Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1153: Vui quên cả trời đất
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Không vội, cứ chơi mấy ngày đã, dù sao gian phòng Tổng thống này ở cũng rất thoải mái, lại còn được nhà nước chi trả, không chơi cũng phí. Tết nhất còn phải đi làm việc, đúng là phiền toái.
Diệp Phàm xua tay.
- Tôi cũng không muốn về Bắc Kinh nữa, cứ ở gian phòng Tổng thống này cũng được, ăn uống thỏa thích, thật là sung sướng.
Lang Phá Thiên dáng vẻ nghiêm túc, nhưng ăn nói lại chẳng ra gì cả.
Khiến người khác có cảm giác rất kỳ quái. Chu Khải thầm dè bỉu Lang Phá Thiên và Diệp Phàm, cảm thấy tính tính của mấy cao nhân này đều vô cùng kỳ quái, có lúc khiêm tốn như người bình thường, có lúc lại vô cùng cao ngạo, ngay cả sếp Trấn cũng còn dám mắng.
***
Trong biệt thự của Đỗ gia tại thành phố Phố Hải. Mấy người đang ngồi nói chuyện trong phòng khách rộng rãi sang trọng, một người đàn ông trung niên vuốt vuốt râu, nói:
- Những lời của tay họ Diệp đó nói cũng nên suy nghĩ lắm, Tử Nguyệt, cháu có thể khẳng định hắn không nói dối chứ.
- Cái này, nếu là giả thì theo lý không thể sắp xếp hoàn hảo như vậy được, theo tình hình hiện nay thì Diệp Phàm hình như đang tán Tô Chi của Tô gia. Nhưng Phó Vỹ, con trai Phó Trường Ba hình như cũng thích Tô Chi, lúc cháu đi ra hai tên này đang sửng cổ với nhau ở đại sảnh, chắc chắn không phải đang diễn kịch. Phó gia và Tô gia còn muốn đuổi Diệp Phàm đi, lẽ nào Phó Trường Ba và Tô Bột Hậu cũng bị bọn chúng lôi đến cùng đóng kịch hay sao? Việc này sắp đặt quá chu đáo, tự nhiên tới mức khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Tử Nguyệt có vẻ chần chừ, liếc mắt nhìn chú hai Đỗ Cử Văn một cái, Đỗ Cử Văn được gọi là quân sư của Đỗ gia, rất nhiều việc của Đỗ gia đều do Đỗ Tử Nguyệt cùng Đỗ Cử Văn bàn bạc thực hiện. Còn Đỗ Tiếu Trạch, bố của Đỗ Tử Nguyệt đã chết sớm, Đỗ Phong thì lại phản bội mình, chỉ còn chú hai Đỗ Cử Văn và cô ba Đỗ Tuyết Mai. Đỗ Tuyết Mai đã được gả đi, chỉ được một món hồi môn rất lớn, cũng không có ảnh hưởng gì đối với Đỗ Tử Nguyệt. Chỉ có Đỗ Phong là tham lam, muốn đòi 4 phần sản nghiệp của Đỗ gia. Đỗ Tử Nguyệt là con trai của con trưởng của Đỗ gia, đương nhiên là không chịu.
- Ừ, có chút kỳ lạ, Tô Bột Hậu và Phó Trường Hải chắc không phải đang diễn trò, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn.
Đỗ Tử Văn như đang nghĩ gì, gật đầu nói.
- Sợ cái gì, thiếu gia, để tôi đi bắt tên họ Diệp đó là xong, một tên quan cỏn con có thể làm được gì chứ. Hỏi xong dọa dẫm một tí, đảm bảo hắn tè ra quần.
Lúc này, thủ lĩnh của tứ đại cao thủ của Đỗ Tử Nguyệt, Vương Triều lên tiếng.
- Bắt, mày nghĩ là thân thủ của mày đến đâu, hừ.
Đỗ Tử Nguyệt liếc Vương Triều một cái, tên này thừa lòng trung thành nhưng lại thiếu một cái đầu, thân thủ không tồi, đã đạt đến ngũ đẳng, nhưng lại chẳng có đầu óc gì.
- Ha ha, đương nhiên không thể so với thiếu gia được, nhưng tên Diệp Phàm đó chẳng phải chỉ là một quan chức nhỏ hay sao, lại chẳng phải cảnh sát đặc nhiệm gì, có thể có thân thủ gì chứ.
Vương Triều dáng vẻ không phục.
- Hắn đương nhiên không đáng lo, cho dù là quan chức cấp Thứ trưởng, chúng ta cũng chẳng coi ra gì, nhưng bên cạnh hắn có một người tên là Lang Phá Thiên, người này thân thủ có lẽ không tồi, nhưng đây vẫn chưa phải chỗ đáng ngại nhất, đáng ngại nhất chính là thân phận của hắn có chút đặc biệt.
Đỗ Tử Nguyệt nhíu mày nói.
- Thân phận gì?
Đỗ Cử Văn hỏi.
- Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương.
Đỗ Tử Nguyệt dáng vẻ nghiêm trọng nói, đám người bọn Vương Triều không có cảm giác gì, chỉ có Đỗ Cử Văn là nhíu mày lại.
- Một Cục trưởng thì có gì ghê gớm.
Vương Triều bất mãn lên tiếng.
- Mày đúng là thằng ngu, một Cục trưởng đương nhiên không có gì đáng sợ, nhưng hắn lại không giống những Cục trưởng bình thường khác. Cục cảnh vệ trung ương làm gì mày có biết không?
Đỗ Cử Văn còn ra vẻ thần bí liếc bốn người bọn Vương Triều một cái, rồi mới nói tiếp:
- Người ta bảo vệ chín ông lãnh đạo thường vụ Bộ chính trị, không có chút thân thủ nhất định không thể leo lên vị trí đó được. Cho dù người này thân thủ có thể không cao lắm, nhưng thân phận quá ghê gớm, nếu hắn gặp phải chuyện gì, có lẽ Tổ đặc nhiệm A sẽ không để yên đâu. Chưa biết chừng người này còn là người của Tổ đặc nhiệm A, không thể coi thường.
- Tổ đặc nhiệm A?
Vương Triều không kìm được hỏi, liếc mắt nhìn Đỗ Tử Nguyệt một cái, thấy thiếu gia vẻ mặt cũng rất nhiêm túc, không nói gì cả.
Đành phải quay sang Đỗ Cử Văn nói:
- Nhị đương gia, cái Tổ A kia rốt cuộc lai lịch thế nào, sao chưa từng nghe đến vậy?
- Các anh đương nhiên chưa từng nghe đến, đó là tổ chức thần bí nhất của quốc gia, còn thần bí hơn cả Bộ an ninh quốc gia nữa. Nghe nói nhân viên không nhiều lắm, nhưng ai cũng là cao thủ, muốn vào được Tổ A, yêu cầu thấp nhất là phải có thân thủ như các anh.
Đỗ Cử Văn cười nói.
Đám người Vương Triều cuối cùng cũng có chút biến sắc, kêu lên:
- Thân thủ của chúng tôi tuy không thể so với thiếu gia, nhưng cũng là hàng hiếm có trên giang hồ. Nếu Tổ A kia có mấy chục người như chúng tôi thì thực lực thật là đáng sợ.
- Ha ha, Vương Triều, cậu hiểu sai rồi, tôi vừa nói yêu cầu thấp nhất chính là thân thủ như các cậu, nhưng lẽ nào người ta không còn cao thủ hay sao? Trung Quốc rộng lớn như vậy, người tài đầy rẫy, thân thủ của các cậu, nói thật, bắt nạt người bình thường còn được chứ so với cao thủ thực sự thì chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Đỗ Cử Văn đột nhiên làm ra vẻ hiểu biết, khiến đám người Vương Triều tuy bất mãn, nhưng biết người ta thân phận đặc biệt, cũng chỉ biết kìm nén trong lòng.
- Chú hai nói đúng, nghe nói trong Tổ A còn có siêu cao thủ bát đẳng, các anh nghĩ xem, siêu cao thủ như vậy mà ra tay thì hậu quả thế nào.
Đỗ Tử Nguyệt ve mặt bình tĩnh nói.
- Bát đẳng?
Bốn người đám Vương Triều mặt biến sắc, bọn chúng hiểu rõ, cho dù tất cả người của Đỗ gia cũng không thể đánh lại được một bát đẳng cao thủ. Tuy Đỗ Tử Nguyệt cũng đã là cao thủ thất đẳng tầng thứ hai, nhưng vẫn còn kém xa bát đẳng cao thủ.
- Cho nên, việc này phải tính toán kỹ lưỡng. Nhưng việc của tứ đệ chưa giải quyết xong thì như gai trên lưng, chỉ e hắn đột nhiên nhảy ra gây chuyện thì phiền phức to. Hơn nữa, sản nghiệp của Đỗ gia lớn, hắn trong chỗ tối, đột nhiên nhảy ra cho một đòn thì tổn thương cũng sẽ rất lớn.
Đỗ Cử Văn vẻ mặt lo lắng nói, liếc Đỗ Tử Nguyệt một cái, lại nói:
- Chưa biết chừng hắn còn ra nước ngoài mời cao thủ về, ở nước ngoài nghe nói có mấy tên sát thủ cao cấp, chỉ cần có tiền là sẵn sàng làm mọi việc, hơn nữa thân thủ của hắn cũng không tồi, trong Đỗ gia hiện nay chỉ có Tử Nguyệt có thể đấu được với hắn .
- Hai ngày, đợi thêm hai ngày. Lang Phá Thiên là Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, có lẽ không thể dời Bắc Kinh lâu được, dù sao sự an nguy của mấy vị lãnh đạo kia cũng quan trọng hơn nhiều so với việc đưa Diệp Phàm đi chơi.
Đỗ Tử Nguyệt hừ nói.
- Hai ngày sau mà hắn còn chưa đi thì làm thế nào, chỉ sợ sự việc có thay đổi, tứ đệ đột nhiên rời khỏi Thái Lan, chúng ta không tìm thấy được thì phiền toái to.
Đỗ Cử Văn nói.
- Hai ngày sau mà hắn còn chưa đi thì chúng ta tìm cách khác, nhất định sẽ có cách.
Đỗ Tử Nguyệt hừ lạnh, dụi mạnh tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Đám người Vương Triều biết, hành động này của thiếu gia có nghĩa ông ta sắp ra tay rồi, mà còn là ra độc thủ nữa.
***
-Tiên sinh, người của Đỗ gia tập trung trong phòng khách, hình như đang bàn tán cái gì đó. Sợ bọn họ phát hiện nên tôi không dám lại gần quá, không nghe thấy gì.
- Bác Trần, không cần lại gần, theo dõi từ xa là được. À, bác có phát hiện thấy điều gì đặc biệt khác không.
Diệp Phàm hỏi.
- Thạm thời không có.
Trần Khiếu Thiên nói xong gập điện thoại.
***
- Phó soái Diệp, đã xác định có ba người theo dõi các anh, bọn họ cũng thuê phòng ở khách sạn. Hai nam một nữ, tầm vóc trung bình.
Tổ đặc nhiệm số 7 gọi là Tổ giám sát, chuyên xử lý các việc nội bộ, thủ trưởng tên là Đới Thành. Thực ra mọi người đều không biết, người bình thường vẻ mặt nghiêm túc, nhìn như không có chút thân thủ gì này thực ra đã đạt tới trình độ thất đẳng, cũng là cao thủ hàng đầu trong Tổ đặc nhiệm A. Tổ giám sát chịu hai tầng quản lý, vừa chịu sự điều động của Trấn Đông Hải, lại là cơ quan chuyên môn do Bộ chính trị điều đi giám sát hoạt động của Tổ đặc nhiệm A. Chỉ khi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, không đủ nhân sự, Trấn Đông Hải mới có thể điều động bọn họ hỗ trợ, những lúc khác thì không được quyền can thiệp vào công tác của Tổ giám sát. Cho dù là nhân viên, tiền lương, kinh phí hoạt động Tổ giám sát cũng hoàn toàn tách khỏi Tổ đặc nhiệm A, do vậy Đới Thành mới có thể yên tâm tiến hành giám sát, bởi tiền trong túi mình, quyền độc lập cũng lớn hơn không ít.
Nhưng khi chấp hành nhiệm vụ, mục tiêu của bọn họ đều là đương đầu với các đối thủ có nguy hại cho an ninh quốc gia. Do vậy, việc của Đỗ gia lần này Đới Thành cũng rất vui vẻ tham gia, hỗ trợ Diệp Phàm thực hiện nhiệm vụ có chút cá nhân này.
- Ừ, chỉ cần theo dõi, không được rút dây động rừng.
Diệp Phàm nói.
- Rõ.
Đới Thành đáp, bố trí người theo sát. Tuy cấp bậc thực sự của Đới Thành còn cao hơn cả Diệp Phàm, nhưng người phụ trách hành động lần này là Diệp Phàm, do vậy Đới Thành tạm thời cũng là thuộc hạ của Diệp Phàm.
***
Nửa đêm điện thoại lại vang lên, giọng nói mềm mại của Mai Phán Nhi truyền tới:
- Tôi ở khách sạn Thiên Thủy.
- Ha ha, ngủ ngon không?
Diệp Phàm cười gượng, cảm giác nóng cả người. Nhưng đang là thời khắc đặc biệt, các bên đều theo dõi chặt, Diệp Phàm đương nhiên không dám mạo muội, chỉ e mang lại phiền toái cho Mai Phán Nhi.
- Không ngủ được.
Mai Phán Nhi có chút bất mãn câu trả lời của Diệp Phàm, hừ nói.
- Vậy, nếu không ngủ được thì uống một viên thuốc ngủ cũng được.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi có việc cần cậu giúp.
Mai Phán Nhi đột nhiên nói.
- Bây giờ quá muộn rồi, ngày mai đi.
Diệp Phàm trong lòng căng thẳng, nói.
- Sau này đừng tìm tôi nữa, hừ.
Mai Phán Nhi tức giận dập điện thoại.
- Ôi!
Diệp Phàm cười khổ lắc đầu.
***
- Đỗ gia còn có cao thủ nào khác vẫn đang ẩn mình không?
Trong một phòng đóng kín của gian phòng Tổng thống, Diệp Phàm liếc nhìn Đỗ Phong ở phía đối diện, hỏi.
- Chắc là không có, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy có cao thủ nào khác. Bố Đỗ Tử Nguyệt, cũng chính là đại ca của tôi trước kia là cao thủ thất đẳng tầng thứ ba, nhưng đã chết mấy năm rồi. Nghĩ lại năm xưa tôi và anh ta cùng nhau xông pha, cuối cùng mới ổn định được địa vị của Đỗ gia ở Phố Hải. Không ngờ vật đổi sao dời, Đỗ Phong tôi cuối cùng lại trôi nổi ra nỗi này. Huynh đệ trở mặt, cháu trai ám hại tôi. Đều là do tiền cả. Tôi cũng chỉ muốn lấy lại phần của tôi, gia sản của Đỗ gia mấy tỷ, đều do tôi và Đỗ Tiếu Trạch gây dựng nên. Dựa vào cái gì mà Đỗ Tử Nguyệt chẳng làm cái gì lại được chia bảy phần, còn anh hai Đỗ Cử Văn chẳng động chân động tay cũng được chia hai phần, còn tôi lại chỉ được một phần. Thật không công bằng.
Đỗ Phong vẻ mặt bất mãn, vô cùng tức giận.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1154: Tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Lúc trước ông không ký thỏa thuận gì về tài sản với Đỗ Tiếu Trạch sao?
Diệp Phàm liếc Đỗ Phong một cái, hỏi.
- Đều là anh em ruột, ký thỏa thuận gì chứ?
Đỗ Phong thái độ rất tự nhiên, nói.
- Tiền bạc phải rõ ràng mới được. Nếu như lúc trước mấy người ký thỏa thuận thì bây giờ cũng không đến nông nỗi này.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối nói.
- Lúc đó nào có nghĩ nhiều như vậy, hồi đại ca vẫn còn tôi còn là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Đỗ gia, mỗi năm cũng được chia hơn 50 triệu, số tiền đó căn bản dùng không hết được, tôi cũng thấy đủ rồi. Không ngờ đại ca đột nhiên ra đi, mới mấy năm mà mọi chuyện xảy ra khiến người ta không thể tin nổi.
Đỗ Phong rất đau khổ ôm lấy đầu.
- Đại ca của ông đi thế nào? Theo lý thì cao thủ thất đẳng, đẳng cấp còn cao hơn ông, năm năm trước cũng chưa quá 50 tuổi. Những người luyện võ như chúng ta sức khỏe tốt hơn nhiều người bình thường, đẳng cấp càng cao thì càng khỏe. Nếu không có bệnh nặng hoặc bị thương gì thì sống đến bảy tám chục tuổi không khó, thậm chí đến cả trăm tuổi, sao lại ra đi dễ như thế được.
Lang Phá Thiên không hiểu được, hỏi.
- Đại ca bệnh nặng mất, nghe nói là suy thận, hệ thống bài tiết hỏng hết rồi, ghép thận mới cũng không được. Hồi đó tôi cũng đã nghi ngờ có người giở trò, nhưng tôi đã kiểm tra rất kỹ mà không phát hiện ra vấn đề gì cả.
Đỗ Phong khẳng định chắc chắn.
Nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Hồi đó ý của đại ca là để tôi lên làm quyền Tổng giám đốc, nhưng tôi không đồng ý, ra sức đưa Tử Nguyệt lên. Tôi nghĩ rằng Tử Nguyệt là người có lương tâm, sẽ chia cho tôi ba phần gia sản. Nào ngờ nó tâm địa độc ác, mấy năm đầu rất tôn trọng tôi, nhưng đều là để chuẩn bị mấy năm sau ra tay. Thời cơ vừa chín muồi, nó liên kết với anh hai Đỗ Cử Văn bôi nhọ tôi, đúng là không bằng đồ súc sinh.
Đỗ Phong cất tiếng chửi, tay nắm chặt, mắt vằn đỏ.
- Ừ, nếu việc này đúng như ông nói thì nói thật, đó là chuyện riêng của Đỗ gia, phải thông qua pháp luật để giải quyết. Vì Đỗ tiên sinh chấp nhận làm việc cho quốc gia nên chuyện của ông Tổ đặc nhiệm mới nhận giải quyết, nhưng Tổ đặc nhiệm không được ra mặt, lần này là do tôi lấy danh nghĩa cá nhân đàm phán với Đỗ Tử Nguyệt. Đương nhiên, Tổ đặc nhiệm cũng sẽ âm thầm trợ giúp chúng ta.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Đỗ Phong một cái, lại nói:
- Ông vốn từng nói, Phó Cục trưởng thường trực Cục công an thành phố Phố Hải, Lâm Quốc Cương, đã bị Đỗ Tử Nguyệt mua chuộc, tiến hành bức hại ông, ông có chứng cứ gì không. Đương nhiên, tôi không phải là nghi ngờ ông đang cố ý vu cáo, nhưng liên quan đến tương lai của một cán bộ cấp Sở, cho dù là Tổ đặc cần cũng không thể tùy tiện vu cáo được, có phải không?
Đỗ Phong sau này có khả năng trở thành chiến hữu của mình nên Diệp Phàm vẫn còn rất khách khí với ông ta, hơn nữa, nếu đúng như ông ta nói thì Đỗ Phong vẫn còn là người khá trượng nghĩa, đối với người như vậy Diệp Phàm vẫn rất thích kết giao.
- Đương nhiên, tôi không vu cáo cho ông ta, tôi đã từng ba lần thấy Lâm Quốc Cường thân mật uống rượu cùng người của Đỗ gia. Hai lần cùng với Đỗ Cử Văn, một lần cũng với Đỗ Tử Nguyệt.
Đỗ Phong rất thận trọng nói.
- Điều này cũng rất khó chứng minh Lâm Quốc Cường có vấn đề gì, vì vấn đề cùng ngồi uống rượu xã giao cũng bình thường. Xã hội bây giờ quan hệ xã giao cũng bình thường mà
Trương Hùng đột nhiên nói, nhìn Đỗ Phong một cái, hỏi:
- Ông có nghe thấy họ nói chuyện gì không?
- Không, lúc đó tôi sợ bị bọn chúng phát hiện nên không tiến lại gần. Đương nhiên, lúc đó tôi đã có nghi ngờ rồi. Mà lần gặp đầu tiên Đỗ Tử Nguyệt vẫn chưa hạ thủ với tôi, cũng chính là không lâu sau tết năm ngoái, ngày 5/3, Tử Nguyệt bảo tôi tới Ngô Đồng Sơn Trang bàn bạc một việc. Lúc đó Tử Nguyệt vẫn chưa đến, Đỗ Cử Văn tiếp tôi. Nhưng vừa uống được mấy chén thì tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, đang thấy kỳ quái thì Đỗ Cử Văn đã không thấy đâu nữa. Trong phòng khách đột nhiên xuất hiện bốn người mặc áo đen, không nói năng gì đã ra tay, hơn nữa rất hiểm độc, thân thủ cũng có tứ, ngũ đẳng. Vốn dĩ với thân thủ của tôi giải quyết mấy tên này không khó gì, nhưng lúc đó tôi đầu óc quay cuồng, sau đó tôi nghi ngờ rượu đã bị cho thuốc ngủ. Tôi lúc đó vô cùng tức giận, ra sức xông ra, người cũng bị thương, cuối cùng nằm trên bãi cỏ ngủ một ngày mới tỉnh lại, may mà còn chưa chết. Mới nghĩ ra bốn người áo đen đó chính là tứ đại cao thủ của Tử Nguyệt.
Đỗ Phong phẫn nộ nói.
- Ông khẳng định là bọn họ?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn, ít nhất lối đánh của Vương Triều tôi biết khá rõ.
Đỗ Phong nói.
- Tối đó phải chăng Đỗ Tử Nguyệt không xuất hiện?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Hắn có xuất hiện hay không thì có vấn đề gì, bốn đại cao thủ của hắn đều đã xuất hiện.
Đỗ Phong có chút tức giận nói.
- Đỗ Phong, tôi đang giúp giải quyết chuyện của ông, nếu ông không thích thì tôi không làm nữa. Hừ.
Diệp Phàm hừ lạnh, vẻ mặt Đỗ Phong đột nhiên rất khó coi, im lặng một lúc rồi nói:
- Bí thư Diệp, tôi có chút vội vàng, nhưng những việc Tử Nguyệt làm khiến ai cũng phẫn nộ. Đỗ Phong tôi tuy không phải là người tốt, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì quá mức xấu xa, trước kia vì lợi ích của Đỗ gia cũng từng đánh người ta bị thương, thậm chí tàn tật, nhưng chưa hề giết ai cả. Nhưng đối với huynh đệ thì lòng tôi trời hiểu rõ.
- Được rồi.
Diệp Phàm xua tay, nói:
- Ông có nghĩ rằng việc này do Đỗ Cử Văn giở trò không?
- Không thể nào, Đỗ Cử Văn tuy đầu óc thông minh nhưng thân thể yếu ớt, sao có thể giở trò nổi.
Đỗ Phong suýt kêu lên.
- Thân thể yếu ớt thì không giở trò được sao, những người như vậy lại thường giỏi giở trò hơn nhiều người khác. Ví dụ như Gia Cát Lượng, sức lực chẳng bằng Trương Phi Quan Vũ, nhưng muốn hại chết hai người này thì lại dễ như trở bàn tay. Cho nên tôi hi vọng ông có thể bình tĩnh, chúng tôi đều đang vì ông, tết nhất thế này cũng chẳng ai lại đi kiếm chuyện phiền phức cả. Đừng cho rằng ông có chút bản lĩnh thì Tổ đặc nhiệm phải cầu xin ông, hừ, tôi nói thật với ông, có mợ thì chợ vẫn đông, mợ đi lấy chồng thì chợ vẫn vui, hừ.
Lang Phá Thiên hừ lạnh nói.
- Tôi xin lỗi.
Đỗ Phong có chút đỏ mặt, thái độ thành khẩn, cũng biết nghĩ trước nghĩ sau.
***
Sáng hôm sau, Lang Phá Thiên đi cùng Diệp Phàm đi ngắm cảnh Phố Hải, ví dụ như Bến Phố Hải..., buổi tối Mai Phán Nhi mời Diệp Phàm ăn cơm, hắn một mình đến.
- Thật khó mời cậu đấy.
Mai Phán Nhi giọng điệu có chút tức giận.
- Ha ha, tôi có chút việc, cũng chẳng có cách nào khác.
Diệp Phàm liếc cô một cái, cười nói.
- Ai mà tin được, tưởng tôi không biết sao, cả ngày chỉ chơi bời, còn bảo có việc phải làm, có phải muốn trốn tôi không?
Mai Phán Nhi hừ nói, rất không hài lòng, liếc Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Cần quảng cáo thì đến, cần....cần ngủ cùng thì gọi đến, coi Mai Phán Nhi tôi là miếng giẻ rách hay sao?
- Phán Nhi, tôi thực sự có việc, việc này không tiện nói. Giúp một người bạn đòi chút tiền.
Diệp Phàm cười khổ.
- Được rồi, không nói linh tinh nữa. Cậu có người quen ở quân đội thành phố Phố Hải hay không?
Mai Phán Nhi hỏi, cũng không quá tức giận, xích lại gần rót rượu cho Diệp Phàm.
- Cái này lạ thật, Mai gia của chị là đại gia tộc trong quân đội, từ quân ủy cho đến đại quân khu cho tới sư đoàn ở dưới đều có người cả, còn hỏi tôi, tôi chỉ là quan nhỏ, có thể quen được mấy người trong quân đội chứ.
Diệp Phàm vừa nghe thấy vội vàng giả bộ. Mai Phán Nhi hỏi như vậy nhất định là có chuyện. Việc này nhất định là việc phiền toái, ngay cả Mai Phán Nhi còn không giải quyết nổi thì nhất định là việc rất khó khăn.
- Hừ, còn giả bộ với tôi sao?
Mai Phán Nhi liếc Diệp Phàm một cái, giơ tay cấu mạnh vào đùi Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhíu mày, giơ tay kéo Mai Phán Nhi ngồi lên đùi hắn, bàn tay hắn lần theo mép áo tiến vào trong ngao du trên đôi gò bồng đảo của người ta.
- Cẩn thận cái tay đấy.
Mai Phán Nhi lườm.
- Sợ gì chứ, vợ chồng rồi sợ gì.
Diệp Phàm hừ một cái, nói:
- Nói xem, có việc gì thế.
Mai Phán Nhi cũng không giãy dụa gì nữa, để mặc Diệp Phàm.
- Vẫn là chuyện của Công Lượng, lần trước đề bạt lên làm Phó sư đoàn trưởng rồi, quân hàm cũng lên đại tá rồi. Nhưng hình như bên Đức Bình không còn ghế trống, việc này vẫn chưa xong. Lần này nghe nói Tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải muốn thành lập một sư đoàn hải lục quân. Nghe nói là binh chủng thử nghiệm kiểu mới, Lữ đoàn trưởng cũng tương đương cấp Phó sư trưởng.
Mai Phán Nhi chỉ lườm Diệp Phàm mấy cái mà không ra tay ngăn cản gì.
- Việc này chị nên đi tìm Phó tư lệnh Mai, bố của Diệc Thu mới đúng. Hoặc ông cụ nhà chị ra mặt nói một câu là xong.
Diệp Phàm không muốn nhận việc này, thầm nghĩ quả là phiền phức, muốn lấy được cái ghế Lữ đoàn trưởng lữ đoàn kiểu mới, cần phải có năng lượng thế nào mới có thể làm nổi.
- Lần trước chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, Công Lượng tuy gọi tôi là cô, nhưng không phải trực hệ của Mai gia.
Mai Phán Nhi hừ lạnh, biết tên này đang giả bộ, rõ ràng là không muốn nhận.
- Mai gia cũng thật vô tình, ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên châm biếm.
- Ôi, gia tộc lớn đều như vậy, không phải Mai gia vô tình, việc gì cũng phải phân nặng nhẹ trước sau, có rất nhiều người trong tộc Mai gia cần giúp, sao đến lượt Công Lượng được. Việc này tôi cũng đã cãi nhau với anh trai mấy lần rồi, anh ấy nói có thể nâng cấp bậc chức vụ của Công Lượng lên là đã hết sức rồi, bảo Công Lượng đừng vội, đợi mấy tháng nữa. Cũng đợi mấy tháng rồi, việc này không thể đợi thêm nữa, đợi nữa thì hỏng việc.
Mai Phán Nhi có chút phẫn nộ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1155: Phụ nữ là hổ báo
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Phán Nhi, tôi nói thật, ở thành phố Phố Hải này tôi chẳng biết gì cả, cũng chẳng quen ai cả. Đừng nói là lãnh đạo tập đoàn quân số 5, ngay cả Quân đoàn trưởng của họ là ai tôi cũng còn không biết. Hơn nữa tôi lần đầu tới đây, chị nói xem tôi có thể quen ai được chứ.
Diệp Phàm nói rất chân thành.
- Vậy ý cậu là cậu không giúp việc này đúng không?
Mai Phán Nhi quay đầu lại, hai người mặt đối mặt, miệng Mai Phán Nhi đã sát vào tận mặt Diệp Phàm. Một mùi hương dịu nhẹ tỏa ra, Mai Phán Nhi nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, bộ dạng đó có chút tức giận, chút nũng nịu, chút yêu thương.
- Vậy chị nói xem tôi phải giúp thế nào? Gia tộc lớn trong quân đội như Mai gia còn không làm được, một thằng quan cỏn con cấp Phó giám đốc sở như tôi thì có thể làm được gì chứ. Nói thật, một Lữ đoàn trưởng cấp bậc cũng tương đương với tôi rồi, tôi năng lực có hạn. Trước khi có quen anh Thiết, nhưng trước khác giờ khác. Cho dù là anh Thiết thì lẽ nào có thể tác động tới Tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải và Quân khu Lam Kinh sao?
Diệp Phàm chua chát lắc đầu, thè lưỡi liếm môi Mai Phán Nhi một cái, coi như xin lỗi.
- Cậu... vô lại.
Mai Phán Nhi giận dữ há miệng cắn, Diệp Phàm vội tránh đi, nếu không có lẽ sẽ bị cắn nát môi, trong lòng thầm nghĩ “phụ nữ đúng là hổ báo”.
- Thực ra không phải anh tôi không giúp tí gì, nói thật với cậu, Quân đoàn trưởng tập đoàn quân số 5 Lỗ Thọ Thiên có chút khúc mắc với anh tôi. Hai người họ trước kia còn là chiến hữu, nhưng hồi trước cùng tranh một vị trí, cuối cùng anh tôi chiếm được, cho nên Quân đoàn trưởng Lỗ vẫn luôn có chút oán hận. Việc lần này anh tôi mà ra mặt có khi còn hỏng việc. Hơn nữa, Quân đoàn trưởng Lỗ không cùng phe với Mai gia chúng tôi. Ông ấy cũng có người chống lưng cho, có thể lên đến chức Quân đoàn trưởng, không thể nào không có người ở Quân ủy chống lưng được.
Mai Phán Nhi nói ra hết sự tình.
- Vậy việc này chắc không có hi vọng gì rồi, lẽ nào quan hệ của Mai Công Lượng với Mai gia Lỗ Thọ Thiên không biết hay sao. Nếu đã là Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn hỗn hợp, lại do Quân khu Lam Kinh tự xây dựng, Lỗ Thọ Thiên là lãnh đạo trực tiếp, ông ta đương nhiên rất quan tâm, với các ứng cử viên ông ta đương nhiên phải tìm hiểu kỹ. Chỉ tìm hiểu một cái là ra hết, vậy chẳng phải là phí công hay sao.
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Không đến nỗi đấy, Lỗ Thọ Thiên có khúc mắc với anh tôi, nhưng đó là chuyện của bọn họ, bình thường thì sẽ không đổ lên đầu đám hậu bối. Là một Quân đoàn trưởng, tôi tin ông ấy là người độ lượng, nếu không cũng không thể lên đến vị trí đó được. Không giống như với ai đó.
Mai Phán Nhi nói đến cuối cùng, “ai đó” đương nhiên là ám chỉ Diệp Phàm.
- Tôi chính là người như vậy đấy, dễ thù dai, cả đời này cũng không sửa được, mà cũng không muốn sửa. Muốn tôi độ lượng, còn lâu. Mà thế thì đã sao chứ?
Diệp Phàm có chút tức giận, véo mạnh một cái.
- Cậu nhẹ thôi, véo hỏng là không còn để véo đâu đấy.
Mai Phán Nhi hừ nói.
- Hừ!
Diệp Phàm lửa giận bốc lên, xoay người lại, bế Mai Phán Nhi lại chiếc ghế xô pha ở góc phòng, hành động rất thô bạo, bục bục mấy cái, cúc áo Mai Phán Nhi đã đứt hết sạch.
- Cậu định làm gì, đây là phòng karaoke, không được làm linh tinh.
Mai Phán Nhi có chút lo sợ, liếc nhìn ra cửa, có lẽ là đang lo lắng có người đột nhiên xông vào thì ngày mai sẽ thành tin sốt của khắp thành phố Phố Hải này.
- Sợ gì, có người đến tôi biểu diễn cho họ xem, mẹ kiếp, hôm nay tôi sẽ làm ngay ở đây, ai dám cản tôi đập vỡ mõm, hừ.
Diệp Phàm như một tên lưu manh, nói toàn lời thô tục, tay vẫn không chịu ngừng.
Chỉ mấy chục giây sau Mai Phán Nhi đã không còn mảnh vải, làn da trắng phau dưới anh đèn hồng vô cùng quyến rũ.
Diệp Phàm xoay người đến chỗ loa, không lâu sau tiếng nhạc DJ vang lớn, trong tiếng nhạc còn có tiếng người thở, tiếng kêu rên, tiếng xô pha két két kêu, tạo thành một thứ âm thanh hỗn tạp. Lúc sau còn có tiếng phụ nữ thổn thức, tiếng đàn ông gầm lên, tất cả kết hợp thành một bản hợp ca mê hồn.
Rất lâu sau.
- Cậu càng ngày càng mạnh mẽ, đúng là không chịu nổi.
Mai Phán Nhi tóc tai rối bời, như con mèo con nằm trong lòng Diệp Phàm.
- Thế nào, thoải mái không, hì hì.
Diệp Phàm có chút đắc ý, cười nói.
- Đừng có mơ, hừ.
Mai Phán Nhi lườm Diệp Phàm, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
- Nhưng đúng là rất thoải mái, mà sao tinh lực của cậu lại tràn trề đến vậy, uống thuốc à?
Nói xong định đứng dậy mặc quần áo, nhưng bị Diệp Phàm kéo lại, hừ nói:
- Mặc gì, trong này không ai dám vào cả, yên tâm đi.
Thầm nghĩ cao thủ của Tổ đặc nhiệm bí mật bảo vệ, còn có ai dám vào nữa chứ. Xem ra kiêm thêm thân phận của Tổ đặc nhiệm cũng không tồi, ít nhất làm việc này rất an toàn. Tổ đặc nhiệm xưa nay cũng thường rất thoải mái trong việc này, chỉ cần không bán bí mật quốc gia, bọn họ đều không quản lý. Nói như sếp Trấn Đông Hải thì đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm đều là anh tài, công việc nguy hiểm, tinh thần căng thẳng, thường xuyên như vậy không có lợi cho công việc. Thỉnh thoảng đi giải trí cũng tốt cho cơ thể, có lợi cho sức khỏe.
- Việc này nếu cậu không có cách thì thôi vậy. Tôi cũng biết việc này rất khó, cho dù là tôi và Diệc Thu cũng không có người quen ở quân đội thành phố Phố Hải này. Ôi, thôi vậy, Công Lượng đành phải đợi vậy. Tôi chỉ cảm thấy có chút áy náy với bố mẹ cậu ta, bọn họ có ơn cứu mạng tôi.
Mai Phán Nhi nói có vẻ rất chân thành.
- Chị giúp cậu ta rất nhiều rồi.
Diệp Phàm nói.
- Nếu không có bố mẹ cậu ta, tôi đã sớm chết rồi, cậu còn có thể hưởng thụ thân thể tôi sao, hừ.
Mai Phán Nhi lườm Diệp Phàm một cái, dáng vẻ yêu kiều khiến Diệp Phàm không khỏi mềm lòng, nói:
- Thôi vậy, để tôi thử xem, nhưng hi vọng không lớn lắm.
- Thật sao, tôi biết cậu sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn mà, để người phụ nữ của cậu ra ngoài cầu xin người ta, nhỡ bị người ta chiếm tiện nghi thì cậu sẽ thiệt to, ha ha ha…
Mai Phán Nhi đột nhiên cười lớn, nụ cười rất yêu kiều.
Diệp Phàm nhìn ngây ngốc, lúc lâu mới thốt nên lời:
- Sao lại là tôi bị thiệt nhỉ, phải là chị mới đúng chứ?
- Vậy sao, cậu chấp nhận để người khác chiếm tiện nghi trên người tôi sao?
Mai Phán Nhi lườm yêu Diệp Phàm một cái.
- Đàn bà của tôi ai dám sờ vào, tay sờ chặt tay chân sờ chặt chân, cái đấy sờ vào cho thành thái giám, hừ.
Diệp Phàm nói xong còn khoa chân múa tay, khiến Mai Phán Nhi cười lớn, ngực phập phồng rung lên, khiến Diệp Phàm không khỏi thèm thuồng.
Mai Phán Nhi đương nhiên nhìn thấy dáng vẻ dâm dê của Diệp Phàm, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, hừ nói:
- Đàn ông các cậu đều như vậy hết, nhìn thấy người đẹp là không chịu nổi, hừ, cậu nhìn xem, cúc áo bị cậu giật đứt hết rồi, làm thế nào bây giờ?
- Đơn giản, để tôi gọi người mang bộ khác đến nhé.
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Không cần, tôi còn mang theo một bộ nữa.
Mai Phán Nhi cười, đi vào trong nhà vệ sinh thay quần áo.
- Bố khỉ, thì ra sớm đã chuẩn bị rồi, lẽ nào biết mình sẽ ra tay?
Diệp Phàm không khỏi cảm thán. Rồi thầm nghĩ, Mai Phán Nhi đã giúp mình mấy lần rồi, dù thế nào cũng phải đi gặp Quân đoàn trưởng Lỗ một chuyến, dùng thân phận gì đi gặp nhỉ, xem ra đành phải lật quân bài bí mật vậy, cũng không biết cái mác Phó trưởng ban quân bị Bộ tổng tham mưu có đủ không. Dù sao Lỗ Thọ Thiên cũng là một Quân đoàn trưởng, quân hàm có lẽ cũng là thiếu tướng, cũng là nhân vật có thực lực, không biết người ta có thèm để ý đến mình hay không? Bởi vì việc lựa chọn nhân sự cho vị trí Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn hỗn hợp quá quan trọng, có lẽ còn phải được Quân ủy thông qua mới được. Ở bên quân đội, bổ nhiệm Trung đoàn trưởng trở lên phải được Quân ủy thông qua. Vị trí Lữ đoàn trưởng lữ đoàn hỗn hợp càng quan trọng, có bao nhiêu gia tộc lớn trong quân đội để mắt tới, có thể giành được không Diệp Phàm cũng không chắc chắn.
Nhưng để trả nợ cho Mai Phán Nhi, dù thế nào cũng phải cố một phen. Hơn nữa, Mai Phán Nhi có quan hệ gần gũi với mình, không thể để người ta bôn ba vất vả được.
Nhưng rất nhanh Diệp Phàm đã nghĩ đến Lang Phá Thiên, vỗ đùi kêu lên:
- Có rồi, có ông quan lớn này mà không dùng cũng phí, mấy khi mà Lang Phá Thiên đến Phố Hải cơ chứ, đúng là may thật.
Trong lòng đã có chủ ý, lập tức gọi điện cho Trương Hùng, bảo anh ta điều tra tình hình cụ thể của Lữ đoàn quân hỗn hợp Tập đoàn quân số 5 Quân khu Lam Kinh.
- Để tôi đưa chị về.
- Không cần, Diệc Thu ở bên dưới, tôi đi ra trước.
Mai Phán Nhi có chút đỏ mặt, nói.
- Cô ấy biết việc của chúng ta sao?
Diệp Phàm hỏi, bộ dạng xấu xa.
- Sao có thể để cho nó biết được, tôi biết chui mặt vào đâu. Đều do cậu cả, cậu phải cẩn thận đấy, đừng để lọt ra, đàn ông các cậu, có lúc thích bốc phét, uống tí rượu vào là tha hồ nói phét, đến lúc đấy tôi không biết chui mặt vào đâu nữa.
Mai Phán Nhi mặt càng đỏ, lên tiếng trách.
- Lẽ nào làm đàn bà của tôi lại khiến thân phận của chị trở nên thấp kém hơn sao?
Diệp Phàm cố ý hừ nói.
- Không phải vậy, tôi chẳng sợ gì, chỉ sợ ảnh hưởng cho cậu. Tôi là người làm kinh doanh sợ gì chứ. Nếu không tôi tuyên bố rõ quan hệ với cậu nhé, nói là tôi là tình nhân của cậu nhé.
Mai Phán Nhi vừa nói vậy, Diệp Phàm đã cứng họng, lườm Mai Phán Nhi một cái, nhưng cô đã đóng cửa đi mất rồi.
- Phụ nữ bây giờ cái gì cũng dám nói, tôi chẳng tin chị dám nói ra, mặt mũi Mai gia biết chui vào đâu. Không bị đánh gãy chân mới lạ.
Diệp Phàm thở dài, đợi một lúc rồi ra khỏi phòng karaoke.
***
- Cô, cô đi gặp người của bên quân đội à?
Mai Diệc Thu lái xe, liếc khuôn mặt có chút đỏ của Mai Phán Nhi một cái, ý tứ có chút kỳ lạ.
- Con ranh này, cháu nghĩ gì thế. Cô là hạng người đó sao?
Mai Phán Nhi kéo tóc Mai Diệc Thu. Cả hai người cùng cười lớn.
- Cô đương nhiên không phải rồi, nhưng hình như cháu nhìn thấy Bí thư Diệp cũng vào trong đó.
Mai Diệc Thu cố ý nói, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Mai Phán Nhi càng đỏ mặt, hừ nói:
- Cậu ta đến thì liên quan gì đến cô chứ.
Trong lòng thầm mắng tên này thật không cẩn thận tí nào, không ngờ để cho cháu gái phát hiện ra.
- Không có quan hệ gì thì tốt, nhưng có quan hệ gì thì cũng không sao cả.
Mai Diệc Thu như đang nói vu vơ, nhưng Mai Phán Nhi hiểu cả, mặt càng đỏ hơn.
Liếc cháu gái một cái, hỏi:
- Diệc Thu, cháu có thái độ thế nào với Bí thư Diệp?
- Cháu có thái độ gì chứ, người ta giỏi giang, nhiều bạn bè trong quân đội, quan hệ trong quan trường chính quyền cũng không ít, trẻ vậy đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, tiền đồ rộng mở.
“Nguy to, lẽ nào Diệc Thu đã yêu tên oan gia này rồi, bây giờ phải làm thế nào đây, hai cô cháu cùng yêu một người, cái này…” Mai Phán Nhi trong lòng lo lắng, vội nói:
- Diệc Thu, cháu cũng không ít tuổi nữa, xem có người nào thích hợp thì cũng tính đi, bố cháu suốt ngày cằn nhằn với cô, bảo là cô không quan tâm tới cháu, hay là để cô giới thiệu cho nhé.
- Cháu không cần.
Mai Diệc Thu thái độ kiên quyết, liếc cô mình một cái, có chút chua chát nói:
- Ai nói cũng thế thôi, hơn nữa, tính về tuổi tác, cô còn nhiều tuổi hơn cháu.
Mai Diệc Thu tính cách ngang bướng, Mai Phán Nhi biết có khuyên cũng vô ích, lúc lâu mới nói:
- Trong lòng cháu đã có người rồi à, cháu gái, nói ra cô xem nào. Hơn nữa, việc này cô với cháu không giống nhau. Cả đời này có lẽ cô sẽ không kết hôn. Sao lại phải kết hôn chứ. Nhưng cháu thì không được nghĩ như vậy.
- Hắn nhìn khắp người cháu, lại còn sờ nữa, hừ.
Mai Diệc Thu đột nhiên nói ra một câu Mai Phán Nhi nghĩ là hiểu ra ngay, lần đó Mai Diệc Thu uống thuốc, Diệp Phàm ra tay giúp, cái người “hắn” này lẽ nào chính là Diệp Phàm.
- Cháu nói ai thế?
Mai Phán Nhi giọng có chút run run.
- Cô biết mà, không nói nữa.
Mai Diệc Thu nói câu này rồi chăm chú lái xe, thấy cô cũng không nói gì, liền nói:
- Cháu biết hắn sẽ không cưới cháu, bởi cháu nhiều tuổi hơn hắn, cháu cũng sẽ không làm phiền hắn, hắn muốn thế nào cũng được, chẳng liên quan gì đến cháu.
Mai Diệc Thu nói đầy hàm ý, Mai Phán Nhi trong lòng càng ngổn ngang, hai cô cháu trong lòng đều đầy tâm tư.
***
- Anh Diệp, điều tra Tập đoàn quân số 5 làm gì thế, Lỗ Thọ Thiên đắc tội với anh sao?
Diệp Phàm vừa ngồi xuống sô pha, Lang Phá Thiên đã lên tiếng hỏi.
- Không, cậu cũng biết đấy, Mai Thu Kiệt là đồ đệ của tôi, vẫn bảo tôi giúp một việc. Hơn nữa, công ty truyền thông Giang Nam của Mai Phán Nhi cũng đã giúp tôi mấy lần, tôi muốn trả món nợ này. Ngoài ra, công ty truyền thông Giang Nam rất có ích cho tôi trong con đường phát triển sau này, không thể bỏ lỡ được.
Diệp Phàm nói thẳng ra, dù sao cũng là mượn danh của Lang Phá Thiên, không cho cậu ta biết thì cũng thật không phải.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1156: Quân đoàn trưởng Lỗ
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
Lang Phá Thiên nghe xong cũng nhíu mày, nói:
- Lữ đoàn quân hỗn hợp lục hải quân là đơn vị cấp Phó Sư, hơn nữa là binh chủng mới, có lẽ là đơn vị bộ đội hàng đầu của Tập đoàn quân số 5, thậm chí là cả Quân khu Lam Kinh. Việc lựa chọn Lữ đoàn trưởng của lữ đoàn này rất quan trọng, trung ương xưa nay kiểm soát rất chặt chẽ việc bổ nhiệm đề bạt trong quân đội, bởi dù sao cũng liên quan tới cũng liên quan tới an ninh quốc phòng của đất nước, bất cứ người nào cầm quyền cũng không thể làm qua loa được, phải nắm chặt quân đội trong tay. Theo như quy định, việc đề bạt quân hàm đại tá trở lên, hoặc chỉ huy cấp Phó Sư trở lên phải do Chủ tịch ủy ban quân sự Trung ương ký quyết định mới được.
- Ý cậu là muốn đưa Mai Công Lượng lên ghế Lữ đoàn trưởng lữ đoàn quân hỗn hợp là rất khó khăn, còn phải được Chủ tịch Ủy ban quân sự Trung ương ký quyết định mới được sao?
Diệp Phàm trong lòng có chút thất vọng, không ngờ việc bổ nhiệm một cán bộ cấp Phó Sư đoàn trưởng lại khó như vậy, so với việc bổ nhiệm bên chính quyền thì khó khăn hơn nhiều.
- Ừ, bên chính quyền thì Phó sư đoàn trưởng cũng chỉ tương đương với Bí thư huyện ủy một huyện, hoặc Phó chủ tịch một thành phố, còn không bằng chức Thường vụ thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật của anh hiện nay. Với chức vụ thế này, chỉ cần thường vụ thành ủy hoặc thường vụ địa khu thông qua, báo cáo lên Ban tổ chức tỉnh ủy là xong. Đương nhiên, Phó chủ tịch thành phố là cấp Phó giám đốc sở rồi, việc bổ nhiệm cũng khác rất nhiều so với Bí thư huyện ủy một huyện, nếu là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở mà còn trong thường vụ nữa thì có lẽ còn phải đưa ra thường vụ tỉnh ủy thảo luận một chút. Nhưng quân đội thì khác, cán bộ cấp bậc như vậy phải đưa ra thảo luận ở Quân ủy trung ương. Đương nhiên, về danh nghĩa thì do Chủ tịch Ủy ban quân sự trung ương bổ nhiệm, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Chủ tịch Ủy ban quân sự trung ương ở nước ta còn kiêm cả chức Chủ tịch nước, ông ấy làm sao rảnh rỗi lo bao nhiêu việc như vậy, chẳng qua là ký quyết định bổ nhiệm mà thôi. Có lẽ Sư đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng được bổ nhiệm mặt mũi thế nào ông ấy cũng còn không biết nữa. Những công việc cụ thể này đều do lãnh đạo Quân khu giới thiệu, Quân ủy phê chuẩn, chủ tịch ký quyết định là xong. Còn những vị trí trọng yếu như Quân đoàn trưởng tập đoàn quân, Tư lệnh quân khu, Tổng tham mưu trưởng, Bộ trưởng quốc phòng… thì Chủ tịch sẽ thận trọng hơn nhiều. Không chỉ Chủ tịch chú ý mà các tập đoàn chính trị cũng đều rất chú ý, những vị trí này phải được chín vị trong thường vụ Bộ chính trị thông qua mới được. Đây cũng chính là nơi phân chia tranh chấp giữa các tập đoàn chính trị ở nước ta. Mai Công Lượng muốn ngồi lên ghế Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn quân hỗn hợp, lãnh đạo trực tiếp của hắn ta, tức là Quân đoàn trưởng tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải Lỗ Thọ Thiên rất quan trọng. Tiếp đó là ý kiến của Tư lệnh quân khu Lam Kinh sẽ có tính chất quyết định, bởi Lữ đoàn quân hỗn hợp do Quân khu Lam Kinh xây dựng, chỉ cần Tư lệnh quân khu gật đầu thì trên Quân ủy thường cũng sẽ gật đầu. Dù sao đi nữa thì Tư lệnh quân khu cũng là ủy viên quân ủy, quan lớn hùng cứ một phương, cả nước tổng cộng cả Tổng tham mưu trưởng, Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần, Ủy viên quân ủy cũng không quá 40 người.
Lang Phá Thiên suốt ngày đi theo sau các lãnh đạo cao cấp, về mặt trình tự này hiểu rất rõ.
- Đúng là phiền phức thật.
Diệp Phàm không khỏi cảm thán, nhìn Lang Phá Thiên một cái, hỏi:
- Phá Thiên, cậu có quen Lỗ Thọ Thiên không?
- Có gặp rồi, nhưng không quen.
Lang Phá Thiên lắc đầu.
- Tư lệnh quân khu Lam Kinh là ai?
- Trần Khải Việt.
Trương Hùng buột miệng nói, nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói tiếp:
- Người này là cán bộ lão thành kỳ cựu, nghe nói rất nghiêm túc, hoàn toàn vì quốc gia. Hơn nữa lại không có khuynh hướng chính trị rõ rệt gì, khá độc lập, chỉ cần là việc có lợi cho đất nước thì ông ta sẽ làm. Đương nhiên, người này rất chính trực, cũng được giới quân sự rất kính trọng. Năm nay đã 60 rồi nhưng vẫn còn rất mạnh khỏe minh mẫn, nghe nói năm ngoái còn xuống tận cơ sở thi thố với quan quân ở dưới, không hề thua đám trai trẻ. Mười phát đạn thì tám phát bắn được 8,5 điểm, rất ghê gớm. Bố ông ấy là Đại tướng Trần Thiếu Lâm, một trong những khai quốc đại tướng nổi tiếng, bối cảnh gia đình cũng rất hùng hậu.
Trương Hùng có chút khâm phục nói.
- Trương Hùng, anh nói Trần Khải Việt là người chính trực vô tư nhưng có lẽ cũng chỉ là về mặt lập trường lớn thôi, còn nhưng việc nhỏ thì chắc cũng không đến nỗi là người cố chấp phải không, dù sao cũng là con người, cũng có thất tình lục dục chứ?
Lang Phá Thiên chậm rãi nói, căn bản không tin lời của Trương Hùng. Một người rất khó có thể thực sự đạt được hai chữ “vô tư”, nếu có thì cũng chỉ là tương đối mà thôi.
- Việc này có chức khó khăn, Lỗ Thọ Thiên thì có lẽ còn thuyết phục được, nhưng Trần Khải Việt thì khó lắm. Người ta gia cảnh hoành tráng, con cháu của khai quốc công thần, lại là Tư lệnh quân khu, Ủy viên quân ủy trung ương, lập trường cứng rắn, sức ảnh hưởng trong giới quân sự trong nước rất lớn, phải làm cách nào mới được chứ?
Diệp Phàm nhíu mày, trong lòng có chút bực bội. Món nợ với Mai Phán Nhi nhất định phải trả, hơn nữa sau này còn cần sự trợ giúp tích cực của chị ta về mặt truyền thông, quan hệ này chưa nói đến quan hệ nam nữ, chỉ cần tính quan hệ lợi ích thì cũng không thể để mất được.
- Đại ca, phải chăng anh đã hạ quyết tâm phải giúp Mai Công Lượng chuyến này?
Lang Phá Thiên nghiêm túc hỏi.
- Ừ, không nói đến những cái khác, công ty truyền thông Giang Nam sẽ giúp tôi rất nhiều về sự nghiệp, tôi không thể để mất quan hệ này được.
Diệp Phàm gật đầu.
- Nói cũng phải.
Trương Hùng gật đầu, rồi lại nói:
- Ngành truyền thông dường như không có ảnh hưởng gì đến việc thăng tiến của quan chức, nhưng thực ra không phải vậy. Nhiều lúc phải dựa vào truyền thông để tạo thế cho việc thăng tiến. Đối với một quan chức, truyền thông như một đôi cánh, giúp con đường thêm rộng mở. Xã hội càng phát triển thì thông tin ngày càng quan trọng.
- Ruồi muỗi không đậu vào quả trứng không có vết nứt, chỉ cần có vết nứt thì sẽ có cách.
Lang Phá Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói, giơ tay gõ nhẹ vào chiếc chén trên mặt bàn, phát ra tiếng kêu leng keng như sắp vỡ đến nơi.
- Không sai, giống như quả trứng không có vết nứt nào, chúng ta có thể ra sức làm cho nó có vết nứt, lúc đó ruồi muỗi có thể chui vào được.
Trương Hùng cười nói, đem Diệp Phàm ví với con ruồi.
- Việc này phải phiền chú Trương rồi, ha ha.
Diệp Phàm cười nói, đem con ruồi vứt lại cho Trương Hùng, khiến hắn không ngừng lườm lườm.
- Thôi vậy, tôi hiểu, lập tức đi sắp xếp.
Trương Hùng đi ra ngoài sắp xếp. Trương Hùng là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm số 6, Tổ phản gián, nhưng công việc trên danh nghĩa của anh ta là Cục trưởng Cục phản gián Bộ an ninh quốc gia, cho nên có rất nhiều biện pháp có thể áp dụng, hơn nữa, đều là bí mật. Đương nhiên, Trương Hùng cũng không ngốc đến mức trực tiếp đi điều tra Trần Khải Việt, việc này không thể làm lộ liễu được, chỉ có thể bí mật làm. Nếu để Trần Khải Việt biết thì có lẽ ngay cả sếp Trấn cũng không thể đỡ nổi cho Trương Hùng, bởi Trần Khải Việt quá quan trọng, không phải ai cũng dám đi điều tra ông ta, ảnh hưởng rất không tốt. Hơn nữa, bên Quân ủy cũng có Cục tình báo quân sự, anh đi điều tra người ta, lẽ nào người ta lại không có cảm giác gì hay sao?
***
Ba ngày rất nhanh liền trôi qua.
Đỗ Tử Nguyệt cũng chưa có động tĩnh gì, Lang Phá Thiên cũng không ngồi yên được nữa, chuẩn bị ngày mai quay về Bắc Kinh.
Buổi tối mời cơm thiếu tướng Lỗ Thọ Thiên, Quân đoàn trưởng tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải.
Lỗ Thọ Thiên không cao lớn, chỉ khoảng 1m7, người vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm nghiêm nghị. Đi cùng ông ta còn có hai nam một nữ.
Để có thể mời được Lỗ Thọ Thiên, Chu Khải còn lôi cả bố mình là Phó bí thư thành ủy Chu Ngư Lâm ra. Tuy Chu Ngư Lâm không phải là tướng quân gì, nhưng là Phó bí thư thành ủy một thành phố trực thuộc trung ương, ở thành phố Phố Hải thì Chu gia cũng là một thế lực lớn. Lỗ Thọ Thiên tuy về mặt quân đội không cần nhờ cậy gì Chu Ngư Lâm, nhưng Lỗ Thọ Thiên vẫn còn họ hàng thân thích, biết đâu sẽ có lúc phải nhờ cậy đến. Hơn nữa, có thể kết giao với một thường vụ thành ủy có trọng lượng thì cũng rất có lợi cho tiền đồ sau này.
Qua giới thiệu mới biết được thanh niên anh tuấn ở phía sau Lỗ Thọ Thiên chính là con ông ta, Lỗ Đông Phong.
Nghe nói là một đội trưởng ở Phòng trinh sát hình sự Sở công an tỉnh Việt Đông. Còn cô gái xinh đẹp phía sau là con gái ông ta, tên là Lỗ Vỹ Vỹ, vừa tốt nghiệp, hiện đang công tác tại Phố Hải. Còn người đàn ông trung niên mắt to my rậm là Sư đoàn trưởng sư đoàn số 1, thuộc hạ của ông ta, quân hàm đại tá, tên là Kiều Quân.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1157: Lộ ra cơ hội
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Ôi, Bí Thư Chu, nhìn nhà anh tôi thấy có chút xấu hổ, ha ha…
Lỗ Đào Thanh thản nhiên cười nói, nụ cười này, hẳn là gạt bỏ.
- Xin chỉ giáo.
Chu Ngư Lâm giả bộ không tin, thực ra ông cũng không lạ.
- Anh xem xem, con của anh so với Đông Phong lớn hơn vài tuổi, nhưng cấp bậc anh xem xem một trưởng phòng ha ha, không thể so sánh.
Lỗ Đào Thiên cười lắc đầu.
- Sao có thể nói như vậy, đoàn trưởng Lỗ Quân, hơn cũng nhiều tuổi, lệnh công tử đảm nhiệm chức trưởng phòng đó là chuyện sớm muộn, ha ha.
Chu Ngư Lâm thản nhiên nói, nhưng vẫn có một chút đắc ý lộ ra.
Thật ra, việc này tôi cũng không thấy có gì lạ, đoàn trưởng Quân. Bí Thư Chu ở bên chính quyền, mà công tử lại ngay dưới mắt, Trung Quốc chúng ta không phải có câu danh ngôn từ xưa, gần quan ban lộc, nhưng Đông Phong không giống thế, cậu ta đến tận Việt Đông xa xôi, ở đó chúng ta không quen ai, cái gì cũng phải tự cậu ta làm nên. Cơ sở đề bạt đầu tiên liền yếu đi.
Đại tá Sư đoàn trưởng Kiều Quân nói nhưng không loại bỏ có điểm nghi ngờ.
- Ha ha, tôi nói với cậu, cậu nói rất được. Cũng có thể nói thế nàu, con trai của Bí thư đi lên bằng bản lĩnh, đương nhiên cũng có chút quan hệ gia đình.
Lỗ Đào Thiên bật cười ha hả, cười nói.
- Bản lĩnh chiếm đến bảy phần, mạng lưới quan hệ chiếm ba phần, đều không tránh được, ha ha.
Diệp Phàm cười nói một câu.
- Vị này chính là ….
Sư trưởng Kiều Quân cố ý hỏi, còn liếc nhìn Diệp Phàm một cái, trong lòng có chút mất hứng.
- Chu Khải, bạn của con cũng nên giới thiệu với mọi người một chút. Đang ngồi cùng bàn ăn, bạn của con ba không biết tên.
Chu Ngư Lâm cười ha hả nói. Thật ra cũng là muốn thăm dò người thanh niên này.
Đang bực con trai sao không giới thiệu một chút về người này, nhưng y biết, có thể được con mình gọi vào đây, chắc chắn quan hệ rất thân thiết.
- Bí Thư Diệp, Cục trưởng Lang, Cục trưởng Trương, không có quan hệ nhưng cháu nói thật.
Chu Khải rất tôn trọng ba người, trước tiên chào hỏi.
Tuy nhiên, nhìn Chu Khải chào hỏi người ngồi trên bàn cũng nhìn ra một ít manh mối, Chu Khải, trước tiên là chào người gọi là Bí thư Diệp, tiếp là Cục trưởng Lang cuối cùng là phó Cục trưởng Chu, chắc chắn ba người này thì người họ Diệp là chức cao nhất.
Đương nhiên, những người ngồi đây cũng không coi Bí thư Diệp là gì, xem ra chỉ bằng này tuổi, chỉ có thể là Bí thư Đảng ủy một thị trấn hoặc Bí Thư Đảng ủy một cục.
Bởi vì, Diệp Phàm thực tại rất trẻ tuổi, nhìn hình như chỉ hơn kém 23 tuổi, có thể đi đến vị trí gì, Trưởng phòng là cao nhất rồi.
Mà Cục trưởng Lang và Cục trưởng Trương đều xếp sau Bí thư Diệp thì chức vị chắc chắn không cao. Nhiều nhất là một Trưởng phòng.
Nếu hai vị cấp Cục trưởng thì Chu Khải chắc chắn có vấn đề. Trong cách xưng hô, trước sau là thể hiện chức vụ cao thấp, qua loa không được, không thể gọi bậy.
Đương nhiên, trừ phi Bí thư Diệp này gia thế rất cao, giống như là Thái Tử và vân vân, thì mới không cần suy xét đến chức vụ cấp bậc phẩm chất.
- Ha ha, không việc gì.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đương nhiên chỉ là trên mặt.
Thấy Diệp Phàm gật đầu, Chu Khải biết không cần hỏi Lang Phá Thiên và Trương Hùng, chợt cười còn đưa mắt nhìn mọi người một cái cố gắng tạo vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Đây là Bí thư Diệp tên là Diệp Phàm, là ủy viên thường vụ thành phố Ngư Đồng ở Việt Đồng, Bí thư Đảng ủy Công an, ha ha.
- Ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng uy Công an? Hắn… mới bao nhiêu tuổi.
Con trai của Lỗ Đào Thiên Lỗ Đông Phong bởi vì đã công tác ở Công an tỉnh Việt Đông cũng là một khối chính trị pháp luật, thật ra chú ý, lập tức trợn tròn mắt, thất thanh hỏi.
- Ha ha,
Chu Khải cười gượng một tiếng không đáp.
- Không thể tưởng tượng được, thật sự không dám nghĩ đến, tôi cảm giác hình như mình già rồi phải không?
Lỗ Đào Thiên và Chu Ngư Lâm đều thốt lên, việc này giống như hơi khác thường một chút. Hai người đều ngầm quan sát Diệp Phàm. Trẻ tuổi như thế, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố cấp địa khu cũng quá ghê người.
- Còn Đông Phong về sau phải lễ phép một chút, không thể nói nhiều.
Lỗ Đào Thiên có vẻ trách cứ con trai
- Con biết rồi ba,
Lỗ Đông Phong cũng là kích động quá, quay người sang Diệp Phàm cười nói:
- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, vừa ròi tôi lỡ lời.
- Trưởng phòng Lỗ ở tỉnh phụ trách công tác gì?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Tôi làm hình sự, làm một trưởng phòng nhỏ nhất về hình sự, ôi..
Lỗ Đông Phong có chút mất mát, mình có lẽ lớn hơn Diệp Phàm đến ba bốn mươi tuổi, đến hiện tại mới lăn lộn chức Trưởng phòng, còn người ta đã là chức vụ Phó giám đốc Sở, khác biệt rất lớn.
- Hả, có hứng thú đến Ngư Đồng không?
Diệp Phàm vừa có ý, quyết định cho Lỗ Đông Phong một ân tình, vả lại đây cũng là việc tốt.
- Việc này…
Lỗ Đông Phong đưa mắt nhìn cha một cái, thấy y hơi gật đầu, cười nói:
- Ngư Đồng là địa phương tốt, dưới sự chủ trì của Bí thư Diệp chắc chắn là càng tốt hơn, ha ha.
- Ừ, cậu chắc đã nghe nói qua, tôi đến Ngư Đồng ngày hôm sau đã trực tiếp lấy mũ của hai Phó cục trương. Hiện tại Cục công an Thành phố Ngư Đồng còn hai vị trí.
Diệp Phàm thuận miệng thản nhiên nói.
Lỗ Đông Phong có chút nóng nảy, đây chính là cơ hội tốt. Phó cục trưởng cục công an Thành phố Ngư Đồng chắc chắn là cấp cục phó khác, đến đó tức là được thăng chức. Tuy nhiên y biết năng lực của mình nhẹ, cho nên, mắt vẫn nhìn chằm chằm cha là Lỗ Đào Thiên.
Diệp Phàm đang câu cá đương nhiên bình tĩnh hắn đang đợi Lỗ Đào Thiên lên tiếng trước.
Lỗ Đào Thiên đương nhiên tự giữ thân phận, vả lại y và Diệp Phàm không quen biết, không tiện vừa gặp đã lên tiếng. Cũng đưa mắt nhìn Chu Ngư Lâm một cái, người này lúc này ngầm hiểu, thuận tay là việc gì đó tốt y đương nhiên không bỏ qua, cười nói:
- Việc này, Bí thư Diệp, cậu xem, cậu và Chu Khải là bạn bè, nếu Bí thư Diệp đề xuất việc này, hẳn là đã có sẵn ý trong đầu, ha ha…
- Ừ, việc này không khó, giám đốc sở Việt Đông Trần Bố Hòa tôi nói một câu trước là được.
Diệp Phàm gật gật đầu, việc này trên cơ bản đã thành.
- Cảm ơn Bí thư Diệp, sau này Đông Phong sẽ theo sát bước chân anh, có chỗ nào cần đấu tranh anh dũng cậu cũng gọi nó, đừng khách khí là được.
Lỗ Đào Thiên biết, y nên tỏ thái độ, nói ra suy nghĩ của mình.
- Nói thật, bởi vì Ngư Đồng có thảm án 88, tôi đang chuẩn bị nhân lực thôi, chỉ là làm việc thôi.
Diệp Phàm bật cười ha hả, cố nói nhẹ nhàng hắn biết, Lỗ Đào Thiên đã nhớ kỹ ân tình này.
Nhìn mọi người trên bàn một cái, vừa cười vừa nói
- Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lang Phá Thiên, anh em của tôi, chủ trì Cục cảnh vệ trung ương, ha ha.
- Cảnh vệ trung ương… Cục cảnh vệ…
Lỗ Đào Thiên và Chu Ngư Lâm không ngờ đứng lên, vị trí của Lang Phá Thiên làm người ta giật mình, hai vị lãnh đạo cấp thứ trưởng đều ngồi không yên. Bọn họ đương nhiêu hiểu được tầm quan trọng của chức vụ này, chắc chắn không thua Bí thư Tỉnh ủy.
- Một tiểu đoàn trưởng thôi.
Lang Phá Thiên thản nhiên gật gật đầu, không có chút ý cười nào. Lại nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
-Thật sự, tôi lớn hơn cậu ta đến mười tuổi, nhưng tôi phải gọi cậu ta một tiếng đại ca. Ở bộ Công an có Thiết Chiêm Hùng, thứ trưởng là đại ca của cậu ta nhưng tôi chỉ gọi anh ta là lão Thiết.
Lang Phá Thiên đang tạo thế cho Diệp Phàm những lời này như có chút bừa bãi. Nhưng mọi người ngồi đây đều là người thông mình, không ai ngu ngốc, tất nhiên trong lòng biết rõ.
Diệp Phàm đương nhiên biết ý, không khỏi cảm kích liếc nhìn Lang Phá Thiên một cái. Nghe Lang Phá Thiên nói như vậy, Lỗ Đào Thiên và Chu Ngư Lâm trong lòng thầm nhủ bữa tiệc hôm nay là đáng giá.
- Còn vị này là Cục trưởng Trương, cũng là một cục trưởng của Bộ công an, cũng là anh em của tôi, ha ha.
Diệp Phàm vừa nói ra, tát nhiên làm mấy người Lỗ Đông Phong kinh ngạc.
- Tôi cũng giống lão Lang, đều lớn hơn Diệp Phàm mười tuổi, nhưng chúng tôi đều gọi hắn là Diệp ca, ha ha. Diệp Phàm không phải gia thế rất cao, ngược lại hắn xuất thân từ một gia đình bình thường. Nhưng hắn lên chức đều bằng chính năng lực của hắn, đó là lý do mà tôi và Lão Lang gọi hắn là anh Diệp.
Trương Hùng cũng chơi bài tạo thế tương trợ.Nhìn Lỗ Đào Thiên một cái, vừa cười vừa nói:
- Anh Diệp không những có chức vụ trong chính quyền, trong quân đội cũng không kém người anh ấy quen cũng không ít. Nói như Phó chủ tịch Triệu Bảo Cương vừa nghỉ hưu mà nói, anh Diệp cũng đến nhà mấy lần.
Trương Hùng thông báo hết tin tức rồi, nếu muốn thuyết phục Lỗ Đào Thiên đương nhiên đem một người có năng lực trong quân đội để giữ thể diện.
Sau đó, tình hình hoàn toàn thay đổi, Lỗ Đào Thiên và Chu Ngư Lâm đối đãi với mấy người Diệp Phàm ngang hàng. Diệp Phàm biết chuyện Mai Công Lượng qua một cửa Lỗ Đào Thiên là xong.
Quả nhiên, sau khi bữa tiệc xong, Lỗ Đông Phong đến chào Diệp Phàm, tất nhiên là hỏi Bí thư Diệp về việc mình đến Ngư Đồng như thế nào. Mà Diệp Phàm cũng nhân cơ hội tùy cơ ứng biến nói bóng gió chuyện Mai Công Lượng thành lữ đoàn trưởng.
Sau khi Lỗ Đông Phong về nói với cha việc này, Lỗ Đào Thiên sau một hồi suy nghĩ thì đồng ý.
Tuy nói là có chút mâu thuẫn với nhà họ Mai nhưng nếu là người có năng lực như Diệp Phàm ra mặt, hơn nữa vì tiền đồ của con trai, cũng phải bỏ qua mới được.
Bỏ được thì bỏ, không bỏ mãi nào có được.
Tuy nhiên, Lỗ Đào Thiên cũng bóng gió nói, đó là Diệp Phàm phải đi tới chỗ tư lệnh Trần của quân khu một chút.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đến chỗ Mai Phán Nhi về thì Lang Phá Thiên đã đi rồi. Nghe Trương Hùng nói, nhận được điện báo của cục cảnh vệ, nói là lãnh đạo có hoạt động tiếp đón quan trọng.
Tổng thống ba quốc gia Châu Phi đến thăm, tuy nói là nước nhỏ nhưng cũng là đại biểu của quốc gia, cũng có phiếu trong liên hợp quốc. Cho nên việc này không qua loa được, Cho nên, Lang Phá Thiên sau khi nhận được thống báo lập tức trở về.
- Trương Hùng, anh nói một chút, việc này có phải đã lộ ra một chút cơ hội?
Diệp Phàm ngồi xuống ghết, suy nghĩ một hồi nói.
- Cơ hội, ý gì?
Trương Hùng nhất thời chưa nghĩ ra.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương