Cửa sau Hải Biên thành, Phương Linh tay cầm Tử Tinh Giao Kỳ trong tay nhìn mọi người nói:
"Kiện ngụy linh bảo này cực kì tiêu tốn linh lực, ít nhất phải đạt tới Thần Kết Cảnh mới có thể dễ dàng sử dụng. Tuy ta là Phi Nhân Cảnh cũng chỉ có thể dùng trong thời gian rất ngắn mà thôi. Vì vậy chúng ta cần đánh nhanh thắng nhanh, tới được chỗ Huyết Mao Viên Vương càng sớm càng tốt."
Mấy người Lý Phàm nghe vậy khẽ gật đầu tỏ ý đã biết. Phương Linh lúc này mới hài lòng nở nụ cười, vung tiểu kỳ trong tay lên, miệng lẩm bẩm niệm chú.
Dưới một đoạn chú ngữ của nàng, Tử Tinh Giao Kỳ liền tỏa ra ánh sáng màu tím mờ mờ, theo sau hóa thành một đám tử vân bao phủ thân hình cả năm người vào bên trong.
Lúc này nếu từ bên ngoài nhìn vào, nơi này đã trở thành một khu vực trống rỗng, thân ảnh năm người đã hoàn toàn tiêu thất...
Cách Hải Biên Thành hơn năm mươi trượng, Lý Phàm vầ mấy người Phương Linh dưới sự che phủ của Tử Giao Kỳ, cuối cùng cũng tránh được yêu thú xung quanh phát hiện, tiến tới gần trung tâm đại quân yêu thú nơi tộc ma viên đang đứng.
Từ bên trong đám tử vân, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng hình thể của đám quái vật kia.
Mỗi một Huyết Mao Ma Viên đều cao ít nhất bốn trượng, thân hình lực lưỡng phủ đầy lông mao màu đỏ như máu. Từ trong miệng chúng hai chiếc răng nanh sắc bén lòi ra, trong màn đêm toát ra hàn quang lạnh người. Mà giữa đám ma viên này, là một thân hình khổng lồ cao tới mười trượng, giống như một tòa núi nhỏ - Huyết Mao Viên Vương. Con yêu thú này không những so với các ma viên xung quanh phải lớn hơn gấp mấy lần, bộ lông càng là một màu đỏ đến nhức mắt, dường như dưới lớp lông đó lúc nào cũng có thể có máu tươi chảy ra. Xung quanh người nó, không gian mơ hồ dao động, có một loại khí thế thiên nhân hợp nhất, tinh khí thần tạo thành một cỗ lang yên xông thẳng lên trời. Tình cảnh này, chỉ có cao thủ đã đạt tới Phi Nhân đỉnh phong, nửa bước đạt tới Thần Kết cảnh mới có được. Hiển nhiên Huyết Mao Viên Vương trước mắt so với bọn họ tưởng tượng còn kinh khủng hơn nhiều.
Vũ Thanh Phong hít sâu một hơi khí lạnh để cho tâm tình bình ổn lại, hắn quay sang Lý Phàm thấp giọng hỏi:
"Đại ca, hiện tại nên làm thế nào?"
Lý Phàm cũng đang quan sát đám ma viên, nghe vậy khẽ trầm mặc một lúc rồi đáp:
"Hiện giờ cứ dựa vào Tử Giao Kỳ, cố gắng tới được càng gần viên vương càng tốt. Nếu không bị phát hiện thì năm người chúng ta cùng hợp sức, cố gắng một kích giết chết nó. Nếu bị đám ma viên bình thường phát hiện, vậy ta và Phương Linh sư tỷ sẽ tiến lên đấu với viên vương, đám ma viên còn lại đành trông vào ba người vậy."
Những người khác thoáng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng. Trong tình cảnh này cũng chỉ có thể làm được như thế mà thôi.
Dưới sự trợ giúp của Tử Giao Kỳ, năm người lại thành công tiến thêm hơn mười trượng nữa. Bỗng nhiên lúc này, một con ma viên bỗng nhiên khẽ hít hít mũi, theo sau đứng thẳng người dậy, hai mắt đỏ bừng nhìn vào chỗ năm người ẩn thân, bất chợt gào lên một tiếng.
"Bị phát hiện rồi!"
Năm người trong lòng đều thầm hô to không xong, nhưng dù sao cũng đã bàn bạc trước. Lý Phàm và Phương Linh hai người hú dài một tiếng, từ trong đám tử vân lao ra đạp lên trên đầu đám ma viên bình thường, hướng thẳng tới chỗ viên vương đánh tới. Mà ba người Vũ Thanh Phong, Nguyễn Thái Học và Trương Thái thì lại tụ vào nhau, chuẩn bị đối kháng với bầy ma viên đang xông tới.
Mặt khác, Huyết Mao Viên Vương rốt cuộc cũng chú ý tới động tĩnh nơi này, nó chợt đứng thẳng dậy, hai tay vỗ ngực gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Nhân loại nhỏ yếu không ngờ không trốn trong thành thì thôi, lại còn dám xông đến tận đây khiêu khích nó, thực sự là muốn chết.
Gầm...!
Trong tiếng gầm lớn, Huyết Mao Viên Vương dưới chân giẫm mạnh, cả người như một tôn viễn cổ hoang thú lao lên, đánh bay mấy con ma viên cản đường giết tới chỗ người Lý Phàm và Phương Linh.
Hầu...!
Bên này, Lý Phàm cũng không tránh không né, nghĩ tới thảm cảnh trăm họ lầm than trở thành thức ăn cho yêu thú, hắn không nhịn được hai mắt đỏ lên, đồng dạng hú dài một tiếng, Sám Hối Chi Mâu trong tay giống như một đạo lưu tinh cắt ngang bầu trời đâm tới ma viên.
Một mâu này, ẩn chứa sát khí, nộ khí, bi khí, mang theo khí thế một đi không trở lại hung ác hướng tới yết hầu viên vương đâm ra.
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Mâu chưa tới, mùi máu tanh đã tới!
Sát sát sát...!
Trong mắt Huyết Mao Viên Vương cũng hiện lên một tia kinh dị, hiển nhiên uy thế một mâu này đã vượt qua suy đoán của nó. Nhưng viên vương dù sao cũng là một yêu thú Phi Nhân đỉnh phong hàng thật giá thật, lúc này bàn tay nó khẽ nắm lại kéo theo không gian xung quanh mơ hồ rung lên, theo sau một quyền đánh ra.
Uỳnh...!
Từ trên quyền đầu của Huyết Mao Viên Vương, một cỗ linh khí đỏ như máu trào ra, hội tụ lại với khí áp xung quanh thành một quang cầu đỏ rực, rít lên một tiếng thê lương đâm thẳng tới mũi mâu.
Oanh...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Phàm khẽ hừ một tiếng bay ngược lại. Một quyền này của viên vương, không ngờ phát sau mà tới trước không những chặn đứng một mâu của hắn, dư kình cực lớn còn đem hắn đẩy văng ra sau.
Phi Nhân Cảnh, không phải trò đùa!
Cái gì là Phi Nhân, chính là không còn là người. Hay nói rộng hơn là đã siêu việt cực hạn của nhân loại. Phi Nhân cao thủ, chính là loại cường giả đã đem thân thể luyện tới cực hạn, đột phá cực hạn, mở ra một chân trời mới, cơ thể đủ tiềm lực để tu đạo.
Nếu như coi thân thể con người là một cái bình nước, tiềm lực sức mạnh là nước trong bình vậy những người luyện tới tầng thứ tám Huyền Võ Biến - Cương Nhu Cảnh là đã đem nước trong bình đủ đầy, đạt tới giới hạn đỉnh cao của nhân loại.
Nhưng Phi Nhân Cảnh thì khác, Phi Nhân Cảnh chính là đem cả cái bình này phá vỡ, xây dựng nên một cái bình khác có thể tích lớn hơn, lớn hơn nữa, nhờ đó mà có thể tiếp tục tiến bộ.
Phi Nhân cao thủ, tuy chưa thể ngự khí phi hành cách không điểm vật nhưng cũng đã có thể hư không đạp bộ, bách bộ thần quyền. Một chiêu đánh ra có thể khiến không gian dao động, chiến lực cực kì kinh khủng.
Tuy Lý Phàm hiện giờ đã đạt tới tầng thứ tám Cương Nhu Cảnh, dù là đấu với Phi Nhân Cảnh nhân loại bình thường hắn cũng có tự tin chiến thắng. Nhưng đấu với loại yêu thú Phi Nhân Cảnh này, nhất là lại đạt tới đỉnh phong, vậy vẫn cực kì nguy hiểm.
Lại nói mặt khác Huyết Mao Viên Vương một chiêu đánh bay Lý Phàm, ngay lúc nó muốn đuổi theo thì bất chợt cảm thấy trên đầu lông tóc dựng ngược, một cỗ dự cảm nguy hiểm mãnh liệt ập tới. Huyết Mao Viên Vương khẽ rùng mình, hai mắt đỏ bừng trợn ngược nhìn lên phía trên.
Trên đầu nó, Phương Linh không biết từ khi nào đã xuất hiện tại đó. Lúc này trong tay nàng cầm một thanh trường kiếm màu trắng ngọc, mắt lộ hàn quang, dưới chân bước liền ba bước từ trên cao một kiếm đâm thẳng tới đỉnh đầu viên vương.
Phong Hà Thất Kiếm - Thủy Phong Tỉnh.
Từ trên lưỡi kiếm của Phong Linh nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn, giống như một miệng giếng ụp xuống, bao phủ toàn bộ đầu lâu của Huyết Mao Viên Vương vào trong. Điều đáng sợ hơn là một kiếm này xuất ra, không những không có nửa điểm tiếng động mà ngay cả nguyên khí xung quanh cũng chẳng hề dao động nửa phần, cứ như vậy vô thanh vô tức mà đâm xuống.
Hầu...!
Huyết Mao Viên Vương gầm lên một tiếng tức giận, một quyền mang theo huyết khí nhanh chóng đánh ra, đối kháng lại một kiếm này. Yêu thú này không ngờ không chút sợ hãi kiếm mang sắc bén của kiếm chiêu, dùng tay trần đỡ đòn.
Oanh Long Long...!
Phương Linh kêu lên một tiếng đau đớn nhanh chóng lui lại. Từ trên khóe miệng của nàng chảy ra một dòng máu tươi , đã bị thương không nhẹ.
Mà phía bên kinh, Huyết Mao Viên Vương ngược lại không chút tổn hao. Trên nắm tay của nó, chỉ có một chút vết rách rất nhỏ cho thấy dấu vết của một kiếm khi nãy.
Phương Linh nhìn thấy tình cảnh này đồng tử hai mắt không khỏi co rút lại, trên gương mặt yêu kiều hiện lên vẻ lo lắng. Yêu thú này, thực sự quá mạnh. Chỉ e phải là Thần Kết cường giả tới đây mới có thể chế trụ được nó.
Hầu...!
Nhưng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, từ xa một tiếng hú dài thê lương vọng tới, cùng với đó là một tiếng sấm rền vang dội. Tại phía đó, Lý Phàm lúc này đã hóa thân thành một cự nhân thân cao ba trượng, trên người là một bộ chiến khải uy phong lẫm lẫm, hai mắt hắc quang bắn ra cả thước, tay cầm Sám Hối Chi Mâu giống như thượng cổ chiến thần đâm tới Huyết Mao Viên Vương. Trong lúc hắn bước đi, mỗi bước chân đều làm đại địa rung lên, ma viên hoảng sợ tránh đường. Từ trên mũi Sám Hối chi mâu không ngừng có lôi điện hiện ra, sấm rung chớp giật, uy thế cực kì kinh người.
Sám Hối Chi Mâu - Thiên Lôi Vô Vọng.
Một mâu này, là Lý Phàm đã thiêu đốt tới năm phần linh lực bản thân, cả người mạch máu như muốn nổ tung, mang theo chấp niệm giống như thượng thiên thần lôi, như thiên đạo thiên ý chăm lo chúng sinh, vì chúng sinh mà giáng xuống thiên lôi, thiên phạt, đem mọi loại tà ác yêu ma diệt trừ.
Cỗ ý cảnh này, cao thượng thế nào, khí khái bao nhiêu, lại muốn đem bản thân thay thế trời cao, chăm lo cho thương sinh bách tính.
Tử chiến không lùi!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Huyết Mao Ma Viên nhe răng gầm lên trầm thấp, một mâu này của Lý Phàm dù là nó cũng không dám lấy tay trần để đón đỡ. Nhưng nó dù sao cũng là một yêu thú Phi Nhân Cảnh, thủ đoạn thực sự không phải mấy người Lý Phàm có thể tưởng tượng.
Hầu...!
Chỉ thấy Huyết Mao Viên Vương hai tay không ngừng hướng về phía trước vung lên, trong khoảnh khắc đã đánh ra hơn trăm quyền. Những quyền kình này áp súc không khí, tạo thành hàng loạt nắm quyền hư ảo đỏ như máu đánh tới Lý Phàm.
Hừ!
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, dưới chân bước ra từng bước, một mâu vẫn hung hăng đâm tới hoàn toàn không để ý tới những quyền kình kia.
Phanh phanh phanh phanh phanh...!
Hàng loạt quyền kình đánh trúng người Lý Phàm nhất thời đem Thiên Tội Chi Khải ngoài thân hắn oanh thành nát bấy, dư kình chưa hết còn đánh thẳng vào nhục thể Lý Phàm tạo thành hàng chục quyền ấn sâu tới nửa tấc. Lý Phàm rên lên một tiếng đau đớn, từ khóe miệng một dòng máu tươi đỏ thẫm chảy ra, nhưng trong mắt hắn ngược lại vẻ điên cuồng càng thêm đậm. Chỉ thấy Lý Phàm ngửa cổ hú dài thê lương, dưới chân giẫm mạnh xuống đất lấy một tốc độ khủng bố vượt qua khoảng cách hơn ba trượng, ngay lúc Huyết Mao Viên Vương chưa kịp phản ứng Sám Hối Chi Mâu cuối cùng cũng đâm tới cách cổ họng nó còn một thước.
Từ trên mũi mâu, lôi điện nhât thời chui ngược lại vào trong, ngay cả tiếng sấm rền cũng im lặng, lúc này một chiêu kinh thiên của Lý Phàm nhìn qua đã trở thành bình thường vô hại. Nhưng càng như vậy, Huyết Mao Viên Vương lại càng cảm thấy lông tóc dựng đứng, một cỗ nguy cơ khổng lồ làm nó không tự chủ được bất an gầm lên trầm thấp.
Thiên Lôi Vô Vọng!
Vô thanh vô tức, vô ý vô hình, thứ còn lại chỉ là sát khí xung thiên, sát khí làm cho con người ta triệt để lâm vào vô vọng.
Grừ...!
Huyết Mao Viên Vương dù sao cũng là cao thủ Phi Nhân Cảnh đỉnh phong, trong lúc nguy cấp này hai tay nó dang ra, trên mỗi bàn tay đều tỏa ra huyết quanh nhức mắt. Sau đó viên vương gầm lên giận dữ, hai bàn tay từ từ hướng bên trong ép vào. Theo lực ép của nó, không gian hai bên xung quanh cũng dường như bị kéo theo. tạp thành một áp lực cực lớn muốn khóa chết lại Sám Hối Chi Mâu vào giữa.
U...u...u!
Lý Phàm đương nhiên cũng cảm nhận được lực ép này, chỉ là hắn hiện tại ngoài liều mạng tiến tới trước thì cũng chẳng còn con đường nào khác. Cắn chặt răng, linh khí(*) toàn thân Lý Phàm kịch liệt sôi trào, tất cả đều dồn hết vào mũi mâu trong tay làm Sám Hối Chi Mâu rít lên một tiếng chói tai, vang lên âm thanh thần ma gào thét tiếp tục xuyên qua lực ép đâm về phía trước.
Rít...rít...rít!
Chỉ là lực ép quá lớn, trong lúc lao tới Sám Hối Chi Mâu đã dần dần chậm lại, chỉ còn đợi tới khi hai bàn tay của viên vương hoàn toàn chập lại là sẽ bắt được thân mâu, hóa giải được chiêu này.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng ưng khiếu bất chợt vang lên làm Huyết Mao Viên Vương sửng sốt. Nó vội vã quay đầu lại, chỉ thấy cách mình chưa đầy ba thước, một con đại ưng màu xanh hư ảo đang lấy khí thế mưa giông gió giật nhắm thẳng tới trái tim mình mổ tới. Mà bên trong thân thể đại ưng, rõ ràng là một mũi tên cán gỗ màu xanh lấp lánh phù chú xanh biếc.
Ở phía sau cách mũi tên không xa, Phương Linh tay cầm một cây cổ cung bằng đồng, dây cung vẫn còn đang rung rung, bất chợt "ong" lên một tiếng, cổ cung đã hoàn toàn tan thành bụi phấn. Phương Linh đối với việc này không hề để ý. nàng khẽ mỉm cười, rốt cuộc cũng nhân cơ hội Huyết Mao Viên Vương lơ là với mình mà bắn ra được một tiễn.
Mà điểm quan trọng nhất là một tiễn này cũng không phải mũi tên bình thường mà là cao cấp nguyên bảo Thanh Phong Tiễn, tiễn vừa xuất, phong mang hiện, uy lực cực lớn.
Hầu...!
Phụp!
Hầu như không kịp phản ứng, Huyết Mao Viên Vương đã bị Thanh Phong Tiễn xuyên qua cơ thể tạo thành một vết thương to cỡ miệng bát, chỉ là trong lúc nguy cấp nó vẫn dịch sang bên trái một chút tránh được trái tim bị xuyên thủng. Nhưng dù là vậy một tiễn này cũng làm nó cực kì đau đớn, nơi vết thương giống như có hàng ngàn lưỡi phong nhận nhỏ bé đang cắt xé, máu tươi đỏ đậm chảy không ngừng.
Nhưng hiện tại Huyết Mao Viên Vương cũng không kịp suy nghĩ nhiều về thương thế của mình nữa rồi, ngay khi Thanh Phong Tiễn vừa trúng đích, Sám Hối Chi Mâu trong tay Lý Phàm rốt cuộc cũng bùng nổ, một mâu mạnh mẽ đâm tới vai trái viên vương, theo sau dư kình nhất thời bộc phát.
Phanh...!
Hầu hầu hầu...!
Huyết Mao Viên Vương rú lên thê lương, dưới dư kình của một chiêu Thiên Lôi Vô Vọng, vai trái nó đã hoàn toàn bị nổ nát biến thành một mảnh máu thịt bầy nhầy.
Đau đớn này, sỉ nhục này, đã bao lâu rồi nó không phải nếm trải?
Phẫn nộ, sát khí, điên cuồng...!
Trong một khắc, đôi mắt Huyết Mao Ma Viên đột nhiên biến thành màu máu đỏ đậm, từ trong vành mắt nó cũng có hai hàng máu tươi diễm lệ chảy ra.
Dị biến đột nhiên phát sinh!
Lý Phàm đứng gần nhất đột nhiên cảm thấy không ổn, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể Huyết Mao Ma Viên dường như to lên một chút, cùng với đó là một cỗ khí thế hung bạo cuồng dã từ từ vọng ra, giống như một tôn viễn cổ hung thú dần dần thức tỉnh.
"Cẩn thận! Nó biết cuồng hóa."
Đột nhiên, tiếng quát của Phương Linh từ xa vọng tới làm Lý Phàm giật mình, nhưng chưa đợi hắn kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một cánh tay lực lưỡng mang theo lông lá đỏ đậm đã lấy một tốc độ cực nhanh đánh thẳng vào ngực hắn.
Oanh...!
Hộc...!
Cả người giống như vừa bị một tòa núi lớn đụng phải, Lý Phàm giống như một viên sao băng bắn ngược về phía sau. Trên đường đi, từ miệng hắn máu tươi không ngừng chảy ra, cùng với đó còn nghe thấy cả tiếng xương cốt "rắc, rắc" rạn nứt ghê rợn.
Grào!
Huyết Mao Ma Viên đắc ý gào to một tiếng, hai tay đám mạnh vào ngực. Theo sau dưới chân nó dẫm mạnh, đạp lên hư không bước ra mấy bước tới trước mặt Phương Linh, bàn tay mở rộng, năm ngón tay tỏa ra huyết quang sáng ngời từ bên trên áp xuống. Dưới một đập này, không gian không ngờ phát ra hàng loạt tiếng ken két, giống như tùy thời đều bị một đập này phá nát.
Ù ù ù...!
Phương Linh vẻ mặt đại biến thất thanh lùi lại. Nàng tuy cũng là một cao thủ Phi Nhân Cảnh sơ cấp, nhưng đứng trước uy thế bậc này, nàng tin tưởng nếu mình dám đứng lại kết cục chắc chắn sẽ biến thành thịt nát.
Nhưng vừa lui, nàng lại kinh hãi phát hiện cả người giống như ở trong biển rộng, hành động đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề. Không gian xung quanh nàng lúc này dường như đã trở thành thể lỏng, ngăn cản hành động lui lại của nàng.
Trong mắt Phương Linh toát lên một vẻ sợ hãi. Chẳng nhẽ hôm nay, nàng phải chết tại đây sao?
Ngay lúc nguy cấp này, một tiếng sói hú thê lương đột ngột vang lên, cùng với đó một bóng trắng khổng lồ lấy tốc độ mắt thường không kịp nhìn rõ đã lao thẳng tới Huyết Mao Viên Vương...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Bóng trắng đột nhiên lao tới đem theo một xung lực cực mạnh hất bay Huyết Mao Viên Vương ra phía sau, lúc này Phương Linh vẻ mặt vẫn còn tái nhợt mấy trông thấy rõ hình dáng của nó.
Đây là một con sói lớn toàn thân tuyết trắng, thân thể khổng lồ dài đến năm trượng, so với một đầu ma viên bình thường còn to lớn hơn.
Con đại lang này hai mắt lấp lánh ánh vàng, giữa trán còn có thêm một con mắt thứ ba màu vàng kim, nhìn qua cực kì thần tuấn.
"Đây... đây là..."
Phương Linh ngón tay run run chỉ vào con sói, lắp bắp nói không ra lời. Bất chợt dường như nghĩ tới điều gì, nàng kinh hãĩ hô lên:
"Mày là Tiểu Bạch, là Tiểu Bạch. Là con sói nhỏ vẫn ở trên vai Lý Phàm đúng không?"
Đại lang đối với tiếng hô to gọi nhỏ của nàng không chút để ý, nó đưa mắt nhìn thoáng qua địa phương nơi Lý Phàm vừa ngã xuống không biết sinh tử ra sao, trong mắt dần dần cháy lên lửa giận. Ngửa đầu lên trời hú dài một tiếng thê lương, dưới chân đại lang dẫm mạnh xuống đất, lấy một tốc độ cực kì kinh khủng lao tới Huyết Mao Viên Vương vừa mới đứng dậy ở phía đối diện.
Đại lang này, không phải ai khác mà chính là Tiểu Bạch.
Hầu...!
Bên kia, Huyết Mao Viên Vương cũng gầm lên giận dữ. Con sói kia không biết ở chỗ nào chui ra đánh lén nó làm viên vương cực kì phẫn nộ. Uy nghiêm của một yêu thú Phi Nhân Cảnh như nó là không thể khinh nhởn. Những kẻ dám can đảm mạo phạm nó, kết cục đều giống như tên nhân loại vừa nãy mà thôi. Mắt thấy đằng xa con sói này còn dám tiếp tục xông tới tấn công mình, Huyết Mao Viên Vương không khỏi kêu lên mấy tiếng trầm thấp, dưới chân hướng tới không gian trước mặt bước ra ba bước khiến cho không gian run lên từng đợt gợn sóng, theo sau nó đã tới trước mặt Tiểu Bạch.
Từ trên cao, Huyết Mao Viên Vương khinh thường nhìn tiểu Bạch dưới mặt đất, một đôi viên trảo nắm lại thành quyền, liên tục cách không đấm xuống người Tiểu Bạch.
Yêu thú nhỏ yếu, làm sao có khả năng tưởng tượng được sức mạnh của một yêu thú đỉnh cao như nó? Chưa tới Phi Nhân Cảnh, vậy thì ở dưới đất mà chịu đòn đi. Từ sau khi tiến tới, Huyết Mao Viên Vương rốt cuộc cũng đã thấy rõ tu vi của con yêu thú vừa tấn công nó, không ngờ lại chỉ là Thần Lực Cảnh. Điều này không khỏi làm tâm tình nó đại nộ, toàn thân yêu khí cuộn trào, quyền kình phóng ra không khỏi mạnh thêm ba phần.
Nhìn hàng loạt quyền đầu màu đỏ máu đang từ trên không đánh tới, trong mắt Tiểu Bạch hào quang vàng kim càng tỏa ra chói lọi. Dưới chân nó khẽ động bèn dùng tốc độ cực nhanh né tránh số quyền phong này, theo sau bàn chân nó cũng hướng tới không gian trước mặt đạp nhẹ một cái, cả người không ngờ đã từ dưới mặt đất lao lên, từng bước từng bước dẫm lên hư không tới trước người Huyết Mao Viên Vương. Một màn này, không khỏi làm Huyết Mao Ma Viên chấn kinh, hai mắt trợn ngược gần như lồi ra ngoài.
Con mẹ nó, từ bao giờ yêu thú Thần Lực Cảnh cũng có thể hư không đạp bộ vậy?
Nhưng chưa đợi Huyết Mao Viên Vương kịp suy nghĩ nhiều, Tiểu Bạch đã lấy tốc độ cực nhanh vọt tới trước người nó, theo sau một đôi lang trảo lấy tốc độ cực nhanh cào tới người viên vương.
Huyết Mao Viên Vương thấy vậy cũng không thèm tránh né, hú lên một tiếng điên dại từng quyền từng quyền vung ra cản lại.
Phanh phanh phanh phanh phanh...!
Trong lúc nhất thời, trên không trung chỉ trong thấy hai thân ảnh to lớn đang quấn vào nhau loạn đả. Từng tiếng quyền đầu chạm vào cơ thể, tiếng lợi trảo xé rách da thịt, tiếng kêu thê lương của hai yêu thú thi thoảng lại phát ra, làm cho mỗi kẻ xung quanh dù là yêu thú hay loài người đều có thể thấy được mức độ hung hiểm của cuộc chiến này.
Phương Linh nhìn tình cảnh trên không trung, trong lòng thực sự rất muốn cầm kiếm lao lên hiệp trợ với con sói nhỏ kia tiêu diệt Huyết Mao Viên Vương, nhưng hiện giờ trong cơ thể nàng đã trống rỗng linh lực, cả người gần như hư thoát, dù là bảo vệ mình còn khó nói chi tới trợ giúp kẻ khác. Từ lúc bắt đầu cuộc chiến hôm nay, Phương Linh không những không ngừng vận dụng ngụy linh bảo Tử Tinh Giao Kỳ, rồi lại tới cao cấp nguyên bảo Thanh Phong Tiễn, lại thêm một trường đại chiến với viên vương, nàng thực sự đã tiêu hao quá độ, hiện giờ cũng chỉ có thể bất lực nhìn trân trối mà thôi.
"Hy vọng bây giờ, cũng chỉ đành đặt lên người mày thôi, tiểu Bạch."
Phương Linh lẩm bẩm tự nói, nhưng lời nàng vừa dứt bất chợt từ trên không một tiếng sói hú thảm thiết vang lên, theo sau một bóng ảnh màu trắng bị đánh bay ra ngoài, trên đường đi không ngừng có huyết hoa nở rộ. Mà bóng ảnh này, không ngờ chính là Tiểu Bạch.
Rầm...!
Tiểu Bạch từ trên trời nặng nề ngã xuống đất làm tạo nên một lớp bụi mù. Mà thân thể khổng lồ dài tới năm trượng của nó, lúc này bằng mắt thường cũng rất nhanh thấy được đang bị biến nhỏ lại như lúc ban đầu. Hai mắt Tiểu Bạch nhắm nghiền, không ngừng có máu tươi từ trong khóe miệng chảy ra, một bộ sinh tử không rõ.
"Tiểu Bạch...!"
Từ phía xa, Lý Phàm trông thấy một màn này bèn kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế. Trận chiến lúc nãy, Tiểu Bạch biến thân, sau đó lại đại chiến cùng viên vương, tất cả Lý Phàm đều chứng kiến. Chỉ là bản thân hắn bị trọng thương quá nặng, nên ngoài trơ mắt nhìn ra cũng không thể làm gì để giúp đỡ Tiểu Bạch.
Hiện taị trông thấy nó lâm vào thảm cảnh, từ trong ngực Lý Phàm một cỗ lửa giận không ngừng bốc lên cao, cùng với đó là sát ý và phẫn nộ bừng bừng.
Một tay chống lên cán mâu, Lý Phàm gắng gượng đứng dậy, hắn lê từng bước từng bước tới gần Tiểu Bạch, nhìn dáng vẻ mất hết sức sống của nó không khỏi đau lòng rơi lệ. Từ lúc lần đầu gặp nhau trong Lạc Nhật sâm lâm, thời gian hắn và Tiểu Bạch làm bạn cũng đã được mấy năm rồi. Tuy nó là yêu thú, nhưng trong lòng Lý Phàm lại coi nó không khác gì một đứa em nhỏ, một huynh đệ tay chân thân thiết của hắn.
Hiện giờ huynh đệ bị hại, há có thể không tức giận sao?
Lý Phàm bế Tiểu Bạch lên, xé rách áo ngoài trên người quấn chặt nó lại vào phía sau lưng mình. Khẽ thở dài một hơi, ánh mắt hắn chợt nhìn vê một nơi khác trên chiến trường. Nơi đó, còn có một huynh đệ khác của hắn.
Từ xa, Lý Phàm có thể thấy được tình cảnh của ba người Vũ Thanh Phong lúc này. Bọn họ hiện tại đang bị một đám ma viên vây quanh đau khổ chống đỡ, cả người máu tươi nhiễm đỏ xem ra đều bị thương không nhẹ. Tuy ba người Vũ Thanh Phong và Nguyễn Thái Học đều có tu vi Thần Lực Cảnh, nhưng bị một đám mấy chục ma viên tu vi thấp nhất cũng đến Tiên Thiên quấn lấy, tình huống cũng không chút khả quan.
Lý Phàm nhìn một lúc, khẽ thở dài rồi lại đưa ánh mắt về nơi xa hơn, nơi cổng thành Hải Biên.
Chỉ thấy nơi đó hiện tại là một mảnh máu thịt bầy nhầy, vô số xác người, xác yêu thú nằm la liệt trước cổng thành, từng đoạn tay đứt chân cụt, kiếm thương gãy nát rơi rụng khắp nơi, tình cảnh thảm không chịu nổi. Trên thành lâu, binh sĩ còn sống đã không đủ trăm người, mà đám yêu thú bên ngoài vẫn đông đúc vô cùng, tối thiểu cũng phải hơn nghìn con. Xem tình hình này, Hải Biên thành thất thủ là chuyện không thể tránh khỏi.
"Haizzz!"
Lý Phàm thu ánh mắt lại, từ từ quay đầu lại. Hắn vuốt vuốt nhẹ Tiểu Bạch sau lưng, khẽ lẩm bẩm nói. Giọng nói tuy nhỏ nhưng lại lộ ra một cỗ ý chí vô cùng kiên định:
"Cũng chỉ còn cách này mà thôi. Hy vọng... sẽ không làm ta thất vọng."
Lời nói vừa dứt, Lý Phàm chợt cắn mạnh đầu ngón tay, theo sau lấy máu tươi vẽ ra trên ngực mình một đoàn phù văn kì quái. Đợi phù văn hoàn thành, từ trong miệng hắn một đoan ngôn ngữ cổ xưa, thành kính trang nghiêm mà chậm rãi vang lên:
"Lấy thân thể của ta làm tế phẩm, lấy máu tươi của ta làm vật dẫn, lấy linh hồn của ta làm môn hộ. Mở ra đi Thánh Tế Chi Môn - Sinh Tử Chú."
Chú ngữ vừa hoàn thành, đoàn phù văn trên ngực Lý Phàm chợt nổi lên một lớp hồng quanh, theo sau bất ngờ từ từ tách ra khỏi người hắn bay lên, hội tụ trước mặt hắn thành một môn hộ cổ nát xa xưa.
Môn hộ này giống như làm bằng xương mà không phải xương, bằng đá mà không phải đá, phía trên cửa thấm đẫm máu tươi loang lổ, toát ra một vẻ âm trầm khủng bố. Ở hai bên môn hộ, lờ mờ thấy được hai văn tự cổ xưa: sinh - tử. Môn hộ vừa hiện, khắp bầu trời chợt nổi lên một trận âm phong gào rít, cát bay đá chạy. Mà Lý Phàm là người chịu trận lại càng thê thảm, chỉ thấy gương mặt hắn thất khiếu trào máu, cả người run rẩy đứng không vững. Nhưng đối với những điều này Lý Phàm vẫn cắn răng không kêu một tiếng, từ trong miệng hắn gian nan bật ra một câu:
"Sinh tử do mệnh, lấy mệnh đánh đổi, thánh tế hiện thành, cho ta năng lực."
Lời nói vừa dứt, dị biến đột nhiên hiện ra.
Tóc trên đầu Lý Phàm, lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng trở nên bạc trắng. Mà cùng với đó, một cỗ khí tức vô cùng khủng bố cũng đang từ thân thể hắn dần dần toát ra.
Cỗ khí tức này, như thần, như ma, như tiên, như yêu, lại giống như thượng cổ minh vương hàng lâm thế tục, như viễn cổ chiến thần hiện thế nhân gian. Lý Phàm lúc này, hai mắt đỏ ngầu, tóc trắng tung bay, toàn thân hắc phong lẫm lẫm. Nếu để miêu tả hắn bây giờ, chỉ có thể dùng bốn chữ: "Sở Hướng Vô Địch."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Bên trong cơ thể hắn, linh lực giống như nham tương không ngừng sôi trào chảy xuôi khắp kinh mạch toàn thân. Mỗi khi linh lực chảy tới đâu, kinh mạch nơi đó lại phát ra tiếng xèo xèo bốc lên khói trắng. Một cảm giác đau đớn đến tận xương tuỷ làm Lý Phàm không nhịn được phải cắn chặt răng, mồ hôi rơi xuống như mưa. Cứ như vậy linh lực sau khi dạo một vòng trong người Lý Phàm, bèn hướng tới trái tim hắn cấp tốc hội tụ lại.
Oanh...!
Lý Phàm chỉ cảm thấy cả người mình như vừa nổ tung thành vạn mảnh, theo sau một cỗ cảm giác như có thể dẫm nát cả thiên địa dưới chân chợt xuất hiện trong tâm trí hắn.
Sức mạnh này, là Phi Nhân sao?
Hầu...!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Chỉ sau khoảnh khắc, Lý Phàm cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, tóc dài trắng xóa tung bay, cả người vang lên hàng loạt tiếng răng rắc. Lực lượng quá lớn trong thân thể làm Lý Phàm không nhịn được ngửa cổ lên trời hú dài một tiếng. Theo sau dưới chân hắn đạp lên hư không, bước ra một bước vượt qua hơn mười trượng tiến tới trước mặt Huyết Mao Viên Vương.
"Nghiệt súc, chết đi cho ta!"
Hai mắt Lý Phàm trợn lên, hắc quang phun ra nuốt vào giống như thần ma nộ hỏa. Từ miệng hắn gầm lớn một tiếng, Sám Hối Chi Mâu trong tay mang theo uy thế lôi đình vạn quân vung ra hướng tới đầu lâu Huyết Mao Viên Vương điểm tới.
"Lôi Thiên Đại Tráng."
Oanh long long...!
Một mâu này vừa đâm ra, giống như tiếng sấm nơi cuối chân trời vang rền mạnh mẽ, chỉ sau khoảnh khắc đã tới trước mặt viên vương, mang theo lôi điện hoành ngang, bá khí trùng trùng, bá đạo không gì sánh kịp.
Huyết Mao Viên Vương từ lúc trông thấy nhân loại kia làm ra hành vi khác thường đã cảm thấy một mối nguy cơ mơ hồ. Nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh, nhân lúc nó chưa kịp phản ứng thì Lý Phàm đã hoàn thành xong Sinh Tử Chú, cường thế đề thăng cảnh giới lên một tầng, theo sau một mâu đã hung hăng chém giết tới trên đầu nó.
Grào...!
Trong lúc nguy cơ, Huyết Mao Viên Vương hai bàn tay mang theo huyết quang dày đặc chụm lại với nhau tạo thành một huyết cầu lớn cỡ một trượng, sau đó gầm nhẹ một tiếng, nâng huyết cầu lên cản lại một mâu kia.
Phanh... Uỳnh!
Huyết cầu mang theo năng lượng cuồng dã cuả Huyết Mao Viên Vương trong phút chốc đã va chạm với mũi của Sám Hối Chi Mâu, lôi điện cùng huyết mang đan xen dày đặc, bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên, cả lôi cầu và trường mâu đều nổ tan thành mảnh nhỏ.
Lý Phàm khẽ hộc máu loạng choạng lùi lại vài bước, mỗi bước chân đều dẫm cho không gian dưới chân gợn sóng, nhờ vậy mới hóa giải được cỗ dư lực vừa rồi. Đối diện hắn, Huyết Mao Viên Vương tình trạng còn thê thảm hơn nhiều. Vốn nó đã bị thương từ trước sức mạnh đã giảm xuống không ít, nay lại thêm một lần giao phong chính diện với Lý Phàm hiện giờ có thực lực không kém gì nó, vì vậy dưới vụ nổ vừa rồi, cả vùng ngực nó đã bị biến thành một mảnh máu thịt bầy nhầy.
"Hừ!"
Nhìn thấy tình cảnh này, trong miệng Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm triệu hồi ra Sám Hối Chi Mâu nữa. Dưới chân bước ra một bước tới trước người Huyết Mao Viên Vương, quyền đầu trong tay hắn vung lên đánh thẳng tới người yêu thú.
Một quyền này mang theo uy thế như núi non vạn trượng, uy nghiêm mà nặng nề vô cùng, trong lúc đánh tới không ngờ làm cả một mảng không gian trở nên gợn sóng, biến thành một quyền đầu hư ảo khổng lồ đánh tới ma viên.
Huyết Mao Ma Viên cũng không cam lòng chờ chết, một quyền mang theo yêu lực cường hoành đồng dạng đánh ra nghênh tiếp.
Phanh phanh phanh phanh phanh...!
Trong lúc nhất thời, một người một yêu đều hướng tới đối phương tung ra hàng loạt quyền đầu. Quyền kình hai người giao nhau giống như sấm rền nổ vang liên tục trên bầu trời, oanh long không ngớt. Mà ở bên trong, thỉnh thoảng lại vang lên một vài tiếng kêu đau đớn hay vài đóa huyết hoa diễm lệ rơi ra, chiến cuộc vô cùng thảm thiết. Động tĩnh giao chiến của Lý Phàm và Huyết Mao Viên Vương quá lờn làm phía bên kia, mấy người Vũ Thanh Phong và đám Huyết Mao Ma Viên bình thường đang chiến đấu cũng phải tạm dừng tay, đưa mắt nhìn tới.
Cũng không biết qua bao lâu sau, một tiếng vượng kêu thê lương vang lên. Từ trên trời, một thân hình khổng lồ giống như lưu tinh bị đánh bật ra, nặng nề rơi xuống mặt đất. Mà cùng lúc đó, một thân thể bé nhỏ hơn nhiều cũng đồng dạng rơi xuống theo, hai nắm tay hướng tới người ma viên liên tục tung ra hàng loạt quyền.
Phanh phanh phanh...!
Lý Phàm trong lúc rơi xuống đấm ra hơn trăm quyền đánh nát toàn bộ phần lưng của Huyết Mao Viên Vương. Nhưng như vậy còn chưa đủ, hắn khẽ hít một hơi, chợt giẫm mạnh vào lưng viên vương nhảy lên cao hơn trượng, theo sau giậm mạnh xuống.
Rầm...!
Huyết Mao Viên Vương như một tòa núi thịt bị xung lực bắn thẳng xuống đất, kéo theo vô số mưa máu rơi ra.
Lý Phàm lúc này một châm giẫm lên người yêu thú, trên tay hiện ra Sám Hối Chi Mâu. Hắn lạnh lùng nhìn Huyết Mao Viên Vương dưới chân, trầm giọng nói:
"Nghiệt súc, ngươi dẫn theo quần yêu làm loạn, gây họa nhân gian, tàn sát dân thường, tội nghiệt không thể tha thứ. Nay ta sẽ dùng mạng của ngươi mà chấm dứt lần thú triều này. Chịu chết đi!"
Lời nói vừa dứt, Lý Phàm vung trường mâu trong tay lên nhắm thẳng đầu viên vương chém xuống. Nhưng đúng lúc này viên vương dưới chân hắn trong mắt lại hiện ra một tia điên cuồng, nó khẽ dùng hết khí lực còn lại túm lấy hai chân Lý Phàm.
Viên vương bất ngờ còn sức phản kháng cũng làm Lý Phàm sắc mặt khẽ biến, nhưng chưa đợi hắn kịp hành động, một đoàn huyết quang đã từ trên người yêu thú lóe lên, bao trùm lấy cả hai.
Oanh...!
Một trận không gian dao động hiện ra, theo sau thân hình một người một yêu đã quỷ dị tiêu thất, giống như chưa bao giờ từng tồn tại ở nơi này...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Trên không trung một nơi cách Hải Biên Thành hơn ngàn vạn dặm, một trận không gian dao động thình lình xuất hiện, theo sau thân ảnh của Huyết Mao Viên Vương và Lý Phàm đã mơ hồ hiện ra. Một người một yêu chững lại giữa hư không một chút, rồi chợt rơi thẳng xuống.
U U U...!
"Đây là?"
Nghe thấy tiếng gió rít kịch liệt bên tai, lại cảm nhận thấy cuồng phong như vô số lưỡi đao nhỏ sắc bén đang xẹt qua bên người,Lý Phàm không khỏi khẽ ngây ra một lúc. Định thần lại, hai mắt nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, chợt sắc mặt hắn đại biến thất thanh hô:
"Nghiệt súc, ngươi dùng yêu pháp gì? Không ngờ dám đưa chúng ta lên tận trên trời cao vạn dặm này!"
Dưới chân Lý Phàm, Huyết Mao Viên Vương vẫn gắt gao nắm chặt hai chân hắn không buông, nghe thấy lời này đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, cười khặc khặc mấy tiếng điên cuồng phi thường nhân tính.
Lý Phàm làm cho nó thê thảm tới hoàn cảnh này, trong lòng viên vương hận hắn thấu xương. Vì vậy dù chết cũng phải muốn đem hắn kéo theo mới cam lòng.
Trong tộc Huyết Ma Ma Viên của nó, phàm là đạt tới cấp bậc Phi Nhân Cảnh, đều sẽ xuất hiện hai thiên phú thần thông. Một là cường hóa, giúp sức mạnh, tu vi trong phút chốc bạo phát, so với bình thường phải mạnh hơn gấp đôi. Thiên phú còn lại chính là không gian truyền tống, sau khi thiêu đốt một nửa máu huyết trong người thì sẽ giúp Huyết Mao Ma Viên bộ lạc hoàn thành một lần siêu phạm vi truyền tống, đủ để bảo mạng trong những thời khắc sinh tử. Chỉ là thiên phú này hao tổn quá lớn, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không một con huyết mao ma viên nào dám dùng.
Lại nói nếu bình thường, có hai đại năng lực này thì dù gặp phải Thần Kết cao thủ, Huyết Mao Viên Vương nó cũng không cần sợ hãi. Nhưng không ngờ hôm nay nó lại gặp phải một tên quái thai như Lý Phàm.
Trước tiên là dính phải một đòn sau khi cường hóa của nó mà không chết, sau đó không ngờ còn có thể bộc phát ra một lực lượng so với viên vương nó còn mạnh hơn, trong thời gian rất ngắn đánh cho thân thể yêu thú của nó gần như nát bấy. Chỉ là đến tận lúc này, Huyết Mao Viên Vương vẫn không dám dùng năng lực thiên phú không gian truyền tống để bỏ chạy. Bởi vì với thương thế rất nặng của mình, một khi sử dụng là đồng nghĩa với cái chết cũng không sai.
Nhưng cho tới thời khắc Lý Phàm giơ trường thương trong tay lên muốn cắt đầu lâu của nó xuống, Huyết Mao Viên Vương cũng bất chấp tất cả sử dụng rồi. Dùng cũng chết, không dùng còn chết nhanh hơn, vậy thì nó còn gì mà do dự nữa đây. Là một yêu thú Phi Nhân Cảnh, ngoại trừ không nói được tiếng người, ngoài ra trí tuệ của Huyết Mao Viên Vương không chút thua kém nhân loại. Nó dù chết, vẫn muốn kéo Lý Phàm chôn cùng, thế nên mới xuất hiện tình cảnh cả hai đột ngột hiện ra tại trên cao vạn trượng này.
"Nghiệt súc đáng chết, ta giết ngươi!"
Lại nói Lý Phàm thấy dáng vẻ điên cuồng của Huyết Mao Viên Vương, hơi suy nghĩ một chút hắn đã hiểu rõ chuyện này, trong lòng một cỗ nộ hỏa chợt dâng lên. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mở miệng hét to một tiếng, bàn tay năm ngón mở ra, mang theo một cỗ lực lượng đủ để toái sơn liệt thạch đập thẳng xuống đầu Huyết Mao Viên Vương.
Phanh...!
Máu tươi bắn lên, đầu lâu vỡ nát, Huyết Ma Viên Vương trực tiếp bị giết chết. Chỉ là trong lòng Lý Phàm hiện tại cũng không có bao nhiêu vui sướng. Nhìn quang cảnh hai bên cứ vùn vụt trôi qua, lại trông xuống mặt đất dưới chân đang lấy một tốc độ khủng khiếp mà ngày càng to lên, Lý Phàm không khỏi trầm mặc. Cứ chiếu theo tốc độ này, không tới ba khắc nữa hắn chắc chắn sẽ biến thành một bãi thịt nát.
Tuy nói Phi Nhân Cảnh đã có thể hư không đạp bộ, nhưng đó chỉ là trong thời gian ngắn mà thôi, và cũng chỉ giới hạn trong tầng trời thấp, không có phong bạo dữ dội thế này.
Hiện giời khi rơi xuống, dù Lý Phàm có dùng hư không đạp bộ cũng không thể thành công. Tốc độ rơi quá nhanh làm không gian giống như một mặt nước bị một con thuyền hung hăng rẽ sóng chia ra hai bên không thể ổn định, nói gì tới chuyện đạp lên mà bước đây?
"Cũng chỉ còn cách này, liều một phen thôi!"
Dẫm lên xác Huyết Mao Viên Vương, Lý Phàm khẽ nói. Hiện tại hắn chỉ còn cách đợi cho tới khi tới gần mặt đất, đạp lên xác viên vương sau đó lây xung lực bay ngang qua, giảm đi một phần trọng lực hút xuống, tiếp theo lại sử dụng hư không đạp bộ, chỉ có như vậy mới có cơ may sống sót.
Chỉ là hắn vừa dứt lời, bất chợt trong đầu một cảm giác váng vất hiện lên, rất nhanh đã làm hai mắt mờ đi, cả người lảo đảo đứng không vững.
"Không ổn, Sinh Tử Chú đã hết tác dụng! Là di chứng của nó... mạng ta xong rồi."
Lý Phàm chỉ kịp kêu lên một câu, theo sau trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh...
Cứ như vậy, Lý Phàm nằm trên xác Huyết Mao Viên Vương rơi thẳng xuống. Mãi cho tới khi chỉ còn cách mặt đất mấy trăm trượng, từ trên bàn tay phải của hắn một đoàn hoàng quang lóe lên, theo sau bóng dáng già nua của Quy lão hiện ra.
Quy lão xuất hiện, trước tiên nhìn thoáng qua hiện trạng thân thể Lý Phàm, lông mày khẽ nhíu lại. Một lúc sau, hắn đột nhiên bật cười, lẩm bẩm nói:
"Đứa nhỏ này, ngay cả sinh tử chú cũng dám dùng, lá gan quả thật không nhỏ. Nhưng xem thân thể hắn ngoài sức sống bị tổn hao nhiều, ngoài ra cũng không bị tổn thương gì khác, khí vận cũng thật lớn."
Nói tới đây, Quy lão mới đảo mắt nhìn xuống dưới chân, vuốt râu tự nhủ:
"Nếu sinh tử chú đã không thể lấy được mạng ngươi, vậy thì mặt đất bình thường này làm sao có thể? Lần này để lão phu giúp ngươi vượt qua thôi!"
Lời nói vừa dứt, Quy lão khẽ vung tay lên, một đoàn hoàng quang chợt hiện ra theo sau nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể Lý Phàm và Huyết Mao Viên Vương, chỉ trong thoáng chốc đã làm tốc độ rơi xuống của cả hai giảm đi đáng kể.
"Có thêm con yêu này làm đệm thịt, vậy thì không sao nữa rồi."
Quy lão nhìn qua hài lòng cười cười nói, theo sau lại biến thành một đoàn hoàng quang quay trở về Càn Khôn Tháp.
Tất cả mọi việc Lý Phàm không hề hay biết, hắn vẫn lâm vào mê man do tác dụng phụ của sinh tử chú. Cứ như vậy, Lý Phàm nằm trên người viên vương, cả hai hướng mặt đất rơi thẳng xuống.
Oanh...!
Mặt đất khẽ rung lên, cơ thể Huyết Mao Viên Vương đã nát bấy biến thành một đoàn máu thịt bầy nhầy, mà Lý Phàm nằm trên lưng nó tuy không thê thảm như vậy nhưng cả người máu tươi cũng tóe ra lăn sang một bên, cùng với đó còn có cả tiểu Bạch trên lưng hắn.
Lại nói máu tươi trên người hắn tuôn ra hướng tới xung quanh chảy tới, đột nhiên dính vào một tảng đá cao bằng một người bình thường cách đó không xa, không ngờ bị tảng đá... hấp thu.
Dị biến đột nhiên phát sinh!
Chỉ thấy từ tảng đá một trận hồng quang lóe lên, theo sau từng vết nứt vỡ ngang dọc nhanh chóng xuất hiện, chẳng bao lâu đã lan ra toàn bộ tảng đá.
Rắc rắc...!
Một trận đá vụn rơi vỡ vang lên, bụi bay mù mịt, theo sau một thân ảnh đã từ trong tro bụi dần dần hiện ra, một đôi mắt câu hồn nhiếp phách mang theo một chút ngái ngủ tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại tại thân thể Lý Phàm.
"Đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ còn có thể ra ngoài. Thú vị, thú vị a."
Thân ảnh khẽ cười lên mấy tiếng khúc khích như oanh thúy hót vang, lẩm bẩm nói. Đợi tro bụi tan đi, chủ nhân của tiếng cười cuối cùng cũng xuất hiện.
Đây là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi, thân mặc một bộ cung trang trắng toát. Gương mặt nàng mi thanh mục tú, diễm lệ vô ngần, không ngờ không chút thua kém Lý Dĩ Uyên mà Lý Phàm đã từng gặp. Làn da trắng tinh như bạch ngọc thượng hạng, đôi môi đỏ tươi, cùng với đôi mắt hàm chứa xuân tình như có như không, mỗi một cái liếc mắt đều có thể khiến thương sinh sa đọa. Nàng vừa hiện ra, không ngờ làm cả không gian xung quanh mơ hồ tối đi một chút, vạn vật ảm đạm thất sắc.
Cô gái này, chỉ có thể nói là tuyệt thế mĩ nữ, tuyệt đại thiên kiêu. Nhưng khác với Lý Dĩ Uyên cao cao tại thượng như tiên nữ cửu thiên, bạch liên không vướng bụi trần, khí chất của cô gái trước mắt lại giống như ma nữ dụ hoặc thế nhân, như hồ ly trong truyền thuyết cổ, có thể thiêt đốt lên dục hỏa của bất cứ một nam nhân nào.
Cô gái từ từ bước tới gần Lý Phàm, bất chợt cước bộ khẽ dừng "di" lên một tiếng, nhìn qua tiểu Bạch dưới chân hắn.
"Phá Diệt Ma Lang, thật là thú vị a. Không ngờ lại ở bên người một tiểu tử Việt tộc."
Nàng khẽ vuốt vuốt tóc mai cười cười nói, trong ánh mắt nhìn về Lý Phàm đã nhiều thêm một tầng ý vị. Như là kinh ngạc, là cảm khái, lại mơ hồ có cả sát khí nhỏ nhoi. Khẽ lắc đàu, cô gái bước thêm một bước, bàn tay trắng ngọc mảnh mai đưa ra, bộ dáng muốn chạm vào người Lý Phàm...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân