Chương 119: Trương Linh Tuyền! Anh hận em Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
- Này! Vừa rồi anh bảo cỡ C với B+ là cái gì vậy? Còn 84 85… nữa?
Trương Hải cười thật “chất phác”:
- Thì anh đang đánh giá cái gì thì nó là cái đó…
Trương Linh Tuyền nghi hoặc, nhìn nhìn cái tay hắn đang du ngoạn trên đồi núi của mình, còn cả hạt sen hồng hồng mà nàng lấy làm tự hào nữa… Bất giác sắc mặt đỏ bừng lên:
- Anh nói bậy bạ cái gì thế? Mấy cái thứ mà anh nói em còn chưa nghe bao giờ! Rốt cuộc anh học ở đâu? Cái tên khốn kiếp nào lại đi dạy hư một đứa bé thành ra như vậy… Aiz…
Trương Hải toát mồ hôi.
Bé? Hình như mình không có “bé” mà!
- Còn không bỏ tay ra? - Trương Linh Tuyền đỏ mặt trừng mắt.
- Không bỏ! - Trương Hải nghiêm trang:
- Nó là của anh!
Trương Linh Tuyền nặng nề hừ một tiếng, cuối cùng mặc kệ hắn, trong đầu đã nghĩ ra vài cách trừng phạt tên này…
Lại vài ngày trôi qua.
Mấy ngày này, Trương Hải tập trung chăm sóc Trương Linh Tuyền, để nàng sớm hồi phục hoàn toàn. Đồng thời cũng là để quan sát xem nàng hồi phục tới đâu rồi.
Sáng thì chạy đi kiếm đồ ăn, lại lọ mọ nấu nướng, bưng bê tận giường. Tối thì ngồi tán chuyện với nàng cho vui, nàng hỏi cái gì, hắn nói cái đó. Ngay cả chuyện hắn tu luyện cả ba trường phái cũng nói ra, làm Trương Linh Tuyền vô cùng kinh ngạc.
Cùng với việc kinh ngạc, ánh mắt nàng cũng hơi sáng lên, bởi nàng biết, việc tu luyện cả ba trường phái ngay từ đầu này có ý nghĩa thế nào.
Thiên tài của Trex tộc cũng chỉ có thể tu luyện hai trường phái mà thôi!
Còn hắn, ngay từ lúc mới tu luyện đã làm quen khống chế cả ba loại sức mạnh, điều đó chứng minh, hắn còn mạnh hơn bất cứ một người nào khác.
Bây giờ Trương Linh Tuyền đã quyết định theo hắn, hắn càng mạnh, càng xuất sắc, chẳng phải càng chứng minh ánh mắt nhìn người của nàng càng tốt hay sao?
Nhìn cái vẻ tất bật của hắn, Trương Linh Tuyền thấy ấm áp, nhưng trong lòng lại đang quyết định chủ ý, muốn hắn mạnh lên nhanh chóng.
Nàng cũng đã nghe hắn giải thích rõ ràng, việc thu phục ba con chằn tinh kia cũng chỉ là khế ước cưỡng ép. Đến năm năm sau, nếu tu vi của hắn không vượt qua được chúng, vậy hắn sẽ rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm!
Có một việc, Trương Linh Tuyền vẫn chưa nói cho Trương Hải.
Tu vi của nàng đã tịnh tiến, nhưng không phải là chỉ tăng lên tới Phản Tổ thượng cảnh, mà nàng đã tiến đến cảnh giới Thần thông cảnh!
Là Thần Thông sơ cảnh.
Trương Linh Tuyền không biết phải nói thế nào nữa, cảm giác trong lòng cũng khá quái dị. Nhưng nàng khẳng định, bản thân mình đã lên tới Thần Thông cảnh.
Bây giờ, trong người nàng không chỉ có Hỏa nhiệt của Trex tộc giống như trước kia, mà còn có một dòng khí lưu nóng ấm chảy xuôi theo từng tấc kinh mạch. Trương Linh Tuyền đã cảm nhận rất kỹ rồi, đây chính là Nhiệt khí! Là khí đạo hệ Nhiệt mà người của Trex tộc luôn kiêm tu khi tiến tới Thần Thông cảnh!
Nàng đã ngộ ra con đường Tu khí rồi!
Trương Linh Tuyền sau giây phút ngỡ ngàng, tâm trạng lại trở thành mừng như điên!
Thần Thông cảnh đó! Nếu tính theo thiên phú của nàng thì cần phải đến năm ba mươi tuổi mới có thể tu luyện được đến cảnh giới này. Đó là trong trường hợp thuận lợi, không kể đến các thương thế và bất trắc trên con đường tu luyện và chiến đấu.
Nhưng không ngờ, mình bị thương mất hơn một năm, những tưởng chuyện này càng thêm xa vời, nhưng chỉ qua một đêm, tất cả đã trở thành như vậy. Nàng năm nay mới có hai mươi tư tuổi mà thôi! Hai tư tuổi trở thành Thần Thông cảnh, đây là tốc độ yêu nghiệt tới mức nào chứ?
Nàng đã đoán, có lẽ là nhờ đoạn công pháp “Tình Lữ Đạo” kia, cùng với viên “xuân dược” cổ quái của Trương Hải.
Trên thực tế, Trương Linh Tuyền đã đoán đúng, chính nhờ công pháp này, nàng đã dựa vào song tu, nương vào thân thể Trương Hải để tinh luyện âm dương khí vào với nhau, cuối cùng hấp thu vào cơ thể mình, chuyển hóa thành nhiệt khí, rồi lại tuần hoàn vào người Trương Hải, để hắn luyện hóa.
Dựa theo đạo lý của nhân tộc, thì cách thức của Trương Hải và Trương Linh Tuyền chính là điều hòa âm dương trong cơ thể, lại lợi dụng thân thể của đối phương, tạo thành một môi trường càng rộng để điều hòa âm dương. Thử tưởng tượng, việc điều hòa trong thân thể của chính mình, tốc độ chỉ là một phần, thì điều hòa âm dương trong cả hai thân thể, tốc độ sẽ là bốn phần.
Cộng tất cả các yếu tố như Hỏa Linh Quả, hàn khí phong ấn trong người Trương Hải, lại thêm hai viên xuân dược âm dương kia nữa, việc Trương Linh Tuyền đột phá Thần Thông cảnh cũng không khó hiểu.
Chỉ là, Trương Hải vẫn chưa rõ cái thứ tròn tròn tự động chui vào thân thể mình lúc trước là cái gì. Nhưng lần này, Trương Hải còn phải cảm ơn nó, nếu như nó không xuất hiện thì việc điều hòa âm dương này cũng trở nên bất khả thi.
Mãi sau này, Trương Hải hỏi con T.Rex kia thì mới biết được, thứ đó gọi là Băng Hàn tinh hoa, được sinh ra trong hàn băng vạn năm, tích lũy tinh hoa mà thành.
Vốn, trong núi lửa còn một viên gọi là Hỏa Nhiệt tinh hoa, hai viên này cân bằng với nhau để cung cấp năng lượng cho Băng Hỏa Linh Thụ, đồng thời tạo thành sự ổn định lẫn nhau.
Nhưng con rồng lửa kia đã ăn mất Hỏa Nhiệt tinh hoa, tạo thành sự mất cân đối. Từ đó, núi lửa mới thỉnh thoảng kích phát mà phun trào nhiều như vậy.
Còn cả chi tiết tại sao tại vị trí của Băng Hỏa Linh Thụ, hỏa nhiệt lại xuất hiện thường xuyên, nhưng hàn khí chỉ thổi vài giây rồi rút. Đó cũng là vì sự mất cân bằng này. Hỏa Nhiệt tinh hoa mất đi, dung nham của núi lửa cung cấp quá ít hỏa nhiệt, vì vậy phải dùng thời gian lâu hơn để cân bằng cho Băng Hỏa Linh Thụ, còn Băng Hàn tinh hoa vẫn còn, chỉ cần thổi một hai luồng gió là đã đủ năng lượng cho Băng Hỏa Linh Thụ rồi.
…
Không nói đến chuyện này nữa, Trương Hải bây giờ đang được hưởng diễm phúc bên Trương Linh Tuyền. Nhưng hắn không biết, những ngày đau khổ của mình sắp tới đến nơi.
- Có phải anh rất “muốn” em không? - Tối nay, đột nhiên sau khi ăn xong, Trương Linh Tuyền không hỏi han mấy chuyện quá khứ, hay bắt hắn kể chuyện huyền ảo nữa, mà lại hỏi một câu thật kỳ quặc, đôi mắt cũng chớp chớp đầy mị ý, làm da đầu của Trương Hải run lên bần bật.
Hắn nuốt nước bọt một cái, khuôn mặt đầy si mê nói:
- Không muốn… - Trương Linh Tuyền nhướng mày, nhưng hắn lại nói tiếp:
- …. Thì là nói điêu mười phần!
Trương Linh Tuyền chớp chớp mắt, khiêu khích sự nhẫn nại của Trương Hải đến tận cùng.
- Thế thì… tối nay chúng ta…
Mập mờ…
Úp úp mở mở…
Quá mờ ám…
Quá dụ người.
Trương Linh Tuyền giống như thách thức, sóng mắt lưu chuyển, đôi gò má đỏ ửng, tất cả làm cho trái tim Trương Hải đập thình thịch, nếu cứ thế này thì có khi hắn nhồi máu cơ tim mà chết. Đến lúc đó, người ta có nói Trương Linh Tuyền là yêu tinh lấy mạng người cũng không có sai.
Trương Hải ngơ ngác, vô thức gật gật đầu như gà mổ thóc. Trương Linh Tuyền thầm cười ma quái, than thầm Trương Hải thật đáng thương…
- Nhưng mà… tối nay em làm chủ! Anh không được làm gì cả… - Trương Linh Tuyền bắt đầu ra điều kiện…
Trương Hải vẫn gật đầu.
Ai chủ động mà chả được? Chỉ càng thêm “đặc sắc” mà thôi.
- Anh không phản đối gì à? - Trương Linh Tuyền nghi hoặc.
- Em thích thế nào thì cứ như thế! - Đã bảo từ giờ cho đến khi em bình phục hoàn toàn, anh là phục vụ của em mà…
Trương Linh Tuyền trợn mắt, nhưng cũng không đôi co với hắn, thậm chí trong lòng còn có chút ngọt ngào…
Trương Hải bị đẩy ngã…
Quần áo của hắn bị lột dần dần, dần dần. Cái cảm giác làm con cừu cho nữ sắc lang làm thịt thế này… thật là… tuyệt con mẹ nó vời!
Trương Hải không phải là kẻ hay câu nệ mấy chuyện vớ vẩn. Với hắn, trong chuyện ân ái thế này không có ranh giới. Nếu “đối tác” mà khó chịu thì hắn không động đến nữa, chứ nếu vài “cách” nào đó hay ho, lại được sự đồng ý của đôi bên thì hắn sẵn sàng thực hiện.
Trương Linh Tuyền dần dần hôn lên mặt hắn… kích thích hắn. Cách làm gần như giống hệt mấy hôm trước hắn đã làm với nàng. Nhưng nàng lại không chịu… tới! Làm hắn bứt rứt như có kiến bò trong người. Trương Hải cảm thấy như mình đang bị trả thù, vì vụ hôm đó dám… đánh lén Trương Linh Tuyền vậy.
Trương Linh Tuyền vẫn giữ nguyên nụ cười tủm tỉm đầy mị hoặc, nhưng cũng tràn ngập sự ma quái. Không biết từ lúc nào, quần ngủ của nàng đã được trút bỏ, lộ ra đôi chân trắng ngần như tuyết, lại thon dài tuyệt mỹ làm người ta chỉ muốn tiến lên vuốt ve cho thỏa lòng ham thích.
Trương Hải nằm bên dưới, mắt liếc loạn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Người hắn chẳng còn một mảnh vải, nhưng Trương Linh Tuyền thì lại gần như kín mít. Chiếc quần lót đã được cởi ra, nhưng cái áo dài thượt bên trên lại che đi bao cảnh xuân dụ hoặc, dù hắn có căng mắt ra cũng chỉ lờ mờ thấy vài thứ. Cái loại mập mờ nửa có nửa không, biết rõ là có, vươn tay ra là chạm tới nhưng lại không nhìn được thế này làm lòng hắn nóng như lửa đốt.
Trương Hải bứt rứt, nhưng thằng em của hắn càng bứt rứt hơn. Nó đã giơ tay biểu quyết sự kháng nghị, đã chạm vào được vài mục tiêu làm sắc mặt Trương Linh Tuyền đỏ ửng, nhưng nàng vẫn cứ không chịu tiến tới, giống như đang hành hạ Trương Hải vậy.
Hắn không nhịn nổi nữa.
Cánh tay đưa lên, chộp vào cái bộ vị cao cao trước ngực người con gái. Trương Linh Tuyền nhột nhột, nhưng lại không cản hắn, sắc mặt như cười như không:
- Anh không nhớ mình nói gì hả?
- Nhưng mà…
- Nhớ thì nên thực hiện! Nếu không thì thôi vậy. - Trương Linh Tuyền ngắt lời.
Trương Hải buồn bực muốn chết, bất đắc dĩ rụt tay lại, miệng lẩm bẩm cực kỳ bất mãn:
- Em đang lợi dụng trẻ vị thành niên! Anh mới mười lăm tuổi… Làm thế này quả thực quá vô nhân đạo rồi…
Trương Linh Tuyền cười rộ lên, làm bộ ngực sữa run lên bần bật. Nàng cười đến lăn lộn, làm cảnh xuân bên dưới cũng bị bại lộ không ít. Tên sắc lang nào đó nhìn không chớp mắt nổi, khóe miệng không ngừng co giật.
- Trẻ vị thành niên? Nhưng em nhớ là hơn một năm trước, bé trai nào đó đã ưỡn ngực ngẩng đầu xưng là đàn ông rồi cơ mà…
Trương Hải cười khổ, cũng chẳng tranh cãi với nàng nữa, bởi hắn biết, mình không giỏi ăn nói, có cãi cũng không lại. Chi bằng ngậm miệng lại cho xong. Nói nữa có khi lại nhắc đến Dương Thanh Kỳ, chẳng thích hợp chút nào trong trường hợp này.
Thấy vẻ mặt nhăn như khỉ ăn ớt của hắn. Trương Linh Tuyền lại càng thấy buồn cười, nhưng lòng dạ lại mềm nhũn, không nỡ trêu đùa hắn quá đáng nữa. Nàng cười nhẹ đầy câu dẫn, nhẹ nhàng tiến tới, giống như cô kỵ sĩ bắt đầu rong ruổi trên lưng ngựa…
- Nè… sao không được như hôm nọ…
- Tại em làm không đúng cách thôi…
- Ồ… vậy thế nào là đúng cách…
- Vậy nè…
- Oài… mệt chết mất! Anh giúp em đi!
- Á… vô lại… anh hứa từ trước rồi mà… ngô ngô…
Âm thanh bị chặn miệng của cô gái vang lên, tiếng thở dốc chợt tăng vọt, cuối cùng kết thúc bằng tiếng rên cao vút của cô gái. Sau vài phút, hành trình đêm lại tiếp tục, đến gần sáng mới dừng hẳn.
Đến chiều, Trương Hải đắc ý đầy mặt. Thấy Trương Linh Tuyền vừa ra hồ nước nóng tắm về, hương thơm ngào ngạt vẫn đang phảng phất trong không gian. Hắn không nhịn được đi tới ôm nàng một cái, rúc mũi vào cổ nàng mà hít hà, tay đã ngọ ngoạy không yên.
- Sao rồi? Anh lại muốn nữa sao? - Trương Linh Tuyền chợt nói một câu nghiêm nghị làm Trương Hải rùng mình ngơ ngác.
- Hôm qua em dễ dãi như vậy là để cảm ơn anh mấy ngày qua đã chăm sóc. Nhưng nếu muốn nữa… trừ phi anh chiến thắng được em! - Trương Linh Tuyền cười tà quái, làm dục vọng trong người Trương Hải dập tắt hơn phân nửa.
- Chiến thắng nàng? Đến bao giờ chứ?
Bà cô của tôi ơi! Dù tôi cũng hưởng lợi trong “lần đó”, nhưng bây giờ mới chỉ đạt tới bậc viên mãn của ba thiên công pháp nhập môn, mới chập chững tới thiên thứ năm: dung hợp mà thôi! Cũng tức là mới tương đương Phản Tổ sơ cảnh! Cô ra cái điều kiện này… đúng là muốn giết chết tôi mà…
Khơi dậy dục vọng, sau đó lại bóp chết nó, đúng là quá độc rồi! Xưa nay Trương Hải chịu không biết bao nhiêu đau khổ trong tay Trương Linh Tuyền. Đến bây giờ vẫn là như vậy, không biết giúp nàng hồi phục là đúng hay sai nữa? Chỉ biết, từ ngày mai, cuộc sống đau khổ của hắn lại đến rồi.
Trương Hải nuốt nước bọt nói:
- Bắt đầu từ mai nhé! Tối nay… thêm một lần nữa được không?
- Không được! Cho tới khi anh thắng được em thì thôi.
- Thật sự không được?
- Không được! Ưm ưm…
Ai đó lại bị bịt miệng…
Ầm…
Cánh cửa bị bật văng ra, một bóng người bay ra khỏi nhà với tư thế nhạn sa xuống đất, mông chổng lên trời. Cuối cùng kết thúc bữa tối bằng vài lạng đất bazan đắng chát trong miệng mình…
- Trương Linh Tuyền! Anh hận em! Để đến lúc anh thắng được em thì đừng có trách…
Trương Hải kêu gào thảm thiết, hung hăng dọa dẫm. Còn Trương Linh Tuyền ở trong phòng thì đã cười tủm tỉm ngọt ngào, gương mặt hiện lên vài phần chờ mong khi hắn… đủ tư cách “trừng phạt” mình.
Chương 120: Tao muốn thách đấu với mày Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Buổi tối hôm đó trôi qua trong không khí thật quỷ dị.
Hai người vẫn ngủ cùng giường, cùng mất ngủ, nhưng tên con trai là mất ngủ vì vô cùng bứt rứt, khó chịu và việc cái mông đang đau ê ẩm. Còn cô gái mất ngủ là vì suy nghĩ xem nên “đào tạo” cậu “học sinh” này thế nào.
Trương Hải sau một hồi rụt rè, cuối cùng đánh bạo ôm lấy thân thể nóng ấm của Trương Linh Tuyền. Cũng may, cô gái này chỉ hạn chế cái chuyện kia, còn việc bình thường thế này thì vẫn thả lỏng cho hắn. Trương Hải coi như có chút thỏa mãn nho nhỏ, dần dần đi vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau…
Trương Hải còn đang nằm mơ một giấc mơ đẹp, còn đang nắm được vật gì đó mềm mềm trong tay… Đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay đang hưởng thụ kia bị véo một cái thật mạnh, không nhịn nổi mà la toáng lên, ngồi bật dậy. Trương Linh Tuyền hơi đỏ mặt, nhưng trên môi vẫn là nụ cười đắc ý:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngày nào anh cũng phải đánh với em! Đánh đến khi nào thắng thì thôi…
Trương Hải ủ rũ gật đầu. Hắn biết mục đích của nàng, trong lòng cũng tràn đầy sự cảm kích. Hơn nữa, trong thời gian một năm này, hắn cũng chỉ biết có tu luyện mà thôi, đánh với nàng cũng là một cách tu luyện, thậm chí hiệu quả còn cao hơn là tu luyện một mình.
Hai người dẫn nhau ra một chỗ xa xa “nhà” của mình, bắt đầu lao vào chiến đấu. Từ chiến đấu cường độ nhẹ cho đến cường độ cao hơn…
Lần đầu tiên chiến đấu, Trương Linh Tuyền muốn thử xem hắn đã tiến bộ tới đâu, nàng chủ động làm chậm tốc độ chiến đấu, đến tận hơn hai mươi phút mới kết thúc trận chiến này.
Đánh xong, Trương Hải đã thở hồng hộc mệt mỏi, trong khi Trương Linh Tuyền vẫn rất chỉnh tề sung sức, không chút nào giống như vừa chiến đấu xong.
Trương Hải cười khổ, nhìn nhìn xuống chiếc dây chuyền mà mình vẫn đeo từ nhỏ.
Lúc này, chiếc dây chuyền đó không còn là màu đen, cũng không phải màu hổ phách nữa, mà là một màu trắng tinh khiết như kim cương, nhìn kỹ còn lờ mờ thấy được ánh sáng ba màu lập lòe, giống như một loại cầu vòng đơn giản vậy.
Trước đây, Trương Linh Tuyền cũng đã từng nhìn thấy chiếc dây chuyền này, nàng cũng thấy nó tầm thường, không đáng để vào mắt. Nhưng từ khi nhìn thấy biến hóa kỳ dị, trở nên cực kỳ lung linh của nó, nàng đã không thể nào coi thường chiếc dây chuyền này nữa rồi.
Trương Linh Tuyền là một người sống trong phú quý, việc các loại trang sức này thì nàng rất rành. Chỉ riêng cái vẻ ngoài của chiếc dây chuyền này cũng đã đủ để nó có giá trị liên thành, càng không nói đến các khả năng thần bí mà nó nắm giữ. Trương Hải cũng chỉ nói với nàng, nó là một không gian trữ vật gần như vô biên bị phong ấn, lại có tác dụng “đo” hiệu quả tu luyện của hắn.
Trước đây, màu lam của khí hơi bị lấn át, nhưng sau khi trải qua đêm đó, không những Trương Linh Tuyền ngộ ra được khí đạo, mà chính con đường tu khí của Trương Hải cũng tăng cường mạnh mẽ, trực tiếp cân bằng với hai hệ kia, giúp hắn đạt đến cảnh giới viên mãn, tiến tới thiên thứ năm của Tam Huyền Điển Bí.
Thiên thứ năm này thật ra cũng không có gì khó hiểu. Trên cơ bản chỉ là tu luyện kết hợp các trường phái với nhau, cùng với kết hợp khi thi triển chiêu thức.
Tầng thứ năm có ba giai đoạn, mỗi giai đoạn tương ứng với một lần kết hợp: thân hợp khí, khí hợp hồn, hồn hợp thân… Đến khi đạt được cả ba, sẽ tiến tới mức độ khó nhất: kết hợp cả ba lại, đột phá thiên thứ năm, tiến tới thiên thứ sáu: thần thông.
Tính tới lúc này, vì khí đạo của Trương Hải tăng tiến quá mạnh mẽ, lại trong quá trình hòa hợp với Trương Linh Tuyền, sự dung hợp diễn ra với tốc độ kinh khủng. Hắn trực tiếp kết hợp khí đạo với thân và hồn, hoàn tất hai quá trình. Chỉ còn một quá trình nữa: thân hợp khí.
Cũng có nghĩa, bây giờ cảnh giới của hắn tương đương với Phản Tổ trung cảnh!
Điều này cũng làm Trương Linh Tuyền kinh ngạc đến ngây người. Chính bản thân nàng đến hai mươi ba tuổi vẫn chỉ là Phản Tổ trung cảnh, vậy mà tên này… hắn mới mười lăm… không đúng, tính cả thời gian ba năm mà hắn kể nữa thì phải là mười tám rồi.
Cái tuổi mười tám của Trương Hải cũng làm Trương Linh Tuyền thấy hơi được an ủi, ít ra hắn cũng chưa có quá yêu nghiệt! Nhưng trong lòng Trương Linh Tuyền lại thấy hơi bực vì chuyện hắn tiến còn nhanh hơn mình, thế là ra tay lại nặng thêm một chút, làm Trương Hải mặt mũi bầm dập.
Cho đến tối, Trương Linh Tuyền lại bày ra một bộ mặt khác. Một cô gái dịu dàng, nhu mỹ. Lúc nào cũng giữ nụ cười tủm tỉm như câu hồn trên môi, cánh tay mềm trắng nõn bôi thuốc cho hắn, nấu cơm cho hắn, mát xa cho hắn…
Cái cảm giác ngày xuống địa ngục đêm lên thiên đường này làm Trương Hải vừa khổ sở vừa sung sướng. Tâm tình lúc trầm lúc bổng, đầy đủ tư vị không nói nên lời.
Chỉ là… Trương Linh Tuyền vẫn rất nghiêm ngặt trong chuyện kia. Hắn có làm ra vẻ thế nào thì nàng vẫn lắc đầu kiên quyết. Chỉ khi nào thực sự thắng được nàng, ngày vui vẻ của hắn mới tới.
…
Cuộc sống thật nhàm chán…
Nhưng nhờ có cô gái hoạt bát đầy lửa nhiệt tình kia, nó lại trở nên giàu màu sắc hơn nhiều.
Đã một năm trôi qua rồi…
Một năm…
Trương Hải sắp nghẹn chết rồi.
Hắn đã đánh đấm một năm, nhưng tu vi cũng chỉ tịnh tiến, chứ chưa đột phá một chút nào.
Nói cho chuẩn, tu vi của hắn vẫn chỉ tương đương Phản Tổ trung cảnh.
Bây giờ, hắn dốc hết sức cũng chỉ có thể đánh với Trương Linh Tuyền nửa tiếng, không thể nào hơn được. Điều này không chỉ làm hắn buồn bực, mà cả Trương Linh Tuyền cũng buồn bực luôn.
Bịch!
Trương Hải vừa té dập mông xuống đất, sau đó nằm ngửa ra đất, thở hồng hộc, nhìn lên bầu trời bao la.
Hắn có vẻ hơi suy sụp…
Nhưng Trương Linh Tuyền lại chớp chớp đôi mắt nhìn hắn. Nàng nhận ra, chỉ cần một năm mà năng lượng của hắn đã tịnh tiến rất nhiều, nếu thêm nửa năm tập trung tu luyện nữa, tu vi tăng đến Phản Tổ thượng cảnh cũng không thành vấn đề.
Tốc độ như thế quá yêu nghiệt rồi. Dù sao thì chính nàng, tu luyện tới Phản Tổ trung cảnh từ năm mười chín tuổi, nhưng tới hai mươi ba tuổi còn chưa đột phá, mà nàng đã được gọi là thiên tài, còn hắn thì gọi là gì đây?
Chỉ là… tốc độ như thế cũng làm nàng lo lắng.
Còn bốn năm nữa là các khế ước sẽ bị phá giải, riêng Cún thì chỉ còn ba năm.
Nếu trong ba năm, tu vi của hắn không tăng được đến mức độ đó thì phải làm sao?
Bỏ qua mấy chuyện đó ra khỏi đầu, Trương Linh Tuyền đáp xuống bên cạnh hắn, ưu nhã ngồi xuống dưới nền đất kia.
Trương Hải chớp mắt, gối đầu lên đùi nàng, một cánh tay đã vòng qua eo nàng, ôm chặt lấy, mũi hít hà mùi hương nồng nàn trên người Trương Linh Tuyền.
- Đã một năm rồi! Tại sao thủ đoạn giao chiến của anh vẫn không tăng tiến được bao nhiêu như vậy chứ? Nếu là một người Phản Tổ trung cảnh khác, giao chiến với em một năm thì dù không tăng tiến tu vi, ít nhất cũng phải cầm cự được thời gian dài gấp đôi mới phải…
Trương Hải thở dài…
- Anh cũng không muốn thế… Nhưng… thực sự là công pháp của anh không thích hợp làm chuyện thế này…
- Tại sao?
- Em biết rồi đấy! Tam Huyền Điển Bí là công pháp tu luyện kết hợp cả ba trường phái. Tốc độ tu luyện của nó cực kỳ kinh khủng, trong giao chiến thì thể lực cũng là hạng nhất, thích hợp đánh lâu dài. Uy lực chiêu thức bên trong quyển bí tịch đó cũng thuộc hàng kinh khủng. Nhưng nó lại có một đặc điểm: đó là cực kỳ mẫn cảm với thứ gọi là “uy thế”.
- Uy thế?
- Em đã đến Thần Thông cảnh rồi. Hẳn là biết trên người mỗi một tu sĩ đều mang sức mạnh tiềm tàng kinh khủng. Sức mạnh trong người họ có thể làm năng lượng xung quanh môi trường dao động mãnh liệt, hình thành một sức ép kỳ diệu lên đối thủ. Đó gọi là “uy thế”.
Trương Linh Tuyền gật đầu. Điều hắn nói là chính xác, uy thế là một thứ rất kỳ diệu, là đặc điểm áp chế của cao thủ đối với các “thấp thủ”.
- Nhưng uy thế cũng chỉ có vài phần tác dụng. Đâu phải là không hóa giải được? Chỉ cần hóa giải nó, anh có thể dễ dàng chiến đấu với em lâu hơn mà? - Trương Linh Tuyền khó hiểu.
- Đó là với người khác! - Trương Hải cười khổ:
- Uy thế của một người thường chỉ làm năng lượng tương ứng với mình dao động. Ví như tu thân thì làm nguyên tố dao động, tu khí và tu hồn thì làm năng lượng dao động. Còn anh, uy thế của anh làm cả ba loại đó cùng dao động, lại có thể khống chế làm cho một trong ba loại tăng cường dao động lên gấp mười lần. Vì vậy, đối với những kẻ đồng cấp, anh có thể chèn ép bọn họ tới tận cùng, việc chiến thắng không có bao nhiêu khó khăn.
- Nhưng chỉ cần người đó hơn anh một cấp, uy thế của họ có thể ép cho một trong ba uy thế của anh không dao động nổi, vì vậy, hai uy thế còn lại trở nên trơ trọi, gần như tan biến. Rốt cuộc, đứng trước mặt họ, anh chỉ là một con gà chờ bị giết mà thôi!
Trương Linh Tuyền nhíu mày:
- Vậy… chẳng phải công pháp này quá yếu hay sao? Tại sao…
- Đừng chê nó! - Trương Hải càng ôm nàng chặt hơn:
- Anh… vốn là một tên phế vật, không có thiên phú, không thể tu luyện! Chính nó đã thay đổi cuộc đời của anh, cho anh một con đường sáng. Có thể, khi dùng công pháp này, anh bị người ta gọi là đồ “sợ mạnh hiếp yếu”. Gặp kẻ yếu thì bắt nạt, gặp kẻ mạnh thì mềm nhũn cả chân… gì gì đó. Nhưng anh không thể nào yêu cầu quá đáng, bởi tốc độ tu luyện của Tam Huyền Điển Bí đã quá nhanh rồi!
- Nhưng… như vậy chẳng phải chỉ cần gặp một người mạnh hơn, anh sẽ rất dễ thất bại, thậm chí… - Trương Linh Tuyền ngập ngừng, không nói ra chữ “mất mạng”.
- Thực ra… cũng không đến nỗi như vậy! - Trương Hải cười thoải mái:
- Tại vì bây giờ, sức mạnh của anh khá rời rạc, nên mới dễ dàng bị chèn đến mức độ đó. Nhưng nếu anh thực sự đến được tầng thứ sáu, kết hợp ba trường phái này hoàn mỹ, vậy thì gặp người mạnh hơn, anh vẫn có thể lợi dụng Man Thiên Bộ chạy trốn. Không đến nỗi động cái là mất mạng đâu.
- Còn về cái gì mà “sợ mạnh hiếp yếu”… nói thật, tên nào nói ra câu này thì anh nhổ vào mặt hắn. Chẳng phải cả cái thế giới này đều là như thế hay sao? Tên nào không sợ mạnh thì chỉ có chết! Còn những tên còn sống, trừ phi thực lực thật sự của bọn chúng còn mạnh hơn cả cái kẻ được gọi là “kẻ mạnh”. Đến lúc đó, chẳng phải chính bọn chúng cũng là đồ “hiếp yếu” hay sao?
Trương Hải nói một tràng, bĩu dài môi ra:
- Anh cũng chẳng có thừa hơi mà đi ăn hiếp kẻ nào. Trừ phi bọn chúng chủ động chọc ngoáy vào anh. Còn nếu tên nào đã chủ động chọc vào anh, nhưng lại mạnh hơn anh, vậy thì anh sẽ trốn một thời gian, chờ đến khi mạnh hơn hắn thì quay lại đập nát cái mặt hắn ra, xem từ nay về sau hắn còn chọc ngoáy kiểu gì…
Trương Hải cười hơ hớ, cả mặt bừng lên vẻ tiểu nhân đắc chí, tay đã trượt từ eo xuống bên dưới bộ mông đầy đặn của Trương Linh Tuyền. Nàng cũng chỉ hừ một tiếng, đạp bay hắn ra rồi tiếp tục vòng chiến mới.
Hai người vừa đánh được thêm một hiệp, chợt… một tiếng gào rú cực kỳ hưng phấn phát ra ngoài băng nguyên xa xa. Sau đó, một tiếng cười non nớt, nhưng lại mang vẻ điên cuồng như vang vọng cả đất trời.
- Cuối cùng cũng thành công! Cuối cùng cũng thành công! T.Rex, ông muốn thách đấu với mày!
Chương 121: Dạy bí pháp Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Hàn Kỳ Lân đã đột phá.
Nuốt được gần hết năng lượng của Băng Hàn tinh hoa, lại được sử dụng Băng Linh Quả thượng phẩm, sau một thời gian bế quan dài, cuối cùng Hàn Kỳ Lân đã đột phá.
Quan trọng hơn, sau khi đột phá, Hàn Kỳ Lân còn phải bế quan thêm để ổn định cảnh giới. Cho đến bây giờ, cảnh giới của nó đã ổn định vô cùng, có thể dễ dàng duy trì hình dạng con người hoặc bất cứ một hình dạng nào khác, không mấy hao tâm tổn sức.
Hàn Kỳ Lân còn đang cười ha hả thì chợt khựng lại, giống như con vịt bị bóp cổ vậy. Mãi mới có thể hét lên một tiếng đau đớn, cuối cùng thì im bặt.
Một lúc sau, một bé gái cùng một bé trai đang vác một bé trai khác trên lưng tiến đến vị trí của Trương Hải và Trương Linh Tuyền.
Bây giờ, cả ba con chằn tinh đã hoàn toàn hóa hình, nhìn chúng chẳng khác gì ba đứa trẻ, không có gì lạ thường. Với đẳng cấp tu vi của Trương Hải thì việc nhìn ra sự khác biệt giữa chúng và loài người khá khó khăn.
Ngoài Cún có tu vi Thần thông trung cảnh thì hai đứa kia đều có tu vi Thần thông thượng cảnh. Nhưng so sánh với nhau thì T.Rex mạnh hơn, nếu không nó cũng không dễ dàng đập cho Hàn Kỳ Lân tơi bời như vậy.
- Cả ba đứa đã sẵn sàng rồi chứ? - Trương Hải dường như đã thấy nhẹ nhõm rất nhiều, thoải mái hỏi.
- Sẵn sàng rồi! - Cả ba đều gật đầu…
Bọn chúng đều đã thấy được tu vi của Trương Hải bây giờ.
Là Phản Tổ trung cảnh, thậm chí còn sắp đột phá nữa! Mới một năm trước, Trương Hải còn là một tên Tự Giác trung cảnh không đâu vào đâu, nhưng cho đến bây giờ, tu vi của hắn đã làm cho rất nhiều người cùng tuổi phải thán phục.
Mấy con chằn tinh cũng nhìn thấy tất cả những điều đó ở trong mắt, nội tâm vốn không khuất phục cũng dần dần nổi lên cảm giác kỳ dị, thậm chí còn có chút chờ mong…
Ba con chằn tinh cũng đã từng nói chuyện với nhau, về việc Trương Hải quỷ dị thì không cần phải nói. Chỉ riêng những thần thông của hắn chất chứa trong đầu, lợi dụng Phụ Sủng để thi triển cũng đã đủ làm cho mấy chằn tinh này lác mắt rồi. Làm gì có tên thấp kém nào mà có được thần thông lợi hại như thế, hơn nữa, hắn vận dụng còn cực kỳ nhuần nhuyễn, dù có gượng gạo cũng chỉ là đôi chút, điều này làm người ta không thể hiểu được, rốt cuộc có phải hắn đã sử dụng thần thông đó rồi hay không?
Tự Giác cảnh biết dùng thần thông? Đây là cái chuyện quái quỷ gì kia chứ?
Thậm chí, họ còn hoài nghi Trương Hải là lão quái vật nào đó đang giả đò…
- Thôi được rồi! Cho tụi mày nghỉ ba ngày, ăn chơi thỏa thích đi. Anh cũng cần chuẩn bị một vài thứ. Ba ngày sau, anh sẽ chính thức hướng dẫn chúng mày về bí pháp kết hợp!
Trương Hải tươi cười nói với ba con chằn tinh, lại đi qua xoa đầu mỗi đứa một cái, cuối cùng dẫn tay Trương Linh Tuyền chạy phăm phăm về nhà.
- Này! Có việc gì mà anh gấp gáp thế? - Trương Linh Tuyền vẫn bị hắn kéo đi, khó hiểu hỏi.
- À… anh cần em trợ giúp một chút! Thế này… anh… Đúng rồi, em có biết vẽ không?
Trương Linh Tuyền sửng sốt.
Sau đó thì nàng trừng to mắt, ngơ ngác lắc đầu, thần thái cực kỳ đáng yêu, nhưng rơi vào trong mắt Trương Hải thì lại làm đầu hắn to như cái đấu.
Xong rồi…
Hỏng bét rồi!
Không biết vẽ… vậy phải làm sao bây giờ?
Vốn cái bí pháp này là kết hợp cả về thân thể và các luồng năng lượng nội tại. Về việc vận dụng thế nào thì phải hướng dẫn tường tận cho bọn chúng, nhưng cái kết hợp về thể xác thì phải ghi ra thật rõ ràng.
Cái gọi là kết hợp về thể xác….
Điều này Trương Hải đã nghĩ đến từ lâu rồi, kể từ khi nhìn thấy rõ ba con vật này, cái ý tưởng này vẫn luôn ở trong đầu hắn, thôi thúc hắn, làm hắn không thể nào nhịn được mà tưởng tượng đến cái cảnh đó. Hắn thấy mình rất khốn nạn khi đi ăn cắp ý tưởng thế này, nhưng… điều đó thực sự quá hấp dẫn.
- Tuyền… em không biết vẽ thật hả? - Trương Hải nuốt nước bọt một cái, cố gắng hỏi lại.
- Em thật sự không biết vẽ mà… - Trương Linh Tuyền cáu kỉnh:
- Anh xem em có phải là cô gái khéo tay không? Từ nhỏ tới giờ em sợ nhất là phải học mấy thứ “mang tính nghệ thuật”. Ví như vẽ, viết chữ, đánh đàn, thế mà trong nhà vẫn có mấy tên thích làm tượng điêu khắc được, em phục bọn họ!
- Tượng? - Hai mắt Trương Hải sáng ngời:
- Oa ha ha! Sao anh không nghĩ tới nhỉ? Không vẽ được thì làm tượng! Em đúng là thiên tài! Yêu em chết mất!
Trương Hải mắt sáng như sao, chạy biến đi trong sự ngỡ ngàng của Trương Linh Tuyền, không hiểu hắn nổi điên cái gì.
Nhưng chỉ mười giây sau, Trương Hải đã chạy vọt về bên nàng, sắc mặt nghiêm túc.
- Còn chuyện gì nữa sao?
- Không có gì! Anh quên chưa cảm ơn em! - Trương Hải nói.
- Thế thì không cần…
Nàng còn chưa nói hết thì tên kia đã tranh thủ hôn lên đôi môi nàng, hai bàn tay lướt loạn trên người nàng một lượt. Nhưng chỉ sau khoảng năm giây, hắn đã buông tay ra, chạy biến đi mất, tiếng nói còn vọng lại:
- Anh cảm ơn em rồi đó nhá!
Trương Linh Tuyền giậm chân cáu kỉnh! Đây mà là cảm ơn? Rõ ràng là hắn… hắn được hưởng lợi cơ mà!
Vẻ ngoài cáu kỉnh là thế, nhưng nhìn theo cái bóng đang hấp tấp chạy đi như thằng ngốc kia, Trương Linh Tuyền lại bất giác sờ lên khóe môi, nở một nụ cười ngọt ngào:
- Môi anh thật ngọt…
Trương Hải chạy phăm phăm về phòng, thay quần áo, lấy ít dụng cụ, sau đó ra ngoài đào đất, chạy qua chạy lại lọ mọ làm cái gì đó. Lúc thì thở dài không hài lòng, lúc thì trầm lặng không một tiếng động, lúc thì loạt xoạt cực kỳ bận bịu.
Cho đến ba ngày sau.
Trương Hải hớn hở kéo Trương Linh Tuyền dậy từ sáng sớm, dẫn nàng đi gặp ba con chằn tinh. Trương Linh Tuyền cũng trực tiếp bỏ qua sự vô ý của hắn, bởi nàng cũng đang chờ mong xem hắn có thể làm được chuyện gì.
Trương Hải đứng trước mặt ba con chằn tinh, khuôn mặt đã trở nên nghiêm túc nói:
- Ba đứa cũng đã quen nhau một thời gian, chắc cũng đã biết được, mỗi một đứa tu một trường phái khác nhau có phải không? - Trương Hải đã bắt đầu buổi “diễn thuyết”.
Ba con chằn tinh gật đầu.
- Vậy ba đứa có biết, mối quan hệ giữa ba trường phái này hay không? - Trương Hải hỏi tiếp.
- Là khắc chế lẫn nhau! Hồn khắc thân, thân khắc khí, khí khắc hồn! Làm gì còn quan hệ gì khác? - Cún ngây thơ nói đầu tiên. Nhưng nói xong thì nhận thấy cái gì đó không đúng, bởi hai người còn lại đang nhìn nó với ánh mắt thông cảm, làm Cún cực kỳ mất hứng.
Hàn Kỳ Lân thở dài ngao ngán, định an ủi Cún đôi chút. Còn T.Rex thì như ốp thẳng mặt, không chừa chút thể diện nào:
- Mày ngốc hả? Ngoài khắc chế ra thì ba loại năng lượng này còn có quan hệ tương hỗ cực kỳ mật thiết. Khí khắc hồn, nhưng khí đạo mạnh mẽ lại có thể bảo vệ linh hồn. Thân khắc khí, nhưng thân thể mạnh mẽ thì có thể bảo vệ kinh mạch, bảo vệ khí huyết không bị tổn thương. Hồn khắc thân, nhưng linh hồn mạnh mẽ lại có thể nâng cao khả năng tái sinh của thân thể, linh hồn mạnh còn kích phát năng lực phản ứng, các lực cảm tri cực kỳ cao thâm, giúp thân thể như đạt tới một tầm cao mới.
Cún nhất thời ngây ngốc, khó hiểu nói:
- Sao anh biết…
Hàn Kỳ Lân thấy tội nghiệp con bé, đi tới ôm lấy vai nó, ôn tồn an ủi:
- Cún đừng buồn nha. Tên kia ăn nói lốp bốp nhưng lời hắn là thật. Cũng tại Cún chưa ngộ ra con đường thứ hai của mình, mà lại đi ngộ thần thông hóa thân trước. Chắc phải đột phá một lần nữa thì mới ngộ ra con đường thứ hai. Chính vì bọn anh có hai loại trường phái trong người, vậy nên mới biết được sự tương hỗ của chúng, mặc dù hiệu quả tại thời điểm này cũng không quá cao…
Bốp bốp…
Trương Hải vỗ tay:
- Long nói rất đúng! Lân nói cũng không sai! Cún nên học tập một chút, sau này sẽ có ích lợi hơn khi đột phá. (Long là T.Rex, Lân là Hàn Kỳ Lân)
Cún cũng hơi xấu hổ, cúi đầu xuống.
- Đại ca… - Hàn Kỳ Lân nói:
- Ba người bọn em tu trường phái khác nhau, nhưng đại ca lại có thể thu phục được cả ba. Phải chăng là… đại ca tu luyện cả ba…
- Đúng! - Trương Hải gật mạnh đầu:
- Vì thế, cảm giác của anh về sự tương hỗ giữa ba trường phái này thậm chí càng sâu sắc hơn mấy đứa.
- Vậy hôm nay chúng ta…
- Ừ! Chẳng phải nói trước là dạy bí pháp sao? Tuy rằng công pháp của anh đặc thù, không truyền dạy được cho người khác, nhưng cái cách lợi dụng sự tương hỗ giữa ba trường phái thì vẫn có thể sử dụng. Ba đứa có thể kết hợp lại, trợ giúp lẫn nhau, lợi dụng sức mạnh của nhau để bảo vệ bản thân, lại cung cấp sức mạnh của bản thân để tăng cường công kích cho đồng đội, chẳng phải rất tốt hay sao?
Ba chằn tinh nhìn nhau, cùng thấy sự hứng thú trong mắt đối phương.
Bọn chúng nghe nói, nhân tộc gì gì đó có thứ gọi là trận thế, có thể sử dụng uy lực kết hợp của nhiều người, khá là huyền diệu. Chẳng lẽ…
Lại nghe Trương Hải nói tiếp:
- Chỉ là… bí pháp này cần có sự tin tưởng lẫn nhau tuyệt đối. Thậm chí tính mạng tương liên với nhau, không biết mấy đứa có làm được hay không thôi…
Sắc mặt của ba con chằn tinh nhất thời biến đổi.
Tuy rằng bây giờ chúng có vẻ thân mật, nhưng nếu nói về chuyện tin tưởng tuyệt đối… đó là chưa thể…
Trương Hải cũng đã lường trước việc này, trả vờ thở dài nói:
- Aiz! Anh biết, chúng mày vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nhau! Vốn nghĩ rằng… aiz, cách này có thể giúp mấy đứa có thêm cảm ngộ về các trường phái khác, có khi còn tăng tốc độ tu luyện lên đến vài chục lần. Đáng tiếc, đúng là quá đáng tiếc…
Trương Hải nói xong câu này thì trực tiếp quay mặt đi, một tay chắp sau lưng, một tay nhéo nhéo vòng eo của Trương Linh Tuyền, khóe môi nở một nụ cười tà khốn kiếp.
Quả nhiên, ba con chằn tinh kia càng chấn động, sắc mặt như nhìn thấy vàng, tham lam nhưng đang còn do dự xem có vấn đề gì không. Cuối cùng. T.Rex nóng nảy nhảy dựng lên:
- Khoan đã! Đại ca… anh nói thật không?
Trương Hải không quay đầu, thần thái như một ông cụ nản lòng:
- Thật chứ sao không? Aiz, đáng tiếc!
- Vậy… bọn em cũng muốn thử một lần! - Cún bị hai thằng kia đẩy đẩy ra, bất đắc dĩ phải dùng giọng nói cực kỳ mềm yếu, đáng thương của mình lên tiếng.
Trương Hải như tìm được tri kỷ, ngồi xuống ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé của Cún, nước mắt nước mũi giàn dụa:
- Oa! Chỉ có Cún là hiểu lòng người nhất, ngoan ngoãn nhất nha! Anh quý Cún nhất nha. Lòng tốt của anh như rứa mà hai thằng kia nỡ lòng nào nghi ngờ… Anh thương tâm quá…
Đổi lại cho hắn là bốn cặp mắt khinh bỉ dưới mọi góc độ…
Chiều hôm đó.
Trương Linh Tuyền trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cái khung cảnh phía trước.
Trương Hải đang bày ra mấy bức tượng đất, trông khá thô sơ, mộc mạc. Lại chỉ điểm cho mấy con chằn tinh biến hóa thân thể sao cho giống mấy bức tượng đó.
Ba bức tượng này mang hình dạng của T.Rex, tam giác long và thằn lằn sấm. Nhưng hình dạng của chúng có vẻ hơi quỷ dị. Góc cạnh hơn, thô cứng hơn so với hình dạng thật. Nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng không thể phủ nhận về chủng tộc của chúng.
Ba con chằn tinh cũng khổ sở biến mãi, cho tới lúc này mới làm giống yêu cầu của Trương Hải. Việc biến hình này là một thần thông đặc hữu của chằn tinh, nhưng bảo bọn chúng biến tỉ mỉ từng chi tiết thế này thì đúng là hơi mệt.
Từ sáng tới giờ, chúng đã biến đi biến lại hàng chục lần, đến giờ mới quen thuộc hơn một chút. Nghe đại ca nói, chỉ có biến hình đạt yêu cầu thì mới có thể kết hợp, vì vậy chúng vẫn kiên trì làm theo.
- Tốt rồi, bây giờ làm theo lời anh nói! T.Rex quay một vòng, chân đứng thẳng, hai lớp giáp trên đùi kéo xuống… Ấy… không phải như thế…
Việc giáo dục mấy con chằn tinh này cũng không có thuận lợi cho lắm.
Trương Hải cũng đã dự đoán từ trước, đây là ba sinh vật sống, không phải là thứ máy móc dập khuôn mà hình thành. Vì thế kết hợp chúng với nhau là việc cực kỳ khó khăn. Theo ước tính của hắn, nếu ngày nào cũng hô rát cổ thế này thì phải mất đến nửa năm mới thành công được.
Nhưng hắn không vội. Hắn còn hai năm thời gian nữa. Nửa năm này, bỏ ra cũng xứng đáng.
Chương 122: Megazord! Siêu nhân thời cổ đại Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Linh Tuyền bây giờ cảm thấy Trương Hải càng ngày càng bí hiểm.
Bởi vì… cái cách mà hắn nghĩ ra để kết hợp ba con chằn tinh thực sự là chưa có một ai nghĩ ra, cũng chưa có một ai có thể thực hiện.
Ban đầu, ba con chằn tinh thấy cực kỳ bỡ ngỡ, thân thể cũng cảm thấy không thích hợp. Cún còn không dưới chục lần nôn ọe vì hao kiệt sức lực, nằm bẹp một chỗ vài ngày không thể nhúc nhích.
Kể cả đứa có thân thể mạnh nhất là T.Rex cũng thường xuyên u oán nhìn Trương Hải, ôm lấy cái mông nhỏ mà suýt xoa. Ác, thực tế là nó xoa xoa vị trí khấu đuôi đang đau đớn.
Mặc dù có khả năng biến hình, nhưng cái sự vặn vẹo như thế này thực sự làm cho bọn chúng khó mà nhịn được. Nếu như không phải thực sự lực lượng có thể kết hợp với nhau, luân chuyển liên tục để duy trì liên kết thì mấy đứa đã mệt chết rồi.
Chỉ riêng cái việc hình tượng khi biến hóa đã làm cho mấy con chằn tinh ngẩn ngơ rồi.
T.Rex biến thành một con khủng long bạo chúa đỏ, cái đuôi trở nên đầy góc cạnh, lại có khả năng xoay tít như một cái máy khoan vậy. Chính cái việc xoay đuôi liên tục này làm T.Rex thấy khấu đuôi đau nhức, liên tục ôm mông như thế. Ngoài ra, hai bên đùi còn có hai miếng giáp có thể kéo lên kéo xuống. Khi kết hợp với nhau, hai miếng giáp này sẽ bao bọc phần chân dưới còn mỏng manh, tạo thành một đôi chân chắc khỏe toàn diện.
Hàn Kỳ Lân không thay đổi nhiều, biến thành một con tam giác long màu lam. Chân tay có khả năng co rụt lại, miệng hơi lớn hơn và được dồn nhiều lực lượng vào, làm nó trở nên rắn chắc hơn gấp bội, hình như có khả năng ngậm giữ cái gì đó.
Còn Cún thì lại biến hóa một cách quỷ dị, vùng eo thắt lại, hai cánh có khả năng gập và cứng hơn cả sắt thép. Ngoài ra, nó có thể tách đôi thân thể từ chỗ vòng eo ra, hình thành hai bộ phận khác nhau. Chính điều này đã làm cho Cún cảm thấy khổ sở mà nôn mửa trong thời kỳ đầu.
Cả ba con chằn tinh đã chán nản không ít lần, nhưng mỗi lần như thế, Trương Hải lại đứng bên cạnh khích lệ. Nói cái gì mà: cơ hội thấu hiểu ba trường phái đang ở trước mắt, từ bỏ là hèn yếu. Nếu từ bỏ thì chẳng phải sau này tu luyện cũng dễ dàng bỏ qua như thế sao?
Trương Hải vừa khích lệ ba con chằn tinh, vừa là khích lệ mình. Mọi con đường tiến lên phía trước đều có chướng ngại vật, nếu ai cũng nhìn thấy khó là từ bỏ, vậy thì còn có ai tiến được lên đỉnh cao nữa đây?
Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua.
Đã là hơn sáu tháng kể từ cái ngày Trương Hải bắt đầu dạy bọn chằn tinh “bí pháp” kia. Sáu tháng này, hắn không hề tu luyện, có chăng chỉ là giao chiến vài hiệp với Trương Linh Tuyền mà thôi. Vì đầu tư tâm trí cho bọn chằn tinh, tu vi của hắn không có tiến bộ gì đáng kể, vẫn giữ nguyên cái tầng thứ như cũ, là Phản Tổ trung cảnh.
Mấy con chằn tinh đã thực hiện loại phương pháp này cực kỳ nhuần nhuyễn. Cho đến bây giờ, bọn chúng có thể cảm nhận sâu sắc về sức mạnh tổng thể, cũng như cách vận dụng lực lượng của đồng đội. Đồng thời, chúng còn cảm nhận được tốc độ tu luyện siêu việt khi cả ba cùng tu luyện với nhau.
Càng sử dụng, bọn chúng càng cảm thấy cái phương pháp này quá huyền diệu, chắc chắn không phải là thứ tầm thường. Không ngờ Trương Hải chẳng hề do dự gì mà truyền cho bọn chúng, điều này cũng làm bọn chúng có phần cảm động.
Ba con chằn tinh đâu có biết, Trương Hải chỉ là lợi dụng một mẫu thiết kế trong tương lai, làm thân thể của chúng kết nối với nhau. Sau đó lợi dụng các nguyên lý tu luyện bên trong Tam Huyền Điển Bí, hướng dẫn bọn chúng truyền năng lượng sang cho nhau để hỗ trợ tu luyện. Đó thực ra chỉ là một mớ lý thuyết, không ngừng được hắn kiểm nghiệm và chỉnh sửa trên chính thân thể bọn chúng, chứ không phải là bí pháp thâm diệu gì cho cam.
Nếu như bọn chằn tinh biết mình bị mang ra làm chuột bạch thí nghiệm, không biết sự cảm kích này còn lại được mấy phần.
Hôm nay, tâm tình của Trương Hải thật tốt. Hắn trở về mái ấm của mình với nụ cười rạng rỡ trên môi. Bởi việc kia cuối cùng cũng có kết quả, mọi khả năng tính toán, mọi tiêu chí hắn đặt ra cho ba con chằn tinh đều đã đạt được. Bây giờ cũng là lúc tiến về thần điện bên kia đại dương rồi.
Trương Linh Tuyền vẫn như mọi ngày, nấu một bữa cơm ngon chờ hắn về. Thật sự tay nghề của nàng ngày càng cao, làm Trương Hải càng ăn càng lưu luyến, dường như Trương Linh Tuyền đã thành công trong việc trói buộc cái dạ dày của tên con trai này.
Ăn xong bữa cơm ấy, Trương Hải giúp cô gái kia bê bát đi rửa, đồng thời, hắn cũng nói ra chuyện mà mình đang ấp ủ:
- Tuyền, ngày mai chúng ta có thể lên đường được rồi. Một năm rưỡi chuẩn bị, cuối cùng cũng đã thành công!
Trương Hải cũng nhìn ra sự bất thường, hưng phấn giảm đi một nửa, quan tâm hỏi:
- Em sao thế? Không vui sao?
- Không phải! Chỉ là… những ngày tháng ở đây thật tẻ nhạt, nhưng có anh ở đây, em rất vui khi được chứng kiến anh trưởng thành… Em… thực sự thấy hơi thất lạc!
Trương Linh Tuyền chẳng hề giấu diếm tâm sự của mình. Nàng là một người bộc trực nóng nảy, mặc dù ngày thường cũng rất kiềm chế, nhưng khi ở bên hắn, nàng nghĩ rằng mình chẳng cần phải giấu diếm điều gì.
- Còn nữa! Khi mà thời điểm kia ngày càng tới gần, em lại càng lo lắng. Lo rằng anh có thể thoát ra khỏi đây không? Lo rằng em có thể cùng thoát với anh không? Lo rằng thoát ra rồi, liệu rằng chúng ta có được bên nhau nữa không? Em thực sự rất sợ… Từ trước tới nay, em không tiếp xúc nhiều với đàn ông, hơn nữa còn có một chút gì đó hơi bài xích. Em tiếp xúc với anh là từ khi anh còn là một bé trai mười hai tuổi, cho đến bây giờ, cũng đã bốn năm qua đi! Em đã hai mươi lăm, còn anh… tuy rằng nói anh mới mười sáu, nhưng thực tế thì là mười chín tuổi! Em chứng kiến anh trưởng thành, chứng kiến tu vi của anh tăng tiến, chứng kiến anh ngày càng xuất sắc, chứng kiến anh dần dần đi vào con tim em, chiếm cứ cả thể xác và tâm hồn em…
- Em là một cô gái Trex tộc! Thích thì nói là thích, không thích thì là không thích. Ban đầu, em không bài xích anh vì anh chỉ là một đứa trẻ, sau này, em lại không thể bài xích anh bởi mỗi thời khắc đều là anh chăm sóc cho em. Cho đến bây giờ, em ở bên anh mãi, cũng đã hình thành thói quen rồi, anh… là người con trai duy nhất khiến em thấy thoải mái và không gò bó gì khi ở bên cạnh. Em không dám nói rằng mình sẽ mãi mãi như thế, nhưng chí ít, cho tới bây giờ thì anh là người duy nhất mà em yêu.
- Nhưng giữa chúng ta hình như luôn luôn tồn tại một ranh giới: thân phận! Em không quan tâm, nhưng những người khác sẽ quan tâm. Dù em không quan tâm tới họ, nhưng họ lại có thể mạnh mẽ can thiệp vào cuộc sống của em với sức mạnh của mình.
- Em sợ lắm! Nhiều lúc, em chỉ muốn ở lại đây mãi mãi, không cần quan tâm đến những người kia. Nhưng em biết, nếu ở lại đây, rất có khả năng là sẽ mất mạng!
- Giữa việc phải đối mặt với khó khăn và cái chết. Em tình nguyện đối mặt với khó khăn, bởi ít nhất, khi đó còn có anh ở bên cạnh em. Còn nếu anh đã không còn, thì tình cảm của chúng ta cũng chỉ là mây khói.
- Nhưng… cứ nghĩ đến mấy việc đó là em thấy chán nản, đúng chứ? - Trương Hải cười ngắt lời.
Trương Linh Tuyền gật đầu, sắc mặt phức tạp.
- Nói thật! Anh cũng chẳng có cách gì khác! - Trương Hải cười khổ.
- Nhưng thứ chúng ta phải đối mặt bây giờ không phải là những điều đó, mà là có thể ra khỏi đây hay không. Chỉ có ra khỏi đây được thì những điều em suy nghĩ mới có giá trị, đúng chưa nào?
Trương Linh Tuyền gật đầu:
- Vậy thì đừng nghĩ đến mấy thứ đó nữa! Con người không phải là thần tiên, có thể giải quyết gọn gàng mọi việc! Chúng ta chỉ có thể từng bước từng bước giải quyết từng việc một mà thôi! Còn nếu em không quên được, vậy thì anh dạy cho em một cách. Hàng ngày em cứ nhớ anh thật nhiều vào, lúc nào chán quá không có việc gì làm lại nhớ anh, lúc nào ngẩn ngơ lại nhớ anh, lúc nào không ngủ được cũng nhớ anh, đếm xem anh xuất hiện bao nhiêu lần trong đầu em. Còn nếu khi nào em nhớ anh quá rồi, vậy thì có thể gọi anh đến, đợi sau này, anh sẽ nghĩ ra một món đồ nào đó để liên lạc giữa chúng ta, em gọi anh đến lúc nào cũng được, anh có thể thỏa mãn mọi nhu cầu của em.
Trương Hải nói thao thao bất tuyệt, khiến Trương Linh Tuyền thầm phì cười, sắc mặt đỏ ửng khi nghe đến bốn chữ “thỏa mãn nhu cầu”. Cặp mắt nàng trở nên long lanh mọng nước, thân thể cũng rạo rực, nóng bừng bừng lên.
Đã qua một năm rưỡi không… này nọ rồi, tên này lại nhiều lần khiêu khích cô gái tuổi thanh xuân, nếu Trương Linh Tuyền không nhớ nhung cảm giác đó, vậy thì nàng quá giả dối rồi.
Nhưng… đã nói trước là phải đánh thắng nàng thì mới cho cơ mà…
Nói một đằng làm một nẻo, quá mất mặt!
Trương Giáo quan sao có thể để mất thể diện như vậy trước mặt “học sinh” của mình chứ?
Trương Hải cũng nhìn ra cái gì đó, thấy cái vẻ ngượng ngùng, mím môi mím lợi, ánh mắt do dự của nàng. Hắn đã hiểu được nàng muốn cái gì.
Trương Hải cười nham hiểm một tiếng, vươn tay bắt vào mệnh môn của Trương Linh Tuyền, chế trụ thực lực của nàng trong khi nàng không để ý:
- Anh định làm gì? - Trương Linh Tuyền giật mình kêu lên, thân thể nàng đã trở nên mềm nhũn không chút sức lực.
- Chẳng phải nói đánh bại em là được thưởng gì gì đó sao? Giờ anh đánh bại em rồi mà…
- Vô sỉ… rõ ràng lúc này không phải chiến đấu!
- Nhưng em có nói là thắng vào lúc nào đâu?
- Không tính… ngô!
Trương Linh Tuyền chống cự yếu ớt vài cái rồi dễ dàng bị chinh phục. Mặc dù Trương Hải thả mệnh môn của nàng ra rất nhanh, nhưng Trương Linh Tuyền vẫn coi như không biết, tiếp tục cuộc phiêu lưu lên đỉnh phong với hắn.
Sáng hôm sau.
- Bắt đầu thôi! - Trương Hải nhẹ nhàng nói với ba con chằn tinh.
Chúng gật đầu, sau đó bắt đầu biến thân.
Ba con chằn tinh biến thành hình dạng cao lớn đến mười mấy mét của mình, thân hình sắc cạnh toát ra khí thế uy nghiêm khiếp người.
T.Rex giẫm lên trước vài bước, thân thể của nó cân ngang ra trên hai chân, cái đuôi như mũi khoan kia gập lại. Lớp giáp trên đùi trượt xuống, bao bọc lấy phần chân yếu ớt bên dưới, hình thành một đôi chân cực kỳ rắn chắc, cái đầu nó vặn vẹo quỷ dị, trượt vào vùng bên sườn của thân thể, miệng hơi há ra.
Hàn Kỳ Lân chạy tới, co rụt chân lại, biến thân mình thành một khối gần như thẳng tắp. Sau đó, nó nhún mình một cái rồi gắn chính bản thân vào vị trí trên “cổ” của T.Rex. Cùng lúc, trên tấm lưng của T.Rex mọc ra một cái đầu, trong giống đầu người, ngũ quan hoàn chỉnh, nhưng lại làm cho người ta cảm giác như thứ máy móc gì đó.
Cún bay tới, thân hình tách làm hai. Vùng hạ thân chụp lên cái đầu mọc ra kia, thành một cái mũ tinh xảo. Thượng thân với hai cánh bọc lại xung quanh đầu T.Rex hình thành một lớp giáp bền chắc.
Trương Linh Tuyền đã sớm biết hình dạng sơ sơ sau khi kết hợp, nhưng khi nó chính thức hiện ra trước mắt nàng, thật sự nàng vẫn phải ngẩn ngơ hồi lâu.
Còn Trương Hải thì thầm đắc ý. Cái ý tưởng điên khùng này cuối cùng cũng đã thành công rồi.
Đây vốn là một mẫu megazord trong series power rangers bên Mỹ trong giấc mơ. Hắn còn nhớ, series này có tên là Dino Thunder, có nghĩa là khủng long sấm sét. Hay bên Nhật Bản cũng có một series giống thế, gọi là Abaranger, mẫu kết hợp này cũng vì thế mà có tên là Abarenoh.
Thấy được kiệt tác trong tưởng tượng của người hiện đại, bây giờ đang đứng sừng sững trước mặt mình. Điều này làm Trương Hải có cảm giác như mình vừa biến thành “siêu nhân”, siêu nhân thời cổ đại!