Chương 119: Cách mạng gia tộc
Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Tào Lãng làm việc tại CCTV. Bởi vì nguyên nhân gia đình đặc biệt nên được phân đến phòng biên tập để làm công tác nghiên cứu phát triển. Y rất muốn làm phóng viên để cảm thụ cảm giác là một ông vua không ngai. Tuy nhiên, phòng tổng biên tập này là phòng mà vô số người có mơ cũng chưa chắc vào được. Khoảng cách muốn trở thành phóng viên của y lại ngày càng xa vời.
Tào Lãng mạnh miệng đề xuất vấn đề.
Sau khi y tốt nghiệp thì được phân về phòng tổng biên này công tác. Tiết mục về tin tức Giang Chiết, thái độ truyền thông đối với kinh tế tư doanh cũng là một trọng điểm vô cùng mẫn cảm, cả trong và ngoài nước đều chú ý cao độ; nghiền ngẫm thái độ của cao tầng, phân tích ý kiến và thái độ của dân chúng. Đây cũng chính là phương hướng mà Tào Lãng đang suy nghĩ nghiên cứu.
Y biết Lục Vi Dân lúc còn đi học thường xuyên đến Lĩnh Nam tham gia những hoạt động xã hội thực tiễn, thậm chí còn đến xí nghiệp gia đình Hoàng Thiệu Thành để làm việc. Tất nhiên đây là để giảm bớt khó khăn của gia đình trong khoảng thời gian hắn nghỉ hè. Nhưng khi nghe Lục Vi Dân nhắc đến những thực tiễn như vậy càng gia tăng trực quan cảm thụ. Cho nên y rất bội phục những gì Lục Vi Dân đã làm.
Tuy rằng y rất muốn noi theo những gì Lục Vi Dân đã làm, nhưng trên thực tế lại làm không được.
- Cải cách mở cửa chính là muốn giải phóng sức sản xuất. Bên Ôn Châu kinh tế đột nhiên tăng trưởng mạnh, đó có thể được tính là một biểu hiện giải phóng sức sản xuất hay không? Nếu không tính thì cuộc sống của quần chúng được cải thiện sẽ chứng minh cho điều gì? Nếu tính thì nó có ý nghĩa phổ biến hay không? Làm thế nào để xác định chính xác? Kỳ thật thì đây chính là đáp án. Mấy năm qua lãnh đạo cưỡi ngựa xem hoa qua không ít, chẳng lẽ lại không có một cách nói rõ ràng sao?
Lục Vi Dân không trả lời ngay mà cười hỏi lại.
- Haha, tiểu tử cậu thật ra cũng khá quan tâm đến chuyện đó. Quả thật là có không ít lãnh đạo đã xem qua, nhưng đều không có thái độ rõ ràng. Dư luận truyền thông rất khắc chế, cũng không có nhiều tính khuynh hướng tỏ thái độ.
Tào Lãng vừa vào cửa đã chỉ lên lầu:
- Lầu ba.
- Tào Lãng, anh làm tin tức, có cảm thấy thái độ của mình cũng chính là một loại thái độ.
Lục Vi Dân nhìn Tào Lãng một cái.
Tào Lãng bước chân hơi chậm lại, trên mặt hiện lên thần sắc tự hỏi, vừa đi vừa cân nhắc:
- Ồ, nói rất hay. Một chữ nhưng lại có thể đánh thức được người tỉnh mộng.
Ngay khi Tào Lãng và Lục Vi Dân bước lên lầu, một người đàn ông cũng bước theo, đi đằng sau hai người, vừa lúc nghe được Tào Lãng và Lục Vi Dân nói chuyện với nhau.
Người đàn ông trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với câu chuyện của Tào Lãng và Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân và Tào Lãng vừa mới bước lên lầu ba, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân thì vội vàng quay đầu lại, lập tức lên tiếng:
- Anh Lưu!
- Tào Lãng, đây là bạn học Tiểu Lục của cậu?
Người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, khí độ trầm ổn, mặc một chiếc áo khoác nỉ, tinh thần có vẻ phấn chấn.
- Vâng, anh Lưu. Chị của em không đi với anh à?
Lục Vi Dân nhận thấy Tào Lãng rất tôn trọng người họ Lưu này.
- Chị của cậu đã đến trước rồi. Tôi bận chút việc nên đến sau.
Người đàn ông này có gương mặt rất sắc bén, nhất là cặp chân mày, như chân mày của chim ưng, vừa nhìn thấy thì đã biết là nhân vật có cá tính mạnh. Lục Vi Dân đoán đây là anh rể của Tào Lãng.
Tình huống gia đình của Tào Lãng, Lục Vi Dân đại khái cũng biết được. Tào Lãng và hắn giống nhau, đều là con thứ ba trong gia đình. Chẳng qua là Tào Lãng không có em gái hay em trai, trong khi Lục Vi Dân thì còn một đứa em trai nữa. Anh trai Tào Lãng làm việc tại thủ đô. Còn chị gái thì cũng làm việc tại Cục Tài chính của thủ đô. Còn về phần anh rể Tào Lãng công tác ở đâu thì Lục Vi Dân không rõ lắm. Nhưng nhìn qua thì biết đây cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
- Anh Lưu, đây là bạn học của em Lục Vi Dân.
Tào Lãng giới thiệu:
- Đại Dân, đây là anh rể mình, tên Lưu Bân, đang công tác tại viện nghiên cứu phát triển của quốc vụ viện.
Lục Vi Dân trong lòng minh bạch. Quả thật là không đơn giản. Trung tâm nghiên cứu phát triển quốc vụ viện sao? Đây là một cơ cấu quyền uy về trí tuệ. Đối với mình mà nói, nơi này dường như còn cách mình quá xa.
- Anh Lưu, em tên là Lục Vi Dân, anh cứ gọi em là Tiểu Lục.
Lục Vi Dân lễ phép chào hỏi.
- Tiểu Lục, anh đã sớm nghe Tào Lãng nhắc qua em. Hôm nay vừa gặp thì đã biết không phải tầm thường.
Người đàn ông họ Lưu, giọng điệu bình thản:
- Thôi, vào đi!
Y vừa nói đến đó thì cánh cửa mở ra. Phỏng chừng là bên trong có người nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Người mở cửa là một người có tướng mạo tương đương với Tào Lãng:
- Cha, đây là Tiểu Lục phải không? Sao lại trùng hợp vậy, mau vào đi.
Lục Vi Dân vừa vào cửa đã cảm nhận được không khí ấm áp. Mùa đông phương Bắc mà không có hệ thống lò sưởi thì thật là khổ. Có hệ thống sưởi hơi thì trong phòng cảm thấy ấm áp hơn hẳn, không giống như bên Xương Giang, mùa đông thời tiết âm u, lạnh lẽo.
Lục Vi Dân cũng đã gặp được cha mẹ Tào Lãng.
Cha của Tào Lãng là người Sơn Đông. Tuy nhiên, Sơn Đông bây giờ cũng đã dần dần bắt chước cách nói giọng Quan Thoại Bắc Kinh. Còn mẹ của Tào Lãng thì cũng vậy.
Nhưng ba anh em của Tào Lãng thì đều nói theo phương ngôn Bắc Kinh. Do từ nhỏ đến lớn sống ở đó nên sớm đã quen giọng rồi.
Trước khi Lục Vi Dân đến thăm gia đình cũng đã suy xét phải mang theo quà tặng gì. Suy trước tính sau, cuối cùng mang đến một bức tượng gỗ điêu khắc và hai nghiên mực tinh xảo được chế tác tại Nam Đàm.
Nam Đàm và Hoài Sơn nổi tiếng về việc chế tác nghiên mực bằng đá có từ thời nhà Minh Thanh. Chẳng qua đến thời đại dân quốc thì nó bị suy yếu. Tuy nhiên, danh tiếng của nó vẫn còn không nhỏ. Tào Lãng đã từng nhắc qua cha của anh ta rất thích thư pháp. Cho nên, hắn đã mua hai nghiên mực thủ công tinh xảo cho cha Tào Lãng, và hai viên ngọc Phật châu cho mẹ và chị Tào Lãng.
Về phần anh trai Tào Lãng thì hắn chuẩn bị một bức tượng điêu khắc bằng trầm, chạm trỗ rất tinh xảo. Anh trai của Tào Lãng vừa nhìn thấy đã thích ngay khối tác phẩm nghệ thuật này.
Tuy rằng Lục Vi Dân không có mua quà tặng gì cho Lưu Bân, nhưng Lưu Bân vẫn rất xem trọng Lục Vi Dân. Không chỉ vì câu chuyện giữa Lục Vi Dân và Tào Lãng ở ngoài cầu thang, mà quan trọng hơn chính là cách hắn chọn quà tặng. Từ đó có thể nhìn ra tâm tư người này rất tinh tế, không giống như một sinh viên mới tốt nghiệp.
Lục Vi Dân vốn định tiếp chuyện xong với cha mẹ Tào Lãng thì ra về. Dù sao thì người ta một nhà đoàn tụ, mình có ở lại cũng không tiện. Nhưng người nhà Tào gia rất nhiệt tình, kiên quyết giữ hắn lại ăn cơm trưa. Lục Vi Dân cũng không từ chối, rất tự nhiên gia nhập vào bầu không khí gia đình thân tình này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Chương 120: Lý luận biện chứng về lực lượng sản xuất
Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
- Tiểu Lục, vừa rồi tôi ở ngoài hành lang nghe cậu và Tào Lãng nói chuyện. Xem ra cậu đối với xu thế phát triển của quốc nội chúng ta có thái độ thả lỏng?
Lưu Bân công tác tại trung tâm nghiên cứu quốc vụ viện. Mỗi ngày cái cần phải phân tích chính là xu thế kinh tế vĩ mô của quốc gia. Nhưng một năm gần đây, tuy rằng không ít chuyên gia học giả của trung tâm đều cảm thấy không khí chính trị và kinh tế cần tách ra rõ ràng, nhưng lại khó có thể đưa ra quyết đoán. Hôm nay nghe được giọng nói của Lục Vi Dân rất khẳng định, Lưu Bân biết hắn cũng đã có cùng suy nghĩ.
- Anh Lưu, anh công tác tại viện nghiên cứu quốc vụ viện, tiếp xúc tài liệu so với em khẳng định là phong phú hơn nhiều, nắm bắt chính sách cũng chuẩn xác hơn. Giang Chiết bên kia đất ít người nhiều, tài nguyên không có, cơ sở kinh tế công nghiệp cũng không phát triển. Nhưng vì sao xí nghiệp xã thị trấn lại có thể phát triển nhanh chóng như vậy, thậm chí chiếm hơn phân nửa địa phương. Đây chính là dựa vào chính sách và quan niệm. Chính sách quyết định chuyển biến quan niệm. Mà quan niệm chuyển biến thì thúc đẩy chính sách chứng thực. Đây là một sự thật rõ ràng. Các xí nghiệp xã, thị trấn và kinh tế tư doanh ở Giang Chiết có tốc độ phát triển rất nhanh.
Lục Vi Dân ngồi ngay ngắn, bày ra sự tôn trọng của mình với đối phương.
- Tiểu Lục à, quan điểm này của cậu trong mắt nhiều người chính là lý luận biện chứng lực lượng sản xuất.
Lưu Bân cũng nghe ra trong giọng nói của Lục Vi Dân chưa hết ý, liền mỉm cười.
- Anh Lưu, lý luận biện chứng về lực lượng sản xuất cũng có sự tranh luận rất lớn. Nhưng em cảm thấy trước mắt thì trình độ kinh tế của quốc gia chúng ta vẫn còn rất thấp. Đề xướng lý luận biện chứng lực lượng sản xuất này cũng không sai.
Lục Vi Dân lời ít ý nhiều, khẽ mỉm cười:
- Mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột thì đã là con mèo giỏi rồi. Mấy năm trước, tuần san thời đại đều rất tôn sùng câu nói này của người Mỹ. Đây có thể được xem là ngôn ngữ lý luận kinh điển về lực lượng sản xuất hay không?
- Nhưng những lời nói này chưa thể hiện được tất cả.
Lưu Bân nhìn thoáng qua đối phương, đầy thâm ý nói.
- Có lẽ những lời này sẽ rất nhanh được lưu hành.
Lục Vi Dân cười, cũng lấy lời đầy thâm ý nói:
- Tôi cảm thấy hiện tại trung ương khả năng sẽ phải cụ thể chính sách kinh tế hơn, cất cao trình độ lý luận chính trị. Cứ để tâm vào những chuyện vụn vặt, kỳ thật là không đáng.
Lưu Bân nhìn Lục Vi Dân thật sâu. Khó trách cậu em vợ đối với người bạn học này lại tôn sùng như vậy. Lời nói của người này hoàn toàn phù hợp với dòng chảy thủy triều trong nước.
- Việc các xí nghiệp xã, thị trấn địa khu Giang Chiết phát triển, làm đảo loạn trật tự kinh tế chỉ sợ là trung ương cũng đã chú ý đến. Áp dụng chính sách để chỉnh đốn lại rất quan trọng. Đối với chế độ kinh tế phi công hữu hẳn là có một tỷ lệ giới định. Lưu Bân, anh cảm thấy như thế nào?
Đặt mông ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt Tào Dương dạo quan một vòng, dừng lại trên mặt Lưu Bân.
- Haha, Tiểu Lục, quan điểm của Tào Dương cậu cảm thấy như thế nào?
Lưu Bân không trả lời ngay mà ném đề tài cho Lục Vi Dân.
- Lời nói của anh Dương rất có đạo lý. Nhưng đó là do trong hoàn cảnh riêng tạo thành. Cá nhân em vẫn cho rằng, bởi vì đường lối chính sách đã không còn phù hợp với dòng chảy phát triển kinh tế trong nước nữa rồi. Nếu anh cho phép các xí nghiệp xã, thị trấn và kinh tế tư doanh bổ sung thêm kinh tế quốc hữu, vì sao còn muốn thi hành chính sách có thể chế để hạn chế chứ? Nói thì khó nghe một chút, xí nghiệp góp vốn và xí nghiệp có vốn đầu tư bên ngoài có thể hưởng thụ chính sách càng ưu đãi thì những xí nghiệp xã, thị trấn và xí nghiệp tư nhân lại càng bị các loại chế độ chính sách này trói buộc.
Lục Vi Dân lời nói trở nên có chút sắc bén. Hắn đã thật sự lưu lại một ấn tượng sâu đậm trong lòng hai người này.
- Chính sách chế định của trung ương có tính hấp dẫn đối với đầu tư bên ngoài, nhưng lại xem nhẹ phân lượng của tư doanh tư bản trong địa phương. Có lẽ có suy tính nhân tố khác, nhưng kinh tế đầu tư bên ngoài và kinh tế tư doanh trong nước tột cùng là có bao nhiêu khác biệt về bản chất? Có phải hay không kinh tế đầu tư bên ngoài phát triển mạnh hơn so với đầu tư trong nước? Em cảm thấy vấn đề này còn cần nghiên cứu thảo luận lại. Anh Lưu, anh Dương, hai người cảm thấy thế nào?
- Trung ương đang tiến hành phân tích độ mạnh yếu của việc đầu tư bên ngoài. Mấy năm trước, bởi vì trong nước quá thiếu thốn, việc đầu tư bên ngoài đích xác là đã giải quyết được một số khó khăn. Nhất là hai năm gần đây, trung ương đã ý thức được điều này.
Trong mắt Lưu Bân hiện lên một chút kinh ngạc.
- Không, anh Lưu, đây không phải là căn bản. Thời kỳ đại họa đã trì hoãn chúng ta hai mươi năm. Đối với với tình thế quốc tế ngày càng ác liệt với tình thế trong nước, nếu chúng ta không phát triển nhanh hơn nữa, thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ có được vị trí trong các cường quốc trên thế giới. Thu hút đầu tư bên ngoài cũng không phải là chuyện xấu. Tất nhiên là phải nghiên cứu đến tính phiêu lưu của nó. Nhưng quan trọng hơn cả là nó cải tạo lại xí nghiệp quốc doanh thành xí nghiệp hiện đại. Trong thị trường cạnh tranh, chỉ có người mạnh mới ngang nhiên đối mặt với áp lực ngoại lai. Đồng thời thả lỏng hạn chế xí nghiệp xã, thị trấn và xí nghiệp tư nhân khiến cho lực lượng sản xuất từ quần chúng này tiến thêm một bước phát triển. Chỉ có một chế độ cạnh tranh lành mạnh, thì mới có thể trợ giúp cho một quốc gia phát triển kinh tế mạnh mẽ.
Ban đầu, Lục Vi Dân cũng không nghĩ mình sẽ kín miệng. Hắn đương nhiên biết rằng, nếu chỉ dựa vào ngôn ngữ miệng lưỡi như thế thì không đủ làm cho con cháu trong gia tộc Tào gia coi trọng mình. Đối với hắn mà nói, mạng lưới quan hệ của hắn ở tỉnh Xương Giang cũng không có lấy nửa điểm chứ đừng nói là ở thủ đô.
Điều hắn phải làm bây giờ là khắc sâu ấn tượng với Lưu Bân và Tào Dương. Nhất là những phán đoán suy luận của mình ngày sau sẽ biến thành sự thật, bọn họ nhất định sẽ có nhận thức hoàn toàn mới về mình.
- Xí nghiệp quốc doanh tiến hành chế độ cải tạo thành xí nghiệp hiện đại. Nói thì dễ nhưng làm thì khó. Bắt đầu từ thập niên 80 đến nay, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội đã mấy năm. Nhưng rốt cuộc thì hiệu quả ở đâu?
Là một cán bộ quản lý trung tầng một doanh nghiệp lớn của nhà nước, Tào Dương đối với điểm này cũng hiểu biết chút ít:
- Từng sự việc đều không có cùng một vấn đề. Vấn đề cụ thể thì cần phân tích cụ thể. Nhưng chỉ được có vậy mà chẳng tìm ra được phương thức gì mới.
- Đó là bởi vì chưa chạm đến bản chất của vấn đề.
Lục Vi Dân chỉ đơn giản nói một câu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Chương 121: Thu được không ít
Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
- Quyền sở hữu?
Tào Dương đương nhiên cũng không phải loại người không hiểu ý.
- Tiểu Lục, tư tưởng của cậu rất cấp tiến đấy nhỉ.
- Không, không, anh Dương. Tôi không phải là mang quan điểm như anh nghĩ đâu. Chà, nói thế nào nhỉ. Trong cuốn “Kinh tế dân chủ luận” của ông Tưởng Nhất Vi, có những phần tôi tán thành. Nhưng ông ấy có phần hơi phiến diện khi nhìn nhận toàn bộ vấn đề, hay chính là đã đơn giản hóa nó quá mức. Trên thực tế mức độ phức tạp của vấn đề kinh tế nước ta không phải là một hình thức nào đó có thể giải thích cặn kẽ, cũng không phải một phương thức là có thẻ giải quyết triệt để. Đa nguyên hóa, kinh tế nhiều thành phần, có lẽ có thể tạm bao quát.
Lục Vi Dân nghĩ một lát rồi mới nói:
- Đương nhiên quan điểm này chẳng qua chỉ là cái nhìn nông cạn của tôi.
- Đa nguyên hóa, kinh tế nhiều thành phần?
Lưu Bân hơi nhíu mày, dường như là đang cân nhắc kỹ những lời này của Lục Vi Dân. Y trầm ngâm một lát, lắc đầu, rồi lại nhè nhẹ gật đầu, hình như có phần hiểu được hai từ mà Lục Vi Dân vừa nói.
- Đối với một xã hội từ gần như là nửa phong kiến nửa thuộc địa trực tiếp bước vào giai đoạn chủ nghĩa xã hội, vốn dĩ đã không hoàn thiện. Trong thời gian đó lại gặp phải thử thách lớn của thời kỳ đặc thù. Xã hội này dù là từ rất nhiều phương diện như tư tưởng, pháp trị và cả hệ thống kinh tế và cơ sở vật chất đều gặp phải sự phá hoại từ trước đến nay chưa từng có. Trong tình cảnh này, cá nhân tôi cho rằng tiền đề của bất kỳ hình thức nào không vi phạm pháp luật, chỉ cần có lợi cho việc phát triển kinh tế, cải thiện mức sống của người dân thì dù chính sách có quy định hay không, hoặc là vi phạm chính sách, đều nên được phép thử nghiệm.
Nói những lời này Lục Vi Dân cũng là cân nhắc từng câu từng chữ. Lưu Bân là cán bộ nghiên cứu có chút danh tiếng của phòng nghiên cứu kinh tế vĩ mô thuộc trung tâm nghiên cứu phát triển Quốc vụ viện. Điều này cũng là sau bữa cơm Lục Vi Dân vô tình biết được từ chính miệng Tào Lãng, cho nên hắn không hy vọng mình lỡ miệng nói sai khiến cho đối phương khinh thường.
Mẹ của Tào Lãng từ đầu đến cuối thản nhiên im lặng quan sát Lục Vi Dân. Bà ta không ngờ con trai lớn và con rể của mình lại đều có thể nói chuyện hợp ý với người thanh niên này. Đặc biệt là con rể, y là người cũng được xem là tài năng trẻ của trung tâm nghiên cứu phát triển Quốc vụ viện. Y rất được coi trọng, cũng hơi kiêu ngạo, không ngờ lại nói chuyện khá hợp với Lục Vi Dân. Điều này khiến bà rất kinh ngạc.
Bà cũng là cán bộ kỳ cựu công tác nhiều năm trong Ủy ban kỷ luật, đối với nhân tình thế thái đều hiểu cặn kẽ. Lục Vi Dân không quản ngại đường sá xa xôi đến tận nhà thăm hỏi, đương nhiên không phải chỉ đơn giản là cảm ơn mình. Hắn có lẽ cũng có phần nào là muốn cảm ơn mình, nhưng bà đoán việc này phần nhiều là có ý định sâu xa hơn.
Có điều bà cũng không quá phản cảm với đối phương, nói cho cùng đây cũng là lẽ thường tình. Nhất là món quà hắn chọn cũng rất hợp ý bà, khiến bà đánh giá cao cách đối nhân xử thế của Lục Vi Dân. So với Lục Vi Dân, thì độ chín chắn Tào Lãng phải kém xa. Đương nhiên điều này có lẽ có quan hệ nhất định với những mối quan hệ và môi trường làm việc của Tào Lãng.
Lục Vi Dân rất biết điều. Khi đã ở nhà họ Tào được ba tiếng, hắn liền rất lễ độ xin ra về, cũng khéo léo từ chối để Tào Lãng ra tiễn. Giờ đang trong thời gian nghỉ Tết âm lịch, là lúc thích hợp nhất để người nhà đoàn tụ.
Chuyến này đến nhà họ Tào thu được không ít, chỉ riêng sự tán thành của hai người Lưu Bân và Tào Dương, đồng thời có được số điện thoại để liên hệ đã đáng giá nghìn vàng, đặc biệt là số của Lưu Bân.
Trung tâm nghiên cứu phát triển Quốc vụ viện đủ để chạm được đến chính sách chính của đất nước. Lục Vi Dân không hy vọng rằng mình có thể có bản lĩnh thay trời đổi đất, nhưng cho dù chỉ là dần dần tác động nhất định đến những người xung quanh, những người có liên quan, cống hiến một chút nỗ lực có ích cho quốc gia, cho xã hội, thì đã không uổng phí kiếp này.
Lưu Bân cũng xuất thân từ một gia đình bình thường. Y sau khi thi đến năm thứ hai thì vào được lớp chất lượng cao của Đại học Bắc Kinh, mà còn đến đại học Princeton ở Mĩ chuyên tâm học thạc sĩ, tốt nghiệp xong về nước. Mặc dù có sức ảnh hưởng của hai bên gia đình Tào Dương, nhưng Lưu Bân có thể làm việc ở cơ quan như trung tâm phát triển Quốc vụ viện này, muốn dựa vào quan hệ đương nhiên là không thực tế. Có thể đứng vững và thăng tiến nhanh chóng ở đây, không thể không nói, phần nhiều trong đó vẫn là dựa vào năng lực của bản thân y. Vì thế Lục Vi Dân cảm thấy đối phương tuy rằng hơi kiêu ngạo, nhưng hắn vẫn rất vui khi có thể xây dựng được một con đường để trao đổi với đối phương.
Mẹ của Tào Lãng tuy rằng không cho mình số điện thoại, nhưng Lục Vi Dân cảm nhận được trong mắt bà có ấn tượng về mình cũng tương đối tốt. Lục Vi Dân không có hy vọng xa vời là dựa dẫm vào người có quyền thế. Cách dựa vào những thứ như vậy để đi đường tắt, suy cho cùng cơ sở không vững, nền tảng yếu kém, không làm được việc gì lớn. Nếu như không được rèn luyện thử thách ở cấp cơ sở thì dù anh có khả năng lý luận cao gấp nhiều lần đi chăng nữa thì cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm đã bị bao phủ bởi một bầu không khí nóng bừng bừng.
Gần như sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào việc thành lập khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm. Văn bản do Ủy ban nhân dân Địa ủy báo cáo lên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh tuy rằng còn chưa được phê duyệt, nhưng đã có mấy phiên bản bắt đầu được mọi người truyền tay nhau.
Có phiên bản nói lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh vô cùng không hài lòng với Ủy ban nhân dân Địa khu Lê Dương. Đến thành phố cấp ba có nền kinh tế phát triển trong tỉnh như thành phố Côn Hồ còn chưa xây dựng khu kinh tế mới, lại bị một Địa khu nghèo khó như Lê Dương cướp mất vị trí đầu. Ủy ban nhân dân Địa khu Lê Dương như thế này là đang phỉnh phờ lấy lòng quần chúng. Chỗ thì nói là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cho rằng việc quan trọng nhất hiện nay của Địa khu Lê Dương là việc phân chia địa khu. Còn về việc thành lập khu kinh tế mới thì phải chờ tới sau khi địa khu Lê Dương chính thức phân tách xong mới tính tiếp. Còn có bản thì nói thẳng chính là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cho rằng điều kiện thành lập khu kinh tế mới ở địa khu Lê Dương cũng không đầy đủ, đã phủ quyết ý kiến của Ủy ban nhân dân Địa khu.
Đối với vấn đề này, Lục Vi Dân cũng có phần không nắm chắc.
Nói cho cùng việc thành lập khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật cấp huyện ở tỉnh Xương Giang vốn đã là một việc còn rất mới mẻ. Theo lẽ thường, khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật thường thì vẫn cần chọn nơi có nền kinh tế phát triển để làm thí điểm, nếu không, làm thí điểm ở nơi xa xôi lạc hậu, hiệu quả không cao, trái lại còn trở thành trò cười.
Nhưng hành động đột ngột của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm đã đi tiên phong trong việc phá vỡ điều cấm kỵ này. Ủy ban nhân dân Địa khu Lê Dương cũng ủng hộ ý tưởng này, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh có cần suy xét toàn diện để thúc đẩy việc làm thí điểm này hay không cũng vẫn là một ẩn số.
Ở kiếp trước, trong tỉnh Xương Giang, khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật đầu tiên cấp huyện đầu tiên là ở Côn Hồ và Quế Bình. Hai nơi này kinh tế tương đối phát triển, còn việc Nam Đàm trình bày khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật rõ ràng có chút nằm ngoài dự liệu của tỉnh. Tuy nhiên đối với yêu cầu chủ động của địa khu Lê Dương, có lẽ ở tỉnh cũng không tiện đánh vào tính tích cực, không thể nói những nơi xa xôi lạc hậu thì không cần xây dựng khu kinh tế mới. Xét từ một góc độ khác, càng là khu vực nghèo khó xa xôi thì càng cần đổi mới quan niệm, giành trước một bước phát triển mới đúng.
Tin đồn nhiều hướng, có điều Lục Vi Dân lại không để ý lắm. Việc xây dựng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm chỉ là chuyện sớm hay muộn, muộn nhất là trì hoãn đến hết mùa xuân năm 1992. Chỉ có điều nếu như đến khi đó Nam Đàm mới xây dựng thì e rằng đứng trước vô số đối thủ cạnh tranh đột nhiên ập tới, còn có thể giành được thành tựu mỹ mãn như trong tưởng tượng hay không, e rằng chính là một ẩn số.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
- Khai Thành, anh thấy thế nào?
Đặt nhẹ nhàng xấp tài liệu lên bàn trà, người đàn ông mái tóc hoa râm, trên mặt với nét suy tư, ánh mặt nhìn vào trợ thủ của mình.
- Ý của Bí thư Điền là....
Người đàn ông ngồi đối diện tầm hơn năm mươi tuổi, trên nét mặt đen gầy lộ ra chút nho nhã. Tuy nhiên thứ trước mặt đó đối với ông ta mà nói là một vấn đề nan giải.
- Bí thư Hải Hoa và tôi năm ngoái đã từng nói chuyện này rồi. Ông ta lúc đó không thể hiện rõ thái độ, chỉ nói là trong tỉnh cần nghiêm túc nghiên cứu ý kiến về phương diện Lê Dương, thận trọng quyết sách. Vừa phải bảo vệ tính tích cực của sự phát triển nền kinh tế địa phương, vừa phải suy nghĩ đến tình hình thực tế của địa phương, tránh tham vọng viễn vông, dục tốc bất đạt. Nhưng ông ta cũng nói cải cách mở cửa có lúc cần phải dũng cảm đột phá thử nghiệm.
Người đàn ông già dựa người vào ghế sô pha, nét mặt lộ rõ vẻ suy tư sâu sắc.
- Năm kia khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế Xương Châu sau khi được phê chuẩn chính thức khởi động, các lãnh đạo chủ yếu của hai thành phố Côn Hồ và Quế Bình cũng đã từng nêu ra vấn đề này khi báo cáo công tác với tôi. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân nên rất nhanh chóng lại không nhắc lại nữa. Có điều lúc đó hai thành phố Côn Hồ và Quế Bình cũng đưa ra việc kiến thiết khu khai thác kỹ thuật kinh tế cấp thành phố. Hạ Lực Hành này lại muốn làm một khu kinh tế mới ở một huyện nghèo bậc trung của địa khu Lê Dương của anh ta. Vậy ý đồ của anh ta là gì?
Người đàn ông đen gầy trầm ngâm một hồi rồi mới nói:
- Tôi đã nói chuyện với đồng chí Lực Hành rồi. Điều kiện kinh tế của Nam Đàm ở địa khu Lê Dương thực sự là thấp hơn so với mười ba huyện của địa khu. Đây lại là một huyện nông nghiệp có dân số lớn, cơ sở công nghiệp không ra sao. Suy nghĩ của anh ta và đồng chí Quyền Chí là xem xem có thể thông qua một huyện lạc hậu có ý nghĩ đại diện cho địa khu Lê Dương này để thí nghiệm đất, xem xem có thể ở một huyện nông nghiệp không có cơ sở công nghiệp thì có thể phát triển công nghiệp được hay không. Lại thêm Huyện ủy, Ủy ban nhân dân Nam Đàm muốn tận dụng việc đê Nam Hà xây dựng xong thì có thể có một bãi sông để làm, vừa tránh được việc di dời quy mô lớn, vừa có thể lợi dụng được các vùng ruộng đồi hoang vu ở vùng gần bãi sông đó. Như thế thì dù là không thành công thì sự ảnh hưởng cũng không lớn.
- Ừ, trong tài liệu trình báo rôi cũng đã xem kỹ rồi. Ý tưởng quy hoạch rất tỉ mỉ, đã bỏ ra công sức để làm ra nó. Nhưng cái này đều là thứ yếu, cái quan trọng là nằm ở...
Người đàn ông già không nói tiếp nữa.
Người đàn ông đen gầy đương nhiên biết ý chưa nói hết trong lời nói của đối phương. Hạ Lực Hành và Thượng Quyền Trí đều đã từng tìm ông ta để báo cáo riêng. Còn Trương Tú Toàn cũng đã nhắc chuyện đó với ông ta. Con rể đang làm Chủ tịch Huyện, muốn biểu hiện một phen, đây là điều cũng có thể hiểu được.
Ông ta nghĩ một hồi rồi mới nói:
Chủ tịch Tỉnh, tôi cảm thấy có thể làm thí điểm được. Nhưng không phù hợp nói toạc ra. Nam Đàm vốn là một huyện nghèo khó, làm cái khu khai thác kỹ thuật kinh tế này, cái tên thì nghe nó hoành tráng lắm nhưng thực tế có thể đạt được mục đích như dự kiến hay không thì vẫn là một ẩn số. Huống hồ khu khai thác này không chiếm dụng đất đai trồng trọt, mà là dùng đất bãi sông và đất hoang gò đồi. Về điểm này Trung ương nếu như hỏi ra thì chúng ta cũng có thể nói được, có thể thử xem.
Người đàn ông già nhắm mắt, im lặng suy nghĩ một hồi. Dường như là đang cân nhắc điều gì đó. Mãi rồi mới mở mắt ra gật gật đầu:
- Ừ, đã như vậy thì tại hội nghị công việc của Ủy ban nhân dân đề xuất ra để bàn bạc, cố gắng sớm xác định, cũng mời hai đồng chí Lực Hành và Quyền Trí tham gia. Đến lúc đó sẽ bảo họ trình bày suy nghĩ của họ tại hội nghị.
Người đàn ông đen gầy có chút bất ngờ. Nhưng nhìn thấy sự quả quyết trên nét mặt của người đàn ông già thì lặng lẽ đồng ý. Sau đó nghĩ một hồi rồi mới nói:
- Chủ tịch Tỉnh, nếu như được thông qua tại hội nghị công việc của Ủy ban nhân dân thì có cần thông qua tại Hội nghị thường vụ hay không?
Đây là một vấn đề. Trong lòng người đàn ông già thoải mái. Lúc này có đưa lên hội nghị thường vụ thì cũng chưa chắc nhận được sự ủng hộ của ủy viên thường vụ. Làm không tốt thì còn có thể gây ra tranh chấp. Cuối cùng rơi vào cục diện bế tắc. Chắc là Điền Hải Hoa cũng đã nhìn ra được điều này, vì thế nên mới có lời nói năm trước.
- Không cần đâu. Chuyện này tôi và Bí thư Hải Hoa đã bàn bạc rồi, hội nghị công việc Ủy ban nhân dân xác định rồi, và do cơ quan hành chính địa khu Lê Dương và huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm tiến hành thực hiện là được rồi.
Người đàn ông già trầm ngâm một lúc:
- Nếu như có cơ hội thích hợp, anh có thể thông báo một chút ở hội nghị thường vụ.
Thông báo cũng có nghĩa là, đây là quyết định hành chính cụ thể mà Ủy bân nhân dân tỉnh đã đưa ra, có thể không cần thông qua hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Nhưng điều này cũng có nghĩa là nếu như xuất hiện một số tình hình thì người quyết định cũng sẽ gánh trách nhiệm càng lớn hơn.
Khi ý kiến trả lời của Ủy ban nhân dân tỉnh truyền đến địa khu Lê Dương, Ủy ban nhân dân huyện ủy huyện Nam Đàm bên này lại một phen sôi sùng sục.
Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm đã được phê chuẩn!
Tuy rằng rất nhiều người cũng không nhận thức được khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật này có thể làm thành công, nhưng ít nhất thì có một điều họ đều hiểu: Đây là một đơn vị cấp trưởng phòng thực sự, cũng có ý nghĩa là đơn vị này ít nhất sẽ sinh ra hai lãnh đạo cấp trưởng phòng, còn có thêm một số vị trí lãnh đạo cấp phó phòng đang chờ đợi.
Không cần quan tâm khu kinh tế mới này kết cục về sau sẽ ra sao. Chỉ cần ngồi lên vị trí này, cấp bậc này thì sẽ không có khả năng bị cho xuống. Chỉ với điều này thôi thì đã đủ làm cho vô số người ban đêm mất ngủ.
Cù Tuấn vẻ mặt cười như không cười, cầm tập tài liệu báo cáo mà cơ quan hành chính địa ủy Lê Dương truyền xuống liên quan đến vấn đề đồng ý chuẩn bị thành lập khu khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế huyện Nam Đàm. Báo cáo này còn chưa chính thức cầm trong tay, tối hôm qua nhà mình đã có ba tốp người đi vào. Chắc là ở chỗ An Đức Kiện, Thẩm Tử Liệt và Tần Hải Cơ cũng thế.
Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật là một sự vật mới. Cuối cùng nên làm như thế nào với Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật này thì cũng chẳng ai chắc chắn lắm. Nhưng điều này cũng không ngăn cản nhiệt tình của mấy người này.
Nghĩ đến đây Cù Tuấn không khỏi muốn lắc đầu. Chuyện này còn cần phải giày vò nhiều. Vì mấy vị trí ở Ban Quản lý khu kinh tế mới, không biết sẽ lại có bao nhiêu người thể hiện ra bản lĩnh để tranh nhau đây. Liên lụy đến mấy người bên trong huyện cũng theo giày vò một phen, bao gồm cả mình trong đó nữa. Tết này sẽ không được yên tĩnh đây.
- Trưởng ban Cù, Bí thư An mời anh lên văn phòng một chuyến.
Cù Tuấn vừa mới đặt mấy văn kiện xuống, thưởng thức cái hơi nóng bốc lên từ chén trà lên mũi. Hương thơm của trà lan tỏa vương vấn. Cái màn sương khói bao quanh này giống như tạo sương trong bệnh viện vậy, rất có tác dụng làm ướt đối với mũi bị khô. Đây là điều bắt buộc mà mỗi sáng Cù Tuấn đều làm.
Cù Tuấn gật gật đầu không nói gì, đưa tay lên nhìn đồng hồ. 9 giờ kém 5 phút. Đây là phong cách của An Đức Kiện. 8 giờ 30 đến cơ quan đúng giờ, mười phút pha trà, sau đó có mười đến mười lăm phút đọc báo, sau đó là đi vào thời gian làm việc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Quan Đạo Vô Cương Tác giả: Thụy Căn
Chương 123: Phá băng
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
- Khai Thành, anh thấy thế nào?
Đặt nhẹ nhàng xấp tài liệu lên bàn trà, người đàn ông mái tóc hoa râm, trên mặt với nét suy tư, ánh mặt nhìn vào trợ thủ của mình.
- Ý của Bí thư Điền là....
Người đàn ông ngồi đối diện tầm hơn năm mươi tuổi, trên nét mặt đen gầy lộ ra chút nho nhã. Tuy nhiên thứ trước mặt đó đối với ông ta mà nói là một vấn đề nan giải.
- Bí thư Hải Hoa và tôi năm ngoái đã từng nói chuyện này rồi. Ông ta lúc đó không thể hiện rõ thái độ, chỉ nói là trong tỉnh cần nghiêm túc nghiên cứu ý kiến về phương diện Lê Dương, thận trọng quyết sách. Vừa phải bảo vệ tính tích cực của sự phát triển nền kinh tế địa phương, vừa phải suy nghĩ đến tình hình thực tế của địa phương, tránh tham vọng viễn vông, dục tốc bất đạt. Nhưng ông ta cũng nói cải cách mở cửa có lúc cần phải dũng cảm đột phá thử nghiệm.
Người đàn ông già dựa người vào ghế sô pha, nét mặt lộ rõ vẻ suy tư sâu sắc.
- Năm kia khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế Xương Châu sau khi được phê chuẩn chính thức khởi động, các lãnh đạo chủ yếu của hai thành phố Côn Hồ và Quế Bình cũng đã từng nêu ra vấn đề này khi báo cáo công tác với tôi. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân nên rất nhanh chóng lại không nhắc lại nữa. Có điều lúc đó hai thành phố Côn Hồ và Quế Bình cũng đưa ra việc kiến thiết khu khai thác kỹ thuật kinh tế cấp thành phố. Hạ Lực Hành này lại muốn làm một khu kinh tế mới ở một huyện nghèo bậc trung của địa khu Lê Dương của anh ta. Vậy ý đồ của anh ta là gì?
Người đàn ông đen gầy trầm ngâm một hồi rồi mới nói:
- Tôi đã nói chuyện với đồng chí Lực Hành rồi. Điều kiện kinh tế của Nam Đàm ở địa khu Lê Dương thực sự là thấp hơn so với mười ba huyện của địa khu. Đây lại là một huyện nông nghiệp có dân số lớn, cơ sở công nghiệp không ra sao. Suy nghĩ của anh ta và đồng chí Quyền Chí là xem xem có thể thông qua một huyện lạc hậu có ý nghĩ đại diện cho địa khu Lê Dương này để thí nghiệm đất, xem xem có thể ở một huyện nông nghiệp không có cơ sở công nghiệp thì có thể phát triển công nghiệp được hay không. Lại thêm Huyện ủy, Ủy ban nhân dân Nam Đàm muốn tận dụng việc đê Nam Hà xây dựng xong thì có thể có một bãi sông để làm, vừa tránh được việc di dời quy mô lớn, vừa có thể lợi dụng được các vùng ruộng đồi hoang vu ở vùng gần bãi sông đó. Như thế thì dù là không thành công thì sự ảnh hưởng cũng không lớn.
- Ừ, trong tài liệu trình báo rôi cũng đã xem kỹ rồi. Ý tưởng quy hoạch rất tỉ mỉ, đã bỏ ra công sức để làm ra nó. Nhưng cái này đều là thứ yếu, cái quan trọng là nằm ở...
Người đàn ông già không nói tiếp nữa.
Người đàn ông đen gầy đương nhiên biết ý chưa nói hết trong lời nói của đối phương. Hạ Lực Hành và Thượng Quyền Trí đều đã từng tìm ông ta để báo cáo riêng. Còn Trương Tú Toàn cũng đã nhắc chuyện đó với ông ta. Con rể đang làm Chủ tịch Huyện, muốn biểu hiện một phen, đây là điều cũng có thể hiểu được.
Ông ta nghĩ một hồi rồi mới nói:
Chủ tịch Tỉnh, tôi cảm thấy có thể làm thí điểm được. Nhưng không phù hợp nói toạc ra. Nam Đàm vốn là một huyện nghèo khó, làm cái khu khai thác kỹ thuật kinh tế này, cái tên thì nghe nó hoành tráng lắm nhưng thực tế có thể đạt được mục đích như dự kiến hay không thì vẫn là một ẩn số. Huống hồ khu khai thác này không chiếm dụng đất đai trồng trọt, mà là dùng đất bãi sông và đất hoang gò đồi. Về điểm này Trung ương nếu như hỏi ra thì chúng ta cũng có thể nói được, có thể thử xem.
Người đàn ông già nhắm mắt, im lặng suy nghĩ một hồi. Dường như là đang cân nhắc điều gì đó. Mãi rồi mới mở mắt ra gật gật đầu:
- Ừ, đã như vậy thì tại hội nghị công việc của Ủy ban nhân dân đề xuất ra để bàn bạc, cố gắng sớm xác định, cũng mời hai đồng chí Lực Hành và Quyền Trí tham gia. Đến lúc đó sẽ bảo họ trình bày suy nghĩ của họ tại hội nghị.
Người đàn ông đen gầy có chút bất ngờ. Nhưng nhìn thấy sự quả quyết trên nét mặt của người đàn ông già thì lặng lẽ đồng ý. Sau đó nghĩ một hồi rồi mới nói:
- Chủ tịch Tỉnh, nếu như được thông qua tại hội nghị công việc của Ủy ban nhân dân thì có cần thông qua tại Hội nghị thường vụ hay không?
Đây là một vấn đề. Trong lòng người đàn ông già thoải mái. Lúc này có đưa lên hội nghị thường vụ thì cũng chưa chắc nhận được sự ủng hộ của ủy viên thường vụ. Làm không tốt thì còn có thể gây ra tranh chấp. Cuối cùng rơi vào cục diện bế tắc. Chắc là Điền Hải Hoa cũng đã nhìn ra được điều này, vì thế nên mới có lời nói năm trước.
- Không cần đâu. Chuyện này tôi và Bí thư Hải Hoa đã bàn bạc rồi, hội nghị công việc Ủy ban nhân dân xác định rồi, và do cơ quan hành chính địa khu Lê Dương và huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm tiến hành thực hiện là được rồi.
Người đàn ông già trầm ngâm một lúc:
- Nếu như có cơ hội thích hợp, anh có thể thông báo một chút ở hội nghị thường vụ.
Thông báo cũng có nghĩa là, đây là quyết định hành chính cụ thể mà Ủy bân nhân dân tỉnh đã đưa ra, có thể không cần thông qua hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Nhưng điều này cũng có nghĩa là nếu như xuất hiện một số tình hình thì người quyết định cũng sẽ gánh trách nhiệm càng lớn hơn.
Khi ý kiến trả lời của Ủy ban nhân dân tỉnh truyền đến địa khu Lê Dương, Ủy ban nhân dân huyện ủy huyện Nam Đàm bên này lại một phen sôi sùng sục.
Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm đã được phê chuẩn!
Tuy rằng rất nhiều người cũng không nhận thức được khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật này có thể làm thành công, nhưng ít nhất thì có một điều họ đều hiểu: Đây là một đơn vị cấp trưởng phòng thực sự, cũng có ý nghĩa là đơn vị này ít nhất sẽ sinh ra hai lãnh đạo cấp trưởng phòng, còn có thêm một số vị trí lãnh đạo cấp phó phòng đang chờ đợi.
Không cần quan tâm khu kinh tế mới này kết cục về sau sẽ ra sao. Chỉ cần ngồi lên vị trí này, cấp bậc này thì sẽ không có khả năng bị cho xuống. Chỉ với điều này thôi thì đã đủ làm cho vô số người ban đêm mất ngủ.
Cù Tuấn vẻ mặt cười như không cười, cầm tập tài liệu báo cáo mà cơ quan hành chính địa ủy Lê Dương truyền xuống liên quan đến vấn đề đồng ý chuẩn bị thành lập khu khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế huyện Nam Đàm. Báo cáo này còn chưa chính thức cầm trong tay, tối hôm qua nhà mình đã có ba tốp người đi vào. Chắc là ở chỗ An Đức Kiện, Thẩm Tử Liệt và Tần Hải Cơ cũng thế.
Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật là một sự vật mới. Cuối cùng nên làm như thế nào với Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật này thì cũng chẳng ai chắc chắn lắm. Nhưng điều này cũng không ngăn cản nhiệt tình của mấy người này.
Nghĩ đến đây Cù Tuấn không khỏi muốn lắc đầu. Chuyện này còn cần phải giày vò nhiều. Vì mấy vị trí ở Ban Quản lý khu kinh tế mới, không biết sẽ lại có bao nhiêu người thể hiện ra bản lĩnh để tranh nhau đây. Liên lụy đến mấy người bên trong huyện cũng theo giày vò một phen, bao gồm cả mình trong đó nữa. Tết này sẽ không được yên tĩnh đây.
- Trưởng ban Cù, Bí thư An mời anh lên văn phòng một chuyến.
Cù Tuấn vừa mới đặt mấy văn kiện xuống, thưởng thức cái hơi nóng bốc lên từ chén trà lên mũi. Hương thơm của trà lan tỏa vương vấn. Cái màn sương khói bao quanh này giống như tạo sương trong bệnh viện vậy, rất có tác dụng làm ướt đối với mũi bị khô. Đây là điều bắt buộc mà mỗi sáng Cù Tuấn đều làm.
Cù Tuấn gật gật đầu không nói gì, đưa tay lên nhìn đồng hồ. 9 giờ kém 5 phút. Đây là phong cách của An Đức Kiện. 8 giờ 30 đến cơ quan đúng giờ, mười phút pha trà, sau đó có mười đến mười lăm phút đọc báo, sau đó là đi vào thời gian làm việc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương