Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1168: Phá trận – Tấn cấp.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc sau khi đưa ra vấn đề này, mấy người khác mới thực sự nhận ra, đúng vậy, vốn là bọn họ đã thay đổi một phương hướng khác, vì sao đi lâu như vậy lại tới cùng một chỗ?
- Chúng ta có phải là đi vào một mê cung rồi không, đi tới đi lui vẫn là dẫm chân tại chỗ?
Đường Bắc Vi có chút hoang mang.
- Nhất định đây là một trận pháp, hơn nữa chúng ta tuyệt đối không phải là dẫm chân tại chỗ. Bởi vì chúng ta càng đi thì linh khí càng nồng đậm hơn.
Diệp Mặc khẳng định.
Tất cả đều đồng ý với lời Diệp Mặc nói, đây chắc chắn là một trận pháp, thế nhưng chỉ có Diệp Mặc là người duy nhất hiểu trận pháp ở đây. Hiện tại ngoại trừ Diệp Mặc, thì không có bất cứ ai có biện pháp cả.
Diệp Mặc trầm mặc một hổi lâu mới lên tiếng:
- Chúng ta hiện tại không nên đi, chờ tôi suy nghĩ biện pháp đã.
Nói xong, Diệp Mặc liền lấy ra trận kỳ bố trí một trận pháp phòng ngự ở xung quanh, sau đó bắt đầu suy ngẫm.
Lúc này không ai quấy rầy Diệp Mặc cả, tất cả đều tự giác ngồi một bên chờ đợi, hoặc là tu luyện, không thì nhìn đám trứng 'Phệ linh trùng' chi chít bên ngoài trận pháp phòng ngự. Đám trứng 'Phệ linh trùng' này cũng không dám tiến đến gần trận pháp.
Tất cả mọi người đều biết đám 'Phệ linh trùng' này không phải sợ hãi trận pháp của Diệp Mặc, mà là sợ 'Vô Ảnh' quá mức hung tàn, cho nên chúng không dám đến gần.
Mấy canh giờ sau, một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ vang lên, tất cả mọi người đều biết hai tên tu sĩ dựa vào cái trận bàn phòng ngự kia đã đi tới cực hạn rồi, đã bị 'Phệ linh trùng' cắn nuốt rồi.
Lâm Dị Bán vô thức rùng mình một cái, nếu như không phải là y đi theo Diệp Mặc đến nơi này, mà là tự mình mang theo Từ Đồng tới. Thì kết cục của hai tên tu sĩ kia có lẽ cũng chính là kết cục chờ đợi bọn họ.
Diệp Mặc lúc này hoàn toàn không chú ý đến bên ngoài, hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào trong dòng suy nghĩ, tỉ mỉ nghe động tĩnh dưới nền đất. Ở đây khẳng định là một mê trận, có thể là do bản lĩnh bố trí trận pháp của hắn còn có hạn chế, nên căn bản là không thể nhìn ra được.
Hơn nữa Diệp Mặc biết, cho dù là thần thức của hắn có thể đi ra ngoài, nhưng nếu đụng phải cái loại cao thủ trận pháp này thì cũng không phải là việc tốt gì. Người ta tùy ý đã có thể bố trí mấy cái trận pháp mê hoặc thần thức, thì tốt nhất là không nên quấy rầy đến y.
Thế nhưng Diệp Mặc có biện pháp của chính mình, con mắt và thần thức không dùng được, thì hắn sẽ dùng đến cái lỗ tai của mình. Hắn không tin cái người bố trí trận pháp kia có thể trâu như thế, ngay cả âm thanh cũng có thể làm đảo lộn. Hơn nữa hắn cũng không có tin người bố trí những trận pháp này có thể nghĩ đến việc có người có thể ngồi yên tĩnh giữa đám 'Phệ linh trùng' này mà nghe ngóng mấy canh giờ.
Bất luận là loại tu sĩ gì, đi đến nơi có chi chít 'Phệ linh trùng' thế này, thì cho dù là có trận pháp phòng ngự ngăn trở, thì cũng không có khả tâm tình mà ngồi tĩnh lặng nghe ngóng. Thế nhưng Diệp Mặc lại có 'Vô Ảnh', cho nên 'Phệ linh trùng' căn bản là không dám đến gần hắn. Hơn nữa tu luyện 'Tam sinh quyết' thì hoàn toàn có thể tùy thời tập trung toàn bộ tinh thần làm một việc.
Thời gian dần dần qua đi, thoáng chốc đã gần hết ngày rồi.
Không ai sốt ruột, Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết còn có cả Bắc Vi mấy người đều ngồi bên cạnh Diệp Mặc. Nếu Diệp Mặc mà xảy ra chuyện thì các cô cũng không nghĩ đến việc tiếp tục sống nữa. Mà những người còn lại thì lại biết rằng chỉ có Diệp Mặc mới có thể dẫn bọn họ rời khỏi đây.
Diệp Mặc lúc này lại đứng lên, bắt đầu lấy ra trận kỳ bố trí trận pháp.
Hắn đã nghe ra được có một phương hướng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng càu nhàu, thanh âm kia đều không phải là phát ra theo quy luật, thế nhưng thỉnh thoảng có một hai lần, mà khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là thanh âm kia phát ra từ chính phương hướng mà bọn hắn vừa đi tới. Ngoại trừ phương hướng đó, thì các phương hướng khác đều vô cùng yên tĩnh, ngoài trừ tiếng di động sàn sạt của đám trứng 'Phệ linh trùng' ra, thì không có âm thanh nào khác.
Diệp Mặc dọc theo phương hướng thanh âm phát ra mà bố trí một trận pháp che đậy. Quả nhiên khi hắn bố trí xong trận pháp, ở phía trước mọi người liền xuất hiện một đường thẳng có thể nhìn được. Vốn tầm mắt của mọi người luôn luôn có cảm giác mơ mơ hồ hồ, căn bản không có biện pháp nhìn đi quá xa, nhưng sau khi Diệp Mặc bố trí trận pháp này, tầm mắt bọn họ đều có thể nhìn ra xa hơn.
Đồng thời mọi người cũng phát hiện, thần thức đảo qua đoạn đường nhìn được kia cũng có thể thấy một nơi khác xa với những nơi khác. Hiện tại mọi người đều hiểu rõ, lúc trước tầm mắt của bọn họ bị hạn chế là bởi vì ảnh hưởng của trận pháp.
Diệp Mặc mỉm cười, hắn biết biện pháp của mình đã có tác dụng rồi nên lập tức nói với mọi người:
- Chúng ta cứ đi dọc theo phương hướng này, khẳng định là có thể thoát ra.
Mọi người đi được vài dặm, Diệp Mặc lại lần nữa ngồi xuống nghe, sau đó lại thay đổi một phương hướng khác bố trí trận pháp, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Cứ như vậy đoàn người Diệp Mặc đi một chút lại dừng một chút, thẳng đến năm ngày sau, Diệp Mặc mới ngừng lại.
Lần này Diệp Mặc cũng không bố trí trận pháp nữa, bởi vì hắn nghe được âm thanh càu nhàu kia đã ở ngay phía trước, thế nhưng bất luận thế nào thì phía trước cũng là một vũng cát gồm toàn trứng 'Phệ linh trùng'. Một khi hắn đi dọc theo hướng âm thanh càu nhàu kia thì âm thanh lập tức sẽ giảm nhỏ dần. Khi mà hắn lùi ngược lại thì âm thành đó lại lần nữa rõ ràng hơn.
Thấy người khác đều nhìn mình, Diệp Mặc bỗng nhiên nói:
- Nếu như tôi không nhầm, ở đây hẳn là còn một trận pháp ẩn nấp, chỉ là tu vi trận pháp của tôi hiện tại quá thấp, không có cách nào nhìn ra cả.
Câu nói kế tiếp Diệp Mặc chưa có nói ra, thế nhưng tất cả mọi người mọi người đều không hiểu biết nhiều về trận pháp, thì làm thế nào để phá giải?
- Ông xã, hay là anh nói ra phương hướng của trận pháp kia, mọi người cùng nhau công kích là được.
Ninh Khinh Tuyết đề nghị.
Diệp Mặc liền vỗ mạnh tay một cái:
- Đúng rồi, tại sao anh lại không có nghĩ đến việc này nhỉ, trận pháp ẩn nấp dù có lợi hại, thì cũng chỉ là một trận pháp mà thôi, chỉ cần có đủ lực để công phá được nó, thì chắc chắn nó sẽ phải lộ ra nguyên hình.
Nói xong Diệp Mặc lại lấy ra một hỏa cầu đánh ra ngoài, đồng thời nói:
- Chính là ở đây, mọi người cùng nhau công kích…
Diệp Mặc lập tức dừng lại, vì hiện hắn đang vui mừng phát hiện hỏa cầu của hắn đã bị chặn lại, hiển nhiên là suy đoán của hắn không sai, ở đây đúng là một trận pháp ẩn nấp, còn có công năng phòng ngự nữa.
Đám người Lâm Dị Bán đều đại hỉ, đều bắt đầu lấy ra pháp bảo.
Có hai tu sĩ Ngưng Thể là Lâm Dị Bán và Từ Đồng, lực công kích tổng thể của mọi người lập tức thăng lên một đẳng cấp khác.
Diệp Mặc lại ngừng công kích, hắn đã nhìn thấy hình thức ban đầu của trận pháp, rõ ràng là một trận pháp ẩn hình mà hắn chưa từng nhìn thấy qua. Thủ đoạn bố trí trận pháp của người này quả thực là rất cao minh, một số trận kỳ đều ẩn nấp trên không trung, được linh khí thấm nhuần, căn bản là không cần linh thạch để duy trì.
Diệp Mặc trực tiếp lại bố trí một trận pháp phòng ngự xung quanh mọi người, rồi sau đó ngồi xuống bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu trận pháp trước mắt.
Ầm…Ầm…
Những âm thanh ‘Ầm ầm’ vang lên không ngừng. Trận pháp ẩn nấp càng lúc càng lộ rõ ra, thế nhưng lại không có chút dấu hiệu bị công phá nào. Hiển nhiên trận pháp này còn có công năng phòng ngự, cho dù biết đây là một trận pháp ẩn nấp thì cũng không có cách nào để đi vào cả.
Hơn nữa chỉ cần mọi người ngừng công kích, thì trận pháp ẩn nấp này sẽ từ từ phục hồi lại nguyên dạng.
Thật là một trận pháp lợi hại, không chỉ là Diệp Mặc, cho dù là tu vi Ngưng Thể như Lâm Dị Bán và Từ Đồng cũng chưa từng thấy qua loại trận pháp này. Nhiều người cùng nhau công kích như vậy, còn có hai người là tu sĩ Ngưng Thể, vậy mà không thể công phá nổi một trận pháp ẩn nấp.
Mọi người thấy Diệp Mặc lại lần nữa ngồi xuống nghiên cứu trận pháp, bọn họ biết chỉ có không ngừng công kích trận pháp để nó lộ ra tới mức tối đa thì Diệp Mặc mới có thể dễ dàng nghiên cứu.
Lúc này Diệp Mặc đã hoàn toàn chìm đắm vào trong trận pháp, loại thủ pháp bố trí trận pháp này không biết cao minh hơn hắn bao nhiêu lần, đương nhiên Diệp Mặc cũng biết hắn chỉ là một đại sư trận pháp mà thôi, còn chưa có chân chính tự mình diễn sinh ra một hệ thống trận pháp hoàn chỉnh cho riêng mình.
Thời gian một ngày một đêm nhanh chóng trôi qua. Không ngờ lúc này Diệp Mặc lại xuất ra tài liệu bắt đầu luyện chế trận kỳ.
Khi Diệp Mặc luyện chế được một đống trận kỳ, lúc này mới nói với mọi người:
- Hiện tại không cần công kích nữa, trận pháp này tuy rằng không phải là trận pháp chuyên về phòng ngự, nhưng với tu vi của vài người chúng ta thì cho dù là có công kích đến tháng sau cũng không có cách nào công phá nó cả.
Trong lòng Diệp Mặc rất rõ ràng, trận pháp này hiển nhiên là trận pháp đỉnh cấp, cho dù là tu sĩ Hóa Chân, sợ rằng cũng phải phí sức một phen mới có thế công phá được, chứ đừng nói đến tu sĩ Ngưng Thể, hơn nữa với điều kiện là tu sĩ Hóa Chân có thể tìm tới nơi này.
Diệp Mặc biết là nếu muốn tìm tới nơi này, thì rất khó khăn. Hắn có thể tìm tới đây là dựa vào 'Vô Ảnh' và 'Tam sinh quyết', còn có sự bình tĩnh và quyết đoán của hắn nữa. Đương nhiên còn cần phải hiểu trận pháp thì mới có thể. Những thứ kia một thứ cũng đều không thể thiếu được.
Chờ sau khi mọi người dừng lại, Diệp Mặc bắt đầu không ngừng ném ra những miếng trận kỳ, một lát sau, hắn lại lần nữa thu hồi trận kỳ, sau đó lại thay đổi một cái phương hướng rồi lại ném trận kỳ ra.
Cứ làm đi làm lại như vậy nhiều lần, sau khi đã biến đổi đến mấy trăm phương hướng, Diệp Mặc mới bỗng nhiên ngừng lại.
- Làm sao vậy?
Đường Bắc Vi lo lắng.
- Anh đã hiểu được rồi.
Một loại hệ thống bố trí trận pháp hoàn toàn mới đã hình thành trong đầu của Diệp Mặc, phương vị không phải là thủ đoạn duy nhất tính toán trận kỳ để bố trí trận pháp, mà còn có không gian, thậm chí Diệp Mặc đoán rằng còn có cả thời gian nữa. Đáng tiếc chính là hiện tại hắn đối với không gian cũng đều không hiểu, chứ đứng nói đến thời gian.
Thế nhưng không hiểu không gian và thời gian thì cũng không có vấn đề gì, điều này không có nghĩa là hắn không hiểu trận pháp. Giờ khắc này này đối với việc bố trí trận pháp đã có một cái nhìn hoàn toàn mới, hắn căn bản là không chần chờ một chút nào, trận kỳ trong tay liền không ngừng ném ra ngoài.
Một lát sau, một thông đạo đã xuất hiện trước mắt mọi người.
- Mở rồi.
Không chỉ là Diệp Mặc mừng rỡ, mọi người xung quanh cũng đều mừng rỡ. Tuy rằng bọn họ có 'Vô ảnh' mở đường, thế nhưng cứ trường kỳ bị vây giữa bốn phương tám hướng là chi chít trứng 'Phệ linh trùng' thế này, thì không thể nào nói là trong lòng không thấy kinh hoàng được.
Những đám trứng 'Phệ linh trùng' này ngay cả tu sĩ Ngưng Thể nói giết là cũng giết, huống chi là những tu sĩ thấp như bọn họ.
Thế nhưng không ai tiến nhập vào thông đạo, tất cả đều chờ Diệp Mặc, Diệp Mặc nhắm mắt lại suy nghĩ hết nửa ngày, bỗng nhiên mở hai mắt ra. Hắn biết mình đã tấn cấp lên cảnh giới tông sư trận pháp cấp bẩy rồi, với hắn mà nói, thì thủ pháp bố trí trận pháp lúc này đã là một hệ thống hoàn toàn mới rồi, chỉ cần hắn nỗ lực, thì thành tựu sau này hoàn toàn có thể vượt xa Kỷ Bẩm tiền bối.
Nghĩ đến Kỷ Bẩm tiền bối, lửa giận của Diệp Mặc đối với Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông lại tràn ngập trong lòng, hắn thề rằng chờ hắn một ngày tấn cấp lên tu sĩ Hóa Chân, hắn nhất định phải san bằng hai môn phái này.
Chậm rãi thu hồi lại tâm thần, Diệp Mặc phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, liền lên tiếng:
- Phương hướng này không có nguy hiểm, mọi người vào trước đi, tôi đi sau cùng.
Diệp Mặc sở dĩ cần đi sau cùng, đó là bởi vì hắn cần phải thu hồi trận kỳ. Ở đây rất nhanh sẽ không còn là bí mật nữa, hắn không muốn lưu lại cái thông đạo này cho người khác tiến đến, huống chi không chỉ nói người khác, cho dù là đám 'Phệ linh trùng' không chừng cũng sẽ lợi dụng cái thông đạo này để tiến đến.
Mấy người Lạc Ảnh theo Diệp Mặc tiến vào thông đạo, Diệp Mặc thu hồi tất cả trận kỳ phía sau. Thông đạo lại lần nữa biến mất. Mà đám người Diệp Mặc vốn đứng ở chỗ này cũng đã biến mất hoàn toàn, giống như là chưa từng xuất hiện qua.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1169: Linh địa.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Sau một nén nhang, mọi người đều lui ra, không ai lưu ý ở đây so với chỗ vừa nãy lạnh hơn vô số lần, thổi ra một hơi thậm chí cũng có thể biến thành băng sương. Nhưng không ai trong bọn họ chú ý điểm này, là bởi vì bọn họ lại bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ.
Một Linh tủy trì thật lớn xuất hiện trước mắt mọi người, xung quanh Linh tủy trì có các loại bạch ngọc và thanh ngọc được luyện chế thành ghế ngồi và bàn bát giác, tất cả đều vô cùng xa hoa, còn có mười mấy thị nữ bưng bê đứng ở các phương vị, mà trên bàn thậm chí còn có một bầu rượu lâu năm đã thành hóa thạch.
Và cũng giống như với bên ngoài, những thị nữ kia đều đã bị biến thành người băng rồi, tuy rằng vẫn sống động như khi còn sống, thế nhưng không ai còn sống cả, thậm chí cả Linh tủy trì cũng đã khô cạn rồi.
- Giống với ở bên ngoài.
Một lúc lâu sau Lạc Phi mới mở miệng nói đầu tiên.
Hiển nhiên năng lực thừa nhận của Lâm Dị Bán so với mấy cố gái kia cũng cao hơn rất nhiều, y gật đầu nói:
- Đúng vậy, giống với bên ngoài, chỉ có điều mọi người có chú ý không, ở đây tuy rằng rất lạnh, nhưng lại không có băng hàn như ở ngoại vi cấm địa Băng Thần.
- Lẽ nào đây mới thực sự là cấm địa Băng Thần?
Cam Lang nghi hoặc.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Ở đây tuyệt đối không phải là cấm địa Băng Thần, nếu như bên trong cấm địa Băng Thần thư thái như thế này, vậy thì cũng không thể gọi là cấm địa Băng Thần rồi.
Diệp Mặc đã đi qua cấm địa Vẫn Chân của Vẫn Chân Điện, hắn biết cấm địa Băng Thần so với cấm địa Vẫn Chân còn xếp cao hơn một hạng, hiển nhiên liền biết là sẽ nguy hiểm hơn so với cấm địa Vẫn Chân, mà không có khả năng chỉ có chút lạnh như lúc này.
- Ở đây thật giống như tiên hội Dao trì, những người này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đường Bắc Vi nói với giọng có chút run rẩy.
- Ở đây cũng có 'Phệ linh trùng'.
Từ Đồng đột nhiên thốt lên.
Kỳ thực không cần cô nói thì Diệp Mặc cũng đã thấy 'Phệ linh trùng' rồi, đây cũng là 'Phệ linh trùng' đã nở, thậm chí còn có vẻ trưởng thành hơn một chút
- Đám 'Phệ linh trùng' này hẳn là những 'Phệ linh trùng' đã tấn cấp rồi tiến đi tìm kiếm linh địa.
Diệp Mặc nhìn mấy trăm con 'Phệ linh trùng' nói.
Số 'Phệ linh trùng' ở đây mặc dù có đến mấy trăm thậm chí là hơn nghìn con, thế nhưng so sánh với hàng tỉ con bên ngoài mà nói thì thực quá bé nhỏ không đáng kể.
Diệp Mặc gọi 'Vô Ảnh' ra, lần này 'Phệ linh trùng' nhìn thấy 'Vô Ảnh', lập tức quay đầu chạy trốn, thế nhưng tốc độ của 'Vô Ảnh' cực kỳ nhanh, chỉ chốc lát đám 'Phệ linh trùng' này đã bị 'Vô Ảnh' nuốt sạch không còn một mống.
Diệp Mặc lại đi đến vị trí bọn 'Phệ linh trùng' đi vào tùy ý đánh ra mấy miềng trận kỳ, liền xuất hiện một gốc cây cao một thước, hơn nữa phía trên của cây còn đã kết quả. Nhìn chín quả trên cây còn có chút xanh, hiển nhiên là còn chưa có chín.
- 'Sa quả' linh dược cấp chín?
Lâm Dị Bán kinh ngạc thốt lên.
Sa quả Diệp Mặc đương nhiên biết, thật sự là linh dược cấp chín, cũng là tài liệu chủ yếu để luyện chế 'Kiếp sinh đan'. 'Kiếp sinh đan' chính là đan dược quan trọng để tu sĩ Thừa Đỉnh sử dụng để tấn cấp Kiếp Biến. Chí ít thì có thể đề cao hai thành cơ hội, vì thế có thể thấy được sự trâm quý của 'Sa quả'.
- Tôi nghe nói 'Sa quả' không có mùi vị, quả nhiên đúng là không có chút mùi vị đạo.
Từ Đồng cũng kinh ngạc nói, hiển nhiên là lần đầu cô thấy được 'Sa quả'.
Diệp Mặc lại nói:
- 'Sa quả' không phải là không có mùi vị, chỉ là chúng ta không ngửi được mà thôi. Nhưng có một loại linh trùng kỳ dị lại có thể ngửi được, bất luận là khoảng cách xa bao nhiêu, thì loại linh trùng này đều có thể theo mùi vị mà tìm được đến đây.
- 'Phệ linh trùng'?
Vài người đồng thanh nói.
- Đúng vậy.
Diệp Mặc gật đầu, hắn không cần phải giải thích, thì mọi người cũng hiểu được, bên ngoài bố trí trận pháp phòng ngự và trận pháp ẩn nấp, không ai có thể tìm đến, thế nhưng người bố trí trận pháp chỉ cần lưu lại một chút khe hở ở giữa trận pháp, thì 'Phệ linh trùng' có thể theo mùi vị của 'Sa quả' mà tìm đến chỗ này.
Bởi vậy có thể thấy được linh địa để 'Phệ linh trùng' tấn cấp chính là ở đây.
Quả nhiên mọi người thấy sau khi Diệp Mặc mở trận pháp ẩn nấp của 'Sa quả' không bao lâu, đã có thêm nhiều 'Phệ linh trùng' tiến vào. Nhưng 'Vô Ảnh' cũng không chờ chúng tìm được lối đi thì đã nuốt hết vào bụng rồi.
Diệp Mặc không có chút do dự nào đem gốc 'Linh sa quả' chưa chín này dời đến Thế giới trang vàng của hắn. Thứ này chắc chắn là hắn giữ rồi, nói không chừng sau này luyện chế 'Kiếp sinh đan' phải dựa vào cái cây này đây.
Sau khi đưa 'Sa quả' vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc biết sau này 'Phệ linh trùng' căn bản là không có khả năng tìm đến nơi này nữa, trừ phi là những con có vận khí cực cá biệt, thế nhưng những con 'Phệ linh trùng' cá biệt đó Diệp Mặc cũng không có dự định để cho bọn chúng tìm đến đây.
Diệp Mặc liên tục ném ra trận kỳ, từng đạo pháp quyết đánh ra, cái trận pháp vốn có một cái khe nhỏ kia đảo mắt đã được Diệp Mặc bổ sung hoàn chỉnh.
Diệp Mặc nhìn trận pháp đã bị mình phong kín, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một cái, sau này những 'Phệ linh trùng' kia cho dù có phá trứng nở ra, cũng sẽ không tìm được linh địa để tấn cấp nữa, cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Bản thân lại lần nữa phá hỏng kế hoạch của một kẻ thần bí, có thể sau khi kẻ thần bí này biết, chắc sẽ tức giận muốn ăn tươi nuốt sống mình, nhưng Diệp Mặc đã không thể làm khác được, trái lại hắn cũng không lo đến việc đắc tội với nhiều người nữa, sau này chỉ cần thực lực của hắn được đề cao, đến khi mà người khác sẽ không dám nói những lời vô ích với hắn nữa, thì hắn sẽ không có việc gì cả.
Diệp Mặc chờ cho đường vào của những con 'Phệ linh trùng' kia hoàn toàn bị che kín, lúc này mới vỗ vỗ tay gọi 'Tuyết Nhung Hồ' ra.
Nếu không có 'Tuyết Nhung Hồ', hắn nói không chừng còn cần phải giữ lại một con 'Phệ linh trùng' để tìm kiếm linh địa, thế nhưng đã có 'Tuyết Nhung Hồ' rồi thì Diệp Mặc hoàn toàn không cần bận tâm nữa.
- Tiểu hồ ly thật là xinh đẹp, ông xã à, đây là 'Tuyết Nhung Hồ' mà lần trước anh đưa em đến Mai Nội Tuyết Sơn tìm kiếm đó sao?
Lạc Ảnh thấy 'Tuyết Nhung Hồ', lập tức mừng rỡ muốn ôm lấy nó.
'Tuyết Nhung Hồ' vừa ra tới, bất luận là Lạc Ảnh, Ninh Khinh Tuyết hay là cô gái nào có mặt ở đây đều rất thích nó, cái tên nhóc này thoạt nhìn rất khả ái, cả người trắng muốt xinh đẹp, hơn nữa còn mập mạp mũm mĩm, làm cho các cô không nhịn được phải lấy tay vuốt ve nó một chút.
- Không phải, đây là anh tìm được ở Tu Chân giới, còn 'Tuyết Nhung Hồ' ở Mai Nội Tuyết Sơn thì không biết đã đi tới nơi nào rồi.
Diệp Mặc lắc đầu.
'Tuyết Nhung Hồ' thấy Đường Bắc Vi muốn tới ôm lấy nó, liền hóa thành một cái bóng trắng từ trước người Đường Bắc Vi thoát đi, tu vi Đường Bắc Vi đã là Kim Đan tầng sáu, không ngờ cũng không bắt được nó.
- Tốc độ thật nhanh.
Đường Bắc Vi kinh hãi than một tiếng.
Từ Đồng vừa cười vừa nói:
- Đây chắc là Tầm linh thú cấp năm rồi, rất nhanh sẽ tấn cấp lên cấp sáu, em không bắt được nó cũng là bình thường.
- Cái gì? Tiểu hồ ly này sắp tấn cấp yêu thú cấp sáu?
Đường Bắc Vi kinh ngạc thốt lên.
Diệp Mặc lại biết Từ Đồng nói đúng, lúc hắn thu được 'Tuyết Nhung Hồ' đã là cấp năm sơ kỳ, chắc là do ở trong Thế giới trang vàng với mức linh khí quá mức nồng đậm nên mới lớn nhanh như vậy, giờ sắp tấn cấp lên cấp sáu cũng không quá ngạc nhiên.
'Tuyết Nhung Hồ' nhanh chóng chạy đến một góc tối bên traí, bắt đầu nhanh chóng dùng móng vuốt đào bới, Diệp Mặc lập tức đi qua đó, bố trí một số trận kỳ ra ngoài.
Lại một trận pháp ẩn nấp xuất hiện trước mặt mọi người, Diệp Mặc đã quen với việc dùng trận kỳ khai mở thông đạo, mọi người lại nhanh chóng đi vào.
Sau khi tiến vào trong, một loại cảm giác sảng khoái đến cực điểm liền truyền tới.
- Linh tủy trì ở đây thật là lớn…
Ngay cả người rụt rè như Từ Đồng cũng nhịn không được mà kinh ngạc thốt lên, ngay cả Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết cũng vậy, cũng đều nhìn không được mà chạy tới, hơn nữa cái loại linh khí nồng đậm này, nói rõ là đây không chỉ là Linh tủy trì trung phẩm, thậm chí phải là Linh tủy trì cực phẩm, không… chí ít thì đã là Linh tủy trì thượng đẳng rồi.
Diệp Mặc thu hồi trận kỳ, liền lấy ra hơn mười miếng trận kỳ khác lần nữa phong tỏa lại nơi này. Lúc này mới bắt đầu kiểm tra Linh tủy trì.
Noi này là một đại điện cực lớn, mặt ngoài đại điện ngoại trừ một Linh tủy trì thật lớn, không có bất cứ một thứ gì khác cả. Mỗi một Linh tủy bên trong Linh tủy trì đều vô cùng đầy đủ, hiển nhiên là đã một thời gian dài rồi không có ai ở đây tu luyện.
Linh tủy trì ở đây không chỉ có một cái, hơn nữa sát bên ngoài từng cái Linh tủy trì đều có một số viên linh tinh rơi lả tả bên cạnh, thậm chí đều là linh tinh cao cấp. Thế nhưng không ai vào đây tu luyện, cũng không ai tranh đoạt chém giết, tất cả đều là để chờ Diệp Mặc.
Diệp Mặc đếm một chút, tổng cộng có mười sáu cái Linh tủy trì, thì biết là hơn mười người bọn họ cho dù là mỗi người một cái, cũng vẫn còn thừa. Hơn nữa linh tủy của Linh tủy trì ở đây còn cao cấp hơn lần hắn gặp ở 'Sa nguyên dược cốc' nhiều lắm.
Nghĩ tới đây Diệp Mặc nói:
- Mỗi người đi vào một cái Linh tủy trì, thu lại những linh tinh ở bên cạnh.
Nghe xong lời Diệp Mặc nói, Lâm Dị Bán và Từ Đồng liền đi đầu tiên thu nhặt những linh tinh rơi vãi bên Linh tủy trì. Đám người Cam Lang Lạc Phi cũng đều đi theo đến Linh tủy trì khác.
Diệp Mặc để Đường Bắc Vi đi trước đến một cái Linh tủy trì, sau đó lại nói với Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết:
- Các em cũng đã là Kim Đan đỉnh rồi, anh ở đây có 'Thảo Hoàn Đan', hiện tại các em liền tấn cấp Nguyên Anh đi, sau đó lại ở bên trong Linh tủy trì tu luyện mới là tốt nhất. Về phần công pháp, thì sau này không cần tu luyện công pháp cũ nữa, anh sẽ cho các em công pháp tu luyện mới.
Có Diệp Mặc ở một bên bảo vệ, lại có nhiều Linh tủy trì như vậy, cho dù là ở trong đại điện này tấn cấp Nguyên Anh thì Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết cũng hoàn toàn là vô kinh vô hiểm.
Lôi kiếp qua đi, Diệp Mặc chờ sau khi Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết bắt đầu đi tu luyện, thì lúc này hắn mới bố trí ở bên ngoài một trận pháp phòng ngự và một trận pháp công kích, cả hai trận pháp đều là cấp bẩy.
Cho dù là ở bên trong này, Diệp Mặc cũng rất cẩn thận, ai biết được có thể có người nào đột nhiên tìm được đến nơi này hay không? Bọn họ mặc dù là có mười người, nhưng nói thẳng ra là ngoại trừ Lâm Dị Bán và Từ Đồng là tu sĩ Ngưng Thể còn có thể có một chút sức chiến đấu, còn lại đều là góp mặt cho đủ số.
Diệp Mặc thấy mọi người đều đã nỗ lực hấp thu linh khí bên trong Linh tủy trì để tu luyện, lốc xoáy linh khí không ngừng hình thành trên đỉnh đầu của mỗi người, biết rằng lần này mọi người đều sẽ đề thăng tu vi rất nhiều, nhưng hắn cũng không vội vã đi tu luyện, mà bắt đầu lấy ra trận bàn thời gian kia.
Hắn không có ý định để tất cả mọi người tiến vào trận bàn thời gian tu luyện, bởi vì Diệp Mặc biết như vậy căn bản là không hiện thực. Cho dù là trận bàn bố trí cho một mình hắn tu luyện thì cũng cần tiêu tốn rất nhiều linh khí để khởi động, nếu như tất cả mọi người cùng vào tu luyện thì mười sáu cái Linh tủy trì ở đây không chừng còn chẳng đủ cho cái trận bàn thời gian này tiêu hao.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1170: Hư Thần đỉnh.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Còn lại bảy linh trì, Diệp Mặc dùng ba, một trong đó để cho hắn tu luyện, còn hai cái để cung cấp linh khí cho bảy dẫn linh trận của hắn. Chủ yếu là cung cấp linh khí cho Trận bàn thời gian, Trận bàn thời gian của Diệp Mặc tiêu hao linh khí quá mức lợi hại, hắn sợ linh khí của một linh trì không đủ dùng
Sử dụng linh tủy trì cộng thêm 'Hư linh đan' hạng nhất tu luyện, Diệp Mặc tin tưởng sau khi sử dụng hết linh tủy của một linh tủy trì, hẳn là hắn có thể tấn cấp đến Hư Thần hậu kỳ.
Nếu như nói người khác tu luyện chỉ hình thành một lốc xoáy linh khí, vậy thì khi Diệp Mặc tu luyện đỉnh đầu sẽ có tám lốc xoáy linh khí, hơn nữa lốc xoáy linh khí hình thành màn sương như là thực thể. Chỉ là bởi vì Diệp Mặc ở bên trong trận pháp gia tốc thời gian, khi đó trận pháp gia tốc thời gian liên tục chuyển động, làm xuất hiện cái bóng mờ nhưng người ở phía ngoài căn bản nhìn không thấy mà thôi.
Hai tháng trôi qua, Lâm Dị Bán là người thức tỉnh đầu tiên từ trong tu luyện, y kinh hỉ phát hiện mình đã là Ngưng Thể tầng 8 rồi, chỉ cần tiến thêm một bước thì sẽ là Ngưng Thể tầng chín. Mà y nhìn linh tủy bên trong linh tủy trì, cũng chỉ mất chưa đến một phần năm, nhất thời mừng rỡ vạn phần.
Linh tủy không đến một phần năm, thì đã đủ cung cấp để y từ Ngưng Thể tầng bảy tấn cấp đến Ngưng Thể tầng tám, hiển nhiên linh tủy bên trong linh tủy trì này là linh tủy thượng phẩm.
Y vô thức nhìn những người xung quanh đang tu luyện, Cam Lang tiến bộ nhiều nhất, hiện tại thình lình đã là Nguyên Anh tầng bảy, mà vợ y Từ Đồng đã là Ngưng Thể tầng sáu. Hai người vợ của Diệp Mặc đều là Nguyên Anh tầng ba, mà cô em gái của hắn thì Kim Đan tầng tám, mắt thấy sẽ là Kim Đan viên mãn bắt đầu Kết Anh rồi.
Lạc Phi của Kiếm Cốc và Cận Chỉ Hằng cũng đã là Kim Đan tầng một rồi, hiển nhiên các cô trong lúc này đã Kết Đan.
Chỉ có Diệp Mặc thì y nhìn không ra được. Chỉ biết là ở chung quanh hắn có một trận pháp không ngừng xoay tròn, y chỉ là nhìn thoáng qua nhất thời cũng cảm thấy choáng váng xây xẩm. Y nhanh chóng chuyển dời ánh mắt. Trong lòng âm thầm hoảng sợ, đây là cái trận pháp gì?
Khi y thấy Diệp Mặc ở vìa hai Linh tủy trì khác cũng bố trí trận pháp, thì càng khiếp sợ. Cái y khiếp sợ đương nhiên không phải trình độ bày binh bố trận của Diệp Mặc, mà là vì linh tủy của hai Linh tủy trì được Diệp Mặc bố trí trận pháp. Linh tủy của mỗi một Linh tủy trì đều đã vơi đi một phần ba, thậm chí thêm chút nữa thì sẽ tiếp cận một phần hai rồi, cộng thêm Linh tủy trì Diệp Mặc đang dùng để tu luyện, Lâm Dị Bán không dám nghĩ tiếp
Vị tân thành chủ này của mình tu luyện sao mà kinh khủng như thế? Phải cần đến linh tủy của ba Linh tủy trì, hơn nữa tiêu hao còn lớn đến thế? Lẽ nào linh tủy của hai linh tủy trì khác là cung cấp cho cái trận pháp kia của hắn? Là cái trận pháp gì mà cần nhiều linh khí dữ vậy? Tụ linh trận? Cũng đâu cần, coi như là cần, Diệp Mặc cũng hấp thu không được nhiều như vậy.
Diệp Mặc tuy rằng không biết bên ngoài đã qua bao lâu, thế nhưng lại biết mình đã tu luyện hai năm rồi. Lúc này tu vi của hắn rõ ràng là Hư Thần tầng bảy đỉnh, tiếp theo đây sẽ là đột phá Hư Thần tầng tám, thế nhưng hắn không hề có ý dừng lại
Chỉ cần linh tủy trì của mình không khô cạn, hắn sẽ không dừng lại.
Bên ngoài lại hai tháng nữa trôi qua, Diệp Mặc lúc này bỗng đứng lên, dừng việc tu luyện. Trong trận pháp gia tốc, hắn đã tu luyện được bốn năm. Lúc này hắn đã là tu vi Hư Thần đỉnh, sau Hư Thần đỉnh, Diệp Mặc biết mình không còn biện pháp tiếp tục ở bên trong trận pháp gia tốc thời gian tu luyện rồi. Lúc này hắn phải phí chút thời gian nhất định để ổn định chân nguyên của Hư Thần hậu kỳ, sau đó tìm chỗ chuẩn bị độ kiếp.
Diệp Mặc thu hồi trận pháp, khi đi ra, lại phát hiện em gái Bắc Vi sớm đã đứng ở một bên không tu luyện. Những người còn lại tốc độ tu luyện cũng rất nhanh. Thế nhưng Diệp Mặc phát hiện trừ linh tủy bên trong ba linh tủy trì của hắn đều vơi đi ít nhiều, thì linh tủy trì của mấy người kia hầu như còn nguyên xi
Chỉ có linh tủy trì của Lâm Dị Bán thì vơi đi hai phần năm, mà Lâm Dị Bán đã là Ngưng Thể tầng 8 đỉnh
- Anh, anh cũng đi ra rồi?
Đường Bắc Vi một mình buồn chán, thấy Diệp Mặc đi ra. Lập tức mừng rỡ kêu lên.
Diệp Mặc vừa nhìn liền biết Đường Bắc Vi đã không có cách nào tu luyện rồi, cô rõ ràng là Kim Đan tầng chín đỉnh rồi.
- Cần Kết Anh rồi
Diệp Mặc phát hiện lần này hắn tiến vào cấm địa Băng Thần này thật sự là đi đúng đường
Lạc Ảnh đã là Nguyên Anh tầng bốn. Mà Khinh Tuyết cũng là Nguyên Anh tầng ba, những người còn lại đều có tiến bộ.
- Em tu luyện bao lâu rồi?
Diệp Mặc chợt nhớ tới chuyện trận pháp gia tốc thời gian, nhanh chóng hỏi một câu.
Đường Bắc Vi nghi hoặc nói:
- Bốn tháng rồi, anh không biết mình tu luyện bao lâu ư? Đúng rồi cái trận pháp mà anh tu luyện là gì thế? Em căn bản không dám nhìn, vừa nhìn liền choáng váng
Hóa ra trận pháp gia tốc thời gian của mình sử dụng linh khí do loại linh tủy này cung cấp, không ngờ thời gian đã đạt tới mười hai lần, thật sự là quá mức kinh người rồi
Diệp Mặc không giải thích chuyện này với Đường Bắc Vi, đây không phải một câu hai câu là có thể giải thích
Hắn dẫn Bắc Vi đến một bên đại điện, bố trí mấy trận pháp, bắt đầu để Đường Bắc Vi Kết Anh. Lúc này tất cả mọi người đang trong tu luyện, Diệp Mặc không muốn Kết Anh của Bắc Vi ảnh hưởng đến người khác.
Tư chất của Đường Bắc Vi tốt hơn Ninh Khinh Tuyết một chút, Ninh Khinh Tuyết sở dĩ Kết Anh trước, hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân của Diệp Mặc. Hiện tại Đường Bắc Vi Kết Anh, đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.
Diệp Mặc một tu sĩ Hư Thần đỉnh lo cho Đường Bắc Vi Kết Anh, muốn không quấy rầy người khác lại không cần phí nhiều khí lực.
- Anh, hiện anh đã là tu vi gì rồi?
Sau khi lôi kiếp của Đường Bắc Vi qua đi, chuyện đầu tiên không phải mừng rỡ mình đã Kết Anh, mà là hỏi tu vi của Diệp Mặc.
Diệp Mặc lấy ra hơn mười bình đan dược đưa cho Đường Bắc Vi nói rằng:
- Anh đã là Hư Thần đỉnh rồi, anh muốn tìm chỗ độ kiếp. Những đan dược này đều có tên trên mặt, đến lúc đó em phân phát cho mọi người tu luyện là được, anh hẳn là sẽ không đi quá xa.
-A…
Đường Bắc Vi tiếp nhận đan dược nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Anh, ở đây là một đại điện, anh còn đi chỗ nào độ kiếp? Ở trong đại điện không được sao?
Diệp Mặc rất là thẳng thắn nói:
- Không được, em không cần quản anh, anh khẳng định có chỗ đi, nếu có chuyện gì, em có thể thông qua Thông tin châu cho anh biết
Trước đó Diệp Mặc chính là thông qua thanh âm càu nhàu kia mà tìm tới nơi này, nhưng sau khi tới đây hắn lại không hề nghe thấy bất cứ thanh âm càu nhàu nào cả, cho nên Diệp Mặc tin tưởng, ở đây vẫn không phải chỗ hắn thật sự cần tìm
Huống hồ lôi kiếp Hư Thần của hắn đã dẫn đến đáy đầm lầy Chú Hà sụp xuống, lúc này hắn cần độ chính là lôi kiếp Ngưng Thể. Cái loại uy thế này, chẳng may chỗ này cũng sụp xuống thì tính sao? Hắn có Thế giới trang vàng, thế nhưng người khác thì đâu có
Đường Bắc Vi tuy rằng không muốn Diệp Mặc rời khỏi, thế nhưng cũng không nói gì thêm, cô có thể thấu hiểu tâm tình của anh trai. Anh trai tuy rằng ngoài mặt không nói gì, thế nhưng sự khó chịu trong lòng hắn phỏng chừng không ai có thể lĩnh hội được. Cô từ trong miệng Cận Chỉ Hằng biết được, anh trai rất tôn kính Kỷ Bẩm. Cho nên anh trai hiện tại cấp thiết muốn đề thăng tu vi, cô cũng có thể lý giải.
…
Sau khi chờ Đường Bắc Vi bắt đầu tu luyện, Diệp Mặc nhìn nhìn bốn linh tủy trì còn lại. Hắn suy tính bốn linh tủy trì này, đám người Lâm Dị Bán căn bản là không dùng đến. Suy nghĩ một hồi, hắn trực tiếp đem toàn bộ linh tủy của bốn linh tủy trì chuyển vào bên trong Thế giới trang vàng. Về phần linh tinh toàn bộ bị hắn thu thập hết
Tu vi của Diệp Mặc so với lúc trước càng đề cao mấy lần, mà lúc này hắn đang lắng nghe trong đại điện không có Phệ Linh Trùng, rất nhanh liền nghe được thanh âm càu nhàu
Thanh âm không có quy luật, thế nhưng ở trong đại điện, một khi chú ý tập trung lắng nghe thì sẽ rõ ràng hơn rất nhiều so với bên ngoài
- Lại là một trận pháp ẩn nấp
Diệp Mặc đứng ở một góc đại điện tự nhủ thầm một câu, cao thủ trận pháp này hình như rất thích chơi kiểu này, từng loại trận pháp, thì có từng loại bí mật.
Nếu như là một người không hiểu trận pháp tới đây, dù là biết nghe thanh âm, cũng không thể đi vào.
Diệp Mặc đánh ra trận kỳ, rất nhanh liền nhìn thấy một cánh cửa nhỏ. Sau khi tiến vào cánh cửa nhỏ, Diệp Mặc lại lần nữa thu hồi trận kỳ lúc này mới tỉ mỉ quan sát cảnh tượng trước mắt
Một hành lang khúc khuỷu xuất hiện trước mắt, ngoại vi hành lang còn có sân vườn. Chỉ là linh thảo trong đó đều chết sạch rồi, thế nhưng linh khí lại cực kỳ nồng nặc.
Diệp Mặc lắc đầu, ở đây cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, loại linh thảo linh khí này cũng bị chết đi, hiển nhiên là bởi vì thời gian quá dài. Có lẽ linh thảo ở đây cũng không trân quý cho lắm
Đi đến đầu hành lang khúc khuỷu, là một cánh cửa gỗ khép hờ. Diệp Mặc dùng tay sờ sờ cửa gỗ. Trong lòng càng kinh hãi, lúc này không biết đã qua bao nhiêu năm, mà cánh cửa gỗ này vẫn hoàn hảo như cũ, hiển nhiên loại gỗ này là thứ tốt cực phẩm
Diệp Mặc rất muốn đem cánh cửa này thử xem có thể luyện khí hay không, thế nhưng suy nghĩ một chút thì bỏ qua, ở đây rất nhiều đồ đều là thứ tốt, nếu như đến một cánh cửa cũng muốn lấy đi, thì đây có vẻ hơi quá
Tiến vào gian phòng là một không gian tiếp khách cực lớn, tuy rằng đã nhiều năm tuổi, thế nhưng đồ vật bốn phía, không có món nào bị hư hao cả. Rất rõ ràng, đồ vật trong phòng đều là cực kỳ trân quý. Từ cái ghế đến bầu rượu, chén ngọc, hoặc là một số đồ trang sức giản đơn đều là tài liệu cực phẩm chế tác
Thế nhưng mấy thứ này Diệp Mặc lại không mấy hứng thú, hắn không phải là người thích hưởng thụ, mấy thứ này với hắn mà nói là đồ vô dụng. Hơn nữa hắn còn có một thói quen, không thích bày biện đồ người khác đã dùng qua ở chỗ ở của mình. Đối với Diệp Mặc mà nói, chỗ ở của hắn và vợ mình, đồ dùng đều phải là do chính tay hắn chế tác, chứ số đồ người khác đã dùng qua, dù có tốt hơn nữa, hắn thật sự là không chút hứng thú.
Diệp Mặc đi theo thanh âm càu nhàu đẩy ra một cánh cửa khác, một thế giới màu hồng xuất hiện ở trước mắt hắn.
Tại góc của thế giới màu hồng này có một linh tủy tuyền trì, ở một thạch bích phía trên tuyền trì còn thỉnh thoảng có một dòng suối tinh khiết chảy ra, mà thứ chảy ra đó rõ ràng là một dòng suối linh tủy đậm đặc đến cực điểm. Dòng suối linh tủy này chảy vào trong linh tủy tuyền trì, phát ra một số thanh âm càu nhàu. Linh khí nồng nặc khiến Diệp Mặc thoải mái hít vào một hơi, linh khí của linh tủy tuyền này thậm chí còn cao cấp hơn so với linh tủy bên ngoài
Đây rõ ràng là nơi tắm táp của phụ nữ, đối diện linh tủy tuyền trì, thậm chí còn có một linh kính cực lớn cực kỳ đẹp, bên cạnh cái gương vẫn còn treo vài chiếc áo yếm của phụ nữ. Hiển nhiên tài liệu luyện chế loại áo này cũng là cực kỳ trân quý, thế nhưng Diệp Mặc đối với y phục phụ nữ đã mặc qua càng không có nửa điểm hứng thú.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra được, một cô gái cực xinh đẹp, đã từng tắm rửa bên trong linh tủy tuyền trì này. Cái chỗ này cũng không biết là nơi ở của Đại năng nào, không ngờ xa xỉ cùng cực như vậy. Lúc này Diệp Mặc nghĩ đến nhiều nhất chính là, số Phệ Linh Trùng kia có phải là chủ nhân nơi này nuôi không, còn mấy thị nữ bị hóa thành người băng lại là do ai làm?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1171: Mang ta rời đi.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc âm thầm thở dài, hắn không biết lúc đó có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng từ tình huống nơi này mà đoán, thì tình huống lúc đó đại khái là ở trong phòng tắm này có một cô gái đang tắm, sau đó có sự việc đột ngột xảy ra, cuối cùng cô gái này cũng không kịp mặc quần áo đã lập tức bỏ chạy ra ngoài. Hoặc là cô gái này cũng không có cơ hội mặc quần áo đã bị một người khác đưa đi.
Bất luận là như thế nào, thì việc một cô gái không kịp mặc quần áo mà chạy ra ngoài đều là chuyện tình bi thảm.
Diệp Mặc không hề động đến cái phòng tắm này, cho dù nó là một cái Linh tủy tuyền nồng đậm linh khí thì hắn cũng không muốn di dời nó.
Chỉ tiếc là những gian phòng này đều không thể sử dụng thần thức để mà dò xét. Có thể thấy được rằng cái thứ hạn chế thần thức vô cùng lợi hại này căn bản không phải là trận pháp, mà chỉ là một ít cấm chế đơn giản mà thôi.
Hắn rời khỏi gian phòng tắm, lại lần nữa đi tới gian phòng sát vách, sau khi đẩy cửa ra, thì cảnh tượng đập vào mắt hắn càng khiến hắn giật mình.
Một gã trung niên mặc hoa phục thượng hạng đang ngồi tại vị trí phía trên, trước mặt y còn có một bàn trà tinh xảo, trên bàn trà còn bầy biện một bộ trà cụ mỹ lệ không biết là chế tác từ cái loại taì liệu gì.
Nhưng khiến Diệp Mặc giật mình cũng không phải là những thứ này, mà chính là một tay của người này đang cắm cả năm ngón tay lên đỉnh đầu của mình. Vài dòng máu đã khô lại trên gương mặt, từ trong mắt người này Diệp Mặc chỉ có thể nhìn thấy một loại tâm tình làm cho lòng người bi thương và tuyệt vọng, thậm chí còn có một tia trống rỗng vô hồn.
Rất hiển nhiên, cái người trung niên mặc Hoa phục này chính là chủ nhân của nơi này rồi, Diệp Mặc thật không ngờ vị chủ nhân này lại tự sát. Dựa theo sự tưởng tượng của hắn. Thì nơi này chính là gặp phải cường địch, còn chủ nhân nơi này thì đã bị giết khi chiến đấu với kẻ địch, hoặc là đã chạy trốn rồi. Nhưng nghĩ không ra y lại ở bên trong phòng của mình tuyệt vọng mà tự sát, không biết là cái gì đã khiến y bi phẫn và đau thương như vậy.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn không muốn tiếp tục suy đoán nữa, có lẽ đây là một chuyện xưa đầy bi thảm, có lẽ là khó có thể tiếp nhận, bằng không cũng không có khả năng nhiều thị nữ chết đi như vậy, ngay cả chủ nhân cũng phải tự sát.
Không có cái nhẫn nào trong tay người trung niên này, Diệp Mặc đoán là đã bị người khác cầm đi rồi. Hắn tiến đến đây là để tìm kiếm chút tài nguyên tu luyện, nếu như đã không có, vậy thì cũng không cần tiếp tục ở đây nữa.
Khi hắn vừa định rời khỏi, chuẩn bị ra phía sau độ kiếp. Thì lại phát hiện ở phía góc phòng chợt có sự dao động của linh lực.
- Ở đây còn có một trận pháp?
Diệp Mặc bước nhanh đến, lấy ra mấy trận kỳ. Quả nhiên một trận pháp đã xuất hiện trước mặt của hắn. Đây không ngờ lại là một Truyền Tống Trận loại nhỏ có công năng ẩn nấp. Chắc là bởi vì đã qua thời gian quá lâu nên mới lộ ra sự dao động của linh lực.
Diệp Mặc nhìn xung quanh một chút, cuối cùng bước vào cái Truyền tống trận này đặt vào lỗ khóa khởi động hai viên linh thạch, xung quanh Truyền tống trận tỏa ra một luồng ánh sáng trắng, Diệp Mặc liền biến mất khỏi căn phòng.
…
Một cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy truyền đến, Diệp Mặc lúc này mới phát hiện bản thân đang đứng giữa một vùng băng thiên tuyết địa. Hắn mới vừa ra khỏi Truyền tống trận, lập tức đã cảm thụ được từng đợt âm thanh của xương cốt truyền đến, Diệp Mặc sợ hãi nhanh chóng vận chuyển chân nguyên bảo vệ bản thân.
Thật sự là một nơi lạnh như băng, nếu như một tu sĩ Nguyên Anh đi tới đây, nói không chừng là trong nháy mắt sẽ bị đông thành người đá
Ở đây còn lạnh hơn cả ngoại vi cấm địa Băng Thần vô số lần. Sau một lát Diệp Mặc vẫn cảm giác lạnh lẽo đến tận xương thì liền lấy ra cả Đại đỉnh tám cực.
Đại đỉnh tám cực bắt đầu xoay tròn trên đỉnh đầu của hắn. Hình thành một lốc xoáy đỉnh ảnh bảo hộ quanh thân, những thanh âm ‘Răng tắc’ không ngừng vang lên, Diệp Mặc lúc này mới cảm giác được một chút thoải mái.
Thật là một nơi đáng sợ.
Lẽ nào nơi này mới chân chính là cấm địa Băng Thần? Tu vi của bản thân đã đạt đến Hư Thần đỉnh, thế nhưng cho dù có cả Đại đỉnh tám cựcbảo vệ thì hắn vẫn cảm thấy rất gian nan. Nếu như là một tu sĩ Hư Thần khác đi vào đây, thậm chí có khi cả tu sĩ Ngưng Thể đi vào đây thì chắc là cũng đều không chịu nổi.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, hắn rất nhanh phát hiện được một nơi khác.
Không ngờ rằng lại có một gốc cây xanh mọc ở một nơi mà bốn phía đều là băng tuyết thế này?
Diệp Mặc bước nhanh đến, hắn phát hiện bản thân càng tới gần gốc cây, thì sự lạnh lẽo quanh người càng ít đi, cuối cùng hắn đã có thể thu hồi lại Đại đỉnh tám cực'.
Khi Diệp Mặc đi tới bên cạnh gốc cây xanh kia thì lại ngây người, một cô gái tuyệt sắc giai nhân đang trợn tròn mắt theo dõi hắn, hắn liền vô thức lùi ra sau một bước, có chút xấu hổ ôm quyền nói:
- Tại hạ Diệp Mặc, chỉ hoàn toàn là ngẫu nhiên mà đi tới nơi này, đã quấy rầy tiền bối rồi.
Tuy rằng đối phương thoạt nhìn chỉ trạc tuổi mấy người Ninh Khinh Tuyết, thế nhưng Diệp Mặc lại biết đây chẳng qua là mặt ngoài mà thôi. Cái cây này thật đúng là tà môn, chính bản thân vừa dò xét đến bằng thần thức, lại chỉ có thể nhìn thấy cái cây mà không nhìn thấy cô gái này
Diệp Mặc chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp của cô đã khiến hắn không dám nhìn thẳng, căn bản là không có một loại ngôn ngữ nào có thể miêu tã được vẻ đẹp của cô.
Thế nhưng rất nhanh Diệp Mặc lại phát hiện lời hắn nói là dư thừa rồi, người con gái vô cùng xinh đẹp kia vẫn nhìn hắn như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không có động đậy chút nào, tư thế cũng vẫn duy trì trạng thái cũ.
Diệp Mặc chợt hiểu ra, cô gái xinh đẹp này không biết đã chết từ bao lâu rồi. Nếu như không có cái gốc cây này, thì không chừng cũng đã bị đóng băng giống như những thị nữ ở bên ngoài rồi.
Trong lòng Diệp Mặc thậm chí còn có một chút đau thương, hắn nhanh chóng vận chuyển ‘Thanh tâm quyết’ rồi lui ra ngoài. Gốc cây xanh tươi này tuyệt đối là một linh vật vô cùng trân quý, bằng không cũng không có khả năng duy trì được sự xanh tốt ở cái nơi băng thiên tuyết địa như thế này. Mà hắn cũng không nhận ra loại ‘Linh thụ’ này, ngay cả tên cũng không thể đoán ra được.
Lúc này trong đầu Diệp Mặc lại không ngờ không có chút chủ ý nào với cái cây này, thậm chí cũng không nghĩ đến đây chính là một nơi rất tốt để độ kiếp. Có thể là do trong tiềm thức của hắn đã nghĩ rằng, một khi hắn thu lấy cái cây này, thì người con gái vô cùng xinh đẹp kia cũng sẽ lập tức bị hóa thành băng.
Hắn thật sự là không đành lòng để một người con gái xinh đẹp mỹ lệ hiếm có trên thế gian như vậy bị hóa thành băng, đây không phải là bởi vì sự ái mộ, mà hoàn toàn là vì một loại thưởng thức đối với vẻ đẹp mà ông trời đã ban tặng.
Hơn nữa hắn tin rằng, cho dù là ‘Linh thụ’ này có quý gia thế nào thì cũng không thể bằng được 'Khổ trúc' của hắn. 'Khổ trúc' của hắn là một trong mười đại linh căn thượng cổ, có mấy thứ có thể so sánh được với nó chứ?
Diệp Mặc lui ra phía sau vài bước, hắn chuẩn bị rời khỏi chỗ này, tìm một nơi khác để độ kiếp. Ở chỗ này độ kiếp hắn cũng không đành lòng. Thế nhưng khi hắn vừa đi được mấy thước, thì lại nghe thấy được một thanh âm tràn ngập sự tuyệt vọng:
- Mang ta rời đi, mang ta rời đi…
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, thần thức của hắn liền toàn lực quét ra ngoài, mà hắn lại không thấy gì cả. Thần thức của hắn lại lần nữa chú ý tới cô gái xinh đẹp trước mặt này, hiển nhiên là cô đã chết từ lâu. Ở trên gương mặt tái nhợt còn có hai vết tích, Diệp Mặc đoán rằng đó là nước mắt của cô, mà nước mắt có thể trải qua thời gian dài như vậy vẫn bảo trì được vết tích thì chỉ có thể là ‘Huyết lệ’ mà thôi.
Vậy thì âm thanh hắn vừa nghe được không phải là của cô gái này. Lẽ nào hắn lại nghe lầm? Diệp Mặc lại lần nữa lui ra sau vài bước, thế nhưng cái âm thanh tuyệt vọng kia lại lần nữa vang lên bên tai.
Lúc này Diệp Mặc đã xác định chính là cô gái xinh đẹp này vừa nói với hắn, khiến hắn đã có chút cảm giác sợ hãi rồi. Cô gái này có thể kêu gọi hắn, thì có thể là trước khi cô chết đi đã sử dụng một loại bí thuật để lưu lại giọng nói. Đây chẳng qua chỉ là một lời kêu gọi hoàn toàn vô thức, hoặc là cái loại bí thuật này có thể cảm thụ được người từ bên ngoài đến.
Thế nhưng Diệp Mặc xác thực là cảm thấy rất khó xử, hắn cũng không phải là không muốn mang cô gái đã chết này đi, mà là hắn căn bản là không biết nên đưa cô tới nơi nào.
Cũng không thể lại đưa cô vào Thế giới trang vàng được? Bên trong Thế giới trang vàng của hắn đã có mấy người con gái rồi, lẽ nào lại phải thêm một người nữa? Lẽ nào hắn lại có loại ham muốn đặc biệt này?
Diệp Mặc vô thức rùng mình một cái, hắn thực sự là không muốn mang theo một cô gái nữa vào trong Thế giới trang vàng.
Ngay khi Diệp Mặc đang cảm thấy rất khó xử, thì lại thấy cô gái trước mặt tựa hồ còn có một chiếc ngọc giản rất nhỏ. Diệp Mặc liền tiến lên cầm lấy ngọc giản nhìn một chút.
- 'Thanh châu' là thế giới của ta, làm ơn đưa 'Thanh châu' đến Băng Thần Cung, Thanh Như xin nhớ ơn suốt đời…
Một câu nói không hiểu đầu đuôi, Diệp Mặc nghi hoặc không giải thích được, 'Thanh châu' là cái gì vậy, hắn chưa từng thấy qua. Hơn nữa Băng Thần Cung là nơi nào, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua. Nhưng chẳng lẽ nó lại ở ngay cấm địa Băng Thần này, hay cũng có thể là ở một nơi rất xa.
Ngay khi Diệp Mặc còn đang nghi hoặc, ‘Linh thụ’ xanh tươi kia bỗng nhiên chuyển động, Diệp Mặc nheo mắt lại, hắn nghĩ rằng mình đang bị hoa mắt. Thế nhưng ‘Linh thụ’ đúng là đang chuyển động, trong nháy mắt, ‘Linh thụ’ liền biến ảo trở thành một viên ngọc màu xanh, mà cô gái xinh đẹp kia cũng biến mất hoàn toàn sau khi viên ngọc mầu xanh xuất hiện.
Diệp Mặc ngơ ngác nhìn viên ngọc mầu xanh trước mặt, sửng sốt hết nửa ngày mới có phản ứng trở lại. Lúc này hắn đã hiểu được, viên ngọc màu xanh này giống như Thế giới trang vàng của hắn, không ngờ cũng chính là một tiểu thế giới. Hơn nữa đối phương đối với việc sử dụng tiểu thế giới còn am hiểu hơn cả hắn, cho dù là sau khi chết cũng có thể khiến cho tiểu thế giới chủ động đưa cô vào trong.
Mà chính bản thân không thể khống chế Thế giới trang vàng như vậy được, lần trước thì chỉ khi hắn đã gần như là gục ngã, thì Thế giới trang vàng mới chủ động đi ra hộ chủ một lần.
Rất hiển nhiên, cái viên ngọc màu xanh này là tiểu thế giới mà cô gái tên Thanh Như kia muốn nhờ mình đưa đến Băng Thần Cung.
Thần thức của Diệp Mặc lại quét vào trong hạt châu này, nhưng rất nhanh phát hiện thần trí của hắn không thể đi vào trong, chỉ rõ là do viên ngọc đã ngăn trở.
Diệp Mặc rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhặt viên ngọc màu xanh lên, đem 'Thanh châu' đưa vào trong Thế giới trang vàng. Không biết vì sao cô gái tên Thanh Như kia lại tin tưởng hắn, người bình thường thì sao có thể tiết lộ tiểu thế giới của mình ở trước mặt người khác được chứ? Tiểu thế giới căn bản chính là một loại đồ vật nghịch thiên, một khi đã bị lộ ra, bất luận là ai đều mơ ước có thể chiếm lấy nó làm của riêng.
- Có lẽ chỉ có mình mới không thèm để ý.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn thật sự là không thèm để ý đến cái 'Thanh châu' này, so sánh với Thế giới trang vàng của hắn, thì hắn cho rằng Thế giới trang vàng là tốt nhất. Hơn nữa hắn mơ hồ cảm nhận được, sau này Thế giới trang vàng không ngừng lớn lên, thì sẽ không còn là một tiểu thế giới nữa.
Cô gái này hẳn là đã không còn có quyền lựa chọn nữa rồi. Diệp Mặc chỉ có thể nghĩ như vậy. Hắn tin tưởng nếu như cô gái tên Thanh Như này có thể lựa chọn, thì sẽ không để cho người khác mang tiểu thế giới của cô đi.
Lại lần nữa nhìn khối ngọc giản trong lòng bàn tay mình một chút, Diệp Mặc chỉ có thể tự nói với mình “Chờ đến khi hắn biết Băng Thần Cung ở đâu rồi nói sau. Muốn mình phải đi tìm Băng Thần Cung thì tuyệt đối không được”. Hắn có quá nhiều chuyện phải làm rồi, sao có thể lãng phí thời gian vào chuyện này?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phòng tắm của cô gái kia cũng là một linh tủy tuyền trì, lúc đầu Diệp Mặc không hề muốn động đến, nhưng nếu như đã phát hiện ra cái linh mạch này, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không khách khí nữa.
Sau khi nuốt vào một viên 'Phá thần đan' Diệp Mặc lại lấy ra Đại đỉnh tám cực điều khiển nó xoay quanh bản thân để phòng vệ, đồng thời liên tục vận chuyển 'Tam sinh quyết' trong kinh mạch.
Sau nửa ngày, chân nguyên của Diệp Mặc đã nhanh chóng tụ lại, bắt đầu tìm kiếm điểm đột phá giới hạn. Nhưng vào lúc này, một luồng sáng trắng xóa đã xuất hiện trên đầu hắn, trong nháy mắt hơn mười tia sét lớn bằng cánh tay cùng nhau đánh xuống.
Diệp Mặc cũng không phải là lần đầu độ kiếp, nên hắn căn bản là không thèm để ý chút nào, Đại đỉnh tám cực điên cuồng vận chuyển, đông thời hắn cũng lấy ra 'Tử Đao'.
Ầm ầm...
Tiếng nổ vang lên không dứt. Một loạt ba mươi sáu tia sét không ngờ là không đụng tới được cái bóng của Diệp Mặc, đã hoàn toàn bị Đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc ngăn cản. Mà 'Tử Đao' của Diệp Mặc không ngờ cũng không có đất dụng võ.
Diệp Mặc bỗng nhiên có cảm giác rất khó chịu, tu vi của hắn đề cao quá nhanh, loạt lôi kiếp vừa rồi tuy rằng lợi hại, thế nhưng không mang đến cho hắn một chút lợi ích nào. Nghĩ tới đây hắn liền thu hồi lại Đại đỉnh tám cực.
Nếu như những tia sét tiếp theo đều bị Đại đỉnh tám cực ngăn cản, thì hắn có thể vui sướng được sao?
Lại có thêm ba mươi sáu tia sét nữa đánh xuống. Kích thước của ba mươi sáu tia sét này còn to hơn cánh tay một ít. Hắn nhanh chóng vung 'Tử Đao' lên đem theo đao quang màu tím đánh ra, vô số đao quang màu tím va chạm vào với lôi kiếp, bắn ra vô số lôi hoa, tạo thành một quang cảnh vô cùng mỹ lệ.
Mà hơn hai mươi tia sét còn lại toàn bộ đánh lên trên người Diệp Mặc, chỉ trong một chốc lát đó, toàn bộ quần áo và hộ giáp trên người Diệp Mặc đều bị nghiền nát, thế nhưng Diệp Mặc không sao cả, Nguyên Anh đỉnh và Hư Thần đỉnh căn bản là hơn kém gấp chục lần. Tuy rằng lôi kiếp này cường đại hơn lôi kiếp khi tấn cấp Hư Thần, thế nhưng so sánh với tu vi của Diệp Mặc thì mức độ tăng tiến của lôi kiếp vẫn còn chậm.
Rắc... rắc... Bành...
Tia sét đánh vào trên người Diệp Mặc, khiến cho đầu khớp xương của hắn cũng có chút rung động, đồng thời cũng bị tổn thương một chút máu thịt, một mùi cháy khét liền truyền ra, nhưng tâm tình của Diệp Mặc thì lại càng hưng phấn hơn.
Tuy rằng da tróc thịt bong, thậm chí xương cốt cũng phải rạn nứt, thế nhưng theo tu vi của hắn tăng lên, thì năng lực chữa trị thân thể cũng càng kinh người.
Ba mươi sáu tia sét của lần lôi kiếp thứ hai đã kết thúc, Diệp Mặc cảm giác được kinh mạch của mình phát sinh ra những âm thành ‘Răng rắc...’ giòn tan. Một loại lực lượng cực kỳ cường hãn truyền đến chân nguyên trong cơ thể hắn, lúc này nguyên thần cảa hắn càng nhanh chóng ngưng thực. Diệp Mặc biết là hắn đã đột phá tới Ngưng Thể rồi, đây là lần đầu tiên hắn chưa hoàn toàn độ kiếp xong mà đã đột phá được tu vi.
Cảm thụ được thực lực toàn thân tăng vọt, Diệp Mặc liền trở nên vô cùng hưng phấn. Hồn nhiên không có cảm thụ được cái lạnh thấu xương xung quanh. Thậm chí cả 'Tử Đao' cũng bị hắn thu hồi. Hắn đang rất mong chờ lôi kiếp thứ ba đánh xuống.
Chỉ hai lần lôi kiếp đã khiến hắn tấn cấp lên tu vi Ngưng Thể. Đã khiến hắn vô cùng hưng phấn, hắn muốn biết cực hạn của bản thân nằm ở chỗ nào, càng muốn biết sau khi hắn luyện hóa toàn bộ lôi nguyên của lôi kiếp, thì thực lực của hắn sẽ tăng trưởng đến trình độ nào, công pháp lôi hệ của hắn sẽ tăng tiến ra sao?
Lại có thêm mười tám tia sét đánh xuống, số lượng tia sét thiếu đi một nữa, thế nhưng lại có kích thước to gấp đôi lần trước.
Diệp Mặc vui mừng chứ không hề sợ hãi, không đợi những tia sét kia đánh xuống đầu hắn, thì hắn đã lấy ra 'Thập nhất lôi kiếm'. Hắn muốn dung hòa lôi nguyên của lôi kiếp vào 'Thập nhất lôi kiếm', chứ nếu chỉ nâng cao tu vi thì sẽ khiến hắn có chút lo lắng.
- Ầm... răng rắc... rắc...
Tia sét màu đen của hắn sau khi đánh ra va chạm với lôi kiếp, phát ra tiếng nổ kinh hoàng, lôi quang văng ra khắp nơi, cảnh vật xung quanh bị hai loại tia sét này đánh trúng liền bị nghiền nát, một lỗ thủng thật lớn đã được hiện ra.
Mà Diệp Mặc phát hiện sau khi hắn đánh ra 'Thập nhất lôi kiếm', không thể mạnh mẽ bằng tia sét của lôi kiếp. Nhưng mà ba bốn đường 'Thập nhất lôi kiếm' của hắn cũng có thể đánh tan được một tia sét của lôi kiếp.
Diệp Mặc càng thêm hưng phấn, liên tục hấp thụ lôi nguyên, 'Thập nhất lôi kiếm' trong tay cũng đánh ra với tốc độ nhanh hơn. Hắn cảm giác được tu vi của mình đang không ngừng ‘bay’ lên, thậm chí lôi kiếp còn chưa ngừng lại hắn đã tới tu vi Ngưng Thể tầng một đỉnh rồi.
Lôi kiếp dường như cũng bị Diệp Mặc làm cho tức giận, không chút nào ngưng lại mà liên tục đánh xuống chi chít những tia sét. Diệp Mặc cũng không cố kỵ chút nào, vận chuyển 'Tam sinh quyết' tới cực hạn, 'Thập nhất lôi kiếm' trong tay liên tục đánh ra. Về phần những tia sét không ngăn được thì hắn cũng không cần chú ý, thản nhiên để nó đánh lên trên người mình.
Những tia sét đánh vào trên người Diệp Mặc không ngừng truyền ra mùi da thịt bị cháy khét, thế nhưng Diệp Mặc vẫn như cũ, liên tục đánh ra 'Thập nhất lôi kiếm' chống chọi với những tia sét từ lôi kiếp giáng xuống, còn một bên thì luyện hóa lôi nguyên đã đánh lên trên người hắn.
Tới cuối cùng, Diệp Mặc phát hiện những tia sét kia đã to bằng bắp đùi, nhưng 'Thập nhất lôi kiếm' của hắn cũng đã đề thăng lên một cấp bậc, hiện chỉ cần hai đường lôi kiếm đã có thể ngăn được một tia sét của lôi kiếp rồi.
May mà không có ai ở chỗ này. Nếu có tu sĩ nào đó ở chỗ này nhìn Diệp Mặc độ kiếp, khẳng định là nghĩ bản thân đang bị ảo giác. Đây cũng không phải là một kẻ điên đang độ kiếp nữa, mà là một kẻ điên đang khiêu chiến với lôi kiếp rồi, mà cũng có thể là một tên biến thái...
Tu sĩ tu luyện càng lên cao, lại càng giữ vững tâm tình, cần đạt đến cảnh giới tâm bình khí hòa, đặc biệt là đối với lôi kiếp, tu sĩ chẳng những có một loại tâm lý sợ hãi, còn có một loại tâm lý luôn cảm thấy yếu đuối trước lôi kiếp. Các tu sĩ tu luyện đến tu vi càng cao, thì càng cố gắng giảm thiểu sát nghiệp. Chính là muốn để cho lôi kiếp trở nên ôn hòa hơn, cũng để bản thân giảm đi áp lực của tâm ma khi độ kiếp. Có một số các tu sĩ trước khi độ kiếp còn dâng hương cầu xin, khẩn cầu cho Lôi Kiếp trở nên ôn hòa hơn.
Thế nhưng hiện tại Lôi Kiếp của Diệp Mặc không những không kết thúc, mà tia sét đánh xuống càng ngày cào to hơn, càng ngày càng nhiều hơn.
Diệp Mặc lúc này lại hồn nhiên không nhận ra, tâm tình của hắn lúc này đang tràn ngập niềm vui. Cảm thụ được thực lực nhanh chóng tăng tiến, Lôi Kiếp đối với hắn không hề có tác dụng nữa. Nhất là khi tốc độ hấp thu lôi nguyên của hắn càng lúc càng nhanh, mà uy lực của 'Thập nhất lôi kiếm' cũng theo lôi nguyên hắn hấp thu mà tăng lên ngày càng nhiều, tới cuối cùng, Diệp Mặc không ngờ có thể dùng một đường lôi kiếm đánh tan một tia Lôi Kiếp.
Nếu tu sĩ của Lôi Vân Tông có nhìn thấy thì cũng không thể biết được chiêu thức Diệp Mặc thi triển ra là 'Thập nhất lôi kiếm', bởi vì chằng bao giờ có 'Thập nhất lôi kiếm' nào lợi hại như 'Thập nhất lôi kiếm' của hắn cả.
Ầm... Rắc răc...
Khi Diệp Mặc lại lần nữa đánh ra một đường lôi kiếm đánh tan tia sét của Lôi Kiếp, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ, sau đó nhìn 'Thập nhất lôi kiếm' của mình nói: