Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 116 : Không nóng vội,trước tiên cứ chờ 10 giờ
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Không có ai ngăn cản Trịnh Tú Nhi. Bởi vì khu vực có thể hoạt động trong Tỏa Yêu Tháp tổng cộng có ba tầng. Bốn đội chỉcó thể ở trong ba tầng này mà thôi. Tuy nhiên mặc kệ bọn họ lựa chọn thế nào, lệnh bài trên người bọn họ đều sẽ lộ rõ vị trí của bọn họ. Cho nên mặc dù những người khác đều ở cùng một tầng, ngươi lựa chọn tầng nào cũng không có tác dụng.
Trịnh Tú Nhi quét mắt nhìn những người này một cái, sau đó dẫn dắt sáu Huyễn Thuật Sư, và sáu Lục Tiên tính cả nàng, tiến vào Tỏa Yêu Tháp trước. Đoàn người chỉ vừa tiến vào liền biến mất không thấy bóng dáng.
- Các vị còn chờ gì nữa? Hồng Minh chúng ta đi thứ hai!
Phấn Tú vẫn dáng vẻ yếu đuối mong manh. Tuy nhiên không có ai cảm thấy hắn là người dễ bị ức hiếp.
Sau khi đội ngũ của Hồng Minh quốc biến mất, Bác Cổ thoáng nhìn về phía Âu Dương, sau đó ôm quyền nói:
- Âu Dương huynh đệ, là các ngươi đi trước hay...
- Mời...
Âu Dương vẫn không hề dự định chuyển động thân thể. Hắn quay về Bác Cổ dùng tay ra hiệu xin mời. Sau đó Bác Cổ không khách khí dẫn người biến mất trong Tỏa Yêu Tháp.
- Đội trưởng! Chúng ta...
- Không nóng vội. Bọn họ rõ ràng muốn tính kế với chúng ta. Chúng ta chờ 10 giờ sau hãy đi vào!
Âu Dương nheo mắt lại. Không phải nói lệnh bài kia cứ cách một canh giờ sẽ hiện vị trí một lần sao? Mình dứt khoát chờ ở bên ngoài 10 giờ, để việc hiện thị vị trí của bọn họ thất bại, mê hoặc kẻ địch một chút.
- Chờ 10 giờ?
Nhóm người bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Bọn họ không thể nói được gì. Một chiêu này của Âu Dương thật sự quá cao tay. Tuy rằng hội võ tứ quốc quy định trong ngày hôm nay phải tiến vào, nhưng từ xưa tới nay vẫn chưa bao giờ xuất hiện người nào kéo dài thời gian như Âu Dương.
Tuy nhiên điều này cũng không thể trách đuọc Âu Dương. Kẻđịch rõ ràng muốn liên kết nhau tiêu diệt bọn họ. Nếu như hiện tại bọn họ đi vào, một canh giờ hiển thị vị trí một lần. Một nhóm người hoàn toàn có thể không chút kiêng kỵ liên hợp lại đánh giết bọn họ. Nhưng sau khi chờ 10 giờ sẽ không còn như vậy nữa! 10 giờ không hiện ra vị trí. Cho dù những người này kiên nhẫn đến mấy cũng phải loạn. Lại nói nữa, 10 giờ căn bản không phải là giới hạn cuối cùng của Âu Dương! Dù sao đi nữa chỉ cần có thể bước vào trong ngày hôm nay làđược. Đối phương thích đùa, hắn cũng đùa.
Mặt trời đã lên cao. Lúc này đã cách thời gian ba nước tiến vào Tỏa Yêu Tháp được 8 giờ. Vào lúc này nhóm người Đại Vận đã có chút buồn bực! Cứ chờ đợi như vậy bọn họ cảm thấy không thoải mái.
- Sao vậy? Cảm thấy buồn bực sao?
Âu Dương với dáng vẻ của một lão thần ngồi trên bậc thang. Hắn muốn thấy chính là hiệu quả này. Ngay cả người bên mình còn cảm thấy buồn phiền như vậy, có thể tưởng tượng tình hình của đám người trong đó thế nào.
- Đội trưởng, vẫn còn phải chờ đợi sao?
Dù sao Tiêu Vân Cận cũng hiểu được một chút ý tức của Âu Dương. Nhưng làm vậy cũng quá vô sỉ. Dưới cái nhìn của hắn, một chiêu này của Âu Dương quả thật có chút hạ lưu.
- Lúc này mới là lúc nào. Mọi người cảm thấy nhàm chán thì ngủ một giấc. Khi nào tỉnh dậy thì đi!
Âu Dương nói xong không ngờ liền nằm xuống đất. Xem bộ dáng kia thật giống như muốn ngủ một giấc say như chết.
Tại tầng một của Tỏa Yêu Tháp, Trịnh Tú Nhi, Bác Cổ cùng vớiđám người Phấn Tú đã tụ hợp. Nhưng lúc này trên mặt ba người bọn họ đều cực kỳ khó coi.
- Có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không? Lẽ nào đám ngườiĐại Vận kia quên mang theo lệnh bài?
Bác Cổ là người dễ kích động nhất. Lệnh bài đã liên tục bảy lần không hiện vị trí của Đại Vận. Đại Vận giống như biến mất vậy. Cho dù hắn nằm mơ cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được Âu Dương sẽ không tiến vào.
- Mẹ nó! Đại Vận giở trò quỷ gì vậy?
Trịnh Đan Đằng có chút tức giận. Vốn bọn họ đã thương lượng kỹ càng, phải tiêu diệt đám người Đại Vận. Ba nước đầu tiên liên hợp tiêu diệt Đại Vận, sau đó mỗi nước chiếm một tầng đánh nhau. Liên minh vốn đã có trăm ngàn chỗ hở, tất cả đều xây dựng trên cơ sở có thể tiêu diệt Đại Vận trước. Nhưng bây giờ không tìm ra Đại Vận, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Trịnh Tú Nhi trước sau không nói một lời. Nàng là một người tâm cơ thâm trầm. Lúc này nàng phát hiện, ánh mắt của bọn họ đã có chút thay đổi. Rất rõ ràng, những người này có ý đồ xấu.
- Các vị!
Trịnh Tú Nhi giơ hai tay lên cao, khiến tiếng nghị luận giảm xuống, nói:
- Các vị, khi chúng ta liên minh đã từng nói ba bên liên hợp tiêu diệt Đại Vận. Ta tin tưởng Đại Vận không thể nào quên mang theo lệnh bài. Hẳn là bọn họ có thủ đoạn gì đặc biệt có thể tạm thời che giấu được tác dụng của lệnh bài. Tuy nhiên mọi người yên tâm, ta suy đoán nhiều nhất chỉ qua mấy giờ nữa, chúng ta nhất định có thể phát hiện được vị trí của Đại Vận!
- Đúng vậy đúng vậy! Tỷ tỷ nói rất đúng. Các ngươi ầm ĩ cái gì. Ầm ĩ một hồi, nếu chẳng may khiến yêu triều tới đây thì nguy.
Phấn Tú vung khăn lụa trong tay lên. Bộ dạng kia cho dù là Bác Cổ thuần nam tính cũng thiếu chút nữa thì phun máu tại chỗ.
- Đúng vậy Bác Cổ huynh đệ. Chúng ta còn thời gian một tháng nữa. Ta không tin Đại Vận bọn họ có thể ẩn nấp được một tháng!
Trịnh Đan Đằng cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng cố gắng trấn an Bác Cổ.
Bác Cổ thoáng nhìn về phía Phấn Tú và Trịnh Tú Nhi. Thật ra hắn rất muốn đi thẳng một mạch. Tuy nhiên hiện tại hắn không dám! Hai phe rất rõ ràng đều cấu kết với nhau làm việc xấu. Một khi Đại Vận bị tiêu diệt, hắn biết đối tượng kế tiếp hẳn chính là bọn họ. Hắn vốn định vào thời điểm ba bên bao vây Đại Vận sẽ lâm trận phản chiến trợ giúp Đại Vận đánh tàn phế bên này. Nhưng bây giờ không hiểu tại sao Đại Vận lại biến mất. Điều này khiến kế hoạch của hắn hoàn toàn không có ý nghĩa nữa.
- Hừ! Phiền chết đi được. Vậy chúng ta đi sang bên kia giết ít yêu ma chơi đùa một chút. Các ngươi cứ tự tiện!
Ánh mắt Bác Cổ vừa chuyển, sau đó hắn làm bộ không quan tâm quay về đám thủ hạ phất tay liền chuẩn bị rời đi.
- Bác Cổ huynh đệ, ngươi phải nghĩ cho kĩ. Tầng thứ nhất này là Lục Dã Tiên Tung. Nhưng khắp nơi đều có thông đạo truyền tống. Nếu chạy quá xa rất dễ bị truyền tống đến Sinh Tử Cảnh. Nếu không cẩn thận...
Phấn Tú nheo mắt. Tuy nhiên lúc này Bác Cổ căn bản khôngđể ý tới hắn mà trực tiếp lựa chọn rời đi.
- Đừng để ý tới hắn. Tuy Bác Cổ nhìn qua có vẻ lỗ mãng, nhưng người này tâm cơ thâm trầm. Hắn theo chúng ta nhưng lòng không cùng. Muốn đi thì để cho hắn đi!
Trịnh Tú Nhi không ngăn cản Bác Cổ. Vào lúc này Đại Vận biến mất một cách thần bí. Bọn họ không thể gây mâu thuẫn với Bác Cổ. Một khi bọn họ nội bộ đánh nhau, rất có thể Đại Vận đang biến mất sẽ đột nhiên xông tới. Cho nên bất luận Bác Cổ làm thế nào, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thoáng quan sát tình huống xung quanh, Trịnh Tú Nhi nói:
- Nói vậy, hẳn các vị cũng đã biết về Lục Dã Tiên Tung. Nơi này là một thế giới thu nhỏ. Cụ thể lớn tới mức nào thì ta không biết. Nhưng một khi lạc trong này, trừ phi bóp nát lệnh bài, căn bản không có đường đi ra ngoài! Cho nên chúng ta cố gắng không nên rời nhau.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
- Ai nha... Tú Nhi tỷ tỷ nói gì vậy? Đã sớm nói với tỷ tỷ là tim người ta nhỏ. Tỷ tỷ nói thế nào ta liền làm như vậy...
Phấn Tú lại dùng giọng nói buồn nôn của hắn để tấn công. Tuy nhiên trong lòng hắn đã có quyết định của chính mình. Nếu như lúc này không theo Trịnh Tú Nhi và đám người Tây Kỳ này, rất có thể bọn họ sẽ bị lạc lối.
Bên ngoài Tỏa Yêu Tháp, lúc này đã cách thời gian ba nước đi vào khoảng mười mấy giờ. Một đám người Đại Vận đã sớm chết lặng. Bọn họ đối với sự vô sỉ của Âu Dương đã từ giai đoạn khinh bỉ đi tới bội phục. Bọn họ có thể tưởng tượngđược, người bên trong đang tìm bọn họ, gần như đã sắp phát điên.
- Nói vậy hẳn mọi người đều biết khu vực hoạt động trong Tỏa Yêu Tháp chỉ có ba tầng!
Âu Dương ngồi ở chỗ đó. Thật ra hắn cũng cảm thấy có chút nhàm chán. Cho nên hắn bắt đầu giảng giải cho một đám gia hỏa mắt trợn trắng bên cạnh mình biết về tình hình bên trong Tỏa Yêu Tháp.
- Tầng thứ nhất của Tỏa Yêu Tháp là Lục Dã Tiên Tung. Dịa hình chú yếu là rừng mưa nguyên thủy. Ở tầng này dường như là nơi thích hợp để đánh lén và chống đánh lén nhất. Cho nên bản thân ta suy đoán, đám người kia nhất định sẽ chờ ở chỗ đó. Cho nên chúng ta không thể lựa chọn tầng này.
Âu Dương phân tích.
- Tầng thứ hai là thế giới Viêm Ma. Địa hình chủ yếu là núi lửa dung nham. Tầng này là thiên hạ của Huyễn Thuật Sư. Nếu bố trí Huyễn Trận ở đây, một khi không may, chắc kẻ địch không cần ra tay, mình đã đi vào dung nham chết cháy. Ta đoán, hẳn Tây Kỳ sẽ làm chủ chiến trường này. Cho nên có chết chúng ta cũng không thể đi tới đây!
- Đội trưởng! Ta biết, chúng ta nhất định phải đi tầng thứ ba, thế giới băng tuyết! Tuy nhiên vấn đề là khi nào thì chúng ta sẽ đi!
Lưu Hồng Xương sắp hết chịu nổi. Âu Dương nói những lời nàyđã là lần thứ n. Tỏa Yêu Tháp có ba tầGUng người nào không biết?
- Đúng! Thế giới băng tuyết. Tuy rằng nơi nào không thích hợp để ẩn nấp như Lục Dã Tiên Tung, nhưng chúng ta chiếm đa số là Yêu Chiến Sĩ. Nơi này thích hợp cho chúng ta chiến đấu hơn. Cho nên ta dự định tiến vào thế giới băng tuyết.
Âu Dương một bên so tài một bên tiếp tục nói:
- Tại thế giới băng tuyết, Lục Tiên căn bản là phế vật. Bọn họ bay trên bầu trời sẽ trở thành mục tiêu sống, Huyễn Thuật Sư muốn bố trí huyễn thuật trên băng tuyết cũng gặp không ít khó khăn. Đây chính là chiến trường cuối cùng của chúng ta.
- Đội trưởng! Ta đoán người ở bên trong nhất định đã phát điên!
Lưu Hồng Xương ôm đầu. Đừng nói là người ở bên trong. Hiện tại hắn cũng sắp phát điên!
- Người ở bên trong phát điên không phải sẽ càng tốt hơn sao? Chờ chúng ta đi vào đại tàn sát cũng đã lao lực rồi!Được rồi được rồi. Đợi thêm ba giờ nữa chúng ta sẽ đi vào!
Âu Dương thật giống như bị ép bất đắc dĩ, vẻ mặt không tình nguyện nói.
Hắn vừa nói câu này ra khỏi miệng, một nhóm người đều dở khóc dở cười! Hiện tại đã là buổi tối. Đợi thêm ba giờ nữađúng lúc là thời gian kết thúc một ngày hôm nay. Âu Dương quả thực quá vô sỉ. Hắn làm vậy là ép tới thời điểm phải vào mới tiến vào... Bọn họ đều hiểu rõ, nhưng người bên trong lại không rõ vì sao cả một ngày đều không phát hiện ra tung tích của bọn họ. Nhất định đám người bên trong đã sắp phát điên...
Dưới sự hướng dẫn của Âu Dương, một nhóm người mang theo tâm tình cực kỳ kích động chuẩn bị tiến vào Tỏa Yêu Tháp. Lúc này Tỏa Yêu Tháp đối với những người này mà nói đã không còn là tồn tại đáng sợ nữa. So với sự đáng sợ bên trong, bọn họ cảm thấy ở bên ngoài chờ đợi cùng Âu Dương còn đáng sợ hơn.
Âu Dương không biết mình còn có năng lực giúp mọi người tiêu trừ sợ hãi như vậy. Sớm biết làm như vậy có thể tiêu trừ ảnh hưởng của Tỏa Yêu Tháp đối với những người này, Âu Dương tội gì phải khuyên nhủ.
Một nhóm người bước vào Tỏa Yêu Tháp. Âu Dương vừa bước chân vào thông đạo truyền tống đi tới thế giới băng tuyết ở tầng ba của Tỏa Yêu Tháp, Âu Dương liền cảm giác mắt mình tối sầm lại. Khi hắn lại mở mắt ra, hắn thấy xung quanh là một vực tuyết.
Gió lạnh như đao cắt. Hoa tuyết như lá. Sau khi một nhóm mười hai người bước vào vực tuyết này, tất cả đều run lên một cái! Lúc này, người có thực lực cao nhất trong số bọn họ chỉ là ngũ giai. Bọn họ không có cách nào không sợ nóng không sợ lạnh giống như các cường giả thất giai.
- Trời ạ! Nơi này gió tuyết quá lớn. Các ngươi cũng không nhắc ta một tiếng, để ta mặc nhiều thêm một chút!
Mặc dù Âu Dương biết nơi này là thế giới băng tuyết, nhưng hắn vẫn cho rằng thế giới trong Tỏa Yêu Tháp tương tự với huyễn thuật do Huyễn Thuật Sư bố trí ra, chỉ là có hình thái, không có cảm quan. Nhưng thực tế, khi đi tới nơi này hắn mới hiểu được mình hoàn toàn sai. Đây không phải chỉ là hình thái.Đây căn bản là một phần thế giới thật sự.
- Đội trưởng, chúng ta đều là Tu luyện giả. Tuy rằng nơi này lạnh giá, nhưng vẫn không có cách nào tổn thương tới chúng ta!
Lưu Hồng Xương nhìn Âu Dương đang đứng đó co đầu rụt cổ, hắn cười một cách quái dị.
Tại tầng một của Tỏa Yêu Tháp, Lục Dã Tiên Tung, Trịnh Tú Nhi cùng với đám người Phấn Tú hiện đang tiêu diệt một đám yêu ma với quy mô nhỏ. Lúc này bất kỳ ai trong số bọn họ cũng cảm thấy buồn chán! Trong thời gian một ngày, không ngờ không phát hiện được tung tích của Đại Vận. Vậy phải tìm ai nói lý đây? Nếu như không phải không có cách nào đi ra ngoài, hiện tại bọn họ hận không thể lập tức lao ra khỏi Tỏa Yêu Tháp chất vấn đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bác Cổ đã sớm tách khỏi đám người này. Lúc này Bác Cổ đã lén dẫn người tiến vào tầng hai của Tỏa Yêu Tháp. Bọn họ cũng không có bộ dạng chật vật giống như đám người Tây Kỳ và Hồng Minh. Bác Cổ là một người thông minh. Nếu như trước sau Đại Vận đều không xuất hiện, như vậy không cầnđến mấy ngày bọn họ sẽ trở thành đối tượng tiêu diệt của hai phe nhân mã đó.
Hiện tại bọn họ đến tầng hai cũng không hề dừng lại. Tuy rằng Bác Cổ không có bản đồ của Tỏa Yêu Tháp, nhưng bọn họ biết thông đạo đi tới tầng ba. Theo Bác Cổ thấy chỉ có tiến vào thế giới băng tuyết tầng thứ ba, bọn họ mới có thể đủ sức chống lại hai phe nhân mã kia.
Tích tích tích tích...
Lệnh bài lại phát ra hồng quang. Tuy nhiên lần này Bác Cổ chẳng thèm chú ý đến. Hiện tại chờ lâu như vậy hắn đã sớm chết tâm. Bất chợt, Bác Cổ quay về đội viên của nhóm mình nói:
- Chúng ta nhất định phải nhanh chóng tiến vào tầGUng thứ ba. Tây Kỳ và Hồng Minh có rất nhiều Huyễn Thuật Sư. Ta tin rằng không lâu nữa bọn họ sẽ tiến vào tầng thứ hai. Trong thế giới Viêm Ma này, Huyễn Thuật Sư gần như là vô địch. Chúng ta không thể dừng lại ở đây.
- Đội trưởng, có khả năng Đại Vận ở thế giới băng tuyết tầng ba!
- Không lo được nhiều như vậy. Một Đại Vận chung quy vẫn dễ đối phó hơn Tây Kỳ và Hồng Minh liên kết lại!
Bác Cổ nói cũng đúng. So với một đám gia hỏa cấu kết với nhau làm việc xấu, hắn thà tiến vào thế giới băng tuyết tiếp nhận sự đánh lén của Đại Vận.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 118 : Thế giới băng tuyết
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Tại Lục Dã Tiên Tung, Trịnh Tú Nhi nghe thấy tiếng kêu của lệnh bài. Nàng gần như là bản năng rút lệnh bài từ bên hông ra. Thật ra nàng không hy vọng lệnh bài có thể thông báo tung tích của Đại Vận. Nhưng lần này vừa nhìn xuống nàng lạiđột nhiên thay đổi sắc mặt!
- Sao vậy muội muội?
Trịnh Đan Đằng nhìn thấy Trịnh Tú Nhi thay đổi sắc mặt, hắn vội vàng tiến lên. Nhưng vừa nhìn xuống, sắc mặt hắn cũng lập tức đại biến. Tuy nhiên không hề yên tĩnh giống Trịnh Tú Nhi, hắn bất ngời tuôn ra những tiếng cười cuồng ngạo!
Ha ha ha ha!
Trịnh Đan Đằng vừa cười vừa nói:
- Cuối cùng Đạzi Vận đã xuất hiện! Cho rằng trốn trên tầng ba thế giới băng tuyết thì có tác dụng gì? Hừ! Trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu gì cũng vô ích!
- Trịnh ca ca, đừng quá lạc quan. Ca ca xem lại vị trí của Đại Kim một chút...
Thật ra Phấn Tú cũng rất khinh bỉ Trịnh Đan Đằng. Trong mắt hắn, Trịnh Đan Đằng căn bản là một nhân vật nhỏ khôngđáng nói chuyện. So với sự thâm trầim của Trịnh Tú Nhi, Phấn Tú thậm chí khinh thường Trịnh Đan Đằng, không xem TrịnhĐan Đằng là một đối thủ.
- Phấn Tú nói không sai, lúc này Đại Kim đang chạy tới tầng ba!
Sắc mặt Trịnh Tú Nhi đạzi biến chính là điều này. Thật ra ngay từ đầu bọn họ đã dự định tiêu diệt Đại Kim. Nhưng không ngờĐại Kim đột nhiên chạy đến tầng hai. Lúc này Đại Kim lại càng liều mạng chạy tới tầng ba. Trong tính huống không rõ ràng, bọn họ còn tưởng rằng Đại Kim chuẩn bịz liên hợp với Đại Vận!
Nếu hai bên bọn họ thật sự liên hiệp với nhau, như vậy Tây Kỳ và Hồng Minh đúng là gặp phiền toái.
Phải biết rằng, hai bên Hồng Minh và Tây Kỳ đều lấy Huyễn Thuật Sư để xưng hùng. Nhưng tên Âu Dương quỷ dị kia có Chân Thực Chi Nhãn gần như hoàn toàn khắc chế được bọn họ. Lần này tuyển thủ của Đại Kim điều là Yêu Chiến Sĩ.! Đại Vận lại có tới tám Yêu Chiến Sĩ. Yêu Chiến Sĩ của hai phe này cộng lại đủ hai mươi người. Nếu bọn họ liên hợp, như vậy bọn họ đúng là không dám tiến vào tầng thứ ba.
- A! Không phải ba phe này liên hợp với nhau sao?
Âu Dương nhìn các vị trí trên lệnh bài, hắn có chút kinh ngạc. Người của Tây Kỳ và Hồng Minh quốc chờ cùng một chỗ cũng không ngoài dự đoán của hắn. Đôi cẩu nam nữ này này cấu kết với nhau làm việc xấu, ở chung một chỗ là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ Đại kim lại ở một mình tại tầng hai. Nhìn vị trí bọn họ di động, giống như đang muốn chạy tới tầng ba.
- Có ăn hay không?
Lúc này trên tay Tiêu Vân Cận cũng đang cầm lệnh bài. Sau khi nhìn vị trí phân bố trên lệnh bài, thật ra hắn có hai dự định. Một là liên kết với Đại Kim đvang chạvy tới. Hai là đánh lén Đại Kim!
Trong hai cách này, đối với Đại Vận bây giờ mà nói, cách thứnhất vẫn tốt hơn một chút. Tuy nhiên cách thứi nhất này cũng không ổn thỏa. Ai biết Đại Kim có thể thật lòng hợp tác với bọn họ hay không. Nếu như Đại Kim là quân tiên phong, như vậy bọn họ đi tới không phải chịzu chết sao?
- Ăn! Tại sao không ăn? Chúng ta sẽ không cùng hợp tác với bất cứ kẻ nào. Phảvi biết rằng, ngươi dựa vào bất kỳ ngoại lực gì cũng không thể thành tựu! So với mạo hiểm hợp tác với người khác, ta thích khiến Đại Kim bị nốc ao hơn!
Âu Dương cũng biết, hợp tác với Đại Kim hiện giờ là một lựa chọn tốt. Nhưng vào lúc này hắn không dám. Đội hữu không ổn thỏa đôi khi còn đáng sợ hơn cả bị địch bao vây.
Cái này gọi là không sợ đối thủ là thần, chỉ sợ đội hữu là heo. Lại nói nữa, đại kim không phải là heo. Bọn họ là chó sói. Ai biết lúc nào bọn họ sẽ giơ móng vuốt phía sau lưng ngươi?
- Đại Kim toàn là Yêu Chiến Sĩ tổ hợp lại. Nếu chúng ta muốn ăn bọn họ, có lẽ sẽ có khó khăn!
Lưu Hồng Xương đứng bên cạnh mở miệng nói.
- Hữu tâm tính kế với vô tâm có gì khó khăn!
Âu Dương lộ vẻ âm trầm. Dưới tình huống không yêu hóa, thật ra Yêu Chiến Sĩ không hề đáng sợ. Nếu như bên bọn họ có tám Yêu Chiến Sĩ đồng thời yêu hóa mai phục dưới lòngđất, dưới tình huống hữu tâm đối phó với vô tâm, có khảnăng chỉ trong nháy mắit có thể tiêu diệt toàn đoàn.
- Hữu tâm tính kế với vô tâm sao?
Một đám người bọn họ không rõ vì sao Âu Dương lại nói như thế. Lúc này lệnh bài đã cho thấy rõ vị trí của bọn họ. Dưới tình huống này làm sao có thể hữu tâm tính kế vô tâm? Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy Âu Dương cười lạnh, bọn họ biết, trong lòng đội trưởng này nhất định đã có kế sách gì hay.
Trải qua mười mấy giời chờ đợi, đám người bọn họ đều hiểu rõ, Âu Dương không chỉ vô sỉ, hơn nữa hắn còn rất âm hiểm. Từ trước đến nay, nếu có thể đánh lén người khác, hắn đều không chọn chính diện. Giác ngộ cao thủ gì đó đối với hắn mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa.
Đoàn người Âu Dương tìm tới một ngọn núi nhỏ bị tuyết lớn bao phủ. Sau đó hắn mở miệng nói:
- Được ! Mọi người nghỉ ngơi một chút. Chúng ta sẽ nhanh chóng tập kích!
- Tập kích thế nào?
Vẻ mặt Tiêu Vân Cận có phần buồn bực. Chủ ý tập kích này chính là đột nhiên tập kích. Lẽ nào Âu Dương định ở chỗ này, chờ người ta đến sau đó tập kích sao? Có thể làm đvược như vậy sao? Bác Cổ không phải là kẻ ngu ngốc.
- Yên tâm đi. Thời điểm lệnh bài biểu hiện vị trí kế tiếp chính là lúc chúng ta tiêu diệt Đại Kim!
Âu Dương vô cùng tự tin nói.
Đoàn người Đại Kim xuyên qua thế giới Viêm Ma tiến vào thếgiới băng tuyết chỉ có tuyết trắng bao phủ. Cảm giác nóng lạnh luân phiên khiến một đám Yêu Chiến Sĩi đzều cảm thấy khó chịu. Tuy rằng thân thểv của bọn họ rất cường tráng, nhưng chịu sự kích thích nóng lạnh đột ngột như vậy, vẫn khiến bọn họ có chút không thích ứng.
Tích tích tích tích...
Lệnh bài lại phát ra tiếng kêu. Bác Cổ lấy lệnh bài từ bên hông ra. Tuy nhiên trong lòng hắn không hề nghĩ ngợi đến Đại Vận. Hắn chỉ tính xem thử Tây Kỳ và Hồng Minh vẫn còn ở tại Lục Dã Tiên Tung, hay đôi cẩu nam nữ kia đã bắt đầu truy kích bọn họ.
- A!
Trong nháy mắt khi nhìn thấy tin tức trên lệnh bài, Bác Cổ bỗng nhiên mở miệng kêu to. Bộ mặt hắn giống như ăn phải một đống phân lớn khiến một đám thiên tài Đại Kim đều cảm thấy khó hiểu! Chẳng lẽ đôi cẩu nam nữ kia đã kết hợp với nhau bắt đầu truy kích bọn họ?
Bọn họ đều lấy lệnh bài bên hông ra. Nhưng vừa nhìn xuống, mỗi người bọn họ đều thi nhau phát ra những tiếng kêu kinh ngạc!
Đại Vận biến mất cả ngày lại xuất hiện một cách thần bí. Hơn nữa nhìn vị trí, rõ ràng Đại Vận đang ở tầng thứ ba, chỉ cách bọn họ khoảng hai trăm dặm mà thôi!
- Đội trưởng! Là Đại Vận! Chúng ta làm sao bây giờ?
Một nhóm bọn họ biết, thời điểm bọn họ phát hiện Đại Vận, hẳn Đại Vận cũng đã phát hiện ra bọn họ. Đôi cẩu nam nữ kia nhất định cũng phát hiện ra sự tồn tại của Đại Vận. Bởi vì lúc này đôi cẩu nam nữ đó đã kết hợp với nhau từ Lục Dã Tiên Tung tiến vào thế giới Viêm Ma.
- Đại Vận giở trò quỷ gì vậy! Biến mất một cách ly kỳ suốt một ngày. Vào lúc này lạvi đột nhiên hiện ra!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Sắc mặt của Bác Cổ rất khó coi. Lúc này bọn họ cùng Đại Vận đều đang ở tầng thứ ba. Hiện tại hai bên chỉ cách nhau hai trăm dặm. Nếu như không cẩn thận, bọn họ sẽ đụng độ với Đại Vận.
- Đội trưởng!
Trên mặt nhóm người bọn họ tràn ngập ý chí chiến đấu. Người dân Đại Kim có tác phong dũng mãnh. Mỗi người bọn họ đều dũng mãnh thiện chiến. Lúc này nhìn thấy Đại Vận đột nhiên xuất hiện, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là đi ăn đối phương.
Nhưng Bác Cổ lại hoàn toàn không nghĩ giống với bọn họ! Đi ăn Đại Vận sao? Vào lúc này Đại Vận ở phía trước, nhóm củađám cẩu nam nữ ở phía sau. Hiện tại, nếu liều chết với Đại Vận, cho dù thắng lợi bọn họ cũng phải tổn thất một nửa nhân thủ. Trong lúc đó đám người của cẩu nam nữ đến. Tới lúc đó điều bọn họ có thể làm chính là bóp nát lệnh bài từ bỏ quyền thi đấu, hoặc là chết trận.
- Đánh thì không thể đánh!
Bác Cổ nghĩ một lát cuối cùng mở miệng nói:
- Thực lực của Đại Vận không kém. Chúng ta đánh nhau với bọn họ, cho dù thắng cũng sẽ tổn thất nặng nề. Đến lúc đó chẳng phải vô cớ làm lợi cho đội ngũ của cẩu nam nữ kia sao?
- Vậy ý của đội trưởng là...
Một nhóm người nghe thấy Bác Cổ nói vậy, bọn họ không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên hiểu rõ ý của Bác Cổ.
- Giả vờ hợp tác với Đại Vận, trước đối phó với đám người của cẩu nam nữ kia. Sau đó chúng ta ở sau lưng ra tay, một lần ăn cả ba phía bọn họ!
Bác Cổ nắm chặt nắm đấm. Lúc này hắn đang dự tính một kếhoạch tốt đẹp có thể đem lại sự kiêu ngạo cho hắn. Nhưng hắn lại không biết, lúc này bên Đại Vận đã phát sinh một chuyện mà có nằm mơ hắn cũng không không nghĩ ra được.
Âu Dương chính là một kẻ không thường đi theo con đường quen thuộc. Lúc này Âu Dương đã ra lệnh chôn mười hai miếng lệnh bài dưới một cây tuyết tùng. Vẻ mặt của mười hai người bọn họ đều rất hưng phấn.
Âu Dương quá vô sỉ! Không ngờ hắn lại nghĩ ra thủ đoạn vô sỉ, hạ lưu như vậy! Chôn tất cả mười hai cái lệnh bài ở chỗ này. Mười hai người tay không đột ngột tập kích Đại Kim. Tuy rằng hai phe cách nhau chỉ có hai trăm dặm, nhưng Đại Kim không thể nào đi nhanh. Cho nên trong vòng một giờ bọn họ kiên quyết không thể nào chạy tới nơi này. Nhiệm vụ của Âu Dương chính là lặng lẽ rời khỏi vị trí của bảy Yêu Chiến Sĩ đang ẩn nấp, tiến về phía Đại Kim.
Ngay lập tức sau khi lệnh bài biểu hiện vị trí, bên Đại Kim sẽ thấy Đại Vận không di chuyện, nhưng bọn họ không biết đó chính là nơi bọn họ phải chết.
- Tốc độ di chuyển của Lục Tiên và Huyễn Thuật Sư rất chậm! Các ngươi hãy tính toán tốt tốc độ của chúng ta. Tốt nhất là sau khi chúng ta chiến đấu xong, bọn họ hãy xuất hiện! Biết chưa?
Âu Dương phân phó thủ hạ biết nơi thích hợp tập kích Huyễn Thuật Sư và Lục Tiên, chính là vực tuyết này. Đám Huyễn Thuật Sư này không có cách nào xuất quỷ nhập thần giống như Sở Tương Hợp. Cho nên bọn họ căn bản là vô dụng. VềLục Tiên lại càng không cần phải nói. Phía trên vực tuyết rất trống trải. Nếu như ngươi bay ở trên trời, không phải nói rõ nói cho người ta biết các ngươi chạy tới sao? Vậy còn bắt người cái gì.
- Đội trưởng yên tâm đi!
Lưu Hồng Xương quay về Âu Dương gật đầu. Tuy rằng hắn cảm thấy buồn bực vì không được tham dự vào hành động tập kích chớp nhoáng lần này, tuy nhiên hắn vẫn phân biệt rõ nặng nhẹ, biết vào lúc này tuyệt đối không thể làm xằng bậy.
- Được! Không có vấn đề gì nữa, chúng ta đi!
Âu Dương ra lệnh một tiếng, tám người nhất thời trốn vào lòng đất biến mất không thấy bóng dáng. Bọn họ toàn lực di chuyển về phía Đại Kim. Âu Dương di chuyển sát phía trên. Nhưng tám người khác lại di chuyển vào sâu trong lòng đất. Bọn họ không có cách nào giấu yêu khí của mình giống như Âu Dương, cho nên ẩn sâu dưới lòng đất mới là ổn thỏa nhất.
Lần này bọn họ chỉ có tám người đánh lén quân địch gồm mười hai người. Bởi vì dưới tình huống kẻ hữu tâm tính kế người vô tâm, kẻ địch không có yêu hóa, tất nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng một khi bại lộ tất cả kẻ địch đều yêu hóa, vậy tám người kia chỉ có một lựa chọn duy nhất chính là chạy trốn.
Tám người phóng ra toàn lực để tiềm hành. Hai trăm dặm đối với Yêu Chiến Sĩ toàn lực tiềm hành mà nói chẳng qua chỉ là chuyện mười mấy phút. Khi bọn họ phát hiện đám thiên tài Đại Kim đang bước trên cánh đồng tuyết, Âu Dương có thể cảm giác được, một đám tiểu tử phía sau mình đã bắt đầu rục rịch!
- Đừng kích động! Tuy rằng bọn họ không có yêu hóa, nhưng bọn họ nhất định sẽ đề phòng chúng ta đánh lén! Chờ sau khi lệnh bài biểu hiện vị trí đã!
Âu Dương nhanh chóng xâm nhập vào lòng đất đi tới chỗ của bảy người kia tạo ra một không gian sau đó mở miệng nói.
- Vâng!
Một đám tiểu tử cũng biết bọn họ có chút nóng vội. Người của Đại Kim không phải là kẻ ngốc. Lúc này trông bọn họ có vẻ nhàn tản, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn giữ đội hình rất tốt. Lúc này đánh lén căn bản không thể nào vồ chết được nhiều người. Nếu như hiện tại bọn họ xông ra, nếu đánh giết một, hai người hẳn không có vấn đề. Nhưng những người khác sẽ lập tức yêu hóa. Vậy bọn họ sẽ phải đón lấy một trận ác chiến!
Nếu như vậy, Âu Dương cần gì phải chôn lệnh bài trong tuyết? Vậy không phải là mình không có chuyện gì đi tìm việc sao?
Âu Dương quá vô sỉ? Âu Dương sẽ chọn ác chiến sao? Hắn thà rằng ngày hôm nay dẫn người đi cũng tuyệt đối không lựa chọn ác chiến! Cục diện lúc này đối với bọn họ mà nói gần như hoàn mỹ. Đây tuyệt đối là một cơ hội có thể tiêu diệt cảđội của đối phương! Cơ hội này chỉ chớp mắt là qua. Cho nên chờ đợi đối với bọn họ mà nói không đáng là gì.
- Chờ! Nhất định phải chờ! Cái gì mà thiên tài, cái gì mà thiên tài Đại Kim, ngày hôm nay ca ca sẽ thể hiện cho các ngươi thấy cái gì gọi là tiêu diệt toàn đoàn mà không tổn hại một người!
Âu Dương cố gắng trấn tĩnh. Một hồi nữa tập kích hắn nhấtđịnh phải chỉ huy. Hắn nắm chặt Thứ Kiêu Cung trong tay. Hắn biết, nếu đánh được một trận này, chỉ sợ mình có thểtrực tiếp đột phá bước vào ngũ giai!
Trong mấy chục phút này, đám thiên tài Đại Vận vô cùng kíchđộng, trong lòng bọn họ cảm giác dài dằng dặc giống như mấy chục năm. Nếu như không phải Âu Dương trước sau luôn mặt lạnh nhìn chằm chằm vào bọn họ, không chừng những gia hoả này đã sớm xông lên.
Tích tích tích tích...
Rốt cuộc, lệnh bài bên hông Bác Cổ lại phát ra tiếng vang. Một canh giờ dài dằng dặc cuối cùng đã trôi qua!
Khuôn mặt Bác Cổ đầy tâm sự, lấy lệnh bài từ bên hông ra. Theo suy đoán của hắn, hẳn là Đại Vận đã phát hiện ra bọn họ. Hiện tại có lẽ Đại Vận đã đi tới xung quanh bọn họ chuẩn bị ra tay với bọn họ.
- Đội trưởng! Không ngờ Đại Vận vẫn không nhúc nhích?
- Đúng vậy! Vẫn không nhúc nhích! Đây là ý gì?
Bác Cổ nhìn thấy vị trí của Đại Vận trên lệnh bài. Vị trí của Đại Vận chỉ thoáng di động. Tóm lại nhìn qua vị trí di động không quá một dặm. Lẽ nào bọn họ không phát hiện ra mình?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 120 : Tiêu diệt toàn đoàn
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Đội trưởng, có phải Đại Vận đã chuẩn bị trận hình đợi chúng ta đi qua?
Có người đưa ra nghi vấn. Tuy nhiên hắn nói cũng không sai.Đây đúng là cách giải thích tương đối hợp lý.
- Không chừng đúng là như vậy! Chỉ có điều chúng ta không có lựa chọn khác. Lúc này Tây Kỳ và Hồng Minh càng lúc càng gần chúng ta. Chúng ta nhất định phải hợp tác với Đại Vận. Mọi người tiếp tục chạy đi!
Lúc này, trong lòng Bác Cổ đã thoáng thả lỏng. Mười mấy phút vừa rồi đối với hắn mà nói vô cùng khó khăn. Bởi vì hắn không xác định được người của Đại Vận có phải đang mai phục bọn họ hay không.
Giờ này phút này nhìn thấy Đại Vận vẫn chờ nguyên tại chỗ, hắn có phần yên tâm hơn. Chí ít hiện tại bọn họ tạm thời an toàn. Theo hắn suy đoán, chắc hẳn Đại Vận đã thu xếp trận hình chờ đợi bọn họ tự chui đầu vào lưới.
- Lên đường đi!
Bác Cổ ra lệnh một tiếng, tất cả đám thiên tài Đại Kim dang tụ tập cùng nhau nghiên cứu liền chuẩn bị xuất phát. Tuy nhiên thời điểm hắn nói ra câu này, một trận yêu khí vô cùng yếu ớt bỗng nhiên từ dưới mặt đất nổ tung. Sau đó hắn liền thấy Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trong tay xuất hiện ở phía sau bọn họ!
Một cung bốn mũi tên! Bốn mũi Tam Lăng Tiễn giống như bốn lệnh bài truy mệnh. Trong tình huống đám người Đại Kim không hề đề phòng, hắn bỗng nhiên đột nhập vào trận hình của bọn họ! Tứ sát! Không nghi ngờ chút nào, đây chính là tứsát!
Âu Dương xuất hiện quá đột ngột, căn bản không cho người ta có bất kỳ cơ hội phản ứng nào! Hắn tính toán thực sự quá tinh vi. Khi đám người Đại Kim xác định bọn họ vẫn ở xa, trong nháy mắt bọn họ vừa thả lỏng, Âu Dương từ dưới đất chui ra, dùng bốn mũi tên giết chết bốn người!
- A...
Nhìn thấy Âu Dương bỗng nhiên xuất hiện, Bác Cổ hét lớn một tiếng. Yêu khí trên người hắn đột nhiên phát ra, chuẩn bị yêu hóa trong chốc lát. Nhưng tại thời điểm hắn còn chưa yêu hóa hết, mặt đất chợt phát ra yêu khí nồng đậm! Bảy ác ma đã yêu hóa chỉ chậm hơn Âu Dương một bước. Bọn họ xuất hiện đúng vào giữa trận hình của đám người Đại Kim!
Đột ngột xông ra như vậy, không ai có thể kịp phản ứng được. Cho dù là Bác Cổ cũng không kịp phản ứng! Hắn còn chưa kịp yêu hóa, đã bị Tiêu Vân Cận từ dưới đất lao ra chém đứt hai tay đang cầm lang bổng nha!
Phụt... Phụt... Phụt...
Những tiếng binh khí lợi trảo xé rách thân thể truyền đến. Âu Dương đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bảy người đột nhiên xông rađã bắt đầu đại khai sát giới. Ngoài bốn người đã bị Âu Dương bắn chết, bảy người này vừa tập kích không ngờ đã trực tiếp giết chết năm người! Tuy rằng Bác Cổ may mắn chạy thoát, nhưng hai tay hắn đã bị đứt, hắn không có bất kỳ năng lực phản kháng nào!
- Âu Dương! Chúng ta là người cùng một phe!
Lúc này Bác Cổ bất chấp sự tức giận trong lòng. Hai tay của hắn đã bị chém đứt, trơ mắt nhìn đám người Đại Vận tập kích giết chết chín người bên mình! Bên Đại Vận không cho bọn họ bất kỳ cơ hội thở lấy hơi. Xem bộ dáng kia rõ ràng muốnđánh chớp nhoáng giết chết tất cả bọn họ!
- Mẹ nó, tới địa ngục đi!
Âu Dương là người thế nào? Hắn biết phí lời với những người tẻ nhạt sao? Cho nên hắn căn bản không cho Bác Cổ bất kỳ cơ hội nói chuyện nào. Một mũi tên từ trong tay hắn bắn ra. Mũi tên trực tiếp xuyên qua cổ họng của Bác Cổ! Đệ nhất thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi của Đại Kim, vẻ mặt không cam lòng ngã xuống vực tuyết!
- Bắt lấy đám rùa con này, để ca ca bắn chết từng người!
Âu Dương nhìn thấy thủ hạ của hắn, một đám nhãi con giống như hổ báo muốn giết chết hai gia hỏa đã hoàn thành yêu hóa chuẩn bị chạy trốn, hắn vội vàng mở miệng nói! Nói đùa, hiện đã có năm người chết uổng phí. Nếu như hai người này lại bị làm thịt, vậy hắn sẽ thiệt thòi muốn chết.
- Ta đến đây!
Tiêu Vân Cận di chuyển với tốc độ cao. Hắn giống như một Quỷ ảnh như thế, một kiếm liền cắm vào sau lưng một Yêu Chiến Sĩ có ý đồ trốn vào lòng đất. Sau đó hắn dùng móng vuốt đã được yêu hóa trực tiếp xé hai chân của người này!
Thời điểm Tiêu Vân Cận kéo hai chân của người này ra, một mũi tên của Âu Dương đã từ trên trời rơi xuống. Một mũi tên phong hầu. Lại là một mũi tên phong hầu! Thủ đoạn của Âu Dương tuyệt đối là máu tanh.
- Bắt lấy con rùa kia! Để cho ta tới!
Lúc này hai mắt Âu Dương đỏ như máu. Hắn giống như một ác ma. Nhìn thấy người cuối cùng bị giáp công trời cao khôngđường, xuống đất không cửa, Âu Dương lại kéo cung. Một người cuối cùng đang bị bao vây tấn công, căn bản không chú ý phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một mũi tên. Cứ như vậy, hắn đã bị một mũi tên của Âu Dương từ hậu tâm xuyên qua, ghim chặt xuống mặt đất!
- Ư!
Sau khi Âu Dương bắn chết người này, hắn quay lại nhìn mộtđám đội viên còn chìm đắm tại trong cảm giác giết chóc ngắn ngủi ban nãy. Tay hắn làm ra một tư thế thắng lợi. Sau đó hắn liền nhìn thấy một huyết quang lớn từ trên những thi thểđã bị hắn bắn chết bay ra, sau đó nhanh chóng tràn vào trong thân thể của hắn!
- Được! Sắp đột phá!
Âu Dương cảm nhận được tám viên yêu đan đang run rẩy. Hắn biết, lực lượng mình hấp thu đã vượt xa lực lượng cần thiết để đột phá. Hắn vừa giết bảy người. Trong bảy người này, yếu nhất cũng là tứ giai. Nhiều huyết lực như vậy đủ đểđẩy hắn lên đến ngũ giai đỉnh phong!
Ầm...
Một đợt sóng yêu khí chấn động từ trên người Âu Dương phát ra. Sau đó khắp người Âu Dương phát ra huyết quang mãnh liệt! Đây là điềm báo hắn đột phá!
- Ta sắp đột phá ! Giúp ta hộ pháp!
Âu Dương rống to một tiếng với đội viên thủ hạ của mình. Sau đó hắn liền ngồi xuống tại chỗ bắt đầu đột phá.
Tám viên Huyết Sắc Yêu Đan trong tim Âu Dương rõ ràng đãđạt đến cực hạn. Chúng nó điên cuồng run rẩy. Lần này bởi hấp thu lực lượng quá nhiều, tốc độ Âu Dương đột phá còn nhanh hơn mấy lần trước vô số lần.
- Tách ra!
Âu Dương khống chế tám viên yêu đan. Tám viên yêu đan không ngừng phân hoá. Chỉ trong thời gian một phút, mười sáu viên yêu đan no đủ đã xuất hiện trong tim của hắn! Đây không phải là mười sáu viên yêu đan mới sinh. Đây là mười sáu viên yêu đan rất no đủ. Nhưng Âu Dương phát hiện, lần này lực lượng hắn hấp thu được không nhiều như sự tưởng tượng của hắn. Dù sao cũng là ngũ giai. Trong bảy người Âu Dương đã giết chết, ngoại trừ tên Bác Cổ là ngũ giai, còn lạiđều là tứ giai. Cho dù có sáu người, nhưng lại không có cách nào đẩy hắn tới ngũ giai đỉnh phong. Cho nên lúc này chỉ có thể nói là Âu Dương mạnh hơn ngũ giai trung kỳ một chút mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy Âu Dương cũng cảm thấy thỏa mãn. Một lần chém giết đã có thể khiến thực lực của mình tiến vào ngũ giai. Trong mắt những người khác, đây gần như là thần tích.
- Đội trưởng... Đội trưởng..
Nhìn thấy yêu khí của Âu Dương biến mất, một đám đội viênđứng vây quanh Âu Dương không xa đều cực kỳ khẩn trương. Trong số bọn họ không có ai ngờ được Âu Dương sẽ đột phá vào lúc này. Bản thân Âu Dương đang là tứ giai, lúc này đột nhiên đột phá đến ngũ giai. Điều này đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là một tin tức tốt.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx