Vũ Ngôn với mười hai thành nghị lực thoát khỏi "Ma chưởng" của Vu Tử Đồng, hắn vội vã trở về căn phòng nhỏ của mình, vừa tới phía dưới lầu hắn đã bóng hình xinh đẹp của Tăng Nhu đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, thấy vậy hắn bèn giơ tay vẫy vẫy nàng.
Tăng Nhu trông thấy vẻ mặt tươi cười hơn hở của hắn rồi lại nghĩ tới việc hắn vừa mới ở cùng Vu Tử Đồng thì trong lòng lại đau xót. Miệng nàng thì khẽ hừ một tiếng rồi làm bộ như không thấy hắn nhưng vẫn trộm liếc xuống chỗ Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn vừa mới vào tới cửa thì Tăng Nhu đã thay đổi một vẻ mặt khác hẳn, nàng đi tới bên cạnh hắn dịu dàng nói:
- Về rồi à? Có mệt không?
Vũ Ngôn thấy nét mặt tươi cười như hoa của nàng thì cũng yên tâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi với nàng, vì thế hắn mới nhẹ nhàng đáp:
- Xin lỗi Nhu Nhu. Chiều nay anh quả thật có chút việc bận, sau đó đúng lúc gặp được Tử Đồng.
Tăng Nhu "ừ" một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Em biết rồi, cũng không trách anh thì anh nói chuyện đó với em làm gì.
Vũ Ngôn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng đáp:
- Nhu Nhu, ngày mai chúng ta đã chính thức đi học rồi. Em cũng phải quay về ký túc xá ở, nhớ là bớt chút thời gian về nhà một chuyến. Đã lâu rồi em chưa về nhà.
Tăng Nhu hừ một tiếng nói:
- Anh đang muốn đuổi em đi có phải không?
Vũ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng một cái đáp:
- Anh sao dám đuổi em đi chứ. Anh chỉ mong ngày nào cũng được ở cùng em. Em biết mà, phải không?
Tăng Nhu cảm giác hơi thở nóng bỏng trên người hắn liền đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
- Da mặt anh dày quá vậy. Ngày mai bắt đầu đi học rồi, nếu không trở về ký túc xá ở thì cũng thật không tốt. Vả lại nếu nói cho ba và mẹ biết em với anh đã thành ra như vậy thì nhất định sẽ lột da em. Hừ, đến lúc đó hùng binh anh cũng không chạy thoát được đâu.
Vũ Ngôn nghĩ tới vợ chồng lão Tăng mà sợ hãi. Mình và hai cô con gái bảo bối của lão đều có quan hệ dây mơ rễ má với nhau, đến lúc đó để lão biết thì lão còn không nuối sống mình ư? Nhưng sợ thì vẫn cứ sợ, chuyện cuối cùng vẫn phải giải quyết, đi gặp hai người họ cũng chỉ là việc sớm muộn thôi.
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Nhu Nhu, em đừng sợ. Chỗ sư huynh sư tẩu anh sẽ một mình gánh chịu. Dù sao việc này vốn là do lỗi của anh.
Tăng Nhu vội che miệng hắn lại nói:
- Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai. Em cam tâm tình nguyện. Anh sau này không được nói như vậy nữa.
Vũ Ngôn cười nhẹ nhàng, Tăng Nhu đỏ mặt nói:
- Chỉ có điều anh sau này không thể tiếp tục gọi là là sư huynh, sư tẩu nữa rồi. Mà cũng không biết anh có thể tạo thành thói quen hay không nữa?
Vũ Ngôn cười hề hề nói:
- Cứ từ từ thì sẽ quen thôi. Trước kia em cũng đâu có thói quen để anh nằm bên cạnh em, có phải không?
Khuôn mặt Tăng Nhu hiện lên một ráng mây hồng, một quyền của nàng đánh nhẹ lên vai hắn nói:
- Anh xấu lắm!
Tăng Nhu tiến lại sát gần hắn, bỗng múi nàng ngửi thấy một múi hương thoang thoảng. Sắc mặt khẽ biến, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn nhưng không nói lời nào mà lại đi xung quanh hắn vài vòng. Vũ Ngôn bị nàng nhìn như vậy mà trong lòng rất sợ hãi, hắn vội hỏi:
- Em sao vậy?
Tăng Nhu hừ một tiếng hỏi:
- Hôm nay anh ở cùng ai? Trên người sao lại có mùi này?
Vũ Ngôn cười trả lời:
- Ở cùng Tử Đồng mà, lúc gọi điện không phải đã nói với em rồi sao?
Tăng Nhu và Vu Tử Đồng rất thân với nhau nên việc Vu Tử Đồng thích múi nước hoa gì nàng cũng biết một chút. Mùi hương thoang thoảng trên người Vũ Ngôn quả thực chính là của Vu Tử Đồng lưu lại.
Vũ Ngôn cả ngày ở cùng Vu Tử Đồng nên cũng khó tránh khỏi mùi nước hoa trên người nàng. Tăng Nhu tuy rất mẫn cảm nhưng cũng không tìm ra chứng cớ gì, hơn nữa hắn còn chủ động nói chuyện đang ở cùng với Vu Tử Đồng khi nói chuyện điện thoại nên tất nhiên nàng không thể tìm thấy lý do để mà phát tác.
Thấy hắn mỉm cười mà trong lòng nàng hơi chua xót. Tăng Nhu bĩu môi hỏi:
- Anh với chị Tử Đồng làm việc với nhau có phải là rất vui vẻ không? Còn nữa, hôm nay hai người đi gặp người bạn cũ nào của anh vậy?
Vũ Ngôn sao lại không biết tính toán của lòng cô nàng, chuyện đêm nay mà để cho cô nàng biết thì cô nàng không làm cho ngất trời mới là lạ. Vì thế hắn bèn cười an ủi Tăng Nhu nói:
- Cái tiểu nha đầu này, em chỉ biết ăn dấm chua thôi. Anh với Tử Đồng làm việc cùng với nhau em cũng biết, từ trước, khi hai người bọn anh còn chưa thực sự làm việc với nhau đã như vậy rồi, vậy thì có cái gì là vui hay không vui chứ. COn chuyện hôm nay bọn anh đi gặp ai thì xin cho anh giữ bí mất. Không chừng một ngày nào đó sẽ cho em một niệm vui bất ngờ đấy.
Tăng Nhu là Fan trung thành của Thư Nhạc, nếu mình nói là đi gặp Thư Nhạc thì nha đầu này còn không lập tức hú lên ư.
Tăng Nhu cũng không phải là dạng dễ chọc vào, đột ngột nàng cắn một cái lên ngực hắn nói:
- Trông vẻ mặt anh đỏ đỏ, mắt lại như hoa đào, mau nói thật ra, anh với chị Tử Đồng có ăn vụng hay không?
Vũ Ngôn hoảng sợ, hắn bỗng có cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy. Xem ra mình đúng là đã chuyện thẹn với lòng rồi. Nhưng khi thấy đôi mắt đẹp đầy tình cảm kia của nàng, cỗ tà hỏa bị Vu Tử Đồng khiêu khích lúc trước lại vùng dậy, hắn bỗng ôm chầm lấy thân thể bên cạnh mình, hai tay cũng ngay sau đó lần mò lên người nàng.
Đàn ông nói làm là làm, sao có thể lại để cho một cô gái lấn át như vậy được. Trong đầu Vũ Ngôn nghĩ, khúc mắc dường như đã cởi bỏ được một tầng. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai Tăng Nhu, cười hắc hắc nói:
- Nhu Nhu, anh bây giờ muốn cùng em ăn vụng.
Lời nói của hắn như có một ma lực khôn cùng. Tăng Nhu chỉ cảm thấy đầu mình nóng lên, một dòng nước ấm không thể nén được bỗng dâng lên từ sâu bên trong mảnh hoa viên của mình. Toàn thân mất đi tất cả mọi sức lực mà cứ thế buông mình mềm mại nằm trong lòng hắn và để mặc hắn hành động.
Hai tay Vũ Ngôn nhẹ nhàng lần mò trên người nàng, từ vai đến lưng ngọc, bàn tay to lớn của hắn với sức nóng vô cùng khiến Tăng Nhu đầu váng mắt hoa một hồi. Nàng nhẹ nhàng tựa lên người hắn, hơi thở thơm như hương ngọc lan, nói: - Ông xã, anh là một tên xấu xa.
Khi hai người hoan ái, Tăng Nhu thích nhất gọi hắn là ông xã. Vũ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên tai, lên môi nàng. Cả người Tăng Nhu mềm nhũn, tới gần như là không thể đứng thẳng lên được nữa.
Vũ Ngôn đã cởi bỏ mọi trói buộc trước ngực nàng rồi mân mê hai quả bồ đào đỏ rực trong tay mình, sau một hồi "kiểm tra", hai trái bồ đào đó từ từ dựng thẳng lên tựa như hai viên trân châu màu tím.
Bỗng nhiên, hai tay Vũ Ngôn nâng mông ngọc của nàng, cặp đùi hương mềm mại của nàng đã rơi vào ma chương của hắn. Tăng Nhu nhẹ nhàng "a" một tiếng, nảng cảm nhận thấy hoa viên thần bí nhất hình như có một cơn gió nhẹ thổi qua. Khi nhìn lại, nàng thấy một bàn tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một chút ngọc lộ đang lóe lên quang huy dâm mỹ dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ.
Mặt Tăng Nhu nòng bừng lên, nàng khẽ gọi một tiếng:
- Ông xã, bế em lên giường đi!
Nói xong, nàng lập tức giấy đầu trong ngực ngực hắn, nắm tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng đấm lên ngực hắn mấy cái.
Đêm nay Vũ Ngôn bị Vu Tử Đồng khiêu khích nên hùng tâm đã sớm dâng lên tới vạn trượng, lúc này hắn không chờ được nữa mà cứ thế ẵm người ngọc trong lòng mình lên đi tới chỗ chiếc giường. Bỗng hắn lại nhớ tới tư thế của Vu Tử Đồng hôm nay khi ở văn phòng, trong lòng hắn rung động lại thuận thế ngồi lên trên ghế, đồng thời nhẹ nhàng sờ lên chiếc váy quá gối của nàng. Tăng Nhu đột nhiên cảm thấy phía dưới chợt lạnh đi, chiếc quần con đã bị cởi xuống. Cái vật nóng bỏng mạnh mẽ kia chỉ trong chớp mắt đã chạm tới nơi thần bí nhất của mình.
Giờ Tăng Nhu mới phát hiện ra tư thế của hai người lúc này. Đôi má của nàng đã đỏ bừng lên từ lâu, đang định gọi một tiếng: " Ông xã ―" nữa thì thân thể nàng bỗng nhiên bị cái nóng bỏng quen thuộc kia xuyên qua. Nàng nhẹ nhàng "ư" lên một tiếng, những lời còn lại kia còn chưa ra miệng thì cặp đùi ngọc của nàng đã nhẹ nhàng hạ xuống. Trong khoảnh khắc, hai người đã kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ nhất....
Có sự khiêu khích của Vu Tử Đồng trước đó nên Vũ Ngôn lại càng trở nên mạnh mẽ. Tư thế này hình như càng làm tăng sự kích thích. Trong lòng Tăng Nhu mặc dù xấu hổ nhưng cũng được nếm cái hương vị hạnh phúc hơn hẳn những lần trước, và đồng thời lại cảm nhận càng rõ hơn sự cường đại của hắn.
Triều dâng bốn độ, hồn như lạc trên chín tầng trời nhưng nàng vẫn thấy hắn long sinh hoạt hổ như ban đầu mà không hề có dấu hiện buông súng. Lúc này, Tăng Nhu vừa cảm thấy thỏa mãn nhưng trong lòng cũng lại rất lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ rời xa mình mà đi mất. Nghĩ vậy, mà trong lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi, rồi bỗng nhiên đầu nàng hiện lên một suy nghĩ, có lẽ aanh ấy còn cần thêm một cô gái khác nữa.
Cái suy nghĩ lớn mật này khiến chính nàng cũng phải giật mình nhưng lại không hề cảm thấy sụ bất ngờ trong đó. Dù sao Vu Tử Đồng ngày nào cùng đi đi lại lại trước mặt hắn nên mình đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc nếu hai người thực sự có chút chuyện gì gì đó rồi. Nhưng nếu thực sự anh ấy ăn vụng với Vu Tử Đồng thì có thể ghét mình mà vứt bỏ mình hay không? Ý niệm này lại khiến nàng sợ hãi thêm một lúc nữa. Tiến không được mà lùi cũng không xong, giữa hai con đường thật khó để có thể đưa ra lựa chọn.
Dư vị của cao triều khiến trái tim Tăng Nhu đập nhanh bất thường. Bỗng nàng lớn mật mà lại rất đột ngột ôm lấy cổ hắn rồi dùng hết chút khí lực cuối cùng, kiều đồn hạ xuống thật mạnh.
- A ―
Nàng kêu lên một tiếng, trong cái cảm giác hoan lạc vô cùng vô tận ấy, tia lý trí còn sót lại cuối cùng trong đầu đã khiến nàng ôm lấy cổ Vũ Ngôn rồi ghé vào bên tai hắn nhỏ nhẹ nói:
- Ông xã tốt của em, anh cũng ăn chị Tử Đồng luôn đi.
- Em nói cái gì?
Vũ Ngôn sợ hãi. Hai người đang ở trong trạng thái thân mật nhất. Một câu cuối cùng của Tăng Nhu giống như mở ra một cảnh cổng lớn cấm kỵ, sự xúc động này khiến Vũ Ngôn cuối cùng khó có thể ức chế được mình nữa. Tinh hoa lần đầu tiên của cuộc đời chỉ trong có phút chốc đã tuôn trào trong cơ thể Tăng Nhu.
Tăng Nhu cảm nhận thấy một luồng nhiệt lưu nóng bỏng nhất như nước sông cuồn cuộn, chỉ trong khoảnh khắc đã tan chảy vào tâm linh của mình. Tối nay, lần thứ năm nàng được hưởng thụ cái hương vị dục tiên dục tử này.
Không ngờ lần đầu tiên của mình lại là như vậy. Vũ Ngôn đang vừa mắng mình vô sỉ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một khoái cảm khó hiểu. Uy lực của cấm kỵ quả thực là rất lớn, mà đàn ông có lẽ đều thích cái loại cảm giác này đi.
Nhớ tới cái câu nói cuối cùng kia của Tăng Nhu mà Vũ Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình đạp cứ loạn hết cả lên. Không biết rốt cuộc cuối cùng nghĩ như thế nào nữa. Hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng rồi đang định mở miệng hỏi lại cho chắc thì đã thấy Tăng Nhu rúc vào ngực mình ngủ từ lúc nào rồi....
**************
Đối diện với một cuộc sống sinh viên xảy đến một cách bất ngờ như thế này Vũ Ngôn cũng có chút luống cuống. Rõ ràng hắn chỉ là một thanh niên chưa tới hai mươi, nhưng sao lại có sự khác biệt với những người bạn cũng tuổi vậy?
Khi hắn đi học một năm cuối cùng ở trung học, cuộc sống năm đó phải nói là hắn vượt qua một cách phẳng lặng, có lẽ có thể nói rằng cho tới giờ hắn chưa dung nhập vào cái cuộc sống đó. Hắn dùng ánh mặt ba mươi tuổi để đánh giá những người bạn cùng trang lứa bên người mình, nhìn những đứa trẻ này nhưng hắn cũng không hề để ý tới, về tư tưởng khó có thể dung hòa với họ.
Chẳng lẽ bốn năm đại học mình sẽ phải vượt qua như thế sao? Vũ Ngôn nhìn những guong mặt trẻ tuổi bên cạnh mà trong lòng xuất hiện một cảm giác gần như là bi ai. Haizzz, tư tưởng trưởng thành sớm cũng không phải là chuyện gì tốt cả.
Tư tưởng lại nhớ về màn khiêu khích của Vu Tử Đồng và cái câu nói kinh thiên của Tăng Nhu đêm qua, cái cảm giác kích thích này cho đến bây giờ vẫn mang đến chó hắn một cái gì đó tê tê. Đáng tiếc sáng nay sau khi tỉnh lại thì Tăng Nhu lại tỏ ra như chưa bao giờ xảy ra cái chuyện đó. câu nói kinh thiên tối qua nàng cũng chẳng hề nhắc tới dù chỉ là một chút chút.
Đàn ông đúng là một động vật không bao giờ chịu được hấp dẫn. Trong lòng Vũ Ngôn vô sỉ nghĩ như vậy, và đồng thời hắn cũng có chút giật mình với chính ý nghĩ của mình. Từ khi nào mình đã bắt đầu trở nên phản động như vậy. Ý niệm xấu xa này hiện lên trong lòng hắn, xem ra đàn ông muốn biến thành một kẻ hư đốn thì thật đúng là rất đơn giản. Vũ Ngôn không nhịn được âm thầm cười.
Trong ký túc xá, tất cả mọi người đều đã được tập hợp. Trong phòng này thì Lục Phong và Chu Hải Lăng là hoạt bát nhất, còn Lưu Viễn Dân thì với vẻ chẳng nóng chẳng lạnh, chỉ khi nào nói đến Đỗ Uyển Nhược thì mới nhanh nhẹn hơn một chút.
Ngày mai sẽ bắt đầu quân huấn nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Đỗ Uyển Nhược đâu. Lưu Viễn Dân đã thiếu kiên nhẫn thì lâu, hắn giữ chặt Vũ Ngôn nói:
- Cô ấy sẽ không có việc gì, cô ấy sẽ không có việc gì có phải không?
Vũ Ngôn thấy dáng vẻ hắn như vậy thì không khỏi lắc đầu. Tiểu tử này đúng thật là rất thật tình với Tiểu Đỗ.
Vũ Ngôn cũng là có chút lo lắng cho Tiểu Đỗ đồng học. Nhớ lại trước kia, cô nàng này với dáng vẻ yếu đuối như chưa từng làm vận động mạnh nào, rồi lại nhớ tới những viên thuốc mà nangd thường xuyên phải uống thì trong lòng hắn lại càng lo lắng hơn. Bệnh của cô cô bé này chắc không phải là mới phát hiện, có lẽ là trời sinh. Tiểu Đỗ yếu đuối đúng là làm cho người ta phải lo lắng!
Chu Hải Lăng vừa mới thay xong cái bộ đồ bộ đội của mình, hắn hùng dũng, khí phách hiên ngang đi quanh ký túc xá một vòng rồi nói với mọi người:
- Mọi người xem thế nào hả? Đẹp trai không? Manly không? Phong cách không?
Vũ Ngôn nhẹ nhàng đá một cước lên đầu gối hắn. Chu Hải Lãng lảo đảo bước về trước vài bước mới ổm định lại được. Vừa ổn định xong hắn bèn quay đầu lại nói:
- Lão Đại, cao thủ tuyệt đỉnh như anh cũng phải đánh lén thằng em sao? Ôi, mịe, đây đúng là một vinh hạnh cực lớn cho em!
Vũ Ngôn mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ quần áo màu xanh đặt trên giường. Một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng hắn. Đã lâu rồi chưa mặc quân phục, thực sự rất nhớ khoảng thời gian ấy, thời gian khi được cùng sống chung với các chiến hữu.
Chu Hải Lăng thấy hắn hơi ngẩn người bèn cười hắc hắc nói:
- Lão Đại, đó cũng không phải là eo mỹ nhân, anh sờ đi sờ lại làm gì.
Vũ Ngôn lắc đầu cười nói:
- Tiểu tử chú với mấy bước mèo quèn kia nếu ở đây thì còn phóng rắm được nhưng nếu vào bộ đội thì đã sớm bị người ta đá cho nằm ụp mặt xuống đất rồi.
Chu Hải Lăng biết lai lịch của hắn, và cũng biết bản lĩnh của mình trước mặt hắn thật sự chẳng đáng là gì cả. Chu Hải Lăng cười hắc hắc hai tiếng rồi tiến đến bên người hắn lặng lẽ hỏi:
- Lão Đại, hiện tại anh có bao nhiêu mỹ nữ vậy. Chúng ta đếm thử một chút.
Vũ Ngôn gật đầu cười nói:
- Chú nếu đi đổi giới thì anh cũng có thể miễn cưỡng tính chú là một người.
Chu Hải Lăng tạo dáng như đang nôn mửa, nói:
- Lão Đại, anh cho em là bảo bối của nước T à. Nhưng nói thật, thằng em cũng đã tính giúp anh rồi. Hai chị em nhà họ Tăng, hơn nữa còn vị mỹ nữ tổng giám đốc kia, còn cả biểu tỷ em nữa. Bốn cô! Chỉ có điều em thấy với sự mạnh mẽ của lão Đại anh thì bốn người còn lâu mới đủ. Em thấy lão Đại anh phải học Vi tước gia, kiếm bảy tám người mới đủ.
Vũ Ngôn cười nói:
- Kiếm bảy tám cô à? Đàn ông nào mà chẳng nghĩ như vậy, nhưng có mấy người dám làm như vậy chứ? Chúng ta đang thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Chu Hải Lăng khinh thường xì một cái nói:
- Đàn ông có năng lực thì có mấy cô thì có làm sao. Anh không nhìn xem các Đại lão gia bên ngoài à, bọn họ nếu chỉ có một nhân tình thì ra ngoài còn cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện với người khác đó. Thằng em bảo anh này, một người đàn ông chân chính có khí phái, khi anh đi tham gia mười lần các bữa tiệc dành cho nhà giàu có thì bạn gái bên người hắn tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trùng nhau. Anh tin không?
Vũ Ngôn cười nói:
- Chú nói cái này thì anh tin. Xã hội chính là như vậy. Ý của chú là chú cũng chuẩn bị tìm mấy cô có phải không? Nếu vậy thì chú không sợ bọn họ đánh nhau à?
- Đánh nhau à?
Chu Hải Lăng cười hắc hắc nói:
- Luận về đánh nhau thì các cô ấy ai có thể bằng em. Tốt nhất là mọi người cở hết quần áo rồi đánh nhau. Cô này chụp ngực em, em tét mông cô kia, như vậy mới náo nhiệt.
Vũ Ngôn lạnh cả người. Suy nghĩ của tiểu tử này phức tạp còn không phải bình thường. Vũ Ngôn cười vỗ lên đầu hắn một cái nói:
- Chú mới mười tám tuổi, ria mép còn chưa mọc mà đã vậy rồi. Xem ra ông ngoại chú cũng không dạy dỗ chú nghiên khắc.
- Chụp ngực ai? Tét mông ai?
Lục Phong ở bên kia nghe thấy bên này nói chuyện bèn cười he he đi tới.
Chu Hải Lăng nhìn hắn một cái nói:
- Mày cho rằng là ai hả? Hoàn Hoàn nhà mày muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, muốn đánh muốn tét cũng không được.
Đám thanh niên trong Ký túc xá nghe thế bèn cười lớn lên. Mà Vũ Ngôn nghe thế cũng không nhịn được cười. Đây mới là hương vị của những người trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi, nhưng sao mình lại không tìm về được chứ.
Lục Phong và Chu Hải Lăng hi hi ha ha một lúc, ba người khác cùng ký túc xá cũng tham gia náo nhiệt. Mọi người nói nói cười cười với nhau. Hôm nay Lục Phong không có tiết, và cuộc hẹn với Trương Hoàn cũng không đi. Hắn tới bên người Vũ Ngôn cười hề hề ra vẻ thần bí nói:
- Anh bạn, hôm nay tao đưa mày đi kiến thức một số cái.
Vũ Ngôn ngẩn người hỏi:
- Kiến thức cái gì?
Lục Phong cười hắc hắc đáp:
- Hôm nay khoa chúng ta với khoa Ngoại Ngữ có một trận đấu. Mày có muốn đi quan sát một cái không. Khoa Ngoại Ngữ đó, mỹ nữ rất nhiều.
Chu Hải Lăng vừa nghe thấy tới từ mỹ nữ liền trở nên hăng hái mà quên hết những lời uy hiếp của Tăng Nhu với hắn. Chu Hải Lăng vội vàng kéo Vũ Ngôn nói:
- Lão Đại, chúng ta đi đi. Nhất định phải đi. Lão Đại, anh thi triển tuyệt kỹ tán gái của anh. Tiểu đệ em ở bên cạnh sẽ chuẩn bị trợ uy cho anh.
Lục Phong cười hề hề nói:
- Hai người bọn mày đều phải đi. Vũ Ngôn phải đi giúp đỡ chúng ta. Tiểu Chu đâu, lái chiếc BMW màu đỏ của mày đi. Mịe, phong cách chết tao. Thế này thì tán gái còn không dễ như trở bàn tay sao.
Ngày hôm qua Chu Hải Lăng chẳng hiểu ắm thúi thế nào lại lái BMW đi báo nhập học, và chuyện này cả tòa ký túc xá đều biết. Nghe Lục Phong nói như vậy, Chu Hải Lăng xẩu hổ đáp:
- Đừng nói như vậy, tao đâu phải là loại người thích khoe của.
Mọi người trong phòng ký túc xá đồng thời xì một tiếng khinh thường.
Vũ Ngôn ngẫm lại mình lúc nào cũng hành động một mình một người và cũng quá tách rời khỏi tập thể, vì thế hắn cũng muốn đi tìm và lĩnh hội cái cảm giác khi được ở cùng với mọi người. Vả lại ngày mai sẽ bắt đầu quân huấn, chút huấn luyện đó đối với Vũ Ngôn thì chẳng tính là cái gì, nhưng đối với năm người khác trong ký túc xá thì nó lại đáng sợ không phải bình thường. Vũ Ngôn lớn tuổi nhất trong phòng ký túc xá này, lịch duyệt của hắn ucngx phong phú, làm việc trấn định lão luyện nên hoàn toàn xứng đáng với tiếng lão Đại. Mặc dù ở cùng với nhau không lâu nhưng tất cả mọi người đã bắt đầu theo hắn, coi hắn như Thiên Lôi, hắn chỉ đâu là mình đánh tới đó.
Thôi, cứ cho là một buổi nghỉ ngơi trước đại chiến đi. Vũ Ngôn vung tay lên nói:
- Các anh em, đi ngắm mỹ nữ nào.
Sáu con lang của gian phòng ký túc xá này rầm một tiếng đạp cửa xông ra ngoài. Chu Hải Lăng bị dồn ở giữa quát to một tiếng:
- Lục Phong, đừng có sờ mông tao. Mày, cái tên đồng tính chết tiết này.
Mọi người lại được một trận cười lớn.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Sáu người nối tiếp nhau đi tới chỗ sân bóng, đương nhiên kẻ tích cực nhất không phải ai khác mà chính là Chu Hải Lăng. Vì các MM khoa Ngoại Ngữ, hắn xông lên đi đầu thề không quay đầu lại. Muốn tán được MM ngon thì phải tới trước, tiên hạ thủ vi cường, còn hạ thủ sau chỉ có thiệt thòi mà thôi. Đó là phương pháp tán gái nhất quán.
Mấy người tới sân bóng đã thấy Trương Hoàn ở bên sân chờ rồi. Trương Hoàn thấy Lục Phong liền nhảy lên gọi lớn:
- Phong Phong, ở đây, ở đây!
Giọng của nàng to, khỏe có tiếng, mà mấy người trong phòng cũng đã được nghe danh nhưng lúc này được tận tai "thưởng thức" thì cũng đều phải gật đầu khen, quả là danh bất hư truyền.
Bên trong sáu người này, thì có một nửa trông cũng đẹp trai. Chu Hải Lăng thuộc dạng mặt trắng, trên mặt tên này lúc nào cũng có một nụ cười hư tình giả ý, nếu mà cầm thêm một cây quạt giấy nữa thì đảm bảo, ai nhìn cũng phải công nhận đây là một Tây Môn Khánh khác. Còn Lục Phong mặc dù có màu da hơi khỏe quá nhưng trông cũng được. Còn ba người khác có chiều cao, khổ người cũng không thấp nên khi sáu người cũng đi với nhau, trông vô cùng chỉnh tề, có hàng có lối.
Thấy ánh mắt mọi người trên sân bóng rổ đều nhìn về phía này, Lục Phong cười xấu hổ nói:
- Xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến các vị phải nhìn sang bên này. Hoàn Hoàn nhà chúng ta ngoại trừ điều này ra thì những cái khác đều rất tốt, tính cách lại ôn nhu, ngây thơ, hồn nhiên, xinh đẹp lại rất đáng yêu ―
Chu Hải Lăng cười hắc hắc nói:
- Anh bạn, chúng ta cũng không có ý trách móc gì. Kỳ thật, bọn tao rất cảm tạ mày. Mày không nhìn xem có bao nhiêu mỹ nữ đang nhìn chăm chú vào tao hả.
Những lời này thật sự không hề ngoa một chút nào, khoa Ngoại Ngữ vốn là nơi âm thịnh dương suy, nữ nhiều hơn nam, vì thế các cô bé của khoa Ngoại Ngữ đứng ở bên trợ uy phải nói là cực đông, hơn nữa với đủ mọi màu sắc đứng thành hai hàng rất lớn.
Chu Hải Lăng ưỡn ngực đi vào giữa các nàng, làm bộ như không để ý tới ai, dư quang trên khóe mắt cũng không đảo qua phần đông các cô em đang ở bên mà lại tuyển từ chính những mỹ nữ quán quân đang ở trong trận đấu.
Nam sinh Khoa Ngoại Ngữ vốn không có nhiều, mà có thể nên sân thi đấu cũng chỉ có mười mấy người như vậy. Vũ Ngôn lắc lắc đầu cười nói:
- Khoa ngoại ngữ có thể có mấy nam sinh chứ? Với lại, trong số những nam sinh đó thì có mấy người biết chơi bóng rổ hả? Anh mày thấy khoa chúng ta rõ ràng là đấu với Nữ Nhi quốc rồi.
Chu Hải Lăng cười quái dị nói:
- Đúng nha! Học viện kinh tế chúng ta cũng kém quá. Cái loại chuyện ăn hiếp đàn bà con gái cũng thật quá mất mặt đi. Tao đề nghị, cực lực đề nghị, bọn mày ở trong trận đấu thì vùi dập bọn họ thật tàn nhẫn, còn chúng ta ở ngoài sân mỗi người tìm cho mình một cô bé mà bò lên. Đương nhiên, Vũ lão đại, anh có thể vất vả hơn, tìm hơn hai cô em cũng chẳng thành vấn đề. Mọi người phân công hợp tác, thi triển thủ đoạn tiêu diệt từng bộ phận một, tranh thủ tiêu diệt toàn bộ khoa Ngoại Ngữ ngay tại trận.
Cái loại hành động tán gái tập thể này cũng chỉ có cái tên có tư tưởng thiên tài như Chu Hải Lăng mới có thể nói ra được, còn những người khác cho dù là có cái tâm này nhưng cuối cùng cũng không có gan để mà thốt ra thành lời.
- Sao hả, lão Đại?
Chu Hải Lăng với ánh mắt tha thiết nhìn chăm chú vào Vũ Ngôn. Mấy người khác cũng xoa tay muốn thủ xem, lúc này chỉ cần lão Đại ok một cái là mọi người nhất định sẽ đồng loạt bộc lộ lang tính dũng cảm tiến tới, vì nghĩa không quay đầu để tranh thủ giành lấy thắng lợi về mình.
Lục Phong đứng bên người Trương Hoàn nên hắn dù có tà tâm nhưng lại chẳng có lấy một mẩu tặc đảm. Hắn nhìn mấy người trước mắt mình, dáng vẻ tủi thân nói:
- Các anh dzai, trước tiên đừng có vội. Chờ chúng ta thắng thì sau đó ra tay cũng không muộn.
Chu Hải Lăng kỳ quái nói:
- Có mỗi mấy người mà bọn mày không làm được gì à? Mịe chứ, sao lại kém vậy?
Lục Phong hắc hắc nói:
- Tiểu tử mày còn không biết, bên bọn họ có hai tên rất giỏi, trong đó có một tên rất có tiếng trong trường, nói chung là rất khó đối phó. Không dối mày chứ, chỉ cần có thằng đó ở đây thì chúng ta từ trước tới giờ chưa bao giờ thắng. Cho nên, tao mới phải kéo Vũ Ngôn đến đây. Đợi tao nói với đội trưởng rồi cho Vũ Ngôn lên đánh cho bọn nó tan tành mây khói. Mịe, tao không tin không khiến cho bọn nó nằm đo sân được.
- Tên nào lợi hại tàn nhẫn như vậy? Sao mày biết lão Đại nhất định có thể thu phục được hắn? Lão Đại, không phải thằng em hoài nghi anh, nhưng thực sự tiểu tử này đang thừa nước đục thả câu.
Chu Hải Lãng với vẻ mặt hề hề cười nói.
- Mày trông đi!
Lục Phong đưa một ngọn tay ra chỉ vào một nam sinh đang chơi bóng trên sân. Tại vạch hai điểm, nam sinh đó ném bóng gần như là không trượt một phát nào cả.
- Chính là hắn. Vũ Ngôn, mày cũng biết thằng đó mà đúng không.
Vũ Ngôn mỉm cười, thì ra là hắn. Tổng đà chủ Trần Gia Lạc, nhị công tử của phó thị trường Trần. Duyên phận của mình với cha con Trần gia quả nhiên là rất sâu.
Ngày hôm qua Sáng Lực Thế Kỷ đột nhiên bị tập kích đã khiến Vũ Ngôn cảnh giác. Vị phó thị trưởng họ An kia và phó thị trường Trần luôn có quan hệ khá tốt, nhưng sao lại đột nhiên có tranh chấp một cách ngang nhiên như vậy?
Quy tắc trong quan trường tất cả mọi người đều biết. Phía dưới thì động đao động súng, bên trai thì hòa nhã, tươi cười hớn hở với nhau. Hai vị này đã làm tới chức phó thị trưởng của thủ đô Thiên Kinh, đây cũng là có thể xem như là quan lớn một phương, vì thế chút quy tắc ẩn trong quan trường này chắc chắn cả hai đều hiểu. Nhưng sao lại để cho mấy loại tranh chấp như thế kia xảy ra ngay trên mặt bàn vậy? Chẳng lẽ là để cho người khác nhìn ư? Hơn nữa, Trần Gia Lạc ở bên trong không biết phát huy tác dụng gì, rất có thể hai vị phó thị trưởng An và Trần này đã cố ý tung hoả mù.
Như vậy thì xem ra hai nhà An Trần dường như có dấu hiệu liên kết lại. Hiện tại bên Vu Tử Đồng chưa có tin tức gì. Nếu xác định được phó thị trưởng An và tập đoàn An Khải có quan hệ với nhau thì với An gia, một trong bốn đại tập đoàn tài chính, hơn nữa cả Trần Gia Thụ với công ty có thế lực, có sự đầu tư của nước R, bọn chúng mà liên kết lại với nhau thì thực lực thật sự rất mạnh. Hơn nữa lại còn đều nhằm vào Sáng Lực Thế Kỷ, mọi chuyện sau này đúng là rất khó khăn.
Trong lòng Vũ Ngôn suy nghĩ nhiều như vậy nhưng trên mặt hắn lại không biết lộ bất cứ một cái gì. Việc nào ra việc nấy, mình không chỉ phải nghĩ cách vượt qua bọn chúng trên thương trường mà còn nhất định phải đánh bại bọn chúng trên sân bóng nữa.
Vũ Ngôn cười hắc hắc nói:
- Sao lại chỉ có một tên, mày bảo còn một tên khác mà?
- Còn một tên nữa tạm thời chưa xuất hiện. Đợi một lúc nữa thì giới thiệu ―
Lục Phong còn chưa nói hết câu thì đã thấy các cô bé bên khoa Ngoại Ngữ đột nhiên ồ lên hoan hô.
Lục Phong không nhịn được cười khổ nói:
- Nếu tao đoán không sai thì tiểu tử kia đến rồi đó. Tiểu tử này mỗi lần ra sân đều được các cô em hoan nghênh như vậy đấy.
Một nam tử vô cùng trắng trẻo, vô cùng anh tuấn xuất hiện trên sân bóng. Hắn ta đại khái khoảng hơn hai mươi tuổi, trên mặt luôn hiện lên một nụ cười hòa ái mà nhẹ nhàng gật gật đầu với các cô em đang hoan nghênh hắn.
Trần Gia Lạc ở bên cạnh cũng cười. Hắn ta vốn trông cũng tạm ổn nhưng nếu so sánh với nam tử vừa mới tới thì hình như thiếu một khí chất nào đó. Là khí chất gì, người khác không nhìn ra, chỉ có Vũ Ngôn là có thể biết được một chút, đó là một loại khí chất của lạnh tụ. Nam tử này hẳn là từ nhỏ đã sống trong một gia đình quan lại rồi.
Khuôn mặt tên này hiện lên một nụ cười thân thiết mà chào hỏi với mọi người bên người. Các nữ hài tử của khoa Ngoại Ngữ hoan hô rồi vây xung quanh hắn, ngay cả các em của học viện kinh tế vốn tới đây trợ uy cho đội mình cũng không nhịn được mà phải đưa mắt trộm nhìn sang bên kia.
- Thấy không?
Lục Phong chua xót nói:
- Đó chính là thần tượng vạn người mê trong đại học Thiên Kinh đó. Hắn là tình nhân trong mộng của gần như toàn bộ nữ sinh trường, là chủ tịch hội sinh viên đại học Thiên Kinh, Phương Dĩ Nam. Người ta không chỉ có vẻ đẹp trai, lại là chủ tịch hội sinh viên, hơn nữa còn là kiện tướng thể dục thể thao siêu cấp, bóng đá bóng rổ các thứ đều giỏi cả ―
- Còn nữa, hắn đánh pianô rất hay. Dạ hội Trung thu năm ngoái, dưới ánh trăng mông lung hắn ngay tại hiện trường đánh một bản "Tặng Alice". Trời ạ, quá lãng mạn, quá cảm độn.
Lời của Trương Hoàn bị Trương Hoàn đang đứn bên cạnh hắn cắt ngang. Trương Hoàn dường như đang nhớ tới cảnh tượng đêm đó:
- Mấy người có biết, sau đó có bao nhiêu cô thầm mến hắn không? Nói cho các người biết nhá, nếu xếp hàng thì số người ấy có thể xếp thành ba vòng xung quanh sân thể dục này đấy.
Trương Hoàn dần dần có xu thể trở thành hoa si. Vũ Ngôn thấy vậy bèn bĩu môi với Lục Phong, ý bảo rằng, quản vợ mày đi.
Bạn gái mình khen ngợi một thằng khác ngay trước mặt mình, Lục Phong nghe mà xanh hết cả mặt, hắn hừ một cái nhưng chưa kịp nổi nóng thì đã lại nghe Trương Hoàn nói tiếp:
- Nhưng, mình lại chẳng thích hắn. Mình chỉ thích Phong Phong nhà mình thôi. Không chỉ anh tuấn, trẻ tuổi, ôn nhu, quan tâm phong lưu phóng khoáng mà cái khó hơn chính là luôn một lòng với mình. Ông trời ơi, đây là hạnh phúc lớn nhất trong đời này của con.
- Hoàn Hoàn ―
Lục Phong cảm động đến không ngóc đầu dậy được.
- Phong Phong ―
Trương Hoàn cũng nhìn lại với ánh mắt nồng nàn tình cảm.
Vẻ đưa tình của hai người lập tức kích thích mọi người. Lưu Viễn Dân dùng ánh mắt "khinh thường" nhìn hai người nói:
- Nếu không phải có chúng tao ở đây thì chỉ sợ hai vị đại ca đại tỷ sẽ lập tức lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường mà trình diễn một vở kịch kinh thiên ngay tại hiện trường rồi.
- Ha ha ha ha ―
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Mọi người ở đây cùng cười lên sảng khoái. Trương Hoàn đang định cãi lại thì thấy một người đã lâu chưa lên tiếng, Chu Hải Lăng nhíu mày nói:
- Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Việc này e rằng có chút phiền toái rồi.
Thấy một người luôn thích hi hi ha ha, ồn ồn ào ào như Chu Hải Lăng tỏ ra nghiêm túc thì Vũ Ngôn biết việc này không tầm thường. Tiểu tử Chu Hải Lăng này mặc dù thoạt nhìn dường như có vẻ không ra gì nhưng hắn làm việc lại rất có chừng mực. Việc có thể khiến hắn nhíu mày, chứng tỏ nơi đây nhất định có chút vấn đề.
Vũ Ngôn nhìn sang chỗ nam tử đang nhận được sự hoan hô kia, sau đó vỗ vai Chu Hải Lăng nói:
- Làm sao vậy Tiểu Lăng?
Chu Hải Lãng nhìn mấy người khác rồi nói với Lục Phong:
- Lão Lục, mày nhanh quay về đội ngũ của mày đi. Bọn họ đang chờ mày kìa. Tao với lão Đại nói một chút chuyện rồi sẽ qua đó.
Lục Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy đội trưởng của mình đang ngoắc ngoắc mình lại đó, hắn liền gật gật đầu nói:
- Tao sắp vào trận rồi. Bọn mày nhanh lên đó. Đợi một lúc nữa tao giới thiệu Vũ Ngôn với đội trưởng.
Chu Hải Lăng kéo Vũ Ngôn sang một bên rồi nhìn thoáng qua nam tử đến sau kia, thấy hắn ta đang thay vào một chiếc quần đùi vận động, Chu Hải Lăng cau mày nói với Vũ Ngôn:
- Lão Đại, anh thực sự muốn vào sân sao?
Vũ Ngôn cười nói:
- Tiểu Lăng, chú từ khi nào lại biến thành nghiên túc như vậy. Có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng lề mề như vậy.
Chu Hải Lăng thở dài đáp:
- Anh đừng vội, em có vài chuyện muốn hỏi anh một chút.
Lời còn chưa dứt thì một tiếng tuýt giòn tan vang lên. Các nữ sinh tại đây đòng loạt hô ầm lên. Vũ Ngôn nhìn lại thì thấy Phương Dĩ Nam đã bật nhảy cao lên chộp quả bóng rỏ vào tay. Trong pha nhảy tranh bóng mở đầu, khoa Ngoại Ngữ đã chiếm được tiên cơ.
Vũ Ngôn nhíu mày. Phương Dĩ Nam này không đơn giản. Một cú nhảy trông có vẻ rất đơn giản này nhưng cũng không phải người thường có thể làm được. Hắn ta đã dùng công phu khinh thân, hơn nữa nhịp chân lại rất linh hoạt, xem ra công lực của hắn ta tuyệt không yếu hơn Quan Nhã Ny. Đáng tiếc là do khoảng cách của hai người hiện tại quá xa nên Vũ Ngôn mặc dù biết hắn ta có một thân công phu cao thâm nhưng cũng không thể phát hiện hắn ta tới mức nào. Nhưng Vũ Ngôn cũng không lo lắng, đợi một lúc nữa khi lại gần hơn thì bằng vào công lực của mình thì hắn được mấy cân, mấy lượng mình chỉ cần nhìn cái là biết.
Chu Hải Lăng cũng liếc nhìn về phía Phương Dĩ Nam, thấy hắn ta và Trần Gia Lạc đang cầm bóng vừa di chuyển vừa che chắn cẩn thận, khi tới gần điểm ném phạt, hắn ta dao động lắc lư vài cái thoát xuống vị trí dưới rổ, đồng thời quả bóng được tung lên trúng vào tấm bảng sau đó lọt vào rổ. Các bé ở đây lại được một trận hoan hô.
Vũ Ngôn cũng quan sát được hết cái cảnh này, với công phu của Phương Dĩ Nam thì bên học viện kinh tế chỉ sợ rằng thực sự dữ nhiều lành ít rồi.
Nhớ tới sự uỷ thác quan trọng của Lục Phong mà Vũ Ngôn vội nói:
- Tiểu Lăng, có chuyện gì chú cứ việc nói đi.
Chu Hải Lăng gật gật đầu mở miệng nói:
- Thân phận thực sự của biểu tỷ em anh đã biết rồi. Em chỉ muốn hỏi xem thân phận của nhị ngoại công em, biểu tỷ chắc hẳn cũng nói cho anh rồi đúng không?
Vũ Ngôn cũng không có gì phải giấu diếm Chu Hải Lăng, hắn gật gật đầu nói:
- Anh biết. Thủ trường 001!
Chu Hải Lăng gật đầu nói tiếp:
- Vậy thì ổn rồi. Đỡ tốn công phải giải thích nhiều với anh. Cái vị Phương Dĩ Nam kia em đã từng gặp qua trong một buổi tụ họp cao cấp nào đó. Cấp bậc của cái buổi tụ họp ấy không phải người bình thường có thể tham gia. Em phải khổ sở cầu xin nhị ngoại công mãi người mới dẫn em đi đó.
Chu Hải Lăng nói không hề giấu cái gì. Vũ Ngôn cũng rất thông minh, hắn liên tưởng đến thân phận của Thư Nhạc thì đột nhiên ngộ ra một cái gì đó, hắn nói:
- Hắn ta họ Phương? Chẳng lẽ hắn là ―
Vũ Ngôn cũng không nói hết, hắn ra hiệu tạo thành một số 8. Chu Hải Lăng gật gật đầu đáp:
- Đúng vậy, Phương Dĩ Nam chính là cháu ruột của ông ta.
Cháu ruột của thủ trưởng 008. Cái tên tuổi này thật sự là dọa người. Trong tám người của uỷ ban quyết sách thì thủ trưởng 008 mặc dù chỉ ngồi ghế thấp nhất nhưng đó cũng là một trong tám người được tuyển từ hơn một tỷ dân. Quyền lợi của mỗi một người đều hết sức quan trọng.
- Biểu tỷ tình cờ có nhắc qua rằng, ông nội của Phương Dĩ Thượng mặc dù có chút vấn đề không cùng ý kiến với nhị ngoại công em nhưng đó dù sao cũng là vấn đề bên trong. Ông ta vẫn là một trong tám người được kính trọng nhất của nhân dân Trung Quốc. Chỉ có điều, em không biết nhân phẩm của tên Phương Dĩ Nam này thế nào. Nếu hắn ta hơi nhỏ mọn một chút thì việc đánh bại hắn ta không hề có chút chỗ tốt gì. Nói không chừng nó còn gây ra rất nhiều trở ngại với sự nghiệp của anh nữa.
Chu Hải Lăng nhìn Vũ Ngôn nói:
- Bây giờ anh còn muốn vào sân nữa không?
Vũ Ngôn cười ha hả nói:
- Thì làm sao? Do thân phận đặc biệt của hắn mà anh đây, một người dân bình thường không thể cùng hắn ta chơi bóng sao? Thế thì có vẻ bá đạo quá.
Trong lòng Vũ Ngôn kỳ thật cũng đã tính toán một lúc. Phương Dĩ Nam này và Trần Gia Lạc ở cũng với nhau, nếu đi giúp bên Lục Phong thì mình không thể tránh được va chạm với đám Trần Gia Lạc kia, mà sớm hay muộn mọi việc đều sẽ kéo tới. Vậy thì không bằng mình chủ động đi thử tìm hiểu hư thật, nếu đơn giản chỉ vì thân phận của hắn ta mà trói tay trói chân, lưỡng lự do dự thì mọi chuyện sau này cũng đừng mong nói gì nữa.
Vũ Ngôn mặc dù về mặt tình cảm có chút do dự, nhưng về những chuyện kiểu như thế này hắn lại không hề hồ đồ, và suy nghĩ cũng rất to gan lớn mật. Vào sân thi đấu có khi lại có hiệu quả tốt nhất chưa biết chừng.
- Hắc hắc, thằng em cũng nhắc nhở anh một chút thôi. Lão Đại anh đương nhiên là không sợ rồi. Không nhìn xem đó là lão Đại của ai chứ.
Chu Hải Lăng cười hề hề nói.
Vũ Ngôn vỗ vai hắn nói:
- Tiểu tử, chú khen anh mày hay khen chú hả.
Chu Hải Lăng vội vàng đổi giọng nịnh, cười với vẻ quyến rũ nói:
- Cả hai, khen cả hai. He he he!
Vũ Ngôn mỉm cười, Chu Hải Lăng hắc hắc nói:
- Lão Đại, anh cứ yên tâm mà đi. Biểu tỷ em đã thay đổi hồ sơ của anh đi rồi. Hiện nay trên toàn đất nước Trung Quốc này cũng chỉ có biểu tỷ em với lão gia tử là có thể được nhìn hồ sơ của anh thôi. Tiểu tử kia muốn làm chuyện xấu xa gì thì có tra cũng không tra được anh từ lỗ nào chui ra đâu. Hắc hắc, thế nào hả? Biểu tỷ em rất quan tâm tới anh phải không.
Việc này Thư Nhạc cũng không hề được sự đồng ý của Vũ Ngôn nhưng đó cũng làm giảm cho Vũ Ngôn rất nhiều điều phiền toái. Từ điểm đó mà nói thì Vũ Ngôn đúng thật là phải cảm ơn nàng ta. Nhưng ma nữ Thư Nhạc này làm việc quỷ dị khó lường, trong chuyện này mặc dù có công song ai mà biết được một ngày nào đó cô nàng lại nảy ra một chủ ý quỷ quái gì cơ chứ. Quan hệ với cô nàng chính là mình đang khiêu vũ trên mũi đao mũi kiếm đó.
Trận đấu gồm bốn hiệp, mỗi hiệp mười phút. Vũ Ngôn nhìn năm người Lục Phong bị Phương Dĩ Nam và Trần Gia Lạc đánh cho phải lùi lại liên tục thì không nhịn được mà nhíu mày.
Khoa Ngoại Ngữ hoàn toàn dựa vào hai người Phương Dĩ Nam và Trần Gia Lạc để chơi bóng. Trần Gia Lạc thân là dị năng giả Thổ hệ, mà không nói tới dị năng lực mà chỉ nói tới kỹ thuật chơi bóng thôi cũng đã rất tốt rồi, kỹ thuật của hắn ta có thể liều mạng với Lục Phong.
Còn tên Phương Dĩ Nam kia, Vũ Ngôn nhìn mà phải nhịu chặt mày. Quả nhiên không ngoài dự tính, nội lực của Phương Dĩ Nam gần như ngang với Quan Nhã Ny. Nhưng điều khiến Vũ Ngôn giật mình còn ở phía sau ― Từ trên người Phương Dĩ Nam Vũ Ngôn lại cảm giác được cái khí tức hắc ám thần bí kia. Do có cái khí tức thần bí này mà động tác của Phương Dĩ Nam luôn mang theo một sát khí đầy huyết tinh. Vũ Ngôn quan sát khi hắn và người khác va chạm nhau thì trong mắt hắn ta trong khoảnh khắc liền hiện lên một tia màu đỏ tươi, ẩn chứa một vẻ yêu dị thần bí.
Cái cảm giác hắc ám này đã từng xuất hiện trên người An Tử Phong, nhưng mà nội tức của An Tử Phong hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với tên Phương Dĩ Nam này. Công phu của Phương Dĩ Nam hình như đã được luyện tới chỗ sâu xa, vì thế uy lực cũng lớn hơn An Tử Phong rất nhiều.
Đây là công phu gì? Hắn ta là cháu ruột của số 008 nhưng sao lại tu luyện cùng một công phu giống An Tử Phong, hơn nữa loại công phu này cũng thật là quá quỷ dị? Hắn ta và Trần Gia Lạc quen thuộc với nhau như vậy, hơn nữa lại đồng tông với An Tử Phong. Vậy hắn ta với Trần gia và An gia có quan hệ gì chứ?
Nếu là như vậy thì điều mình lo lắng nhất kia đã xảy ra rồi. Vốn với thực lực của Sáng Lực Thế Kỷ thì việc đối kháng với hai nhà Trần An đã là bọ ngựa đấu xe rồi, bây giờ còn xuất hiện thêm một cháu ruột của 008 nữa, dường như Sáng Lực Thế Kỷ một chút hy vọng cũng không có.
Đối mặt với tình hình nghiên trọng như thế này, Vũ Ngôn rơi vào trầm tư.
Hiệp thứ ba kết thúc, Lục Phong và đồng đội của hắn cúi đầu ra khỏi sân. Hai mươi lăm vs bốn mươi. Ba mươi điểm của đối thủ ghi được đều là của Phương Dĩ Nam và Trần Gia Lạc. Thực lực của học viện kinh tế hoàn toàn không bì nổi.
Vũ Ngôn thấy vậy mà phải lắc đầu. Phương Dĩ Nam này hơn hẳn người khác, phải nói là hơn một khoảng cách rất xa. Vũ Ngôn đứng lên định ra gọi Lục Phong thì bỗng một giọng con gái quen thuộc vang lên sau lưng hắn:
- Thế nào rồi? Vũ đại hiệp cũng muốn ra biểu diễn sao?
Vũ Ngôn quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt lạnh như băng hiện lên, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác thân thiết, hắn cười nói:
- Chúng ta đã lâu không gặp rồi. Không ngờ cô cũng ở đây.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quan Nhã Ny hừ một tiếng nói:
- Có gì mà không ngờ chứ. Tôi đã nói với anh từ trước rồi mà, tôi cũng là sinh viên của đại học Thiên Kinh, chỉ có quý nhân như anh mới hay quên thôi.
Vũ Ngôn lúc này đã nhớ ra, lần đầu tiên khi tới Thánh Thế Thiên Đường Quan Nhã Ny có tự giới thiệu rằng nàng là sinh viên của khoa Ngoại Ngữ đại học Thiên Kinh. Mặc dù vẻ mặt của nàng luôn là vẻ cự người ngoài ngàn dặm nhưng sau vài lần ở cùng nhau, và đặc biệt là sau cái ân cứu mạng và một tuần dài chăm sóc mình khi ở nước R thì trong lòng Vũ Ngôn hiểu rõ, trái tim nàng cũng không hề lạnh như vẻ bề ngoài.
Hiện tại Vũ Ngôn đã biết Quan Nhã Ny chính là người trong Ma môn, hơn nữa thân phận hẳn là cũng không thấp, vì thế càng làm tăng cảm giác thân thiết của hắn với nàng. Tuy là nàng còn chưa biết thân phận của mình, nhưng dù sao cũng là người một nhà mà.
- À, tôi nhớ ra rồi! Hề hề, trí nhớ của tôi đúng là không được tốt lắm. Thì ra cô cũng là sinh viên khoa Ngoại Ngữ. Vừa rồi sao không thấy cô nhỉ?
Vũ Ngôn cười hề hề đáp. Ánh mắt hắn rất tự nhiên nhìn vào Quan Nhã Ny.
Quan Nhã Ny mặc dù đã qua lại với hắn nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy hắn dùng ánh mắt thân thiết như vậy nhìn mình. Ánh mắt kiểu đó khiến nàng có một cảm giác ấm áp rất kỳ quái dâng lên từ tận đáy lòng, nó giống như là cho biết hai người họ vốn cũng đi trên một con đường vậy.
- Hừ!
Quan Nhã Ny mau chóng hừ một tiếng để che giấu vẻ quẫn bách của mình:
- Tôi vừa rồi có tiết, vừa tới đây thì thấy anh cũng đang ở đây chạy đông chạy tây. Sao hả? Lại đang tìm cô bé nào sao?
Vũ Ngôn cười hì hì đáp:
- Tôi thì tìm cô bé gì chứ. Chỉ là xem bọn họ chơi bóng. Mà nếu bảo là tìm được ai thì cũng chỉ có tìm được cô thôi.
Quan Nhã Ny đỏ mặt nói:
- Đừng có nói hươu nói vượn!
Vũ Ngôn cười ha hả nói:
- Cô sao không đi trợ uy cho vị chủ tịch đẹp trai kia mà chạy tới chỗ tôi làm gì. Nếu để cho bạn cô trông thấy thì lại nghi cô thông đồng bán nước đó.
Quan Nhã Ny nhíu mày nói:
- Anh nói ai vậy? Phương Dĩ Nam ư? Tôi làm gì phải trợ uy cho hắn ta? Cũng không phải là tất cả mọi người đều sùng bái hắn.
Vũ Ngôn lắc đầu cười nói:
- Vậy cô đi sùng bái tôi nhé!
Do cùng một môn phái với nhau nên cảm giác của hắn với Quan Nhã Ny cũng thân thiết hơn, và khi nói chuyện cũng trở nên tùy ý hơn rất nhiều.
- Sùng bái cái đầu anh ý!
Khuôn mặt Quan Nhã Ny hiện lên một nét tươi cười nhưng ngay sau đó lại vội giấu đi, nàng đáp:
- Tôi thấy anh nếu lên cũng chỉ mất mặt thôi. Tôi không tin anh biết chơi bóng rổ.
Phải vất vả lắm Chu Hải Lăng mới tìm thấy cơ hội để chõ mồm vào, hắn ở một bên kêu lên:
- Nhã Ny đại tỷ, em tin lão Đại nhất định có cách.
Quan Nhã Ny nghe hắn xưng hô như thế thì khuôn mặt vốn đã lạnh của nàng giờ lại phủ thêm một lớp băng nữa, nàng tức giận hừ nói:
- Em gọi chị đây là gì?
Lập tức Chu Hải Lăng biết ngay là có chuyện không tốt? Gọi gì không gọi mà lại cố tình gọi Đại tỷ. Các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kiêng kị nhất cách xưng hô này, hắn vội đứng dậy phủi mông nói:
- Lão Đại, chỗ này giao cho anh. Thằng em tới bố trí chiến thuật cho tên Lục Phong.
Nói xong hắn chạy đi nhanh như một tia chớp mà bỏ lại hiện trường cho Vũ Ngôn xử lý.
Vũ Ngôn cười bất đắc dĩ:
- Trẻ con đúng là nói không kỵ cái gì cả, cô cũng đừng so đo với Tiểu Lăng làm gì. Mặc dù tuổi cô còn lớn hơn tôi nhưng cũng không nên gọi là Đại tỷ ―
Lời còn chưa dứt, hắn đã trông thấy trong mắt Quan Nhã Ny xuất hiện ngọn lửa giận dữ. Vũ Ngôn vội vàng cười hề hề rồi nhanh chóng chạy thoát theo Chu Hải Lăng.
Quan Nhã Ny nắm chặt song quyền, trong lòng dâng lên một cảm giác yên tĩnh mà ấm áp. Hắn hình như không còn cái vẻ cố tránh xa mình như trước kia nữa. Cái cảm giác được cùng hắn nói nói cười cười như vậy thực là nhẹ nhàng, mặc dù lời nói của hắn thật khiến người ta hơi cảm thấy đáng ghét.
Quan Nhã Ny nghĩ nghĩ một lúc, nàng nhìn về chỗ Vũ Ngôn, Chu Hải Lăng và đám Lục Phong liền nhẹ nhàng nở một nụ cười.
**************************
Phương Dĩ Nam thấy Quan Nhã Ny tới chỗ trận doanh của nữ sinh khoa Ngoại Ngữ, hắn liền đi tới mà không hề để ý đến ánh mắt sùng bái của nữ sinh khác, hắn cười nói với Quan Nhã Ny:
- Nhã Ny, bạn cũng tới à? Chơi bóng với đám người này thật chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng có một chút khiêu chiến nào hết.
Khuôn mặt Quan Nhã Ny đã khôi phục lại vẻ lạnh như băng từ lâu, nàng nhìn thoáng qua Phương Dĩ Nam nói:
- Khiêu chiến ư? Chiến trường giết địch rất có tính khiêu chiến đó, sao không thấy anh tới đó nhỉ.
Đối với vẻ vẻ lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm này của Quan Nhã Ny, Phương Dĩ Nam dường như cũng đã quen thuộc, nghe vậy hắn liền phản đối, thoải mái cười nói:
- Kẻ lao động bằng trí óc dùng trí óc để trị người. Kẻ lao động bằng chân tay dùng chân tay để trị người. Giết địch trên chiến trường chính là thuộc dạng những người lao động bằng chân tay kia, những người lao động bằng trí óc tuyệt đối không bao giờ tự tay làm mấy chuyện đó.
Quan Nhã Ny cười lạnh đáp:
- Nói như vậy thì anh chính là cái dạng dùng trí óc kia rồi phải không?
Phương Dĩ Nam kiêu ngạo cười nói:
- Nhã Ny, bạn thông minh như vậy chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không nhìn a ư?
Quan Nhã Ny khinh thường ngoảnh mặt đi nhìn sang bóng dáng quen thuộc bên phần sân bên kia mà xuất thần.
Lục Phong mặc dù thua tới không còn tâm trạng đâu nhưng hắn vẫn nhìn thấy được màn Quan Nhã Ny và Vũ Ngôn cười nói với nhau, hắn trừng mắt bảo: - Vũ Ngôn, đúng là không phục mày không được.
Vũ Ngôn:
- Làm sao vậy? Mày không phải từ trước tới giờ luôn rất phục tao sao?
Lục Phong cười quái dị nói:
- Trước kia là phục giả, giờ mới là phục thật. Tao thấy, trận này dù có thua cũng không còn quan trọng gì nữa, có người sớm đã làm vẻ vang cho chúng ta rồi.
Chu Hải Lăng vội hỏi:
- Ai làm vẻ vang cho chúng ta vậy. Lão Lục, mày nói mau!
Lục Phong cười he he he trả lời:
- Còn ai vào đây nữa, lão Đại của mày chứ ai. Tao nói mày nghe, song tử tinh tọa của khoa Ngoại Ngữ đều bị tiểu tử này trêu ghẹo, mày nói hắn không trâu thì ai trâu hả?
Chu Hải Lăng nghe mà trở nên vô cùng phấn chấn, hắn vội hỏi:
- Nói mau, nói mau. Lão Lục nói mau. Song tử tinh tọa là cái gì hả? Lão Đại của chúng ta sao lại trêu ghẹo các em ý hả?
Lục Phong bèn kể lại chuyện Vũ Ngôn ngày đó khi còn ở trong nhà ăn của trường nhận nhầm Tăng Nhu thành Tăng Thiến, hơn nữa còn cả cử chỉ lần này với Quan Nhã Ny ngày hôm nay, quả nhiên là trong lúc vô ý Vũ Ngôn đã liên tục trêu chọc hai đóa kim hoa của khoa Ngoại Ngữ.
Lục Phong còn chưa biết quan hệ của Vũ Ngôn và Tăng Nhu bây giờ đã có sự phát triển nhảy vọt, nhưng Chu Hải Lăng lại biết rất rõ, hắn giơ ngón cái lên với Vũ Ngôn nói:
- Đúng là không phục không được!
Vũ Ngôn cười vỗ vai hai người nói:
- Hiện tại đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn đó, bàn xem trận này chơi thế nào đi.
Đây là chính sự, Lục Phong bất chấp việc đang đánh rắm một cách "sung sướng" cùng Chu Hải Lăng, hắn vội nói với Vũ Ngôn:
- Vũ Ngôn, tao đã nói với đội trưởng rồi. Hiệp cuối cùng mày lên. Tao tin mày nhất định có thể đối phó với bọn chúng.
Dù sao đã tới tình trạng này rồi nên Vũ Ngôn cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn đứng lên nói với Lục Phong:
- Đi, hiệp cuối cùng tao lên thử xem.
Lục Phong kéo Vũ Ngôn tới trước mặt một nam hài cao to cường tráng, nói:
- Đội trưởng, đây chính là Vũ Ngôn mà em đã nói với anh. Hắn chơi bóng rất hay, em cũng không phải là đối thủ của hắn.
Sau đó lại chuyển hướng nói với Vũ Ngôn:
- Đây chính là đội trưởng Quản Vân Đào của chúng ta. Đội trưởng, chúng ta không thể phòng ngự được Phương Dĩ Nam, giờ dù sao đã thua xa như vậy rồi, vậy cứ để cho hiệp tiếp theo Vũ Ngôn lên thủ đi.
Quản Vân Đào gật gật đầu đáp:
- Được, dù sao cũng thua với tỉ số xa như vậy rồi. Cứ để cho Vũ huynh đệ lên đi. Chú chơi vị trí gì?
Lục Phong vội đáp:
- Hậu vệ khống chế bóng, tiên phong, tiền đạo, tiểu tử này chơi ở vị trí nào cũng ổn.
Vũ Ngôn cười ha ha nói:
- Không thần kỳ như vậy đâu, đội trưởng, ba hiệp trước tôi thấy việc phối hợp phòng ngự của chúng ta luôn không rời Phương Dĩ Nam. Hiệp cuối cùng này đổi lại đi, mọi người chú ý người khác, tôi sẽ kèm Phương Dĩ Nam. Tôi có đủ tin tưởng để làm việc này.
- Chú ư?
Quản Vân Đào cũng chưa từng chơi bóng với Vũ Ngôn nên thấy hắn nói vậy thì cũng hơi nghi ngại.
- Đội trưởng, em tin Vũ Ngôn. Hắn nói được là nhất định có thể làm được.
Lục Phong nói với giọng kiên định.
Quản Vân Đào quan sát Vũ Ngôn sau đó cắn răng một cái nói:
- Vậy được, hiệp cuối cùng Vũ Ngôn lên chơi ở vị trí hậu vệ tổ chức. Lục Phong, chú là người duy nhất phối hợp với Vũ Ngôn, chú cũng lên giữ vững trận thế.
Quản Vân Đào mặc dù cho rằng kỹ thuật chơi bóng của Vũ Ngôn cũng được nhưng không thể hơn được Phương Dĩ Nam. Nhưng lúc này cũng chỉ có thể thử.
Trận đấu lại được tiếp tục, bên kia Trần Gia Lạc thấy Vũ Ngôn bèn lại gần bên tai Phương Dĩ Nam nói cái gì đó. Phương Dĩ Nam nhìn thoáng qua phía Vũ Ngôn gật gật đầu sau đó đi tới chỗ Vũ Ngôn nói:
- Làm quen một cái nhỉ. Tôi là Phương Dĩ Nam, sau chúng ta là bạn học của nhau.
Vũ Ngôn mỉm cười đáp:
- Tôi tên Vũ Ngôn, rất vui khi được quen biết chủ tịch. Kỹ thuật chơi bóng của anh rất tốt.
Phương Dĩ Nam tự phụ cười nói:
- Điều này tôi cũng thừa nhận. Mà anh cho rằng anh có thể truy cản được tôi sao?
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Tôi sẽ làm hết sức!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Lục Phong và Phương Dĩ Nam nhảy tranh bóng, sau khi quả bóng được chuyền vào tay Trần Gia Lạc Vũ Ngôn liền theo kèm sát Phương Dĩ Nam không cho hắn ta có cơ hội thoải mái bắt bóng.
Trần Gia Lạc cười khinh miệt rồi như khiêu khích ném bóng chuyền cho Phương Dĩ Nam. Đường chuyền này dược chuyền lên rất cao. Phương Dĩ Nam có tin tưởng tuyệt đối rằng mình có thể bắt được quả bóng này. Hai chân hắn đạp manj xuống, thân vừa mới nhảy lên thì bỗng thấy dượng như có một cơn gió nhẹ thổi qua, một thân ảnh nhanh chóng vượt qua hắn nhảy lên rồi đón lấy quả bóng trên không, sau khi hạ xuống đất, cái bóng đó đập bóng xuống sân hai cái rồi nhanh chóng ném chuyền cho Quản Vân Đào đang ở dưới rổ của đối thủ.
Phương Dĩ Nam không nhịn được phải sửng sốt, thật sự hắn không ngờ rằng cái tên gia hỏa phòng ngự mình luon cười cợt kia lại có sức bật xuất sắc tới mức có thể cắt được bóng của mình như vậy.
Phương Dĩ Nam luôn rất tự phụ, mặc dù Trần Gia Lạc đã nhắc nhở với hắn rằng tên Vũ Ngôn có chút cổ quái nhưng hắn cho tới bây giờ đều chỉ tin vào hai mắt của mình, nên khi chưa trông thấy sự thật thì hắn không hề dễ dàng tin vào lời người khác nói. Nhưng trước mắt, động tác của Vũ Ngôn đã chứng thật lời của Trần Gia Lạc. Người này không đơn giản!
Đội cổ động viên của Học viện kinh tế ầm lên hoan hô. Tiếng huýt gió chói tai của Chu Hải Lăng lẫn trong tiếng hò reo hỗn loạn đó. Suy cho cùng thì ba hiệp trước đều bị người ta lấn át khiến người người nghẹn tới gần chết, giờ Vũ Ngôn xuất hiện, cắt bóng với động tác cực kỳ đẹp, một động tác nhảy lên bất ngờ rồi rơi xuống chuyền bóng vô cùng liền mạch gần như là hoàn mỹ không chút tì vết nào. Hơn nữa còn là cắt bóng của Phương Dĩ Nam, một người có biểu hiện cực kỳ xuất sắc từ trước tới giờ nữa, điều này lại càng khiến cho các nam sinh của học viện kinh tế hét lên rầm trời. Ai bảo Phương Dĩ Nam này cướp đi ánh mắt của tất cả nữ sinh ở đây chứ. Đây là hậu quả của con chim đầu đàn!
Tiếng nam sinh quát lớn, tiếng nữ sinh hò hét vang lên bên tai Phương Dĩ Nam. Phương Dĩ Nam thầm hừ một tiếng, tiểu tử, lần này để mày xuất kỳ bất ý, lần sau đừng hòng làm được như vậy.
Quản Vân Đào bị đội viên phòng ngự của đối phương kèm sát, lưng đưa về phía rỗ di chuyển đập bóng hai bước, thân thể dựa sát vào đối thủ rồi bỗng làm động tác lấy đà như muốn xoay người nhảy lên ném rổ.
Đội viên phòng thủ bên đối phương cũng bèn lấy đà nhảy theo, Quản Vân Đào đang ở giữa không trung, nhưng bóng đột nhiên lại truyền ra sau, Vũ Ngôn chạy tới đón lấy bóng cầm trong tay.
Phương Dĩ Nam theo sát Vũ Ngôn, chỉ có điều bước chân của Vũ Ngôn rất linh hoạt nên Phương Dĩ Nam hắn phải rất miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp Vũ Ngôn. Vũ Ngôn cầm bóng nhưng không hề dừng lại, hắn cũng không thèm nhìn vào rổ, cổ tay phải khẽ rung lên đồng thời thân thể hơi bật lên ném bóng vào rổ.
Phương Dĩ Nam lúc này mới theo tới phía sau Vũ Ngôn nên đã khong kịp ngăn cản, quả bóng vẽ trên không trung một đường cong tuyệt mĩ rồi chui tọt vào khuôn rổ. Ba điểm!
- Bóng tốt!
Chu Hải Lăng kêu lên đầu tiên. Đội cổ động viên của học viện kinh tế ầm lên hoan hô tiếp. Vũ Ngôn và mấy người Lục Phong, Quản Vân Đào vỗ tay chúc mừng. Sắc mặt Phương Dĩ Nam giờ nhìn không được tốt lắm, trước đó hắn bị cắt bóng có thể nói là do khinh địch sơ xuất, nhưng lần này Vũ Ngôn ở ngay trước mặt hắn lại có thể thoải mái nhảy ném ba điểm mà hắn không thể phòng ngự nổi, trong mắt người xem thì điều đó phải nói là vô cùng mất mặt, huống chi bên cạnh còn có một đại mỹ nữ Quan Nhã Ny đang nhìn. Tên này đi rồi!
Phương Dĩ Nam sầm mặt rồi đón trái bóng phát lên từ tay Trần Gia Lạc. Vũ Ngôn với khuôn mặt tươi cười thoải mái lập tức áp sát.
Khóe miệng Phương Dĩ Nam chợt hiện lên một tia cười lạnh lẽo, tay giữ bóng rồi đột nhiên tăng tốc, cước bộ trong khoảnh khắc trở nên cực kỳ linh hoạt mà di chuyển lên trước, chân bước tạo thành một đường cong bốn mươi lăm độ rồi vừa di chuyển vừa che bóng tiến tới đường ném ba điểm.
Động tác của Phương Dĩ Nam rất nhanh nhưng động tác của Vũ Ngôn cũng không chậm. Mặc kệ Phương Dĩ Nam bước di chuyển như thế nào, biến hóa ra làm sao thì Vũ Ngôn vẫn cứ như là một miếng cao dán quấn lấy hắn làm cho hắn không thể ném bóng.
Phương Dĩ Nam cũng không chuyền bóng, hắn vừa che bóng vừa di chuyển tới bên ngoài đường ba điểm thì đột nhiên, thân thể nhoáng một cái nhảy lên cao, quả bóng trong tay cũng theo đó bay ra ngoài.
Phương Dĩ Nam có tin tưởng tuyệt đối với cái tài của mình. Bất luận là từ khả năng di chuyển hay là tính bất ngờ khi ném bóng và cả đường ném nữa, trong cái đại học Thiên Kinh này thì hắn mà nhận thứ hai thì không ai dám nhận mình đứng đầu cả.
Đáng tiếc hắn lại gặp Vũ Ngôn. Trong sát na khi hắn ta bất lên ném rổ thì Vũ Ngôn vẫn còn ở vị trí bên người Phương Dĩ Nam. Khi bóng vừa rời khỏi tay Phương Dĩ Nam thì Vũ Ngôn liền nhảy lên trông vô cùng quỷ mị rồi khi vẫn còn ở trên không trung, Vũ Ngôn xoay tròn một cái vỗ bóng trở về.
"Banh!" một tiếng vang nhỏ vang lên. Cả sân bóng đều trông thấy cái cảnh khiến kẻ khác phải giật mình này. Không ngờ Vũ Ngôn đã tặng cho Phương Dĩ Nam một cái "bạt tai" đau đớn.
- Bóng tốt!
Lần này ngay cả Quan Nhã Ny cũng không nhịn được mà kêu lên thành tiếng. Pha cản bóng này quả thực là rất đẹp, bất luận là từ vị trí hay động tác nhảy đều rất đúng lúc.
Phương Dĩ Nam nghe thấy tiếng hô trong trẻo của Quan Nhã Ny thì gương mặt lập tức sầm lại, ánh mắt khi hắn nhìn Vũ Ngôn bỗng hiện lên một tia hào quang đỏ ửng của máu.
Học viện kinh tế bên này lập tức trở nên sôi sục. Đây không phải là hiện tượng bình thường nha! Chắn bóng của Phương Dĩ Nam, vương tử bóng rổ, chủ tịch hội sinh viên, phong lưu đệ nhất đại học Thiên Kinh. Phương Dĩ Nam chơi bóng đã được mấy năm tại đại học Thiên Kinh này nhưng chưa từng nghe nói có ai cản được bóng của hắn cả. Hôm nay được trông thấy quả thực là trông mà nghiền!
Các nam sinh và nữ sinh của Học viện kinh tế ầm lên cả một góc sân. Chu Hải Lăng giơ tay a a a loạn hết cả lên. Thần sắc hắn hưng phấn bộc lộ ra hết bên ngoài.
Các nam sinh hỏi thăm xem vị huynh đệ đẻ làm vẻ vang khoa mình là ai mà sao cho tới giờ vẫn chưa từng trông thấy. Còn các nữ sinh thì đánh giá thật cẩn thận Vũ Ngôn, anh chàng này càng nhìn càng thú vị, mặc dù ăn mặc có bình thường nhưng lại không chỉ có vẻ ngoài trông cũng ổn mà hơn nữa còn có một khí chất thân thiết không thể nói thành lời, cử chỉ tiêu sái phiêu dật, mỗi một nụ cười đều có thể làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Trên sân bóng thỉnh thoảng bên khóe miệng hắn lại hiện lên một nụ cười tà dị tựa tiếu phi tiếu nữa, điều này càng có một mị lực kỳ lạ khiến người ta không nhịn được mà phải nhìn hắn. Và càng khiến kẻ khác phải tán dương chính là, trong ánh mắt vô ý của hắn dường như có mang chút gì đó ngây ngô, ẩn đó dường như có vẻ lạnh lẽo tới tận xương tủy và cả một nỗi tang thương khó hiểu nữa.
Trời ạ, anh chàng đẹp trai này từ chỗ nào chui ra vậy. Rốt cục từ trong đám gà nam sinh của học viện kinh tế cũng nhảy ra được một chú Kim Phượng Hoàng rồi. Các co bé lập tức lấy lại tinh thần rồi trộm đi hỏi thăm lai lịch của Vũ Ngôn.
Rốt cục lúc này Chu Hải Lăng cũng có cơ hội phát huy năng khiếu nói khoác không đền mạng của mình, hắn không ngừng chạy giữa đám nữ sinh, một bên kể lại cuộc đời Vũ Ngôn, từ chuyện hắn thích quần lót màu gì, tới chuyện thích loại nhạc gì, đồng thời cũng nhân tiện quảng cáo công ty "ma" của mình, tự xưng, Vũ Ngôn là nam tử đầy mị lực, lại cao lớn khỏe mạnh mới hoàn toàn do công ty mình bồi dưỡng ra và co uy lực thông sát từ già tới trẻ.
Có bao nhiêu người tin vào lời ma quỷ của hắn thì đúng là không thể thống kê được. Dù sao thì từ lúc này Vũ Ngôn xem như đã nổi danh tại học viện kinh tế. Mà Chu Hải Lăng cũng đi lăn lộn giữa các em gái ở đây cũng quen mặt hết, và cũng là vì xây dựng trụ cột vững chắc cho các bước khó khăn tiếp theo sau này.
Ánh mắt chúng ta trở về sân bóng. Cú chặn bóng của Vũ Ngôn đã thay đổi đường đi của trái bóng, bóng giờ đang nằm trong tay của Lục Phong, người đã đừng chờ ở bên phần sân của đối phương.
Sau khi bắt được bóng, Lục Phong nhanh chóng di chuyển hai bước rồi chuyền cho Quản Vân Đào. Quản Vân Đào lao tới nhảy lên làm một quả lên rổ kiếm về hai điểm. Mới bắt đầu học viện kinh tế đã liên tiếp kiếm được năm điểm, giờ điểm chênh lệch giữa hai đội chỉ còn mười điểm.
Chưa bao giờ Phương Dĩ Nam bị người ta đánh cho không ngóc được đầu lên như thế này, hơn nữa còn là trước mắt rất nhiều nữ sinh sùng bái mình, vầ nhất là có Quan Nhã Ny đang ở bên cạnh quan sát nữa. Hắn nhìn Trần Gia Lạc nháy mắt ra dấu. Trần Gia Lạc lập tức gật đầu.
Vũ Ngôn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Phương Dĩ Nam, thấy hắn đã xanh mặt nhưng cũng không nghĩ hắn sẽ làm cái gì quá đáng, vì thế Vũ Ngôn lại tiếp tục không nhanh không chậm áp sát phía sau hắn ta. Lúc này, Trần Gia Lạc không hề chuyến bóng cho Phương Dĩ Nam mà chuyền thẳng cho một đồng đội khác. Đội viên này dường như không hề có sự chuẩn bị nên khi bóng được chuyền tới thì lại nơi vào tay Quản Vân Đào, người đã lập tức áp sát đội viên đó sau đường chuyền.
Vũ Ngôn nghiêng mình di chuyển vài bước đốn quả bóng Quản Vân Đào ném tới và khi Vũ Ngôn đang định ném vào rổ thì hắn liền cảm thấy một khí tức cực lớn đang bức tới trước ngực mình. Vũ Ngôn ngẩng đầu thì thấy ngay những đường tơ máu hiện lên trong mắt Phương Dĩ Nam. Chưởng của hắn ta ngưng tụ một luống khi tức ám hắc nồng đậm và đang đánh lén mình.
Phương Dĩ Nam đã dùng tám thành công lực, từ khi luyện thành tuyệt học cho tới nay thì hắn chưa từng để lộ ra nội lực thâm hậu như vậy trước mặt người khác bao giờ. Hôm nay do bị Vũ Ngôn phá hai lên nên cuối cùng chẳng để ý tới cái gì khác mà thi triển ra. Dưới một kích vô cùng nghiêm trọng thế này, cho dù không khiến cho hắn đi đời thì tối thiểu cũng bị trọng thương.
Trong cơn giận dữ, Vũ Ngôn cũng mặc kệ hắn ta là ai, cho dù là Thiên Vương lão tử nhưng lại sử dụng loại thủ đoạn ám toán coi mạng người như cỏ rác thế này thì hắn cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp cả.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi