
ờ, kể cũng được.

câu chuyện diễn ra lâu lắm rồi, xa, xa lắc xa lơ...
Vào một đêm thu không mưa gió ^^ trăng sáng và tròn nhé, gió nhè nhẹ man mát.
Chuyện này là mama mình chứng kiến và kể lại, ngày đấy nhà bà ngoại có cỗ, có một bà cô bên ngoại mang cháu đi ăn cùng, cái này thì ko thiếu thời đấy nhé, vì cỗ toàn mời họ hàng mà. Đứa cháu này mới 5 tuổi thôi nhé.
Sau khi ăn xong, vì là họ hàng thân, nên bà cô đấy ở lại dọn cùng. Thì bỗng tự dưng đứa cháu lên "đồng". Đầu tiên là lảm nhảm tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà, mọi người cũng hoảng lên, lúc đầu cũng ko nghĩ cao xa gì đâu, chỉ nghĩ chắc nó muốn về nhà, nên bà kia dắt về thôi.
Đang đi được nửa đường, thì nó gào thét lên: lừa tôi đấy à, đây không phải đường về nhà tôi. Thế là nó đi phăm phăm quay lại nhà bà ngoại mình, xong nó đứng trước cửa nhìn 1 lúc, rồi cứ thế phăm phăm bước... bước về phía nhà bà cô bên nội.
Lưu ý trước nhé, giữa hai bà cô này, một bà bên nội, một bà bên ngoại, rất ít gặp nhau, còn chưa đến nhà nhau bao giờ, chứ đừng nói đến đứa cháu nhé. Đứa cháu cứ thế đi thẳng đến nhà bà cô bên nội. Nhà bà này thì chồng mới chết được một năm. Đến trước cửa, nó đấm thình thịch vào cửa sắt, y như thói quen của ông ấy lúc còn sống.
Bà kia ra mở cửa, còn chưa kịp nói gì thì thằng bé quát lên: tôi về bà không ra đón à... Xong nó bắt lấy rượu ra để uống, cứ uống bằng cốc liên xô liên tục nhé, trẻ con đấy... Xong người nhà hỏi han một lúc, "ông ấy" mới bắt đầu nói, bảo là vợ đốt tiền vàng không ghi rõ tên, nên ở dưới đấy không nhận được, ở dưới đấy khổ lắm. Sau một lúc, người nhà khuyên này nọ mới chịu đi, xong đứa bé nằm ngủ tít luôn. Sau lúc nó tỉnh lại, bảo nó đi đến nhà bà cô bên nội kia, nó ko biết đường để đi...
Cái này là chuyện có thực...