Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Copyca
Biên: Copyca
Nguồn: 4vn.eu
- Ngươi chắc chúng ta đi đúng không?
Diệp Trọng hỏi.
- Ách, cái này ai biết?
Thương vô tư nói. Nhìn quan cảnh lạ lẫm chung quanh, Diệp Trọng cười khổ. Từ một nơi hoàn cảnh lạ lẫm đến nơi khác cũng hoàn toàn lạ lẫm, Diệp Trọng không cảm thấy khác nhau bao nhiêu. Chỉ là hắn hiện tại mới phát giác Thương cũng không có địa đồ khu này, mà hắn lại để cho Thương dẫn đường, kết quả lạc đường là tất yếu.
Khu Huete so với khu Holt, trật tự khá tốt, người đi đường thần sắc thản nhiên, Diệp Trọng đi lâu như vậy, mà không hề thấy đánh nhau lần nào, nếu như tại khu Holt, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Kiến trúc Phục cổ thấy được khắp nơi, hơn nữa phong cách khác nhau, thiên kì bách quái. Nhưng đại đa số thấp bé, không giống phòng ốc tại khu Holt, tuy cũng là gạch đá kiến trúc, nhưng thường cao một hai chục thước, thoạt nhìn giống như kho hàng. Hai bên đừơng có thật nhiều cửa hàng, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy sản phẩm khoa học kỹ thuật bên ngoài Quỹ Hình Quyển, có thể thấy được Quỹ Hình Quyển cũng không giống như đồn đãi là căn bản không có trao đổi cùng ngoại giới. Nhiều nhất là cửa hàng quang giáp. Phương thức kinh doanh ở đây khác với tinh vực Fares là hiện đại và dựa vào mạng Virtual Network, tại đây phương thức giao dịch gần như nguyên thuỷ : mua sắm, trực tiếp chọn lựa, điều khiển thử và trả tiền. Kiểu dáng Quang giáp thập phần hiếm thấy so với thông thường trong Ngũ đại tinh vực, mà phần lớn hình thức là Diệp Trọng chưa từng thấy qua, điều này làm cho hắn không khỏi cực kỳ hứng thú. Nhiều phong cách đặc thù mà Diệp Trọng lần đầu nhìn thấy! Nhưng bị Thương thúc giục. Diệp Trọng đành phải thu hồi ánh mắt lưu luyến.
- Hỏi đường?
Diệp Trọng hỏi.
- Đương nhiên, lạc đường không hỏi vậy làm sao bây giờ? Ngươi có biện pháp nào tốt hơn ?
Thương mỉa mai hỏi lại.
- Không có!
Diệp Trọng dứt khoát nói.
- Di, Diệp Tử, mau xem hướng 30 độ bên trái ngươi! Oa, dáng người tuyệt vời! Lại còn che mặt? Hắc hắc, thứ này sao giấu nổi ta!
Nghe ngữ điệu, Diệp Trọng biết Thương cực kỳ hưng phấn. Bên trái 30 độ, Diệp Trọng liếc qua. Cái này thì nhìn ra cái gì? Diệp Trọng hỏi thầm, người này ngài một bộ màu tím trường bào hoàn toàn bao lại, hơn nữa trên mặt còn che khăn. Thân hình mơ hồ thướt tha phập phồng, khiến cho người ta biết rõ đó là một nữ nhân.
Thương khinh thường nói:
- Ngươi biết cái gì? Phàm cực phẩm nữ nhân, đi đứng tự nhiên có một cổ phong phạm, khí chất yểu điệu! Ai, cùng ngươi nói chuyện này thật sự là đàn gãy tai trâu! Để ta quét qua rôi nói sau!
- Ân, quả nhiên có phong phạm? Chẳng lẽ là khí thế? Đây không phải chỉ cao thủ mới có sao? Chẳng lẽ cực phẩm nữ nhân đều là cao thủ?
Diệp Trọng cực lực suy tư.
Đang quét hình Thương nghe Diệp Trọng nói không khỏi một hồi hỗn loạn:
- Khái, khái! Ách. Diệp Tử. Sức tưởng tượng của ngươi kỳ thật không kém!
Diệp Trọng không khỏi ù ù cạc cạc, bất quá hắn cũng đoán mình chắc đã nói sai điều gì.
Lại nghe Thương kinh ngạc:
- Di! Đây không phải Phượng Túc sao? Nàng làm sao lại ở đây?
- Phượng Túc là ai ?
Diệp Trọng hỏi.
- Trời! Diệp Tử, Phượng Túc ngươi cũng không biết? Đáng thương a đáng thuơng, người quà là không biết gì cái vui trên đời. Phượng Túc là nữ minh tinh được hoan nghênh nhất tinh vực Fares! Là nữ minh tinh cao giá nhất! Cũng là nữ minh tinh thần bí nhất! Ực ực, ta là fan trung thành nhất của nàng, nhớ năm đó, nàng hát một khúc hát có một không hai, toàn trường trọn vẹn lặng im mười lăm phút, chuyện này rầm rộ không tiền khoáng hậu! Cái gì? Diệp Tử. Ngươi chuyện này cũng không biết? Quả nhiên, ngươi sớm đã bị Mục hun đúc thành dã thú. Thật đáng khinh bỉ! Xem ra trách nhiệm dạy bảo ngươi thành nhân lại rơi vào trên người của ta ! Hắc hắc. . .
Thương trêu chọc nói. Diệp Trọng biết rõ, một khi Thương lâm vào loại trạng thái này, không phải vài phút là có thể phục hồi tinh thần lại. Thương đột nhiên nhỏ gịong nói:
- Diệp Tử, chúng ta không phải muốn hỏi đường sao? Hỏi nàng a! Hắc hắc, Diệp Tử. Đây chính là cơ hội cực tốt ta tạo ra cho ngươi! Ai, đáng tiếc lúc này không có Quang Não, ta muốn cho ngươi nhìn xem tuyệt thế dung nhan của nàng, ngươi nhất định sẽ si mê nàng! Nàng đúng là tình nhân trong mộng của vô số tiểu nam sinh a! Hắc hắc, ta vừa rồi còn quét số đo tiêu chuẩn, đây chính là tư liệu trực tiếp, so với những tài liệu trên Virtual Network chuẩn xác tuyệt đối không cần bàn!
Mặc cho lời của Thương tràn ngập tính đầu độc. Diệp Trọng bình thản :
- Không có hứng thú! Tại sao phải hỏi nàng? Hơn nữa nếu như nàng là một minh tinh, lại xuất hiện tại đây, ngươi không thấy kỳ quái sao? Khẳng định có vấn đề!
Thương rất là ngạc nhiên:
- Diệp Tử, ngươi sao thông minh bất ngờ vậy! Ân, nói cũng phải, đúng là có chút kỳ quái, nàng làm sao chạy đến nơi đây, trách sao nàng không thần bí như vậy! Ai, Diệp Tử, trong lúc này nhất định có cổ quái, chúng ta càng nên tìm hiểu, nói không chừng có thể phát hiện bất ngờ!
- Thương, chúng ta lãng phí thời gian cho chuyện này không đáng, chúng ta còn chuyện trọng yếu hơn phải làm!
Diệp Trọng bất mãn nói. Thương nhịn không được lầm bầm:
- Chỉ là hỏi đường thôi mà, đâu chậm trễ bao nhiêu thời gian?
- Ngươi hảo, xin hỏi ngươi phố hai mươi hai đi hứng nào không?
Nghe Diệp Trọng hỏi. Phượng Túc xoay người lại nhìn dò xét, thấy hắn thần thái thong dong, ẩn ẩn lạnh lùng không hề che dấu. Phượng Túc mở miệng, thanh âm uyển chuyển mê ly:
- A, đừơng hai mươi hai a, từ nơi này đi thẳng về phía trước, đến giao lộ thứ ba, lại rẽ phải đi ước chừng năm phút!
Tiếng nói lượn lờ, nhu hòa dịu dàng, làm cho người ta trong lòng không khỏi rung động! Hiển nhiên trình độ điều khiển âm vận này làm cho Diệp Trọng hơi có chút giật mình, nao nao, chợt khôi phục như thường:
- A, cám ơn! Nói xong liền xoay người rời đi.
- Thương, hài lòng ngươi chưa a!
Tuy không hiểu Thương cảm thấy hứng thú vì chuyện gì, nhưng đối với Thương yêu cầu, nếu trong phạm vi năng lực, Diệp Trọng vẫn tận lực thỏa mãn! Thương nửa ngày không có phản ứng.
- Thương, sao vậy?
Diệp Trọng kỳ quái hỏi.
- Chẳng lẽ đây là tiếng nói sao? không thể tưởng a. Oa. Quá mỹ diệu! Âm thanh của tự nhiên! Âm thanh của tự nhiên a! Trời ạ, trong cuộc sống lại có thanh âm êm tai giống như thế này! Diệp Tử, ngươi không hề có một chút cảm thụ sao?
Thương hưng phấn thì thào!
- Ừ, cũng không tệ lắm!
Diệp Trọng thản nhiên nói.
- Diệp Tử, chúng ta tìm nàng tâm sự lần nữa, loại cơ hội tốt này trăm năm khó gặp a, úc không, là ngàn năm khó gặp mới đúng! Diệp Tử, chúng ta làm lại lần nữa được không? Lần đầu tiên ta van ngươi!
Thương cầu khẩn nói.Diệp Trọng bình thản:
- Chúng ta phải đi đến phố hai mươi hai!
Thương cũng biết tính cách Diệp Trọng rên lên:
- Ai, ngươi chưa hề xem qua tất cả trình diễn của nàng, bằng không, ngươi nhất định sẽ một mực yêu mến nàng! Ách, bất quá. . . Tựa hồ cũng không sai a, yêu cầu của ngươi khác người bình thường! Hmm, ta biết rồi. Diệp Tử. Ngươi không yêu thầm nữ hài võ trang màu trắng kia chứ?
- Đoán mò!
Diệp Trọng trả lời, nhưng trước mắt lại không tự chủ hiện lên thân ảnh màu trắng, phảng phất ngửi được mùi thơm kỳ dị, còn có cảm giác đầu lưỡi lưu lại. Đột nhiên, trong lồng ngực một hồi khí huyết bốc lên, Diệp Trọng thầm hô không ổn, vội vàng đè xuống khinh niệm, khí huyết mới bình phục lại.
- Ha ha! chính xác, Diệp Tử. Nhất định ngươi không thể gạt được ta. Vừa rồi sóng não ngươi vận động mãnh liệt hơn 30% so với bình thường, mà tim đập rộn lên, tốc độ máu chảy cũng nhanh hơn! Ân, bất quá cô bé kia cũng không tệ, đáng tiếc chúng ta chưa trở về Lam Hải tinh . Nàng ta nói là phải gả cho ngươi! Nhưng Diệp Tử a, ngàn vạn lần đừng vì một thân cây mà buông tha cho cả phiến rừng rậm, so với Phượng Túc, tiểu cô nương kia kém rất nhiều! Hắc hắc. . .
Thương vừa cười gian vừa đả kích Diệp Trọng. Diệp Trọng vẫn thàn nhiên theo hứơng Phượng Túc vừa chỉ đi đến, mặc cho Thương trong lòng hắn tếu táo.
Phố Hai mươi hai số 103! Đây là địa chỉ Già Trạc cho mình, nhà của một vị Thuật Thừa sư tạo nghệ thâm hậu, cũng là mục tiêu của họ! Diệp Trọng mất rất lâu mới tìm được, chỗ ở vị Thuật Thừa sư này cách xa phố chính hai mươi hai, trong một rừng cây nhỏ vắng vẻ. Căn nhà gỗ đá thấp bé phong cách phục cổ, dưới mái hiên treo đầy chuông Phong Linh, chỉ cần hơi có gió nhẹ, liền vang lên tiếng leng keng thanh thúy. Cửa sổ lầu hai mở hờ, không nhìn thấu. chung quanh là rừng cây, có thể thấy được vị Thuật Thừa sư này cũng không thích người khác quấy rầy!
Nhưng điều này lại cho Diệp Trọng tiện lợi rất lớn, đủ để cho hắn yên tâm lớn mật hành động.
- Thương, ngươi có đề nghị gì không?
Diệp Trọng hỏi.
- Ân, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất ra tay, đối với Thuật Thừa sư, chúng ta hiểu được quá ít, không biết bọn họ biết phương thức công kích cổ quái nào không. Hắn đang ở lầu hai, đáng tiếc căn nhà quá nhỏ, ta không thể đi vào, nếu không ta có thể giúp đỡ tốt!
Thương lúc này nghiêm trang ngược lại vừa rồi như là hai người, ân, hẳn là như là hai cái quang nghĩ trí cảm giác khác nhau!
- Ân, có đạo lý!
Diệp Trọng đồng tình, Thuật Thừa sư quá thần bí , chỉ nội Già Trạc với cái gì “thanh tâm” đã khiến cho Diệp Trọng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho nên hắn cảm thấy đối với Thuật Thừa sư cũng có chút kiêng kị!
- Ách, đúng rồi, bình thường kẻ cướp đều dùng khăn đen che mặt, để ngừa bị người nhận ra!
Thương nhắc nhở.
- Còn có chuyện này sao? Ngươi làm sao biết được ?
Diệp Trọng kỳ quái hỏi.
- Đương nhiên là trên phim , kẻ cướp đều là như thế!
Thương đương nhiên nói. Diệp Trọng đâu hề chuẩn bị khăn che mặt, khá tốt mặt nạ số F-58 trước kia tại Hắc Giác luôn được hắn đặt ở trong túi bên eo, hắn liền đeo lên mặt, xem ra còn tốt hơn so với khăn che mặt. Đã lâu không dùng , Diệp Trọng nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt nạ màu đen, trong lòng cảm khái.
- Nhớ chuẩn bị đồ chơi?
Thương nhắc nhở.
- Ân!
Diệp Trọng quơ quơ cổ tay rồi linh xảo như con báo, phóng mình vào lầu hai, Thương thì mai phục trong rừng cây nhỏ bên ngoài, chuẩn bị tiếp ứng.
Tiếng leng keng Phong Linh treo trên mái hiên che dấu mọi âm thanh hắn gây ra. Quét mắt liếc trong phòng, ngoại trừ một ít bàn ghế, cơ hồ nhìn không có thứ gí trang trí. Sàn gác cả lầu hai đều làm bằng gỗ, Diệp Trọng cẩn thận di động. Trên lầu chỉ có một phòng, nhưng cửa đóng chặt, tên kia nhất định ở bên trong !
- Người nào, dám xông vào nơi ta ở!
Một giọng âm lãnh bỗng dưng vang lên trong tâm Diệp Trọng, cùng lúc đó, kịch một tiếng, cửa gỗ mở ra, một lão giả mặt âm trầm mục quang sáng ngời chằm chằm nhìn vào Diệp Trọng. Ánh mắt yêu dị làm cho nội tâm Diệp Trọng nhảy dựng! Từ lúc lão nhân phát âm Diệp Trọng đã thầm hô không ổn, cửa gỗ vừa mở ra một tia khe hở, lão nhân ngồi ngay ngắn đối diện cửa đã bị ánh mắt Diệp Trọng quét đến. Còn chưa kịp phản ứng, bỗng dưng cảm giác toàn thân Diệp Trọng trầm xuống, giống như đeo chì, trước mắt cảnh tượng cũng là một mảnh hoảng hốt. Hoảng sợ Diệp Trọng không kịp nghĩ nhiều, dùng hết toàn thân khí lực vung tay! Động tác này đã đem tất cả thể lực Diệp Trọng tiêu hao hết sạch, rốt cuộc hắn chống không nổi cổ trói buộc lực lượng này, phác thông hạ xuống, ngã nhào trên sàn. Trước mắt đất trời đảo lộn, ánh sáng chớp loé, làm cho Diệp Trọng lập tức lâm vào trạng thái mờ mịt.
Ngay sau đó cũng phác thông một tiếng, bên tai truyền đến tiếng lão nhân kinh hô quát mắng. Diệp Trọng cảm thấy trên người chợt nhẹ, lực lượng trói buộc biến mất! Qua vài phút, cảnh tượng trước mắt Diệp Trọng mới khôi phục bình thường!Hắn cố sức đứng lên, cơ thể vẫn không tự chủ được run run, mồ hôi lạnh chảy dọc theo lưng.
Lão nhân bị trói cứng ngắc, nắm trên mặt đất không thể động đậy, vẫn không ngừng quát mắng nhưng ngoài mạnh trong yếu:
- Ngươi là ai, ta là Thuật Thừa sư, ngươi biết mình đang làm gì không? Tập kích Thuật Thừa sư, ngươi vĩnh viễn sẽ bị Tông Sở trọn đời đuổi giết!
Rồi ngữ điệu lão lập tức lại chuyển:
- Ta là người thông tình đạt lý , nếu có gì cần giúp đỡ, chỉ cần ngươi thả ta, mọi người hòa khí nói chuyện, ta nhất định giúp ngươi! Phải biết rằng. . .
Diệp Trọng thầm vận sức, tứ chi bỗng nhúc nhích, trong nội tâm hắn thầm hô may mắn! Diệp Trọng vừa rồi phóng ra là một dây nhỏ hai đầu có chốt, đây là chủ ý của Thương, đồ chơi này chỉ cần xoay tròn, đụng phải cái gì đều lập tức quấn quanh. Diệp Trọng lực lượng cực kỳ kinh người, hai chốt dây tuy không lớn nhưng lại rất nặng, bị Diệp Trọng ra sức phóng ra, đụng ngay lão già, lập tức đem hắn trói đến sít sao! Cắt đứt công kích của hắn, Diệp Trọng mới được khôi phục tự do! Thật cường đại Thuật Thừa sư! Nếu như mình không chớp thời cơ được nhanh, thiếu chút nữa sẽ biến thành tù binh không hề có chút năng lực phản kháng! Diệp Trọng không khỏi kinh sợ!Lão nhân này mắt ưng mũi ưng, mục quang lập loè, trong miệng quát mắng không ngừng.Diệp Trọng cũng không nhiều lời, vác lão nhân, theo cửa sổ nhảy xuống, chuyện khảo vấn chỉ có thể giao cho Thương !
Last edited by Lang Thang; 21-12-2010 at 11:14 AM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của copyca
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Copyca
Biên: Copyca
Nguồn: 4vn.eu
Diệp Trọng cẩn thận ẩn thân trên một thân cây, thay Thương gíam sát, trong rừng cây sau lưng thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến Diệp Trọng không khỏi rợn da, mặc dù hắn nhìn quen sinh tử, nhưng thanh âm thê thảm như vậy vẫn khiến cho trong lòng hắn sợ hãi! Diệp Trọng bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng chi tiết vừa rồi, lão nhân này rõ ràng có thể phát giác được mình vụng trộm tiến vào, thật làm không thể tưởng tượng nổi, cho dù chính Diệp Trọng ở trong phòng, bên ngoài có nhiều Phong Linh quấy nhiễu, dùng thính lực cũng không chắc có thể phát hiện. Mà lão nhân này rõ ràng làm được !Càng đáng sợ chính là Diệp Trọng trong nháy mắt bị áp chế. Loại tình huống này hắn lần đầu tiên gặp gỡ! Hơn nữa đồng thời đánh mất không chỉ là năng lực hành động, mà ngay cả thị giác cũng đánh mất!Thật là đáng sợ! Hắn rốt cuộc làm sao công kích ? Diệp Trọng căn bản không có thấy lão nhân có bất kỳ động tác gì, điều này làm cho hắn trăm bề khó giải! Đột nhiên, trong tai Diệp Trọng truyền đến một thanh âm sàn sạt cực kỳ nhỏ, Diệp Trọng rùng mình, có người!
Diệp Trọng một mặt nhắc Thương nhanh hơn, một mặt như một con vượn quăng mình trong rừng cây, tìm kiếm vị khách kia! Tại Phế Tinh thì Diệp Trọng thường lợi dụng các thanh kim loại để tránh né biến dị sinh vật công kích. Nhánh cây so với kim loại càng thêm mềm mại, cũng càng dẽo di. Diệp Trọng nhạy bén lướt một vòng hẹp, rừng cây rậm rạp cho hắn yểm hộ tốt nhất.
Trong rừng cây, toàn bộ dụng cụ quét tin tức cũng không thể dùng, dù sao tại đây hoàn cảnh quá mức phức tạp, dù là hệ thống quét tiên tiến cũng không thể hoàn toàn ỷ lại, ngược lại người có giác quan thứ sáu tại đây càng yên tâm! Đương nhiên, về phần Mục Thương, Diệp Trọng cũng không dám khẳng định cực hạn của bọn hắn rốt cuộc là bao! Nếu như mình không phán đoán sai lầm, âm thanh sàn sạt là hướng chỗ ở lão nhân đi đến, hơn nữa tựa hồ bên này cũng chỉ có một gia đình lão nhân.Diệp Trọng cẩn thận tiềm hành về phía trước.Một vị nữ nhân mặc tử bào đeo khăn che mặt màu tím đi dọc theo đường mòn đến chỗ ở trong rừng của lão nhân. Mà âm thanh sàn sạt là do nàng giẫm lên lá rụng trên mặt đất phát ra. Diệp Trọng nao nao, đây không phải nữ nhân vừa rồi mình hỏi đường sao? Diệp Trọng vội vàng đem tình huống này nói cho Thương, Thương lập tức là tốt, hắn hiện tại đang xác minh tính hữu dụng trong tin tức của lão nhân. Diệp Trọng cẩn thận theo dõi Phượng Túc, trong lòng tự hỏi, “Nữ nhân này rốt cuộc địa vị là gì? Chẳng lẽ nàng biết lão nhân này? Ách. Dựa theo Già Trạc nói hẳn là Âm tiên sinh. Nàng một vị nữ minh tinh. Như thế nào biết nhận thức Âm tiên sinh như vậy Thuật Thừa sư?”
Tuy Diệp Trọng đối với công việc hoặc tính chất của minh tinh không biết, nhưng hắn tin tưởng chức nghiệp này cùng Thuật Thừa sư khả năng liên quan cực kỳ bé nhỏ! Mà nàng có thể đi vào Quỹ Hình Quyển, Việc này cũng làm cho Diệp Trọng có phần cảm giác ngạc nhiên. Bất quá, Diệp Trọng suy nghĩ sâu xa, những chuyện này cùng mình cũng không bao nhiêu quan hệ, không phải sao? Việc mình phải làm, chính là tận lực kéo dài thời gian cho Thương.
Phượng Túc đi tới tốc độ cũng không nhanh, nhìn qua mảnh mai vô lực, Diệp Trọng đang suy nghĩ có nên đánh xỉu nàng. Hạn chế xuất hiện tình huống đặc thù gì, về phần giết chết Phượng Túc. Nếu không có Thương nói, Diệp Trọng nói không chừng sẽ làm, nhưng việc Thương đối với Phượng Túc yêu thích, khiến Diệp Trọng cũng không muốn vì giết nàng mà khiến cho Thương phản cảm! Đối với Diệp Trọng mà nói, Mục cùng Thương là bằng hữu tốt nhát của hắn. Là người hắn quan tâm nhất. Tại trong nội tâm Diệp Trọng, bọn họ là sinh tử chi giao! Là sự tồn tại hắn trân quý nhất! Ân, đánh xỉu là thỏa đáng, Diệp Trọng đối với khống chế lực lượng của mình có phần có tự tin! Hắn vô thanh vô tức tiếp cận Phượng Túc, đang chuẩn bị kích ngất Phượng Túc! Bỗng dưng, Phượng Túc đột nhiên dừng bước lại, xoay người quát chói tai:
- Người nào? Đi ra!
Ánh mắt liếc về phía tán cây Diệp Trọng ẩn thân.Diệp Trọng ngạc nhiên, nàng làm sao phát hiện? Rõ ràng mình không có phát ra bất kỳ thanh âm gì a! Phượng Túc như gặp đại địch, hai chân có chút giang rộng ra, hai tay thủ thế. Tuy không rõ đối phương làm sao phát hiện ra mình, nhưng đối với nữ nhân này, Diệp Trọng cũng không phải sợ! Theo hắn, lực thân thể của đối phương không thể tương quan với mình!
Phượng Túc lạnh lùng chằm chằm vào trên phía trái tán cây, trên đó ẩn dấu một người, mặc dù không biết là ai, nhưng Phượng Túc biết rõ đối phương là địch không phải bạn! Chẳng lẽ là đám sắc lang bám theo mình đã lâu, đến địa phương này không có người mới định động thủ? trong mắt Phượng Túc hiện lên một tia sát khí! Cành lá tán cây một hồi run run, động tĩnh không nhỏ. Hô, một tiếng xé gió, từ chỗ ẩn thân đối phương bắn ra một đạo bóng xanh, tốc độ cực nhanh! Phượng Túc hừ lạnh một tiếng, hơi nghiêng người, đồng thời cúi đầu, gót chân vô thanh vô tức lướt về phía sau. Phốc, đạo bóng xanh đánh lên mặt đất, rõ ràng là một nhánh cây cỡ cánh tay, trên thân còn mang theo không ít lá cây, nhánh cây cắm thật sâu vào trong đất bùn, chỉ chừa nửa thanh lộ ở bên ngoài! Một cổ gió mát lướt qua gáy nàng, theo sức mà đoán, có thể đối phương muốn đem mình đánh xỉu, nghĩ tới đây, trong nội tâm Phượng Túc sát khí càng tăng lên! Loại sắc lang này, lọt vào tay mình chỉ có thể trách là mạng hắn đã tuyệt!
Diệp Trọng thình lình phát hiện một kích thất bại, biết không hay! Cũng may là kích này hắn chỉ là muốn đánh xỉu đối phương, cho nên dùng cũng không lớn lực lượng, mũi chân phát lực, thân hình vội vàng thối lui. Hiểm hiểm né qua một cước của Phượng Túc! Thấy đối phương tránh thoát một cước, Phượng Túc hơi kinh hãi, ánh mắt ngưng trọng lên, xem ra mình đã đánh giá thấp tốc độ của đối phương, người này cũng không phải là dễ đối phó a! Nhưng đối với thân thủ của mình, Phượng Túc có lòng tin tuyệt đối! Trước mắt người này phi thường không tệ, nhưng mình cũng chỉ tốn thêm chút thời gian thôi! Xoay người lại Phượng Túc lúc này mới nhìn rõ bộ dáng đối phương! ánh mắt Phượng Túc bỗng nhiên co rút lại:
- Người của Hắc Giác?
Mặt nạ nam tử trước mắt đang đeo nàng đã quá quen thuộc, đối với Hắc Giác rất hiểu rõ. Nàng biết trên mặt nạ đánh số F-58, ân, thì phải là thành viên tổ F số 58! Kỳ quái, nếu như mình nhớ không lầm, tổ F là thành viên tít mãi bên ngoài của Hắc Giác. Hắc Giác làm sao có thể phái cấp thành viên thấp như vậy đến Quỹ Hình Quyển? Hắc Giác sao lại không biết Quỹ Hình Quyển sâu cạn? Ý nghĩ này lập tức bị nàng loại bỏ! Không có khả năng! Song phương lẫn nhau đều biết quá tường tận, làm sao phạm sai lầm cơ bản như vậy? Chẳng lẽ, kề bên này còn có cao thủ? Đây chẳng qua là chốt thí? Nếu như vậy, chẳng lẽ mục tiêu đối phương là Âm tiên sinh? Tất cả ý nghĩ gì trong nháy mắt xẹt qua, càng nghĩ càng thấy đúng, trong mắt Phượng Túc sát khí hừng hực! Chỉ có nhanh chóng giải quyết tên tốt thí trước mắt này , mình mới có thời gian phát ra cảnh báo, hơn nữa có thể cứu ra Âm tiên sinh! Phượng Túc tin tưởng dù là ai sắp tới của Hắc Giác, mình tuyệt đối có cơ hội cứu ra Âm tiên sinh từ trên tay đối phương! Diệp Trọng trải qua vô số sinh tử, đối với sát khí cực kỳ mẫn cảm, tuy không biết đối phương vì lý do gì đột nhiên nổi lên sát niệm, nhưng hắn cũng không hề lo sợ!
Phượng Túc nổi lên tâm trạng tốc chiến tốc thắng! Diệp Trọng cẩn thận chú thị đối phương. Cũng không có coi đối phương là nữ nhân mà có chút khinh thị. Bất quá hắn cũng không chủ động tiến công, hiện tại đối với hắn kéo dài thời gian mới là trọng yếu nhất! Bỗng dưng, trong mắt Phượng Túc bỗng nhiên loé lên tia sáng yêu dị! Diệp Trọng hoảng hốt, Thuật Thừa sư! Nữ nhân này lại là Thuật Thừa sư, Diệp Trọng rốt cuộc không hề lưu thủ, mủi chân điểm một cái, mang theo vô số hư ảnh, làm cho người ta hoa mắt. Hắn hy vọng dùng tốc độ nhiễu loạn ánh mắt đối phương, khiến cho đối phương không cách nào nắm bắt thân ảnh của mình.Hô. Trong trói buộc dự đoán cũng không diễn ra, Diệp Trọng không khỏi buông lỏng một hơi, xem ra phương pháp của mình có hiệu quả !Đang khi Diệp Trọng thầm hô may mắn, lại thoáng thấy đối phương đánh tới.Đã có phương pháp ứng phó, Diệp Trọng không khỏi an tâm, liền hướng thế tới đối phương, một quyền oanh ra! Phượng Túc kỳ dị uốn éo, liền đơn giản hướng Diệp Trọng sấn tới. “Cận thân chiến?” Diệp Trọng tỉnh táo tự hỏi. Cho tới giờ, Diệp Trọng đều có phần yêu mến cận thân chiến, thần kinh hắn phản ứng nhanh nhạy, lực lượng xuất chúng cùng tốc độ, trong tình huống cận thân chiến có thể bù trừ rất cho phương diện kỹ xảo! Diệp Trọng lúc này cũng không dám lưu thủ, hắn tin tưởng, nếu như trong hai người có thể sống sót thì dù là Thương, cũng chỉ hy vọng chính mình sống sót a! Huống chi, mình sao có thể chết ở chỗ này? Cận thân chiến mức hung hiểm căn bản không có khả năng cho ai bất kỳ lưu thủ, cử động là sinh tử!Hai bên kẻ tới người lui trong đó hung hiểm không cần bàn! Trong chớp mắt, Diệp Trọng từ chủ động công kích biến thành đau khổ chèo chống! Diệp Trọng cảm thấy không khỏi âm thầm kêu khổ, công kích đối phương giống như là biết trước tất cả phương vị, mình vừa ra tay, đối phương giống như biết rõ thế công của mình, đến giờ căn bản góc áo đối phương hắn còn chưa đụng phải. Còn đối phương phản kích lại sắc bén vô cùng, muốn tránh cũng không được, dù cho hắn phát đạt phản ứng thần kinh, cũng đã trúng vài đòn, nếu không phải Diệp Trọng da dầy thịt cứng, chỉ sợ đã bị thương không nhẹ! Quỷ dị nhất là, cho đến giờ đối phương rõ ràng không có cùng mình đối kháng một quyền, mỗi nhất kích của hắn đều đánh vào không trung, loại cảm giác đánh hụt này làm cho Diệp Trọng buồn bực đến muốn thổ huyết. Lực lượng của mình lớn hơn nàng, tốc độ nhanh hơn, nhưng như thế nào cũng vô pháp đánh trúng đối phương! Ngẫu nhiên mục quang xẹt qua tia sáng yêu dị trong mắt Phượng Túc tản mát ra, Diệp Trọng nhịn không được giật mình.Tâm tư hắn thay đổi thật nhanh, kéo dài tình thế này mình càng ngày càng bất lợi!
Chợt! Diệp Trọng thiếu chút nữa mắng ầm lên, mục đích của mình căn bản không phải là đánh chết đối phương, chỉ là kéo dài thời gian mà! Diệp Trọng bừng tỉnh, bất quá vừa phân tâm lại bị trúng một quyền một cuớc ! thân hình Diệp Trọng vội vàng lui về phía sau. Chỉ cần hai người kéo ra khoảng cách, tốc độ của đối phương không bằng mình, muốn công kích mình cũng không phải dễ dàng như vậy!
Phượng Túc như giòi trong xương đang dính sát Diệp Trọng, hiển nhiên cũng là thấy rõ ý đồ của hắn.
Last edited by Lang Thang; 21-12-2010 at 11:14 AM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của copyca
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Copyca
Biên: Copyca
Nguồn: 4vn.eu
Tốc độ Hai người lúc này rất khác biệt, tốc độ là phương diện Diệp Trọng có ưu thế tuyệt đối, tốc độ hắn cực nhanh nên thân ảnh chỉ là một đạo hư ảnh nhàn nhạt, tuy tốc độ Phượng Túc cũng rất nhanh và cũng là một đạo hư ảnh, nhưng khoảng cách giữa hai người lại nhanh chóng dãn ra.Tuy vậy Diệp Trọng cũng không phải thoải mái, hắn luôn phải di chuyển vì chỉ cần hắn vừa tính vòng vo, nữ nhân nhìn không thấu này duờng như có thể hiểu rõ tâm ý hắn, liền có thể sớm đưa ra dự đoán, hơn nữa mỗi lần đều chuẩn xác, điều này làm cho Diệp Trọng cực kỳ hao tổn tâm trí! Đây cũng quá tà dị! Hắn đâu biết lúc này trong lòng Phượng Túc cũng quá sức kinh ngạc, “Từ lúc nào Hắc Giác cường đại đến cỡ này? Một thành viên bên ngoài lại lợi hại đến thế? Chẳng lẽ phe mình giám thị Hắc Giác không đủ lực? Tin tức tình báo sai biệt nhiều như thế?....” Càng giao thủ Phượng Túc càng kinh hãi, “Lực lượng đối phương cường đại khác người, phản ứng nhanh nhẹn khác thường, tốc độ lại nhanh đến chính mình theo cũng không kịp, ngoài phương diện kỹ xảo yếu kém, mọi phương diện khác đều khiến người tán thưởng! Nếu như hắn học tập đủ Hắc Giác cách đấu kỹ, vậy thật là đáng sợ! Nếu muốn là chỉ trong một thời gian ngắn Hắc Giác có thể đào tạo hắn thành một vị cách đấu cao thủ.Thật không hiều Hắc Giác làm sao bỏ qua dạng người tài này, nàng biết rất rõ thế lực phía sau Hắc Giác, bọn họ để xảy ra sơ sẩy này, điều này làm cho nàng rất kinh ngạc! May mắn là gã số 58 này không có học tập kỹ xảo giết người làm cho lòng người kinh hãi của Hắc Giác, nếu không ngẫm lại hôm nay không may nhất định là chính mình!”
Tại Quỹ Hình Quyển, không chí cần có lực lượng tối cường đại, mà cần có lực lượng chính xác nhất! Đối với lực lượng sử dụng chính xác mới có thể lấy được hiệu quả tốt nhất. Đúng vậy, hiện tại có được lực lượng cường đại là những Sư sĩ cường đại kia, nhưng điều này cũng không có nghĩa là các chức nghiệp khác là không dùng được! Một vị Sư sĩ, từ lúc hắn gọi ra quang giáp, đến khi hắn tiến vào buồng điều khiển quang giáp, khoảng thời gian này, cũng đủ cho một vị Cách đấu gia đem giết chết vài người! Vĩnh viễn không nên khinh thị bất luận lực lượng gì! Hai đạo nhân ảnh tại đường mòn trong phiến rừng cây truy đuổi lẫn nhau. Đúng lúc này. thanh âm Thương dào dạt đắc ý vang lên:
- Hắc hắc, Diệp Tử, lão gia hỏa kia đã nói tất cả, lần này đúng là lợi nhuận quá đáng ! Thuật Thừa sư thật đúng là có điểm ý tứ lý! Ta nói, bằng thủ đoạn của ta, có cái gì mà hỏi không ra, bất quá lão gia hỏa này cũng không quá cứng, ta mới dùng hơn hai mươi loại, cái gì hắn cũng nói ra. . .
Diệp Trọng đang bị Phượng Túc bức bách không thoát. Nghe vậy không khỏi chửi ầm lên:
- Thương, ngươi quả là hỗn đãn!
Hắn cũng không có ý định cùng Phượng Túc dây dưa nhiều, liền xoay người cùng Thương hội hợp, sau đó chạy xa! Lúc Diệp Trọng vừa mới chuyển cước. Bỗng dưng dưới chân xiết chặt! Diệp Trọng hoảng hốt, thân hình khống chế không nổi cắm xuống, cũng may hắn phản ứng hơn người, hai tay đánh mạnh, như lò xo trên mặt đất bắn lên. Bên hông phát lực, mạnh mẽ thay đổi hướng thân hình. Hai mắt Phượng Túc quang mang kỳ lạ bừng sáng, người này quá mau, tia sáng yêu dị trong mắt bởi vì tốc độ cực nhanh mà phát ra hai tia sáng phiêu hốt bất định! Cơ hồ cùng lúc Diệp Trọng vừa ổn định thân hình, nữ nhân cường hoành này cũng đã xông vào trong lòng ngực của hắn, ngọc chưởng trắng noãn trong mắt Diệp Trọng không ngừng lớn lên , mục tiêu rõ ràng là cổ họng của hắn! Tình huống càng nguy cấp, trong đầu Diệp Trọng càng băng tĩnh! tốc độ tay Diệp Trọng nhanh đến cực hạn, tay phải liền đột nhiên biến mất, hiện ra trước yết hầu, khuỷu tay tay trái bảo vệ trái tim và trước ngực. Mặc dù là địch nhân, trong mắt Phượng Túc vẫn hiện lên ánh tán thưởng, trong một tình huống nguy cấp mà còn có thể làm ra những phản ứng này, không thể không khiến người tán thưởng! Mà tốc độ tay Diệp Trọng cũng làm cho nàng giật mình kêu to một tiếng!Nhưng cái này vẫn chưa đủ để ngăn cản nàng tiến công!
Diệp Trọng kêu lên một tiếng đau đớn, sườn phải đau xót, trong mắt hắn hiện lên một tia hung ác, hai tay hướng ra phía ngoài, thuận thế xiên hướng yết hầu Phượng Túc, trong lúc sinh tử Diệp Trọng bộc phát ra tiềm năng cực lớn, tốc độ hai tay cực nhanh mắt thường không thể nào theo kịp! Tốc độ như vậy nhưng vẫn không đánh trúng Phượng Túc, hiểm hiểm lướt qua lớp khăn trên mặt hắn, sức dự đoán kinh dị của nàng lại cứu nàng một lần! Gần như cùng lúc , eo lưng mảnh khảnh của nàng gập lại về phía sau, Roẹt! Thanh âm vải vóc bị xé rách, trong mắt Phượng Túc tràn đầy kinh hãi, vừa mới một khắc này, nàng ngửi được mùi tử vong. Trước giờ nàng chưa bao giờ thấy qua tử thần cách mình gần như vậy! Diệp Trọng vội vàng thừa dịp này nhảy cao về phía sau.Phượng Túc vừa trấn định nâng người lên liền cảm thấy cổ quái, người này rốt cuộc làm cái quỷ gì. Phải biết rằng, trên không trung không có chỗ mượn lực, nói cách khác nếu như mình thừa cơ hội này công kích hắn, hắn không thể nào chống đỡ! Luôn biểu hiện khôn khéo như vừa rồi người này sao có thể ra cái chiêu ngu xuẩn này, chẳng lẽ, đó là bẩy rập?
Diệp Trọng nhảy lên cực cao, sức bật hai chân biểu hiện không thể nghi ngờ! Phượng Túc trong nháy mắt liền phán đoán điểm rơi của Diệp Trọng, vừa mới chuẩn bị phát ra động tác, bất kể là bẩy rập hay không ta có lòng tin đánh bại đối phương! Đúng lúc này, biến cố nổi lên! Không biết từ chỗ nào bay tới một cỗ quang giáp màu lam bạch, xẹt qua thân hình đang ở giữa không trung của Diệp Trọng, trong chớp mắt liền không còn thấy bóng dáng của hắn!
Ánh mắt Phượng Túc lợi hại, trong nháy mắt công phu, hình dáng tướng mạo cỗ quang giáp này đã được bảy tám phần, trong lòng không khỏi chấn động mạnh một cái, nghẹn ngào Kinh hô!
- Đây chẳng lẽ là. .??
Lúc Phượng Túc thì thào tự nói Diệp Trọng bị Thương dùng tay phải mang đi,hắn lạnh lùng nhìn soi mói mặt nữ nhân đã đem mình đả thương! Rõ ràng vô luận thân thể hay phương diện tố chất không bằng mình, lại có thể đánh bại mình, thực là một nữ nhân đáng sợ, Thuật Thừa sư đáng sợ! Thương linh xảo phi hành trong rừng cây, động tác ưu nhã, tuyệt đối làm cho những Vương bài Sư sĩ xấu hổ không thôi! Ngòai rừng cây, là một dòng sông lớn, kỳ cảnh trước mắt Diệp Trọng lần đầu tiên nhìn thấy. Trng gió có vài phần hương vị ẩm ướt, mặt hồ rộng lớn nước lăn tăn, trên không có thật nhiều quang giáp khác nhau phi hành. Diệp Trọng đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt hẫng, thân hình rơi xuống, không khỏi một hồi bối rối! Trong tâm truyền đến nhưng lời nói tràn ngập áy náy của Thương:
- Diệp Tử, thật là vô ý, vừa rồi đã quá tải, năng lượng đã tiêu hao hết ! Ta. . . Ta. . . Đành phải. . . Trở lại không gian . . .
Sau đó lập tức im lặng. Dù là Diệp Trọng không dễ dàng tức giận, lúc này cũng nhịn không được chửi ầm lên:
- Thương, ngươi tên hỗn đản này!
Oành, Diệp Trọng rơi thẳng vào trong nước, nước sông đầy miệng, đáng thương căn bản hắn không biết bơi lội, trong nước đau khổ giãy dụa! Cũng may hắn tâm tính kiên định, mặc dù sợ bất loạn, nín thở, trong nước chậm rãi đi tới! Diệp Trọng đối với lực lượng khống chế thật sự là kinh người, đối với nước chảy chung quanh biến hóa thập phần mẫn cảm, hơn nữa trong lúc sinh tử đó ý nghĩ hắn càng tỉnh táo, từng giọt từng giọt tin tức về động tĩnh chung quanh không ngừng tụ tập tại trong đầu của hắn, cũng căn cứ từ mình kinh nghiệm cũ nhanh chóng phân tích, tay chân không ngừng thử các động tác! Không lâu sau, một quang giáp màu tím gào thét bay qua mặt hồ. Quang giáp phi hành tạo ra khí lưu làm mặt hồ nổi lên từng cơn sóng. Hô, trong nước lộ ra một cái đầu, liều mạng hô hấp! Người này đúng là Diệp Trọng, mặt nạ trên mặt đã rơi mất, mà bởi vì ngâm trong nước thời gian quá dài, sắc mặt Diệp Trọng nhìn xanh xao! Phi! Nhè ra lá cỏ trong miệng và ngụm nước, đại khái Diệp Trọng đã nắm giữ bí quyết nổi lên trong nước, hai chân hắn không ngừng bơi đứng, tận lực bảo trì không cho chìm xuống, hắn đã uống mấy ngụm nước. Hắn không trông cậy có người ứng cứu mình! Chỉ cố gắng tư thế trông ngốc vô cùng hướng trên bờ tiến tới, miệng vết thương khẽ động làm cho Diệp Trọng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ,
- Tên chết tiệt Thương,
Trong lòng Diệp Trọng đã vô số lần nguyền rủa! Bất quá việc này cũng không làm cho đau đớn có chút giảm bớt. Nếu như là Mục tuyệt sẽ không phát sinh loại tình huống này! Loại sự tình này chỉ có Thương mới làm ra được, Diệp Trọng không khỏi cảm thấy cười khổ.
Đến bờ bên kia, hắn đã mệt mỏi như một bãi bùn nhão, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu run rẩy. Lúc cùng Phượng Túc giao thủ, tràng diện hung hiểm, mỗi một chiêu đều tiêu hao rất nhiều tinh thần cùng thể lực, tăng thêm bị thương, miệng vết thương ngâm nước sông, cảm giác càng không ổn, lại trong nước giãy dụa thật lâu , có thể lên đến trên bờ Diệp Trọng đã cảm thấy là vạn hạnh !
Hắn mệt mỏi đến mức nhúc nhích ngón tay đều không nổi, mệt mỏi muốn chết! Hằng tinh nóng bỏng trên bầu trời giống một cái hỏa cầu soi trên người khiến hắn ấm áp, hắn bắt đầu buồn ngủ, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, nhưng ý thức tự nhủ, nơi này cũng không phải địa phương có thể yên tâm an giấc. Diệp Trọng chưa từng nghĩ tới mình cũng có một ngày suy yếu như vậy! Lúc này nếu như tại Phế Tinh, chỉ sợ một con Bách Phệ Thử cũng có thể đem mình gặm sạch xương cốt a! Đột nhiên trong tai truyền đến tiếng bước chân nặng nhẹ, hiển nhiên có người đến gần, Diệp Trọng cũng lười mở mắt ra, như hiện tại, nếu có chuyện gì mình cũng vô lực phản kháng! Bất quá dù tự giễu, hắn vẫn cố gắng điều chỉnh hô hấp, tận lực tích góp từng tí một thể lực! Người đi tới trước mặt! Nửa ngày không có động tĩnh, Diệp Trọng không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn y nguyên bảo trì cảnh giác, mặc dù biết là phí công. Diệp Trọng hiện tại nhìn tựa như một người chết, nhưng hắn cảm giác được theo hô hấp của mình, thể lực có một chút tụ tập! Diệp Trọng không mở mắt, hẳn biết như vậy làm cho đối phương càng thêm chủ quan, dùng tình huống của mình, dù cho có cơ hội công kích, nhiều nhất cũng chỉ có thể có một kích mà thôi! Chỉ có làm cho đối phương mơ hồ, mình mới có thể kéo theo một cái đệm lưng, nếu như người tới có ý đồ bất lợi! Đột nhiên, Diệp Trọng cảm thấy người mới tới nhẹ nhàng lay động thân thể của mình!
Last edited by Lang Thang; 21-12-2010 at 11:15 AM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của copyca
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Copyca
Biên: Copyca
Nguồn: 4vn.eu
Một giọng trẻ con non nớt vang lên bên tai hắn:
- Đại ca ca, phơi nắng sẽ bị đen đó!
Một bàn tay nhỏ bé khoa lên, tay kia dùng sức đong đưa Diệp Trọng, ý là đánh thức hắn, tiếc là sức yếu nên không thể lay động Diệp Trọng mảy may. Diệp Trọng cố gắng mở mí mắt đang trầm trọng, quay đầu lại, nhìn bé gái trước mắt cười khổ. Gương mặt hắn tái nhợt xanh xao, khiến nụ cười này nhìn khá dọa người! Tiểu cô nương trước mắt khoảng năm sáu tuổi, đôi mắt to lấp lánh trên guơng mặt trắng như ngọc, trên đầu đội một cái nón màu xanh nhạt, trên mặt khắc vài đường rãnh, Diệp Trọng vừa liếc qua liền nhận ra đây là một linh kiện quang giáp, hơn nữa chất liệu gỗ hết sức đặc thù, không biết là làm từ cái gì, nhưng khéo léo hoàn mỹ làm cho Diệp Trọng rất là giật mình! Trên cổ nữ hài này còn đeo một khối hình thoi màu hồng lớn cỡ bàn tay, trên mặt xếp đặt quy tắc thôi động, đây không phải một loại miếng đệm bên trong quang giáp sao? Lại bị cô bé này lấy ra làm trang sức!
Diệp Trọng thầm buông lỏng, xem ra an toàn của mình cũng không có vấn đề gì!
- Oa, Đại ca ca, ngươi cười thật là khó coi a! Đại ca ca là bị chó cắn sao? Thật đáng thương!
Tiểu cô nương nhu thuận nói.
- Đại ca ca không nhúc nhích được sao? Ai, phơi nắng như vậy rất mau đen làm sao bây giờ?
Tiểu cô nương nhíu mày đau khổ suy tư, bộ dáng cực kỳ dễ thương!
- A, có rồi!
Tiểu cô nương vỗ tay hoan hô rồi lập tức chạy đi! Không hiểu sao, nghe được cô bé ngây ngô, trong lòng Diệp Trọng không khỏi buông lỏng, phảng phất trong chỗ sâu nhất của nội tâm có điều gì đó máy động! Khi Tiểu cô nương quay trở về, Diệp Trọng lần nữa cười khổ, nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp. Tận lực làm cho mình có thể sớm khôi phục thể lực. loại cảm giác không do chính mình nắm chắc vận mệnh làm cho Diệp Trọng bất an cực độ! Diệp Trọng điều chỉnh hô hấp, tận lực thức tỉnh ngủ! Khi đang mệt mỏi muốn chết lại phải bảo trì thanh tỉnh, đây không thể nghi ngờ là việc rất thống khổ, đúng là tra tấn ý chí, mệt mỏi như cơn sóng trùng kích tâm linh, rất nhiều lần Diệp Trọng đều muốn buông xuôi, nhưng vẫn ráng kiên cường chịu đựng! Tuy hết sức thống khổ, nhưng phương pháp này không thể nghi ngờ là cực kỳ hữu hiệu. Diệp Trọng cảm thấy thể lực đang tụ tập! Điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy phấn chấn, nhất thời cảm giác mệt mỏi lại tiêu trừ không ít. Hắn tin tưởng chỉ cần qua hơn mười phút là sẽ có năng lực hành động!
Đột nhiên. Có đồ vật gì đó che phủ trên mặt, cảm giác nóng rực trên mặt lập tức tiêu trừ không ít! Diệp Trọng vô thức mở mắt ra! Trước mắt hắn một bàn tay nhỏ bé mủm mĩm đang cầm lấy một cái tán do cỏ xanh bện thành, che ánh sáng hằng tinh nóng rực trên mặt hắn. Cặp mắt long lanh của cô bé lấp lánh vô cùng đáng yêu. Cô bé cất giọng non nớt nói:
- Đại ca ca, như vậy đỡ phải phơi nắng ! Hì hì. Niếp Niếp thông minh a!
Diệp Trọng không khỏi mỉm cười, không ngờ khẽ động miệng vết thương, hắn lập tức thấp giọng hít vào một hơi.
- Hì hì!
Thấy Diệp Trọng vẻ mặt đau khổ, Tiểu Niếp Niếp bật cười. tiếng cười dễ nghe vang như chuông bạc, trong tai Diệp Trọng thanh âm càng thêm êm tai hơn xa Phượng Túc. Cười xong , Tiểu Niếp Niếp nhíu đôi mi nhỏ, vẻ mặt đau khổ đồng tình nói:
- Đại ca thật đáng thương! Nhất định là bị chó cắn ! Niếp Niếp sợ chó nhất! Đám chó rất dữ tợn! Lần trước cắn nát quần áo Niếp Niếp! Đại ca ca, y phục của ngươi cũng là bị chó cắn nát sao? Hảo! Hì hì. Niếp Niếp lần này là lén đi chơi a, gia gia cùng Hắc Tử ca không cho Niếp Niếp đi ra ngoài chơi, Niếp Niếp mỗi ngày ở nhà buồn chết ! Đại ca ca, từ nay về sau Niếp Niếp tìm ngươi chơi được không?
A, Đại ca ca đáp ứng rồi. . . . . .
Cùng lúc đó bên bờ sông xuất hiện ba người đi tới, thỉnh thoảng bọn họ lại phát ra tiếng cười đầy dâm tiện. Gã bên trái mặt mày xấu xí hèn mọn như quả bí đỏ. Gã đột nhiên sáng mắt:
- Ồ, hai người các ngươi mau nhìn!
Hai gã còn lại, là một gã nhìn bình thường, gã kia mặt mũi dữ tợn, râu mép đễ dài, cặp mắt thỉnh thoảng lại đảo tròn, xem ra là người gian manh khôn khéo! Nhìn theo tay gã xấu xí, râu mép gã kia lập tức vểnh lên cười nói:
- Lão Bì, bất quá chỉ là một tiểu cô nương và một cái tên khất cái thôi mà? Có gì đáng ngạc nhiên !
Gã tướng mạo bình thường tuy không nói gì thêm, nhưng thần sắc cũng tỏ vẻ đồng tình. Lão Bì hừ lạnh nói:
- Đùng là ngốc từ, ta thấy Lão Mãnh ngươi và lão Bình kia giống như lũ đui mù. Ngươi nhìn kỹ tiểu nha đầu kia!
Lão Bình cùng Lão Mãnh cùng nhìn về phía Tiểu Niếp Niếp, Lão Mãnh nhỏ giọng:
- Đây chẳng phải chí là một Tiểu nha đầu sao? Có gì đáng nhìn, chẳng lẽ Lão Bì hiện tại có máu thích trẻ con?
Lão Bình nói nhỏ:
- Nhỏ giọng một chút, lời này sao có thể nói trước mặt người khác?
Mặt hắn thập phần đồng ý. Lão Mãnh ở một bên cười trộm không thôi! Lão Bì khóe mắt run rẩy, guơng mặt nhăn nhó, nhưng lại làm như không nghe thấy, nói:
- Các ngươi xem trang sức trên đầu, trên cổ tiểu cô nương kia!
Hắn không đợi hai người kịp phản ứng lại nói:
- Ai, Đúng là đui mà, trên đầu nha đầu kia là mếng đệm trong quang giáp, ân, màu xanh nhạt, nếu không phải là xương lục thú thì là xương đầu lịch điểu, chà chà, các ngươi biết những vật này giá trị bao nhiêu không?
Lão Bình cùng Lão Mãnh nghe ra ý tứ Lão Bì, bốn con mắt lập tức trừng lớn nhìn chằm chằm vào Lão Bì, cùng kêu lên:
- Giá trị bao nhiêu?
Thấy bộ dáng hai người, Lão Bì đắc ý:
- Hắc hắc! Không biết, nói cho các ngươi biết, thứ này không phải hàng bình thường, xem ra chính là chế tác thủ công, thợ khéo kiểu này, cả tinh hà Harrison đều không có mấy nhà có thể làm ra!
- Đừng thổi phồng , ngươi nói hắn rốt cuộc giá trị bao nhiêu!
Vẻ mặt Lão Mãnh khinh khỉnh, lão Bình ở một bên phụ họa.
- Hừ, tối thiểu giá trị mười vạn a!
Lão Bì có chút không muốn khi nói đến giá tiền trên! Ánh mắt Lão Bình hoài nghi làm cho Lão Bì cảm thấy mất tự nhiên, hắn cứng đầu, mặt đỏ lên nói:
- Cụ thể giá trị ta cũng không quá rõ ràng, dù sao sẽ không thấp hơn số này!
Lão Mãnh vẻ mặt không tin:
- Thiệt chơi? Cái thứ đồ này có thể đáng mười vạn? Hmm, đây cũng quá giật gân a, mười vạn có thể mua mười vạn cái mũ loại này!
Ngược lại lão Bình vẻ mặt suy tư, không nói gì. Lão Bì gân cồ đỏ mặt nói:
- Ngươi thì biết cái gì, ta cho ngươi biết, mũ? Hắc, ai có tiền mà mua được cái mũ này, vậy hắn quá trâu ! Càng đáng giá chính là miếng đệm kia trên cổ nha đầu, ta dám khẳng định thứ này tuyệt đối đáng giá ! So với cái kia càng đáng giá!
- Ngưng, ngươi đừng thổi phồng quá đáng!
Lão Mãnh khinh thường nói.
- Ngươi. . .
Lão Bình vội hoà giải:
- Ai, thứ này còn chưa tới tay các ngươi đừng vội tranh cãi! Chỉ cần chúng ta đoạt được, sẽ biết rõ có đáng giá hay không? Trước hết hãy đoạt lấy hai thứ này rồi nói sau, một đứa bé có thể làm gì chúng ta, tên khất cái kia cũng gần chết rồi, Lão Mãnh, ngươi đi lấy xuống hai thứ kia của Tiểu nha đầu, sau đó chúng ta trực tiếp đến hoàng tam định giá! Nói không chừng có thể phát tài!
Lão Mãnh hưng phấn ứng thanh, liền hướng Tiểu Niếp Niếp đi tới. Nằm trên mặt đất Diệp Trọng nghe rất rõ, tiếng bứơc chân trầm trọng càng ngày càng rõ khiến cho trong đầu hắn lập tức suy ra hình thể khổng lồ của đối phương đang tiếp cận. Diệp Trọng bỗng nhiên mở mắt ra, Tiểu Niếp Niếp vẫn chuyên tâm dùng chiếc tán cỏ trên tay quạt gió cho Diệp Trọng khiến tầm nhìn hắn bị hoàn ngăn trở, không cách nào thấy rõ hình dạng đối phương, nhưng vẫn thể nhìn thấy đôi chân! Diệp Trọng cẩn thận đề phòng! Tuy không biết vì cái gì, Diệp Trọng tuyệt đối không tin gã này sẽ không làm ra một chút gì lầm lỗi! lý do nói không nên lời, nhưng suy nghĩ này lại dị thường kiên định! Đáng tiếc Mục cùng Thương không có đây, nếu không còn có thể cùng bọn họ bàn thảo! Tiếng buớc chân càng ngày càng gần. Tiểu Niếp Niếp vẫn không phát giác, là thân nhân cô bé tới tìm sao? Diệp Trọng cảm giác thể lực mình khôi phục vài phần, liền chuẩn bị ứng biến!
Khi Lão Mãnh đi đến sau lưng Tiểu Niếp Niếp cô bé mới phát giác, mờ mịt quay đầu lại, trong miệng còn hỏi:
- Đại ca ca, đây là bằng hữu của ngươi sao? Là người tới giúp ngươi sao?
Diệp Trọng lập tức giật mình, “Tiểu Niếp Niếp không biết ! Người này là ai? Tới đây làm gì?” Lão Mãnh hắc hắc cười hướng Tiểu Niếp Niếp đi đến. Nguyên bản hắn lớn lên hung ác, nụ cười này càng thêm dọa người. Tiểu Niếp Niếp thấy tiếu dung đáng sợ như thế, lập tức sợ tới mức tránh ra sau lưng Diệp Trọng, vụng trộm ló đầu ra, liếc một cái rồi lập tức rụt trở về, lại sợ tới mức phát run.
- Đại ca ca, Niếp Niếp hơi sợ, đại hồ tử này! Hắn là người xấu!
- Tiểu muội muội, cho ta cái nón xanh trên đầu ngươi được không, ân, khối hồng trên cổ ngươi nũa. . .
Lão Mãnh gãi gãi đầu, rồi bực tức:
- Ách, Chuyện tốt gì đó, Lão Bì vừa rồi nói qua rõ ràng, ta lại đã quên ?
- Ai, quả là dọa người !
Niếp Niếp phốc xích cười ra tiếng, sợ hãi vừa rồi tức khắc vứt đi đâu mất, làm mặt quỷ, le lưỡi với Lão Mãnh:
- Đại hồ tử ngu ngốc!
Diệp Trọng bừng tỉnh, thì ra đối phương là vì những vật này mà tới, lập tức hắn thầm mắng mình quá ngu, sao lại quên chuyện này? Chẳng lẽ sau khi bị thương năng lực suy nghĩ cũng giảm xuống sao? Mục từng nói, vật có giá trị vượt qua thực lực của bản thân kẻ có được, rất dễ khiến cho người khác ngấp nghé! Xem ra quả không sai!
Lão Mãnh thấy bộ dáng tên khất cái gần chết trên mặt đất, đối với mình cũng không có gì uy hiếp, không khỏi thầm mắng mình quá cẩn thận, dong dài cái gì, trực tiếp đoạt là được, việc này không phải dễ như trở bàn tay? Lão Mãnh nín cười, sải bước về hướng cô bé! Niếp Niếp cũng ý thức được nguy hiểm, gắt gao tránh ở sau lưng Diệp Trọng, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn không run rẫy! Lão Mãnh đi đến trước người tên khất cái, vươn tay hướng Tiểu nha đầu chộp tới. Đúng lúc này, một mực nằm trên mặt đất như nắm bùn nhão Diệp Trọng chợt phát động!
Last edited by Lang Thang; 21-12-2010 at 11:15 AM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của copyca
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Copyca
Biên: Copyca
Nguồn: 4vn.eu
Lão Mãnh chỉ cảm thấy cạnh sườn đau xót, một cơn tê dại đau nhức bỗng nhiên lan ra toàn thân, thân thể vô lực ngã thẳng lên người tên khất cái kia, lúc này hắn mới phát hiện tên khất cái gần chết này đang mở to mắt ! Ánh mắt lạnh lẽo làm cho hắn không khỏi run lên. Diệp Trọng tại Hắc Giác học được cách đấu kỹ xảo tuy thô thiển, nhưng có không ít chiêu chế địch, đột nhiên công kích trung khu thần kinh, làm cho hắn vô lực khống chế thân thể, tại Hắc Giác đây chỉ là kỹ xảo tối thô thiển, nghe nói Hắc Giác còn có thật nhiều kỹ xảo cách đấu thần kỳ không thể tưởng tượng! Diệp Trọng vừa rồi nhân đối phương không cảnh giác đột nhiên ra tay, một chiêu chế địch! trong nội tâm hắn không khỏi cười khổ không thôi, động tác vô cùng đơn giản vừa rồi thể lực hắn vất vả tích góp từng tí một liền tiêu hao hơn phân nửa, hô hấp lập tức trở nên dồn dập. Nếu như bình thường, như loại này người Diệp Trọng căn bản sẽ không lưu thủ, kích vừa rồi tráng hán nhìn có vẽ uy mãnh đó tuyệt đối là đi đời nhà ma! Chỉ tiếc, hiện tại hắn căn bản vô lực giết chết người này! Loại phương pháp này tuy hữu hiệu nhưng chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, chỉ cần qua một thời gian ngắn địch nhân sẽ khôi phục sức lực, hơn nữa không hề bị tổn thương. Đến lúc đó kẻ không may đúng là mình! Giờ hắn chỉ hy vọng mình có thể khôi phục một chút thể lực trước đối phương, giết chết hắn, chấm dứt hậu hoạn! Nghĩ vậy, Diệp Trọng trong mắt sát khí không khỏi lộ ra! Anh mắt hắn vừa bị Lão Mãnh nhìn thấy liền run sợ gào khan:
- Ai nha, làm sao ta không thể cử động? Má ơi! Lão Bình, Lão Bì, nhanh tới cứu ta! Mẹ kiếp, ta bị ám toán ! Mau lại đây a! . . .
Tiếng kêu Lão Mãnh thê lương vô cùng. Diệp Trọng lại cả kinh, đối phương còn có người giúp đỡ? Lập tức không hề tiết kiệm thể lực, gạt tráng hán đổ sang một bên, ai, người này thật đúng là nặng a! hắn cố sức giãy dụa đứng lên. Nếu như đối phương còn đồng bạn, mình nằm trên mặt đất là chết chắc. Nhìn thoáng qua Niếp Niếp đang sợ run rẩy, bụm lấy hai mắt ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong nội tâm Diệp Trọng hiện lên một tia cảm giác ấm áp!
Diệp Trọng tự nhủ “Mình dốc hết toàn lực là được.. Bất quá tình hình có thể không lạc quan!” Tuy lâm vào nghịch cảnh và biết rõ phần thắng của mình rất nhỏ, Diệp Trọng vẫn không oán hận! Nếu như chúng muốn giết mình, chắc chắn phải trả giá không nhỏ! Một tia sáng tàn nhẫn trong con ngươi ảm đạm của hắn chợt lóe lên, điều này làm cho Lão Mãnh đang một mực chú ý Diệp Trọng giật mình. Hắn không khỏi gấp giọng:
- Lão Bình Lão Bì. Các ngươi chú ý. Tiểu tử này rất hung mãnh!
Lão Bình Lão Bì vẻ mặt ngưng trọng hướng Diệp Trọng chậm rãi tới gần. Đột nhiên Lão Mãnh ngã xuống làm cho hai người sững sờ, mãi đến khi Lão Mãnh kêu cứu. Hai người mới kịp phản ứng: “Lão Mãnh gặp ám toán!” nhưng khi nhìn thấy tên khất cái lung la lung lay đứng lên, cơ hồ một cơn gió đều có thể thổi ngã, hai người mới yên tâm. Nhưng khi nghe Lão Mãnh nhắc nhở, hai người lại lộ ra thần sắc ngưng trọng, hai người đều biết. Đừng xem thường Lão Mãnh to xác. Tâm trí hắn mới thật là sâu sắc. Khi thấy tên khất cái này dù trong khốn cảnh sắc mặt vẫn y nguyên như thường, không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, hai người mới phát giác người trước mắt này bất thường. Lão Bình vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng nói:
- Bằng hữu, đây đều là chuyện hiểu lầm, bằng hữu chúng ta thấy tiểu cô nương này đáng yêu, nhất thời cao hứng, liền muốn cùng nàng chơi đùa một chút. . .
Trong khi đó Lão Bì lặng lẽ, lén lút vòng ra sau lưng Diệp Trọng. Ba người tại Quỹ Hình Quyển lăn lộn nhiều năm, nên phối hợp rất khăng khít. ý đồ Lão Bình trước tiên là dùng lời nói thu hút đối phương, sau đó Lão Bì đánh lén, một chiêu này lần nào cũng đúng, cho dù đối phương không trúng chiêu, nhưng đại đa số đều nghe hết lời hắn nói. Bọn họ không ngờ là lần này bọn họ gặp gỡ kẻ đối với chiến đấu thì không bao giờ nói nhảm là Diệp Trọng!
Diệp Trọng căn bản không nghe hắn nói xong, đột nhiên xoay người nhấc chân hướng Lão Bì đá tới dọa Lão Bì kêu to một tiếng. Nhưng khi nhìn chân đối phương hữu khí vô lực, Lão Bì chợt yên lòng! Lão Bình nhận ra điệu bộ này, cũng ngừng nói nhảm mà theo khi Diệp Trọng xoay lưng liền nhấc chân muốn đạp. Lão Bì nhìn chân đối phương vô lực, cười hắc hắc, cũng không chống đỡ, lách mình muốn lấn đến gần Diệp Trọng. Bỗng dưng, chân Diệp Trọng vốn mềm mại vô lực một lại đột nhiên bắn lên, như một con độc xà bỗng nhiên ngẩng đầu mổ tới, thế tới sắc bén! Mục tiêu rõ ràng là cổ họng của hắn, một cước này nếu như đá thực , chỉ sợ cổ họng sẽ vỡ nát, mình cũng một mạng quy thiên ! Kinh hãi Lão Bì không kịp né tránh, đành phải chéo hai tay giao nhau bảo vệ bộ mặt và yết hầu tận hộ! Bùm, chân Diệp Trọng đá trúng hai tay Lão Bì, ngay khi Lão Bì kinh ngạc thấy sức chân khá nhẹ Diệp Trọng lại đột nhiên phát lực, Lão Bì cảm thấy hai tay trầm trọng, ép vào gần mặt, không khỏi hoảng sợ, liền vận toàn lực hai tay đẩy ra! Dưới tình thế cấp bách, Lão Bì phát huy ra lực lượng cũng khá tốt! Hắn cảm thấy trên tay nhẹ hẫng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra!
Lúc này Diệp Trọng mượn lực đẩy toàn thân của Lão Bì, như mủi tên hướng lão Bình bắn ngược lại! lúc ấy Lão Bình một chân đã đá ra, căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào! Chỉ thấy hai tay Diệp Trọng khẽ chống trên chân phải lão Bình, thuận thế xâm nhập vào ngực lão, Diệp Trọng tựa như một con rắn độc mau chóng bò dọc theo đùi phải lão Bình, bỗng nhiên bắn lên nửa người! đùi phải Lão Bình đột nhiên chịu lực, thân thể mất cân bằng, đâu còn kịp chống đỡ! Diệp Trọng nhắm mắt lại, cảm thấy đỉnh đầu truyền đến tới đau nhức kịch liệt, hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn! Một tiếng xương cốt vỡ vụn nhẹ giòn vang lên! Lão Bình ngửa mặt sững sờ ngã xuống khòng còn cử động. Vừa rồi trong nháy mắt, đầu Diệp Trọng chuẩn xác đâm vào cằm lão Bình lực đạo cực kỳ to lớn đụng nát hàm lão Bình, xương hàm vốn chỗ rất mẫn cảm của con người, thụ trọng thương này lão Bình lập tức hôn mê bất tỉnh! Diệp Trọng và lão Bình ngã thành một khối, động tác vừa rồi đã hao phí tất cả khí lực toàn thân của hắn, hiện tại dù nhúc nhích một ngón tay cũng không nổi, hơn nữa trên đầu mới vừa đụng cằm đối phương hiện tại cũng đang choáng váng! Trong mắt toé lên đầy sao, cảnh tượng cũng trở nên mơ hồ! Trong thoáng chốc, thấy còn lại một người cuối cùng sợ hãi rụt rè hướng mình đến gần, mà phía sau hắn, dường như có một điểm đen không ngừng lớn lên! Cái này điểm đen là cái gì? Trước mắt Diệp Trọng hết thảy càng ngày càng mơ hồ, tất cả thanh âm chung quanh càng ngày càng nhỏ dần. Niếp Niếp, ta đã tận lực! Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu Diệp Trọng, lập tức bất tỉnh nhân sự!
Diệp Trọng vừa mở mắt ra, đập vào tầm nhìn là khung cảnh hoàn toàn xa lạ, Mục, Thương, các ngươi ra sao? Việc trước tiên hắn liền cùng Mục Thương liên lạc, muốn tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng bình thường hỏi là đáp như Mục Thương lúc này lại không một tiếng động, Diệp Trọng lúc này mới nhớ lần trước năng lượng của Thương tiêu hao hầu hết. Diệp Trọng thoáng cái nhớ lại, không biết Niếp Niếp thế nào, bất quá hẳn là đã được cứu trợ, nếu không mình chỉ sợ đã chết sớm rồi, hắn cũng không cho rằng ba gã kia sẽ thả cho mình! Cẩn thận kiểm tra thân thể một chút, tay chân đã khôi phục như thường, thương thế trên người đã hầu như bình phục, loại cảm giác tràn ngập lực lượng này khiến cho Diệp Trọng hết sức hài lòng, hiện tại nếu như ba người kia xuất hiện, Diệp Trọng chắc chắn có thể trong năm giây đem ba người kia một chiêu giết chết! Cẩn thận kiểm tra mọi thứ ở trên thân, ân, xâu chuổi trên cổ vẫn còn, thông qua cái này có thể gọi ra Mục Thương! Đây là là vật phẩm tối trọng yếu nhất! Ân, Không Gian Quang Giáp vẫn trên ngón tay, sau đó là hầu bao, tất cả đều đủ, không đánh rơi cái gì! Bên hông chủy thủ cũng có, điều này làm cho Diệp Trọng cảm thấy an tâm.
Lúc này Diệp Trọng mới bắt đầu dò xét hoàn cảnh! Hắn đang ngồi ở trên một cái giường khá mềm mại. Gian phòng này nhỏ hẹp, so với gian phòng có thể dung nạp quang giáp trước kia Diệp Trọng ở qua mà nói, thật sự nhỏ đến thương cảm. Trên vách tường màu xanh nhạt treo rất nhiều đồ trang trí nhỏ, làm cho cả gian phòng sinh động rất nhiều. Trong ngách đặt một bàn máy lọc nước, một góc thì chất đống rất nhiều hình mẫu các loại động vật. Làm vậy để dùng cho cái gì? Diệp Trọng khó hiểu, đây là bia ngắm sao? Hơn nữa nhiều hình động vật cách điệu, có nhiều chỗ vô cùng khoa trương, so với hình dáng tướng mạo chân thật khác xa! Thật cổ quái! Diệp Trọng thầm nghĩ! Đúng lúc này, Diệp Trọng nghe có tiếng bước chân hai người đang đến gần, Diệp Trọng cảm thấy cảnh giác, lập tức xuống giường, bày ra trạng thái phản kích!
Phanh, cửa bị đẩy ra! Nguyên lai là Niếp Niếp! Dù cửa chỉ lộ ra một cái khe nhỏ, Diệp Trọng vẫn nhìn rõ ràng phía sau cửa là ai! Niếp Niếp vừa vào phòng đã thấy Diệp Trọng đứng đó, nhất thời hoan hô:
- Đại ca ca, ngươi tỉnh lại! Thật tốt quá thật tốt quá!
Ngôn ngữ vô cùng vui sướng! Nhưng ánh mắt Diệp Trọng cũng đang nhìn đại hán mặt đen sau lưng Niếp Niếp! Đại hán này khoảng 30 tuổi, làn da đen bóng, ở trần, nhìn cơ thể phía trên rất dọa người! Ngược lại nụ cười trên mặt rất thật thà chất phác, hắn một mực cẩn thận đi theo sau lưng Niếp Niếp, sợ Tiểu Niếp Niếp té ngã. Nhìn hình thể đối phương Diệp Trọng ước đoán lực lượng của đối phương nhất định không nhỏ! Hắc đại hán thấy Diệp Trọng chú ý, nhếch miệng hướng Diệp Trọng khẻ cười, khoe hàm răng đều đặn! Tiểu Niếp Niếp cực kỳ thông minh, thấy thế vội vàng dắt kéo ống quần Diệp Trọng nũng nịu:
- Đại ca ca, đây chính là Hắc Tử ca ca của ta, hắn rất thương Niếp Niếp , ngày đó may mắn Hắc Tử ca ca tìm ra Niếp Niếp, bằng không, ta cùng Đại ca ca sẽ bị người ta khi dễ !
Nghe Tiểu Niếp Niếp loạn xạ thuật lại một hồi rốt cục Diệp Trọng cũng hiểu rõ. Chuyện phát sinh hôm đó. Điểm đen càng lúc càng lớn Diệp Trọng thấy sau lưng người cuối cùng chính là quang giáp của Hắc Tử, là hắn tại thời khắc mấu chốt nhất cứu mình một mạng. Diệp Trọng cảm tạ nói:
- Cám ơn ngươi đã cứu ta.
Hắc Tử hề hề nói:
- Ai, được rồi được rồi, phải cám ơn chính là ta mới đúng, nếu không có ngươi, chỉ sợ Niếp Niếp. . .
Câu nói kế tiếp này Hắc Tử không dám nói, hiển nhiên đối loại tình huống này hắn cực kỳ sợ hãi!
Last edited by Lang Thang; 21-12-2010 at 11:17 AM.
Lý do: Để font chữ bình thường thôi nhé! Không nhức mắt lắm
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của copyca