Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình, hắn cười nói:
- Lão…..
Vừa mới nói được một chữ thì đã thấy Bạch Tình Đình lườm hắn, lúc này hắn mới nhớ tới việc Bạch Tình Đình không cho hắn xưng hô lão bà trước mặt người khác, hắn vội vàng sửa lại:
- Tình Đình, anh chỉ xin Auner tiên sinh kí tên thôi mà.
Bạch Tình Đình thầm nghĩ: “Tên khốn kiếp này sợ mình lừa anh ta, nên phải tự vác xác đi xin chữ kí của Auner tiên sinh đây mà.”
Nghĩ đến việc mình đã phải khổ sở để xin chữ kí cho Diệp Lăng Phi, nàng tức đến nghẹn cổ, giơ chân phải lên hung hăng đá cho Diệp Lăng Phi một đá rồi quay người đi về chỗ của mình.
Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình đá cho một đá, hắn khẽ nhếch mép, trong bụng không ngớt kêu khổ. Nhìn bộ dạng khổ sở của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính mới hết giận. Nàng đang định hỏi quan hệ giữa Diệp Lăng Phi với Auner thì Mã Cương gọi điện thoại tới. Chu Hân Mính nhận được mệnh lệnh của Mã Cương nói đã phát hiện một cô gái khả nghi xuất hiện gần tiệc rượu cần Chu Hân Mính khống chế ngay lập tức cô gái khả nghi này. Chu Hân Mính vội vàng rời khỏi phòng khách, bỏ lại Diệp Lăng Phi đứng một mình.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn bước khập khiễng về phía bàn của Bạch Tình Đình. Dù sao thì hầu hết những người trên bàn đều đã quen biết nên Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, hắn đi đến ngồi cạnh Bạch Tình Đình, đưa tay xuống xoa xoa chỗ chân bị Bạch Tình Đình đá. Bạch Tình Đình là người mau giận nhưng cũng chóng quên, lúc nãy bởi vì Diệp Lăng Phi không tin nàng nên nàng tức giận, không thèm để ý tới Diệp Lăng Phi nữa. Bây giờ thì cơn giận của nàng đã vơi đi phân nửa, lại thấy Diệp Lăng Phi xoa chân, trông không giống đang giả bộ đau nên trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút ray rứt. Nàng lấy một tờ giấy ra, đặt lên bàn, rồi nói:
- Đây là của anh, lần sau nếu không tin em thì đừng bảo em đi làm.
Lúc này Diệp Lăng Phi mới hiểu ra vì sao Bạch Tình Đình tức giận. Vốn dĩ hắn chỉ muốn đùa với Bạch Tình Đình một chút chứ nào đâu muốn xin chữ kí của Auner, chẳng ngờ Bạch Tình Đình lại tưởng thật nên đã làm giúp hắn. Trong lòng cảm thấy áy náy, hắn vừa cười vừa nói:
- Cảm ơn…..Lão bà.
Khi nói hai chữ lão bà hắn cố ý hạ thấp giọng xuống, chỉ có hắn với Bạch Tình Đình mới có thể nghe thấy.
- Nói không thật lòng.
Bạch Tình Đình dịu dàng nói:
- Đừng tưởng rằng anh nói ngọt là em sẽ cảm động, lần sau đừng có nhờ em làm việc gì. Em sẽ không giúp anh nữa đâu, đúng là có tâm mà không được báo.
Bạch Tình Đình dùng giọng điệu có vẻ như vẫn còn đang giận nhưng khi nàng nhìn Diệp Lăng Phi thì ánh mắt đã biểu lộ ra những suy nghĩ của nàng.
Bạch Tình Đình nói rất khẽ, nàng không muốn để cho cha mình chú ý tới Diệp Lăng Phi nên nói như vậy. Nàng cảm giác không được tự nhiên lắm, trước đây nàng kịch liệt phản đối việc sống thử với Diệp Lăng Phi, thậm chí còn thấy Diệp Lăng Phi rất đáng ghét, thế mà không lâu sau nàng lại tỏ ra quan tâm tới Diệp Lăng Phi, cảm giác này rất khác thường.
- Chân anh thì không sao nhưng bụng anh thì có vấn đề.
Diệp Lăng Phi đặt tay phải xuống bụng, nhẹ nhàng xoa xoa, hắn nói:
- Anh còn chưa ăn cơm tối, vốn tưởng rằng có thể ăn được vài thứ ở đây nào ngờ.
Tuy rằng nàng nói như vậy nhưng vẫn đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi. Bạch Tình Đình cầm lấy một chiếc đĩa, nàng đi đến chiếc bàn ăn dài, tỉ mỉ chọn những món điểm tâm. Đĩa thức ăn đã đầy nhưng Bạch Tình Đình vẫn cố ý gắp mấy miếng xoài đặt lên trên đĩa.
- Tình Đình! Xem ra chúng ta đúng là có duyên.
Giọng nói của Lý Thiên Bằng vang lên sau lưng Bạch Tình Đình, nàng cau mày tỏ vẻ khó chịu. Bạch Tình Đình không thèm xoay người lại với Lý Thiên Bằng, nàng nói:
- Tình Đình không phải cái tên để anh gọi, phiền anh sau này nên chú ý.
Lý Thiên Bằng cầm đĩa thức ăn trong tay, đi sang phía bên phải Bạch Tình Đình, hắn nói:
- Lẽ nào quan hệ của chúng ta không tiến thêm được một bước nữa sao? Lúc nào anh cũng thích em, em có biết không? Anh nghĩ nếu chúng ta muốn kết hôn thì đầu tiên anh sẽ ở cùng với em, anh là người rất thích hợp với hoàn cảnh sống kiểu này. Chúng ta có thể ở trong biệt thự, uống rượu Whisky, ăn mỳ Ý. Cuối tuần lại có thể lái xe ra ngoài du ngoạn, hoặc là đi chơi golf.
- Vừa khéo, tôi đang sinh hoạt theo cách này.
Bạch Tình Đình nói thẳng với Lý Thiên Bằng, hắn không tin vào tai mình nên quay đầu lại hỏi:
- Tại sao em không nói cho tôi biết? Tại sao em lại có thể ở cùng với một người đàn ông bỉ ổi như hắn?
- Tiểu tử, đúng là rất thông minh.
Diệp Lăng Phi đã xuất hiện sau lưng hai người không biết từ bao giờ, hắn vỗ vỗ vai Lý Thiên Bằng, cười nói:
- Bộ quần áo đẹp quá, xin hỏi mua ở chỗ nào vậy? Liệu có đến ba mươi đồng không?
Lý Thiên Bằng vừa nghe thấy giọng Diệp Lăng Phi, toàn thân hắn đã nổi da gà, hắn vội vàng tránh ra. Diệp Lăng Phi mặc kệ bộ dạng của Lý Thiên Bằng, hắn cố ý nhích lại gần Lý Thiên Bằng, cợt nhả nói:
- Tiểu tử, không có việc gì thì ăn bánh mì của anh đi, chứ nếu anh mà ăn pizza thì đúng là một sự nhục nhã. A, hỡi thượng đế vĩ đại, nếu như có thể, xin ngài hãy dùng tia sét xuyên qua không gian, đánh chết tên hầu tử dối trá này đi.
- Anh nói cái gì, anh dám gọi tôi là hầu tử.
Lý Thiên Bằng bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đến run người, hắn không ngờ một người có thân phận thấp kém như Diệp Lăng Phi lại dám mắng hắn là hầu tử.
- Tôi không có nói anh là hầu tử, anh nghe thấy tôi nói anh là hầu tử khi nào?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
- Rõ ràng là vừa nãy anh nói đánh chết tôi tên hầu tử dối trá.
Lý Thiên Bằng bị Diệp Lăng Phi chọc tức đến hồ đồ, hắn vừa nói ra những lời này đã biết là mình lỡ miệng. Diệp Lăng Phi cũng không để cho Lý Thiên Bằng có cơ hội sửa sai, hắn cười ‘ha ha’ nói:
- Lý công tử, chính là do anh nói đấy nha. Tôi vừa mới trích một câu trong tiểu thuyết “ Sự kỳ diệu của Thiên Chúa”. Xem ra anh không phải là người ham đọc sách rồi.
Lý Thiên Bằng xấu hổ muốn chết, hắn nào đâu có biết câu đó, vội vàng thở phì phò rời đi. Chờ sau khi Lý Thiên Bằng bỏ đi, Bạch Tình Đình hơi cong đôi môi anh đào của nàng lên, ‘hừ’ một tiếng nói:
- Em nhớ câu này hình như không có trong quyển sách đó, em đã đọc quyển sách này rồi, em còn nhớ nguyên văn là: “Thưa thượng đế vạn năng, xin cho tôi trở thành người đầy tớ trung thành nhất của ngài, để tôi có thể tiêu diệt hết toàn bộ những ác ma dối trá đang tồn tại trên mặt đất này.”
- Không thể nào, nguyên văn là như vậy sao?
Diệp Lăng Phi hỏi vậy. Sau khi thấy Bạch Tình Đình trả lời rất thuyết phục, Diệp Lăng Phi tỏ vẻ phiền muộn, nói thầm:
- Angel ghê tởm, cô lại còn dám lừa cả tôi, cô có biết rằng mấy năm nay tôi thường dùng câu này để nói chuyện với những nhà văn lớn ở Anh không?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế, hai tay bưng đĩa cơm điểm tâm, nhàn nhã thưởng thức.
Ở tiệc rượu lần đầu tiên do thị trưởng thành phố Vọng Hải làm chủ, Auner đã được tiếp đãi với chức danh đại sứ. Lão đứng lên phát biểu diễn thuyết, nói là ở châu phi có bệnh dịch AIDS khiến cho nhiều trẻ em chết, hy vọng toàn thế giới này đứng ra viện trợ, giúp đỡ bọn chúng.
Một số công ty, nhân vật xã hội nổi tiếng ở thành phố Vọng Hải đều đứng lên quyên góp, ít thì mấy vạn, nhiều thì mấy trăm vạn, nhất là tập đoàn đầu tư Vọng Hải, đã đầu tư đến năm trăm vạn. Trương Tiếu Thiên và Bạch Cảnh Sùng đại diện cho tập đoàn mình đều quyên góp mỗi tập đoàn hai trăm vạn.
Diệp Lăng Phi khinh thường kiểu quên tiền này, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Những người này thật là quá phận. Con mẹ nó, dân chúng Trung Quốc còn nhiều người khó khăn sao không quyên tiền trợ giúp lại giúp bọn nhi đồng ngoại quốc kia.”
Diệp Lăng Phi liền không thèm để ý nữa, coi như chả biết gì, chỉ cắm đầu ăn.
Bạch Tình Đình đưa chân đạp Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi mới ngẩng đầu, nhìn nàng kỳ quái hỏi:
- Tại sao em lại đạp anh?
- Anh chú ý hình tượng của mình một chút, ở đây có rất nhiều phóng viên, không chừng bọn họ sẽ chụp cảnh anh đang ăn mà đăng lên báo đó.
Diệp Lăng Phi đưa tay phải lau mép, phát hiện có ít thức ăn ở đó. Hắn cười ‘ha ha’, nháy nháy mắt với phía nàng. Bạch Tình Đình trông thấy bộ dáng nghịch ngợm của hắn thì không kìm được cười khúc khích. Diệp Lăng Phi thừa dịp Bạch Tình Đình vui vẻ liền đưa tay phải nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Bạch Tình Đình trông thấy hành động tinh nghịch của hắn, bờ môi xinh đẹp của khẽ nở ra một nụ cười. Nàng không rút tay ra, cứ để mặc Diệp Lăng Phi nắm như vậy.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Chu Hân Mính dẫn người tìm một vòng thấy không phát hiện ra cô gái khả nghi kia. Nàng trở lại sảnh của tòa cao ốc sảnh, đem tình huống ở bên ngoài nói cho Mã Cương. Mã Cương khi nghe Chu Hân Mính không tìm thấy thiếu nữ khả nghi này thì sắc mặt lại càng trở nên trầm trọng.
- Hân Mính, tiệc sắp tan rồi, chúng ta cần phải chú ý.
Mã Cương nói:
- Càng thời điểm mấu chốt chúng ta càng không được buông lỏng. Về phần cô gái kia, chúng ta tạm thời mặc kệ vậy, đợi sau khi tan tiệc, cô phụ trách cửa ra vào, tôi sẽ đi theo sát đại sứ liên hiệp quốc.
- Được.
Chu Hân Mính đồng ý.
Mã Cương phân hai gã cảnh sát hình sự chờ trước cửa đại sảnh, những cảnh sát còn lại thì theo sát đám phòng viên. Tiệc vừa tan, Auner tiên sinh đã đi ra ngoài đại sảnh, Mã Cương liền lập tức phái người bảo vệ bên cạnh hắn. Những cảnh sát còn lại thì duy trì trật tự, tận lực ngăn cản các phóng viên tới bên Auner.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lẫn trong đám người đi ra. Diệp Lăng Phi trước khi đi vẫn không quên cầm theo một quả cam. Tâm tình Bạch Tình Đình lúc này đang tốt, thấy dáng vẻ hù dọa của Diệp Lăng Phi lúc này thì vội vàng đi nhanh vài bước, làm bộ không quen biết.
“Cầm theo cam thì sao? Chẳng lẽ họ chưa từng ăn cam à? Hơn nữa, những thứ này để đây cũng chỉ lãng phí, tại sao không mang theo mà ăn?” Diệp Lăng Phi không hề có thấy có gì là không ổn, hắn vừa đi theo những ký giả vào trong thang máy, vừa cắn quả cam.
Vừa đi ra thang máy, hắn đã trông thấy những ký giả chen chúc ở cửa mong có cơ hội chụp ảnh. Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ có nên ăn nốt quả cam này hay không thì Bạch Tình Đình đã ra đến cửa.
“Được rồi, không ăn nữa! Chả biết được mấy quả cam này có phải hàng chưa kiểm duyệt không nữa.”Diệp Lăng Phi ném nửa quả cam còn lại vào trong thùng rác. Hắn tìm giấy lau tay, trong lúc vô tình sờ trúng tờ giấy có chữ ký của Auner. Hắn không chút do dự, dùng nó để lau rồi quăng vào trong thùng rác.
Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía cửa chính. Vừa đi tới hai bước, đột nhiên Diệp Lăng Phi có dự cảm không tốt, ánh mắt hắn quét tới cửa ra vào, nơi Auner đang bị đám phóng viên vây quanh.
“Sao mình lại có cảm giác như vậy?”Diệp Lăng Phi nhíu mày, mỗi khi có chuyện không hay xảy ra hắn đều có cảm giác này. Đây là một loại bản năng, có thể gọi là giác quan thứ sáu. Nó đã cứu tính mạng của Diệp Lăng Phi vô số lần. Giờ phút này, thứ mà Diệp Lăng Phi suy nghĩ đến không phải là tính mạng của Auner mà là Bạch Tình Đình, bởi vì Bạch Tình Đình đã tới cửa ra vào, nếu như sát thủ lúc này muốn giết Auner thì rất có thể sẽ ngộ thương Bạch Tình Đình. Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của Diệp Lăng Phi liền toát ra, hắn vội vàng chạy tới phía cửa.
Cửa ra vào của cửa hàng quốc tế Năm Châu lúc này có một số viên đặc công đang đứng ở trước đó. Auner bị rất nhiều phóng viên vây quanh, Mã Cương và các đồng đội của ông ta đều toát mồ hôi. Những ký giả này rất điên cuồng, bọn họ để có thể thu thập được tin tức mà không để ý tới cái gì. Mã Cương thầm nghĩ: “Nếu tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, nếu như có sát thủ trà trộn vào trong đám phóng viên thì không xong, hay là mình lập tức đưa Auner tiên sinh rời đi?”
Nghĩ là vậy nhưng bây giờ trong đám phóng viên cách Auner không quá nửa mét, thiếu nữ người Myanma kia đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông. Mã Cương thầm kêu không tốt, hắn đã trông thấy trong tay cô ta cầm một khẩu súng ngắn.
Lúc này muốn ngăn cản cũng không kịp. Xuất phát từ chức trách của một cảnh sát, Mã Cương liền không quan tâm nhiều, ôm lấy cổ Auner, hét lớn:
- Mau bảo vệ Auner tiên sinh.
Lời vừa dứt, tiếng súng đã vang lên.
“Đoàng!” Sau tiếng súng, thân thể Mã Cương run lên, một dòng máu tươi chảy ra từ lưng, thân thể ông từ từ gục xuống.
Dường như cùng lúc, những cảnh sát ở bên cạnh bảo vệ Auner cũng dùng thân thể của mình để bảo vệ lão. Dù thế nào thì Auner cũng từng là một quan chức cấp cao của CIA cho nên phản ứng của lão rất nhanh, tiếng súng vửa nổ, lão đã nằm xuống đất. Vài cảnh sát hình sự lúc này cũng đã rút súng ngắn ra, tìm kiếm bóng dáng của sát thủ.
Trong khoảnh khắc, tòa nhà Quốc Tế Năm Châu trở nên hỗn loạn. Những cảnh ám sát thường xuyên xảy ra trên màn ảnh T.V, nay đã xuất hiện trong thành phố Vọng Hải.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Suu Kyi tưởng rằng chỉ cần một phát súng là có thể kết liễu được tính mạng của Auner, kết quả lại ngoài dự định, một cảnh sát Trung Quốc đã đỡ phát súng đó. Khi Suu Kyi định bắn thêm phát súng thứ hai thì các cảnh sát Trung Quốc đã nhanh chóng đứng lên bảo vệ, che chắn Auner, đồng thời các đặc công hình sự cũng vây quanh Suu Kyi.
Suu Kyi cảm thấy bất đắc dĩ. Ả định rời khỏi thì đã bảy tám người đặc công kia đã chĩa súng nhắm vào nàng. Khóe miệng Suu Kyi nở ra một nụ cười lạnh, đưa tay khống chế một cô gái ở bên cạnh, nhắm vào huyệt thái dương của cô gái, lạnh lùng quát:
- Lùi ra.
Cô gái bị Suu Kyi kìm chế chính là Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vốn định đi tới bãi đỗ xe lấy xe, lúc vừa nghe thấy tiến súng, nàng đã vô cùng sững sờ. Sau đó nàng bị một cô gái xa lạ khống chế. Bạch Tình Đình nào có kinh nghiệm đối mặt với những chuyện như vậy cho nên sắc mặt trở nên trắng bệch, hô hấp cũng thêm dồn dập. Bạch Cảnh Sùng thấy con gái mình bị khống chế thì sắc mặt đại biến, vội vàng cao giọng kêu lên:
- Đừng đụng tới con gái của tôi.
Chu Hồng Sâm có quan hệ không tệ với Bạch Cảnh Sùng. Bạch Tình Đình từ nhỏ đã cùng với ái nữ Hân Mính của lão chơi đùa với nhau, cho nên Chu Hồng Minh cũng vô cùng yêu thích Bạch Tình Đình. Hiện lão cũng lo lắng tới tính mạng của Bạch Tình Đình, sợ rằng trong lúc cấp bách không chừng sát thủ kia sẽ nổ súng làm tổn thương nàng cũng nên.
- Lui ra đi.
Chu Hồng Sâm ra lệnh, những người vây quanh Suu Kyi đều lui ra để lại một con đường.
Suu Kyi dùng súng chĩa vào huyệt thái dương của Bạch Tình Đình, bức bách Bạch Tình Đình lùi từng bước về phía sau. Nàng vừa lùi đến ven đường thì đột nhiên một chiếc xe sang trọng màu đen giống như tia chớp tới cửa cao ốc từ phía nam lao. Chiếc xe này dừng lại bên cạnh Suu Kyi rồi mở cửa ra, Ne Win cao giọng kêu:
- Suu Kyi , lên xe đi.
Suu Kyi lên xe trước, sau đó kéo Bạch Tình Đình vào bên trong.
Cảnh sát đành phải trơ mắt nhìn chiếc xe này chạy đi. Khuôn mặt Bạch Cảnh Sùng trở nên tái nhợt run rẩy nắm lấy cánh tay của Chu Hồng Sâm nói:
- Chu phó thị trưởng, ông nhất định phải giúp tôi cứu Tình Đình.
Chu Hồng Sâm gật đầu nói:
- Tôi nhất định sẽ toàn lực giải cứu Tình Đình.
Lời nói này chưa dứt ông đã thấy Chu Hân Mính leo lên chiếc xe cảnh sát ở ven đường.
- Hân Mính.
Chu Hồng Sâm nhịn không được gọi theo.
Thế nhưng Chu Hân Mính đã đạp ga, chiếc xe cảnh sát rú còi inh ỏi đuổi theo. Lần này sắc mặt Chu Hồng Sâm trở nên trắng bệch không còn một chút máu. Tuy Chu Hân Mính là một cảnh sát nhưng Chu Hồng Sâm rất lo lắng tới sự an toàn của nàng. Phải biết rằng sát thủ là một lũ liều mạng, con gái lão mà đuổi theo rất dễ sẽ gặp chuyện không may. Chu Hồng Sâm liền hạ lệnh đuổi theo chiếc xe cảnh sát.
Đột nhiên, một nam nhân lao tới bên đường, leo lên một chiếc xe máy của cảnh sát, còn thuận tay lấy khẩu súng lục của người bên cạnh.
- Cướp súng!
Cảnh sát cơ động kia cũng không ngờ có người lớn gan như vậy, dám công khai đoạt súng.
Một số cảnh sát nghe được thanh âm này lập tức quay lại, chĩa súng về phía người đó. Bạch Cảnh Sùng thấy vậy liền hô lớn:
- Không được làm cậu ấy bị thương, đó là bằng hữu của con gái ta.
Người này chính là Diệp Lăng Phi. Động tác của Diệp Lăng Phi vô cùng nhanh nhẹn, hắn vội vàng nổ động cơ xe máy.
- Tôi mượn tạm khẩu súng của anh, anh yên tâm, sau này tôi sẽ trả lại.
Diệp Lăng Phi nói xong liền vút ga, chiếc xe máy liền lao vụt ra ngoài, thẳng về phía chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính.
--------------------(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Chu Hân Mính nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen phía trước. Giờ phút này, nàng đã vì bi thương mà mất đi lý trí. Đội trưởng Mã Cương của nàng hiện đang nằm trong vũng máu khiến cho trong lòng nàng vô cùng bi phẫn. Lúc này nàng không hề quan tâm đến an nguy của mình, cầm chắc khẩu súng trong tay để truy bắt người đã làm tổn thương lão thủ trưởng của mình.
Bộ đàm trên xe cảnh sát phát ra tin tức. Thì ra cục công an đã phát động lệnh vây bắt toàn thành phố đối với chiếc xe màu đen. Toàn bộ cảnh sát đều được huy động một cách khẩn cấp, phong tỏa mọi con đường bộ, đường thủy, sân bay, đồng thời phát động toàn bộ các xe tuần tra, có tin tức gì phải lập tức báo lại với tổng đài.
Trên đường phố khắp nơi toàn là xe. Chu Hân Mính phóng vượt qua từng chiếc xe một.
- Ngu ngốc, cô mau dừng lại, đừng đuổi theo chiếc xe đó.
Diệp Lăng Phi đuổi theo chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính. Chiếc xe máy của hắn tựa hồ như dán vào chiếc xe đó, hắn lớn tiếng gọi về phía Chu Hân Mính.
- Tôi phải bắt được cô ấy, tuyệt đối không để cho hung thủ trốn mất.
Chu Hân Mính không để ý tới Diệp Lăng Phi. Bàn tay nàng đặt trên tay lái, nhìn chằm về chiếc xe màu đen sang trọng phía trước, nghiến răng nói.
- Đó là một sát thủ chuyên nghiệp, một cảnh sát nhỏ nhoi như cô thì làm được cái rắm gì.
Diệp Lăng Phi không còn bộ dáng cợt nhả như thường ngày nữa. Hắn lạnh như băng, dán người vào trên thân xe rồi nhấn ga. Bộ đồ tây trên người Diệp Lăng Phi đã sớm bị hắn ném đi, trên người lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Gió lạnh gào thét bên tai hắn.
- Đây là chức trách của tôi, tôi phải bắt lấy hung thủ. Còn anh, anh là một người dân bình thường, người cần phải rời đi chính là anh.
Chu Hân Mính nói.
Diệp Lăng Phi cười lạnh đáp:
- Tôi làm sao có thể rời đi, lão bà của tôi vẫn còn đang ở trên xe.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi. Diệp Lăng Phi nghiêng người một cái, vượt qua chiếc xe cảnh sát của Chu Hân Mính rồi lách qua.
Nghe thấy câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi, trong lòng Chu Hân Mính đột nhiên có một sự đố kỵ. Thử hỏi nếu như có một người nam nhân vì nữ nhân của mình mà liều mạng thì cho dù cô gái kia lòng dạ có sắt đá cũng phải cảm động. Nhưng ngay sau đó, sự đố kỵ trong lòng của Chu Hân Mính liền được thay bởi sự tức giận. Bây giờ không phải là lúc để nàng có tâm tình đố kỵ, việc nàng cần làm bây giờ chính là truy bắt hung thủ đã làm lão đội trưởng của mình bị thương.
“Ngươi trốn không thoát đâu, ta nhất định sẽ bắt được ngươi.” Chu Hân Mính thầm nói trong lòng.
Thế nhưng lúc này nàng không biết rằng, lão đội trưởng của nàng đã được đưa vào trong bệnh viện cấp cứu khẩn cấp. Suu Kyi đã bắt trúng đạn vào tim của ông, Mã Cương đang ở trên bờ vực sinh tử, có lẽ cho dù được cấp cứu ở trong bệnh viện thì cơ hội sống sót cũng là vô cùng xa vời.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Ne Win lái xe chạy như điên trên đường. Ở đằng sau, Suu Kyi bỏ súng dịch khỏi đầu Bạch Tình Đình. Ả đưa khẩu súng sang bên tay trái, tay phải khẽ vuốt gương mặt mềm mại của Bạch Tình Đình.
- Mỹ nữ, nếu cô cứ chết như vậy thì thật là đáng tiếc.
Suu Kyi vừa vuốt ve vừa cười lạnh nói:
- Cô biết sao ta hận cô không? Cô quả là một cô gái xinh đẹp, cả ngày lãng phí thời gian trang điểm ăn mặc, có được làn da này không biết đã tốn biết bao nhiêu phấn đây nhỉ? Không biết khi ta vạch một vệt trên mặt cô thì sẽ ra sao đây?
- Đừng, đừng làm thế, tôi van cầu cô, cô bỏ qua cho tôi. Tôi không biết các người, cũng không có thù oán với các người. Cô yên tâm, tôi sẽ không đi nói lung tung.
Bạch Tình Đình từ trước đến nay sống trong êm ấm, chưa từng trải qua những chuyện như thế này. Không chỉ có Bạch Cảnh Sùng mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng vô cùng yêu thương nàng, vì vậy bây giờ nàng bị cô gái Myanma này bức ép thì đã sợ tới mức run rẩy cả người, không bất tỉnh đã là tốt lắm rồi.
- Thả cô ra cũng được. Chỉ là cô xinh đẹp như vậy, thả cô thì cô sẽ lại được tiếp tục sống cuộc sống trong nhung lụa.
Suu Kyi phát ra vài tiếng cười lạnh:
- Còn tôi sẽ phải bỏ mạng.
Nói tới đây, Suu Kyi cầm lấy chiếc cằm của Bạch Tình Đình, hung dữ nói:
- Tại sao chúng ta đều là phụ nữ mà vận mệnh lại bất đồng. Ta muốn hủy cái gương mặt chán ghét này của cô, cho cô cả đời không dám gặp mặt người khác.
Bạch Tình Đình nghe thấy những lời này của Suu Kyi thì bờ môi khẽ run run, bất tỉnh. Suu Kyi buông cằm của Bạch Tình Đình ra, cười lạnh nói:
- Ta vẫn còn chơi chưa đủ mà, sao đã bất tỉnh rồi?
Ne Win phát hiện phía đằng sau có một chiếc xe cảnh sát truy bắt, nói với Suu Kyi:
- Suu Kyi, đừng chơi đùa nữa, đằng sau chúng ta có xe cảnh sát.
- Lũ cảnh sát Trung Quốc chết tiệt, em muốn xử lý bọn chúng.
Suu Kyi định thò đầu ra bên ngoài. Thế nhưng bỗng nhiên xen nghiêng một cái làm Suu Kyi húc đầu vào cửa xe, nàng tức giận nói:
- Anh làm gì thế?
- Phía trước có chướng ngại vật.
Ne Win xoay tay lái, chiếc xe liền quẹo qua bên phải đi sang một con đường khác. Thần sắc Ne Win trở nên nghiêm trọng, so với sự điên cuồng của Suu Kyi, Ne Win tỉnh táo hơn nhiều. Gã lái xe tăng đến tốc độ cao nhất, thế nhưng con đường này thật quá hẹp, phố xá hai bên lại có nhiều chướng ngại vật. Con đường này vốn là một chợ đêm, hàng hóa đầy đường.
- Suu Kyi, xem ra chúng ta gặp phiền toái rôi. Cảnh sát Trung Quốc sẽ không buông tha cho chúng ta.
Ne Win tỉnh táo nói:
- Ngã ba phía trước em xuống xe, anh sẽ đánh lạc hướng đám cảnh sát này. Sau đó em sẽ chạy tới địa điểm ước định của chúng ta, đại ca sẽ đưa em rời đi.
- Em không đi, em muốn đi cùng anh.
Suu Kyi điên cuồng kêu lên:
- Nếu như cảnh sát đuổi theo chúng ta, chúng ta sẽ xử lý cô gái này sau đó xử lý tiếp những cảnh sát kia.
- Không thể động đến cô gái này, giữ lại nàng ta còn có giá trị lợi dụng, vạn bất đắc dĩ chúng còn có thể dùng cô ta để uy hiếp.
Hồi trước, Ne Win đi ám sát cũng đã từng số lần bị cảnh sát vây bắt, thế nhưng hắn dựa vào con tin để đào thoát thuận lợi mấy lần. Bây giờ Ne Win lại muốn làm như vậy.
- Tóm lại em không đi.
Suu Kyi kiên trì nói:
- Cùng lắm thì chúng ta chết cùng một chỗ.
- Đừng nói gở, anh sẽ không để cho em chết.
Ne Win nói:
- Bây giờ em gọi điện thoại cho đại ca, nói chúng ta hiện tại đang bị cảnh sát vây khốn, anh sẽ tận lực lái xe tới địa điểm ước hẹn. Để đề phòng bất trắc, chúng ta cần đại ca đón.
Suu Kyi dựa theo dặn dò của Ne Win mà gọi điện thoại cho đại ca của nàng lái xe tới vùng ngoại thành. Lúc này, chiếc xe màu đen đã bị phát hiện, hơn mười xe cảnh sát ở các đường đang không ngừng vây quanh.
Ở đằng sau, Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đều không bỏ cuộc. Chu Hân Mính lái xe truy kích từ nãy đến giờ rõ ràng không nhanh bằng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sợ rằng sát thủ ở trong chiếc xe kia thấy hắn đuổi theo sát nút quá mà ra tay với Bạch Tình Đình. Cho nên, Diệp Lăng Phi chỉ theo sát đằng sau chứ không ngăn lại.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Chiếc xe màu đen này chạy trong nội thành, dọc theo quốc lộ 202 mà hướng tới phía ngoại ô. Lúc này ở trên quốc lộ, đã có bảy tám chiếc xe cảnh sát được huy động. Hơn hai mươi cảnh sát cầm súng lục trong tay, được sự yểm hộ, bọn họ nhắm về phía chiếc xe màu đen sang trọng kia.
- Chiếc xe phía trước mau dừng lại.
Một nhân viên cảnh sát dùng chiếc loa lớn tiếng nói. Kêu gọi chiếc xe màu đen phía trước đầu hàng:
- Dừng xe, nếu như không nghe chúng tôi sẽ dùng tất cả mọi cách để khiến cho các người phải dừng lại.
Nhưng kết quả là chiếc xe màu đen không có bất kỳ dấu hiệu nào dừng lại, nó vẫn chạy băng băng trên đường. Những nhân viên cảnh sát kia đều mở bao súng ra, chuẩn bị xạ kích.
Đến khi cách chướng ngại vật này ba thước, đột nhiên chiếc xe màu đen lại rẽ sang bên phải.
- Mau đuổi theo.
Những cảnh sát này chạy bộ đuổi theo.
Chu Hân Minh lái xe theo sát chiếc xe đen, lao ra khỏi vòng bảo vệ. Không lâu sau hai người trên xe lôi theo Bạch Tình Đình tiến vào công trường kiến trúc.
Chu Hân Mính chạy đến trước công trường kiến trúc. Nàng dừng xe lại, bàn tay nắm lấy khẩu súng xông vào trong đó. Ở phía sau, những cảnh sát khác cũng lao vào.
Giờ phút này, Diệp Lăng Phi cũng đã lái xe chạy vào trong công trường. Hắn dừng xe máy lại, xem xét công trường này. Trên công trường khắp nơi là cát, trông có vẻ hơi âm u. Trước cửa công trường có một tấm biển: “Công trường trọng điểm, nghiêm cấm người ngoài tiến vào.”
Diệp Lăng Phi đưa tay phải rút khẩu súng ngắn ra, hắn nhìn vào băng đạn, trong đó chỉ có năm viên. Trước kia Diệp Lăng Phi rất khinh thường loại súng ngắn bỏ đi này, nhưng bây giờ hắn không còn cách nào khác, bây giờ chả còn thời gian mà về biệt thự lấy súng trong rương của hắn nữa.
Cũng may Diệp Lăng Phi hiểu rõ khẩu súng trong tay của mình có tính năng rất ổn định, nhìn bề ngoài thì có vẻ giống như là đã được cải tiến nhiều. Độ chuẩn xác vẫn kém nhưng tạm chấp nhận được.
Diệp Lăng Phi nào biết việc phân phối vũ khí cho cảnh sát thành phố Vọng Hải vô cùng nghiêm khắc và hạn chế. Chức vụ không giống nhau thì vũ khí được phân phát cũng không giống nhau. Toàn bộ cảnh sát trong thành phố cũng không có vũ khí thống nhất. Mấy năm trước có một cảnh sát giao thông vì không khống chế được lý trí đã dùng vũ khí để giết người vì một chuyện cỏn con ở trong gia đình.
Sau sự kiện này, thành phố Vọng Hải hạn chế rất nghiêm ngặt đối với việc phân phát cấp súng.
Diệp Lăng Phi sau khi xem xét khẩu súng này xong liền tiến vào trong công trường.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Chu Hân Mính cất bước đi vào bên trong tòa nhà này. Đây là một tòa kiến trúc được xây khá vững chắc. Chu Hân Mính chỉ nghe thấy bước chân và hô hấp của mình. Nàng nhẹ nhàng đi xuống lấu, bàn tay nắm chặt lấy khẩu súng, thân hình dán vào vách tường.
Khi nàng đi đến tầng hai đột nhiên nàng nghe thấy ở cầu thang truyền đến một âm thanh kỳ lạ, tựa hồ như là người nào đó đi xẹt qua vậy. Lòng bàn tay Chu Hân Mính toát mồ hôi, nàng cắn chặt răng, cẩn thận đi về phía âm thanh đó.
Đột nhiên, nàng cảm thấy dưới chân mềm mềm, tựa như là dẫm phải vật gì đó vậy. Chu Hân Mính từ từ khom người xuống, cầm lấy thứ mà mình giẫm phải.
Là một túi. Chu Hân Mính nhận ra đây chính là túi của Bạch Tình Đình.
“Tình Đình quả nhiên ở đây, quả nhiên mình không lầm.” Trong lòng Chu Hân Mính cảm thấy hưng phấn và hồi hộp. Hưng phấn bởi vì nàng cuối cùng cũng đã đuổi kịp tên sát thủ kia, hồi hộp vì dù sao nàng cũng chỉ có một mình. Chu Hân Mính từ từ cố gắng khống chế bước đi của mình. Khi nàng đi tới một gian phòng thì nàng dựa vào vách tường, thở sâu. Hai bàn tay nắm chặt lấy súng đi vào trong căn phòng.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào. Dưới ánh trăng, Chu Hân Mính trông thấy một cô gái tóc dài đang đứng ở trong đó, dưới chân nàng ta là Bạch Tình Đình đang ngồi bất động.
- Không được nhúc nhích, ta là cảnh sát.
Chu Hân Mính nắm lấy khẩu súng, nhắm vào mi tâm của cô gái kia, nghiêm nghị quát:
- Giơ tay lên, cho ta nhìn thấy tay của ngươi.
- Cảnh sát, cô không cho ta động đậy, lại bắt ta giơ tay lên, cái này hình như là rất mâu thuẫn.
Suu Kyi cười nhạo nói. Nàng giơ hai tay mình lên, tay phải quăng cây súng xuống đất.
- Cảnh sát, như vậy phải không?
- Không cho cô được cử động, cứ đứng như vậy cho tôi.
Chu Hân Mính từ từ đi tới. Hai tay nàng run rẩy, cây súng trong tay có hơi rung rung. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ kia, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn. Hung thủ bắn Mã Cương đang ở trước mặt nàng, nàng tiến đến là có thể báo thù cho lão đội trưởng.
- Cảnh sát, cô là người mới hay sao mà nhát an vậy?
Suu Kyi cười ha hả nói:
- Ta có động đậy gì đâu, cô không cảm thấy hành vi của cô rất buồn cười sao? A, ta thấy hai bàn tay của cô đang run rẩy, có phải là chưa từng cầm súng phải không? Kỳ thật, nổ súng không có gì là đáng sợ, cô chỉ cầm thương nhắm vào mục tiêu, bóp cò, nổ ‘đoàng’ một tiếng là tất cả đều xong.
- Câm mồm, không được nói nữa, nếu không tôi sẽ nổ súng.
Chu Hân Mính không biết tại sao khi đối mặt với phụ nữ hiện tại khiến cho nàng có một cảm giác bị áp lực. Nàng cảm thấy trên người phụ nữ này có thứ nguy hiểm nào đó. Sự nguy hiểm này khiến cho nàng có một cảm giác hồi hộp. Chu Hân Mính vừa đi vào trong phòng bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh:
- Buông súng của cô xuống.
Đầu Chu Hân Mính nổ ‘oanh’ một tiếng, lúc này nàng mới nhớ tới nữ sát thủ này có đồng bọn. Vừa rồi, nàng chỉ lo chú ý tới hành động của cô gái mà không để ý đến những điều khác.
Chu Hân Mính không hề động đậy, họng súng của nàng chĩa thẳng vào người phụ nữ trước mặt. Nàng biết rằng, nếu như mình thật sự buông súng xuống thì kết quả chỉ có chết.
- Ngươi là ai?
Chu Hân Mính lúc này đã tỉnh táo lại, nàng hỏi:
- Tại sao lại ám sát Auner tiên sinh?
- Sát thủ, vì tiền không tiếc tất cả.
Âm thanh Ne Win trở nên lạnh lùng, vang vọng trong bóng tối:
- Chúng ta không muốn sát hại người vô tội, nhưng cảnh sát bức bách chúng ta phải làm như vậy.
- Tùy tiện giết người còn không phải là sát hại kẻ vô tội hay sao?
Chu Hân Mính hỏi ngược lại.
- Ta đã nói rồi, bọn ta vì tiền mà bất chấp tất cả mọi thứ.
Suu Kyi cười ‘ha ha’:
- Cảnh sát thối, cô dám nổ súng là đầu cô sẽ nở hoa.
- Các người trốn không thoát đâu, ta khuyên các người nên tự thú.
Chu Hân Mính nói.
- Tự thú, hừ, đừng nói đùa, nếu như chúng ta tự thú thật thì cảnh sát hình sự quốc tế nhất định sẽ bắt chúng ta lại và xử lý, các quốc gia đều có án tử hình. Chúng ta hiện không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục chạy hoặc là chết mà thôi. Bây giờ, cô mau hạ súng xuống, bằng không bọn ta sẽ không khách khí.
Ne Win bước ra từ trong bóng tối, hắn chĩa súng vào đầu Chu Hân Mính nói:
- Cô đã không còn lựa chọn nào khác.
- Vậy ngươi còn sự lựa chọn hay sao?
Âm thanh Diệp Lăng Phi lạnh như băng vang lên sau lưng Ne Win. Diệp Lăng Phi chĩa khẩu súng vào sau gáy Ne Win cười lạnh nói:
- Làm sát thủ, ngươi nên biết rằng viên đạn từ đây có thể xuyên qua mi tâm của ngươi. Thời gian nổ súng đến khi lúc ngươi tử vong sẽ không quá năm giây, đây là phương pháp nhanh nhất để giết người.
Ne Win nghe âm thanh lạnh như băng này thì đầu nổ ‘oanh’ một tiếng. Gã không thể tưởng tượng lại có kẻ hành động xuất quỷ nhập thần như vậy, người không biết quỷ không hay xuất hiện ở đằng sau lưng mình. Là một sát thủ, Ne Win rất kiêu ngạo, hắn có thể nhận thấy được nguy hiểm nhưng lần này lại là ngoại lệ.
- Ngươi là ai?
Ne Win không hề động đậy, vẫn bảo trì tư thế đối với Chu Hân Mính. Hắn biết rằng, một khi hắn buông súng thì rất có thể người phải chết chính là hắn.
- Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi biết khẩu súng của ta đang nhắm vào đầu của ngươi là được rồi.
Giọng nói của Diệp Lăng Phi lạnh như băng, giống như là truyền tới từ địa ngục. Ne Win cảm giác được sát khí của Diệp Lăng Phi vô cùng mạnh, mạnh hơn hắn rất nhiều lần. Trong lòng gã cảm thấy hồi hộp, hắn biết mình đã gặp đối thủ.
- Bằng hữu, tôi có một đề nghị, không bằng mọi người đều đồng loạt buông súng xuống đi.
Ne Win không hổ là sát thủ chuyên nghiệp, cho dù là có một khẩu súng đang chĩa vào đầu của mình, gã cũng không tỏ ra bối rối mà tỉnh táo nói:
- Tôi thừa nhận anh có thể bắn vào đầu của tôi, nhưng tôi cũng tin là súng của tôi cũng có thể bắn vào đầu vị nữ cảnh sát này. Đã như vậy tại sao chúng ta không đồng loạt bỏ súng xuống?
- Ừ, ý kiến rất hay.
Diệp Lăng Phi đồng ý nói:
- Nhưng mà, ai nên bỏ súng xuống trước nhỉ?
- Tôi có một đề nghị, mọi người chúng ta đều đưa súng dịch ra khỏi đầu, sau đó xoay người lại, tôi tin dưới tình hình này không ai có cơ hội để nổ súng.
Ne Win hiểu rằng nếu tiếp tục như vậy những cảnh sát khác sẽ lao đến, đến lúc đó muốn chạy thoát lại càng thêm khó khăn, không bằng buông tay đánh cược một lần vậy.
- Được, ta đồng ý.
Diệp Lăng Phi và Ne Win bắt đầu di chuyển khẩu súng, rất từ từ thận trọng. Từ lúc nãy đến giờ, khẩu súng của Ne Win vẫn luôn chĩa vào phần bụng của Chu Hân Mính.
- Hân Mính, ném khẩu súng của cô đi.
Diệp Lăng Phi giống như là ra lệnh cho Chu Hân Mính. Chu Hân Mính không có bất kỳ phản kháng nào với mệnh lệnh của hắn, ném khẩu súng xuống đất.
Sau đó là hai tiếng súng rớt xuống đất. Ne Win và Diệp Lăng Phi đều đã quăng súng xuống.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10