Đến khi trời tối Hoa Lôi vẫn ở lại Mộc Nhân Cư. Hi Bình không yên tâm về nàng nên cho Hoa Tiểu Mạn qua ngủ với nàng.
Hi Bình ở trong phòng cùng bọn nữ nhân đùa giỡn, ôm Lãnh Như Băng nói: “Đêm nay ta qua phòng Nguyệt nhi ngủ, các nàng có phản đối gì không?”
Tứ nữ Bạch Dương tộc biết giữa hắn và nguyệt nhi có qua hệ rất mơ hồ, cũng không nói gì cả.
Lãnh Như Băng quá kinh ngạc hỏi: “Hi Bình, chàng cùng Nguyệt nhi sao?”
Hi Bình tở ***: “Nàng cũng biết rõ chuyện giữa ta va Nguyệt Nhi. Ta không thể dể Nguyệt nhi thương tâm chút nào nữa.”
Lãnh Như Băng nói: “Nhưng đó là muội muội của chàng.”
Hi Bình không nén nổi, nói: “Có lẽ! Chính vì vậy, ta không thể khiến nàng ta tiếp tục tiều tụy. Nàng ta dám chọn ta, ta vì sao không thể chọn nàng ấy? Các nàng không nói ra ngoài, ai mà biết được chứ, nàng nói đúng không?”
Lãnh Như Băng hết lời, nhìn Hi bình đi khỏi, rồi mới nói: “Các ngươi không ngạc nhiên sao?”
Bạch Liên điềm nhiên nói: “Lúc hắn ở Bạch Dương tộc, đêm nào cũng cùng Nguyệt nhi ngủ chung một lều, lúc đầu ta còn nghĩ vì họ không phải anh em ruột, ai biết lại là anh em ruột. Phải quản, chúng ta cũng quản không được, huynh muội bọn họ đều không sợ, chúng tan gược lại lo lắng gì chứ? Để họ tuy tiện đi, chúng ta ngủ.”
Lãnh Như Băng chấn kinh nhưng chấn kinh xong thì lại bình tĩnh trở lại.
Phải sai lầm, thì để hắn làm sai đến cùng.
Hi Bình gõ cửa phòng Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt hỏi vọng ra: “Ai đó?”
Hi Bình im lặng một lúc rồi đáp: “Đại ca.”
Bên trong vọng ra tiếng bước chân mở cửa. Tiểu Nguyệt bận áo ngủ, nàng ngẩng mặt nhìn Hi bình, nhẹ giọng: “Đại ca, huynh đến rồi à?”
Hi Bình tiến vào phòng, nhìn Tiểu Nguyệt đónh cửa lại, hắn nói: “Nguyệt nhi, đêm nay, đêm nay …Ài!”
Tiểu Nguyệt ngẩng mặt nhìn hắn chằm chằm nói: “Đại ca, Nguyệt nhi đã chờ đêm nay lâu lắm rồi.”
Nàng sà vào lòng Hi bình, Hi bình ôm chặt lấy nàng, hỏi: “Mẹ và muội đã nói chuyện gì?”
Tiểu Nguyệt do dự một lúc đáp: “Mẹ cái gì cũng không nói.”
“Có lẽ cái gì cũng không cần nói.” Hi Bình bế Tiểu Nguyệt đi đến giường, đặt nàng nằm xuống, cởi hài giúp nàng, rồi tự mình cởi giày leo lên giường, vuốt nhẹ tóc nàng im lặng rất lâu.
Tiểu Nguyệt nắm tay hắn lại nói: “Đại ca, huynh không phải muốn làm hư với Nguyệt nhi sao? Muội thấy huynhl úc này không giống đại ca háo sắc của muội, Một điểm khí phách sắc lang cũng không có. Hừm, có phải chê Nguyệ nhi quá xấu xí không? Cả sắc lang nhìn thấy cũng không có khẩu vị nữa?”
Hi Bình trong lòng kinh hãi: “ây, Nguyệt nhi làm sao biết rõ cảm tưởng lúc trước của ta vậy?”
Tiểu Nguyệt giận dỗi: “Đại ca, có phải không hả?”
Hi bình đáp: “Sao lại thế được? Nguyệt nhi là nữ hài mỹ lệ nhất mà!”
“Vậy sao cả loại sắc lang như huynh cũng do dự với muội? Huynh phải xuất ra bản sắc sắc lang của huynh, hướng tới muội muội của huynh, chứng minh đi. Không cần nói muội là muội muội nên huynh không dám, đó không phải là lời cuả sắc lang. Hơn nữa huynh không phải lần đầu làm hư với người ta.” Cặp mắt ươn ướt của Tiểu Nguyệt thấy được sự hoảng hốt trong lòng hắn.
Hi Bình nén giận, đè nhẹ Tiểu Nguyệt một cái, day mũi nàng nói: “Tiểu ny tử muội này, muội dám chọc đại ca hả?”
Mặt Tiểu Nguyệt thoáng hồng, cũng không biết vì thẹn hay vì ánh đèn hồng, nàng nói: “Huyng trước đây thường bị muội chọc đến hỏa dục thiêu đốt, huynh không có chân chính muốn Nguyệt nhi, đêm nay huynh có phải đơn thuần đến đây ngủ với Nguyệt nhi thôi không? Huynh cứ nói, bất luận thế nào huynh tìm cha mẹ về bồi thường cho muội. Đại ca, huynh thật là khiến Nguyệt nhi thất vọng?” Nước mắt nàng lấp lánh dưới ánh đèn.
Hi Bình cuối đầu xuống, hôn lên đôi mắt ướt át của nàng, giọng ôn nhu: “Muội biết đại ca trước giờ rất uy tính mà, làm sao đánh lừa muội được?”
Cười khúc khích một tiếng, Tiểu Nguyệt yêu kiều nói: “Đại ca, huynh nói dối thường như cơm bữa, huynh còn nói giũ uy tín? Huynh không biết lừa Nguyệt nhi bao nhiêu lần rồi, từ nhỏ đến lơn huynh toàn la người ta, huynh là đại ca hư, còn dám nói không lừa muội? muội đánh chết huynh!”
Đôi tay mềm mại lại bắt đầu âu yếm vuốt ve Hi Bình. Đột nhiên mọi động tác đều dừng lại nhìn Hi Bình chằm chằm, nhẹ giọng: “Đại ca, có một bộ phận trên người huynh lúc nào cũng nói sự thật.”
Hi bình lật người nằm ngửa xuống, ngẩng đầu nhìn xuống cái quần trương lên như cái lều của mình.
“Mẹ nó, từ lúc nào đã vọt lên thế này?”
Vọt lên một cái cũng nói lên sự thật, lúc này đúng là bi ai của nam nhân!
Tiểu Nguyệt nhỏm dậy nằm đè lên mình hắn yêu kiều giận dỗi: “Đại ca, huynh đến đã lâu rồi còn chưa hôn đôi môi ngọt ngào của Nguyệt Nhi đó!”
Đôi môi hồng của nàng ấn lên cái miệng đang mở ra định nói của hắn, đầu lưỡi như linh xà trườn vào miệng hắn, sử dụng cách giao lưu không cần mở miệng nhưng ngọt ngào nhất, Trong số các bộ phận cấu thành ngôn ngữ giao lưu của tình nhân song phương, lưỡi cho dù không dùng để nói, cũng đem đến cho cả hai sự thấu hiểu sâu sắc.
Hi Bình phản kích hôn lại khiến Tiểu Nguyệt hô hấp khó khăn, đến khi nhịp tim đập lên cuồng loạn hai đôi môi mới lưu luyến rời nhau.
Tiểu Nguyệt gục đầu vào cổ Hi Bình nhẹ nhàng thở gấp nói: “kỳ thực chỉ cần đại ca yêu Nguyệt nhi, thường xuyên ôm hôn Nguyệt nhi muội cũng mãn nguyện lắm rồi,. Muội biết muội muội không được yêu ca ca, cũng biết không thể xin ca ca chiếm hữu muội muội. Nhưng muội đã yêu ca ca, muốn để ca ca chiêm hữu Nguyệt nhi, muốn vi ca ca sinh hai tử. Có nhiều lúc Nguyệt nhi không thể đơn thuần xem huynh la đại ca. Nhiều lúc, huynh la nam nhân trong tim cua Nguyệt nhi. Không phải do tai nạn đó khiến đại ca trở thành nam nhân đầu tiên của Nguyệt nhi chỉ vì Nguyệt nhi không cảnh giác, đã phải lòng đại ca. Đúnh vậy đại ca tốt như vậy, vì sao nữ nhân khác có thể có đại ca, muội muội thân thiết lại không thể có?”
Hi Bình đáp: “Thì ra là muội ghen với bọn họ à!”
Tiểu Nguyệt d6a3u môi: “Vậy thì sao nào? Huynh đêm nay không có câu trả lời thỏa đáng, muội tuyệt không tha cho huynh!”
Hi bình nói giọng sợ sệt: “Sao dữ quá vậy? không chút ôn nhu sao? Tốt! Muội muốn thế nào thì thế ấy, đại ca đêm nay tùy muội phân pho!”
“Một chút thành ý cũng không có!” Tiểu Nguyệt ngồi dậy đôi tay khéo léo cởi y phục Hi Bình.
Hi bình nhìn nàng, để mặc nàng cởi hết y phục mình, hùng phong kiên định trước mặt Tiểu Nguyệt, để lộ dương căng kỳ vĩ to lớn.
Tiểu Nguyệt nói: “Đại ca, huynh cởi y phục cho nguyệt Nhi đi? Muội muội đã phục vụ ca ca rồi, giờ đến lượt ca ca phục vụ muộ muội đó.”
Hi Bình cu6o62i cười: “Ta saol ại có muội muội dâm đãng như muội chứ?”
“Ca ca háo sắc, muội muội sao không thể dâm đãng.” Tiểu Nguyệt nằm ép vào ngực hắn, dùng nhãn thần thánh thiện nhìn hắn, âu yếm nói: “Nữ nhân có rất nhiều khuôn mặt. nguyệt nhi cả đời này chỉ dâm đãng trước mặt đại ca thôi, chỉ vì một mình đại ca lộ vẻ lẳngl ơ.”
Hi Bình xoa nhẹ đầu nàng, hôn lên trán nàng: “Yêu đã thuần chân, trao cũng đơn giản!”
Tay hắn trượt xuống eo nàng, nhẹ nhàng tháo dải lưng. Đôi tau để ngoài y phục, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại đàn hồi, lại nhẹ nhàng giũ bỏ tấm áo ngủ cho nàng. Một tấm thân tinh mỹ lungl inh dưới ánh đèn, hòa cùng một tấm thân nam nhân cường tráng, tao thành kiệt tác hoàn mỷ nhất của tạo hóa.
Tiểu Nguyệt hỏi: “Đại ca, muội muốn biết lần đầu huynh nhìn thấy thân thể Nguyệ nhi, huynh kinh ngac như thế nào?”
Hi Bình trả lời thành thật: “Ta nghĩ thân thể muội cũng như khuôn mặt muội vậy. Khuôn mặt quá xấu xí, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.”
Tiểu Nguyệt giận dỗi: “Huynh dám nói muội xấu? Saol úc đó huynh dám làm xấu với người ta? Huynh thật là hư hỏng!”
Hi Bình đáp: “ta lúc đó nhắm chặt hai mắt, cắn răng bước qua, gắng gượng được bốn năm lần, lúc đó ta cho đó là việc xui xẻo nhất đời ta.”
Tiểu Nguyệ nhe nhàng hỏi: “Giờ thì sao?”
Hi Bình đè nàng xuống, hai tay dỡ mặt nàng, hôn nhẹ rồi nói: “Cho dù là chuyện xui xẻo nhất, ta cũng phải làm, muội hiểu không?”
Tiểu Nguyệt nắm chặt hùng khu của hắn đáp: “Nguyệt nhi hiểu rồi. Giữa huynh muội xảy ra chuyện này là không bình thường nhưng đại ca vẫm làm, bởi vì đại ca không muốn thấy Nguyệt Nhi khóc một mình. Nguyệt nhi vì đại ca dâng hiến tâm hồn lẩn thể xác, cũng như là vô oán vô hói,. Đời người có nhiều điều sai, chúng ta cũng là sai, lại không được chọn lựa! Kỳ thực, yêu đại ca là hạnh phúc lớn nhất một đời Nguyệt nhi. Muội nguyên cả đời cám ơn trời cao vì đã khiến Nguyệt nhi cùng đại ca từ nhỏ phân ly. Lúc gặp lại có thể dùng phương thức ngọt ngào mỹ lệ khác yêu đại ca.”
Hi Bình cười đáp: “Môi của muội ngọt ngào nhất đó. Muội la muội ngọt ngào mỹ lệ nhất của ta. Dù sợ bị người đời chửi là không bằng súc sinh, ta vẫn phải có muội. Đại ca là nam nhân rất ích kỷ, tham lam đến nỗi muội muội cũng chiếm hữu. Thứ mỹ hảo ta không thể gặp. Nếu gặp được mỹ hảo nào đó, ta đều sẽ chiếm lấy. Lúc nhỏ ôm muội ta thường nghĩ sau này ai có thể có được muội muội khả ái của ta? Không đoán được sau khi lớn lên, là ta có được muội. Muội la muội muội của ta, cũng là nử nhân của ta. Nữ nhân của ta có thể có cái gì, muội trong vòng tay ta cũng có thể có cái đó.”
Tiểu Nguyệt rên rỉ nhẹ nhàng nói: “Muội cảm tạ sữ ích kỉ của đại ca. Chỉ có nam nhân tự tư mới bảo hộ nữ nhân mà hắn thương yêu. Trời cao an bài thật tôt, muội được xếp đặt làm của riêng đại ca. Huynh là đại ca thân mật nhất của Nguyệt Nhi, tình nhân vĩnh hằng của nguyệt nhi!”
Tay Hi Bình vuốt ve cổ nàng, đôi môi hôn lên bộ ngực nhu nhuyễn của nàng. Nàng nhẹ nhàng rên rỉ, đôi tay nhỏ chà nắn vành tai hắn, đôi môi hé mở, liên tục thở ra từng làn hơi nóng đẫm. Mũi lấm tấm mồ hôi, nhũ phong nàng bắt đầu căng lên, nhũ đầu cũng săn cứng.
Hi bình rất ôn nhu vuốt ve nàng, chỉ thấy đôi ma trảo của hắn, lúc này đã giữ lấy song nhũ của nàng. Mặt hắn ma sát vào tiểu phúc của nàng phát ra âm thanh mê người của thỏ chạy trong cỏ. Mặt hắn úp sát vào vùng tam giác chết người của nàng. Môi hắn hôn lên mật huyệt nàng. Đầu lưỡi cắt ra một đường rồi tiến vào khe nứt, tạo ra một loại âm thanh như quẫy nước, đồng thời phối hợp với âm thanh rên rỉ mô hồ trong miệng nàng.
Một loại hương dụ hoặc ấp ủ dưới ánh đèn, thân thể cả hai bắt đầu nóng lên.
Tiểu Nguyệt cảm thấy cái hang ướt của cô có một dòng nước ấm chảy ra. Thân thể mỹ lệ uốn éo điên cuồng, rên rỉ thành tiếng: “Đại ca, Nguyệt nhi cần huynh!”
Hi bình ngồi dậy, ôm nàng ngồi đối diện trong lòng, hai người trao nhau nụ hôn nóng bỏng, ngón giữa tay phải từ phía sau tiếng vào thám sát mật động của nàng, nhu tình vô hạn nói: “Nếu tiến nhập vào có thể đêm tới cho muội sự hoan lạc lớn nhất. Dù sợ chuyện tiến nhập này trời cũng không dung, ta vẫn không do dự tiến vào sinh mệnh muội. Muội muội của ta, đại ca đến đây!”
Đoạn đôi tay hắn nâng mỹ đồn của Nguyệt nhi lên, hùng căn lúc đó trụ tại động khẩu của nàng. Tay hắn từ từ hạ xuống, đồn bộ của nàng cũng nhẹ nhàng hạ xuống theo. Hùng căn hắn từ tốn tiến vào sinh mệnh đạo của nàng, tất ca đều vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng chậm rãi. Xảy ra như chuyện tự nhiên.
“Đau lắm hả?” hi Bìnhn hìn đôi mi nhắm nghiền của Tiểu Nguyệt. hắn biết nàng rất đau.
Tiểu Nguyệt nhịn đau đáp: “Đau là quyền lợi của nữ nhân. Làm nữ nhân đau là nghĩa vụ của nam nhân. Có thể khiếnn ữ nhân thống khổ, cũng là một loại bản lãnh của nam nhân, Nguyệt nhi vì kiêu ngạo, muội trong đau đớn cảm thấy huynh cho Nguyệt nhi hoan lac lớn nhất.”
Đôi bàn tay nàng ôm lấy tấm lưng hổ của Hi bình, áp sát ngọc phong vào ngực hắn. Tay Hi Bình đỡ lấy đồn bộ nàng giúp nàng vận động. Môi cả hai quyện chặt vào nhau. Cả hai giữ tư thế này giao hợp một lúc lâu. Thân thể Tiểu Nguyệt do đau đớn ban đầu nên chuyển động theo tiết tấu của Hi Bình. Thân thể cả hai xuất mồ hôi, mồ hôi lóng lánh dưới ánh đèn.
Hi bình cảm thấy vách nhục động của Tiểu Nguyệt rung rẩy, thu nhỏ, bóp chặt lấy dương căn thô đại của hắn, làm cho khoái cảm của hắn đại tăng. Tốc độ hoạt động của hắn từ từ trở nên mãnh liệt, không còn sự ôn nhu ban đầu nữa.
Dưới sự công kích cường liệt của hắn, Tiểu Nguyệt không còn đè nén nổi dục vọng.
Miệng nàng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, càngl úc càn lơn, torng thanh âm tràn đầy yếu tố khiêu khích. Nàng cảm thấy thân thể như không còn là của mình, hoàn toàn không theo sự khống chế của nàng nữa. Tư Tưởng nàng trở nên mơ hồ. Kẻ xâm nhập vĩ đại này –đại ca nàng, là ôn nhu cùng thô bạo tập hợp lại. Không lâu trước đây hắn còn như tình thánh với nàng, nhu tình như nước, lúc này lại như bạo chúa thô bạo với nàng.
Thú tính của nhân loại không phải thể hiện ra trong chém giết, mà lộ ra trong tình ái.
Tiểu Nguyệt biết thú tính cua đại ca nàng so với người thường thể hiện lâu hơn. Trong tình ái hay torng chém giết đại ca nàng đều bạo phát thú tính cường đại vô bì. Nàng yêu sâu sắc thú tính của đại ca nhưng nàng không thích đại ca như vậy. Nành cảm thấy bình thường đại ca vô lại thấu trời là khả ái nhất. Bởi vì lúc đó hắn có nhân tính thiện lương cũng không thiếu sự thú vị của việc trêu chọc người.
Rất nhiều lần, nàng cảm thấy đại can hư một tiểu hài khả ái. Lúc đối địch với hắn, nàng lại thấy hắn đầy ma tính mị lực của một ma thần. Nhưng trong tình ái, nàng rất dễ dàng liên tưởng đến hắn như một dã thú.
Bởi vì yêu sao?
Đúng vậ, kể từ khoảnh khắc đại ca tiến vào nàng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng tâm linh hắn rung động cùng toàn bộ tư tưởng hắn. Cũng trong khoảnh khắc đó nàng cảm thấy một cảm tình thâm tàng đột nhiên bạo phát, cũng giốngn hư thú tính của hắn khiến nàng mê say.
Trong tình ái, thú tính so với mọi thú khác đều chân thật hơn và có mị lực không thể kháng cự.
Tại thời khắc này, cho nhân tính con mẹ nó đi gặp quỷ đi!
Tiểu Nguyệt lúc này không thể ức chế khoái cảm tràn đấy trong nội thể. Thân thể nàng bắt đầu rung lên bằng tất cả cơ năng, khoái cảm cực đỉnh của nàng không dừng lại, xâm nhập thần kinh nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy thế giới nhẹ nhàng phiêu hốt. Trong mắt nàng mất đi mọi sự tồn tại, chỉ trong sâu thẳm tâm hồn nàng, mờ nhạt tồn tại một bó đuốc nóng bỏng đang đốt cháy lên khoái cảm bên trong nàng. Nàng trong khoái cảm vô bì mê mất hồn.
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 07:09 PM.
Quyển 10 –Cựu Tình Tân Nhân
Chương 12 –THÙY TẠI PHIẾN THÙY
Dịch giả:kakesi_kenji
Hiện Đính fishingna
Biên tập: khuyết danh Nguồn: www.***************. Org
Đả tự bản quyền: http://4vn.eu/forum/index.php
Đả tự: kedatinh1974
Hi Bình mở cửa đại phòng gọi lớn: “Các vị lão bà lười biếng, rời khỏi giường đi nào!”
Trong phòng ngũ nữ đều bị đánh thức bởi tiếng ồn của hắn. Phỉ Nhi bước ra mở cửa, giọng oán trách: “Gia hỏa, người đêm qua cùng Nguyệt nhi ồn chết đi được. Bọn thiếp phải khó khăn lắm mới ngủ được, giờ lại bị người làm cho tỉnh giấc.”
Hi Bình ôm nàng vào lòng cười nói: “Ta nghĩ khi ta ở trong nàng thì nàng không thể yên ổn được đâu. Ngay cả khi ta không ở trong nàng, nàng thậm chí cũng không thể ngủ được nữa. Nói vậy thôi, lúc ở trong người nàng, đích thực ta không thể không say mê ngắm nàng, thưởng thức hương thơm nồng nàn của nàng.”
Bạch Liên hờn dỗi nói: “Tướng công, nếu Băng Băng không đồng ý thì hẳn người không cho bọn ta đi theo. Ta đã sớm muốn đi theo tướng công rồi. Tất cả là nhờ có Băng Băng. Tướng công thật không công bằng, tại sao lại không cho phép những người kia đi theo.”
Hi Bình trèo lên giường, ôm nàng ta âu yếm: “Đã hoài thai rồi mà còn không chịu kiềm chế sao?”
Bạch Liên uỷ khuất nói: “Sớm biết như vậy thì thiếp đã chẳng vội sinh hài tử cho chàng nữa. Đều là tại chàng hại đó. Mỗi lần chàng ôm người ta hôn bừa, người ta chẳng biết làm thế nào cho hữu hiệu cả. Lòng không cam tâm tình nguyện sẻ phải mang cái bụng to tướng thế này cho chàng nữa.”
Hi Bình nói: “Băng Băng, vì sao không cho các nàng ấy nói những chuện quá khứ? ”
Bạch Liên thấy Lãnh Băng Băng đỏ mặt liền nói: “Tỷ ấy nói chàng & Nguyệt nhi là huynh muội, bọn ta đi theo không tiện. Điều đó thực sự bất tiện, Nguyệt nhi không những coi thường đạo đức luân thường khi chúng ta cùng ngủ chung mà khi đó chàng còn chìm đắm với nàng ta trước mặt bọn thiếp.”
Hi Bình xoay gương mặt của nàng lại hỏi: “Nàng cảm thấy mối quan hệ giữa ta & Nguyệt nhi là không bình thường sao?”
“Thế nào là không bình thường?” Bạch Liên dấu khuôn mặt trong ngực Hi Bình, mê hoặc nói: “Chàng là một nam nhân đặc biệt, làm việc gì cũng khác thường”
Lãnh Băng Băng từ phia sau nắm lấy tay Hi Bình nói: “Chuyện của chàng & Nguyệt nhi hoàn toàn không được truyền ra ngoài. Tiểu Mạn cũng được thiếp giải thích rồi. Tối mai nàng ta sẽ nhường cho Nguyệt nhi ngủ ở đại phòng.”
Hi Bình nói: “Băng Băng, ta muốn để Nguyệt nhi & Lôi Lôi cùng ở một chỗ. Nếu ta muốn Nguyệt nhi, ta sẽ giao Lôi Lôi cho nàng. Nàng ta không hiểu chuyện giữa ta & Tiểu Nguyệt. Nàng ta cũng thanh khiết như Nguyệt nhi vậy, chỉ biết Nguyệt nhi vì bị ta đánh đau mà kêu khóc. Có lẽ cũng như người khác, nàng ta không thể tưởng tượng được. Ta thực sự có lỗi với Lôi Lôi mong nàng ta sẽ sớm ổn trở lại. Chờ nàng ta ổn định sẽ để cho nàng ta có thời gian xem xét lại. Như quả nàng ta tuyển chọn cha ta, ta sẽ thành toàn giúp nàng. Nàng ấy là một nữ nhân tốt, người tốt thì thường hay phải đau lòng. Kỳ thật, trước đây ta đã quá phi lễ với nàng ấy. Ta nói thật, ta thích vô lễ trước mặt nàng ấy, chẳng hiểu sao, ta lại thấy vui khi vô lễ với nàng ấy, ha ha!”
Lãnh Như Băng sẵng giọng: “Thật là nam nhân không biết lễ nghĩa. Vì sao chàng nói như vậy? Trông tuấn mỹ thế kia, thế mà không biết lễ nghĩa, chàng đúng là sắc lang mà!”
Hi Bình đột nhiên nói: “Nàng trông thật là bắt mắt!”
Bạch Chỉ giận nói: “Không giống, nhưng đích xác là như vậy.”
Hi Bình cười nói: “Tiểu Bạch Chỉ đừng quên, là chính nàng cố ý tiến lại để ta vô lễ đấy chứ.”
Bạch Chỉ sắc mặt ửng hồng: “Sau này thì không, lúc đó người ta có phản kháng mà”
Hi Bình nói: “Đây rõ rang gọi là thích mà vẫn chống cự, tưởng ta không biết hay sao?”
“Chàng!” Bạch Chỉ tiện tay cầm chiếc gối ném qua, giận dỗi hét: “Đại phôi đản!”
Hi Bình buông Bạch Liên ra, đưa tay chụp lấy chiếc gối, đưa lên mũi hít hà rồi nói: “Trên này có mùi hương Tiểu Bạch Chỉ của ta! À, trước tiên ta phải đi đã, sau khi hoàn tất chỉnh trang sẽ quay trở lại.” Hắn chuyển thân qua hôn Lãnh Như Băng, đoạn xuống giường phóng thật nhanh ra ngoài.
Bạch Chỉ nằm trên giường hét lên: “Đại phôi đản, nếu chàng không quay lại, Chỉ nhi sẽ giận, Chỉ nhi đêm nay sẽ cắn chết chàng!”
Hi Bình tiếp tục chạy đến Mộ Nhân cư, thấy phòng ngủ của Hoa Lôi không khóa bèn đẩy cửa vào, nghe thấy có tiếng ở trong phòng tắm nhưng khi mở cửa thì không mở được. Biết rằng Hoa Tiểu Mạn đang ở bên trong tắm cho Hoa Lôi, thầm nghĩ: “Hoa Lôi tiểu nữ nhân này, đi nghỉ cũng tắm, vừa thức dậy cũng tắm, thực là sạch sẽ thái quá mà.”
Tựa hồ như nàng có quên hết tất cả mọi chuyện thì vẫn nhớ phải tắm vào buổi sáng vậy?
Hắn lắc đầu cười khổ rồi trở lại phòng ngủ của Hoa Lôi, nằm trên giường của nàng. Trên giường như vẫn còn lưu lại hương thơm của xử nữ. Chợt nhớ lại cái nhục thể đầy mê hoặc của nàng, phía dưới hạ thể của hắn bất giác dựng đứng lên.
Đột nhiên nghe tiếng bọn họ đã rất gần, liền vận khí điều tức cho hạ thể lắng xuống, vờ như đang ngủ.
Tiếng của Hoa Lôi vang lên: “Tỷ tỷ, ca ca đến rồi, đang ngủ trên giường của Lôi Lôi.”
Hi Bình biết Hoa Lôi đang nằm trên người hắn, liền mở choàng cả hai mắt chuyển thân đè nàng ra giường rồi hôn nàng.
Hoa Tiểu Mạn ngồi bên cạnh giường nhìn nam nhân của mình & cô cô nồng nhiệt hôn nhau, trong ánh mắt lộ ra nụ cười có phần rụt rè e thẹn rất khó để nhận biết.
Hi Bình sau khi nhìn thấy đôi môi nhạy cảm của Hoa Lôi đột nhiên mím chặt nói: “Lôi Lôi có thích bộ dạng này của ca ca không?”
Hoa Lôi thản nhiên đáp: “Thích!”
Hi Bình nghĩ: “Hắc, sau khi tỉnh táo, không biết sẽ có chuyện gì xẩy ra? Bây giờ lão tử không chiếm chút tiện nghi thì phải coi lão tử ta là người như thế nào? Không nghĩ đứa bé ngày trước nàng ta ôm, quan tâm lúc ta là một tiểu hài nhi. Hôm nay lão tử mới biết ta một bụng chứa đầy mọi thứ! He he.”
Hoa Lôi thuần chất đáp: “Ca ca, Lôi Lôi thích được chàng chiếm tiện nghi. Chàng có thích chiếm tiện nghi của Lôi Lôi không?”
Hi Bình nói: “Đương nhiên là muốn rồi, Lôi Lôi đích thực rất thơm!”
Hoa Lôi nói: “Người ta vừa tắm xong mà! Ca ca, chàng không tắm à?”
Hi Bình cười: “Có người không tắm à?”
Hoa Lôi đáp: “Ca ca thật là hôi đó!”
Hi Bình kinh ngạc: “Có thật không?”
Hoa Tiểu Mạn đã kiểm tra trên thân Hi Bình đúng là đang có mùi mồ hôi & mùi nữ nhân. Nàng nói: “Đúng là có mùi của chàng & bọn họ. Chàng không đi tắm rửa đi lại còn ôm cô cô, rõ là xú ca ca.”
Hi Bình đáp: “Không có gì, đó chỉ là mùi hương của hạnh phúc thôi.”
Hoa Tiểu Mạn tròn mắt nhìn chàng.
Hi Bình liền quay sang Hoa Lôi nói: “Lôi Lôi, ca ca hát cho nàng nghe nhé.”
Hoa Lôi đáp: “Nhưng Lôi Lôi đang đói lắm, Lôi Lôi muốn ăn chút gì đã.”
Lại thế nữa! Hi Bình rất thất vọng, ngồi xuống giận dỗi nhìn Hoa Tiểu Mạn. Sau đó ôm nàng vào lòng hôn thắm thiết. Nụ hôn của Hoa Tiểu Mạn rất say người, nó thật ngọt ngào.
Môi hai người gắn chặt đến nỗi không biết sống chết, đôi môi không thể nào phân khai.
Hoa Tiểu Mạn giận dỗi nói: “Sau này không cho phép chàng hát cho cô cô nghe nữa. Cô cô của ta trước đây rất có khí chất nghệ thuật, không cho phép chàng bóp chết những phẩm chất nghệ thuật của cô cô.”
Hi Bình vừa định lên tiếng phản đối, chợt thấy Thi Nhu Vân đang tiến lại, liền chuyển sang giọng vui mừng: “Nàng đã đến rồi.”
Thi Nhu Vân nói: “Tiểu Mạn, Bạch tỷ tỷ bị bệnh rồi, muội hãy qua xem sao”
Hi Bình bật dậy khỏi giường, ôm chặt hai vai của Thi Nhu Vân hỏi: “Tư nhi bị bệnh à? Tiểu Mạn, chúng ta mau qua đó xem sao.” đoạn hắn cắp ngang người Thi Nhu Vân mang đi.
Thi Nhu Vân la lên: “Chàng mau đặt ta xuống. Ta có cả tay cả chân, không cần chàng ôm.”
Hi Bình đáp: “Ta thích ôm nàng. Ta cũng có cả tay cả chân, tại sao lại không để ta ôm nàng đi chứ?”
Hoa Tiểu Mạn nói với Hoa Lôi: “Cô cô, ở lại đây một lát, để ta đi cùng xem sao.”
“Ừ!” Hoa Lôi đáp: “Đại ca, tỷ tỷ, hai người hãy sớm quay lại nha.”
Hi Bình gật đầu với nàng, nhanh chóng rời khỏi phòng, lòng chàng vì Thi Nhu Vân mà tranh đấu. Chàng nói: “Thật là tiểu ách Bạch Tư, tự nhiên tự mình coi thường mình.”
Thi Nhu Vân nói: “Hiện tại không phải là cưỡi ngựa, chàng không được ôm người ta.”
Hi Bình bỗng cảm thấy hứng thú, liền trêu trọc nàng ta: “Nhất định cứ phải cưỡi ngựa mới được ôm sao?”
Thi Nhu Vân đáp lại hắn bằng cách im lặng của mình, hai mắt trừng lên nhìn hắn, hằn học không nói.
Hi Bình nói: “Đúng là tiểu nữ nhân. Nói không được hai câu với ta thì đã lờ đi. Với bộ dạng này, ta sẽ làm cho cái bụng nhỏ của nàng ngày càng to ra, như thế còn dám cừu hận ta không? Nhìn không giống bộ dạng nữ nhân chút nào. Nên nhớ lão ca của nàng không phải ta giết, đừng coi ta là cừu nhân. Lão ca của nàng không còn tiểu kê nên xấu hổ với liệt đại tổ tông, vì vậy phải tự sát, ta không kịp trở tay.”
Thi Nhu Vân giận dữ quát: “Chàng mới không có tiểu kê kê.”
Hi Bình long mày dựng ngước đáp: “Thật ư? Vậy tại sao mỗi lần cưỡi ngựa nàng đều oán trách ta xâm phjam cái mông nhỏ của nàng? Sao không thử kiểm tra xem tiểu kê kê của ta có còn kiện toàn không?”
Thi Nhu Vân cũng không nói, liền dùng cái miệng xinh xắn của nàng cắn vào tay Hi Bình, khiến Hi Bình phải đau đớn la lên: “Ái, Nhu Vân, dám cắn ta ư? Tiểu mỹ nhân này! Có miệng lại không dùng để nói mà lại để cắn người như thế à? Có bỏ miệng ra không? Được rồi, ta nhận thua, tax in, sau này sẽ không khi phụ nàng nữa”
Thi Nhu Vân cuối cùng cũng phải mở miệng, nhãn tình không hiểu sao lại ươn ướt, nói: “Chẳng phải chàng đã nói là sẽ không khi phụ Nhu Vân hay sao?”
Hi Bình nói: “Không khi phụ mà.”
Thi Nhu Vân lại trào nước mắt ra.
Hi Bình không dừng lại nhưng bất chợt lý giải: “Thường lúc khi phụ nàng, cũng bởi vì nàng không hay tỏ ra thông minh.”
“Ta biết ngươi không phải là người tốt.” Thi Nhu Vân như nổi cơn phẫn nộ, tuy nhiên lại sợ Hoa Tiểu Mạn khả ái bên cạnh có thể cảm thất được tâm trạng hoan hỷ ở trong của cô ta.
Hi Bình đột nhiên nói: “Yêu đại ca hay không yêu đại ca?”
Thi Nhu Vân vốn không định trả lời nhưng bị đẩy tới giới hạn của sự nhẫn, không thể chịu nổi đáp: “Đương nhiên là yêu, chàng…”
Hi Bình mỉm cười & nói: “Điều này chứng tỏ rằng nàng đã yêu ta. Cũng bởi vì đại ca của nàng đích thực là một con người tốt & cũng như đã nói, ta cũng là người như vậy. Nhưng nàng lại nói rằng, nàng thích cái tính vô lại của đại ca nàng, người đã giải thích cho nàng tình yêu có thể có trong người đại phôi đản. Nàng thường gọi ta là tên vô lại, cũng nên nói là trong tim nàng xem ta là tên vô lại đó. Thương thay! Tiểu Nhu Vân đáng yêu, nàng đã yêu chính kẻ thù của nàng!”
Thi Nhu Vân không tưởng rằng, cái con người dở hơi này ở điểm này lại quá tự cao tự đại.
Nam nhân này hắn biết thế nào là tình yêu sao?
Ba người vừa bước vào phòng của Vưu Túy thì thấy Tuyết nhi khóc nói: “Cha, Bạch Tư a di bị bệnh rồi.”
Hi Bình đặt Thi Nhu Vân xuống, bước đến trước giường của Bạch Tư quan tâm hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Bạch Tư đáp: “Chỉ hơi khó chịu một chút thôi, có cái gì đó như bị nghẽn vậy.”
Hoa Tiểu Mạn ngồi xuống bên cạnh Bạch Tư thăm mạch sau đó nói: “Không có vấn đề gì. Tất cả các triệu chứng y học đều rất tốt nhưng…” Nàng ta đột nhiên hướng nhãn thần quái dị nhìn Bạch Tư muốn nói rồi lại thôi.
Hi Bình khẩn trương hỏi: “Tiểu Mạn sao thế?”
Hoa Tiểu Mạn không trả lời nhìn Hi Bình rồi quay sang Bạch Tư nói: “Tư tỷ, hãy nói xem đứa trẻ này có phải là của Lãng Vô Tâm không?”
Bạch Tư trợn tròn mắt, không hiểu sao Hoa Tiểu Mạn lại hỏi như vậy. Điều đó qủa thực như một tảng đá đè nặng trong tim nàng, thực không biết phải đề cập đến như thế nào, nàng đáp: “Đúng thế.”
Hoa Tiểu Mạn thần sắc cổ quái nói: “Nhưng… để muội xem lại mạch. Dường như chuyện này có điều gì không bình thường.”
Bạch Tư thất kinh: “Sao muội lại nói thế?”
Hoa Tiểu Mạn nói: “Theo lý mà nói thì khi tỷ mang thai vẫn chưa gặp Lãng Vô Tâm mà, làm sao có con với hắn được? Đứa con này tuyệt đối không phải của hắn. Trước khi đến Trung Nguyên thì tỷ đã mang thai rồi mà!”
“Có thật không?” Câu hỏi này tuy là hỏi Hoa Tiểu Mạn nhưng ánh mắt nàng lại cứ nhìn chằm chằm vào Hi Bình rồi nói một cách nhỏ nhẹ với Hi Bình: “Đứa con trong bụng là của chàng à?”
Hi Bình mỉm cười: “Ta đã nói rất nhiều lần, chỉ cần nàng nói yêu ta thì ta sẽ cho nàng một điều ngạc nhiên. Thật sự ta biết đứa con trong bụng của nàng là của ta từ lâu rồi. Bất cứ người phụ nữ nào khi mang thai với ta, khi ta ôm họ thì đều có một cảm giác huyết nhục tương thong.”
Bạch Tư rơi nước mắt & cười một cách lạnh lung: “Chàng đã gạt ta bao lâu nay! Hèn gì lần nào ta nhắc đến đứa con trong bụng thì chàng cứ tỏ vẻ không quan tâm. Ta thật sự tưởng chàng rất rộng lượng thì ra chàng đã biết nó là đứa con của chàng. Tại sao phải gạt ta? Chàng cảm thấy vui khi gạt ta sao? Chàng không nghĩ đến tâm trạng của ta sao? Đúng là ta yêu chàng, chính vì yêu chàng nên ta mới cảm thấy có lỗi với chàng. Cứ nghĩ rằng mình đã mang thai với tên kia. Nhưng chàng không có lỗi với ta sao? Chàng sao có thể tổn thương ta lường gạt ta như vậy? Ta vốn đã rất đau long, nhưng tại sao chàng lại làm ta đau lòng thêm nữa?”
Hi Bình làm ra vẻ vô cùng lo lắng vội giải thích: “Tư nhi, làm sao khác được, ta thật sự không cố ý. Không tưởng nàng sau nàylại nói yêu ta, nàng đã tặng ta một món lễ vật, ta không muốn sự việc xẩy ra như thế này.”
Bạch Tư làm bộ cự tuyệt hắn: “Chàng đừng có ôm ta, ta hận chàng!”
Hi Bình nói: ‘Đừng bướng bỉnh như thế, nếu tính những chuyện ta đã gạt nàng thì đây cũng chỉ là chuyện vụn vặt mà thôi.”
Bạch Tư nghiến răng: “Đối với ta mà nói thì đây lại là chuyện rất quan trọng.”
Hi Bình không biết nói gì hơn, chỉ ôm nàng không buông.
Bạch Tư buồn bã nói: “Ta không thể bỏ qua cho chàng. Ngày mai ta sẽ rời khỏi Trường Xuân đường tới Tiên Duyên cốc gặp sư phụ & sư nương.”
Hi Bình năn nỉ: ‘Đừng đi mà.”
Bạch Tư kiên quyết nói: “Ta phải đi!”
Hi Bình thở dài nói: “Rồi nàng sẽ trở lại chứ?”
Bạch Tư nhìn Hi Bình nói: “Với ta, đứa con này cũng chỉ như một giấc mộng. Cũng như ta chỉ yêu một nam nhân duy nhất đó là chàng! Nhưng chàng lại luôn lừa dối ta, làm tổn thương ta. Nếu một ngày ta có thể bỏ qua cho chàng ta sẽ quay trở lại. Nếu như không có cách nào tha thứ cho chàng, ta cả đời này cũng sẽ không trở lại bên chàng nữa.”
Hi Bình thống khổ nói: “Thực sự nàng hận ta đến thế sao?”
Bạch Tư nói: “Cũng bởi vì ta yêu nên mới phải ra đi.”
“Khi nào?” Hi Bình biết rằng không có cách nào có thể thay đổi được quyết định của nàng.
Bạch Tư nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Bây giờ.”
“Tiểu thư, có thể để Chỉ nhi đi cùng được không?” tiếng của Bạch Chỉ cùng lúc cất lên sau lưng Hi Bình.
Lãnh Như Băng chúng nữ đã đến đây được một lúc, chỉ có điều các nàng im lặng không lên tiếng mà thôi.
Hoa Tiểu Mạn hướng đến Hi Bình nói: “Thật xin lỗi chàng.”
Hi Bình đáp: “Thật kỳ lạ, không thể hiểu được. Ta sớm muộn gì cũng pảhi tìm hiểu bằng được.”
Bạch Liên liếc mắt qua nói: “Bạch Tư, sao cô có thái độ như thế? Lão công chúng tôi đâu cố ý lừa dối. Cô lại luôn lừa gạt chàng, hay là cô quá cao hứng nên mới tỏ ra như thế!”
Bạch Tư nhạt giọng nói: “Bạch Liên công chúa, bị làm phiền chính là muội, muội đương nhiên cao hứng.”
Bạch Liên tức khí chứa đầy bụng, chuyển thân bỏ đi nói: “Phỉ nhi, Ngẫu nhi, chúng ta đi. Lúc còn ở Bạch Dương tộc, nàng ta đã luôn đố kỵ, bây giờ cũng không có hảo ý khiến ta lại càng thêm chán ghét nàng ta. Mọi chuyện đều do nàng ta gây ra, nàng ta lại luôn gây khó dễ.”
Hi Bình nói: “Ta sẽ đi nhưng nàng phải đáp ứng ta một điều kiện. Nếu không ta sẽ không rời khỏi nàng”
Bạch Tư nói: “Nói đi.”
Hi Bình nói: “Chỉ nhi muốn đi theo nàng, nàng hãy đáp ứng nàng ta. Bất quá cả 2 người đều hoài thai, phải có người chiếu cố. Ta để Phỉ nhi theo nàng đến Tiên Duyên cốc.”
Bạch Tư trầm tư một lúc rồi nói: “Được thôi!”
“Vậy được.” Hi Bình nói tiếp: “Vậy nàng ngày mai hãy đi, tối nay ta bồi tiếp 3 nàng.”
Bạch Tư nói nhanh: “Vì sao ta lại nhất định phải bồi tiếp chàng?”
“Ta sẽ chỉ bồi tiếp nàng nếu nàng không có toan tính! Đó là nảng tự lưu lại một đứa con sau khi bồi tiếp ta.” Nói xong Hi Bình mang Tuyết nhi rời khỏi phòng, Hoa Tiểu Mạn &Lãnh Như Băng đi theo hắn.
Bạch Chỉ đang ngồi bên mép giường nói: “Tiểu thư vì chuyện gì mà lại ly khai đại phôi đản?”
Bạch Tư cảm thán nói: “Ta chỉ tạm thời ly khai, sau này sẽ trở về bên chàng.”
Vưu Túy nói: “Hà tất phải như vậy? Dù đi đến đâu, cuối cùng thì cũng phải trở về. Sau khi mang hài tử này của chàng, nàng sẽ rất hoan hỉ. Có thể vì nam nhân mình thương yêu mà sinh hài tử thì nhất định mọi chuyện đều có thể bỏ qua được.”
Bạch Tư giải thích: “Muội căn bản là vì nghĩ đến Tiên Duyên cốc. Hơn nữa giờ lại đang hoài thai, không nên vì một lần bồi tiếp chàng mà trở thành điên đảo. Giờ tìm một nơi nào đó yên tĩnh để đi, vì chàng mà sinh hài tử. Nhưng muội cũng biết, chàng không hề muốn ly khai muội. Sở dĩ muội sắp đặt như thế vì không muốn gây đổ vỡ. Chàng có thất vọng cũng không quan trọng chủ yếu là chàng có yêu muội không?”
Bạch Chỉ liền nói: “Đại phôi đản rất yêu tiểu thư.”
Bạch Tư cười nói: “Ta biết, sở dĩ ta cảm thấy hạnh phúc nhất là được ở bên sư phụ, sư nương.”
Vưu Túy đột nhiên nói: “Vì vậy, điều khiến muội thất vọng nhất tới giờ vẫn là tiểu ni tử!”
Bạch Tư nói: “Nữ nhân rất thích bị nam nhân lừa gạt tình cảm nhưng ta lại lừa chàng.”
Vưu Túy sửng sốt: “Muội lừa chàng chuyện gì?”
Bạch Tư nói: “Muội yêu chàng đến tận xương tủy nhưng lại nói là không yêu chàng. Chỉ muốn sinh với chàng một đứa con. Trước khi gặp chàng, muội thực sự chưa gặp qua một nam nhân nào. Không cần biết lời nói từ thân thể hay con tim, đối với muội chàng là đệ nhất nam nhân. Muội không thể rửa hận, Nhu Vân cũng e ngại rửa hận.”
Thi Nhu Vân kháng nghị nói: “Bạch tỷ tỷ, đừng lôi kéo muội vào chuyện này! Tỷ không thể xúc phạm muội.”
Bạch Tư hối lỗi nói: “Xin lỗi Nhu Vân, tỷ tỷ chỉ nói lời con tim thôi.”
Bạch Chỉ nói: “Lãnh tỷ tỷ nói không sai, tất cả chúng tôi đều là nữ nhân của đại phôi đản.”
Thi Nhu Vân nói: “Ai là nữ nhân của hắn ta? Hắn ta đối vố tỷ là đại cừu nhân.”
Vưu Túy nói: “Chỉ nhi, tỷ cũng là gái đã có chồng, không còn là con gái. Hơn nữa nữ nhân bên chàng cũng quá nhiều không cần phải có thêm Vưu Túy, tỷ hà tất phải làm nữ nhân của chàng?”
Bạch Tư mỉm cười nói: “Tuý tỷ, nói vậy nhưng có thực sự tỷ được thanh thản không? Có muốn muội kêu Chỉ nhi gọi chàng đến kêu một tiếng Thi phu nhân không?”
Vưu Túy hét lên: “Hăn dám à?”
Bạch Tư mỉm cười: “Tỷ không cần khẩn trương. Muội đã biết chuyện này từ lâu. Chàng từ lâu đã gọi Túy tỷ rồi, đã tỏ rõ tình ý rồi. Chàng gọi Thi phu nhân, với tài mạo xuất chúng của tỷ chàng đã âm thầm công nhận tỷ là vợ chàng. Muội đánh cuộc rằng, trong mộng tỷ đã đáp ứng chàng. Nói rằng gái đã có chồng nhưng phu quân lại là Hoàng Hi Bình chứ không phải ai khác. ”
Thi Nhu Vân nói: “Đại tẩu của muội không phải người Hoàng gia, tỷ ấy là vợ của đại ca ta.”
Bạch Tư nói: “Vậy ngươi là người của Hoàng gia à?”
Thi Nhu Vân tức giận hét lớn: “Muội không phải!”
Vưu Túy cảm thán. Nàng biết Bạch Tư nói điều đó không phải là sự thật nhưng cũng không khác sự thật mấy.
Bạch Tư mỉm cười nói: “Cũng được, cứ cho tỷ tỷ nói sai, Nhu Vân không phải là người của Hoàng gia. Nhu Vân sau này sẽ trở thành phu nhân của người khác. Làm gì có chuyện lấy cừu nhân Hoàng Hi Bình phải không Nhu Vân? Chàng nói sẽ giúp muội tìm một nam nhân, muội hãy xuất giá nhanh lên, tỷ thật hoan hỉ đó!”
Thi Nhu Vân phát cuồng hét lớn: “Muội không lấy chồng, muội không lấy chồng. Tất cả là kẻ khinh người. Nhu Vân không cần.”
Bạch Tư không còn lời gì để nói với Nhu Vân, nàng nghĩ: “Trong mộng tiểu ni tử này luôn hét lớn danh tự đại công cẩu, nhưng cũng… uhm, muội ấy thật thô lỗ!”
Nàng nói: “Nhu Vân, ngày mai muội có cùng ta đi Tiên Duyên cốc không?”
Nhu Vân cương quyết nói: “Muội không đi.”
Bạch Tư cố ý nói: “Tại sao vậy?”
“Muội phải lưu lại bên hắn, muội phải báo thù cho đại ca.” Thi Nhu Vân vẫn cố chấp đưa ra lý do. Trừ lý do đó ra, nàng ta không thể đưa ra bất cứ lý do thuyết phục nào khác để không rời xa Hi Bình.
Vưu Túy cảm thán nói: “Nhu Vân, muội không thể báo thù.”
Thi Nhu Vân kiên định nói: “Không thể báo thù thì phải ở bên cạnh hắn.”
Đây là ý gì? Không thể tửng tượng nổi cô ta muốn trói buộc Hi Bình bằng đứa con? Nếu không thể giết chết Hi Bình thì cũng gây phiền hà cho hắn tới chết chắc?
Kỳ thực Bạch Chỉ nữ nhân kia nghĩ đến nàng ta mà e ngại. Đã là nữ nhân thì đều có bản lĩnh cực cao đó. Không dùng nước mắt, không hy sinh sắc tướng, cũng không cần phải dùng cách đe doạ tìm cái chết mà phải làm cho nam nhân phiền đến chết. Đó là cách cuối cùng mà nữ nhân đối phó nam nhân. Hầu hết tất cả đều ngại nhất chiêu thức này.
Nàng ta quả nhiên không hổ là muội muội của Thi Trúc Sinh, thật là lợi hại.
Bạch Tư nói: “Cách thức của muội, tỷ không thể dùng, vì thế tỷ chọn cách rời chàng. Tỷ nhớ đã từng nói, một khi tỷ trở về với chàng thì tỷ khẳng định là nữ nhân của chàng. Tỷ đối với chàng một lòng luôn tin tưởng. Tỷ tuyệt đối tin tưởng về hành vi của chàng, thời khắc nào cũng có thể động tình mạnh mẽ như công cẩu lên cơn? Chỉ nhi có thể chứng minh!”
Bạch Chỉ chỉ biết nói: “Tuyệt đối không thể.”
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 07:33 PM.
Quyển 10 –Cựu Tình Tân Nhân
chương 13 - Bảo nguyệt lạc sa
Dịch giả: mark1412
Hiện Đính honghoahoichu
Biên tập: khuyết danh Nguồn: www.***************. Org
Đả tự bản quyền: http://4vn.eu/forum/index.php
Đả tự: kedatinh1971
Bạch Tư tam nữ đi được mười ngày thì bọn Hi Bình đến tổng đàn Cái Bang.
Tuy nói Cái Bang là đoàn thể do ăn mày tập hợp lại nhưng thực ra tổng đàn cũng đẹp đẽ đàng hoàng, lại còn khá rộng lớn. Cũng không biết những khất cái này lấy đâu ra lắm tiền đến vậy. Thật sự thế giới này đặc biệt có nhiều người hảo tâm đến thế ư? Có vẻ cũng không cần nhiều đến thế. Có lẽ vì khất cái thực sự quá nhiều, mỗi khất cái đều có một cái tô mẻ cùng bộ dạng đáng thương, gặp người thì nói: “Tiên sinh/ Tiểu thư/ Thái thái/ Lão gia làm việc thiện. Nhà con trên dưới già trẻ ai ai cũng đều không no bụng. Xin người làm ơn làm phước!” Làm gì mà chả được chứ. Cứ như vậy, mỗi người làm phúc một ít, rồi lại từ những điểm ân huệ này trích ra mỗi người đóng góp cho Cái Bang tổng đàn một chút. Ngày ngày tích lũy, tháng tháng tích lũy, cũng đủ phú quốc cừng dân rồi, làm gì chẳng có được Cái Bang tổng đàn đàng hoàng như vậy. Thế mới nói, chỉ cần anh chịu khó bỏ đi một chút tự tôn, đi làm ăn mày so với mọi nghề khác còn dễ dàng hơn nhiều. Hi Bình bất giác nhận ra nhạc phụ đại nhân Phong Tự Lai của hắn cũng rất có bản lãnh. Làm khất cái thôi mà cũng trở nên phát đạt đến vậy. Phong Ái Vũ biết Hi Bình đến, chạy ra lao vào lòng Hi Bình khóc. Hi Bình an ủi: “Tiểu Ái Vũ, nín đi, thương thế của nhạc phụ đỡ chưa?” Phong Ái Vũ nín khóc nói: “Cha đỡ nhiều rồi.” Cả bọn đến Cái Bang nghị sự đại sảnh – Nhàn Thực Đường, Hoa Sơ Khai phu phụ cùng Minh Nguyệt lưỡng nữ cũng đã đến. Mộng Hương & Bảo Nguyệt vẫn che mặt. Hi Bình nhìn bọn họ cười: “Hây, có vẻ như các cô vĩnh viễn không có mặt mũi gặp người khác hay sao ấy nhỉ?” Hắn rất muốn lại gần Bảo Nguyệt nhưng bị Bảo Nguyệt trừng mắt nhìn một cái rồi còn lùi lại vài bước. Hắn nhận ra động cơ bất lương của mình đã thất bại, đành quay sang Hoa Sơ Khai phu phụ chào hỏi: “Nhạc phụ, nhạc mẫu vẫn khỏe chứ ạ? Cha mẹ con cũng đã đến Trường Xuân đường rồi.” Hoa Sơ Khai phu phụ vui mừng hỏi lại: “Thật chứ?” “Thật mà!” Hi Bình cười nói: “Chỉ là họ đã đến Bích lục kiếm trang tìm người tính sổ rồi. Cha con & một nhạc phụ khác của con hình như từng là tình địch!” Hoa Sơ Khai phu phụ thấy Hoa Lôi cũng đến cảm thấy có chút kỳ quái. Đến gần Hoa Lôi định nói chuyện thì Hoa Lôi đã nhào vào lòng Hi Bình. Hoa Sơ Khai thấy vậy trừng mắt cứng lưỡi, muội muội lão sao lại lao vào lòng nữ tế của lão? Âu Dương Chân không hiểu, hỏi lại: “Lôi Lôi, muội làm gì vậy?” Hi Bình có chút khốn khổ, gãi đầu nói: “Hắc, nhạc mẫu, nàng ta hiện giờ không nhận ra các người.” Hoa Sơ Khai kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Lôi Lôi làm sao có thể không nhận ra chúng ta? Ta là đại ca nó kia mà! Bình nhi, ngưi cùng Lôi Lôi làm loạn thế này… nó làm sao lại trở nên như thế này?” Hi Bình bị lão chiếu bí. Làm sao thành thế này? Ông hỏi tat a biết hỏi ai? Hoàng Hi Bình ta cũng đang rất hồ đồ, dù sao cũng đã trở thành thế này, ta có thể làm gì được bây giờ? Hoa Tiểu Mạn đáp thay: “Cha mẹ, chuyện này để con nói! Chúng ta đến phòng hai người đi! Để con kể cho cha mẹ rồi cha mẹ chẩn bệnh cho cô cô, được không. Chúng con đưa cô cô đi theo cũng là để cha mẹ cùng xem bệnh của cô cô có thể chữa đực không? Cô cô chúng ta đi nhé?” Nàng kéo áo Hoa Lôi, Hoa Lôi lại ôm Hi Bình chặt hơn: “Ta không đi, ta phải ở cùng ca ca. Lôi Lôi không có bệnh, không uống thuốc đắng đâu.” Hoa Sơ Khai kinh hãi nói: “Lôi Lôi, muội làm sao có thể gọi Bình nhi là ca ca? Muội điên à? Hoa Sơ Khai ta mới là ca ca của muội.” Âu Dương Chân lẩm bẩm một mình: “Thế giới gì đây không biết!” Hi Bình chỉ đành dỗ dành Hoa Lôi, nói: “Lôi Lôi, bọn họ không bắt muội uống thuốc đâu. Muội đi với họ một lần được không? Ca ca chút nữa sẽ đến tìm muội.” Hoa Lôi đáp: “Không!” Hi Bình giả vờ giận nói: “Muội không nghe lời, ca ca không cần muội nữa.” Hoa Lôi sợ hãi đáp: “Được! Lôi Lôi nghe lời, huynh phải nhớ đến tìm Lôi Lôi, Lôi Lôi sợ lắm!” Hi Bình cười nói: “Không phải sợ, bịn họ không ăn hiếp Lôi Lôi đâu.” Hoa Tiểu Mạn nắm tay nàng theo sau Hoa Sơ Khai phu phụ rời khỏi Nhàn Thực Đường, Lôi Lôi quay lại nhìn Hi Bình mấy lần như sợ Hi Bình đi đâu mất. Hi Bình hai tay ôm Lôi Phượng & Độc Cô Kỳ hôn mỗi người một cái, cười nói: “Các nàng vẫn rất thơm!” Tuyết Nhi trong lòng Đỗ Tư Tư to mồm oang oang: “Cha, mẹ thơm nhất, cha mau lại hôn mẹ đi!” Hi Bình đáp: “Không phải cha mới hôn rồi sao?” Tuyết Nhi không chịu thua nói: “Nhưng mới đây cha cũng hôn Phượng di & biểu di rất lâu sao còn hôn nữa? Vậy không công bằng, cha hôn a di rồi, cũng phải hôn mẹ & Tuyết Nhi nữa.” Mọi người ôm bụng cười lớn, Lãnh Như Băng đón Tuyết Nhi từ tay Đỗ Tư Tư nói: “Để Băng di hôn Tuyết Nhi, miệng cha con không phải dùng để hôn đâu. Con đừng bắt cha hôn nữa. Miệng cha con còn phải dùng để ắn chứ, Tuyết Nhi nói có phải không?” Tuyết Nhi đột nhiên hiểu ra nói: “Đúng rồi, miệng còn dùng để ăn, nói chuyện, uống nước, nhổ nước bọt, không phải chỉ để dùng để hôn. Tuyết Nhi biết rồi.” “Hoa Tiểu Ba, ngươi tránh xa ta một chút!” Bảo Nguyệt hét lên giận dữ, chấn động toàn sảnh. Hoa Tiểu Ba giật mình lùi lại hai bước, vỗ vỗ ngực nói: “Dọa chết ta mất, ta chỉ bất quá muốn hỏi cô có thích tỷ phu ta không thôi? Cô cần gì trở nên giận dữ như vậy? Ta đâu có ý chiếm lấy cô, ta chỉ muốn thay tỷ phu hỏi cô, làm mai đâu có phảt phạm pháp?” Mọi người đều ngạc nhiên, Vưu Túy lập tức nổi ghen bừng bừng: “Hoa Tiểu Ba, ngươi không có chuyện đừng gán ghép lung tung.” Hoa Tiểu Ba với chuyện này không chút sợ hãi. Hắn nhìn Vưu Túy cười cười nói: “Tuý tỷ, ta không có gán ghép lung tung. Nàng ta gặp tỷ phu trước tỷ, hơn nữa đã sớm yêu thầm tỷ phu. Chưa nói tỷ phu từng hôn nàng ta giữa đông người.” “Hoa Tiểu Ba, ngươi còn nói một câu nữa ta cho ngươi nhuốm máu liền!” Đôi mắt vốn trong trẻo của Bảo Nguyệt lúc này bùng cháy, kiếm trong tay cũng đã rút ra. Độc Cô Minh vội án trước mặt Hoa Tiểu Ba, cất giọng giảng hòa: “Bảo Nguyệt cô nương, cô đừng nóng! Hắn chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi mà.” Mộng Hương cất giọng nhẹ nhàng: “Đùa giỡn cũng không nên quá đáng như vậy?” “Cái gì quá đáng vậy?” Hi Bình buông lưỡng nữ ra, đến trức mặt Bảo Nguyệt, nhìn nàng chòng chọc nói: “Tiểu Ba nói hầu hết là sự thật! Trừ thầm yêu ra , còn lại đều là thật. Đương nhiên yêu thầm cũng là thật. Nam nhân như ta nữ nhân nào lại không thích chứ? Trừ phi nàng không phải là nữ nhân!” Bảo Nguyệt giận dữ: “Ngươi mới không phải nữ nhân.” “Hắc hắc, hắc hắc!” Hi Bình uốn eo quy mông 2 vòng nói: “Ta đương nhiên không phải nữ nhân rồi, nàng đúng là nói thừa!” Bảo Nguyệt giận đến nỗi tay cầm kiếm cũng run lên, tay còn lại chỉ Hi Bình nói: “Ngươi, tên sắc ma này. Ngươi ăn hiếp người ta, ta phải mách sư phó.” Oa! Bảo Nguyệt này rốt cuộc sao vậy? Nghĩ là trẻ con cãi nhau sao? Cũng mười bảy mười tám rồi, còn như con nít bảy, tám tuổi. Bị người ta ăn hiếp thì gọi người lớn? Cái này thiệt lạ nha? Mọi người cảm thấy Bảo Nguyệt có điểm thực không bình thường, so với Hoa Lôi thì không khác là bao. Hi Bình trong lòng chợt hoảng sợ, không phải là sợ sư phó nàng mà sợ nàng ta không chịu nổi đả kích cũng trở thành như Hoa Lôi hiện giờ thì thật là phiền phức. Hoa Lôi dù đã trở thành bọ dạng như vậy cũng vẫn là đại mỹ nhân. Nếu mặt cô nàng Bảo Nguyệt này sau tấm mạng xấu như đầu heo mà cũng hắn là Hoa Lôi gọi hắn là ca ca, hắn phải trốn vào đâu đây? Hắn vội nói: “Bảo Nguyệt, nàng đừng nói sư phó. Ta không ăn hiếp nàng nữa, nàng làm ơn đi, đừng gọi bà già đến phiền ta.” Bảo Nguyệt giận dữ nói: “Sư phó ta không già, ngươi nói bậy.” Hi Bình cãi bướng: “Không già thì hẳn cũng xấu. Ta với nữ nhân xấu xí cũng không có hứng thú.” Hoa Tiểu Ba nhắc: “Tỷ hu, sư phó Mộng Tình của họ năm xưa danh xưng là võ lâm đệ nhất mĩ nữ. Tuyệt không phải xấu xí, huynh nói thế sai rồi.” “Võ lâm đệ nhất mỹ nữ à?” Hi Bình không tin “Có hấp dẫn như Băng Băng của ta không? Hay có đẹp hơn Thủy Khiết Thu không? Tiểu Ba, ngươi gặp sư phó bọn họ chưa?” Hoa Tiểu Ba thở dài: “Chưa gặp qua.” Hi Bình đập cho hắn một cái vào gáy nói; “Chưa gặp qua, ngươi nói cái gì mỹ nữ? Mỹ nữ là phải dùng mắt mới đánh giá được. Chỉ nghe nói sao được? Ngươi xem, dạy ngươi bao lâu rồi, đúng là không chút tiến bộ!” Hoa Tiểu Ba xoa gáy: “Tỷ phu, huynh không cần lúc nào cũng đánh đầu đệ như thế chứ. Đệ dù gì cũng đã có vợ, để người khác thấy, đệ làm sao có thể diện đây?” “Ta đá đít ngươi vậy nhé!” Hi Bình cười đá một cước, Hoa Tiểu Ba vội vã tránh xa. Tứ Cẩu cười nói: “Hi Bình, tiếp tục cố đi, gần đá trúng rồi. Ngươi đang đến gần rồi đó.” “Ta là ca thần, sao có thế đá hụt chứ?” Hắn quay sang Hoa Tiểu Ba dùng tuyệt chiêu của ca thần: “Hoa Tiểu Ba lại đây đưa mông cho ta đá. Nếu không ta sẽ hát, ngươi chọn để ta đá đít hay chọn tấu nhạc cho ta?” Hoa Tiểu Ba đến trước mặt Hi Bình, cúi lưng xuống giọng thảm não: “Tỷ phu, huynh nhẹ thôi. Mông đệ không phải mông nữ nhân, không có nhiều thịt cũng không mấy đàn hồi.” Hi Bình một chân giơ lên đá: “Cái tên tiểu tử ngươi dám để cái mông thối vào mặt ta? Không đá chết ngươi mới lạ. À, Tiểu Ba ngươi thực không muốn tấu nhạc cho ta sao?” Tuyết Nhi vỗ tay reo lên: “Hay quá, cha cùng các thúc thúc ca hát đi!” Hoa Tiểu Ba lại không giữ lời lập tức tránh thoát một cước của Hi Bình, quay lại giải thích: “Tỷ phu, huynh là người mạnh như điên. Không đá được thì không sao, bị huynh đá trúng mông đệ nhất định sưng lên. Huynh tha cho đệ đi? Thời gian nằm sấp ban đêm của đệ đã dài lắm rồi, không thể cứ nằm sấp suốt cả đêm mà ngủ được. Tỷ phu, hầu huynh ca hát nhé?” Hi Bình vui vẻ đáp: “Rất tốt, Tiểu Ba, ngươi thực là tốt. Cho đám nữ nhân của ngươi tới cổ vũ nhé?” “Được mà!” Hoa Tiểu Ba đáp ứng thật đơn giản. Hắn biết thừa đáp ứng là một bổn phận của hắn, còn bọn họ chịu hay không là chuyện của bọn họ. Chả quan hệ gì tới Hoa Tiểu Ba hắn cả. Bích Nhu nói: “Tiểu Ba, làm nữ nhân của ngươi thực thảm. Vì cái mông thối của mình mà ngươi dễ dàng bán đứng họ.” Hi Bình nhẩy vào họng Bích Nhu: “Bích Nhu, đây không phải là bán đứng mà là bồi dưỡng khả năng nghệ thuật của họ. Bích Nhu, nàng cũng đến để nghe ta hát nhé!” Lôi Long cười nhạo báng: “Hi Bình, Bích Nhu của đệ toàn thân trong ngoài chỗ nào cũng là nghệ thuật tuyệt mỹ. huynh đừng làm nàng tiêm nhiễm thứ nghệ thuật rác rưởi của huynh chứ. Huynh cứ ở đó tự hát tự khen, bọn đệ cũng chỉ vì huynh thôi. Nếu huynh còn làm khó người khác nữa, bọn đệ sẽ thực hiện cưỡng chế hành động đối với huynh, khiến huynh cả nghĩ đến ca hát cũng không được.” Tứ Cẩu nói: “Chuyện này nghiêm trọng rồi đó,Hi Bình!” Hi Bình nhún vai nói: “Không có chuyện gi! Tỷ tỷ còn không phản đối, đệ đệ dám phản đối sao? Chỉ cần Phượng nhi của ta trừng mắt với hắn một cái, hắn chạy còn nhanh hơn gió, huống chi Bích Nhu còn không phản đối. Bích Nhu như muốn đến cổ vũ thì cho hắn mười phần đảm lược hắn cũng không dám phản đối.” “Bài hát của chàng người ta sợ nghe mà!” Bích nhu phản đối tuy không quyết liệt nhưng kiểu nói này đủ khiến ca thần Hoàng Hi Bình đau lòng rồi. Gương mặt tối sầm, đôi mày chau lại: “Vì sao ai cũng sợ nghe ta hát? Cũng khó nói được, lẽ nào hắn hát hay quá khiến bọn họ tự than không bằng, vậy nên không dám tới nghe hắn hát? Cũng phải, nếu để bọn họ tự ti đến tự sát vậy thực không hay.” Mộng Hương cất giọng nhẹ nhàng như trong mộng: “Bảo Nguyệt, chúng ta đi thôi!” “Từ từ đã!” Hi Bình cản họ lại nói: “Các người còn chưa nói đến đây với mục đích gì?” Bảo Nguyệt hỏi lại: “Ngươi có hỏi bọn ta đâu, hỗn đản!” Hi Bình nhìn nàng làm mặt quỷ cười nói: “Mới vừa hỏi đấy thôi.” Bảo Nguyệt giận dỗi: “Không nói!” Lôi Phượng nói: “Hi Bình, bọn họ tới là để bảo vệ chúng ta.” Nói rồi đem chuyện Mộng Tình phái hai nàng tới Trường Xuân đừng kể lại. Hi Bình nghe xong nói: “Sư phó của các cô thực tốt bụng. Vì cảm kích bà ấy, ta sau này không tưởng tượng bà ấy thành bà già hay nữ nhân xấu xí nữa.” Hoa Tiểu Ba nói: “Phượng tỷ tỷ, tỷ nói bọn họ dẫn hai ba chục nữ đệ tử đến Cái Bang đi, các nữ nhân này có hấp dẫn không?” Tên tiểu tử sắc tình này quan tâm nhất vẫn là vấn đề nữ nhân. Lôi Phượng nói: “Ngươi tự mình đến coi đi.” Bảo Nguyệt nhìn Hi Bình nói: “Sư phó ta muốn gặp ngươi!” Hi Bình kinh ngạc: “Bà ta ở đây? Bà ta gặp ta có chuyện gì? Không phải là muốn đem nàng hứa hôn cho ta chứ? Như vậy không tốt, trừ phi nàng bỏ khăn che mặt xuống.” “Ai muốn hứa hôn cho ngươi? Tên sắc ma ngươi!” Bảo Nguyệt thốt ra một câu, quay lại bỏ đi. Hi Bình nhẩy tới một bước, ôm nàng từ phía sau, đồng thời đưa tay phải lên giật mạnh khăn che mặt xuống. “A!!!” Một tiếng la lớn trong đại sảnh! KHăn che mặt của Bảo Nguyệt rơi trên mặt đất. Nàng cũng đứng ngây người, mục quang của tất cả mọi người tập trung trên mặt nàng. Hi Bình ôm nàng quay lại, ngắm khuôn mặt trong sang đẹp như trăng rằm của nàng. Trong đôi mắt trong veo của nàng lúc này chỉ có hình ảnh hắn, đôi má nàng ngoài việc đem cho người khác cảm giác mỹ lệ, còn có một loại cảm giác không thể giải thích, khiến người ta khi nhìn nàng như đang thất sự trong sang tinh thuần nhất. Sự trong sang của nàng không giống vẻ hoạt bát của Tiểu Nguyệt, cũng không giống Thi Nhu Vân ngây thơ như giấy trắng, cũng không giống Thuỷ Khiết Nhuđẹp bời sự thuần khiết mà là một loại trong sang dụ hoặc không thể diễn tả, cho người ta thấy một nét đẹp trong suốt thanh tịnh, thuần khiết! Nàng ở trong lòng Hi Bình ngây ngất một hồi rồi tỉnh lại, bắt đầu liều mạng dãy dụa miệng hét lớn: “Sắc ma, ngươi thả ta ra! Sắc ma, thả ta ra mau!” Hi Bình bị sắc đẹp của nàng làm chấn động, để nàng giãy dụa một hồi, ôm chặt nàng hơn, âu yếm thủ thỉ: “Bảo Nguyệt, ta đã từng nói sẽ phải bỏ khăn che mặt ra để hôn nàng một cái, nàng còn nhớ không?” Bảo Nguyệt lúc này mới biết sợ. Nam nhân này không phải thực sự muốn cướp nụ hôn của mình chứ? Nàng sợ hãi nói: “Ta không nhớ. Không, ta nhớ ngươi nói sợ hôn ta. Nói ta rất xấu xí cũng đều là ngươi cả, ngươi đừng có chối! Ta muốn ngươi thả ta ra! Đồ ngốc!” Hoa Tiểu Ba bắt đầu la lên: “Tỷ phu, hôn đi, hôn đi, hôn đôi môi khả ái của nàng ta đi!” Mộng Hương sẵng giọng: “Hoàng Hi Bình, thả Bảo Nguyệt ra!” Hi Bình khống chế Bảo Nguyệt đang giãy dụa, nhìn Mộng Hương nói: “Nàng nói thả, ta phải thả không phải rất mất mặt sao?” Ánh trắng nhoáng lên: “Bách, bách” hai tiếng. Trên mặt Hi Bình đã hằn hai bàn tay. mọi người nhìn lại, Mộng Hương đã trở lại chỗ cũ. Hi Bình giận dữ: “Nàng tam bát này, nàng dám đánh vào mặt ta à?” Mộng Hương bình tĩnh trả lời: “Ngươi còn dám không thả Bảo Nguyệt, lần sau không chỉ đơn giản là tát như vậy đâu.” Phong Ái Vũ chửi mắng: “Nữ nhân thối, nữ nhân ngốc kia. Ngươi lấy tư cách gì đánh Hi Bình chứ? Nữ nhân điên nhà ngươi, Hi Bình đâu có ôm ngươi đâu. Ngươi đừng tưởng dùng mấy chiêu công phu mèo cào là có thể đánh người đâu. Ta gọi anh em trong bang chặt ngươi ra đem cho chó ăn!” Lôi Phượng, Lãnh Như Băng, Đỗ Tư Tư, Độc Cô Kỳ bốn người vây quanh Hi Bình cùng Bảo Nguyệt, đề phòng Mộng Hương lại lén đánh Hi Bình. Không cần nghĩ cũng biết trong bụng bốn người lửa giận đã lớn như thế nào! Hi Bình nói: “Các nàng tránh ra, đừng để nàng ta làm bị thương hài tử của các nàng. Ta đường đường là nam tử hán, sao phải để vợ mang bầu đứng ra bảo vệ?” Mộng Hương nói: “Ta không muốn ra tay lần thứ hai đâu.” Vưu Túy lạng tới trước mặt Mộng Hương, lạnh lung nói: “Ngươi tốt nhất không nên xuất thủ nữa!” Hi Bình nhìn Bảo Nguyệt trong lòng mình nói: “Nàng nếu thực không loạn động, đứng yên nghe ta mấy câu, ta sẽ thả nàng ra.” Bảo Nguyệt liền ngưng giãy dụa, do dự một lúc nói: “Nói đi!” “Nàng phải đáp ứng ta một điều kiện” Hi Bình ngưng thị nhìn nàng, giữa hai mắt chỉ có một khe hở. Bảo Nguyệt ngửa đầu ra phía sau nói: “Ngươi nói đi.” Hi Bình nghĩ ngợi nói: “Ta phải mang khăn che mặt lại cho nàng.” Hắn thấy Bảo Nguyệt mở miệng vội nói: “Đừng hỏi ta vì sao, chỉ cần nói đáp ứng hay không?” Bảo Nguyệt nói: “Ta đáp ứng ngươi.” Kỳ thực lúc nãy nàng thực sự muốn hỏi hắn vì sao, chỉ là không có cơ hội. Hi Bình thả nàng ra, cúi người xuống lượm khăn che mặt trên đất, rất chân thành giúp nàng đeo lại. Rồi nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, thở dài nói: “Ta vốn tính sau khi tháo khăn che mặt của nàng ra sẽ hôn nàng cho thỏa nhưng ta đột nhiên nhận ra như vậy là không phải. Nữ nhân của ta giờ đông đến nỗi ta hôn còn không hết, sao phải khổ sở thêm nàng vào? Chưa được phép của nàng đã giật khăn che mặt của nàng, với chuyện này ta rất hối tiếc! Nàng là nữ nhân tuyệt thế hiếm có, vì cớ gì không cho người khác thấy mặt? Khoảnh khắc ta thấy mặt thật của nàng, ta thực có động tâm qua. Tuy nhiên lúc ta giúp nàng mang khăn lại, khiến nàng trở lại bộ dạng bí hiểm, tim ta cũng theo đó bị che lại. Ký ức về nàng cũng lập tức phong kín. Nhất thiết giữa ta & nàng coi như chưa từng phát sinh chuyện gì. Sau này nàng là nàng ta là ta. Giữa ta & nàng không có cố sự gì. Nàng có thể đi rồi, sau này ta sẽ không giật khăn che mặt của nàng xuống một cách thô lỗ như bây giờ, cũng tuyệt không hôn nàng. Mẹ nó, động tác sao nhanh quá, hai mang tai bị đau thật oan uổng!” Tứ Cẩu cười méo xệch: “Lúc đầu nói chuyện còn thương cảm như thi nhân, cuối cùng kết thúc lại như thô nhân.” Bảo Nguyệt ngưng thị nhìn Hi Bình, hai mắt trong sang của nàng chợt hiện lên giọt lệ long lanh, nàng nói: “Từ lần đầu gặp ở Vũ Đẩu môn, ngươi đã ăn hiếp Bảo Nguyệt. Ngươi không biết người ta sợ ngươi lắm sao?” Nàng đưa tay phải lên định cởi khăn ra, Hi Bình giữ tay nàng lại, nàng liền thuận thế phục vào ngực hắn. Hi Bình nhẹ giọng nói: “Nàng còn không đi, tiểu thư của nàng lại làm như ta không chịu thả nàng, lại đánh ta nữa đó.” Hăn nhẹ nhàng đẩy nàng ra. Động tác tuyệt tình hắn cũng làm bằng ngàn vạn lần nhu tình. Bảo Nguyệt bên tai hắn nhõng nhẽo: “Ta không biết, sư phó đã nói, ta… , ta là muội muội. Ta phải đưa huynh đi gặp sư phó, nói huynh luôn ăn hiếp ta, nói bà dậy dỗ huynh!” Hi Bình nhừa nhựa đáp: “Ta không quen sư phó nàng, không gặp bà ấy đâu. Muốn gặp thì nói bà ấy tới gặp ta. Nàng nên đi đi, ta không muốn cùng tiểu thư nàng giao đấu. Trừ phi là ở trên giường, còn thì trong tình huống khác hay bất kỳ nới nào khác ta đều không muốn cùng nữ nhân giao đấu. Nàng không phải muội muội ta, xin đừng nhận thân bừa bãi.” Bảo Nguyệt giậm lên bàn chân hắn, giọng tàn nhẫn: “Ta mới không muốn làm muội muội của ngươi!” “Ai da, đây là nàng nói!” Hi Bình bị dẫm phải, tuy không đau lắm nhưng cũng không phải nhẹ nhàng, lạnh lùng đáp: “Cũng tốt, tránh được nhiều phiền phức.” Bảo Nguyệt quay đầu nhìn Mộng Hương, lại quay đầu nhìn Hi Bình nói: “Ngươi vừa rồi đã nói sai rồi. Ngươi phải thu hồi toàn bộ, nếu không sẽ gặp phiền phức lớn. Bảo Nguyệt ta không phải để ngươi ăn hiếp không đâu. Ta cho ngươi biết, giữa ta & ngươi không phải không có cố sự. Ta & ngươi không bao giờ kết thúc.” Thanh âm dễ nghe của Mộng Hương lại cất lên: “Bảo Nguyệt, nói xong thì đi thôi.” Mọi người nhìn Minh Nguyệt lưỡng nữ đi khỏi, không khỏi thở dài. Phong Ái Vũ ôm tay Hi Bình nói: “Hi Bình, chàng nên đi thăm cha muội.”
Last edited by kedatinh1974; 17-07-2008 at 07:41 PM.
Mọi người tiến vào tẩm thất của Phong Tự Lai, Phong Tự Lai đang nằm trên giường, khí sắc cũng tính là tốt.
Hi Bình nói: “Nhạc phụ, người làm sao đáng thất vọng vậy, bị người đánh nằm ra giường không thể động đậy, nếu để nữ tế người ra tay, nằm trên giường phải là tên hỗn đản đã đánh người đó. Lại nói chuyện cũ, người đánh nhau mà quên mất Quyền Vương nữ tế của người sao, như có vẻ thiếu nghĩa khí đó?”
Phong Tự Lai cười: “Ngươi không đủ cho hắn đánh đâu, hắn gần như có thể gọi là đệ nhất cao thủ trên võ lâm!”
“Cái gì?” Hi Bình nhảy lên, giống dạng một con khỉ chí chóe: “Nhạc phụ, người nói gì? Con không đủ cho hắn đánh? Hắn là ai? Con không đấm hắn không được!”
Phong Tự Lai nói: “Lạc Hùng, Đại Địa minh chủ, bây giờ là Võ Lâm Minh Chủ.”
Hi Bình vẫn chưa nguôi giận, nói: “Nhạc phụ, đợi thương thế của người hồi phục, người dẫn con đi khiêu chiến hắn, cho hắn biết lợi hại của nữ tế người. Minh chủ cái gì chứ? Đánh hắn thành manh trư (heo mù)!”
Hoa tiểu ba cười nói: “Tỉ phu, huynh có vẻ cả võ lâm minh chủ đại biểu cho cái gì cũng không rõ. Võ Lâm Minh Chủ, nói cách khác, cả võ lâm phải nghe lời hắn, huynh hiện tại cũng nằm trong khu vực quản lý của hắn.”
“Còn lâu! Hắn quản được ta sao?” Hi Bình mắng lại, đột nhiên quay mặt nhìn Phong Tự Lai nói: “Hắc hắc, nhạc phụ, con cũng là vì giành thể diện cho người mà cùng hắn giao đấu, nguyên lai người cũng đang có chức quyền! Người hiện tại là đầu đảng cũng là biểu tượng của khất cái, như quả nói người đi làm Võ Lâm Minh Chủ, người không phải càng phát đạt hơn sao? Tiểu Ái Vũ, đầu óc làm ăn của cha nảng cũng thật nhạy bén đó!”
Phong Tự Lai khốn khổ trả lời: “Tiểu tử nói bậy, ngươi nói đến đâu rồi?”
Hi Bình đáp: ‘Tiểu tử biết sai. Nhưng mà, nhạc phụ, không phải là chức vụ rõ ràng gì, người hà tất phải tranh giành đến nỗi cả mạng cũng hi sinh? Còn may là nữ tế người có bản lãnh, tìm một nhạc phụ khác đến liệu thương cho người.”
Phong Ái Vũ giận dữ: “Hi Bình, chàng nói chuyện với cha ta, không thể nghiêm túc một chút sao?”
Phong Tự Lai xua tay, nói: “Ái Vũ, đừng cưỡng cầu nó, không thích nó quá nghiêm túc. Kì thực ta lúc mới bắt đầu cũng không có ý liều mạng, nhưng mà, ai! Một lời nói không hết.”
Lão gặp Lạc Hùng thì nổi giận! Trong cuộc đời lão, tuy nói toàn bộ tình cảm dành cho Độc Cô Vũ, nhưng trước khi gặp được Độc Cô Vũ, lão tưng có theo đuổi một mối tình khác, nhưng giữa chừng lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, chính là Lạc Hùng, làm mê mẩn phương tâm thiếu nữ của cô gái đó, cô gái đó lại gả cho Lạc Hùng.
Nhưng không biết vì sao, sau bảy năm cô gái đó lìa đời, lão nhận thấy phần lớn là do Lạc Hùng không chiếu cố tốt cho duyên cũ cũa lão, nếu không lại có nguyên nhân khác.
Lúc đối mặt với Lạc Hùng trên lôi đài, cũng vì một phần giận khi gặp lại tình địch, phần vì người yêu mất sớm lúc xuân xanh, lữa giận thiêu đốt trong lòng, chút nữa liều cả mạng già, vẫn là cảnh tượng như tình trường năm đó, thất bại đo đất.
Hi Bình an ủi: “Nhạc phụ, không cần xấu hổ, nếu đánh nhau phải có tinh thần không sợ chết, đánh mà không liều mạng làm sao thắng được?”
Thảm nhất chính là, mất mạng rồi cũng không đánh thắng! Điều này trong lòng lão không hề nói ra.
Tứ Cẩu giận dữ: “Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi sao?”
Độc Cô Minh vỗ vai Hoa Tiểu Ba, nói: “Tiểu Ba của chúng ta bắt đầu đánh là chỉ bỏ chạy, chính là một minh chứng rất tốt.”
Hoa Tiểu Ba gạt tay hắn ra, cãi lại: “Hai người huynh, đừng có hại kẻ khác tại chỗ này, ta khi nào lại lâm trận bỏ chạy chứ? Ta là truyền nhân duy nhất của hành y thế gia, từ khi sinh ra đã có tâm hồn thiện lương, cho dù thỉnh thoảng vì tuổi trẻ khí thịnh bùng phát lên cùng người đánh nhau, cũng chỉ chọn cách tránh né làm chủ, thương người làm thứ, các ngươi hiểu cái gì? Một đám hồ ngôn!”
Độc Cô Minh “a” lên một tiếng, nói: “Tiểu Ba, còn cần ta tiếp tục dạy đệ võ công không?”
Hoa Tiểu Ba đáp: “Đương nhiên cần.”
Độc Cô Minh nói: “Ngươi không phải nói cần giữ tấm lòng thiện lương sao? Nếu ngươi không dám thương hại người khác, vì sao phải học võ công làm thương hại người khác?”
Hoa Tiểu Ba liền dùng sức ôm mạnh chân Xuân Thủy, kiêu ngạo nói: “Ta phải bảo hộ nữ nhân của ta, vì thế, ta cần trở nên cường đại hơn!”
Xuân Thủy giận dỗi: “Ai cần ngươi bảo hộ nào? Ta không thể tự bảo vệ bản thân sao?”
Hoa Tiểu Ba cảm thấy mất thể diện, nghĩ ngợi, nói: “Lúc có chuyện nàng tự mình bảo hộ, lúc không có chuyện ta lại bảo vệ nàng.”
Tứ Cẩu ngạc nhiên nói: “Đây là kiểu bảo hộ của thời đại nào vậy?”
Hoa Tiểu Ba cười đáp: “Thời đại Hoa Tiểu Ba.”
Độc Cô Kì giải thích: “Hoa Tiểu Ba thời đại, kiểu bảo hộ của kẻ thối! Hum…, không có một chút tính trách nhiệm.”
Xuân Thủy xô hắn ra, nói: “Theo ta ra ngoài, để ta cho ngươi biết, cái gì là ngươi hoàn thành trách nhiệm, ngươi là tên nam nhân không có lương tâm!” Nói xong, lắc mông đi ra khỏi phòng.
“Ta không đi ra !” Hoa Tiểu Ba vừa dứt lời, liền thấy đau hai vành tai, Bạch Tuệ cùng Cốc U Lan một trái một phải xách hai vành tai hắn, hắn chỉ còn cách cúi người đi theo, di chưa được mấy bước, đột nhiên kêu hoảng: “Vũ Sắc, bọn nàng cũng đi theo sửa lưng ta?”
Vũ Sắc là một trong 12 cô gái Thiên Trúc, cùng là một trong ba thê tử Thiên Trúc của Hoa Tiểu Ba, hai người khác phân biệt gọi là Vũ Tự và Vũ Bình.
Những mĩ nữ Thiên Trúc này đầu tiên đều có tên riêng, nhưng bọn họ hiềm tên bọn họ vừa dài vừa xấu, gọi lên khó nghe, lại khó nhớ, vì thế, trừ Đại Ny ra, bọn họ đều tự mình đổi tên. Hai nữ nhân của Triệu Tử Uy đổi thành Vũ Tân và Vũ Đình, Độc Cô Minh gọi là Vũ Điềm và Vũ Yến, bốn người của Tứ Cẩu chia ra gọi là: Vũ Tĩnh, Vũ Tranh, Vũ Phong, Vũ Tần. Vũ Sắc, Vũ Tự và Vũ Bình tam nữ tự nhiên cũng giúp phu tướng ra ngoài.
Phong Tự Lai hướng Tứ Cẩu nói: “Ngươi dùng trường thương phải không?”
Mọi người không biết vì sao lão hỏi vậy, Tứ Cẩu trả lời: “Đúng vậy.”
Phong Tự Lai trầm ngâm một hồi, nói: “Trải qua trận này, hùng tâm tráng chí vốn có của ta cũng không còn nữa. Trước đây một lòng muốn trở thành bang chủ thiên hạ đệ nhất bang, bây giờ làm nên rồi, cũng bất quá chỉ thế này. Hiện tai Vũ (Độc Cô Vũ) đi rồi, Ái Vũ cũng có nơi nương tựa, tâm nguyện của ta cũng đã hoàn tất rồi, chỉ muốn tìm một bằng hữu đã ẩn cư. Nói ra các ngươi không tin, ta cả đời này, kết giao tuy nhiều, nhưng bằng hữu chân chính chỉ có một, hắn tuy nhiên trong mắt người đời không phải người tốt, nhưng lại là người chân thành, nói khắp giang hồ, ta cả đời này kính trọng nhất chính là hắn. Từ sau khi mẹ Ái Vũ qua đời, ta đã muốn tìm hắn, nhưng ta tìm kiếm nhiều năm, cho tới mới đây hắn mới nhờ người chuyển cho ta một lá thư, từ đó mới biết hắn ở đâu. Hai mươi năm không gặp hắn, không biết hắn có thay đổi gì không?” trong đôi mắt lão thoáng hiện lên một loại ánh mắt mong chờ.
Phong Ái Vũ ngạc nhiên hỏi: “Cha có bằng hữu như vậy sao? Vì sao chưa từng nghe cha nói tới? Ông ta tên gọi là gì?”
Phong Tự Lai vô ý nhìn Hi Bình một cái, nói: “Ta không nhớ được tên họ của hắn, chỉ nhớ hắn là bằng hữu duy nhất của ta.”
Mọi người trong lòng hiểu rõ lão không muốn nói, cả tên họ cũng không nhớ được, còn nói cái gì bằng hữu?
Phong Tự Lai lại hướng Tứ Cẩu nói: “Ngươi có hay không ý chí làm bang chủ Cái Bang?”
Tứ Cẩu đại kinh, đáp: “Tôi được sao?”
Độc Cô Minh nói: “Ta cũng đang hoài nghi.”
Tứ Cẩu quát: “Độc Cô Minh, ngươi lại không thể cho ta một chút thể diện sao?”
Tứ Cẩu hắn thực không làm sao tốt được, bất quá một chút thể diện cũng không giữ sao?
Người sống trên đời, ai không cố giữ thể diện?
Da mặt càng dày, càng phải giữ thể diện.
Lôi Long cổ vũ hắn: “Ta thấy ngươi rất thích hợp làm bang chủ, bởi vì ngươi và khất cái cùng có da mặt dày.”
Phong Tự Lai cười nói: “Ta nói ngươi được, thì ngươi được.”
Tứ Cẩu mừng rỡ nói: “Nói như vậy, người muốn truyền vị cho ta?”
Phong Tự Lai nói: “Tạm thời có ý này.”
Hi Bình hỏi vặn: “Cái gì tạm thời? Muốn truyền thì truyền, không truyền thì đuổi ra.”
Phong Tự Lai đáp: “Còn phải coi hắn học được ‘Thần Lai Chi Thương’ không.”
Độc Cô Minh nói: “Cô trượng, theo như cháu biết, muốn làm bang chủ, tất phải học được ‘Đả Cẩu Bổng Pháp’.”
“Ây, Độc Cô Minh, ngươi không phải đang chửi ta chứ?” Tứ Cẩu tự nhiên không chấp nhận, ai bảo hắn gọi là Tứ Cẩu? Đả Cẩu Bổng Pháp? Đây không phải là đánh hắn sao? Ta khinh!
Hi Bình gõ lên sọ hắn, nói: “Tứ Cẩu, ngươi không biết ngắt lời người khác là rất khuyết đức sao? Lão ca, nói tiếp đi, hay nhất là nói tới Sát Cẩu Đao Pháp, cái này mới là tuyệt đó.”
Độc Cô Minh tiếp tục nói: “Cùng ‘Hàng Long Thập Bát Chưởng’, còn phải có cả đả cẩu bổng làm tín vật truyền vị, sao có thể nói học được Thần Lai Chi Thương là được?”
Phong Tự Lai giải thích: “Đó là chuyện trước kia, cái gì Đả Cẩu Bổng Pháp, Hàng Long Thập Bát Chưởng đều đã hết thời, hiện tại võ công lợi hại nhất trong bang là Thần Lai Chi Thương, chỉ có luyện thành loại võ công này, mới có thể kế thừa chức vị bang chủ.”
Độc Cô Minh hai mắt trợn tròn, kinh ngạc nói: “Vì sao cháu chưa từng nghe nói qua?”
“Chuyện ngươi chưa nghe nói qua có nhiều lắm! Mới ra khỏi Thiếu Lâm Tự mấy ngày, lại làm như lão giang hồ rồi.” Tứ Cẩu chung quy cũng báo xong một mối thù, trong lòng sảng khoái vô bì.
Phong Tự Lai mất bình tĩnh nói: “Các ngươi đừng cãi nữa! Để ta nói đã, ta bây giừo nói chuyện rất tốn sức. Kì thực Cái Bang bọn ta tuy đông người, người chân chính có võ công rất ít, người có võ công cao cường lại càng ít trong số ít. Một đoàn thể do khất cái các nơi tạo thành, cũng như một nắm cát khô. Lúc bọn họ dùng được, liền nói ta là đại diện của Cái Bang, làm sao người khác cũng không dám lớn gan ăn hiếp họ, nhưng mà, đến lúc trong bang cần bọn họ giúp chuyện gì, bọn họ lại nói ta là một khất cái, cả ta cùng như bồ tát sang sông không giữ nổi mình, có thể giúp được chuyện gì chứ?”
“Bọn họ lúc thường thì van xin người khác làm ơn, nhưng thỉnh thoảng cũng trộm cắp móc túi, để bọn họ đi làm việc chính của họ thì họ sợ khổ, chỉ thích cả ngày lười nhác nhàn nhã, chờ ăn của từ thiện. Người ta nói Cái Bang là bang phái hiệp nghĩa, thực ra bởi vì bọn chúng chuyện xấu không dám làm to ra, lại có cơ sở là dân chúng, đến bốn phương đều tuyên dương Cái Bang là bang hội chính nghĩa, ngươi nói lời ta nói nhiều cũng hợp lại thành một hiệp danh.”
“Huống chi, chỗ nào có chuyện bất bình, người khác đi thảo phạt kẻ xấu, bọn họ cũng theo ở phía sau lấy đả cẩu bổng đập chén mẻ rồi la hét, người khác lại cho rằng bọn họ rất có lòng hiệp nghĩa. Cái Bang bọn ta có hai loại võ công lợi hại nhất, một loại gọi là đánh hội đồng, cái này không nói các ngươi cũng biết, một loại khác chính là Thần Lai Chi Thương, cái ‘thưong’ ban đầu phải là ‘thưởng’ nghĩa là giựt, nên phải gọi là ‘Thần Lai Chi Thương’, các người không nhận thấy khất cái xin ăn là một loại ‘giựt dọc’ rất công chính sao? Hắc, hắc, hắc, cho nên nói, Thần Lai Chi Thưởng, về sau cũng sửa thành Thần Lai Chi Thương, bị tôn lên làm Cái Bang chí cao võ học.”
Hi Bình nói: “Wa, nhạc phụ, người làm sao đột nhiên nói ra nhiều chuyện xấu của bang mình như vậy, khiến con làm nữ tế cũng không biết để mặt mũi đâu? Người không thể nói Cái Bang của người võ công nào cũng cao cường sao? Đương nhiên, ngoại trừ đánh không lại con ra, để bọn họ đứng thứ nhì cũng không sai. Tứ Cẩu, mau bái nhạc phụ ta làm sư phó!”
Tứ Cẩu quỳ gối xuống, dập đầu nói: “Sư phó trên cao, xin nhân của đồ nhi ba lạy!”
Phong Tự Lai ha ha cười lớn, cực kì mãn ý.
Tứ Cẩu lạy xong ba lạy, đứng dậy, nhìn Hi Bình nghi hoặc nói: “Ngươi vì sao tích cực như vậy, có vẻ còn hưng phân hơn cả ta?” Nhất định có âm mưu!
“Đương nhiên rồi! Ngươi làm bang chủ rồi, lại dạy bọn chúng đập mâm sắt tô sắt tấu nhạc cho ta, hoặc là tập hợp bọn chúng đến xem bọn ta mở hội ca hát, người hâm mộ của ta không phải sẽ tăng đến mức không thể tính được sao?” Hi Bình trên mặt xuất hiện ánh sáng hồng, hắn cỏ vẻ như thấy được sự rực rỡ của bản thân.
Tứ Cẩu cự tuyệt thẳng thừng: “Chuyện này tuyệt đối không được, một đại bang chủ phải có uy nghiêm!”
Hi Bình phản bác: “Khó nói tấu nhạc là không có uy nghiêm đó? Ta nói Tứ Cẩu, tấu nhạc không chỉ là không có uy nghiêm, hơn nữa còn biểu hiện ngươi là một vị bang chủ có tài hoa, khí chất!”
Tứ Cẩu lắc mạnh đầu: “Không được, không được! Ta một đại thô nhân không cần có tài hoa, cũng không cần có khí chất. Hi Bình, ta cầu xin ngươi, sau này trước mặt bang chúng đừng bắt ta tấu nhạc, lúc nào đó ta cùng ngươi mở hội âm nhạc được không, chúng ta gọi thêm Tiểu Ba, còn gọi Ái Vũ, Kì Kì, Tư Tư cùng Tuyết Nhi của ngươi đến làm khác giả, không phải là tổ hợp tốt nhất sao?”
Hi Bình cười nói: “Tính lại ngươi còn có điểm lương tâm, tốt thôi! Tha ngươi một lần.”
Tứ Cẩu nhảy lên la lớn: “Hi Bình vạn tuế!”
Lôi Long nói: “Không cần khoa trương dữ vậy.”
Tứ Cẩu nói: “Công tử---”
Lôi Long cản lại không cho hắn nói, nói: “Về sau đừng gọi ta là công tử nữa, nghe không thuận tai.”
Tứ Cẩu đã gọi quen, nhất thời sửa không được, nói: “Công tử, vậy gọi thế nào?”
“A Long !” Lôi Long mỉm cười vỗ vỗ vai hắn.
Phong Tự Lai đột nhiên nhìn Tiểu Nguyệt đứng cạnh Hi Bình cười cười nói: “Hi Bình, vị thê tử mĩ lệ đứng cạnh ngươi tên gọi là gì vậy?”
Mọi người đều nhìn sang Tiểu Nguyệt, mặt nàng ửng đỏ, giận dỗi nói: “Thúc thúc, người ta tên là Hoàng Tiểu Nguyệt, là muội muội, không phải thê tử đâu!”
Phong Tự Lai cười ha hả, trong lòng lại cực kì kinh ngạc, lão nói: “Là ta nhìn lầm, là ta nhìn lầm, thực là lão hồ đồ rồi, mẹ ngươi thực gọi là Xuân Yến sao?”
Tiểu Nguyệt ngạc nhiên nói: “Thúc thúc, người từng gặp mẹ cháu?”
Phong Tự Lai đáp: “Gặp qua một hai lần, ngươi rất giống cô ta lúc trẻ, bất quá so với cô ta ngươi mĩ lệ hơn, có lẽ có nhiều người theo đuổi lắm phải không?”
Tiểu Nguyệt trề môi nói: “Không có ai hết!”
“Không thành thật.” Phong Tự Lai đương nhiên không tin lời nàng, cô gái mĩ lệ nhường này làm sao có thể không có ai theo đuổi?
Phong Ái Vũ đỡ lời: “Cha, Nguyệt nhi thực sự không có người theo đuổi! Bình thường nàng ta tuy cười với người khác rất dịu dàng xinh xắn, những xú nam nhân bên cạnh nàng đều không dám có chủ ý với nàng, bởi vì Nguyệt nhi có một đại ca quá cuồng bạo, ai dám có chủ ý xấu với nàng chứ?”
Phong Tự Lai tử tế nhìn lại Tiểu Nguyệt, đột nhiên mỉm cười nói: “Có chút đạo lý, bởi vì nó có một đại ca như vậy.”
Độc Cô Minh nói: “Không phải vậy đâu, bởi vì Nguyệt nhi cả cuộc đời không gả đi, mới cự tuyệt mọi kẻ theo đuổi.”
Tứ Cẩu tò mò: “Ngươi làm sao biết được? A, Độc Cô Minh, ngươi tiểu tử này nhất định đã theo đuổi Tiểu Nguyệt, hơn nữa đã bại. Hây, tiểu tử ngươi tay chân cũng nhanh đó, có điều công phu không đủ.”
Các ngươi không cần làm loạn ở đây, muội muội ta không phải để cho các ngươi bàn cãi.” Hi Bình có chút mất bình tĩnh.
Kẻ theo đuổi? Sau này có ai dám có chủ ý động đến Nguyệt nhi, Hoàng Hi Bình hắn sẽ đánh kẻ đó.
Nguyệt nhi là người của hắn, vĩnh viễn như vậy!
Tiểu Nguyệt mặt mũi đỏ rực nói: “Đại ca, Nguyệt nhi ra ngoài đây.” Nắm tay Bạch Liên cùng Lãnh Như Băng chạy ra ngoài.
“Nữ hài hay ngượng!” Phong Tự Lai nói xong một câu, lại nhìn Tứ Cẩu nói; “Ba ngày nữa. ta truyền võ công cho ngươi, hi vọng ba ngày nữa ta có thể ra khỏi giường.”
“Phong bang chủ, ba ngày nữa ngài không chỉ có thể rời khỏi giường, truyền võ công cũng có dư.” Hoa Sơ Khai từ bên ngoài bước vào.
Hoa Lôi lao vào lòng Hi Bình, nói: “Ca ca, huynh lừa Lôi Lôi, huynh không có tới tìm Lôi Lôi, là Lôi Lôi tới tìm huynh.”
Hi Bình nói: “Ta vừa mới định đi tìm muội, muội đã tới rồi.” Hắn nhận thấy trước mặt Hoa Sơ Khai phu phụ ôm ấp Hoa Lôi kiểu này thực không hay, nhưng không ôm thì không được.
Hoa Sơ Khai phu phụ đến bên cạnh hắn, không kìm được nói: “Lôi Lôi là bị mất kí ức có chọn lựa, cũng là nó đem mọi việc cùng mọi người nó không muốn nhớ ép vào đáy kí ức, không biết vì sao, nó chỉ chọn nhớ về ngươi. Trước khi Lôi Lôi mất trí nhớ người cuối cùng nó gặp là ngươi phải không?”
Hi Bình gật gật đầu, nói: “Con nghĩ vậy.”
Hoa Sơ Khai nói: “Nó hiện tại chỉ nhớ được ngươi, rất ỷ lại vào ngươi, bọn ta cũng không có cách nào, chỉ còn nước giao nó cho ngươi. Nó không chỉ chọn nhớ ngươi mà còn chọn nhớ về thời kì thơ ấu ngây thơ của nó.”
Hi Bình vội vàng hỏi lại: “Vậy nàng ta có đột nhiên tốt trở lại không?”
“Có khả năng lắm!” Hoa Sơ Khai nói: “Nó chỉ tạm thời bị như vậy, tính có một ngày sẽ khôi phục, hoặc giả ngày nào đó tỉnh giấc cũng không biết được.”
Hi Bình lo lắng: “Đến lúc đó nàng ta có nhớ được mọi chuyện xảy ra sau khi mất kí ức không?”
Hoa Sơ Khai cười nói: “Nhớ rất rõ ràng!”
Hi Bình lẩm bẩm: “Thảm rồi, lần này rắc rối rồi, trước đây nàng ta chán ghét mình nhất, sau khi lành lại nhất định tìm mình tính sổ.”
Hắn lo lắng chính là, Hoa Lôi có nhớ được hắn hát cho nàng nghe không, có nhớ được hắn tùy tiện hôn nàng không. Hay, đơn giản là tìm cơ hội biến nàng thành mẫu thân của hài tử hắn? Nhưng chuyện này không được, nếu nàng ta khỏe lại nhưng không thích hắn, không phải càng rắc rối hơn sao? Ngốc tử, không sợ, nàng ta nếu có thể nhớ rõ ràng, đương nhiên cũng nhớ được rằng nàng ta tự nguyện, hắc hắc, cam tâm tình nguyện, nàng ta có thể trách hắn?
Âu Dương Chân nói: “Hi Bình, ngươi phải chiếu cố tốt Lôi Lôi, khiến nó có chút hạnh phúc, nó đến nay đã 20 năm không cảm thấy hạnh phúc rồi, hài tử này sống thật sự khổ!”
Hi Bình không cố ý nói: “Chỉ cần nàng vui vẻ, ta làm gì với nàng cũng không sao hả?”
Hoa Tiểu Mạn biết được hắn nói có ý tứ gì, giọng giận dữ: “Chàng não xấu này, nghĩ đến đâu rồi? Sắc tâm chàng có phải lại động rồi không? Chàng phải nhớ kĩ, đó là cô cô ta, chàng mà dám cả cô cô cũng hủy, ta không tha cho chàng, sắc ma!”
Hi Bình đẩy Hoa Lôi ra, nói: “Nếu đã như vậy, thì đừng để nàng ta lại gần ta, các người cũng biết, ta là người chịu không nổi dụ hoặc. Tiểu Mạn, nàng đưa cô cô nàng về canh giữ cho kĩ, đợi nàng ta khỏe lại, nàng ta có thể tìm cha ta.”
Hoa Lôi thật sự muốn lao vào lòng Hi Bình, la lên: “Ca ca, huynh làm sao đẩy Lôi Lôi ra? Huynh không cần Lôi Lôi nữa sao?”
Hi Bình đáp: “Không dám cần muội.”
Hoa Tiểu Mạn xẵng giọng: “Lão đầu xấu xí, ngươi dám không cần cô cô, ta sẽ, ta sẽ làm ngươi không thể đẩy cô cô ra, ngươi như vậy chỉ khiến cô cô buồn thôi.”
Hi Bình không minh bạch nói: “Là nàng nói ta không được chạm tới nàng ta.”
Hoa Tiểu Mạn cứng họng.
Hoa Sơ Khai nói: “Được rồi, Hi Bình, Lôi Lôi từ nay giao cho ngươi, ngươi muốn làm gì nó với chúng ta không có quan hệ, chỉ cần Lôi Lôi vui vẻ là tốt rồi. Ai! Ba nữ nhân của Hoa gia ta, đứa nào cũng với ngươi – Ai! Duyên như thế, phận cũng vậy, đời trước của Hoa gia nợ ngươi quá nhiều.”
Hi Bình nhíu mày nói: “Nhạc phụ, người nói làm sao giống như triết gia vậy?”
Hắn càng nghe càng hồ đồ, vì sao không thể nói đơn giản một chút chứ?
Người ta nói chuyện, không phải vì để người nghe có thể minh bạch ý tứ của họ sao?
Hoa Lôi lại nép vào ngực Hi Bình, giọng giòn tan: “Ca ca, hôn Lôi Lôi đi.”
“Không hôn, về phòng mới lại hôn!” Da mặt hắn tuy dày, cũng ngượng ngùng khi phải âu yếm Hoa Lôi trước mặt Hoa Sơ Khai phu phụ.
Hoa Lôi xô đẩy ngực hắn, nhõng nhẽo nói: “Không mà! Lôi Lôi hiện tại muốn ca ca hôn.” Nàng nhắm hai mắt, nhón hai chân, cổ giơ cao đôi môi đặc biệt nhỏ của nàng lên.
Hi Bình nhìn mọi người một cái, nói: “Không được trách ta, là nàng ta đòi.” Hắn cuối đầu xuống hôn lên môi Hoa Lôi, bị nàng quấn lấy hôn nồng nhiệt.
Hoa Lôi thỏa mãn xong, vui vẻ nói: “Ca ca, về phòng lại hôn Lôi Lôi nha, ở chỗ này, Lôi Lôi xấu hổ, mắc cỡ lắm!”
Mọi người đều nghĩ: “Còn mắc cỡ ư?”
Hoa Sơ Khai thở dài, nói: “Trông như nhà ta loạn rồi, gặp phải tiểu tử này đúng là vận xui của Hoa gia.”
Âu Dương Chân nói: “Có lẽ là vận may.”
Hi Bình tự hào nói: “Câu này của nhạc mẫu hợp tâm ý con nhất.”
Hoa Sơ Khai nói: “Các ngươi nên ra ngoài rồi, để Phong bang chủ nghỉ ngơi cho tốt.”
Mọi người thấy Phong Tự Lai thực có chút mệt mỏi, liền nghe lời ra khỏi phòng.
“Tư Tư, Tuyết nhi để ta bế.” Hi Bình ôm lấy Tuyết nhi, tay còn lại ôm lấy eo Đỗ Tư Tư, mỉm cười thủ thỉ: “Đêm nay nàng vũ thoát y cho ta xem nhé?”
Đỗ Tư Tư giận dỗi: “Người ta không múa.”
Hi Bình trả giá: “Ta cho bọn họ cùng nàng múa, được không?”
Đỗ Tư Tư lén nhéo hắn một cái, rít nhẹ: “Chàng sắc dục đien cuồng, hư hỏng hết rồi!”
Cuộc sống tiếp tục trôi đi, Tứ Cẩu cùng Phong Tự Lại đều tập luyện võ công.
Độc Cô Minh cùng Hoa Tiểu Ba sắc tâm vẫn không đổi, chuyên môn đi câu dẫn các nữ đệ tử xinh đẹp trẻ trung của Minh Nguyệt Phong. Đương nhiên, mục tiêu tối chủ yếu của hai người này vẫn là Bão Nguyệt. Ái tâm của Độc Cô Minh vốn đã chết từ lâu nay lại bị diện mạo thực sự của Bão Nguyệt kích hoạt trở lại, hắn lại tiếp tục thể hiện những ái tình tuyên ngôn của mình. Hoa Tiểu Ba dường như cũng không chịu ở lại sau. Hai người tuy là hảo huynh đệ, nhưng trong chuyện cua gái này thì đều bình đẳng như nhau, hoa lạc vào tay ai thì còn phải tùy vào bổn sự.
Lôi Long đích thực người chồng gương mẫu, luôn cùng với Bích Nhu tản bộ, kể chuyện, ngắm bình minh, hưởng thụ cái tính yêu say đắm…
Hi Bình gặp được các lão bà bụng to không tìm được người phát tiết, phải chờ tới tối. Hắn ban ngày căn bản là không làm gì được, luôn có một đám nữ nhân bám theo hắn, Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh chạy đi tìm con mồi mới của bọn chúng, rồi, nữ nhân của bọn chúng và Tứ Cẩu dĩ niên cả ngày đi theo Hoàng Hi Bình hắn.
Mấy cái này cũng không phải là vấn đề, mà vấn đề lại là Bạch Thị tỷ muội, Triệu Tử Thanh lúc nào cũng không buông tha hắn, ở trước mặt hắn chuyện gì cũng có thể xảy ra, véo tai hắn, làm nũng, thậm chí ôm hắn hôn loạn, chỉ sợ là những lời nói tình tự cũng có thể từ miệng các nàng nói ra, bảo hắn làm sao cho tốt bây giờ?
Hắn đi mới được nửa đường ngẫu nhiên gặp được Hoa Tiểu Ba, hắn đang giữ chtawj mông một nữ đệ tử Minh Nguyệt Phong, lại bắt buộc Hoa Tiểu Ba vì hắn tấu nhạc, hắn muốn ca hát, một lần cũng được. Chúng nữ liền chạy thật đi thật xa – lưu lại chỉ có Phong Ái Vũ, Độc Cô Kì và mẹ con Đỗ Tư Tư, ngay cả Hoa Lôi cũng bị “tỷ tỷ” của nàng Hoa Tiểu Mạn dắt đi.
Khi màn đêm buông xuống, cũng giống như trước đây, Hi Bình cùng thê tử của hắn độc chiếm riêng một lạc viên - Thanh Nhàn viện.
Đương nhiên, trừ thê tử của hắn ra, còn có nữ nhân khác không phải là thê tủ của hắn cũng ở tại Thanh Nhàn viện – Tiểu Nguyệt và Hoa Lôi.
Thành thử, chúng nhân thực không thể hiểu nổi, Hoa Lôi thì không nói làm gì, nhưng Tiểu Nguyệt lại ở cùng đại ca nàng, thực là điều khiến chúng nhân không sao minh bạch nổi. Tại sao Tiểu Nguyệt lại không sợ cái thanh âm ồn ào trong đêm mà đại ca nàng cùng chúng nữ tạo ra đó nhỉ?
Tuyết Nhi thì cứ mỗi tối lại chạy qua ở cùng Vưu Túy và Nhu Vân lưỡng nữ, nó biết cứ đến tối là bất kể cha, mẹ hay các a di đều không hoan nghênh mình, nó cũng biết rằng cứ đến tối là Thanh Nhàn viện lại đặc biệt vô cùng ồn ào, hơn nữa cũng có ý không muốn làm phiền họ, đến ban ngày, họ lại thi nahu bồng nó, hôn nó, trêu chọc nó và cùng nó chơi đùa, không thể không yêu thương nó được. Nó còn nhỏ nên không thể minh bạch chuyện của người lớn.
Kỳ thực, nó đối với tất cả những chuyện này vẫn còn hồ đồ lắm.
Tứ Cẩu luyện võ cũng đã mệt mỏi, lúc này bước ra ngoài để hóng gió bỗng thấy Hi Bình đang xướng ca còn có đại đội bang chúng tụ tập lại cùng rống lên, vỗ tay, reo hò ca ngợi. Khiến hắn cảm thấy thực kì quái: Hi Bình toàn hát những bài mục rữa, tại sao cái đám khất cái bang hội này lại có vẻ hoan hỉ đến thế nhỉ?
Điều này quả thật là một kì tích!
Tứ Cẩu nghĩ rằng, có lẽ những bài hát của Hi Bình cũng giống như quần áo của bọn họ, cũng mục ruỗng như nhau nên vì thế mà đúng với khẩu vị bọn họ chăng? Hắn cũng nguyện ý gia nhập cùng Hoa Tiểu Ba khởi tấu nhạc, tiếng mâm bàn lại khua vào tiếng hát như kéo dài vô tận khiến ngay đến đại bang chủ cũng phải cảm thấy vinh dự, mơ màng nghĩ rằng: Nguyên lai xướng ca không chỉ biểu hiện tài nghệ mà còn không làm mất đi sự uy phong nữa.
Tuy nhiên, Tứ Cẩu cũng không có nhiều thời gian. Hắn chỉ tới tham gia trogn vai trò người góp vui, sau đó lại trở về Luyện võ đường tiếp tục tập luyện Thần Lai Chi Thương.
Hoa Tiểu Ba cũng đã bố trí kín hết cả thời gian, vì thế sau đó Hi Bình cũng không thể tìm được người tấu nhạc cho hắn, hắn đành phải tạm ngừng hội diễn. Diễn xướng một khi tạm ngừng, một đội nữ nhân sẽ lại bất ngờ xuất hiện vây lấy hắn, hắn lúc này sợ nhất là Đại Ny. Nữ nhân này không biết uống nhầm phải loại thuốc gì, luôn xuất hiện một cách mờ ám cứ như là làn khói thoảng, đề nghị, câu dẫn hắn. Thiên Trúc mĩ nữ này không những sắc đẹp mặn mà, hơn nữa lai còn có cả cái vẻ phong tình của người dị quốc, nếu như nàng ta không phải là nữ nhân của Tứ Cẩu thì Hoàng Hi Bình hắn thực sự đã tựa như hổ như sói xâu xé nàng rồi.
Đặc biệt là Thi Nhu Vân và Vưu Túy lưỡng nữ, kể từ lúc đến Cái Bang, Hi Bình chẳng hiểu làm sao, lại rất ít khi tìm đến họ. Không phải là hắn không muốn tìm, mà bởi vì họ không hoan nghênh hắn, hắn nghĩ vậy.
Đến tối ngày thứ thì Hi Bình cũng quyết định tới tìm họ, hắn chưa tới trước cửa phòng họ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tiêu ưu mỹ từ trong phòng truyền ra, hắn tuy tự xưng mình là ca thần, kỳ thật với nhạc lý thì mù tịt, đương nhiên là không thể hiểu được, không thể thưởng thức được phẩm vị.
Hắn lo lắng đi về phía cửa, đập mạnh lên cánh cửa rồi hét lên: “Ai ở trong đó?”
Thi Nhu Vân tiến ra mở cửa, dẫn hắn vào, sau đó đóng cửa lại.
Hi Bình tiến vào trong phòng, ngó đông ngó tây, thấy trong phòng chỉ có Thi Vưu nhị nữ không còn ai khác. Hắn bước vào đóng cửa lại, đi từng bước đến bên giường, sau đó đứng trước giường cắn ngón tay, thì thầm: “Một người nữa! Không biết đã đi đâu? Như thế nào lại giống đêm đó Dương Long Quân đột ngột không thấy nữa, kỳ quái!”
Vưu Túy không hiểu hắn định làm gì, bèn hỏi: “Hoàng Hi Bình, ngươi định làm trò quái quỷ gì vậy?”
“Chuyện này ta không hỏi nàng, sao nàng lại hỏi ta?” Hắn phủi phủi y phụ, rồi lê mông đến ngồi gần Vưu Túy.
Vưu Túy kêu lên: “Thần kinh!”
Hi Bình giận dữ: “Nàng mắng ta?”
Vưu Túy lập tức quay đ, nhìn vào tường chứ không thèm nhìn hắn nữa.
Hi Bình đành phải khuất phục, nói: “Vừa rồi nam nhân trong phòng cười nói giờ trốn đi chỗ nào rồi?”
Vưu Túy đáp lờ hắn: “Nam nhân nào? Trong phòng này cũng chỉ mình ngươi la nam nhân được phép tùy tiện ra vào thôi.”
“Không phải sao? Rõ ràng vừa có tiếng nam nhân huýt sáo ở trong phòng này, ta đứng bên ngoài nghe thấy rất rõ nhưng khi bước vào lại chăng thấy ai cả” Hi Bình nói một cách ngạc nhiên thực sự.
Vưu Túy quay mặt nhìn hắn, trong lòng cười thầm nhưng lại giả vờ giận dữ nói: “Đó là Nhu Vân đang thổi tiêu, ngươi không biết tý gì thì đừng có nói bừa. Trí tưởng tượng ra sao a! Nam nhân? Lại còn huýt sáo?”
Nàng cầm lấy chiếc ngọc tiêu trênn giường gõ gõ vào đầu Hi Bình, đó chăng phải là chiếc tiêu mà chính Hi Bình đã đưa cho Thi Nhu Vân quản hay sao?
Hi Bình đầu rụt lại, la lên đau.
Thi Nhu Vân chạy lại tiếp lấy ngọc tiêu trong tay Vưu Túy, nói: “Đại tẩu, vật này là của đại ca đưa cho muội, người đừng làm hư nó, muội sau nay còn muốn thổi.”
Vưu Túy sắc mặt ửng hồng đáp: “Xin lỗi Nhu Vân, đại tẩu thực không cố ý.”
Hi Bình quay đầu nhìn sang Nhu Vân, nói: “Cái đầu quý báu của ta bị đánh, nàng đã không thông cảm, lại còn thương tiếc khúc gỗ mục này hay sao?”
Thi Nhu Vân không thèm để ý tới hắn, ôm cây tiêu lên giường nằm xuống, quay lưng về phía hắn mà ngủ.
“Ai nha! Nàng sao lại đi nghỉ sớm như vậy? tốt xấu ta cũng đa đến, nàng không nói được mấy câu với ta hả?”Hi Bình kéo vai nàng, Thi Nhu Vân cũng vẫn không thèm lý tơi hắn.
Vưu Túy mỉm cười nói: “Nàng vốn không thích nói chuyện với ngươi, ngươi tỉnh tỉnh lại đi!” Lại chuyển giọng: “Ngươi tới đây làm gì?”
Hi Bình cười đáp: “Đến xem hài tử của chúng ta.”
Vưu Túy trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi vẫn còn nhớ tới hài tử mình ở chỗ này cơ à?”
Hi Bình nói: “Đương nhiên nhớ rõ, nó ở trong bụng nàng mà!”. Hắn thuận thế áp mặt dán vào bụng nàng, hai tay nhẹ ôm.
Vưu Túy muốn xô hắn ra, sau lại bất động, đánh vào đầu hắn một cái, sẵng giọng: “Ngươi không đươc ép chặt quá, đây không phải là hài tử của ngươi, ngươi ép con ta đau, ngươi này hỗn đản”
Hi Bình mỉm cười nói: “Túy tỉ, hài tử của nàng trong bụng nói với ta này!”
“Nói bậy”Vưu Túy lại dùng sức gõ vào đầu hắn, đột nhiên lại hỏi: “Hài tử nói với ngươi cái gì thê?”
Hi Bình nói: “Hài tử nói nha! Vì sao ba ba mụ mụ lại không ngủ cùng một chỗ?”
Vưu Túy như vừa uống rượu, mặt mày đỏ bừng, nói: “Ngươi mà còn ăn nói lung tung ta liền đuổi ngươi ra ngoài đấy. Ngươi đứng dậy, không được đặt cái măt xấu xí lên bụng ta nữa.”
“Được rồi! Ta không áp trên bụng nàng nữa”. Hi Bình lấy đầu đặt vào ngực nàng, nhanh chóng nói: “Giống như thê này mơi thật là khoan khoái. Túy tỉ, nàng không còn nói ta đè nặng lên hài tử của nàng nữa nhé?”
Vưu Túy rên rỉ: “Tiểu dâm côn, ngươi không phải nói không chạm vào ta nữa sao?”
Hi Bình ngạc nhiên nói: “Khi nào ta nói không chạm vào nàng vậy?”
Vưu Túy nói: “Ngươi gần đây đối với chúng ta không nghe không thấy, ngươi nghĩ ta cảm thấy thế nào, ngươi tưởng ta không thấy hả? Có một đám thê tử mỹ lệ bên người, đương nhiên không tìm nữ nhân làm loạn nữa, ngươi có thể trở về với đám kiều thê được rồi đấy!”
Hi Bình nói: “Để ta cùng nàng một lúc nữa, bằng không nàng càng oán giận ta.A! Chờ hài tử sinh xong, ta với hài tử cùng bú sữa nàng nhé, nàng có chịu không?”
“Không được!” Vưu Túy tức giạn đẩy hắn ra, ma trảo của hắn đang luồn dưới y phục đặt trên phong tiêm(đầu vú) của nàng, nàng hét lớn: “Ngươi không đươc ở chỗ này làm loạn, ta không muốn!”
Hi Bình ở trên ngực nàng xoa nắn, cười nói: “Túy tỉ, nàng không phải thích ta như vậy sao? A, hình như có chút hơi quá, nhưng là ta thích, chỉ cần ta thích thì nàng không thích cũng phải tiếp thụ. Đương nhiên, nếu nàng trở về địa ngục môn ta sẽ không thể thế này với nàng được nữa.”
Do Vưu Túy bị hắn chọc phá làm cho tình dục bốc lên, lúc này nghe hắn nói xong, tình dục trong nháy mắt chợt tắt phụt, nghiêm mặt nói: “Bây giờ là khi nào rồi, ngươi còn dám bảo ta về Địa Ngục Môn? Buông cái tay thối của ngươi ra, không được chạm vào ta, hỗn đản!”
Hi Bình vội nói: “Tất cả là tại ta, hôn một cái xin lỗi.”
Vưu Túy đẩy mặt hắn ra: “Không được hôn ta”.
“Ngoan, hôn một cái thôi thì hết giận ngay”. Hi Bình vẫn ngoan cố muốn hôn.
Vưu Túy ương nganh nói: “Ta nói không cần ngươi là không cần mà”
Hi Bình cũng kiên quyết nói: “Ta nói muốn chính là muốn”
Vưu Túy quay mặt đi, tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Hi Bình kề sát tai nàng nói: “Thi phu nhân, nàng thực sự không nguyện ý?”
Vưu Túy quay mặt, một đầu chui vào trong ngực hắn, hai tay dùng sức đánh véo hắn, khóc nói: “Ai đều có thể bảo ta là Thi phu nhân, nhưng mà ngươi thì không được! Không cho phép ngươi gọi ta như thế, ngươi là bắt nạt người ta!”
Hi Bình nói: “Trước nàng nói không phải là nữ nhân của ai? Không cần nói? Nhưng sau ta nói, nàng là thê tử của Thi Trúc Sinh, ta gọi nàng là Thi phu nhân là không đúng à?”
Vưu Túy khóc càng dữ dội hơn, hoàn toàn không phải là nữ nhân mà là một tiểu hài nữ.
Hi Bình nói: ‘Nữ nhân của ta là tùy tiện đẻ ta hôn, nàng còn muốn cự tuyệt ta hả?”. Hắn hai tay nâng khuôn mặt đầy nước mắt của nàng lên, lau đám lệ đó cho nàng rồi cúi đầu hôn nàng một cái: “Nàng lúc nào cũng muốn ta xuất tuyệt chiêu mới chịu đồng ý. Nào, lại giúp ta cởi y phục đi, ta đêm nay muốn ngủ tại chỗ này, Túy tỉ ngoan!”
“Không được!” Kêu phản đối lại chính là Thi Nhu Vân, nàng đã xoay người trừng mắt với Hi Bình: “Không cho phép ngươi ngủ ở chỗ này!”
Hi Bình trong lòng có ý cười thầm, cởi giày leo lên giường, giương mắt nhìn lại nàng ta, nói: “Ai nói không được? Nếu tối nay ta thực sự muốn ôm nàng ngủ thì sao?”
Thi Nhu Vân liền xoay người quay lưng lại với hắn, hắn trực tiếp từ đằng sau ôm lấy thân thể mền mại của nàng ta, ở bên tai nàng ôn nhu thì thầm: “Tiểu ách ba, nàng yếu như vậy không được động một tý là giãy dụa, nàng trên người có chỗ nào la chưa bị ta trông qua. Nàng xem, nàng muốn là muội muội của ta hay là tiểu thê tử của ta? Ca của nàng đem nàng giao cho ta, ý tứ kia thì dễ dàng hiểu được, đấy chính là muốn nàng trở thành lão bà của ta.”
Thi Nhu Vân quơ tay cố đẩy ma trảo của Hi Bình đang đặt lên người mình, dùng thập phần khí lực nhưng cũng không thể đẩy ra được, rên rỉ nói: “Không phải!”
Hi Bình nhẹ nhàng cắn lấy cái tai của nàng, nói: “Nàng nói kia là vì sao?”
Thi Nhu Vân không đáp lại chỉ thở gấp nói: “Ngươi không được cắn lỗ tai ta, ta ngứa”
“Vì sao nàng bây giờ không có dùng chủy thủ đâm ta nữa?” Hi Bình không chờ nàng ta hồi đáp, lại nói: “Tiểu ách ba, đừng quay lưng lại phía ta, xoay người lạ được không? Ta muốn ngắm nhìn mặt nàng”.