Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 127 : Khảo hạch nội môn
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST by acquyden
Tô Triệt không biết tâm tư lão Hắc, vẫn đang lặng lẽ tính toán:
- Tổng cộng đưa cho Linh Lung một vạn một ngàn khối linh thạch, nếu mua theo giá cũ, chí ít cũng có thể lấy được hơn ba mươi viên đan dược lục phẩm. Chỉ là không biết, chỗ trưởng lão dược viên có đủ từng ấy thuốc hay không, dù sao đối với kim đan tu sĩ mà nói, dùng đan dược lục phẩm gần như không có hiệu quả.
Chỉ hơn một khắc sau, Linh Lung mang theo một làn hương khí quay trở về trước mặt Tô Triệt, nhưng không lập tức giao đan dược mà làm bộ do dự, cố ý lầm bầm nói:
- Ta đang cân nhắc, có nên đưa cho đệ từng ấy đan dược hay không, để tránh đệ tu luyện quá nhanh, sớm vượt qua ta...
Tô Triệt ha ha cười, chắp tay nói:
- Sư tỷ vĩnh viễn đều là sư tỷ, bất luận là lúc nào, tỷ đều có thể gọi đệ một tiếng sư đệ.
- Cái này là đệ nói nhé, ta không có ép đệ!
Linh Lung đạt được mưu kế, lúc này mới cười hì hì lấy từ trong túi càn khôn ra năm lọ thuốc kích thước trung bình, bày lên bàn:
- Đan dược lục phẩm, bên lão đầu tử hàng tồn không nhiều, Tử hỏa đan chỉ có ba mươi viên, Đằng long đan chỉ có mười tám viên, chỉ tính đệ một vạn linh thạch là được.
Vừa nói, vừa lấy ra túi linh thạch đựng một ngàn linh thạch.
Tô Triệt chỉ thu năm bình thuốc còn túi linh thạch thì không thu hồi. Một vạn một ngàn linh thạch có thể mua bốn mươi tám viên đan dược lục phẩm đã là vô cùng rẻ, sao còn có thể keo kiệt thu hồi số còn dư.
Tô Triệt cất thuốc xong, co chân bỏ chạy, còn không chạy, có lẽ sẽ bị đánh chết.
- Tiểu tử thối!
Linh Lung mắng theo cái bóng của hắn, nhưng vẫn không quên cẩn thận truyền âm dặn dò:
- Không được quá cấp tiến, nhất định phải khống chế tốt thời gian dùng thuốc, nếu không, sẽ tạo thành tai họa...
- Đã biết!
Tô Triệt sớm đã chạy ra ngoài cửa, sợ lại bị nàng tung dây thừng, trói gô mình lại lần nữa.
Một lúc mua bốn mươi viên đan dược lục phẩm, lẽ ra, Tô Triệt nên đi Âm Phong hạp cốc bế quan tu luyện lần nữa, không những có thể trùng phá bức màn cảnh giới, thậm chí có khả năng một hơi tấn cấp Luyện Khí tầng tám.
Nhưng, cân nhắc đến sau khi tấn cấp Luyện Khí hậu kỳ, phải xin khảo hạch đệ tử nội môn và bị một vị kim đan trưởng lão đánh giá tổng hợp, khiến Tô Triệt có chút lo ngại.
Một thiếu niên mười sáu tấn cấp Luyện Khí tầng bảy đã tương đối bất phàm, nếu một hơi làm đến Luyện Khí tầng tám, đó chính là kinh hãi thế tục, quá phô trương.
Làm việc phô trương không phải không được, nhưng bây giờ, vẫn chưa phải lúc.
Vì vậy, Tô Triệt chỉ quay về động phủ tu luyện của mình, bắt đầu cảnh giới trùng quan.
Theo như những gì Linh Lung hướng dẫn trước đó, đầu tiên là ba viên Tử hỏa đan xuống bụng, mười mấy tức sau, hỏa lực cuộn lên ào ào mãnh liệt, không hổ là đan dược lục phẩm, dược lực thập phần tinh thuần, tốc độ chuyển hóa thành chân khí rất nhanh.
Mười mấy canh giờ sau, đợi đến khi hỏa hệ chân khí trong cơ thể đạt đến một loại trạng thái bão hòa, lại nuốt thêm ba viên Đằng long đan nữa...
Đúng như cái tên Đằng long đan, đan dược nhập bụng, dược lực vừa hóa khai, một luồng dược kình trùng thiên như cự long đằng không bay lên, khoảng khắc này, Tô Triệt đột nhiên sản sinh một loại ảo giác là mình cũng đang bay lên chín tầng mây, hận không thể ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, chấn động không trung!
Mượn luồng trùng thiên chi thế này, Tô Triệt cảm thấy tấm màn ngăn "mỏng như giấy" kia bị xuyên thủng, không còn trở ngại, thông suốt vô cùng.
Đột phá xong màn ngăn, nghênh đón một phiến thiên địa mới, không nghi ngờ gì, đây chính là cảm giác của Luyện Khí hậu kỳ.
Ầm!
Duy trì tư thế khoanh chân Tô Triệt đứng bật dậy, một luồng hỏa khí mạnh mẽ từ trên người hắn tràn ra ngoài, thiêu cháy tất cả đồ đạc trong phòng thành tro bụi.
Vù...
Cuối cùng, lại một hơi thở dài, một chiếc lưỡi lửa từ trong miệng phun ra, dài hơn năm thước.
Vốn dĩ định ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng dài, nhưng, nghĩ đến mình chỉ là tấn cấp Luyện Khí hậu kỳ, khí thế không nên quá lớn, tránh bị hàng xóm xung quanh mắng một tiếng "tiểu nhân đắc chí", cho nên, chuyển hóa hảo tình trong lòng thành hỏa khí cuồn cuộn, cũng là một kiểu phát tiết tâm trạng.
Luyện Khí tầng bảy!
Luyện Khí hậu kỳ!
Sau đó, Tô Triệt lại khoanh chân ngồi xuống, tranh thủ dược lực vẫn còn, tiếp tục củng cố cảnh giới. Ba ngày sau, tắm rửa thay đồ, tinh thần phấn chấn một lần nữa đến trước mặt Linh Lung.
Đối với Tô Triệt mà nói, giống như một khắc trước vừa tạm biệt, một khắc sau lại nhìn thấy Linh Lung, mấy ngày trùng quan, gần như không có quan niệm thời gian.
- Chỉ có năm ngày!
Linh Lung tính thời gian cho hắn, lúc này, biểu tình trên mặt là vô cùng ghen tị, nhưng trong mắt thì vẫn ánh lên nụ cười, vui mừng thay cho hắn:
- Trực giác của đệ chuẩn thật đấy, lần trùng quan này quả nhiên rất dễ dàng.
Tô Triệt ha ha cười nói:
- Kìm nén mãi, một hơi vọt qua luôn.
- Câu nói này hơi cũ, nhưng ý tứ thì đúng.
Linh Lung bày ra điệu bộ của một sư tỷ, gật đầu nói:
- Tu luyện chính là như vậy, thường ngày tích lũy được càng nhiều, thời khắc then chốt bạo phát càng mạnh mẽ...
Sau mấy câu đạo lý, nàng lại nói:
- Ta biết đệ đến đây, là muốn xin khảo hạch đệ tử nội môn đúng không?
- Vâng.
- Đi!
Linh Lung lập tức đứng dậy, phẩy tay nói:
- Dẫn đệ đi báo danh.
Tô Triệt đi theo sau nàng, kìm nén một lúc, vẫn không kìm được nói:
- Linh Lung sư tỷ, tính cách tỷ thẳng thắn như vậy, chẳng giống một cô gái chút nào.
- Sao, nhìn không quen?
Linh Lung quay đầu nhìn.
- Sao có thể, phải nói là cực kỳ ngưỡng mộ.
Những lời Tô Triệt nói đều là thật, chỉ có điều, hắn cứ cảm thấy một cô gái khôn ngoan như nàng, giọng nói trong trẻo, cử chỉ nho nhã, phương diện tính cách hào sảng thắng thắn như một nam nhi anh hùng, khiến người ta rất có cảm giác muốn xung đột.
- Nói thật với đệ, bây giờ ta trưởng thành nhiều rồi, chứ đổi thành hai năm trước, tiểu tử thối như đệ...
Linh Lung lại quay đầu vung nắm đấm:
- Gặp một lần, đánh một lần!
Tô Triệt đang định trêu nàng một câu.
- Đệ làm sao, đệ chướng mắt chỗ nào.
Nhưng, đột nhiên nghĩ ra, nàng nói hai năm trước, chính là khoảng thời gian mẹ nàng mới mất, không nghi ngờ gì, bất hạnh này, đối với nàng mà nói là một sự đả kích trầm trọng, cho nên, nàng mới trưởng thành.
Phải, mình cũng vậy. Tai nạn đó cướp đi tính mạng của tất cả người thân hắn, sau khi mượn thi hoàn hồn, hắn vẫn cảm thấy, tâm lý giống như bỗng chốc già đi rất nhiều, mất đi một chút hoạt bát mà người trẻ tuổi nên có.
Linh Lung nhạy bén cảm nhận thấy, tâm trạng Tô Triệt hình như có chút suy sụp, lại giải thích nói:
- Lúc nãy chỉ là nói đùa thôi, đệ mặc dù giả dối y như đại ca, nhưng chưa khốn nạn bằng hắn...
- Đệ biết.
Tô Triệt ha ha cười.
- Ừm.
Linh Lung khẽ gật đầu.
***
Huyền Cơ Phong, Thụ Nghiệp Đường.
Linh Lung dẫn Tô Triệt đến Thụ Nghiệp Đường, nhìn thấy khảo hạch quan "Lâm trưởng lão".
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 128 : Gặp lại Chân Chân
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST by acquyden
- Quả nhiên là mười sáu tuổi cốt linh...
Lâm trưởng lão nhìn ra tuổi tác thực của Tô Triệt, cũng có chút hiếu kỳ:
- Ta cũng muốn biết, ngươi chỉ là ba thuộc tính linh căn trung đẳng tư chất, tại sao có thể đạt đến thành tích này?
Còn không đợi Tô Triệt lên tiếng, Linh Lung đã tranh trả lời trước:
- Lâm trưởng lão, Tô Triệt tiên thiên tư chất mặc dù chỉ là trung đẳng, nhưng đệ ấy chịu thương chịu khó, lại có sở trường trên phương diện trồng trọt linh thảo và y trị, quan trọng nhất là, phúc duyên của đệ ấy thâm hậu, nuốt một loại thiên tài địa bảo, nên mới...
Lâm trưởng lão cười mủm mỉm nghe Linh Lung giải thích, đã hiểu, nha đầu này rất bảo vệ Tô Triệt, không hi vọng mình truy vấn nhiều bí mật của hắn.
Lâm trưởng lão và trưởng lão dược viên quan hệ không tệ, cũng rất yêu quý Linh Lung, cho nên, cũng không muốn làm khó Tô Triệt.
Chính là vì Tô Triệt đã cân nhắc đến khả năng này trước, nên mới đến tìm Linh Lung, để nàng dẫn mình đến Thụ Nghiệp Đường. Có người quen dễ làm việc, đạo lý này ở tu chân giới như như vậy.
- Được rồi, điều kiện tấn cấp Luyện Khí hậu kỳ trước hai mươi tuổi, Tô Triệt coi như thỏa mãn.
Lâm trưởng lão trầm giọng nói:
- Phúc duyên một người, có lúc, còn quan trọng hơn tiên thiên tư chất, cho nên, ta có thể cho hắn một đánh giá "loại ưu".
- Cảm ơn Lâm trưởng lão.
Tô Triệt và Linh Lung cùng cúi người thi lễ.
- Tiếp theo, còn hai yêu cầu nữa phải thỏa mãn, mới có thể thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử nội môn phái ta.
Lâm trưởng lão nhìn Tô Triệt nói:
- Thứ nhất, điểm cống hiến môn phái của ngươi phải đạt đến năm ngàn điểm; Thứ hai, phải hoàn thành một nhiệm vụ khảo hạch do ta chỉ định.
- Vâng, đệ tử hiểu.
Tô Triệt cung kính trả lời, trong lòng thầm nghĩ:
- Điểm cống hiến môn phái không thành vấn đề, số linh thảo cấp thấp trong Âm Phong hạp cốc, nộp lên hơn trăm gốc là có thể đổi năm ngàn điểm cống hiến; Tiếp theo, mấu chốt là xem Lâm trưởng lão sắp xếp cho mình nhiệm vụ khó đến đâu.
Lâm trưởng lão đứng dậy đi vào trong phòng, chỉ một lúc, đã cầm một ngọc phù thanh sắc đi ra, nói với Tô Triệt:
- Nhiệm vụ đã được ghi rõ trong ngọc phù này, cứ đọc thì biết.
- Đa tạ Lâm trưởng lão.
Tô Triệt nhận ngọc phù nhiệm vụ, cùng Linh Lung rời khỏi Thụ Nghiệp Đường.
Hai người đi ra Thụ Nghiệp Đường, Linh Lung hiếu kỳ hỏi:
- Là nhiệm vụ như thế nào?
Tô Triệt còn nóng lòng muốn biết hơn nàng, cho nên, thúc nhẹ chân khí, thẩm thấu tâm thần vào trong ngọc phù, lập tức nhìn thấy một đoạn văn tự, vừa tự đọc cho mình đồng thời cũng đọc cho Linh Lung nghe:
- Người của Đại Hạ Quốc triều đường đến bẩm báo, Đông Bình Huyện xuất hiện sự kiện ác quỷ tấn công người, mười ngày trước đã có ba người tử vong, năm người tung tích bất minh...
- Chỉ bảo đệ đi Đông Bình Huyện điều tra nguyên nhân, kịp thời hồi báo cho môn phái coi như hoàn thành nhiệm vụ, chứ không bắt đệ phải bắt quỷ hàng yêu.
Linh Lung gật đầu nói:
- Là nhiệm vụ thẩm tra, độ khó có lẽ không lớn.
- Đây là nhờ có sư tỷ ra mặt, nếu không, chỉ riêng cửa Lâm trưởng lão tiến hành đánh giá, cũng không dễ qua.
Tô Triệt thực tâm thực ý cảm ơn lần nữa.
Linh Lung mỉm cười, thần tình cổ quái hỏi:
- Biết ta sao ta lại đồng ý giúp đệ không?
Trong lòng Tô Triệt lập tức nảy ra hai suy nghĩ, nhưng vẫn rất thông minh lắc lắc đầu, thể hiện đoán không ra.
Linh Lung hơi đắc ý nói:
- Khi đệ giúp ta cứu chữa Lưu Vân Kim Trản, có phải ta đã nói qua với đệ mấy chục lần cảm tạ đúng không? Đệ nói đi, có hay không?
- Gần như vậy.
Tô Triệt gật đầu.
Linh Lung lại nói:
- Cho nên, ta muốn để đệ cảm ơn ta mấy trăm lần, trong lòng mới cảm thấy cân bằng. Hơn nữa, còn phải thật tâm thực ý cảm ơn mới được.
Tô Triệt không khỏi bật cười nói:
- Tình cảm nếu tốt, cảm ơn bao nhiêu cũng không ngại, tính thế nào cũng là đệ lời hơn...
Đang nói đến đây, Tô Triệt đột nhiên quay đầu nhìn sáng bên phải, bởi vì lão Hắc vừa nhắc nhở hắn, có một vị khách không mời sắp từ trên trời đáp xuống.
Linh Lung cũng có cảm giác, theo Tô Triệt hướng ánh mắt ra bên ngoài núi, chỉ nhìn thấy, đệ tử chân truyền Chân Chân của Thiên Vật Phong, như phi thiên tiên tử, vạt áo bay bay, lăng không phi độ mà đến.
Nàng đã là Trúc Cơ trung kỳ tu vi, nếu không vội lên đường, tốc độ phi hành bình thường hoàn toàn không cần ngự khí, chỉ dựa vào chân nguyên bản thân, là đã có thể tiêu sái tự do ngao du khắp nơi.
Đợi Chân Chân từ từ đáp xuống sơn đạo, Tô Triệt và Linh Lung biết rõ nàng là đến gây chuyện, nhưng vẫn chủ động tiến lên thi lễ chào hỏi:
- Xin chào sư tỷ.
Đối phương là một đệ tử chân truyền, nếu bất kính với nàng, nàng thậm chí có thể bắt giữ đệ tử nội môn như Linh Lung ngay tại trận, giải đi Nội Vụ Đường chịu trách cứ và sỉ nhục.
- Linh Lung sư muội, nửa năm không gặp, càng lúc càng xinh đẹp.
Chân Chân khách khí một câu với Linh Lung trước, sau đó mới chuyển chủ đề, liếc sang Tô Triệt nói:
- Tô sư đệ, nghe nói đệ bế quan nửa năm bước vào Luyện Khí hậu kỳ, ban đầu ta còn không tin, không ngờ, sự thực quả nhiên như vậy. Đệ lại một lần nữa khiến ta bất ngờ.
Chân Chân cũng tính là bụng dạ thẳng thắn, hành văn gãy gọn. Những lời này, chẳng khác gì công khai thừa nhận, trong linh thảo dược viên Huyền Cơ Phong có người bị nàng mua chuộc, có thể truyền tin cho nàng bất cứ lúc nào. Cho nên, Tô Triệt tấn cấp Luyện Khí hậu kỳ, từ lúc xuất hiện trước mặt Linh Lung, đến bây giờ chưa đầy hai canh giờ, Chân Chân nhận được tin nhanh như vậy, chắc chắn là ai đó trong linh thảo dược viên vừa truyền tin cho nàng, cho nên nàng mới bay đến Huyền Cơ Phong.
Tô Triệt bình tĩnh trả lời:
- Nửa năm trước lựa chọn bế quan, vốn là để tránh nộ khí của hai sư tỷ, ai ngờ, việc tu luyện lại thuận lợi như vậy.
- Nộ khí?
Chân Chân ha ha cười:
- Ta với đệ không phải nộ khí, mà là...
Lời nói đến đây, nội dung tiếp theo không nói nữa.
Linh Lung không kìm được khuyên nhủ:
- Sư tỷ, chuyện giữa Chân Lam sư tỷ và đại ca, vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, thực sự không cần thiết phải tiếp tục mối bất hòa này nữa, tỷ nói đúng hay không?
- Đúng vậy.
Chân Chân gật đầu nói:
- Ta cũng không muốn nhìn thấy tiểu muội và Ngọc Thanh tiếp tục xích mích. Cho nên, bên tiểu muội, ta sớm đã an ủi nó rồi.
Linh Lung trong lòng mừng thầm, vội vàng hỏi:
- Vậy Tô Triệt...
Chân Chân đột nhiên phẩy tay, ngắt lời nói:
- Chuyện Tô Triệt, là chuyện giữa ta và hắn, không liên quan gì đến những người khác!
Giờ này phút này, bất luận là Linh Lung, Tô Triệt hay lão Hắc, đều không chú ý thấy, động tác phẩy tay của Chân Chân, căn bản không phải cảm xúc kích động, mà là để che giấu một hành vi nào đó.
Sau cái phẩy tay của nàng, mặt đất dưới chân Tô Triệt đâm ra một sợ ngân tuyến mỏng như tơ nhện, vô thanh vô tức xuyên qua đế giày, đâm vào lòng bàn chân Tô Triệt. Vì sợ ngân tuyến thực tại quá mỏng, còn nhẹ còn cả muỗi đốt, cho nên khiến người ta khó lòng nhận biết được, cộng thêm động tác phẩy tay và biểu tình lạnh lùng của Chân Chân thu hút sự toàn bộ chú ý của Tô Triệt và lão Hắc, càng không cảm nhận được bất cứ dị thường nào.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 129 : Chủng tình ti (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST by acquyden
- Sư tỷ, hà tất phải vậy.
Linh Lung còn vẫn đang tiếp tục khuyên nhủ:
- Tô Triệt chỉ là một tiểu nhân vật, đệ ấy đâu có tư cách đắc tội tỷ.
- Bây giờ là tiểu nhân vật, rất nhanh sẽ không phải.
Chân Chân cười lạnh:
- Muội cũng nhìn thấy, mười sáu tuổi cốt linh đã là Luyện Khí thất tầng, thành tích này, chẳng thua kém gì ta năm xưa. Vị Tô sư đệ này, tiền đồ thật đúng là không thể hạn định.
Câu nói này đã nói rất nặng, ai cũng có thể nghe ra, chính vì Tô Triệt tiền đồ không thể hạn định, Chân Chân càng muốn làm hắn chết sớm.
Sự uy hiếp lộ liễu này, chính là cố ý khiến Tô Triệt từ nay về sau phấp phỏng lo sợ, hoang mang qua ngày, chịu đựng một kiểu dằn vặt tinh thần...
Linh Lung thở dài một tiếng, cũng đã nhìn ra, tính cách Chân Chân có chút thù dai, vô cùng oán hận Tô Triệt, chỉ dựa vào cái miệng của một mình mình, khẳng định không thể khuyên nàng. Xem ra, muốn hóa giải mâu thuẫn này, chí ít cũng cần trưởng lão ra mặt.
Người trong cuộc Tô Triệt, lúc này đang âm thầm truyền âm cho Linh Lung, an ủi ngược lại nàng:
- Sư tỷ, không sao đâu, đệ không sợ. Cùng lắm, mấy năm nữa đệ ở trong Huyền Cơ Phong, không chữa bệnh cho linh thảo thì bế quan tu luyện, đợi có một ngày vượt qua tỷ ấy, mọi vấn đề, đều không thành vấn đề.
Linh Lung cũng truyền âm trả lời:
- Nhưng, đệ vẫn phải đi Đông Bình Huyện hoàn thành nhiệm vụ.
- Không sao, đệ có cách âm thầm rời khỏi sơn môn, không bị bất cứ ai phát hiện.
Tô Triệt tự tin truyền âm trả lời.
Đã như vậy, Linh Lung cũng không biết nói gì.
Cách đó mấy bước, Chân Chân nhìn ra hai người họ đang bí mật truyền âm, lúc này, cũng có hứng thú quan sát đôi tiểu nam nữ, đột nhiên cười nói:
- Linh Lung sư muội, không lẽ, muội và Tô Triệt là mối quan hệ tình đầu ý hợp? Nếu đúng là như vậy, ta sẽ không tính toán chuyện cũ nữa, tha cho hắn.
- Á?
Linh Lung sửng sốt, lập tức giận dữ nói:
- Sư tỷ, sao tỷ lại nói như vậy?
- Ồ? Không phải sao?
Chân Chân nghiêng đầu cười:
- Vậy không có gì, ta cũng hi vọng không phải.
Lời vừa dứt, nàng liền bay lên trời, váy áo trắng tinh che khuất nhật quang, hình thành một âm ảnh rơi trên người Tô Triệt, đồng thời, còn bí mật truyền âm một câu:
- Tô sư đệ, có bản lĩnh, cả đời này ngươi cứ trốn trong Huyền Cơ Phong, vĩnh viễn đừng ra ngoài.
- Nữ nhân thối này!
Trong Tiên Ngục, lão Hắc giận dữ mắng.
Đợi nàng bay xa, Tô Triệt nói với Linh Lung:
- Sư tỷ, cảm ơn tỷ nói thay cho đệ. Nhưng, Chân Chân này quá đáng quá, sao có thể nói năng hồ đồ như vậy... Thật không ngờ, thân là đệ tử chân truyền đại phái tu tiên, ngôn ngữ lại âm độc như phường chợ búa.
Linh Lung khẽ gật đầu, thì thầm căn dặn:
- Đệ vẫn nên cẩn thận một chút, ta về trước đây.
Dứt lời, liền bước đi thật nhanh, rõ ràng là không muốn cùng Tô Triệt quay về linh thảo dược viên.
Nhìn bóng dáng nàng từ từ khuất xa, Tô Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng có thể lý giải, con gái dù thế nào da mặt vẫn mỏng, bị người ta nhắc chuyện kia, nếu phải tiếp tục đi cùng mình, cả quãng đường khẳng định sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Về phần những lời uy hiếp của Chân Chân, Tô Triệt cũng không quá quan tâm, hắn đã hạ quyết tâm, ngày mai rời khỏi sơn môn, đi Đông Bình Huyện hoàn thành nhiệm vụ.
Yểm linh chi thuật hiệu quả tuyệt hảo, không thể nào bị Chân Chân truy ra hành tung bản thân.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Triệt sau khi thay đổi diện mạo rời khỏi Thiên Huyền Tông, đi đến Đông Bình Huyện cách đó hơn ba ngàn dặm.
Ban đầu ngụy trang thành tu sĩ có tu vi Luyện Khí tầng ba, đợi đi xa được khoảng năm trăm dặm Tô Triệt mới biến trở lại sóng linh lực Luyện Khí thất tầng, chân dẫm lên một thanh thượng phẩm pháp kiếm, ngự kiếm mà bay, chao liệng trời xanh.
Phải bước vào Luyện Khí hậu kỳ mới có thể ngự khí phi hành. Phi hành chi thuật cơ bản nhất. Chiều hôm qua, Tô Triệt ở trên Huyền Cơ Phong luyện tập hai canh giờ, trên cơ bản có thể phi hành ổn định.
Hôm nay, biển rộng trời cao, mặc ta tung hoành, cảm giác cực tốc bay lượn này, khiến Tô Triệt không khỏi hô lên sung sướng. So với việc phải chạy bằng hai chân trước đây, đúng là tiêu chuẩn thiên địa chi biệt!
Một canh giờ bay ra tám trăm dặm, nếu không quan tâm chân khí tiêu hao, trước khi trời tối có thể đến Đông Bình Huyện.
Tô Triệt chỉ quan tâm đến việc hưởng thụ cảm giác sung sướng được bay lượn, đương nhiên không biết, lúc này từ Thiên Huyền Tông sơn môn bay ra hai đường thân ảnh xinh đẹp, Chân Chân điều khiển một thanh linh khí phi kiếm, sau lưng còn có một nữ tử xinh đẹp.
Nữ tử xinh đẹp cũng là một đệ tử nội môn của Thiên Vật Phong, giống như Tô Triệt, đều có tu vi Luyện Khí tầng bảy. Nửa năm trước, nàng cùng Chân Lam đi Cạnh Kỹ Phong, quan sát Tô Triệt và Tống mập tỷ đấu, đến hôm nay, vẫn có thể ghi nhớ tướng mạo Tô Triệt, nhưng hôm nay, địa vị Tô Triệt trong lòng nàng, đã không còn như trước...
Vừa ra khỏi Thiên Huyền Tông hộ môn đại trận, Chân Chân liền hỏi:
- Phi vân, hắn chạy hướng nào?
- Hướng Đông.
Nữ tử tên Phi vân giơ tay chỉ về hướng Đông, nhưng, nhưng nàng lại cẩn thận hỏi lại:
- Sư tỷ, sau khi đuổi kịp hắn, tỷ định làm gì?
- Sao, không nhẫn tâm? Sợ ta giết hắn?
Chân Chân cười nói:
- Phi Vân à, tình yêu bây giờ ngươi dành cho hắn đều là giả, chỉ là "Chủng tình ti" đang quấy phá mà thôi. Quay về thu hồi Chủng tình ti, ngươi sẽ vô cùng căm ghét hắn.
- Muội biết, muội biết, nhưng vẫn không khống chế được...
Chân Chân nghênh phong cười, nụ cười tràn ngập vẻ thanh cao và lãnh ngạo, đủ chứng minh, thứ mà nàng coi rẻ, không chỉ là nam nhân.
Linh khí phi kiếm mà Chân Chân điều khiển vốn thuộc thưởng đẳng phẩm cấp, cộng thêm nàng là Trúc Cơ trung kỳ tu vi, tốc độ phi hành tương đối đáng sợ, xẹt qua bầu trời như một đường điện quang, nhanh hơn tốc độ của Tô Triệt không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần phương hướng chính xác, rất nhanh có thể đuổi kịp Tô Triệt.
Quả nhiên, chưa đến nửa canh giờ, xa xa xuất hiện một chấm đen nhỏ, Chân Chân thì thầm hỏi:
- Phải hắn không?
Phi Vân do dự một lúc, nỗ lực khống chế cảm xúc khó chịu trong lòng, gật đầu trả lời:
- Phải.
- Tiểu tử thối, đuổi kịp ngươi rồi!
Khóe miệng Chân Chân nhếch lên một nụ cười nhạt, thôi động chân nguyên, gia tăng tốc độ truy đuổi.
Phía trước, Tô Triệt đang luyện tập mấy tư thế độ khó cao, đột nhiên nghe thấy lão Hắc trong Tiên Ngục hét lớn:
- Ây da không ổn, chủ nhân, mau độn địa! Mụ đàn bà thối đó đuổi đến nơi rồi!
Tô Triệt trong lòng thoáng giật mình, thậm chí còn không quay đầu kiểm tra, hoàn toàn nghe theo ý tứ lão Hắc, chui luôn xuống đất, bổ nhào như muốn tự sát.
Chát!
Một tay ấn độn địa đan vào miệng, ấn mạnh đến nỗi môi cũng thấy đau. Phía sau, Chân Chân vẫn đang phi hành với tốc độ đáng sợ, phi kiếm mang theo hai người, mà vẫn nhanh như lôi điện, xẹt một cái khoảng cách giữa hai bên chỉ còn một sải tay...
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 130 : Chủng tình ti (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST by acquyden
Soạt!
Chân Chân vung tay, ném ra một chiếc vòng ngọc, chính là món pháp bảo lần trước ở Cạnh Kỹ Phong trói chặt Chân Lam trong nháy mắt.
Hôm đó, bản thân Chân Lam đã có tu vi Luyện Khí đại viên mãn, vẫn bị chiếc vòng ngọc ấy giam giữ, trong khi Tô Triệt bây giờ vẫn chỉ là Luyện Khí thất tầng.
Tô Triệt vẫn đang lao xuống, trong lòng ra sức gào thét:
- Độn địa đan, mau phát sinh hiệu lực!
Mắt thấy sắp chạm xuống đất...
Thịch! Thịch...
Đại đại mạch động đúng lúc đó xuất hiện, phốc một cái, như cá gặp nước, Tô Triệt một lần nữa hóa thân thành đại địa chi tử, sà vào vòng tay ấm áp của đất mẹ thân yêu.
Vòng ngọc bạch sắc trói chặt Tô Triệt để lại một đường tàn ảnh, sưu một tiếng, lại quay về trong tay Chân Chân.
Chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi, vậy mà lại để hắn chạy mất!
- Độn địa đan!
Chân Chân giận đến nghiến răng kèn kẹt, trong lòng vẫn đang tò mò, tiểu tử thối này rõ ràng không quay đầu, lại không có thần thức, sao có thể kịp thời phát hiện mình?
Sau lưng nàng, nữ tử xinh đẹp "Phi Vân" lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không thể kiềm chế nổi lên một suy nghĩ:
- Tốt quá, tốt quá, hắn thoát rồi...
Biết rõ nghĩ vậy rất không đúng, nhưng, một sợi tình ti sớm đã buộc lên người nam nhân đó, quan tâm đến hắn khó có thể khống chế, cảm giác này, thực sự mâu thuẫn, khó chịu chết đi được, thời gian lâu dần, nói không chừng nhân cách phân liệt...
Giờ này phút này, tim Phi Vân, cực loạn!
Nhưng không ngờ, Chân Chân căn bản không quan tâm đến cảm nhận của nàng, quay đầu nói:
- Phi Vân, cho dù hắn thi triển thổ độn chi thuật, chạy xa vạn dặm, vẫn không thể thoát được cảm ứng của "Chủng tình ti", muội mau nói cho ta biết...
Nói đến đây, Chân Chân cũng quan sát được vẻ đau khổ trên mặt Phi Vân, dịu dàng khuyên nhủ:
- Phi Vân, nhất định phải kiên cường, ghi nhớ, cảm giác đối với hắn là giả, căn bản không tồn tại, chỉ là để giúp ta bắt hắn mà thôi... Phương pháp này là muội tự đề xuất, không phải sao?
- Phải, phải.
Phi Vân dùng lực gật đầu, lệ tuôn như suối:
- Sư tỷ, muội bây giờ mới hiểu, cái gì là mua dây buộc mình, đúng là hối hận chết mất.
Chân Chân chỉ nghe qua hiệu lực "Chủng tình ti", chứ không đích thân lĩnh hội, sao có thể hiểu được cảm giác của nàng, giờ này phút này, dĩ nhiên là chỉ biết cười:
- Nha đầu đáng chết, bây giờ hối hận cũng muộn, không bắt được hắn, sợi tình ti đó, muội vĩnh viễn không thể thu hồi lại được.
Phi Vân chùi nước mắt, ấm ức giơ tay chỉ ra một phương hướng:
- Hắn, hắn đi hướng kia...
Nhìn trạng thái lúc này của Phi Vân, Chân Chân âm thầm cảnh giác:
- Không ngờ, một Phi Vân trước kia cũng giống ta, không coi nam nhân ra gì, lại biến thành bộ dạng này, Chủng tình ti, ta tuyệt đối không dám động đến...
Tiếp tục truy đuổi!
Chân Chân thân là đệ tử chân truyền, muốn làm ra mấy viên Độn địa đan không hề khó, trong túi càn khôn của nàng kỳ thực cũng có Độn địa đan. Nhưng, cho dù có Phi Vân tình ti cảm ứng, cũng không cần chui xuống đất đuổi hắn, cứ dai dẳng đuổi theo như vậy, sớm muộn gì hắn cũng dùng hết đan dược, trở lại mặt đất mà thôi.
Nhưng, hơn một canh giờ trôi qua, vẫn không thấy tiểu tử thối kia trồi lên mặt đất...
- Hắn rốt cục có bao nhiêu Độn địa đan?
Chân Chân không khỏi nghi hoặc lên tiếng:
- Phi Vân, muội không cảm ứng sai chứ, hay là hắn chết ngạt dưới đất rồi?
- Không có, khẳng định chưa chết.
Phi Vân lắc mạnh đầu, trên mặt vẫn còn nguyên vệt nước mắt:
- Nếu hắn chết, muội khẳng định sẽ rất đau lòng.
Dưới đất, Tô Triệt đã tiêu hao mười một viên độn địa đan, nhưng, lão Hắc vô cùng khẳng định, Chân Chân và một nữ nhân khác, vẫn bay trên trời đuổi theo mình. Xem ra, họ cực rõ hành tung của mình.
- Độn địa đan vẫn còn hơn một trăm viên nữa, độn hơn một ngày cũng đủ. Nhưng cục diện này, lúc nào mới kết thúc?
Tô Triệt trong lòng kêu khổ, không biết bao nhiêu lần hỏi lão Hắc:
- Lão Hắc, vẫn chưa tìm thấy chỗ sơ hở à?
Đến thời khắc này, Tô Triệt cho dù là một kẻ ngốc, cũng có thể đoán ra, trên người mình khẳng định bị Chân Chân dùng một loại thủ đoạn nào đó. Bởi vì, trong thời gian trốn dưới đất, toàn thân y phục đều đã thay qua mấy bộ, vẫn không thể cắt được sự truy đuổi của họ, không nghi ngờ gì, căn nguyên vấn đề khẳng định tiềm tàng trong người mình...
- Chủ nhân, ta đã kiểm tra rất tỉ mỉ rất nhiều lần, trên người người, thực sự không tìm thấy bất cứ manh mối nào.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc duỗi đôi chân đầy lông đen ngồi xuống đất, dùng lực gãi gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài:
- Ta chẳng biết làm thế nào, đồng thời cũng không rõ tình hình.
- Vậy thì phiền phức rồi.
Tô Triệt khổ não nói:
- Độn địa đan nhiều thế nào, cũng có lúc dùng hết, nếu phải quay trở lại mặt đất thật, Ngọc hoàn pháp bảo của cô ta, sẽ bắt được ta trong nháy mắt.
Lão Hắc cũng nói:
- Ừm, Ngọc hoàn đó khá lợi hại, có khả năng là cực phẩm linh khí.
- Bỏ đi, đến đâu hay đến đó.
Tô Triệt trong lòng quyết tâm:
- Ta thà mọc rễ dưới đất, cũng không muốn rơi vào tay con mụ Chân Chân!
Thổ độn chi thuật, tốc độ cũng không chậm, còn nhanh hơn cưỡi tuấn mã một chút.
Cứ như vậy, Tô Triệt tiếp tục tiêu hao hơn hai mươi viên Độn địa đan, cũng độn được sáu trăm dặm đường, cho đến khi chui vào một vùng núi, lão Hắc xác định, vẫn chưa thoát được sự truy đuổi của hai nữ nhân. Họ thì không nhanh không chậm, thảnh thơi phi hành, còn ăn qua bữa trưa trên trời...
Tô Triệt chui vào trong bụng một ngọn núi, phát hiện, ngọn núi này toàn bộ đều là đá hoa cương cực kỳ rắn chắc, mặc dù không cản được Thổ độn chi thuật của mình, nhưng, độ cứng của đá hoa cương khẳng định sẽ tạo thành cản trở cực lớn với công kích của Chân Chân.
- Nơi này không tệ!
Tô Triệt nhủ thầm:
- Lão tử cắm rễ ở đây, xem ngươi làm thế nào?
Nói là làm, Tô Triệt lấy ra thượng phẩm pháp kiếm, xoẹt xoẹt mấy cái đào ra trong lòng núi một căn phòng kín rộng chừng năm thước vuông, sau đó, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu nghỉ ngơi, không lãng phí Độn địa đan nữa.
Dù sao trong lòng có Tiên Ngục tồn tại, ở trong đây mấy tháng cũng không đến nỗi chết đói, Chân Chân nếu không có Độn địa đan, thì cứ để nàng ta đợi bên ngoài.
Ngoài núi, một khắc sau, Phi Vân nói với Chân Chân:
- Hắn trốn bên trong tòa đại sơn này bất động.
Sau đó, lại không kìm chế được lo lắng nói:
- Nếu là Độn địa đan không đủ, liệu hắn có chết ngạt không?
- Cho đáng kiếp hắn!
Chân Chân rủa thầm một câu, lại không kìm được liếc xéo Phi Vân:
- Nha đầu này, có chút tiền đồ có được hay không?
- Muội... muội cũng không muốn vậy...
Phi Vân cúi đầu, hai bàn tay dùng lực vò vạt áo, rõ ràng trong lòng nằng rất lo lắng và mâu thuẫn.
Chân Chân cũng không biết nói gì, đành phải điều khiển phi kiếm đáp xuống lưng chừng núi, lại hỏi:
- Có thể cảm ứng được vị trí cụ thể không?
Phi Vân lắc lắc đầu:
- Không xác định được, chỉ có thể nói, hắn đang trốn trong lòng núi.
Ầm!
Bụi đá tung bay, đá núi vỡ vụn, Chân Chân tùy tiện đánh ra một kiếm, đục ra một đại động sâu hoắm trên thân núi, kiểm tra sơ qua, lại mắng nói:
- Tiểu tử thối đúng là giảo hoạt, chọn một ngọn núi đá hoa cương.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 131 : Vật bổ dưỡng
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST by acquyden
Lại đợi một lúc, Phi Vân thì thầm nói:
- Hắn khẳng định là Độn địa đan không đủ dùng, nên mới trốn trong này không chạy, cũng không biết hắn còn chịu được bao lâu...
- Nghĩa là vẫn chưa chết, đúng không?
Chân Chân tức giận hỏi.
- Ừm, chưa chết, cái này thì có thể khẳng định.
Phi Vân không cảm thấy đau buồn sâu sắc, chứng minh, "người trong lòng" mình vẫn còn sống.
- Vậy thì được.
Chân Chân khẽ nhướng đôi mày lá liễu:
- Người tốt không trường mệnh, tai họa lưu ngàn năm, tiểu tử thối đó, không dễ chết đâu.
- Vậy phải làm thế nào, chúng ta cứ ở đây đợi sao?
Phi Vân yếu ớt hỏi.
Từ lúc gieo tình ti, tính cách của nàng thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng lãnh ngạo trước đây không còn nữa, triệt để biến thành một cô gái dịu dàng yếu ớt. Chân Chân đã không chỉ một lần thầm thở dài. Xem ra, không chỉ Chủng tình ti cực kỳ đáng sợ, nam nữ chi tình cũng không nên đụng vào!
- Đợi chút nữa.
Chân Chân trả lời:
- Trước khi trời tối, nếu vẫn không có động tĩnh, ta sẽ dùng Độn địa đan đuổi hắn ra.
Cứ như vậy, hai nữ nhân lấy ra mấy chiếc khăn tay trắng trải xuống đất, lại lấy ra đệm mỏng, khoanh chân ngồi xuống điều tức, kiên nhẫn chờ đợi cử động tiếp theo của "tiểu tử thối" kia.
Đợi đến giờ Thân (khoảng bốn giờ chiều), không thấy Tô Triệt chui ra, mà lại gặp một vị khách không mời mà đến.
Chân Chân đang nhắm mắt đả tọa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời...
Một đường hồng sắc độn quang từ đột cao một trăm trượng xẹt qua, vẽ thành một đường vòng cung rồi quay trở lại. Rất rõ ràng, người này cũng phát hiện ra hai người Chân Chân trong lòng núi.
- Không ổn.
Chân Chân đứng bật dậy, lẩm bẩm nói:
- Cảnh nội phái ta, sao lại xuất hiện người trong ma đạo?
Độn quang người này nồng nặc huyết sát chi khí, Chân Chân lập tức phán đoán ra, là một cường giả ma đạo, chỉ dựa vào tốc độ phi hành của hắn là có thể kết luận, tu vi thực lực tuyệt đối không thua kém mình.
- Ha ha ha ha, tốt quá!
Một giọng nói tục tằng từ trên trời vọng xuống:
- Không ngờ, ở nơi hoang sơn này, lại có thể gặp được vật bổ dưỡng tuyệt hảo như vậy.
- Láo xược!
Chân Chân giận dữ quát lên một tiếng:
- Yêu nhân phương nào, trong cảnh nội Thiên Huyền Tông ta, lại dám nói xằng nói xiên như vậy!
- Thiên Huyền Tông?
Huyết hồng sắc độn quang lơ lửng giữa không trung, biến thành một đại hán đầu trọc khoác hồng bào.
Người này tướng mạo không xấu xí, chỉ là, ba đường huyết văn trên trán kéo dài đến tận sau gáy, cộng thêm một luồng sát khí nồng đậm.
Hắn đừng trên cao nói vọng xuống:
- Ta đương nhiên biết đây là vùng đất cho Thiên Huyền Tông quản lý, nhưng, ta chỉ đi qua mà thôi. Ha ha ha ha, hoang sơn cùng cốc, lại không phải trọng địa sơn môn Thiên Huyền Tông, chỉ là đi qua cũng không được sao? Thiên Huyền Tông, từ lúc nào trở nên bá đạo như vậy?
- Nếu là đi qua, vậy hãy mau chóng rời đi, ở đây không hoan nghênh ngươi!
Chân Chân đã phán đoán ra, người này sở hữu tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chắc chắn là một nhân vật cực kỳ khó chơi. Lần này xuất sơn, chỉ muốn bắt giữ Tô Triệt, không định dây dưa với bất cứ ai.
- Tiểu tiện nhân, dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với ta.
Đại hán đầu trọc hung hăng trừng mắt, quát lớn:
- Mở to mắt ra, nhìn kỹ xem ta là ai!
Đang nói chuyện, khí thế của hắn đột nhiên biến đổi, huyết hồng sắc độn quang nhất thời dâng cao.
Chân Chân sắc mặt vụt biến, trong lòng run rẩy dữ dội:
- Tu sĩ Kim Đan!
Nhưng, tinh quang trong mắt lại lóe, dùng thiên nhãn chi thuật cẩn thận kiểm tra. Sau đó lớn tiếng quát:
- Không, tu vi của ngươi không phải Kim Đan kỳ! Hoặc là kết đan thất bại hoặc là giả đan, không thì bản thân thụ thương mà cảnh giới tụt suống một bậc...
- Ha ha ha, tiểu nha đầu nhãn lực không tệ, đoán cũng không sai.
Đại hán đầu trọc thu khí thế, một lần nữa trở về sóng linh lực của Trúc Cơ hậu kỳ:
- Đúng là thương thế gây nên, tụt mất một cảnh giới, cho nên, mới coi các ngươi như vật bổ dưỡng... Các ngươi vẫn là trinh nữ phải không? Hấp thu âm nguyên của các ngươi, thương thế của ta chí ít cũng đỡ được một nửa.
Đại hán đầu trọc dùng thế ép người, lúc nói chuyện hoàn toàn không cần che giấu, trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng nói y như vậy.
- Nằm mơ!
Chân Chân tung tấm áo choàng màu tím trên người, để lộ ra y phục đặc trưng của đệ tử chân truyền Thiên Huyền Tông.
- Đệ tử chân truyền?
Ánh mắt đại hán đầu trọc ngưng lại, dáng vẻ kiêu ngạo cũng ngừng lại một lát.
Cùng là Trúc Cơ trung kỳ, đệ tử bình thường và đệ tử chân truyền hoàn toàn là hai khái niệm. Đệ tử chân truyền không chỉ thiên phú cực cao, công pháp tu luyện là đỉnh cấp nhất, pháp thuật học được là mạnh nhất, pháp bảo sư môn ban cho cũng là tốt nhất...
Nhất là môn phái siêu cấp như Thiên Huyền Tông, bất cứ đệ tử chân truyền nào, đều có thể vượt cấp chiến thắng đối thủ.
Nhìn thấy Chân Chân là đệ tử chân truyền, đại hắn đầu trọc buộc phải cân nhắc lần nữa.
Nhưng, nguy hiểm càng cao, thu hoạch càng lớn, hạ được một đệ tử chân truyền như vậy, không những có thể có được trinh nữ nguyên âm của nàng, mà còn có thể thu được rất nhiều lợi ích, nói không chừng, đối với thương thế của mình mà nói, chính là một cơ hội cực lớn...
Đại hán đầu trọc thân là một ma tu, sớm đã quen với cuộc sống mạo hiểm, lần này cũng là như vậy, thoáng suy nghĩ một lúc, rồi lại kiên định tâm tư.
- Ha ha ha ha, đệ tử chân truyền, càng là một phần đại lễ, cơ hội trời ban, sao có thể cự tuyệt!
Trong tiếng cười điên cuồng, đại hán đầu trọc giơ hai tay, ngưng hiện ra một đôi bàn tay huyết sắc trong không trung, một trái một phải chụp xuống, tóm lấy Chân Chân và Phi Vân.
- Cuồng đồ!
Chân Chân động cước, chặn trước Phi Vân, soạt soạt soạt, chớp mắt tung ra ba món pháp bảo, linh khí phi kiếm và ngọc hoàn bạch sắc bắn ra thực thi phản kích, một dải lụa màu tầng tầng xoay quanh, như một con giao long nguc sắc nuốt mây thổ sương, bảo vệ nàng và Phi Vân.
Phi Vân chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, không chịu nổi một nửa đòn công kích của đại hán đầu trọc, cho nên, sự tồn tại của nàng hoàn toàn có thể bỏ qua, thậm chí, có khả năng tạo thành gánh nặng cho Chân Chân.
Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt...
Linh khí phi kiếm và bàn tay huyết khí bên trái quấn lấy nhau, kiếm khí sắc bén chém nát bàn tay do khí kình cấu thành.
Bên kia, ngọc hoàn bạch sắc biến lớn trong nháy mắt, chụp lấy bàn tay khí huyết bên phải, lại thu vào trong, bàn tay huyết khí đoạn tuyệt liên quan với đại hán đầu trọc, tiêu tán thành hư vô.
- Ha ha ha ha...
Trong tiếng cười điên cuồng, đại hán đầu trọc đáp xuống, hai bàn tay vừa rồi chỉ là bàn chào hỏi, cũng coi như mở màn cho trận đấu này.
Ban đầu, Tô Triệt không biết Chân Chân đang đợi bên ngoài đã động thủ với người khác, bởi vì thân núi dày hơn trăm trượng, lão Hắc không thể nhìn xuyên qua, không nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Nhưng, chiến sự bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, Tô Triệt và lão Hắc cũng cảm nhận được sóng linh khí bên ngoài cực kỳ dị thường, ầm ầm như động đất...
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden