Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 121: Được mày mạnh!
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Tất cả dừng tay, dừng tay lại.
Mắt thấy tình hình sắp không khống chế được, mấy nhân viên bảo an chạy tới. Người đàn ông trung niên cầm đầu kêu lên. Sự việc xảy ra, đám bảo an cũng đều nhìn thấy.
Thẩm công tử khi nhảy lên đài biểu diễn sàm sỡ người nữ dẫn chương trình, đám bảo an kia cũng ầm ầm khen ngợi, nhìn xem hứng thú dạt dào.
Trong mắt bọn hắn, những nhân viên của đoàn biểu diễn này tất cả đều là người bên ngoài, còn Thẩm công tử lại là người địa phương. Xét về mặt tình cảm thì phải hướng về Thẩm công tử chứ, đừng nói chi tới thân phận hiển hách của Thẩm công tử. Hiện giờ sự việc đột phát, các nhân viên an ninh trố mắt một chút rồi mới phục hồi lại tinh thần. Thẩm công tử đang bị thiệt thòi. Hiển nhiên, người đang khống chế Thẩm công tử thân thủ không thầm thường. Đám bảo an liền lo lắng một loạt tiến lên. Nếu thân thể vàng ngọc của Thẩm công tử bị thương thì mọi việc sẽ không xong.
- Thẩm công tử, trước khi nói chuyện nhớ đánh răng nhé.
Phạm Hồng Vũ nhìn Thẩm công tử, thản nhiên nói rồi buông y ra.
Thẩm công tử vừa được tự do, lập tức che cổ, liên tục ho khan, thiếu chút nữa là muốn nôn mửa. Phạm Hồng Vũ kình lực trong tay rất cao, lại tinh thông bắt cách đấu thuật. Yết hầu của Thẩm công tử gần như bị bóp nát:
- Anh là ai? Vì sao ở trong này quấy rối?
Bảo an trung niên hướng về phía Phạm Hồng Vũ kêu la, thần sắc không tốt.
Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười.
Không ngờ như thế lại đổi lại là mình quấy rối.
Đối với vấn đề nhàm chán này, Phạm nhị ca không chút hứng thú trả lời, nhẹ nhàng cười bước xuống sân khấu, đứng bên cạnh Cao Khiết. Đám bảo an này không cần động thủ, trước dùng hành động kiềm chế đối phương. Tóm lại là không thể để cho Cao Khiết bị bất cứ một thương tổn nào. Cao Khiết cau mày, cả giận nói:
- Các người sao lại thế này? Cảnh tượng vừa rồi không nhìn thấy sao? Vì sao không ngăn anh ta lại?
Bảo an lại thêm một lần trố mắt nữa.
Cao Khiết tuy rằng tuổi còn trẻ, lại là cô gái xinh đẹp, nhưng đứng đó lại rất có uy, tuyệt không giống như đám tiểu thư yếu đuối. Đám bảo an phục vụ tại khách sạn lớn, bình thường đều thấy những người mạnh mẽ. Khí chất này tuyệt đối không sai. Hơn nữa, có thể vào ở khách sạn Mai Sơn cũng không phải là hạng người thường.
Thị dân bình thường, ai lại đi hao phí tiền lương một tháng đi ở khách sạn một đêm chứ?
Cô dẫn chương trình bị tuột áo, sớm đã trốn vào trong hậu trường. Còn gã Thẩm công tử dần dần khôi phục nguyên khí, lập tức tức giận hổn hển rống to:
- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đều là người chết cả rồi sao? Mau đánh chết nó cho bố.
Thẩm công tử giận dữ mà quên đi một điều. Hôm nay đi cùng với y xem biểu diễn không phải là đám bạn bè hư hỏng mà làm Chủ nhiệm Lý, Chủ nhiệm Hầu một đám cán bộ. Những người này ở bên cạnh y a dua nịnh hót, nay lại bắt họ động thủ đánh người thì thật là khó coi.
Dù nói thế nào, đường đường Chủ nhiệm cũng là người “quân tử”, không tiện động thủ. Ở trong khách sạn mà đánh nhau, nếu lan truyền ra ngoài thì như thế nào? Làm không tốt sẽ bị phạt, chỉ sợ cha của vị Thẩm công tử đó cũng không chịu bảo vệ cho bọn họ.
Một đám người xấu!
Vẫn là Chủ nhiệm Lý thông minh, lập tức nói với gã bảo an bên cạnh, phát ra mệnh lệnh:
- Mau bắt nó lại.
- Dám!
Cao Khiết gào một tiếng.
- Coi trời bằng vung à? Bảo an, lập tức báo cảnh sát, bảo đồng chí của cục công an tới đây xử lý. Hành vi của đám lưu manh này là hành vi trái pháp luật.
Ánh mắt gã bảo an trung niên nhanh như chớp loạn chuyển.
Bảo gã báo cảnh sát, gã khẳng định là mặc kệ. Vô duyên vô cớ đi đắc tội Thẩm công tử làm gì? Nhưng nhìn thấy khí độ của Cao Khiết, gã cũng không dám tùy tiện đi bắt người. Nếu chẳng may cũng là có lai lịch lớn thì chẳng phải xong đời rồi sao?
- Sao không báo cảnh sát đi? Được, để tôi đi báo. Chủ nhiệm Phạm, chúng ta đi.
Trong lúc này, Cao Khiết vô cùng có quyết đoán, chút cũng không giằng co với đám người này, lập tức đưa ra quyết định.
Bảo an khách sạn đều biết Thẩm công tử là con ông cháu cha. Đại bộ phận khách trong phòng tiệc đều bỏ đi. Nơi thị phi này không thể ở lâu.
Nghe xong Cao Khiết gọi Phạm Hồng Vũ, đám bảo an lại kinh ngạc.
Quả nhiên cũng là người trong thể chế, còn có một chức vụ nhất định.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lập tức bước ra ngoài. Đám bảo an ngơ ngác nhìn nhau, cũng không ai dám ngăn cản.
- Mau ngăn bọn chúng lại, các người chết hết rồi à?
Mắt thấy Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ nghênh ngang rời đi, Thẩm công tử tức giận ở trên sân khấu dậm chân. Ngày hôm nay thật sự quá mất mặt. Uy danh của Thẩm công tử bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Bảo an vội vàng đuổi theo.
Cưỡng ép ngăn cản là không được, nhưng cứ như vậy để cho bọn họ chuồn mất trước mặt của Thẩm công tử thì thật là khó coi.
Chủ nhiệm Hầu vội vàng đi lên sân khấu, đến bên cạnh Thẩm công tử, nói:
- Thẩm công tử, bọn họ muốn đi báo án thì cứ để cho bọn họ đi. Khi đồng chí của đồn công an đến đây, xem bọn họ còn trốn được chỗ nào?
Thẩm công tử vừa nghe, quả nhiên cảm thấy có lý, lập tức không quát to nữa mà âm trầm lạnh lùng cười nói:
- Được, tôi muốn nhìn xem bọn chúng là cái dạng gì. Dám đánh tôi? Tối nay bố sẽ đánh chết nó. Lão Hầu, ông lập tức gọi điện thoại cho Cục trưởng Cam của phân cục, đừng gọi cho đồn công an. Đám người của đồn công an tôi không quen lắm, còn Cục trưởng Cam lại là người một nhà.
- Được, được, để tôi gọi điện ngay.
Chủ nhiệm Hầu ngầm hiểu.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi thẳng tới quầy lễ tân, cũng không khách khí, cầm điện thoại lên bắt đầu quay số. Năm 87, ngoại trừ điện thoại ở nông thôn còn phải thông qua tổng đài, điện thoại ở thành phố đã bắt đầu đổi thành điện thoại bàn quay số.
Dường như Cao Khiết đối với số điện thoại của đồn công an rất quen thuộc.
- Chú Dịch phải không? Là cháu, Tiểu Khiết. Xin chào chú Dịch.
Ngoài ý liệu của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết gọi cuộc điện thoại này không giống như gọi đến đồn công an, mà là gọi cho một vị bề trên quen thuộc.
Điều này cũng rất bình thường. Cao Khiết vốn là cán bộ mạ vàng từ tỉnh xuống, gốc rễ ở Hồng Châu:
- Tiểu Khiết, sao lại gọi điện thoại trễ thế này?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm ổn nhưng vô cùng kinh ngạc của một người đàn ông trung niên.
- Chú Dịch, cháu bây giờ đang ở khách sạn Mai Sơn, Cháu đi công tác. Bên khách sạn Mai Sơn xảy ra chuyện, cháu liền gọi cho chú ngay.
Cao Khiết liền đem tình huống ở phòng tiệc đơn giản nói qua một lần.
- Thẩm công tử? Lại là cái tên khốn kiếp Thẩm Quang Viễn.
Nghe xong Cao Khiết nói, chú Dịch buồn bực hừ một tiếng, cả giận nói.
- Phỏng chừng là hắn. Cháu trước kia chưa từng thấy qua hắn, là con của Thẩm Ngọc Thanh?
- Đúng, chính là nó. Đồ khốn kiếp, suốt ngày lêu lổng, thể diện của đồng chí Ngọc Thanh đều bị nó phá mất hết. Tiểu Khiết, cháu lập tức rời khách sạn về nhà đi. Việc này giao cho chú Dịch xử lý.
- Chú Dịch, cháu chỉ sợ là không đi được nữa rồi. Hiện tại vây quanh cháu là một đám bảo an. Họ sợ cháu chạy trốn.
Cao Khiết tự nhiên cười nói, ánh mắt đảo qua đám bảo anh đang vây thành nửa vòng tròn đứng cách đó không xa.
- Buồn cười, được, cháu cứ ở đó, chú lập tức qua ngay. Tiểu Khiết, nếu thật có tình huống gì, cháu cũng đừng giấu, lập tức đem sự thật nói cho bọn hắn biết. Nhớ kỹ, an toàn là trên hết.
Chú Dịch lại dặn dò một câu.
- Cháu biết rồi. Chú Dịch, đã làm phiền chú quá.
- Không phiền, không phiền, để chú qua ngay.
- Cám ơn chú Dịch.
Cao Khiết cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt là lạ của Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch thị trấn Cao, tôi có phải là đang cuốn vào một bí mật nào đó? Có thể bị mất tích hay không?
Phạm Hồng Vũ ánh mắt là lạ, ngữ điệu lại càng thêm lạ, còn dùng danh từ của đời sau nữa chứ.
- Cái gì, bị mất tích?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chính là bốc hơi giữa nhân gian đấy. Vèo một cái, không thấy đâu, bị diệt khẩu.
Cao Khiết hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Người kia, đến lúc nào rồi mà còn có tâm tư nói giỡn. Tuy nhiên, người này “chất vấn” một chút đạo lý cũng không có. Chủ tịch thị trấn Cao đem lai lịch xuất thân của mình giấu diếm đến sít sao, có người bạn như thế không nhỉ?
- Cậu cũng không có hỏi mà?
Cao Khiết tránh ánh mắt của Phạm Hồng Vũ, nhẹ giọng nói thầm một câu.
- Cậu không hỏi thì tôi cũng không nên chủ động khoe ra chứ?
Con gái đều là kiêu ngạo như thế.
- Được, tôi hiện tại cũng không hỏi, đỡ phải bị bốc hơi khỏi nhân gian.
Phạm Hồng Vũ nói cạnh khóe:
- Cô còn nói hươu nói vượn nữa.
Cao Khiết lại quay đầu sang chỗ khác, che lấy miệng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Hắn không hỏi là bởi vì hắn đã đoán trước được kết quả. Nếu hắn không có đoán sai, chú Dịch mà Cao Khiết vừa mới gọi điện thoại Phạm Hồng Vũ thật sự rất quen thuộc. Trước kia, Phạm Hồng Vũ công tác trong ngành công an hai mươi mấy năm, đại danh đỉnh đỉnh “Dịch lão hổ” trong hệ thống công an tỉnh không người nào là không biết.
Theo như lời Cao Khiết và Dịch lão hổ nói chuyện, Phạm Hồng Vũ quả thật có thể phóng đoán được lai lịch xuất thân của Cao Khiết.
- Hừ, coi chừng bọn họ, đừng cho bọn họ lẻn đi.
Tiếp theo, Thẩm công tử cũng sải bước tới đại sảnh, như hổ rình mồi nhìn Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ. Đám người Chủ nhiệm Hầu, Chủ nhiệm Lý tất nhiên là theo sát bên người. Gã bảo an trung niên bày ra tư thế “trung dũng vô cùng” vội vàng nói:
- Thẩm công tử yên tâm, chạy không thoát đâu.
- Hừ!
Thẩm công tử đặt mông ngồi xuống ghế sofa, phù phù thở dốc, hai mắt nhìn Phạm Hồng Vũ như tóe lửa. Thẩm công tử đây đi đường ngang ngõ tắt biết bao nhiêu, nhưng chưa từng có người bóp cổ như vậy.
Nhất định phải cho mày một bài học mới được.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười với Thẩm công tử, nhẹ nhàng nâng tay lên chào hỏi.
Trong mắt hắn, Thẩm công tử quả thực chính là kẻ dở hơi.
Thẩm công tử gần như là phổi đều phải tức điên lên, giơ ngón tay cái lên với Phạm Hồng Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, mày cứ mạnh miệng đi. Khi nào tới phân cục rồi, hy vọng mày tiếp tục như vậy.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói:
- Không dám, Thẩm công tử mới thật là mạnh.
Chủ nhiệm Hầu và Chủ nhiệm Lý cùng với đám bảo an lập tức mày xám xịt.
Đã thấy người ngu, nhưng chưa thấy ai ngu như người này.
Chết đến nơi mà cũng còn hoành tráng.
Hai người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày này sợ là phải chịu khổ rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 122: Họng súng
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Công an khu Thủ Nghĩa quả thật tới rất nhanh.
Ước chừng chưa đến hai mươi phút, ngoài cửa vang lên tiếng thắng xe chói tai. Một chiếc Santana và một chiếc xe jeep quân dụng kiểu cũ đậu lại ngoài cửa khách sạn.
Dù sao cũng là phân cục công an thành phố thuộc tỉnh, nên trang bị khá tiên tiếng. Một chiếc xe Santana mới khoảng hai chục ngàn, xem ra cũng khá xứng. Cục công an địa khu Ngạn Hoa cũng không có xa hoa như vậy. Ngay cả Bí thư địa ủy Lương Quang Hoa cũng phải ngồi một chiếc ô tô Minh Châu kiểu cũ.
Bảo an lập tức ra ngoài tiếp đón.
Cửa xe mở ra, rầm rầm đi vào bốn năm gã trang phục cảnh sát. Một người cầm đầu, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô. Chỉ có điều cái bụng khá to, biểu hiện một sự vô dụng. Đỉnh đầu hơi hói một chút, không có bao nhiêu quan uy. Những cảnh sát vây quanh y, cho thấy y cũng là một nhân vật quan trọng.
- Haha, Quang Viễn, phần tử gây rối đâu rồi?
Gã cảnh sát mập mạp bước vào đại sảnh, vừa thấy Thẩm công tử thì liền giương giọng kêu lên.
Thấy người này, Thẩm Quang Viễn cũng không thay đổi sắc mặt, từ sofa đứng dậy, đi thẳng về phía trước, nói:
- Chú Cam, nếu chú không đến thì cháu bị người bóp chết rồi.
Giọng điệu rất là khoa trương, thậm chí mang theo ý tứ làm nũng.
Phạm nhị ca không kìm nổi da gà nổi lên.
Trên thế giới này, thật là có người có thể khiến người khác buồn nôn.
- Ai, ai mà to gan như vậy?
Chú Cam lập tức trợn tròn mắt, phẫn nộ nói. Người gã rất béo, trên mặt đều là nung núc thịt, đôi mắt không khỏi biến thành hai lát thịt, nếu không trợn mắt lên thì thật là không nhìn được nó.
- Chính là bọn chúng. Hai người này ở phòng tiệc quấy rối, là bọn lưu manh. Cháu lên ngăn cản, liền bị gã thanh niên này bóp cổ, còn nói muốn đánh cháu thành tàn phế.
Thẩm Quang Viễn lập tức duổi tay ra, chỉ vào Phạm Hồng Vũ, lớn tiếng tố khổ.
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười.
Đã sớm biết Thẩm Quang Viễn không phải là nhân vật chân chính, nay quả thật là như thế. Cảnh sát vừa tới thì liền đổi trắng thay đen. Tuy nhiên, đó cũng là tác phong tiêu chuẩn của đám con ông cháu cha. Giai đoạn này, đám con ông cháu cha chỉ mới là “khởi bước”, chưa tìm được một lý do nào hoàn hảo hơn, cho dù là đổi trắng thay đen. Nếu đặt ở hậu thế, nhóm con ông cháu cha sẽ tiến bộ hơn, linh hoạt hơn.
Phải phiền toái như vậy sao?
Tôi chỉnh anh đấy, thế nào?
Anh cắn tôi sao?
Ba tôi là quan lớn đấy.
- Có chuyện này thật sao? Lá gan không nhỏ nhỉ? Mau bắt lại.
Chú Cam giận tím mặt, hét lớn một tiếng, cả thân hình béo ục ịch nhún nhảy không ngừng.
Một vài tên cảnh sát ầm ầm đáp ứng, lấy ra còng tay, tiến lên.
Chủ nhiệm Hầu trong điện thoại “báo án”, nói là ở khách sạn Mai Sơn đang có hai người quấy rối. Chú Cam liền mang theo ba bốn cảnh sát đồng loạt lại đây. Chỉ là hai phần tử quấy rối, trong đó có một người là nữ, còn có thể lật trời được hay sao?
- Khốn kiếp!
Cao Khiết giận tím mặt, vỗ bàn thật mạnh, lông mày dựng lên, lớn tiếng quát.
Lập tức khiến cho mấy tên cảnh sát khựng lại, không dám tiếp tục bước lên phía trước. “Phần tử phạm tội” hung hãn, bọn họ thật ra chứng kiến không ít. Nhưng “phần tử phạm tội” còn trẻ, xinh đẹp như vậy mà lại có khí phách sắc bén thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lo lắng mười phần.
- Đồng chí Cam, anh là thuộc đơn vị nào? Phân cục công an hay là đồn công an? Đảm nhiệm chức vụ gì?
Cao Khiết quát to, trấn áp mấy tên cảnh sát đang rục rịch, lập tức hướng chú Cam nổi giận lên:
- Vì sao không hỏi rõ đen trắng mà đã đòi bắt người? Ai cho anh quyền lực như vậy?
Chú Cam lông mày liền nhướng lên, cảm thấy kinh ngạc.
Tiểu oa nữ này giọng điệu không nhỏ, lại còn chất vấn chính mình.
- Haha, cô em, cô đang nói nhăng cuội gì đấy? Tôi nói cho cô em biết, vị này là Cục trưởng Cam của chúng tôi, Cục trưởng phân cục công an khu Thủ Nghĩa. Nếu hôm nay tâm trạng của tôi tốt thì mọi chuyện có thể thương lượng lại. Nếu như tâm trạng không tốt thì các người cứ đợi đó mà xem.
Không đợi Cục trưởng Cam trả lời, Thẩm Quang Viễn ở một bên đánh ra tấm biển lớn, nói năng ngọt xớt, nhìn về phía Cao Khiết, hai mắt không thể nào che giấu được vẻ đắm đuối.
- Cục trưởng Cam, anh là Cục trưởng phân cục công an, thì chính là cán bộ lãnh đạo, càng phải làm gương tốt. Xin anh nhớ kỹ, cảnh sát nhân dân có chức trách của cảnh sát nhân dân, cũng không phải là tay đấm mà nhân dân nuôi dưỡng. Đồng chí Thẩm Ngọc Thành sợ cũng không đồng ý cho các người làm như vậy.
Cao Khiết không để ý đến Thẩm Quang Viễn, lập tức hướng Cục trưởng Cam nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cục trưởng Cam ngửa mặt lên trời cười ha hả, vẻ mặt khinh thường, đang chuẩn bị nói chuyện thì chợt ngậm miệng lại, hai mắt mở to, nhìn về phía Cao Khiết sắc mặt kinh nghi.
Những câu cuối khiến cho y thật sự kinh hãi.
Cô gái này quen biết Chủ tịch thành phố Thẩm Ngọc Thanh?
Đây là giải thích, cô gái biết lai lịch của Thẩm công tử nhưng vẫn điềm tĩnh tự nhiên trong lúc xảy ra vấn đề. Nhìn thấy thần thái của Cao Khiết, tuyệt không giống như phô trương thanh thế.
Nhưng Thẩm Quang Viễn thì lại không được thông minh như thế, thấy Cục trưởng Cam không làm gì cả, nghe vậy liền cười lạnh:
- Haha, thật là tức cười. Cô không ngờ còn lấy ba của tôi ra dọa người? Cô có biết Thẩm Ngọc Thanh là ai không?
- Biết, Chủ tịch thành phố Thẩm là cha của anh. Anh tên là Thẩm Quang Viễn.
Cao Khiết lạnh lùng nhìn hắn, câu cuối còn thêm một câu:
- Khốn kiếp!
Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều có cảm giác kỳ lạ.
Thật sự Cao Khiết còn rất trẻ, so với Thẩm Quang Viễn chỉ sợ cũng còn nhỏ hơn một hai tuổi, nhưng lại làm ra vẻ bề trên giáo huấn vãn bối.
- Haha, hóa ra cô cũng biết rồi. Đã biết mà còn dám kiêu ngạo như vậy. Tôi nếu buông tha cho các người thì tôi không còn là họ Thẩm nữa. Chú Cam, đừng nói dông dài với bọn họ nữa, mau bắt lại hết đi, thẩm tra cho tốt, tính sổ hết mọi chuyện tối nay.
Thẩm Quang Viễn lớn tiếng hét.
- A, Quang Viễn…
Lần này, Cục trưởng Cam cũng không biết nói gì, do dự hướng Thẩm Quang Viễn mãnh liệt nháy mắt.
Vấn đề này phức tạp, nếu không làm rõ tình trạng thì cũng không thể tùy tiện bắt người. Nếu chẳng may bắt lộn thì chẳng phải xảy ra vấn đề lớn sao.
- Sợ cái gì? Tôi bảo bắt thì cứ bắt đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Thẩm Quang Viễn tính tình hoàn toàn phát tác, ngay trước mặt nhiều người như vậy, y làm sao mà để mất thể diện như vậy chứ? Chỉ vài lời nói của một cô gái, liền dọa sợ Cục trưởng phân cục công an, nếu truyền ra ngoài, sau này Thẩm công tử làm sao mà lăn lộn ở Hồng Châu nữa.
Phạm Hồng Vũ cười khẽ một tiếng, lắc đầu nói:
- Thẩm công tử, đừng ồn ào nữa, mau yên lặng đi. Anh có thể gánh vác nổi trách nhiệm gì chứ?
- Mày bảo bố câm miệng? Mày có tin tối nay bố mày đánh chết mày không?
Thẩm Quang Viễn gân xanh nổi lên, cả người bắt đầu lâm vào trạng thái điên cuồng. Mắt thấy Cục trưởng Cam còn đang do dự, Thẩm Quang Viễn đột nhiên xông lên phía trước, chộp lấy cái còng tay trong tay một người cảnh sát, rồi nắm lấy cánh tay Phạm Hồng Vũ.
Ui cha!
Chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết vang lên, nửa thân người của Thẩm công tử đã rơi xuống trước đài, cánh tay phải bị vắt ra sau lưng, trên cổ là một bàn tay, giống như cái vòng sắt bình thường bóp chặt. Thẩm công tử thậm chí còn nghe được tiếng xương sườn của mình phát ra âm thanh “kẽo kẹt”.
Thẩm công tử giận dữ, đã quên mất y không phải là đối thủ của Phạm Hồng Vũ.
Cho dù có ba bốn Thẩm công tử xếp chồng lên nhau cũng không đánh lại Phạm nhị ca.
- Dừng tay!
Sự việc phát sinh, Cục trưởng Cam vội vàng nhảy vào, nếu không Thẩm Quang Viễn sẽ giống như cái bánh ngọt. Đây là Phạm Hồng Vũ hạ thủ lưu tình, bằng không thì mấy cái xương sườn của Phạm công tử đã gãy rồi, cánh tay đã sớm không còn trên thân.
- Cậu làm gì đó? Mau buông tay.
Cục trưởng Cam có chút hổn hển.
Phạm Hồng Vũ tùy tay nắm lấy mái tóc dài của Thẩm công tử đập xuống bàn hai cái, xem như là trả lời Cục trưởng Cam.
Cục trưởng Cam lập tức sắc mặt xanh mét, giận dữ hét lên:
- Mau bắt hắn lại.
Tiểu tử này quá kiêu ngạo này.
Một số tên cảnh sát đang định xông vào, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng động cơ ô tô dừng lại. Một tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên.
Mọi người ngạc nhiên nhìn ra, chỉ thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước nhanh xuống, trên người là trang phục cảnh sát chỉnh tề, vẻ mặt uy nghiêm sát khí.
Cục trưởng Cam trợn mắt há mồm. Còn đám người Chủ nhiệm Lý thì cũng mở to hai mắt.
- Lão Cam!
Trung niên cảnh quan một tiếng gào to, nổi giận đùng đùng khiến cho cục trưởng Cam cả người kích động, người liền thấp xuống ba phần, một đường chạy đến, vẻ mặt tươi cười, liên tục cúi đầu, nói:
- Bí thư Dịch, ngài sao lại tới đây?
- Tôi làm sao tới à? Tôi không thể tới sao? Nếu tôi không tới thì các người đã đem tôi ra làm trò cười rồi. Quả thực khốn kiếp mà.
Bí thư Dịch tức giận bừng bừng, lớn tiếng quát.
- Vâng, vâng, Bí thư Dịch, chúng tôi…
Trong khoảng thời gian ngắn, Cục trưởng Cam hoàn toàn choáng váng đầu óc, cũng không rõ tình trạng như thế nào, và cũng không biết trả lời như thế nào, trong đầu mơ hồ một dự cảm không ổn.
Bí thư Dịch giận dữ như vậy rõ ràng không phải bởi vì Thẩm Quang Viễn.
Bố của Thẩm Quang Viễn là Thẩm Ngọc Thanh còn chưa phải là Ủy viên thường vụ Thành ủy. Có đứa con không nên thân như vậy thì không đáng cho Bí thư Thành ủy Đảng ủy công an Bí thư Dịch nửa đêm chạy đến đây. Ngay cả bản thân Thẩm Ngọc Thanh chỉ sợ còn chưa có được thể diện to như vậy.
Đừng nhìn Cục trưởng Cam béo ục ịch, nhưng đầu óc xoay chuyển thì không chậm chút nào.
Bí thư Dịch quát to, lập tức đem Cục trưởng Cam vứt sang một bên, chuyển hướng sang Cao Khiết. Về phần Chủ nhiệm Hầu và Chủ nhiệm Lý thì ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc.
- Tiểu Khiết, cháu không bị sao chứ?
Bí thư Dịch lúc này liền thay đổi sắc mặt, cười rộ lện, giọng điệu trở nên vô cùng dịu dàng:
- Cảm ơn chú Dịch, tạm thời không có việc gì. Tuy nhiên nếu chú đến chậm một bước thì khó có thể nói cái gì. Chú nhìn xem, khắp nơi đều là còng tay. Nói thực, chú Dịch, cháu lớn như vậy nhưng hồi nãy thiếu chút nữa là bị còng tay rồi.
Cao Khiết tự nhiên cười nói, tùy tay cầm lấy cái còng trong tay Thẩm Quang Viễn, hướng Bí thư Dịch lay lay hai cái. Bí thư Dịch trừng mắt nhìn Cục trưởng Cam một cái.
Cục trưởng Cam không kìm nổi rụt cổ lại, thần sắc xấu hổ vô cùng.
Không hề nghi ngờ, lần này họng súng đã giương lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 123: Sát khí thật là uy phong
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Bừa bãi!
Bí thư Dịch trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua Phạm Hồng Vũ, rồi lập tức dừng lại trên mặt Thẩm Quang Viễn.
Lúc này, Thẩm công tử chật vật dị thường, bị Phạm Hồng Vũ chặt chẽ ấn mạnh, ngay cả thở cũng thở không được, ánh mắt nhìn Bí thư Dịch, vừa kinh vừa sợ, lại sung mãn ý ‘xót thương”.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, buông Thẩm Quang Viễn ra, hướng Bí thư Dịch gật đầu làm lễ, nói:
- Xin chào Giáo sư Dịch!
Vị Bí thư Dịch kia, ở kiếp trước đã từng làm Phó giám đốc thường trực sở Công an tỉnh, rồi Giám đốc sở. Trong hệ thống công an tỉnh Thanh Sơn uy phong hiển hách “Dịch lão hổ”, không sợ cường quyền, trứ danh cương trực.
Đã từng là một trong những đối tượng mà Phạm Hồng Vũ sùng bái.
Lúc này, hẳn ông vẫn còn ở thành phố Hồng Châu đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy công an kiêm Cục trưởng cục Công an thành phố.
Phạm Hồng Vũ trong thời gian còn học ở trường đại học công an tỉnh, trường đã từng mời Bí thư Dịch đến giảng dạy về cách điều tra hình sự cho các sinh viên, là công an kiêm giảng viên trường đại học. Phạm Hồng Vũ đã từng là học trò của ông. Chỉ có điều Bí thư Dịch công tác bộn bề, số tiết dạy ở trường đại học rất ít. Sinh viên rất đông, Phạm Hồng Vũ nhớ ông nhưng ông tự nhiên không có khả năng nhớ Phạm Hồng Vũ.
Tiếng “giáo sư” này khiến Bí thư Dịch cảm thấy giật mình, nhướng mày hỏi:
- Cậu là ai?
- Báo cáo Bí thư Dịch, tôi là Phạm Hồng Vũ, sinh viên khóa 83 trường đại học công an tỉnh. Tôi đã từng tham dự tiết giảng của ngài.
Phạm Hồng Vũ đứng thẳng, cao giọng đáp.
- Cậu chính là Phạm Hồng Vũ?
Lần này đến phiên Bí thư Dịch kinh hãi.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, trong hệ thống chính trị pháp luật toàn bộ tỉnh có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh.
- Vâng!
Bí thư Dịch kinh ngạc một chút rồi lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, nhìn Cao Khiết cười nói:
- Tiểu Khiết, khó trách cháu chẳng chịu đi, hóa ra là có một vệ sĩ lợi hại như vậy.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Chú Dịch, không phải là không chịu đi mà là không được đi. Vệ sĩ này chỉ là qua loa, không đáng tin cậy.
Chủ nhiệm Phạm lập tức bất mãn.
Đây gọi là gì?
Tối nay đại chiến, Phạm Hồng Vũ đã không quan tâm sinh mạng, một lòng bảo vệ Cao Khiết cho chu toàn.
Ai ngờ lại chẳng được đánh giá cao. Cũng khó trách Chủ nhiệm Phạm buồn bực không thôi.
Bí thư Dịch cười ha hả, gương mặt sắc bén lộ ra vẻ hòa ái, có thể thấy được Cao Khiết là người mà ông thương yêu. Vì một vãn bối mà nửa đêm, đường đường Bí thư Đảng ủy công an lại phải ra khỏi nhà.
- Thẩm Quang Viễn, cậu sao lại thế này? Lại ở trong này gây rối à?
Bí thư Dịch mỉm cười vài tiếng, rồi lại nghiêm mặt hướng Thẩm Quang Viễn trợn mắt nhìn, lớn tiếng quát hỏi.
- Chú Dịch….cháu….này…
Khi Bí thư Dịch bước vào cửa, Thẩm Quang Viễn sợ đến vỡ mật, sợ đến mức vã cả mồ hôi. Lúc này dưới ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, trong đầu y hóa thành một đống bột nhão, ngay cả một câu nói nguyên vẹn cũng không nói nên lời.
Trước mặt Cục trưởng Cam, Thẩm Quang Viễn có thể đổi trắng thay đen, đem nguyên cái bô đội lên đầu Phạm Hồng Vũ. Giống như y đã nói, Cục trưởng Cam chính là người một nhà. Bố của y là Phó chủ tịch thành phố Thẩm Ngọc Thanh, trước đó là Bí thư Quận ủy khu Thủ Nghĩa. Cục trưởng Cam là tâm phúc một tay Thẩm Ngọc Thanh cất nhắc lên.
Thẩm Quang Viễn nằm mơ cũng không ngờ, Cao Khiết không ngờ lại quan hệ mật thiết với Bí thư Dịch như vậy.
Ở trước mặt Bí thư Dịch, Thẩm Quang Viễn làm sao dám nói hươu nói vượn.
- Đồ khốn kiếp, luôn làm cho cha cậu mất mặt. Lão Cam, mau bắt cậu ta lại, mang về trong cục. Bắt giam nó vài ngày, để cho nó tỉnh táo lại.
Bí thư Dịch tựa hồ đối với Thẩm Quang Viễn vô cùng ghét cay ghét đắng, hung hăng trừng mắt, ra lệnh cho Cục trưởng Cam.
- Vâng, Bí thư Dịch…
Cục trưởng Cam mồ hôi lạnh ướt đẫm thân hình, trong lòng vốn muốn nói tốt cho Thẩm công tử vài câu, nhưng dưới cơn thịnh nộ của Bí thư Dịch thì nào dám mở miệng?
- Bắt lại!
Cục trưởng Cam lấy hết dũng khí, rống to với mấy tên thủ hạ.
Đám cảnh sát mặc dù biết Thẩm Quang Viễn là con trai của Phó chủ tịch thành phố Thẩm, nhưng trong lúc này ai cũng không dám làm việc thiên tư, đi ra phía trước, lấy ra còng tay, còng tay Thẩm Quang Viễn lại.
Thẩm Quang Viễn vẻ mặt cầu xin, không dám phản kháng chút nào.
- Lão Cam, tạm giam cậu ta ở cục Công an thành phố.
Bí thư Dịch lại phân phó tiếp một câu.
Vừa mới đứng vững, Thẩm công tử lại lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, buồn bã nói với Bí thư Dịch:
- Chú Dịch…
- Câm miệng!
Bí thư Dịch lại gầm lên một tiếng.
- Mang đi!
- Vâng, Bí thư Dịch.
Lão Cam không dám chậm trễ, cúi người, liên thanh đáp ứng.
Bí thư Dịch ánh mắt quét qua Chủ nhiệm Lý, Chủ nhiệm Hầu, cả giận nói:
- Lão Hầu, lão Lý, hai người sao lại thế này? Đường đường là một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố lại lăn lộn cùng một chỗ với cái tên khốn kiếp Thẩm Quang Viễn này. Chưa đủ mất mặt à?
Thật ra, từ lúc nhìn thấy Bí thư Dịch, hai gã Chủ nhiệm này cũng đã mồ hôi lạnh ướt đẫm, trong lòng ngàn vạn lần hối hận. Tối nay thật sự không nên cùng với Thẩm Quang Viễn đến khách sạn Mai Sơn này góp vui như vậy. Ai biết được lại đụng vào họng súng này?
Quả thực đầu thai tám kiếp cũng không hết tội.
Lão Dịch người này nổi danh là “Bao Công mặt đen”, mặt mũi ai cũng không nể. Hôm nay bị ông ta bắt được, phỏng chừng đủ uống một bình đây.
Lão Hầu nuốt nước miếng, ấp úng nói:
- Bí thư Dịch, chúng tôi…chúng tôi đến xem ca nhạc…
Vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh.
- Xem diễn xuất cái gì? Vừa rồi Thẩm Quang Viễn sàm sỡ người khác, hai người cũng có phần? Lão Cam, mau bắt hai người này lại, mang về cục Công an thành phố đi.
Bí thư Dịch không chút dung túng, lại gầm lên giận dữ.
Sấm sét giữa trời quang!
Lão Hầu thân hình một trận lắc lư, cả người nhũn ra, như muốn ngã xuống, cũng may bên cạnh y có một bảo an, nhanh tay lẹ mắt đỡ y một phen, nên mới không xấu mặt trước mọi người.
- Bí thư Dịch, Bí thư Dịch, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi sẽ kiểm điểm, khắc sâu kiểm điểm. Xin Bí thư Dịch giơ cao đánh khẽ, tha cho lần này. Lần sau, lần sau tôi sẽ không dám nữa…
Lão Hầu sắc mặt xám xịt, liên thanh cầu xin, thanh âm run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu từ trên mặt nhỏ xuống, ngay cả tóc cũng ướt đẫm.
Đây không phải là nói giỡn.
Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố, đường đường cán bộ cấp huyện cục. Ở thành phố Hồng Châu này cũng là một nhân vật có tiếng tăm. Nếu như bị cảnh sát còng tay mang về cục, vậy mọi việc liền xong. Ai xử phạt là việc nhỏ, mất mặt cũng không coi vào đâu. Mấu chốt là cái mũ cánh chuồn trên đầu, phỏng chừng bất kể thế nào cũng không giữ được nữa. Nên như thế nào cho phải đây?
Chủ nhiệm Hầu trong lòng rõ như gương, không có cái mũ cánh chuồn trên đầu, y cái gì cũng không làm được nữa.
Chủ nhiệm Lý sớm sợ tới mức cả người run rẩy, mồ hôi không hề ít hơn so với Chủ nhiệm Hầu, duỗi tay vịn chặt cây cột trong hành lang, sợ mình xụi lơ mất.
- Tha? Anh thật ra cũng khá nhàn nhã đấy. Thân là cán bộ lãnh đạo, không làm gương gì cả, suốt ngày mặc kệ chính sự, chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt. Phải đến cục tỉnh táo một thời gian, thành thật đem vấn đề công đạo cho rõ ràng, chờ xử lý. Lão Cam, còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt lại.
Bí thư Dịch vung tay lên.
Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố cũng coi như là cán bộ lãnh đạo có thực quyền, nhưng lúc này lại giống như người hầu, cùng với đứa con khốn kiếp của Phó chủ tịch thành phố Thẩm đùa giỡn lưu manh. Bí thư Dịch khiển trách y “đi đường ngang ngõ tắt” cũng không oan uổng.
- Vâng, Bí thư Dịch!
Lão Cảm nửa phần kháng cự cũng không dám, tự mình dẫn hai gã cảnh sát tiến lên, răng rắc hai tiếng, bập cái còng số tám vào tay Chủ nhiệm Hầu, Chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Hầu rên lên một tiếng, nước mắt từng đợt rơi xuống, rốt cuộc đứng không vững, ngã rầm xuống đất hôn mê.
- Ẻo lả, chẳng ra làm sao!
Bí thư Dịch không chút nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt, chán ghét.
Ông đứng đắn xuất thân quân nhân, cái loại hèn yếu như Chủ nhiệm Hầu thì ông càng xem không vừa mắt.
Phạm Hồng Vũ cố gắng nhịn cười.
Dưới tình huống này, Chủ nhiệm Hầu nếu không ẻo lả thì tiền đồ làm sao mà giữ?
- Bí thư Dịch, Bí thư Dịch, chúng tôi sai rồi, chúng tôi xin khắc sâu kiểm điểm. Xin ngài giơ cao đánh khẽ, xin cho chúng tôi một lần cơ hội. Bí thư Dịch, van ngài cho tôi một cơ hội.
Chủ nhiệm Lý so với Chủ nhiệm Hầu thì “kiên cường” hơn một chút, không hôn mê nhưng cả người run rẩy, khóc lóc cầu khẩn. Cái gì gọi là mặt mũi hay tôn nghiêm thì nửa phần cũng không giữ lại.
Mũ cánh chuồn quan trọng hơn!
- Phải kiểm điểm, các người hướng Thành ủy và UBND thành phố tự kiểm điểm đi. Mang đi.
Bí thư Dịch vẻ chán ghét trên mặt càng lúc càng nhiều, không chút khách khí vung tay lên, quát.
Cục trưởng Cam không dám chậm trễ, lại liên tục hướng Bí thư Dịch cúi đầu, cùng với một số gã cảnh sát, áp Thẩm Quang Viễn, Chủ nhiệm Hầu, Chủ nhiệm Lý lên xe cảnh sát, gào thét mà đi.
Muốn nói lão Cam cũng là cục trưởng phân cục công an khu, cùng một hệ thống và là chiến hữu của Bí thư Dịch, nhưng bắt đầu lại không giống nhau, khi nhìn thấy lại như chuột thấy mèo. Mấu chốt là trong lòng y có quỷ, sợ Bí thư Dịch truy cứu y. Hiện giờ Bí thư Dịch không tiếp tục truy cứu, lão Cam như được đại xá, nửa giây cũng không muốn lưu lại.
Về phần sau này Thẩm công tử và hai gã Chủ nhiệm kia làm sao mà thoát khốn thì không phải lão Cam y có thể xem vào được. Đều có Phó chủ tịch thành phố Thẩm Ngọc Thanh ra mặt can thiệp với Bí thư Dịch rồi.
Đại sảnh khách sạn lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả nhân viên bảo an, nhân viên phục vụ bao gồm cả những người khách đến xem náo nhiệt, thậm chí cả nhân viên quản lý khách sạn đều đứng xa nhìn lại, mang theo ý kính sợ thật sâu nhìn về phía Bí thư Dịch mà không dám tới gần.
- Tiểu Khiết, khách sạn Mai Sơn rất phức tạp, quỷ xà gì cũng đều có. Về sau cháu nên về nhà đi, không cần ở nơi này. Hiểu chưa, đừng làm cho ba mẹ cháu lo lắng.
Bí thư Dịch lúc này sắc mặt mới hòa hoãn, quay đầu lại nói với Cao Khiết.
- Chú Dịch, cháu bây giờ là cán bộ Ngạn Hoa, khi đi công tác với đồng chí cùng thị trấn đến thủ đô mà bỏ cậu ấy một mình tại khách sạn cũng không được hay cho lắm. Chú cũng biết, vị đồng chí Phạm Hồng Vũ này tính tình không được tốt cho lắm, rất dễ dàng gặp rắc rối.
Cao Khiết cười hì hì nói, một Bí thư Đảng ủy cực kỳ uy nghiêm trong mắt mọi người, nhưng dường như chút cũng không tạo áp lực tâm lý cho cô, ngược lại giống như đối với bề trên, vẫn không quên trêu chọc Chủ nhiệm Phạm một câu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo----- Chương 124: Chủ tịch thành phố Cao
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Như vậy, đồng chí Phạm Hồng Vũ tính tình quả thật không nhỏ nhỉ? Không gây ra họa thì không được.
Ai ngờ Bí thư Dịch lại phụ họa theo lời của Cao Khiết.
- Bí thư Dịch, Chủ tịch thị trấn Cao, hai vị một người là thầy của tôi, một người là lãnh đạo của tôi, sao lại không hiền hậu vậy?
Đồng chí Phạm Hồng Vũ sa sầm nét mặt, không nhịn được liền kháng nghị.
Bí thư Dịch bật cười ha hả, tựa hồ như đối với Phạm Hồng Vũ hết sức tán thưởng, rất hứng thú mà đánh giá hắn.
Chữ “Nhất thất đại án” là có liên quan đến hành động của Phạm Hồng Vũ, rốt cuộc nên như thế nào thì lúc ấy đã từng có tranh luận. Nhưng nhìn vẻ mặt của vị Bí thư Dịch thì không hề nghi ngờ hẳn là đứng về phía Phạm Hồng Vũ. Bí thư Dịch ghét ác như cừu, Phạm Hồng Vũ cho dù có đập chết Trịnh Phong Khuông thì chỉ sợ Bí thư Dịch cũng sẽ như cũ mà tán thành.
- Chú Dịch, vị học trò này của chú chẳng học được kỹ năng nào khác ngoài việc đánh nhau.
Cao Khiết tâm trạng thật tốt, ngay cả Bí thư Dịch cũng bị lôi vào.
Kẻ hèn này chính là Phạm thần thám, thành phố Hồng Châu có đại án, Bí thư Dịch tự mình điểm tướng, đem kẻ hèn này điều đến tỉnh thành phá án.
Làm sao kẻ hèn này cái gì cũng không học được?
Chủ nhiệm Phạm nói thầm trong lòng, rất không cam lòng.
- Tính tình có chút không bình tĩnh thì cũng không có gì. Người trẻ tuổi nếu không tức giận thì làm sao làm việc được chứ? Nhưng chỉ cần sử dụng cho thích hợp, vậy là được rồi.
Bí thư Dịch liền khích lệ Phạm Hồng Vũ một câu.
- Vâng, cảm ơn giáo sư Dịch đã khen ngợi.
Phạm Hồng Vũ kính cẩn nói.
Bí thư Dịch gật đầu, chuyển hướng sang Cao Khiết nói:
- Tiểu Khiết, tối nay xảy ra sự việc náo loạn như vậy, cha của cháu rất nhanh sẽ biết được. Cháu nên về nhà đi, để ông ấy không lo lắng nữa. Để chú đưa cháu về.
Cao Khiết suy nghĩ một chút, rồi nhẹ gật đầu.
Bí thư Dịch liền thở phào một cái.
- Đi thôi!
Cao Khiết thấp giọng nói với Phạm Hồng Vũ.
- Có thật là dẫn tôi đi không? Chủ tịch Cao lần này không phải là Chủ tịch Cao kia chứ? Chỉ sợ là không chịu nhả ra một dấu hiệu cho tôi thôi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nhỏ giọng nói một câu.
Không thể nghi ngờ, hắn đã đoán được thân phận của cha Cao Khiết.
- Muốn có chút dấu hiệu thì chờ xem.
Cao Khiết nhếch miệng, thản nhiên cười.
Phạm Hồng Vũ cũng cười theo, rồi bước lên xe của Bí thư Cao.
Trời đã tối, và vì vội nên Bí thư Dịch tự mình lái xe, cũng không phiền đến tài xế. Và bây giờ Bí thư Dịch cũng tự mình lái xe. Cao Khiết nói:
- Chú Dịch, cái này thật sự chúng cháu nhận không nổi đâu.
Bí thư Dịch cười ha hả nói:
- Tiểu nha đầu, trước mặt chú Dịch còn chối cải sao? Ăn kẹo nhiều là sâu răng đấy.
Nhớ tới khi Cao Khiết còn bé, mỗi lần cô muốn ăn kẹo thì hay vòi vĩnh mình, Bí thư Dịch mặc dù lòng dạ sắt đá nhưng cũng phải mềm nhũn ra, tràn đầy nhu tình. Ông thật sự xem Cao Khiết như đứa con gái của mình.
Chủ nhiệm Phạm liền hướng Chủ tịch thị trấn Cao cau mày.
Không nghĩ tới Chủ tịch thị trấn đại nhân khi còn bé cũng rất tham ăn.
Chiếc xe lao nhanh trên đường phố Hồng Châu. Trên đường đi không có một chút trở ngại nào, rất nhanh đến một nơi rất uy nghiêm.
“UBND thành phố Hồng Châu”, tấm bảng hiệu với dòng chữ màu đen đập vào trong mắt.
Đây còn được gọi là tòa nhà Ủy viên thường vụ thành phố.
Nhà của Cao Khiết ở trong này.
Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, ở kiếp trước, chính quyền thành phố Hồng Châu là văn phòng tách ra. Nhưng đó hẳn còn là chuyện của mười năm trước.
Chiếc xe chậm rãi tiến vào cổng tòa nhà Ủy viên thường vụ. Cánh cổng từ từ đóng lại.
Phía trước u tĩnh dị thường. Hai bên con đường nhỏ đi dạo lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Chiếc xe chậm rãi dừng trước một căn lầu đơn mới xây.
- Cám ơn chú Dịch. Chú Dịch vào nhà ngồi chơi một lát?
Cao Khiết từ trong xe bước ra, nhiệt tình hướng về phía Bí thư Dịch phát ra lời mời.
Bí thư Dịch bật cười một tiếng nói:
- Chú không vào đâu. Xem chừng có người sắp bị mắng nên chú không muốn làm bia đỡ đạn. Dù sao, cháu bây giờ cũng có một bia đỡ đạn rồi, bắn hết lên người cậu ấy thì tốt hơn.
Bí thư Dịch bề ngoài thì cực kỳ uy nghiêm, nhưng kỳ thực lại rất hài hước, cũng không phải là người thông thái rởm. Hơn nữa, đối với Phạm Hồng Vũ thì hết sức thưởng thức.
Phạm nhị ca cảm thấy đau đầu.
Đưa mắt nhìn chiếc xe của Bí thư Dịch rời đi, Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Bí thư Dịch không ở trong tòa nhà Ủy viên thường vụ sao?
Bí thư Dịch cũng là một vị Ủy viên thường vụ thành ủy.
Cao Khiết nói:
- Chú ấy ở lại cục Công an thành phố. Văn phòng Thành ủy cũng đã chuẩn bị một căn nhà cho chú ấy, nhưng chú ấy lại không chịu, nói là không quen.
Bí thư Dịch là điển hình của cán bộ kỹ thuật đi lên. Trước kia ở cục Công an thành phố chịu trách nhiệm nghiệp vụ. Hôm nay, mặc dù đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an thành phố, nhưng chủ yếu là trông coi cục Công an thành phố. Viện kiểm sát và cục tư pháp ông chỉ thống nhất phối hợp, chứ không trực tiếp tham dự.
Phạm Hồng Vũ gật đầu.
- Đi thôi!
Phạm Hồng Vũ do dự, hạ giọng nói:
- Chị, tính cách của Chủ tịch thành phố Cao là như thế nào?
Bỗng nhiên, trong lúc chuẩn bị đi gặp cha của Cao Khiết, Chủ tịch thành phố Hồng Châu, Phạm Hồng Vũ liền có mấy phần thấp thỏm. Cao Khiết là người mà hắn kính trọng, nhưng đối với Chủ tịch thành phố Cao thì lại vừa kính lại vừa sợ.
Nếu như không phải đúng lúc xảy ra chuyện tối nay, Phạm Hồng Vũ thật sự không ngờ tới, Cao Khiết lại là con gái của Chủ tịch thành phố Cao.
Điều bí mật này bảo vệ vô cùng đúng chỗ.
Sau này, Cao Khiết trở thành Chủ tịch thành phố Ngạn Hoa tựa hồ cũng có rất ít người biết, cha của cô, Cao Hưng Hán từng là Chủ tịch thành phố Hồng Châu. Dĩ nhiên, khi đó Chủ tịch thành phố Cao đã về hưu nhiều năm rồi, nên chẳng làm cho người ta chú ý. Phạm Hồng Vũ lúc này mới mơ hồ nhớ lại, Cao Hưng Hán con đường làm quan sau cùng là Phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh.
Thấy Chủ nhiệm Phạm vốn ngang ngược càn rỡ, không sợ trời không sợ đất bỗng nhiên có chút sợ hãi, Cao Khiết âm thầm buồn cười, nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói:
- Cậu đã gọi tôi bằng chị, vậy thì cậu quan tâm chi tính cách của Chủ tịch thành phố Cao?
Nói rất đúng!
Chủ nhiệm Phạm huyết tính tuôn ra, hào khí tung bay, làm ra một bộ dũng cảm, không biết sợ là gì.
Cao Khiết khẽ cười, rồi bước vào nhà.
Năm 87, những người lãnh đạo chính quyền thành phố Hồng Châu cũng còn chưa ở biệt thự, mà chỉ sống theo hình thức căn hộ. Nhà của Cao Khiết ở lầu ba. Trước cửa nhà, cô dừng lại, ấn chuông cửa.
- Ai vậy?
Bên trong truyền ra một giọng nói thanh nhã.
- Mẹ!
Cao Khiết cất giọng kêu lên, tựa hồ như trong nháy mắt, Chủ tịch thị trấn Cao thông minh tháo vát lại biến thành một cô gái được nuông chiều.
- Tiểu Khiết?
Cửa phòng sau đó mở ra, mẹ của Cao Khiết hiện ra với vẻ mặt kinh ngạc.
- Sao lại trở về giờ này?
- Mẹ, con là con của mẹ, đây là nhà con, con lúc nào mà chẳng trở về được?
Cao Khiết cười hì hì, ôm lấy mẹ, dịu dàng làm nũng.
Mẹ của Cao Khiết tất nhiên là vui mừng vô hạn, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Nha đầu này, lớn rồi mà còn giống như đứa trẻ.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn vào Phạm Hồng Vũ.
Lúc này trời đã tối, con gái đột nhiên về nhà, bên cạnh còn có một chàng thanh niên cao to tuấn tú, muốn cho mẹ của Cao Khiết không chú ý cũng không được. Đoán chừng, mẹ của Cao Khiết đang suy đoán thân phận của đồng chí Phạm Hồng Vũ.
- Cháu chào cô!
Phạm Hồng Vũ cúi người chào.
Lúc này, Chủ nhiệm Phạm mới nhớ ra, hai tay mình lúc này trống trơn. Lần đầu tiên đến nhà Cao Khiết, mà mình lại đi hai tay không, không khỏi là quá kỳ cục. Một chút thế sự nhân tình cũng không biết.
- A, chào cháu, chào cháu.
Mẹ của Cao Khiết mỉm cười, gật đầu đáp lễ.
Phạm Hồng Vũ thân hình cao lớn, anh tuấn, đứng ở nơi đó hùng dũng, oai vệ, hiên ngang khiến cho ấn tượng đầu tiên của mẹ Cao Khiết về hắn rất tốt.
- Mẹ, để con giới thiệu một chút, đây là đồng nghiệp của con, Phạm Hồng Vũ, thư ký của Chủ tịch địa khu Khâu Minh Sơn. Bây giờ đang ở thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức rèn luyện. Hôm nay cùng con đi công tác.
Cao Khiết ôm một hồi rồi buông tay ra, mỉm cười giới thiệu Phạm Hồng Vũ với mẹ.
Phạm Hồng Vũ lại lần nữa cúi người chào hỏi.
Mẹ của Cao Khiết hơn bốn mươi tuổi, vóc người thon thả, mái tóc quăn theo mốt bây giờ. Mặc dù là ở nhà nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, rất có phong phạm trí thức. Khó trách có thể sinh ra một đứa con gái có khí chất như vậy.
- Chà, là thư ký của Chủ tịch Khâu à? Mau, Tiểu Phạm, mời vào.
Mẹ của Cao Khiết khách khí mời.
Khâu Minh Sơn ở tỉnh Thanh Sơn cũng là đại danh đỉnh đỉnh, đã từng làm chung với Chủ tịch thành phố Cao ở văn phòng chính quyền tỉnh một thời gian ngắn. Lão Cao đối với Khâu Minh Sơn đánh giá vẫn rất cao. Mẹ của Cao Khiết đối với Khâu Minh Sơn cũng có ấn tượng. Nghe nói Phạm Hồng Vũ là thư ký của Khâu Minh Sơn, trong lòng càng thêm hảo cảm.
Nhưng nếu mẹ của Cao Khiết biết đồng chí Phạm Hồng Vũ là nhân vật chính trong Nhất thất thảm án thì không biết cảm tưởng ra sao nữa.
Dù sao mẹ của Cao Khiết cũng là phần tử tri thức, lại là nữ đồng chí. Đối với đại sự của tỉnh, mặc dù cũng có nghe nói, nhưng không hiểu biết cặn kẽ, cũng chưa từng nghe nói qua “uy danh hiển hách” của đồng chí Phạm Hồng Vũ.
- Vào đi!
Cao Khiết có chút nhún nhảy bước vào nhà, rồi quay đầu nói với Chủ nhiệm Phạm đang đứng ngơ ngác ngoài cửa.
Phạm Hồng Vũ kiên trì bước vào.
Trong phòng khách trống trơn, chỉ có tiếng từ TV phát ra, nhưng lại không có người nào khác.
- Mẹ, ba đâu?
Cao Khiết lập tức hỏi, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Mẹ của Cao Khiết chưa trả lời thì một tiếng ho khan ngoài cửa vang lên, cửa thư phòng mở ra, một người đàn ông trung niên phong phạm tri thức, khuôn mặt phong độ, tràn đầy uy nghiêm mặc chiếc áo len màu đen đi ra.
Ông chính là Chủ tịch thành phố Hồng Châu Cao Hưng Hán.
Nhưng nhìn qua, tâm trạng của Chủ tịch thành phố Cao lại không tốt, sắc mặt tương đối nghiêm túc.
- Ba…
Cao Khiết lại kêu to một tiếng, nhào tới, ôm chầm lấy Chủ tịch thành phố Cao.
Bất kể là cha có cao hứng hay không.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo----- Chương 125: Cậu chính là Phạm Hồng Vũ
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Thừa cơ hội này, Phạm Hồng Vũ cẩn thận đánh giá Cao Hưng Hán vài lần.
Cao Hưng Hán nhìn qua chưa đến năm mươi tuổi, có thể là khoảng bốn bảy, bốn tám, nét mặt vẫn còn trẻ. Suy xét tuổi của Cao Khiết, Cao Hưng Hán hẳn là còn khá trẻ. Một đôi kính đen, lộ ra vẻ nho nhã, khí độ nghiễm nhiên của kẻ bề trên.
Bị con gái ôm, Chủ tịch thành phố Cao vốn có chút không vui, nhưng giờ phút này tâm cũng mềm nhũn, nét mặt nghiêm túc lộ ra vẻ tươi cười.
- Ba, có nhớ con không?
Cao Khiết làm nũng.
Cao Hưng Hán hừ một tiếng nói:
- Ai thèm nhớ, vừa nãy chú Dịch của con gọi điện tới. Rất tốt, đi hai năm rồi, cái gì cũng không học xong, chỉ biết học cách đánh nhau.
Bí thư Dịch khi nhận được điện thoại của Cao Khiết, với giao tình của ông và Cao Hưng Hán, thì không có khả năng không thông báo cho Cao Hưng Hán biết được.
Hihi!
Cao Khiết liền cười cợt nhả.
- Đánh nhau không phải là con, mà là một người khác.
Mẹ của Cao Khiết nghe không hiểu ra sao.
Đánh nhau?
Lời này nói thế nào?
Cao Khiết cùng người ta đánh nhau?
Mẹ của Cao Khiết thật sự muốn điên lên, giống như Bắc cực và Nam cực vĩnh viễn không bao giờ kéo lại được gần, nhất định chồng bà nghe lầm rồi, hoặc là lý giải sai lầm ý tứ của lão Dịch.
- Được rồi, khách của con đâu?
Cao Khiết bị con gái ôm lấy, thoát thân không được.
Cao Khiết lúc này mới buông cha ra, cười hì hì, khoác tay Cao Hưng Hán, kéo ông ngồi xuống ghế đi văng, hướng Phạm Hồng Vũ nháy mắt. Phạm Hồng Vũ bước ra phía trước, cúi đầu chào Cao Hưng Hán, cung kính nói:
- Xin chào Chủ tịch thành phố Cao.
Cao Hưng Hán cũng không vội trả lời, cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ một phen, rồi mới chậm rãi nói:
- Tiểu tử, vừa nãy người đánh nhau chính là cậu à?
Phạm Hồng Vũ liền có chút xấu hổ:
- Vâng, Chủ tịch thành phố Cao, xảy ra một số tình huống ngoài ý muốn, không thể không động thủ.
Cao Hưng Hán liền quay đầu trừng mắt nhìn Cao Khiết, nói:
- Thật sao? Tiểu Khiết, trở thành Chủ tịch thị trấn, tác phong làm việc lập tức chuyển biến rồi sao? Khi tới tỉnh, lại không về nhà, lại ở khách sạn. Rồi lại cùng với con trai của đồng chí Thẩm Ngọc Thanh đánh nhau. Đồng chí Khâu Minh Sơn dạy các người như thế đó à?
Cao Khiết vẫn cười hì hì, không chút sợ hãi nói:
- Ba, đây thật sự là oan uổng cho Chủ tịch địa khu Khâu rồi. Chủ tịch địa khu Khâu và ba cũng giống như nhau, đều là phần tử trí thức. Quân tử dùng tài hùng biện chứ không động thủ. Chủ nhiệm Phạm thích động thủ, cũng không phải do Chủ tịch địa khu Khâu chỉ bảo. Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm nổi tiếng phúc hậu. Chủ nhiệm Phạm, cậu hãy tự mình hướng Chủ tịch thành phố Cao giải thích đi, cậu vì sao mà lại thích đánh nhau như thế?
Nói gì vậy?
Chủ nhiệm Phạm trong phút chốc mặt sa sầm xuống.
Cao Hưng Hán lập tức cả kinh, đánh giá Phạm Hồng Vũ một lần nữa, giật mình hỏi:
- Cậu là Phạm Hồng Vũ?
Xem ra Chủ tịch thành phố Cao đối với “uy danh hiển hách” của Phạm nhị ca sớm đã có nghe qua. “Nhất thất đại án” mặc dù phát sinh ở một huyện hẻo lánh như Vũ Dương, nhưng lại đưa tới chấn động chưa từng có. Cao Hưng Hán thân là Chủ tịch thành phố trực thuộc tỉnh, làm sao mà không chú ý chứ?
Trong lúc này, Phạm nhị ca cũng không có biện pháp phủ nhận, chỉ phải kiên trì nói:
- Vâng, đúng vậy. Chủ tịch thành phố Cao, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Mẹ của Cao Khiết cười nói:
- Lão Cao, làm gì vậy? Tiểu Phạm là thư ký của đồng chí Khâu Minh Sơn, và là đồng nghiệp của Tiểu Khiết, cùng nhau đi công tác. Vừa tới cửa, anh lại thẩm vấn người ta như vậy. Tiểu Phạm, cháu đừng để ý ông ấy nhé. Hai cha con ông ấy bình thường hay nói chuyện với nhau như vậy, rất thích nói giỡn. Cháu ngồi đi, đừng câu nệ làm gì.
- Vâng, cảm ơn cô!
Sau khi nói lời cảm ơn, Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính vô cùng. Trước mặt cặp vợ chồng trí thức, Phạm Hồng Vũ thật là có chút câu nệ, hơn nữa bọn họ lại là cha mẹ Cao Khiết.
Mẹ của Cao Khiết tự mình rót cho Phạm Hồng Vũ một tách trà nóng.
Phạm Hồng Vũ vội đứng dậy, hai tay tiếp nhận, luôn miệng nói cảm ơn.
Cao Hưng Hán hứng thú đánh giá Phạm Hồng Vũ, không che giấu sự tò mò của mình về cái tên to gan lớn mật này. Tự ý sửa bài văn của Khâu Minh Sơn, gây ra động tĩnh to lớn, thậm chí kinh động đến Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Tào Tuấn Minh, rồi lại cướp đoạt súng của cảnh sát, ở phòng công an huyện công nhiên bắt cóc cảnh sát làm con tin. Như thế là cả gan làm loạn. Nói như vậy, con trai của Thẩm Ngọc Thanh bị đánh thì được tính là gì.
Mẹ của Cao Khiết nhìn thấy bộ dạng này, trong lòng âm thầm kỳ quái, rồi lại hiểu có chút không ổn. Bất kể thế nào, người tới cũng là khách, làm như vậy không phải là đạo đãi khách chút nào. Mặt mũi của con gái cũng phải bảo toàn chứ.
- Tiểu Phạm, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tham gia công tác được bao lâu?
Mẹ của Cao Khiết mỉm cười hỏi, tránh cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy xấu hổ.
Phạm Hồng Vũ vội khom người đáp:
- Cô, cháu năm nay hai mươi mốt tuổi. Năm ngoái vừa mới tốt nghiệp trường đại học công an tỉnh, tham gia công tác chưa được một năm. Bây giờ đang ở thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức rèn luyện, là cấp dưới trực tiếp của Chủ tịch thị trấn Cao.
Một chút thất vọng chợt lóe lên trong mắt mẹ Cao Khiết.
Hóa ra mới hai mươi mốt tuổi, khẳng định không phải là bạn trai Cao Khiết. Mẹ của Cao Khiết là phần tử tri thức, chuyện chung thân đại sự của con gái, cũng không phải coi trọng môn đăng hộ đối. Chỉ có điều, xuất thân gia đình cộng với điều kiện cá nhân của Cao Khiết, cho dù gả vào nhà “đế vương”, làm mẫu nghi thiên hạ “hoàng hậu nương nương” cũng không có gì kỳ quái.
Điều duy nhất khiến cho mẹ Cao Khiết hao tâm tổn trí là Cao Khiết gần như chưa bao giờ nói chuyện tình cảm cá nhân của cô cho cha mẹ biết. Ra vẻ phương diện này rất không thông suốt. Mẹ của Cao Khiết rất lo lắng. Ít nhất, chỉ nhìn bề ngoài, Tiểu Phạm này đúng là tuấn tú lịch sự, còn tưởng rằng con gái mình rốt cuộc đã thông suốt rồi chứ.
Không ngờ đúng là công dã tràng.
- Mẹ, đồng chí Phạm Hồng Vũ đại danh đỉnh đỉnh. Đại án tại Vũ Dương trước đó không lâu, cậu ấy là đương sự đấy.
Cao Khiết lại không chút để ý đến sự xấu hổ của Chủ nhiệm Phạm, ở một bên đổ thêm dầu vào lửa.
Lúc này nhất định phải cho hắn “đẹp mặt” mới được. Cũng muốn nhìn xem cái tên bình thường càn rỡ, da trâu hò hét này ứng đối làm sao đây.
À?
Lần này, mẹ của Cao Khiết thật sự chấn động, ánh mắt mở lớn, gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ.
- Cháu…cháu chính là Phạm Hồng Vũ?
- Vâng, thưa cô, cháu chính là Phạm Hồng Vũ.
Chủ nhiệm Phạm buồn bực tới cực điểm, rồi lại không thể không gật đầu, không kìm nổi vụng trộm liếc nhìn Chủ tịch thị trấn Cao, rất là bất mãn.
Đây là chuyện gì vậy?
Mẹ của Cao Khiết thật sự không biết như thế nào cho phải.
Không nghĩ qua, hung thần ác sát trong truyền thuyết đột nhiên lại vào nhà của mình.
Chủ tịch thành phố Cao nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói:
- Chuyện này tổ chức đã có định luận. Tiểu Phạm, chuyện tối nay ra sao, mau kể lại đi?
Vẻ mặt đã sớm bình tĩnh trở lại.
Vừa rồi Bí thư Dịch gọi điện thoại cho ông, cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói Cao Khiết ở khách sạn Mai Sơn có xung đột với con trai của Phó chủ tịch thành phố Thẩm Ngọc Thanh Thẩm Quang Viễn, phải đến đó xử lý. Vì sao xảy ra xung đột thì Bí thư Dịch cũng không nói.
- Còn vì sao nữa?
Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Cao Khiết đã bĩu môi, khinh thường nói.
- Cái tên Hỗn thế ma vương của nhà Thẩm Ngọc Thanh bộ ba không rõ ràng sao? Trực tiếp xem Hồng Châu trở thành nhà của y. Ở khách sạn làm xằng làm bậy, trước mặt mọi người sàm sỡ nhân viên của đoàn biểu diễn nghệ thuật từ phía nam tới. Con ngăn cản y, y còn đầy miệng những lời xấu xa. Phạm Hồng Vũ nhìn không quen, liền tiến lên dạy dỗ y hai cái. Cứ như vậy, lại còn gọi điện thoại cho Cục trưởng Cam của phân cục công an khu Thủ Nghĩa tới, muốn bắt tụi con lại. Cha, Thẩm Ngọc Thanh dù gì cũng là một Phó chủ tịch thành phố, trước kia là Bí thư Quận ủy khu Thủ Nghĩa, như thế nào lại không giáo dục con trai mình chứ.?
Cao Khiết nói xong, liền tức giận lên.
Tối hôm nay, nếu đổi lại là người khác, thì sợ là thiệt lớn rồi.
- Lúc ở Vũ Dương, Hồng Vũ đã trừng trị một kẻ gia hỏa xấu xa, chẳng lẽ ở tỉnh cũng tiếp tục như vậy sao?
Cao Hưng Hán lập tức trở nên nghiêm túc, nói:
- Tiểu Khiết, cũng không thể đem hết trách nhiệm đổ lên đầu người khác. Các con một chút trách nhiệm cũng không có sao?
Bình thường, Cao Hưng Hán luôn giáo dục con của mình phải xem xét toàn diện, xem trên người mình có khuyết điểm hay không, không có khả năng toàn bộ đổ lên người khác.
Cao Khiết không chút sợ hãi, nói:
- Ba, ba không ở hiện trường nên không biết. Nếu ba ở đó, tuyệt đối còn phẫn nộ hơn con. Tình hình lúc ấy quả thực khiến cho người ta phải tức giận. Trước mặt bao người, Thẩm Quang Viễn công nhiên kéo quần áo của nữ diễn viên. Đây là hành vi mang tính chất gì? Nếu con đã nhìn thấy thì con không thể mặc kệ.
Mẹ của Cao Khiết kinh ngạc nói:
- Con của Thẩm gia không hư như vậy chứ?
- Mẹ, y đâu chỉ là hư hỏng, mà quả thực rất hư hỏng. Ở Vũ Dương, trong Nhất thất đại án, bị bắn rơi chính là Trịnh Phong Khuông. Anh ta cũng giống như Thẩm Quang Viễn. Đáng tiếc, ở Hồng Châu chúng ta không có một Phạm Hồng Vũ. Bằng không, thì y cũng tiêu đời rồi.
Cao Khiết hổn hển nói.
Hóa ra, trong đầu Cao Khiết đã sớm đem những gì Phạm Hồng Vũ làm là “vì dân trừ hại”, hành động anh hùng. Xem ra, mặc kệ gia đình thế nào, lớn lên trong hoàn cảnh nào, thì những người trẻ tuổi luôn có những suy nghĩ không khác biệt nhau lắm. Ở sâu trong nội tâm của Cao Khiết, đã có một anh hùng trong mộng.
Cao Hưng Hán dở khóc dở cười. Với ánh mắt của ông về Nhất thất đại án, tất nhiên là không cùng suy nghĩ với Cao Khiết. Muốn ông xem Phạm Hồng Vũ là “anh hùng” thì hơi khó.
Hơn nữa, lời của con gái là mờ mịt phê bình trị an thành phố Hồng Châu không tốt, trực tiếp lôi vị Chủ tịch thành phố ông vào trong.
Đường đường là một thành phố trực thuộc tỉnh, cần gì một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa chứ.
- Tiểu Khiết, con là Chủ tịch thị trấn, mà suy xét vấn đề như vậy sao? Trị an xã hội là dựa vào bạo lực để giữ gìn?
Một chút, Cao Hưng Hán mới bắt đầu dạy bảo.
Vẫn lắng nghe hai cha con đối đáp, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói:
- Chủ tịch thành phố Cao, trong một giai đoạn nào đó, trị an xã hội quả thật rất cần dựa vào bạo lực để giữ gìn. Ít nhất hiệu quả so với việc làm từng bước thì rõ ràng hơn nhiều lắm. Bằng không, thì chỉ tạo thành tổn thất lớn hơn cho quần chúng.
Cao Hưng Hán hai hàng lông mày nhướng lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R