Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 4: Ông trời vô tình.
Chương 6: Vụ án mất tích.
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Nhắc tới Quỷ Cốc đạo thuật thì phải nói là bao la vô tận. Mặc dù trong bảy quyển sách Quỷ Cốc Tử để lại có hẳn một bản chỉ nói về phát minh, thế nhưng Phục Ma Thiên vẫn nhắc sơ lược về linh khí. Có lẽ do môn này cũng liên quan đến việc trừ quỷ phục ma.
Vương Hủ nhanh chóng tìm thấy phần ghi chép cần thiết. Thật ra đoạn nội dung này không cần linh thức mạnh mới xem được, cho nên hắn không cần phải phiên dịch bằng cách tra cứu văn tự cổ.
"Thiên địa càn khôn, sâm la vạn tượng, hóa linh quy nhất, hóa vật... Cái này là cái gì và cái gì vậy chứ?"
Vương Hủ vừa đọc hai câu thì đã không có hứng đọc tiếp. Đoạn văn này là tập hợp của những thứ hắn không hiểu. Chúng lại không hề giống pháp thuật chiến đấu, bởi vì nguyên lý về linh khí rất cần tri thức lý luận làm cơ sở. Mặc dù Vương Hủ biết mấy chữ này thì vẫn không thể hiểu chữ nào.
Hắn vò đầu bứt tai nửa ngày mới phát hiện học môn này không có đường tắt, chỉ đành bình tĩnh nghiên cứu tỉ mỉ.
Trong lúc đó, William cũng không rảnh rỗi. Mặc dù hắn mang bên ngươi tấm bùa kia nhưng vẫn không yên tâm. Phải nói năng lực người này hơi yếu và nhân phẩm tương đối kém nhưng không có nghĩa là hắn ngốc. Con người ai cũng muốn sống nên chắc chắn hắn sẽ không bó tay chịu chết.
Thông qua mạng lưới quan hệ của cha mình, William đã điều tra được rất nhiều tin tức. Ông chú này, ông bác kia thấy hắn vội vôi vàng vàng nên cũng chẳng để bụng giúp đỡ ít chuyện, thế là một người đàn ông trong kho tư liệu của cảnh sát Tô Châu ăn khớp với hồn ma dần dần nổi lên mặt nước.
William sốt ruột ngồi trước laptop để chờ đợi tin tức của đối phương. Cuối cùng lá thư kia cũng tới. Hắn lau mồ hôi, tim tăng nhịp đập. Hắn rê chuột mở hồ sơ người chết.
Đàm Hải, nam, bốn mươi tuổi, ba năm trước mất tích kỳ lạ. Người cuối cùng gặp hắn từng thấy hắn ở khách sạn này.
Do phần dưới còn có thông tin tỉ mỉ về vụ án nên William tiếp tục nhìn xuống.
Ngay ngày Đàm Hải mất tích liền có người báo án. Thường thì khi người trưởng thành như hắn mất tích tối thiểu phải qua vài ngày mới có người nghĩ đến việc báo cảnh sát, bởi vì hắn có chân có tay, không chừng uống say rồi sống vất vưởng ở đâu đó vài ngày. Có điều Đàm Hải thì không giống họ, hắn là CEO của một xí nghiệp nhà nước và cũng là nhân vật quan trọng.
Hắn là loại người coi sự nghiệp như tính mạng, điện thoại di động thì luôn để trong trạng thái mở máy 24h, mỗi phút kiếm được chục triệu chỉ bằng một câu nói. Bạn bè của hắn rất nhiều, nhưng tất cả đều là quan hệ về lợi ích; phụ nữ cũng rất nhiều, nhưng không hề kết hôn. Bởi vì chỉ cần tiền và địa vị để phụ nữ lên giường với bạn, nhưng muốn sống với họ cả đời thì cần phải có tình yêu.
Đàm Hải cũng không phải không biết yêu, chỉ do hắn quá tập trung vào sự nghiệp nên không còn thời gian nghĩ đến chuyện gì khác ngoài sự nghiệp. Điều đáng châm chọc là sau khi hắn mất tích, tất cả người nóng lòng tìm kiếm hắn không ai vì tình cảm mà lo lắng cho hắn. Bọn họ vội vã như thế chỉ vì Đàm Hải mất tích sẽ liên lụy tới lợi ích của bọn họ.
Vì vậy, khi cảnh sát tuyên cáo người này bị liệt vào hồ sơ mất tích, Đàm Hải nhanh chóng bị thay thế, thậm chí không mấy ai nhớ đến hoặc tưởng niệm hắn. Sự thật đã chứng minh rằng không khó để tìm một người như hắn.
Chuyện trên đời này đúng là vừa buồn cười vừa buồn bực. Người sống trên đời truy đuổi danh tiếng và quyền lợi, thế nhưng đến khi bọn họ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này thì mới phát hiện: Đến thế gian một lần, thứ duy nhất còn lại lại là tình.
Hiển nhiên Đàm Hải đã chết, tối qua William đã thấy khuôn mặt này trước khi gặp Vương Hủ. Nếu nói hắn chưa chết thì cần phải liên lạc gấp với Men In Black.
Lúc ấy, cảnh sát điều tra không được kết quả gì. Từ băng thu hình của khách sạn, có thể thấy sau khi Đàm Hải vào phòng thì không có đi ra. Ngày đó có người nhiều lần không liên lạc được hắn, vì vậy gọi điện để khách sạn cho người tìm Đàm Hải. Sau khi gõ cửa đã lâu mà không có ai trả lời, nhân viên làm việc mở cửa bằng chìa khóa dự bị, cuối cùng phát hiện trong phòng trống không như Đàm Hải đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Ghi chép về Đàm Hải đến đây là hết, dĩ nhiên còn có một số chuyện William không biết.
Thời đó vụ án này trở thành vụ án chưa được giải quyết, dường như có một thám tử rất nổi danh đến điều tra và phát biểu ngôn luận vô cùng kinh người. Vị này xưng là "A Mông", một cựu cảnh sát. Hắn nói rằng Đàm Hải bị nhân viên phục vụ của khách sạn giết chết, cắt thành nhiều đoạn, rồi đắp vôi bột và giấu ở nhiều chỗ trong khách sạn. Sau đó, họ dọn dẹp tất cả chứng cớ. Phim ở phòng quan sát đã bị xóa sạch từ lâu.
Lời phán đoán của ông anh trên bị cho là nói điên nói khùng. Sở dĩ hắn làm cảnh sát không được lâu là vì thần kinh của hắn có vấn đề, phán đoán khoa trương như thế dù là ai cũng không tin nổi.
Nhưng hình như hắn nói đúng. Mặt mũi của đầu người kia đều phủ đầy bột trắng, rất phù hợp với lời hắn đã nói...
Trong lòng William mắng to đám cảnh sát ba năm trước làm việc thiếu trách nhiệm nên bây giờ mình là người chịu tội. Hắn tiếp tục tra tìm mới thấy khách sạn này thường có người chết ly kỳ trong phòng, sau này từ năm sao bị giáng xuống thành bốn sao.
"A di đà phật, xin ông trời phù hộ! Đàm Hải đại ca! Chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù. Vạn lần đừng tới tìm ta, muốn tìm thì hãy tìm hai thằng điên kia..." Hắn không ngừng cầu nguyện trong lòng, trong lúc không để ý đã ngủ thiếp đi trên giường.
Một giờ sáng.
"Cốc... cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa lại truyền tới, lần này Vương Hủ ở trong phòng vẫn chưa ngủ. Hắn nhẫn nại lắm mới đọc được một đống lý luận vừa dài vừa phức tạp, rốt cuộc có chút đầu mối thì hồn ma Đàm Hải lại đến quấy rầy hắn lần nữa...
Vương Hủ gấp Phục Ma Thiên lại, trong miệng hùng hổ nói: "Hôm nay ông đây không đánh ngươi thành đầu heo thì chữ Vương sẽ viết ngược lại!"
Hắn gấp gáp xông đến trước cửa, chuẩn bị đánh một trận thật lớn. Miêu Gia đã nói không thể tiêu diệt hồn phách nên Vương Hủ không định dùng thanh kiếm đen đúa của mình. Hắn quyết định dùng chiến thuật cũ, đó là dùng Phục Ma Thiên như cục gạch...
Ai ngờ khi hắn vừa mở chốt thì cửa lại không mở, song toàn bộ đèn trong phòng lại tắt đi như chốt cửa là công tắt.
Vương Hủ đạp cửa mà không chút do dự.
Trong hành lang cũng là một tối đen như mực, chẳng qua điều này vẫn nằm trong dự liệu. Có lẽ con quỷ kia không có lòng tin giao phong chính diện với Vương Hủ nên lần này mới chơi trò khác.
Vương Hủ lười quan tâm ba nhân bảy bằng hai mươi mốt nên sải bước đi vào trong bóng tối...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 4: Ông trời vô tình.
Chương 7: Gặp lại trong chốc lát.
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Hành lang này như kéo dài vô tận, đi mãi mà không tới đích. Hồn ma Đàm Hải cũng không muốn ra gặp nên Vương Hủ cứ đi một mạch không đầu không đuôi. Hơi lạnh xung quanh không khiến hắn tỉnh táo, ngược lại còn khiến lửa giận trong lòng lớn thêm.
Rốt cuộc trong bóng tối xuất hiện một bóng người. Vương Hủ đến gần nhìn kỹ thì phát hiện là một người phụ nữ, thầm nghĩ thì ra nơi này còn có một nữ quỷ. Hắn giơ cao quyển sách bằng trúc trong tay lên cao, chậm rãi đến gần nàng rồi vung tay muốn đánh.
Trong nháy mắt, người phụ nữ kia xoay người chụp lấy cổ tay khiến Vương Hủ không thể nào động đậy mảy may. Hắn thầm khiếp sợ, con quỷ này vừa nhanh vừa mạnh đến mức hắn chỉ có thể than thở.
Vương Hủ vừa định nghiêm túc liều mạng, khuôn mặt của người phụ nữ bỗng lộ ra từ trong bóng tối.
"Hắn dạy ngươi như vậy sao? Trong bóng tối ngươi không biết dùng linh thị à?" Thủy Ánh Dao buông tay Vương Hủ, sau đó nói chuyện như đang dạy học sinh tiểu học.
Vương Hủ tất nhiên biết "hắn" là muốn chỉ Miêu Gia nên lập tức kêu oan: "Nè đại tỷ, lần này coi như ngươi đã hiểu lầm. Ta và hắn chỉ là quan hệ thuê mướn, nhiều nhất có thêm chút quan hệ nợ nần, hoàn toàn không phải là bạn bè chứ đừng nói là thầy trò. Làm sao hắn có thể dạy ta thứ gì chứ?"
Thủy Ánh Dao hoàn toàn bỏ qua lời biện hộ của hắn: "Ngươi giải vây giúp hắn cũng vô dụng thôi. Thân là người giới thiệu của ngươi, hắn lại không chịu trách nhiệm tương ứng. Chuyện này ta chắc chắn phải truy cứu. Còn nữa, xưng hô của ngươi với ta phải thay đổi."
"Đổi thế nào? Chiếu theo ý của ngươi, ta nên gọi ngươi là sư nương phải không?"
Thủy Ánh Dao chỉ dùng một quyền để ngăn cản những lời nói nhảm của Vương Hủ.
"Sở Giang Vương đại nhân, hoặc là Thủy tiền bối đều được."
"Hoàn toàn không có vấn đề..." Vương Hủ đánh không lại nàng, không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời.
"Vậy... Thủy tiền bối, không biết hôm nay đại giá quang lâm có điều gì cần làm?"
"Biết rồi còn hỏi." Thủy Ánh Dao vẫn không nói chuyện với hắn bằng một khuôn mặt vui vẻ, bởi vì quan hệ giữa Vương Hủ và Miêu Gia nên giận chó đánh mèo là chuyện bình thường. Ninh Thiên Đức cũng là một ví dụ rất tốt.
"À há! Khó trách cả ngày nay Miêu Gia đều trốn trong phòng, thì ra là mỗi tối ngươi đều mò mẫm đến tìm hắn..."
Câu nói lần này khiến Vương Hủ nhận lấy cặp mắt gấu mèo.
"Ta là người phụ trách thành phố này, dĩ nhiên phải đến để giải quyết hồn ma. Hắn có ở đây hay không không liên quan gì đến ta."
Trong lòng Vương Hủ thầm khinh thường: Ngươi cứ nói linh tinh đi, ai lại chẳng biết ma quỷ quấy phá nơi này bao lâu nay rồi. Bây giờ Miêu Gia vừa vào ở thì ngươi liền tới, còn muốn phủi sạch mọi quan hệ. Quá ngây thơ, thật sự là quá ngây thơ rồi!
Dĩ nhiên, hắn cũng chỉ dám quở trách Thủy Ánh Dao trong lòng. Nếu nói ra thì có thể sẽ ăn thêm quyền cước, cho nên ngoài mặt Vương Hủ vẫn cung kính cúi đầu khom lưng mời Thủy tiền bối đích thân chỉ đạo kỹ thuật bắt quỷ.
Giờ phút này, trong phòng Miêu Gia.
Miêu Gia đang lật mấy trang Độn Giáp Thiên Thư trong điện thoại di động, lúc đầu hắn tốn một năm trời để ghi cuốn sách vào trong điện thoại. Trong quá trình này, hắn gần như đã học thuộc cả quyển sách. Khổ nỗi hắn không hề học nghiêm túc những pháp thuật trên đó mà chỉ nghiên cứu một ít thứ hắn cảm thấy hứng thú. Có thể nói hắn rất giống Vương Hủ về độ lười biếng.
Mà mấy tháng gần đây, số lần xem quyển sách này không ngừng gia tăng. Chiến đấu với người sói Hà Gia Mục khiến hắn nhận ra thiếu sót về thể thuật, chiến đấu với Cao Tấn khiến hắn thấy được thêm một lĩnh vực mới, tức là phương thức kết hợp giữa thể thuật và ảo thuật, từ đó có thể đề cao thực lực gấp mấy lần.
Miêu Gia không thể không suy tính, bởi vì vấn đề ở đây là đối thủ trên đời không phải chỉ dùng đầu óc là có thể đánh bại. Ví dụ như sáu năm trước có Niệm Trảm Hồng Vũ, người này suýt chút nữa đã lấy mạng hắn.
Vứt bỏ gánh nặng tư tưởng, Miêu Gia nghiêm túc tính đến cách tăng thực lực bản thân. Hắn biết năng lực Trở Về của hắn rất mạnh, thậm chí có thể là một loại sức mạnh có thể uy hiếp đến "Thần" như hai gã sứ giả địa ngục từng nói năm đó. Mà tốt nhất là không nên nghiên cứu sức mạnh này nữa, tránh cho một ngày nào đó Vincent hoặc Woody đến tìm hắn uống trà nói chuyện phiếm, sau đó làm bộ nói một câu trong lúc lơ đãng: "Ngươi xuống địa ngục dạo với bọn ta một chút."
Đây là chuyến du lịch dài ngày, trên thực tế là không có ngày về. Miêu Gia không muốn thấy điều này nên muốn tăng cường thực lực thì chỉ có đi đường khác.
Những ghi ghép của Phụng Tiên trong Độn Giáp Thiên Thư đều là kỹ thuật chiến đấu và tổng kết tâm đắc tinh túy nhất, hữu hiệu nhất. Mặc dù Miêu Gia không chịu bái hắn làm sư phụ, nhưng quả thật đã nhận ân huệ rất lớn. Tất cả những thứ này đều là bảo vật vô giá.
Những tâm đắc viết bằng tay và Độn Giáp Thiên Thư là tất cả thẻ đánh cược của Miêu Gia, đây cũng là mấu chốt để đánh thắng kẻ mạnh phía Âm Dương Giới trong tương lai không xa.
Khi hắn đang chuyên tâm "bế quan", linh thức của Thủy Ánh Dao đột nhiên xuất hiện ở khu vực lân cận và kèm theo cả quỷ cảnh. Chuyện này làm hắn không cách nào tĩnh tâm được.
Mặc dù có thể đoán được chuyện xảy ra bên ngoài, song hắn vẫn không nhịn được mà muốn đi xem thử.
Thật ra trong lòng Miêu Gia cảm thấy làm như vậy không phải rất hợp lý, dù sao cũng không có lý do gì quan trọng. Có điều sâu trong lòng hắn vẫn rất muốn đi...
"Hừ... Tới rồi sao..." Thủy Ánh Dao thấp giọng nói.
Vương Hủ không biết nàng muốn nói cái gì, giờ phút này hắn đang rất nghiêm túc dùng "linh thị" để quan sát quỷ cảnh. Hắn không quá am hiểu nhất tâm nhị dụng nên không biết linh thức Miêu Gia đang đến gần.
"Ta nói nè Thủy tiền bối, biện pháp này thật đúng là không tệ. Trông có vẻ như đeo kính nhìn ban đêm vậy, sao trước kia ta lại không nghĩ tới nhỉ?"
Thủy Ánh Dao rất muốn nói: Bởi vì thằng nhóc nhà ngươi không tiến bộ. Có điều đã là Thập Điện Diêm Vương thì sẽ cố kỵ hình tượng cao nhân, trừ loại biểu cảm thấp như Thủy Vân Cô, chứ những người khác vẫn rất chú ý đến lời nói và hành động.
"Oán khí của con quỷ này rất nặng, linh thức lại không thấp, lại nói do thi thể phân tán nên linh hồn hắn cũng chia thành nhiều phần. Tuy chủ linh hồn chỉ có một nhưng có thể tùy ý dời vị trí. Một khi không thể tiêu diệt hoàn toàn những linh hồn khác, hắn vẫn có thể sống lại ở những nơi chứa tàn hồn khác."
"Vậy chúng ta chia nhau hành động hả?"
"Nhảm nhí, ta phải đi rồi."
"Hả? Này! Ngươi nói giỡn à, rốt cuộc tối nay ngươi đến đây để làm gì vậy?" Vương Hủ còn chưa hỏi xong thì bóng lưng của Thủy Ánh Dao đã biến mất ở ngả rẽ, đến một chút linh thức cũng không ở lại.
"Đương nhiên nàng không thích nói giỡn." Giọng Miêu Gia vang lên sau lưng Vương Hủ.
Vương Hủ quay đầu, sau đó sửng sốt khoảng hai giây: "À... Thì ra là nàng sợ gặp ngươi."
Miêu Gia nhìn ngả rẽ mà Thủy Ánh Dao vừa bỏ đi, trông như muốn dùng ánh mắt để ghi lại bóng lưng ấy.
Mấy giây sau, hắn thở dài: "Biện pháp của ngươi đúng là nhảm nhí, thật ra nàng đã phân tích rất đúng. Chuyện này đơn giản thôi. Chỉ cần trời vừa sáng, ngươi moi thi thể ở các nơi ra rồi gom chung một chỗ, đến tối lại ra tay. Thế là toàn bộ linh hồn đều tụ tập ở một chỗ."
Vương Hủ lại hỏi: "Này, tại sao ta phải đào?"
Miêu Gia xoay người bước đi: "Trước khi hừng đông, một mình ngươi sẽ phải nghiên cứu cách dựa vào sức của mình để tìm lối thoát của quỷ cảnh. Ta cũng đi đây."
Không ai trả lời vấn đề của Vương Hủ, thậm chí không ai để ý đến hắn. Kết quả là việc bẩn việc nặng thì một mình hắn ôm trọn, đã vậy còn bị người ta trách mắng.
"Con mẹ nó! Các ngươi có phải là người hay không? Khinh thường ông đây không biết dùng linh thức phải không? Chọc giận ta thì ta sẽ phá tường đó!"
...
Trời đã sáng, Vương Hủ đã rời khỏi quỷ cảnh và trở lại phòng. Hắn không dùng cách phá tường để thoát khỏi quỷ cảnh, cũng không có tìm được lối ra, lý do duy nhất hắn có thể trở về chính là... trời đã sáng.
Dù sao cũng có sẵn cặp mắt gấu mèo nên hắn không quan tâm đến việc mắt thâm quầng. Có điều việc bị hồn ma Đàm Hải chơi đùa suốt đêm khiến hắn buồn bực không thôi, hơn nữa giờ phút này hắn cũng không thể ngủ. Nếu không thừa dịp trời sáng để moi thi thể ra thì đến tối hắn lại phải đi dạo trong quỷ cảnh.
William mở cửa phòng thì lập tức nhìn thấy Vương Hủ. Ấy vậy mà hắn lại ngủ rất ngon giấc, trong lòng đang bội phục Miêu Gia đến sát đất.
"Vương Hủ à, ngươi nói xem Miêu Gia có phải cao thủ hay không? Chỉ tiện tay vẽ bùa trên khăn ăn mà có thể đuổi quỷ, thật lợi hại quá."
Khóe mắt Vương Hủ nhảy dựng, hắn đưa khuôn mặt mình đến gần William: "Ngươi! Đi theo ta! Ngay bây giờ!"
William ngửi thấy mùi không ổn: "Đi... Đi đâu?"
"Đi dạo trong thành phố."
"À... thì ra là vậy." Hắn thở phào nhẹ nhỏm.
"Sau đó mua vài cây xẻng về đào thi thể."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Trên đường mua công cụ, William báo cho Vương Hủ biết tư liệu về Đàm Hải nhưng lại không trợ giúp được bao nhiêu.
Khi hai người đem một đống xẻng về khách sạn thì bị bảo vệ chặn lại. Sau nhiều lần dây dưa, Vương Hủ bực mình vì mất ngủ cả đêm nên định dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. May mà William có chút quan hệ bên phía cảnh sát, thế là cả bọn giải thích hơn nửa ngày mới vào được.
Thế nhưng những vấn đề mới lại nối gót nhau mà đến. Công cụ đã là có rồi, thế thi thể ở đâu? Đi đâu đào? Còn nữa, giữa ban ngày ban mặt thì khách sạn bốn sao như thế này sao có thể để ngươi vào phòng đập phá?
Chính vì vậy, Vương Hủ sai William mang công cụ vào phòng để làm công tác chuẩn bị, hắn thì đi hỏi Miêu Gia coi thi thể của Đàm Hải ở đâu.
Hắn không hề gõ cửa mà tùy tiện xông vào, kết quả chạm mặt thẳng mặt ba người trong phòng. Lục Tranh và Gia Cát Tham ngồi trên sô pha hút thuốc, Miêu Gia vẫn tỏ ra lười biếng. Dường như lúc này cả ba đang nói chuyện gì đó, Vương Hủ vừa vào nên bọn họ không thể không dừng lại.
"A! Ngươi là cái thứ kia!" Vương Hủ chỉ vào mặt Gia Cát Tham rồi gào lên.
Miêu Gia phun ngụm khói: "Ngươi đừng làm ta mất mặt nữa. Có gì phải ngạc nhiên chứ, ngươi tưởng rằng Thập Điện Diêm Vương dễ chết đến thế à?"
Trong khi Vương Hủ không biết đáp thế nào, Gia Cát Tham đứng ra giải vây giúp hắn: "À, Quỷ Cốc Tử đã tới thì sẵn tiện để hắn bàn bạc với chúng ta một chút."
Ý của hắn trông giống như nếu Vương Hủ không tới thì cũng chẳng sao cả...
Vương Hủ chào hỏi hai vị Diêm Vương, sau đó mới ngồi xuống. Thật ra hắn không muốn biết ba vị này bàn bạc chuyện gì, mà chỉ muốn tìm cơ hội hỏi nơi đặt thi thể Đàm Hải.
Ai ngờ vừa nghe được hai câu, Vương Hủ liền tỏ ra kinh ngạc.
"Ngươi nói cái gì? Dùng mười vạn mạng sống hiến tế để mở cánh cửa thông với Âm Dương Giới?" Hắn vừa hét vừa đứng bật dậy.
"Có gì phải kích động? Ngồi xuống rồi từ từ nói." Miêu Gia không kiên nhẫn nói.
"Con mẹ nó! Tình huống thế này còn không cho kích động? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc bị người Saiyan đánh tới địa cầu mới được kích động?"
"Quỷ Cốc Tử, ngươi hãy bình tĩnh đi nào. Kế hoạch này không được thực thi một cách đơn giản đâu, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không thành hiện thực."
Lời Lục Tranh rất hợp lý. Cái gã này nhìn từ phương diện nào cũng rất đáng để tin cậy.
Uy tín của Bình Đẳng Vương đại nhân làm Vương Hủ tạm thời câm miệng, thế là Gia Cát Tham tiếp tục nói: "Tổ chức Mặc Lĩnh chính là người sắp đặt kế hoạch này. Ước chừng từ bảy năm trước, bọn họ đã bắt đầu thực hiện thực nghiệm về một loại virus linh thể có thể lây nhiễm cho người bình thường, song luôn thất bại trong khâu lan truyền. Mãi đến gần đây hình như có đột phá..."
"Chờ một chút... chứng trạng gặp phải virus không phải là suy tim chứ?" Miêu Gia ngắt lời.
Trong lòng hơi kinh ngạc nhưng trên mặt Gia Cát Tham vẫn tỉnh bơ: "Không sai, sao ngươi biết?"
"Đã sáu năm rồi, xem ra câu đố năm đó phải do ta hóa giải..."
"Này! Này! Này! Nếu xảy ra chuyện lớn cỡ đó thì chúng ta có nên triệu tập vài chuyên gia và mở đại hội nghiên cứu hay không?" Vương Hủ đề xuất ý kiến nhưng câu trả lời lại là...
"Ta thấy ngươi nên đi đào thi thể thì tốt hơn..."
"Ngươi tưởng ta không muốn sao?"
...
Trong lúc bọn họ đang giải thích chuyện thiếu thốn nhân thủ trong giới săn quỷ cho Vương Hủ biết, trong biệt thự Ninh gia bỗng có một vị khách bất ngờ.
"Đoạn Phi! Xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm ngươi bị thương thế này!" Ninh Thiên Đức nhìn đứa con nuôi trước mắt mình. Lúc hắn rời khỏi Tô Châu, Ninh Thiên Đức hoàn toàn không nghĩ đến bộ dạng khi hắn trở về.
"Ninh gia chủ! Lão phu đã đưa người tới, thứ cho ta có việc trên người nên không tiện ở lâu, xin cáo từ ở đây." Nói xong, Dư An liền xoay người bỏ đi.
"Dư tiền bối xin dừng bước! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Dư An thở dài một hơi: "Đợi hắn tỉnh lại, ngươi cứ hỏi thì sẽ biết..."
Đi được vài bước, hình như Dư An nghĩ ra điều gì nên nhịn không được mà quay đầu nói: "Bất luận hắn nói cái gì, xin gia chủ hãy vì tình phụ tử nhiều năm mà... hạ thủ lưu tình."
...
Trong lúc này, một người khác cũng biết tai nạn sắp đến.
Khương Nho mở to đôi mắt, hình ảnh trong mộng vẫn rõ ràng trước mắt.
Kể từ khi trở về sau cuộc thi Đánh Giá Lính Mới, hắn bắt đầu gặp một cơn ác mộng lặp đi lặp lại. Song hắn không còn nhìn thấy chính mình, chính mình của tương lai.
Khương Nho hiểu rằng chuyện này có nghĩa là đã đến lúc mình phải chịu trách nhiệm về một sứ mệnh nào đó. Hắn nhất định phải tự dựa vào sức mạnh hiện có để trở thành "nhà tiên tri".
"Ngày 17 tháng 2, huyết mạc tế thiên, bỉ dực độc tuyệt, vạn quỷ xuất uyên." Khương Nho viết đoạn này lên một tờ giấy, bỏ vào phong thư. Hắn không hề dán tem, viết mỗi địa chỉ của người gởi rồi xuống lầu và bỏ vào thùng thư.
Làm xong mấy chuyện này, hắn dọn dẹp một số thứ rồi đi khỏi nhà. Không ai biết hắn đi đâu, kể cả bạn gái và người nhà. Song hình như có người hứng thú với hướng đi của hắn.
Tối đó, hai bóng người xuất hiện trong phòng hắn.
"Hắn đã đi rồi." Người đàn ông đang nói chuyện như bị mắc xương cá trong cổ họng, cái giọng này hễ phát ra là khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
"Xem ra tổng đường chủ nói không sai, Khương Nho chính là "người đó"."
"Nếu hắn có thể đoán trước tương lai thì chẳng phải chúng ta vĩnh viễn không thể bắt hắn sao?"
"Hừ! Ngươi giống tên ngốc ở Đệ Ngũ Đường hả? Phải biết rằng hòa thượng có thể chạy nhưng miếu thì không. Hắn có thể mang bạn bè và người nhà đi theo mình à?"
"Chu nhị đường chủ, vì tổng đường chủ xem trọng tên ngốc hơn ngươi nên ngươi không phục chứ gì? Ha ha ha..." Tên này cười lên càng khó nghe: "Thủ đoạn hèn hạ như vậy... hình như sẽ làm người ta khinh thường. Ha ha ha!"
Tuy hắn nói khá xuôi tai, lại nhấn mạnh hai chữ "hèn hạ", nhưng giọng cười của hắn lại điển hình cho phe phản diện. Cũng không biết tại sao hắn hắn phải cười bỉ ổi đến thế.
"Họ Thẩm kia! Ngươi còn giả bộ làm người tốt với ta chi nữa? Cũng giống tiện nhân Hồng Vũ không dám dùng mặt mũi thật để gặp người khác, ngươi là đường chủ Đệ Tứ Đường nhưng lai lịch bất minh. Ai biết được ngươi có phải nằm vùng do thế lực khác phái tới hay không? Mà chính ngươi lại nói chuyện vì tên ngốc kia, chẳng lẽ các ngươi là một phe!"
"Ha ha ha! Quả thật ngươi rất giỏi trong việc giội phân vào người khác. Vậy chi bằng ta cứ việc làm như lời ngươi nói, nhị đường chủ đại nhân..." Nói xong, hắn rời khỏi phòng.
Chu nhị đường chủ hừ lạnh một tiếng, sau đó vung tay đi vào trong bóng tối...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 4: Ông trời vô tình.
Chương 9: Terry
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Terry, tên đầy đủ là Terry Omoley, hai mươi chín tuổi, là người phụ trách khu vực châu Á của công ty "Global Offer".
Với tư cách là thành viên của một công ty trứ danh toàn cầu như Global Offer, việc hắn chưa tới ba mươi tuổi đã leo đến địa vị như bây giờ quả là trước đây không ai làm được, sau này cũng khó có người làm được.
Cha Terry chỉ là công nhân giặt tẩy tầm thường, hai ông anh của hắn là người đưa thư và tài xế xe vận tải. Terry như là dị loại trong gia tộc, từ nhỏ hắn đã biểu hiện một thứ đồ vật khác biệt trong gia đình, đó chính là trí tuệ hơn người.
Không ai từng hoài nghi chuyện hắn sẽ là người duy nhất trong nhà vào đại học. Người nhà hắn, thậm chí hàng xóm đều hãnh diện vì người thiên tài như hắn. Mọi lời nói đều cho hắn biết khi lớn hắn sẽ là một bác sĩ, hoặc một luật sư hay thầy giáo nào đó. Nói tóm lại, trong mắt người nước ngoài thì xưng hô Dr (tiến sĩ – bác sĩ) là một biểu tượng cho thân phận.
Nhưng không ai nghĩ Terry sẽ không lấy được học vị gì. Khi đại học Yale chìa cành ô liu cho hắn, hắn đã chọn bỏ qua. Đây chính là lựa chọn bước ngoặt trong đời người, nhưng sự lựa chọn này không phải của bản thân hắn, mà là đơn giản là vì hai chữ: Nghèo khó.
(Đại học Yale là viện đại học tư thục tọa lạc tại New Haven, Connecticut. Thành lập năm 1701 ở Khu định cư Connecticut, Đại học Yale là một trong những viện đại học lâu đời nhất ở Hoa Kỳ, chỉ sau Đại học Harvard, và Đại học William & Mary.
Tình cảnh năm đó đến bây giờ vẫn rõ ràng trước mắt Terry. Mẹ hắn bị bệnh nặng, gia đình không dư dả lập tức bị kéo xuống. Nhiều lúc nước Mỹ không hề tình người như trong phim, bệnh viện nước Mỹ cũng giống phần lớn bệnh viện khác trên thế giới: Nếu bạn không có tiền thì có chết cũng không cứu.
Thế là giấc mộng đại học của Terry tan vỡ, hắn ở nhà chăm sóc người mẹ bị các bệnh viện từ chối. Mọi thứ trong nhà đều bị bán để mua những thứ thuốc men đắt giá, song tác dụng của những thứ thuốc này chỉ vừa đủ để giảm đau cho mẹ hắn.
Cuối cùng, sau bốn tháng, mẹ của Terry vĩnh viễn rời khỏi hắn. Cha hắn và hai người anh phải mất cả năm trời mới hồi phục tinh thần. Nhưng Terry lại khác, hắn tự giam mình trong phòng suốt ba ngày ba đêm, không nói một lời nào. Đến ngày thứ tư thì hắn bỏ nhà ra đi.
Khi ra đi, trong mắt hắn mang theo đau thương, phẫn nộ và không cam lòng. Nhưng hắn không hề mê man, bởi vì hắn biết mình nên làm gì. Năm đó, hắn mới mười tám tuổi nhưng đã hiểu ra một phép tắc của thế giới này, rằng chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lựa chọn.
Terry của ngày hôm nay đã ra đời theo cách đó. Hắn không chỉ là tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của Global Offer, hắn còn là một doanh nhân lưu manh không hơn không kém với tín điều là không từ thủ đoạn. Hắn lợi dụng tiền bạc, phụ nữ và rượu mạnh như một thứ vũ khí đơn giản mà hiệu quả để càn quét đối thủ trước mắt.
Khi chỉ còn cách địa vị hôm nay một bước chân, hắn lại phát hiện một thứ vũ khí khác còn mạnh mẽ hơn. Đó chính là súng ống, là sức mạnh quân đội.
Một lần nữa, Terry đã bước một bước đi quan trọng trong cuộc đời. Hắn từ một thương nhân chỉ quen sử dụng thủ đoạn bỉ ổi biến thành một gã tội phạm từ đầu tới đuôi - Hắn đã gia nhập Mafia.
Tài trí và sự thông minh của hắn có chỗ để phát huy trong lĩnh vực này. Chỉ cần một thời gian ngắn, hắn xưng huynh gọi đệ với những nhân vật đầu não trong tổ chức. Theo cách làm của người Trung Quốc, tốt nhất là bọn họ nên tìm rừng đào, đốt ba cây nhang, lại giết thêm con gà, kiếm vài ly rượu và nói vài câu sáo rỗng. Bấy nhiêu là đủ rồi.
Thật ra loại đoàn đội lớn thế này lúc không quản chế thì họ sẽ hoành hành không khiêng kị, đến lúc cảnh sát càn quét thì trở thành quân đông mà thế yếu, sau đó bị vây bắt theo kiểu tung lưới bắt gọn. Bấy giờ, từ các ông trùm bên trên cho tới con tôm con tép ở dưới đều cùng nhau đóng bộ phim Vượt Ngục phần 5, vậy chẳng phải ứng với câu thề "có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia" hay sao? Nếu như ngươi làm chuyện xấu càng "cạn tàu ráo máng" hơn một chút, không chừng còn ứng luôn câu "chết cùng ngày cùng tháng cùng năm".
(Vượt ngục - Prison Break - là loạt phim truyền hình dài tập rất nổi tiếng của Mỹ, hiện đã có 4 phần. Phim được công chiếu từ năm 2005 và luôn đứng những hạng đầu trong bảng xếp hạng phim truyền hình ăn khách. Nội dung phim xoay quanh hai anh em: một người bị kết án tử hình vì một tội ác mình không gây ra, và người kia lập kế hoạch để giải thoát anh trai.)
Tóm lại, Terry đã lên thuyền địch và chìm sâu vào trong bùn lầy. Có điều hắn vẫn rất đắc ý. Hắn mặc hàng hiệu, dùng bút nổi tiếng, đồng hồ xịn, một sợi dây thắt lưng của hắn còn mắc hơn một chiếc xe. Đó là những gì hắn muốn, năm đó hắn bỏ nhà ra đi chỉ để có được những thứ này. Chỉ có điều hắn đã bỏ ra một thứ để trao đổi, thứ đó gọi là "lương tri".
Mà hôm nay, trong khách sạn tại Tô Châu, hắn dùng một bản tình báo thương nghiệp giả để bán cho một người châu Úc. Hắn rất có lòng tin đối với bộ tài liệu mà hắn tự mình sắp đặt, đợi đến khi đối phương phát hiện thì chỉ biết "ngậm bồ hòn làm ngọt" mà thôi. Chứ chẳng lẽ gặp cảnh sát mà nói: Ta có ý đồ đánh cắp tình báo thương nghiệp của người khác, kết quả ta đã bị lừa?
Đang lúc Terry ngồi trong phòng hút xì gà chờ đối phương tới, có người không gõ cửa mà đã bước vào.
Terry lập tức thò tay vào trong ngực, ở đó có một con dao găm hắn dùng để phòng thân.
Đi vào là hai người châu Á, trong đó một người ôm một đống công cụ đào bới, trông như người hầu. Một người khác thì trên mặt như viết hai chữ "khó chịu".
"Các ngươi là ai? Muốn làm gì?!" Terry vừa nói vừa đứng lên, lưỡi dao trong ngực lập tức sẵn sàng. Hắn đã từng gặp qua sóng gió trong giang hồ, cho nên đối phương có đột ngột rút súng trong cự ly ngắn thì hắn vẫn đủ tự tin toàn mạng trở ra.
"À, bọn ta là thợ điện. Mạng điện trong phòng ngươi bị chuột cắn đứt nên phải đào tường để sửa." Năng lực bịa chuyện của Vương Hủ cũng không tệ.
"Thợ điện à? Ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi sao? Nói! Là ai phái các ngươi tới!" Với tư cách là tổng giám đốc khu châu Á của Global Offer, Terry gần như là một nửa người Trung Quốc. Hắn nói tiếng Trung khá tốt, giọng điệu nói chuyện cũng biểu hiện được sự coi thường, địch ý và uy hiếp... Những thứ đó đủ để chọc giận Vương Hủ, vốn đã không ngủ một đêm và chịu không ít ấm ức.
"Ngươi tin hay không thì tùy, dù sao ta phải đào tường. Mau tránh ra."
Thấy đối phương cầm lấy xẻng sắt đến gần, Terry liền nổi nóng và móc dao đâm vào người Vương Hủ. Sau này nhớ lại, hắn cảm thấy lúc đó mình quá ngu ngốc, chỉ bằng thân thủ ấy thì cứ như lưu manh chủ động gây sự với Lý Tiểu Long.
Vương Hủ phản ứng lại bằng cách chụp cổ tay Terry. Terry thất kinh. Hắn không ngờ mình đã ra đòn theo chân ngôn "nhanh, chuẩn, độc" mà vẫn để người ta chụp được.
"Yaaaaa! Lại còn mang theo dụng cụ cắt gọt bị cấm!" Vương Hủ vừa nói vừa dùng sức xoay tay.
Terry đau đến hét to, lập tức xoay lưng quỳ xuống đất.
"A! Không! Dừng lại! Tay ta sắp gãy rồi! Muốn tiền ta có thể cho ngươi! Có gì từ từ nói!"
"Ồ, bây giờ ngươi biết sợ rồi sao? Đừng tưởng bên hông giắt con chuột chết mà giả mạo người đi săn nhé! Trước mặt ông đây mà muốn giả xã hội đen à? Như ngươi chỉ là trò trẻ con."
"Xin... xin thả ta... tay ta. Nó sắp gãy..."
Vương Hủ buông lỏng tay, Terry ngã vật xuống sô pha.
Xoa bóp cánh tay vài lần, Terry bắt đầu bình tĩnh hơn. Hắn phân tích rằng vị này chắc chắn biết kungfu trong truyền thuyết, nói không chừng cỏn có thể là loại người dùng miệng bắt viên đạn. Kiểu này không thể dùng sức chống địch, chỉ có thể dùng trí. Không, tìm cơ hội chuồn đi mới là thượng sách.
"Không biết... hai vị tới là để....." Terry hỏi dò.
Vương Hủ nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường: "Ngươi bị lẫn à? Không phải ta đã nói rồi sao? Ta đào tường để sửa dây điện!"
Nói xong, hắn không quan tâm Terry ngẩn người như gà gỗ mà trực tiếp cầm xẻng sắt để đào.
William tự giác đóng cửa, lúc này hắn cảm thấy mình đã trở thành đồng lõa của một tội ác nào đó, cho nên theo bản năng muốn "che dấu chứng cớ".
Terry ngẩn ngơ nhìn đối phương gần một phút, trong lòng nói: Không phải chứ, một gã thợ điện cũng có võ công cỡ này, vậy xã hội đen ở đây chẳng phải là siêu nhân sao?
Thở gấp vài hơi, hắn thản nhiên đi đến trước cửa.
Vương Hủ đang bận chuyện trong tay nhưng vẫn đưa câu hỏi mà không cần ngoảnh lại: "Ngươi đi đâu đấy?"
Terry không dám bước thêm nửa bước: "Ta... ta đi vệ sinh."
"Đi vệ sinh? Ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi sao? Trước khi ông đây xong việc thì ngươi phải nhịn cho ta!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 4: Ông trời vô tình.
Chương 10: Một người một quỷ
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Vương Hủ làm việc đào bới với khí thế ngất trời, William canh gác ở cửa ra vào, còn Terry thì quan sát tình hình cùng tâm trạng phập phồng không yên.
Chuyện ngoài ý muốn nhanh chóng xảy ra, Terry trừng mắt nhìn Vương Hủ lấy một thứ ra khỏi vách tường. Đó là một cánh tay trái!
Bên ngoài cánh tay hoàn toàn bị vôi bao phủ, trông như một khối tượng băng. Trải qua nhiều năm, cánh tay đầy vôi đã không có phần thịt mà chỉ còn phần xương.
Vương Hủ vứt cánh tay vào bao tải đã chuẩn bị sẵn. Song lớp vôi không dày bọc bên ngoài cánh tay vừa chạm đất thì đã vỡ ra, mùi vị khó chịu ập vào mũi. Thịt thối xen lẫn máu mủ trong cánh tay cứ thế tràn ra.
Terry đã từng thấy qua người chết nhưng trường hợp như trước mắt thì mới là lần đầu tiên. Lại nói lúc trước hắn cũng chưa từng thấy xác chết nào dễ gây buồn nôn cỡ này, thế là hắn lập tức mửa một đống. William đứng ở cửa thì có ý thức công cộng hơn nên vào nhà vệ sinh để ói.
"À, đại khái đây là oán khí quá nặng nên chết rồi mà thi thể không bị mục nát." Vương Hủ thầm phân tích, lần này quả thật hắn đã đoán đúng.
"Ngươi... Rốt cuộc các ngươi... Là ai?" Terry che miệng bằng một chiếc khăn tay, sau đó lui vào góc phòng. Căn cứ vào phán đoán của hắn, người trước mắt có lẽ là một kẻ giết người biến thái đang trở về hiện trường để xử lý thi thể.
"Ngươi có bệnh à? Một vấn đề mà hỏi tận ba lần? Không phải ta đã nói sao? Ta là thợ điện, với lại cái kiểu đào vách tường tìm thấy thi thể vẫn thường xảy ra đấy thôi. Có gì phải ngạc nhiên?"
Sự ngụy biện vô sỉ của Vương Hủ rất hữu hiệu, bởi vì bây giờ đối phương không còn lời nào để đáp.
Vương Hủ buộc chặt bao tải, sai William vác công cụ chuẩn bị rời khỏi. Đến lúc ra cửa còn ngoảnh lại nói với Terry: "Mong rằng ngươi không nói lung tung."
Terry quả quyết gật đầu. Chắc chắn hắn sẽ không nói bậy, vì hắn dự định sẽ thu dọn hành lý và tính tiền ngay khi hai gã ôn thần nọ bỏ đi. Nơi này thật đáng sợ!
Vương Hủ định bỏ đi, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy run rẩy một cách khó hiểu. Hắn ngoảnh lại nhìn Terry lần nữa, cảm giác này lại càng rõ ràng.
Thế là Vương Hủ quay lại phòng, trái tim Terry vừa mới buông lỏng lại bị siết chặt: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
"Chuyện này thật thú vị, hình như ta đã thấy thứ gì đó." Vương Hủ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Terry.
Terry thấy Vương Hủ híp mắt thì lập tức lùi về phía sau theo bản năng.
Không lẽ tên sát nhân đam mê thứ đó?
Đương nhiên, Vương Hủ không đam mê thứ đó. Hắn lại vung vẫy cái túi: "Ngươi sắp chết rồi, ta đã thấy "tử tướng" của ngươi."
Không còn nghi ngờ gì nữa, câu nói này là một quả bom! Nó khiến Terry cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
"Ta hiểu rồi, ngươi muốn tiền à? Ta có thể cho ngươi, ngươi nói giá đi... "
"Ngươi không hiểu lời ta nói à?" Vương Hủ ngắt lời hắn: "Ta nói ngươi sắp chết, chứ không phải muốn đòi tiền ngươi."
Xong rồi! Lần này xong rồi! Kẻ giết người biến thái không cần tiền mà chỉ muốn giết người. Xem ra hôm nay chết chắc rồi!
Dường như Terry đã tuyệt vọng.
"Haizzz, mặc dù ngươi không tốt lành gì nhưng ta có nghĩa vụ phải cứu ngươi. Hãy đi theo ta nào."
Terry không hiểu ý hắn, nhưng hắn đã nói đi thì mình cứ đi. Không chừng lúc ra khỏi phòng sẽ có cơ hội bỏ chạy.
Có điều Vương Hủ không cho hắn cơ hội này mà trực tiếp cho giựt chỏ đánh ngất hắn, vác lên vai, tay kia thì nắm cái túi chứa xác, sau đó hấp tấp ra khỏi phòng.
...
Âm Dương Giới, thành Vạn Cốt.
Tầng cao nhất của phù đồ, tầng 32.
Trên mặt Ngô Du không thể thấy chút cảm tình nào: "Đã chứng thực Mộng Ma câu kết với Thiên Tiếu Côn Luân số 5 Huyễn Quỷ Cao Tấn, ý đồ mưu phản. May mà thực lực cả hai không đủ nên cuối cùng bị người săn quỷ giết chết.
Lẽ ra ta muốn cho Mộng Ma một cơ hội để lấy công chuộc tội, ai ngờ hắn vẫn chấp mê bất ngộ. Quả thật chết không hết tội!"
Khuôn mặt La Nghĩa ẩn trong bóng tối, hai mắt nhắm chặt, giọng nói lạnh lùng: "Ta biết rồi, ngươi đi đi."
"Tuân mệnh." Ngô Du xoay người một cách đắc ý, nụ cười lạnh xuất hiện trên khóe miệng.
"Ông bạn già của ta, ngươi cứ yên tâm đi... rồi sẽ có một ngày ta cầm thủ cấp của tên cẩu tặc Ngô Du đến gặp ngươi." La Nghĩa âm thầm hạ quyết tâm.
Quỷ binh canh gác bỗng bước vào: "Bẩm tướng quân, Thi tướng quân và Tào tướng quân cầu kiến."
"Cho bọn họ vào."
"Vâng."
Tướng Bạch Hổ Thi Hổ và tướng Huyền Vũ Tào Mộng cùng đi vào, bọn họ ra lệnh cho tên quỷ binh đi xa. Sau khi xác nhận xung quanh không có người, Thi Hổ mở miệng nói: "Chắc đại ca đã biết chuyện liên quan tới Mộng Ma?"
La Nghĩa lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có của bậc bề trên: "Đã có kết luận thì không cần nhiều lời."
Thi Hổ và Tào Mộng nhìn nhau than thở, Thi Hổ tiếp tục nói: "Nếu đã thế thì chúng ta hãy nói chuyện khác. Có lời đồn rằng Mặc Lĩnh đang thực hiện kế hoạch phát động Triệu Ma Trận!"
La Nghĩa mở to mắt: "Ngươi chắc chắn rằng đó là Triệu Ma Trận chứ?"
Giọng nói Tào Mộng trầm xuống, hắn tiếp lời: "Mấy năm nay, Mặc Lĩnh nghiên cứu virus "Tâm" hóa ra không phải dùng làm vũ khí như chúng ta suy đoán, mà chỉ là một mắc xích trong đại kế của bọn họ. Mọi chuyện họ làm tất cả đều là vì chuẩn bị cho Triệu Ma Trận.
Tay nằm vùng của ta ở Mặc Lĩnh thân phận không cao, vì vậy mãi đến gần đây mới tiếp xúc những thông tin quan trọng như vậy. Mà việc Mặc Lĩnh nghiên cứu điều chế virus là vì điều kiện hà khắc "mười vạn vật hiến tế". Những điều kiện khác thì trên cơ bản đã chuẩn bị đủ."
La Nghĩa suy nghĩ cẩn thận một lúc: "Không, Trương Giác vào cuối thời Hán trong lúc binh bại cũng từng nghĩ sẽ dùng Triệu Ma Trận để vãn hồi thế cục. Pháp lực hắn vô cùng cao cường, lại được Thái Bình Yếu Thuật phụ tá nhưng vẫn không thành công. Chỉ vì trong số các điều kiện hà khắc còn một điều kiện gần như không thể thực hiện."
Tào Mộng nói: "Ý đại ca là điều kiện "khiến vạn ma thần phục" sao?"
La Nghĩa gật đầu thay cho sự khẳng định.
Tào Mộng liền nói: "Mặc dù Chung Thanh Dương của Mặc Lĩnh linh thức đạt đến đăng phong tạo cực nhưng vẫn không bằng hai gã quái vật Tinh Long và Phụng Tiên, cho nên hắn không thể có khí phách khiến vạn ma cúi đầu. Song trên đời hiện vẫn còn một người một quỷ chắc chắn thỏa mãn điều kiện này."
Thần tình La Nghĩa đột ngột thay đổi: "Quỷ là Quỷ Vương, còn người là..."
Tào Mộng liền đưa ra đáp án: "Hắn chính là người săn quỷ đã giết Mộng Ma, Quỷ Cốc Tử Vương Hủ."
...
"Ngươi tỉnh rồi sao? Hãy nói cho ta biết, hỡi Terry tiên sinh của Global Offer, rốt cuộc ngươi đã làm gì mà có người lại muốn giết ngươi?"
Terry vừa mới tỉnh lại thì thấy một người đàn ông có vẻ ngoài lười biếng đang hút thuốc ngồi trên sô pha. Hắn lắc lư cái đầu đau như muốn nứt ra và hỏi ngược lại: "Ngươi là ai? Cùng một bọn với kẻ giết người biến thái à? Các ngươi muốn làm gì?"
Thông qua phân tích và suy đoán từ những đồ đạc tùy thân, Miêu Gia đã đoán ra những thủ đoạn của người này. Thế là hắn không nhiều lời nữa, một lưỡi dao giải phẫu lập tức xuất hiện trên kẽ ngón tay phải và lập tức kề lên cổ Terry: "Ta đây là Wolverine Logan, người vừa rồi bắt ngươi về chính là "Kẻ ăn thịt người" Hannibal. Bọn ta muốn làm cái gì thì ngươi không cần biết, lựa chọn duy nhất của ngươi là trả lời câu hỏi của ta."
(Hannibal Lecter là một nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris. Lecter được giới thiệu lần đầu vào năm 1981 trong cuốn tiểu thuyết kinh dị Red Dragon, là một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt.)
Terry nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh chảy dài trên hai gò má. Hắn biết người trước mắt nói không sai, kẻ mạnh mới có quyền chọn. Và lựa chọn duy nhất của hắn trong lúc này chính là hợp tác với bọn họ.
"Ta... ta nghĩ là có người muốn cướp văn kiện thương mại trong tay ta."
"Ý ngươi là đống rác rưởi ngươi mang theo trên người?"
Terry nghĩ Miêu Gia không biết giá trị của văn kiện nên giả vờ bình tĩnh giải thích: "Có được nội dung trong đó thì có thể dự đoán được giá cổ phiếu của một vài công ty khổng lồ trên toàn cầu, quả thật rất có giá trị!"
Miêu Gia trở lại sô pha, lại đốt thêm một điếu thuốc: "Terry tiên sinh, nói thật chứ thủ pháp giả mạo văn kiện thương mại của ngươi rất vụng về, kỹ năng lừa gạt càng vụng về hơn nữa. Điểm duy nhất ta bội phục ngươi chính là sự can đảm.
Ngươi có thể hiểu lầm ta là một kẻ giết người biến thái và vô tri, sau đó giải thích giá trị của văn kiện này. Cũng có thể ngây thơ đến mức cho rằng ta sẽ bị ngươi thuyết phục và dời sức chú ý lên thứ văn kiện không đáng một xu, rồi đây sẽ tha cho ngươi một mạng."
Hắn nói tới đây, trong lòng Terry đã kinh ngạc vô cùng. Mọi suy nghĩ của hắn đều bị người này nói toạc ra.
Miêu Gia dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng ngươi lại còn giải thích cho thứ đồ vật mà ta nhận định là rác rưởi, ngươi quả là gan to bằng trời. Nếu ta ham giết người thì rất có thể sẽ đâm chết ngươi chỉ vì sự vô tri của ngươi."
Hắn rít một hơi thuốc lá: "Cho nên nói ngươi không thông minh cho lắm, ít nhất với trí tuệ của ngươi mà dám giở trò ở trước mặt ta thì còn lâu mới đủ. Bây giờ mời ngươi thành khẩn trả lời tất cả vấn đề ta cảm thấy hứng thú, miễn phải nhận đau khổ trên thân xác một khi ta mất kiểm soát."
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Terry bị người ta dạy dỗ kiểu này. Lại nói chưa bao giờ có người nói hắn không đủ thông minh, nhưng kẻ giết người biến thái có tuổi tác tương đương ở trước mắt lại nói đến mức khiến hắn tâm phục khẩu phục. Terry không thể không thừa nhận rằng mình đã thua. Trước mặt người này, hắn chỉ có thể tồn tại ở thế yếu.
Khiến người khác thần phục từ đáy lòng tác dụng hơn nhiều so với quyền cước, thế là Terry thẳng thắn khai báo mọi thứ. Đến việc mấy ông trùm Mafia mỗi ngày ngủ với mấy bà vợ cũng kể tuốt.
Miêu Gia nghe xong, nghĩ ngợi vài giấy rồi nói: "Năng lực Chúa Tể của hắn còn có công dụng này..."
Hắn ném cho Terry một điếu thuốc: "Thằng nhóc ngươi thấy lúc trước có khả năng đặc biệt. Nếu có người sắp chết xuất hiện trước mặt hắn thì hắn có thể biết trước. Tình huống của ngươi là vậy."
Đã nhìn thấy dao giải phẫu của Miêu Gia, Terry cũng không thể không tin. Hắn lập tức hỏi dồn: "Vậy thì... Hóa ra các ngươi muốn giúp ta? Bây giờ... ta còn nguy hiểm không?"
Miêu Gia dựa nhẹ vào sô pha: "Căn cứ theo suy đoán của ta, bọn ta không có nghĩa vụ phải giúp ngươi, bởi vì người muốn giết ngươi không phải là quỷ, mà là người. Thằng nhóc kia thấy được "tử tướng" của ngươi và mang ngươi về là vì hắn nghĩ tối nay ngươi sẽ bị hồn ma giết hại. Nhưng chuyện lần này có dính dáng đến mấy người muốn giết ngươi, ta thấy thôi thì thuận tiện giúp ngươi một chút cũng được."
Nghe xong, Terry rối rít cảm ơn. Mặc dù hắn không hiểu mấy chuyện thần ma quỷ quái nhưng ít nhất có thể khẳng định đối phương muốn cứu hắn chứ không phải hại hắn.
Lúc này, Vương Hủ và William mở cửa và bước vào phòng.
Vương Hủ thuận tay mở cửa nhà vệ sinh, mùi thối kinh khủng bên trong lập tức tràn ra. Hắn ném bộ phận thi thể cuối cùng của Đàm Hải vào đó, sau đó khóa lại.
"Đều ở đây cả rồi. Mẹ kiếp, công việc này không phải dành cho người."
William muốn nói, mấy lần sau Vương Hủ vào phòng đều mở cửa rồi đánh ngất người ta, còn không thì là trong phòng không có người. Nhưng sợ bản thân cũng gặp số mệnh tương tự nên đành nuốt những lời này vào trong bụng.
"Ta về phòng tắm rửa ngủ nghỉ một chút. Đợi đến lúc quỷ ra ngoài thì nhớ gọi ta, bằng không ngươi tự giải quyết cũng được." Nói xong, Vương Hủ lập tức bỏ đi.
William cũng đi ra ngoài.
Terry nghe mấy vị này nói với nhau thì mới tin chuyện ma quỷ không phải là giả. Thế là hắn vội vàng hỏi: "Ai làm nghề này... đều lợi hại như hắn sao?"
Miêu Gia cười khinh miệt: "Hắn vẫn còn kém lắm..."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R