qua đây lại là sự thật! Bởi vì hắn có thể cảm ứng được Thanh Mộc Tâm đang đập mạnh mẽ. Còn có ... tựa hồ còn nhiều hơn một chút gì đó?
Đoan Mộc Vũ cảm nhận từ từ, cẩn thận. Có thể không luân hồi chuyển thế, một lần sống lại thì không thể nghi ngờ chính là việc tốt nhất. Trên người hắn có Bát Hoang Nghiệp Hỏa ràng buộc cho dù có chuyển thế luân hồi một ngàn lần thì cũng không thể có được tư chất tu hành tuyệt hảo như Thục Nguyệt và Mị Nhi, hắn chỉ có thể có tư chất thấp nhất. Điều này cũng chính là được cái này mất cái kia! Hắn có thể giữ lại trí nhớ, nhưng thân thể thì vĩnh viễn kém cỏi.
Huống chi bây giờ Đoan Mộc Vũ rất hài lòng với thân phận hôm nay của hắn.
Không ngừng cảm ứng, Đoan Mộc Vũ cũng từ từ nhận ra tình huống thân thể của mình. Nhưng kết quả lại khiến hắn rất là bất ngờ!
Bởi vì nhục thể của hắn vẫn tồn tại, ngay cả Tiểu Bạch trong túi cũng còn sống! Vốn dĩ hắn bị chôn ở dưới núi đá, nhưng lúc này phạm vi mười trượng xung quanh thân thể của hắn lại không có bất cứ vật gì!
Tổn thất duy nhất chính là vòng tay do ngàn năm băng phách chế luyện mà thành ở cổ tay trái. Nó đã biến thành phấn vụn, nhưng hàn khí bên trong lại bị mảnh vụn Yêu Thạch hấp thu hơn phân nửa!
Đoan Mộc Vũ sửng sốt hồi lâu, mới đại khái đoán rõ ngọn nguồn. Chuyện này lại có liên quan đến mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm. Hai thứ này, một cái mang theo lực lượng của Yêu Tinh, một cái lại là lực lượng truyền thừa của Thanh Mộc Tinh, măc dù yếu ớt tới đáng thương, bé nhỏ không đáng kể nhưng từ một khía cạnh nào đó mà nói thì hai loại lực lượng này cùng cấp bậc với Bát Hoang Nghiệp Hỏa!
Sau khi cảm nhận được uy hiếp từ Bát Hoang Nghiệp Hỏa, mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm hẳn đã đạt được thương lượng nào đó nên cùng liên thủ ngăn cản uy lực diệt thế của Bát Hoang Nghiệp Hỏa, thậm chí hai thứ này chẳng tổn thất tí gì. Mà ba động của mảnh vụn Yêu Thạch cũng bảo hộ cho Tiểu Bạch, lưu lại tính mạng cho nó!
Chỗ tốt không chỉ một điểm! Vòng tay băng phách bị Bát Hoang Nghiệp Hỏa phá hủy, phần lớn hàn khí bên trong bị mảnh vụn Yêu Thạch hấp thu còn phần còn lại thì kinh mạch gân cốt Đoan Mộc Vũ hấp thu. Mặc dù còn chưa chuyển hóa hoàn toàn, nhưng cũng tương đương có một khối tài bảo thật lớn rồi. Chỉ cần đem bộ phận hàn khí này dung hợp hoàn toàn thi tiến giai Động Huyền sẽ dễ dàng vô cùng.
Ngoài ra, dưới áp lực của Bát Hoang Nghiệp Hỏa thì mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm đã đạt thành thăng bằng nào đó, hoàn toàn xóa đi nỗi lo lắng của Đoan Mộc Vũ. Sau này cho dù không có vòng tay băng phách áp chế thì ba động của mảnh vụn Yêu Thạch cũng sẽ không tản mát ra.
Biết rõ ràng hết thảy, Đoan Mộc Vũ cũng an lòng. Giờ phút này, hắn còn không thể nào nhúc nhích. Dù sao thì mảnh vụn Yêu Thạch và Thanh Mộc Tâm cũng chỉ bảo vệ thân thể hắn chứ không phải là hắn không bị thương. Lúc này, kinh mạch trong cơ thể hắn cơ hồ hoàn toàn chết lặng, xương cốt huyết nhục cũng đau đớn vô cùng. Xem ra muốn khôi phục, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Lập tức, Đoan Mộc Vũ cũng không quan tâm nhiều nữa. Hắn thanh tĩnh lại, cẩn thận vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết, bắt đầu khôi phục thương thế.
Lần này,Tiểu Bạch cũng bị thương không nhẹ, cho nên không dám lười biếng nữa. Sau khi cảm ứng được ba động của Băng Di Liên Thiên Quyết thì nó tự tu luyện theo Đoan Mộc Vũ.
Bị vây ở trong lòng núi sụp đổ, Đoan Mộc Vũ không biết trời trăng là gì. Không biết trải qua bao lâu, hắn mới khôi phục được thương thế, phần hàn khí sót lại trong vòng tay băng phách cũng bị hắn luyện hóa rất nhiều. Vô tình tổng số pháp lực của của hắn đã đến gần cảnh giới Động Huyền, cự ly chỉ còn một bước cuối cùng, giống như chỉ cách một cánh cửa mỏng manh.
Lúc này, Đoan Mộc Vũ tạm thời không nghĩ tới vấn đề thoát ra ngoài như thế nào mà muốn trực tiếp bước qua một của này!
Từ Tàng Phong đến Động Huyền, hai cảnh giới có ý nghĩa tương thông. Nếu như nói Tàng Phong phải không ngừng tích lũy, đem từng bao đất nhỏ tích lũy thành một ngọn núi cao hùng vĩ đến khi ngọn núi này không cách nào chồng chất thêm nữa mới thôi thì Động Huyền chính là đem núi cao này đặt vào trong một không gian lớn hơn để tiếp tục tích lũy, tiếp tục mở rộng,. Không gian này theo ý nghĩa sẽ không có điểm giới hạn, có thể dung nạp vô số núi cao, cũng chính là vô số pháp lực.
Nhưng trên thực tế, cảnh giới Động Huyền chỉ có thể dung nạp lượng pháp lực không quá ba lần cảnh giới Tàng Phong. Nói cách khác, dựa vào lý luận thì một người có tu vi Động Huyền đỉnh phong tương đương với ba người Tàng Phong đỉnh phong.
Sở dĩ như vậy là có hai phương diện. Thứ nhất là do thân thể con người quá mức yếu ớt, bản thân chứa đựng không được quá nhiều pháp lực, mà người tu hành loài người không thể tự tăng cường cường độ xương cốt của mình. Hơn nữa chuyện này cũng có chút lẫn lộn đầu đuôi bởi vì chỉ cần đạt tới cảnh giới Tinh Uẩn thì thân thể người tu hành trở nên cứng rắn như thép.
Nguyên nhân thứ hai lại có liên quan đến thần hồn. Giống như một người nghèo biến thành một người giàu, tâm tính biến hóa trước sau bất đồng này cũng đồng dạng như khi pháp lực của một người tu hành tăng cường tới trình độ nhất định sẽ ảnh hưởng đến độ ổn định của thần hồn. Dưới tình huống này tất nhiên không thể tùy ý tăng tổng số pháp lực lên. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong bốn cảnh giới nhỏ của Phàm Nhân thì Linh Thai là trọng yếu nhất!
Lúc này Đoan Mộc Vũ đang đánh sâu vào cảnh giới Động Huyền, pháp lực trong cơ thể hắn như hồng thủy trào dâng bị đê đập vây khốn, trực tiếp tìm đường để thoát!
"Oanh" một tiếng, trong đầu Đoan Mộc Vũ vang lên tiếng nổ vang như sấm rền. Trong lúc nhất thời, từ phía trên linh đài, dọc theo các kinh mạch lớn nhỏ của hắn đều bị luồng lực lượng này tác động. Cả thân thể, xương cốt Đoan Mộc Vũ kêu lên răng rắc không ngừng! Phảng phất như hắn sắp bị nghiền nát thành mảnh vụn vậy.
Mà bên tai, thậm chí cả trước mắt cùng chung quanh thân thể Đoan Mộc Vũ,cũng xuất hiện nhiều ảo giác vô cùng. Bên tai thỉnh thoảng có tà âm, thỉnh thoảng lại là ác quỷ cười. Trước mắt lại là trùng trùng ảo cảnh, giống như tiên mộng. Về phần các nơi trên thân thể, hoặc như gặp phải sâu bọ rắn rết cắn, hoặc dục niệm tự sinh thì là tất cả mọi cảm xúc con người có thể nghĩ tới: thế gian muôn màu, đỉnh điểm vui mừng, đầu nguồn khổ sở, vực sâu đau đớn, buồn bã ưu thương, hoang vắng hư vô; tất cả đều hiển hiện ra.
Nhưng tâm chí của Đoan Mộc Vũ kiên nghị cỡ nào? Không nói đến Bát Hoang Nghiệp Hỏa đang ràng buộc, chỉ bằng vào kiến thức lịch duyệt của Yêu Đế kiếp trước cũng đã để hắn bất động như núi, lòng yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng!
Tàng Phong đột phá Động Huyền dù sao cũng chỉ là bước đầu tiên nên thời gian ảo cảnh kéo dài không tới một nén nhang. Thật ra thì loại ảo cảnh này là cấp thấp nhất, là những cảm xúc bản thân sau khi bị thương tổn tự sinh ra. Ví dụ như người phàm bình thường, sau khi lâm trọng thương, xém chết tất nhiên sẽ cảm thấy có vô số ý nghĩ không cách nào nói rõ nên những ảo giác khắc sâu trong trí nhớ xuất hiện cũng có cùng lý thuyết.
Sau khi đột phá cảnh giới Phàm Nhân, tiến vào Thiên Nhân thì mỗi khi tiến cảnh sẽ không phải chịu ảo cảnh của bản thân nữa, mà sẽ là khảo nghiệm của trời đất!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Sau khi ảo cảnh biến mất, pháp lực giống như cơn lũ trong cơ thể Đoan Mộc Vũ dần dần bình ổn lại. Nó cũng giống như một con sông lớn, khi chảy thì sang trái ngả phải, cuốn hết mọi thứ trên đường đi, một đường chảy ra biện rộng; nhưng khi ra biển thì an ổn lại vì biển rộng lớn, không còn bất cứ thứ gì cản trở!
Đây cũng chính là cảm giác của hắn lúc này.
Yên lặng dùng tâm cảm nhận khoảng ba ngày ba đêm, Đoan Mộc Vũ mới chậm rãi mở hai mắt ra. Chợt nhìn qua thì hắn bây giờ và lúc trước không có gì thay đổi nhiều, nhưng hắn đã có thể thu liễn ba động của pháp lực toàn thân. Chỉ từ điểm đó mà nói, mặc dù hắn vừa mới tiến giai cảnh giới Động Huyền nhưng so với đại đa số người tu hành có tu vi Động Huyền đỉnh phong thì mạnh hơn nhiều lắm. Nếu mà tốc độ tích lũy pháp lực của hắn có thể tăng thêm thì thậm chí hắn có thể lập tức tiến vào cảnh giới Linh Thai.
Tuy nhiên, Đoan Mộc Vũ chắc chắn sẽ không làm như vậy! Việc này cũng không có chỗ tốt gì. Hắn không phải tu luyện chỉ để muốn tăng cảnh giới, cái hắn muốn chính là cường hóa xương cốt thân thể từ từ cuối cùng đạt tới trình độ có thể tu hành công pháp nghịch thiên kia. Đây mới là mục tiêu của hắn.
Vào thời khắc này, hắn cũng đã quyết định, sau này tất cả pháp lực tu luyện có được, hắn đem phân ra thêm một thành nữa, cũng chính là tứ thành, dùng để cường hóa rèn luyện tự thân cùng xương cốt.
Thu công, Đoan Mộc Vũ đứng dậy. Lúc này hắn mới chú ý một điều, chẳng biết từ lúc nào Tiểu Bạch đã bỏ đi. Nhìn khe hở do núi sụp tạo thành, hắn đoán rằng tiểu tử kia tám phần đói bụng nên ra ngoài tìm thức ăn. Hắn cũng không biết thời gian đã qua bao lâu nữa!
Nhìn khắp mọi nơi, không hề có thi thể của Tô Mộ Huyền, ngay cả mảnh vụn của Cầu Mộc Cung cũng biến thành tro bụi. Điều này khiến hắn thực sự thấy tiếc. Hắn vẫn muốn dùng Cầu Mộc Cung cho đến lúc đạt tu vi Động Huyền đỉnh phong, nhưng bây giờ thì nó tiêu rồi!
Cũng may trong tay hắn còn có ba thanh kiếm lấy từ đám người Hoành Uyên nên cũng không phải lo lắng bị giam ở chỗ này.
Kiên nhẫn chờ đợi ước chừng hơn ba canh giờ, Tiểu Bạch mới từ bên ngoài đi vào. Cái bụng nó phồng lên, đắc chí chui qua khe đá trở về.
"Chiếp, chiếp, chiếp, chiếp!"
Thấy Đoan Mộc Vũ tỉnh lại, Tiểu Bạch tựa hồ cũng cao hứng. Nó nhảy ngay lên vai trái của Đoan Mộc Vũ, kêu chiếp chiếp không ngừng. Có vẻ như nó đang kể khổ: đoạn thời gian này nó đáng thương cỡ nào, vừa đen thui đi lại còn vừa đói bụng; nó thậm chí đói đến mức không có biện pháp đành phải ăn một con trùng nhỏ có mùi vị thật khó ăn, vị thật cổ quái; hiện tại nó không có cách nào khác nên ra ngoài ăn hạt cây; thật đáng thương, thật đáng thương!
Đoan Mộc Vũ yên lặng nghe nó kể khổ rồi khẽ mỉm cười. Chẳng hiểu sao hắn lại có thể hiểu được tiểu tử kia đang muốn bày tỏ gì nữa!
Đem ủy khuất phát tiết ra ngoài, Tiểu Bạch liền hài lòng chui vào túi nhỏ rồi ngủ say. Đúng thật là một tiểu tử hết ăn lại nằm, cực kỳ thoải mái.
Không quản Tiểu Bạch nữa, Đoan Mộc Vũ bắt đầu mở đường ra ngoài, phương hướng chính là khe hở mà Tiểu Bạch chui ra. Hắn tin tưởng cảm ứng của tiểu tử này, người lười cũng là người thông minh nhất nên nơi này nhất định có khoảng cách ngắn nhất để thông ra ngoài.
Hắn cũng không lo lắng việc mình sẽ đánh thức Tiểu Bạch vì tiếng động có lớn hơn nữa cũng không sao, trừ phi chính nó đói bụng tự tỉnh lại chứ nếu không sẽ ngủ say sưa.
Sau năm canh giờ, Đoan Mộc Vũ mới xuất hiện dưới bầu trời. Bây giờ, chỗ mà hắn đứng rõ ràng là đỉnh của ngọn núi lúc trước. Lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa xuất ra hẳn đã đánh sập cả ngọn núi này.
Yên lặng nhìn nơi đây một lượt, Đoan Mộc Vũ mới xoay người rời đi. Hắn chưa biết rõ Số Mệnh Thạch do Tô Mộ Huyền ngưng tụ có bị phá hủy hay không nhưng hắn lại không thể truy xét tìm kiếm, càng không cách nào xác định được Ma Quân Đoạn Thiên Đồ chuyển thế ở nơi đâu?
Sau khi trở về trấn nhỏ, Đoan Mộc Vũ phát hiện dân cư trong trấn đã chết hết, trong phương viên tám mươi dặm không còn một người sống. Lối vào trấn nhỏ có bố cáo của quan phủ: Nơi đây phát sinh ôn dịch nên trong vòng mười năm không cho ai bước vào, người đi đường phải đi vòng. Căn cứ theo ngày trên bố cáo để suy tính thì hắn đã bị giam trong lòng núi hơn nửa năm.
Đứng trước bố cáo, Đoan Mộc Vũ mặc niệm một lúc lâu sau đó xuyên qua trấn nhỏ, tiếp tục bước đi về hướng Thất Bảo Lăng Lâu ở Trung Châu.
Không chút chần chừ, Đoan Mộc Vũ bước nhanh theo con đường này. Sau một tháng, hắn đã bước lên Tổ Long Sơn Mạch – dãy núi xuyên qua cả nam bắc Trung Châu. Nơi này đã là vùng đất người phàm khó có thể đặt chân đến, bóng dáng người tu hành thỉnh thoảng lại nhìn thấy. Tuy nhiên, còn có số lượng yêu thú nhiều hơn và cường đại hơn.
Một ngày kia, Đoan Mộc Vũ đang thu thập tài liệu của con yêu thú cấp Xích Mục mới vừa kết liễu thì phía trước hắn xuất hiện một đội hai mươi người. Vẻ mặt bọn họ bình thản, vừa nói vừa cười đi tới. Trong đó, hơn phân nửa có cảnh giới Tàng Phong, tuổi không quá mười bốn mười lăm, thậm chí còn có nhỏ hơn. Mặt khác, còn có năm người tu hành cảnh giới Động Huyền hộ vệ trước sau.
Đây hẳn là đệ tử môn phái nào đó ra ngoài lịch lãm! Lúc này, những người đó cũng thấy Đoan Mộc Vũ. Đám tiểu tử trong đó lần đầu rời núi nên lập tức tò mò nhìn sang. Mà ngược lại, năm đệ tử thủ hộ cảnh giới Động Huyền thì có chút cảnh giác.
"Vị huynh đài này, bọn ta là đệ tử của Cửu Dương Sơn ra ngoài lịch lãm. Tại hạ họ Tương tên Kỳ Phong. Không biết con Xích Mục Hoa Ban Ngao này ngươi có thể nhường cho chúng ta hay không?"
Lúc này, sau khi đánh giá một phen, người dẫn đội liền tiến lên chắp tay hỏi. Hình dáng người này có vẻ tương tự Tương Thư Ất chết dưới tay Ma Lang Quân - Tô Mộ Huyền.
"Hả! Có ý gì?" Đoan Mộc Vũ nhìn hắn một cái, thản nhiên hỏi. Nơi đây là Tổ Long Sơn Mạch, yêu thú cấp Xích Mục bình thường đâu đâu cũng thấy mà.
"Ha ha, huynh đài chớ nên hiểu lầm! Mấy vị sư đề sư muội của ta đều lần đầu xuống núi lịch lãm nên đối với các loại yêu thú không hiểu nhiều lắm. Xích Mục Hoa Ban Ngao này bình thường cũng rất khó gặp nên ta muốn mua lại, để giảng giải cho bọn chúng một phen. Làm như thế thì chân thật hơn một chút." Tương Kỳ Phong lễ phép nói, thái độ ôn hòa nho nhã.
"Nếu như thế thì con thú này ngươi cầm đi! Ta chỉ thu thập máu huyết của nó!" Đoan Mộc Vũ gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Không biết môn hạ quý phái có năm người tên Tu Đồng Túy, Liên Trì, Hoặc Tinh, Tương Thư Ất, Đoạn Hồng Văn không?"
Nghe thế, hai mắt Tương Kỳ Phong không khỏi sáng ngời. Hắn vội vàng dò hỏi: "Huynh đài gặp bọn họ ở nơi nào? Không dối gạt huynh đài, bọn họ chính là môn hạ đệ tử Cửu Dương Sơn, chẳng qua nửa năm trước xuống núi thi hành nhiệm vụ đến nay vẫn chưa trở về!"
"Ta thực sư đã gặp bọn họ, nhưng đáng tiếc năm người không ai sống sót, cùng chết một chỗ. Còn có Ma Lang Quân Tô Mộ Huyền. Hắn bọn họ đồng quy vu tận! Trước khi chết, Tu Đồng Túy bảo ta truyền tin tức này lại cho môn nhân Cửu Dương Sơn. Là như thế!" Đoan Mộc Vũ nói đơn giản. Bất kể như thế nào thì năm người Tu Đồng Túy cũng coi như có quen biết hắn, sau khi chết, họ được nhận vinh hạnh đặc biệt này thì cũng có thể nhắm mắt.
"Cái gì? Trời ơi! Năm người bọn họ ... gặp phải đại nạn này! Cái này ... Tô Mộ Huyền không ngờ lại là Ma Lang Quân? Chuyện này thật khó tin? Ba năm trước chúng tôi còn nâng cốc uống rượu ở Tầm Dương Sơn, sư muội tôi thậm chí còn trao tâm cho hắn! Nho nhã phong lưu như vậy, không ngờ lại là Ma Lang Quân! Không trách được sao chúng tôi đuổi giết lại không có kết quả gì! Huynh đài, chuyện này ngươi có biết cặn kẽ hay không, có thể kể lại cho tại hạ không? Cửu Dương Sơn tất có trọng tạ!" Tương Kỳ Phong nghe vậy, kinh ngạc cảm thán bi thống một hồi. Ngay cả môn nhân Cửu Dương Sơn còn lại cũng khiếp sợ không thôi!
"Tình hình cụ thể ta cũng không biết. Từ đây đi thẳng hướng nam sáu nghìn dặm, gặp được một trấn nhỏ, người trong trấn đều đã chết. Phương tây của trấn có một ngọn núi bị sụp đổ chính là nơi sáu người đồng quy vu tậ. Những chuyện khác, ta cũng không hiểu rõ!" Nói như thế xong, Đoan Mộc Vũ liền tiếp theo lên đường.
Mà Tương Kỳ Phong phía sau cao giọng hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo tên họ đại danh huynh đài?"
"Người qua đường, như nước chảy mây trôi mà thôi cần gì phải biết tên? Lúc này xin từ biệt!" Đoan Mộc Vũ không quay đầu lại mà chỉ hời hợt trả lời. Thoáng cái hắn đã biến mất!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Mười ngày sau, khi Đoan Mộc Vũ vừa bay qua một dãy núi cực kỳ to lớn thì khung cảnh trước mắt rộng mở. Phía trước có rất nhiều ngọn núi vây quanh một một cái hồ phản chiếu trời xanh mây trắng, giống như một mặt gương màu lam khổng lồ. Hồ này lớn chừng năm trăm dặm, sóng vỗ mênh mông. Trong hồ, chính là Thất Bảo Lăng Lâu.
Nơi đây có đầy đủ thiên địa linh khí, lại có khung cảnh tươi đẹp nên là nơi khi đến người tu hành cảm thấy thoải mái nhất. Dọc theo bờ hồ, ngoài cùng bên trái có ba ngọn núi chọc trời, vươn thẳng đến tận mây xanh. Đó cũng chính là sơn môn của Vô Cực Môn. Còn phía Bắc của hồ, cách một ngàn hai trăm dặm có ba trăm ngọn núi lạ, là Cửu Dương Sơn.
Hai tông môn lớn tụ tập ở nơi này tất nhiên biến nơi đây trở thành trung tâm nội vực tu hành giới của Nhân Giới, mà Thất Bảo Lăng Lâu chỗ nào cũng có nên cũng theo đúng thời cơ mà mở.
Không chỉ như vậy, mà ở bờ bên phải còn phân bố ít nhất hơn mười môn phái tu hành nhỏ. Lấy nhân số tính toán thì người tu hành nơi đây đã có hơn vạn, đủ để tạo thành một tòa thành nhỏ .
Tuy nhiên, phần lớn người tu hành không thích làm những chuyện vụn vặt chớ đừng nói chi là lui tới cửa hàng giao dịch. Chính vì vậy mà ba ngàn năm nay, nội vực tu hành giới cũng chỉ có một nhà Thất Bảo Lăng Lâu chính thức buôn bán. Hơn nữa cũng không quá đông khách, sinh ý cũng không thịnh vượng lắm. Mỗi tháng, họ chỉ mở cửa một ngày, thời gian còn lại đều ngừng kinh doanh.
Đoan Mộc Vũ tới đây vừa cách thời gian khai trương còn có ba ngày, nên hắn cũng không vội. Hắn trú lại trong ngọn núi gần đó, chặt một cây lớn làm thành bè rồi ném vào trong hồ. Sau đó hắn ngồi lên bè, rồi để nó tự trôi đi.
Nơi này chính là nơi môn phái tu hành tụ tập, tất nhiên không cần lo lắng chuyện yêu thú xâm nhập hay yêu nhân làm loạn. Hắn đả tọa tu hành ba ngày, cũng rất an ổn.
Đợi đến khi thời gian ba ngày vừa qua, Đoan Mộc Vũ lợi dụng Cuồng Phong Thuật thúc dục bè gỗ lướt nhanh trong hồ. Từ xa nhìn lại đã thấy một tòa lầu cao đứng sừng sững trên mặt nước, không hề rung lắc. Nhưng bên dưới nó không phải là đảo nhỏ hay trụ chống mà là một con ngao lớn có hình thể khổng lồ, nâng đỡ Thất Bảo Lăng Lâu vững vằng!
Thất Bảo Lăng Lâu tổng cộng chia làm năm mặt, mỗi một mặt cũng đều có thải quang lượn lờ nhưng không giống nhau. Đây là ứng đối với năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Lâu cao bảy tầng, tục truyền mỗi tầng có một trọng bảo thủ hộ. Có lời đồn rằng Thất Bảo Lăng Lâu chỉ cần khai trương thì đều mở toàn bộ, không phân biệt cảnh giới lớn nhỏ, ai ai cũng đều có thể vào, nhưng vật phẩm mỗi một tầng bán ra có chủng loại bất đồng.
Tầng thứ nhất là linh dược, linh đan cùng với tài liệu tương quan. Tầng thứ hai là phù triện, ngọc phù cùng với tài liệu tương quan. Tầng thứ ba là pháp khí, kiếm khí cùng với đủ loại khoáng vật tài liệu. Tầng thứ tư là trận pháp, cấm chế các loại. Tầng thứ năm là công pháp, pháp thuật. Tầng thứ sáu thu mua các loại tài liệu cùng với đổi huyền tinh. Tầng thứ bảy sẽ là các loại bảo vật ly kỳ.
Trừ sáu tầng đầu có thể tùy ý mua bán thì tầng thứ bảy không thể thông qua phương thức mua bán đơn giản mà phải tiến hành đấu giá. Nhưng những bảo vật này tương đối hiếm có, không phải tùy thời đều có thể thấy. Thường thường thì mấy chục năm, tầng thứ bảy sẽ cử hành một lần đấu giá.
Mặt khác, nơi đây tuy có bảy tầng nhưng không tương thông lẫn nhau. Mỗi một tầng đều bị phong bế, không thể từ tầng một trực tiếp tiến vào tầng thứ hai mà phải từ bên ngoài tiến vào một tầng. Chắc đây là vì phòng ngự mà thiết kế .
Lúc này, sắc trời này còn sớm nhưng đã có thể thấy được kiếm quang lóe sáng, thỉnh thoảng có người tu hành ngự kiếm mà đến. Trong đó cũng không thiếu người cưỡi chim quý thú lạ mà đến .
Đầu tiên, Đoan Mộc Vũ đi tới không phải tầng thứ nhất, mà là tầng thứ sáu. Bởi vì hôm nay trong tay của hắn không có huyền tinh, cho nên cần bán một chút vật phẩm để đổi lấy.
Tầng thứ sáu cao hơn mặt đất khoảng 60 trượng nên có thể ngự kiếm mà lên, cũng có thể leo lên thang lầu bố trí bên ngoài, cũng có thể ngồi Tuyết Vũ Điêu mà Thất Bảo Lăng Lâu chuẩn bị.
Hôm nay, Đoan Mộc Vũ ngự kiếm phi hành hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng xưa nay hắn đều có yêu cầu tận thiện tận mỹ nên có muốn ngự kiếm phi hành thì cũng phải dùng kiếm do mình luyện chế. Mấy thanh kiếm cùn lấy từ đám người Hoàng Uyên quả thực thô lậu không chịu được. Cho nên có lấy ra dùng thì cũng như cưỡi cuốc cưỡi xẻng, quá mất hình tượng. Chính vì thế hắn lựa chọn leo thang lên.
Thất Bảo Lăng Lâu mặc dù an bài thỏa đáng hết thảy, có phương thức dùng thang lầu nhưng trên thực tế không có người tu hành nào chọn phương thức này mà chọn ngự kiếm hoặc là cưỡi Tuyết Vũ Điêu. Cử chỉ của Đoan Mộc Vũ giờ phút quả thực hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò.
Song Đoan Mộc Vũ không để ý tới, mà nhanh chóng leo lên tầng thứ sáu của Thất Bảo Lăng Lâu. Vừa đi vào trong, hắn liền phát hiện nơi đây cực kỳ rộng rãi, trên dưới cao chừng mười trượng, phạm vi khoảng một trăm mẫu. Tiến hành buôn bán ở chỗ này cũng đủ rồi.
Không gian bốn phía của tầng sáu không có ranh giới rõ ràng mà là trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thúy trúc liên miên. Cho nên bước chân vào nơi này phảng phất như ở trong rừng trúc, chứ không phải lầu các.
Ở trung ương là một tòa san hô tử ngọc khổng lồ. Quang mang trên san hô chớp nháy, tổng cộng chia ra hai mươi bốn quầng sáng đẹp đẽ. Mỗi một quầng sáng là một Truyền Tống Trận loại nhỏ, chỉ cần bước vào là sẽ được truyền đến không gian gần đó rồi mới tiến hành giao dịch trong đó. Kiểu giao dịch này vừa đơn giản vừa an toàn, không sợ bị cướp vì hàng hóa của Thất Bảo Lăng Lâu đều được trữ tại những địa phương bí mật khác. Nơi này chỉ có thể xem như một con đường phải đi để giao dịch mà thôi.
Đoan Mộc Vũ đến gần một quần sáng, bước lên Truyền Tống Trận phía dưới. Nhất thời một đạo bạch quang hiện lên, hắn đã xuất hiện trong một căn phòng cổ kính. Bốn phía căn phòng bày biện rất nhiều chai lọ, đồ vật ngổn ngang. Chính giữa căn phòng, sau một cái bàn là một lão giả đầu tóc bạc phơ có cảnh giới Động Huyền đang thích ý uống linh trà. Thấy Đoan Mộc Vũ xuất hiện lão chỉ khẽ gật đầu, không hề nói gì.
Đoan Mộc Vũ tất nhiên hiểu được quy củ nơi đây nên cũng không nói gì mà trực tiếp lấy ba khối ngọc phù đã chế luyện trong lúc nhàn hạ ra. Vốn hắn muốn bán hàn ngọc, nhưng sau khi nghĩ lại thì không bằng chế luyện thành ngọc phù thì bán ra càng thêm thích hợp. Dù sao vật này rất khó đạt được, sau này tu vi của hắn tăng lên thì hắn có thể chế luyện ngọc phù đẳng cấp cao hơn .
Thấy Đoan Mộc Vũ lấy ra ba khối ngọc phù, ánh mắt lão giả tóc bạc không khỏi sáng ngời, trực tiếp để linh trà xuống, ồ nhẹ một tiếng rồi nói: "Lại là ngọc phù có ấn ký Phượng Hoàng Linh Vũ? Xin hỏi huynh đài, ngọc phù này do ngươi chế tạo?"
"Có quan hệ không?" Đoan Mộc Vũ thản nhiên hỏi.
"Ha ha, tất nhiên là không. Chẳng qua ta thuận miệng hỏi thôi. Ba năm trước đây, từng có một khối ngọc phù có ấn ký Phượng Hoàng Linh Vũ xuất hiện ở Thất Bảo Lăng Lâu. Đáng tiếc, bản nhân chỉ nhìn thoáng qua từ xa, còn chưa nghiên cứu một chút đã bị người ta mua với giá cao. Hôm nay lại đồng thời xuất hiện ba khối, cho nên bản nhân có thể dựa theo giá cả cao nhất, dùng giá tiền một trăm năm mươi viên huyền tinh mua một khối. Không biết huynh đài có dị nghị gì không?" Lão nhân kia cười nói ha ha, đồng thời cũng đã chuẩn bị cò kè mặc cả.
"Đồng ý!"
Vẻ mặt Đoan Mộc Vũ không thay đổi, trực tiếp đáp. Ngọc phù này có giá trị bao nhiêu hắn không thèm để ý, chẳng qua hắn chế ngọc phù để có giá hơn mà thôi. Nếu so đo giá trị của ngọc phù thì chẳng khác nào đang vũ nhục ngọc phù do hắn chế luyện.
Lão nhân kia ngạc nhiên một chút, nhưng ngay sau đó không dám chậm trễ. Kẻ ngu loại này trăm năm khó gặp! Vui mừng giao dịch cho Đoan Mộc Vũ bốn trăm năm mươi viên huyền tinh xong, lão tự nhận là mình đã kiếm một khoản lớn.
Song với cảnh giới của hắn, cũng chỉ nghĩ được như thế mà thôi. Hành động giống kẻ ngu của Đoan Mộc Vũ, tất nhiên làm hắn không hiểu, vĩnh viễn không tài nào hiểu được.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Bốn trăm năm mươi viên huyền tinh cũng có thể xem như một món tài phú rất lớn, cho dù với người tu hành thì cũng rất đáng kể vì linh khí ẩn chứa bên trong huyền tinh đủ để người có tu vi Động Huyền tu luyện liên tục trong một trăm ngày. Nếu lấy đi mua đồ thì ba trăm viên huyền tinh đã có thể mua được một chiếc nhẫn trữ vật vô cùng tốt!
Nhưng Đoan Mộc Vũ đã có túi trữ vật do Khô Mộc tặng nên đối với nhẫn trữ vật không có hứng thú gì. Hà huống chi, đến khi hắn tiến lên cảnh giới Linh Thai thì tự có biện pháp luyện chế cho mình một nhẫn trữ vật có phẩm chất tốt hơn.
Rời tầng thứ sáu của bảo lâu, Đoan Mộc Vũ trực tiếp bỏ qua tầng thứ năm cùng tầng thứ tư. Kiếp trước thân là Yêu Đế, trong trí nhớ hắn có số lượng các loại pháp thuật, công pháp, cấm chế phong phú vô cùng nên không cần đi mua.
Hắn đi xuống tầng thứ ba. Nơi này chuyên môn bán các loại pháp khí, kiếm khí, cùng với các loại tài liệu, khoáng vật. Bây giờ Cầu Mộc Cung đã bị hủy, hắn không cách nào luyện chế một cây giống như trước nữa. Với lại đã vào cảnh giới Động Huyền nên tổng số pháp lực tăng trưởng trên diện rộng, nên hắn muốn luyện chế cho mình một thanh kiếm cũng là bình thường.
Tầng thứ ba đồng dạng cũng cực kỳ rộng rãi nhưng bên trong lại không giống hoàn toàn tầng thứ sáu. Tầng thứ sáu như sông núi cây rừng, nhưng nơi này lại lấy màu đỏ hồng làm chủ, bốn phía đều lấy ảo thuật tạo thành địa hỏa viêm lưu, dưới chân lại là sao sáng đầy trời, không ngừng biến ảo. Đặt mình trong trong đó, chợt cảm thấy tự thân nhỏ bé vô cùng.
Mà tại trung ương, không có san hô nhưng lại là một thanh cự kiếm. Xung quanh cự kiếm tổng cộng có hai mươi bốn chuôi kiếm nhỏ lơ lửng, linh động phi phàm. Dưới thân kiếm cũng là Truyền Tống Trận nhỏ, đạo lý cũng giống nhau.
Giống như lúc trước, Đoan Mộc Vũ đi tới trước một thanh kiếm nhỏ, nhất thời hắn liền được truyền tống đến một căn phòng. Trong gian phòng này rất sạch sẽ, không có cả một hạt bụi nhỏ, không có vật dụng bày biện lộn xộn mà chỉ có một mỹ phụ trung niên ngồi một mình trên giường. Trước mặt bà ta là một bàn cờ vây, đang tự đánh cờ.
"Muốn mua gì?"
Mỹ phụ kia không ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên nói. Tay bà ta cầm một quân trắng, đối hiện có một quân đen đang lơ lửng, giống như có một bàn tay vô hình đang cầm. Đây lại là một cao thủ cảnh giới Linh Thai đỉnh phong.
"Ta muốn một ngàn cân Hàn Thiết thô, năm điểm Ngọc Mặc Sa, một cái Hàn Yên Thúy thượng phẩm, chín viên Phi Bạch Thạch, một khối Ô Mộc ba cân, một cái đỉnh trung." Đoan Mộc Vũ há mồm liền đem một chuỗi tài liệu báo ra. Đây là những tài liệu hắn chuẩn bị để luyện chế kiếm khí, tuy nhiên một thanh kiếm chân chính cồn cần rất nhiều tài liệu nữa, nhưng các loại khác thì hắn đẫ thu thập đủ rồi.
"Vì sao phải dùng Hàn Thiết thô? Hẳn ngươi muốn luyện chế kiếm khí? Ngươi xác định có thể thuần thục Hàn Yên Thúy cùng Phi Bạch Thạch? Chỉ vì lợi ích trước mắt, là tối kỵ trong tu hành." Mỹ phụ trung niên kia không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đánh cờ, trên bàn cờ lại cũng mơ hồ lộ ra sát khí.
"Có thể!" Đoan Mộc Vũ đơn giản gật đầu. Hắn tất nhiên biết lời của mỹ phụ trung niên không phải cố ý gây khó khăn mà là thiện ý nhắc nhở. Bởi vì dựa theo danh sách tài liệu hắn đưa ra thì chỉ cần là hành gia luyện khí thì sẽ biết một thanh kiếm này được luyện thành thì sẽ có phẩm chất cực cao! Nếu bình thường thì luyện chế có chút phức tạp, rất dễ dàng thất bại.
"Ồ?" Mỹ phụ trung niên nghe vậy, rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Vũ một cái nhưng bà ta không nói gì. Tay bà ấy vung lên, mấy thứ tài liệu cùng luyện đỉnh trung phẩm liền xuất hiện tại mặt Đoan Mộc Vũ.
"Những thứ này tổng cộng ba trăm mười hai viên huyền tinh nhưng nếu ngươi có thể trả lời ta hai vấn đề thì chẳng những huyền tinh ta không lấy mà còn có thể tặng ngươi một ngàn viên huyền tinh nữa!"
Nghe thế, chân mày Đoan Mộc Vũ không khỏi khẽ nhíu nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: "Nếu có vấn đề, các hạ cứ nói. Nếu ta biết thì ta nói, không dối gạt nửa lời. Còn tặng huyền tinh thì miễn đi!"
"Ha ha! Đã sớm nghe nói Huyền Minh Tử Phù Vân Sơn thu một môn nhân quái dị, hôm nay vừa thấy đúng là như thế. Cũng được, vấn đề thứ nhất là ba năm trước đây, giữa đêm mồng ba mùa hạ ngươi ở đâu?" Mỹ phụ trung niên khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trở nên bén nhọn vô cùng.
"Ta ở đâu hả?" Đoan Mộc Vũ hơi ngẩn ra. Hắn không khỏi nhớ lại vấn đề này, nhưng ngay sau đó liền nghĩ đến chuyện khác: chính là lúc trước gặp Tương Kỳ Phong, hắn đã nói năm người Tu Đồng Túy chờ cùng Ma Lang Quân Tô Mộ Huyền đồng quy vu tận. Mặc dù hắn không để lại tên họ nhưng với bãn lãnh của Cửu Dương Môn thì tra ra tên họ gì, là người môn phái nào cũng rất dễ dàng.
Như vậy thì mỹ phụ trung niên trước mặt này phải là người của Cửu Dương Môn. Mà sở dĩ bà ta muốn hỏi ba năm trước hắn ở nơi đâu nhất định là hoài nghi hắn là Ma Lang Quân, bởi vì ba năm trước Cửu Dương Môn đang truy bắt Ma Lang Quân trên Tầm Dương Sơn.
"Ba năm trước đây giữa đêm mồng ba mùa hạ, ta đang ở trấn Hồi Long trong Tích Nguyệt Hồ, đồng hành với ta còn có một cô gái áo đỏ. Đêm hôm đó, mấy trăm dân trấn Hồi Long bị Dạ Huyết Yêu Bức giết chết, chỉ còn lại một cô gái ngư dân Tiểu Hà Nhi chạy trốn được. Hôm nay bà ta đang ở Phù Vân Sơn, có thể đi hỏi."
"Cô gái áo đỏ? Chẳng lẽ là yêu nữ đoạt được mảnh vụ Yêu Thạch kia? Bây giờ nàng đang ở nơi đâu?" Trong mắt mỹ phụ trung niên chợt lóe tinh quang, bà ta hẳn đã đoán ra.
"Đây là vấn đề thứ hai?" Đoan Mộc Vũ hỏi ngược lại, hắn chỉ đáp ứng trả lời hai vấn đề.
"Ha ha, quên đi! Chuyện này không liên quan đến ngươi. Ta sẽ hỏi vấn đề thứ hai: ở tiểu trấn mà môn hạ đệ tử Cửu Dương cùng Ma Lang Quân đồng quy vu tận, dân trấn phương viên tám mươi dặm đều chết oan chết uổng, không một người còn sống. Quan phủ cho rằng có ôn dịch khuếch tán, nhưng cao thủ Cửu Dương Môn xem xét lại phát hiện những dân trấn chết đi đều tử vong một cách bình thường, sau khi chết toàn bộ đều vào luân hồi, không có nửa điểm oán khí, cực kỳ kỳ quái. Ta chỉ hỏi một câu, ngươi có biết mấu chốt trong đó không?"
Nghe đến đó, Đoan Mộc Vũ liền im lặng. Một lúc lâu, hắn mới hờ hững hỏi: "Các hạ đến từ Cửu Dương Sơn?"
"Dĩ nhiên. Nếu không phải như thế, ta làm sao biết thân phận của ngươi? Hôm nay ta đã xác định ngươi không phải Ma Lang Quân, bởi vì ba năm trước Ma Lang Quân xuất hiện tại Tầm Dương sơn. Từ Tầm Dương tới Tích Nguyệt Hồ khoảng chín nghìn dặm. Không có ai có thể chạy xa như thế trong một đêm, nhưng mà ta muốn biết là đến tột cùng Ma Lang Quân thi triển âm mưu gì ở trấn nhỏ ấy? Ngươi nên biết chuyện này có liên quan rất lớn, Ma Lang Quân này rất có thể là đại để tử quan môn của Ma Quân Đoạn Thiên Đồ. Chúng ta phải cẩn thận làm việc!" Mỹ phụ trung niên nghiêm mặt nói.
Đoan Mộc Vũ tựa hồ do dự một chút, lúc này mới nói: "Ta thật ra cũng không biết nhiều, nhưng mà trước khi Tu Đồng Túy chết, từng nói ba chữ “Số Mệnh Thạch”!"
"Sau đó thì sao?" Mỹ phụ trung niên có chút khẩn trương hỏi.
"Không có sau đó, hắn tựa hồ còn chưa nói hết đã chết rồi. Nhưng ta nghĩ, Số Mệnh Thạch này hẳn là bảo bối nào đó."
Nghe xong lời Đoan Mộc Vũ, mỹ phụ trung niên lặng yên nhìn hắn một lát, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng mê người.
"Rất tốt, đa tạ! Ngươi xác định ngươi không cần một ngàn viên huyền tinh?"
"Không, ta bỗng nhiên thay đổi ý. Trời cho tiền phi nghĩa, nếu người không lấy ắt gặp trời phạt!" Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên khẽ cười, thu hồi tài liệu cùng một ngàn huyền tinh, xoay người rời đi.
Ngay sau khi Đoan Mộc Vũ rời đi, mỹ phụ trung niên kia bỗng nhiên trầm giọng nói: "Hắn đang nói láo, hơn nữa cũng nhìn ra ta không phải là người của Cửu Dương Sơn. Chuyện này tất nhiên cùng hắn có quan hệ! Truyền lệnh ta, giết hắn đi. Với thành chủ, ta tự có giải thích!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Rời khỏi tầng thứ ba của Thất Bảo Lăng Lâu, ánh mắt Đoan Mộc Vũ chuyển sang lạnh lẽo trong tức khắc. Quả nhiên Số Mệnh Thạch không hề bị tổn hại, hơn nữa Tô Mộ Huyền còn có đồng bọn. Hôm nay, chúng muốn giết người diệt khẩu!
Song người của Hắc Thành có thể ẩn thân ở Thất Bảo Lăng Lâu, cũng đúng là có bản lĩnh. Tu Đồng Túy từng nói từ khi Ma Quân Đoạn Thiên Đồ đột nhiên chết thì gần trăm năm nay Hắc Thành yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hôm nay xem ra bọn họ tính toán rất nhiều!
Hít sâu một hơi, Đoan Mộc Vũ cũng không vội vã rời đi mà ngược lại tiếp tục vào tầng thứ nhất của Thất Bảo Lăng Lâu. Ở nơi này, hắn mua mười gốc Lam Nguyên Thảo trăm năm cùng một cái đan đỉnh trung phẩm. Cuối cùng lại dùng toàn bộ huyền tinh trên người mua một hơi hơn ngàn Băng Linh Quả. Đây là linh quả hi hữu đến từ băng nguyên, bên trong chứa rất nhiều linh khí thuộc tính hàn, vừa có thể làm đồ ăn vặt cho Tiểu Bạch cũng có thể để hắn phục dụng. Mỗi một Băng Linh Quả, có thể giúp hắn khôi phục một phần hàn khí, cơ hồ không kém gì linh đan diệu dược.
Ra ngoài Thất Bảo Lăng Lâu, Đoan Mộc Vũ nhảy lên bè gỗ. Phong thái hắn như không kinh không sợ, không hề hoảng loạn nhưng trong lúc vô tình lại có từng sợi sương mù màu trắng từ chung quanh bay lên, che phủ thân mình. Sau khi che chắn hết mọi góc nhìn, Đoan Mộc Vũ liền nhảy thẳng xuống hồ, trực tiếp lặn xuống chỗ sâu nhất. Đầu tiên, Đoan Mộc Vũ xuất một đạo pháp thuật đóng băng, phong tỏa ba động toàn thân, sau đó mới nhanh chóng lao về hướng Tây.
Sở dĩ hắn lựa chọn phía Tây không phải vì có lối thoát mà vì hồ lớn này có phương viên khoảng năm sáu trăm dặm nên trừ phi xuất động cao thủ cảnh giới Linh Thai chứ nếu không, tuyệt đối không cách nào phong tỏa cả hồ. Nhưng vấn đề là xung quanh hồ lớn này chính là sơn môn của các tông môn lớn. Đừng nói là người tu hành cảnh giới Linh Thai, cho dù là cảnh giới Tử Khí cũng không thể không kiêng sợ mà tìm kiếm được.
Cho nên người trong Hắc Thành nếu muốn đuổi giết hắn thì có hai loại lựa chọn. Đầu tiên truy tung hắn rồi đuổi theo phía sau, thứ hai là tiến hành chặn đánh tại con đường mà hắn phải đi qua.
Như thế thì sau khi nghiên cứu các phương hướng: hướng Bắc là Cửu Dương Sơn, người của Hắc Thành có tật giật mình, tuyệt đối sẽ tiến hành chặn đánh ở phương hướng này; hướng Nam lại là phương hướng về Phù Vân Sơn, đoán chừng cũng giống như trước sẽ tiến hành chặn đánh; về phần hướng Đông là địa bàn của Vô Cực Môn tuy thấy an toàn hơn, nhưng lại là nguy hiểm nhất. Người của Hắc Thành giấu diếm một trăm năm nay, có trời mới biết bọn họ có thủ đoạn gì và không biết có bao nhiêu tai mắt ở các môn phái? Một khi hắn lộ diện, nói không chừng sẽ bị một kích đánh chết!
Cho nên Đoan Mộc Vũ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện lộ diện, càng không muốn trốn bởi vì trốn thì với tốc độ của hắn nhất định sẽ bị đuổi kịp.
Cho nên, địa phương hắn muốn đến là một mạch nước ngầm bí mật. Mạch nước ngầm này là một trong những nguồn nước đổ ra hồ, liên thông tới sông ngầm dưới một ngọn núi cao phía tây, hết sức bí mật. Đoán chừng người tu hành tu luyện ở chỗ này nhiều năm cũng có rất ít người biết.
Nhưng mạch nước ngầm này đối với Đoan Mộc Vũ thì không phải là điều gì bí mật. Ba ngàn năm trước, ở tại nơi này hắn đã đánh một trận, giết từ phía Bắc Tổ Long Sơn Mạch tới đây, từng dùng một đạo Thiên Hỏa thiêu khô cả cái hồ này. Lúc ấy cái mạch nước ngầm trong khe núi đá hiển hiện ra, mặc dù lúc ấy hắn ở trên cao vạn trượng nhưng dùng thần niệm quét qua đã đem điểm biến hóa vi diệu này nhớ kỹ.
Cũng chẳng phải do Bát Hoang Nghiệp Hỏa ban tặng, mà là trí nhớ hắn từng sở hữu đều rõ ràng vô cùng. Cho nên hôm nay hắn có thể mượn mạch nước ngầm vô cùng bí mật kia chạy trốn.
Nhưng Đoan Mộc Vũ cũng không biết một chuyện. Giờ phút này, trừ người của Hắc Thành ra thì người tu hành của Cửu Dương Sơn cũng đã căn cứ theo miêu tả của Tương Kỳ Phong mà tìm kiếm hắn. Dù sao thì lời nói lúc trước của hắn cũng hàm hồ quá mức, mà Ma Lang Quân lại là sự tình có liên quan trọng đại nên sao có thể bỏ qua?
Nhân mã hai bên đều thấy hắn đi ra từ Thất Bảo Lăng Lâu, cũng thấy hắn nhảy vào hồ lớn rồi mất tung tích. Đến khi kịp phản ứng thì đã không thể nào tìm kiếm.
Không nói đến chuyện người của Hắc Thành và Cửu Dương Sơn tìm như thế nào, nhưng Đoan Mộc Vũ lợi dụng thần hiệu của Thanh Mộc Tâm nên có bế khí dưới nước mấy ngày cũng không thành vấn đề. Bây giờ hắn chẳng khác rái cá là bao, lặng lẽ luồn lách tìm mạch nước ngầm. Ngay khi tìm được hắn liền lẻn vào, bơi ngược dòng nước, nhanh chóng tiến vào sông ngầm thông đi bốn phương.
Đây cũng là điều Đoan Mộc Vũ muốn bởi vì cho dù có bị đuổi theo, tìm được mạch nước ngầm trong hồ nhưng khi đến sông ngầm này thì chả biết hắn đi phương nào.
Huống chi Đoan Mộc Vũ còn luôn luôn dùng pháp thuật đóng băng phong trụ toàn thân. Nơi hắn bơi qua, tuyệt đối không để lại bất cứ dấu vết gì.
Ở trong sông ngầm tìm kiếm một thời gian ngắn, Đoan Mộc Vũ liền xác định một phương hướng. Trong sông ngầm tối tăm dưới đất này, mặc dù không thấy có ánh mặt trời, nhưng các loại sinh linh cũng rất nhiều. Thậm chí không thiếu yêu thú cấp Xích Mục, Thanh Mục nên hắn cẩn thận tránh xa.
Cứ xuôi dòng như thế ba ngày, Đoan Mộc Vũ đã đi được gần nghìn dặm, rời xa phạm vi hồ lớn. Mà hình như sông ngầm cũng đã đến cuối rồi.
Một ngày kia, hắn bỗng nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy rầm rầm như sấm, nước chảy bỗng nhiên xiết hơn. Đoan Mộc Vũ cẩn thận dùng thần niệm dò xét một lần, liền phát hiện ở tám trăm trượng phía trước có một khe hẹp dài năm mươi trượng, bề rộng chừng bảy tám trượng, hẳn là nối thẳng lên mặt đất nên nước chảy mới theo miệng vết nứt rót xuống đất tạo thành một nhánh sông ngầm.
Cẩn thận quan sát sung quanh một chút, Đoan Mộc Vũ liền phát hiện nơi này là một chỗ ẩn thân tuyệt hảo. Hôm nay hắn tuyệt đối không thể lộ diện, cho dù có chạy về Phù Vân Sơn thì cũng rất khó. Cho nên còn không bằng để bọn người bên ngoài tìm kiếm một phen, hắn ở nơi này tiềm tu một thời gian rồi tính tiếp.
Đoan Mộc Vũ lập tức men ngược dòng chảy tiến vào phía dưới khe nứt. Hắn mượn tiếng nước chảy ầm ầm để che giấu âm thanh do đào thạch động.
Vì không muốn để lại bất cứ dấu vết gì nên tất cả nham thạch được đào ra hắn đều thu vào túi trữ vật.
Cửa chỉ đủ cho một người ra vào, đến khi vào sâu hơn mười trượng mới từ từ rộng rãi hơn, cuối cùng tạo thành một động phủ có phương viên hơn ba mươi trượng. Lúc này, Đoan Mộc Vũ mới dừng lại, về phần lối vào thì dùng pháp thuật đóng băng phong trụ. Nơi đây hơi nước cực cao, cho dù có người nhìn vào dò xét cũng không cảm ứng được gì. Ai có thể nghĩ cửa ra ở ngay phía trên mà hắn lại không trốn đi, lại lẩn trốn nơi đây?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss