Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1416
Đặc sắc của sân golf Trung Quốc
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: *********
Xe chạy được một đoạn, Hạng Định nhìn lái xe Lý Minh Quốc rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, sau đây em bố trí được chứ?
Vương Trạch Vinh biết Hạng Định bây giờ có ý gì. Chuyện Bắc Kinh coi như xong, hắn còn nhiều việc phải làm là tạo quan hệ với người. Có đôi khi Vương Trạch Vinh rất muốn yên lặng một chút.
Con đường chính trị khiến người ta nhanh già.
- Để hôm khác đi.
Vương Trạch Vinh nói.
Nghe Vương Trạch Vinh từ chối, Hạng Định thầm nghĩ quan hệ của mình và Vương ca có vấn đề rồi. Nếu không cố gắng thì không chừng ngày nào đó sẽ không còn thân thiết như trước.
Y bây giờ coi như một nhân vật ở Bắc Kinh, nhưng đây đều là do dựa vào Vương Trạch Vinh. Mọi người biết y có quan hệ mật thiết với Vương Trạch Vinh, chẳng may quan hệ có biến thì sẽ xong đời.
- Vương ca, dù làm việc cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi mà. Chúng ta không gọi ai, tới sân golf làm vài ván cho thư giãn chút.
Vương Trạch Vinh nghĩ cũng được, ở trong hoàn cảnh tốt như vậy thì dễ thả lỏng tâm trạng nên gật đầu nói:
- Được, đừng gọi thêm ai.
Hạng Định thấy thế liền vội vàng gọi điện đi bố trí.
Nhìn vẻ mặt của Hạng Định, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình bỏ quên cảm nhận của đối phương.
Đến sân golf, Vương Trạch Vinh tìm một chỗ khá được rồi ngồi xuống mà nói:
- Hai người chơi một lúc, tôi ngồi đây nghỉ.
Hạng Định và Lý Minh Quốc rời đi, Vương Trạch Vinh liền không để ý tới người khác mà dựa lưng xuống ghế ngủ.
Đến đây mà ngủ làm Vương Trạch Vinh khá thoải mái, gió hiu hiu, ánh nắng không quá mạnh.
Hạng Định và Lý Minh Quốc cũng không đi xa, thấy Vương Trạch Vinh ngủ, hai người có chút ngạc nhiên.
Hạng Định thở dài nói:
- Vương ca đặc biệt thật, ở đây cũng có thể ngủ.
Lý Minh Quốc nói:
- Bí thư Vương thời gian này rất bận. Ngoài việc Bắc Kinh, hàng ngày đều phải nhận nhiều cuộc điện ở Nam Điền. Hạng thiếu gia, anh quen ở đây, hay là tìm một chỗ để Bí thư Vương ngủ cho thoải mái.
Hạng Định liền vỗ đùi nói:
- ông anh suy nghĩ đúng thật, để tôi đi bố trí.
Nói xong y liền rút điện thoại di động ra gọi cho quản lý nơi này, nói không nhận thêm khách, đồng thời bảo người mang một chiếc giường tới.
Quản lý sân golf nghe Hạng Định nói như vậy liền nói sẽ làm ngay, còn tự mình chạy tới. Y biết nhân vật mà Hạng Định chú ý như vậy chắc là Vương Trạch Vinh. Nếu quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì đó là việc tốt đối với mình.
Nhìn trên thảm cỏ có chiếc giường, tấm vải che nắng cũng được dựng lên, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Hạng Định lúc này cười nói:
- Vương ca, biết anh mệt nên em bảo với quản lý ở đây làm vậy để anh ngủ cho ngon.
Nghe Hạng Định nói vậy, lại nhìn mấy thứ kia đã chuẩn bị xong, Vương Trạch Vinh liền cảm ơn.
- Ha ha, em nên làm mà. Anh không thể so sánh với bọn em. Anh có nhiều người dựa vào anh, nhất định phải giữ sức khỏe.
Thấy Vương Trạch Vinh rất hài lòng với biểu hiện của mình, Hạng Định khá vui.
- Vương ca, anh nghỉ đi, yên tâm, không ai tới làm phiền anh.
Nói xong Hạng Định kéo Lý Minh Quốc rời đi.
Vương Trạch Vinh thấy xung quanh không aai liền nằm xuống giường mà ngủ.
Thấy Vương Trạch Vinh đã ngủ, Hạng Định thở dài nói:
- Làm quan đúng là mệt, đâu thoải mái như chúng ta.
Lý Minh Quốc cũng cười nói:
- Bí thư Vương là quan tốt.
- Đúng thế, bây giờ chỉ có quan tốt là không thoải mái. Thoải mái không phải quan tốt.
- Làm gì vậy hả, hôm nay sao lại không cho người vào chơi. Không phải là tiền sao, ông có tiền. Các người phải biết đây là Bill Franklin, triệu phú Mỹ. Hôm nay bọn họ tới đây chơi là để mắt tới các người.
Một giọng thanh niên gầm lên.
Đang khi nói chuyện thì mọi người đã đi tới chỗ Hạng Định.
Lo ảnh hưởng tới giấc ngủ cua Vương Trạch Vinh, Hạng Định trầm giọng nói với quản lý sân golf:
- Làm gì vậy hả, tôi không phải gọi cho Chủ tịch các anh sao, ở đây hôm nay không tiếp khách.
Quản lý sân golf là một cô gái, nhăn nhó nói:
- Chủ tịch Hạng, bọn họ đã sớm đặt trước, hôm nay sẽ tới chơi golf mà không được cho nên …
- Không chơi golf được thì tới sân golf làm gì.
Một thằng thanh niên rống lên.
Lúc này mấy tên người nước ngoài nhìn một chỗ có lều, hình như có người đang ở đó.
- Sao lại có việc này.
Một người hỏi nữ quản lý.
- Có ngưởi nghỉ ở đó.
- Chúa ơi.
Một người phụ nữ có chút giật mình nói.
- Đây là sân golf, sao lại thành chỗ ngủ.
Một người nước ngoài không tin mà nói.
Hai người nước ngoài vừa nói như vậy, tên thanh niên cũng khó hiểu hỏi:
- Chạy tới đây mà ngủ ư?
Hạng Định nói:
- Ai quy định sân golf không thể ngủ?
Lời này làm mọi người ngẩn ra. Hạng Định nói có lý mà.
- Mẹ nó chứ.
Thằng thanh niên bực mình nói.
Một thằng người nước ngoài nói:
- Ở đây mà ngủ cũng được, tôi chưa ngủ như vậy bao giờ. Chuẩn bị một giường cho tôi, tôi cũng muốn ngủ một giấc.
Ả phụ nữ tóc vàng cũng vui vẻ nói:
- Bill, nếu quan hệ ở đây thì không biết sẽ như thế nào nhỉ, em cũng muốn.
Nghe mấy người nước ngoài nói, một vài người hiểu tiếng Anh đều giật mình nhìn bọn họ.
Hạng Định trầm giọng nói:
- Không có việc thì mau đi, đừng làm ầm lên như vậy.
Hắn thấy Vương Trạch Vinh vừa ngủ nên sợ ảnh hưởng.
Quản lý sân golf lần đầu thấy tình hình như vậy. Ả đang suy nghĩ người đang ngủ kia là ai nhỉ. Nơi này tốn nhiều tiền mà chỉ tới ngủ sao?
Hạng Định lúc này nhìn một cô gái xinh đẹp đi cùng đám người kia mà nói:
- Phạm Tiểu Băng, mang bọn họ rời đi đi.
Phạm Tiểu Băng biết Hạng Định, biết lực lượng của hắn nên vội vàng nhỏ giọng nói với chồng Phan Đại Hải:
- Chúng ta về thôi.
Hôm nay Phan Đại Hải cùng người nước ngoài đi chơi. Phan gia làm nghề bất động sản. Phan gia gần đây muốn tiến ra nước ngoài nên phải có đám này ủng hộ. Chẳng qua hôm nay nhân vật chính không phải là Phan Đại Hải, mà là thanh niên kia.
Vốn cuộc vui đang hay lại thành như vậy, điều này làm Phan Đại Hải rất buồn bực.
Nghe vợ nói như vậy, y lúc này mới nhìn Hạng Định mà nói:
- Anh là Hạng thiếu gia?
Hạng Định hừ một tiếng:
- Anh là ai, không có việc gì thì dẫn bọn họ đi đi.
Phan Đại Hải mặt mày nhăn nhó. Nghĩ tới thế lực của Hạng Định, y muốn lùi. Hạng Định không dễ chọc vào mà.
Thanh niên đằng sau rất kiêu căng, là con của Bí thư tỉnh ủy Phúc Thủy, y cũng có cơ sở mà kiêu căng. Sắp đại hội, bố y rất có thể tới làm Bí thư Tân Càng, như vậy sẽ vào Bộ Chính trị. Người nước ngoài là do y tìm tới nhằm tăng chút điểm cho ông bố.
Hoạt động giải trí đang tốt không ngờ lại thành như vậy khiến y rất tức giận.
Lúc này Chủ tịch sân golf Tô Hiền Lâm đầu đầy mồ hôi chạy tới. Y nghe thấy Vương Trạch Vinh ngủ ở sân golf, nghĩ tới Vương Trạch Vinh ngủ ở chỗ mình, y khá vui vẻ.
Thấy mọi người ở đây, Tô Hiền Lâm nói với Phan Đại Hải:
- Giám đốc Phan, anh dẫn người đi đi.
Lúc này một người nước ngoài tức tối nói:
- Chúng tôi có tiền, bảo người đi đi, chúng tôi bao hết ở đâu.
Tô Hiền Lâm nhìn Phan Đại Hải mà nói:
- Giám đốc Phan, xin lỗi.
Phan Đại Hải đang định đi thì một ả phụ nữ lớn tiếng nói tiếng nước ngoài, ả phiên dịch nói lại:
- Cô ấy nói bọn họ có thể bỏ nhiều tiền, cô ấy thích ở đây, các người mau rời đi.
Hạng Định trầm giọng nói:
- Đây không phải vấn đề tiền, đây là đặc sắc của sân golf Trung Quốc, bao tiền cũng vô dụng.
Tô Hiền Lâm thấy Hạng Định mất hứng liền vội vàng nói:
- Hạng thiếu gia nói đúng. Chúng tôi mở sân sân golf ở Trung Quốc, làm người phải nói danh dự. Vị khách kia tới trước. Chờ anh ta tỉnh thì các anh mới có thể ngủ.
- Chúng tôi đặt từ trước.
Một người nước ngoài rất khó chịu nói.
Hạng Định nhìn Phan Đại Hải, Phan Đại Hải đổ mồ hôi rồi nói:
- Đây chắc là do tôi quên.
- Phan Đại Hải, anh làm gì vậy hả.
Thằng thanh niên sau lưng Phan Đại Hải tức giận nói. Là con của một nhân vật sắt vào Bộ Chính trị, y sao chấp nhận việc mất mặt như vậy.
Nghe y nói chuyện, Phan Đại Hải cảm thấy mình đang trong cơn bão, y đứng ở đó mà hối hận. Sớm biết tình hình ở đây như vậy thì đừng tới làm gì.
- Vậy đó là ai? Không biết công ty tôi ư? Thực lực của tôi không ai có thể sánh bằng.
Tên Bill Franklin nói.
- Hạng Định, chúng ta đi thôi.
Bên dưới ầm như vậy, Vương Trạch Vinh sao có thể không nghe ra. Hắn đi tới rồi nói với Hạng Định.
Thấy là Vương Trạch Vinh, dù là Phan Đại Hải hay Phạm Tiểu Băng đều đổ mồ hôi.
Tên thanh niên kia không nhận ra Vương Trạch Vinh nên trầm giọng nói:
- Hôm nay tôi tới đây là muốn chơi golf mà không thể chơi, chẳng lẽ sân golf còn coi trọng người này, người kia.
Vương Trạch Vinh nhìn thanh niên rồi nhìn Hạng Định mà nói:
- Người ta tới trước, chúng ta đi thôi.
Thấy Vương Trạch Vinh nhân nhượng, tên thanh niên nói:
- Các người ảnh hưởng hoạt động của tôi, có biết mang tới tổn thất như thế nào không? Hôm nay không có tôi cho phép thì đừng mong rời đi.
Mấy tên người nước ngoài cũng ra vẻ khó chịu.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy người nước ngoài mà nói:
- Công ty đó rất mạnh sao?
Nói xong hắn liền bước đi.
- Mày đứng lại cho tao.
Thằng thanh niên thấy Vương Trạch Vinh muốn đi còn nghĩ Vương Trạch Vinh sợ, vì thế hét lên.
Vương Trạch Vinh thấy như vậy liền lắc đầu nói với Hạng Định:
- Chú xử lý đi.
Nói xong hắn lập tức rời đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1417 - 1418: Thằng con gây phiền toái
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: ST
Hạng Định rất tức giận. Vốn y làm như vậy để lấy lòng Vương Trạch Vinh mà lại thành thế. Y trước mặt Vương Trạch Vinh thì thân thiện, nhưng trước mặt người khác lại không như vậy. Thấy Vương Trạch Vinh rời đi, thằng thanh niên kia còn định cản lại, Hạng Định trầm giọng nói:
- Mày từ đâu chui ra thế hả?
Thằng thanh niên này đã nghe Phan Đại Hải nhắc tới thân phận của Hạng Định, tuy nói cũng hơi ngại nhưng nghĩ bố y sắp vào Bộ Chính trị, mà chỗ dựa của Hạng Định là Hạng Nam sắp lui, Vương Trạch Vinh cũng vào Bộ Chính trị nhưng ngang bố y mà thôi. Thằng thanh niên trầm giọng nói:
- Hạng Định, đừng nghĩ mọi người sợ mày, mày là mẹ gì chứ?
Hạng Định vốn đang tức nghe thấy thế liền chỉ vào đối phương mà nói:
- Thằng ranh này, nói tên ra.
Phan Đại Hải thấy thế liền vội vàng đi lên nói:
- Hạng thiếu gia, đây là Cam thiếu gia, con thứ hai của Bí thư tỉnh ủy Phúc Thủy.
Nghe thấy thế, Hạng Định mới biết người này lai lịch không nhỏ. Nghĩ tới bố đối phương có lực lượng rất mạnh, hắn hơi dịu giọng nói:
- Nể mặt bố mày nên bỏ qua.
Thấy Hạng Định dịu giọng xuống, Cam Phi lại rống lên:
- mày nói quên là quên được sao, ảnh hưởng chuyện của tao, mày nói một câu là xong ư, không dễ như vậy đâu.
Gần đây Cam Phi ở trên Bắc Kinh nghe thấy Hạng Định có chỗ dựa mạnh. Bây giờ thì thấy Hạng Định không dám làm càn với mình, tâm trạng Cam Phi khá vui vẻ.
Hạng Định rất tức giận, thằng này nghĩ mình dễ ăn hiếp sao?
Hai người nhanh chóng cãi nhau.
Sau đó Cam Phi ỷ bên mình nhiều người mà đánh Hạng Định.
Khi Vương Trạch Vinh đi được một đoạn thì nhận được điện của Hạng Định. Hạng Định nói:
- Vương ca, đối phương quá khi dễ người, thù này kết rồi.
Vương Trạch Vinh vội vàng hỏi tình hình. Theo hắn nghĩ Hạng Định sẽ giải quyết việc này mà, không ngờ Hạng Định lại gọi điện nói như vậy sao? Nghe Hạng Định nói xong, Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói:
- Chú cứ bị người đánh như vậy sao?
Nói xong hắn liền dập máy.
Đối với Cam Ứng Hùng, Vương Trạch Vinh cũng biết một chút. Tỉnh Phúc Thủy thời gian này phát triển rất tốt, được các công ty Mỹ ủng hộ, chỉ số GDP tăng mạnh, kêu gọi Cam Ứng Hùng vào Bộ Chính trị tăng lên.
Đối với việc Cam Ứng Hùng quan hệ mật thiết với nước Mỹ, Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ. Lô Ninh Quốc vì như vậy mà có chuyện, Cam Ứng Hùng chắc sẽ tiến theo đây.
Gần đây hắn nghe thấy tin Cam Ứng Hùng có thể đến Tân Cảng làm Bí thư, đây là sẽ vào Bộ Chính trị.
Đối với Thành phố Tân Cảng, Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ. Hắn không hy vọng một người như Cam Ứng Hùng tới Thành phố Tân Cảng. Sau khi Khương Trường Chính sắp lui, y đã nhiều lần gọi điện trao đổi Vương Trạch Vinh. Khương Trường Chính bây giờ về cơ bản điều người tới các nơi, nếu Cam Ứng Hùng mạnh như vậy tiến vào Thành phố Tân Cảng, như vậy sẽ ảnh hưởng tới bố cục của Khương Trường Chính và Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vốn tìm cơ hội thì bây giờ lại có việc này. Vương Trạch Vinh dập máy rồi châm thuốc hút. Việc này Hạng Định chắc hiểu ý hắn.
Hạng Định nhận được điện của Vương Trạch Vinh liền hiểu ngay ý. Y liền gọi người tới đánh cho bọn Cam Phi một trận. Chuyện thoáng cái thành lớn.
Chuyện xảy ra xong Vương Trạch Vinh lại không hề quan tâm. Hắn muốn xem người kia ở Phúc Thủy sẽ làm gì.
Lại nhắc tới Bí thư tỉnh ủy Phúc Thủy – Cam Ứng Hùng, gần đây y khá vui vẻ. Sau lần trước lên Bắc Kinh gặp lão lãnh đạo thì nghe thấy tin nếu không có bất ngờ xảy ra thì mình sẽ làm Bí thư thành ủy Tân Cảng.
Nghĩ tới Cam Phi lần này dẫn mấy người bạn nước Mỹ tới làm một hạng mục lớn, y biết đây là việc tốt để tăng điểm cho mình.
Nhưng không ngờ thư ký lại truyền tin tới nói Cam Phi bị đánh.
Nghe thấy thế, Cam Ứng Hùng ngẩn ra. Con y như thế nào thì y hiểu, Cam Phi chỉ ức hiếp người khác, sao lại có chuyện như vậy.
Tìm hiểu rõ tình hình, Cam Ứng Hùng ngồi đó một lúc mà không nói gì. Sao Cam Phi lại gặp người Hạng gia?
Vào lúc này mà chọc người Hạng gia, tâm trạng Cam Ứng Hùng không tốt mấy. Chuyện khó làm đây, thực lực của y không mạnh bằng Hạng Nam, Vương Trạch Vinh lại vào Bộ Chính trị, đối mặt lực lượng lớn như vậy, phản ứng đầu tiên của y là không thể cứng rắn đối phó. Nhưng thư ký cũng nói mấy tên người nước ngoài cũng bị đánh, bọn chúng nói nhất định phải giao thủ phạm ra.
Làm mất lòng nước Mỹ cũng không ổn.
Vương Trạch Vinh không ngờ người đầu tiên tìm tới hắn lại là Lý Kiền Ý.
Lý Kiền Ý cười nói:
- Trạch Vinh đúng là biết chọn chỗ, tới sân Golf mà ngủ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Phong cảnh ở đó cũng được.
- Trạch Vinh, Hạng Định đánh con thứ hai của Cam Ứng Hùng, thằng này bình thường rất kiêu căng, bây giờ bị đánh thì tôi nghĩ Cam Ứng Hùng sẽ có suy nghĩ.
Vương Trạch Vinh không biết Lý Kiền Ý gọi tới là có ý gì.
- Đánh người nhất định là không đúng, nhưng việc này ai đánh trước cũng rất quan trọng.
- Trạch Vinh nói đúng. Trạch Vinh, có một số chuyện chúng ta cần trao đổi. Bây giờ có một số người bị tây hóa về tư tưởng. Lão Lô phạm sai lầm như vậy, bên Phúc Thủy cũng có không ít.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh về ý của Lý Kiền Ý.
Vương Trạch Vinh nói:
- Học phương tây không xấu, quan trọng nhất là chúng ta cần có lập trường của mình, quyết không thể bị quốc gia phương tây ép làm gì cũng được. Quốc gia chúng ta phát triển kinh tế thị trường, không ít cán bộ có vấn đề về lập trường, tôi cho rằng việc này nhất định phải coi trọng. Đây không phải là việc nhỏ, Trung ương, Bộ Chính trị cần chú ý.
Lý Kiền Ý cũng đồng ý nói:
- Lần trước tôi cũng nghe thấy một việc có quan chức của Trung Quốc nói ngang nhiên trong hội nghị, nói nếu muốn kinh tế phát triển hơn nữa thì đầu tiên phải chấp nhận kinh doanh mại dâm, như vậy nhà kinh doanh sẽ tới nhiều, kinh tế mới nhanh chóng phát triển.
- Đúng thế, cán bộ như vậy phải nghiêm túc xử lý. Để bọn họ quản lý địa phương, nơi ấy nhất định sẽ loạn.
Mọi người nói chuyện một chút rồi dập máy. Vương Trạch Vinh biết đây là Lý Kiền Ý muốn liên lạc với mình. Xem ra Lý Kiền Ý muốn ra tay với Cam Ứng Hùng.
Vương Trạch Vinh không rõ vì sao Lý Kiền Ý lại muốn ra tay với Cam Ứng Hùng, nhưng hắn thấy đây không hại gì cho mình cả.
Mới đầu Cam Ứng Hùng cũng không để ý việc Hạng Định đánh Cam Phi. Theo y nghĩ chẳng qua chỉ là đám con cháu đánh nhau. Dù là Hạng Nam và Vương Trạch Vinh cũng không quản việc này. Nhưng hai hôm sau Cam Ứng Hùng mới phát hiện có vấn đề lớn.
Tình hình đang tốt lập tức thay đổi, các gia tộc ở Bắc Kinh đã bắt đầu hợp sức chèn ép y.
Lão lãnh đạo không biết sao lại gọi y tới, trong giọng nói đã lộ ra một điều rất quan trọng. Chính là Đảng rất lo lắng về việc y bị tây hóa.
Mặc dù chỉ là nhắc nhở nhưng Cam Ứng Hùng lại có cảm giác rất không tốt. Y ngồi trong nhà mà suy nghĩ sao lại như vậy?
Ngồi phân tích một lúc, Cam Ứng Hùng run lên, y đã hiểu được nguyên nhân.
Cam Ứng Hùng đã hiểu, không phải không ai muốn động mình. Quan trọng nhất là lực lượng của mình cũng mạnh, mọi người không tìm được lý do để động mình. Lần này con mình mâu thuẫn với Hạng Định, như vậy có vấn đề rồi. Từ việc đánh người này khiến nhiều kẻ thấy cơ hội. Trận đánh này làm cho mọi người thấy Vương Trạch Vinh và Hạng Nam đứng đối đầu với y, mọi người liền hợp sức lại. Ở tình hình này có người nhắc đến chuyện của Lô Ninh Quốc, mục đích chính là muốn gán ghép y giống như Lô Ninh Quốc. Như vậy Cam Ứng Hùng sao có thể tiến thêm.
Nghĩ đến đây, Cam Ứng Hùng một lần nữa thấy sợ vì lực lượng của Hạng gia và Vương Trạch Vinh.
Sao bây giờ?
Ngay khi Cam Ứng Hùng đang đau đầu vì chọc vào Hạng gia, Lâm Khâm cũng gặp chuyện.
Mấy hôm nay tâm trạng Lâm Khâm khá vui vẻ. Uông Kiều đã thay đổi thái độ với y, đây là điều từ trước đến giờ chưa từng có.
Đang khi hắn mơ mang có cuộc sống trái ôm, phải ấp như Vương Trạch Vinh, hơn nữa mình có thể mang con về nhà thì đột nhiên nhận được một bức thư.
Thấy bức thư này, Lâm Khâm có chút khó hiểu.
Lúc mở ra, Lâm Khâm há hốc mồm vì nội dung bên trong.
Bên trong bức thư có vài bức ảnh và một tờ giấy.
Đập vào mắt Lâm Khâm đầu tiên là những bức ảnh, nội dung là một người phụ nữ đang cùng đàn ông ở trên giường, hơn nữa không chỉ có một người đàn ông, mà nhiều người đàn ông.
Thấy mấy bức ảnh đó, Lâm Khâm vô cùng tức giận. Từ trước đến giờ y rất yên tâm ả này, ả này vẫn thể hiện một người phụ nữ ngoan hiền, không ra ngoài nửa bước, lấy y làm chính. Nhưng xem mấy bức ảnh này, Lâm Khâm rất đau đớn.
Sao có thể như vậy?
Cả người hắn không khỏi run lên.
Tờ giấy có vài dòng chữ và không ghi tên ai.
- Lâm thiếu gia, không ngờ phải không? Hai chúng ta coi như chung một ả phụ nữ phải không? Ả này được, trên giường rất tuyệt.
Đọc tới đây, tâm trạng Lâm Khâm rất không tốt. Y không ngờ ả kia lại lừa mình.
Nội dung tờ giấy càng làm Lâm Khâm thêm tức giận.
Chỉ thấy bên trong viết:
- Lâm thiếu gia, tôi nghĩ anh có thể đi xem con anh một chút. Tôi rất hy vọng đó là con tôi. Nhưng tôi không dám xác định có phải con tôi không? Dù sao tình hình rất phức tạp, nhiều đàn ông chơi cô ta như vậy, ai biết là con của ai. Ôi, tôi biết anh làm bố cũng khó. Bỏ đi, tôi không nói nhiều nữa. Ả này tặng cho anh chẳng qua tổn thất tinh thần chắc anh phải bồi thường cho tôi chứ? Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần năm trăm tới một triệu là được mà. Anh xem tôi nói cũng có lý phải không? Chuyện cụ thể thì lần sau tôi sẽ gọi cho anh.
Nội dung tờ giấy chỉ có như vậy nhưng Lâm Khâm càng đọc càng đau đớn.
Lâm Khâm đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đi, y vừa suy nghĩ. Thằng con mình vậy mà không rõ là con ai, vừa nghĩ tới nuôi con người khác là hắn lại tức.
Vào căn biệt thự sang trọng kia, Lâm Khâm không thấy ả đâu.
Lâm Khâm rút điện thoại ra gọi và lớn tiếng nói:
- Cô chạy đi đâu?
Ả phụ nữ kia bây giờ đang không có việc gì làm nên hay tới trung tâm thẩm mỹ tập luyện, lúc này đang được một nam huấn luyện viên hướng dẫn động tác. Vì thế ả thở khá gấp khi nghe điện của Lâm Khâm.
Nghe tiếng ả thở gấp, Lâm Khâm càng thêm nghi ngờ? Sao ả lại thở gấp như vậy, nghĩ đến nội dung bức thư, Lâm Khâm càng thêm ngờ vực.
Cũng là trùng hợp, lúc này nam huấn luyện viên thấy ả phụ nữ nghe điện nên tập không tiện vì thế ở bên nói:
- Nâng chân cao lên một chút, động tác mạnh lên một chút.
Lời này Lâm Khâm nghe thấy, hắn lớn tiếng nói:
- Cô đang làm gì?
Không ngờ có một thằng bảo người phụ nữ của mình nâng chân cao lên, động tác mạnh lên ư?
Lại một lần nữa nghĩ tới mấy bức ảnh, Lâm Khâm cho rằng ả kia đang quan hệ với trai.
- Không làm gì cả, anh lớn tiếng như vậy làm gì?
Ả phụ nữ không hiểu sao Lâm Khâm lại bực bội như vậy nên làm nũng nói.
- Mở rộng chân ra một chút, đừng khép chân lại.
Nam huấn luyện viên lớn tiếng quát lên.
Lâm Khâm không thể nghe nổi nữa, y ném điện thoại di động ra ngoài.
Ngồi bịch trên ghế, Lâm Khâm rất đau đớn. Ả phụ nữ này không ngờ ngầm làm bao chuyện sau lưng mình đến thế.
Hắn run run lấy tập ảnh ra nhìn chằm chằm vào đó, càng xem y càng thấy là thật.
Có thể là do nghe ra Lâm Khâm đang giận nên ả phụ nữ kia cũng vội vàng về.
Bởi vì đi quá gấp, hơn nữa vừa tập nên mặt ả đỏ hồng, nhìn như thế nào cũng thấy mới trải qua quan hệ.
- Lâm ca, có chuyện gì vậy anh?
Vừa vào cửa, ả phụ nữ đã vội vàng hỏi.
Nhìn ả phụ nữ, tâm trạng Lâm Khâm càng khó chịu.
- Cô ra ngoài làm gì hả?
Lâm Khâm trầm giọng nói.
- Không làm gì mà, em đi tập thể dục thẩm mỹ thôi.
- Giọng đàn ông vừa rồi là như thế nào?
- Đó là nam huấn luyện viên của bọn em. Nam huấn luyện viên này rất được, có thể theo anh ta học được nhiều thứ lắm.
Đập mạnh tập ảnh xuống bàn, Lâm Khâm nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đây là cái gì?
Nhìn những bức ảnh trên bàn, ả phụ nữ cầm một bức lên xem và lộ rõ sự kinh ngạc. Ả phụ nữ lớn tiếng nói
- Sao lại có thứ này?
ả phụ nữ đúng là rất kinh ngạc vì mình chưa từng làm chuyện như vậy, sao lại có thể có việc này.
- Việc do chính cô làm chẳng lẽ tôi còn phải nói với cô?
Lâm Khâm tức giận nói.
- Lâm ca, anh phải tin em, em chưa từng làm chuyện như vậy, nhất định người ta ghép ảnh và hại em như vậy.
- Hừ, ghép ảnh mà lại có cái vết này sao?
Lâm Khâm liền chỉ chỉ vào một vết tại vùng kín của cô gái trong ảnh.
Nhìn bức ảnh, ả phụ nữ đúng là rất khó hiểu, nơi này đúng là có một vết mà.
- Sao anh có thể tùy tiện nghi ngờ em? Em một lòng một dạ đi theo anh mà.
ả phụ nữ khóc rống lên.
Nghe tiếng ả phụ nữ khóc, Lâm Khâm đã nguôi giận đi một chút:
- Con đâu?
- Con đang ở trường, em đi đón con đây.
ả phụ nữ nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ đi đón con.
Nhìn ả phụ nữ vội vàng đi ra ngoài, Lâm Khâm không biết làm gì?
Có chuyện gì xảy ra thế này?
Đây là thật hay giả?
Đầu óc y đang rất loạn.
Hạng Nam về nhà thì trời đã tối muộn, nhưng Hạng Nam vẫn gọi Vương Trạch Vinh dậy.
Tối nay Vương Trạch Vinh chơi mới con một lúc rồi không về biệt thự mà ở lại Hạng gia. Hắn không ngờ Hạng Nam về muộn như vậy rồi lại gọi mình dậy nói chuyện.
Ngồi trong thư phòng, Hạng Nam có chút mệt mỏi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, trên cơ bản đã được xác định.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh ngẩn ra, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Hắn biết Trung ương mãi chưa quyết định ai là người thay thế, bây giờ Hạng Nam muộn như vậy về rồi nói thì có lẽ hôm nay Trung ương đã nghiên cứu việc này.
- Có phải là Phó chủ tịch không bố?
Vương Trạch Vinh vội vàng hỏi.
Hạng Nam khẽ gật đầu nói:
- Quốc gia sớm đã có lựa chọn người kế nghiệp, đều trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng Đại hội càng tới gần thì có một số người xảy ra chuyện, điều này làm Trung ương không thể không một lần nữa nghiên cứu, khảo sát. Lần này hầu hết sự lựa chọn đều là ở địa phương, việc này chính là chuyển giao của hai thế hệ.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này. Mấy nhân tuyển quyết định không chỉ do mấy người ở Trung ương là được. Còn phải trưng cầu ý kiến một số lão đồng chí có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong Đảng. Bây giờ đã được quyết định thì coi như chính là chọn ra mấy người nối nghiệp.
Hạng Nam nói:
- Tình hình bây giờ có chút phức tạp, Đảng khó có ý kiến thống nhất. Chẳng qua sau nhiều lần bàn bạc, bây giờ coi như có quyết định cuối cùng.
Vương Trạch Vinh không vội vàng nói, hắn biết Hạng Nam gọi mình dậy chính là nói cho hắn về việc này.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quả nhiên một lúc sau Hạng Nam nói:
- Vấn đề của con đã được quyết định. Con sẽ tới Thành phố Hải Đông làm Bí thư Thành ủy, coi như vào Bộ Chính trị.
Khi nói lời này Hạng Nam còn có chút đắc ý, việc này vẫn đều do ông thiết kế, bây giờ xem ra nỗ lực của ông không vô ích.
Vương Trạch Vinh biết phương án này vốn đã được xác định, trừ khi hắn có sai lầm nghiêm trọng nếu không thì hắn cũng là Bí thư Thành phố Hải Đông.
- Lô Ninh Quốc thì sao bố?
Đây là một trong những vấn đề mà Vương Trạch Vinh quan tâm nhất.
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Lão bí thư bây giờ đã hôn mê, ngài không tỏ thái độ gì với việc của Lô Ninh Quốc. Ngài không tỏ thái độ tức là sẽ làm theo ý ban đầu của ngài. Lô Ninh Quốc lui về sau, coi như hoàn toàn rút khỏi Hải Đông.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và tiếc thay cho Lô Ninh Quốc. Tranh đấu trong đảng có thể quyết định tiền đồ chính trị của một người.
Hạng Nam cười cười một tiếng và nó tiếp:
- Có một tình hình đó là Chu Thế Khánh vẫn chỉ là Bí thư Thành phố Sơn Thành.
Vương Trạch Vinh nghe mà có chút giật mình, đây là việc hắn không ngờ tới.
Thấy Vương Trạch Vinh giật mình, Hạng Nam nghiêm túc nói:
- Đây còn là do một số lão đồng chí trong đảng nói giúp y, nếu không y chỉ có thể bước theo Lô Ninh Quốc.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu mà nói:
- Chu Thế Khánh làm rất tốt mà bố?
- Chu Thế Khánh cũng không phạm sai lầm, làm nhiều công việc nhưng lại có tính cực hữu. Con nghĩ xem cực hữu thì quốc gia sẽ như thế nào?
Vương Trạch Vinh không thể không gật đầu. Chu Thế Khánh này đúng là như vậy. Dân chúng trong nước rất cảnh giác với thời gian cực hữu trước đây. Không nói là ai khác, Vương Trạch Vinh tự hỏi mình cũng không thích tư tưởng cực hữu.
Vương Trạch Vinh khá quan tâm mấy chức vụ Thủ tướng, Phó Thủ tướng nên hỏi:
- Vậy lãnh đạo chủ yếu thì sao bố?
- Phó chủ tịch Trịnh Ân Bảo làm Tổng bí thư. Chu Trạch Cương làm Thủ tướng. Thủ tướng Lý chuyển sang làm Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân. Tiếu Chánh Xương làm Phó chủ tịch thứ nhất Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Lý Kiền Ý – Phó Thủ tướng thường trực. Phó chủ tịch là Hoa Thái Tường. Đây là mấy lãnh đạo chủ yếu, còn những người khác coi như cũng đã có quyết định.
Nghe Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Bây giờ coi như đã kết thúc, đã có kết luận. Tin rằng sau đây sẽ bớt tranh đoạt hơn một chút.
- Xem ra Ngô Tán Lâm không ổn phải không bố?
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Y trong bộ máy khóa tới chỉ có thể làm Phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân, xem ra quyền lực giảm đi nhiều.
Tuy Ngô Tán Lâm chỉ làm Phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân nhưng có thể thấy lực lượng của y là rất lớn.
Nghĩ tới Cam Ứng Hùng, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Thành phố Tân Cảng do ai phụ trách bố?
Hạng Nam cười cười đầy ẩn ý mà nói:
- Con người không thể quá ngông cuồng. Đôi khi không dạy dỗ con cái được tốt cũng sẽ có vấn đề. Cam Ứng Hùng vốn rất có thể làm Bí thư Thành phố Tân Cảng, nhưng ý kiến trong Đảng phản đối rất nhiều. Sau khi nghiên cứu Cam Ứng Hùng được điều tới làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
Vương Trạch Vinh thầm than Cam Ứng Hùng này đúng là vì con mà xảy ra chuyện. Hắn tin ở chuyện này người hạng hệ có tác dụng quyết định.
Nghĩ đến con của Cam Ứng Hùng, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Làm mất lòng ai không mất, không ngờ chạy đi gây chuyện với Hạng gia. Với suy nghĩ của đám người Hạng Nam thì quyết không thể để cho Cam Ứng Hùng lên chức. Nếu như Cam Ứng Hùng tới Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch, đây không phải Phó chủ tịch thứ nhất thì coi như Cam Ứng Hùng đã xong. Chỉ Phó chủ tịch thứ nhất mới có thể vào Bộ Chính trị. Cam Ứng Hùng càng lúc càng xa Bộ Chính trị.
- Tình hình Thành phố Tân Cảng thế nào bố?
Vương Trạch Vinh nghĩ tới mình bố trí ở Thành phố Tân Cảng lâu như vậy, Hạng Nam cũng làm nhiều công việc nên lo Tân Cảng rơi vào tay người khác.
Hạng Nam nói:
- Là người Lâm hệ - Cơ Dân Quyền
Vương Trạch Vinh gật đầu. Cơ Dân Quyền này cũng có tiếng vang lớn tại Trung Quốc. Cuối cùng người này đã dành thắng lợi, đây đúng là chưa tới cuối cùng thì vẫn có biến.
Nghe thấy là người Lâm hệ, Vương Trạch Vinh biết Cơ Dân Quyền và Lý Kiền Ý sẽ là đồng minh. Xem ra Bí thư Lâm đang bắt đầu bố trí.
Nói chuyện xong mấy điều này, Hạng Nam nói:
- Bây giờ con cần làm là nhanh chóng thay đổi bộ máy Nam Điền, nhất định phải mau chóng đưa ra sự lựa chọn, thời gian không đợi người mà. Chuyện đến bây giờ thì chỉ cần không có vấn đề lớn là ổn, chờ tới đại hội là xong.
Vương Trạch Vinh ra ngoài mà không thể bình tĩnh. Thông qua cố gắng không ngừng của hắn, bây giờ cuối cùng đã có thể tiến vào Bộ Chính trị.
Trước đây cũng biết mình sẽ vào Bộ Chính trị nhưng còn chưa được xác định. Bây giờ thì khác rồi, Hạng Nam vừa tham gia hội nghị của Trung ương, tất cả đều rõ ràng. Hắn thật sự sẽ vào Bộ Chính trị.
Ngay khi Vương Trạch Vinh và Hạng Nam nói chuyện, Cam Ứng Hùng cũng nhận được điện thoại. Nghe xong đối phương nói, Cam Ứng Hùng thiếu chút nữa bị đột quỵ. Y vội vàng lấy một viên thuốc trong túi ra, uống vào. Y ngồi trên ghế một lúc lâu mà không thể nói gì.
Sao có thể như vậy?
Đây là điều mà Cam Ứng Hùng không ngừng tự hỏi. Y dù như thế nào cũng không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện. Mọi việc đang diễn ra một cách thuận lợi, chỉ đợi đại hội là mình sẽ vào Bộ Chính trị. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện, mình không vào Bộ Chính trị mà phải tới Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch, không phải Phó chủ tịch vào Bộ Chính trị. Vừa nghĩ tới đây, Cam Ứng Hùng lại thấy đau lòng.
Trong điện thoại nói rất rõ ràng, đó là do Cam Phi gây chuyện nên mới xảy ra chuyện. Người Hạng hệ đều đứng ra phản đối, ngay cả người quan hệ tốt với Hạng hệ cũng đứng ra. Bởi vì có nhiều người phản đối nên mình mới xảy ra chuyện.
Ngồi đó Cam Ứng Hùng thấy rất buồn bực. Y nhìn vào phòng Cam Phi. Cam Ứng Hùng lần đầu tiên phát hiện tầm quan trọng của giáo dục. Y thầm nghĩ sau đây mình phải chú ý nhiều tới vấn đề này.
Vừa nghĩ đến giáo dục, Cam Ứng Hùng lại rất không hài lòng với đám giáo viên bây giờ.
Theo Cam Ứng Hùng nghĩ thì giáo viên cũng chia làm nhiều loại. Giáo viên trong trường đều không có đạo đức nghề nghiệp, một bộ phận bị tiền che mắt hết. Một số giáo viên lại yêu cầu học sinh tới nhà mình học thêm, thu tiền của học sinh.
Bây giờ lại xem lãnh đạo nhà trường, hôm nay nghĩ ra biện pháp thu phí, ngày mai lại bán mấy quyển sách khiến trẻ em vác cặp đi học rất nặng.
Bao suy nghĩ hiện lên trong đầu làm Cam Ứng Hùng không thể ngủ.
Nghe tiếng cửa phòng mở ra, Cam Ứng Hùng thấy Cam Phi người đầy hơi men đi vào.
Thấy Cam Ứng Hùng ngồi đó, Cam Phi nói:
- Bố, sao hôm nay bố ngồi mình làm gì?
Thấy Cam Phi như vậy, Cam Ứng Hùng có chút tức giận mà nói:
- Anh chạy lên Bắc Kinh làm gì?
Vừa nghe thấy việc này, Cam Phi rất khó chịu nói:
- Thằng Vương Trạch Vinh và Hạng Định là mẹ gì. Hạng Nam sẽ lui, Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị thì cũng chỉ cùng cấp với bố. Hắn có gì mà kiêu căng.
Kiêu căng gì ư?
Nghe Cam Phi nói như vậy, Cam Ứng Hùng cười khổ một tiếng. Bọn họ đương nhiên có thứ để mà kiêu căng. Bây giờ mình có vào được Bộ Chính trị đâu.
- Sau này đừng có đi gây chuyện nữa, đặc biệt là người như Hạng Định.
Cam Ứng Hùng vì bảo vệ con nên không thể không nhịn cơn tức giận mà giải thích.
- Anh ngồi xuống bố nói chuyện với con một chút.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Ra khỏi văn phòng Bí thư Lâm, Trịnh Ân Bảo rất giật mình. Lần đầu tiên y biết Vương Trạch Vinh là Phó cục trưởng Thập cục.
Trung ương đã nghiên cứu xong, bây giờ y biết mình đã lên chức. Hôm nay Bí thư Lâm gọi tới chỉ là chuyển giao một số việc.
Thập cục là một cơ quan do đích thân Tổng bí thư nắm giữ, đều là nhân viên thân cận của Tổng bí thư. Ý của Bí thư Lâm là do y tự tìm Cục trưởng. Chẳng qua khi giới thiệu các Phó cục trưởng, ý của Bí thư Lâm chính là yêu cầu do đồng chí Vương Trạch Vinh đảm nhiệm.
Không ngờ Vương Trạch Vinh còn thân phận này.
Nghĩ tới Bí thư Lâm đánh giá cao Vương Trạch Vinh như vậy, Trịnh Ân Bảo thầm lắc đầu. Ai cũng nghĩ Bí thư Lâm lui thì Lý Kiền Ý sẽ chống đỡ cục diện. Ai biết người đó lại là Vương Trạch Vinh.
Nghĩ tới Vương Trạch Vinh có Hạng hệ, Uông hệ, hệ của Lão bí thư ủng hộ, Trịnh Ân Bảo hơi đau đầu. Không ngờ Vương Trạch Vinh đã thành phát ngôn nhiều lực lượng như vậy.
Trịnh Ân Bảo lần đầu phải cẩn thận nghiên cứu về Vương Trạch Vinh. Theo Trịnh Ân Bảo biết thì Vương Trạch Vinh có tố chất chính trị mạnh, quan trọng nhất là chú ý nhân tình.
Trịnh Ân Bảo đương nhiên cũng nghe ra Bí thư Lâm hôm nay nói về Vương Trạch Vinh chính là yêu cầu mình dùng tốt Vương Trạch Vinh.
Bí thư Lâm lui nhưng sức ảnh hưởng ở Trung ương là rất lớn. Lão bí thư mặc dù sắp mất nhưng đã có nhiều người của ngài đứng về phía Vương Trạch Vinh. Có mấy lực lượng này ủng hộ, Vương Trạch Vinh có lực lượng không hề thấp trong các Ủy viên Bộ Chính trị.
Bây giờ xem ra dù là Bí thư Lâm hay Lão bí thư đều trọng điểm bồi dưỡng Vương Trạch Vinh.
Nghĩ tới mình nhiều nhất làm hai khóa, Vương Trạch Vinh cũng không thể ảnh hưởng mấy tới mình, Trịnh Ân Bảo thấy thoải mái hơn.
Vậy thì dùng Vương Trạch Vinh cho tốt.
Nghĩ vậy Trịnh Ân Bảo liền nghĩ tới lựa chọn cho Cục trưởng, Phó cục trưởng Thập cục. Hai người này đều rất quan trọng, theo quy định thì y đưa ra một lựa chọn, một do mấy lão đồng chí trong đảng thảo luận. Xem ra Vương Trạch Vinh nhất định ngồi ổn ở chức Phó cục trưởng.
Trịnh Ân Bảo suy nghĩ một chút và thấy mình nên gặp riêng Vương Trạch Vinh.
Ngay khi Trịnh Ân Bảo ngồi đó suy nghĩ thì Vương Trạch Vinh cũng đang ngồi trong nhà Uông gia.
Sáng sớm hôm nay Uông Phỉ gọi tới nói có việc cần nói với hắn.
Khi Vương Trạch Vinh tới thì thấy cả Uông Phỉ, Uông Kiều đều ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Uông Phỉ nhỏ giọng nói:
- Sao hôm qua anh không tới đây, chị Hàm Yên không có Bắc Kinh thì anh đều tới mà.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh có một số việc cần xử lý.
Nghe Vương Trạch Vinh giải thích như vậy, Uông Phỉ nhỏ giọng nói:
- Em cảm thấy dạo này Tiểu Kiều là lạ, không biết xảy ra chuyện gì? Anh nói có khó hiểu không, em nghe nói Tiểu Kiều ngủ cùng phòng với Lâm Khâm.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều và nói:
- Em ít lo chuyện nhà người khác đi.
Uông Phỉ cười hì hì nói:
- Em khó hiểu thôi mà. Nghe nói Tiểu Kiều còn có thai. Anh có thấy khó hiểu không? Tiểu Kiều và Lâm Khâm cũng không phải không làm việc này, trước đây chị ấy không muốn có con, dù Lâm Khâm yêu cầu như thế nào cũng không muốn. Bây giờ thì lạ quá.
Vương Trạch Vinh sao có thể nói đó là con mình.
- Mới sáng sớm em gọi anh tới là có chuyện gì?
Vương Trạch Vinh đổi đề tài.
- Em không có việc gì, chẳng qua nhớ anh thôi.
Nghe Uông Phỉ nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng.
Uông Phỉ kéo Vương Trạch Vinh mà nói:
- Anh hỏi Tiểu Kiều đi, không biết chị ấy sao mà mới sáng sớm đã tới.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói:
- ông đâu em?
- Ông và con đi đâu rồi ý, gần đây mấy ông lão hoạt động ác quá. Em nghe nói Trung ương sắp điều chỉnh mạnh.
- Tiểu Kiều, xảy ra chuyện gì sao?
Vương Trạch Vinh sau một thời gian đã bắt đầu yên tâm hơn về việc của mình và Uông Kiều. Dù sao chuyện đã xảy ra, nếu là như vậy thì cũng không nên quá lo lắng.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Kiều cười cười. Từ hôm đó Vương Trạch Vinh vẫn không đi gặp cô. Cô biết Vương Trạch Vinh cần một quá trình thích ứng. Cô không ngờ mình sẽ quan hệ với Vương Trạch Vinh ở ngay tại Uông gia. Đối với chuyện này cô thấy vui, không hề bực bội.
Nghĩ đến lúc quan hệ với Vương Trạch Vinh, Uông Kiều lại nóng lên, cảm giác ham muốn dâng trào.
Cô rất muốn nhào vào lòng hắn, được hắn ôm lấy.
Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt Uông Kiều như vậy liền giật mình. Hắn biết cô đang nghĩ gì. Ở đây còn có Uông Phỉ thông minh như vậy, không thể để Uông Phỉ nhìn ra vấn đề.
- Tiểu Kiều, có phải trong nhà có việc không?
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.
Vương Trạch Vinh nói lớn như vậy, Uông Kiều đỏ mặt nói:
- Không có việc gì. Em chỉ thấy hôm qua Lâm Khâm về có chút là lạ, không ngờ ở nhà gọi người hỏi chuyện xét nghiệm ADN. Anh nói hắn sao lại nghĩ như vậy?
Uông Phỉ nói:
- Khó hiểu quá, sao hắn lại nghĩ đến việc này.
Vương Trạch Vinh và Uông Kiều nhìn nhau và giật mình. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ chẳng lẽ Lâm Khâm nghi ngờ con của Uông Kiều nên muốn kiểm tra ADN.
Vương Trạch Vinh thế mới biết sao hôm nay Uông Kiều tới đây sớm như vậy. Đây là việc lớn, Lâm Khâm mà kiểm tra con của Uông Kiều thì sẽ có vấn đề.
Uông Phỉ vỗ tay nói:
- Em biết sao Lâm Khâm lại làm vậy rồi.
Hai người nhìn cô, Uông Kiều hỏi:
- Em nghĩ đến việc gì?
- Hừ, Lâm Khâm sau khi có con ở ngoài thì không lo cho ả phụ nữ đó. Ả phụ nữ cũng có thể có vụng trộm mà. Lâm Khâm nghi ngờ không phải con hắn. Ha ha, thú vị quá.
Không biết sao nghe Uông Phỉ nói như vậy, cả Uông Kiều và Vương Trạch Vinh đều thở dài một tiếng.
Uông Kiều nói:
- Em đoán có căn cứ không?
- Sao không có, theo tình hình em biết thì Lâm Khâm ngoài ả phụ nữ kia ra còn bao có mấy ả phụ nữ khác. Hắn có nhiều phụ nữ hơn Trạch Vinh.
Lời này làm Vương Trạch Vinh hơi nóng mặt. Uông Phỉ không ngờ lại nói mình như vậy trước mặt Uông Kiều.
Thấy Uông Kiều nhìn mình, Vương Trạch Vinh vội vàng ho khan một tiếng:
- Chuyện người ta sao em biết, đừng nói linh tinh.
- Nói đi, cũng không có gì mà, em không ngại đâu.
Uông Kiều nói.
- Thật mà, chuyện Lâm Khâm quan hệ lăng nhăng dưới tỉnh sớm truyền ra. Theo em biết mấy năm nay hắn không hề giấu thân phận của mình, khiến có nhiều ả phụ nữ lấy lòng hắn. Nghe nói cán bộ, dân chúng đều phản ánh. Hai người nghĩ xem, hắn chơi gái nhiều như vậy thì sao bụng người ta không lớn.
Vương Trạch Vinh nghe Uông Phỉ giải thích thì cũng tin. Không nói Lâm Khâm, chính hắn cũng vậy mà. Sau khi biết thân phận của hắn, không ít người phụ nữ ở Nam Điền đều muốn có quan hệ với hắn. Ở tình hình này, có người phụ nữ muốn có con với hắn, qua đó tạo quan hệ gần hơn là bình thường. Lâm Khâm là con của Tổng bí thư, không ít người muốn gài y.
Bây giờ Vương Trạch Vinh mới yên tâm một chút về việc Lâm Khâm muốn xét nghiệm ADN.
- Ồ, đúng rồi, hai người nói chuyện, em đi đọc thư.
Uông Phỉ vỗ tay đứng lên rồi vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Thấy Uông Phỉ như vậy, Uông Kiều nói:
- Em rất hâm Tiểu Phỉ, tuy cô ấy không thể công khai nhưng lại rất hạnh phúc. Đôi khi em nghĩ có thân phận thì có tác dụng gì, không thân phận có khi tốt hơn. Bây giờ nhiều người Trung Quốc không đăng ký kết hôn mà vẫn vui.
Nhìn Uông Kiều, Vương Trạch Vinh nói:
- Em thực sự muốn giữ lại?
Uông Kiều gật đầu nói:
- Bố đã sắp xếp, anh yên tâm, em nghĩ kỹ rồi, không có gì nguy hiểm đâu.
- Tiểu Phỉ nói rất đúng, chắc là như vậy. Có lẽ y lo đứa con bên ngoài. Mình phải quan sát xem đã, dù sao em mới có mà, còn sớm.
Uông Kiều nói thêm:
- Em sẽ không ảnh hưởng tới anh, chỉ hy vọng anh có thời gian thì ở bên em. Gần đây Trung ương chắc đã có quyết định. Anh phải ổn định một chút mới được.
Lời này như một người vợ nói với chồng, lộ rõ sự quan tâm của cô dành cho Vương Trạch Vinh.
- Hôm qua đã có quyết định anh tới Hải Đông.
Vương Trạch Vinh hiểu Uông Kiều sớm muộn cũng biết việc này. Vì thế hắn liền nói cho cô nghe.
Uông Phỉ từ phòng đi ra nói với Vương Trạch Vinh:
- Em phải làm bài báo nên tới tòa soạn, hai người nói chuyện.
Nói xong cô vội vàng cầm cặp rời đi.
Uông Phỉ vừa đi, Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh đầy âu yếm mà nói:
- Thực ra quan hệ của em và Lâm Khâm là để bố mẹ hắn xem. Bọn em ít khi ngủ cùng giường, em toàn ngủ trên ghế.
Vương Trạch Vinh cũng sớm biết việc này.
- Thái độ của Lâm Khâm đối với em như thế nào?
- Hắn có thể có thái độ gì chứ? Hắn ước gì em như vậy, hắn sợ bố. Em chấp nhận làm như vậy thì hắn vui còn không kịp. Thấy em thay đổi nên hắn còn mang em ra ngoài mấy lần, mục đích cho bố hắn xem
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Đang nói chuyện với Uông Kiều thì Vương Trạch Vinh nhận được điện của Khương Trường Chính.
Lúc này trong phòng khá mập mờ. Sau lần trước, đây là lần đầu hai người ở riêng bên nhau.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua bụng Uông Kiều nhiều lần, chẳng qua không thấy gì cả.
Sau một thời gian tiêu hóa, hai người bây giờ gặp đã tự nhiên hơn.
Bây giờ Uông Phỉ đã đi ra, không còn ai khác nên bọn họ nhìn nhau và có nhiều tâm sự.
Khương Trường Chính nói cho Vương Trạch Vinh biết là y đã lên Bắc Kinh và muốn gặp mặt.
Nghĩ tới ý mà Khương Trường Chính gặp mình, Vương Trạch Vinh cũng hiểu một chút. Có lẽ y thông qua con đường mà biết quyết định của Trung ương. Trước khi lui, y muốn bố trí một chút.
Khi nhận được điện thoại, Vương Trạch Vinh phát hiện ánh mắt Uông Kiều nhìn mình với vẻ ham muốn. Vương Trạch Vinh không hy vọng lại xảy ra chuyện như vậy ở Uông gia nữa. Một lần có thể mọi người không biết, đó là do mưu đồ nhưng nếu xảy ra lần nữa thì khó tránh khỏi người Uông gia phát hiện.
Uông Nhật Thần tuy đã lui nhưng nhân viên phục vụ còn nhiều. Hơn nữa quan hệ của bọn họ với Bí thư Lâm nên không ai dám sơ sót với Uông gia. Trong gia đình phức tạp như vậy, lần trước do Uông Chính Phong bố trí nên chắc không có vấn đề. Lần này thì khác, hắn sắp lên chức nên cần chú ý.
Thấy Khương Trường Chính gọi tới nói muốn gặp, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hắn nói:
- Khương Trường Chính muốn gặp anh, anh phải đi ngay.
Không phải Vương Trạch Vinh không muốn có quan hệ kia với Uông Kiều. Nói thật đối với việc cùng Uông Kiều, Vương Trạch Vinh thấy rất thỏa mãn, lại thấy ham muốn vụng trộm. Mặc dù là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh biết nó rất nguy hiểm với hắn. Hắn cố gắng khống chế bản thân mình.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Uông Kiều nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ em sẽ ăn anh sao?
Giọng nói rất nhỏ nhưng vẻ xấu hổ làm người ta động tâm. Mỗi lần Uông Kiều đến gặp Vương Trạch Vinh thì cô đều ăn mặc rất hấp dẫn. Nhìn Uông Kiều ngượng ngùng, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến lần trước của hai người, lửa nóng lại bốc lên.
Vương Trạch Vinh thầm than và thấy mình không thể khống chế.
Thấy ánh mắt Vương Trạch Vinh nhìn mình, Uông Kiều cười thầm trong lòng. Cô biết Vương Trạch Vinh cũng muốn mình.
Hai người đã phá khoảng ngăn cách, bây giờ sẽ không trốn tránh nữa. Uông Kiều dũng cảm nhìn Vương Trạch Vinh.
Đối với Uông Kiều, có thể quan hệ với Vương Trạch Vinh là điều cô sớm nghĩ tới. Cô vốn cũng khống chế mình, nhưng sau lần đó, đặc biệt thấy bức thư của bố, cô đã thả lỏng mình. Tất cả trách nhiệm giống như giao hết cho ông bố mà.
Khi ở riêng một mình bên Vương Trạch Vinh, cô cảm thấy rất phức tạp, nó giống như một cô gái mới yêu lần đầu vậy.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều có chút thất vọng. Chẳng qua nghĩ tới Vương Trạch Vinh có việc cần làm nên cô đứng dậy nói:
- Anh đi đi, công việc quan trọng hơn mà.
Vương Trạch Vinh gật đầu đi tới định cầm áo lên thì Uông Kiều đã lấy giúp hắn. Cô giống như người vợ mặc cho hắn.
Động tác này làm Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương, hắn vội vàng nhìn ra cửa.
Vương Trạch Vinh làm như vậy khiến Uông Kiều cười hì hì mà nói:
- Xem anh cẩn thận chưa kìa.
Tục ngữ nói nữ theo đuổi nam là rất đơn giản. Uông Kiều như vậy làm Vương Trạch Vinh cảm thấy không thể khống chế.
Trong phòng không có ai khác, Uông Kiều nhìn thoáng qua cửa rồi ôm chầm lấy Vương Trạch Vinh.
Cảm nhận cơ thể của Uông Kiều, Vương Trạch Vinh thực ra cũng thích cô nên ôm chầm lấy cô.
Hai người đang trộm tình nên càng kích thích hơn, hai người rất nhanh đã hôn nhau.
Mặc dù như vậy nhưng Vương Trạch Vinh vẫn thấy khẩn trương, lập tức tỉnh lại ngay. Hắn vỗ vỗ vai Uông Kiều rồi nhịn cơn động tình. Hắn đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài như ma đuổi.
Vương Trạch Vinh ra ngoài rồi thầm than đúng là muốn chết.
Ngồi trên xe, Vương Trạch Vinh suy nghĩ về việc của Lâm Khâm. Lâm Khâm lại nghĩ tới xét nghiệm ADN, không biết thằng này nghĩ gì nữa.
Ôi, Uông Kiều có con với mình.
Mang theo tâm trạng phức tạp, Vương Trạch Vinh đến gặp Khương Trường Chính.
Lúc này Khương Trường Chính có vẻ già đi nhiều.
Quen nhìn quan chức cao cấp, Vương Trạch Vinh cũng hiểu về bọn họ. Mũ quan là điều quan trọng nhất, khi quan chức mất mũ, vầng sáng hoàn toàn biến mất. Con người lúc ấy cũng sẽ già đi nhiều.
Vương Trạch Vinh bắt tay Khương Trường Chính rồi nói:
- Bí thư Khương vất vả rồi.
Khương Trường Chính cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Nghe nói cậu lên Bắc Kinh nên tôi tới đây. Có một số việc cần trao đổi với cậu.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ vào rót trà rồi ra ngoài, Khương Trường Chính đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc và hút.
- Trạch Vinh, lần này cậu tới Hải Đông, tình hình Hải Đông rất phức tạp.
Nghe Khương Trường Chính nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi cũng đang muốn hỏi Bí thư Khương về vấn đề này.
Dù sao Khương Trường Chính cũng là Bí thư Thành phố Tân Cảng, có nhiều kinh nghiệm công tác tầm cao. Vương Trạch Vinh biết tình hình Hải Đông phát triển nên muốn nghe kinh nghiệm của Khương Trường Chính.
- Kinh nghiệm thì không nói, thực ra việc gì cũng như nhau, chủ yếu là dùng người cho tốt, nắm chắc phương hướng.
Khương Trường Chính cười nói.
Khương Trường Chính lần này đến gặp Vương Trạch Vinh cũng là đã suy nghĩ kỹ. Trong thời gian này, Khương Trường Chính cũng nghĩ đến việc mình sẽ lui. Sau khi tới Thành phố Tân Cảng, Khương Trường Chính đã dành nhiều công sức mới khống chế được bộ máy.
Trước khi tới Thành phố Tân Cảng, Khương Trường Chính nghĩ sẽ dễ làm ở đây. Dù sao y là Ủy viên Bộ Chính trị, bộ máy Thành phố Tân Cảng có chênh lệch lớn đối với y. Nhưng khi chính thức tới Thành phố Tân Cảng thì mới biết ở đó không hề dễ dàng. Tuy nói bộ máy không ai là Ủy viên Bộ Chính trị như y, nhưng bọn họ có thể tới Thành phố Tân Cảng nhận chức thì đều có chỗ dựa rất mạnh. Phương hướng thì không vi phạm nhưng sẽ có các hành động nhỏ gây khó khăn trong việc triển khai công việc của y.
Nghe Khương Trường Chính nói, Vương Trạch Vinh gật đầu. Lời này nói thì dễ nhưng làm thì không dễ.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ điều này. Ví dụ như Nam Điền, hắn vẫn không thích Trịnh Dị Lợi, nhưng muốn động cũng không dễ. Đối phương không phạm sai lầm, phía sau có chỗ dựa nên muốn xử lý cũng cần cơ hội.
Nghĩ tới tình hình Hải Đông, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Hải Đông không thể so với Nam Điền. Hải Đông từ trước đến giờ là nơi tranh đoạt của quan trường Trung Quốc, lực lượng của Lão bí thư chỉ chiếm ưu thế mà thôi, không hoàn toàn do người của Lão bí thư khống chế. Hắn từ ngoài vào Hải Đông, dù được Lão bí thư tán thành thì sẽ có không ít khó khăn.
Khương Trường Chính thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh lúc này liền nói:
- ổn định là quan trọng nhất.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc, trong mắt lộ ra một tia quyết tâm. Đối với hắn thì quan trường là chiến trường. Dù Hải Đông cũng không có gì khác. Hắn hoàn toàn tin mình có thể mở cục diện.
Hắn biết đây là thử thách của Trung ương đối với hắn. Thử thách này đại biểu hắn có thể đi bao xa. Nếu không thông qua thì con đường sẽ ngừng lại.
Mắt Khương Trường Chính sáng lên. Mấy lời vừa rồi là y thử Vương Trạch Vinh mà thôi. Khương Trường Chính mặc dù coi trọng Vương Trạch Vinh, nhưng y không hy vọng Khương Trường Chính không có quyết tâm. Nếu Vương Trạch Vinh tỏ vẻ lùi bước, y sẽ thay đổi cái nhìn với Vương Trạch Vinh, phải suy nghĩ có giao người của mình cho Vương Trạch Vinh không?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44