"Ngươi nói cái gì?" sắc mặt Khải Đức nhất thời trở nên trắng bệch: "Giết chết bốn người, chỉ còn lại hai người các ngươi chạy thoát về được? Còn ở giữa vòng vây của binh lính mở một con đường máu? Ngươi đang nói đùa với ta sao?"
Sắc mặt hai người kia vẫn vô cùng nhợt nhạt, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống: "Hồi bẩm điện hạ, mặc dù khó có thể tin, nhưng việc này lại hoàn toàn là sự thật. Hơn nữa, Nam tiên sinh ngay U Linh lệnh bài cũng xuất ra đưa cho ả Nhược Lâm kia, bản thân hắn thì theo Lâm Thanh Hàn đồng thời xuất thủ, nếu không, sáu người chúng ta liên thủ, cũng chưa chắc không thể lưu lại Lâm Thanh Hàn..."
Dừng một chút, một người trong đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt càng khó coi hơn vài phần: "Chỉ sợ cũng không được, tên Lâm Thanh Hàn đó quá kinh khủng. Không những có thánh khí lợi hại, mà hình như còn có thể sử dụng tinh thần công kích trong truyền thuyết, nếu không phải lúc tối hậu quân đội xuất hiện kịp thời, chỉ sợ hai người chúng ta cũng không về được."...." Lời nói này mang cho Khải Đức sự chấn kinh thật sự quá lớn. Mặc dù đã nhiều lần đánh giá cao thực lực của Lâm Thanh Hàn, nhưng kết quả cuối cùng lại vẫn thê thảm như thế...
“Điều này sao có thể. Lần trước hai người Tạp Nhĩ và Ba Tỳ xuất thủ, còn kém chút nữa đã bắt hắn lại được mà....Chết tiệt, lúc này mới qua bao lâu chứ?”
Kì thật, điều này cũng không trách Khải Đức được, thực lực tăng lên kinh khủng như vậy, vốn không phải kẻ nào cũng có thể dự đoán được, không phải kẻ nào cũng có thể làm được như vậy...
Tinh thần truyền thừa của Tác Lý, sự uy hiếp của con đường Tinh Thần Phong Bạo với tràn ngập tử vong, còn mở ra Lục Mang Tinh Trận, súng cũng biến dị một lần nữa, tập hợp đủ loại những sóng gió này, thực lực của Lâm Thanh Hàn mới đạt đến trình độ kinh khủng như vậy, căn bản không phải bất cứ cao thủ cửu cấp nào khác có thể so được.
"Điện hạ, Lâm Thanh Hàn dường như là hướng vào trong thành đi tới, hắn đã biết là điện hạ ngài ra tay, chỉ sợ sẽ không tốt lành gì, xin điện hạ cẩn thận."
"Hướng vào trong thành?" trong lòng Khải Đức đột nhiên nổi lên một loại dự cảm chẳng lành: " Chạy mau, theo ta vào cung!"
Tức thời, một loại uy hiếp tử vong trong nháy mắt nảy lên trong lòng Khải Đức, lần đầu tiên gặp Lâm Thanh Hàn ở trong rừng rậm ma thú, ánh mắt tràn ngập sát cơ đó, trong kí ức của hắn cho đến nay vẫn nhớ như in, liền không dám tiếp tục ở lại phủ thái tử thêm chút nào nữa.
Phải biết rằng, những cao thủ cửu cấp có thể điều động đã phái ra ngoài hết, hiện tại còn lại gần như chỉ có hai tên gia hỏa đang hoảng sợ chưa kịp hoàn hồn này thôi, còn về mấy tên cấp bảy cấp tám mà nói, một người có thể từ trong vòng vây quân đội mở đường máu giết thẳng tới đây, thì những tên ấy còn có tác dụng gì? Huống chi, còn có truyền nhân độc tự của U Linh thế gia đồng hành cùng Lâm Thanh Hàn, thủ đoạn ám sát của tên Nam này càng làm cho hắn kiêng kị! Hiện tại lực lượng của bản thân căn bản không đủ để bảo vệ chính mình nữa rồi.
Hoàng cung!
Không ai rõ ràng hơn hắn lực lượng thủ hộ trong hoàng cung!
Chỉ cần có thể tiến vào hoàng cung, không chỉ nói Lâm Thanh Hàn, cho dù là chân chính cao thủ Thánh vực tới cũng không thể thưởng tổn đến hắn, với một đế quốc sừng sững nhiều năm, thì lực lượng thủ hộ tối hậu siêu việt hơn tưởng tượng của thường nhân rất nhiều.
Giải quyết xong nhóm thị vệ ngăn cản thứ ba, trong lòng Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm giác có chút không đúng, những thị vệ này thực lực mặc dù cũng không tệ, nhưng đối với mình mà nói, lại hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp gì, điểm này cho dù Khải Đức có ngu ngốc hơn nữa cũng có thể biết đến...
“Hắn đáng lẽ phải đoán được ta muốn tới tìm hắn gây phiền toái chứ...Thay vì không ngừng phái những tên này ra chịu chết, còn không bằng tập trung hết đến, nói không chừng còn có thể làm ta bận tâm một chút, điểm này, Khải Đức hắn không thể nào không nghĩ tới... Như thế...Hắn không phải làm cho những người này đi tìm chết sao?”
“Hiểu rồi, những người này căn bản không phải để tới giết ta, mà là tranh thủ thời gian giúp cho Khải Đức... Hắn đã hoàn toàn mất đi niềm tin đối kháng với ta đến thế sao? Như vậy... Hắn chạy trốn... Nếu ta đoán không sai, duy nhất chỉ có thể là...”
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: thanhtu121
Biên tập: thanhtu121
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
"Mau, nhanh lên một chút!" Khải Đức từ trong xe ngựa khẩn trương thò đầu ra, la lớn, thần sắc lo lắng trong lúc đó làm cho những người xung quanh cũng phải rùng mình, phụng mệnh bảo vệ Nhị hoàng tử chạy tới hoàng cung, nhưng trên thực tế bọn họ cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải đồng thời xuất động nhiều người như vậy, đã vận hết toàn lực thúc ngựa chạy, vậy mà vị chủ nhân này lại liên tục kêu quá chậm.
Đương nhiên, không phải tất cả ai cũng không hiểu, một số người cũng biết sự tồn tại của Lâm Thanh Hàn, giờ phút này lại đoán già đoán non, chuyện Khải Đức phái quân đội với lực lượng hùng hậu đi vây sát Lâm Thanh Hàn bọn họ cũng có nghe được ít nhiều, tuy nhiên, đến bây giờ cũng không có tin tức báo lại, Khải Đức lại liều mạng thúc dục mọi người bảo vệ hắn đi tới hoàng cung, kết quả như thế nào dường như cũng không cần giải thích nữa rồi.
Đó là trọng binh lực lượng hùng hậu áp chế nha, mặc dù có chút khó tin, nhưng tựa hồ cũng chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy.
Hơn nữa liên tưởng đến công kích hơi thở tử thần lúc trước, trong lòng lại càng lo lắng bất an, hận không thể tăng tốc độ thêm vài lần.
Thực ra thì, hiện tại không ai lo lắng hơn Khải Đức lúc này, dùng xe ngựa xa hoa như thế tốc độ thật sự quá chậm, ngặt nỗi chính hắn cũng không có can đảm tự cưỡi ngựa.
Lâm Thanh Hàn mấy lần xuất thủ đều công kích ở cách xa cả ngàn mét, thủ đoạn đó đã sớm làm cho hắn rất khiếp sợ.
Cởi ngựa ư? Có trời mới biết, hắn có thể từ chỗ nào chạy đến, ngay cả bóng người cũng không thấy thì chính mình có thể đã bị miểu sát, tình cảnh như vậy chỉ nghĩ tới thôi cũng đã khiến cho người ta không rét mà run rồi.
Ngồi trong xe ngựa còn có thêm không ít hiệu quả ma pháp phòng ngự, ít nhiều gì cũng có thể chắn bớt vài phần công kích, huống chi, thị vệ xung quang đã gắt gao bảo vệ kín cả xe ngựa, hơn hai trăm tên thị vệ này cho dù không thể mang cho Lâm Thanh Hàn uy hiếp gì, nhưng chí ít cũng có thể ngăn cản một lát chứ? Chỉ cần một chút thời gian thôi thì có lẽ hắn đã có thể chạy trốn tới hoàng cung rồi phải không?
Chiến đấu như thế này căn bản không cần suy nghĩ!
Hơn một trăm người vậy mà từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc chiến đấu cũng không tới hai phút đồng hồ, toàn bộ bị giết gần như không còn ai sống sót! Thủ đoạn như vậy, đúng là chỉ có thể hình dung bằng hai chữ kinh khủng mà thôi!
Tâm niệm khẽ động, Súng Lục màu ngân bạch trong nháy mắt biến thành súng bắn tỉa màu đen nhánh!
Chân khẽ điểm, Lâm Thanh Hàn không một tiếng động nhảy lên cây nhỏ bên cạnh, có súng bắn tỉa đúng là thật tốt. Mang theo nét tiếu ý lạnh lùng hướng về phương hướng chạy trốn của Khải Đức nhắm vào!
"Phanh!"
Đạn hỏa hệ tức thời bắn nát bấy đầu ngựa kéo, làm cả xe ngựa gần như bi hất văng đi, nhờ xe ngựa này cũng đủ chắc chắn nên mới không bị rơi tan nát!
Lần này, cơ hồ làm Khải Đức sợ đến gan mật cũng muốn rớt ra ngoài! Tâm tư trong nháy mắt như rơi xuống tận đáy cốc.
Khóe miệng mang theo một tia khinh thường cười lạnh, súng trong tay Lâm Thanh Hàn không dừng lại chút nào, một viên rồi lại một viên bắn ra, đem những tên dám tới gần xe ngựa toàn bộ giết chết!
Tốc độ công kích của Súng bắn tỉa cũng không nhanh lắm, nhưng công kích vô thanh vô tức như thế lại thật sự quá mức kinh khủng, ngay cả người của đối phương cũng không nhìn thấy còn nói chi đến chuyện phản kích?
Không ai biết tiếp theo công kích sẽ đánh về người nào, cái loại tử vong không một tiếng động này làm cho người ta cảm giác sợ hãi từng đợt từng đợt không dứt giống như khiêu chiến thần kinh của mỗi người vậy, cảm giác như thế này gần như làm cho người ta sụp đổ!
Nếu như không phải những người này đều là quân đội tinh nhuệ thật sự, chỉ sợ đến đây đã hoàn toàn sụp đổ.
"Các ngươi dẫn người quay trở lại, nhất định phải tìm được nơi ẩn thân của hắn, liều chết ngăn cản hắn cho ta." Khải Đức điên cuồng la lớn: "Những người còn lại đợi sau khi công kích của hắn vừa chậm xuống thì lập tức thay ngựa cho ta, cấp tốc chạy tới hoàng cung!"
Dừng một chút, Khải Đức tiếp tục nói: "Hoàng cung cũng sắp tới rồi, các ngươi tự tin lên, chỉ cần tới được hoàng cung, thì chúng ta có thể an toàn rồi! Đến lúc đó, các ngươi sẽ được thăng lên ba cấp! Ngoài ra còn được trọng thưởng!"
Cấp cho hi vọng, đồng thời lại cấp cho phần thưởng, thủ đoạn như vậy không nghi ngờ là biện pháp hết sức hữu hiệu, trong nháy mắt, vốn sĩ khí đang giảm xuống, một lần nữa tăng lên rất nhiều!
"Chúng ta đã sớm phái người đến hoàng cung cầu viện, cố gắng trụ lại, tức khắc sẽ có người tới cứu viện chúng ta!" Khải Đức tối hậu lại tiếp tục cấp cho mọi người một liều thuốc an thần, đồng thời cũng cấp cho mình một chút an ủi! Trên thực tế, tin tức cầu viện đã sớm phái đi rồi...
Tuy nhiên, trên thực tế lại tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Những đế quốc đã truyền thừa hơn một ngàn năm này, như thế nào lại không có lưu lại thứ gì chứ?
Lấy ví dụ như Khải Sắt đế quốc, chỉ cao thủ Thánh vực cũng đã nhiều hơn ba người rồi, hơn nữa bọn họ thật sự đều là những bậc lão thành tinh anh, ở trong cảnh giới Thánh vực tuyệt đối là những tồn tại rất mạnh, bình thường căn bản sẽ không nhúng tay vào, chỉ khi có uy hiếp đến sự an toàn của đế quốc, họ mới hiện thân để "ngăn cơn sóng dữ" đó.
Hơn nữa, đây cũng đã là giới hạn mà Bàn Tử có thể biết, trong mơ hồ, Bàn Tử còn cảm giác được, trừ những tồn tại này ra, khẳng định còn có một số tồn tại kinh khủng hơn nữa, thực lực tổng thể phỏng chừng so với U Linh thế gia cũng không thua kém bao nhiêu, nếu không cũng sẽ không được gia tộc coi trọng như vậy.
"Mau lên, thay ngựa mau, tiếp tục chạy!" Khải Đức cắn răng la lớn, còn như để người nào tiếp cận xe thay ngựa có thể sống sót hay không hoặc nói là có chết bao nhiêu người đi nữa thì hắn cũng không thể bận tâm nữa rồi.
Mặc dù biết rõ việc đó rất nguy hiểm, nhưng đã là thị vệ thủ hộ bên cạnh Khải Đức thì không được chùn bước, phải nghe lệnh Khải Đức tiến lên thay ngựa, làm một binh sĩ hoàng gia tinh nhuệ nhất, đối với bọn họ mà nói, có vài thứ so với tánh mạng còn quan trọng hơn.
Cả quá trình thay ngựa lại thuận lợi ngoài dự tính, những công kích kinh khủng đó cũng không xuất hiện, chớp mắt thị vệ đã dễ dàng đổi lại một con ngựa tốt, cấp tốc hướng về phía hoàng cung chạy đi.
Cười khổ một cái, trong lòng Bàn Tử đột nhiên nổi lên một cảm giác cực kì không ổn, dưới tình huống này, người bình thường đúng là hoàn toàn không có khả năng đuổi theo giết Khải Đức được, nhưng vấn đề là, Lâm Thanh Hàn cũng không phải người bình thường!
Nếu Lâm Thanh Hàn đã đến, hiển nhiên có thể cảm giác được mình đang ở bên cạnh, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng là, phải lựa chọn như thế nào đây?
Lập tức ra tay giúp Lâm Thanh Hàn ngăn cản Khải Đức lại, nghe tựa hồ rất nghĩa khí, rất nhiệt huyết phải không, nhưng sau khi xúc động qua đi thì hậu quả của nó lại cực kì kinh khủng. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, thân là truyền nhân nhất tự của U Linh thế gia, cho dù đã giao U Linh lệnh bài cho Nhược Lâm, tạm thời có thể coi như tách khỏi U Linh thế gia, nhưng có một số việc cũng không phải nói thoát li là có thể thoát li được.
Một khi Khải Đức chết đi, Khải Sắt hoàng gia nhất định rất tức giận, những lão gia hỏa Thánh vực đó một khi xuất thủ, chính mình dính vào không nói mà còn có thể dẫn tới gia tộc cũng phải nhúng tay vào, tuy nói có chút kiêng kị với thân phận của mình những lão gia hỏa đó có thể sẽ không giết mình, nhưng một khi chuyện này bị gia tộc biết được, thì chính mình chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Dù sao, hiện tại thân phận của mình ở U Linh thế gia vẫn chưa ổn định, mấy tên đối thủ kia tuyệt đối sẽ không làm ngơ cơ hội bỏ đá xuống giếng này.
Lùi một bước mà nói, bản thân bất quá bị Lâm Thanh Hàn trách mắng một chút thôi, không bị nguy hiểm đến tính mạng mình không giúp có lẽ cũng không có việc gì, nhưng là, một khi liên quan đến an toàn của mình thì lại là một việc khác rồi....
Tận đáy lòng mà nói, chuyện như vậy hình như cũng không đáng a....
Súng lục màu ngân bạch trong tay Lâm Thanh Hàn điên cuồng nổ vang, liên tục không ngừng, giết người vào lúc này giống như đã trở thành một loại nghệ thuật.
Lâm Thanh Hàn ở bên trong Tịch Diệt cảnh giờ khắc này như phảng phất phát hiện được một tia linh cảm nào đó, nhưng chung qui lại mơ mơ hồ hồ khó có thể nắm bắt được.
Cái loại cảm giác này, không phải do tu vi ma pháp tăng lên cũng không phải tinh thần lực được đề cao, mà là một loại linh cảm liên quan đến súng của mình.
Mặc dù Lâm Thanh Hàn vẫn không thể nói rõ như thế nào nhưng trong mơ hồ dường như có một loại lực lượng ở một nơi rất xa giống như muốn dẫn dắt mình đi vậy.
Hạ xuống trước nơi cách Khải Đức năm thước, súng trong tay Lâm Thanh Hàn lại một lần nữa vang lên, sáu viên đạn với hiệu quả của sáu hệ ma pháp đồng thời phát động cùng lúc, trừ quang hệ dùng tăng thêm phòng ngự cho bản thân ra, năm viên đạn khác đều hướng thẳng về mi tâm của Khải Đức.
Trong hoàn cảnh vội vàng như thế, Lâm Thanh Hàn thật sự không có hứng thú nói nhảm với Khải Đức. Huống chi, bây giờ đang trong trạng thái Tịch Diệt cảnh lại càng không thể lãng phí thời gian với hắn, do đó phải sát ngay lập tức.
Đạn được phụ gia thêm hiệu quả của các hệ ma pháp giống như hung thú từ địa ngục đi ra, trong nháy mắt cắn xé phòng ngự ma pháp có vẻ mong manh kia giống như xé một trang giấy vậy.
"Kết thúc sao......Thật đúng là không thú vị gì cả, người như vậy căn bản không tính là đối thủ, đế đô...... Hoàn toàn hỗn loạn!"
Tất cả mọi người gần như đều nghĩ, quyển trục ma pháp cửu cấp cường đại như thế chẳng lẽ lại bị xé nát vậy sao?
Song, lúc Lâm Thanh Hàn đang chăm chú theo đuổi ý niệm của mình thì trong nháy mắt thời gian lại phảng phất như dừng lại, nguyên bổn tất cả suy đoán của hắn tức thì bị một kích hoàn toàn sụp đổ.
Một bàn tay già nua cằn cõi đến với tốc độ nhanh vô cùng, không nhìn thấy bất cứ quang hoa huyễn lệ nào, giống như một bàn tay của một lão nhân rất bình thường, tuy nhiên, bàn tay như vậy lại nắm năm viên đạn đang bay nghiền nát giống như nắm một món đồ chơi nhỏ nhoi không đáng nhắc tới, làm chúng vô phương sinh ra chút thương tổn nào cho Khải Đức!
"Không tệ, không tệ, công kích như vậy đáng để ta xuất thủ." Lão nhân chậm rãi xuất hiện bên cạnh Khải Đức, tiện tay vỗ vỗ Khải Đức đang bởi vì sợ hãi mà thân thể có chút run rẩy. Tức thì làm cho Khải Đức tâm thần dần dần ổn định.
Lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Thanh Hàn, lão nhân nhẹ giọng nói :"Chàng trai trẻ, ngươi chuyên tu tinh thần hệ sao? Không, có lẽ là không gian hệ, người cùng với tiểu gia hỏa Tác Lý lại đi tới cái con đường Tinh Thần Phong Bạo gì đó sao?"
Chỉ đơn giản nói mấy câu nhưng lại làm trong lòng Lâm Thanh Hàn tràn ngập rung động, theo bản năng gật gật đầu.
"Nói như vậy, là Tác Lý cứu ngươi?" Lão nhân chậm rãi gật đầu, "Đáng tiếc, bảy người Tác Lý bọn họ đều có thiên phú xuất chúng, nếu không phải trầm mê với cái không gian ma pháp mờ ảo đó thì có lẽ tiến nhập vào Thánh vực cũng chưa chắc là không thể...... Đáng tiếc...."
Nghe lão nhân nói phảng phất như không có chút sát khí nào, nhưng tâm trạng Lâm Thanh Hàn lại không dám buông lỏng chút nào.
"Bên kia là tiểu tử của U Linh thế gia sao, ngươi cũng đi ra đi." Lão nhân hướng sang bên cạnh nhìn thoáng qua, chậm rãi nói.
Cùng với thanh âm lão nhân vừa dứt, thân ảnh Bàn Tử cũng chậm rãi xuất hiện trong hư không.
"U Linh thế gia, Nam ra mắt tiền bối."
Tùy ý gật đầu xem như trả lời, rồi nói :" Thiên phú của ngươi rất tốt, U Linh thế gia có một truyền nhân như ngươi, vận khí cũng xem như không tệ ... Hãy thu hồi U Linh lệnh bài của ngươi đi, ta cũng không cùng ngươi so đo, chuyện qua rồi, ngươi hãy trở về U Linh thế gia đi thôi."
Bàn Tử do dự một chút tiếp tục nói :"... Tiền bối, Thanh Hàn là bằng hữu của ta, cũng may chưa gây ra sai lầm nào, cầu mong tiền bối bỏ qua chuyện này."
"Tiểu tử kia, ta nể mặt mấy lão gia hỏa của U Linh thế gia mới không so đo với ngươi, ngươi cư nhiên còn dám được voi đòi tiên sao?" Lão nhân hừ lạnh một tiếng nói :" Ngươi hiện tại đã đưa cho người khác U Linh lệnh bài, nếu không phải nhìn suốt quãng đường ngươi trước sau không tham gia xuất thủ ám sát thì ta đã sớm giết ngươi rồi."
Lời vừa nói xong tức thì làm cho mồ hôi lạnh trên người Bàn Tử và Lâm Thanh Hàn tuôn ra ướt đẫm cả người.
Lấy thân phận của lão tuyệt đối không bao giờ nói dối với hai đứa tiểu bối mà lão vốn khinh thường này, nói như vậy, e là từ khi tiến vào trong thành không lâu, lão nhân này cũng đã ẩn thân ở một bên âm thầm quan sát.