“Thôi vậy, Tử Bàn Tử này không thua một lần tâm phục khẩu phục thì sẽ không cam tâm, làm cho hắn nằm vài ngày chắc cũng được rồi....chờ một chút!”
Trong đầu Lâm Thanh Hàn chợt xẹt qua một tia sáng, tất cả sự việc trên con đường Tinh Thần Phong Bạo như thủy triều tràn vào não hãi...
“Ai nha phì...hừ, như thế nào lại quên mất, Tử Bàn Tử, lão tử không chỉ có một loại thủ đoạn công kích là súng lục đâu, bây giờ sẽ cho ngươi nếm thử tư vị của tinh thần công kích!”
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Thanh Hàn không nhịn được một trận hoan hỉ.
Trên con đường Tinh Thần Phong Bạo, các loại tinh thần công kích làm cho mình chịu nhiều đau khổ, nhưng dưới sự trợ giúp của Tịch Diệt cảnh, nên mình cũng học được những phương pháp tinh thần công kích đó.
Thực ra thì, lúc ở đoạn đường cuối cùng, vốn chỉ cần dựa vào tinh thần công kích đã có thể hủy diệt được những ma thú đó, thậm chí ba con ma thú cuối cùng đồng dạng nếu dùng tinh thần công kích cũng đánh bại được, chẳng qua trên người có súng nên chưa dùng đến mà thôi.
Nhưng là chưa dùng không có nghĩa là không biết dùng!
Chẳng qua thói quen thường dùng súng tác chiến, nên nhất thời căn bản không nhớ dùng đến tinh thần công kích mà thôi!
Sự thực thì hôm nay nếu không phải do dự không muốn gây tổn thương đến Bàn Tử, chỉ sợ rằng Lâm Thanh Hàn cũng chưa nghĩ ra phương pháp này.
Bất quá...Nếu đã nghĩ tới, thì cũng không nên nói nữa mà phải...
Chẳng hạn như lần này cùng Bàn Tử đánh một trận, nếu ngay từ đầu không dùng súng công kích mà trực tiếp dùng tinh thần lực công kích, thì Bàn Tử chỉ sợ sớm đã bại rồi, cần gì phải tìm cách phiền phức như vậy?
Dù sao, ở thế giới này không gian ma pháp đã thất truyền hơn một ngàn năm, công kích bằng tinh thần lực đồng dạng cũng chỉ có một số ít ma thú có thể sử dụng, còn trong chiến đấu của nhân loại, căn bản không có xuất hiện tinh thần công kích.
Hoặc có thể nói, theo như quan niệm hiện tại, ma pháp không gian hệ ở cấp bậc Thánh vực không có bất cứ phương thức công kích nào là cách nói hoàn toàn sai lầm thiếu sót!
Ở không gian hệ, trước khi đạt tới Thánh vực, tinh thần công kích chính là một công kích rất mạnh của các ma pháp sư không gian hệ! Công kích như vậy thậm chí so với các ma pháp sư đồng cấp của các hệ khác còn muốn lợi hại hơn nhiều!
Bởi vì, đối với ma pháp sư của các hệ khác, tinh thần lực căn bản là thứ yếu khi minh tưởng mới có thể nâng cao được, hoàn toàn không có cách nào tạo thành hệ thống hữu hiệu, càng không nói chi đến việc tạo ra phòng ngự công kích của đối thủ để mình có thể tiến hành công kích.
Đương nhiên, bỏ ra vốn liếng như vậy gần như ít ai chú ý đến tinh thần công kích, thậm chí có thể làm cho ma pháp sư không gian hệ khiêu chiến vượt cấp, nhưng đồng dạng công kích như vậy cũng hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, tinh thần lực tạo thành phòng ngự cùng với tinh thần công kích luôn có tác dụng đối lập nhau, do vậy mà công kích các hệ khác cũng có thể nhẹ nhàng giết chết bọn họ.
Nói cách khác, cho dù bọn họ đang ở tu vi cửu cấp đỉnh phong, chỉ cần một tiểu ma pháp sư vừa mới có tu vi cấp hai đánh lén hắn một kích bằng một loại ma pháp đơn giản, cũng đủ đưa họ vào chỗ chết!
Kết hợp hai trạng thái vô cùng mạnh nhưng cũng vô cùng yếu như vậy, ngược lại đối với quan niệm của Lâm Thanh Hàn thì đó mới thật sự là một ma pháp sư!
Dĩ nhiên xạ thủ bình thường cũng giống với tình huống này, một khi mất súng, xạ thủ gần như để cho người khác miểu sát, hơn nữa đồng dạng cũng không có phòng ngự.
Bất quá, hiện tại đã trải qua biến dị thành Súng Lục màu ngân bạch, nên cũng không thể sắp xếp nó vào trường hợp này nữa rồi.
“...Chờ một chút, nếu sáu hệ ma pháp có thể dung nhập vào trong súng khiến cho súng biến dị, vậy không gian ma pháp có phải hay không cũng đồng dạng có thể dung nhập vào trong súng, làm cho nó biến dị? Hoặc có thể nói là, đem tinh thần công kích phụ gia thêm trên đạn?”
“Không đúng, hiện tại tu luyện không gian ma pháp hay tinh thần lực thì hoàn toàn không cần thông qua súng, ngược lại súng chỉ có tác dụng dẫn đường mà thôi, như vậy nói đúng hơn là, không gian ma pháp mới chỉ xuất ra độc lập thôi sao? Hoặc nói là...tinh thần công kích bây giờ vốn không thể xem là không gian ma pháp?”
Lời nói của Ngâm Không một lần nữa hiện lên trong đầu Lâm Thanh Hàn. Giống như là một đường dẫn, trong nháy mắt lời nói của Tác Lý trước kia cũng mờ mờ hiện lên trong lòng.
“Đúng rồi, vì trước khi đạt đến Thánh vực thì không có lực công kích, ngay cả sắp đạt tới cấp bậc Thánh vực cũng hoàn toàn không cách nào chạm đến không gian ma pháp thật sự? Nói cách khác, tinh thần lực tu luyện trước đây hoàn toàn chỉ là nền tảng? Như vậy...”
"Này, ta hỏi ngươi nói gì đi chứ?" Bàn Tử bất mãn vỗ một phát lên vai Lâm Thanh Hàn, tức tối nói.
Bàn Tử đối với tinh thần công kích còn sợ hãi hơn cả súng, nhịn không được hỏi.
"Biết không gian ma pháp sao?" nghe Bàn Tử hỏi, Lâm Thanh Hàn nhất thời nghĩ tới Tác Lý, không nhịn được khẽ thở dài nói: "Đây là ta từ Tác Lý đạo sư học được...cái ta học được chính là không gian ma pháp."
Bàn Tử nhất thời trợn mắt há hốc mồm: "Không gian ma pháp!"
"Ân!" Lâm Thanh Hàn châm rãi gật đầu: "Những tinh thần công kích này chắc là cơ sở nhập môn của ma pháp không gian hệ, về phần không gian ma pháp chân chánh, muốn đạt tới phải có tu vi đạt đến cảnh giới thánh vực."
"...." lần này Bàn Tử đúng là không còn gì để nói, việc này mịa nó rốt cục là cái gì đây hả, không gian ma pháp mất tích đã ngàn năm cũng xuất hiện, còn có thánh khí quỉ dị như vậy, có còn để cho người khác sống không đây?
Nghĩ đến thánh khí, Bàn Tử lại hỏi: "Ngươi đem thánh khí kia....Ách, cái mà ngươi gọi là súng đó đi đâu rồi? Ngươi không phải học không gian ma pháp sao? Giữ thứ đó làm gì?"
"Ách...Ngừng lại." Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ nói: "Ta nhắc lại một lần nữa, nghề nghiệp của ta là xạ thủ, không phải ma pháp sư không gian hệ! Không gian ma pháp chỉ là sở thích riêng thôi, không phải nghề nghiệp thật sự!"
"Sở thích riêng?" Bàn Tử gần như cắn răng bật ra từng chữ.
Đây là ý gì vậy? Ngươi....sở thích riêng, tùy tiện học không gian ma pháp là có thể trực tiếp đánh bại ta? Xem ta là cái gì hả? Tu vi khổ tu hơn hai mươi năm còn không bằng sở thích riêng của ngươi?
"Nhưng là ta như thế nào cảm giác thấy tinh thần công kích của ngươi còn lợi hại hơn súng rất nhiều?" Bàn Tử đảo cặp mắt trắng dã nói: "Không phải ta nói chứ, nếu không có cái tinh thần công kích đó, thì ngươi không phải là đối thủ của ta!"
"....." Lâm Thanh Hàn nhất thời không biết nói gì, Bàn Tử chết tiệt này lại thật sự coi mình là thứ dễ xơi như vậy sao?
Không dùng tinh thần công kích, mình đánh không lại hắn? Ta kháo, hắn cũng quá tự tin rồi!
Liếc Bàn Tử một cái, Lâm Thanh Hàn bĩu môi nói: "Đơn giản nói về phòng ngự, ngươi cảm giác thấy ngươi so với các đợt sóng dao động cửu cấp mạnh mẽ hơn bao nhiêu? Ta miểu sát người khác được, chẳng lẽ không thể miểu sát ngươi được?"
"A!" Bàn Tử nhất thời trợn tròn mắt, tức thì liền tập hợp những thông tin trong đầu lại.
Bàn Tử sở dĩ có thể hơn xa cửu cấp cao thủ chủ yếu là dựa vào thân pháp quỉ mị, tốc độ nhanh nhẹn, cùng với ẩn thuật kinh khủng, nhưng tuyệt đối không phải phòng ngự! Nói đến phòng ngự, hắn nhiều nhất cùng với sóng dao động cũng không sai biệt lắm, hơn nữa, nói không chừng còn không bằng sóng dao động nữa là, cường độ đấu khí của sát thủ trước giờ cũng không chiếm ưu thế.
"Đó cũng là điều ta muốn hỏi ngươi." Bàn Tử đột nhiên phản ứng lại, "Lấy thực lực của ngươi, cho dù hai cửu cấp cao thủ, cũng không thể nào làm khó được ngươi? Nhưng ngươi lại để Tạp Nhĩ trốn thoát? Thậm chí làm cho bọn họ có can đảm tới giết ngươi?"
Điểm ấy Bàn Tử quả thật không thể nào nghĩ thông suốt, phải biết rằng, dù lấy thực lực của hắn, Lâm Thanh Hàn vẫn có khả năng đánh bại, thậm chí còn có thể lưu thủ, vậy đám phế vật kia như thế nào có thể uy hiếp đến hắn?
Huống chi, tinh thần công kích kia quả thật ngay cả vô ảnh sát thủ cũng còn e sợ, thử hỏi ai có thể chống nổi?
"...Bàn Tử chết tiệt, ngươi quên rồi, ta mới vừa nói cho ngươi, hai tháng trước, thực lực ta còn yếu cùng ngươi đánh một trận mà thắng bại chỉ có năm phần nắm chắc không phải sao?" Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ nói.
"Uhm, hả?" ánh mắt Bàn Tử cơ hồ trợn trừng lên nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi đừng nói cho ta biết thực lực của ngươi chỉ trong hai tháng mà tăng lên như vậy chứ?"
"Ách...mặc dù có chút khó tin, nhưng đây là sự thật!" Lâm Thanh Hàn sờ sờ mũi, cười khổ nói: "Bất quá ngươi cũng không cần quá kinh ngạc, tinh thần công kích của ta...là nhờ Tác Lý đạo sư dùng sinh mệnh đổi lấy...Trước khi chết, ông ấy đã đem toàn bộ tinh thần lực của ông ấy truyền thừa cho ta."
"...." Mặc dù không nói gì, song giải thích như vậy cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận, nếu không chắc có lẽ đã bị Lâm Thanh Hàn đả kích đến chết?
"Nói về súng... cùng với việc thực lực của ta được tăng cường , uy lực của nó cũng không ngừng tăng lên". Lâm Thanh Hàn tiếp tục nói: "Hai tháng trước, nếu là ngươi thắng thì còn có cơ hội lấy đi, bất quá...Ngươi cũng vừa thấy được, nó hiện tại đã có một chút không gian đặc tính, cho dù ta muốn cho ngươi, ngươi cũng không thể lấy đi."
Tức thời, Bàn Tử cũng phát hiện có chút không đúng, chủy thủ không một tiếng động xuất hiện trên tay lần nữa, vừa mới ngừng công kích với Lâm Thanh Hàn một chút, trải qua đoạn thời gian ngắn này, tinh thần cũng đã khôi phục không ít, chí ít muốn chiến đấu mà nói, ảnh hưởng cũng không quá lớn.
"Nam tiên sinh". Tạp Nhĩ từ từ hiện thân đi đến: "Phụng mệnh điện hạ, giết chết nghịch tặc Lâm Thanh Hàn, thỉnh Nam tiên sinh không nên nhúng tay vào."
Vừa cảm giác được khí tức của Nam cùng Lâm Thanh Hàn đang đánh nhau, bọn họ cũng không dám trực tiếp đến gần. Lâm Thanh Hàn thì thôi, nhưng là truyền nhân độc tự của U Linh thế gia, linh giác của Nam cực kì kinh khủng, nếu có chút khinh suất sẽ bị phát hiện ngay.
Cho nên, đối với kết quả của cuộc chiến hắn cũng không biết, chỉ sau khi cảm giác được cuộc chiến kết thúc, mới bắt đầu chậm rãi tiếp cận, nhưng vừa mới có thể thấy rõ bóng người liền bị Lâm Thanh Hàn và Bàn Tử phát hiện.
Sáu tên phế vật?! Một câu nói thiếu điều làm cho mọi người tức muốn xì khói. Một ngày mà bị hai lần sỉ nhục, đúng là hận không thể lập tức đem Lâm Thanh Hàn bầm thây vạn đoạn!
Tuy biết thủ đoạn của ngươi dù một cao thủ cửu cấp cũng chưa chắc là đối thủ nhưng hiện tại là sáu người liên thủ a, đồng thời chống lại sáu cửu cấp cường giả, lại còn dám cuồng vọng như thế. Ngươi cho ngươi là cường giả Thánh vực sao?
Thực ra trong nhận thức của mọi người, cũng gần như chỉ có cao thủ đạt tới tu vi Thánh vực mới dám coi thường như thế, không nói chỉ có sáu người mà coi như số lượng gấp đôi thế này thì cũng không có bất cứ tác dụng nào.
"...Không được gọi ta như vậy!" Lâm Thanh Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Có thể, nhưng trước hết ngươi cũng không được gọi ta là Tử Bàn Tử nữa rồi nói tiếp." Bàn Tử bĩu môi, hừ một tiếng nói.
Hai tên này đấu khẩu cứ coi như là bên cạnh không có người nào vậy, đúng là một chút cũng không đem sáu người bọn Tạp Nhĩ để vào mắt.
Bàn Tử là ai? truyền nhân độc tự của U Linh thế gia, chính xác là sát thủ đứng đầu, cao thủ cửu cấp bình thường đương nhiên không để vào mắt, tung một kích rồi chạy, thử hỏi ai có thể đuổi theo kịp hắn? Huống chi những người này chưa chắc thật sự có thể đánh lại hắn.
Dù sao ẩn thuật quỉ dị kia không phải ai cũng có thể nhìn thấu.
Thử hỏi, ngay cả người ta ở đâu cũng nhìn không thấy, lại cảm giác không ra, thì còn đánh với chả đấm gì nữa? Chịu chết mà thôi!
Đây cũng chính là ưu thế chủ yếu giúp U Linh thế gia đứng vững ở nơi này.
Còn nói về Lâm Thanh Hàn....Từ lúc bên trong con đường Tinh Thần Phong Bạo xông ra đến nay, sóng to gió lớn gì mà chưa gặp qua? Trước khi đến đoạn đường cuối cùng cũng không được suông sẻ dễ dàng, phải ở đó chém giết một mạch, thế nhưng dưới tình huống như vậy còn có thể ở trên thảo nguyên trảm giết ba con ma thú cửu giai, bây giờ thực lực tăng lên, càng không đem những người này để vào mắt.
"Tử Bàn Tử, ta không phải nhờ ngươi giúp ta bảo vệ Nhược Lâm sao? Ngươi muốn tham gia náo nhiệt làm cái gì, muốn cho bọn họ có cơ hội dùng Nhược Lâm uy hiếp ta sao?" Lâm Thanh Hàn nhíu nhíu mày nói.
Lo lắng cho Nhược Lâm là một chuyện, mặt khác, hắn cũng không muốn làm cho Bàn Tử bị cuốn vào việc này, lần này hắn đã hạ chủ ý quyết tâm làm cho cả đế đô phải điên đảo một trận, do đó không cần phải liên lụy Bàn Tử.
"Tiểu biến thái, không cần nhiều lời như vậy, ta bảo đảm nữ nhân này chắc chắn không có việc gì." Bàn Tử miễn cưỡng hừ một tiếng nói.
Cũng không phản ứng với Lâm Thanh Hàn, lạnh lùng quét mắt xuống bọn Tạp Nhĩ một cái, cao giọng nói: "Từ bây giờ, nữ nhân này được U Linh thế gia bảo vệ, nếu có người dám mạo phạm, thì đồng nghĩa với việc khiêu khích U Linh thế gia!"
Chỉ vẻn vẹn một câu nói, nhưng lại mang theo tôn nghiêm cường đại, U Linh thế gia, tồn tại này cho dù kẻ ra lệnh phía sau kia cũng không thể xem thường.
Có những lời này của Bàn Tử, cho dù Khải Đức có tức giận đi nữa cũng tuyệt đối không dám đụng vào một sợi lông của Nhược Lâm, khiêu chiến U Linh thế gia, hắn còn chưa có can đảm đó!
"Nam tiên sinh, xin mời đứng sang một bên, chúng tôi sẽ không đụng đến nữ tử đó đâu..." Tạp Nhĩ có chút đau đầu nhìn Bàn Tử nói.
Bỏ qua Nhược Lâm cũng không hề gì, nhưng cùng Bàn Tử đánh nhau là một việc rất ngu ngốc, đừng nói lấy thủ đoạn của Bàn Tử chưa chắc có thể thắng, mà cho dù có thể thắng, nhưng truyền nhân độc tự của U Linh thế gia bị thương thì không bị U Linh thế gia trả thù mới là lạ, trách nhiệm như vậy, hắn gánh chịu không nổi rồi.
" Ta biết ngươi nghĩ gì." Bàn Tử khinh thường nói: "Ta hiện tại lấy thân phận riêng tham chiến, chết sống gì cùng U Linh thế gia cũng không quan hệ!"
"Không sai, Tử Bàn Tử, chuyện tình lần này chỉ sợ sẽ náo động rất lớn, ta không đem đế đô này khuấy đảo đến long trời lở đất, thì uổng phí tài năng của mình lắm, ngươi thấy rồi đó." Đến trình độ này, Lâm Thanh Hàn quyết định dứt khoát đứng lên làm cho rõ ràng luôn, đoạn nói: "Mấy tên phế tài này còn chưa đủ để ta xem trọng."
Nghe Lâm Thanh Hàn nói như thế, Bàn Tử chẳng những không lùi bước, bộ dáng ngược lại lộ ra vài phần hưng phấn, bĩu môi hướng Lâm Thanh Hàn nói: "Trò chơi càng ngày càng hay, chuyện như vậy, nếu đã để ta gặp được, như thế nào cũng không thể bỏ qua, yên tâm, ta lấy thân phận riêng để tham gia, sẽ không liên lụy đến U Linh thế gia."
Nói xong, Bàn Tử từ trong ngực lấy ra một lệnh bài màu xám, đưa cho Nhược Lâm: "Cầm nó cho chắc, đây là U Linh lệnh bài của U Linh thế gia, trừ phi bọn họ muốn cùng U Linh thế gia kết thù, nếu không, không ai dám đụng đến ngươi đâu."
U Linh lệnh bài, đại biểu cho thân phận đệ tử trọng yếu nhất của U Linh thế gia, dựa vào nó có thể điều động lực lượng của U Linh thế gia!
Đưa U Linh lệnh bài cho Nhược Lâm, cũng chứng tỏ rằng, từ giờ trở đi, trừ phi lấy lại U Linh lệnh bài, còn không trước khi trở lại U Linh thế gia, Bàn Tử tạm thời không còn là người của U Linh thế gia nữa, chết sống gì cùng U Linh thế gia cũng không quan hệ.
Sự thực thì vốn trong U Linh thế gia cũng vì phòng ngừa đệ tử cùng những gia tộc cường đại kết thù, ảnh hưởng đến U Linh thế gia mới đưa ra thủ đoạn này!
Lâm Thanh Hàn rốt cục cùng với Nam có quan hệ gì, lại cư nhiên có thể làm cho hắn giúp đỡ như thế?
"...Tử Bàn Tử, ngươi nghĩ kĩ chưa?” Mặc dù không biết ý nghĩa của U Linh lệnh bài, nhưng nhiều ít cũng có thể đoán tám chín phần mười, Lâm Thanh Hàn không nhịn được một hồi kinh ngạc.
"Ta từ khi sinh ra đến nay, bằng hữu cũng không nhiều lắm...ta với ngươi tương giao mặc dù không lâu, nhưng miễn cưỡng cũng coi như là bằng hữu." Bàn Tử không chú ý bĩu môi, chậm rãi nói: "Ta măc dù là sát thủ, nhưng vứt bỏ bằng hữu, chuyện như vậy ta còn chưa làm được."
Đối với Bàn Tử mà nói, ở U Linh thế gia luôn được mọi người xem như thiên tài, ánh mắt xung quanh không phải đố kị thì là sùng bái, căn bản không có người nào có thể coi là bằng hữu!
Thậm chí ngay cả cái tên bằng hữu hắn cũng không hiểu, cho đến lần này tại đế đô gặp được Lâm Thanh Hàn.
Mặc dù chỉ tương giao mấy lần ngắn ngủi mà đa phần là đối địch, nhưng cảm giác luyến tiếc lại không thể che dấu đi.
Mặc dù Lâm Thanh Hàn luôn gọi hắn là "Tử Bàn Tử", nhưng cảm giác thân thiết trong đó lại không thể che dấu, khi lần đầu cùng Lâm Thanh Hàn đánh một trận lại không muốn hạ độc thủ liều mạng, nếu không chỉ bằng quang hệ phòng ngự cấp độ "gà" kia, trừ phi ngay từ đầu tiếp cận hắn liền thẳng tay miểu sát hắn, còn không căn bản vô phương ngăn chặn hắn sử dụng một kích liều mạng!
Thân pháp quỉ mị phối hợp với ẩn thuật cường đại, trước tiên liền chém đầu một ma pháp sư, tiên huyết bắn phụt ra càng làm cho bề ngoài của Bàn Tử tăng thêm vài phần quỉ dị.
"Tiểu biến thái, không bằng chúng ta so tốc độ coi ai giết nhanh hơn?” Bàn Tử cười lạnh cầm đầu của ma pháp sư trên tay hướng về phía Lâm Thanh Hàn nói.
"..." Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Hàn ngược lại không biết nói gì, Tử Bàn Tử cũng quá kích động đi? Như thế nào ta lại cảm giác hình như những người này là đến để áp chế hắn mà không phải ta ?
Cũng không phản ứng với Bàn Tử, súng trong tay Lâm Thanh Hàn chợt vang lên!
"Phanh!"
Trong nháy mắt bắn ra bảy phát đạn, thuần một sắc mang theo hiệu quả của phong hệ, không đợi đối phương làm ra bất cứ phản ứng nào, những viên đạn huyễn lệ đó đã hoàn toàn xé tan phòng ngự , chính xác ghim vào mi tim của hắn
Miểu sát!
Giờ khắc này, chân chính thực lực của Lâm Thanh Hàn lần đầu tiên hiện ra trước mặt Bàn Tử, bắn ra tinh thần lực, tốc độ kinh khủng, thậm chí có khả năng trong nháy mắt bắn ra nhiều đợt công kích chất chồng hiệu quả thương tổn, thủ đoạn như vậy quả thực hết sức kinh khủng.
Đối với thứ thương tổn thấy được, bọn họ còn có thể miễn cưỡng chống cự, cố không cho chính mình lùi bước, nhưng công kích như thế căn bản không biết rõ là gì, lại làm cho bọn họ hoàn toàn sợ hãi.
Với con người, thứ không biết, luôn luôn là thứ kinh khủng nhất.
"Tiểu biến thái, ngươi không phải xạ thủ sao? Không nên dùng tinh thần công kích đùa giỡn nha!" Bất đồng với ba tên cửu cấp cao thủ này, Bàn Tử lại có thể hiểu rõ Lâm Thanh Hàn dùng chính là tinh thần công kích.
Loại công kích này hoàn toàn chỉ có thể dùng từ "biến thái" để hình dung, cho dù là hắn cũng đã bị ăn quả đắng, huống chi là những tên này.
Đương nhiên, nói về cường độ tinh thần lực, Bàn Tử mặc dù so với bọn hắn mạnh hơn, nhưng cũng không mạnh hơn quá nhiều, một đạo tinh thần công kích miểu sát Tạp Nhĩ, công kích như vậy đã làm cho Bàn Tử minh bạch thêm, dù là tinh thần công kích, mới vừa rồi Lâm Thanh Hàn cũng đã lưu thủ với mình.
Tạm thời bỏ qua Bàn Tử như thế nào hô to gọi nhỏ, chiến đấu vẫn như cũ tiếp tục.
Lâm Thanh Hàn một chiêu đắc thủ, tiếp tục hạ thủ tuyệt không dung tình, tinh thần công kích một lần nữa xuất ra như cuồng phong bạo vũ hướng về ba người còn lại phóng tới.
Đương nhiên, cũng do ba người này sợ hãi quay đầu chạy, nếu không Lâm Thanh Hàn tuyệt đối không dám tùy tiện phóng thích tinh thần công kích liên tiếp như vậy, dù sao với cường độ tinh thần công kích như thế, thì hắn cũng không thể phân tâm khống chế súng nữa.
Chỉ cần đối phương phóng ra một tiểu ma pháp cũng có thể trực tiếp miểu sát hắn.
Cùng với ba người còn lại xoay người chạy trốn, thân ảnh Bàn Tử cũng biến mất trong không trung một lần nữa.
Tức thời một đạo hàn quang lóe lên mang theo một mảng đỏ tươi, cơ hội như vậy nếu còn không biết nắm chắc, thì tương lai nghề sát thủ của Bàn Tử cũng không cần làm nữa rồi.
Đồng thời, tinh thần công kích địa hệ mà Lâm Thanh Hàn thả ra cuối cùng cũng tới.
"Oanh long!"
Mặt đất trong nháy mắt một trận chấn động, cùng lúc đó tứ phía xông ra không biết bao nhiêu là binh lính, gắt gao đem bọn Lâm Thanh Hàn bao vây vào bên trong, dựa theo tình huống hiện tại mà tính không tới năm phút đồng hồ, cả bọn Lâm Thanh Hàn sẽ bị bao vây hoàn toàn.
Đây mới là đòn sát thủ của Khải Đức bố trí! Quân đội!
Lực lượng một người luôn luôn nhỏ bé, ở trước mặt ngàn vạn quân đội, cho dù là cao thủ Thánh vực cũng chỉ có thể nhượng bộ thoái lui, dưới Thánh vực thì gần như chạy trốn cũng là mơ mộng hão huyền.
Đương nhiên, người như gia hỏa Bàn Tử này muốn chạy thì cũng không có bất cứ chuyện gì, dù sao, những người này căn bản không cách nào nhìn thấu ẩn thuật của hắn, dù nhiều người nữa cũng chỉ uổng công mà thôi.
Có điều, đối với Lâm Thanh Hàn, đây gần như là một tuyệt cảnh.
Quân đội, mặc dù đoán trước Khải Đức có thể sẽ trả thù, nhưng là, thật không nghĩ tới hắn có thể làm ra sự tình điên cuồng như vậy lại dám điều động cả quân đội. Tốt xấu gì hắn cũng là một Tử tước, hơn nữa còn là được Khải Sắt XII đích thân phong Tử tước. Khải Đức lại điên cuồng đến mức này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lâm Thanh Hàn.
Trong mắt Lâm Thanh Hàn chợt bắn ra một trận sát cơ, mặc dù đã sớm muốn đến đế đô náo loạn một phen, đem chuyện này làm cho nháo nhào lên, nhưng tình huống bất ngờ như thế hình như có chút khác rồi!
Sự tình đã hoàn toàn thoát ly khỏi tầm khống chế, đạo tinh thần công kích cuối cùng cũng vì vậy mà có chút lệch lạc, để cho hai người kia chạy thoát ra ngoài.
Thực ra thì, sở dĩ lựa chọn chạy trốn cũng bởi bọn họ đã sớm biết phía sau có quân đội chuẩn bị , nếu không, chạy trốn thì chết nhanh hơn đạo lí này làm sao bọn họ có thể không biết cho được?
Sắc mặt Bàn Tử nhất thời khó coi hẳn lên, bản thân hắn muốn đi tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng mang theo Lâm Thanh Hàn lại là một chuyện khác, huống chi, chỉ cần làm sáng tỏ thân phận rồi rời khỏi Lâm Thanh Hàn, thì tin tưởng không người nào dám động đến hắn mảy may.
Chỉ là, Lâm Thanh Hàn là người đối phương phải giết, nếu mang theo Lâm Thanh Hàn, thì cho dù đối phương có đoán ra thân phận của mình chỉ sợ cũng phải xuất thủ mà thôi.
"Thì sao." Lâm Thanh Hàn cười cười giơ khẩu súng trong tay lên: "Hôm nay không đem đế đô khuấy đảo lên, chẳng phải đã uổng phí một thân bản lĩnh sao? Bàn Tử, ngươi nhìn cho kĩ nhá."
Trên khẩu súng màu đen tỏa ra ánh sáng lành lạnh, cả khẩu dài chừng 500 mm, không có báng súng mà cũng chẳng thấy chỗ nào nhô ra, kiểu đã được giấu đi hoàn toàn--- Tiểu Liên! (Các bạn có thể tham khảo thêm tại đây : http://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%BA...%83u_li%C3%AAn)
"Hồi bẩm điện hạ, sau khi chúng ta chạy tới đây, Lâm Thanh Hàn đã phá tan vòng vây rồi!"
"Ngươi nói cái gì?" Lần này cho dù là Khải Đặc cũng không nhịn được phải run sợ thất sắc: "Điều này sao có thể?"
"Hồi bẩm điện hạ, theo lời nói của những binh lính đầu hàng thì Lâm Thanh Hàn cầm một thánh khí màu đen, bắn thành những viên nhỏ liên tiếp đánh giết bọn hắn, không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản hắn, phương hướng phá vòng vây chính là đi vào trong thành."
"..." Hít sâu một hơi, trên mặt Khải Đặc chậm rãi lộ ra vài phần tiếu ý: "Không tệ, không tệ, lần này có thể thấy, nếu như ta đoán không sai...Nhị ca thật sự gặp khó khăn lớn rồi, ha ha ha."