Đây là bài dùng ngôn ngữ tay cảm động lòng người, nhất là ca từ và âm luật mang nét buồn cảm người, hoàn cảnh sáng tác xuất phát từ một câu chuyện thât cảm động.
Có một cô bé sinh ra đã bị câm, ba cô bé vào lúc cô rất nhỏ đã qua đời, cô và mẹ sống nương tựa vào nhau. Mẹ mỗi ngày đều rất sớm đi làm việc và rất khuya mới trở về. Mỗi ngày vào lúc hoàng hôn, cô bé bắt đầu đứng ở trước cửa, tràn đầy nỗi mong chờ nhìn vào con đường trước cửa chờ đợi mẹ cô về. Lúc mẹ về là khoảng thời gian vui nhất trong ngày của cô, bởi vì mỗi ngày mẹ đều đem một miếng bánh tổ về cho cô, đối với một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, một miếng bánh tổ nho nhỏ đã là thức ăn ngon nhất trên đời.
Có một ngày, trời bỗng mưa rất to, thời gian đã qua bữa cơm tối, mẹ cô vẫn chưa về. Cô bé đứng ở trước cửa cứ trông ngóng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ. Trời càng ngày càng tối, mưa càng ngày càng lớn, cô bé quyết định một mình đi tìm mẹ dựa vào con đường về hàng ngày của Người. Cô cứ chạy mãi, đã chạy đi một quãng xa, cuối cùng cô đã tìm thấy mẹ đang ngồi bệt bên đường. Cô dùng toàn lực cứ lay mẹ cô dậy, nhưng mẹ vẫn không đoái hoài gì đến cô. Cô cho rằng mẹ quá mệt nên đã ngủ rồi, thế là cô dùng đôi chân mình để mẹ gối lên, mong mẹ có một giấc ngủ thoải mái. Nhưng lúc đó cô phát hiện, đôi mắt mẹ không hề nhắm lại. Cô bé đột nhiên hiểu ra, mẹ có thể đã qua đời rồi. Cô cảm thấy rất sợ, cô dùng hết sức lay tay mẹ, và cô phát hiện bàn tay mẹ vẫn còn nắm chặt miếng bánh tổ đem về. Cô khóc thật nhiều nhưng lại không thành tiếng.
Mưa vẫn cứ rơi, cô bé cũng không biết mình đã khóc bao lâu rồi. Cô biết mẹ sẽ không còn tỉnh lại nữa, bây giờ chỉ còn trơ trọi mình cô. Đôi mắt mẹ tại sao lại không nhắm lại, có phải vì không yên tâm bỏ lại mình cô? Cô bé đã hiểu mình nên làm gì. Thế là cô lau sạch nước mắt, quyết định dùng ngôn ngữ của mình để nói với mẹ cô nhất định sẽ cố gắng sống thật tốt, xin mẹ hãy yên lòng. Cô bé trong mưa dùng từng ngôn ngữ tay thể hiện "Con tim tri ân", nước mắt và mưa quyện vào nhau, từ khuôn mặt nhỏ bé nhưng đầy kiên cường cứ rơi xuống. Cứ như vậy, cô bé đứng trong mưa, không ngừng dùng ngôn ngữ tay thể hiện, cho đến khi đôi mắt mẹ nhắm nghiền lại.
Một "đứa bé" của TQ. Mời mọi người thưởng thức
感恩的心 欧阳菲菲
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lang Thang
我曾经爱过这样一个男人
Em đã từng yêu một người con trai như thế
他说我是世上最美的女人
Anh ấy nói em là cô gái đẹp nhất thế gian
我为他保留着那一份天真
Vì anh ấy em lưu giữ những ngây thơ ngày đó
关上爱别人的门
Khép cánh cửa tình yêu với những người khác
也是这个给我深爱的男人
Cũng là người con trai đã cho em tình yêu sâu nặng đến thế này
把我变成世上最笨的女人
Kiến em biến thành cô gái ngốc ngéch nhất thế gian
他说的每句话我都会当真
Những lời anh ấy nói em đều cho là sự thật
他说最爱我的唇
Anh ấy nói yêu nhất là làn môi em
我的要求并不高
Mong ước của em không quá cao
待我像从前一样好
Chỉ cần chờ đợi em như ngày xưa đó
可是有一天你说了同样的话
Nhưng rồi một ngày kia anh nói câu tương tự như thế
把别人拥入怀抱
Rồi ôm người khác ấy vào lòng
你身上有她的香水味
Trên người anh có vị nước hoa của cô ta
是我鼻子犯的罪
Là mũi của em mang lầm tưởng
不该嗅到她的美
Lẽ nào em lại không ngửi được vẻ đẹp của cô ta
擦掉一切陪你睡
Mất hết tất cả theo giấc ngủ của anh rồi
你身上有她的香水味
Trên người anh có vị nươc hoa của cô ta
是你赐给的自卑
Là sự tự ti mà anh ban cho
你要的爱太完美
Tình yêu anh mong mỏi quá hoàn mỹ
我永远都学不会
Em mãi sẽ chẳng học kịp được đâu anh
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lang Thang