- Diệp tiên sinh, nếu như ngày sau Hồng Vũ môn có tìm cậu gây phiền toái thì cậu có thể báo lại cho tổ chức Viêm Hoàng, đối với những hành vi này, tổ chức Viêm Hoàng sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Giang Niên liền đi tới trước mặt Diệp Phàm, thề son thề sắt nói.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu, tỏ vẻ phối hợp.
Giang Niên thấy thế, không hề nói nhảm, xoay người rời đi.
- Diệp đại ca uy vũ khí phách!
Mắt thấy Giang Niên rời đi, Tô Cẩm Đế liền hưng phấn, hô to lên.
- Đúng vậy, lúc nãy anh Diệp Phàm thật lợi hại.
Tư Đồ Nhược Thủy gật đầu phụ họa, sau đó hỏi:
- Đúng rồi anh Diệp Phàm, lúc nãy có phải là anh đã lên LV, chẳng lẽ anh PK lên LV sao?
Lên LV?
Diệp Phàm hơi ngẩng ra.
- Nhược Thủy nói là chính là khi luận võ, Dương Thanh kia đột phá Tiên Thiên chi cảnh.
Tư Đồ Thần cười khổ giải thích.
Diệp Phàm nghe vậy thì cười khổ, giải thích:
- Nhược Thủy, anh không lên LV, mà là làm cho Mana của đối phương hết sạch.
- Thì ra anh Diệp Phàm dùng trí để thắng a.
Tư Đồ Nhược Thủy hưng phấn.
- Không có gì là tốt rồi.
Trong lòng Tô Vũ Hinh thở phào nhẹ nhỏm, khuôn mặt lộ ra vài phần mừng rỡ.
Nghe Tô Vũ Hinh nói thế, nhìn bộ dáng mừng rỡ của Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly vừa muốn nói gì đó liền nuốt lời nói xuống lại bụng.
Chị Vũ Hinh thích hắn.
Nàng thầm nói với mình, đồng thời đem phần vui sướng vì Diệp Phàm chiến thắng, chôn sâu trong lòng.
Cùng lúc đó.
Trong rừng trúc, Diệp Văn Hạo cũng không rời đi mà nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, vẻ mặt không ngừng biến ảo.
Hắn rất muốn đi đến gặp mặt Diệp Phàm, nhưng mà cảm thấy bàn chân của mình nặng cả nghìn Kim Giáp Cương Thi, cho dù hắn cố gắng như thế nào cũng không thể bước lên.
- Haizz…
Cuối cùng, hắn thở dài, rồi lặng lẽ biến mất trong rừng trúc.
Cách hội sở Tây Hồ không xa, Giang Niên ở trên chiếc Toyota, thấy Diệp Văn Hạo đi tới liền vội vàng bước xuống nghênh đón.
- Lên xe rồi nói.
Diệp Văn Hạo nói xong, liền mở cửa xe, ngồi ở phía sau.
Xe hơi lăn bánh, xuyên qua kính phản quang, Giang Niên thấy rõ Diệp Văn Hạo đang đốt một điếu thuốc lá nhưng không có hút, khuôn mặt lộ vẻ hoảng hốt.
Phát hiện này càng làm cho Giang Niên khẳng định suy đoán trong lòng mình, hắn do dự một chút rồi hỏi:
- Diệp tỉnh trưởng, Diệp Phàm là con trai của ngài sao?
Ở hắn xem ra, phải là đúng là, nếu không thì không phải, làm gì có kiểu hẳn là?
Nhận thấy được vẻ nghi ngờ của Giang Niên, Diệp Phàm cười khổ không thôi.
Sở dĩ hắn dùng” hẳn là” là bởi vì tính đến trước mắt, hắn chỉ thông qua chứng cớ trước mắt để phán đoán Diệp Phàm là con hắn, nhưng mà vẫn chưa có chứng cớ xác thực.
Cái gọi là chứng cớ, có 2 điều.
Thứ nhất là Diệp Phàm lớn lên rất giống người phụ nữ đã được khắc sâu trong lòng của hắn, nhất là cặp mắt kia, dường như là được khắc ra từ một người.
Thứ hai chính là chuyện Giang Niên nói cho Diệp Văn Hạo biết, Diệp Phàm là đồ đệ của Chử Huyền Cơ.
Ngoài cười khổ, trong đầu Diệp Văn Hạo không khỏi nhớ lại ký ức năm đó.
Từ nhỏ Diệp Văn Hạo yếu ớt, bị nhiều bệnh, cho dù có uống nhiều thuốc đi chăng nữa thì thân thể cũng không được cải thiện là bao, thậm chí khi hắn đến 20 tuổi, lại mang một bệnh nặng, mạng ở sớm tối.
Vì cứu tính mạng của Diệp Văn Hạo mà Diệp gia đã mời nhiều bác sĩ nổi tiếng ở kinh thành đến, nhưng mà kết quả những bác sĩ kia lại thúc thủ vô sách.
Ngay tại lúc Diệp gia tính buông tay thì một bác sĩ đề nghị Diệp gia tìm Chử Huyền Cơ thần y để cứu trị.
Lúc ấy, mặc dù Chử Huyền Cơ chưa có danh tiếng Tà Hoàng nhưng mà y thuật vẫn rất cao minh.
Mà tính tình Chử Huyền Cơ cổ quái, làm việc quỷ dị, rất ít lui tới với người trong giang hồ, điển hình thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Sau khi nghe được đề nghị của vị bác sĩ kia, Diệp gia liền vận dụng mạng lưới để điều tra, cuối cùng biết được Chử Huyền Cơ ở tại Thiên sơn, liền sai người ra mặt cầu khẩu Chử Huyền Cơ ra tay cứu trị Diệp Văn Hạo.
Bởi vì lúc ấy Diệp Văn Hạo mắc bệnh nghiêm trọng cộng thêm thể cốt thật sự quá kém, vì đảm bảo chữa lành bệnh cho Diệp Văn Hạo nên Chử Huyền Cơ đã yêu cầu để Diệp Văn Hạo ở lại Thiên sơn để chữa bệnh, khi nào hết rồi mở trở lại Yên Kinh.
Diệp Văn Hạo đã ở lại trên Thiên sơn 3 năm.
3 năm, Diệp Văn Hạo đã nhặt một mạng từ trong tay tử thần.
Nhưng mà người cứu được Diệp Văn Hạo không phải là Chử Huyền Cơ, mà là một nữ nhân tên Linh Vận.
Nữ nhân Linh Vận là người tiêu trừ bệnh căn cuối cùng cho Diệp Văn Hạo, hơn nữa còn để cho hắn từ một thư sinh ẻo là, trói gà không chặt biến thành một cao thủ Tiên Thiên.
Đây là một trong những bí mật của Diệp Văn Hạo.
…
Trong xe, Giang Niên vừa lái xe, vừa quan sát Diệp Văn Hạo, phát hiện thỉnh thoảng vẻ mặt Diệp Văn Hạo lộ ra vẻ hạnh phúc, thỉnh thoảng lộ ra vẻ hối hận…vẻ mặt giống như là tắc kè hoa vậy.
Vì thế Giang Niên hiểu được, rất có thể là Diệp Văn Hạo đã lâm vào hồi ức, cho nên Giang Niên cũng không nói gì.
- Tiểu Giang, cậu nói ta có nên gặp nó không?
Không biết qua bao lâu, Diệp Văn Hạo mở mắt, lên tiếng hỏi Giang Niên.
Giang Niên không khỏi ngẩn ra.
Hắn không nghĩ tới Diệp Văn Hạo lại hỏi mình vấn đề như vậy.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tiểu Phầm vẫn chưa biết ta là cha nó, mà trước khi đến Giang Nam nhận chức, ta vẫn chưa gặp mặt nó lần nào.
Nghĩ đến cảnh Diệp Phàm gặp mình tại bữa tiệc lần đó, Diệp Văn Hạo như có suy nghĩ gì, bổ sung:
- Ở tình hình như thế, cậu cho rằng ta nên âm thầm quan sát nó hay là gặp mặt nó?
Mắt thấy Diệp Văn Hạo lộ ra vẻ bất lực, trong lòng Giang Niên cũng thổn thức không thời, đồng thời không khỏi cảm tháng, đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
- Diệp tỉnh trưởng, tôi không biết tại sao 2 cha con ngài lại lấy cách thức này để gặp mặt nhau nhưng tôi muốn hỏi, trong lòng ngài rất muốn gặp hoặc là nói muốn quen biết với hắn không?
Giang Niên trầm ngâm một chút, nói:
- Sở dĩ ngài do dự là bởi vì ngài không có dũng khí để gặp nó, hoặc là nói sau khi ngài gặp mặt nó, ngài sợ nó sẽ không nhận người làm cha như ngài.
- Haizzz, cậu nói không sai, thật sự ta rất muốn gặp hơn nữa muốn quen biết với hắn nhưng mà ta sợ càng sợ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Diệp Văn Hạo thở dài:
- Ta thật sự không thể tưởng tượng, làm cô nhi hai mươi mấy năm, đột nhiên có một người cha nhảy ra, sẽ là cảnh tưởng như thế nào?
Giang Niên trầm mặc không nói.
- Nó sẽ tức giận ? Hoặc là nói nó sẽ hận ta sao ?
Diệp Văn Hạo nở nụ cười tự giễu :
- Dù sao, cũng bởi vì ta, hắn mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
- Diệp tỉnh trưởng, mặc dù tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà dựa theo lời ngài nói nãy giờ, tôi đề nghị bây giờ ngài không nên gặp nó thì tốt hơn.
Lại nghe Diệp Văn Hạo nói thế, Giang Niên do dự một chút, đề nghị.
- Haizz…
Diệp Văn Hạo lại thở dài:
- Đúng a, hiện tại ta không nên quên biết nó, nếu không chẳng những sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của nó, còn có thể làm cho vết thương trong lòng của hắn thêm một vết cắt.
- Thật ra thì ngài có thể thông qua cách nào đó để gặp nó, quen biết với nhau, đợi đến lúc thời cơ chín mùi thì sẽ nói ra mọi chuyện.
Giang Niên do dự một chút, rồi nói:
- Đến lúc đó, nói vậy mâu thuẫn trong lòng nó cũng sẽ không còn lớn nữa, thậm chí còn có thể tiếp nhận ngài.
- Biện pháp này rất tốt.
Nghe Giang Niên nói thế, 2 mắt Diệp Văn Hạo tỏa sáng, sau đó trầm ngâm một chút, lại nói:
- Tiểu Giang, chuyện này cậu phải giữ bí mật cho ta.
- Xin ngài yên tâm.
Giang Niên liền cam đoan.
Nghe Giang Niên cam đoan, Diệp Văn Hạo không nói gì nữa, mà dựa vào ghế, nhìn giống như đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng trên thực tế trong đầu của hắn lại là hình ảnh của Diệp Phàm và Linh vận.
- Con trai, ta thiếu 2 mẹ con con rất nhiều, nhiều đến nỗi ta không biết trả lại như thế nào, nhưng mà nếu ông trời đã cho ta gặp lại con, ta sẽ cố gắng đền bù sai lầm năm đó.
- Cho dù mất hết tất cả, chịu tiếng nhơ muôn đời, ta cũng không hối tiếc.
Trong lòng nghĩ như thế, đột nhiên Diệp Văn Hạo mở 2 mắt ra, vẻ mặt kiên định trước nay chưa có.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Màn đêm xuống, trong phòng 555 của quán Bar Queen, một trong những quán Bar lớn nhất ở Hàng Hồ.
Lúc này, Diệp Phàm đang ngồi trên ghế salon, uống rượu đỏ, Tô Vũ Hinh ngồi bên cạnh hắn nhưng ánh mắt lúc nào cũng liếc nhìn trộm Diệp Phàm, còn Tô Lưu Ly và Tư Đồ Nhược Thủy đang ca hát.
Nhận thấy được hành động mờ ám của Tô Vũ Hinh, cảm nhận được vẻ say đắm trong ánh mắt của nàng, trong lòng Diệp Phàm tràn ngập một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác này giống như cảm giác mà ngay hôm đó Tô Vũ Hinh lao vào ngực, rồi ôm hắn.
Hắn không biết cảm giác này có phải là cảm giác yêu thương hay không nhưng mà hắn rất hưởng thụ loại cảm giác này.
- Chị Vũ Hinh, 2 người đã liếc mắt đưa tiền cả đêm rồi, còn chưa đủ sao?
Sau khi hát xong 1 bài, Tư Đồ Nhược Thủy thì đi vào phòng vệ sinh nghe điện thoại, Tô Lưu Ly đỏ bừng cả khuôn mặt ngồi sát vào Tô Vũ Hinh, nói.
Nghe Tô Lưu Ly nói thế, khuôn mặt vốn đã đỏ hồng của Tô Vũ Hinh lại càng đỏ ửng lên.
Mà Diệp Phàm vẫn tỏ ra bình tĩnh.
- Diệp Phàm vô sỉ hạ lưu, mặc dù tôi không biết anh cho chị Vũ Hinh uống thuốc gì để chị Vũ Hinh mê muội anh, nhưng tôi cảnh cáo anh nếu anh làm làm điều gì có lỗi với chị Vũ Hinh, tôi sẽ quyết đấu với anh.
Tô Lưu Ly nói, vừa nói nàng vươn tay lên, giống như là muốn thị uy vậy.
Tô Vũ Hinh nghe không nổi nữa, cố gắng lên tiếng ngăn cản:
- Lưu Ly…
- Chị Lưu Ly, anh Diệp Phàm chỉ dùng 1 ngón tay là chị thua rồi, ở đó mà còn quyết với đấu?
Tô Cẩm Đế buồn bực nói.
- Chị đây có cách của chị, nếu anh ta dám làm điều gì có lỗi với chị Vũ Hinh, thì chị đây sẽ làm cho anh ta bất lực cả đời.
Tô Lưu Ly cố ý làm ra bộ dạng hung thần ác sát.
Lần này, không riêng Tô Vũ Hinh, ngay cả Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế cũng bị Tô Lưu Ly đánh bại.
- Chị Lưu Ly, mọi người đang nói gì đó?
Đúng lúc này, Tư Đồ Nhược Thủy từ trong WC đi ra, chớp to mắt, tràn đầy tò mò hỏi.
- Không có... Không có gì.
Tô Lưu Ly cũng không muốn kể ra, nàng lắc đầu, đồng thời cũng thở dài ở trong lòng.
- Chị Lưu Ly, cha em gọi tới, nói đã muộn rồi, sáng mai còn lên lớp nữa, bảo em trở lại Đông Hải, chị có cùng về không?
Tư Đồ Nhược Thủy hỏi.
Tô Lưu Ly do dự một chút, rồi gật đầu.
Tư Đồ Nhược Thủy thấy thế, lưu luyến nhìn Diệp Phàm:
- Anh Diệp Phàm, hôm nay anh hãy đến Đông Hải đi chơi cùng với bọn em đi?
- Được.
Diệp Phàm cũng không từ chối.
Vì tiết kiệm thời gian, nên Tô Lưu Ly cùng Tư Đồ Nhược Thủy ngồi lên chiếc Rolls-Royce Phantom của Tư Đồ Thần rời đi.
Mà Diệp Phàm lại lái chiếc Benlty chở Tô Vũ Hinh và Tô Cẩm Đế trở lại biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên.
- Nhờ có anh mà mẹ em không có hỏi nhiều.
Trở lại phòng, Tô Vũ Hinh nhớ lại bộ dạng muốn nói lại thôi của mẹ mình khi thấy mình vào nhà thì trừng to 2 mắt nhìn Diệp Phàm.
- Bây giờ thân thể của em không thích hợp để uống rượu, dì lo lắng là đúng rồi.
Diệp Phàm cười khổ, nếu tối nay hắn không ngó chừng thì Tô Vũ Hinh sẽ còn uống nhiều nữa.
- Cao hứng mới uống thôi.
Đang khi nói chuyện, Tô Vũ Hinh nhớ lại cảnh tỷ võ tối hôm nay thì ngưng mắt nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói:
- Khi anh rơi vào thế hạ phong, Tư Đồ tiên sinh nói anh gặp nguy hiểm, mọi người đều lo lắng anh bị tên kia đánh bại.
- Lúc ấy em vô cùng lo lắng, tay siết thật chặc, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thiếu chút nữa cũng không dám nhìn.
- Lúc này cũng không có chuyện gì sao?
Cảm nhận được chân tình của Tô Vũ Hinh, trong lòng Diệp Phàm ấm áp dễ chịu.
- Lần này không có chuyện gì nhưng mà ai có thể bảo đảm lần sau anh không có chuyện gì?
Tô Vũ Hinh không nhịn được thở dài. Tràn đầy lo lắng nhìn Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm nghe vậy, do dự một chút, đang muốn nói cái gì thì lại thấy Tô Vũ Hinh đột nhiên dùng 2 tay ôm cổ của hắn, rồi hôn hắn.
4 môi chạm vào nhau, Diệp Phàm chỉ thấy một cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào, đang muốn đáp lại, lại thấy Tô Vũ Hinh dịch chuyển khỏi môi mình, vẻ mặt ôn nhu nói:
- Em biết anh lựa chọn ứng chiến là có lý do của anh, em không muốn anh phải giải thích nhưng em chỉ muốn nhắc nhở anh, mỗi người chỉ có 1 cái mạng, anh làm vậy là quá nguy hiểm, nếu như có thể thì sau này anh cũng không nên tỷ võ với người khác nữa.
- Được.
Lời nói ôn nhu, ánh mắt thâm tình, điều này đã đánh trúng trái tim của Diệp Phàm, làm cho hắn phải gật đầu, sau đó tay phải nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vũ Hinh.
“Ư”
Tô Vũ Hinh hừ nhẹ một tiếng, thân thể mềm mại ngã vào trong lòng của Diệp Phàm.
Diệp Phàm có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của Tô Vũ Hinh đang nóng lên, cũng ngửi được mùi rượu cùng mùi thơm cơ thể của nàng, điều này đã kích thích Diệp Phàm, làm cho hắn không kìm lòng được mà hôn vào đôi môi của Tô Vũ Hinh.
“Ư”
Thân thể Tô Vũ Hinh căng thẳng, lông mi khẽ run lên, theo bản năng ôm lấy eo của Diệp Phàm, khẽ nhắm 2 mắt lại, đôi môi mở ra, tùy ý để đầu lưỡi Diệp Phàm tiến vào.
Sau đó.
2 lưỡi của Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh liền quấn vào một chỗ.
Hô hấp của Tô Vũ Hinh trở nên dồn dập, cả người nàng cảm thấy tê tê, ngứa ngáy.
Nhận thấy được biến hóa của Tô Vũ Hinh, tay của Diệp Phàm chuyển xuống dưới, từ từ xoa nhẹ cặp mông của Tô Vũ Hinh.
“A”
Trong phút chốc, Tô Vũ Hinh chỉ cảm thấy giống như là bị điện giật, thân thể run lên, theo bản năng dịch chuyển khỏi đôi môi, khẽ rên rĩ.
Nghe đươc tiếng rên của Tô Vũ Hinh, bụng của Diệp Phàm nóng lên, theo bản năng luồn tay vào váy của Diệp Phàm, cố gắng đưa tay vào bên trong.
- Đừng…Đừng mà…
Cả người Tô Vũ Hinh căng thẳng, thở hổn hển, sắc mặt mặt hồng hào nhìn Diệp Phàm, ngượng ngùng cúi đầu:
- Mẹ em cùng Cẩm Đế còn chưa ngủ.
Nghe Tô Vũ Hinh nói thế, Diệp Phàm không khỏi thầm tự trách mình quá mức vọng động.
- Đợi…Đợi cho bọn họ ngủ đã.
Mắt thấy Diệp Phàm không nói lời nào, Tô Vũ Hinh theo bản năng cảm thấy Diệp Phàm rất khó chịu, vẻ mặt ngượng ngùng nói.
- Em nói chúng ta đang yêu nhau sao?
Diệp Phàm hỏi.
Nghe được Diệp Phàm nói thế, Tô Vũ Hinh giống như là bị dội một chậu nước lạnh vào người, làm cho nàng cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Nàng muốn nói cái gì đó nhưng mà trong lòng nàng lại sợ, vẻ mặt nàng tỏ ra ủy khuất giống như muốn nói: Nếu chúng ta không yêu nhau thì làm sao có thể làm những chuyện này?
- Em hiểu lầm ý của anh rồi.
Diệp Phàm thấy thế, biết rõ Tô Vũ Hinh hiểu lầm mình, cười khổ giải thích:
- Anh chưa yêu ai bao giờ, không biết cảm giác yêu thương là gì, cho nên…
“ Hì Hì”
Nghe Diệp Phàm giải thích, Tô Vũ Hinh chẳng những không cảm thấy ủy khuất, mà lại bị những lời của Diệp Phàm chọc cười.
- Em cũng chưa yêu ai, nhưng mà em cảm thấy được đây chính là cảm giác yêu thương.
Tô Vũ Hinh nhìn vào khuôn mặt kiên nghị của Diệp Phàm, thâm tình nói:
- Bởi vì khi em ở chung một chỗ với anh, em cảm thấy rất vui vẻ, lúc nào không có anh, em cảm thấy nhớ anh. Trong lúc anh tỷ võ em sẽ vì anh mà lo lắng, lúc nào anh làm được những chuyện lợi hại thì em sẽ cảm thấy kiêu ngạo khi có anh, còn anh?
- Anh là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng sư phụ, chỉ khi nào ở chung một chỗ với sư phụ, sư tỷ thì anh mới có cảm giác thân cận.
Diệp Phàm nói ra cảm nhận chân thật trong lòng của mình:
- Sau này gặp em, bản tánh chấp nhất và kiên cường của em đã làm cho anh thưởng thức, sự quan tâm của em đã làm cho lòng anh cảm thấy ấm áp và dễ chịu, dần dần anh cũng tình được cảm giác thân cận từ trên người của em, anh nguyện vì em mà làm bất cứ chuyện gì.
- Cha mẹ của anh đâu, bọn họ ở đâu ?
Tô Vũ Hinh ngẩn ra, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Phàm là một cô nhi.
- Không biết.
Diệp Phàm nở nụ cười tự giễu:
- Từ nhỏ anh đã bị bọn họ vứt bỏ, anh không biết bọn họ ở đâu, thậm chí cũng không biết bọn họ còn sống hay đã chết nữa.
- Xin lỗi, em không nên nói những chuyện này.
Cảm nhận được vẻ cô độc và bi thương trong lòng Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh liền nắm lấy tay Diệp Phàm, phát hiện tay Diệp Phàm đã lạnh như băng.
- Không sao, anh quen rồi.
Tuy nói là thế nhưng mà trên người Diệp Phàm lại toát ra một hơi thở thê lương.
Tô Vũ Hinh cảm thấy vật, 2 mắt đỏ hoe nhìn vào Diệp Phàm, gằn từng chữ:
- Diệp…Diệp Phàm, để cho em cùng anh, có được hay không?
- Được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ vào đầu của Tô Vũ Hinh rồi kéo Tô Vũ Hinh vào trong ngực mình.
- Em nguyện ý cả đời cùng anh ngắm sao trời rực rỡ, trong lòng như vẽ giang sơn.
Tô Vũ Hinh dán vào bộ ngực Diệp Phàm, thâm tình nói.
Đêm đã khuya, mây đèn giăng đầy trời, những hạt mưa rơi tí tách xuống đường.
- Dương huynh, huynh nói kế tiếp chúng ta nên làm gì?
Trong một gian phòng tại hội sở Tây Hồ. Lâm Ngạo Phong ngậm một điếu xì gà, hỏi Dương Thanh.
Không trả lời, Dương Thanh giống như một xác chết nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, không nhúc nhích.
Lâm Ngạo Phong thấy Dương Thanh như người ngu thì trong lòng càng thêm phiền não.
- Giết ta.
Dương Thanh mở miệng, thanh âm khô quắt, làm cho người ta sởn tóc gáy.
- Nếu tôi giết huynh, chẳng phải là chịu tiếng xấu cho thằng chóa kia sao, để rồi phải chịu lửa giận của Hồng Vũ môn sao?
Lâm Ngạo Phong mắng lên, sau đó đứng lên bóp tắt điều xì gà:
- Thôi, chuyện này cũng không thể giấu diếm được, tôi báo lại cho cha tôi, để tìm cách giải quyết.
Nói xong, Lâm Ngạo Phong bước ra khỏi phòng, lấy điện thoại gọi cho Lâm Thiên Ý.
- Ta vừa muốn gọi cho con thì con đã gọi tới.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Lâm Thiên Ý truyền ra, giọng nói có chút hưng phấn giống như là gặp phải chuyện tốt gì đó.
Nhận thấy được sự hưng phấn trong giọng nói của Lâm Thiên Ý, Lâm Ngạo Phong biết rõ có chuyện tốt, nếu không Lâm Thiên Ý cũng sẽ không hưng phấn như vậy, vì thế hắn chủ động hỏi:
- Cha, cha có gì phân phó?
- Chúng ta phải giúp Bạch gia làm một việc.
Lâm Thiên Ý nói.
Bạch gia?
Nghe cái tên này, sắc mặt Lâm Ngạo Phong không khỏi biến đổi.
Bởi vì Nam Thanh Hồng âm thầm hợp tác với Bạch gia cho nên hắn hiểu rõ Bạch gia.
Đây là gia tộc duy nhất có thể chống lại Diệp gia ở TQ này.
Sở dĩ trước mắt, Bạch gia bị Diệp gia đè ép cũng bởi vì một nguyên nhân, đó chính là vị lão nhân kia của Diệp gia chưa rời khỏi nhân gian.
Lão nhân gia kia tuổi đã hơn 100, có uy vọng cực cao trong quân đội.
Trừ lão nhân gia này ra, vô luân là thành viên nhị đại, tam đại hay tứ đại của Diệp gia đều ở thế yếu so với Bạch gia.
Một mặt, là bởi vì thành viên đời thứ 4 của Bạch gia xuất sắc hơn Diệp gia, hơn nữa còn bởi vì Bạch Quốc Đào.
Hiện giờ Bạch Quốc Đào là một đại tướng ở biên giới, người này cũng giống như Diệp Văn Hạo, cũng từng là một trong tứ đại thiếu của kinh thành, hiện giờ cũng là người nối nghiệp đời thứ 3 của Bạch gia.
Từ ý nào mà nói, địa vị của Bạch Quốc Đào ở Bạch gia cũng giống như địa vị của Diệp Văn Hạo ở Diệp gia, nhưng có vài phần hiển hách hơn.
Hơn nữa lấy tình thế trước mắt mà nói, Bạch Quốc Đào hiện giờ đã đứng trên Diệp Văn Hạo một bước.
Cho nên, rất nhiều người trong giới quan trường cho rằng, nếu như Diệp lão thái gia rời khỏi nhân gian, khả năng chiến thắng của Bạch Quốc Đào trước Diệp Văn Hạo lại tăng thêm một bậc.
- Cha, chúng ta nên làm gì cho Bạch gia?
Sau khi kinh ngạc, Lâm Ngạo Phong dò hỏi.
- Con nên biết, những năm nay, Bạch Quốc Đào của Bạch gia cùng Diệp Văn Hạo của Diệp gia một mực cạnh tranh.
Lâm Thiên Ý đáp một nẻo nói:
- Có câu, một núi khó chứa 2 hổ, vô luận là người nào trèo lên đỉnh, thì người kia cũng không có kết quả tốt.
Lâm Ngạo Phong không có nói tiếp, mà là thật tình lắng nghe.
- Mấy năm nay, 2 người cạnh tranh càng kịch liệt hơi, lúc này là thời khắc mấu chốt.
Lâm Thiên Ý tiếp tục nói:
- Trước mắt mà nói, Bạch Quốc Đào đang chiếm ưu thế, nhưng mà bên Diệp gia kia lại có lão đầu tử kia cho nên thắng bại khó phân. Hôm nay, cạnh tranh giữa 2 người đã đến giai đoạn gay cấn, mà 2 người đều là nhân trung chi long, nếu trông cậy vào việc tìm ra sai lầm của đối phương là một chuyện không thể nào. Chỉ có thể nghĩ biện pháp để người này có chiến tích cao hơn người kia, để được sự ủng hộ của các lão nhân khác.
- Cha, chẳng lẽ Bạch gia muốn chúng ta giúp Bạch Quốc Đào tăng thêm chiến tích sao?
Lâm Ngạo Phong hỏi.
- Không phải Bạch gia yêu cầu, mà là chỉ thị của mặt trên.
Lâm Ngạo Phong nói.
Chỉ thị của mặt trên?
Sắc mặt của Lâm Ngạo Phong lại biến đổi, hắn biết rõ mặt trên của Lâm Thiên Ý nói chính là tổng bộ Thanh Hồng, Nam Thanh Hồng chẳng qua chỉ là một tổ chức của Thanh Hồng tại TQ mà thôi.
- Chúng ta giúp Bạch Quốc Đào tăng thêm chiến tích, hơn nữa mấu chốt chính là mặt trên muốn chúng ta trợ giúp bọn họ, ra tay ngăn cản Diệp Văn Hạo lập được thành tích tại Giang Nam này.
Lâm Thiên Ý vạch trần đáp án.
- Ngăn cản Diệp Văn Hạo lập được thành tích tại Giang Nam?
Nghe được Lâm Thiên Ý nói thê,s Lâm Ngạo Phong hoảng sợ:
- Cha, đây là muốn chúng ta chịu chết sao? Tạm thời đừng nói đến thân phận ở quan trường của Diệp Văn Hạo, chỉ bằng vào hắn từng là đệ nhất ở « Thanh bảng », chúng ta cũng không thể nào chống lại rồi.
- Sau này làm việc cần phải động não, đừng dùng nắm đấm.
Lâm Thiên Ý có chút bất mãn.
Lâm Ngạo Phong ngẩn ra:
- Cha, ý của ngài là?
- Mỗi người đều có sở trưởng và ưu điểm riêng, đối với Diệp Văn Hạo mà nói, hắn có thành tựu ở lĩnh vực võ học, nhưng năng lực làm việc tại quan trường của hắn rất thiếu sót.
Lâm Thiên Ý gằn từng chữ:
- Diệp gia mượn trận gió lốc tại lĩnh vực quan thương tại Giang Nam để nuốt trọn con cờ của Bạch gia tại đây, để cho Diệp Văn Hạo đánh sâu vào Giang Nam, để lập thành tích. Giang Nam chính là một trong những trung tâm kinh tế, thân là nhân vật số 2 của Giang Nam, những chiến tích này đều đổ về phía Diệp Văn Hạo.
- Cha, ý của cha chính là ngăn cản Diệp Văn Hạo lập được thành tích tại lĩnh vực kinh tế nào?
Trong lòng Lâm Thiên Ý vừa động, hiện ra một diệu kế.
- Đúng vậy, ta gọi điện cho con, là để nói cho con biết chuyện này, phương án cụ thể còn phải chờ thương thảo lại.
Đang lúc nói chuyện, Lâm Thiên Ý đổi đề tài, hỏi:
- Đúng rồi, tình huống hiện giờ bên con như thế nào? Đã tra được hung thủ giết chết Khúc Phong và Kiều Bát Chỉ chưa?
- Đã tìm ra được, là một kẻ tên là Diệp Phàm, thực lực đại khái là Bán Bộ Tiên Thiên, từ chiêu thức mà hắn dùng, xem ra hắn là người của Bát Quái môn.
nhắc tới Diệp Phàm, Lâm Ngạo Phong hận đến nghiến răng, cảm giác kia hận không thể lập tức làm thịt Diệp Phàm để giải mối hận trong lòng.
- Bát Quái môn?
Lâm Thiên Ý ngẩn ra:
- Nam Thanh Hồng chúng ta cũng không thù không oán với Bát Quái môn, tại sao người của Bát Quái môn động thủ với chúng ta?
- Cha, cha có điều không biết, tên tiểu tạp chủng kia có quan hệ mật thiết với Tư Đồ Thần, rất có thể là người của Tư Đồ Thần.
Lâm Ngạo Phong nghiến răng nghiến lợi nói .
- Thì ra là như vậy, Tư Đồ Thần quả nhiên có lưu hậu thủ.
Chân mày Lâm Thiên Ý nhíu lại, sau đó hỏi:
- Đã điều tra được mọi chuyện chưa?
- 3 ngày trước tên Diệp Phàm kia dẫn người đến bãi chúng ta gây rối, con để Vương Động ra tay dạy dỗ hắn, kết quả Vương Động bị hắn đánh cho tàn phế!
Vì tránh bị Lâm Thiên Ý giáo huấn, Lâm Ngạo Phong tránh nặng tìm nhẹ, vô căn cứ nói:
- Thông qua trận chiến kia, còn mới nhìn ra được hắn là người của Bát Quái môn, mà lúc đó con cũng không biết hắn có liên quan đến Tư Đồ Thần, vì an toàn nên còn đã lui một bước, kết quả là hắn thật kiêu ngạo muốn ra tay với con. May mắn lúc đó có người của tổ chức Viêm Hoàng chạy tới, con mới tránh thoát một kiếp.
- Người của tổ chức Viêm Hoàng không có trừng phạt hắn sao?
Nụ cười trên mặt Lâm Thiên Ý dần dần biến mất.
- Không có.
Lâm Ngạo Phong tiếp tục nói:
- Sau đó con đem chuyện này nói cho Dương Thanh, hơn nữa thông qua nhiều con đường biết được hắn là hung thủ giết chết Kiều Bát Chỉ và Khúc Phong, Dương Thanh là người tâm cao khí ngạo vừa nghe liền nổi giận, để cho con lấy danh nghĩa của hắn hạ chiến thư với tên tiểu tạp chủng kia.
- Sau đó thì sao?
- Dương Thanh bị đánh cho tàn phế, trở thành một tên phế nhân.
Mặc dù trong lòng vô cùng hận Diệp Phàm nhưng mà nhớ đến trận chiến ấy, Lâm Ngạo Phong không khỏi run người:
- Trong trận chiến ấy Dương Thanh đã đột phá Tiên Thiên nhập môn cảnh, kết quả vẫn chết ở trong tay tên tiểu tạp chủng này.
- Cái…Cái gì?
Lần này, Lâm Thiên Ý cả kinh trực tiếp từ trên ghế nhảy lên:
- Con nói tên tiểu tử kia chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên, mà Dương Thanh đột phát Tiên Thiên cảnh, làm sao lại thua được? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia cũng đột phát trong lúc luận võ sao?
- Không có.
Lâm Ngạo Phong tràn đầy buồn bực nói:
- Mặc dù Dương Thanh đột phát lên Tiên Thiên nhập môn cảnh nhưng mà bởi vì vừa đột phá cho nên các cơ năng cũng không được tăng lên, tên tiểu tạp chủng kia dựa vào tốc độ, liên tục tránh né, không giao phong chính diện với Dương Thanh, cuối cùng đợi kình lực trong cơ thể Dương Thanh tiêu hao sạch sẽ rồi mới ra tay đánh Dương Thanh trở nên tàn phế.
- Thật là một tên tiểu tử âm hiểm.
Lâm Thiên Ý nghe vậy, chân mày nhíu chặc hơn, suy nghĩ một chút nói:
- Nếu đã vậy thì con hãy rời khỏi Hàng Hồ đi, ta sẽ phái người khác qua.
- Cha, không cần.
Lâm Ngạo Phong cự tuyệt đề nghị của Lâm Thiên Ý, nói:
- Mặc dù lòng dạ của tiểu tử kia độc ác nhưng mà trong lúc tỷ võ với Dương Thanh, người phụ trách của Viêm Hoàng tại Giang Nam đã đích thân đến hiện trường, hơn nữa còn cảnh cáo 2 bên, nói vậy hắn cũng không dám động thủ với con.
- Thực lực của tên tiểu tử kia mạnh hơn con, hơn nữa Diệp Văn Hạo vừa mới nhậm chức ở Giang Nam, con muốn lấy lại danh dự từ hắn là một điều không thể nào.
Lâm Thiên Ý nhận ra Lâm Ngạo Phong không cam lòng, nói:
- Cho nên con ở đó cũng không có tác dụng gì, trở về đi.
- Cha, sở dĩ con không muốn đi, một mặt đích thật là bởi vì không cam lòng, mặc khác con đã nghĩ ra một biện pháp có thể cản trở việc Diệp Văn Hạo giành được chiến tích tại lĩnh vực kinh tế.
Lâm Ngạo Phong hưng phấn:
- Hơn nữa, biện pháp này còn có thể trả thù tên tiểu tạp chủng kia, thậm chí có thể giết chết hắn, đạt được hiệu quả một hòn đá hạ hai con chim.
- Oh?
Lâm Thiên Ý hỏi:
- Biện pháp gì?
- Hiện giờ, dõi mắt cả Giang Nam, Tô gia chính là gia tộc thương nghiệp lớn nhất.
Lâm Ngạo Phong nở nụ cười âm hiểm:
- Nếu như chúng ta nắm Tô gia trong tay, mặc dù không cách nào làm chúa tể kinh tế ở Giang Nam, nhưng mà vẫn có thể tham dự vào nền kinh tế ở Giang Nam, đến lúc đó chúng ta có thể ngăn cản Diệp Văn Hạo tăng thêm chiến tích.
- Chủ ý này không tệ, nhưng mà khống chế Tô gia cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lâm Thiên Ý như có điều suy nghĩ.
Lâm Ngạo Phong khẩn cấp nói:
- Cha, thật ra thì cũng không khó. Tô gia trước mắt có ba nhân vật chủ yếu, một người là gia chủ Tô gia Tô Hồng Viễn, 2 người khác là con của hắn là Tô Minh và cháu của hắn là Tô Vũ Hinh, trong đó hiện giờ Tô Vũ Hinh đang có khuynh hướng nằm toàn quyền ở Tô gia, cho nên nếu có thể làm cho Tô Vũ Hinh trở thành nữ nhân của con, như vậy đến lúc đó nghĩ biện pháp nắm Tô gia trong tay cũng dễ dàng hơn.
Hả?
2 mắt Lâm Thiên Ý không khỏi sáng lên, tính khả thi của biện pháp này rất cao.
- Cha, lấy năng lực cùng ảnh hưởng của Nam Thanh Hồng chúng ta ở TQ, nếu con đi Tô gia cầu hôn, nhất định Tô Hồng Viễn sẽ động tâm.
Lâm Ngạo Phong lời thề son sắt nói:
- Đến lúc đó, chỉ cần ngài tìm người của Bạch gia nói một chút, để Bạch gia lên tiếng, nhấc lên đại kỳ của Bạch gia, tuyệt đối Tô Hồng Viễn sẽ không cự tuyệt.
- Ngạo Phong, xem ra 2 năm qua con đã trưởng thành nhiều rồi.
Lâm Thiên Ý vui mừng cười một tiếng, sau đó lại nghĩ tới Lâm Ngạo Phong nói một hòn đá hạ hai con chim, không nhịn được hỏi:
- Lúc nãy còn còn nói muốn lợi dụng chuyện này trả thù tên tiểu tử kia, trả thù như thế nào?
- Cha, theo con được biết, hôm nay tên tiểu tạp chủng kia đang yêu nhau với Tô Vũ Hinh, nếu như Tô Vũ Hinh trở thành nữ nhân của con, tương đương hoành đao đoạt ái, đến lúc đó, lấy tính cách cuồng ngạo của tên tiểu tử kia, hơn phân nửa là chó cùng rứt giậu!
Vẻ mặt Lâm Ngạo Phong âm hiểm:
- Cha để chú Hạ đến giúp con, chỉ cần hắn dám chủ động ra tay với chúng ta, liền để chú Hạ giết chết hắn. Lúc đó có người Tô gia làm chứng, là do tên tiểu tạp chủng ngày gây chuyện, như vậy Viêm Hoàng cũng không thể nói gì hơn!
- Tốt, Ngạo Phong, kế hoạch này của con quả thậy là thiên y vô phùng!
Lâm Ngạo Phong nói:
- Để lát nữa ta nói với mặt trên, nếu mặt trên thông qua, cứ dựa theo lời của con mà làm, bất quá con phải nhớ kỹ, nếu gặp phải chuyện khó gì, không thể vọng động, trước tiên phải báo lại cho ta.
- Vâng.
Lâm Ngạo Phong đáp một tiếng, đợi Lâm Thiên Ý cúp điện thoại, vẻ mặt đắc ý nói:
- Tiểu tạp chủng, mày làm tao phải nhục nhã, tao sẽ trả gấp 10 lần, gấp 100 lần, tao chẳng những muốn đoạt người yêu của mày, đánh tàn phế mày, còn muốn mày giống như một con chó chết quỳ dưới đất nhìn xem tao đùa bỡn nữ nhân của mày.
Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha!
Nói xong, Lâm Thiên Ý liền cười đắc ý.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Xế chiều ngày thứ 2, trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của cao ốc Dương Quang, lúc này Tô Hồng Viễn đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời, suy nghĩ xuất thần.
Lúc này vẻ mặt của Tô Hồng Viễn tỏ ra ngưng trọng, ngưng trọng là bởi vì hắn có thể khẳng định Diệp Phàm không có quan hệ gì với Diệp Văn Hạo hay là Diệp gia cả.
Ngưng trọng là bởi vì hành động lần này của hắn đã chọc phải Diệp Văn Hạo.
Ở hắn xem ra, nếu như không phải hắn chọc phải Diệp Văn Hạo thì thư ký của Diệp Văn Hạo cũng sẽ không gọi điện thoại đến trách móc hắn, cho là hắn không để Diệp Văn Hạo vào mắt.
Nếu như lúc này Diệp Văn Hạo muốn trả thù Tô gia, Tô Hồng Viễn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra kết quả.
- Haizz…
Nghĩ đến chuyện tình ngày đó, Tô Hồng Viễn thở dài, hối hận vì mình không nên để Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh đến tham gia buổi hội nghị ngày hôm ấy.
Than thở xong Tô Hồng Viễn muốn xoay người thì thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen chạy đến trước tập đoàn Lục Hồ.
Phát hiện này làm cho Tô Hồng Viễn có chút nghi ngờ, Rolls-Royce Phantom màu đen này cũng không phải có tiền là mua được, hơn nữa còn hạn chế bán ra, dõi mắt cả TQ cùi bắp này thì đã ít lại càng ít.
Rất nhanh, chiếc Rolls-Royce Phantom đã dừng lại, một gã đại hán bước xuống mở cửa, Lâm Ngạo Phong từ trong xe đi ra.
Thấy được người trong xe là Lâm Ngạo Phong, sắc mặt Tô Hồng Viễn không khỏi biến đổi.
Chẳng…Chẳng lẽ Lâm Ngạo Phong đến đây để gây phiền toái?
Tâm tình Tô Hồng Viễn càng trở nên trầm trọng, ở hắn xem ra, lúc này Tô gia đã đắc tội với Diệp Văn Hạo, nếu như đắc tội với Nam Thanh Hồng nữa, thì Tô gia sẽ xong đời rồi.
Sau đó, không đợi Tô Hồng Viễn nghĩ ra cái gì, Lâm Ngạo Phong đã bước vào cao ốc Dương Quang.
Thấy Lâm Ngạo Phong đi vào, một MM liền chủ động bước lên, vẻ mặt mỉm cười hỏi:
- Tiên sinh tôn kính, ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài có chuyện gì?
- Nói cho Tô Hồng Viễn biết, phó tổng của tập đoàn Hoa Hạ Lâm Ngạo Phong muốn gặp hắn.
Lâm Ngạo Phong cũng không thèm nhìn đối phương.
Vị MM này thấy thế cũng không dám chậm trễ, cười một tiếng:
- Vâng, ngài chờ một chút.
Nói xong, nàng liền cầm lấy điện thoại rồi gọi đến phòng làm việc của Tô Hồng Viễn:
- Chài ngài chủ tịch, có người gọi là phó tổng tập đoàn Hoa Hạ là Lâm Ngạo Phong muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp không?
- Dẫn hắn tới phòng làm việc của tôi.
Tô Hồng Viễn nhận được điện thoại, sắc mặt tỏ ra khó coi nhưng vẫn đồng ý gặp mặt Lâm Ngạo Phong.
5’ sau, Lâm Ngạo Phong đã có mặt trong phòng làm việc của Tô Hồng Viễn.
- Lâm tiên sinh mời ngồi.
Thấy Lâm Ngạo Phong đi vào phòng, không biết là bởi vì thân phận của Lâm Ngạo Phong quá hiển hách hay là bởi vì Tô Cẩm Đế xảy ra xung đột với Lâm Ngạo Phong. Tô Hồng Viễn liền vô cùng khách khí với Lâm Ngạo Phong, thậm chí còn có chút cung kính.
Thấy bộ dạng như vậy của Tô Hồng Viễn, Lâm Ngạo Phong rất hài lòng, hắn khẽ mỉm cười rồi ngồi trên ghế salon, 2 chân bắt chéo vào nhau.
- Lâm tiên sinh, ngài muốn uống gì? Cà phê hay là trà?
Tô Hồng Viễn mỉm cười, hỏi.
- Tô tiên sinh, bình thường tôi rất thích uống rượu có màu đỏ như máu, ông có không?
Lâm Ngạo Phong liền Tô Hồng Viễn, hỏi.
“Lộp bộp”
Nghe Lâm Ngạo Phong nói thế, trái tim của Tô Hồng Viễn liền đạp nhanh, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc.
- Đùa thôi, Tô tiên sinh bỏ qua ho.
Dường như rất hài lòng về sự uy hiếp của mình, Lâm Ngạo Phong nở ra nụ cười, nói:
- Tôi cũng không uống gì, có vài lời muốn nói với Tô tiên sinh.
- Lâm tiên sinh, mời nói.
Tô Hồng Viễn ngồi vào ghế của mình, trong lòng tỏ ra thấp thỏm bất an.
- Trước khi đến Hàng Hồ, tôi nghe được truyền kỳ về Tô tiên sinh, biết được Tô tiên sinh đã chìm nổi mấy chục năm ở trong thương giới, một đường đánh đâu thắng đó, lại quật ngã đối thủ cạnh tranh là Hà gia, làm cho không ít quan viên vứt bỏ mũ cánh chuồn trên đầu mình, trong đó còn có cả Hàn Quốc Đống.
Lâm Ngạo Phong từ từ nói, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Tô Hồng Viễn, thấy Tô Hồng Viễn có chút bất an thì tiếp tục nói thêm:
- Có người bạn họ Bạch ở kinh thành nhờ tôi thay mặt hỏi Tô tiên sinh một tiếng, rốt cuộc là Diệp gia đã cho Tô gia lời hứa hẹn gì, để cho Diệp gia liên hợp với Tô gia, quật ngã Hàn Quốc Đống?
- Lâm tiên sinh hiểu lầm rồi, những điều này là do lời đồn mà thôi. Hà gia suy sụp hoàn toàn là bởi vì bọn không cẩn thận, để tài khoản đen của mình truyền ra ngoài, về phần chuyện tình của Hàn Quốc Đống, tôi căn bản không biết gì cả.
Tô Hồng Viễn khống chế tâm tình của mình, không để cho mình lộ ra một chút tin tức gì.
Mặc dù hắn không biết tại sao Lâm Ngạo Phong lại tới đây nói chuyện, nhưng trong lòng hắn hiểu được, tuyệt đối không thể để Lâm Ngạo Phong biết được tin tức, nếu không đây không phải là chuyện tốt gì đối với Tô gia.
- Oh, tôi hiểu lầm rồi, ông không cần gấp, quan trọng là người bạn họ Bạch kia, cảm thấy đây không phải là hiểu lầm, mà là do người nào cố ý.
Lâm Ngạo Phong mỉm cười nói.
- Tô lão tiên sinh, thực không dám đấu diếm, vốn là người bạn họ Bạch kia cảm thấy Tô gia làm hơi quá, muốn làm gì đó, nhưng lại bị tôi ngăn lại.
Mắt thấy hỏa hầu đã đủ, Lâm Ngạo Phong không hề vòng vo nữa, mà là đi vào vấn đề chính, nửa thật nửa giả nói:
- Tôi làm như vậy là bởi vì ái một cháu gái của ông, Tô Vũ Hinh tiểu thư.
Hả?
Ánh mắt Tô Hồng Viễn tròn xoe, hắn năm mơ cũng không nghĩ tới, hôm nay Lâm Ngạo Phong đến đây là vì Tô Vũ Hinh.
- Mặt khác, mấy ngày trước cháu trai của Tô tiên sinh là Tô Cẩm Đế đã từng gây chuyện tại bãi đua xe ngầm Vân Sơn.
Thấy Tô Hồng Viễn không nói lời nào, lại nói tiếp:
- Nói vậy Lâm tiên sinh cũng biết bãi đua xe ngầm Vân Sơn là địa bàn của Nam Thanh Hồng, vốn dựa vào quy cũ giang hồ, ngày đó Tô Cẩm Đế phải để lại cái gì trên người, nhưng mà sau khi biết được thân phân của cậu ta thì tôi cũng không để thủ hạ mình làm việc gì quá phận, bằng không không đợi tên bác sĩ họ Diệp kia chạy tới, Tô Cẩm Đế đã thiết cánh tay hay chân gì rồi.
- Cảm ơn Lâm tiên sinh.
Mặc dù Tô Hồng Viễn biết Tô Cẩm Đế gây chuyện tại bãi đua xe ngầm Vân Sơn, cùng với chuyện Diệp Phàm ra mặt giải quyết, nhưng mà hắn cũng không biết tình tiết trong đó, lúc này nghe Lâm Ngạo Phong nói thế, hắn bất động thanh sắc nói cảm ơn.
- Tô tiên sinh, nói nãy giờ rồi, tôi cũng không thừa nước đục thả câu. Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn hướng Tô gia cầu hôn.
Lâm Ngạo Phong đi thẳng vào vấn đề:
- Kể từ khi gặp Tô Vũ Hinh tiểu thư lần đầu, tôi đã thích nàng, tôi rất muốn gặp gỡ cùng nàng, càng hy vọng nàng có thể trở thành vợ của tôi.
Nghe được Lâm Ngạo Phong nói thế, Tô Hồng Viễn cả kinh không nhẹ.
- Tô tiên sinh, nói vậy thì ông cũng biết năng lực của Nam Thanh Hồng chúng tôi, ông cũng nên biết Nam Thanh Hồng chúng tôi cũng được Bạch gia ủng hộ mạnh.
Mắt thấy Tô Hồng Viễn không biểu lộ thái độ, Lâm Ngạo Phong trực tiếp ném ra 'Lễ hỏi':
- Tôi cam đoan với ông, chỉ cần ông đồng ý hôn sự này, Nam Thanh Hồng cùng tập đoàn Thanh Hồng sẽ toàn lực ủng hộ tập đoàn Lục Hồ, giúp tập đoàn Lục Hồ bước chân vào thị trường Hồng Kông
- Ngoài ra, Bạch gia cũng không tìm Tô gia để gây phiền toái, hơn nữa sẽ còn giúp dỡ Tô gia, để Tô gia có thể đứng vững gót chân ở Đông Hải.
Nghe được lời hứa hẹn của Lâm Ngạo Phong, 2 mắt Tô Hồng Viễn sáng ngời, thậm chí ngay cả trái tim cũng đập nhanh không ít.
Thân là người nắm quyền Tô gia, hắn biết rõ năng lực của Nam Thanh Hồng, cũng biết được Hồng Kong là đại bản doanh của Nam Thanh Hồng, còn biết được Đông Hải là một trong những trận địa của Bạch gia.
Nếu như những lời Lâm Ngạo Phong nói là thật, thì phần lễ hỏi này thật sự quá nặng rồi.
- Lâm tiên sinh, Vũ HInh có thể được cậu yêu mến đó là phú của nó, tôi thay mặt nó cảm ơn cậu.
Mặc dù tim Tô Hồng Viễn đập thình thịch nhưng mà hắn cũng không có nòng lòng đáp ứng, mà là đánh thái cực:
- Nhưng cậu cũng biết đây là chuyện cả đời của Vũ Hinh, tôi sẽ nói cho nó biết, để nghe ý kiến của nó.
- Đó là chuyện thường tình mà.
Lâm Ngạo Phong cười cười không sao cả, sau đó đứng dậy, vẻ mặt tự tin nói:
- Bất quá tôi tin tưởng Tô lão tiên sinh có thể giúp Tô tiểu thư làm ra một lựa chọn chính xác nhất.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lâm Ngạo Phong vừa mới nói xong, không đợi Tô Hồng Viễn tỏ thái độ, cửa phòng đã bị người gõ vào.
- Vào đi.
Tô Hồng Viễn nhíu mày, có chút bất mãn.
“Két”
Cửa phòng mở ra, Tô Vũ Hinh mặc một bộ đồ OL ( Ốp phít lây đi) đi vào.
- Ông nội…
Vào phòng, Tô Vũ Hinh vốn là chào hỏi Tô Hồng Viễn, kết quả vừa nói được 2 chữ “ Ông nội” thì đã thấy Lâm Ngạo Phong.
Trong chốc lát, sắc mặt nàng liền biến đổi.
- Lâm Ngạo Phong, dựa theo nội dung khế ước sinh tử, sau khi cuộc tỷ võ kết thúc ngươi và Diệp thần y sẽ không truy cứu trách nhiệm của đối phương, càng không thể áp dụng trả thù, nếu không sẽ làm trái quy định của tổ chức Viêm Hoàng.
Sau khi khiếp sợ, vẻ mặt Tô Vũ Hinh lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Lâm Ngạo Phong:
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám quấy rối tập đoàn Lục Hồ, ta sẽ báo chuyện này cho Giang đại sư.
- Tô tiểu thư, ngươi hiểu lầm, hôm nay tôi tới tập đoàn Lục Hồ cũng không phải là muốn tìm chuyện.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Tô Hồng Viễn, dục vọng chinh phục trong lòng hắn càng đậm, bất quá hắn không có biểu hiện ra mặt, mà giống như một thân sĩ, cười ưu nhã.
- Vây ngươi tới đây làm gì?
Giọng nói của Tô Vũ Hinh vẫn lạnh như băng.
- Ông nội cô sẽ nói cho cô biết.
Lâm Ngạo Phong đứng dậy đi tới trước người Tô Vũ Hinh, ngưng mắt nhìn bộ dạng lạnh lùng của Tô Vũ Hinh, nụ cười trên mặt không giảm:
- Mặt khác, Tô tiểu thư, khi cô tức giận thì cô rất mê người, tôi rất thích.
- Xin hãy tôn trọng một chút, mặt khác, nơi này không hoan nghênh người, mau đi đi.
Mặc dù không biết Lâm Ngạo Phong đến đây làm gì nhưng Tô Vũ Hinh không khách khí mà đuổi hắn.
- Rất nhanh, chúng ta sẽ trở thành người một nhà, cần gì như vậy?
Lâm Ngạo Phong tà mị cười một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng, hắn lưu lại một câu tự tin mà cuồng ngạo:
- Tô lão tiên sinh, tôi chờ ông đó.
Người một nhà?
Nghe được mấy chữ này, Tô Vũ Hinh sững sờ ngay tại chỗ, vài giây sau nàng mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt không hiểu hướng Tô Hồng Viễn hỏi:
- Ông nội, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hắn tới tìm ngài làm gì?
- Cầu hôn.
Vẻ mặt Tô Hồng Viễn phức tạp, nói.
- Cái gì... Cái gì?
Vẻ mặt Tô Vũ Hinh khiếp sợ:
- Hắn tìm ngài cầu hôn?
- Ừh.
Tô Hồng Viễn gật đầu, nói:
- Hắn nói thích cháu cho nên mới tới cầu hôn.
- Hắn để người dưới tay đả thương Cẩm Đế, lại cố ý gây bất lợi với Diệp thần y, hôm nay lại tới đây cầu hôn sao?
Thấy Tô Hồng Viễn gật đầu, Tô Vũ Hinh giận đến cả người run lên, tức giận mà mắng:
- Hắn quá vô sỉ rồi, quả thực khinh người quá đáng!
Dường như nhận thấy được cảm xúc của Tô Vũ Hinh có chút kích động, Tô Hồng Viễn không có lên tiếng.
- Ông…Ông nội, ngài đáp ứng hắn sao?
Tô Hồng Viễn trầm mặc để cho Tô Vũ Hinh cảm thấy không ổn, nàng run giọng hỏi, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ cùng tức giận.
- Còn không có.
Tô Hồng Viễn lắc đầu.
- Cái gì gọi là còn không có?
Tô Vũ Hinh trực tiếp nóng nảy:
- Chẳng lẽ ngài còn muốn đáp ứng hắn sao?
- Vũ Hinh, trước tiên cháu không nên kích động, cháu hãy tỉnh táo, nghe ta nói.
Tô Hồng Viễn nhíu nhíu mày.
- Ông..Ông nội, ngài biết đấy, cháu thích Diệp Phàm, cháu cùng Tô gia thiếu anh ta quá nhiều, nhiều đến nỗi cháu không biết nên trả như thế nào.
Mắt thấy Tô Hồng Viễn hàm hồ suy đoán, Tô Vũ Hinh cho là Tô Hồng Viễn đã đáp ứng lời cầu hôn củaLâm Ngạo Phong, lập tức mắt đỏ, tâm tình kích động:
- Cho nên xin ngài đừng ép cháu được không? Nếu như ngài muốn gã cháu cho tên kia thì cháu….
- Vũ Hinh, cháu hãy nghe ta nói!
Dường như đã nhận ra tâm tình của Tô Vũ Hinh không ổn, Tô Hồng Viễn vội vàng lên tiếng, cố gắng làm cho Tô Vũ Hinh ổn định lại cảm xúc:
- Ta không có đáp ứng hắn.
- Vũ Hinh cháu không biết chân tướng sự tình, chuyện này rất quan trọng, thậm chí quyết định sinh tử tồn vong của Tô gia.
Tô Hồng Viễn nhướng mày, gằn từng chữ:
- Chúng ta phải họp gia định, thảo luận kết quả cuối cùng.
- Không có thảo luận gì hết.
Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, Tô Vũ Hinh thống khổ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói:
- Cho dù có chết cháu cũng không lấy tên kia.
- Vũ Hinh.
Tô Hồng Viễn quát lên một tiếng.
Không để ý đến, Tô Vũ Hinh cắn chặc môi, bước ra phòng làm việc, tùy ý để nước mắt chảy xuống.
- Haiz…
Tô Hồng Viễn thấy thế, tâm tình phiền não , đốt một điếu thuốc lá.
30s sau, Tô Hồng Viễn bóp tắt điếu thuốc, lấy điện thoại gọi cho con trai mình là Tô Minh:
- Bây giờ còn lập tức trở lại Hàng Hồ, 8h tối nay sẽ họp gia đình.
- Cha, đã xảy ra chuyện gì?
Đầu bên kia điện thoại, Tô Minh cảm thấy tò tò, tò mò Tô gia chuyện gì xảy ra.
- Trở về rồi nói.
Tô Hồng Viễn nói một câu rồi cúp điện thoại sau đó gọi điện cho Tô cầm.
- Cha.
10s sau, điện thoại được chuyển.
- Tiểu Cầm, trong nhà xảy ra chuyện, 8h tối nay họp gia đình, con trở về gấp.
Tô Hồng Viễn nghiêm mặt nói.
- Được.
Tô Cầm cũng không có hỏi nhiều, mà đáp ứng liền.
Lại cúp điện thoại, Tô Hồng Viễn vốn định gọi cho Tô Vũ Hinh nhưng nghĩ lại lúc này tâm tình của Tô Vũ Hinh còn chưa ổn định, cho nên bỏ qua ý nghĩ này, tính toán đợi sau khi tan việc sẽ báo lại cho Tô Vũ Hinh.
Trở lại phòng làm việc, Tô Vũ Hinh cũng không có xử lý công việc như hằng ngày mà dựa lưng vào ghế, 2 mắt vô thần nhìn trần nhà, tùy ý đểnước mắt chảy xuống.
Lúc này nàng chỉ cảm thấy trái tim của mình bị cứa một nhát, rất đâu, rất đau…
Thế cho nên, vô luận như thế nào thì nàng cũng không thể ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
“Cốc..Cốc”
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Đem Tô Vũ Hinh từ trong bi thương thức tỉnh.
"Hô... Hô..."
Tô Vũ Hinh vội vàng lau đi nước mắt trên mặt. Sau đó hít sâu 2 hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại.
- Vào đi.
Vài giây sau, đợi Tô Vũ Hinh Tô Vũ Hinh khống chế được tâm tình của mình, chậm rãi mở miệng. Chẳng qua là thanh âm hơi có chút khàn giọng.
“Két”
Dương Miêu Miêu đẩy cửa đi vào, tay cầm lấy tài liệu, vẻ mặt mỉm cười đi đến trước Tô Vũ Hinh:
- Tô tổng.
- Có chuyện gì sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Vũ Hinh đã đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ bình thường. Trên mặt tìm không được nửa điểm bi thương nhưng mà vành mắt có chút hồng.
Ngạc nhiên thấy được vệt nước mắt trên mặt Tô Vũ Hinh, Dương Miêu Miêu nhất thời dừng bước, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
- Thư ký Dương, có chuyện gì sao?
Thấy Dương Miêu Miêu đứng ngơ ngác tại đó, Tô Vũ Hinh lại hỏi.
- Tô... Tô tổng, ngài làm sao thế?
Dương Miêu Miêu tỏ ra quan tâm, lên tiếng hỏi.
- Tôi không sao.
Tô Vũ Hinh lắc đầu.
- Tô tổng, đây là tiến triển của hạng mục công trình Tân Hà khu nhất kỳ, ngài nhìn một chút.
Dương Miêu Miêu bán tín bán nghi cầm lấy tài liệu đưa cho Tô Vũ Hinh, kết quả càng thấy rõ vệt nước mắt trên mặt Tô Vũ Hinh, cơ bản có thể khẳng định Tô Vũ Hinh mới vừa khóc.
- Cứ để đó, cô đi ra ngoài đi.
Tô Vũ Hinh mặt không đổi sắc, nói.
- Vâng.
Dương Miêu Miêu muốn nói lại thôi.
Tại sao Tô tổng lại khóc?
Dương Miêu Miêu tràn đầy nghi ngờ rời đi khỏi phòng làm việc của Tô Vũ Hinh, vừa đi vừa thầm hỏi.
Nếu không thì đi hỏi Diệp Phàm thử?
Nhẹ khẽ lắc đầu, Dương Miêu Miêu không suy nghĩ thêm nữa, sau đó đột nhiên thấy cửa phòng làm việc của Diệp Phàm mở ra, trong lòng nàng vừa động, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Chào cô thư ký Dương.
Diệp Phàm thấy Dương Miêu Miêu đi vào phòng liền chủ động chào hỏi.
Dương Miêu Miêu không cùng Diệp Phàm khách sáo, mà là đi thẳng vào vấn đề:
- Diệp thần y, dường như Tô tổng đã gặp phải chuyện gì không vui.
- Làm sao cô biết?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.
- Tôi vừa mới đưa tài liệu cho Tô tổng, thấy 2 mắt của Tô tổng hồng, trên mặt còn lưu lại nước mắt, dường như là mới vừa khóc.
Dương Miêu Miêu ăn ngay nói thật.
- Oh?
Diệp Phàm hơi ngẩn ra, không chút nghĩ ngợi liền đứng lên nói:
- Tôi đi xem một chút.
Nói xong, Diệp Phàm không đợi Dương Miêu Miêu đáp lời, liền đi ra phòng làm việc, đi tới phòng của Tô Vũ Hinh.
Rất nhanh, Diệp Phàm đi tới cửa phòng làm việc của Tô Vũ Hinh, nhẹ nhàng gõ cửa, cho đến khi nghe được giọng nói của Tô Vũ Hinh, hắn mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng làm việc, Tô Vũ Hinh thấy Diệp Phàm đi vào vốn là ngẩn ra, sau đó cơn ủy khuất trong lòng liền giống như núi lửa phun trào, nước mắt liền lăn trên khuôn mặt của nàng.
- Có chuyện gì?
Diệp Phàm thấy thế, bước nhanh tớ bên cạnh i Tô Vũ Hinh, cúi người, nhẹ nhàng nâng mặt Tô Vũ Hinh lên.
Chưa trả lời.
Tô Vũ Hinh liền nhào vào lồng ngực Diệp Phàm, lệ rơi đầy mặt.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius