Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 121: Di tích
Dịch: _Thanh Long_ Biên: tuanff10
Kim Cương đánh ra một quyền, chấn bay đám đất đá vụn. Đột nhiên những tia sáng màu lam lóe lên dưới đám đất đá bị văng lên, ánh sáng đó có hàn khí lạnh thấu xương. Thiết Giáp Hỏa Long phun ra một luông lửa, khiến cho những tia sáng màu lam vang lên một tiếng “tách” một cái rồi tan biến, có vẻ nó khá sợ hãi.
- Cái quỷ gì vậy?
Tề Bắc nhíu mày thân hình chợt loé một cái đã đi tới cửa động, ánh mắt nhìn vào liền tức thì kinh hãi. Ở bên trong vách đá có một thứ sền sệt cuộn vào nhau, phát ra ánh mắt màu lam.
“Đây là… dung nham?” Tề Bắc cả kinh trong lòng, bất quá dung nham này lại mang theo chút âm hàn. Điều này vô cùng quỷ dị, sở dĩ được gọi là dung nham bởi vì đó là những thứ ví dụ như đất, đá bị nóng chảy ở nhiệt độ cao chuyển thành thể lỏng, có màu sắc luôn đỏ rực. Còn thứ này chỉ giống dung nham chứ nó lại phát ra ánh sáng màu lam, mang theo âm khí lạnh lẽo. Dung nham màu lam sôi sùng sục, thỉnh thoảng lại phun lên bắn vào những tảng đá ở bên vách. Đúng lúc này, từ trong dung nham màu lam đột nhiên lại lóe lên một luồng sáng màu lam, bắn về phía động huyệt. Tề Bắc vung hắc trường kiếm lên, nội lực hóa thành một đoàn lửa ánh kim bắn về phía đó, ánh sáng màu lam lại kêu lên một tiếng “tách” sau đó tan biến, có vẻ như chúng nó có sinh mạng. Hiện tại dung nham màu lam phía dưới bắt đầu rung động kịch liệt, Tề Bắc hoảng hốt tựa hồ như nhìn thấy từ dung nham có một cánh tay trồi lên, phát ra một âm thanh lọt vào tai hắn:
- Cứu ta, cứu… cứu ta…
Hai mắt Tề Bắc đột nhiên lóe lên kim mang nhàn nhạt, từng tiếng long ngâm phát ra khiến hắn nhất thời tỉnh lại, trong lòng không khỏi sợ hãi, vừa rồi hắn thiếu chút nữa thì đã bị mê hoặc.
- Mau đóng miệng động lại.
Tề Bắc nhảy trở lại lưng của Thiết Giáp Hỏa Long, lớn tiếng nói. Hai cánh tay Kim Cương bành trướng trong nháy mắt, nhấc một tảng đá lớn rồi sau đó dùng sức cắm vào huyệt động.
- Các ngươi có biết dung nham màu lam mang theo hàn khí kia là cái gì không?
Tề Bắc hỏi. Bất quá bốn người đều nhất tề lắc đầu, loại dung nham này bọn họ chưa bao giờ nghe qua.
- Chúng ta đi tìm Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ thôi, không nán lại ở đây lâu nữa.
Tề Bắc nhìn thoáng qua cửa động đã bị đóng lại, cái âm thanh kia khiến cho hắn có cảm giác lạ thường. Thiết Giáp Hỏa Long dưới sự chỉ huy của Tề Bắc bắt đầu đi sâu vách núi, nó vốn là bá chủ chỗ dưới vách đá này nên trên đường đi thì những đám ma thú khác đều phải tránh xa. Chỉ là nơi đây khá hẹp, nhưng đường đi lại dài vô cùng, không nhìn thấy cuối. Mỗi khi Tề Bắc đi qua nơi nào cũng đều thử bay lên, bất quá nhanh chóng nhận ra rằng chỗ đó cũng có tầng áp lực ấy, không cách nào để đi lên. Dưới đáy vực này cũng có đỉnh núi, tựa như đây là một thế giới riêng biệt được ngăn cách bởi một chiếc lồng năng lượng. Phạm vi lớn như vậy, muốn tìm Tiểu Cửu và Diêm Phương Phi chắc chắn sẽ không dễ dàng. Chỉ là càng đi về phía trước nhiệt độ càng lúc càng cao, về sau không khí nóng như thiêu như đốt, hít vào phổi tựa như hít vào một ngọn lửa. Tề Bắc không hề cảm thấy gì cả, bất quá bốn người còn lại thì không dễ dàng như thế, cả đám ướt đẫm mồ hôi, uống nước liên tục. Tề Bắc vốn cẩn thận hơn so với Diêm Phương Phỉ, mỗi khi đi ra ngoài đều mang theo một lượng lớn thức ăn để vào trong Không Gian giới chỉ, hơn nữa cả nước uống cũng luôn mang theo. Càng tiến vào sâu, cây cối cỏ dại cũng dần dần biến mất, phía trước chỉ là nhưng mảnh đất màu đỏ khô cằn.
- Chủ nhân, hay là chúng ta chia nhau ra để tìm.
Thập Tam nói.
- Cũng được.
Tề Bắc gật đầu đồng ý, trước mắt bọn họ không hề có một chút thực vật nào, nơi đây như một tử địa, chỉ sợ ngay cả một sinh vật sống cũng không có. Dưới hoàn cảnh khắc nghiệt này khó có thể có thứ gì ẩn giấu vì thế chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng không có nguy hiểm gì, cho nên năm người liền tản ra. Bởi vì Thiết Giáp Hỏa Long chỉ nghe lời của Tề Bắc nên hắn cũng chỉ có thể mang theo nó đi cùng, còn Tát Linh Linh thực lực yếu nhất liền được điều đi cùng Thập Tam. Tề Bắc ngồi trên đầu Thiết Giáp Hỏa Long đi dọc theo vách đá, hắn nghĩ nếu mình ở hoàn cảnh như vậy thì đi men theo vách đá ít nhất sẽ khiến người ta có cảm giác an toàn.
- Cứu ta, cứu cứu ta…
Đúng lúc này, trong đầu Tề Bắc đột nhiên vang lên âm thanh kêu cứu, lần này âm thanh rõ ràng là giọng nữ vô cùng mềm mại quyến rũ.
“Yêu Nhiêu? Đây chẳng phải là cái giọng yêu mị đến tận xương tủy của Yêu Nhiêu sao?” Tề Bắc sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn liền lắc lắc đầu, nghĩ đây là chuyện không thể nào. Tề Bắc trầm tư, âm thanh này tựa như ở trong linh hồn hắn, thỉnh thoảng vang lên mê hoặc hắn. Tề Bắc lấy mấy viên Sinh Mệnh Chi Tâm và Tử Vong Chi Tâm từ Không Gian giới chỉ ra thưởng thức, mượn chúng để dời lực chú ý. Thiết Giáp Hỏa Long đột nhiên dừng bước, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp, miệng chảy nước dãi, đôi mắt tựa như có nhân lính mang theo vẻ cầu khẩn.
- Ngươi muốn Tử vong chi tâm?
Tề Bắc cầm lấy một viên Tử Vong Chi Tâm quơ quơ trước mắt Thiết Giáp Hỏa Long, làm nó liều mạng gật gật cái đầu, thiếu chút nữa thì hất cả Tề Bắc rơi xuống.
- Đó chính là Sinh Mệnh Chi Tâm đấy. Ha Ha! Vật này có giá trị liên thành, ngươi dùng thứ gì để đổi?
Tề Bắc cười nói, hắn biết Thiết Giáp Hỏa Long này có thể hiểu hắn nói gì bởi ma thú cấp tám có trí thông minh rất cao. Thiết Giáp Hỏa Long liên tục gầm nhẹ dường như cầu xin, có vẻ như nó có thứ gì đó để đổi.
- Thôi được rồi, thấy ngươi biết nghe lời, ta thưởng cho ngươi một viên.
Tề Bắc đem một viên Sinh mệnh chi tâm ném xuống, trong nháy mắt đã bị Thiết Giáp Hỏa Long trực tiếp nuốt xuống. Tề Bắc trợn mắt nhìn, kinh hãi thầm trong lòng: “Dạ dày có thể trực tiếp tiêu hóa Sinh Mệnh Chi Tâm sao?”
Thiết Giáp Hỏa Long cực kỳ khoan khoái phát ra vài tiếng gầm nhẹ làm nũng, dường như muốn cảm tạ Tề Bắc. Cứ như vậy đã đi được một đoạn đường dài, Tề Bắc đột nhiên vỗ đầu một cái, tự mắng:
- Mẹ nó, ngu quá, mình tìm không được nhưng Diêm Phương Phỉ và ma sủng của nàng chắc chắn sẽ có cảm ứng.
Tề Bắc nhớ lại chú ngữ, xuất Hoàng Kim Sư Vương ra khỏi Ngự Thú Giới. Con ma thú vừa ra ngoài lập tức hoảng sợ rống to một tiếng, tựa như mèo bị dẫm vào đuôi, ánh mắt sợ hãi nhìn Thiết Giáp Hỏa Long. Thiết Giáp Hỏa Long lặng lẽ phun hai luồng khói dày đặc từ mũi xuống, còn việc nhìn còn sư tử nhỏ bé kia thì nó cũng lười. Nếu đó không phải là thứ mà Tề Bắc triệu hồi ra thì nó đã cho một mồi lửa quay chín con sư tử kia rồi.
- Hoàng Kim Sư Vương à, đừng có sợ, mau dẫn ta tới chỗ chủ nhân của ngươi đi.
Tề Bắc mở miệng nói, ma thú cấp sáu mặc dù không quá thông minh nhưng nhờ vào chú ngữ mà nó có thể hiểu được ý nghĩ của chủ nhân. Hoàng Kim Sư Vương lập tức ba chân bốn cẳng chạy nhặng lên, không lâu sau nó đột nhiên quay đầu về phía Tề Bắc gầm rú một tiếng tựa như vừa phát hiện ra cái gì đó. Tề Bắc tiến đến, lúc này mới nhìn thấy một mảnh vải thấm máu, nhìn qua hắn liền khẳng định thứ này rơi xuống từ trên người Diêm Vương Phỉ. Bỗng Tề Bắc đột nhiên nghe được tiếng nước chảy, mà Hoàng Kim Sư Vương hiển nhiên cũng nghe được, hơn nữa còn cảm ứng được, liền chạy về phía đó. Vượt qua một tảng đá lớn, Tề Bắc không ngờ phát hiện ra mình đã tiến vào một nơi đầy hơi nước, dưới chân Thiết Giáp Hỏa Long dẫm lên đều là nước, nước không ngừng bốc hơi do nhiệt độ cao và tạo thành những đám may lơ lửng. Tề Bắc cảm thấy không ổn, lúc trước hắn không hề nhìn thấy bất kỳ hơi nước nào, hắn quay đầu lại liền phát hiện tảng đá lớn kia đã biến mất, phía sau hắn vẫn tràn ngập hơi nước. Tề Bắc sai Thiết Giáp Hỏa Long lui lại mấy bước, nhưng cũng không tìm thấy đường ra.
- Grào…
Lúc này thân ảnh của Hoàng Kim Sư Vương thoáng hiện trong hơi nước, quay đầu rống lên với Tề Bắc một tiếng, tựa hồ như phát hiện ra cái gì đó. Đã đến nơi này thì Tề Bắc cũng chỉ có thể đi tiếp, sau này nếu đám người Kim Cương không thấy hắn về hội họp, hẳn là sẽ đi theo lộ tuyến của hắn để tìm, tảng đá lớn và tiếng nước chảy nhất định sẽ khiến cho bọn họ chú ý. Đi theo Hoàng Kim Sư Vương về phía trước một đoạn, hơi nước đột nhiên tản đi, khiến cho Tề Bắc ngơ ngác ngắm cảnh vật xuất hiện. Đây là một di tích cổ xưa, mặt đất được lát đá kim cương, khắp nơi trên đó đều là những tấm bia đá bị tàn phá, đồ đằng bị nứt, thậm chí còn có cỏ mọc lên bao phủ. Có thể nhận thấy rằng trước kia nơi đây chính là một quảng trường lớn. Tề Bắc nhảy xuống khỏi Thiết Giáp Hỏa Long, nhẹ nhàng vỗ một cái xuống mặt đất, đánh bay bụi bặm về tứ phía, để lộ ra mặt đất lát bằng đá kim cương. Đá kim cương được xưng là khoáng thạch cứng rắn nhất, cho dù là ở thời hiện đại cũng không có cách nào đem nó mài nhẵn như gương được. Về phần Tề Bắc thì hiện tại hắn đang bị đồ đằng hấp dẫn.
- Địa Tinh? Thứ khắc phía trên không phải gong với ký hiệu của Địa tinh sao?
Tề Bắc lẩm bẩm nói, đột nhiên nhớ đến cái gì, lập tức xuất tấm bản đồ da dê ra, đây chính là tấm bản đồ di tích văn minh Địa tinh do Mễ Kỳ đưa cho hắn. Rồi sau đó Tề Bắc lấy ra một thứ nước màu đỏ do Mễ Kỳ đặc chế đổ ra một chút lên tấm da dê. Chỉ một lát, bản đồ giả bên ngoài của tấm da dê biến mất, bản đồ thật sự mới từ từ hiện ra. Nhưng Tề Bắc lại có chút thất vọng bởi tấm bản đồ này không có chỉ cửa ra. Bất quá, Tề Bắc liền nghĩ đến việc nếu Man Hoang vực có đầy đủ di tích Địa Tinh thì chứng tỏ trăm vạn năm trước nơi này là lãnh địa của Địa Tinh, như vậy hẳn sẽ không chỉ có duy nhất một di tích. Lúc này Hoàng Kim Sư Vương xuất hiện từ đống đất đá hỗn độn, gầm nhẹ một tiếng với Tề Bắc rồi xoay đầu chạy vào sâu. Tề Bắc mang theo Thiết Giáp Hỏa Long đi đến cuối quảng trường của Địa Tinh, ở đó có một cánh cửa khổng lồ, phía trên khắc những hoa văn và ấn ký phức tạp. Trên lối vào, Tề Bắc phát hiện ra vết máu một lần nữa, vết máu này tuyệt đối không phải được lưu lại từ trăm vạn năm trước, mặc dù đã khô vào nhưng hắn biết chắc chắn rằng vết máu chưa tồn tại ở đây đến bảy ngày. Cửa vào rất lớn, thân thể cao lớn của Thiết Giáp Hỏa Long cũng thừa sức tiến vào. Nhìn thấy thế, Tề Bắc không khỏi lẩm nhẩm trong lòng: “Địa Tinh thấp bé sao lại xây lấy một kiến trúc khổng lồ như vậy, chẳng lẽ bởi vì thiếu cái gì cho nên muốn thỏa mãn cái ấy sao?”
Tể Bắc từng bước từng bước đi xuống thềm đá. Bất chợt, có những quả cầu thủy tinh bằng nắm đấm bỗng phát sáng. Quả cầu thủy tinh có rất nhiều phía trên, hợp với nhau tạo thành một ấn ký, hơn nữa tựa hồ nó có cảm ứng theo chấn động, Tề Bắc bước một bước thì sẽ có một quả cầu thuỷ tinh sáng lên.
“Nó đã tồn tại ở đây ít nhất là trăm vạn năm. Vậy là bao lâu? Cuộc chiến chúng thần cũng chỉ mới hơn mười vạn năm.” Trăm vạn năm trôi qua, hệ thống chiếu sáng của nền văn minh Địa Tinh vẫn hoạt động tốt. Việc này không thể không khiến Tề Bắc khiếp sợ, từ đáy lòng nổi lên sự kính nể với dân tộc thấp bé sống dưới lòng đất này. Đây là một chủng tộc đã đạt tới đỉnh văn minh nhân loại.
“ Bất quá nền văn minh này dù có vĩ đại như thế nào thì nó vẫn bị sụp đổ. Vậy nó so với lịch sử vũ trụ thì sao?” Tề Bắc lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa. Hắn không phải là triết học gia nên hắn chả muốn tốn sức cho ba cái việc như thế này nữa, chỉ cần cả đời này hắn sống dưới ánh sáng, sống không phải hối hận là quá đủ rồi.
Đến bậc thang thứ hai mươi năm cũng là bậc thang cuối cùng, Tề Bắc lại kinh hãi thêm lần nữa. Cho dù có là ai khi đối mặt với di tích mênh mông này đều không khỏi cảm thán. Vốn hắn tưởng rằng bước lên trên sẽ là một đại điện khác, cho dù có lớn hơn nữa thì vẫn chỉ là một đại điện thôi. Nhưng Tề Bắc lại phát hiện, hắn đang bước lên một thế giới khổng lồ dưới lòng đất. Trong đại điện có nhiều cột chống trời, không chính xác hơn phải là cột chống trần, mỗi cột chống đều cao hơn trăm trượng. Chính giữa là một con đường dài và rộng rãi, chỉ là xung quanh có những kiến trúc cổ kỳ lạ bị sụp đổ. Cái làm Tề Bắc giật mình chính là thế giới dưới lòng đất không có hệ thống chiếu sáng, nhưng lại sáng như ban ngày, nhìn qua giống như ánh sánh tự nhiên. Hắn như hoá đá nhìn vào mọi thứ trước mắt, im lặng thật lâu cho đến khi bỗng có một con chuột chạy ra từ góc nào đó thì hắn mới tỉnh lại. Tề Bắc tiếp tục đi, bật quá bỗng đột ngột dừng lại trước một thứ giống như xe hơi ở kiếp trước. Vật này đã hỏng, bụi bậm bám đầy, bất quá những linh kiện lộ ra của nó làm Tề Bắc trợn mắt há mồm. Ở phía trên, hắn còn phát hiện khôi giáp Địa Tinh có các lỗ Ma Tinh xung quanh.
- Grào…
Thiết Giáp Hoả Long đột nhiên gầm lên một tiếng, đuổi mấy con ma thú hoảng sợ chạy trốn, nơi đây đã sớm thành thiên đường của chúng rồi. Xa hơn nữa, Tề Bắc còn phát hiện mấy cái thi thể ma thú bị gặm không còn hình dáng, xung quanh đó là một khoang cảnh hỗn độn do ma pháp thổ hệ tạo thành.
- Tiểu Cửu!
Tề Bắc nhảy lên Thiết Giáp Hoả Long, thúc nó chạy như điên về phía trước.
…
…
- Mau.
Tiểu Cửu cầm tay Diêm Phương Phỉ, liều mạng chạy trốn trong lòng đất dưới di tích cổ, thỉnh thoảng lại có những tia lửa từ những đám hỏa quái trùng ở phía sau. Tiểu Cửu cắn chặt rằng lại, hiện tại nàng sắp không chịu nổi nữa rồi. Ma lực nàng đã tiêu hao hết, khí cụ phong ấn, phòng ngự, công kích ma pháp đều dùng sạch từ lâu. Mà Diêm Phương Phỉ kể từ lúc dùng Bổn Mạng Thú Linh thì thân thể vẫn rất suy yếu. Còn con Băng Nguyên Tuyết Ly sau khi thu phục được lại bị trọng thương nên luôn để trong Ngự Thú giới.
- Tiểu Cửu, huynh buông muội ra. Muội thật sự chạy hết nổi rồi.
Diêm Phương Phỉ nói. Tiểu Cửu không trả lời, nàng để dành sức tiếp tục chạy còn hơn là cố gắng thuyết phục. Tốc độ của hai người càng ngày càng chậm, đã có mấy hoả quái trùng bò lên ống quần hai người rồi.
- Xèo…
Quần bị cháy xám, thịt bị nướng tới bốc khói làm Diêm Phương Phỉ có chút tuyệt vọng. Nếu bị hoả quái trùng ăn thịt, chả thà nàng kêu Tiểu Cửu giết nàng đi cho đỡ đau khổ. Bỗng Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ bước hút một bước. Thân thể đột nhiên rơi xuống, theo sau là một đám hỏa quái trùng cũng rớt xuống theo.
- Ầm!
Hai người té xuống nền đất, lại không biết đạp phải nút gì làm cánh cửa lập tức đóng sập lại. Cùng lúc đó, có một ánh sáng dịu lóe lên. Rớt xuống cùng còn có hơn trăm con hoả quái trùng, so với đám lúc trước rượt theo quả thực là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng hiện tại hai người đã tới cực hạn, không mạnh hơn người thường bao nhiêu, thế nên hơn trăm con hỏa quái trùng này dư sức lấy mạng hai người. Nhìn đám hoả diễm trùng, Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu cùng thối lui về phía sau. Tiểu Cửu chợt phát ra hiện phía sau nàng còn có những cái bể thủy tinh chứa đầy nước, nàng lập tức đẩy Diêm Phương Phỉ ra, dùng hết sức vẩy nước lên đám hoả quái trùng.
- Xì Xì.
Đám con trùng xông lên gặp phải nước, lập tức toả ra khói trắng nhàn nhạt, ngọn lửa bị dập tắt và chúng cũng vong mạng, để lộ ra những con bọ có đôi cánh trong suốt. Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ mất hết khí lực, co quắp ngồi trên mặt đất. Sau một hồi lâu, Tiểu Cửu khôi phục được một ít sức lực, nàng bắt đầu đánh giá cái mật thất trong thế giới dưới lòng đất. Mật thất này tạo thành từ kim loại trắng, xung quanh có một vài công cụ vứt lung tung, ngoài ra không còn gì đặc biệt.
- Tiểu Cửu, huynh không sao chứ?
Diêm Phương Phỉ chống người ngồi dậy, ân cần hỏi.
- Không có chuyện gì.
Tiểu Cửu thản nhiên nói.
- Tiểu Cửu, huynh nói chúng ta có chết ở đây không?
Đầu Tiểu Cửu cụp xuống, đôi mi thanh tú cau lại, mơ hồ hiểu được tâm tư của Diêm Phương Phỉ, đó là một hiểu lầm lớn.
- Chỉ cần chết cùng một chỗ với người muội yêu là tốt rồi.
Diêm Phương Phỉ lầm bầm nói, tựa đầu vào bả vai Tiểu Cửu. Trong lòng Tiểu Cửu có chút không nỡ, mở miệng nói:
- Thật ra thì ta …
- Bang, bang, bang.
Đúng lúc Tiểu Cửu chuẩn bị nói rõ chân tướng cho Diêm Phương Phỉ thì đột nhiên cửa mật thất vang lên tiếng va chạm lớn, bức tường bằng kim loại cũng bị lồi ra.
- Tiểu Cửu, muội sợ.
Diêm Phương Phỉ núp bên người Tiểu Cửu, hoảng sợ thấp giọng nói. Tiểu Cửu không nói gì, đến lúc này nàng không còn khí lực để an ủi Diêm Phương Phỉ nữa.
- Ầm…!
Một chiếc sừng lớn nhọn hoắt đâm thủng bức tường kim loại, sau đó có một con thú màu nâu đậm ghé mắt vào nhìn, thấy được Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ, lập tức lộ ra vẻ tham lam lẫn cuồng bạo.
- Rầm rầm rầm.
Lỗ thủng càng ngày càng lớn, tim Tiểu Cửu càng ngày càng lạnh.
“Chủ nhân, xem ra tiểu nhân không còn gặp lại người rồi.” Tiểu Cửu nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tề Bắc.
…
…
Tề Bắc cưỡi trên Thiết Giáp Hoả Long, lần theo đủ loại dấu vết, đi sâu vào cũng khoảng trăm dặm rồi nhưng vẫn còn chưa tới cuối thế giới này. Không hiểu Địa Tinh tộc xây dựng như thế nào mà có được một công trình vĩ đại như thế này. Từ những thi thể ma thú và quang cảnh hỗn độn, Tề Bắc có thể thấy nơi đây đã xảy ra chiến đấu kịch liệt khiến hắn cảng ngày càng ngày càng lo lắng bởi hắn biết hiện tại có lẽ Tiểu Cử và Diêm Phương Phỉ như nó hết đà, sắp không trụ nổi nữa rồi. Lúc này, ở thế giới dưới lòng đất, khắp nơi đều là phế tích, mặt đất rạn nứt, lâu lâu chợt có dung nham phun ra, nhiệt độ nóng như địa ngục. Bất chợt, Thần Long ấn ký trên lòng bàn tay trái của hắn nóng rực lên.
- Tiểu Cửu.
Tề Bắc lập tức cảm ứng được nàng ở gần đây. Ban đầu khi Tiểu Cửu bị thương, hắn đã băng bó cho nàng, đồng thời cũng tạo ra một Thần Long ấn ký vào trong người nàng. Hắn làm như vậy để phòng ngừa vạn nhất, không ngờ thời khắc này lại có tác dụng. Theo cảm ứng, Tề Bắc chạy như điên. Bỗng hắn thấy phía trước tụ tập hơn ngàn vạn còn hoả quái trùng. Hắn cắn chắt răng nhặt mảnh vãi vẫn còn lưu hương thơm trên người Diêm Phương Phỉ lên. Trong lòng Tề Bắc đau xót, khoé mắt giật giật, lập tức thét lên một tiếng điên cuồng lao đến. Nội lực Thần Long quyết từ hắc trường kiếm lóng lánh hoá thành hỏa kiếm màu vàng, chém thẳng tới đám hỏa quái trùng.
- Ầm.
Từng đám hỏa quái trùng bị chấn bay hóa thành phấn vụn. Còn Thiết Giáp Hoả Long thì phun từng ngọn lửa tới bầy hoả quái trùng này. Hoả diễm trùng tuy trên người có lửa nhưng chỉ là loại bình thường, hơn nữa thân thể chúng yếu ớt vô cùng. Bất quá nếu là nguyên một bầy trăm vạn ngàn vạn còn thì thực lực lại vô cùng khủng bố. Chỉ là một khi đối mặt với Tề Bắc và Thiết Giáp Hoả Long có đẳng cấp khác biệt thì vận mệnh của chúng chỉ là đợi chờ bị thảm sát mà thôi nên chúng nhanh chóng rút lui sau một hồi bị thiệt hại quá nửa. Tề Bắc nhìn qua một vòng, không thấy Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ, ngay cả dấu viết thi thể cũng không có.
- Chẳng lẽ mình đoán sai?
Tể Bắc sờ sờ lòng bàn tay trái, hắn cảm giác hẳn Tiểu Cửu đang ở gần đây.
Cùng lúc đó, có một sinh vật đang dùng chiếc sừng nhọn hoắt đâm thủng một lỗ trên bức tường kim loại của mật thất ở dưới chân Tề Bắc, nó đã tiến sâu vào bên trong được nửa người. Cả người còn thú dữ toát ra một cỗ khí tức âm hàn, da lông có ánh sáng u ám lập lòe.
- Hú ... ú... ú…
Cổ họng con thú này phát ra tiếng như sói, hai chân trước không ngừng bò về phía trước, đào lên mặt đất từng đường rạch sâu. Diêm Phương Phỉ dứt khoát đứng lên, cầm lấy trường kiếm đi tới trước con thú dữ, dùng mũi kiếm nhắm vào con mắt nó đâm tới. Nhưng con thú này lập tức nghẹo đầu, kiếm chỉ đâm vào da đầu nó, không tạo thanh chút thương tổn gì lơn. Ngược lại nó còn phản chấn, đánh bay Diêm Phương Phỉ về phía sau. Con thú này liều mạng chen về phía trước, cuối cùng cả người vào được từng chút một.
- Chủ nhân, vĩnh biệt.
Tiểu Cửu than nhẹ một tiếng, nàng đã định phong bế trái tim đến khi chết nhưng nó lại đột nhiên mở ra. Tiếng thở dài này mang theo những cảm xúc phức tạp của nàng, có lẽ nàng không thể nào giải thích được nó.
Tề Bắc hiện tại đang đi tìm kiếm trăm thước xung quanh cũng không thu hoạch được gì. Bất chợt, trong lòng hắn nhảy lên một cái. Thần Long ấn ký ngày càng nóng rực, chính tỏ ngàng càng gần nàng. Tề Bắc xoay người về phía sau, thân thể nhảy lên nhanh như chớp, hai cánh tay lập tức Long hoá hung hăng nện xuống mặt nền.
Long trảo mang theo những tia kim mang cuồng bạo, mạnh mẽ nện xuống mặt đất.
- Ầm!
Mặt đất chấn động kịch liệt, trần thép của mật thất bị nát bấy. Tề Bắc ở trên nhìn thấy một con ma thú xấu xí đang nhao tới Tiểu Cửu, con ngươi hắn co rụt lại, lập tức vung tay đánh xuống một trảo. Hư ảnh long trảo khổng lồ đập lên người con hung thú sắp cắn được Tiểu Cửu, chỉ nghe thấy tiếng “bụp” một cái, cái đầu của con hung thú liền vỡ ra như quả dưa hấu. Hung thú đổ ầm xuống mặt đất, u quang màu lam từ trên người nó đột nhiên bật ra, lao tới cửa mật thất.
- Chính là nó!
Tề Bắc kinh ngạc hô lên. Nó chính là dung nham nóng chảy màu làm mà hắn nhìn thấy trước kia. Thiết Giáp Hoả Long phun ra một ngọn lửa, trực tiếp nướng chín đám u quang màu lam này.
- Tiểu Cửu.
Tề Bắc nhảy xuống, đẩy Diêm Phương Phi đang dựa vào Tiểu Cửu ra, khẩn trương kêu lên. Tiểu Cửu không nói gì khá lâu, tựa hồ như nàng không thể tin được Tề Bắc đang ở trước mặt mình.
- Chủ .. Chủ nhân.
Tiểu Cửu lúng ta lúng túng, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng nồng đậm. Khoé miệng Tề Bắc lộ ra nụ cười, nắm lấy cổ tay nàng, hít một hơi nói:
- Tiểu Cửu, may là ngươi không có chuyện gì.
Thân thể mềm mại của Tiểu Cửu hơi mất tự nhiên, nàng không biết mình có phải đang mơ không. Lúc này Hoàng Kim Sư Vương nhảy xuống, chạy tới trước mặt Diêm Phương Phỉ nức nở làm nũng. Tề Bắc đứng lên, đi tới cửa mật thất bị con hung thú phá, phát hiện ra ở phía bên ngoài còn có một mật đạo nữa.
Diêm Phương Phỉ nắm lấy chân của Tiểu Cửu, ôn nhu nói. Nàng muốn giúp Tiểu Cửu băng bó vết thương do hoả quái trùng gây lên. Tiểu Cửu đẩy Diêm Phương Phỉ ra, dùng âm thanh khàn khàn nói:
- Không cần.
Trong lòng Diêm Phương Phỉ đột nhiên thấy chua xót, uỷ khuất đến mức hai hốc mắt đều đỏ. Tề Bắc nhìn sang hai người, miệng bỗng nở nụ cười. Diêm Phương Phỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn, căn bản hắn từ lúc gặp mặt tới giờ còn chưa chào hỏi nàng. Đột nhiên, nàng nhớ ra điều gì đó, gấp giọng hỏi:
- Làm sao ngươi tới đây được? Tiểu Lê và Địch Á đâu?
Tề Bắc cười giễu cợt, nói:
- Chúng ta ở Man Hoang Vực bị một nhóm Mạo Hiểm giả vây công. Còn bọn họ sợ nên đã chạy trốn rồi. Hiện tại đang ở đâu ai mà biết, có khi đào được kho báu nào đó rồi cũng nên.
Khuôn mặt Diêm Phương Phỉ cứng lại, nàng hiểu Tiểu Lê sẽ không làm vậy nhưng tiểu tử Địch Á kia thì có thể. Tề Bắc không để ý tới Diêm Phương Phỉ nữa, hắn đi tới chỗ Tiểu Cửu, nhìn vào gót chân và mắt cá chân bị thương của nàng. Tề Bắc dùng một lọ ma pháp dược bôi lên mắt cá và bắp chân, sau đó hắn giơ hai tay lên, trên tay loé lên kim mang nhàn nhạt, dùng Thần Long quyết tăng tốc độ của thuốc.
- Hừ!
Diêm Phương Phỉ đột nhiên cảm thấy không thoái mái, cưỡi lên Hoàng Kim Sư Vương, nhảy ra ra khỏi mật thất. Nhưng ngay sau đó bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai của Diêm Phương Phỉ, đơn giản là do nàng thấy Thiết Giáp Hoả Long khiến nàng nhớ đến cảnh trốn chui trốn lủi trong hang động vì nó.
- Ha ha, đừng sợ. Nó là bằng hữu của ta. Các ngươi cứ yên tâm.
Tề Bắc cười nói. Hiện trong mật thất chỉ còn hai người Tề Bắc và Tiểu Cửu. Không biết tại sao, Tiểu Cửu lại cảm giác tim mình đập hơi nhanh, khuôn mặt bị che khuất kia cũng bắt đầu nóng lên.
- Tiểu Cửu, Diêm Phương Phỉ kia dường có ý tứ đối với ngươi. Tính sao đây? Ngươi có muốn bổn thiếu gia thành toàn cho các ngươi không?
Tề Bắc cười đầy đều cáng. Tiểu Cửu trầm mặc không nói gì. Tề Bắc nhún nhún vai, rút hai tay ở đang kìm trên đùi của Tiểu Cửu ra. Những vết thương đã đỡ hơn rất nhiều rồi, tin rằng không lâu sau sẽ hoàn toàn hồi phục.
- Nàng không biết tiểu nhân là nữ nhân.
Tiểu Cửu đột nhiên mở miệng nói.
- Hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy mà nàng cũng không biết. Trong tình yêu, quả thực nữ nhân thường kém thông minh.
Tề Bắc cười nói nhưng ngay sau đó lại trêu ghẹo tiếp:
- Tiểu Cửu, sao không thích nàng ấy?
- Tiểu nhân không thích nữ nhân.
Tiểu Cửu thản nhiên nói.
- Nga, vậy ngươi thích nam nhân? Thế ngươi thấy bổn thiếu gia thế nào?
Tề Bắc cười nói. Thân thể mềm mại của Tiểu Cửu chợt cứng đờ, khuôn mặt trở nên trầm mặc.
- Được rồi, ta chỉ nói đùa thôi …
- Nếu như chủ nhân thích, tiểu nhân nhất nhất nghe theo. (DG: được nha ôi trời ơi ta muốn về thời trung cổ )
Tiểu Cửu đột nhiên nói, chỉ là giọng nói lại lạnh như băng.
- Bổn thiếu gia ở trong lòng ngươi là người như vậy sao? Tiểu Cửu, ngươi làm ta thương tâm quá.
Tề Bắc ai oán nói. Tiểu Cửu tiếp tục trầm mặc. Đột nhiên, trong lòng nàng nổi lên một ước mong muốn kéo Tè Bắc lại. Nhưng những thứ được huấn luyện trong Ảnh Vệ từng ấy năm cho biết nàng không được có loại tình cảm này, vô luận đối tượng là ai cũng không được. Một khi trộn lẫn công việc và tình cảm thì sẽ rất khó giữ tâm lặng như nước. Ảnh vệ, vệ ảnh, đó chính là bóng của chủ nhân, là vệ sĩ mật của chủ nhân, cái bóng thì chỉ có thể mãi đi theo sau âm thầm bảo vệ.
“Đời này kiếp này, ta chỉ làm cái bóng của chủ nhân.” Tiểu Cửu thầm thề. Cánh cửa nơi trái tim nàng vốn được mở ra một thì thì nay lại bị đóng lại. Ảnh vệ không có trái tim, trái tim của chủ nhân chính là trái tim ảnh vệ. Nàng đã suýt nữa phá luật rồi, may là vẫn có thể cứu vẫn được. Tề Bắc và Tiểu Cửu ra khỏi mật thất, nhìn Diêm Phương Phỉ còn đang hưng phấn đánh giá con Thiết Giáp Hoả Long. Nàng nằm mơ cũng muốn có một con ma thú cấp tám như nó, nàng cũng băn khoăn không biết Tề Bắc làm thế nào để thuần hóa được nó vậy. Phải biết rằng, chỉ có trang chủ của Ngự Thú Trang và mấy vị trưởng lão mới có ma sủng là ma thú cấp tám. Ở Ngự Thú Trang, Thú Linh thánh phẩm đã không còn, nên không còn ai có thể thu ma thú cấp chín về làm ma sủng nữa. Bởi vì khi dung hợp Bản Mạng Thú Linh tối đa cũng chỉ là ma thú cấp tám. Điều này cũng ảnh hưởng tới thực lực của Ngự Thú Trang.
- Hiện tại sao đây?
Diêm Phương Phỉ hỏi.
- Đợi người.
Tề Bắc vừa nói vừa nhảy lên lưng Thiết Giáp Hoả Long. Hắn đã để lại ký hiệu trên đường đi, nếu như đám người Kim Cương có thể tiến vào di tích này thì nhất định có thể tìm tới đây.
…
…
Tiến sâu vào lãnh thổ Man Hoang vực tầm ba ngàn dặm sẽ không còn thấy tuyết đọng nữa. Bề mặt bình nguyên đã biến mất, thay vào đó lại núi non mênh mông. Trên núi đều có quái thạch lởm chởm, đại thụ chọc trời, thỉnh thoảng còn có tiếng hô hoán từ phía xa truyền tới. Ở chỗ này đôi lúc thấy có thú hoang sống, nhưng bình thường dù có cường giả nào đi tới đây thì cũng đều không dễ dàng đi trêu chọc, không cẩn thận sẽ mất mạng ngay. Yêu Nhiêu mang theo tám đệ tử của Thông Thiên Sơn và Tiểu Hắc muội của Ngự Thú Trang tiến vào. Tám đệ tử Thông Thiên Sơn lúc bắt đầu khá hưng phấn nhưng hiện tại đã trầm ổn hơn. Trên đường tới đây, họ đã gặp rất nhiều kỳ trân dị thú. Cuộc đời quả thực khắc nghiệt hơn thực tế rất nhiều, cho nên bọn họ bắt đầu suy tư, bắt đầu trưởng thành, tâm tính đã chính chắn lên nhiều. Đây chính chính là một trong những thứ quan trọng nhất mà chuyến đi rèn luyện này mang lại, để rồi sau này họ có thể trở thành những trụ cột mới cho Thông Thiên Sơn.
Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiễn xuất hiện một tinh quang, rồi để lộ ra một thân ảnh đứng ngay ở trước mặt Yêu Nhiêu. Đó là một lão già mặc quần áo rách nát bẩn thỉu, cả người cực kỳ dơ dáy, phả ra một mùi hôi chua khó chịu. Nếu không phải người này có cách xuất hiện kinh thế hãi tục thì bất cứ ai gặp cũng sẽ cho rằng đây chỉ là một gã ăn mày không hơn không kém.
- Yêu muội tử, ngươi đã tới.
Lão đầu tử này lớn tiếng nói, có chút cảm giác điên điên khùng khùng.
- Vãn bối kính chào Phong trưởng lão.
Yêu Nhiêu khách khí nói. Đừng xem lão đầu tử này giống như ăn mày mà coi thường, chứ lão chính là Thái Thượng Trưởng Lão của Mộng Huyễn Hải, tự xưng là Phong Tử (kẻ điên). Trăm năm trước lão đã bước vào hàng Thánh phẩm, trở thành Thánh chiến sỹ, là một cường giả cực mạnh.
- Được rồi, được rồi. Trên đường tới đây, ngươi có thấy Quái đồ tôn của ta không?
Phong trưởng lão hỏi.
- Phong trưởng lão, vãn bối chưa từng gặp qua.
Yêu Nhiêu vẫn khách khí như cũ. Thật ra thì nàng căn bản không biết Phong trưởng lão đang nói người nào. Khi Phong trưởng lão trở thành Chiến sĩ thánh phẩm hay còn gọi là Thánh chiến sĩ thì cũng không có điên, chỉ từ lúc các đệ tử bị mấy tên Hắc Ám Ma Pháp Sư vây công giết hại khiến toàn bộ hy vọng và tình cảm của lão dường như tan vỡ, giống như nhi tử của lão bị giết hại vậy. Từ đó, lão trở nên điên điên khùng khùng, cả ngày kêu la thay đồ đệ thu đệ tử, cả đồ tôn cũng có. Nhắc tới năm đó lão thu không ít người nhưng không ai thành công cả, không biết lý do tại sao.
- Chưa từng gặp? Làm sao ngươi chưa từng gặp? Rõ ràng ta cảm thấy trên người ngươi có khí tức của nó mà. Nó đã chết phải không? Có phải ngươi giết nó không?
Phong trưởng lão lạnh lùng nói, đôi mắt đã trở nên như kinh khủng như dã thú. Yêu Nhiêu nhất thời khẩn trương hẳn lên, nàng đã gặp qua Phong trưởng lão mấy lần nên biết lão đôi khi có chút điên nhưng vẫn coi như là bình thường, bất quá hiện tại lão đã nổi lên sát cơ. Sát khí của Thánh chiến sĩ làm cho Yêu Nhiêu và chín người phía sau đều câm lặng, ma lực trong cơ thể cũng trở nên tán loạn vô cùng. Nếu không phải Yêu Nhiêu dùng ma pháp phong hệ nâng lên thì bọn họ đã ngã hết xuống rồi. Cường giả Thánh phẩm vừa động thủ, cho dù là một kích nhẹ nhàng thì cũng khó có thể chống đỡ. Không khí nơi đây đột nhiên khẩn trương lên, hung thú phía sau cũng sợ hãi rống lên, náo động cả vùng trời. Bỗng một con ma thú có hai cánh, hình thể khổng lồ như con trâu lớn, trên người vảy kỳ lân màu tím rất dày, mặt khá giống chó đang gấp rút chạy tới. Ở trên lưng con quái thú này là một lão già mặc bộ quần áo cao quý, sau lưng lão già có mấy chục con ma thú cấp sáu, bảy chạy theo.
- Ồ! Ngu tiểu tử cũng tới đây. Ha ha, đi hỏi mượn hắn con chó lớn kia để vui đùa một chút.
Lực chú ý của Phong trưởng lão bị dời ra chỗ khác, sát khí tan biến hết, thân hình phá không mà đi. Gọi con Tử Kim Tê từ một con ma thú cấp tám trở thành một con chó lớn, chắc chỉ có người điên điên khùng khùng mới nói vậy. Yêu Nhiêu nhìn về phía xa, trong lòng trầm tư. Nàng hiểu Ngự Thú Trang nếu như không phải mất đi thú linh Thánh cấp thì có thể ngồi ngang hàng với Thông Thiên Sơn. Chỉ cần một Ngự Thú Sư có Bản Mạng Linh Thú Thánh cấp, điều đó không chỉ thu được ma sủng tốt mà còn có thể khống chế ma thú Thánh cấp trở xuống để chiến đấu. Từ đó có thể thấy một Ngự Thú Sư như vậy thì có thể kinh khủng như thế nào.
- Tiểu Lê, tỷ dẫn muội đến gặp Ngu trưởng lão của Ngự Thú Trang.
Yêu Nhiêu quay đầu nói với Tiểu Hắc muội. Trong lòng có chút nghi hoặc: “Tại Long Phượng sơn cốc lần này tại sao dẫn đến nhiều cường giả của Mộng Huyễn Hải và Ngự Thú Trang như vậy?”
- Ngu tiểu tử, dừng lại. Ngươi mau đem đại cẩu của ngươi cho ta mượn chơi chút.
Phong trưởng lão hét lớn.
Ngu Khánh Hầu giật cả mình, mà Tử Kim Tê dưới mông hắn cũng đồng thời giật mình.
- Mau.
Ngu Khánh Hầu cấp bách lệnh cho Tử Kim Tê chạy đi.
Tử Kim Tê lấy đà, hai cánh vung ra chuẩn bị bỏ chủ chạy lấy người.
Nhưng lúc này, thân hình Phong trưởng lão quỷ mị xuất hiên. Một mình một chưởng ấn lên trán Tử Kim Tê, tuỳ ý để nó giãy dụa nhưng không cách nào bay đi.
Ngu Khánh Hầu cười khổ một tiếng, dùng ý niệm ra lệnh cho Tử Kim Tê ngừng giãy dụa, làm ra vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Phong trưởng lão, không nghĩ rằng tại đây thật gặp được ngài. Vãn bối thật là tam sinh hữu hạnh.
- Ít nói nhảm đi, mau cút ra. Con Đại Cầu này cho ta mượn vui đùa một chút.
Phong Trưởng Lão nói, trực tiếp tung mình cưỡi lên Tử Kim Tê, một tay thì ném Ngu Khánh Hầu xuống.
Phong trưởng lão trực tiếp nắm hai lỗ tai của Tử Kim Tê, dùng sức nhấc lên ra lệnh:
- Con chó ngu ngốc, mau bay lên.
Tử Kim Tê thống khổ rên lên, hai con mắt đáng thương nhìn chủ nhân, làm cho Ngu Khánh Hầu vô cùng đau xót. Đây chính là mệnh căn của hắn nha, bất đắc dĩ mới phải truyền ý niệm cho Tử Kim Tê phối hợp.
Nhìn Phong trưởng lão cỡi Tử Kim Tê bay lên trời. Ngu Khánh Hầu lắc đầu cười khổ.
Đúng lúc này, một làm gió thơm bay qua, Yêu Nhiêu mang theo đệ tử Thông Thiên Sơn đáp xuống trước mặt Ngu Khánh Hầu.
-Ngu trưởng lão, đã lâu không gặp.
Yêu Nhiêu mỉm cười nói.
- Yêu trưởng lão mang theo đệ tử ra ngoài lịch lãm sao?
Ngu Khánh Hầu có chút kinh diễm nhìn Yêu Nhiêu. Mấy năm không thấy, cô yêu tinh này lại càng thêm quyến rũ động lòng người. Nhưng hắn rất nhanh kìm nén tâm tính. Trước kia, Yêu Nhiêu có thể coi là vãn bối của hắn. Nhưng hiện tại, sau khi thông qua cửu quan của Thông Thiên Sơn, thì Yêu Nhiêu đã thành trưởng lão. Thân phận đã ngang hàng cùng hắn. Nhưng là, vì thực lực Thông Thiên Sơn cường hãn nên trên thực tế địa vị của hắn hơi thấp hơn một chút.
- Đệ tử Vạn Thú Các Tiểu Lê bái kiến Ngu trưởng lão.
Ngu Khánh Hầu sửng sốt một chút, quét mắt qua nhẫn Ngự Thú trên ngón tay Tiểu Hắc Muội. Nguyên là tiểu bối trong Trang, hắn là trưởng lão nên đắn đo một chút rồi uy nghiêm nói:
- Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao chỉ còn một mình ngươi?
- Ta .. ta theo chân Diêm Phương Phỉ sư tỷ ra ngoài lịch lãm..
Giọng Tiểu Hắc run run bắt đầu kể lại chuyện tình đã xảy ra.
- Diêm sư tỷ rơi xuống vách núi cho nên ta cùng Địch Á trở về thành Tây Linh tìm Tây Linh thành chủ Nặc Đức Tề Bắc…
Nghe được cái tên Nắc Đức Tề Bắc, đôi mắt Yêu Nhiêu như rung động giống như thuỷ triều. Thì ra nàng cảm giác không sai, tiểu oan gia này thật sự đã tới Man Hoang vực.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Yêu Nhiêu quét qua Minh Nguyệt công chúa, thấy trong mắt này chợt loé lên quang mang khác thường.
Tiểu Hắc Muội cũng không có nói Địch Á mang theo nàng chạy trốn mà là trong hỗn chiến bị phân tán. Sau khi Địch Á táng thân ở bụng dã thú, mà nàng được Yêu Nhiêu đi ngang qua mà cứu được.
Nghe xong chuyện của Tiểu Hắc Muội, Ngu Khánh Hầu lộ ra vẻ thương tiếc:
- Yêu trưởng lão, đệ tử Ngự Thú Trang còn phiền toái ngươi chăm lo. Hãy mang đệ tử này tới Long Phượng cốc sẽ có người chiếu cố. Ta phải đi một chuyến tới Ma Quỷ nhai.
Vừa nói xong, Ngu Khánh Hầu phi thân cỡi lên một con Thôn Thiên hổ cấp bảy, dẫn dắt một đám ma thú chậm rãi rời đi.
Trong mắt Tiểu Hắc Muội trong mắt toát ra vẻ quái dị. Ngu trưởng lão thật biết diễn kịch, hắn biết đại sư tỷ xảy ra chuyện thì phải cao hứng chứ nhỉ.
Thì ra là, ba viện sáu các của Ngự Thú Trang thì bọn họ là bối phận thấp nhất trong đồng lứa. Mấy đệ tử đồng lứa khác chỉ có hai người dung hợp được bổn mạng thú linh cấp tám. Một người là Diêm Phương Phỉ, một người khác là Ngu Thiên Cơ, là cháu gáu Ngu Khánh Hầu. Mà tổ sư Diêm Phương Phỉ là trưởng lão Ngô Thanh Thanh đang cùng Ngu Khánh Hầu tranh quyền đoạt lợi. Đám tiểu bối tất nhiên cũng minh tranh ám đấu.
Trong đệ tử đồng lứa thì chỉ có hai người dung hợp được bổn mạng thú linh cấp tám. Vì thế vị trí trang chủ Ngự Thú Trang thì bị tranh giành bởi hai nàng. Nếu Diêm Phương Phỉ xảy ra chuyện thì sẽ là một đả kích rất lớn với Ngô trưởng lão. Mà vị trí trang chủ sẽ được Ngu Thiên Cơ tiếp nhận.
Dưới tình huống như vậy, Ngu Khánh Hầu đi cứu Diêm Phương Phỉ mới là lạ. Bất quá trước mặt người ngoài phải làm ra bộ dáng trưởng bối.
Trong lòng Yêu Nhiêu biết rõ nhưng vì khác phái nên nàng sẽ không đi quản. Nàng chỉ muốn biết tiểu oan gia Tề Bắc hiện tại như thế nào.
- Nặc Đức Tề Bắc? không phải là hôn phu của Minh Nguyệt sao?
Một nữ đệ tử Thông Thiên Sơn kinh ngạc nói.
- Một tiểu thành chủ của một khu vực biên hoang mà có thể là hôn phu của Minh Nguyệt, ngươi lầm sao?
Một nam đệ tử khác bực tức nói. Hiển nhiên, hắn có chút ý tứ với Minh Nguyệt.
- Hừ, không tin thì ngươi hỏi Minh Nguyệt đi.
Nữ đệ tử này nói.
Ánh mắt của mọi người cũng nhìn về Minh Nguyệt công chúa. Ngay cả Yêu Nhiêu cũng hứng thú muốn biết nàng trả lời thế nào.
- Đúng vậy, Nặc Đức Tề Bắc là hôn phu của ta.
Minh Nguyệt công chúa không có phản bác, chỉ bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, có mấy nam đệ tử sắc mặt thay đổi. Có thể thấy được. Minh Nguyệt công chúa ở Thông Thiên Sơn mặc dù không lâu nhưng nam đệ tử ái mộ nàng còn nhiều hơn Nòng Nọc.
- Hắn không xứng với ngươi. Đệ tử Thông Thiên Sơn chúng ta sao thể cùng nam nhân như vậy đính hôn?
- Đúng vậy, có thể hối hôn.
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt công chúa nhăn lại, thản nhiên nói :
- Hôn nhân của ta không cần người khác tới khoa chân múa tay. Có tư cách hay không, xứng hay không thì là chuyện của ta. Các ngươi, mới là ngươi không có tư cách nói nhất.
Mấy người vừa nói cũng mặt đỏ tới mang tai nhưng không có cách nào phản bác. Chuyện này vốn là chuyện riêng của người ta, ngươi xem vào chi?
- Hắn… Thật ra thì vị Thảnh chủ đại nhân kia rất lợi hại.
Tiểu Hắc Muội có chút không nhịn được, mở miệng phản đối vì thấy Tề Bắc bị bất công.
Trong lòng Yêu Nhiêu chợt động, nàng đang lo lắng không biết hỏi thăm về hắn như thế nào nên giả bộ dạng hứng thú cười hỏi:
- Lợi hại thế nào? So với đệ tử Thông Thiên Sơn chúng ta thì lợi hại hơn sao?
Không nghĩ Tiểu Hắc Muội lại gật đầu, rước lấy một mảnh chê cười.
- Hắn có thể giết chết Thực Tâm Vượn. Các ngươi có thể sao?
Tiểu Hắc Muội có chút nổi giận, lớn tiếng nói.
Bát đại đệ tử Thông Thiên Sơn nhất tề yên lặng. Nữ đệ tử tranh cãi lúc nãy lên tiếng nói:
- Ngươi nói hắn giết chết Thực Tâm Vượn? Thế thực lực của hắn là gì?
- Vương phẩm chiến sĩ.
Tiểu Hắc Muội nói.
Vương phẩm chiến sĩ? Trong bát đại đệ tử, cao nhất cũng chỉ là Vương phẩm Ma pháp sư. Nhưng nàng tự nhận dù có gặp Thực Tâm Vượn cũng phải cởi quần áo ra cho nhẹ để chạy cho nhanh.
Mà trong lòng Yêu Nhiêu và Minh Nguyệt công chút cực kỳ kinh ngạc. Trong thời gian ngắn làm sao thực lực của hắn tăng nhanh như vậy?
“Tiểu oan gia, huynh thật không để cho muội thất vọng.”
Yêu Nhiêu thầm nghĩ. Ít nhất thì khoảng cách hai người cũng không còn xa như vậy. Cấp bậc Vương phẩm chiến sĩ là một đường ranh giới. Bước vào vương phẩm mới có khả năng tiếp tục đột phá. Mà Tề Bắc chưa tới mười tám tuổi, con đường còn dài, tương lai rộng mở, có thể sản sinh được rất rất nhiều nòng nọc.
“Tề Bắc, ngươi nghĩ đang chứng minh cho ta xem ngươi so với ta mạnh hơn sao? Bất quá, ngươi phải thất vọng rồi. Vương phẩm cường giả cùng không là gì. Nếu chỉ vậy thì ngươi không thể một mình giết Thực Tâm Vượn được.”
Trong lòng Minh Nguyệt công chúa nghĩ như vậy nhưng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Nàng vốn dĩ biết thực lực gia tộc Nặc Đức tuyệt đối sẽ phái ra cao thủ bảo vệ hắn. Vì vậy, nàng không tin Tề Bắc một mình giết chết Thực Tâm Vượn…..
……………………..
Diêm Phương Phỉ cùng Tiểu Cửu đang ngồi xếp bằng một bên tiến hành khôi phục, còn Tề Bắc thì nằm ờ trên lưng Thiết Giáp Hoả Long, cầm trong tay là không gian giới chỉ của đệ tử Mộng Huyễn Hải.
Ý niệm của Tề Bắc dò xét vào. Trong giới chỉ có không gian thật lớn, trong cái sân lớn như vậy được đặt một đống đồ hỗn tạp.
- Oa, nhiều kim tệ như vậy. Mình túm được một thằng có tiền rồi.
Tề Bắc trong góc phát hiện ra mười mấy cái rương. Bên trong toàn là kim tệ.
Tề Bắc nhìn lướt qua, cũng không dừng lại. Hắn mặc dù thiếu tiền nhưng lại biết, những thứ mà cường giả cất giấu, thứ có giá trị thấp nhất chính là kim tệ.
- Ma pháp dược tề. Chị gái nó, còn có cách điều chế ma pháp dược tề cao cấp. Thứ tốt.
Tề Bắc đột nhiên nghĩ tới ma dược sư Duy Nhĩ bị Vô Thiên Tôn Giả khống chế ở hoàng đô Kim Diệp. Có lẽ lên gửi một phong thư cho Lan Lăng hầu, cho ma dược sư Duy Nhĩ kia tới thành Tây Linh. Ma dược sư quá khan hiếm. Ở thành Tây Linh của Tề Bắc cũng chỉ chiêu mộ được mấy sơ cấp ma dược sư. Nhưng Duy Nhĩ là cao cấp ma dược sư.
Trong không gian giới chỉ, có rất nhiều tài liệu trân quý. Mỗi một loại đều có giá trị không rẻ.
Đúng lúc này, ý niệm Tề Bắc dừng lại trong không gian giới chỉ, bên trong không có vật gì, chẳng qua trên mặt không gian này hắn còn phát hiện một cuốn họa trục, được cuộn lại nghiêm chỉnh.
Ý niệm Tề Bắc vừa động, quyển trục này từ từ mở ra.
Mà cái làm cho Tề Bắc kinh ngạc là bức tranh này chính là một bộ mỹ nhân đồ.
Bức họa vẽ mây trắng phiêu bồng, mà trên mây trắng đó có một người mặc quần áo xanh biếc, nhìn dáng người thì dường như là một cô gái đang uyển chuyển nhảy múa. Chẳng qua bức họa lại vẽ nghiêng nên không thể nhìn rõ mặt cô gái.
Dù là không thấy toàn cảnh nhưng Tề Bắc có thể tưởng tượng loại thiếu nữ như tiên này tuyệt đối là loại tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Trừ cái đó ra, Tề Bắc không tìm ra được cái gì đặc biệt.
Nhưng cái này được một Địa phẩm Ma pháp sư Mộng Huyễn Hải đặt ở một không gian độc lập, có thể bức tranh này đối với hắn hết sức trọng yếu. Mỗi ngày hắn nhất định đem ý niệm thăm dò trong đó, nhìn bức tranh này thật lâu.
- Có lẽ vì yêu nữ nhân này. Không nghĩ tên này là một kẻ si tình.
Tề Bắc nghĩ thầm. Ý niệm thối lui ra không gian độc lập.
Nhưng hắn không thấy được lúc ý niệm hắn rút ra. Đầu cô gái trong tranh chuyển sang một chút, lộ ra một con mắt đẹp làm thiên địa thất sắc.
Ý niệm Tề Bắc đi tới giá sách trong giới chỉ. Phía trên có một quyển ma pháp chú ngữ, đại bộ phân là sơ trung cấp, cao cấp chỉ có mấy quyển. Ngoài ra còn một quyển đấu khí quyết cùng với các pháp quyết vận dụng đấu khí. Giống như trước, những thứ pháp quyết đấu khí này phần lớn là phàm phẩm.
- Ừ, những thứ này có thể đưa cho quân đội của mình.
Tề Bắc nghĩ thầm.
Đúng lúc này, Tề Bắc đột nhiên tới chú ý tới trung ương giá sách có một ô vuông con bày duy nhất một quyển sách. Sách này có chất liệu hết sức đặc biệt.
"Phong Ma Đoán Thần Quyết."
Tề Bắc lẩm bẩm thì thầm. Chợt trái tim nhảy một cái, bởi vì dấu hiệu dĩ nhiên là một tuyệt phẩm pháp quyết. Hơn nữa vô luận là Ma pháp sư hay Chiến sĩ đều có thể tu luyện. Sau khi tu luyện thì tinh thần cùng linh hồn trở nên vô cùng cường đại.
Sau một hồi khiếp sợ, rất nhanh Tề Bắc liền cảm giác được có chút không đúng. Phàm là đấu khí quyết vương phẩm trở lên, cùng với ma pháp chú ngữ cao cấp trở lên, đều hao phí bổn nguyên đấu khí hoặc bổn nguyên ma lực ngưng tụ, sau khi học xong sẽ lập tức hóa thành tro bụi.
Nói cách khác, Phong Ma đấu khí quyết này tuyệt đối là đấu khí quyết tuyệt phẩm, thế nhưng chưa có ai học qua.
Đệ tử Mộng Huyễn Hải kia mang theo mình tuyệt phẩm pháp quyết, thế mà lại không có đem ra học?
Tinh thần lực của Ma Pháp Sư là nguyên nhân chủ yếu quyết định hiệu lực cao thấp của ma pháp, hắn là một Ma Pháp Sư lại có thể nhịn được không lôi ra học?
Nói cách khác, bản Phong Ma Đoán thần quyết này có vấn đề. Nếu không thì làm sao đến được tay hắn?
Tề Bắc nghĩ mãi mà không ra được lời giải đáp nào. Hắn có hưng phấn, lại có kinh nghi. Lúc này hắn giống như thằng đói tự dưng thấy trước mặt có một bàn ăn ngon, nhưng vẫn do dự vì không thể khẳng định được bên trong có độc hay không?
Đúng lúc này, Tề Bắc đột nhiên cảm ứng được khí tức của Huyễn Ảnh, ý niệm của hắn từ trong không gian giới chỉ thu lại.
Vừa mở mắt, hắn liền thấy bốn đạo thân ảnh bay vút tới. Người đến chính là Kim Cương, Huyễn Ảnh, Thập Tam cùng Tát Linh Linh.
- Thiếu gia.
- Chủ nhân.
Hai huynh muội Kim Cương, Huyễn Ảnh cùng Thập Tam đồng thời hô lên, vẻ mặt vô cùng kích động. Nhìn trên khuôn mặt đầy máu, hiển nhiên một đường đi tới đây không hề thoải mái.
Tiểu Cửu cùng Diêm Phương Phỉ đồng thời mở mắt. Trải qua một thời gian ngắn khôi phục, Tiểu Cửu gần như đã khôi phục hoàn toàn. Nhưng bổn mạng thú linh của Diêm Phương Phỉ bị trọng thương, không dễ dàng gì khôi phục. Nhưng hiện tại tình hình của nàng lúc này, tự vệ hẳn là không có vấn đề.
Trong khi Tề Bắc đang hỏi Huyễn Ảnh, Tiểu Cửu cùng Thập Tam đồng thời ẩn thân.
Tát Linh Linh mở miệng hỏi. Thế giới dưới lòng đất này khắp nơi đều là địa liệt, địa hỏa, ma thú thú dữ chạy nhảy khắp nơi. Sống trong cái nơi cảm giác lúc nào cũng là ngày tận thế này thật sự không chút thoải mái nào.
Tề Bắc trầm tư một lúc, cũng không khỏi có chút mờ mịt. Nhưng rất nhanh, hắn liền đem loại tâm tình này mạnh mẽ quẳng đi.
Hắn nghĩ đến bí đạo phía sau mật thất, nếu đã không lui được về phía sau, vậy thì cứ xông lên một lần cho biết.
- Đi vào trong bí đạo coi một chút, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài.
Tề Bắc mở miệng nói, trong con mắt thập phần tự tin.
Ánh mắt tự tin của Tề Bắc lần lượt lây nhiễm người bên cạnh. Nếu như hắn luống cuống, sẽ làm cho tâm trí mọi người càng thêm rối loạn.
Dưới mệnh lệnh của Tề Bắc, Thiết Giáp Hỏa Long oanh tạc mặt đất của mật thất, tạo một cửa lớn vào mật đạo, có thể đem thân thể cao lớn của nó tiến vào.
Đoàn người lần lượt đi vào mật đạo, hướng vào bên trong tìm kiếm.
Kiến trúc trong mật đạo cũng giống như của Địa Tinh tộc, khá nhỏ bé. Khó khăn lắm thân thể của Thiết Giáp Hỏa Long mới có thể chui qua.
Mật đạo hướng xuống dưới, đi mỏi chân vẫn chưa nhìn thấy cuối.
Một đường đi về phía trước, cũng chỉ nghe được tiếng bước chân ùng ục của Thiết Giáp Hỏa Long quanh quẩn trong mật đạo…
………………..
Long Phượng Cốc, ở chỗ sâu thẳm man hoang đại sơn. Cốc sâu thăm thẳm, trải rộng độc chướng. Ở đỉnh núi phụ cận, có thể cúi xuống nhìn hoàn chỉnh cự đại sơn cốc.
Nhưng chỉ cần xâm nhập vào bên trong cốc, ngươi vĩnh viễn cũng không thể đi tới cuối cùng. Nếu như không phải là người quen thuộc địa hình, rất có thể bị lạc trong đó, hơn nữa không thể chạy thoát.
Trên vài tòa núi phụ cận, đã tụ tập không ít cường giả. Có một chút người giống như Yêu Nhiêu, mang theo môn hạ đệ tử đi ra ngoài lịch lãm.
Lúc này, mặc dù dị tượng Long Phượng Cốc không xuất hiện, nhưng đã có muôn vàn ma thú từ bốn phương tám hướng tiến vào bên trong Long Phượng Cốc.
- Thập Bát trưởng lão, có rất nhiều ma thú.
Một nữ đệ tử Thông Thiên Sơn líu lưỡi nói.
Yêu Nhiêu khẽ mỉm cười:
- Ngươi chờ một lát nhìn lại, mới biết thế nào mới gọi là nhiều. Hiện tại khúc nhạc dạo còn chưa bắt đầu, chỉ gọi là thêm vào một chút cho có không khí thôi.
Nữ đệ tử này le lưỡi, những đệ tử còn lại mang vẻ mặt đầy khẩn trương cùng mong đợi.
- Thập Bát trưởng lão, hiện tại chúng ta có thể ở bên ngoài làm thịt nhưng con ma thú này sao?
- Minh Nguyệt, ngươi nói một chút coi, tại sao lại không thể?
Minh Nguyệt công chúa nhàn nhạt mở miệng nói:
- Trưởng lão đã nói ngay cả khúc nhạc dạo còn không tính, chờ một lát dị tượng Long Phượng xuất hiện, nhất định sẽ xuất hiện từng đợt từng đợt ma thú. Chúng ta hiện tại đi xuống, chẳng khác nào là chịu chết.
- Đúng vậy, các ngươi đi ra ngoài lịch lãm, thực lực chỉ là một phương diện. Gặp chuyện cần phải sử dụng cái đầu, nếu không chỉ biết đặt mình vào khốn cảnh. Thân phận là đệ tử Thông Thiên Sơn không phải là bùa hộ mệnh, nó đại biểu cho một loại vinh quang, hi vọng các ngươi không được bôi nhọ Thông Thiên Sơn.
Dù sao Yêu Nhiêu cũng mang chức trách của một trưởng lão, kiên nhẫn giảng giải cho những đệ tử này. Còn việc bọn này có lĩnh ngộ hay không, cái này phải tự nhìn vào bọn chúng rồi.
Đúng lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện một mảng mây đen, đem mặt trời hoàn toàn che đi.
Mới vừa rồi còn sáng rõ, nhất thời tối sầm lại. Gió cũng ngưng thổi, xung quanh trở thành một mảng yên tĩnh.
Đôi mắt dễ thương của Yêu Nhiêu nhíu lại, dị tượng Long Phượng bắt đầu xuất hiện rồi.
Đột nhiên, một tia kim quang bên trong Long Phượng sơn cốc bắt thẳng lên bầu trời, xuyên thấu đám mây đen.
Sau đó, mây đen bắt đầu quay cuồng biến ảo, mơ hồ hình thành một cái Cự Long.
Nhưng Cự Long này không với Ngũ Trảo Thần Long bên trong lạc ấn của Tề Bắc. Nó là một con Kim Long có sáu cánh, hai móng, đầu mọc một sừng.
Lại một tia ngân tử quang mang tử Long Phượng sơn cốc bắt về phía chân trời. Lập tức từ trong đám mây đen lần lượt xuất hiện lôi quang, tiếng sấm ù ù vang vọng trời đất.
Rất nhiều cường giả lần đầu nhìn thấy hiện tượng như vậy, đều thay đổi sắc mặt. Thiên uy khó lường, dù cho cường giả có thực lực cao tới đâu, đối mặt với thiêu uy cũng sẽ dâng lên sợ hãi.
Lôi quang trải rộng trên đám mây đen, hóa thành hình dáng một con Phượng Hoàng ngân tử, cũng Kim Long giao nhau tại một chỗ.
Cũng lúc đó, từng tiếng rồng ngâm phượng hót vang vọng từ trong sơn cốc xuyên thấu qua.
Rõ ràng, bốn phía đại sơn bắt đầu khẽ chấn động.
Rất nhanh, từ khẽ chấn động trở thành kịch liệt chấn động. Từ tiếng thú gào thét từ xa đến gần.
Đất rung núi chuyển!
Bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện vô số ma thú, đầy khắp núi đồi. Bọn chúng điên cuồng gào thét hướng Long Phượng sơn cốc phóng tới.
Mà trên bầu trời, xuất hiện chằng chịt ma thú phi hành, bọn chúng cũng điên cuồng phóng nhanh về Long Phượng sơn cốc.
Yêu Nhiêu vung tay lên, một trận quang mang bao phủ nàng cùng tám tên đệ tử.
Nhất thời, những con ma thú tự động đi qua.
Sắc mặt tám tên đệ tử tái nhợt, ngay cả Minh Nguyệt công chúa cũng không ngoại lệ.
Đối với bọn họ lần đầu di lịch lãm, gặp phải cảnh này không bị đái ra quần là may lắm rồi. Đối với tâm lý bọn họ bị đả kích thực sự quá lớn.
thật lâu, toàn bộ ma thú đều xông vào bên trong Long Phượng sơn cốc.
Kỳ quái chính là, Long Phượng sơn cốc mặc dù là khổng lồ, nhưng đúng ra nó không thể nào dung nạp được nhiều ma thú như vậy mới đúng. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, bên ngoài sơn cốc chỉ có mấy ma thú cấp thấp ngu dốt không sợ chết lượn lờ.
Trên bầu trời, hai con long phượng đang quấn vào nhau đột nhiên tản ra, một lần nữa hóa thành một kim quang, một ngân tử thu vào trong sơn cốc.
Mây đen tản đi, ánh sáng chói trang một lần nữa chiếu rọi cả vùng đất.
Nếu không phải là cây cối đất cát tứ tung trên đỉnh núi, có người còn cho rằng mình còn đang ở trong mộng.
- Các ngươi đi đi, thoải mái mà săn giết bên ngoài, không nên xâm nhập sâu vào bên trong. Ở càng sâu trong động, thực lực của ma thú càng mạnh, các ngươi không thể đối phó nổi.
Yêu Nhiêu nói với tám tên đệ tử Thông Thiên Sơn.
- Vâng.
Tám tên đệ tử Thông Thiên Sơn đáp một tiếng, hướng Long Phượng cốc bay vút đi.
Yêu Nhiêu cũng phất tay tạo thành một trận thanh phong, cả người giống như điện bắn đi.
…………………………
Đám người Tề Bắc sau khi đi mỏi cẳng, cuối cùng chúng nhìn thấy ánh sáng màu lam lờ mờ phía trước. Thân hình Tề Bắc chợt lóe, bay vút về phía trước.
Tề Bắc hướng lên trước nhìn nhìn, đôi mắt nhất thời co thành sợi chỉ. Sau đó rụt đầu quay lại, đưa tay lên miệng ý bảo mọi người đừng phát ra tiếng động.
Ở phía bên ngoài là một không gian cự đại, phía dưới là một con sông nham thạch nóng chảy. Màu sắc của nham thạch cũng giống như vách đá, đều là màu lam.
Mà hai bên bờ sông, đều xuất hiện chi chít ma thú. Mà ở trong con sông nham thạch này, từng đoàn lam quang trôi nổi, bên trong là ma thú. Cảnh tượng lại khiến trái tim của hắn lạnh buốt.
- Cứu muội, cứu muội…
Một thanh âm vang vọng trong đầu Tề Bắc, thanh âm này chính là của Huyễn Ảnh.
Lạc ấn Thần Long trong lòng bàn tay Tề Bắc trở lên nóng rực, đem thanh âm này xua tan.
Hổi tưởng lại, cái con thú dữ sừng nhọn chính là từ mật đạo này chui vào.
Chỉ là, nham tương màu lam kia là cái dạng gì?
Lúc này, mấy người còn đang lặng lẽ nhìn nhìn ngó ngó, bỗng nhiên kịch biến làm mọi người biến sắc.
Đúng lúc này, những con ma thú đang yên tĩnh đột nhiên nóng nảy. Giống như hung tính bị lực lượng nào đó áp chế lúc này toàn bộ bộc phát.
Trong nháy mắt, vô số ma thú hai bên bờ sống bắt đầu chém giết.
Nhất thời, ma pháp bay loạn, máu tươi văng khắp nơi, tiếng gào thét cuồng bạo như sấm vang.
Nghe âm thanh này, đám người Tề Bắc cảm thấy lệ khí dâng lên. Cuối cùng cũng có đánh nhau.
Hai mắt Kim Cương đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt, hai cánh tay bắt đầu bành trướng, hẳn là có dấu hiệu cuồng hóa.
“ Bộp”
Một tay Tề Bắc khoác lên vai Kim Cương, một cỗ nội lực Thần Long Quyết tràn vào thân thể hắn. Hai mắt đỏ ngầu của Kim Cương lập tức hồi phục, lộ ra vẻ sợ hãi.
Hiển nhiên đoàn người cũng chịu chút ảnh hưởng, mà Thiết Giáp Hỏa Long có chút bất an. Tề Bắc thấp giọng nói:
- Quay trở lại, chúng ta tránh đi một chút.
Nhưng ngay vào lúc này, một thổ hệ ma pháp uy lực khổng lồ bao trùm xung quanh bí đạo
Từng tiếng nổ vang lên, cả bí đạo bắt đầu sụp đổ. Đoàn người ở miệng bí đạo trực tiếp rơi xuống.
- Rống…
Thiết Giáp Hỏa Long điên cuồng gào lên, phun ra hơn mười ngọn lửa, giết sạch mảng ma thú dày đặc phía lân cận.