Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1105: Xin Chủ tịch phê bình tôi!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Chủ tịch Trấn, tôi muốn kiểm điểm với ngài một chút. Tôi với Lý tướng quân đều nhân cơ hội thiếu tướng Diệp đấu quyền để kiếm về vài triệu, xin chủ tịch phê bình, số tiền này, tôi cũng định sẽ quyên tặng cho quốc gia.
Trấn Đông Hải ngại ngùng, nói.
- Quyên tặng, không cần đâu. Chỉ cần nộp thuế là được rồi, đó là các anh nên được mà. Hơn nữa, đó là tiền của người nước ngoài, cũng là thu nhập hợp pháp ở địa phương, kiếm chút tiền chẳng sao cả. Dĩ nhiên, ở nước ta thì không cho phép làm chuyện này, chỗ này khác chỗ kia khác mà, chính sách, cũng chỉ là tương đối, không thể nào cứng nhắc quá!
Trấn Đông Hải và Lý Khiếu Phong cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đồng chí Tiểu Diệp cũng nhẹ hẳn, vừa rồi đúng là bị dọa cho sợ thật.
Nếu Trấn Đông Hải đem tiền kia đi quyên tặng, thì hai triệu đô la của mình sao dám giữ lại, cũng đành sung công thôi, Diệp Phàm dĩ nhiên là rất đau lòng. Ngay cả Lý Khiếu Phong và Trấn Đông Hải cũng không ngừng lo lắng, miệng nói quyên tặng nhưng trong lòng kỳ thực chẳng cam, chỉ có có điều hai lão già này lòng dạ thâm sâu không biểu hiện ra mặt thôi.
Tiến lên trước, Chủ tịch Trấn nặng nề vỗ Nguyệt Nga sao Kim thiếu tướng lên vai Diệp Phàm, kìm lại nụ cười, nghiêm túc nói:
- Căn cứ Hùng Sơn giao cho cậu, có lòng tin không để nó bị tổn thương không?
- Tôi đảm bảo!
Diệp Phàm chỉ nói ba chữ nặng trịch, Chủ tịch Trấn không nói gì. Đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ quân hàm Diệp Phàm, rồi bước đi.
Lúc này, Diệp Phàm mới cảm thấy trách nhiệm của quân hàm thiếu tướng kia, giống như có một ngọn núi Thái Sơn ép cho bản thân sắp không thể nào thở nổi.
Thầm mắng trong lòng: “Mẹ nó, cái tướng quân này hình như cũng không dễ làm, tướng quân, nghĩ là trách nhiệm nặng nề.”
Sau khi thụ huân xong, không sau đã đến văn phòng Trấn Đông Hải.
Bên trong có một đại tá toàn thân mặc võ phục, nhưng, người đàn ông này toàn thân hơi run lên, một bên mông ngồi trên sofa, bên kia đặt bên ngoài, miệng lẩm bẩm nhưng không phát ra âm thanh gì, cũng chẳng biết là nói gì, chắc chắn là do căng thẳng quá.
Vừa nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng nghiêm dậy, lập tức hô to:
- Chào thủ trưởng!
- Ừ! Tiền Sâm, không cần căng thẳng, vị này là Diệp tướng quân.
Trấn Đông Hải chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu.
- Chào Diệp tướng quân, tôi là Tiền Sâm, người phụ trách căn cứ Hùng Sơn.
Tiền Sâm hơi sửng sốt, dĩ nhiên là vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ được lãnh đạo trực tiếp tương lai lại là một tên nhãi ranh như vậy.
Cái này, cũng quá trái lẽ thường, nhưng, lập tức, Tiền Sâm tỉnh lại. Xoạt một tiếng, vội vàng chào theo nghi thức quân đội.
Sau đó, Tiền Sâm giới thiệu cụ thể căn cứ Hùng Sơn cho Diệp Phàm nghe. Trấn Đông Hải lại giao thêm một số nhiệm vụ nữa, Diệp Phàm mới được bước ra khỏi Tổ đặc nhiệm A.
- Người anh em, nghe nói mới được thăng chức à?
Vừa được xe quân bí mật đưa ra đến ngõ, đã thấy chiếc xe Jeep lớn đứng bên cạnh, giọng Lang Phá Thiên đã hét tướng lên từ xa.
- Lão Lang hả? Haha.
Diệp Phàm bước nhanh tới, ngó đầu vào trong tìm kiếm, lại cười nói:
- Anh Thiết cũng đến à?
- Chuyện vui lớn như vậy chúng tôi không đến sao được, đi, đến Hải Vương Tinh đã rồi nói sau.
Thiết Chiêm Hùng mỉm cười hào sảng.
Hải Vương Tinh ở Bắc Kinh vô cùng nổi tiếng, nhưng chỉ có người trong vòng mới biết được là cái chỗ gì. Chỉ có khách có thẻ VIP mới vào đó ăn chơi được.
Không lâu sau, Lý Long, con trai Lý tướng quân cũng đến.
Đang uống, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Diệp Phàm nghe máy, sắc mặt nháy mắt đã biến đổi, nói:
- Tử Kỳ, đừng gấp, cậu ở đâu? Anh tới ngay.
- Anh hai, bọn em đang ở trường thành dưới chân Bát Đạt Lĩnh, Thiến Thiến nói là muốn đi Trường Thành, em mượn chiếc xe chơi tới tối, ai ngờ vừa đến quốc lộ xe bị hỏng, em đang thay lốp đột nhiên từ trong rừng có bốn tên vạm vỡ che mặt hung hăng xông ra, em đánh ngã được hai tên, nhưng bị thương, Thiến Thiến bị chúng bắt đi rồi.
Em trai Diệp Tử Kỳ của Diệp Phàm hét lên.
Diệp Phàm không nói gì xông ra ngoài. Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên, còn có Lý Long vừa thấy vậy, vội vàng chạy theo sau.
- Lão Lang, lái xe đến trường thành dưới chân Bát Đạt Lĩnh.
Diệp Phàm vẻ mặt đáng sợ như hung thần, quay người lại hét lên.
- Nhanh lên, bạn gái em trai em bị bắt đi rồi.
- Mẹ nó.
Lang Phá Thiên gầm rú một tiếng, chiếc xe quân kéo vang còi cảnh báo phóng đi như phi tiêu.
- Nhanh hỏi rõ rốt cuộc là sao thế này?
Thiết Chiêm Hùng cũng nóng ruột.
- Nhanh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Phàm hét lên trong điện thoại.
- Bốn người đàn ông hung dữ thân hình vạm vỡ, em đả thương được hai ngươi, nhưng bốn người đó quá mạnh, em cũng bị thương, một thanh niên cao to nói là phải xử bạn gái của em, rồi ôm cô ấy chạy vào trong rừng.
Diệp Tử Kỳ kể.
- Có đi xe không?
Diệp Phàm hỏi.
- Một tên quấn lấy em không chịu bỏ ra, em thấy chạy vào hướng rừng cây.
Diệp Tử Kỳ nói.
- Anh Thiết, gọi người đến, chạy về hướng rừng cây.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đã gọi họ tới rồi, địa điểm là dưới chân Bát Đạt Lĩnh, bao vây chặt lục soát hết núi, hừ!
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt thâm trầm đáng sợ.
Đang nói, Diệp Phàm vừa mới buông máy, điện thoại lại vang lên, từ trong đó truyền đến giọng nói phẫn nộ của Trần Khiếu Thiên:
- Tiên sinh, trong nhà xảy ra chuyện lớn. Vừa rồi trường gọi Tử Y về, Mai tử cũng đi dùng cô ấy. Tới Hổ lâm đông thành Thủy Châu thì có mấy tên che mặt hung dữ xông ra, nói là muốn cướp em của cậu Tử Y đi. Mai Tử vội hét lớn xông lên, em gái cậu cũng dũng cảm, hét lớn đánh lại. May là bên cạnh có mấy người ăn khuya đi qua, bọn họ đã hỗ trợ nên Tử Y và Mai tử mới không bị bắt đi, nhưng, haizz…
- Rốt cuộc là thế nào? Tử Y và Mai tử thế nào?
Diệp Phàm vội vã rống lên, thằng nhãi này đã gấp đến đỏ cả hai mắt.
- Tử Y bị thương nặng. Mai tử đang làm phẫu thuật mê man bất bỉnh. Giờ đang ở bệnh viện. Tôi với Luyện Quân đang ở đây. Người của Công an thành phố Thủy Châu cũng tới.
Trần Khiếu Thiên thở dài, môi run lên, xem ra sắp bạo nộ rồi.
- Lại là đám người che mặt, sao lại trùng hợp như vậy?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Trương Cường, cậu đem một đội đến nhà tôi, em gái tôi Tử Y bị hung thủ bắt đi.
Diệp Phàm trực tiếp gọi cho Trương Cường của Báo Săn, kể lại mọi chuyện.
Trương Cường không nói thêm gì, chọn một đội, lái bảy chiếc xe xuất phát. Kỳ thực, một đội Báo Săn chỉ có ba mươi người, không khác biên chế của bộ đội bình thường lắm.
Báo Săn hiện nay đã mở rộng lên bốn trăm người, cộng thêm những người làm việc vặt nữa thì cũng được con số ngàn người, nhưng biên chế là cấp Sư đoàn trưởng. Bởi vì Báo Săn đều là binh cường tướng mạnh, lấy một chọi năm là khẩu hiệu của họ.
- Trương Cường, tại sao lại đưa cả một đội đi, điều động lớn như vậy phải báo cáo rõ lý do với tổ chức. Cậu không có quyền điều động họ, nếu là ba bốn người tôi không cản, nhân viên quá nhiều, quá nghiêm trọng.
Đột nhiên thấy bóng người ngăn cản trước xe, ngẩng đầu lên nhìn, không phải là người chủ trì Báo Săn phó sư trưởng thường vụ Mã Thượng Chí thì còn ai?
- Nhận được mệnh lệnh của cấp trên, Sư đoàn trưởng Mã, xin nhường đường.
Trương Cường lạnh như băng hừ giọng nói.
- Cấp trên, cấp trên nào, đưa chỉ thị của cấp trên đây? Lý do gì mà điều động cả một đội?
Mã Thượng Chí không chịu nhường, đứng thẳng người chặn lại.
- Xin lỗi. Đây là bí mật, có trách nhiệm gì mình Trương Cường tôi gánh vác, xin nhường đường.
Trương Cường không muốn nói ra Diệp Phàm.
- Anh gánh vác, anh gánh vác nổi sao? Hôm nay không đưa được chỉ thị thông báo điều binh, anh đừng mơ bước được ra khỏi cửa một bước. Ở đây, mọi chuyện do Mã Thượng Chí tôi quyết định, đúng là càn quấy mà, hừ!
Mã Thượng Chí đang nói tình hình thực tế, vì quyền lực Báo Săn rất lớn, cho nên, chuyện điều binh là việc được quy định nghiêm khắc.
Nhưng, chuyện đột phát như kiểu Trương Cường, tạm thời xuất binh cũng đôi khi xảy ra. Trương Cường dù sao cũng là phó sư trưởng, chỉ có điều, Mã Thượng Chí là Chủ trì thường vụ, cấp bậc Sư đoàn trưởng .
Thông thường mà nói, nếu Trương Cường đồng ý chịu trách nhiệm, lãnh đạo bình thường cũng chẳng xen vào làm gì.
Nhưng, Mã Thượng Chí có thành kiến với Trương Cường, cho rằng anh ta là người của Diệp Phàm. Hơn nữa, gần đây vài lần bị Diệp Phàm làm cho mất mặt.
Thành kiến của Mã Thượng Chí càng tăng hơn, chủ yếu là vì vị trí Chính Soái Tổ nòng cốt thứ tám bỏ không kia. Mã Thượng Chí nhờ người đi nói chuyện này, nhưng Trấn Đông Hải không để ý tới, Mã Thượng Chí trong lòng vô cùng thất vọng, nên lửa trong lòng cũng muốn bộc phát.
Trương Cường điều binh, hơn nữa, lại nói là mệnh lệnh cấp trên, chắc chắn là chỉ Diệp Phàm, không phải Diệp Phàm, nếu là thủ trưởng tổng bộ, chắc chắn sẽ thông báo Mã Thượng Chí trước.
Mã Thượng Chí vừa đoán ra có quan hệ với Diệp Phàm, nên, cố ý lấy điều lệ ra áp chế Trương Cường, lý do đưa ra quá đường hoàng rồi.
- Em gái Phó soái Diệp bị đánh trọng thương, em họ còn đang hôn mê bất tỉnh, Phó soái yêu cầu tôi đem lính đi điều tra một chút, chuyện là như vậy, Sư đoàn trưởng Mã, hy vọng ông có thể sắp xếp một chút.
Trương Cường đương nhiên không có chỉ thị, đành phải đến gần bên tai Mã Thượng Chí kể lại sự việc.
- Hừ! Đó là chuyện địa phương, chắc hẳn công an Thành phố Thủy Châu đã ra mặt, cần gì phải dùng đến Báo Săn? Làm lãnh đạo, càng phải tuân theo pháp lệnh Báo Săn.
Càng phải đặt đại sự quốc gia lên hàng đầu, đừng có vì một chút chuyện tư mà dùng đến lực lượng đặc biệt quốc gia, anh làm như vậy là trái quân quy.
Chuyện hôm nay được rồi, lập tức rút về đi, bằng không…
Mã Thượng Chí vẫn không chịu nhường đường. Từ xa thấy phó sư trưởng Lưu Hạo Bằng đã đi tới, lưng càng ưỡn thẳng hơn.
Vì Lưu Hạo Bằng là người của Cố gia Bắc Kinh đưa lên, hai người này là đồng minh với nhau ở Báo Săn. Thường dùng ngôn quyền áp chế Trương Cường.
Mã Thượng Chí nói ra một câu, mặt Trương Cường tối sầm lại, quát:
- Mã Thượng Chí, mẹ nó, ông có còn tình người không vậy?
- Mẹ kiếp? Kéo xuống đây cho tôi, công nhiên nhục mạ lãnh đạo.
Mã Thượng Chí tức giận, xông lên hét lớn, tuy nhiên hai tùy tùng đứng cạnh liếc mắt nhìn Trương Cường không dám chạm vào xui xẻo kia.
Thấy hai tùy tùng sợ Trương Cường không dám hành động, Mã Thượng Chí nổi giận, đá một đá, khối gạch bay ra bắn về phía Trương Cường, kịch một tiếng, viên gạch bị tay Trương Cường nện xuống vỏ xe, phát ra tiếng chói tai.
- Mẹ nó! Khốn kiếp! dám động thủ đánh người!
Trương Cường là rốt cuộc không kìm nổi, dùng ly giữ nhiệt trọng lượng tương đối nặng trong xe quăng về phía lão Mã!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1106: Báo Săn gây sóng gió.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
Lão Mã thân thủ ngũ đẳng, mạnh hơn nhiều so với Trương Cường, sao có thể bị cái ly giữ nhiệt đó ném trúng. Đưa tay phất cái ly giữ nhiệt qua một bên, hơn nữa, còn làm động tác đưa ngón tay lên khiêu khích thị uy, Trương Cường rốt cuộc không nhịn được nữa, phóng xuống xe, bay lên đá một cước.
Hai người lập tức thi triển quyển cước, đấu nhau mấy chiêu. Toàn bộ đám binh viên bên cạnh đều trợn trong mắt nhìn, kéo ra cũng không được, mà không kéo cũng không được.
Dù sao công lực của Trương Cường so với Mã Thượng Chí kém mấy bậc nhỏ, mới mấy quyền mấy cước đã bị Mã Thượng Chí đánh ngã xuống đất, Mã Thượng Chí cảm thấy còn chưa đã nghiền, bèn hung hăng xông lên trước đá thêm mấy đá, chân Trương Cường lập tức sưng lên.
Bóng dáng của Phó sư trưởng Lưu Hạo Bằng vừa lộ ra lúc nãy giờ đã chẳng thấy đâu, đã quay người vào nhà vệ sinh bên cạnh rồi, ông ta biết công phu lão Mã lợi hại, Trương Cường chắn chắn xui xẻo rồi. Dĩ nhiên ông không chịu lộ diện rồi, nếu lão Mã muốn trút giận, vậy thì cứ để ông ta trút cho hết giận.
- Sư đoàn trưởng Mã dừng lại được rồi.
Phó sư trưởng Khương Yến vội vàng chạy tới hét lên từ xa.
Mã Thượng Chí đá một đá thật mạnh cuối cùng vào eo Trương Cường, sau khi phát ra tiếng răng rắc mới thu chân về, thấy Phó sư trưởng Lưu cũng đến rồi, lập tức hừ giọng nói:
- Sư trưởng Lưu, Sư trưởng Khương, Trương Cường đây không chịu phục tùng lãnh đạo tổ chức, không nghe tổ chức khuyên bảo, hơn nữa, còn công nhiên công kích lãnh đạo. Người đâu, đem anh ta nhốt lại một tháng cho tôi rồi tính sau.
- Chậm đã lão Mã, tôi thấy sự việc có thể thương lượng trước mà, thế nào?
Chính ủy Tần Đại Hòa cũng vội vàng chạy đến, mau chóng khuyên nhủ.
- Chính ủy Tần, Trương Cường phạm tội như vậy, tự ý điều binh anh không thấy sao? Quốc có quốc pháp, quân có quân quy, Báo Săn là bộ đội thiết huyết, quân quy còn quan trọng hơn. Không có quy cũ sao thành hình vuông được. Lãnh đạo đã giao Báo Săn cho tôi, Mã Thượng Chí tôi phải có trách nhiệm về chuyện này. Không áp giải cậu ta lên tòa án quân sự là đã không tệ rồi. Nếu Chính ủy Tần cứng rắn ngăn cản, Mã Thượng Chí tôi mời anh suy nghĩ lại quan hệ lợi hại trong đó.
Khuôn mặt thối của Mã Thượng Chí lạnh tanh hừ giọng nói.
- Đúng vậy, chuyện này đã bày ra rõ rồi, Trương Cường, quá kích động.
Lưu Hạo Bằng đứng bên cạnh dĩ nhiên là nhanh chóng bồi thêm vào một câu.
Còn Phó sư trưởng Khương Yến nhấp nhấp môi nhưng cuối cùng lại chẳng nói câu nào.
Chính ủy Tần còn gì để nói nữa, mắt liếc nhìn mọi người, vẻ khó xử cũng chẳng nói gì.
- Giải đi!
Mã Thượng Chí cảm thấy vô cùng hả giận, ưỡn thẳng ngực hét to ra lệnh, hai thiếu úy anh dũng đi lên như hung thần chụp lấy Trương Cường định đưa người đi.
Lúc này Tề Thiên chạy tới, hét lớn:
- Chậm đã.
- Muốn gì đây Đoàn trưởng Tề, chúng tôi đang chấp hành quân quy.
Mã Thượng Chí liếc mắt nhìn Tề Thiên, thầm nhủ nếu mà cũng nhốt được cái thằng nhãi này vài ngày thì càng sướng, đừng cho rằng có cái thằng Diệp Phàm trẻ ranh kia chống thì có thể coi trời bằng vung, Báo Săn này, vẫn là thiên hạ của Mã Thượng Chí tao.
- Sư đoàn trưởng Mã, ông chấp hành quân quy tôi không phản đối, nhưng, sư trưởng Trương đã bị thương, cái này, có nên trị thương trước đã không?
Tề Thiên nói.
- Còn lôi thôi nữa thì nhốt cả anh đấy!
Mặt thối của Mã Thượng Chí căn bản là chẳng thèm để ý đến Tề Thiên?
- Ông dựa vào đâu mà nhốt tôi?Tôi phậm quân quy chỗ nào, chẳng lẽ ngay cả đề nghị cũng không được, thế chẳng lẽ Tề Thiên đây là câm là điếc à?
Tính tình Tề Thiên cũng nóng nảy nên đã bốc hỏa, hét lên.
- Cậu có thái độ gì đấy? cậu nhìn xem, có giống một quân nhân không?
Phó sư trưởng Lưu đứng bên nghiêm mặt, Trương Cường y chẳng tiện quở trách, chứ Tề Thiên thì y có quyền phê bình.
- Tôi có chỗ nào không giống quân nhân, có trận chiến nào mà tôi không tham gia không? Xin Phó sư trưởng Lưu nói thử xem.
Tề Thiên lạnh giọng nói.
Phó sư trưởng Lưu vừa nghe, mặt lập tức tái đi, vì trận chiến đảo Glasgow rắn ưng lần trước y không có cơ hội tham gia, lời nói này của Tề Thiên làm y có cảm giác đang châm chọc y.
Thằng nhãi này lập tức hừ giọng nói:
- Không tuân theo lãnh đạo tổ chức, Sư đoàn trưởng Mã là người chủ trì Báo Săn do tổng bộ bổ nhiệm, anh đang cản trở chấp hành quân pháp, bắt giam vài ngày cho tôi rồi nói sau, bắt lại, đưa đi hết đi.
- Sư đoàn trưởng Mã, Tề Thiên có chút kích động, chỉ là hỏi vài câu, tôi thấy được rồi đó.
Tần Đại Hòa nhíu mày, cảm thấy Mã Thượng Chí và sư trưởng Lưu hai người cũng làm hơi quá một chút, căn bản là coi chính ủy cấp Sư đoàn trưởng ông ta như không khí .
- Kích động cái quái gì, nếu không ép cơn giận của cậu ta xuống, sau này khi chấp hành nhiệm vụ mà kích động, là phải đổi bằng tính mạng đó, Chính ủy Tần, tôi hy vọng cậu ta có thể tỉnh táo một chút, ông có thể đi giáo dục cậu ấy không, dù sao thì ông cũng nắm vấn đề công tác chính trị tư tưởng.
Mã Thượng Chí nói, trong lòng Tần Đại Hòa vẫn không thoải mái.
Ý của Mã Thượng Chí anh là Chính ủy tôi quản lý không tới nơi tới chốn, không nắm chắc công tác chính trị tư tưởng. Nhưng, lòng dạ Tần Đại Hòa rất thâm, nên cũng chẳng nói thêm gì. Hơn nữa, ông cũng mơ hồ cảm giác được Mã Thượng Chí làm như vậy là đang nhắm vào ai đó.
Vì ủy Phó chủ tịch quân ủy đương nhiệm Tần Chí là anh trai Tần Đại Hòa, trong lúc nói chuyện phiếm có nói tới thủ trưởng tiền nhiệm Báo Săn Thiết Chiêm Hùng, Tần Chí thường cố ý để lộ ra Thiết Chiêm Hùng có kết nghĩa anh em với Diệp Phàm, kỳ thực là đang nhắc nhở em trai Tần Đại Hòa chú ý Diệp Phàm một chút.
Sau này, Tần Đại Hòa cũng điều tra một chút, tư liệu đã bị Tổng bộ giấu chặt, chỉ có thể tra ra gia thế xuất thân bình thường của Diệp Phàm. . Tuy nhiên, nếu là anh em kết nghĩa của Thiết Chiêm Hùng, Tần Đại Hòa đương nhiên cũng sẽ không đối đãi bình thường.
Ông cũng biết Diệp Phàm xưng anh gọi em với Tề Thiên, và Trương Cường với Diệp Phàm hình như quan hệ cũng khá tốt.
Dĩ nhiên, thân phận thực sự của Diệp Phàm hiện nay toàn bộ Báo Săn, trừ Mã Thượng Chí chỉ có Tề Thiên cùng Trương Cường, thêm Mai Diệc Thu ba người biết.
Tần Đại Hòa cũng không ngốc, anh trai lúc nào cũng nhắc nhở, nên cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, một Phó chủ tịch quân ủy như anh trai mình, sao lại thường xuyên nhắc đến Diệp Phàm, một người cấp bậc thấp, chức quan nhỏ, ông cảm thấy trong chuyện này có huyện cờ.
Những lời vừa rồi, kỳ thực là diễn trò cho Tề Thiên và Trương Cường xem, ý là Tần Đại Hòa tôi đã cố gắng hết sức rồi, là do Lão Mã và lão Lưu đối nghịch với các người gì đó.
Tới Bát Đạt Lĩnh.
Nhìn em trai Diệp Tử Kỳ toàn thân đầy máu, xụi lơ triên mặt đất, lòng Diệp Phàm như cứng lại. Vội vàng kiểm tra thương thế, không lâu sau xe cứu thương đến Thiết Chiêm Hùng đích thân sai hai cảnh sát đưa đến bệnh viện.
- Anh, anh, Thiến Thiến cô ấy không thể xảy ra chuyện…
Diệp Phàm như ưng núi triển khai thị giác thính giác vị giác, bên tau còn quanh quẩn tiếng hét bi thương phẫn nộ của em trai. Trong lòng hừ giọng nói: “Tử Kỳ, nếu Thiến Thiến có gì bất trắc, anh sẽ chôn hết xác bọn chúng.”
Diệp Phàm cùng Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng, Lý Long phân bốn hướng mang theo một đội nhân mã triển khai lục soát theo phương thức thẳng tiến nhanh. Đặc biệt là Diệp Phàm, giống như ưng núi xong vào trong khu rừng quanh Bát Đạt Lĩnh, điên cuồng lục soát.
- Rốt cuộc là ai làm, cùng lúc tấn công Diệp Phàm? Chắc chắn có ai đứng sau đẩy tay.
Lý Khiếu Phong nghe được tin từ chỗ con trai Lý Long, lập tức giật mình.
Vội vàng chạy tới tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, đập mạnh xuống bàn, cái bàn của Tổ phó Cố Toàn phát ra tiếng răng rắc, ông chỉ biết bất đắc dĩ nhìn cái bàn đáng thương của mình, vì, nó đã bị lão Lý đánh nứt rồi.
- Haizz, lại phải đổi bàn, đã đổi ba lần rồi đó.
Cố Toàn thở dài, liếc nhìn Lý Khiếu Phong không dám hé răng.
Trong Tổ đặc nhiệm A, ngoại trừ Trấn Đông Hải dám cùng Lý Khiếu Phong thoải mái đùa giỡn ra, những người khác, nào dám nói nửa câu rắm gì?
Vương bài đại soái quyền uy Lý Khiếu Phong kia đã tiến vào trong cốt tủy của mỗi đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Đối với vị lão tướng như thần này, trong lòng bọn họ chỉ có kính ngưỡng.
Không lâu sau, Trấn Đông Hải vội vàng từ nhà chạy tới tổng bộ, khuôn mặt âm trầm đáng sợ.
- Làm bừa, mới mấy tiếng trước Chủ tịch thụ huân cho hắn, không ngờ chưa tới ba tiếng sau, đã có người ra tay đối phó với hắn. Chẳng lẽ anh hùng vì nước vì dân mà cứ bị hãm hại sao?
Trấn Đông Hải vừa bước vào đã chửi cha mắng mẹ rồi.
- Đông Hải, chuyện lần này tuyệt đối đã có kế hoạch từ trước, Thủy Châu với Bắc Kinh cùng lúc gặp chuyện không may, có trùng hợp cũng chẳng trùng hợp đến nỗi đó. Tôi không dám tưởng tượng, nếu người nhà của cậu ấy bị thương nặng, cậu ấy sẽ làm ra những chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
Cho đến lúc này, Tổ đặc nhiệm A chúng ta sẽ lấy thái độ gì để xuất hiện, chẳng lẽ là bao vậy tiêu trừ anh hùng của chúng ta, chẳng lẽ phải giết đi vương bài thiếu tướng của chúng ta? Chẳng lẽ…
Nhưng, cái Lý Khiếu Phong tôi muốn nói là, nếu chuyện này đến tình trạng không thể vãn hồi được, Lý Khiếu Phong tôi tuyệt đối sẽ không ra tay ngăn trở.
Vừa rồi, tôi đột nhiên nghĩ đến một người, theo báo cáo của Trương Hùng, Diệp Phàm gặp một ông lão râu dài ở Phật Ma Nhai Thái Lan, người này là người Trung Quốc.
Liên hệ với đặc điểm ngoại hình Trương Hùng cung cấp, tôi đã nghiền ngẫm kỹ, người này có khả năng chính vài thập niên trước cũng là cao thủ của Trung Quốc, hiện nay được giới cao thủ Quốc thuật cưng là một trong Trung Quốc Lục tôn, Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn.
Lý Khiếu Phong tương đối kích động.
- Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao, hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc, Vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết, đại mông hảo hán Quân Nhược Ly, tàng lang ác cẩu Lạc Phiêu Phiêu.
Thái Sơn Bắc Đẩu Lục tôn trong giới Quốc thuật nghe nói ai cũng là cao thủ siêu cấp bát đẳng trở lên, Âm Vô Đao hình như là sư phụ Lang Phá Thiên, cái này chúng ta cũng có đoán được một chút.
Còn bóng dáng những người khác đều khó đoán, nếu có một người trấn thủ Tổ đặc nhiệm A, thì thực lực của nước ta trong phương diện này sẽ tăng lên gấp bội.
Hơn nữa nghe nói Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn là lão đại trong Lục tôn, nghe nói nội khí đã đột phá cửu đẳng.
Người Phí gia thủ đô vài chục năm rồi vẫn chưa gặp ông ấy, nhưng, có hình bóng lão hổ này, ai còn dám vuốt râu hùm Phí gia.
Trấn Đông Hải thở dài.
- Mấu chốt không phải ở đây, tôi nghe nói sư phụ của Diệp Phàm cũng họ Phí, là một lão tồi tệ. Bọn họ có lien quan gì không? Không phải là cùng họ Phí chứ.
Hôm đó trước khi từ biệt Phí Thanh Sơn còn tặng đồ cho Diệp Phàm, nếu bọn họ thực sự có quan hệ, không khó tưởng tượng, nếu Diệp Phàm xảy ra đại dự, sẽ chấn động Phí Thanh Sơn.
Nếu người này ra mặt, dựa vào thực lực Phí gia, xuất ra một đống cao thủ. Đó là cao nhân, khi chưa lộ diện thì chẳng chuyện rắm gì xảy, thực sự chọc bọn họ, thì chỉ có cục diện không chết không dừng thôi.
Huống chi, sư phụ Diệp Phàm ở đâu? Có thể bồi dưỡng được một thanh niên 22 tuổi công lực đạt thất đẳng đỉnh, thế thì thân thủ sư phụ hắn có thể thấp được không?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1107: Đoàn xe tăng
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
Cái này, nếu mông nghĩ cũng nghĩ ra được. Còn nữa, Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng, Tề Thiên đám người đó với Diệp Phàm sinh tử chi giao.
Ở Diệp phủ Thủy Châu có giấu một ông lão thất đẳng, hình như họ Trần. Những người này mà hợp lại, là một lực lượng không thể coi thường được.
Dù toàn bộ Tổ đặc nhiệm A chúng ta có thực lực, cũng chưa chắc đã mạnh hơn họ được bao nhiêu.
Trên mặt Lý Khiếu Phong, lão Lý cả đời vì đất nước, luôn lo sợ quốc gia vì chuyện này phải chịu thiệt hại.
- Lão Lý, tướng quân Trấn, chắc chắn không thể để xảy ra bi kịch, đó sẽ là cục diện không thể vãn hồi được.
Cố Toàn ngồi một bên mặt cũng tương đối khó coi.
- Cái gì? Trương Cường và Tề Thiên đều bị Mã Thượng Chí bắt giam?
Diệp Phàm vừa lục soát vừa nghe điện thoại, nghe Mai Diệc Thu báo cáo xong, lửa giận trong phổi sắp nổ cả ra rồi!
Liền gọi điện cho Trấn Đông Hải, không kìm được nữa, hét lớn:
- Diệp Phàm tôi có chỗ nào có lỗi với quốc gia, có lỗi với Tổ đặc nhiệm A, có lỗi với người dân Trung Quốc?
Vì nước, tôi thập tử nhất sinh, các người cho tôi được cái gì? Người nhà tôi sống chết ra sao chưa biết, Tổ đặc nhiệm A là động vật máu lạnh à, nhất định cứ phải theo quy cũ sao.
Tôi nhờ Trương Cường mang một đội đến Thủy Châu, một là bảo vệ người nhà tôi, sợ bọn họ lại bị tổn thương, hai là muốn điều tra rõ chuyện này.
Vì sao, Mã Thượng Chí lại đem Tề Thiên và Trương Cường nhốt lại. Hôm nay Diệp Phàm tôi nói rõ với các người, nếu Mã Thượng Chí không thả người, đừng trách tôi tàn nhẫn với ông ấy, hừ!
- Đừng nóng, chuyện này tôi vẫn chưa nhận được tin tức, tôi sẽ lập tức điều tra ngay, sẽ phái người đến ngay bệnh viện Thủy Châu bảo vệ người nhà cậu. Còn điểm này nữa, Diệp Phàm, gặp chuyện phải bình tĩnh, kích động là ma quỷ. Cậu phải luôn nhớ kỹ, chri có bình tĩnh mới cứu được người nhà của cậu. Chuyện này, Tổ đặc nhiệm A chúng tôi sẽ không ngồi nhìn, Trấn Đông Hải tôi không cần cái mũ này nữa, cũng muốn xuất binh rồi.
Lời nói của Trấn Đông Hải rất có lực, nói năng có khí phách.
Gác điện thoại xong, không kìm được, đập mạnh xuống bàn rống:
- Bà mẹ nó, chuyện gì thế này?
- Sao vậy?
Vẻ mặt Cố Toàn kinh dị, hỏi.
- Mã Thượng Chí khốn kiếp, thời khắc mấu chốt này…
Trấn Đông Hải kể lại.
- Bên quân đội tôi sẽ sắp xếp, dù sao tôi cũng có thân phận cố vấn quân ủy. Lão Trấn, chuyện này anh không tiện ra mặt, bằng không mấy ông già bên quân ủy lại được thể nói Tổ đặc nhiệm A nhúng tay vào việc quân đội, can thiệp chuyện địa phương.
Cố Toàn vẻ mặt kiên định, nói.
Bởi vì Cố Toàn là đại diện Tổ đặc nhiệm A trú trong quân đội, ông ta vẫn là cố vấn quân ủy. Kỳ thật, quân ủy quân cắt cử Cố Toàn đến Tổ đặc nhiệm A là để giám sát, không thể ngờ cả Cố Toàn cũng bị chọc cho giận.
- Lão Triệu à? Cho tôi mượn ít lính được không?
Cố Toàn lập tức gọi cho Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh trung tướng Triệu Quát.
- Mượn lính, bao nhiêu người, có chuyện gì?
Triệu Quát lưu loát hỏi, ông ta với Cố Toàn quan hệ không tệ, vì người chống đỡ đương thời của Triệu gia Triệu Bảo Cương về hưu đã đem lại nguy cơ suy yếu, quyền lực Triệu gia lúc này là thời điểm yếu nhất. Cố Toàn chịu gọi đến bảo muốn nhờ vả Triệu Quát dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Hơn nữa, con người Cố Toàn trước giờ làm việc luôn bình tĩnh, không hề có chút sai sót gì, điểm này Triệu Quát rất rõ. Nên biết ở Bắc Kinh mà điều binh ảnh hưởng thực sự rất lớn, dù là Triệu Quát cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn này. Nếu bị đối thủ nắm lấy nhược điểm, thì đủ để lão Triệu lãnh đủ một đòn.
- Là thế này, Diệp Phàm…
Dù sao Triệu Quát cũng biết thân phận Diệp Phàm, Cố Toàn chẳng giấu diếm làm gì.
- Anh chờ tôi, tôi sẽ hỏi xem bộ đội nào ở gần Bát Đạt Lĩnh.
Triệu Quát nói rồi gác máy.
Cố Toàn biết anh ta đi xin chỉ thị người cầm lái Triệu gia Triệu Bảo Cương, đối với chuyện lớn xuất binh, Triệu Quát cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Triệu Quát chẳng lẽ lại không biết bộ đội nào ở gần Bát Đạt Lĩnh, quả đúng là nhảm nhí.
- Ba, điều hay không điều, chi bộ đội này là gần Bát Đạt Lĩnh nhất.
Triệu Quát vẻ mặt ngưng trọng, hỏi.
- Đây là Bắc Kinh, rút dây động rừng, toàn bộ thế lực khắp nơi đang nhìn chằm chằm, nếu chúng ta mạo muội xuất binh, bị đối thủ nắm lấy nhược điểm, có lẽ, chức trung tướng Phó tư lệnh này của con sẽ bị nguy hiểm. Tiền đồ cả đời của con sẽ vì chuyện này mà ngừng lại, việc này, cha không muốn trả lời con, cha già rồi, là người gần đất xa trời, Triệu Quát, con là người đại diện Triệu gia trong quân giới, chuyện này, con tự quyết định đi.
Triệu Bảo Cương khép hờ mắt, thản nhiên nói xong thì nhắm mắt lại.
Triệu Quát biết, cha đang khảo nghiệm mình, sau chút trầm tư Triệu Quát trực tiếp rút điện thoại ra gọi, nói:
- Đoàn trưởng Trương, lập tức rút ra hai đội đến Bát Đạt Lĩnh hiệp trợ bộ Công an chấp hành khẩn cấp nhiệm vụ đuổi bắt, phải chú ý an toàn cho binh lính là nhiệm vụ thứ nhất, chú ý không làm lớn chuyện, anh hiểu không? Lập tức liên hệ công việc cụ thể với Phó trưởng ban Thiết Chiêm Hùng… điện thoại là… xuất phát lập tức…
Sau khi làm xong Triệu Quát gọi điện cho Cố Toàn, gác máy liếc nhìn Triệu Bảo Cương một cái, hỏi thăm dò:
- Cha, con làm…
- Đời người trong cuộc vật lộn chức vị, có lúc cũng giống như tâm lý dân cờ bạc. Chuyện con đang vật lộn lần này, thắng là, con sẽ được một thanh niên có tiền đồ chân thành cảm tạ, bại là, con sẽ chịu nghìn người chỉ trỏ, quân khu, quân ủy, tổ chức phê bình, xuất binh lung tung ở Bắc Kinh, họ sẽ chụp lên đầu con cái mũ có âm mưu làm loạn gì đó…
Triệu Bảo Cương không trả lời chính xác đúng hay sai, mà chỉ cùng con nói chuyện phiếm.
Cùng thời gian đó, Trấn Đông Hải gọi điện đến Báo Săn Thủy Châu, hừ giọng nói:
- Mã Thượng Chí. Rốt cục anh muốn làm gì?
Lập tức thả Trương Cường và Tề Thiên, gọi bọn họ đem một đội đến Thủy Châu bảo vệ người nhà phó soái Diệp, điều tra rõ việc này.
Báo Săn tuy nói không can thiệp chuyện địa phương, nhưng, chuyện lần này là trường hợp đặc biệt, đó là lần âm mưu công kích nhân vật hạt nhân của chúng ta.
Tổ đặc nhiệm A chúng ta vẫn tái không ra mặt, thì sẽ đánh mất tấm lòng của đội viên đặc chiến. Đây là quyết định của toàn thể bộ máy tổng lãnh đạo, lập tức chấp hành.
Sau khi gác máy, Trấn Đông Hải ngẫm nghĩ một chút, lại chỉ thị Trương Hùng mang theo một phân đội nhỏ tới Bát Đạt Lĩnh, toàn lực phối hợp với phó soái Diệp lùng bắt tội phạm.
Bắc Kinh đêm khuya rất bình tĩnh, nhưng ở Bát Đạt Lĩnh, khắp nơi đều là đèn pin, giống như bầu trời đầy sao vậy. Bên ngoài là nói bộ đội kết hợp cảnh sát diễn tập vây bắt ban đêm, để tránh những lo lắng không cần thiết, dù sao đây cũng là Bắc Kinh, phương tiện truyền thông chú ý khắp nơi.
Trần Quân ở Thủy Châu, n Khiếu Thiên chạy tới Bắc Kinh.
Rạng sáng…, kẻ bắt cóc giống như biến mất. Vấn đề này rất lớn, phần tử bắt cóc hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian, , trà trộn vào hơn mười triệu người dân thành phố Bắc Kinh, muốn tìm vài người trong ở một nơi đông đúc như vậy, giống như mò kim đáy bề vậy.
Diệp Phàm vẻ mặt mỏi mệt, ngồi dưới một gốc đại thụ.
- Ông em, lúc nãy tôi cùng Phá Thiên, Lý Long và bộ Công an, chuyên gia Ủy ban Kỷ luật, cao thủ tổ tình báo nghiên cứu phân tích qua, có phải thằng nhãi Cố gia kia giở trò quỷ? Gần đây gia tộc Câu Trần Nam Hải kia không có động tĩnh gì, hơn nữa, bọn họ có hai người trong Tổ đặc nhiệm A, chắc là không dám làm bậy.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Lẽ nào là tên Cố Tuấn Phi kia làm?
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Có khả năng.
Chiêm Hùng nói.
- Mặc kệ, chỉ cần có khả năng, thà rằng giết thừa còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không buông tha một ai. Em sẽ bảo lão Trần đi thử, bắt hắn về đây ép hỏi một chút. Thiết ca, lập tức lục soát tìm thử xem, thằng nhãi đó đang ở đâu, em muốn địa điểm chính xác của nó.
Diệp Phàm lập tức gọi điện cho Trần Khiếu Thiên.
- Được.
Thiết Chiêm Hùng tự đi sắp xếp.
Lùng bắt vẫn còn đang tiến hành, tuy nhiên, tâm tình Diệp Phàm như ngã vào hố sâu, một thời gian dài như vậy, dù có cứ được Tống Thiến Thiến trở về, theo như bắt cóc trước khi đi nói là muốn xử cô, chắc là bạn gái em trai mình có chúy nguy hiểm rồi. Diệp Phàm đang tính, làm thế nào để khuyên bảo em trai, đó là một vấn đề lớn.
- Vẫn chưa có tin tức.
Lý Khiếu Phong đập chén cứ như là gõ nhạc vậy, tiếng rung động đinh đang không ngừng vang lên, hơn nữa, nhân viên công tác đã đổi cái chén thứ năm rồi. Trấn Đông Hải liếc nhìn ông, không lên tiếng. Cố Toàn ngồi một góc, trước mặt toàn là đầu thuốc lá.
- Chỗ nào cũng lục soát rồi, kẻ bắt cóc chẳng lẽ có phép độn thổ?
Cố Toàn vẻ mặt nghi hoặc.
- Có thể giấu trong bộ đội không?
Lúc này, Lang Phá Thiên đột nhiên phán ra một câu.
- Đúng rồi, trại bộ đội gần Bát Đạt Lĩnh chúng ta chưa tiến vào lục soát, theo lý thuyết kẻ bắt cóc có nhanh lắm đi nữa cũng không có khả năng chạy quá xa.
Thiết Chiêm Hùng vỗ đùi kêu lên.
- Kiểm tra một chúy, gần đây là chi bộ đội nào?
Diệp Phàm nói, Trương Hùng tự đi sắp xếp.
Rạng sáng, sáu giờ, trời dần sáng.
Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, Trấn Đông Hải ngơ ngác ngồi trên ghế xoay, Lý Khiếu Phong đã có thể đứng lên, ông chống gậy đi vòng tròn trong phòng, tiếng cây gậy chạm vào sàn nhà kêu kêu lộc cộc.
Cố Toàn lúc nhíu mày lúc lại thở dài, giờ đổi sang uống trà, dưới chân đặt ba cái phích nước nóng, toàn trống không.
Thiết Chiêm Hùng gác điện thoại, nói:
- Rất trùng hợp , Cố Tuấn Phi đang ở bộ đội XXX666, hình như, là đoàn xe tăng.
Văn phòng đoàn trưởng Lý Thiệu đoàn XXX666 đột nhiên xuất hiện mấy người, đi đầu là một thanh niên lạnh lùng.
- Các ngươi là ai, dám đột nhập lung tung, đây là vùng cấm quấn sự.
Lý Thiệu rất bất mãn, thậm chí y còn nghi ngờ không biết có phải lính gác đang ngủ trong phiên trực không, sao lại để người ngoài đột nhập vào.
Buổi tối Cố Tuấn Phi ở trong quân doanh, Lý Thiệu không dám sơ suất, cho nên vẫn chưa ngủ, thấy trời đã sáng, đang định đánh một giấc, không ngờ lại có khách không mời mà đến quấy nhiễu.
- Nói mau, Cố Tuấn Phi ở đâu?
Cửa có người đóng lại, Diệp Phàm bước lên một bước dài, bịch một tiếng, Lý Thiệu bị hắn đá lên sofa, chủ yếu là sợ lớn tiếng quá làm kinh động Cố Tuấn Phi sợ chạy mất.
- Cố Tuấn Phi nào, tôi không biết.
Lý Thiệu trong lòng chợt lạnh, cũng thầm buồn bực, không biết đám người này tìm Cố thiếu gia là gì? Đêm qua Cố thiếu gia dẫn theo một đám người tiến vào, nói là muốn mượn chỗ nghỉ ngơi một chút.
Mũ đoàn trưởng của Lý Thiệu là do Cố Tuấn Phi lải nhải bên tai ông nội Cố Thiên Long mới có được, Lý Thiệu dĩ nhiên không dám hỏi gì.
Thấy còn có cả một cô gái, trong lòng lắc đầu, thầm nhủ, Cố thiếu gia ngông cuồng quá, coi đoàn xe tăng của mình là ổ chơi gái.
- Không nói đúng không?
Diệp Phàm nảy sinh độc ác, đá một đá vào bộ phận sinh dục của Lý Thiệu, thằng nhãi này lập tức đau đến mức muốn hét lên, nhưng bị Lang Phá Thiên giơ tay đè lại .
- Nếu không nói chặt đứt năm ngón tay của y.
Diệp Phàm bị chọc điên rồi, ngón tay vừa động, tiếng rắc rắc vang lên, gãy một ngón rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1108: Đập nát Cố gia
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
Đoàn trưởng Lý Thiệu lập tức đau đến nỗi toàn thân run lên, thêm một lát nữa, lại là tiếng rắc rắc.
Lý Thiệu biết, ngón giữa lại bẽ gãy rồi, biết với sát tinh này nếu mình không nói thì chắc hẳn sẽ bị hắn chỉnh cho chết, cái mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn so với mũ quan, Lý Thiệu khẩn trương hét lên:
- Anh ta ở phòng 606 lầu sáu.
Vọt lên lầu sáu, thấy ở lối đi nhỏ có bốn người đàn ông cao lớn đang đứng.
- Bốn người này, chắc là cao thủ trong đội trinh sát!
Thiết Chiêm Hùng nói thầm bên tai Diệp Phàm.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, tay vung Phi Đao, xoẹt một tiếng, bốn tên ngã xuống, còn chưa kịp hét lên đã bị đám Lang Phá Thiên đạp cho một cước xụi lơ một đống trên sàn nhà.
Tuy họ là cao thủ, nhưng trước mặt thất đẳng như Lang Phá Thiên thì chẳng khác gì một tờ giấy.
Diệp Phàm một đá văng cả cửa lớn, tim gan đều muốn nứt ra.
Phát hiện Cố Tuấn Phi đang cười, cả người chẳng một mảnh vải che thân, thứ đồ chơi phía dưới đang vểnh lên, trước mặt là một cô gái mặt sưng tím, khóe miệng còn dính máu, áo quần hoàn toàn cởi ra khỏi người, hai ngọn núi đôi lộ cả ra ngoài, bên dưới chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót đáng thương.
- Khốn kiếp!
Diệp Phàm tuy nói chưa từng gặp Tống Thiến Thiến, nhưng vừa nhìn đã đoán ra là cô.
Bước một bước dài lên phía trước, nhanh như sấm sét, chiếc chăn trên giường bị hắn dùng ngón tay cuốn lấy người cô gái.
Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng vừa thấy lập tức quay đầu đi, Diệp Phàm sau khi che cô gái kia xong, mới quay đầu lại.
- Thằng ranh Diệp Phàm, hahaha… mẹ nó, mày xử đàn bà của ông đây, giờ thế nào? Ông đây cũng muốn xử hết đàn bà Diệp gia nhà mày, hahaha…
Cố Tuấn Phi như nổi cơn điên, hét to, cười lớn, chẳng chút sợ hãi, có lẽ y thấy ở đây y là chủ nhân. Diệp Phàm có thể làm gì được y chứ?
Thịch một tiếng.
Cố Tuấn Phi đụng vào vách tường bắn ngược lên giường, lại một loạt nhứng tiếng thình thịch thình thịch vang lên.
Tiếng xương gãy răng rụng răng rắc. Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên trừng to mắt, thưởng thức cảnh tượng đáng sợ này.
Trong đó, xen lẫn tiếng hét chói tai thê thảm của Cố Tuấn Phi.
- Đánh chết mày cái thứ con rùa, ông đây phải lột từng lớp da sói của mày…
Diệp Phàm giọng khàn khàn hét lớn, điên cuồng như đang đấm vào bao cát.
- Nguy rồi, lần này chắc Cố Tuấn Phi chết trong tay Diệp Phàm. Hắn là anh hùng, không phải sát nhân.
Trấn Đông Hải hạ lệnh.
- Giết xứng đáng, tạp chủng! Tôi mất mặt thay Cố gia! Phỉ!
Lý Khiếu Phong phun một ngụm trà về phía bàn Trấn Đông Hải. Trấn Đông Hải không nói gì.
Trung tướng Cố Toàn lên lầu, kỳ thật, ông đã sớm ở ngoài đoàn xe tăng rồi. Khi Diệp Phàm vào, ông cũng đem người tiến vào, chỉ đứng ngoài trông chừng, Trấn Đông Hải nói muốn cho Diệp Phàm trút giận rồi tính sau, bằng không, tên nhãi này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Dừng lại Diệp Phàm, nhanh cứu người đi!
Cố Toàn vào, nhắc nhở Diệp Phàm khẩn trương cứu Tống Thiến Thiến.
- Đi!
Diệp Phàm lạnh lùng gật đầu, sờ nhéo toàn thân Cố Tuấn Phi một lúc, xoay người ôm lấy Tống Thiến Thiến bước đi, không quay đầu lại, có tiếng truyền ra:
- Đồng ý theo tôi đến Cố gia thì đi theo tôi!
Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên, Lý Long trầm mặc bước lên, Trương Hùng do dự một chút, cũng đi theo.
- Cứu cái tên súc sinh này đi!
Cố Toàn giọng khàn khàn quanh quẩn ở lầu sáu, căn bản là ông không dám nhìn tình trạng thê thảm của Cố Tuấn Phi.
Vài bác sĩ bước vào băng bó kiểm tra, sau khi bước ra thì lắc đầu, nhấc người bỏ chạy.
Một bác sĩ già thở dài nói với Cố Toàn:
- Xong rồi, sau này thành phế nhân, vận mệnh của tên này nát như nhân sủi cảo rồi, chỉ sợ, có cho nước vào cũng chẳng nặn được thành một khối, haizz…
- Lão Lý, chuyện này ông phải ra mặt, nếu tới Cố gia, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trấn Đông Hải vẻ mặt ngưng trọng.
-Tôi đã về hưu, đây là chuyện của các người, không liên quan đến tôi.
Lý Khiếu Phong đặt mông xuống xe lăn, nói với thiếu tá bên cạnh:
- Đẩy ông đây về nhà, ông đây buồn ngủ rồi.
Thiếu tá nhìn Trấn Đông Hải không nói gì, yên lặng đẩy giúp xe lăn ra cửa. Đằng sau truyền đến tiếng thở dài của Trấn Đông Hải.
- Nghe nói là tên nhãi Cố gia làm, một súc sinh!
Triệu Quát cũng vẻ mặt giận dữ.
- Cố gia, ắt hẳn cũng không sai biệt lắm. Cố Thiên Long sẽ thanh toán giúp cháu nội.
Triệu Bảo Cương mặt không biến sắc, thản nhiên nói.
- Diệp Phàm tới Cố gia rồi, con không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Vẻ mặt Triệu Quát ngưng trọng.
Tay hơi run lên.
- Haha, không có chuyện gì đâu. Ở Bắc Kinh, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Triệu Bảo Cương lắc đầu, buồn bực uống trà.
- Nhà lão Cố xong rồi!
Ủy viên quan ủy Mai Chân Hào day day mắt thản nhiên nói.
- Không thể nào, Diệp Phàm có thể có nhiều năng lượng thế sao?
Cha của Mai Diệc Thu phó tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam thiếu tướng Mai Trường Phong khó hiểu hỏi, liếc nhìn cha, nói:
- Chuyện này Thiết Chiêm Hùng nhìn rất chặt, nhưng Thiết Chiêm Hùng có được bao nhiêu năng lượng? Phân lượng của Cố Thiên Long Cố gia so với y còn lớn hơn nhiều.
Huống chi, Tào gia sao có thể giương mắt nhìn Cố gia gặp nạn, hẳn là không có gì đâu.
- Hừ! Cố Toàn đã ra mặt. Thận phận Cố Toàn là gì, con còn chưa hiểu à?
Mai Chân Hào nói.
- Cha nói người bên kia nhúng tay vào?
Mai Trường Phong lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lắc đầu.
- Xem ra năng lượng Thiết Chiêm Hùng không nhỏ, đã rời khỏi khu đó mà còn nhúng được tay vào, nếu mà họ nhúng tay vào, Cố gia có chút phiền phức rồi.
Đó là vì Mai Trường Phong không biết thân phận đích thực của Diệp Phàm nên mới nói như thế.
- Con không hiểu đâu, cứ mở mắt mà nhìn đi!
Ông cụ Mai thở dài.
Mai Trường Phong dù có chút nghi ngờ, nhưng, một tia vui vẻ vì người khác gặp họa cũng lóe lên trong mắt ông ta.
- Đúng là súc sinh! Cố gia sao lại sinh ra đứa con chẳng bằng heo chó thế này!
Tào Mộng Đức tức giận ho khan với đồng minh Cố Toàn. Tào Thiên Hạ ngồi bên vội vỗ cho ông ta mấy cái.
- Ba, không quản là thế nào, chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn Cố gia mất đi, chuyện này đối với chúng ta mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Tào Thiên Hạ trong lòng hơi hối hận, chuyện này kể ra người khởi xướng cũng là anh trai y Tào Quốc Khánh.
Nếu như họ không khéo léo đem chuyện Tống Trinh Dao đến Đức Bình tìm Diệp Phàm lộ ra cho Cố Tuấn Phi, sẽ không làm tên nhãi này đố kỵ mà làm ra chuyện ngu xuẩn.
Cố Tuấn Phi kiêu ngạo, cho rằng Cố gia có thể giàn xếp tất cả. Cho nên, mới xảy ra chuyện tối nay.
Vốn Trương Minh Đường đã nhắc nhở y, cùng một tối mà có hai chuyện lớn xảy ra với Diệp Phàm là không bình thường, sẽ tự dẫn lửa đốt mình. Nhưng, Cố Tuấn Phi ngoài mặt gật đầu nói tính sau.
Kỳ thực là sợ Trương Minh Đường đem việc này báo cho cha mình cố phong sơn, nên âm thầm sai khiến quân thân tín của Cố gia trong quân đội đem theo lính trinh sát ngầm hạ độc thủ.
Không thể ngờ là làm con tàu lớn trở mình, năng lượng của Diệp Phàm y không hề dự tính tới.
Từ xa xa nhìn thấy biệt thự của Cố gia.
Một chiếc xe tiếng máy nổ vang vọt đến, Diệp Phàm cầm tay lái. Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên, , Lý Long ba người vẻ mặt âm trầm ngồi ở sau lưng hắn.
- Ba, ba hãy đến bộ đội đi.
Phó bí thư tỉnh ủy Nam Phúc Cố Phong Sơn đang họp ở Bắc Kinh, sau khi nghe được tin bèn khuyên cha là Cố Thiên Long rời khỏi biệt thự.
- Dưới chân thiên tử, đây là đất thủ đo, con sợ cái gì? Tên súc sinh này, nó đã làm cái gì vậy chứ?
Tư lệnh quân khu Liêu Thẩm Cố Thiên Long ngồi trên sô pha, mắng.
- Ba, Tuấn Phi đúng là sai, nhưng nó là cháu của ba. Còn cái tên Diệp Phàm kia, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Nghe Minh Đường nói Tống Trinh Dao đã đến Đức Bình tìm hắn. Hai đứa nó còn chơi bởi ở Biệt Viện Khang Kiều.
Đến tối mới rời đi. Tuấn Phi đàn ông như vậy, sao mà nhịn được. Tống Trinh Dao, cô ấy đang là bạn của Tuấn Phí mà.
Cố Phong Sơn bênh vực con mình.
- Phụ nữ,phụ nữ trong thiên hạ nhiều như nước biển, con cháu Cố gia chúng ta mà sợ không tìm được phụ nữ à?
Muốn chơi tám mười đứa cũng được. Đầu óc anh là đầu heo à, nghĩ kỹ coi.
Tống Trinh Dao đi Đức Bình, chuyện này chắc chắc sẽ không nói cho ai biết, tại sao Tuấn Phi lại biết?
Cố Thiên Long tức đến nỗi môi run bần bật.
- Ba, ý ba là có kẻ đâm sau lưng à?
Cố Phong Sơn nói, lập tức hiểu ra.
- Cố gia xong rồi, haizz, Đỉnh Sơn, sau này phải tự biết lo cho mình.
Cố Thiên Long dường như già đi nhanh trong chốc lát.
- Chúng ta còn có Tào gia, không phải chỉ một chuyện nhỏ thôi sao, chỉ cần ba chịu khó ra mặt, lại có Tào gia giúp đỡ, chẳng lẽ họ lại không nể mặt cấp trên sao.
Tuấn Phi đã bị Diệp Phàm đánh cho tàn phế, cúng ta còn muốn truy cứu trách nhiệm của hắn, chuyện này không thể bỏ qua được.
Cố Phong Sơn phẫn nộ quát.
- Miễn bàn đến Tào gia, khốn kiếp!
Cố Thiên Long nói, đưa tay quét qua một lượt, chén tách trên bàn rơi cả xuống sàn, vang lên tiếng loảng xoảng.
Két một tiếng, thấy biệt thự Cố gia càng lúc càng gần, Diệp Phàm tấp xe lại.
Có một cô gái toàn thân mặc áo trắng vô cùng xinh đẹp khiến cho đàn ông phải run rẩy đang đứng trước xe, không phải Kiều Viên Viên thì còn ai nữa.
Thiết Chiêm Hùng và Lý Long đều nhẹ nhàng thở ra, Lang Phá Thiên nhíu nhíu mày.
- Tránh ra, đừng có làm phiền thêm nữa.
Diệp Phàm hét về phía Kiều Viên Viên. Có lẽ tám phần là một trong những thành viên do Trấn Đông Hải gọi đến khuyên can.
- Anh Phàm, em xin anh, về đi mà, em về với anh nhé!
Kiều Viên Viên cầu xin nói, dán người trước xe.
- Có liên quan gì tới cô, cút đi cho bố, không là bố tung cho bay đi đấy.
Diệp Phàm rống lên.
- Anh tung đi, em chết dưới bánh xe của anh cũng yên lòng.
Kiều Viên Viên thái độ kiên quyết. Dán chặt trước xe, Diệp Phàm chỉ cần động nhẹ là tung phải cô rồi.
- Bảo cô cút đi có nghe không hả?
Diệp Phàm mở cửa xe bước xuống.
- Những chuyện khác em đều nghe anh, nhưng hôm nay không được, anh còn có tiền đồ tốt, anh muốn làm gì chứ?
Em xin anh, anh về đi, em đi với anh.
Kiều Viên Viên mặt đầy nước mắt, cầu xin.
- Thủ trưởng Trấn lấy nhu khắc cương, chẳng biết là có được không, haizz…
Trên xe Thiết Chiêm Hùng thở dài, nhìn thấu mọi chuyện.
Chát một tiếng.
Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên nhìn qua, thấy trên mặt Kiều Viên Viên hằn năm dấu tay, lập tức sưng húp. Diệp Phàm nổi giận nên ra tay không khống chế được, quát:
- Cút đi cho ông đây!
- Anh đánh chết em đi!
Kiều Viên Viên bám vào Diệp Phàm, sống chết ôm lấy.
Xoạt một tiếng, cả người bị ném đi, không phải Kiều Viên Viên thì còn ai nữa, cô ngã xuống đất. Tuy nhiên, lần này diệp phàm khống chế sức vừa phải.
Kiều Viên Viên giãy dụa, rồi từ dưới đất bò lên đuổi theo về phía Diệp Phàm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1109: Thủ đoạn cao siêu của Trấn Đông Hải.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Phàm Tử, con muốn làm gì, đứng lại!
Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, quay đầu lại thấy không ngờ là ba mẹ Lâm Tú Chi và Diệp Thần Tây.
- Ba, mẹ, việc này ba mẹ đừng quan tâm.
Diệp Phàm nghiêm mặt, biết là Trấn Đông Hải giở trò quỷ, kêu lên một tiếng muốn xoay người đi.
- Tôi không cho đi, có chết cũng không cho đi.
Kiều Viên Viên lại vồ lên, tóc tai rối tung, ngồi xổm xuống đất ôm lấy hai chân của Diệp Phàm.
- Thiến Thiến, hắn không có việc gì, không chịu nhục, vừa rồi thầy thuốc có kiểm tra qua,
Lâm Tú Chi đột nhiên nói:
- Con không nghe có phải không? Con đi mẹ chết cho con xem.
Diệp Phàm nhìn thấy mẹ trong tay cầm cái kéo, sợ tới mức cả người đông cứng, vội vàng dừng bước nói:
- Mẹ, mẹ đừng kích động, con không đi.
Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên cũng hoảng sợ, vội vàng xuống xe lại gần Lâm Tú Chi, Lang Phá Thiên đột nhiên phát lực, trong chớp mắt đoạt lấy kéo trong tay Lâm Tú Chi, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhàng…
- Đồ tồi nhà họ Cố, đồ tồi…
Diệp Phàm tức giận, giơ chân đạp mấy cái vào tường. Hai cảnh sát vũ trang đã bị Diệp Phàm đá một cước bay đến mấy mét, không có động tĩnh.
Tuy nhiên, mặc kệ Diệp Phàm đá vào tường như thế nào, nhà họ Cố vẫn không có ai xuất hiệu, Cố Thiên Long vẻ mặt bình tĩnh, Cố Phong Sơn thì sầm mặt, tay có chút run sợ. Theo bản năng nắm một cái cán chổi.
- Lo lắng cái gì, hắn dám vào đến tôi sẽ dám bắn hắn.
Cố Thiên Long bình tĩnh hừ nói.
Buổi chiều ngày hôm sau, mọi người đều bình tĩnh lại.
Cố Thiên Long vẻ mặt trắng bệch từ văn phòng Chủ tịch đi ra, trong tay cầm một văn bản “Tự mời xử phạt” phê một hàng chữ: Con hư là trách nhiệm của cha mẹ.
Mặt sau là ba dấu chấm than.
Năm ngày lặng lẽ trôi qua, Diệp Phàm về tới Thủy Châu. Sau khi em trai Diệp Tử Kỳ phẫu thuật cũng rất tốt, Tống Thiến Thiến sau vài ngày tinh thần thất thường cũng bình thường trở lại.
Mỗi ngày đều ở bên cạnh Diệp Tử Kỳ, hai người cùng nhau trị liệu. Nhưng cũng phải có một năm đến năm rưỡi mới có thể khôi phục.
Vì an toàn, Diệp Phàm đưa cả nhà đến Thủy Châu. Có Trần Khiếu Thiên và Trần Quân thay phiên bí mật bảo vệ, Báo Săn cũng cử ra vài người thay nhau trực.
Bảy ngày sau Bắc Kinh có phản ứng.
Đã hoàn toàn tê liệt, nói cũng không rõ lắm, chỉ biết ê a giống như trẻ con ba tuổi, tay chân đều không thể nhúc nhích, Cố Tuấn Phi bị xử 10 năm.
Việc này, đương nhiên Diệp Phàm phát huy bí thuật Hải Nam cùng ngũ âm lôi cương chỉ của Trần Khiếu Thiên. Cố Tuấn Phi cả đời sẽ si ngốc. Đại tiểu tiện đều phải có người giúp.
Các chuyên gia của bệnh viện cũng đã kiểm tra qua, không phát hiện cái tật gì, chỉ có điều xương cốt bị chặt đứt hơn mười cái, cái này điều trị được. Nhưng bộ phận trong khố kia đã bị Diệp Phàm làm thành bùn nhão, thầy thuốc chữa vài ngày.
Tuy nhiên hình thức vẫn không đâu vào đâu, không ra hình dáng ban đầu. Không thể kiên trì nên chọn cách dùng kỹ thuật. Nghe nói lấy một ít ở chỗ khác để tạo hình lại. Tuy nhiên, cây gậy kia chắc chắn là bị phế đi, chỉ giống nhau mà không thể hoạt động.
Cố Phong Sơn vì Chủ tịch phê ”con hư là trách nhiệm của cha mẹ”, rút lui khỏi ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc, từ chức Phó Bí thư tỉnh ủy, một đảng viên mắc lỗi trầm trọng. Trở lại Bắc Kinh muốn làm công tác tôn giáo. Nghe nói chuyên môn là quản lý các chùa chiền miếu mạo.
Cố Thiên Long trưởng lão nhà họ Cố qua vài ngày nữa là về hưu hiện tại cũng về hưu sớm.Nghe nói là chính y có nguyện vọng, Chủ tịch Trấn giữ mãi sau mới phê chuẩn.
- Cố Thiên Long làm cho người ta cười người ta đều là thí xe giữ tướng, y buồn cười là chơi mấy soái giữ xe.
Triệu Bảo Cương có vẻ bùi ngùi.
- Đúng thế, người này thật sự lợi hại. Y tự xin về hưu sớm, Chủ tịch Trấn không đành lòng ra tay, do đó bảo toàn chức vụ cho con trai thứ hai là tư lệnh viên căn cứ Việt Châu Cố Hữu Cương.
Triệu Quát cũng khâm phục không ngừng, nhìn cha một cái nói:
- Tuy nhiên, nhà họ Cố chỉ có một thiếu tướng, hẳn là không trở mình gây ra được sóng gió gì.
- Y còn muốn trở mình gây sóng gió cái gì, không sợ bị người ta nhổ tận gốc sao. Lần này không cần Tào Mộng Đức luôn lải nhải, còn có nhà họ Cố ở Bắc Kinh?
Triệu Bảo Cương thản nhiên nói.
- Chính nghĩa thì được ủng hộ. Cố Tuấn Phi có hành vi ngu ngốc bị trả giá thê thảm và nghiêm trọng. Cũng là cảnh báo cho một số con cháu những dòng họ lớn ở Bắc Kinh.
Triệu Quát nói, nhìn cha một cái còn nói thêm:
- Chỉ có điều việc này hình như không có Diệp Phàm chỉ là không biết Tống Thiến Thiến thế nào. Cho nên, việc này hạn chế ở một số người cảm kích lúc trước. Nhà họ Phượng cũng không hiểu được việc này, nếu không cô bé nhà họ Phượng kia đã chạy đến trước.
- Muốn biết vì sao, phải tự suy nghĩ.
Triệu Bảo Cương hừ một tiếng
- Cô bé nhà họ Phượng mất một cơ hội, nhưng thật ra là cho cô bé nhà họ Kiều có một cơ hội tốt.
Tuy nói là da thịt bị đau nhưng sau này, trong lòng Diệp Phàm xem ra sẽ hơi ngượng ngùng.
Có cách nghĩ này, tất nhiên sẽ nghĩ đền bù cái gì đó. Tạm thời hắn không có khả năng đền bù cho cô bé nhà họ Kiều cái gì, tuy nhiên, về cảm tình sẽ có khuynh hướng nghiêng về cô bé nhà họ Kiều. Trấn Đông Hải thủ đoạn đùa giỡn thật là tài.
- Kiều Viễn Sơn cũng không biết sẽ đau lòng thế nào, ha ha. Con gái bị đánh thành ra như thế, thằng nhóc kia không ngờ con gái mà cũng dám ra tay.
Triệu Quát không ngờ mỉm cười.
- Kiều Viễn Sơn không biết việc này, sau này thấy mặt con gái như vậy cô bé chắc không nói sự thật. Thôi vậy, chuyện con gái chúng ta không nói chuyện, nhàm chán.
Triệu Bảo Cương khoát tay áo.
- Viên Viên, rất xin lỗi.
Diệp Phàm sờ mặt Kiều Viên Viên đã đỡ xưng nhiều ngượng ngùng nói.
- Anh có Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, có lẽ tôi trở nên hấp dẫn nhiều lắm. Tôi còn hi vọng, dấu tay tôi mãi mãi lưu lại, để cho anh cả đời nợ tôi, hừ hừ.
Kiều Viên Viên tức giận hừ nói.
- Ha ha…
Vẻ mặt Diệp Phàm cười xấu hổ, hai chiếc miệng dần dần gần lại nhau, hai đầu lưỡi không ngờ cũng đánh nhau…
- Cắn chết anh, ai bảo anh đánh em, cho chết.
Cô gái nói.
- Còn dám làm mấy chuyện xấu, xem anh trị em như thế nào.
Diệp Phàm lao thẳng đến, Kiều Viên Viên thân thủ khá tốt, chợt trốn đi.
- Thật sự có tài, nếu trốn nữa anh sẽ rửa chân cho em.
Diệp phàm cười gượng nói.
- Em không cho anh rửa chân.
Kiều Viên Viên nói một câu, bị ôm lấy đặt trên giường, Diệp Phàm hỏi:
- Vì sao?
- Anh là đàn ông.
Cô gái nói.
Trong phòng vang lên hơi thở dồn dập, càng ngày càng dồn dập, dường như còn có tiếng cười của con gái…
Thật ra cũng chưa làm gì.
Trong phòng người đàn ông đang nằm xuống chống đỡ, Kiều Viên Viên cười khanh khách nói:
- 203,204,204…800... cố lên, nhanh đến 1000…
Thật sự là đang nằm xuống chống đỡ không phải là gì…
Thiết Chiêm Hùng mặt dày mở cửa lập tức há hốc mồm, miệng trêu chọc nói:
- Người anh em, không thể tưởng tượng được hai người đúng thật là lãng mạn, ở trong phòng chơi nằm xuống chống đỡ.
- Ha ha, Viên Viên hạ lệnh, đây là lễ vật đền bù tốt nhất cho cô ấy.
Diệp Phàm cười mặt Kiều Viên Viên lập tức ửng hồng, lườm hắn một cái hừ nói:
- Sớm biết thế này phạt anh mười ngàn cái, hừ.
- Mười ngàn cái, tốt, tôi đến giúp cô, nào cô Kiều…
Thiết Chiêm Hùng lập tức vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Đây là anh em sao?
Diệp Phàm giận dữ nói.
- Ông em, đến nhà họ Triệu đi dạo một vòng rồi đi nhậm chức.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đi dạo gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cậu còn không biết?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt kinh ngạc.
- Biết cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Con trai cả nhà họ Triệu Triệu Xương Sơn đến Tỉnh Việt Đông làm Bí thư Tỉnh ủy. Cậu muốn tới Ngư Đồng thì đi thắp hương tạm biệt phật có gì không tốt? Hơn nữa vừa đúng thời cơ, buổi sáng nay Triệu Xương Sơn về Bắc Kinh, buổi tối hẳn là sẽ về nhà thăm hỏi ông cụ.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Ông ấy là Bí thư tôi đương nhiên đã biết, chính là anh báo tin?
Diệp Phàm cười nói trong lòng cảm kích.
- Ha ha, Bộ trưởng của chúng tôi cũng đi họp, cho nên tôi thuận miệng hỏi một chút, mới biết được các bí thư tỉnh ủy đã trở lại.
Thiết Chiêm Hùng nhìn Kiểu Viên Viên khó hiểu cười nói.
- Anh Thiết, có thật là Bộ trưởng của anh nói không?
Trên đường Diệp Phàm hỏi Thiết Chiêm Hùng.
- Đương nhiên không phải, Bộ trưởng làm sao có thể nói cho tôi biết chuyện các bí thư tỉnh ủy về họp. Vả lại tôi cũng không rỗi để hỏi vấn đề này, ha ha.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Thế thì lạ thật chẳng lẽ anh gặp Triệu Xương Sơn?
Diệp Phàm có vẻ nghi ngờ hỏi.
- Cũng không phải, là cô bé nhà họ Triệu kia nói. Tôi thấy buồn, Bắc Kinh lớn như vậy, sao có thể gặp cô bé nhà họ Triệu kia, cậu bảo có lạ hay không?
Thiết Chiêm Hùng có vẻ như cười nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Tôi chưa hiểu?
Diệp Phàm có chút giật mình, nhanh chóng giả bộ ngớ ngẩn đề nói dối.
- Tôi đã nói rồi, ông em, có đi hay không tùy cậu, dù sao tôi đã đưa tới, đi rồi.
Thiết Chiêm Hùng vỗ vỗ vai Diệp Phàm, đưa cho Diệp Phàm một gói văn kiện to nói:
- Việc này chính là tư liệu liên quan đến vụ thảm án 88 ở Ngư Đồng công an điều tra.
Tướng quân Lý kì vọng cao vào cậu, hi vọng cậu có thể vạch trần vụ án giết người thần bí. Thật sự, nếu không điều tra ra cũng không có cách nào, chúng ta cũng đều là người, không phải thần.
Từ xưa đến nay đều có rất nhiều vụ đại án bí mật đến nay đều không thể vạch trần chân tướng, điều tra phá án cũng phải có vận may.
Cậu cố gắng để xứng đáng với những gì Tướng quân Lý giao cho, quan trọng là cố gắng hết sức. Đương nhiên, có thể vạch trần là tốt, cậu hiện tại là Bí thư Đảng ủy công an thành phố kiêm Cục trưởng công an, bảo đảm bình yên là nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu.
Mục tiêu hơi khác với mục tiêu của cậu khi còn ở chính quyền. Trước kia, cậu lấy việc phát triển kinh tế ở địa phương là việc chính, hiện tại, cậu phải thay đổi tư tưởng này thành phá an và bảo vệ bình yên là việc chính.
Cậu cũng phải thích ứng với việc thay đổi mới đúng, đừng tới đó rồi cả ngày ở Cục công an nghĩ đến việc phát triển kinh tế địa phương, đó giống như bắt chó đi cày, sẽ không thu được kết quả.
- Đúng vậy, lời này em nhớ kỹ, tuy nhiên…
Diệp Phàm nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái, như định nói gì lại thôi.
- Có gì mau nói, đừng úp mở như thế.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Anh Thiết hiện nay là thứ trưởng Bộ công an, có thể cấp cho Cục công an Ngư Đồng một xe cảnh sát?
Diệp Phàm ấp a ấp úng nói.
- Cậu xem xem, vừa mới nói với cậu, ánh mắt đã nhìn đồ vật này nọ, tư tưởng này của cậu không được, có phải không thể thu tay?
Thiết Chiêm Hùng trợn mắt, thiếu chút nữa văng tục.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương