Như Phàm Nhân Tu Tiên, viết càng ngày càng chuối, không giải thích được hiện tượng mình đưa ra, viết xong là bỏ đó để lại cho đọc giả những câu hỏi to tướng và khó chịu =====> Nản, một chương đọc được vài chục chữ là lướt như tàu lượn. Còn nhiều nữa nhưng thôi, để cho anh em, tỷ muội đọc nữa, mình chê nhiều quá đâm dở...
Ài!!!!!!
Mặc dù ko đúng chủ đề lắm nhưng mình cũng muốn nói mấy lời. Theo mình tác giả Vong ngữ viết rất được. Nhất là về mặt tư tưởng. Chúng ta đã biết các tác gia lớn Như Kim Dung, Cổ long... với những nhân vật anh hùng lẫm liệt, giữa đường thấy chuyện bất bình chằng tha như Quách Tĩnh, Kiều Phong, Sở Lưu Hương...Thậm chí là một tên lưu manh như Vi tiểu bảo mà còn nói đến nghĩa khí.
Tu tiên vốn là con đường nghịch thiên. Sát nhân đoạt bảo cũng là nghịch thiên. Nên tu tiên vốn là bất phân chính tà, bất phân xuất thân...Muốn là người tốt thì đương nhiên phải hi sinh lợi ích của mình. Có tình cảm sâu nặng thì sẽ có tâm ma. Tiên đạo sao có thể thành...Nói chung là Vong Ngữ đã mở ra một con đường riêng...