Tạm thời Trương Linh Tuyền không có nguy hiểm gì nữa rồi. Đến bây giờ, Trương Hải mới có thể tạm thở phào một hơi.
Khối hàn khí trong cơ thể hắn đã được trấn áp tạm thời, nhưng vẫn còn một ít hàn khí đang chảy dọc theo thân thể, khiến hắn cảm thấy khó chịu không thôi.
Vẫn còn chịu được!
Thân thể yếu quá rồi, nhưng tinh thần của Trương Hải vẫn rất tỉnh táo.
- Kỳ Lân! Lát nữa mày định đánh lén con T.Rex kia thế nào? - Trương Hải cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
- Trò em hay dùng nhất là băng thiên tuyết địa! Băng nhọn tập kích vào sau lưng, hàn khí theo vết thương mà xâm nhập, làm đối phương tê liệt…
Hàn Kỳ Lân giải thích rõ ràng, Trương Hải nghe xong thì trầm ngâm nói:
- Lần này chơi ngược lại đi!
- Chơi ngược lại? - Hàn Kỳ Lân nghi hoặc.
Trương Hải cười nham hiểm:
- Anh còn có thể dùng Phụ Sủng để làm mày thi triển được một chiêu nữa. Chiêu này không quá tiêu hao, anh cũng không duy trì lâu đâu, dài nhất cũng chỉ là ba giây! Nhưng thời gian đó cũng đã đủ để mày áp sát nó, tung một đòn khí công hàn hệ làm thân thể nó đông cứng từ bên trong. Sau đó, mày tiếp tục dùng băng nhọn công kích, lúc đó nó có tránh đằng trời!
- Phụ Sủng? - Hàn Kỳ Lân hơi run lên, nuốt một ngụm nước bọt:
- Không nặng như Cún lần trước chứ?
Hàn Kỳ Lân đã từng chứng kiến Trương Hải dùng phụ sủng. Tuy không hiểu tại sao một tu sĩ yếu kém như Trương Hải lại có thần thông mạnh mẽ như thế, nhưng uy lực ấy cũng đã quá đủ để nó run sợ rồi. Nó sợ… sau khi phụ sủng xong thì người mình cũng rách nát như con hồn tinh kia!
- Cún mà nặng? Chẳng phải vài ngày là khỏi sao? - Trương Hải bĩu môi:
- Hơn nữa, chiêu này cũng không có tiêu hao nhiều như thế, lại là một chiêu thuộc khí hệ, tương thích với mày. Cún trông thảm như vậy chẳng qua là vì anh dùng chiêu tu thân lên cái xác tu hồn của nó mà thôi!
Hàn Kỳ Lân nghe thế thì mới yên tâm phần nào.
T.Rex vẫn thong dong trên bầu trời, không biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới.
Nó những tưởng Trương Hải đã rơi xuống dưới núi lửa, chết mất xác rồi. Ngờ đâu tên kia vẫn đang ngồi đấy, vừa thở hồng hộc vừa tính toán đủ loại phương pháp đối phó nó.
Với Hàn Kỳ Lân, T.Rex cũng có hiểu biết nhất định, nó không lo lắng Hàn Kỳ Lân đánh lén, bởi nó đã quen thuộc với Hàn Kỳ Lân từ lâu rồi, tất nhiên hiểu được bài bản của Hàn Kỳ Lân là như thế nào.
Chằn tinh không phải là người, đặc biệt là mấy con chằn tinh mới khai mở linh trí thế này, đầu óc của chúng nhiều lúc khá ngây thơ, đấu pháp cũng chỉ có mỗi một loại, đã bị bắt bài mà vẫn không chịu thay đổi. Nếu đối mặt với phong cách biến chiêu liên tục của Trương Hải, mấy con chằn tinh này có khi cũng phải luống cuống tay chân một hồi.
- Này! Dị tượng này sắp biến mất rồi, lát nữa mày xuống trước tao nghe chưa? - T.Rex nhe răng nói với Cún.
Cún rất “ngoan”, cũng rất “yếu đuối”, chỉ ủy khuất gật đầu.
Bởi ấn ký trong đầu nó vừa mới rung lên, ý bảo nó đừng xung đột gì với T.Rex cả.
Năm phút sau.
Không gian loạn lưu đã biến mất, hai thân ảnh nhỏ bé đã hiện ra rõ ràng giữa trời xanh.
Cả hai đều không có gì đáng ngại, chỉ là quầng lửa vây quanh thân thể bé trai đã nhạt đi nhiều, hơi lộ ra da thịt bên trong.
Bé gái thì còn “hở hang” hơn, quanh người chỉ có mấy luồng gió xoáy quấn quýt, giống như mấy dải lụa vắt ngang thân thể, che đi những chỗ cần che, những vùng còn lại gần như lõa lồ, lộ ra làn da trắng hồng mịn màng.
Trương Hải nấp đằng sau Hàn Kỳ Lân, híp mắt nhìn lại tình hình.
Cún đáp xuống trước!
Khóe miệng Trương Hải nhếch lên. Quả nhiên là T.Rex đã đề phòng Hàn Kỳ Lân đánh lén, cho Cún xuống trước để làm vật cản. Nhưng con T.Rex này cũng quá khờ khạo rồi, sao không trực tiếp bắt lấy Cún để uy hiếp? Đến lúc đó Trương Hải cũng không làm gì được.
Quả nhiên là một đứa bé! Tuy rằng hơi bị tính toán, lật lọng và hung hăng, nhưng đầu óc vẫn rất đơn giản. Aiz… nghĩ lại, mình lừa đảo nó một phen này không biết là đúng hay sai nữa? Còn cả Cún và Kỳ Lân, hình như đều bị trúng mánh của mình nên mới bị khống chế.
Nhưng nghĩ lại… con T.Rex này rất hỗn láo, dám lừa đảo Hàn Kỳ Lân, độc chiếm Băng Hỏa Linh Thụ và cả ngọn núi lửa này. Mình đây là đi lấy đồ của Hàn Kỳ Lân, tiện tay “giáo huấn” nó nha.
Trương Hải vô sỉ nghĩ như thế, trực tiếp bỏ qua đạo nghĩa giang hồ, tham lam nhìn vào con T.Rex đã hóa hình thành bé trai kia…
Ách, không phải hắn có ham thích đặc biệt về giới tính đâu… hắn có Kỳ, có cả “cô” Tuyền nữa, sao lại có thể thích… Hắn chỉ đang nghĩ đến một ý tưởng cực kỳ cổ quái, cực kỳ quái đản. Nghĩ đến cái cảnh tượng ấy, Trương Hải chỉ muốn nhảy dựng lên mà hò hét: “Power Rangers… Go!”
Cún bình tĩnh hạ xuống bên người Hàn Kỳ Lân, trong mắt có vài phần thần sắc quái dị và buồn bực, nhưng T.Rex lại đi phía sau nên không nhìn thấy, lại càng không hề nghi ngờ gì. Nó chỉ nhắc đi nhắc lại:
- Nhớ lời mày đã hứa đó!
Hai mươi mét.
Mười mét.
Đến khi cả hai chỉ còn cách mặt đất năm mét, cuối cùng Hàn Kỳ Lân cũng tấn công.
Trương Hải nằm rạp trên thân thể nó, cố gắng giấu thân hình của mình đi đến thời khắc cuối cùng.
T.Rex nhe răng khinh thường, bởi hướng mà Hàn Kỳ Lân lao đến đã bị Cún che lại. Nó tin rằng, chỉ cần mình chạm chân xuống đất, nhún một cái là sẽ nhảy đi cả vài chục mét, đến lúc đó, con Kỳ Lân kia có muốn chạm vào mình cũng là một vấn đề.
Còn nếu Hàn Kỳ Lân húc thẳng vào Cún thì nó lại càng không quan tâm. Cún chắc chắn sẽ không ngồi im chịu chết, chắc chắn sẽ có sự phản kháng, hoặc cố gắng tự bảo vệ, tuy rằng không chặn công kích kia lại được, nhưng chắc chắn có thể làm bước tiến của Hàn Kỳ Lân bị ngưng trệ.
Chỉ là… mình đoán rằng con “ba sừng” này sẽ bắn băng nhọn hoặc phun hàn khí. Tại sao nó lại lao lên? Không biết rằng cận chiến với mình sẽ bị bất lợi hay sao?
Còn nữa, sao con nhóc kia không có một chút phản kháng nào? Thân thể nó vẫn chậm rãi rơi xuống, không hề có một chút dao động năng lượng nào cả?
Vụt!
Thân ảnh của Hàn Kỳ Lân xuyên thẳng qua người Cún. Là xuyên qua, chứ không phải là va chạm, bởi Cún vẫn đang tiếp tục rơi xuống bên dưới, phương hướng không thay đổi một chút nào. Âm thanh phát ra cũng chỉ là tiếng gió lay lắt, chứ không phải tiếng va chạm như trong tưởng tượng của T.Rex.
Một luồng khí tức lạnh lẽo đến tận xương tủy tập kích tới sau lưng nó.
Tinh thần của T.Rex như căng ra.
Trúng kế rồi!
Nhưng thân thể nó vẫn đang ở trên không trung, không có chỗ để mượn lực. Dù muốn ngự khí để phi hành trong tình trạng này thì cũng cực kỳ hao sức, hơn nữa còn chậm chạp, có muốn tránh cũng không kịp.
Nó không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, hàn khí lạnh thấu xương đã xuyên qua thân thể nó, đi vào từng cơ quan, từng tế bào, đông chúng thành đá lạnh.
- Dùng băng nhọn nhanh lên! - Một giọng nói gấp gáp, xen lẫn tiếng thở hổn hển vang lên.
Cùng lúc đó, hàng loạt băng nhọn giáng xuống đầu T.Rex như phô thiên cái địa. Nó muốn phản ứng, nhưng thân thể của nó lại cứng đờ ra như tượng, có nhấc cái tay cũng vô cùng khó khăn, gần như mất đi mọi năng lực phản ứng.
Hàn khí kia quá quen thuộc.
Nếu thứ hàn khí đó được bắn ra từ xa, T.Rex tự nhận mình có thể né tránh dễ dàng.
Nhưng hàn khí lại được bắn ra từ vị trí chỉ cách nó hai mét, làm sao nó kịp phản ứng đây?
Nếu cho nó mười giây! Chỉ cần mười giây thôi là nó có thể hóa giải toàn bộ hàn khí.
Nhưng đối thủ sẽ cho nó mười giây sao? Đáp án là không!
Băng nhọn găm xuống cánh tay, găm vào đùi của T.Rex làm nó kêu gào thảm thiết. Nhưng Hàn Kỳ Lân không dừng lại chút nào, vẫn hung hăng trút băng xuống, giống như muốn lấy mạng T.Rex vậy.
T.Rex cũng liều mạng chống trả, nhưng thân thể cứng đờ làm nó chẳng còn bao nhiêu sức phản kháng, nhất thời trên người chảy đầy máu, ngọn lửa bừng bừng làm “quần áo” cũng đã tiêu tán, lộ ra thân thể trần trụi lõa lồ đang nổi lên từng lớp da sừng của khủng long.
Nó sắp bị đánh cho hiện nguyên hình rồi.
Hiện nguyên hình cũng không có gì, nhưng như thế chứng minh rằng nó sắp kiệt sức, không thể tự bảo vệ được nữa rồi.
Nhưng Hàn Kỳ Lân bên kia cũng đâu có hơn gì, một chiêu Phụ Sủng vừa rồi đã làm nó hao mất một phần ba năng lượng, lại phun ra hàn khí, bắn băng nhọn liên tục, không hề có nửa giây lấy hơi, bây giờ nó cũng có cảm giác ăn không tiêu.
- Dừng! Dừng lại đi… - Một âm thanh thánh thót vang vọng như muốn xuyên thấu trời xanh.
Cùng lúc đó, thân ảnh nhỏ bé của Cún đã xuất hiện bên người T.Rex, đang vung tay múa chân bắn ra tia sét ngăn cản băng nhọn. Thân ảnh nhỏ bé ấy dường như đang cố hết sức, nhưng cũng vô cùng chật vật.
Hàn Kỳ Lân ngừng lại.
Thân hình của Cún đứng chắn trước người T.Rex, “nức nở” nói:
- Dừng lại đi! Đừng đánh anh ấy nữa! - Giọng nói giống như sắp khóc, nhưng đôi mắt thì lại trong veo, còn lộ ra vẻ bĩu môi trừng mắt với Trương Hải nữa.
Trương Hải cũng trợn mắt, sớm biết Cún có sở trường âm thanh, không ngờ còn có thể làm được cái trình độ “vẻ mặt một đằng, âm thanh một nẻo” thế này. Âm thanh còn êm ái như vậy, về thời hiện đại cho nàng đi lồng tiếng phim TVB chắc đắt hàng phải biết.
T.Rex cũng nghi hoặc, Trương Hải phía đối diện lộ ra vẻ nhíu mày khó chịu:
- Mày làm cái gì vậy? Mau tránh ra để tao giết nó! Nó dám đánh tao rơi xuống dưới vực, nếu không phải tao nhanh trí thì tao đã chết chắc rồi.
- Nhưng mà… anh ấy vừa giúp em! Em… - Cún lại bắt đầu nói ra vài câu làm T.Rex cảm động muốn chết.
Ở hiền gặp lành a! Mẹ nói cấm có sai! Vừa giúp người ta một chút mà giờ đã thấy có hồi báo rồi!
Trương Hải trừng mắt, bảo Hàn Kỳ Lân thả hắn xuống bên cạnh T.Rex. Con T.Rex vẫn chưa hóa thành nguyên hình, đang đề phòng nhìn chằm chằm hắn.
Trương Hải đè chặt gáy của T.Rex xuống đất, tranh thủ truyền hết hàn khí đang tản mát trong thân thể sang người nó, cất giọng sâm hàn như đã động sát tâm thật sự vậy:
- Vốn định giết mày! Nhưng nể mặt Cún, cho mày một lựa chọn, thần phục tao, nếu không tao giết mày!
- Mày giết tao đi! - T.Rex cương quyết nói.
Trương Hải nhíu mày.
Hắn đã dự tính tình hình này từ trước. Bởi chằn tinh cũng có ngạo khí, dù có kiệt sức thì cũng khó thu phục. Lần đầu thu phục Cún là do nó tu hồn, thu phục nó là phải sử dụng ấn ký hồn lực, ấn ký đó có thể làm đầu óc nó mê muội, vì thế Trương Hải có thể cưỡng chế Cún trong lúc nó không tỉnh táo. Thu phục Hàn Kỳ Lân phải dùng ấn ký khí đạo, ấn ký này mà cưỡng chế khắc vào thì chỉ có thể làm Hàn Kỳ Lân mất hết khí lực, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, làm sao mà khắc ấn ký hoàn thiện được?
Vì thế nên lúc đó, Trương Hải phải sử dụng cách dụ lợi kèm uy hiếp với Hàn Kỳ Lân. Cũng may con “vẹo” này hơi bị nhát, còn sợ đau nữa nên nhanh chóng đồng ý.
Còn với T.Rex thì lại phải dùng ấn ký nguyên tố tu thân, cưỡng chế thì chỉ làm thân thể nó tổn thương, nặng nhất là bạo thể, ngoài ra thì đầu óc vẫn thanh tỉnh, vì vậy nên việc thuyết phục nó là cực kỳ cần thiết.
Haiz, xem ra mấy kẻ tu hồn thu phục sủng vật thật là dễ nha! Chỉ cần đánh bại nó rồi cưỡng chế khắc ấn ký là xong. Còn mấy tên tu khí, tu thân mà muốn thu sủng vật thì còn vất vả dài dài…
- Mày thật sự không đồng ý? - Trương Hải gằn giọng nói, sau đó quay ra nói với Cún:
- Xem ra mày phải thất vọng rồi! Là nó không muốn sống, không phải anh mày tàn nhẫn.
Trương Hải nói xong thì rút một con dao ra, đâm thẳng xuống đầu của T.Rex.
- Đừng! Đại ca, nghe em nói đã! - Cún lại bắt đầu cất giọng nói nức nở như khóc của mình lên…
- Anh… anh không được giết anh ấy! Nếu… nếu anh ấy chết thì em sẽ chết theo đấy! Anh ấy đã giúp em, em còn chưa báo đáp…
Trương Hải đang cười âm hiểm không ngừng, Cún cũng chưa hiểu được ý vị trong mấy lời mình vừa nói, nó chỉ nói theo kịch bản mà Trương Hải truyền âm mà thôi. Nhưng Trương Linh Tuyền đang ngồi ở bên kia đang nổi hết cả da gà, trừng mắt oán trách nhìn Trương Hải. Không ngờ tên vô sỉ này dám làm vấy bẩn hình tượng trong sáng của Cún.
Quả nhiên, T.Rex đã cảm động đến sắp rơi lệ, chỉ cần một chút nữa thôi là nguyện lấy thân báo đáp cái ân tình này của Cún. Nhìn thần sắc đáng yêu của con bé kia… ách, trái tim nóng bỏng đã đóng chặt bao nhiêu năm của T.Rex chợt đập lên thình thịch.
- Mày nguyện chết theo nó? - Trương Hải cười lạnh:
- Thế thì mày chết đi tao xem!
Trương Hải nói xong câu này thì cũng đã toát hết cả mồ hôi, tay run rẩy vứt con dao cho Cún. Trong lòng đang chửi mười tám đời tổ tông nhà T.Rex. Con mẹ nó, thấy người ta hy sinh vì ngươi chưa, đồng ý đi nhanh lên. Đồng ý đê, đồng ý theo anh đê!
- Mày chết đi xem nào? Mày có chết thì cái thằng “đầu to” (T.Rex đầu to ^^) này cũng không có chịu quan tâm đến sống chết của mày đâu! Hắc, chỉ sợ mày phí công vô ích rồi. - Trương Hải lại tiếp tục bơm đểu.
Cún run rẩy cầm con dao trên mặt đất lên, kề vào vị trí trái tim. Ấn ký trong đầu đã run lên bần bật, căng thẳng truyền âm cho Trương Hải.
Con dao giơ lên…
- Dừng lại! - T.Rex gần như hét lên, giận dữ nhìn Trương Hải, như thể chỉ muốn táp cho hắn một nhát:
- Có phải tao đồng ý là mày sẽ không giết ai cả?
Gật đầu.
- Thực lực mày quá kém, mày không sợ năm năm sau không đuổi kịp tao hay sao? Đến lúc đó tao sẽ giết mày! - T.Rex nhe răng nói.
- Thoải mái! Anh mày tự tin lắm! - Trương Hải hờ hững đáp.
- Tốt! Tao theo mày! Nhưng mà… cô ta phải ở bên tao! - T.Rex lại gằn giọng.
Gật đầu.
Cún bên kia xám xịt mặt mày, mắt trợn to như cực kỳ tức giận, muốn xông lên liều mạng với Trương Hải vì cái tội dám áp đặt linh tinh.
Ấn ký được vẽ nhanh như chớp.
Ấn ký lơ lửng…
Ấn ký chui vào đầu T.Rex…
- Ê! Khoan đã, nếu mày đã ký khế ước cưỡng ép với con bé kia! Nếu nó chết chẳng phải mày cũng chết sao? Đậu má…
T.Rex vừa mới nhận ra cái gì đó, đang định vùng vẫy thì phát hiện ra ấn ký kia đã được xác lập thành công, không khỏi tức đến mức phun ra một ngụm máu, ngất xỉu đương trường.
Chương 115: Bí pháp - Cách thoát khốn Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Thu phục được T.Rex rồi.
Trương Hải thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thư thái vô cùng. Hắn đã nghĩ rồi, nghĩ kỹ lắm rồi, có một cách để vượt qua đại dương rộng lớn này.
Trước đó, hắn đã từng hỏi Cún một câu:
- Chú bay liên tục thì tối đa là được bao xa?
Đáp án của Cún là một vạn cây số!
Tốc độ của Cún rất nhanh, ít nhất cũng phải đi được hai ngàn cây số một giờ, nhưng sức của nó cũng không phải vô tận, đi một vạn cây số là tốt lắm rồi.
Hiện giờ tu vi của Cún tăng tiến, nhưng nếu hỏi lại câu này thì cùng lắm là lên được một vạn ba, một vạn tư, tuyệt đối không hơn được.
Như đã nói từ trước, muốn thoát ra khỏi không gian truyền thừa thì phải đến thần điện.
Chỉ có những người vượt qua thử thách thì mới ra khỏi không gian này được.
Trương Hải biết, mình không phải là người khủng long, nhưng hắn không cần truyền thừa, hắn chỉ cần đến đó để tìm một con đường thoát ra mà thôi. Còn nữa, Trương Linh Tuyền cũng là vào đây một cách “bất hợp pháp”, hắn còn phải nghĩ cách đưa nàng ra ngoài nữa.
Việc này khó, nhưng Trương Hải vẫn giữ vững hy vọng rằng mình có thể làm được.
Nếu ngay cả hy vọng cũng không có, vậy thì Trương Hải cứ sớm ngày sống trên băng nguyên này chờ chết đi cho xong.
Tại sao nói là chờ chết?
Bởi vì mỗi người chỉ được phép vào không gian truyền thừa này đúng bốn năm mà thôi.
Pháp tắc nơi này không biết là được ai thao túng, nhưng bao thế hệ học sinh vào đây đã chỉ rõ, những người vào quá bốn năm mà không ra được thì mãi mãi cũng không ra được.
Theo lý, giả sử những người đó bị kẹt lại trong không gian này, vậy thì họ vẫn phải tồn tại mới đúng.
Nhưng bao nhiêu thế hệ đi qua, bao nhiêu lớp học sinh vào trong không gian này, chưa hề có một ai nhìn thấy người của thế hệ trước bị mắc kẹt.
Vậy có nghĩa là gì?
Có nghĩa là tất cả bọn họ đều đã “biến mất” một cách kỳ dị, hay nói trắng ra, tất cả đều đã chết!
Tuy rằng đây chỉ là một suy đoán, nhưng hầu như tất cả mọi người đều tin tưởng, cũng không có một ai dám mang thân ra thử nghiệm, hết bốn năm mà vẫn ở lỳ lại trong không gian này, chưa chịu đi ra.
Lại nói tiếp, vùng biển ngăn giữa vùng Bắc Cực với đại lục phía nam rộng đến năm vạn cây số, với sức của Cún thì không thể nào ra khỏi đó được.
Tất nhiên, không thể phủ định trường hợp trên biển có đảo, quần đảo gì đó. Nhưng những hòn đảo này ở đâu thì Trương Hải lại không biết, trên bản đồ cũng không có bất cứ một ghi chép gì. Dường như chưa từng có ai đi qua được vùng biển này vậy.
Trước đó, Trương Hải còn nghĩ đến chuyện liều một phen, cho Cún dốc sức bay qua, nếu may mắn thì có thể gặp được hòn đảo nào đó để dừng chân, không lo chuyện rụng xuống biển khơi.
Thậm chí, Trương Hải còn từng tiếc nuối vì không kiếm chác một con chằn tinh Elasmosaurus, mà lại đi nhường cho hai thằng Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng. Nếu bây giờ có loại chằn tinh nước đó, mình có thể vượt qua cái vùng biển này dễ dàng hơn bao nhiêu!
Nhưng từ khi nhìn thấy Hàn Kỳ Lân, lại nhìn thấy T.Rex từ trong trí nhớ của rồng lửa, Trương Hải đã nảy ra một chủ ý mà chính hắn cũng từng cho là vớ vẩn. Nhưng mà bây giờ, xem ra cái chủ ý này thực sự khả thi. Nếu thành công, chính Trương Hải sẽ có thêm một nguồn trợ lực khổng lồ, giúp hắn vượt qua khó khăn lần này.
….
Đã là ba ngày kể từ khi Trương Hải thu phục được T.Rex. Trong thời gian này, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Trương Linh Tuyền, chăm sóc nàng từng chút một.
Trương Linh Tuyền bị trúng một đòn hàn khí, giống như là bị nhiễm bệnh phong hàn vậy. Sau khi Trương Hải bố trí nhà di động, bế nàng vào trong thì Trương Linh Tuyền bắt đầu phát sốt, trán nóng hừng hực, thân thể run lập cập.
Trương Hải đã cho nàng uống thuốc, lại ở bên cạnh đánh gió giúp nàng bớt sốt, xoa bóp chân tay để tránh tê liệt. Tối thì lại ôm nàng đi ngủ, để nàng không bị lạnh. Sang đến ngày thứ ba thì Trương Linh Tuyền mới khỏi dần dần, Trương Hải cũng yên tâm.
- Anh ra ngoài một chút! Em cứ nằm nghỉ ngơi đi nhé! - Trương Hải sờ sờ trán Trương Linh Tuyền, thấy nhiệt độ cũng sắp trở về mức bình thường của Trex tộc thì thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói.
Trương Hải dịu dàng hôn lên trán nàng một cái, xoay người ra bên ngoài.
Đến lúc đi làm công tác tư tưởng cho các tiểu đệ rồi!
Trương Hải vẫn ở vùng dưới chân ngọn núi lửa kia, chưa hề rời đi. Bởi nơi đây là vùng tiếp giao giữa hồ băng và núi lửa, nhiệt độ coi như ôn hòa. Ở tạm lại nơi này là một lựa chọn không tồi.
Đi đến chỗ mấy con chằn tinh, Trương Hải đã thấy chúng nó chí chóe như chó với mèo.
- Đại ca nói rồi! Từ nay mày là tiểu đệ của tao, tao nói gì mày cũng phải nghe. - Đây là giọng của Hàn Kỳ Lân.
- Đại ca đại ca! Mày không biết nói chuyện kiểu khác hả? Thằng đó thì sao? Nó dùng kế lừa tao, chẳng phải chỉ là một thằng có tu vi Tự Giác cảnh thấp kém thôi sao? Tao còn lâu mới nghe. - Dường như T.Rex vẫn cực kỳ ấm ức về vụ bị thu phục quá vô lý.
- Còn cả mày nữa! Không ngờ mày lại thông đồng với nó lừa tao! - T.Rex lại cáu kỉnh nói lan sang Cún.
- Haiz! Anh quá ngây thơ, nếu đại ca không thu phục thì sớm muộn anh cũng bị kẻ khác thu phục nha. Em chỉ giúp anh kiếm một người tốt mà thôi.
Cún bắt đầu xảo biện hộ Trương Hải. Lần này đột phá làm tâm tình nó rất tốt, không ngờ theo Trương Hải có mấy năm, ăn vào cả đống đan dược mà giờ đây đã có thể đột phá. Nếu cho nó tự tu luyện thì ít nhất cũng phải mất chục năm nữa. Vì thế nên nó mới phá lệ nói hộ Trương Hải một chút.
- Người tốt? Người tốt thì đã không dùng cái trò hèn hạ đó! - T.Rex vẫn không phục.
- Tao hèn hạ thật à? - Trương Hải lên tiếng. Dường như T.Rex cũng đã nhận ra từ đầu, nhưng vẫn không hề cố kỵ mà lên án kịch liệt.
T.Rex gật đầu.
Trương Hải trầm ngâm.
- Có khi hèn hạ thật! - Trương Hải lẩm bẩm làm cả ba con chằn tinh ngẩn người.
- Nhưng không sao! Tao biết, chằn tinh như bọn mày đều có ngạo khí, không muốn thần phục ai, nhưng nếu thần phục thì phải chọn người có sức mạnh siêu nhiên, thực sự xứng đáng làm chủ của bọn mày. - Trương Hải nói:
- T.Rex không phục, tao hiểu. Cả Kỳ Lân và Cún nữa, dù chúng mày có cố bỏ qua sự bất mãn, nhưng trong lòng chắc chắn cũng không phục.
Trương Hải nói thẳng ra tâm tư trong lòng của ba con chằn tinh.
- Bọn mày có dám cá cược với tao một trận hay không? - Đột nhiên Trương Hải hỏi.
- Cược? - T.Rex hơi khó hiểu với cái danh từ này.
- Thế này nhé! Bọn mày thấy đấy, tao còn rất trẻ, khả năng phát triển vẫn còn ở phía trước. Nếu trong vòng năm năm, tao đạt đến tu vi của bọn mày, vậy thì chứng tỏ tao xứng đáng với bọn mày, bởi sớm muộn tao cũng có thể vượt xa chúng mày. Lúc ấy, chúng mày không cần phải hổ thẹn vì chủ nhân như tao nữa.
- Nếu mày làm được thì tao cũng không còn gì để nói! - T.Rex nhe răng hừ một tiếng.
- Được rồi, nếu tao không làm được, chẳng phải bọn mày sẽ thoát khỏi khế ước hay sao? Đến lúc ấy cứ tới giết tao là xong! Cần gì phải lo lắng ngược xuôi? Cần gì phải bất mãn với tao làm gì? - Trương Hải tiếp tục dụ dỗ.
- Coi như chúng mày thử một lần! Chỉ cần trong thời gian tao làm chủ của chúng mày, chúng mày cứ làm tốt chức trách của một sủng… không, làm tốt chức trách của một người anh em là được. Tao cần gì thì chúng mày giúp cái đó, để xem vài năm sau, tao có xứng đáng với chúng mày hay không thì chúng mày tự phán định, được chứ?
Cả ba chằn tinh đều trầm mặc.
Bây giờ bọn chúng đều đã nằm trong tay người ta, không làm như thế, cứ bất mãn với hắn thì được cái gì đây?
Chẳng phải chỉ chuốc thêm đau khổ, bị hắn dùng ấn ký dằn vặt hay sao?
Nếu hắn là kẻ kém cỏi, chẳng phải sau này mình sẽ có cơ hội trả thù hay sao?
Còn nếu hắn thực sự là nhân tài, có thành tựu gì đó, vậy mình theo hắn cũng không coi là sỉ nhục gì. Coi như tìm đúng chủ nhân.
Chỉ là, mấy ngày nay cả ba chằn tinh đều bàn luận với nhau về “đại ca” này.
Theo chúng nó biết, tu sĩ thu sủng vật thì phải chọn sủng vật có cùng con đường tu luyện với mình, chỉ có thế mới không bị sủng vật phản bội bất ngờ. Đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc.
Nhưng Trương Hải thì sao? Hắn thu ba sủng vật, nhưng ba con lại có trường phái tu luyện khác nhau, T.Rex là thân, Hàn Kỳ Lân là khí, Cún là hồn. Hơn nữa Kỳ Lân và T.Rex còn ngộ ra con đường khác, tuy chưa hoàn toàn thành thục nhưng xác thực đã bước chân vào được con đường thứ hai.
Hắn thu phục được cả ba, vậy chẳng phải hắn tu luyện cả ba con đường thân hồn khí hay sao?
Đây là cảnh giới của các bậc thần tiên trong truyền thuyết! Cho dù là thiên tài trong thiên tài, từ khi sinh ra đã tu được hai con đường thì họ cũng cực kỳ vất vả trong việc cân bằng hai hệ năng lượng đó, việc ngộ ra con đường thứ ba ở tuổi của hắn là không thể nào…
Nhưng sự thực bày ra trước mắt làm chúng không thể phủ nhận…
- Được, tao đồng ý… Nhưng…
- Ế… - T.Rex đang nói thì Trương Hải cắt ngang:
- Đồng ý thì gọi đại ca luôn đi cu.
- Đại… đại ca! - T.Rex như nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhưng đại ca cũng phải cho tao… tôi biết một chuyện! Đại ca kiêm tu cả thân hồn khí hay sao?
Dù đã đoán trước nhưng T.Rex vẫn hỏi cho rõ ràng.
Trương Hải mỉm cười gật đầu.
Cả ba con chằn tinh ngơ ngác nhìn nhau. Trong lòng lại đang tính toán, đoán xem kẻ kỳ quái như Trương Hải có thể tu luyện nhanh tới mức nào.
- Thôi được rồi! Coi như đã thỏa thuận! Hôm nay anh đến là để nói với mấy đứa một việc nữa.
- Anh muốn mấy đứa giúp anh vượt qua đại dương phía nam! - Trương Hải chân thành nói.
- Đại dương phía nam? - T.Rex trợn mắt:
- Giúp thế nào? Liều mạng giúp à? Bọn t… tôi chưa đủ sức!
- Vì thế nên mấy đứa cần tăng sức mạnh lên. - Câu nói của Trương Hải làm ánh mắt của ba con chằn tinh sáng rực.
- Đại ca có cách gì? - Hàn Kỳ Lân nuốt một ngụm nước miếng.
- Loài người có câu thế này: một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao… Ý anh đó là mấy đứa có thể dùng bí pháp của anh, hỗ trợ lẫn nhau để tăng cường uy lực, giống như kiểu… cũng giống như kiểu pháp trận hay kiếm trận gì gì đó đi.
Ba con chằn tinh có vẻ thất vọng, nhưng nghĩ lại thì lại lấy lại hứng thú. Nâng cao thực lực bản thân là một việc khá khó khăn, đâu phải nói được là được. Nhưng một bí pháp kết hợp với nhau để tăng cường cũng là một dịp may khó có được. Kể cả sau này, khi “tổ hợp” tan đàn sẻ nghé thì bí pháp vẫn có thể truyền cho thế hệ sau, hoặc tìm người phối hợp khác cơ mà.
- Được rồi, bây giờ điều cần nhất là Kỳ Lân cũng phải biến thân được. Cái này cho mày.
Trương Hải vứt băng linh quả hái được cho Hàn Kỳ Lân. Cặp mắt nó sáng rực rỡ, há mồm nuốt thẳng, bỏ lại một câu: “Em bế quan” rồi chạy mất.
Lần trước đã hấp thu khá nhiều hàn khí của Trương Hải, bây giờ có được Băng Linh Quả phụ trợ, còn lo không đột phá sao?
- Còn Cún, ổn định cảnh giới đi, khi nào biến thân liên tục được thì mới đạt yêu cầu. Số đan dược này cho hai đứa, nhớ chăm chỉ tu luyện vào đó. Anh cho mấy đứa một năm.
Nói xong, Trương Hải dốc hết đan dược trong không gian trữ vật ra, đưa cho hai con chằn tinh. Tất nhiên, còn một số đan dược trị thương và đan dược có tác dụng đặc biệt thì vẫn giữ lại.
Sau đó, hắn quay đầu đi thẳng.
Hai con chằn tinh cũng vui mừng, cầm đan dược đi kiếm chỗ tu luyện.
Trương Hải đi từ trên núi xuống, nhưng khi đi qua cái hồ nước nóng ở lưng chừng núi, cái hồ mà hắn vẫn lấy nước mấy ngày nay thì chợt ngừng lại.
Có âm thanh kêu cứu, còn cả tiếng thở hồng hộc thì phải…
Là ai?
Trương Hải nghi hoặc không thôi, nhưng vẫn rảo bước tiến nhanh về phía đó.
Chương 116: Số phận đen đủi của lưu manh Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Ở giữa lưng chừng của ngọn núi lửa này có một hang động, bên trong động đó có một cái hồ cỡ trung, theo ước lượng của Trương Hải thì rộng khoảng hơn một trăm mét vuông là cùng. Một cái hồ nước nóng như vậy, hình thành ở vùng núi lửa, bên dưới lại là nguồn nước khổng lồ thế kia cũng không có gì là lạ.
Mặc dù dưới hòn đảo này là nước biển mặn chát, nhưng có lẽ nơi đây có một mạch nước ngầm thông xuống dưới biển, nguồn nước trải qua thanh lọc của các vật chất khoáng mà phun lên đây, vì vậy mới có một cái hồ nước ngọt kỳ diệu thế này. Trương Hải đã tới đây vài lần, nhưng lần nào cũng phải than vãn về sự kỳ diệu của tự nhiên.
Vốn ban đầu hắn cũng không để ý đến chỗ này, nhưng Trương Linh Tuyền lại phát hiện ra trong khi quan sát hắn và chằn tinh vật lộn. Lúc đó nàng cũng chẳng làm được gì, ngồi một chỗ lơ đãng thế nào mà lại phát hiện ra vị trí cái động đó.
Vì thế, trước khi Trương Linh Tuyền thiếp đi, Trương Hải vì muốn xem thần trí của nàng thế nào nên trò chuyện một hồi, vị trí của cái hồ đó cũng chỉ là một trong những đề tài họ nhắc đến mà thôi.
“Thế nào mà lại có người?” Trương Hải vừa lẩm bẩm trong miệng, bước chân thì ngày càng nhanh.
Nhưng đi đến chỗ cái hồ đó, cảnh tượng làm Trương Hải tý thì sợ chết khiếp.
Chỗ đó có một người đang ngụp lặn liên tục, tay giơ lên chới với, miệng thở òng ọc, uống nước liên tục. Miệng cố gắng phát ra tiếng kêu cứu nhưng ngày càng nhỏ hơn.
Người đó có một mái tóc dài đen nhánh, mái tóc đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, khuôn mặt thỉnh thoảng nổi lên kia lộ ra vẻ xinh đẹp mà thê mỹ. Sắc mặt nàng đã tái nhợt lại, đôi mắt nhắm nghiền vì bị nước thấm vào, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Chẳng phải là Trương Linh Tuyền sao?
Mới đi có một tý mà đã nghịch ngợm cái gì thế này? Trò đùa này chẳng vui tý nào cả!
Trương Hải vừa sợ vừa tức, nhưng cũng cuống quýt nhảy ùm xuống bên dưới, bơi đến bên Trương Linh Tuyền.
Nàng cũng không có cách xa bờ quá, chỉ cần nhảy một cái là đã đến nơi, Trương Hải nhanh chóng bắt được cái eo nàng, muốn kéo nàng lên bờ.
Nhưng Trương Linh Tuyền lại giãy dụa điên cuồng, như muốn ấn Trương Hải xuống để leo lên vậy. Nàng cứ thế mà ôm sát hắn vào người, làm Trương Hải như cảm nhận được cái gì đó mềm mềm âm ấm, cảm giác thật là tuyệt.
Nhưng Trương Hải cũng không có nhiều thời gian mà dây dưa. Hắn nhớ lại cách cứu người chết đuối mà Đỗ Kim Hoa đã từng nói. Đó chính là chờ cho người chết đuối lả đi, không còn sức giãy nữa thì mới cứu. Bởi nếu cứu họ trong lúc họ còn đang sung sức, họ chỉ có vùng vẫy càng mạnh, kéo mình chết theo mà thôi.
Trương Hải không quên lời dạy đó, nhưng nhìn Trương Linh Tuyền đau khổ giãy dụa trong sợ hãi thế kia, hắn không thể nào nhịn được. Lúc ấy hắn cũng làm gì còn cái suy tính gì, chỉ biết mình mà không nhảy xuống cứu là nàng sẽ chết mà thôi.
Giờ phút này, Trương Linh Tuyền vẫn còn sức mà ấn hắn xuống, hơn nữa lực đạo của nàng cũng không nhỏ, cả hai lại đang ở dưới nước, Trương Hải đâu có tiện chống trả. Đầu hắn bị ấn xuống dưới, chẳng may hít phải một ngụm nước vào mũi làm hắn ho sặc sụa.
Xem ra mẹ dạy cấm có sai. Nếu cứu người mà cứ như thế này thì chỉ tổ chết trùm, chẳng có ích lợi gì cả.
Trương Hải không chần chừ gì nữa, vỗ nhẹ lên gáy Trương Linh Tuyền một cái, khiến thân thể của nàng mềm nhũn xuống. Hắn tranh thủ kéo tay nàng kề qua vai, chân đạp tay khua bơi về phía trước. Chỉ mất vài hơi đã bơi được lên bờ.
Trương Hải chưa dừng lại, kiểm tra hơi thở của Trương Linh Tuyền một chút, thấy nàng thở khá yếu, nhịp thở cũng chậm, nhịp tim thì đập thình thình liên tục. Tình hình này không tốt, hệ tuần hoàn hoạt động mạnh nhưng hô hấp thì yếu, việc chênh lệch thế này sớm muộn cũng dẫn đến thiếu dưỡng khí mà tắt thở.
Trương Hải đã được dạy dỗ đàng hoàng về phương diện y học, tất nhiên là hiểu mấy phương pháp sơ cứu cơ bản này. Hắn nhanh chóng cúi đầu hô hấp nhân tạo, kết hợp với truyền khí công kích hoạt các cơ năng. Chỉ khoảng nửa phút, Trương Linh Tuyền đã hộc ra vài ngụm nước, ho sặc sụa, đôi mắt đang nhắm tịt cũng chậm rãi mở ra.
Nàng chợt rùng mình một cái, tâm thần như tỉnh táo hơn nhiều, đánh giá khung cảnh xung quanh một chút.
- Này! Sao em lại ra đây? Chẳng phải anh đã dặn ở nhà chờ anh về hay sao? Mà em như thế nào lại…
Trương Hải chán nản chẳng thèm nói hết câu, rõ ràng có thực lực cao như vậy, sao có thể chết đuối được chứ? Chẳng nhẽ nàng trả vờ?
Trương Linh Tuyền còn buồn bực hơn, ủy khuất nói ra một câu làm Trương Hải tý thì hộc máu:
- Tại anh! Tất cả là tại anh! Không phải anh thì làm sao em lại bị như thế chứ… Hức hức!
- Tại anh? Như thế nào lại là tại anh? - Trương Hải oan khuất thấu trời la lên. Có trở mặt thì cũng không nhanh như vậy chứ? Hắn còn vừa mới cứu nàng mà..
- Không tại anh thì tại ai? Sao hôm nọ em hỏi cái hồ này nông hay không, anh dám nói là nông? Làm em ra đây tắm rửa một chút, vừa không chú ý một cái đã trượt chân, suýt nữa thì chết rồi…
Trương Linh Tuyền dường như vẫn cực kỳ ấm ức, liên tục lên án Trương Hải.
Trương Hải cũng oan uổng lắm chứ. Hắn ra đây lấy nước có mấy lần, nước này trong xanh nhưng là ở trong động thiếu ánh sáng, đâu có nhìn rõ đáy nó đến đâu. Hắn chẳng qua chỉ múc nước ở ven bờ, thấy nó nông đến đầu gối là cùng, lại chẳng bảo nông à?
- Thế rốt cuộc sao em lại ra đây? Mà sao với thực lực của em mà cũng không tự thoát được là thế nào?
- Hừ! Anh tưởng ai cũng bẩn như anh à? Hơn một năm rồi không được tắm rửa, khó chịu chết em. Còn về việc kia… - Nói đến đây, Trương Linh Tuyền hơi ngập ngừng.
Thực tế thì nàng không biết bơi, Trex tộc nào cũng vậy, khá kỵ nước nên hầu hết đều không học bơi.
Trương Linh Tuyền có thực lực cao, nhưng nàng vẫn chưa đến thần thông cảnh, vẫn chưa có những thứ như “phi thiên độn địa”, nói cách khác, cảnh giới của nàng vẫn ở trong cái mức độ giống như “cao thủ võ lâm” trong tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước của Trương Hải vậy. Dù võ công cao, nhưng nếu không biết bơi mà rơi xuống nước thì vẫn chật vật như thường.
Trừ phi đạt đến thần thông cảnh, ngộ ra được các thần thông phi độn thì có thể đạp nước mà đi, dù chỉ một đoạn ngắn nhưng cũng thừa để Trương Linh Tuyền thoát chết.
Tất nhiên, nhược điểm không biết bơi này đã bị nhiều người lợi dụng, vì thế nên Trex tộc cực kỳ khuyến khích việc học bơi. Chỉ là Trương Linh Tuyền vẫn chưa thể khắc phục được nhược điểm của mình.
Trương Linh Tuyền đang định nói tiếp thì lại nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Trương Hải. Hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, con ngươi đảo lên đảo xuống như đang xem xét một lục địa mới. Trương Linh Tuyền vô thức nhìn xuống, bất giác khuôn mặt đỏ bừng như “Hỏa Linh Quả”. Bởi vì nàng muốn đi tắm nên quần áo đã bị cởi sạch, chẳng còn mặc gì, bây giờ thân thể đang lõa lồ trước mặt hắn, nhưng vẫn chưa ý thức ra mà nói chuyện từ nãy giờ. Chuyện này… thật quá mất mặt.
- Quay mặt đi chỗ khác! - Trương Linh Tuyền xấu hổ che thân thể lại, tự quay mặt đi không dám đối diện với hắn, lộ ra đôi má hồng hào như hai rạng mây, khiến nội tâm Trương Hải nhộn nhạo.
Hắn không quay đi mà còn tiến tới.
Trương Linh Tuyền như con thỏ bị dọa, sắc mặt kinh hoàng nhìn Trương Hải. Còn chưa kịp làm gì thì đã bị hắn đè xuống đất, đôi môi bị chặn lại, thân thể trắng muốt kia đã bị hai bàn tay đầy tính xâm lược tấn công.
Thân thể của Trương Linh Tuyền bị kích thích, thân thể càng ngày càng nóng, hơi thở trở nên dồn dập, dường như có một dòng nước đang chảy xuôi theo thân thể nàng, muốn chảy ra ngoài để giải thoát khoái cảm ấy ra.
Trương Hải càng hưởng thụ càng thống khoái. Cảm thụ thân thể bên dưới ngày càng mềm ra, dường như đã chịu khuất phục, chiếc lưỡi nhỏ thơm tho kia cũng đang dần phối hợp với mình, hai cánh tay trắng như búp măng cũng đã ôm cổ hắn, ghì chặt lại.
Hắn muốn sao?
Hắn muốn sao?
Ừ! Nhà mi muốn thì tiểu thư cho mi…
Coi như công lao cứu tiểu thư hôm nay…
Tên kia ngày càng quá đáng, bàn tay đã từ trên đồi núi trượt xuống vùng bụng phẳng như đồng bằng, càng ngày càng xuống, xuống…
Khi cánh tay ấy chạm vào nơi tư mật nhất của Trương Linh Tuyền, thân thể của nàng run bắn lên như điện giật, một cỗ khoái cảm như muốn kéo nàng lên vút tận trời xanh trào ra. Sắc mặt của Trương Linh Tuyền hồng rực, hơi thở cũng càng gấp gáp, nhưng cái tên khốn kia lại bịt chặt miệng nàng, thật là khó thở.
Không nhịn được nữa…
Trương Linh Tuyền nhấc chân đạp thẳng một phát vào bụng của Trương Hải, hất hắn bay vèo lên trời.
Mặc dù tu vi của Trương Hải đã tăng tiến, nhưng chiêu tập kích bất ngờ này vẫn làm hắn không phản kháng nổi. Thân hình bay vọt lên, rơi ùm một cái xuống nước.
Trương Linh Tuyền ngơ ngác một lúc.
Sau đó xác định lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt của nàng hơi xấu hổ. Tình thế như vậy rồi, còn làm cái gì nữa? Nàng nhanh chóng vơ đống quần áo bên cạnh, mặc lẹ vào rồi chạy biến mất.
Còn lại Trương Hải. Hắn lóp ngóp một lúc rồi bò lên trên bờ, há miệng thở dốc, tay ôm bụng. Trong lòng thầm mắng mỏ, nếu vị trí mà chệch xuống dưới vài li nữa là nửa đời sau của cô thành quả phụ đó, biết không hả?
Trương Hải khóc không ra nước mắt. Sao bà cô này thích đá người khác vậy? Hồi còn là học sinh đã bị nàng đá cho cạp đất vài lần, đến bây giờ sắp ăn được rồi thì lại bị đá bay xuống hồ, uống vài ngụm nước. Số của hắn bị sao mà đen dữ vậy? Lần trước muốn ăn Dương Thanh Kỳ thì bị Đào Thủy Tiên phá bĩnh, năm lần bảy lượt mới có cơ hội, đến bây giờ muốn ăn Trương Linh Tuyền thì lại bị đá bay đi như một “phi công trẻ”. Cuộc đời này có còn thiên lý nữa không?
Nhìn cái bóng đang chạy biến kia, lại nhìn vào cặp mông cong cong đang lắc lư theo từng nhịp bước ấy. Trương Hải nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng rạo rực như có lửa đốt. Hắn bất giác đưa tay lên nhìn nhìn, vừa rồi rõ ràng động phải một thứ nước không giống nước hồ, cảm giác rõ ràng là nong nóng, còn nóng hơn nước hồ nhiều, lại còn một ít mùi hương lưu lại ở đây, lẽ nào… hắc hắc…
Trong đầu Trương Hải nổi lên cả trăm ngàn suy nghĩ dâm đãng, khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười ghê tởm!
Ba con chằn tinh đang cố gắng tu luyện. Theo mục tiêu mà Trương Hải đề ra, khi nào cả ba con chằn tinh có thể biến thân theo ý muốn, có thể duy trì mà không hao nhiều sức lực, ít nhất thì duy trì hình dạng con người phải tự nhiên như T.Rex lửa mới coi như đạt yêu cầu.
Còn Trương Linh Tuyền, nàng được Trương Hải chăm sóc tỉ mỉ từng chút một, phải hồi phục thương thế, khu trừ toàn bộ hàn khí trong người ra ngoài. Ngoài ra, nàng còn phải tĩnh dưỡng, đề cao sức mạnh về mức cao nhất có thể, chuẩn bị hưởng dụng Hỏa Linh Quả.
Như đã thương lượng từ trước, lợi dụng dược lực của Hỏa Linh Quả, giúp Trương Linh Tuyền đột phá tu vi Phản Tổ cảnh. Thân thể nàng sẽ được cải tạo thêm một lần nữa, thoát thai hoán cốt, tiêu trừ mọi tật bệnh di chứng từ trước đây.
Trên thực tế, sức mạnh tiềm tàng trong thân thể của Trương Linh Tuyền vẫn cực lớn, hầu như không suy giảm. Nhưng thân thể nàng lại bị tổn thương khí huyết, lại bị chèn ép hô hấp trong đường hầm, còn gặp phải điều kiện giá rét giữa băng nguyên nữa, thương thế đã nặng lại càng nặng, làm lưu lại di chứng trong thân thể, khiến thân thể nàng không chịu nổi một phần mười sức mạnh kia.
Đó cũng là lý do mà chiến lực của Trương Linh Tuyền bây giờ yếu đến như thế.
- Em có chắc là thân thể em chịu được dược lực này cho đến lúc đột phá không?
Trương Hải vẫn cực kỳ lo lắng, chuyện này không phải chuyện đùa, việc liên quan đến tính mạng của Trương Linh Tuyền, hắn phải cố gắng nâng cao tỷ lệ thành công bằng mọi cách.
- Chắc… - Trương Linh Tuyền nói ra câu này làm Trương Hải mừng rỡ, nhưng câu tiếp theo lại làm mặt hắn cứng đờ:
- … khoảng ba phần!
Chắc khoảng ba phần?
Đùa à?
Trước đó, chính Trương Hải đề ra cái chuyện này cho Trương Linh Tuyền cũng là từ những kiến thức, hiểu biết của hắn mà phán đoán. Sau khi được Trương Linh Tuyền xác nhận là cách này khả thi, Trương Hải cũng coi đây là một hy vọng duy nhất để giúp nàng.
Nhưng sau khi xác định chuyện này, Trương Hải lại suy xét đến một số phương diện khác, cả một năm qua, hắn đã thử suy đoán đủ mọi trường hợp, nhưng vì điều kiện tiên quyết là Hỏa Linh Quả lại chưa có trong tay, vì thế hắn cũng không định hỏi Trương Linh Tuyền làm gì.
Bởi tin tức của Hỏa Linh Quả khá mờ mịt, Trương Linh Tuyền biết mình ở Bắc Cực thì gần như từ bỏ hy vọng về nó, Trương Hải sao mà còn thừa hơi đi khơi gợi chuyện này, làm nàng thêm buồn bực chứ?
Nhưng bây giờ Hỏa Linh Quả đã có trong tay, những chuyện mà hắn từng băn khoăn bây giờ đều có chỗ để sử dụng.
- Ba phần… tỷ lệ này quá ít! - Trương Hải lắc lắc đầu:
- Anh không thể nào yên tâm được!
- Nhưng thực sự chẳng còn cách nào khác cả! - Trương Linh Tuyền cũng bướng bỉnh nói.
- Anh nghĩ… hay là chờ ra ngoài rồi, trở về trong dòng họ của em, xem xem mấy người lớn có cách nào khác, hoặc là có phương pháp tăng tỷ lệ thành công hay không? Hoặc giả… có họ ở đó, em có vấn đề thì họ cũng có thể cứu trị kịp thời.
Trương Hải cố gắng nghĩ ra một phương pháp khác.
- Không thể… - Trương Linh Tuyền lắc đầu:
- Anh không phải em, anh không biết được cảm giác trong người em thế nào. Hơn một năm không thể tu luyện rồi, tuy rằng thực lực vẫn có thể duy trì ở mức nhất định, nhưng em ngày càng cảm thấy các cơ năng trong cơ thể thoái hóa. Anh biết đấy, một năm trước, tu vi của em đã đến hồi đột phá, chỉ cần một Hỏa Linh Quả bình thường cũng đã đủ, nhưng bây giờ, nếu cho em dùng một Hỏa Linh Quả bình thường, chắc chắn không thể nào đột phá được.
- Vốn em cũng chỉ mang hy vọng mong manh, thử ăn một quả bình thường xem sao. Nhưng anh lại tìm được một Hỏa Linh Quả tốt thế này, nó làm hy vọng trong người em dấy lên mạnh mẽ. Em không thể bỏ qua cơ hội này nữa, bởi nếu còn kéo dài, dù có ăn quả thượng phẩm thế này thì em cũng không đột phá được!
- Nhưng mà… - Trương Hải định nói gì đó.
- Đừng nhưng gì cả! Em đã quyết rồi. Anh biết đó, con người em tuy nóng nảy, nhưng cũng cực kỳ cứng đầu, cái gì em đã quyết thì không ai có thể thay đổi.
Trương Linh Tuyền kiên quyết nói, sau đó sắc mặt trở nên dịu dàng:
- Em biết, anh đang lo cho em! Điều này đã đủ làm em vui sướng lắm rồi. Nhưng anh cũng nên hiểu cho cảm giác của em. Em không muốn làm một người đàn bà vô dụng, không có khả năng gì. Anh biết không, bây giờ phụ nữ ngày càng tài giỏi, nhưng đàn ông lại chết gần hết rồi, người đàn ông biết chăm sóc như anh lại càng quý hiếm. Ít nhất hiện tại em cho rằng anh tốt hơn rất nhiều người.
- Mà anh tốt, không có nghĩa rằng anh là vạn năng. Bên người anh có thể có Kỳ, có thể có em, nhưng cũng có thể có thêm nhiều người nữa. Em không trách anh, bởi xã hội này, thời đại này là thế.
- Anh có nhiều phụ nữ, em chấp nhận! Nhưng em sẽ không thua kém bất kỳ một ai khác, lại càng không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Em đã ở trong hoàng cung Bạo quốc bao nhiêu năm rồi, chứng kiến bao nhiêu cái bình hoa xinh đẹp trong đó. Bọn họ thật vô dụng, chẳng làm được gì khác ngoài việc cầu xin sự sủng ái của hoàng đế, tranh giành đấu đá lẫn nhau, cả một lũ thối nát, mà nguyên nhân đã quá rõ ràng: “họ không thể làm việc gì khác”.
- Em có một số người bạn, cha mẹ họ đều là người quyền cao chức trọng. Mấy người bạn đó đều có khoảng hơn mười mẹ, nhưng các mẹ của họ đều hòa hợp, không tranh giành với nhau. Đó là vì, họ đã có cách khác để so đọ, họ đấu tài năng, đấu với nhau trên con đường tu luyện, con đường quyền lực,… Nhưng họ đều coi cái nhà đó là một mái ấm để nghỉ ngơi, là nơi “kẻ địch” biến thành chị em, bọn họ có thể đối đầu nhau bên ngoài, nhưng khi về nhà, họ chính là mẹ của những đứa con, là vợ của người đàn ông trong gia đình.
- Đó là lý do mà em không muốn mình trở nên vô dụng! Bởi người vô dụng thì cái cách giữ lấy con tim anh cũng biến thành thấp kém, em sẽ cho những người con gái theo anh biết, cách em giữ lấy con tim anh là như thế nào…
Trương Hải im lặng nghe nàng nói từ đầu tới cuối.
Trong lòng của hắn thực sự… phục rồi.
Trương Linh Tuyền có tính cách bá đạo, kiêu ngạo vô cùng, nàng đã chứng kiến bọn người “cung phi” thối nát kia, làm sao mà nàng cam chịu làm bình hoa giống như bọn họ chứ?
Nếu như nàng ở trong giấc mơ kia… chắc cả thế giới cũng chỉ có vài người xứng với nàng. Nhưng ở trong cái thế giới này, nàng lại chấp nhận chung đàn ông với người khác.
Aiz, ông đây đang sống trong cái thời đại gì thế này? Đây… con mẹ nó đúng là thiên đường của đàn ông nha!
- Thôi được rồi! Nhưng em phải hứa với anh, nếu như không chịu được thì phải tán toàn bộ dược lực đi, không cố gắng chèn ép, hấp thu nữa. Dù em có trở nên thế nào, anh vẫn sẽ chăm sóc cho em cả đời, em có thể mất đi thực lực, nhưng không thể mất mạng, hiểu chưa?
Trương Linh Tuyền gật đầu, thực sự đồng ý với hắn.
Nàng ngồi trên chiếc giường mềm, tâm tình nghiêm túc nhìn Hỏa Linh Quả trước mắt.
Trương Hải khẽ gọt vỏ của Hỏa Linh Quả ra thật cẩn thận, lộ ra thịt quả nóng hừng hực bên trong, tay hắn cũng đã bỏng rát, phải đổi tay liên tục, nếu không tay hắn đã bốc khói xì xì lên rồi.
Trương Linh Tuyền cầm lấy đống vỏ kia, lót gọn vào trong khoang miệng của mình.
Bởi Hỏa Linh Quả cực nóng, nếu đi vào miệng thì có thể gây tổn thương đến vòm miệng, nên dùng vỏ của nó để lót là tốt nhất.
Còn khi Quả vào đến thực quản, Trương Linh Tuyền đã có thể vận công hấp thu dược lực được rồi, sự tổn thương cũng không nặng nề như ở trong vòm miệng.
Trương Hải cắt quả ra làm bốn, đút một miếng vào miệng Trương Linh Tuyền.
Nàng nhắm mắt hấp thu một chút, rồi lại nói:
- Tiếp tục.
Trương Hải gật đầu, đút tiếp miếng thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư.
Dược lực của Hỏa Linh Quả phải được hấp thu sạch cùng một lúc, có thế mới đủ lực lượng để xung kích cảnh giới, còn nếu hấp thu từng miếng một thì coi như lãng phí rồi.
Trương Linh Tuyền ngồi nhắm nghiền mắt, dồn toàn bộ tâm tư vào việc hóa giải dược lực.
Một luồng khí nóng như muốn làm tan chảy thân thể của Trương Linh Tuyền bắt đầu lưu chuyển.
Tâm thần của nàng ngưng trọng, bởi cỗ dược lực này còn mạnh mẽ quá tưởng tượng của nàng.
Dường như… dược lực còn đang hút sạch đi hỏa khí vốn sẵn có trong huyết mạch của Trương Linh Tuyền tích tụ lại ở vùng bụng, giống như một khối bom, có thể phát nổ bất cứ lúc nào vậy.
Oành!
Khối bom ấy nổ tung ra, lan tràn khắp thân thể của Trương Linh Tuyền, chạy dọc mọi vị trí. Khi đến một số cơ quan vốn đã thoái hóa, không thể vận chuyển được hỏa linh khí, nguồn năng lượng cuồng bạo này trực tiếp phá tan cơ quan đó ra, tiếp tục con đường lưu chuyển của mình.
Trương Linh Tuyền rên lên một tiếng đau đớn, nhưng cỗ hỏa khí đó giống như một dòng nước kỳ lạ. Chỗ năng lượng đi đầu thì điên cuồng tàn phá, giống như cực kỳ căm thù Trương Linh Tuyền, muốn giết chết nàng vậy, nhưng chỗ năng lượng kéo theo sau thì êm dịu hơn, lại cực kỳ tương thích với Trương Linh Tuyền, chỉ cần lướt qua một cái đã chữa trị và phục hồi chỗ bị thương đến bảy phần.
Rõ ràng năng lượng kéo theo sau chính là năng lượng của bản thân nàng, chỗ năng lượng vừa bị kéo về bụng một cách khó hiểu đó.
Đây chính là cái gọi là “phá rồi lại lập”, thân thể của Trương Linh Tuyền đang được cỗ năng lượng kia cải tạo từng giây từng phút.
Một giờ…
Hai giờ…
Năm giờ trôi qua…
Trương Hải vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Linh Tuyền, chưa từng rời mắt. Thấy sắc mặt nàng có vẻ khó chịu, trán đầy mồ hôi, trong lòng hắn thầm lo lắng nhưng nhất thời cũng không giúp được gì.
Ư…
Một tiếng rên rỉ khó chịu phát ra khỏi cổ họng của Trương Linh Tuyền.
- Nóng quá… - Nàng bắt đầu lẩm bẩm, giống như thần trí đã cực kỳ mơ hồ, trên đỉnh đầu cũng nổi lên một làn khói trắng như đốt hương, chân tay đã đỏ bừng lên như sắp nhỏ máu.
Trương Hải sốt ruột nhưng chưa dám đứng lên, sợ quấy rầy việc hấp thu dược lực của nàng. Nhưng hành động của Trương Linh Tuyền ngày càng quá đáng.
Nàng… dần dần cởi áo ngoài, áo lót, rồi đến quần…
Thân thể trần trụi đỏ bừng hiện ra trước mặt Trương Hải, làm thần kinh hắn như căng ra, hơi thở có vẻ dồn dập khó nhọc.
- Nóng quá… - Trương Linh Tuyền vẫn rên rỉ, cánh tay không ngừng khua loạn lên, giống như muốn giải tỏa nhiệt lực trong người mà không có cách nào làm được. Đôi mắt đẹp cũng đã mở ra, trong đó hừng hực lên một ngọn lửa nóng, có vẻ hơi điên cuồng.
Trương Hải hoảng sợ, chạy đến bên cạnh giữ Trương Linh Tuyền lại, gào lên:
- Tuyền! Đừng dọa anh! Mau tỉnh lại, tán toàn bộ dược lực đi! Nhanh lên!
Tiếng gào như không có tác dụng.
Trương Hải đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo…
Một luồng hàn khí bắt đầu từ vùng thận lan tràn ra chung quanh, khiến chân tay hắn cứng ngắc lại như bị đóng băng vậy.
Chết tiệt, không ngờ cái cục tròn tròn đã bị áp chế kia lại bộc phát vào lúc này!
Cả một tháng nay, Trương Hải đã dùng mọi cách hóa giải sức mạnh của nó, nhưng cũng chỉ có một tác dụng nhỏ bé không đáng kể. Điều này làm hắn hơi lo lắng và buồn bực. Cũng may, áp chế thứ này không khó, nên hắn không lo nhiều.
Chỉ là… không ngờ bây giờ thứ này lại bộc phát!
Phải chăng là do hỏa khí kia dẫn dắt ra.
Người Trương Hải đã cứng đờ, lại phát ra hơi lạnh như hàn băng. Trương Linh Tuyền giống như tìm được bảo vật nào đó, hai mắt sáng lên, lật người đè Trương Hải xuống dưới, điên cuồng cởi quần áo của hắn, sau đó áp thân thể của mình lại, ôm chặt lấy hắn như cực kỳ hưởng thụ.
Mát!
Thật thoải mái!
Trương Hải cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác lạnh băng băng thế này quá khó chịu, có thêm một thân thể mềm mại mê người, lại nóng hừng hực thế này làm dịu cho hắn, thực sự không thể nào tuyệt vời hơn.
Trương Hải nhận ra, sự lạnh lẽo trong thân thể đang bị trục xuất ra ngoài, va chạm với nhiệt khí kia, cuối cùng triệt tiêu lẫn nhau, cùng biến mất. Nếu cứ thế này, hàn khí luôn làm khó mình sớm muộn cũng được giải quyết thôi!
- Có lẽ… lần này không thành công được rồi! - Trương Linh Tuyền như tỉnh táo lại đôi chút.
- Sao vậy? - Trương Hải chấn động.
- Năng lượng đang bị dẫn ra ngoài, triệt tiêu với khí lạnh của anh… năng lượng tiêu hao hết, còn đột phá bằng cách nào đây? - Trương Linh Tuyền cười chua chát, khóe mắt cũng chảy ra hai giọt lệ đau khổ…
Chẳng lẽ… phải làm bình hoa cả đời sao?
Đúng lúc nàng đang tự hỏi thì một luồng dao động mạnh mẽ bắt đầu phát sinh trong phòng.
Chiếc vòng cổ màu hổ phách trên cổ Trương Hải bắt đầu sáng lên, rung động kịch liệt như đang có cái gì đập phá bên trong nó vậy.
Trương Hải khẽ động tâm niệm, mở không gian đó ra.
Một cái bình sứ bay vọt ra ngoài, xoay tít trên không trung, hào quang đỏ và lam chiếu rọi cả căn phòng, giống như một luồng ánh sáng cuối đường cho cuộc đời của cô gái…
Chương 118: Tình lữ đạo Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải đang bị lạnh cóng cả người, suy nghĩ cũng hơi ngưng trệ, nhìn cái lọ kia mà chưa nghĩ ra nó là thứ gì.
Nó ở trong người mình? Bấy lâu nay mình đã bỏ quên cái lọ này, giờ cũng chẳng nhớ nó là thứ gì nữa!
Ánh sáng màu lam bắn ra từ cái bình chiếu thẳng vào người Trương Linh Tuyền, còn ánh sáng màu đỏ lại chiếu vào người Trương Hải.
Thân thể Trương Linh Tuyền bắt đầu rục rịch, giống như có thứ gì đó hấp dẫn thần trí của nàng.
Cái bình kia dần dần hạ xuống bên dưới, sát tới người của Trương Linh Tuyền. Cái bình vừa lơ lửng, vừa xoay tròn, hai luồng khí tức một nóng một lạnh dần dần tỏa ra hình thành một khí trường quỷ dị bao trùm cả căn phòng.
Cái bình sứ bay sát tới sau lưng Trương Linh Tuyền.
Một luồng khí mát lạnh tràn vào thân thể làm Trương Linh Tuyền vô cùng thư thái, cổ họng cũng rên rỉ “hạnh phúc”. Tiếng rên kiều mị, thân thể mềm mại, tiếp xúc trực tiếp… tất cả những nhân tố đó làm đầu óc Trương Hải như căng ra, bộ vị mẫn cảm nào đó bắt đầu phản ứng kịch liệt.
Cái bình sứ lại quay một cái nữa.
Cảm giác mát lạnh sau lưng chợt biến thành nóng rực, làm Trương Linh Tuyền vốn đang đau đớn vì nhiệt độ lại càng thêm thống khổ.
Nàng hét to một tiếng, vung tay đập thẳng vào cái bình sứ kia, hất văng nó đi.
Nhưng… Cái bình sứ ấy đột nhiên tách ra làm hai.
Tách dọc theo thân bình, giống như cái bình này vốn là do hai mảnh ghép giống nhau ghép lại vậy.
Trương Linh Tuyền còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một vật gì đó nhỏ nhỏ chui tọt vào miệng nàng, làm nàng ho lên sặc sụa.
Còn một mảnh bình sứ lại rơi thẳng xuống thân thể nàng. Đôi mắt Trương Linh Tuyền chợt trở nên đờ đẫn.
Một nửa bình sứ kia bay sang bên cạnh, một viên đan dược màu đỏ rực lăn lóc ra đó, tỏa ra nhiệt khí kinh khủng, làm cả căn phòng như trở thành cái lò luyện, chất liệu căn phòng cũng bắt đầu đổi màu, biến dạng dưới cái nhiệt độ này.
Đầu óc Trương Hải như thanh tỉnh ra một chút, cuối cùng cũng nhớ ra đây là thứ gì.
Đó là hai viên xuân dược kỳ dị được luyện từ nguyên âm và nguyên dương cực phẩm của Hạng Viêm và Lạc Sương, vốn là hai người bạn của Liên Hương Nhu điều chế ra.
Trương Hải chẳng qua chỉ thấy đan dược này có năng lượng nóng lạnh cực kỳ cổ quái, cho nên hắn mới giữ lại, để sau này nghĩ cách tách năng lượng này ra sử dụng. Còn về việc Liên Hương Nhu nói đây là xuân dược, hắn vẫn có chút chưa thể nào tin được…
Làm gì có xuân dược nào mà còn chứa âm khí và dương khí mạnh mẽ như vậy?
Trương Hải phất tay, cố dùng chút khí đạo hút mảnh sứ và viên đan dược kia lại. Nhưng vừa nhìn vào nửa miếng sứ đó, đầu óc Trương Hải đã mộng mị đi trong tức khắc.
Một đoạn công pháp đặc thù chợt xuất hiện trong đầu hắn, làm thần trí Trương Hải bị mất đi trong một thời gian ngắn. Cùng lúc đó, viên đan dược nóng hừng hực kia chợt chui vào cơ thể hắn, tan ra thành dược lực, phát tán ra mọi kinh mạch của Trương Hải.
Đến khi cái công pháp này đã được “khắc ghi” xong, Trương Hải mới rùng mình tỉnh lại. Nhìn thấy Trương Linh Tuyền đang nhìn hắn với sắc mặt cực kỳ cổ quái, hai mắt tràn ngập xuân ý, đôi má đỏ hây hây như đang xấu hổ tột cùng.
Tuy rằng Trương Hải hắn vẫn giữ được tỉnh táo, nhưng đầu óc cũng đã nổi lên vài suy nghĩ dâm tà, lửa dục hừng hực thiêu đốt vùng bụng dưới, khiến nơi nào đó đã cứng nay còn cứng hơn.
Đoạn công pháp vừa rồi… là thế nào vậy?
Trong đầu cả hai người đều nổi lên suy nghĩ này.
Khi tiếp xúc với nửa mảnh sứ đó, trong đầu của Trương Linh Tuyền và Trương Hải đều nổi lên cùng một đoạn công pháp.
Đoạn công pháp này có cái tên rất mộc mạc và đơn giản: “Tình lữ đạo”.
Đọc xong cái đoạn công pháp này, Trương Hải không biết nên khóc hay nên cười, bởi thứ này cơ bản chính là thứ công pháp bỉ ổi mang cái tên hoa mỹ “song tu” mà hắn vẫn đọc trong mấy tiểu thuyết kiếp trước.
Công pháp này về cơ bản không có quá nhiều điều đặc biệt. Cũng chỉ có một nam một nữ cùng vận dụng công pháp, thông qua giao hoan để kết nối thân thể và tâm linh với nhau, dùng thân thể của người còn lại như một “môi trường” tu dưỡng sức mạnh của bản thân mình.
Nhưng trong công pháp này có một đoạn làm Trương Hải chú ý.
“Trong thiên hạ, thường thì nam là dương, nữ là âm! Đó là một thường thức, một quy luật, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ.
Khi trong cơ thể người nữ mang chí dương hỏa khí, trong thân thể người nam mang chí âm hàn khí, vậy lúc đó mọi công pháp song tu đều trở nên vô dụng, bởi thân thể của hai người đã trái với tự nhiên.
Nhưng hai người bọn ta đã sử dụng dược thảo năm ngàn năm, kết hợp với một phần nguyên âm và nguyên dương của chính mình để chế ra hai viên đan dược kia. Người âm ăn viên nguyên dương, người dương ăn viên nguyên âm. Trong thân thể hai người đã bắt đầu tự trung hòa âm dương, lại thông qua giao hoan để dung hòa lực lượng trong cả hai thân thể, tốc độ của công pháp song tu sẽ tăng lên gấp bội.
Có lẽ… truyền nhân của bọn ta! Các ngươi cũng sắp không kiềm chế được nữa rồi, hãy hưởng thụ đi… hắc hắc!”
Những chữ này không chỉ được truyền thẳng vào đầu, mà còn được khắc trên miếng sứ kia. Trương Hải nhìn vào mấy chữ cuối có vẻ nguệch ngoạc. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra Hạng Viêm đang cười dâm khắc mấy chữ này, còn Lạc Sương hờn dỗi ngồi bên cạnh lắc lắc người hắn, bĩu môi vì vẻ vô lại của người mình yêu.
Hơn nữa, nếu như đan dược này có tác dụng như vậy, chẳng trách chúng lại phản ứng khi hàn khí của mình và hỏa khí của Trương Linh Tuyền tiếp xúc. Đó là vì những điều này vốn tương thích với nhau.
- Anh… cũng đọc được những thứ đó phải không? - Trương Linh Tuyền hơi run run hỏi, giống như đang cố tự kiềm chế, giữ lại một tia thanh tỉnh cuối cùng.
- Ừ… - Trương Hải gật đầu.
- Vậy thì… tới đi! - Trương Linh Tuyền lí nhí nói, nhưng giọng nói đã hơi khàn khàn rồi:
- Đây là cơ hội cuối cùng để khôi phục! Em không muốn bỏ lỡ! Hơn nữa… nếu là anh thì thật tốt rồi! Nếu là kẻ khác, dù có chết em cũng không đồng ý…
Trương Hải vuốt vuốt mũi, thân thể hơi cứng ngắc chưa hoàn toàn linh hoạt nên có vẻ chậm chạp. Trương Linh Tuyền thấy thế thì sốt ruột nói:
- Tới đi! Nhanh lên! Em sắp không kiềm chế được nữa rồi. Em… em muốn thời khắc quan trọng nhất này diễn ra trong lúc mình còn thanh tỉnh. Nếu cứ mơ hồ mà mất như thế, tiểu thư đây chắc nghẹn chết mất…
Trương Hải dở khóc dở cười. Bản thân hắn cũng đang tràn đầy ham muốn, hắn còn muốn tới nhanh chóng hơn cả nàng nữa kìa.
Sau một lát, cơ thể Trương Hải đã hoàn toàn bình thường. Người hắn dán sát vào thân thể mềm nhũn của Trương Linh Tuyền, hôn nhẹ lên môi nàng, tay tích cực hoạt động, làm thân thể Trương Linh Tuyền càng thêm hưng phấn, thần trí sắp đánh mất tới nơi.
- Anh… em sắp không… Á…
Một tiếng thét đau đớn vang lên, đời con gái của nữ giáo quan trẻ tuổi đã bị tên học sinh hư đốn cướp mất.
Trương Hải thầm thở phào, vốn sợ nàng đau quá không chịu nổi nên hắn cố tình đánh lạc hướng bằng mấy trò kia, đợi khi nàng mất tập trung thì mới công thành chiếm đất. Bây giờ thì tốt rồi, qua được cánh cửa đó coi như đã xong được một nửa.
Trương Linh Tuyền dường như chưa hoàn toàn mất đi ý thức, thậm chí còn tỉnh táo hơn vì sự đau đớn. Thấy Trương Hải ngừng lại, thương xót nhìn nàng, tay vuốt ve mặt nàng… Trương Linh Tuyền chợt tràn ra hai hàng lệ hạnh phúc.
- Tiếp đi! Em muốn cảm nhận một chút khi còn giữ được tỉnh táo.
Trương Hải gật đầu, nhẹ nhàng tiếp tục công việc trong tiếng rên rỉ của người ngọc dưới thân.
Sau vài phút, rốt cuộc hai người cũng hoàn toàn mất đi sự tự chủ, chìm trong dục vọng.
Âm thanh kỳ quái phát ra từ căn nhà, nhưng xung quanh đây chẳng có ai khác, chỉ có mấy con chằn tinh đang chìm đắm trong tu luyện nơi xa xa, không nghe thấy những thứ này.
Trên cành cây, một đôi chim cổ đại nhỏ bé đang ngồi tỉa tót lông cho nhau, khi nghe thấy mấy âm thanh này thì lắc lắc đầu, chim mái chủ động bay đi trước, để chim trống hớn hở bay theo sau.
Đến sáng hôm sau, khi đôi chim này trở lại chỗ cũ, âm thanh vẫn đang tiếp diễn, chỉ là mức độ đã bị hạ thấp đi nhiều. Đến khoảng vài tiếng sau thì hoàn toàn tắt đi. Chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ, sau đó là tiếng hít thở đều đều. Như đã chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi ánh chiều tà hạ xuống, vài âm thanh vải vóc mới loạt xoạt vang lên trong căn phòng kia.
Tưởng tượng lại những cảnh đã xảy ra, sắc mặt nàng phiếm hồng, khóe miệng nhếch lên nụ cười ngây ngô, sau đó lại thở dài một tiếng.
Định chống tay ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích một cái, Trương Linh Tuyền đã nhíu mày lại, khuôn mặt trắng bệch ra như tờ giấy. Đôi mắt trợn lên, oán trách nhìn tên khốn đang ngủ khò khò bên cạnh mình.
“Đồ dâm trùng, đầu heo, đồ vũ phu, không biết thương tiếc, đồ lười…” Trương Linh Tuyền oán hận mắng chửi một hồi trong lòng. Nhưng lại không nỡ đánh thức hắn.
Đưa mắt nhìn quanh, căn phòng thật lộn xộn, quần áo vứt tứ tung, chăn mền cũng nhăn nhúm một cục dưới đất, trên giường chỉ có hai thân thể trần trụi, cùng với tấm nệm trắng đã nhiễm đỏ ở vài chỗ, trông như những đóa hoa lửa mỹ lệ. Đó cũng là minh chứng cho lần đầu tiên của cô gái, nhưng có vẻ như… máu này bắn hơi tung tóe, chứng minh cho sự điên cuồng của đôi trai gái này.
Trương Linh Tuyền muốn đứng dậy, tìm quần áo mặc. Nhưng chỉ cần cử động đôi chút thôi cũng làm nàng đau tới nhăn mặt nhíu mày. Không nhịn nổi mà rên lên một tiếng, thân thể mềm nhũn.
Một bàn tay vòng qua eo nàng, kéo nàng nằm xuống, tiếng nói vang lên:
- Hôn anh một cái, hôm nay anh sẽ là người phục vụ của em!
- Không thèm! - Trương Linh Tuyền trực tiếp quay mặt đi, trong lòng thầm nhủ “làm phục vụ cả đời thì còn nghe được”.
Trương Hải không thèm nói lý với nàng, hai tay ôm lấy đôi má hồng hào đầy xuân sắc của nàng, hạ một nụ hôn nồng nhiệt xuống.
- Được rồi! Hôm nay anh là người phục vụ của em. - Trương Hải cười hì hì, yêu thương vuốt ve đôi má nàng rồi xuống giường mặc quần áo.
Sau đó, hắn phủ một lớp chăn lên người nàng, chạy thẳng ra khỏi căn nhà này.
Nhà di động này là của Trương Linh Tuyền, chính là căn nhà không có phòng tắm. Lần trước Trương Linh Tuyền suýt chết đuối cũng là vì nhà không có phòng tắm nên phải đi ra ngoài. Sau đó, Trương Hải đã yêu cầu đổi cái nhà khác, nhưng Trương Linh Tuyền lại không đồng ý, bảo rằng có tình cảm với căn nhà này. Hơn nữa, nàng cũng muốn ra hồ nước nóng tắm hơn, chỉ cần không đi quá xa là không thành vấn đề.
Trương Hải cũng không chấp nhặt việc này, thậm chí còn xung phong dạy nàng học bơi nữa, khổ nỗi cô nàng này học mãi không được, làm hắn vừa đau đầu, lại vừa hưng phấn vì cơ hội “dạy dỗ” nàng tiếp tục được kéo dài.
Trương Hải chạy ra hồ nước nóng, múc đầy cả một thùng lớn rồi nhét vào không gian trữ vật, chạy về nhà.
Hắn bày cái thùng nước ra, rồi quay lại bên giường, bế Trương Linh Tuyền tới, tắm giúp nàng.
Trương Linh Tuyền xấu hổ vô cùng, nhưng nàng lại không từ chối sự chăm sóc của hắn, chỉ nhắm mắt hưởng thụ đôi tay hắn đang mát xa từng tấc từng thước trên cơ thể mình, tâm thần thả lỏng, thân thể dần mềm ra.
Tất nhiên, việc tắm hộ này cũng không thể thiếu mấy trò lưu manh của Trương Hải, cái gì mà vừa ngắm ngực nàng chăm chú, vừa nói: “Aiz, thật mềm a, thật trắng a, thật ấm à, thật… abcxyz” đủ loại ca ngợi lên thấu tận trời xanh.
Trương Linh Tuyền bĩu môi nói:
- Em tự biết mình, thực tế em còn nhỏ hơn không ít người…
Trương Hải nghiêm trang nói:
- Không nhỏ! Dứt khoát không nhỏ chút nào! Anh nói nè, anh không thích phụ nữ ngực lớn. Thật đó! Với anh á, phụ nữ có cỡ ngực C hoặc là B+ là thích lắm rồi. Ờ… xem nào, chắc khoảng tầm 84 hay 85 gì gì đó. Như em là đẹp nhất. Oa… đáng yêu quá, không ngờ lại là màu hồng. Ai ui..
Trương Hải đang thao thao bất tuyệt thì tai đã bị véo một cái, ngẩng lên thì thấy Trương Linh Tuyền đỏ bừng mặt, ánh mắt như chỉ muốn cắn cho hắn một nhát chết tươi. Trương Hải rùng mình, rụt tay lại cười ngượng ngùng. Biết mình tán phét hơi quá lố, làm cô nàng này xấu hổ mất rồi…